×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL) - VOL 5 - Chặng Nước Rút - Chương 110

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL)
  3. VOL 5 - Chặng Nước Rút - Chương 110 - Là nụ hôn đầu
Prev
Novel Info
 

VOL 5 – Chặng Nước Rút – Chương 110: Là nụ hôn đầu

Vòng tuyển chọn thứ hai của đội tuyển bơi lội quốc gia, nhằm chọn ra các vận động viên sẽ tham dự Olympic Brisbane được tổ chức tại Incheon vào tuần đầu tiên của tháng Tư đã chính thức bắt đầu.

Khác với vòng một kiêm luôn giải thi đấu toàn quốc, vòng hai chỉ đơn thuần là một buổi tuyển chọn đúng nghĩa, nên số lượng vận động viên tham gia ít hơn hẳn.

Hơn nữa, ở các hạng mục quan trọng, tấm vé đến với Olympic gần như đã được định đoạt từ vòng một, thành ra cũng có không ít vận động viên chỉ tham gia vòng một rồi chọn rút lui ở vòng hai.

Nhờ vậy mà cuộc chiến giành phòng khách sạn như ở vòng một đã không xảy ra. Thay vào đó, gần như toàn bộ các vận động viên đều tập trung tại một khách sạn duy nhất gần địa điểm thi đấu, nhưng điều này cũng gây ra một sự bất tiện không hề nhỏ.

Chính xác hơn thì chỉ có mình Ji Heon cảm thấy bất tiện. Đi đến đâu, anh cũng có thể bắt gặp được những gương mặt thân quen, khổ nỗi, anh và Jae Kyoung còn vừa trở thành cặp đôi hẹn hò bán công khai, thế nên ai gặp cũng nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi tranh thủ bắt chuyện, dò hỏi.

Ở vòng một, mối quan hệ của cả hai cũng đã gần như công khai, nhưng khi ấy chỉ chạm mặt nhau ở sân vận động nên ánh mắt của mọi người cũng không đến mức hỗn loạn và trắng trợn như thế này.

Còn bây giờ, khi phải đối mặt với nhau bên ngoài sân thi đấu, lại còn ngay trong khách sạn, dường như trái tim của tất cả mọi người đều đang rộn ràng hóng chuyện. Những người có quan hệ thân thiết trong ngành thì thẳng thừng hỏi: “Hai đứa có định tiến tới hôn nhân không?”, “Sẽ cưới trong năm nay luôn chứ?”, “Nhớ gửi thiệp mời nhé!”, “Có chuyện gì cũng sẽ đến dự bằng được!”, cứ như thể đang xí trước một suất trong dàn khách mời.

Còn những người chỉ quen biết sơ thì lại dùng những câu chào hỏi quen thuộc để thăm dò Ji Heon như: “Dạo này trông cậu phơi phới thế. Có chuyện gì vui à?”

Nhóm vận động viên bơi lội ở chung khách sạn còn khiến cho tình hình trở nên bế tắc hơn. Phần lớn trong đó đều là lứa đàn em của Jae Kyoung, tuy bọn họ biết Ji Heon nhưng chưa từng nói chuyện với anh bao giờ, Jae Kyoung thì lại càng không phải bàn, cứ mỗi khi hai bên chạm mặt ở hành lang hay nhà ăn khách sạn, nhóm đàn em đều tỏ ra lúng túng, ngơ ngác, vội cúi đầu chào rồi chuồn thẳng. Thực ra, khả năng cao là do nhìn thấy Jae Kyoung đang kè kè bên cạnh Ji Heon nên bọn họ mới chạy mất dép, nhưng dù là trường hợp nào thì nó cũng đủ để khiến người ta cạn lời.

Song cũng nhờ thế mà dù nhà ăn khách sạn lúc nào cũng đông nghẹt như nhà ăn ở làng vận động viên, cả hai vẫn có thể ung dung chiếm trọn một cái bàn sáu người để ngồi dùng bữa.

Dù chẳng làm gì ngoài việc ăn cơm, song những ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn về cũng đủ để khiến da mặt Ji Heon nóng ran, may mà nó vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của anh. Hơn hết, Jae Kyoung lại có vẻ ngấm ngầm, à không, phải nói là vô cùng tận hưởng những ánh mắt đó mới đúng, nên Ji Heon cũng quẳng luôn đề nghị đi ăn ở nhà hàng khác ra sau đầu.

Cứ tưởng sẽ phải cô đơn tận hưởng “nỗi cô độc giữa đám đông” và lẻ loi ăn cơm hai mình cho đến khi vòng tuyển chọn kết thúc, ấy thế mà, vào buổi sáng thứ Hai, khi trận đấu đầu tiên sắp sửa bắt đầu, có hai vị dũng sĩ đã bất ngờ tiếp cận họ.

“Ớ, đàn anh! Em chào anh ạ!”

“Chào anh ạ!”

Ji Heon ngoái đầu nhìn, thắc mắc không biết ai lại chào mình bằng giọng vui vẻ thế này, hoá ra là Jun Hwan và Hae Jeong, cặp lính mới mà anh và Jae Kyoung đã gặp ở sân bay Incheon.

“À, chào hai đứa, lâu rồi không gặp. Gặp lại hai đứa ở đây vui thật đấy.”

Thấy Ji Heon tươi cười chào lại, Jun Hwan và Hae Jeong cầm khay thức ăn cười bẽn lẽn. Dù trước đó hai bên cũng chỉ mới nói chuyện dăm ba câu nhưng khi gặp lại, cả hai đã không ngần ngại chạy đến bắt chuyện, nối lại ‘mối duyên xưa’, có thể thấy, đây là những đứa trẻ có kỹ năng xã giao vượt trội, trái ngược hẳn với ai kia.

Hoặc…. cũng có thể là do bây giờ chỉ còn mỗi bàn này trống nên cả hai mới bất đắc dĩ phải phát huy kỹ năng xã giao của mình.

Mấy chuyện đó, Ji Heon đương nhiên hiểu, anh cũng không ngại mở lời mời mọc:

“Mấy đứa ngồi đây ăn cơm với bọn anh đi.”

Nghe Ji Heon gợi ý, mắt Jun Hwan lập tức sáng hẳn lên: “Ơ, làm vậy có được không ạ?”

“Đương nhiên là được.”

Ji Heon dọn chiếc áo khoác đang vắt ở ghế bên cạnh đi. Ngay khoảnh khắc Jun Hwan đang mừng rỡ chuẩn bị đặt mông xuống ghế thì….

“Cậu.”

Jae Kyoung đột nhiên trầm giọng, lên tiếng gọi Jun Hwan.

“Vâng…?”

Jun Hwan đang định ngồi xuống lập tức khựng lại, đứng trong tư thế lom khom, bối rối trả lời.

“Đừng có ngồi đó.”

Nghe Jae Kyoung nói, Jun Hwan hoang mang đứng thẳng người dậy.

Ji Heon định lên tiếng can ngăn, thắc mắc không biết vì sao cậu ấy lại làm thế, nhưng Jae Kyoung đã đứng dậy trước, thản nhiên nói:

“Qua bên này.”

“À vâng…”

“Còn cậu kia, qua ngồi cạnh nó đi.”

Jae Kyoung rất tự nhiên chỉ định luôn cả chỗ ngồi cho Hae Jeong, sau đó tự mình chuyển sang chiếm đóng vị trí bên cạnh Ji Heon.

“…”

“…”

Jun Hwan và Hae Jeong lặng lẽ đặt khay thức ăn xuống phía đối diện rồi ngồi xuống.

Nhìn vẻ mặt của cả hai, Ji Heon dám cá, lần sau dù nhà ăn đã kín chỗ, cả hai thà ra ngoài ngồi bò lê bò lết cũng quyết không bén mảng tới đây nữa.

Để thay đổi bầu không khí, Ji Heon cố tình bắt chuyện trước:

“Mà sao hai đứa dậy sớm thế? Giờ còn chưa phải lúc ăn sáng mà. Hôm nay cũng đâu có lịch thi đấu của hai đứa?”

Bây giờ mới chỉ hơn sáu giờ sáng, nếu là bình thường, giờ này khách sạn sẽ chưa phục vụ bữa sáng, nhưng vì đang trong giai đoạn đặc biệt nên họ đã đặc cách mở cửa nhà ăn sớm hơn để tạo điều kiện cho các vận động viên trong suốt thời gian diễn ra vòng tuyển chọn.

Nhưng thời gian biểu vốn có cũng không thể nói đổi là đổi ngay được, vì vậy mà bữa sáng được cung cấp trong khoảng thời gian này cũng chỉ có những món cực kỳ đơn giản như ngũ cốc, sữa, bánh mì và súp, phải đến đúng giờ ăn sáng theo quy định chuẩn của khách sạn, bữa ăn mới trở nên phong phú hơn.

May mắn thay, những vận động viên có trận đấu vào buổi sáng cũng không thể ăn nhiều được, những người không thi đấu trong ngày thì cũng chẳng có lý do gì phải dậy thật sớm để ăn một bữa sáng đạm bạc cả.

“À, bọn em chỉ muốn giữ đúng nếp sinh hoạt thôi ạ.”

“Dù sao thì giờ bọn em cũng không có cảm giác thèm ăn nên chỉ cần ăn như này là đủ rồi ạ.”

Đúng như lời họ nói, trên đĩa của cả hai gần như chẳng có gì.

Bên Jun Hwan còn có ngũ cốc và bánh mì, còn Hae Jeong chỉ có độc một cốc nước cam.

“Hae Jeong căng thẳng hả em? Còn chưa bắt đầu mà đã như vậy rồi sao? Anh nhớ đây cũng đâu phải lần đầu hai đứa tham gia vòng tuyển chọn?”

Jun Hwan lên tiếng đáp thay cho cậu bạn: “Vâng, không phải lần đầu nhưng vẫn nôn nao lắm ạ.”

“Em đỡ hơn, em vào đội dự bị từ năm kia, còn tên này vào sau em, lần đầu nó tham gia vòng tuyển chọn là để đi tham gia giải Vô địch Bơi lội Liên Thái Bình Dương năm ngoái đó anh.”

Hae Jeong ngồi bên cạnh gật đầu, như để minh hoạ cho những lời mà Jun Hwan và Ji Heon vừa nói, gương mặt cậu nhóc trông nhợt nhạt hẳn.

“Lúc đó dù thi nhưng biết thừa mình sẽ không được chọn nên em cũng không run lắm… Nhưng lần này thì, nói thật với anh là em sắp phát điên mất thôi.”

Hạng mục 50m tự do mà Jun Hwan tham gia sẽ diễn ra vào ngày mai, còn 100m tự do của Hae Jeong thì vào thứ Năm cũng là ngày thứ tư của vòng tuyển chọn.

Ở vòng một, Jun Hwan đã về nhì sau Jae Kyoung với thành tích khá tốt, nếu không có gì bất thường, ngày mai cậu nhóc cũng sẽ giành được vé đến Olympic. Hae Jeong kém hơn chút, ở vòng một, cậu nhóc về thứ ba, chỉ chậm hơn người về nhì 0.06 giây, một khoảng cách không lớn, chỉ cần nỗ lực luyện tập là có thể bứt phá được, vì thế mà gánh nặng trên vai Hae Jeong mới càng nặng nề hơn, việc cậu nhóc cảm thấy căng thẳng là chuyện có thể cảm thông.

Tuy nhiên.

“50m thì đúng là không ăn vẫn được.”

Jae Kyoung vừa cầm một lát bánh mì trên đĩa lên vừa nói.

“Cậu thi đấu nội dung 50m đúng chứ, nếu nuốt không trôi thì tốt nhất là đừng ăn. Thay vào đó, ba mươi phút trước khi thi đấu thì ăn một thanh năng lượng, nước uống thể thao thì cũng uống vào lúc đó luôn. Rồi mười phút trước khi thi thì ăn kẹo glucose.”

Nói xong, Jae Kyoung xé đôi lát bánh mì, chấm ngập vào bát súp kem của mình.

Một nửa lát bánh đó đã được cậu ấy ăn hết trong một miếng, rồi Jae Kyoung lại chấm phần bánh mì còn lại vào mứt dâu và nói tiếp:

“Nhưng cậu thì khác, 100m thì phải ăn. Cơm hay bánh mì gì cũng được, nhất định phải ăn trước khi thi ba tiếng. Mười phút trước khi thi thì đừng ăn kẹo glucose mà hãy ăn thanh năng lượng. Không thì ăn chuối cũng được.”

Jae Kyoung dùng bánh mì quệt sạch chỗ mứt dâu còn lại trên đĩa. Vừa lau tay dính vụn bánh vào khăn giấy, cậu ấy vừa ngẩng lên nhìn Hae Jeong.

“Lee Tae Jeong, lần trước cậu cũng vì không ăn nên mới đuối sức ở đoạn cuối đấy, lần này có nuốt không nổi cũng phải ăn.”

“Hả, sao, à, vâng ạ.”

Không ngờ mình lại nhận được lời khuyên vàng bạc của Jae Kyoung, Hae Jeong lập tức ngồi thẳng lưng, lắp bắp đáp lời.

Jun Hwan ngồi bên cạnh tròn mắt nhìn đàn anh rồi lại nhìn bạn mình, lặp đi lặp lại hết mấy lần, rồi như nhớ ra điều gì đó, cậu nhóc dè dặt lên tiếng:

“Ấy, nhưng mà, đàn anh ơi. Bạn này là Lee Hae Jeong chứ không phải Lee Tae Jeong đâu ạ.”

“…”

Jae Kyoung im lặng, chân mày trông như thể sắp xoắn vào với nhau.

Vẻ mặt cậu ấy cứ như đang muốn hỏi: ‘Cái tên đó ở đâu ra vậy?’

Thấy tình hình có vẻ sắp biến thành màn ‘vừa đấm vừa xoa ‘, nghĩ đến sức khoẻ cũng như tâm lý mong manh của hai đàn em, Ji Heon vội chen vào.

“Em cứ coi như đó là biệt danh đi. Jae Kyoung có thói quen, một khi đã thân với ai rồi thì sẽ tự đặt tên cho người đó theo ý mình đấy.”

“Uầy, thích thế!”

Nghe đến từ ‘biệt danh’, Jun Hwan tỏ vẻ ghen tị, Hae Jeong cũng cảm động đến mức đỏ mặt, nhìn chằm chằm Jae Kyoung.

“Biệt danh gì chứ…”

“Em ăn xong rồi thì chúng ta đi thôi.”

Sợ Jae Kyoung lại thật thà một cách không cần thiết, Ji Heon nhanh chóng vỗ lưng cậu ấy, đưa mắt ra hiệu, giục em bạn trai đứng dậy.

Sau khi về phòng nghỉ ngơi một lát, gần bảy giờ, cả hai rời khách sạn. Giờ khởi động của nhóm thi đấu buổi sáng bắt đầu từ bảy giờ, nhưng khi hai người đến bể bơi thì vẫn chưa có ai.

Tranh thủ lúc Jae Kyoung thay đồ trong phòng, Ji Heon kiểm tra lịch thi đấu hôm nay được dán trên tường phòng chờ. Anh lướt qua danh sách các vận động viên và thứ tự làn bơi của từng nội dung, rồi vô thức buột miệng “ơ” khi phát hiện ra cái tên Han Yoo Seong nằm ngay dưới nội dung 1500m tự do.

Gì đây, cậu ta đổi nội dung thi đấu thật đấy à?

Dù hôm trước, anh thanh tra đã lỡ mồm tiết lộ trước cho Ji Heon biết, nhưng sau đó, khi anh tìm kiếm tin tức trên mạng cũng không thấy đề cập đến chuyện này nên đã cho qua, nghĩ rằng đó chỉ là tin đồn chưa được xác nhận hoặc anh thanh tra kia đã nhầm lẫn gì đó, nhưng giờ mới biết, đó là sự thật.

“…”

Một cảm giác kỳ lạ chợt dâng lên.

Ji Heon nhìn chằm chằm vào cái tên Han Yoo Seong một lúc lâu rồi mới quay đi.

Đối với anh, cậu ta có thi hay không cũng vậy, anh chỉ thấy may mắn vì 1500m sẽ thi đấu vào buổi chiều.

Nếu giờ mà cả hai chạm mặt nhau trong phòng chờ, chắc chắn sẽ rất khó xử.

Nội dung 1500m mà Han Yoo Seong tham gia cũng như 400m tự do mà Jae Kyoung thi đấu hôm nay đều không đủ số lượng vận động viên nên ban tổ chức đã quyết định sẽ cho các vận động viên thi đấu thẳng ở trận chung kết luôn.

1500m thi đấu vào buổi chiều, 400m thi đấu vào buổi sáng.

Trận mở màn của hôm nay cũng chính là 400m nên Ji Heon đã khá lo lắng, may mắn là thể trạng của Jae Kyoung có vẻ không tệ. Không đúng, phải nói là trong mấy tháng gần đây, đây là lúc Jae Kyoung tiến vào trạng thái sung mãn nhất.

Sau khi một mình phấn khích vùng vẫy trong bể bơi trước khi các vận động viên khác đến, cậu ấy kết thúc phần khởi động, bước lên, nói với Ji Heon:

“Em thích nơi này. Bể bơi này là một nơi khá đặc biệt đối với em.”

Jae Kyoung nói như vậy là có lý do.

Địa điểm tổ chức vòng tuyển chọn thứ hai không đâu khác chính là bể bơi tại Nhà thi đấu phức hợp Incheon, nơi đã diễn ra giải Vô địch Bơi lội Liên Thái Bình Dương vào tháng Tám năm ngoái.

“Em mà cũng có kiểu mê tín như vậy à?”

“Mê tín gì cơ ạ?”

“Không phải vì đây là nơi mà em đã hoàn thành mục tiêu Grand Slam sao?”

Jae Kyoung nhìn Ji Heon với vẻ mặt ngỡ ngàng, như thể cậu ấy không hiểu anh đang nói gì, rồi khi nhận ra, trên khuôn mặt vốn ít biểu cảm kia lại thoáng chút hụt hẫng.

“Nó đặc biệt với em vì lần đầu tiên em hôn anh là ở đây.”

Trước câu trả lời bất ngờ này, Ji Heon thoáng sững người rồi lúng túng cười đáp: “Cái đấy cũng đâu có tính là hôn.”

“Đấy chỉ gọi là thơm thôi. Mà anh nói thật nhé, đến thơm nó còn chẳng phải ấy. Mô tả cho đúng là tự em ‘va’ vào môi anh.”

“Là hôn mà.”

Jae Kyoung khẽ bĩu môi cãi lại. Rồi một lúc sau, cậu ấy còn lí nhí bổ sung:

“Còn là nụ hôn đầu của em đó.”

Thấy ngay trước trận đấu đầu tiên mà tinh thần của em bạn trai đã có nguy cơ tụt dốc không phanh, nguyên nhân còn là do mình, Ji Heon choàng vội khăn tắm lên vai Jae Kyoung, nhanh chóng chữa cháy.

“Ừ, với anh thì đó cũng là nụ hôn đầu tiên với bạn đời của mình đấy.”

“Anh nói gì vậy chứ.”

“Anh nói thật mà. Đó là lần đầu tiên anh hôn bạn đời của mình, cũng là người mà anh sẽ kết hôn trong tương lai đấy. Trong cuộc đời anh, em là người đầu tiên.”

Nghe Ji Heon nói, Jae Kyoung bật cười, vẻ mặt không thể tin nổi. Nhìn khóe miệng cứ cong lên mãi mà không chịu hạ xuống kia, Ji Heon biết, tâm trạng của cậu ấy đã trở nên khá khẩm hơn hẳn.

Cũng chẳng biết có phải vì thế không nhưng hai tiếng sau, trong trận chung kết 400m tự do, Jae Kyoung đã đạt được thành tích khá tốt. Đó là trận đấu đầu tiên của Jae Kyoung sau chấn thương, lại là cự ly trung bình nên Ji Heon đã lo lắng đủ điều, nhưng may mắn thay, kết quả chung cuộc, Jae Kyoung vẫn về nhất với thành tích 3 phút 40 giây 76, chỉ kém một chút so với kỷ lục tốt nhất của bản thân cậu ấy và cũng là kỷ lục thế giới với 3 phút 40 giây 05.

“Hừm, vai cậu ta đau thật đấy à? Anh thấy không giống lắm?”

Vì đây là trận đấu đầu tiên sau chấn thương của Jae Kyoung nên CEO Kang đã đặc biệt đến để cổ vũ, thấy thành tích gà nhà như vậy, CEO Kang vui mừng vỗ tay. Trưởng nhóm Lee và Trưởng phòng Yoon đứng cạnh cũng trầm trồ khen ngợi, nói chuyển động của cậu ấy trông có vẻ còn tốt hơn cả vòng một. Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm vì không tìm thấy chút dấu vết nào của chấn thương, nhưng chính mấy khuôn mặt tươi cười ấy đã chặn họng Ji Heon, khiến anh không thể nói ra những lời như: ‘Chính vì thế nên em mới lo. Em thấy cậu ấy chẳng cần phải gắng sức đến mức đó’ được.

“Vâng, em chỉ biết mong cho cậu ấy cứ giữ được phong độ như thế này mãi thôi.”

Ji Heon mang theo tâm trạng gần như đang cầu nguyện, khẽ nói.

Sau khi thi đấu xong và hoàn thành cả bài test doping sau trận đấu, Jae Kyoung đi thẳng đến phòng chờ để được massage. Trong quá trình đó, CEO Kang vẫn không ngừng quan sát Jae Kyoung, được một lúc, anh ta chợt lên tiếng gọi Ji Heon.

“Hôm nay cậu ấy không có trận đấu buổi chiều nhỉ? Vậy mọi người cùng đi ăn đi.”

Thay vì trả lời ngay, Ji Heon liếc sang nhìn sắc mặt của Jae Kyoung vẫn đang nằm sấp trên giường. Mới lúc nãy, cậu ấy còn đang tận hưởng quá trình massage với vẻ mặt vô cảm như mọi khi, nhưng không biết từ lúc nào, Jae Kyoung đã cau mày nhăn nhó.

“Thôi ạ, bọn em về thẳng khách sạn luôn. Với tình trạng của vận động viên Kwon Jae Kyoung bây giờ, em thấy nên để cậu ấy ngủ một giấc sẽ tốt hơn là đi ăn.”

“Vậy cậu đưa vận động viên Kwon Jae Kyoung về rồi quay lại nhé, bọn anh đợi. Cậu cũng phải ăn uống chứ.”

Jae Kyoung giờ đang lẩm bẩm chửi rủa gì đó không thành tiếng. Nhìn khẩu hình miệng thì Ji Heon đoán chừng cậu ấy đang nguyền rủa CEO Kang, kiểu như “Kang Tae Jin chết tiệt, anh là cái tên vô duyên trời đánh…”

“Không sao đâu ạ. Lát nữa em sẽ ăn cùng với vận động viên Kwon Jae Kyoung sau. Anh đừng bận tâm, cứ đi ăn đi ạ. Mọi người đi luôn đi chứ đợi đến giờ cơm trưa là mấy nhà hàng ở đây đông nghẹt cho xem.”

Ji Heon vội vàng đứng chắn trước mặt Jae Kyoung, ngăn cản tầm nhìn của sếp rồi xua tay lia lịa.

Cuối cùng, sau khi thành công “tống tiễn” được dàn cấp trên của Spoins, Ji Heon quan sát Jae Kyoung thong thả tận hưởng nốt thời gian massage còn lại rồi đưa cậu ấy về khách sạn.

“Cơm nước thì em tính sao đây?”

Ji Heon đậu xe trong bãi đỗ của khách sạn, vừa bước xuống xe, anh đã hỏi.

“Em đang nghĩ đây ạ. Em nên ăn rồi ngủ, hay ngủ dậy rồi ăn đây nhỉ.”

Trong lúc massage, Jae Kyoung đã thanh thủ bóc một viên sô cô la, trên xe cậu ấy còn ăn hết bốn thanh năng lượng nên có vẻ bây giờ cũng không đói lắm.

“Nếu em đã nói vậy tức là cũng chưa có nhu cầu ăn ngay, thế em cứ ngủ một giấc đi, dậy rồi ăn sau.”

Ji Heon vừa nói vừa nhấn nút gọi thang máy.

“Anh cũng nghỉ ngơi chung với em đi.”

“Anh không buồn ngủ lắm.”

“Cứ nằm bên cạnh em là được ạ.”

“…”

Trong lúc Ji Heon im lặng, thang máy đã tới nơi. Vừa bước vào thang máy, Ji Heon đã lên tiếng xác nhận lại.

“Chỉ ngủ thôi đúng không?”

“Đương nhiên rồi. Đang trong đợt tuyển chọn mà anh.”

Jae Kyoung nhíu mày như thể đang muốn hỏi Ji Heon xem cậu ấy là loại người gì mà lại thắc mắc chuyện đó, nhưng rồi lại thôi.

Jae Kyoung tặc lưỡi, bước vào thang máy, dựa người vào tường và ngay khi cửa vừa đóng, cậu ấy mới lại lên tiếng.

“Anh à, anh đang ở tuần thứ 14 rồi đấy.”

“Thì…?”

“Thì…. em chỉ nói vậy thôi.”

Jae Kyoung đáp, vẻ mặt vẫn chẳng có biểu cảm gì.

Rồi khi thang máy bắt đầu di chuyển, cậu ấy mới nói thêm.

“Qua 12 tuần kiêng cử lâu lắm rồi còn gì.”

“Lâu cái gì mà lâu chứ. Còn chưa được mười ngày mà.”

Ji Heon bật cười, có lẽ nụ cười đó của anh đã khiến Jae Kyoung nghĩ rằng kế hoạch lần này của cậu ấy đã thất bại nên cậu ấy cũng chẳng buồn nói thêm lời nào nữa.

Ji Heon đã định bụng, chỉ cần em bạn trai lấn tới thêm một lần nữa thôi là anh sẽ giả vờ thua cuộc đầu hàng, nhưng Kwon Jae Kyoung thật sự rất biết chọn thời điểm để buông xuôi. Lần này thì đến lượt anh tặc lưỡi, thầm cảm thán về khả năng nắm bắt thời cơ cực kém của Jae Kyoung, đúng lúc này, thang máy cũng vừa hay dừng lại ở tầng phòng nghỉ.

Thôi được rồi, tốt nhất là cả hai không nên suy nghĩ đến mấy chuyện đó nữa thì hơn, bảo về ngủ thì chỉ đơn thuần về ngủ là được.

Đang trong thời điểm quan trọng như thế này, không thể nghĩ đến mấy chuyện hao tổn thể lực đó được.

Vừa chỉnh đốn lại tâm tư, chuẩn bị bước ra khỏi thang máy, Ji Heon đã giật mình buột miệng “Ơ” một tiếng khi thấy gương mặt người đối diện ngay lúc cửa mở.

Đối phương cũng ngạc nhiên không kém, thậm chí còn giật lùi lại một bước, thái độ chột dạ lộ liễu đó khiến Jae Kyoung còn nhíu mày trước cả Ji Heon.

Sợ lại xảy ra chuyện không đâu, Ji Heon vội dùng giọng điệu thản nhiên nhất có thể để chào hỏi Han Yoo Seong.

“Trùng hợp thật, cậu đến sân vận động à?”

“Vâng.”

“Ừ, thi đấu tốt nhé.”

Han Yoo Seong chỉ im lặng cúi đầu chào rồi bước vào thang máy.

“Tốt cái gì mà tốt? Thằng đó làm gì mà anh phải chúc nó tốt?”

Ngay khi cửa thang máy vừa đóng lại, Jae Kyoung đã nhăn mặt truy hỏi.

“Ơ kìa, hôm nay có trận đấu 1500m mà.”

“Thằng đó tham gia nội dung 1500m ạ?”

“Anh nghe nói vậy đấy.”

“Thế thì trước đó nó chen vào mấy nội dung kia làm gì, giỏi làm chuyện ruồi bu ghê.”

Jae Kyoung chép miệng một cái.

Ji Heon định bụng vờ như không biết nhưng vì lương tâm cắn rứt nên anh đành thú nhận.

“Là anh, chính anh bảo cậu ta thử quay về với nội dung sở trường của cậu ta xem sao.”

“…Rốt cuộc là tại sao anh lại làm thế vậy ạ?”

Jae Kyoung cau mày nhìn Ji Heon, tỏ vẻ hoàn toàn không thể hiểu nổi.

“Vì đằng nào thì với 400m hỗn hợp cá nhân, cậu ta cũng toang chắc rồi.”

Ji Heon dùng thẻ khóa mở cửa phòng.

“Tranh thủ lúc vẫn còn cơ hội ở vòng tuyển chọn thứ hai, quay lại thử sức với nội dung sở trường của cậu ta thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao.”

“Ý em là tại sao anh phải cố gắng đẩy thằng đó đến Olympic làm gì chứ.”

Jae Kyoung vừa đi theo sau Ji Heon vào phòng vừa không ngừng tra hỏi.

“Dù là ai cũng vậy thôi, thêm được một người có năng lực đến đó thì chẳng phải sẽ tốt hơn cho đội tuyển sao.”

Jae Kyoung vẫn nhìn anh với ánh mắt không tài nào hiểu nổi, thấy thế, Ji Heon cởi áo vest treo lên mắc áo rồi mới thở hắt ra một hơi: “Anh hiểu em đang nghĩ gì, anh cũng chẳng ưa gì cậu ta đâu.”

“Nghĩ đến công ty của cậu ta, anh còn phát ngán hơn cả em. Nhưng với anh, công ty và vận động viên là hai phạm trù khác nhau, hơn nữa, có vẻ như cậu ta cũng đã bị chính công ty đó ruồng bỏ nên anh chỉ đưa ra lời khuyên cuối cùng có thể thôi. Anh chỉ nghĩ, nếu cậu ta còn tham vọng của một vận động viên thì ít nhất cũng sẽ thử cho bản thân thêm một cơ hội.”

Nghe Ji Heon giải thích xong, Jae Kyoung vẫn tỏ vẻ không hài lòng. Cậu ấy ngồi xuống mép giường của mình rồi nói: “Em thì không nghĩ vậy.”

“Cái tên lừa đảo đó có quay về thi 1500m đi nữa thì cũng chẳng phải vì tham vọng của một vận động viên đâu anh. Nói trắng ra là vì quảng cáo mới đúng.”

“Nếu là vì chuyện đó thì cậu ta đã tuyên bố ầm ĩ với cánh nhà báo từ sớm rồi. Mấy cái tít như ‘nước cờ táo bạo của Han Yoo Seong sau khi nếm mùi thất bại’, đại loại vậy, cũng hút khách lắm đấy.”

“Chắc là đợi đến khi nắm chắc suất tham dự Olympic rồi thằng đó mới làm truyền thông chứ gì. Bây giờ mà làm thì rủi ro lắm, mắc công bị chửi là cái thằng đã thất bại ở vòng một mà giờ còn lắm mồm.”

“Vậy sao?”

Ji Heon khoanh tay trầm ngâm, với một cựu vận động viên bơi lội như anh, đây thật sự không phải là đề tài hay ho cho lắm, nó phản ánh một góc khuất trong nghề mà dù là anh cũng không muốn nhắc tới, ngẫm lại những gì Jae Kyoung vừa nói, nụ cười có phần chua chát dần hiện trên khuôn mặt góc cạnh của anh.

Jae Kyoung nhìn Ji Heon rồi cởi áo khoác ném phăng lên giường.

“Em không có ý quy chụp tất cả, nhưng anh cũng biết mà, bản chất con người, khó mà thay đổi được lắm.

“Em đã thay đổi rồi đấy còn gì.”

“Em thay đổi bao giờ chứ.”

“Có mà. Em đã thay đổi nhiều lắm đấy.”

Ji Heon mỉm cười nói.

“Em đã trưởng thành hơn rất nhiều, và đôi khi, dù rất không muốn nhưng em cũng đã biết nghĩ cho lập trường của người khác hơn rồi.”

Jae Kyoung bật cười khinh khỉnh như thể đang nghe chuyện gì đó nực cười lắm, chỉ kém nước chưa xù lông lên phản bác tới cùng.

Thấy vậy, Ji Heon chỉ cười, sau đó, anh cũng ngồi xuống mép giường của mình, chậm rãi lên tiếng.

“Theo anh thấy thì Yoo Seong cũng đã thay đổi một lần rồi. Hồi mới bắt đầu bơi lội và lập kỷ lục ở các chặng bơi đường dài, chắc cậu ta cũng chẳng nghĩ đến mấy chuyện này đâu. Lúc đó, mục tiêu duy nhất của cậu ta chắc chỉ là giảm được 1 giây thành tích thôi.”

“Nhưng sau khi vất vả chinh phục được mục tiêu đó rồi lại tiếp tục đạt được mục tiêu kế tiếp, lặp đi lặp lại mãi như thế, cuối cùng, cậu ta cũng leo lên được vị trí cao nhất mà cậu ta có thể thì lúc này, cậu ta mới nhận ra vị trí mà cậu ta đang đứng thảm hại hơn những gì cậu ta nghĩ rất nhiều.”

“Những vận động viên tài năng và giỏi giang thường bị lung lay ở chính thời điểm ấy. Đặc biệt là với những môn thể thao không mấy phổ biến, không kiếm được nhiều tiền thì lại càng dễ khiến người ta rơi vào bế tắc hơn. Bán mạng, bán cả thanh xuân, cống hiến cả tuổi trẻ nhưng với thành tích làng nhàng thì số tiền nhận được còn chẳng bằng mức lương trung bình của người khác. Đó là chưa kể, những môn thể thao không mấy phổ biến còn rất khó tìm được nhà tài trợ.”

“Mấy cái đó em hiểu, nhưng nó không phải là việc của em.”

Jae Kyoung nói thẳng, giọng điệu thờ ơ như thể cậu ấy không muốn biết thêm, cũng chẳng muốn đồng tình.

“Trước giờ anh nói gì em cũng sẽ không phản đối nhưng em cũng không định nói mấy lời ngây thơ kiểu như thể thao không nên trở thành công cụ kiếm tiền đâu ạ.”

Jae Kyoung nghiến răng phun ra từng chữ rồi bước xuống giường, lấy một chai nước trong tủ lạnh mini, tu một hơi hết nửa chai, lấy mu bàn tay quệt miệng rồi nói tiếp.

“Vận động viên cũng là một nghề chính thống mà, tại sao lại không được tập luyện để kiếm tiền chứ? Cùng một đẳng cấp giải đấu, em cũng thích thi bên nào có tiền thưởng cao hơn đấy. Và cũng phải đến khi thử đóng quảng cáo rồi em mới nhận ra ‘À, thì ra cũng có thể kiếm tiền bằng cách này’, em cũng hiểu tại sao các vận động viên lại thèm khát được đóng quảng cáo đến vậy, đó là người khác thôi chứ không phải em đâu nhé. Nhưng nói gì thì nói, em không thể hiểu nổi mấy thằng khốn dùng đủ mọi thủ đoạn bẩn thỉu chỉ vì kiếm cho được mấy suất quảng cáo. Những kẻ như vậy, có xứng đáng được gọi là vận động viên không.”

“Ừm, anh cũng nghĩ như vậy đấy.”

Ji Heon gật đầu.

“Anh cũng ghét việc những kẻ như thế lại thành công, vượt mặt những vận động viên đã nỗ lực một cách chăm chỉ.”

“Không phải, đính chính là em không ghét thằng đó vì sợ nó sẽ cướp mất thứ gì của em đâu nhé.”

Dù biết thừa ý Ji Heon không phải thế nhưng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, Jae Kyoung lập tức phản bác.

“Em sẽ không bao giờ bị vượt mặt, dù là ai cũng thế, tuyệt đối không.”

Bằng thái độ có thể xem là điềm tĩnh, Jae Kyoung quả quyết khẳng định rồi uống nốt phần nước còn lại, song nhìn cái cách cậu ấy bóp chai nước rỗng đến mức bẹp dúm cũng có thể hiểu được cậu ấy không hề bình thản như vẻ ngoài.

Cậu ấy nghiến răng nói tiếp.

“Mấy thằng khốn như thế càng lộng hành thì cái giới này sẽ càng vẩn đục, và những người đàng hoàng làm việc trong cái môi trường bẩn thỉu ấy mới là những người đang chết dần chết mòn, đó là lý do vì sao em ghét cay ghét đắng nó.”

Lúc này, Ji Heon mới hiểu ra điều Jae Kyoung thực sự muốn nói, anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

“Em nói đến thế rồi mà anh vẫn còn cười được ạ? Em chẳng thấy có gì đáng cười cả.”

Cuối cùng, Jae Kyoung cũng nổi cáu.

“Ngay cả trong tình huống này, anh vẫn nghĩ là phải cứu lấy những vận động viên vô tội đúng chứ. Ai chứ thằng đó mà vô tội cái gì, công ty nó làm ra cái trò khốn nạn kia mà nó chỉ im lặng ngậm miệng, nhiêu đó là đã đủ để loại nó rồi. Nó cũng cùng một giuộc thôi. Mấy kẻ như vậy không cần anh phải bảo bọc và xem chúng nó là vận động viên đâu.”

Jae Kyoung gằn giọng, trông như thể tức đến sắp chết đến nơi, rồi ném thẳng chai nước đã bị vò nát vào thùng rác.

“Nếu anh chịu bỏ cái công việc này đi, em cũng chẳng thèm bận tâm xem thằng khốn đó có giở trò truyền thông bẩn thỉu hay làm trò mèo gì đâu. Nó muốn làm gì thì làm, liên quan quái gì đến em. Dù sao thì cái thằng đó có mọc thêm ba đầu sáu tay cũng chẳng thể thắng nổi em được.”

“Nhưng miễn là anh còn làm công việc này, thì em sẽ lại thấy chướng mắt cậu ta chứ gì, vì mấy đứa như Han Yoo Seong sẽ chỉ khiến anh thêm khổ sở thôi, đúng không?”

“Vâng, anh nói đúng trọng tâm rồi đấy ạ.”

Jae Kyoung đáp ngay tắp lự.

“Ừm. Thế ý em là, đang muốn bảo anh nghỉ việc hở?”

“Cũng không hẳn là thế, nhưng mà…. ý em là… vâng.”

 

Prev
Novel Info

MANGA DISCUSSION

Hủy

1 bình luận

    Tutu
    Lúc 23:40 04/09/2025

    Cuối cùng cũng ra rồi🥺🥺🥺

    Trả lời

DÀNH CHO BẠN

Cận cảnh 4
Cận Cảnh
04/11/2025
biahx
Bảo vệ: Tên Nhóc Cùng Bang Hội Là Hàng Xóm
07/10/2025
bìa băng tan
Đường Cong Tan Băng
26/10/2025
B27 full cover
Omega Của Anh
25/07/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú. javhd Phim hay
1gom 123b https://tylekeo.click/ https://sunwin.education/ Socolive hitlcub xoso66 s666 s66 s666 top nhà cái https://vvvwin.ad hitlcub I9bet đăng nhập daga Vmax 78win nbet abc8 ngonclub hb88 vn88 Xoso66 789bet Gowin VB777 VB777 Bossfun Ok365 88I https://88vn.network/ 88I 23win tot88 i9bet 789p mb88 hello 88 https://okking1.app/ debet https://okwin68.net/ Bet168 https://hb888.shop/ nohu90 com Cakhiatv Xôi lạc tv Xoilac socolive tv mubet debet fb88 https://kubet79.cc/ nohu90 68 game bài sunwin fun88 ga6789 Debet sunwin fb88 https://mmlive.com.bz/ Xoilac TV 99OK x88 win79 58WIN qh88 lode 888new Truyện tranh Xocdia88 Win79 W88 Sunwin NOHU May88 Go88 Gemwin Game bài đổi thưởng Debet Game Bài 789club https://lorangeteam.net/ qh88 qh88 sunwin mu88.com FB68 https://sanclub.ad/ Xoso66 KO66 XOSO66 Mu88 đăng nhập SV88 Socolive betvision xoso66 xoso66

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation