Run Away If You Can Novel - Chương 65
Chương 65
Nathaniel đứng phắt dậy, tức giận mà thở dài. Chrissy hơi nhổm người lên, đôi mắt không rời theo bóng lưng anh đi vòng qua quầy bar đến tủ rượu. Sau một lúc ngập ngừng, cậu đợi cho đến khi anh rót đầy ly rượu rồi mới lên tiếng:
“Anh không thấy việc gọi bố mình là Omega hay xưng hô bằng họ là quá xa cách sao?”
‘Hay tất cả Alpha trội đều như vậy?’
Ý nghĩ vừa thoáng qua, Nathaniel đã đặt mạnh ly rượu xuống bàn.
“Gọi là ‘Daddy’ hay ‘Papa’ ư?” Giọng anh chậm rãi, đứt quãng bởi những khoảng lặng có chủ ý, hoặc có lẽ đã thành thói quen. “Trẻ con mới gọi như thế.”
Anh ngừng một nhịp, rồi tiếp tục:
“Cứ giữ khoảng cách như thế này thì tốt cho cả đôi bên.”
Chrissy không hoàn toàn hiểu ý anh, nhưng đây không phải lúc để hỏi thêm, vả lại cũng không cần thiết. Cậu đến đây chỉ với một mục đích duy nhất: tìm ra sự thật về Anthony Smith.
“Tôi cần thêm gợi ý.”
Chrissy vừa nói, vừa kéo chỉnh chiếc áo sơ mi đang tuột khỏi vai.
“Tôi đã điều tra về James Barrie, xem xét kỹ hồ sơ vụ án, nhưng chẳng tìm thấy cái tên nào tương tự.”
“Tôi đã nói rõ điều kiện của mình rồi.”
Nathaniel nheo mắt nhìn cậu, giọng đầy chế nhạo:
“Sự kiện bất ngờ của em thật thảm hại, công tố viên ạ. Vì vậy, sẽ không có phần thưởng nào cả.”
Anh rót thêm rượu vào chiếc ly rỗng, nâng lên như một lời chúc, nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự mỉa mai. Rõ ràng, tâm trạng người đàn ông này đang vô cùng tệ.
Chrissy bực tức vuốt ngược mái tóc, mặt mày nhăn nhó. Cậu đã bao giờ thật lòng chịu tham gia trò chơi này đâu? Chỉ là người đàn ông kia tự ý bắt đầu, còn cậu thì bị cuốn theo mà thôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ mãi mãi để anh ta dắt mũi.
“Anh luật sư.”
Chrissy chống hai tay lên mép bàn, khẽ nghiêng người về phía Nathaniel.
“Tôi không có thời gian rảnh rỗi như ai đó để đùa giỡn với cuộc đời người khác. Tôi bận đến mức muốn chết đây.”
Cậu cố ý nhấn mạnh hai chữ “ai đó”, rồi tiếp tục hỏi với vẻ mặt cau có:
“Thế nên, hoặc là nói chuyện nghiêm túc với tôi, hoặc thẳng thừng từ chối. Tôi sẽ lập tức rời đi và không bao giờ quay lại nữa.”
‘Anh định sẽ làm gì đây?’ Vừa nói, Chrissy vừa lặng im chờ đợi phản ứng. Nathaniel Miller chỉ chậm rãi nghiêng ly, nhấp một ngụm rượu nhỏ. Chrissy lặng lẽ quan sát cổ họng anh chuyển động khi nuốt thứ chất lỏng màu hổ phách xuống. Thời gian như trôi chậm lại, nhưng cậu vẫn âm thầm đếm ngược: 10 giây. 9 giây. 8 giây…
“Chúc may mắn, chúng ta đừng gặp lại nữa.”
Kết thúc thời gian chờ đợi, cậu châm biếm bằng câu chào từ biệt. Quay lưng bước đi, cậu có chút hy vọng anh sẽ gọi cậu lại, dù chỉ là một giây do dự thôi cũng được. Nhưng, không có gì xảy ra cả.
Khốn kiếp.
Mãi cho đến khi bước vào thang máy, cậu mới thầm rủa một câu.
… Lại trở về vạch xuất phát rồi.
“Làm việc quá sức không tốt đâu, Chrissy.”
Nhà trị liệu mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng Chrissy chỉ đáp lại bằng giọng mệt mỏi:
“Tôi ổn, thực sự không sao mà.”
“Nhưng thiếu ngủ liên tục cũng không tốt.”
Cô phớt lờ lời từ chối yếu ớt của cậu và tiếp tục. Chrissy thở dài não nề.
“Gần đây cậu vẫn gặp ác mộng sao?”
“Ác mộng nào? Ông bố thứ nhất? Hay ông bố thứ hai?”
Trước câu hỏi mỉa mai vô thức ấy, nhà trị liệu vẫn giữ thái độ bình tĩnh:
“Cái nào cũng được, hay là cả hai?”
“Ha…”
Chrissy lại thở dài. Cậu hiểu rõ lý do tại sao mình lại trở nên gay gắt như vậy. Cơ mà, có phản ứng thái quá trong buổi tư vấn quý giá này, thì người thiệt thòi duy nhất cũng chỉ là chính cậu mà thôi. Quyết định thay đổi thái độ, cậu nhắm mắt rồi mở ra, nằm dài trên chiếc ghế sofa trong phòng tư vấn, mắt nhìn lên trần nhà.
“Tôi không gặp ác mộng. Đúng hơn là hiện thực đã trở thành ác mộng rồi.”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chrissy im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:
“Gần đây tôi đang điều tra lại một vụ án mà tôi tưởng đã kết thúc.”
“Chưa kết thúc hả?”
“Ừ, không… tôi cũng không biết nữa.”
Cậu đưa tay xoa mắt mệt mỏi, tiếp tục:
“Tôi hoàn toàn mất phương hướng. Đã xem lại hồ sơ, tham khảo ý kiến đồng nghiệp, nhưng chẳng tìm thấy manh mối nào bị bỏ sót. Tôi đang trì hoãn việc gặp gia đình nạn nhân…”
“Vậy điều khiến cậu lo lắng hiện tại chỉ là vụ án thôi sao?”
Nghe nhà trị liệu hỏi, Chrissy trầm ngâm suy nghĩ rồi trả lời: “Không”
“Thực ra có một người đàn ông khiến tôi bận tâm.”
“Về mặt nào? Tình yêu? Hay là…”
“Không phải tình yêu.” Chrissy ngắt lời. “Tôi không làm những chuyện vô bổ đó.”
Dù phủ nhận dứt khoát, cậu lại chẳng thể thốt thêm lời nào. Nhận thấy sự im lặng của Chrissy, nhà trị liệu dịu dàng khuyên:
“Không ai thấu hiểu cảm xúc của cậu hơn chính cậu đâu. Cần phải giãi bày chúng ra thì mới có thể tiến về phía trước, cậu biết mà?”
Đương nhiên rồi. Điều này cậu đã nghe đến thuộc lòng. Nhưng việc thổ lộ bằng miệng vẫn luôn khó khăn, ngay cả khi người đối diện là nhà trị liệu – người đã biết rõ những góc tối sâu kín nhất trong lòng cậu.
“Ha…” Một tiếng thở dài lại thoát ra, mang theo nỗi băn khoăn khó tả, “…tôi đã từng muốn ngủ với anh ta.”
Cuối cùng, cậu cũng thốt ra được điều khó nói ấy, và trái tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cảm giác tội lỗi như một kẻ phạm tội siết chặt trái tim cậu, giày vò cậu. Chrissy siết chặt hai bàn tay đang đan vào nhau trước ngực, nhíu mày nhớ lại.
Phải thừa nhận thôi, mình bị người đàn ông đó thu hút về mặt tình dục rồi.
“Nhưng tôi sẽ không bao giờ ngủ với anh ta đâu.”
Dẫu trước giờ cậu vẫn thường làm những chuyện tương tự.
Nhà trị liệu như đoán được suy nghĩ của cậu, nhẹ nhàng hỏi:
“Tôi nhớ cậu từng nói rằng, đời sống tình dục tự do giúp cậu giải tỏa căng thẳng từ công việc và cuộc sống. Vậy tại sao với người đàn ông này, cậu lại không thể?”
Trước khi gặp cô, Chrissy vốn sống một cuộc đời phóng túng. Cậu từng nghĩ: khi kể ra điều này, cô sẽ khuyên cậu nên kiềm chế bản thân, nhưng thật bất ngờ, nhà trị liệu lại không hề cấm cản gì về chuyện đó. Trước câu hỏi hiển nhiên ấy, Chrissy ngập ngừng đáp:
“Anh ta là Alpha trội. Vì thế… tôi cứ bị cuốn theo pheromone của anh ta.”
“À… thì ra là vậy.”
Nhà trị liệu – cũng là một Beta như Chrissy – gật đầu đồng cảm:
“Pheromone của Alpha trội đúng là có thể ảnh hưởng đến cả những Beta như chúng ta. Thậm chí có thể xảy ra hiện tượng biến đổi kiểu hình… Có phải cậu không muốn ngủ với anh ta vì sợ điều đó xảy ra?”
“Tôi không thể nói là không.” Chrissy miễn cưỡng trả lời.
“Tốt nhất là nên tránh xa anh ta.”
“Về mặt nào?”
Chrissy nghiến răng: “Anh ta là thằng rác rưởi.”
Nhà trị liệu hơi ngạc nhiên nhìn cậu:
“Thế à? Đúng là đa số Alpha trội đều không có nhân cách tốt đẹp gì. Có lẽ do bản chất của họ…”
Rồi cô chuyển giọng:
“Trường hợp của cậu, do kiểu hình của cha mẹ cậu nên sẽ bị ảnh hưởng nhiều hơn. Có nghĩa là cậu nhạy cảm hơn những Beta bình thường được sinh ra từ các cặp bố mẹ Beta. Cậu biết điều đó chứ?”
“Không, nhưng tôi hiểu ý cô là gì.”
“Được rồi.”
Nhà trị liệu gật đầu,
“Nếu cần, tôi có thể kê cho cậu thuốc loại bỏ pheromone. À mà, dù có buộc phải gặp lại anh ta, thì uống thuốc trước sẽ rất hữu ích. Nó giúp cậu chống lại cám dỗ từ anh ta, và nhiều thứ khác nữa.”
“Không cần đâu.” Chrissy vẫn chằm chằm nhìn lên trần nhà, tự nhủ, “Tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa.”
“Vậy tôi kê thêm cho cậu ít thuốc ngủ nhé.”
Cô vẫn giữ nụ cười ấm áp,
“Khi cần thiết, hãy cứ dùng thuốc để có giấc ngủ ngon. Thật may, dạo gần đây cậu không gặp ác mộng nữa là tốt rồi. Nếu thuốc không phù hợp, hãy liên hệ với tôi bất cứ lúc nào. Hết giờ rồi. Lịch hẹn tiếp theo…”
Khi ra quầy lễ tân để thanh toán, Chrissy chợt phát hiện trong đơn có một loại thuốc lạ. Cậu xác nhận được, đó chính là thuốc loại bỏ pheromone mà nhà trị liệu đã đề cập, dù cậu khẳng định mình không cần.
“Ha…”
Thở dài ngao ngán, cậu đưa đơn thuốc cho dược sĩ, rồi mở điện thoại kiểm tra tin nhắn trong lúc chờ đợi. Đột nhiên, cậu đơ người.
Trong hộp thư đến, có một tin nhắn từ bạn của Anthony Smith – người mà cậu đã liên lạc từ hôm trước.
Đọc chương 66 tại đây https://navyteamm.com/truyen/run-away-if-you-can-novel/chuong-66