Run Away If You Can Novel - Chương 69
Chương 69
3
Sự biến mất không một lời từ biệt của Thanh tra Simmons sau kỳ nghỉ đã khiến cả văn phòng rơi vào tình trạng hỗn loạn. Đội điều tra lâm vào bế tắc, mọi manh mối đều dẫn đến ngõ cụt. Tình hình càng trở nên rối ren hơn khi mọi người phát hiện ra, anh thậm chí còn không về nhà với gia đình. Simmons đã biến mất hoàn toàn, không để lại một dấu vết nào.
Chrissy không thể tiết lộ sự thật này với các thanh tra khác. Làm sao cậu có thể giải thích, khi chính bản thân cậu cũng chưa từng nghe Simmons đề cập đến vụ án nào? Nói rằng anh ấy biến mất chỉ vì đuổi theo một vụ án mơ hồ, nghe chẳng khác gì lời nói dối vụng về, ngớ ngẩn. Hơn nữa, nếu lôi kéo thêm người khác vào cuộc, khiến họ cũng gặp phải chuyện tương tự như Simmons, Chrissy sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân. Do đó, cậu phải là người duy nhất tìm ra anh ta và gỡ rối mớ bòng bong này.
Nathaniel Miller.
Chrissy cắn móng tay, đầu óc quay cuồng. Đó là manh mối duy nhất, là thứ duy nhất Simmons để lại. Rốt cuộc, anh ta đã thấy gì? Và tại sao cái tên Nathaniel Miller lại xuất hiện ở đây?
Cậu tưởng rằng mình đã thoát khỏi người đàn ông đó, vậy mà giờ đây lại buộc phải quay về vạch xuất phát. Phải chăng, cậu nên chấp nhận trò chơi của anh ngay từ đầu?
Ưm…Một tiếng than chán nản bật ra từ khóe môi. Chrissy vùi mặt vào hai bàn tay, bất động trong giây lát. Rồi, như thể vừa chấp nhận một số phận không thể tránh khỏi, cậu ngẩng đầu lên, chộp lấy điện thoại.
“Tôi muốn để lại lời nhắn cho anh Nathaniel Miller,”
“Tôi là Công tố viên Chrissy Jean.”
Ngay lập tức, cậu nói rõ mục đích và danh tính với nhân viên lễ tân. Từ phía bên kia, một giọng nói vẫn giữ vẻ điềm tĩnh cất lên:
“Vâng, anh muốn nhắn gì ạ?”
Sau một khoảng lặng ngắn, cậu nói tiếp, chất chứa một sự thách thức ngầm:
“Anh có muốn tiếp tục trò chơi không?”
Dường như có một sự ngập ngừng thoáng qua ở đầu dây bên kia, như thể người nghe đang choáng váng trước nội dung kỳ lạ ấy. Thế nhưng, giọng nói lạnh lùng và đầy chuyên nghiệp vẫn vang lên, không một chút cảm xúc:
“Anh còn muốn nhắn thêm điều gì khác không ạ?”
“Không.”
Kết thúc cuộc gọi bằng lời chào, Chrissy thở ra một hơi thật dài, nặng trĩu. Cậu vô thức nhìn xuống bàn tay mình – những ngón tay đang khẽ run rẩy. Đôi khi, người ta buộc phải nắm lấy lưỡi dao để tự cứu lấy mình thôi, Chrissy tự nhủ như vậy, hít một hơi thật sâu, gắng gượng bản thân.
Nathaniel Miller chắc chắn sẽ đồng ý gặp mặt. Anh là loại người, mà ngay cả trong hơi thở cũng toát lên sự chán chường, nên sẽ không bao giờ bỏ lỡ một cơ hội kích động như thế.
Cơ mà, một kẻ như anh sẽ không vội vàng. Anh sẽ cố ý trì hoãn, dùng chính khoảng thời gian chờ đợi để khiến cậu trở nên bồn chồn, hoang mang, lòng nóng như lửa đốt, rồi anh mới liên lạc. Chrissy hiểu rõ điều đó. Và cậu cũng không định ngồi yên chờ đợi. Thời gian này thậm chí còn có ích cho cậu. Cậu nói với trợ lý rằng mình sẽ về sớm, rồi nhanh chóng rời văn phòng, lao đi với một đích đến duy nhất trong đầu.
Và rồi, chính xác hai ngày sau, vào một buổi chiều thứ Sáu, tin nhắn từ thư ký của Miller cũng đến:
‘Ngài Miller đề nghị gặp tại nhà riêng lúc 9 giờ tối ạ.’
Cuối cùng…
Chrissy nhắm nghiền mắt, thở ra một hơi run rẩy. Mọi thứ đã sẵn sàng. Giờ đây, điều duy nhất cậu phải làm là đưa Thanh tra Simmons trở về an toàn.
“Xin chào, anh Jean.”
Bảo vệ mỉm cười chào cậu ngay lập tức, thậm chí còn nhớ cả tên cậu, dù họ chỉ mới gặp nhau một lần thoáng qua. Phải chăng đó là phẩm chất cần có của những người làm việc tại một nơi như thế này? Chrissy thờ ơ nghĩ vậy, bước theo sự hướng dẫn của anh ta vào thang máy.
“Anh Miller đã về đến nơi chưa?” Cậu hỏi khi bước vào chiếc thang máy rộng rãi.
Người nhân viên đứng chờ sẵn bên trong với nụ cười xã giao, gật đầu: “Vâng, xe của ngài ấy đã về rồi ạ.”
Chrissy đáp lại bằng một cái gật đầu và nụ cười xã giao. Ngay khi cánh cửa thang máy khép lại, nụ cười trên môi cậu lập tức tắt lịm. Cậu nhìn vào hình ảnh phản chiếu mờ ảo của mình trên cánh cửa kim loại – một khuôn mặt căng thẳng và lạnh lùng. Cậu cố gắng thả lỏng, nhưng các cơ hàm vẫn cứng đờ. Chrissy siết chặt bàn tay rồi lại mở ra, cố gắng hít một hơi thật sâu.
Lẽ nào, ngay lúc này, có một đôi mắt vô hình nào đó đang theo dõi từng cử động của cậu?
Một ý nghĩ thoáng qua khiến cậu bất an: chiếc thang máy riêng biệt này, liệu có ai đó đang theo dõi cậu? Cậu gạt phăng ngay sự hoang tưởng vô lý kia; thứ công nghệ xâm phạm ấy chỉ có thể tồn tại trong phòng giám sát mà thôi. Thế nhưng, bằng một phản xạ vô thức, hai tay cậu đã vòng ra sau lưng, người đứng thẳng như một khối băng, cố giữ cho tư thế thật hoàn hảo. Trong chiếc lồng kín đang bứt tốc lên cao, cậu cảm nhận rõ mồn một sự trống trải của thời gian, mỗi giây phút trôi qua chậm chạp một cách khó chịu, rồi đến cái cảm giác chông chênh, bồng bềnh như lạc vào chân không. Cuối cùng, thang máy cũng chạm đến đích – tầng cao nhất.
Một tiếng “ting” vang lên, cánh cửa mở ra. Chrissy đứng im một giây trước khi bước vào hành lang. Mọi thứ đều tĩnh lặng như chết, chỉ có tiếng cửa thang máy đóng lại phía sau.
Thứ đầu tiên ập vào giác quan là một mùi hương ngọt ngào, lan tỏa nhẹ nhàng. Đó là pheromone của Nathaniel Miller, thứ mùi luôn ám lấy người đàn ông ấy, và hiện tại, nó đã thấm đẫm vào từng ngóc ngách nơi này. Như một lời tuyên bố đầy kiêu ngạo: đây là lãnh địa của anh.
Sự ngạo mạn ấy khiến Chrissy bực bội. Cậu cố ý hắng giọng một tiếng e hèm thật to, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng còn lạnh lẽo hơn. Bảo vệ đã xác nhận rằng anh đã về nhà. Vậy thì sự tĩnh lặng này mang ý nghĩa gì chứ? Chẳng lẽ anh đang trêu ngươi, muốn chơi trốn tìm với cậu?
Chrissy vô thức cau mày, ánh mắt ngước lên, dừng lại ở cánh cửa phòng làm việc kiên cố phía xa. Nó trông như một trái cấm – thứ quả luôn vẫy gọi, quyến rũ đối phương, dù biết rằng sẽ chẳng bao giờ với tới.
“Dù sao thì nó cũng khóa thôi.”
Cậu kiên quyết nhìn thẳng về phía trước, cố lờ đi cái cửa ấy. Việc phải chịu đựng bầu không khí ngột ngạt trên sân nhà của người khác, chờ đợi một kẻ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, chính là cái giá cậu phải trả. Có lẽ anh đang trốn đâu đó, háo hức chờ đợi cậu mất kiên nhẫn và hành động thiếu suy nghĩ.
Khi Chrissy đang giả vờ chăm chú ngắm nhìn bức tranh của một danh họa trên tường, chợt có tiếng động vọng ra từ bên trong. Tiếng bước chân đều đặn điểm xuyết bởi âm thanh lạnh lùng của gậy chống chạm sàn—giờ đây đã trở thành thứ âm thanh đặc trưng cho sự hiện diện của anh. Chrissy quay đầu lại, ánh mắt cố định về phía âm thanh phát ra. Những bước chân đều đặn ấy, đang tiến về phía cậu với một tốc độ ổn định, không nhanh, không chậm.
Rồi cái bóng của anh cũng hiện ra từ sau bức tường. Chrissy siết chặt tay thành nắm đấm. Một bản năng nguyên thủy thúc giục cậu bỏ chạy, nhưng cậu dồn hết sức mạnh vào đôi chân, ghim chặt mình tại chỗ. Thứ đang tiến về phía cậu không đơn thuần là một người đàn ông, mà là một số phận không thể né tránh. Cậu kìm nén mọi thôi thúc bỏ chạy, hình dung rõ khuôn mặt của Thanh tra Simmons trong tâm trí. Cậu đợi cho đến khi những bước chân đó dừng hẳn, và ánh mắt của người đàn ông ấy nhìn xuống người cậu.
“Công tố viên.”
Giọng Nathaniel Miller chậm rãi, hai từ xưng hô quen thuộc anh dành cho cậu thoát ra từ giữa đôi môi. Chrissy ngước lên, gương mặt lạnh như tiền, gật đầu chào xã giao.
“Chào anh. Cảm ơn anh đã mời tôi.”
Khi cậu đưa tay ra với một cử chỉ lịch sự, Nathaniel cũng đáp lễ. Chrissy định chỉ nắm hờ rồi rút tay lại, nhưng mọi chuyện không như dự tính. Đột nhiên, Nathaniel siết chặt tay cậu, và kéo mạnh cậu lại gần. Trong chớp nhoáng, Chrissy trợn mắt kinh ngạc, toàn thân mất đà ngã vào người anh.
Chrissy bị Nathaniel kéo vào vòng ôm đột ngột, gò má cậu áp sát vào lồng ngực anh. Một cảm giác nhẹ nhõm thoáng qua – ít nhất, cậu đã kìm được tiếng thét bật ra. Thay vì giận dữ chất vấn, cậu chỉ cắn chặt môi dưới, kìm nén mọi cảm xúc hỗn độn, rồi chậm rãi ngẩng lên.
” Tôi không hề mong đợi một sự đón tiếp kiểu này.”
Nathaniel nheo mắt lại trước giọng điệu khô khan của cậu, khóe môi anh khẽ nhếch lên như đang thầm cười.
“Tôi chỉ muốn xem, liệu em có run sợ hay không thôi.”
Anh cúi đầu, đưa mũi gần má Chrissy. Một hơi thở nhẹ phả lên da thịt cậu. Dù Chrissy là Beta và không tỏa ra pheromone nào, nhưng anh lại hành xử như một kẻ đang thèm khát mùi hương của một Omega, hít hà chậm rãi để ghi nhận hương vị của cậu. Nhận thấy đã đủ thời gian cho trò hề này, Chrissy lùi lại một bước dứt khoát.
“Tôi đã xác nhận nhiều lần rằng mình là Beta rồi. Có lẽ việc này là không cần thiết đâu.”
Cậu cố tình nhếch khóe môi lên thành một nụ cười. Nathaniel chậm rãi đáp lại, giọng đầy vẻ thờ ơ.
“Phải rồi. Tôi vừa làm một việc thừa thãi.”
Nói xong, giọng anh đột ngột thay đổi, như thể đã chán trò đùa này.
“Vậy thì,”
Nụ cười trên môi anh đã biến mất từ lúc nào. Nathaniel nhìn xuống cậu, ánh mắt nheo lại, dò xét,
“Lý do thực sự khiến em thay đổi ý định là gì?”