DASH (BL NOVEL) - VOL 5 - Chặng Nước Rút - Chương 109
Chương 109 – Chặng Nước Rút: Lấy mẫu xét nghiệm Doping
Năm ngày sau khi tiêm, cơn đau của Jae Kyoung cuối cùng cũng bắt đầu thuyên giảm.
Sang ngày thứ sáu, chỗ sưng tấy giảm đi trông thấy, và đến ngày thứ bảy, cậu ấy đã có thể cử động tay mà không gặp nhiều khó khăn.
Điều đó nghĩa là các tế bào miễn dịch của Jae Kyoung đang tích cực loại bỏ các mô bị tổn thương.
“Tốc độ hồi phục tốt hơn dự kiến rất nhiều.”
Bác sĩ xem kết quả chụp MRI xong cũng rất hài lòng.
Liệu pháp tăng sinh phụ thuộc vào khả năng tái tạo của hệ miễn dịch trong cơ thể, nên hiệu quả ở mỗi người mỗi khác. Đương nhiên, người càng trẻ và khỏe mạnh thì kết quả sẽ càng tốt, và trường hợp của Jae Kyoung thì khỏi phải bàn.
“Với tình trạng này, có lẽ cứ cách 4 hoặc 6 tuần cậu ấy mới cần phải tiêm lại một lần. Trong thời gian đó, chúng ta sẽ tập trung vào vật lý trị liệu.”
Lần khám đầu tiên, bác sĩ còn nói phải tiêm mỗi tuần một lần, hoặc ít nhất hai tuần một lần, giờ lại điều chỉnh chu kỳ kéo giãn ra thêm, xem ra, tình trạng của Jae Kyoung thật sự đã cải thiện rất nhiều.
Nhưng đó chỉ là sự cải thiện nhất thời trước mắt, sụn viền bả vai của Jae Kyoung vẫn đang trong tình trạng bị tổn thương, và để các mô tái tạo hoàn toàn nhờ hiệu quả của liệu pháp tăng sinh, ít nhất cũng phải mất hai tháng.
Đương nhiên, nếu trong thời gian đó, cậu ấy vẫn lạm dụng khớp, quá trình phục hồi cũng sẽ bị kéo chậm lại theo.
“Nhưng đâu thể vì thế mà không tham gia vòng loại được.”
Jae Kyoung vẫn như mọi khi, không hề có nửa phần do dự, lên tiếng phản bác.
“Với lại, trong giới này, có mấy vận động viên mà khớp không bị chấn thương đâu chứ, em không sao đâu mà.”
Jae Kyoung vừa nói vừa dùng điều khiển tăng cường độ của máy trị liệu tần số thấp.
“Chỉ còn 2 tuần nữa thôi. Tuần này em sẽ tập trung vào việc giãn cơ và các bài tập tăng cường sức mạnh, tuần sau xuống nước là được. Em sẽ hạn chế sải tay hết mức có thể, chỉ tập trung vào đạp chân và xoay người thôi. Như thế là được rồi mà, nha anh?”
Jae Kyoung ngồi trên giường trị liệu, ngước nhìn Ji Heon.
Thấy Ji Heon cứ im lặng mãi, cậu ấy thở dài một tiếng rồi lại gọi: “Anh ơi.”
“Bỏ qua cả mùa giải chỉ vì chấn thương cỡ này là vô lý lắm đấy. Đây là kỳ Olympic cuối cùng của em mà.”
“Jae Kyoung.”
“Và anh à, em là nhà vô địch đấy.” Jae Kyoung không cho Ji Heon cơ hội chen vào, tiếp tục nói.
“Em là vận động viên bơi lội giỏi nhất thế giới đó anh, với lại, đây chỉ là vòng loại trong nước chứ có phải chung kết Olympic đâu, chấn thương cỡ này chẳng phải là bất lợi gì với em hết.”
“Ừm, anh biết.” Ji Heon bình tĩnh đáp.
“Dù em có nghỉ tập đến tận ngày cuối rồi ra thi đấu ngay, chỉ cần thể trạng hôm đó tốt thì em vẫn thừa sức vượt qua thành tích tiêu chuẩn mà.”
“Nên đâu còn vấn đề gì cần phải bận tâm suy nghĩ nữa chứ.”
“Vấn đề ở đây chính là cái ‘thể trạng ngày hôm đó’ đấy, sao em dám chắc, thể trạng hôm thi đấu của em sẽ tốt?”
Jae Kyoung tặc lưỡi, cậu ấy muốn bảo, lo lắng đó của Ji Heon chỉ là thừa thãi, nhưng cậu ấy cũng biết trong tình hình này thì nỗi lo của Ji Heon không phải là vô căn cứ, nên chỉ đành trút hết phiền muộn lên cái lưỡi vô tội của mình.
“Em vẫn chưa khỏi hẳn đâu. Bây giờ chỉ tạm thời hết đau thôi, vai của em vẫn đang rất tệ. Cơn đau có thể ập đến bất cứ lúc nào trong lúc em thi đấu đấy.”
“Chuyện đó thì… em cũng phải cắn răng chịu thôi chứ sao.”
Jae Kyoung nói như thể, chính cậu ấy cũng chẳng còn cách nào khác.
“Ừm. Em có thể nghiến răng chịu đựng để hoàn thành trận đấu. Nhưng sau đó, có khi em sẽ phải bỏ cuộc ở tất cả các trận còn lại cũng nên.”
“Trời ạ, vậy rốt cuộc anh muốn em phải làm sao.”
Jae Kyoung thở dài, đưa tay vuốt ngược mái tóc ra sau.
“Em rút bớt nội dung thi đấu đi.”
Ji Heon đưa ra phương án thỏa hiệp tốt nhất mà anh đã nghĩ đến.
“Nếu em chỉ đăng ký ba, không, bốn nội dung thôi thì anh đã không nói thế này. Nhưng lần này em tham gia tận tám nội dung. Trong đó có hai nội dung là hỗn hợp cá nhân nữa.”
“Thì sao ạ?”
Jae Kyoung ngẩng lên, cậu ấy không dám trừng mắt với Ji Heon, chỉ dùng ánh mắt bướng bỉnh nhìn chằm chằm anh.
Ánh mắt đó của cậu ấy đã tỏ rõ thái độ bất hợp tác, dù Ji Heon có nói gì đi nữa cũng vô dụng.
Dù biết vậy, Ji Heon vẫn tiếp tục khuyên nhủ:
“Chúng ta chỉ thi 100m tự do và 400m hỗn hợp thôi. Hoặc thêm 50m tự do nữa là ba nội dung, vậy là đủ rồi.”
“Bắt em bay sang tận Úc chỉ để thi ba nội dung thôi á?”
Jae Kyoung nhếch mép, như thể cậu ấy vừa nghe được một chuyện rất nực cười.
“Sao lại không? Nhiều người còn bay sang Úc chỉ để thi một nội dung duy nhất thôi đó. Không phải, gần như tất cả các vận động viên đều như vậy. Hầu hết họ chỉ tham gia với một nội dung duy nhất thôi.”
“Nhưng em thì chưa bao giờ như thế.”
“Jae Kyoung à.”
“Anh đừng lôi người khác vào đây. Em chỉ nói dựa trên tiêu chuẩn của riêng mình thôi.”
Jae Kyoung dứt khoát cắt ngang lời Ji Heon.
“Nếu không thể làm được thì em không nói làm gì, nhưng có thể mà lại không làm thì em không tài nào hiểu nổi. Cứ để em thử đi, nếu không được thì em sẽ tự biết mà rút bớt, chứ em ghét cái kiểu bỏ cuộc khi còn chưa bắt đầu lắm.”
Đúng lúc ấy, tiếng hẹn giờ của máy trị liệu tần số thấp vang lên.
Jae Kyoung dùng điều khiển từ xa tắt máy rồi gỡ các miếng điện cực dán trên vai ra.
“Tình trạng cơ thể của em, em là người rõ nhất. Kỹ năng của em, thực lực của em, em cũng là người biết rõ nhất, em làm được.”
Jae Kyoung vừa nói vừa đứng dậy rời khỏi giường.
“Và em bắt buộc phải làm được.”
Jae Kyoung bỏ lại câu nói đó rồi dứt khoát rời đi.
Dĩ nhiên cậu ấy sẽ làm được.
Ji Heon thở dài nhìn theo bóng lưng Jae Kyoung đang cùng chuyên viên trị liệu đi về phía phòng vật lý trị liệu.
Anh biết rõ hơn hai hết, nếu thật sự quyết tâm, Jae Kyoung muốn làm gì mà chẳng được, vấn đề là hậu quả sau đó kìa.
Muốn tham dự Olympic thì thừa sức, muốn thử sức ở cả tám nội dung cũng chẳng thành vấn đề.
Nhưng liệu cậu ấy có thể mang về được bao nhiêu huy chương vàng lại là một ẩn số, trước đó nữa, việc cậu ấy có thể tham dự Olympic với một bả vai lành lặn hay không cũng là một dấu hỏi lớn.
Hạn chót đăng ký thay đổi nội dung thi đấu càng đến gần, đầu Ji Heon càng như muốn nổ tung. Ủy ban Thể thao Hàn Quốc vẫn giữ vững lập trường rằng chỉ cần vận động viên nói không sao thì chẳng có vấn đề gì. Kwon Jae Kyoung tự tin thì mới đòi thi đấu, cứ để cậu ấy thi tất cả các nội dung cậu ấy muốn là được. Phía bên kia, Spoins, nơi tập hợp những vận động viên đã giải nghệ lại có cùng quan điểm với Ji Heon, cho rằng nên đi theo hướng an toàn.
Dĩ nhiên, lý do công ty đồng tình với Ji Heon không phải vì lo cho cơ thể của Jae Kyoung, đó là kết quả của việc cân nhắc đến hình tượng của cậu ấy và kinh nghiệm của phần lớn các nhân viên cốt cán trong công ty.
Spoins cho rằng, thà giảm bớt nội dung thi đấu để giữ vững hình tượng “toàn thắng” còn hơn là tham gia nhiều nội dung trong lúc chấn thương vẫn chưa khỏi hẳn chỉ để rước về cái danh “thất bại trong việc giành huy chương vàng”.
Tạm thời vẫn chưa biết bên nào đúng, nhưng cũng chẳng thể nói chính xác bên nào sai.
Như lời Jae Kyoung nói, chưa thử thì chưa biết được, biết đâu cậu ấy lại giành được huy chương ở cả tám nội dung, hoặc cũng có thể sau này, họ sẽ phải thở phào nhẹ nhõm vì đã quyết định đúng khi chỉ để cậu ấy tham gia ba nội dung thi đấu cũng nên.
Cuối cùng, Ji Heon phải gọi cho huấn luyện viên Oliver đang ở Úc để tham khảo ý kiến của ông.
[Nếu là tôi, tôi sẽ khuyên em ấy giảm bớt nội dung thi đấu.]
Oliver chẳng cần suy nghĩ nhiều, dứt khoát nói.
“Em cũng nói vậy rồi nhưng cậu ấy cố chấp quá.”
[Tất nhiên rồi. Vì em ấy có tham vọng mà.]
Oliver cười cười, là ai chứ là Jae Kyoung thì đó là chuyện hiển nhiên.
[Rất nhiều nhà vô địch Olympic đều như vậy. Họ thích chiến thắng, nhưng còn hơn thế, họ không thể chịu đựng được thất bại. Và đối thủ của họ không phải ai khác, mà là chính bản thân họ. Nhưng nếu là cậu Jeong thuyết phục thì Jay sẽ nghe theo thôi.]
Oliver nói bằng giọng điệu ôn hòa nhưng rất đanh thép như mọi khi.
[Ban đầu, em ấy có thể sẽ không chịu, nhưng cuối cùng, em ấy cũng sẽ nghe theo thôi. Thế nên theo tôi thấy, vấn đề này không phụ thuộc vào lựa chọn của Jay, mà phụ thuộc vào lựa chọn của cậu đấy.]
Lời của Oliver càng khiến bả vai Ji Heon thêm phần nặng trĩu.
Sau khi trằn trọc đến tận ngày cuối cùng của hạn đăng ký, Ji Heon cuối cùng cũng nói với Jae Kyoung:
“Được rồi. Cứ giữ nguyên các nội dung thi đấu như em muốn đi.”
Jae Kyoung chỉ nhướng mày, như thể cậu ấy đã đoán trước được điều này.
“Thay vào đó, đến ngày thi đấu vòng loại, nếu anh yêu cầu em bỏ cuộc ở nội dung thi đấu nào thì em phải bỏ cuộc vô điều kiện, không được dây dưa thêm.”
“Bỏ cuộc ư…?”
Jae Kyoung chớp mắt, trông như thể đây là lần đầu tiên trong đời cậu ấy nghe thấy từ đó vậy.
“Đúng vậy. Anh sẽ quyết định dựa trên tình trạng vai và thể trạng của em vào từng ngày. Anh không nói chơi, cũng không muốn thương lượng với em. Mục tiêu của anh cũng như em, anh cũng muốn em được tham gia nhiều nội dung thi đấu nhất có thể. Nhưng nếu có bất kỳ tình huống nào khiến anh nghĩ rằng bỏ cuộc là lựa chọn tốt nhất, anh sẽ đăng ký bỏ cuộc ngay lập tức. Em phải hứa lúc đó sẽ nghe theo ý kiến của anh vô điều kiện.”
Trên mặt Jae Kyoung lộ rõ vẻ không tình nguyện. Nhưng cuối cùng, cậu ấy vẫn ngoan ngoãn đáp: “Em biết rồi.”
Có vẻ như cậu ấy cũng thừa nhận, đứng trên lập trường của Ji Heon, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất có thể của anh.
“Nhưng chắc sẽ không có chuyện em phải bỏ cuộc đâu ạ.”
Nhìn Jae Kyoung tự tin nói, Ji Heon chỉ khẽ gật đầu.
“Phải thế chứ.”
◆◇◆
Ngay sau khi hết hạn đăng ký thay đổi nội dung thi đấu, Jae Kyoung quay trở lại bể bơi vào ngày hôm sau.
Vào tuần cuối cùng trước vòng tuyển chọn, cậu ấy cần tập trung vào việc luyện bơi để lấy lại cảm giác với nước.
Trong hai ngày đầu, Jae Kyoung cố gắng hạn chế dùng tay hết mức có thể, chủ yếu tập trung vào các động tác đá chân và xoay người. Đến ngày thứ ba, cậu ấy bắt đầu cử động tay, bơi nhẹ nhàng như đang khởi động. Và vào ngày thứ tư, cuối cùng cậu ấy đã thử sức với 100m tự do và 200m hỗn hợp. Thành tích vòng đầu tiên sau chấn thương không tệ như Jae Kyoung nghĩ, chuyển động cơ thể cũng không khác gì so với trước đây.
Thậm chí, nhờ vào việc tích trữ thể lực sau hai tuần nghỉ ngơi, những cú sải tay của cậu ấy còn mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Mạnh đến mức khiến người nhìn cũng phải phát khiếp.
“Thật là, em muốn bị gãy xương hay gì. Bơi từ từ thôi.”
Trước lời can ngăn nửa đùa nửa thật của Ji Heon, Jae Kyoung cười đáp: “Giờ không phải khớp nữa mà đến xương luôn rồi ạ?”
Từ sau khi bị thương, cứ hễ nghe ai bảo phải cẩn thận, Jae Kyoung sẽ lại cau mày, phản ứng rất nhạy cảm, vậy mà hôm nay, nghe nói đến gãy xương, cậu ấy vẫn cười được, cho thấy tâm trạng cậu ấy đang rất tốt.
Nhìn cảnh này, Ji Heon tự hỏi, chẳng biết kiếp trước em người yêu của anh có phải người cá thật không nữa, tóm lại, cậu ấy là một kẻ không thể sống thiếu bơi lội.
“Em thấy vai thế nào rồi?”
Ngay khi Jae Kyoung vừa lên khỏi mặt nước, Ji Heon đã hỏi.
“Bình thường ạ.” Jae Kyoung vừa nói vừa nhún vai.
“Đừng có cử động vai lung tung nữa. Giữ gìn khớp vai của em đi.”
“Ha, anh cứ làm quá lên thôi.”
Jae Kyoung cười với vẻ mặt ‘bó tay toàn tập’ trước câu quở trách của Ji Heon.
Thế nhưng, khi nhìn thấy hộp salad bí ngô mà Ji Heon đưa cho cậu ấy trong lúc chờ khách, thái độ của cậu ấy bỗng quay ngoắt 180 độ.
“Em phải giữ gìn khớp vai nên anh đút cho em đi.”
“…Anh bảo em giữ gìn khớp vai chứ có bảo em phải tiết kiệm não đâu?”
Mặc cho Ji Heon cằn nhằn, Jae Kyoung vẫn không thèm để tâm.
“Đút cho em đi mà. Giờ em mà cử động tay, lát nữa tập luyện sẽ đau đấy.”
“Thì em ăn bằng tay trái ấy.”
“Có phải tay thuận đâu, đổ hết ra ngoài thì sao.”
Jae Kyoung thậm chí còn bóc hộp salad rồi dúi vào tay Ji Heon.
“Đút cho em đi, nhanh lên.”
Thấy Jae Kyoung còn dúi cả cái nĩa vào mình, Ji Heon ngán ngẩm lắc đầu, xem chừng, nếu anh không đút cho cậu ấy một miếng thì cậu ấy sẽ sống chết không nhúc nhích luôn.
Người ta hay nói ‘Dạy con từ thuở còn thơ’ quả không sai mà.
Ji Heon thở dài rồi chấp nhận số phận, trộn đều salad lên.
Anh từng nghe ai đó nói, nếu cứ đút cho đứa trẻ không chịu ăn, sau này nó sẽ chẳng thèm tự cầm thìa nữa.
Sau này khi nuôi dạy con, có chết anh cũng sẽ không chiều hư nó như thế này.
Ji Heon vừa tự nhủ sẽ học hỏi từ thất bại của ‘đứa lớn’ này để nuôi dạy ‘đứa nhỏ’ cho tử tế, vừa đưa miếng salad lên miệng Jae Kyoung.
Đúng lúc đó…
“Xin lỗi, chúng tôi từ Ủy ban phòng chống Doping. Chúng tôi đến để lấy mẫu xét nghiệm.”
Tiếng gõ cửa phòng chờ vang lên, Ji Heon lập tức quẳng cái nĩa xuống, đứng bật dậy.
“À, vâng. Chúng tôi đang đợi mọi người đây.”
Anh vội đáp lời rồi đi ra mở cửa, đập vào mắt Ji Heon là hai viên thanh tra mặc đồng phục đang đứng ngay trước phòng với nụ cười rạng rỡ.
Mấy vị thanh tra vốn dĩ lúc nào cũng lẳng lặng đến, lẳng lặng lấy mẫu rồi lẳng lặng chào hỏi ra về, nay lại tươi cười hớn hở thế này, cho thấy bọn họ đã chứng kiến hết màn kịch xấu hổ của hai người qua bức tường kính của phòng chờ rồi.
“Mời vào ạ.”
Khi Ji Heon đưa các hai viên thanh tra đến bàn tiếp khách trong phòng chờ, Jae Kyoung ngồi ở phía còn lại với vẻ mặt cực kỳ khó ở, tu ừng ực chai nước trong tay.
Tâm trạng của cậu ấy đang rất không tốt, một phần vì miếng salad sắp vào miệng đã bị hất văng, nhưng có lẽ phần lớn là vì mục đích chuyến thăm của hai viên thanh tra kia.
Tóm gọn lại thì, sau khi nốc cả đống nước xong, Jae Kyoung sẽ phải vào nhà vệ sinh cùng một thanh tra, kéo quần và nội y xuống ngay trước mặt người đó để đi tiểu.
Nhiệm vụ của Jae Kyoung là chứng minh, thứ dùng để xét nghiệm chắc chắn là dịch tiết ra từ cơ thể của cậu ấy, đựng nó vào lọ rồi đưa cho thanh tra.
Tất nhiên, không chỉ mình Jae Kyoung phải gánh vác nghĩa vụ phiền phức này.
Bất kỳ môn thể thao nào, những vận động viên hàng đầu được quyền tham dự Olympic đều bắt buộc phải nộp mẫu dịch cơ thể theo cách thức tương tự như thế. Các vận động viên có khả năng giành huy chương thì phải nộp thường xuyên hơn, thậm chí, các nhà vô địch huy chương vàng còn phải nộp liên tục.
Nói tóm lại, Jae Kyoung là vận động viên phải cho nhóm thanh tra xem “hàng” nhiều nhất trong số các vận động viên đang thi đấu.
“Em đi đây.”
Sau khi Jae Kyoung đi cùng một thanh tra vào nhà vệ sinh, Ji Heon mới rót nước mời người còn lại.
“Không cần đâu ạ, tôi uống nhiều lắm rồi.”
Anh thanh tra lịch sự từ chối.
Trong ngày hôm nay, anh ta đã phải ghé thăm nhà và sân tập của rất nhiều vận động viên, bụng anh ta đã sắp vỡ vì nước uống đến nơi.
“Cậu nhân viên đi cùng tôi hôm nay là người mới. Cậu ấy phải đi cùng các vận động viên để học cách lấy mẫu, nên cà phê, nước uống mọi người đưa, một mình tôi xử hết.”
Anh thanh tra tốt bụng giải thích, như thể muốn Ji Heon đừng cảm thấy áy náy vì lời từ chối của anh ta.
Bình thường, người này gần như không bao giờ nói chuyện phiếm, chỉ ngồi im như robot rồi về ngay sau khi xong việc. Nhưng hôm nay, anh ta lại luôn giữ nụ cười nhẹ trên môi, còn chủ động bắt chuyện, có lẽ là đang tinh tế quan tâm, sợ Ji Heon sẽ tự trách vì đã để anh ta thấy cảnh không nên thấy.
“Olympic sắp đến nên chắc các anh bận rộn lắm. Giờ đang là mùa tuyển chọn mà.”
Nghe Ji Heon nói, anh thanh tra gật đầu: “Vâng, đúng là bận thật.”
“Tuần sau các anh có đến địa điểm thi đấu vòng tuyển chọn không?”
Trong lịch sử các vụ bê bối doping, việc tráo đổi mẫu chiếm một phần không nhỏ.
Có những trường hợp, không chỉ cơ quan quản lý Doping mà cả chính phủ cũng vào cuộc để tráo đổi mẫu của cả đoàn vận động viên một cách có hệ thống (và thường chỉ có những vụ động trời như vậy mới được lên báo).
Nhưng phổ biến hơn cả là sự thông đồng giữa các cá nhân.
Các thanh tra có thể nhắm mắt làm ngơ cho sai phạm của vận động viên thân thiết, hoặc thậm chí, bọn họ nhận hối lộ để tham gia vào việc tráo đổi mẫu.
Để ngăn chặn tình trạng này, họ đã áp dụng việc phân công luân phiên các đội kiểm tra và luôn đi theo cặp hai người để giám sát lẫn nhau, nhưng những kẻ đã muốn làm sai thì kiểu gì cũng sẽ tìm ra cách.
Cứ thế, mỗi mùa Olympic lại có thêm một vài chỉ thị mới được ban hành.
“Dù vậy, tôi vẫn mong các vận động viên mà tôi từng phụ trách sẽ có kết quả tốt. Vì toàn gặp họ ở sân tập nên mỗi khi thấy kết quả không như ý, tôi cũng thấy tiếc theo. Vận động viên Han Yoo Seong cũng là một người rất chăm chỉ, kết quả vòng tuyển chọn đầu tiên như vậy thật sự khiến tôi thấy buồn lòng.”
Anh thanh tra nói, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
“Vâng… cậu ấy đúng là một vận động viên chăm chỉ.”
Ji Heon cũng khen hùa theo, nhưng lời nói ra rất qua loa lấy lệ.
Vào lúc Ji Heon đang phân vân, không biết có nên chêm thêm câu: “Chắc phải trông chờ vào ASIAD năm sau thôi” hay không thì anh thanh tra ngồi đối diện đã lại lên tiếng:
“Có vẻ như cậu ấy định thử sức ở nội dung 1500m tự do trong vòng tuyển chọn thứ hai, hy vọng cậu ấy có thể giành được vé đi Olympic ở nội dung đó.”
“Gì cơ? 1500m tự do ạ?” Ji Heon giật mình hỏi lại.
“À, vâng, tôi nghe nói vậy… Tin này vẫn chưa lên báo sao?” Anh thanh tra lắp bắp, thái độ có hơi lúng túng.
Thấy vẻ mặt chột dạ vì vừa lỡ lời của anh ta, Ji Heon vội vàng chữa cháy:
“À không, á có chứ, chắc là có đăng báo rồi đấy ạ. Đúng vậy, chắc chắn là có rồi.”
“Chắc là có rồi mà tôi chưa xem thôi. Dạo này tôi bận quá.”
“À, ra vậy. Cũng phải, bây giờ là lúc anh bận rộn nhất mà.”
Anh thanh tra gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu, đúng lúc đó cửa phòng chờ mở ra và Jae Kyoung quay lại, cậu thanh tra mới vào nghề kia bám sát ngay sau mông.
Thấy cậu chàng ôm khư khư chiếc túi đựng mẫu trước ngực với vẻ mặt, phải nói sao nhỉ, là vẻ mặt cực kỳ sốc, Ji Heon khẽ lắc đầu, đương nhiên là hiểu cậu chàng sốc vì điều gì.
Anh thanh tra đứng cạnh Ji Heon cũng đã từng lấy mẫu của Jae Kyoung trước đây, vừa nhìn thấy vẻ mặt của đàn em mới vào nghề, anh ta cũng gật gù tỏ vẻ thấu hiểu.
Ánh mắt của anh ta như thể đang an ủi và cố gắng truyền tín hiệu cảm thông sâu sắc đến đàn em: ‘Ừ, anh hiểu sao cậu lại có vẻ mặt đó mà. Lần đầu thấy, anh cũng sốc lắm. Nhưng không sao đâu. Không phải chúng ta thiếu thốn, mà do Kwon Jae Kyoung quá dư dả thôi. Thật lòng mà nói, to đến mức đó là kỳ lạ lắm luôn. Lúc làm chưa chắc gì đã sướng, nhể?’
Anh ta tiến lại gần cậu đàn em với vẻ mặt chứa đầy sự an ủi đó.
Ngay khi nhận lấy túi đựng mẫu, anh ta thay mặt cậu đàn em vẫn còn chưa hoàn hồn, nói lời chào hai người trong phòng chờ.
“Vậy, chúc vận động viên Kwon Jae Kyoung tham gia thi đấu tuyển chọn tốt nhé. Chúng tôi sẽ lại đến thăm cậu ngay trước thềm Olympic. Khi đó cũng mong nhận được sự hợp tác của cậu.”
bộ này hoàn rồi sao ạ?!! 😭