Run Away If You Can Novel - Chương 62
Chương 62
CHAPTER 2
- Easy Comes And Easy Goes
1|
Đại sảnh rộng lớn chìm trong làn khói thuốc dày đặc. Mùi nicotine hòa quyện với hương cần sa nặng nề, nhưng những người tụ tập bên trong dường như chẳng màng đến, họ cười nói và phả ra những làn khói đặc quánh đó. Dù đã gần nửa đêm, nhưng không ai tỏ ra mệt mỏi, tất cả đều hăng say như thể mọi thứ chỉ vừa bắt đầu, ra sức mà nốc rượu. Khi bóng dáng một người đàn ông hiếm khi xuất hiện đã tới, tiếng xôn xao bỗng vang lên từ một góc phòng.
“Gì thế này, Nathaniel? Đã lâu lắm rồi. Sao dạo này cậu không tới chơi?”
Chủ nhân bữa tiệc bước lên chào đón, thân thiện bắt tay Nathaniel. Anh đáp lời:
“Dạo này tôi bận lắm. Cậu vẫn khỏe là được rồi.”
“Cậu cũng vậy. Dù sao thì thật vui khi cậu tới, cảm ơn nhé.”
Với suy nghĩ rằng – sự hiện diện của vị khách hiếm hoi này sẽ khiến bữa tiệc thêm phần náo nhiệt, chủ nhà không giấu nổi nụ cười rạng rỡ. Nathaniel qua loa nói vài câu, rồi bước vào đại sảnh. Ngay lập tức, mấy người nào đó bắt đầu tụ tập lại xung quanh anh.
“Nathaniel, chuyện gì thế? Sao dạo này khó gặp cậu quá vậy?”
“Cậu ấy đang điều hành công ty luật hàng đầu trong nước mà, đương nhiên là bận rồi. Chà, cậu vẫn phong độ như xưa. Quả đúng là Miller.”
“Gặp cậu đúng lúc quá. Tuần sau tôi sẽ tổ chức tiệc trên du thuyền. Tôi đã bảo thư ký gửi thiệp mời cho cậu đấy, cậu nhận được chưa? Dĩ nhiên, cậu thì lúc nào cũng được ưu tiên rồi, ha ha!
Giữa những câu chuyện phiếm qua lại, Nathaniel chỉ lặng lẽ nhấp ngụm rượu, nở nụ cười xã giao. Mấy người xung quanh anh chỉ mải mê nói chuyện của riêng mình, đến mức không ai nhận ra rằng người đàn ông này – thậm chí còn chưa nói được một câu nào.
“Cơ mà, Nathaniel, sao dạo này cậu không tham gia các bữa tiệc nữa? Cậu ổn chứ?”
Một gã đàn ông có đôi mắt tím giống anh đột nhiên nghiêng đầu, rồi hít hà như đang ngửi mùi hương. Ngay lập tức, biểu cảm của Nathaniel lạnh đi, lộ rõ sự ghê tởm. Gã đàn ông kia giật mình, vội lùi lại và ấp úng:
“Có vẻ… cậu vẫn ổn. Vậy thì tốt quá.”
Nathaniel chẳng thèm nói nửa lời, chỉ đưa tay phủi nhẹ vào chỗ khuỷu tay mà gã đàn ông kia vừa chĩa mũi vào, như muốn gạt bỏ mọi sự vướng bẩn. Dù trên thực tế, chẳng hề có bất kỳ sự tiếp xúc nào xảy ra. Mặc kệ vẻ khó chịu của gã đàn ông nhướng mày kia, một người khác vội vàng tiến đến bên Nathaniel để xoa dịu tình hình.
“Mọi người đều tò mò về cậu đấy. Đừng làm quá lên thế, bọn tôi chỉ đang lo lắng cho cậu thôi.”
Những người đàn ông tụ tập ở đây đều cùng chung một kiểu hình, và vì thế – cũng chia sẻ chung một vấn đề: Pheromone.
Thế nên, những bữa tiệc pheromone thường xuyên được tổ chức, cũng trở thành nơi để gặp gỡ theo một nghĩa nào đó. Và nếu ai kia biệt tích khỏi những cuộc vui này trong một thời gian dài, những lời đồn đoán pha trộn giữa lo âu và tò mò là điều không thể tránh khỏi. Ai nấy đều biết tỏng: những lời bàn tán tương tự cũng đã nói về Nathaniel, dù chẳng cần phải xác nhận. Anh lặng lẽ nâng ly rượu lên môi, chợt có một gã khác lên tiếng:
“Nhân tiện, các cậu có nghe về bữa tiệc Harrison tổ chức tuần trước không? Keith đã đến đấy.”
Nghe vậy, một người đàn ông khác nhíu mày hỏi lại:
“Lúc nào thế? Tôi cũng có mặt ở đó, nhưng chẳng thấy hắn ta đâu.”
“Tôi thấy rồi.”
Một giọng nói mới xen vào.
“Nhưng hắn ta rời đi rất nhanh. Chắc chỉ khoảng 30 phút? Harrison kể là hắn thậm chí chẳng thèm giải tỏa pheromone, nên chẳng ai hiểu nổi tại sao hắn lại tới luôn?.”
Những tiếng xì xào ngạc nhiên vang lên:
“Keith không giải tỏa pheromone ư?”
“Thằng cha đó dạo này có đến tiệc tùng đâu. Chắc chắn là tích tụ nhiều lắm rồi, sao đến rồi lại bỏ về?”
“Nghe nói hắn cứ thế xuất hiện mà không báo trước. Harrison đã giới thiệu cho hắn vài Omega, nhưng hắn đều từ chối rồi bỏ đi.”
“Gã đó chẳng thèm ngủ với đàn ông đâu, kể cả là Omega nữa kìa. Harrison sai rồi. Nghe đâu anh ta còn giới thiệu cả một Omega nam…”
“Không, tôi đã xác nhận rồi, Keith chính là người đầu tiên tìm kiếm Omega nam. Nhưng khi Harrison giới thiệu vài người, hắn chẳng thèm động vào ai, mà còn cáu kỉnh bỏ đi??”
“Thằng cha đó bị làm sao ấy.”
“Chắc là bị điên vì pheromone tích tụ à?”
Nathaniel phớt lờ, bỏ ngoài tai những lời đùa cợt xung quanh. Nhắc mới nhớ, lần cuối anh xả pheromone là khi nào nhỉ? Chỉ một lần duy nhất, và đó cũng là chuyện gần đây thôi. Trong căn studio chật hẹp ấy, một cuộc làm tình nửa vời – mà thậm chí còn chẳng thể cho hẳn vào nữa kìa.
Dù chỉ có vậy, nhưng anh lại chẳng hề sốt ruột. Mà ngược lại, anh đang mong chờ một thú vui lớn hơn nhiều so với những cuộc tình tầm thường.
Giờ này chắc em ấy đang chờ rồi.
Nathaniel liếc nhìn đồng hồ. Gần một tiếng trôi qua kể từ khi anh đến bữa tiệc. Đã sắp nửa đêm. Thay vì về nhà sau cuộc họp, anh đã tới đây. Lý do anh cố ý trì hoãn thời gian trở về là vì muốn kéo dài cảm giác mong đợi, để thưởng thức trọn vẹn niềm vui đó. Việc Chrissy Jean đang chờ anh cũng là một phần trong thú vui ấy. Nhưng giờ đây, sự kiên nhẫn của anh bắt đầu vơi cạn.
Hay là đi thôi.
Anh uống cạn ly rượu vang, đặt chiếc ly rỗng lên khay của người phục vụ.
“Tôi xin phép.”
Trước lời chào ngắn gọn, những người đàn ông vây quanh tròn mắt ngạc nhiên.
“Cậu về sớm thế? Vừa mới đến mà?”
“Nathaniel, đợi đã! Không, thật sao? Cậu định về à?”
“Chúng ta còn chưa kịp nói chuyện tử tế ấy. Cậu mới uống có một ly thôi mà.”
“Nathaniel, đừng thế chứ, ở lại thêm chút đi. Bao lâu rồi mới gặp lại.”
Mọi người cố gắng giữ chân, nhưng Nathaniel đã lãng phí đủ thời gian. Mục đích đến đây đã đạt được, không có lý do gì để ở lại lâu hơn.
“Hẹn gặp lại lần sau. Rất vui được gặp mọi người.”
Chào hỏi xong, anh rời đi, để lại đám đông bối rối nhìn theo bóng lưng khuất dần. Họ dường như đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra thế?. Nhưng Nathaniel thậm chí chẳng ngoảnh lại, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt họ.
+++
Dưới tầng hầm, chiếc xe từ từ dừng lại tại chỗ đỗ quen thuộc. Nathaniel tắt máy, đặt chìa khóa thông minh lên bảng điều khiển rồi bước ra ngoài. Đồng hồ chỉ gần 2 giờ sáng. Giờ này, chắc em ấy đã mệt mỏi và ngủ thiếp đi rồi. Vẻ đẹp đang say ngủ thật đáng để chiêm ngưỡng mà. Nathaniel thầm nghĩ, rồi ấn nút thang máy.
Anh cũng hơi tò mò về “sự kiện” mà cậu từng nhắc đến, nhưng điều khiến Nathaniel mong đợi hơn cả – là những gì sẽ diễn ra sau đó. Cánh cửa thang máy mở ra, anh ung dung bước vào. Khi thang máy dừng lại, Nathaniel bước ra hành lang, tiến về phía căn hộ. Nhưng ngay khi cửa chính mở ra, anh đứng hình trước cảnh tượng không tưởng trước mắt: hai người đàn ông gần như khỏa thân – đang lăn lộn trên chiếc ghế sofa.
2|
Vài giờ trước.
“Áaaaaa!”
Tiếng thét chói tai bất ngờ khiến Chrissy giật mình. Ngay sau đó, cánh cửa đóng sầm lại một tiếng rõ to, ngay trước mặt cậu.
Trong giây lát, Chrissy đứng chôn chân tại chỗ, mắt chớp lia lịa vì bối rối. Chuyện gì vừa xảy ra thế??? Cậu hoàn toàn không hiểu nổi tình huống này, chỉ biết rằng âm thanh chói tai ấy vẫn còn văng vẳng bên tai.
Đáng lẽ mình mới là người nên hét lên chứ?
Thật quá vô lý mà, Chrissy cảm thấy bực bội. Một người đàn ông khỏa thân bỗng xuất hiện, hét lên rồi đóng sầm cửa – ngay trước mặt cậu như thế. Dù sao thì cậu cũng đã được cho phép vào đây qua lối chính, không phải là kẻ xâm nhập bất hợp pháp. Điều đó có nghĩa là người đàn ông kia cũng vậy, và nhìn bộ dạng của hắn, rõ ràng đã đến đây trước Chris.
Vậy thì có lẽ…
Mới suy nghĩ đến đó, thì cánh cửa lại từ từ mở ra. Người đàn ông rụt rè, thò đầu liếc nhìn. Sau khi xác nhận Chrissy vẫn đứng nguyên tại chỗ, hắn gượng gạo nở nụ cười và lên tiếng trước:
“Xin lỗi vì đã hét lên. Tôi quá bất ngờ ấy mà.”
Rồi hắn liếc nhìn Chris từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cậu:
“Cậu đến đây có việc gì? Là nhân viên của công ty Nathaniel sao?”
Chrissy bỗng thấy khó xử. Nên giải thích thế nào đây? Cậu bắt đầu suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Nathaniel, rồi kết luận là: không thể dễ dàng tiết lộ được. Cuối cùng, cậu chỉ trả lời cho có:
“Đại loại thế.”
Vừa nghe xong, gã đàn ông kia lập tức vui vẻ nói:
“Vậy à. Thế thì cậu cũng biết tôi rồi. Rất vui được gặp cậu.”
Ngay lúc ấy, Chrissy nhận ra hai điều: thứ nhất – cậu không thể hỏi thêm về người đàn ông này, và thứ hai – hắn chắc chắn là người có mối quan hệ thân thiết với Nathaniel Miller.
Đọc tại Navyteamm.com
 
 
                                     
                                     
                                    