Run Away If You Can Novel - Chương 64
Chương 64
Bầu không khí căng như dây đàn. Chrissy vừa cảm thấy căng thẳng khó hiểu, vừa chịu đựng áp lực vô hình, chỉ biết ngơ ngác nằm trên sofa – nhìn chằm chằm Nathaniel.
Ánh mắt Nathaniel chậm rãi di chuyển: từ khuôn mặt Koi, đến chiếc áo sơ mi bị xé toạc, bờ vai và cánh tay trần, tiếp theo là bàn tay đang nắm chặt áo Chrissy, rồi lướt qua ở xương quai xanh và cái cổ lộ rõ của cậu, cuối cùng mới dừng lại trên khuôn mặt Chrissy.
“Tôi đang hỏi,” giọng nói lạnh lùng vang lên chậm rãi, “hai người đang làm trò quái gì?”
Nhịp độ chậm rãi càng làm tăng thêm sự đe dọa. Chrissy hoàn toàn bối rối, nỗi sợ hãi nguyên thủy trỗi dậy từ sâu bên trong cậu – cảm giác tương tự như lần cậu suýt mất đôi mắt của mình trước đây.
Gã đàn ông kia có đang cương cứng không thế? Một suy nghĩ vô ích chợt lướt qua.
“Xin lỗi, Nathaniel,” Koi vội vàng trượt khỏi sofa, chỉnh lại trang phục, “Chuyện là…”
Nathaniel nhíu mày rõ rệt.
“Ông Niles.”
Giọng anh đột ngột trở nên trầm xuống, gọi Koi bằng họ mà không phải tên. Koi khựng lại, Nathaniel tiếp tục lẩm bẩm bằng chất giọng lạnh lùng:
“Tại sao ông lại ở đây?”
Dù dùng ngôn từ lịch sự, nhưng âm điệu lại lạnh đến thấu xương. Koi lúng túng đứng dậy, vừa cài cúc áo vừa bối rối:
“Thì… con bảo nước bồn rửa chảy chậm nên ta…”
“Cha có biết việc ông tự ý đến nhà tôi và ở lại một mình với tôi không?”
Nathaniel không thèm nghe hết lời giải thích của Koi, lạnh lùng ngắt lời. Dù chậm hiểu đến đâu, Koi cũng nhận ra rằng, Nathaniel không hỏi vì thực sự tò mò. Koi bối rối im lặng, ấp úng:
“Ash nói là hôm nay anh ấy về muộn. Ta cũng nói rằng ta sẽ về muộn vì công việc nên bảo anh ấy đừng lo lắng… À, ta chưa nói với anh ấy rằng ta đến đây…”
“Nếu xong việc rồi thì mời ông về. Ông Niles.”
Lần này, Nathaniel lại ngắt lời Koi. Giọng điệu lạnh lùng khiến Koi giật mình:
“Đừng tự tiện đến đây nữa. Rất phiền.”
“Ta định đi trước khi con về mà.”
Koi lúng túng cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ. May mà hắn kịp kìm lại câu “Như bà tiên trong Cô bé Lọ Lem ấy!”. Nếu không, Nathaniel chắc chắn sẽ nắm cổ áo Koi như một con chuột, đưa hắn vào thang máy, tống ra ngoài mất.
Rất may, Koi vẫn giữ được chút thể diện cuối cùng, tự động rời đi. Hắn chỉ kịp vẫy tay chào Chrissy – người vẫn đang nhìn hắn chằm chằm – rồi đi thẳng ra sau cánh cửa.
“À…”
Chrissy đứng đó, lóng ngóng không kịp nói lời tạm biệt, chỉ biết nhìn theo bóng lưng Koi. Chẳng mấy chốc, không gian chỉ còn lại tiếng máy móc lạnh lẽo trong im lặng. Giờ đây, chỉ còn Chrissy và Nathaniel trong căn phòng.
Và Nathaniel, sau khi về nhà, lần đầu tiên lên tiếng với Chrissy:
“Còn em.”
Ah…Khoảnh khắc ấy rốt cuộc cũng đến rồi. Chrissy vô thức rùng mình, từ từ quay đầu lại. Đôi mắt tím thẫm đang nhìn xuống cậu. Chrissy đờ người ra, toàn thân bất động. Nathaniel chậm rãi hỏi:
“Em không thấy mình quá dễ dãi sao?”
“Anh nói gì?”
Chrissy không kìm được mà thốt lên trước câu hỏi đột ngột ấy. Nathaniel vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tiếp tục:
” Một người đang lăn lộn với kẻ lạ trong phòng khách vắng chủ. Nếu ai bắt gặp cảnh đó, chẳng phải cũng sẽ nghĩ như tôi sao?”
“Hả…”
Chrissy nghẹn lời, bất lực thở dài. Nên giải thích từ đâu đây? Quá đỗi phi lý rồi, cậu cảm thấy bối rối hơn là tức giận. Chrissy dùng tay xoa mắt, im lặng giây lát rồi ngẩng đầu lên:
“Tôi biết mình không phải mẫu người đoan trang gì. Nhưng cũng không đến mức lăn lộn với người lạ khi nhà vắng chủ đâu.”
Mải mê suy nghĩ cách thoát khỏi tình huống này, cậu không nhận ra rằng mình đã không phủ nhận cụm từ “người lạ”. Thay vào đó, Chrissy cố gắng chuyển chủ đề:
“Thực ra đây là ‘sự kiện’ bất ngờ tôi chuẩn bị cho anh đấy.”
Xét cho cùng, Nathaniel đã thực sự bất ngờ mà, vậy coi như mục đích cũng đã đạt được rồi. Nhưng Nathaniel không những không gật đầu mà sắc mặt còn thêm lạnh lẽo. Quả nhiên cách này vô dụng thật chứ. Chrissy kìm nén tiếng thở dài, mở lời:
“Chỉ là tai nạn thôi. Tôi xin lỗi vì để anh chứng kiến cảnh tượng không hay trên sofa.”
Cậu thành khẩn thừa nhận, cố gắng giữ chút thể diện cuối cùng, nhưng không thể làm gì với chiếc áo sơ mi xộc xệch được. Vài chiếc cúc còn lại lỏng lẻo, để lộ làn da bên trong. Chrissy ngượng ngùng, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh, cài cúc áo vest để che bớt cơ thể, rồi mới hỏi điều bản thân tò mò bấy lâu:
“Hai người rốt cuộc có quan hệ gì? Có vẻ không đơn giản.”
Nathaniel chậm rãi lặp lại:
“Quan hệ gì? Giữa tôi và ông Niles?”
Rồi anh nheo mắt, khóe miệng nhếch lên ý châm chọc:
“Trông chúng tôi giống quan hệ gì?”
Chrissy chăm chú nhìn vào khuôn mặt anh, rồi trả lời bằng giọng điệu cứng nhắc khác thường:
“Ví dụ như… người yêu hay gì đó?”
“Đừng đùa. Ông Niles hoàn toàn không phải gu của tôi.”
Nathaniel nhăn mặt, lập tức phủ nhận. Trong khoảnh khắc đó, Chrissy giật mình, nhận ra bản thân vừa vô thức thở phào nhẹ nhõm. Liệu có phải vì cậu mừng rỡ khi biết người đàn ông kia vẫn còn độc thân, hay là vì…
Thấy Chrissy có vẻ bối rối, Nathaniel đột nhiên hỏi:
“Hay là gu của em?”
Chrissy giật mình ngẩng phắt đầu lên, phát hiện Nathaniel đã đứng ngay trước mặt. Ngay lúc cậu vô thức lùi lại, anh nhanh hơn một chút, vòng tay ôm ngang eo cậu và kéo lại gần.
“Tốt nhất em nên từ bỏ ý định đó. Nếu không muốn bị ném xuống sông Hudson và được tìm thấy như một cái xác”
Đột nhiên, toàn thân cậu bị áp sát vào người anh. Nathaniel cúi xuống, thì thầm bên tai Chrissy. Ý anh là gì? Câu nói đó chẳng phải ngụ ý rằng giữa người đàn ông kia và anh có mối quan hệ đặc biệt sao? Rốt cuộc là…
Phần dưới của Nathaniel nhô lên rõ rệt, cậu có thể cảm nhận rõ ràng qua cơ thể đang áp sát. Cùng với đó là mùi hương ngọt ngào nồng nặc đến chóng mặt.
“Tôi không bao giờ ngủ với hoa đã có chủ, dù là anh hay bất kỳ ai.”
Cố gắng giữ tỉnh táo, cậu vùng vẫy để thoát ra nhưng vô ích. Ngược lại, anh còn đẩy Chrissy ngã xuống sofa – chính là cái sofa mà Koi và cậu vừa ngã lên lúc nãy. Chrissy chống tay để không bị ngã, vội vàng thốt lên:
“Vậy… nếu không phải là người ngủ với anh, vậy người đàn ông đó là ai? Chỉ là bạn à?”
Nathaniel mút nhẹ vành tai Chrissy, rồi thì thầm vào tai cậu:
“Bố tôi.”
“Cái gì?”
Chrissy choáng váng đến mức toàn thân mất hết sức lực. Nhân cơ hội đó, Nathaniel đè cậu xuống sofa, chiếm thế thượng phong và lặp lại:
“Không nghe rõ sao? Vậy để tôi nói lại. Ông Niles chính là Omega đã sinh ra tôi.”
Chrissy sốc đến mức quên mất việc mình đang bị đè trên sofa, chỉ biết ngước nhìn Nathaniel Miller. Cậu vừa nghe thấy gì vậy? Connor Niles, Koi… là Omega? Là người đã sinh ra Nathaniel?
Khi đôi môi Nathaniel sắp chạm vào môi cậu, Chrissy không kìm được mà thốt lên:
“Anh cũng có cha mẹ á?”
Nụ hôn lập tức dừng lại. Bầu không khí lạnh lẽo lại ùa về. Nathaniel chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Chrissy với vẻ mặt khó tin, rồi lên tiếng:
“Em có biết mình vừa nói ra lời gì kinh khủng không?”
Chrissy bối rối im bặt, nhưng sự ngượng ngùng không thể cứu vãn giữa hai người – đã lan tỏa khắp không gian.
Đọc chap 65 tại đây https://navyteamm.com/truyen/run-away-if-you-can-novel/chuong-65