Run Away If You Can Novel - Chương 66
Chương 66
2. Hijo de la Luna
1|
Cửa hàng sandwich nổi tiếng ở trung tâm thành phố vẫn nhộn nhịp khách ra vào như thường lệ. Chrissy đến sớm 10 phút, chọn một chỗ ngồi yên tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi. Khi cậu vừa uống hết nửa ly cà phê do nhân viên phục vụ mang đến, người đó đã xuất hiện.
Charlie Brown.
Chắc hồi nhỏ anh ta từng bị trêu chọc không ít vì cái tên này. Người đàn ông trước mắt gầy gò và tiều tụy hơn trước rất nhiều. Không biết anh ta đã nghĩ gì khi biết tin phiên tòa bị hủy, dù trước đó đã đồng ý ra làm chứng đây?
“Cảm ơn anh đã tới đây.”
Chrissy chủ động chào hỏi. Charlie bồn chồn liếc nhìn xung quanh rồi hạ giọng:
“Sao anh cứ gọi điện cho tôi mãi thế? Tôi đã bảo là không còn gì để nói thêm rồi.”
“Tôi hiểu, nhưng tôi vẫn còn vài điều muốn hỏi anh…”
“Vụ án đã kết thúc rồi! Sao anh còn làm phiền tôi? Tôi không muốn nhắc lại chuyện đó nữa!”
Chưa để Chrissy nói hết câu, Charlie đã bật cao giọng dù đã cố kìm nén. Khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt đầy tơ máu khiến Chrissy nhận ra có điều bất ổn. Cậu im lặng chờ người đàn ông bình tĩnh lại. Sau khi thấy hơi thở của anh ta dần ổn định, cậu mới lên tiếng:
“Tôi chỉ muốn hỏi thêm một điều cuối cùng. Sau đó tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
“Rốt cuộc là gì?”
Charlie mất kiên nhẫn hỏi, tay xoa mạnh lên mặt. Chrissy không bỏ lỡ cơ hội, cẩn trọng đặt câu hỏi:
“Anh có biết gì về James Barrie không?”
Bàn tay Charlie khựng lại. Anh ta ngước nhìn Chrissy qua kẽ ngón tay:
“Ai… James Barrie?”
“Vâng, chính là James Barrie.”
Chrissy nhấn mạnh từng từ, Charlie từ từ buông tay xuống, vẻ mặt ngơ ngác. Anh ta trông vô tội như vừa nghe thấy một cái tên hoàn toàn xa lạ, nhưng Chrissy vẫn không lơ là, chuyển sang hướng hỏi khác:
“Có khi nào Anthony Smith từng bí mật đến bệnh viện, hay gặp vấn đề sức khỏe gì không?”
“Hả?”
Charlie lại tròn mắt ngạc nhiên. Trước giờ cậu chưa từng điều tra theo hướng này, nên không có bất kỳ ghi chép hồ sơ nào. Nếu James Barrie là bác sĩ, thì có lẽ manh mối sẽ nằm theo hướng này. Nghe câu hỏi của Chrissy, Charlie như suy nghĩ gì đó, rồi lẩm bẩm bằng giọng thiếu tự tin:
“Không phải bác sĩ…”
“Không phải?”
Chrissy lặp lại như thúc giục. Charlie liếc nhìn xung quanh, tỏ vẻ không muốn nói, rồi mới tiếp tục:
“Anthony thỉnh thoảng có tìm đến một tên chơi ma tuý. Nếu là gã ta… có lẽ sẽ nói cho anh vài điều anh muốn biết.”
“Một tên chơi ma tuý… ý anh là dân buôn matuy bất hợp pháp?”
“Đúng vậy.”
Charlie miễn cưỡng gật đầu, nhưng rồi nghiêm mặt nói thêm:
“Tôi không dính dáng gì đến chuyện đó đâu, tôi chưa từng đụng vào thứ ấy bao giờ.”
“Tôi hiểu, anh đừng lo. Sẽ không có chuyện gì đâu.”
Chrissy nhanh chóng trấn an anh ta, rồi lấy điện thoại đưa cho Charlie:
“Anh chỉ cần để lại số và tên của gã ta là được.”
Charlie hoảng hốc giơ tay từ chối, nhưng đành bất lực làm theo yêu cầu. Trước khi anh ta kịp đổi ý, cậu nhanh chóng lấy lại điện thoại, bình tĩnh nói thêm:
“Cảm ơn anh đã tới đây hôm nay. Tôi sẽ không làm phiền anh nữa đâu.”
Rồi cậu lấy ra một gói sandwich đã chuẩn bị sẵn từ trước, đưa cho anh ta.
“Chút quà nhỏ. Nghe nói sandwich ở đây rất nổi tiếng. Tôi đã dặn họ không cho bơ đậu phộng, vì không biết anh có bị dị ứng không.”
Charlie nhìn Chrissy, rồi lại nhìn chiếc túi, do dự một chút rồi cầm lấy.
“…Cảm ơn.”
Anh ta lẩm bẩm vài từ rồi vội vã đứng dậy, mang theo gói sandwich rời đi. Chrissy đứng nhìn theo bóng lưng người đàn ông khuất dần, uống cạn ly cà phê rồi mới rời khỏi chỗ ngồi.
“Ồ? Bahamas?”
Thanh tra nhíu mày, lặp lại biệt danh của tên buôn ma túy mà Charlie đã tiết lộ. Chrissy vừa nhấp ngụm nước ngọt vừa gật đầu.
“Đúng vậy, gã là một tên buôn ma túy. Anh có nghe qua cái tên này bao giờ chưa?”
“Không chắc. Có vẻ thằng này không nổi lắm. Sao anh đột nhiên hỏi đến gã này? Có chuyện gì sao?”
Trước câu hỏi hiển nhiên ấy, Chrissy chỉ cười nhẹ:
“Tôi vẫn đang điều tra. Sẽ báo với anh khi có thêm thông tin.”
Simmons – thanh tra hình sự từng tham gia vụ án Anthony – đứng trước mặt cậu tỏ ra hoàn toàn mù mờ. Chrissy đã hỏi thăm trong hi vọng mong manh, nhưng dường như anh ta chẳng biết gì. Simmons nhìn cậu đầy nghi hoặc, rồi đột nhiên lên tiếng:
” Gần đây tôi thấy anh cứ điều tra vụ án Anthony Smith. Chuyện này có liên quan đến vụ đó sao?”
Quả nhiên không thể giấu được mà. Chrissy không che giấu vẻ bối rối, đáp:
“Có thể có, cũng có thể không.”
“Ý anh là sao?”
Dĩ nhiên, câu chuyện không kết thúc dễ dàng như thế. Chrissy im lặng một lúc rồi trả lời:
“Tôi đang điều tra một vụ án khác, nhưng xuất hiện một cái tên trùng với nó, nên muốn kiểm tra xem có liên quan gì không. Tôi không muốn bị đánh úp vô cớ đâu.”
Simmons gật đầu trước thái độ thờ ơ của cậu: “Điều đó thì đúng.” Chrissy nhấp thêm ngụm nước, thản nhiên nói thêm:
“Nghe nói tên nghiện đó từng bán thuốc cho Anthony… Nếu chuyện này bại lộ, chắc chắn sẽ rất phiền phức.”
“Phiền phức thế nào?”
Simmons ngạc nhiên hỏi lại. Chrissy nhăn mặt, giọng đầy bực dọc:
“Một vụ án đã kết thúc rồi, đào bới lên làm gì nữa? Nếu chuyện này lộ ra, chúng ta – những kẻ đã đã ém nó đi- chẳng phải cũng sẽ bị ảnh hưởng sao? Gỉa dụ tôi xác nhận được nó không liên quan đến vụ án hiện tại, tôi sẽ chôn nó luôn.”
“À… nghe cũng có lý…”
Simmons ấp úng đáp. Vẻ mặt bối rối cho thấy anh ta vẫn chưa hoàn toàn thông suốt. Simmons nhíu mày, vừa uống nước ngọt vừa suy nghĩ giây lát, rồi bất ngờ đề xuất:
“Này, công tố viên. Hay là để tôi điều tra chuyện này?”
“Điều tra?”
Chrissy cau mày hỏi lại, anh ta ngượng ngùng giải thích:
“Phải, anh đang bận điều tra vụ án khác, cứ tập trung vào đó đi. Để tôi tìm hiểu về tên buôn ma túy đó. Dù sao tôi cũng dễ thu thập thông tin hơn anh nhiều.”
“Tất nhiên là vậy… nhưng có cần thiết phải làm thế không?”
Chrissy cố ý tỏ ra do dự, nhướng mày hỏi.
“Anh còn chẳng biết gã là ai, thì hẳn chỉ là một tên buôn thuốc lặt vặt trong khu phố thôi. Việc gì phải phí thời gian quý báu chứ? Dù sao vụ án cũng đã kết thúc rồi, cứ dẹp đại đi…”
“Không, tôi nghĩ vẫn nên điều tra kỹ thì hơn.”
Lần đầu tiên Simmons trở nên nghiêm túc, xoa xoa bộ râu rậm rạp.
“Tôi đã làm nghề này 30 năm rồi. Tôi biết anh sẽ cười nếu tôi nói về linh cảm, nhưng trực giác của tôi chưa bao giờ sai cả.”
“Vậy sao?”
“Tôi ngửi thấy mùi, mùi của một vụ án lớn.”
Đúng là thanh tra Simmons có khác. Chrissy mỉm cười, biết rằng phán đoán của mình không sai, nhưng cậu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không dễ dàng xuôi theo ngay.
“Nhưng thanh tra cũng đang có vụ án của mình, và còn quá ít manh mối để tôi yêu cầu anh giúp đỡ.”
“Chuyện đó có thể từ từ tìm hiểu sau. Tôi sẽ chỉ tra mỗi tay buôn đó thôi, nếu không phải thì tôi sẽ dừng lại ngay”
“Có cần thiết phải làm đến mức đó không…”
“Thưa công tố viên, tôi thực sự muốn làm vậy.”
Simmons thể hiện thái độ kiên quyết. Thực ra, từ nãy đến giờ anh ta đã cảm thấy có gì đó không đúng. Một người như Chrissy, vốn luôn tận tâm với công việc, sao lại có thể thờ ơ đến vậy. Dù vụ án Anthony Smith đã bị đình chỉ, cậu cũng không đến mức buông xuôi hoàn toàn thế này…
“Đương nhiên có thể chẳng có gì, tôi biết chứ. Nhưng nếu có bất kỳ điểm đáng ngờ nào, chẳng lẽ chúng ta không nên điều tra sao? Công tố viên, tại sao anh lại ngăn cản? Anh muốn để những kẻ xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật ư?”
“Khoan đã, thanh tra. Đừng nóng vội.”
Chrissy vội vàng trấn an anh ta. Cậu đã đoán trước rằng một thanh tra nhiệt huyết như anh sẽ mắc câu, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế. Trong lòng thoáng chút áy náy, cậu lên tiếng:
“Tôi hiểu rồi. Vậy cứ làm theo cách của anh đi. Có thể cuối cùng chẳng có gì, nhưng tôi sẽ chờ đợi thông tin từ anh.”
“Phải thế chứ.”
Thanh tra gật đầu quyết tâm, bóp nát vỏ lon nước ngọt rồi ném vào thùng rác.
“Vậy trước mắt là tìm ra Bahamas và xác minh xem gã đã bán loại thuốc gì cho Anthony Smith, đúng không?”
“Tạm thời là vậy.”
Chrissy gật đầu.
” Nếu có thể lấy được danh sách khách hàng của gã thì càng tốt.”
“Tôi hiểu rồi.”
Anh ta nhanh chóng đáp lời, rồi bổ sung ngay:
“Nếu tôi tìm ra, anh phải nói cho tôi biết đây rốt cuộc là vụ án gì đấy.”
Chrissy khẽ cười, nhưng anh ta không đợi cậu trả lời đã rời đi. Ở lại một mình, Chrissy nhấp ngụm nước ngọt còn lại, lòng tràn ngập suy tư.
Đến bản thân mình còn chưa rõ đây thực chất là vụ án gì nữa là.
Cậu bối rối, nhưng dù sao vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước mà thôi. Giờ chỉ có thể chờ thanh tra Simmons mang thông tin về Bahamas, rồi đối chiếu với những manh mối mà cậu đã thu thập được.
Không biết Bahamas sẽ tiết lộ điều gì với Chrissy và thanh tra Simmons đây? Trong lòng thấp thoáng sự tò mò, Chrissy hướng bước chân về phía văn phòng.
Đọc chap 67 tại đây https://navyteamm.com/truyen/run-away-if-you-can-novel/chuong-67