×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL) - VOL 5 - Chặng Nước Rút - Chương 107

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL)
  3. VOL 5 - Chặng Nước Rút - Chương 107 - Tranh cãi và chấn thương
Prev
Next
 

VOL 5 – Chặng Nước Rút – Chương 107: Tranh cãi và chấn thương

Giải thưởng <Gương mặt đẹp của năm> do Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch chủ trì, được đích thân những người đứng đầu các cơ quan, đoàn thể bỏ phiếu bình chọn, chia làm ba hạng mục chính là: Gương mặt Văn hóa, Gương mặt Nghệ thuật và Gương mặt Thể thao của năm.

Nhờ thành tích xuất sắc tại Thế vận hội bốn năm trước và ở Giải vô địch Thế giới vào năm sau đó, Jae Kyoung đã được vinh danh ở hạng mục Gương mặt Thể thao của năm suốt hai mùa liền.

Tính thêm cả lần này nữa thì đây đã là lần thứ ba cậu ấy nhận giải, nhưng lại là lần đầu tiên tham dự lễ trao giải. Cả hai lần trước, Jae Kyoung đều lấy lý do đang ở Úc, không về nước nhận giải được, cử một người của Liên đoàn Bơi lội đi thay, đối phương chỉ việc đến nhận cúp rồi mang về.

Từ khi bắt đầu làm việc trong ngành tiếp thị thể thao, đây cũng là lần đầu tiên Ji Heon đặt chân đến một lễ trao giải như thế này. Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch luôn tự xưng đây chính là lễ hội của giới văn hóa, thể thao và nghệ thuật, quả thực, không khí nơi đây trông đặc biệt hơn hẳn.

Thay vì lễ trao giải thông thường, người ta lại bày những chiếc bàn tròn tại một khu vườn kính được tạo dựng bên trong nhà hát nghệ thuật, mỗi bàn đều được trang trí bằng hoa tươi, trông chẳng khác nào một bữa tiệc sân vườn.

Mọi người đều ăn mặc lộng lẫy như thể được mời đến một bữa tiệc đúng nghĩa, tay cầm ly sâm panh, đi lại, cười nói rôm rả.

Những người đến chúc mừng người nhận giải, những người đến trao giải và thậm chí là cả đối tượng sẽ được xướng tên trên sân khấu, ai nấy cũng đều tươi cười phơi phới, trông rất phấn khởi. Ấy thế mà, một trong những nhân vật chính đến nhận giải, Kwon Jae Kyoung từ nãy đến giờ vẫn cứ ngồi một mình một bàn, khoanh tay, bất động như núi, vẻ mặt cau có.

Đồ ăn thức uống ở gần đó, cậu ấy chẳng thèm động đến một miếng, biểu cảm thì vượt qua cả mức chán chường, trông cứ như sắp nổi quạu tới nơi.

“Jae Kyoung à, em duỗi cái mặt ra xem nào. Em là người đến nhận giải mà sao mặt mũi lại nhăn nhó như thế kia. Còn nữa, em ngồi thẳng lưng lên anh xem nào.”

Nghe Ji Heon nói, Jae Kyoung như cố tình trêu ngươi anh, chống một khuỷu tay lên bàn, người ngả sang một bên. Mãi đến khi Ji Heon thở dài một hơi não nề, cậu ấy mới chịu ngồi thẳng lại.

Nhưng vẻ mặt hằm hằm thì mãi vẫn không đổi.

Việc Jae Kyoung cáu kỉnh và bực bội mỗi khi tham dự sự kiện chẳng phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưng lần này, lý do có hơi khác. Cậu ấy không bực vì bị lôi đến đây, mà bực vì cậu ấy đã chịu đến đây rồi mà Ji Heon vẫn nhất quyết đòi đi cùng.

Chuyện này đã khiến tâm trạng cậu ấy tồi tệ suốt ba ngày liền.

‘Ủa, em đi là được rồi mà. Chính chủ đi rồi thì tại sao anh cũng phải đi chứ. Anh cứ ở nhà nghỉ ngơi cho em.’

‘Chuyện này không liên quan đến việc em có tham dự hay không. Anh bắt buộc phải đi nên anh mới đi. Anh cần đến đó chào hỏi mấy người bên Ủy ban Thể thao, rồi phải bàn cả chuyện đến Jincheon sau khi vòng tuyển chọn thứ hai của em kết thúc nữa.’

‘Sao cứ phải là anh đi làm mấy chuyện đó? Bộ Spoins có mình anh là nhân viên thôi hay gì?’

‘Vì anh đi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh hơn chứ sao. Từ trước đến giờ, anh vẫn luôn trao đổi với bên Ủy ban, và họ cũng mặc định anh là người phụ trách của em rồi. Bây giờ làm sao mà cử người khác đi được chứ?’

Cuộc đối thoại vô nghĩa đó đã lặp đi lặp lại suốt ba ngày trời.

Tất nhiên, không phải Jae Kyoung không biết những điều đó nên cứ càm ràm với Ji Heon. Cậu ấy biết chứ, biết tỏng, nhưng vẫn cố tình làm vậy.

Jae Kyoung hy vọng, nếu cậu ấy tỏ thái độ ghét bỏ đến mức đó, biết đâu Ji Heon sẽ giao việc này cho người khác.

Từ trước đến nay, Jae Kyoung đã rất ghét việc Ji Heon phải gặp gỡ, tiếp đãi và lựa lời nói chuyện với những người trong ngành. Theo lời Jae Kyoung, vấn đề không nằm ở công việc, mà ở những người Ji Heon phải đối mặt.

‘Cái giới này thì có mống nào ra hồn đâu? Thằng nào thằng nấy cũng toàn là côn đồ với du côn cả. Ủy ban Thể thao tuy có khá hơn Liên đoàn một chút, nhưng mấy lão già đó cũng có quan tâm gì đến vận động viên đâu, chỉ chăm chăm lo cho lợi ích của mình thôi. Em ghét nhìn anh phải cười cười nói nói, nghe theo mấy lời vớ vẩn của bọn họ.’

Rồi sau khi chuyện của gã Phó chủ tịch nổ ra, cậu ấy lại càng tỏ rõ thái độ như muốn Ji Heon phải nghỉ việc luôn cho xong.

‘Em đâu có bảo anh bỏ việc luôn, chỉ cần chuyển phòng ban là được mà. Anh có nhất thiết phải chạy việc ở hiện trường, trực tiếp đối mặt với mấy lão già côn đồ đó không?’

Jae Kyoung nghiêm túc tới mức đề nghị Ji Heon xem thử anh có thể quay lại phòng PR như trước được không, điều đó đồng nghĩa với việc, anh sẽ không còn phải phụ trách cậu ấy nữa.

Tuy chuyện đó khiến Jae Kyoung rất khó chịu, nhưng nó làm sao khiến cậu ấy cay cú bằng việc thấy Ji Heon cứ phải chạy ngược chạy xuôi được, nên Jae Kyoung cũng bất chấp, chỉ cần Ji Heon được yên ổn thì cậu ấy chịu thiệt chút cũng chẳng sao.

Ji Heon nghe tai trái ra tai phải, miệng vẫn phải dỗ dành: ‘Được được, dù gì thì sau Thế vận hội anh cũng sẽ chuyển phòng ban mà. Năm nay là năm cuối cùng anh làm công việc phụ trách các vận động viên rồi. Thế nên trong thời gian này anh càng phải cố gắng hơn mới đúng chứ. Hơn nữa, đây là việc của em chứ có phải của vận động viên nào khác đâu. Sao anh lại giao việc của em cho người khác được, anh không nỡ đâu.’

Nghe vậy, Jae Kyoung im lặng một lúc lâu, rồi mới tặc lưỡi, miễn cưỡng nói:

‘Em biết rồi, đi thì đi. Nhưng đi đâu thì em cũng sẽ đi với anh, anh đừng quên là anh vẫn đang trong thời gian cần phải cẩn thận đấy.’

Vì bị ép tham dự trong hoàn cảnh như vậy nên mặt mũi Jae Kyoung mới không thể khá khẩm nổi. Thế nhưng, đám người bên Ủy ban Thể thao nào có biết cơ sự, lại còn không biết điều mà cứ thế xúm lại hỏi han: ‘Jae Kyoung của chúng ta đến rồi à?’, khiến Ji Heon ngồi bên cạnh lo sốt vó.

“À mà, sắc mặt của vận động viên Kwon Jae Kyoung dạo này có vẻ tươi tỉnh hẳn đấy nhỉ? Hử? Cậu có chuyện gì vui đúng không?”

“À, ông nhắc tôi mới nhớ, tôi nghe người ta đồn, nói đúng là Kwon Jae Kyoung có chuyện vui thật đấy.”

“Ồ, thế à? Tôi chẳng biết là chuyện vui gì, nhưng hôm nay nhìn Jae Kyoung ăn diện bảnh bao thế này, trông y hệt chú rể mới cưới ấy.”

“Đúng thế. Mọi khi toàn thấy cậu ấy mặc đồ thể thao thôi. Hai cậu đấy, quản lý Jeong với Jae Kyoung cùng mặc vest chỉn chu ngồi cạnh nhau thế này, trông đẹp đôi ghê chứ.”

“Xung quanh cũng toàn hoa là hoa nên trông cứ như lễ cưới thật còn gì.”

Mấy lão già có tuổi đời còn hơn cả ba Ji Heon nhưng rất giỏi trong cái trò giả vờ ngây ngô, mặt không biến sắc, tuôn một tràng những lời trêu chọc vô cùng sến rện. Điều buồn cười là, nghe mấy lời tâng bốc sặc mùi ba xạo đó, Kwon Jae Kyoung lại có vẻ khoái trá ra mặt.

Nếu là bình thường, chắc cậu ấy đã lườm mấy lão già này cháy mắt với ánh nhìn kiểu ‘mấy lão già này đang lảm nhảm gì vậy?’. Nhưng hôm nay, không hiểu sao cậu ấy lại ngoan ngoãn cúi đầu ngồi yên, tay mân mê mép khăn trải bàn.

Thế nhưng, cậu ấy vẫn không giấu được khóe miệng cứ lâu lâu lại nhếch lên nên đành phải ho khan vài tiếng, uống nước cho đỡ ngượng. Mấy lão già tinh ý nhận ra Jae Kyoung đang vui, bèn được đà lấn tới, nói hết hồi một đến hồi hai, rồi sang cả hồi ba, hồi bốn, nào là ‘nếu có tin vui thì không cần lo chuyện vòng hoa đâu nhé’, nào là ‘người xếp hàng làm chủ hôn cũng dài lắm rồi đấy’, rồi mới chịu đi.

Cuối cùng, tâm trạng Jae Kyoung đã được mấy lời nói sến rện đó đỗ cho phơi phới hẳn lên. Trước khi lễ trao giải bắt đầu, cậu ấy còn đi lấy cả một đĩa bánh macaron để ăn. Khi buổi lễ bắt đầu, tên mình được xướng lên, cậu ấy bước lên sân khấu với vẻ mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết để nhận giải. Thậm chí, khi xuống sân khấu, cậu ấy còn đưa bó hoa mình vừa nhận được cùng với chiếc cúp cho Ji Heon, ghé sát vào bên tai anh, thì thầm rằng hôm nay đến đây kể cũng đáng.

“Mới nãy mặt em còn dài ra, làm như sắp chết đến nơi vì không muốn đi cơ mà.”

“Em nào có chứ.” Jae Kyoung tỉnh bơ chối bay chối biến.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang.

Tâm trạng của Jae Kyoung lại tụt dốc không phanh, nhanh chóng trở nên ủ rũ vì lễ trao giải kéo dài quá mức.

Đúng là lễ hội của giới văn hóa, thể thao và nghệ thuật có khác, chương trình được chuẩn bị quá đa dạng, từ chiếu phim ngắn đoạt giải ở liên hoan phim, đến hòa tấu dàn nhạc giao hưởng, rồi đến cả nhạc kịch truyền thống. Jae Kyoung hoàn toàn không có ý định bồi dưỡng tâm hồn văn hóa nghệ thuật ở đây, đối mặt với cả mớ chương trình dài lê thê, cậu ấy chỉ cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã đến giới hạn.

Giữa lúc đó, một vị khách ngồi ở bàn ngay phía trước còn làm phiền đến tâm trạng của Jae Kyoung. Đó là một bé trai khoảng bốn, năm tuổi, suốt buổi lễ, thằng bé cứ bò lổm ngổm dưới sàn, chui từ gầm bàn này sang gầm bàn khác, cuối cùng bị ba mắng và lôi về chỗ.

Thế là cậu nhóc bắt đầu vặn vẹo, ngọ nguậy không yên. Khi ánh mắt tình cờ chạm phải Ji Heon, thấy anh mỉm cười, gật đầu một cái, chẳng hiểu sao mà sau đó, cậu bé lại càng ra sức muốn thu hút sự chú ý của Ji Heon hơn.

Dù cậu bé chỉ trốn sau lưng ghế rồi ló mặt ra, rồi lại trốn, rồi lại ‘bụp’ một cái xuất hiện để trêu đùa, nhưng đối với Jae Kyoung, người đã mệt mỏi rã rời về mặt tinh thần, hành động đó cũng đủ khiến cậu ấy vô cùng khó chịu.

Ban đầu, Jae Kyoung cố cúi đầu, nhắm mắt làm như không thấy, nhưng thằng bé cứ mãi không dừng lại, cuối cùng cậu ấy không nhịn được nữa, lặng lẽ buông một câu:

“Thôi ngay đi.”

Jae Kyoung không hề tức giận, chỉ lẩm bẩm, vẻ mặt vô cảm hết mức có thể, nhưng có lẽ vì áp lực toát ra từ khí chất của cậu ấy, đứa trẻ lập tức bị doạ sợ, lặng lẽ quay người lại.

Thấy đứa trẻ cuối cùng cũng chịu ngồi yên, Jae Kyoung mới thoải mái khoanh tay rung đùi.

Nhưng cũng chỉ được một lúc.

Sau đó, thấy đứa trẻ cứ ngồi im thin thít một lúc lâu, Jae Kyoung lại bắt đầu cảm thấy bồn chồn không yên.

Dù không nói ra, nhưng có thể thấy rõ cậu ấy đang lo lắng, kiểu như: ‘Sao nó im re thế nhỉ, mình nói năng đáng sợ quá à, đối xử với trẻ con như vậy có quá đáng không ta?’

Tất nhiên, đó chỉ là lo bò trắng răng.

Ngay khi lễ trao giải kết thúc, tiệc tối chính thức bắt đầu, cậu bé nọ đã lại “hồi sinh”.

Cậu bé hợp sức với một đứa bạn trạc tuổi không biết từ đâu xuất hiện, cả hai bắt đầu tung hoành khắp nơi. Hai đứa không chỉ khúc khích cười rồi bò lổm ngổm dưới gầm bàn, chúng còn nhảy từ trên những chiếc ghế trống xuống, la hét inh ỏi, chẳng khác nào mấy chú khỉ con.

Ban đầu, Jae Kyoung có vẻ nhẹ nhõm khi thấy đứa trẻ đã lấy lại tinh thần, nhưng khi quá trình “khỉ hóa” của cậu bé ngày càng tiến triển, vẻ mặt cậu ấy lại càng tối sầm.

Cuối cùng, cậu ấy quay sang hỏi Ji Heon, giọng rất nghiêm trọng:

“Anh này, rốt cuộc là bọn nhỏ kia cái gì vậy anh?”

“Ơi? Mấy đứa nhỏ đó có bị gì đâu.” Ji Heon thản nhiên đáp.

“Chúng có vẻ hơi hướng ngoại quá thôi, chứ cũng có gì lạ đâu. Trẻ con tầm tuổi đó đứa nào cũng thế cả.”

“Lúc em bằng tuổi bọn nó em có như thế đâu.”

“Em chắc chứ? Có khi là do em không nhớ đấy. Anh cũng nghe ba mẹ nói hồi nhỏ anh từng nhảy khỏi xe đẩy hàng rồi vấp ngã bị thương đây này, mà anh có nhớ gì đâu.”

“Anh mà cũng làm mấy chuyện như thế á…?” Jae Kyoung hỏi lại, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Ừm, ba mẹ anh kể vậy, mẹ anh còn bảo, lúc đó là ở ngay giữa siêu thị luôn, ngay trong lúc mẹ anh đang đẩy xe đi nữa cơ. Nghe cứ như là phát rồ ấy nhỉ?”

Jae Kyoung sững sờ nhìn Ji Heon một lúc lâu rồi mới hỏi:

“Vậy rốt cuộc tại sao anh lại làm thế?”

“Anh có biết đâu, anh bảo anh cũng không nhớ mà. Nhưng anh chắc chắn, em cũng đã từng như vậy.”

Nghe Ji Heon khẳng định rất quả quyết, Jae Kyoung nhíu mày như muốn nói ‘làm gì có chuyện đó’ nhưng không cách nào thốt ra thành lời, vì những chuyện của thời bốn, năm tuổi, Jae Kyoung chẳng nhớ rõ nên cậu ấy cũng không sao chắc chắn được.

Jae Kyoung lại quay sang nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt phức tạp.

Lũ nhóc bây giờ đang quấn khăn trải bàn quanh người, lăn lộn dưới sàn.

Jae Kyoung nhìn cảnh tượng đó với ánh mắt phiền muộn một lúc lâu, rồi lại lặng lẽ hỏi Ji Heon:

“Anh ơi, chẳng lẽ sau này khi đến tuổi đó, con của tụi mình cũng sẽ như vậy hả anh?”

“Anh nghĩ…. Chắc cũng vậy đó.”

“……”

“Nói sao nhỉ? Con nít ấy mà, đứa nào thể lực dồi dào thì sẽ còn nghịch ghê hơn nữa, em cứ nghĩ đi, con của chúng ta thì sẽ nghịch đến mức nào nữa chứ? Em cứ chuẩn bị tinh thần dần đi là vừa.

“……”

Jae Kyoung không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn xuống bàn với vẻ mặt kiểu ‘toang rồi…’.

Jae Kyoung vốn là một người không quan tâm đến trẻ con, hai mươi mấy năm trời, cậu ấy sống như thể những sinh vật đó không hề tồn tại trên Trái Đất. Mãi gần đây, cậu ấy mới bắt đầu nhận thức được sự tồn tại của chúng và để ý hơn một chút, nhưng có vẻ càng tìm hiểu về bản chất của trẻ con, cậu ấy càng thấy tương lai bế tắc.

“Không sao đâu, em cũng biết là thời gian trôi nhanh lắm còn gì, chỉ chớp mắt thôi là bọn trẻ lớn cái vèo ấy mà.”

Nhìn Jae Kyoung bây giờ mới bắt đầu trăn trở về vấn đề mà anh đã sớm giải quyết xong từ một tháng trước, Ji Heon nở một nụ cười đầy thong thả và thấu hiểu. Anh liếc nhìn về phía chiếc bàn ngay trước sân khấu, dặn dò Jae Kyoung vài câu rồi đứng dậy:

“Anh qua chào hỏi mấy người bên ban lãnh đạo một lát, em ăn chút gì đi nhé, đừng để bụng đói.”

Jae Kyoung gật đầu thay cho câu trả lời, rồi lại quay sang nhìn bọn trẻ đang lăn lộn dưới sàn, ánh mắt đầy lo âu như thể đang nhìn con của mình vậy.

Ji Heon để mặc Jae Kyoung ngồi đó chìm vào phiền muộn, một mình tiến đến chiếc bàn nơi các thành viên của Ban lãnh đạo Ủy ban Thể thao đang ngồi.

Rõ ràng anh đã xác nhận không có người ngoài nào khác rồi mới đứng dậy, nhưng thật trớ trêu, lúc Ji Heon đến gần bàn đó thì từ phía khác, cũng có người bước đến gần như cùng lúc với anh.

“Ấy, quản lý Jeong. Ơ, vận động viên Han Yoo Seong cũng đến rồi à.”

Giám đốc Choi của Ban Xúc tiến Thể thao nhìn qua nhìn lại hai người rồi thay mặt cả bàn lên tiếng chào hỏi.

“Vâng, thưa giám đốc. Ngài vẫn khỏe chứ ạ.”

“Ôi, dĩ nhiên là tôi vẫn khoẻ rồi. Nhờ có quản lý Jeong mà tôi khỏe re luôn ấy.”

Giám đốc Choi nắm lấy tay Ji Heon lắc lắc, rồi ngay lập tức chỉ sang Han Yoo Seong đứng bên cạnh, giới thiệu:

“Quản lý Jeong biết cậu nhóc này chứ? Vận động viên Han Yoo Seong, nhà vô địch bơi cự ly dài của chúng ta đấy.”

“Dĩ nhiên là tôi biết rồi ạ.”

“Phải rồi, lần này cậu ấy vừa được chọn làm đại sứ cho chiến dịch chống doping đấy.”

“Vâng, tin này tôi cũng có nghe rồi ạ.”

Một trong những điểm được ban tổ chức đánh giá cao tại Đại hội Thể thao Xuyên Thái Bình Dương năm ngoái là công tác quản lý doping cho vận động viên.

Ủy ban Chống Doping Hàn Quốc (viết tắt là KADA) đã nhập về các thiết bị tối tân cho đại hội, hiệu suất của chúng vượt trội hơn hẳn so với các thiết bị cũ, đến mức được cho là đã mở ra một kỷ nguyên mới trong lĩnh vực phân tích doping.

Chớp lấy thời cơ đó, KADA đã chọn Han Yoo Seong, người đạt thành tích tốt tại đại hội, làm đại sứ cho chiến dịch chống doping vào đầu năm nay. Có lẽ hôm nay cậu ta cũng được mời đến với tư cách đó vì KADA là một pháp nhân trực thuộc Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch Hàn Quốc. Thấy Han Yoo Seong đến sự kiện lớn như thế này một mình, Giám đốc Choi ngạc nhiên hỏi han:

“Mà quản lý Kim đâu rồi? Mọi hôm thấy cậu ta luôn theo sát cậu như hình với bóng mà.”

“Anh ấy có việc bận đột xuất ạ.”

“Thế à? Vậy cậu đến một mình sao?”

“Vâng. Hôm nay tôi chỉ đi một mình…” Han Yoo Seong ngập ngừng đáp.

“Thôi thì, nhân vật chính đến là được rồi. Người khác đến làm gì cho chật chỗ.”

Giám đốc Choi cố gắng nói đùa, mặt trông có vẻ khá gượng gạo.

Nhưng chính cái cách an ủi gượng ép đó đã cho thấy ông ta biết tỏng hoàn cảnh éo le hiện tại của Han Yoo Seong.

Sao có thể không biết được chứ.

Ngay khi Han Yoo Seong thất bại ở vòng tuyển chọn đầu tiên, Karba đã lập tức phủi tay, và Ủy ban Thể thao Quốc gia chắc chắn là bên cảm nhận rõ điều đó nhất.

Nhưng nhìn hàng chân mày đang nhíu lại kia, có vẻ Giám đốc Choi cũng đang bất mãn trong lòng, kiểu như: ‘Một ngày như hôm nay mà cũng để cậu ấy đi một mình cho được.’, nhưng Ji Heon lại có suy nghĩ hơi khác.

Ngay từ đầu, việc Han Yoo Seong có thể được bổ nhiệm làm đại sứ cho chiến dịch chống doping là kết quả của việc Karba đã tích cực vận động hành lang, lấy việc tham dự Thế vận hội của cậu ta ra làm lời hứa đảm bảo. Nhưng giờ đây, việc cậu ta tham dự Thế vận hội đã gần như tan thành mây khói. Đứng trên lập trường của Karba, việc đối mặt với những người bên Ủy ban Chống Doping nói riêng hay Ủy ban Thể thao nói chung cũng đều khó xử như nhau.

Nhưng nếu nghĩ như vậy, việc Han Yoo Seong can đảm một mình đến đây lại càng khiến người ta ngạc nhiên hơn.

Tạm dẹp mấy vấn đề của Han Yoo Seong sang một bên, nếu có mặt cậu ta ở đây, Ji Heon cũng không thể bàn những chuyện quan trọng có liên quan đến Jae Kyoung được. Thầm thở dài một hơi, Ji Heon chỉ có thể chào hỏi qua loa Giám đốc Choi và những người khác trong Ban lãnh đạo rồi quay người đi trước.

Ji Heon xoa cằm, lần sau anh phải sắp xếp một buổi gặp riêng với bên Uỷ ban Thể thao vì anh thực sự có chuyện quan trọng cần bàn, nghĩ vậy, Ji Heon lấy điện thoại ra kiểm tra lịch trình, đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên từ phía sau:

“Đàn anh ơi.”

Ji Heon giật mình quay lại,, không biết từ lúc nào, Han Yoo Seong đã đuổi theo và đứng ngay sau lưng anh. Vốn là người chủ động gọi anh lại, nhưng Han Yoo Seong lại cứ lúng túng một hồi rồi mới khó khăn mở lời:

“Em, em có chuyện muốn nói ạ.”

“Ừm, cậu nói đi.”

Ji Heon lại cúi đầu, nhìn xuống điện thoại.

“Ở đây luôn ạ…?”

“Ừm.”

Han Yoo Seong nhìn xung quanh, vẻ mặt bối rối, rồi lại cúi gằm mặt xuống. Ji Heon liếc nhìn cậu ta một cái, cuối cùng cũng cất điện thoại vào túi áo khoác.

“Qua bên này.”

Ji Heon cũng không đi xa, trong số những cánh cửa đang nằm trong tầm mắt, Ji Heon mở đại cánh cửa thoát hiểm gần nhất.

“Ở đây được rồi chứ? Cậu muốn nói gì thì nói đi.”

Đứng trong góc cầu thang chật hẹp, Ji Heon lên tiếng.

Han Yoo Seong vẫn nhìn quanh với ánh mắt bất an, rồi cúi đầu thật thấp, nói:

“Em, em… muốn chuyển công ty ạ.”

Nói xong, Han Yoo Seong lén lút nhìn sắc mặt Ji Heon. Rồi lại cúi đầu nói tiếp:

“Liệu, liệu Spoins có ý định chiêu mộ em không ạ…”

“Không có.” Ji Heon thẳng thừng dội luôn một gáo nước lạnh.

Có lẽ không ngờ Ji Heon sẽ đột ngột ngắt lời lời khi còn chưa nghe hết câu, Han Yoo Seong đứng ngẩn ra nhìn anh, vẻ mặt bàng hoàng, trong ánh mắt còn lộ rõ sự tủi thân, khiến Ji Heon vô thức bật cười:

“Yoo Seong này.” Ji Heon khoanh tay, gọi tên đối phương.

“Đầu tiên, tôi cứ nghĩ cậu gọi tôi ra là để xin lỗi về chuyện của gã Phó chủ tịch cơ đấy.”

Nghe đến từ ‘Phó chủ tịch’, sắc mặt Han Yoo Seong lập tức cứng đờ.

Cậu ta nhanh chóng cúi đầu, mặt mũi trắng bệch.

Với phản ứng đó, Ji Heon đã nghĩ cậu ta sẽ lập tức chối bay chối biến, nhưng có vẻ cậu ta cũng không trơ trẽn đến mức như vậy.

“…Em thật sự không ngờ, Phó chủ tịch sẽ xảy ra xích mích với đàn anh.” Một lúc lâu sau, Han Yoo Seong mới lí nhí nói.

“Em nói thật đấy ạ.” Hai tay cậu ta siết chặt thành nắm đấm, giọng run run.

“Em đã nói là em không thích làm mấy trò đó. Em biết thừa Kwon Jae Kyoung sẽ chẳng thèm nhếch mép vì mấy chuyện cỏn con đó đâu… Hơn nữa, em cũng là một vận động viên chuyên nghiệp, em không thích cái kiểu dùng chiêu trò bẩn thỉu để làm lung lạc tinh thần đối thủ. Em đã nói với sếp rằng cách này không ổn chút nào. Nhưng lúc đó thành tích của em tệ quá, dù cố gắng thế nào cũng không đạt được kỷ lục tiêu chuẩn nên…”

Khoé mắt Han Yoo Seong đã sớm đỏ ửng, cậu ta co rúm tấm thân to lớn của mình lại, lắp ba lắp bắp kể lể, trông thảm thương y như một đứa trẻ đang chịu phạt, khiến người khác nhìn mà thấy khó chịu.

“Anh có thể không tin, nhưng em thật sự đã rất dằn vặt vì chuyện đó. Sếp chắc cũng thất vọng lắm vì thành tích của em lần này, nhưng chính em cũng thấy tồi tệ vô cùng… nên em đã nghĩ, mình không thể ở lại công ty đó được nữa…”

Cuối cùng, những giọt nước mắt to như hạt đậu đã lã chã rơi xuống từ khóe mắt của Han Yoo Seong.

“Đừng có khóc.” Ji Heon trầm giọng ra lệnh.

Nghe vậy, Han Yoo Seong vội đưa tay áo lên lau mắt.

Ji Heon lặng lẽ quan sát bộ dạng đó của đối phương, thầm thở dài, rồi hắng giọng, bình tĩnh nói:

“Xin lỗi cậu, nhưng công ty chúng tôi không đủ điều kiện để trả tiền phạt vi phạm hợp đồng và chiêu mộ cậu về đâu, hơn nữa, chúng tôi cũng không có ý định đó, và cũng chẳng có lý do gì để làm vậy. Chuyện này dù cậu có hỏi thẳng CEO của chúng tôi thì câu trả lời của anh ấy cũng sẽ giống tôi thôi.”

Han Yoo Seong vùi mặt vào tay áo, lí nhí đáp: “…Vâng, em hiểu rồi ạ.”

“Và sau hôm nay, tôi mong cậu đừng nhắc lại chuyện này nữa. Tôi không muốn bị hiểu lầm là dính dáng đến mấy vụ lôi kéo bất hợp pháp, và thẳng thắn mà nói, tôi chẳng muốn dây dưa gì với cái công ty đó của cậu cả. Cậu hiểu ý tôi chứ?”

“Vâng, em xin lỗi…”

Giọng nói yếu ớt của đối phương càng khiến lòng dạ Ji Heon rối bời hơn, anh tặc lưỡi, cúi đầu suy tư. Sau một hồi chăm chăm nhìn mũi giày của mình, cuối cùng anh cũng thở dài một hơi, ngẩng lên, gọi tên Han Yoo Seong:

“Yoo Seong à, ở vòng tuyển chọn thứ hai, cậu chuyển sang nội dung 1500m bơi tự do đi.”

Han Yoo Seong ngẩng phắt lên nhìn Ji Heon, vẻ mặt cậu ta như thể đang muốn hỏi, anh vừa nói cái quái gì vậy?

Ji Heon khoanh tay, điềm tĩnh giải thích:

“Trong vòng tuyển chọn đầu tiên, không một vận động viên nào vượt qua được tiêu chuẩn đánh giá ở cự ly 1500m hết. Nếu cậu vượt qua được thành tích tiêu chuẩn ở vòng hai, cậu chắc chắn sẽ có suất tham dự Olympic. Kể cả khi không qua được thành tích tiêu chuẩn, cậu cũng chỉ cần vượt qua kỷ lục tuyển chọn và về nhất để tích điểm xếp hạng, chắc chắn, sau đó Ủy ban Thể thao Quốc gia sẽ gửi yêu cầu lên FINA để xin giấy mời cho cậu được đi tham dự Olympic. Thế nên từ bây giờ, bỏ ngay cái nội dung hỗn hợp vốn không phải sở trường của mình và chuẩn bị quay về với thế mạnh của cậu là 1500m tự do đi.”

Ji Heon còn chưa dứt lời, Han Yoo Seong đã lắc đầu nguầy nguậy.

“Sao thế? Công ty không cho phép à?”

“Không phải ạ.” Thấy anh hỏi lý do, Han Yoo Seong lí nhí đáp, bộ dạng rất tự ti.

“Vì đằng nào em cũng không có cửa giành huy chương ở cự ly 1500m mà.”

Lý do này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ji Heon, anh ngớ người, hỏi vặn lại.

“Thế cậu nghĩ mình có cửa giành huy chương ở nội dung 400m hỗn hợp hay sao mà lao đầu vào đó?”

“Nội dung 400m hỗn hợp thì chỉ cần tham gia thôi cũng đã có ý nghĩa rồi, nhưng mà…”

“Ý nghĩa gì?” Ji Heon cắt ngang lời Han Yoo Seong.

“Nó có ý nghĩa với ai, và là ý nghĩa gì mới được? Hả? Nói đi?”

“…”

“Ý nghĩa với mấy nhà tài trợ à? Hay mấy tay phóng viên quảng cáo? Kiểu như: ‘Đây là vận động viên đã thử sức ở nội dung 400m hỗn hợp mà ngay cả Kwon Jae Kyoung cũng chưa từng dám thử thách’? Cậu đang muốn nói đến cái ý nghĩa đó à?”

Han Yoo Seong im lặng không đáp.

Lúc này, cơn bực tức của Ji Heon cũng đã bay biến sạch sẽ, chỉ còn thấy nực cười.

“Rốt cuộc thì nghề của cậu là gì? Vận động viên hay người mẫu quảng cáo?”

“Là vận động viên ạ.”

Lần này thì cậu ta trả lời ngay, Han Yoo Seong ngẩng đầu nhìn thẳng vào Ji Heon, rồi nói thêm:

“Nhưng em cũng muốn đóng quảng cáo, em muốn đóng thật nhiều quảng cáo.” Han Yoo Seong lặp lại.

“Em bắt đầu thi đấu từ hồi cấp hai, lên cấp ba đã phá kỷ lục quốc gia ở nội dung 800m tự do. Nhưng chẳng ai thèm quan tâm, người ta còn chẳng biết tên em là gì. Mấy năm trời, em chưa từng để tuột mất huy chương vàng ở các giải bơi đường dài trong nước, nhưng tổng số tiền thưởng đó gom lại còn không bằng tiền hợp đồng của một mẩu quảng cáo đâu anh. Thế mà em vẫn phải đâm đầu vào mỗi bơi lội thôi sao? Em không được tơ tưởng đến quảng cáo, chỉ được phép thành thật cống hiến cho thể thao thôi à?”

Vành mắt Han Yoo Seong lại lần nữa đỏ hoe.

Ji Heon nhìn chằm chằm vào vệt đỏ ấy, thứ trông giống dấu vết của sự uất ức hơn là của nước mắt, nhẹ giọng nói:

“Thế thì cứ đóng quảng cáo đi, cậu muốn đóng bao nhiêu thì cứ đóng.” Ji Heon gật đầu thật mạnh.

“Tuổi nghề của một vận động viên ngắn ngủi lắm, nếu có thể kiếm tiền thì dù là quảng cáo hay gì thì cũng cứ làm hết đi.”

“Vậy tại sao…”

“Nhưng cậu phải mang thực lực của chính mình ra để trao đổi.”

“…”

“Dùng tài nguyên của chính cậu ấy, cái gì cũng được, dùng thực lực, ngoại hình, hình ảnh của chính cậu để mà đóng quảng cáo. Đừng có mang tên tuổi, hình ảnh và những thành tựu mà Kwon Jae Kyoung đã gầy dựng để đổi chác, những thứ đó, vốn chẳng liên quan gì đến cậu. Hiểu chưa?”

Nghe Ji Heon nói vậy, Han Yoo Seong lại im bặt, nhưng cũng chỉ được một lúc.

“Em lợi dụng một chút thì đã sao ạ?”

Han Yoo Seong nói, thái độ vô cùng thản nhiên:

“Em có càn quét hết huy chương vàng thì đừng nói là quảng cáo, đến một lời mời tài trợ cũng chẳng có. Nhưng chỉ cần ra một bài báo có dính líu đến Kwon Jae Kyoung, là mấy cái hợp đồng quảng cáo mà cậu ta đá đi sẽ rơi vào tay em. Đằng nào mấy thứ đó cũng là đồ có cho cậu ta cũng không thèm lấy, em mượn tên tuổi cậu ta để kiếm chác một chút thì không được à? Em làm vậy thì hình ảnh của cậu ta cũng có sứt mẻ chút nào đâu.”

“Yoo Seong này.”

“Sao ạ? Là vận động viên thì ngay cả khi đóng quảng cáo cũng phải giữ tinh thần thể thao ạ?” Han Yoo Seong bắt đầu giở giọng mỉa mai.

“Đó có phải sân thi đấu đâu mà lại bắt em phải giữ kẽ, phải hành xử lịch thiệp như một quý ông chứ?”

“Han Yoo Seong.” Ji Heon lại lần nữa gọi tên đối phương.

Tiếc thay, Han Yoo Seong vẫn vờ như không nghe thấy, nhân cơ hội này, cậu ta cũng nói ra điều mà bản thân đã ấp ủ bao lâu nay:

“Nếu cứ rao giảng tinh thần thể thao, thì anh bảo Kwon Jae Kyoung trả lại huy chương vàng rồi biến đi. Nếu có chút lương tâm thì cậu ta đã không nói rằng cậu ta giành được nó một cách công bằng. Ngay từ đầu, đám Alpha trội đã có năng lực bẩm sinh khác biệt rồi, làm sao những vận động viên bình thường như em có thể so bì được chứ?”

Trong giới thể thao, bất kể môn nào, vấn đề về đặc tính sinh học của vận động viên vẫn luôn là một chủ đề nóng. Nhưng kể cả vậy, Ji Heon vẫn không ngờ Han Yoo Seong lại là người khơi mào chủ đề này khi đang tranh cãi với anh.

Bởi vì theo những gì Ji Heon biết, Han Yoo Seong cũng là một Alpha.

Đó là lý do tại sao trong những bài báo tâng bốc Han Yoo Seong của Karba trước đó, luôn có những câu từ ca ngợi thể chất cường tráng và thể lực đặc trưng của Alpha.

“Không phải cậu cũng là Alpha sao?”

“Thế nên em mới nhấn mạnh là Alpha trội đấy.” Han Yoo Seong gắt gỏng.

“Em là Alpha lặn.”

(Bố tổ sư nhà mày, có lặn hay trội thì mày vẫn là A mà đm.)

Ji Heon mím môi, cố nén một tràng cười sắp bật ra.

“Ừ, thì dù sao cậu cũng là Alpha mà.”

“Alpha lặn chỉ phản ứng với pheromone thôi, chứ xét về năng lực thể chất thì chẳng khác gì Beta cả.” Cậu ta nói với giọng điệu như thể, vì đặc tính sinh học đó mà cậu ta đã phải hứng chịu vô số thiệt thòi.

Cái giọng điệu đó nghiêm túc đến mức, Ji Heon không tài nào nhịn cười nổi.

Kể từ khi sự phân chia đặc tính sinh học xuất hiện, người ta đã tôn sùng Alpha như một chủng loài siêu việt trong một thời gian rất dài.

Mãi cho đến thế kỷ 21, khi các nghiên cứu chứng minh đó chỉ là định kiến vô căn cứ, một vài nhóm người bắt đầu đưa ra khái niệm mới về sự khác biệt giữa gen trội và lặn.

Đặc điểm của những nhóm người này là họ luôn quy chụp sự khác biệt cá nhân thành đặc tính của giống loài thì mới hả dạ, dù đó có là phương tiện để khoe khoang sự ưu việt của bản thân, hay là cái cớ để biện minh cho thất bại đều vậy.

“Được rồi, cứ cho là vì đặc tính sinh học mà giữa cậu và Jae Kyoung có sự khác biệt năng lực bẩm sinh đi.”

Ji Heon nhếch môi, tựa người vào lan can cầu thang, cằm hơi hếch lên, ánh mắt vốn ôn hoà nay đã nhiễm vài tia ý cười, anh nhìn Han Yoo Seong, thong thả nói:

“Nhưng nếu nói như cậu, thì mấy vận động viên phương Tây cũng nên nhường hết huy chương cho các vận động viên châu Á nhỉ? Điều kiện thể chất của bọn họ vốn đã vượt trội rồi mà, tay dài này, chân cũng dài này, dung tích phổi cũng lớn nữa.”

Nghe Ji Heon nói, Han Yoo Seong cau mày nhăn nhó.

Vẻ mặt cậu ta như thể đang tự hỏi sao anh lại lôi mấy vận động viên phương Tây vào làm gì? Mặc kệ bản mặt khó ở đó, Ji Heon nói tiếp:

“Còn nữa, hay là gộp mấy vận động viên cao trên 1m90 vào thi riêng một giải cho công bằng hơn đi. Cậu cũng cao hơn 1m80 đấy, nên nếu có lương tâm thì đừng có nghĩ đến chuyện thi chung với mấy người thấp hơn. Dù là lặn hay gì thì cậu vẫn là Alpha, nên cũng đừng có ý định cạnh tranh với các vận động viên Beta hay Omega làm gì.”

Han Yoo Seong không đáp lại, chỉ mím chặt môi, dán mắt xuống sàn. Ji Heon biết tỏng, đó không phải là vì cậu ta đã thông suốt lời anh nói, mà là vì cay cú muốn cãi lại nhưng nhất thời chưa nảy ra được câu nào đủ sức nặng để phản bác.

Biết vậy, Ji Heon vẫn bỏ thời gian lựa lời khuyên nhủ cậu ta với tâm thế rằng đây là lần cuối cùng:

“Cứ viện cớ kiểu đó thì không bao giờ có điểm dừng đâu. Ai cũng có những thiệt thòi riêng, nên tốt nhất đừng nghĩ đến nó nữa. Cậu thử nghĩ đi, tại sao bơi lội không phải môn thể thao phân chia theo hạng cân? Vì so với các môn khác, nó ít bị ảnh hưởng bởi thể chất hơn. Cao to, tay dài, tất nhiên có lợi thế hơn rồi. Nhưng đây là môn thể thao mà cậu hoàn toàn có thể dùng thực lực và sự cố gắng của chính cậu để vượt qua những lợi thế đó.”

Nhưng đúng như dự đoán, với Han Yoo Seong, tất cả chỉ là nước đổ đầu vịt.  

“Anh nói thế được vì anh là Alpha trội. Anh là phía được hưởng lợi từ đặc tính của mình mà.”

Han Yoo Seong vẫn chìm trong nỗi ấm ức và phẫn uất của riêng mình, nói ra những lời mà cậu ta cho là đúng đắn.

“Tôi là Alpha trội á?” Ji Heon cười hỏi lại, tâm trạng anh lúc này có hơi khó tả, một nửa cảm thấy cạn lời, nửa kia lại sôi sục kích động.

“Ai nói với cậu thế? Chính tôi còn chẳng biết mình là gen lặn hay trội, sao cậu biết được hay vậy?”

“Chuyện đó ai nhìn cũng có thể thấy được còn gì? Năng lực thể chất bẩm sinh của mỗi người nó rành rành ra đó mà.”

Han Yoo Seong nhìn Ji Heon như thể anh đang hỏi một câu hết sức vô lý.

“Đúng vậy, năng lực thể chất bẩm sinh, dĩ nhiên là tôi có chứ.” Ji Heon lại gật đầu.

“Nhưng để tôi nói cho mà biết, năng lực thể chất bẩm sinh gắn liền với đặc tính sinh học mà tôi sở hữu chính là tiết ra pheromone, cái loại pheromone sẽ kích thích ham muốn tình dục của Alpha, dẫn đến việc xuất tinh trong và mang thai đấy.”

Nói rồi, Ji Heon lại quay sang hỏi Han Yoo Seong:

“Với cái năng lực thể chất đó, rốt cuộc là tôi đã được hưởng lợi cái quái gì chứ? Cậu giải thích cho tôi rõ hơn được không?”

Han Yoo Seong có vẻ vẫn chưa tiêu hoá được thông tin mà Ji Heon vừa tung ra. Cậu ta chớp mắt nhìn anh một lúc lâu, rồi mới ngơ ngác hỏi lại:

“Đàn anh… Anh là Omega ạ?”

“Phải. Giờ thì giải thích đi. Tôi đã được hưởng lợi gì từ đặc tính sinh học của mình vậy.”

Han Yoo Seong vẫn há hốc mồm, không dám tin vào những gì vừa nghe thấy, rồi đột nhiên, cậu ta cau mày, nhăn mặt.

“Anh nói dối, đúng không?”

“Gì cơ…?”

Thay vì trả lời, Han Yoo Seong nắm chặt lấy cánh tay trái của Ji Heon.

“Này, cậu đang làm cái…”

“Nhìn này, tay anh làm gì có gắn chip đâu.”

Han Yoo Seong dùng tay ấn mạnh vào mặt trong cẳng tay của Ji Heon, gặng hỏi: “Anh không phải Omega, đúng chứ?”

“Anh đừng có vì muốn dạy dỗ em mà lại đi dựng chuyện…”

“Han Yoo Seong!” Ji Heon hét lớn, vung tay tát thẳng vào má Han Yoo Seong.

Dù Ji Heon đã cố gắng kiềm sức lại, nhưng vì đây là một cú tát bất ngờ nên Han Yoo Seong cũng bị anh tát cho loạng choạng, phải lùi về sau vài bước.

Nhân cơ hội đó, Ji Heon nhanh tay tóm lấy vai của Han Yoo Seong vào lúc cậu ta đang suýt ngã, đẩy mạnh đối phương vào tường, gằn giọng nói:

“Cậu tỉnh táo lại cho tôi, đó là chuyện mà tôi có thể nói dối sao, não cậu bị úng nước à.”

“Em… em xin lỗi…” Lúc này, Han Yoo Seong mới như bừng tỉnh, lắp bắp xin lỗi.

“Em, em thật sự xin lỗi. Tại thể chất của em hơi nhạy cảm với pheromone, nên em lo mình sẽ bị ảnh hưởng…”

Nhìn kiểu gì cũng thấy, đây là một lời bào chữa được bịa ra trong lúc gấp gáp.

Ji Heon định bảo anh đang mang thai nên cậu ta không cần lo mấy chuyện vớ vẩn đó, nhưng lối suy nghĩ của Han Yoo Seong hôm nay đã khiến Ji Heon được mở mang tầm mắt, anh không muốn phải rước thêm phiền phức từ cậu ta nữa nên đành thôi.

“Thể chất đặc thù, tôi không dùng chip vì có tác dụng phụ nặng. Thay vào đó tôi đang uống thuốc, nên cậu không cần lo lắng ba cái chuyện vớ vẩn đó đâu.”

“À…” Han Yoo Seong lẩm bẩm, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác.

Ji Heon lúc này mới buông tay ra, nói:

“Và tôi không hề có lòng tốt muốn dạy dỗ cậu, nói đúng hơn là, mới vừa nãy thôi, tôi đã hoàn toàn dẹp sạch ý định đó rồi, dạy dỗ thì cũng phải kiếm đối tượng nào chịu nghe thì mới có ý nghĩa chứ.”

Ji Heon tặc lưỡi, định hỏi cậu ta có hiểu những gì anh vừa nói không, đúng lúc đó, vật nằm trong túi áo khoác của anh rung lên dữ dội.

Ji Heon bực bội rút điện thoại ra, ngay khi nhìn thấy số điện thoại hiện trên màn hình, anh cau mày chặt hơn.

Là giám đốc Choi, người anh vừa chào hỏi lúc nãy.

Ji Heon nhấn nút nghe.

“Vâng, tôi nghe đây, giám đốc.”

[Quản lý Jeong, cậu đang ở đâu đấy?]

Giám đốc Choi hỏi thẳng, rồi không đợi Ji Heon trả lời, ông đã gấp gáp nói tiếp:

[Ở đâu thì cậu cũng chạy đến đây nhanh lên. Kwon Jae Kyoung có vẻ phải nhập viện rồi đấy.]

“Vâng…?”

Ji Heon sốc đến nỗi quên luôn cả việc đáp lại là anh sẽ đến ngay, cứ thế cúp máy luôn.

“Sao vậy ạ? Có chuyện gì sao?”

Han Yoo Seong thấy vậy cũng giật mình hỏi theo, nhưng Ji Heon chẳng thèm để ý mà mở toang cánh cửa thoát hiểm, lao nhanh ra ngoài.

Trong phút chốc, một thế giới hoàn toàn khác hiện ra trước mắt anh, tiếng nhạc và tiếng người nói chuyện huyên náo cùng lúc dội vào màng nhĩ.

Chẳng cần phải tìm kiếm xem Jae Kyoung ở đâu, Ji Heon cứ thế chạy như điên về phía đám đông đang tụ tập.

“Quản lý Jeong! Bên này!”

Các lãnh đạo tai to mặt lớn của Ủy ban Thể thao Quốc gia vừa nhác thấy bóng Ji Heon đã lập tức vẫy tay gọi anh lại.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

Ji Heon hỏi, hồn vía đã bay hết phân nửa vì hoảng sợ.

Không dừng lại một giây để đợi câu trả lời, anh cứ thế chen vào giữa đám đông, nhìn thấy Jae Kyoung đang ngồi bệt dưới đất. Một người có vẻ là nhân viên sự kiện đang đứng bên cạnh, lo lắng sờ nắn cánh tay của cậu ấy, cách đó không xa là một cặp vợ chồng trẻ ôm chặt đứa con đang khóc mãi không dứt, bối rối nhìn ngó xung quanh.

Ji Heon lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Quả nhiên, giám đốc Choi lẳng lặng tiến lại gần, ghé vào tai Ji Heon, nói nhỏ:

“Mấy đứa nhỏ chơi với nhau rồi trèo lên trên kia kìa, mấy đứa nó đùa giỡn, nhảy nhót trên đó rồi cuối cùng bị ngã, Kwon Jae Kyoung ở gần đó thấy vậy nên lao tới, người thì đã đỡ được rồi, nhưng tôi nghĩ vai của cậu ấy cũng bị trật nhẹ đấy.”

“Trên kia” mà giám đốc Choi nói là một giàn khung thép được lắp đặt ở một góc sân vườn để phục vụ cho việc chiếu sáng. Nhìn cái kết cấu cao ngất, có thể leo lên mãi không có điểm dừng đó, Ji Heon không kìm được cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt.

“Thật là, sao lại để một đứa trẻ… Sao lại có thể để trẻ con leo lên chỗ nguy hiểm như vậy chứ.” Ji Heon bực bội, giận dữ hét lớn.

“Xin lỗi anh. Là do chúng tôi lơ là.”

“Chúng tôi thật sự xin lỗi.”

Ba mẹ đứa trẻ liên tục xin lỗi, đứa trẻ được ôm trong vòng tay người mẹ đang cúi đầu với gương mặt tái mét nghe vậy thì càng khóc to hơn. Người ba đứng cạnh siết chặt con vào lòng như muốn bảo nó im đi.

Nhìn cảnh đó, Ji Heon không nỡ nổi nóng thêm, chỉ biết cắn môi dằn cơn tức xuống, đúng lúc này, Jae Kyoung ngoắc tay về phía anh: “Anh.”

“Em không sao mà, anh bình tĩnh đi nhé.” Jae Kyoung nói, giọng điềm tĩnh đến lạ.

“Khớp vai trật nhẹ thôi, cũng không đau lắm đâu ạ.”

Giọng điệu Jae Kyoung vẫn thản nhiên như thể chuyện cũng không có gì đáng phải lo ngại, rồi đứng bật dậy.

Phớt lờ người nhân viên đang muốn đỡ đần ở bên cạnh, Jae Kyoung cứ thế tự mình đứng lên, mặt còn nhăn nhó như thể chính cái không khí ồn ào này mới khiến cậu ấy thấy không thoải mái.

“Em không sao thật mà.”

Jae Kyoung nói rồi tiến lại gần Ji Heon.

Nhìn thái độ Jae Kyoung thì có vẻ không sao thật, vẻ mặt vô cảm kia cũng chẳng khác gì ngày thường, nhưng khổ nỗi chỗ bị thương lại là vai, nên Ji Heon vẫn không tài nào yên tâm được.

Ngay khi đưa Jae Kyoung về chỗ ngồi, Ji Heon lập tức yêu cầu:

“Bên vai phải đúng không? Thử cử động anh xem nào.”

Jae Kyoung làm theo lời Ji Heon, chậm rãi cử động cánh tay, khi khuỷu tay đưa ra sau, cơn đau bất chợt ập đến khiến cậu ấy hơi nhăn mặt, nhưng Jae Kyoung vẫn miễn cưỡng xoay được trọn một vòng.

Ji Heon bóp trán, điều này cho thấy, ít nhất là xương bả vai của cậu ấy vẫn ổn.

“Lúc nãy xoay tay thì em bị đau ở đâu?”

“Ở đây ạ.”

Chỗ Jae Kyoung ấn vào là vùng khớp nối từ vai xuống cánh tay.

Trán Ji Heon giật mạnh hơn, chẳng hiểu sao, anh lại có dự cảm không lành.

“Chúng ta đến bệnh viện thôi.”

Nói rồi, Ji Heon lập tức đứng dậy, đưa Jae Kyoung rời khỏi bữa tiệc đầy sóng gió.

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

biaguidentoi
Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em
27/09/2025
bia
Mùa Xuân Quay Về
26/12/2024
B27 full cover
Omega Của Anh
25/07/2025
bí mật của kayce
Bí Mật Của Kayce
16/10/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú. javhd Phim hay
1gom 123b https://tylekeo.click/ https://sunwin.education/ Socolive hitlcub xoso66 s666 s66 s666 top nhà cái https://vvvwin.ad hitlcub I9bet đăng nhập daga Vmax 78win nbet abc8 ngonclub hb88 vn88 Xoso66 789bet Gowin VB777 VB777 Bossfun Ok365 88I https://88vn.network/ 88I 23win tot88 i9bet 789p mb88 hello 88 https://okking1.app/ debet https://okwin68.net/ Bet168 https://hb888.shop/ nohu90 com Cakhiatv Xôi lạc tv Xoilac socolive tv mubet debet fb88 https://kubet79.cc/ nohu90 68 game bài sunwin fun88 ga6789 Debet sunwin fb88 https://mmlive.com.bz/ Xoilac TV 99OK x88 win79 58WIN qh88 lode 888new Truyện tranh Xocdia88 Win79 W88 Sunwin NOHU May88 Go88 Gemwin Game bài đổi thưởng Debet Game Bài 789club https://lorangeteam.net/ qh88 qh88 sunwin mu88.com FB68 https://sanclub.ad/ Xoso66 KO66 XOSO66 Mu88 đăng nhập SV88 Socolive betvision xoso66 xoso66

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation