Run Away If You Can Novel - Chương 70
Chương 70
Đó là câu hỏi đã được dự đoán trước. Lúc này, Chrissy chẳng còn tâm trí đâu để giấu giếm hay mập mờ. Dĩ nhiên, cậu vẫn phải hít một hơi thật sâu trước khi thốt ra lời, bằng giọng điệu như thường lệ:
“Một thanh tra mà tôi thân đã mất tích.”
“Tôi cho rằng anh là người duy nhất có manh mối. Đó là lý do tôi ở đây.”
Nathaniel im lặng trong giây lát. Anh ta đang nghĩ gì? Chrissy nóng lòng muốn biết, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng sự im lặng đó. Rồi Nathaniel chậm rãi vuốt cằm, khóe mắt nhíu lại một nếp nhăn, vẻ mặt khó hiểu.
“Em đã ngủ với hắn ta?”
“Cái gì… Không!” Câu hỏi bất ngờ khiến Chrissy giật mình, giọng cậu vô thức cao vút lên rồi mới hạ xuống, nhưng vẫn đầy kiên quyết.
“Tôi và anh ấy không có mối quan hệ đó. Chỉ đơn thuần là vì công việc thôi. Tự dưng anh lại—”
Câu nói thốt ra khỏi miệng mà chính cậu cũng không ý thức được. Chrissy im bặt, khuôn mặt thoáng hiện nét chống chế, nhưng Nathaniel Miller vẫn không thả lỏng hàng chân mày đang cau lại. Dù trông có vẻ anh đang cố đoán xem lời cậu nói thật hay giả, nhưng chắc chắn đó chỉ là suy diễn. Chuyện Chrissy ngủ với ai, có liên quan gì đến anh chứ?
Chrissy chợt nhận ra, người cuối cùng cậu quan hệ tình dục – chính là gã đàn ông này. Nhận thức ấy khiến cậu thấy bứt rứt, một cảm giác hoàn toàn không dễ chịu.
“Vậy anh định làm gì? Anh gọi tôi đến đây vì đã chấp nhận lời đề nghị của tôi mà, phải không?”
Chrissy lạnh lùng đáp trả. Nếu không muốn bị cuốn vào vòng xoáy của anh, cậu phải giữ vững lý trí. Bởi đây có thể là cơ hội cuối cùng để cứu Simmons.
Nathaniel chỉ im lặng nhìn cậu, rồi buông tay khỏi cằm, khóe môi nhếch lên một nụ cười:
“Tôi tạm tin em vậy.”
Chrissy nghẹn lời, bật thốt ra một tiếng thở bực bội. Nhưng Nathaniel đã nhanh chóng chuyển chủ đề với vẻ mặt chế nhạo:
“Vậy thì, thưa công tố viên, em định làm gì tiếp theo?”
Hãy làm tôi vui đi. – Ánh mắt anh dường như đang nói như vậy. Không một lời hỏi về thanh tra kia, về lý do cậu tìm kiếm, hay tại sao lại nghĩ chuyện này liên quan đến anh. Chính điều đó càng khiến Chrissy tin chắc, rằng Nathaniel biết rõ về Simmons.
“Anh đã xem bộ phim cũ đó chưa? Cảnh tên sát nhân và đặc vụ FBI thăm dò lẫn nhau thông qua những câu hỏi. Nó khá nổi tiếng.”
“…à há.” Nathaniel chậm rãi đáp, vẻ mặt đầy hứng thú. “Ý em là, em là một tên sát nhân hàng loạt sao?”
“Ha ha.” Chrissy cười gượng, chẳng thiết đùa cợt chút nào. Nathaniel nhìn xuống cậu, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thư thái.
“Tôi cũng thấy bộ phim đó khá thú vị. Nhưng chỉ hỏi đáp đơn thuần thì thật nhàm chán.”
Anh nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Trừ khi em thực sự là một tên sát nhân hàng loạt.”
Có lẽ anh nói đúng. Để thu hút sự chú ý của Nathaniel Miller, những thứ tầm thường sẽ không bao giờ là đủ.
Nhưng gã đàn ông này đã đồng ý tham gia. Dù thế nào, cậu cũng đã có được chút hứng thú từ anh. Giờ đây, Chrissy chỉ có thể bám vào đó để tìm kiếm cơ hội.
“Dĩ nhiên, phim ảnh và hiện thực là hai thế giới khác nhau, không thể áp dụng y hệt.” Chrissy lên tiếng với thái độ lạnh lùng và chuyên nghiệp. Sau khi xác nhận Nathaniel đang lắng nghe, cậu đi thẳng vào vấn đề: “Chúng ta chơi cờ đi. Người thắng được quyền đặt một câu hỏi, thế nào?”
Nathaniel vẫn không một chút biểu cảm. Anh nhìn xuống Chrissy với ánh mắt khó đoán, mùi pheromone vẫn thoang thoảng trong không khí. Cậu im lặng chờ đợi, rồi Nathaniel khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt không mấy hài lòng:
“Nếu ván cờ kéo dài, chúng ta chẳng kịp hỏi được gì, thì liệu còn thú vị không?”
Thực chất, ý anh hoàn toàn ngược lại: ‘Tôi sẽ kết thúc ván cờ trong 5p, như thế thì còn ý nghĩa gì?’ Từng là nhà vô địch cờ vua trẻ tuổi ở đấu trường quốc tế, điều này dễ hiểu với anh. Và nó cũng nằm trong tính toán của Chrissy.
“Chúng ta có thể thay đổi luật là: mỗi khi một quân cờ bị ăn, người thắng được đặt một câu hỏi.”
Cậu cố ý đưa ra một điều kiện dễ dàng, rồi thêm vào phần thưởng cho người thắng cuộc: “Và người bắt được Vua có thể yêu cầu bất cứ điều gì, anh thấy sao?”
Khá ổn đấy chứ? Chrissy thầm nghĩ. Nhưng Nathaniel vẫn không dễ dàng gật đầu.
” Cả cơ thể em cũng nằm trong phần thưởng đó, đúng không.”
“Dĩ nhiên rồi.”
Chẳng có lý do gì để thêm chữ “cả” một cách khoa trương như vậy. Thứ duy nhất Chrissy có để mặc cả, chính là cơ thể cậu. Và rốt cuộc, phần thưởng tối thượng cũng chỉ là bản thân cậu. Nhưng một món hàng chỉ thực sự có giá trị khi có kẻ muốn mua. Liệu gã đàn ông này có thèm ngó ngàng tới không?
Nathaniel khẽ “Hừ” một tiếng, như đang cân nhắc, rồi nở một nụ cười gượng gạo. Ngay khi trái tim Chrissy chùng xuống, anh lên tiếng:
“Nhàm chán.”
Không sao, cậu đã chuẩn bị sẵn kế hoạch B. Ngay khi Chrissy định đưa ra đề nghị khác, Nathaniel đã cướp lời:
“Hay thế này. Nếu em ăn được quân của tôi, tôi sẽ trả lời một câu hỏi. Còn nếu tôi ăn được quân của em…”
Chậm rãi, đôi mắt tím đầy ẩn ý của anh, liếc dọc theo cơ thể cậu, dừng lại ở mắt cá chân – nơi ẩn dưới ống quần rẻ tiền, rồi khẽ nói:
“Em sẽ cởi đồ.”
Trong chốc lát, đầu ngón tay Chrissy lạnh buốt. Đây cũng là điều cậu đã lường trước. Một đồng nghiệp vô tội đang gặp nguy hiểm vì cậu. Còn điều gì mà cậu không thể làm chứ?
Dẫu vậy, Chrissy vẫn không giấu nổi sự khó chịu, lạnh lùng đáp trả:
“Anh đã nhìn thấy cơ thể tôi rồi mà?”
“Kiệt tác thì ngắm bao nhiêu lần cũng không chán. Hơn nữa…” Nathaniel Miller khẽ cười, “Tôi không muốn lãng phí thời gian để cởi đồ của em khi đã thắng cuộc.”
Nói rồi anh quay người bước đi: “Em muốn uống gì không? Tôi vẫn chưa mời em ly nước nào.”
“Nước lọc là được. Cảm ơn.”
Nghe thêm một câu xã giao, Nathaniel dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu với nụ cười nhạt: “Tôi tò mò không biết, nếu tôi không đề xuất trước, thì chiến lược tiếp theo của em là gì?”
Anh nhớ rằng Chrissy đã định nói điều gì đó. Chrissy đáp lại bằng giọng điệu thờ ơ, không chút cảm xúc:
“Tôi định nói, mỗi khi bắt được một quân, tôi sẽ… mút cặc cho anh.”
Lần đầu tiên, Nathaniel biểu lộ sự kinh ngạc. Như thể anh không ngờ được, rằng Chrissy có thể đi xa đến vậy. Nhìn thấy phản ứng đó, tâm trạng Chrissy chợt khá hơn một chút.
” Ôi, lẽ ra tôi phải cẩn thận hơn trong việc thương lượng mới phải.” Nghe anh thở dài đầy tiếc nuối, Chrissy lạnh lùng đáp: “Dòng nước đã chảy đi sẽ không bao giờ quay lại đâu.”
“Đúng vậy, tôi đã bỏ lỡ một ‘sự kiện’ tuyệt vời.”
Bỗng Nathaniel chỉ tay về một hướng, khuôn mặt vẫn nở nụ cười: “Em đến phòng game đi. Đi thẳng rồi rẽ vào căn phòng cuối cùng bên tay phải.”
Chrissy nghe lời anh, bèn đi trước. Được vài bước, cậu chợt nhớ ra, quay lại hỏi Nathaniel:
“Tôi có thể dùng nhà vệ sinh được không?”
“Được chứ.” Nathaniel trả lời, đúng lúc anh vừa lấy chai rượu ra. “Nhà vệ sinh ngay cạnh phòng game. Cứ tự nhiên.”
Câu nói cuối nghe như một lời trêu ghẹo. Chrissy vẫn giữ thái độ cứng nhắc, chỉ nói lời cảm ơn, và đi theo hướng anh chỉ.
Tim cậu bắt đầu đập loạn xạ. Chrissy cố giữ bình tĩnh bước vào nhà vệ sinh, nhưng khi chỉ còn một mình, tất cả nỗi sợ hãi và căng thẳng dồn nén bấy lâu ập đến cùng lúc. Cậu nhìn vào khuôn mặt mình trong gương: đôi mắt mở to, sắc mặt tái nhợt, hơi thở hổn hển.
Đương nhiên rồi.
Bởi vì cậu chẳng biết chơi cờ mà.
 
 
                                     
                                     
                                    