×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL) - VOL 5 - Chặng Nước Rút - Chương 106:

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL)
  3. VOL 5 - Chặng Nước Rút - Chương 106: - Chuyến ra mắt thành công hơn cả mong đợi!
Prev
Next
 

VOL 5 – Chặng Quay Vòng – Chương 106: Chuyến ra mắt thành công hơn cả mong đợi!

Ji Heon không ngờ, tin đồn anh và Jae Kyoung sắp kết hôn còn có thể mang đến một niềm vui bất ngờ.

[Được, mẹ hiểu rồi, à mà Ji Heon này, vận động viên Jae Kyoung thích ăn món gì thế con?]

Ngay khi Ji Heon gọi điện cho mẹ, báo với bà anh sẽ đến vào thứ Sáu thay vì thứ Tư, đồng thời cũng sẽ dẫn một người quan trọng về để giới thiệu với cả nhà, mẹ anh đã hỏi như vậy.

“Ơ, sao… sao mẹ biết là con định dẫn em ấy về ạ?” Ji Heon ngạc nhiên lắp bắp.

Mẹ anh hỏi lại, giọng còn ngạc nhiên hơn cả anh:

[Giờ ở Hàn Quốc này còn có người không biết chuyện hai đứa yêu nhau à?]

Thế nên Ji Heon đã nghĩ, thôi thì cũng tốt, nếu ai cũng biết cả rồi thì anh cũng không cần phải giải thích dài dòng. Cứ thế, đúng ngày hôm ấy, Ji Heon đã lôi Jae Kyoung về nhà với tâm trạng rất thoải mái.

Nhưng khi đến nơi, anh mới bàng hoàng nhận ra vẫn có một người Hàn Quốc không biết gì về tin đồn kia, người đó cũng không phải ai khác mà chính là ba của Ji Heon.

“Trời đất ơi, ai thế này. Chẳng phải là vận động viên Kwon Jae Kyoung đây sao.”

Ba anh vừa nhìn thấy Jae Kyoung bước vào nhà cùng con trai thì lập tức hét ầm lên, ném cuốn tạp chí đang đọc sang một bên, đứng bật dậy.

“Chậc chậc, vận động viên Kwon Jae Kyoung bắt tay với bác một cái nào, đến từng này tuổi rồi bác mới được gặp vận động viên Kwon Jae Kyoung bằng xương bằng thịt ở ngoài đời đấy.”

Thấy ba mình hớn hở bắt tay rồi còn lôi điện thoại ra chụp ảnh chung, Ji Heon đã thấy có gì đó sai sai. Nhìn kiểu gì thì đây cũng không phải thái độ của một người ba đang chào đón người sắp kết hôn với con trai mình. Ji Heon cứ thầm nhủ trong bụng, chắc không phải đâu, chắc không phải đâu, nhưng y như rằng, sau khi ngắm nghía tấm ảnh chụp chung với Jae Kyoung một cách đầy mãn nguyện, ba Ji Heon đột nhiên quay sang trách mắng anh:

“Thằng kia, nếu con định mời một nhân vật tầm cỡ thế này đến nhà chơi thì phải nói trước với ba mẹ chứ.”

“Dạ? Con đã nói rồi mà.”

“Con chỉ bảo là muốn dẫn một người về giới thiệu, ai mà biết là con đi cùng vận động viên làm chung công ty chứ? Mẹ con tưởng hôm nay con dâu đến nhà nên đã cùng con bé Ji Soo ra ngoài mua bánh kem rồi kia kìa.”

Đúng như dự đoán, Ji Heon thầm rên rỉ, ba anh hoàn toàn không nghĩ rằng nhân vật tầm cỡ kia là người yêu của anh.

Trong lúc anh đang suy nghĩ xem phải nói thế nào để ông bớt sốc nhất, Jae Kyoung đột nhiên lên tiếng:

“Cháu vừa là vận động viên làm chung công ty, vừa là….. con rể của bác luôn đó ạ.”

“Hả?”

Ba Ji Heon quay sang nhìn anh với vẻ mặt như muốn hỏi ‘Thằng nhóc này vừa nói cái quái gì vậy’, đúng lúc đó, cửa chính mở ra, mẹ và Ji Soo cùng bước vào.

“Ồ, hai đứa đến rồi à?”

“Hơ, phòng khách nhà mình trông chật hẳn đi ấy.”

Thấy hai người phụ nữ trong nhà chẳng những không ngạc nhiên khi thấy Kwon Jae Kyoung đứng sừng sững trong phòng khách mà còn chào hỏi một cách tự nhiên, ba anh càng tỏ ra sốc hơn.

“Mọi người đều biết cả rồi à?”

“Biết gì ạ?”

Ba anh lập tức chỉ vào con trai và người vừa tự xưng là con rể kia.

Mẹ Ji Heon nhìn chồng với ánh mắt như thể đang nói ‘ông đúng là có mắt như mù’.

“Mình cũng có xem ti vi rồi mà. Chương trình Đồng hành cùng sao ấy.”

“Thì sao? Con trai mình tham gia với tư cách là quản lý của vận động viên tthôi mà?”

Thấy ba vẫn chưa hiểu, lần này đến lượt Ji Soo lên tiếng: “Không phải đâu ạ, ba không xem kỹ mấy pha tương tác của cả hai trên show hở? Như vậy mà là mối quan hệ quản lý – vận động viên bình thường á?”

“Ai nhìn vào cũng thấy là hai người đang yêu nhau mà ba.”

“Cứ thân thiết là thành yêu nhau hết à? Bộ đồng nghiệp với nhau không được có chút tình đồng đội keo sơn gắn bó chắc?”

“Con nói ba nghe, tình đồng đội mà đến mức độ đó thì nó là tình yêu rồi đấy ạ. Đồng nghiệp thôi thì làm gì có chuyện như thế.”

“Sao lại không. Con vào quân đội mà xem. Ở đó mấy cậu cấp dưới còn sáng tác cả ‘bài ca trung thành’ bằng tên của cấp trên để dâng tặng nữa là.”

“So sánh kiểu gì vậy chớ, cái đó, bên quân đội người ta gọi là nỗ lực để sinh tồn đó ba.”

Ji Soo tỏ vẻ chê bai, nói rằng mấy ông quân nhân đúng là hết thuốc chữa.

“Con bé này, cái gì mà nỗ lực sinh tồn? Ba con cả đời chưa bao giờ bắt nạt cấp dưới một lần nào hết nhé. Ấy thế mà chúng nó vẫn sáng tác cả ‘bài ca trung thành’, ‘bài ca một lòng một dạ’ rồi còn đòi hiến dâng cả tính mạng cho ba nữa đấy.”

Ba Ji Heon có vẻ như đang cố gắng hết sức để truyền bá về tình đồng đội chân thành và cao cả của những người lính, đến mức phải lôi cả kinh nghiệm của bản thân ra làm ví dụ. Tuy nhiên, trông Jisoo lại có vẻ như đang bắt đầu nghi ngờ về cuộc sống quân ngũ của ba cô. Ji Heon cũng tò mò không biết ai trong số những người cấp dưới của ba đã sáng tác ‘bài ca một lòng một dạ’ để tặng ông, liệu có phải mấy chú mấy bác hay lui tới thời nhà anh vẫn còn ở khu căn hộ công vụ không, tuy rất hóng hớt nhưng còn khuya anh mới mở mồm ra hỏi mấy chuyện đó.

“Mà công nhận cháu đẹp trai thật đấy.”

Trong lúc đó, mẹ Ji Heon đã nhận lấy món quà từ tay Jae Kyoung, còn không ngừng tấm tắc khen ngợi.

“Ở ngoài trông cháu còn đẹp trai hơn trên tivi nhiều.”

“Dạ không đâu ạ. Chắc tại người cháu to con nên bác mới thấy vậy thôi ạ.” Jae Kyoung khiêm tốn cúi đầu.

“Anh Ji Hoen còn đẹp trai hơn cả cháu nữa mà.”

Nói rồi, cậu ấy nhìn sang ba Ji Heon đang đứng bên cạnh, tiếp lời:

“Cháu thật sự rất ngạc nhiên vì anh ấy giống bác trai như đúc luôn ạ.”

Tuy đây là câu thoại đã được Ji Heon mớm lời từ trước, nhưng cái cách Jae Kyoung nói ra lại tự nhiên đến bất ngờ, khiến Ji Heon cũng phải trợn mắt ngạc nhiên mất vài giây, có lẽ chính Jae Kyoung cũng không ngờ mình có thể trả bài mướt rượt như vậy.

Nhưng thực sự, dưới con mắt đánh giá của Jae Kyuong, ngoại hình của Ji Heon và ba anh thực sự rất giống nhau, và vì đó là lời nói xuất phát từ tấm lòng chân thật nên nghe vào tai lại càng đáng tin hơn.

Và đúng như dự đoán, ba Ji Heon tỏ ra vô cùng hài lòng.

“Thật á? Giống đến thế cơ à?”

“Vâng. Thấy hai người đứng cạnh nhau thế này, cháu còn chẳng phân biệt được ai với ai nữa cơ.”

…Câu này thì ai nghe cũng biết là nói xạo.

Có lẽ vì vậy mà giọng điệu của Jae Kyoung cũng trở nên ngượng ngùng khác hẳn vừa rồi. Nhưng mặc cho sự lúng túng đã hiện rõ trên mặt Jae Kyoung, ba Ji Heon lại vô cùng phấn khích, bật cười sảng khoái.

“Vận động viên Kwon Jae Kyoung của chúng ta có mắt nhìn phết. Cháu đúng là biết nhìn người thật đấy.”

“Vâng. Thị lực hai mắt của cháu đều là 1.5  đó ạ.”

“Thật á? Chà, vận động viên nhà chúng ta đúng là không có chỗ nào để chê cả.”

Ba Ji Heon cười ha hả, tay vỗ vào lưng Jae Kyoung. Khi Ji Heon còn là vận động viên bơi lội, mỗi khi anh đạt thành tích tốt trong các giải đấu trở về, ba anh lại vui vẻ gọi anh là ‘vận động viên của chúng ta’.

Vậy mà bây giờ danh xưng đó lại được trao luôn cho Jae Kyoung, xem ra tâm trạng của ông hôm nay đang rất tốt.

“À mà, đi đường lâu như thế chắc hai đứa đói lắm rồi nhỉ. Chúng ta ăn cơm trước đã.”

Cuối cùng, ba Ji Heon choàng vai Jae Kyoung và dẫn cậu ấy đến bàn ăn, xếp cậu ấy ngồi ngay cạnh ghế của ông, vị trí vốn dành cho khách quý.

Trên bàn đã được dọn sẵn một mâm vô cùng thịnh soạn.

“Bác cũng không biết có món nào hợp khẩu vị cháu không nữa.”

Mẹ anh vừa múc món sườn om vẫn còn đang sôi liu riu trong nồi ra đĩa, đặt lên bàn vừa nói.

“Em ấy không kén ăn đâu ạ. Ăn gì cũng được hết.”

Ji Heon vừa dứt lời, Jae Kyoung lập tức gật đầu: “Vâng, cháu dễ ăn lắm ạ, món nào ở đây cháu cũng thích.”

“Nghe nói cháu thích ăn hamburger, nhưng bác lại không biết làm mấy món đó nên đành làm những món mà nhà bác hay ăn thôi.”

Lời của mẹ vừa dứt, Ji Soo đã nhanh nhảu mách lẻo:

“Lúc đầu mẹ định làm bít tết Hamburg đấy anh ạ.”

“Không cần đâu, không phải món đó đâu ạ.” Ji Heon cười xua tay.

“Thứ em ấy thích thực ra chỉ là hamburger bình thường thôi. Không cần phải là mấy loại burger thủ công đâu mẹ, em ấy chỉ có đam mê với hambuger của McDonald’s thôi ạ.”

“Vậy lần sau cứ gọi hamburger giao đến tận nhà là được chứ gì.”

Trước câu nói đùa của ba, mẹ Ji Heon liếc mắt nhìn chồng, ý tứ trách cứ vô cùng rõ ràng: Sao có thể đối đãi với khách đến nhà như thế? Hơn nữa, đối phương cũng đâu phải ai xa lạ, người ta vừa là vận động viên tầm cỡ thế giới, vừa là ‘con rể’ tương lai còn gì?

“Dạ không sao, cháu thấy thế cũng tốt ạ.” Jae Kyoung khẽ nói.

“Nấu nướng như thế này cũng phiền cả nhà mà, cháu dễ ăn lắm, ăn gì cũng được, nhưng như anh Ji Heon nói, cháu thật sự thích hamburger nhất. Bây giờ phải duy trì cơ bắp nên cháu phải ăn những món cần thiết, chứ sau này kết hôn rồi giải nghệ, cháu còn dự định sẽ ăn hamburger cả ba bữa một ngày đó ạ.”

Jae Kyoung đã khéo léo lồng chuyện kết hôn vào trước chuyện giải nghệ.

Nghe thì có vẻ như đó chỉ là một lời nói thuận miệng, nhưng thực chất là cậu ấy đang muốn nhấn mạnh rằng, sau này, cậu ấy sẽ không bao giờ làm phiền đến quý tử của hai bác trong vấn đề ăn uống.

“Thế anh trai tôi sẽ ăn gì đây?” Nhận ra ý đồ đó, Ji Soo cố tình gài bẫy, lên tiếng hỏi.

“…”

Có lẽ vì chưa nghĩ xa đến thế, Jae Kyoung không thể trả lời ngay được. Cậu ấy chớp mắt một lúc, rồi nhìn Ji Heon, điềm tĩnh nói:

“Em sẽ mua hamburger cho anh ấy luôn.”

Thấy Ji Soo phá lên cười ngặt nghẽo như thể vừa được nghe chuyện hài, ba Ji Heon nghiêm giọng răn đe con gái: “Ơ hay cái con bé này, hamburger thì có làm sao. Nó là món ăn hoàn hảo về mặt dinh dưỡng đấy nhé.”

“Được rồi, món ăn hoàn hảo thì bao giờ về hai đứa cứ tự ăn với nhau đi, hôm nay thì cứ ăn mấy món này đi đã.”

Mẹ Ji Heon tự tay gắp sườn om vào đĩa của Jae Kyoung. Jae Kyoung cúi đầu nhận lấy đĩa, gắp miếng thịt trông mềm nhất lên ngắm nghía một hồi rồi đặt vào đĩa của Ji Heon.

“Anh ơi, miếng thịt này trông dễ nhai lắm này.”

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người trong gia đình đang có mặt ở bàn ăn đều đồng loạt mở to mắt nhìn Jae Kyoung.

Thấy vậy, Ji Heon còn hoảng hốt hơn, vội lên tiếng giải thích:

“Tại vì con mới nhổ răng khôn. Nên là…”

“À à, ừ, ba nhớ mà, con có nói rồi.”

Trước đó, vì sợ ba mẹ sẽ hỏi về vết bầm trên má nên Ji Heon đã nói trước với cả nhà là anh vừa nhổ răng khôn nên mới dán miếng giảm đau lên má để mọi người không lo lắng, anh cũng không ngờ nó còn hữu dụng trong cả mấy tình huống như thế này.

“Thôi đi anh, một bên đau thì anh ăn bằng bên còn lại là được, sao phải…”

Ji Soo tặc lười, lắc đầu nhìn Ji Heon, tỏ vẻ không đồng tình, đằng nào cũng đã đến đây rồi, sao không nhân tiện nói ra chuyện mình đang mang thai luôn mà phải kiếm cớ làm gì, đằng nào cũng có giấu được đâu.

Ba Ji Heon lại lần nữa lên tiếng, nghiêm nghị nhắc nhở con gái:

“Ji Soo, con đừng có kiếm chuyện nữa. Với con thì đó chỉ là đùa cho vui, nhưng đứng trên lập trường của anh rể con, con chẳng khác nào bà cô bên chồng khó tính đâu đấy.”

Xem ra chỉ trong vài phút ngắn ngủi, ba Ji Heon đã hoàn toàn chấp nhận Jae Kyoung là con rể vàng bạc của gia đình rồi.

“Bà cô bên chồng khó tính cái gì chứ.” Ji Soo bĩu môi.

“Ba xem ba kìa, chưa chi mà đã bênh con rể chằm chặp rồi.”

Ba Ji Heon làm như không nghe thấy lời phàn nàn của con gái, kéo ghế sát vào bàn, nói:

“Mà kể ba nghe xem sao hai đứa lại phát triển thành mối quan hệ này? Làm việc chung rồi nảy sinh tình cảm à, hay sao?”

Mẹ Ji Heon ngăn người chồng đang hào hứng như trẻ con lại: “Anh này, lúc đó trên ti vi Jae Kyoung đã nói rồi mà.”

“Trên ti vi chúng nó chỉ toàn nói chuyện tập luyện với thi đấu thôi chứ có nói gì khác đâu.”

“Nhìn thôi cũng đoán được mà ba.”

“Đoán kiểu gì chứ, ba cũng có phải thầy bói đâu.”

Nhìn phản ứng của ba Ji Heon, có vẻ như không phải ông giả vờ không biết mà là ông không biết thật. Với một người luôn quy chụp mọi tình cảm thân thiết, gắn bó giữa đàn anh và đàn em thành tình bạn, sự tin tưởng và lòng kính trọng như ông thì đúng là khó mà nhận ra được những tia lửa của tình yêu đang chớm nở.

Jae Kyoung có lẽ cũng đã sớm nhận ra tính cách này của ba Ji Heon, nên không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề:

“Thật ra cháu đã đơn phương anh ấy từ rất lâu rồi ạ. Từ nhỏ anh ấy đã là vận động viên bơi lội mà cháu yêu thích và kính trọng nhất, nên cháu đã cố tình ký hợp đồng với công ty của anh ấy, tỏ tình khoảng ba mươi lần, bị từ chối mãi rồi mới được anh ấy chấp nhận hẹn hò đó ạ.”

“Cháu nói gì? Mấy lần??” Ba Ji Heon giật mình, kinh ngạc hỏi lại.

Dù không nói ra nhưng vẻ mặt ông như thể đang ám chỉ, bị từ chối đến mức đó mà vẫn kiên trì theo đuổi, cái này không phải là thâm tình nữa, cái này người ta gọi là biến thái điên tình đó…. mức độ nguy hiểm cũng ngang ngửa với Stalker chứ có đùa đâu….

“À, không ạ. Không phải thế đâu ạ.” Ji Heon hoảng hốt xua tay.

Rồi anh huých nhẹ vào tay Jae Kyoung, yêu cầu cậu ấy đính chính sự thật:

“Em nói cho chính xác vào. Làm gì đến mức đó.”

“Vâng, nhưng cảm giác của em thì gần như là vậy mà.” Jae Kyoung tự tin cãi lại.

“Mỗi lần bị từ chối đều rất đau khổ. Cảm giác như cả thế giới của em sụp đổ ấy.”

“À, cái đó thì bác hiểu. Người từ chối thì không biết, chứ người bị từ chối thì cũng có thể cảm thấy như vậy mà.”

Ba Ji Heon gật đầu, tỏ vẻ cảm thông. Rồi đột nhiên, ông quay phắt sang, chỉ tay vào mặt con trai mình mà mắng:

“Còn con nữa, thằng này, đằng nào cũng yêu nhau thì con cứ chấp nhận từ đầu luôn đi, sao cứ phải kéo dài lê thê thế hả? Đàn ông con trai gì mà.”

Ngồi không cũng trúng đạn, Ji Heon ngơ ngác không nói nên lời, chỉ biết há hốc miệng. Jae Kyoung theo phản xạ, nhanh chóng lên tiếng bênh vực:

“Không phải đâu ạ. Con lại thấy như vậy tốt hơn. Vì điều đó cho thấy anh ấy đã suy nghĩ và lựa chọn một cách cẩn trọng đó bác.”

Nghe lời của Jae Kyoung, Ji Soo không khỏi cảm thán: “Chậc, chuyện đó mà cậu cũng bênh được cơ à.”

“Thế nếu ngay từ đầu anh trai tôi đã đồng ý luôn thì sao?”

“Thì lúc đó chắc Jae Kyoung sẽ lại khen anh trai con quyết đoán, mạnh mẽ, rất có sức hấp dẫn chứ sao.”

Mẹ Ji Heon vừa nói vừa gắp miến trộn vào đĩa của Jae Kyoung.

Ji Soo bật cười thành tiếng như thể đã vừa được khai sáng.

“Chà, thảo nào ở cái nhà này có mỗi mình con ế. Phải đạt đến trình độ ăn nói thượng thừa như thế thì mới có người yêu, mới lấy được chồng nhở.”

“Cũng không hẳn. Con nhìn ba con đi. Chẳng có lấy một chút tinh ý nào, cả đời chưa bao giờ nói được một câu dỗ dành cho mẹ vui lòng đấy thôi.”

“À, đúng nhỉ? Thế sao hồi đó mẹ lại chịu lấy ba?”

“Còn sao nữa, vì đẹp trai chứ sao.”

“Nếu không phải vì cái mặt tiền hấp dẫn của ba con thì mẹ đã chẳng thèm ngó tới.”

Nghe vậy, ba Ji Heon lập tức ghé sát khuôn mặt đẹp trai của mình đến trước mặt vợ, cười toe toét. Mẹ Ji Heon nhìn chồng với ánh mắt vừa dửng dưng vừa bất lực, nhưng vẫn bóc một con tôm mới và đút vào miệng ông. Lúc này, Ji Heon mới nhận ra việc anh cứ vô thức đút thứ gì đó vào miệng Jae Kyoung là do mệnh lệnh không thể chối từ của gen di truyền đây mà.

“Ji Soo à, con vào lấy chai Macallan ra đây.”

Cuối cùng, khi sự hứng khởi đã lên đến đỉnh điểm, ba Ji Heon vỗ bàn ra lệnh.

Ji Soo như chỉ chờ có thế, đứng phắt dậy, lấy chai rượu được cất giữ cẩn thận trong tủ kính ở phòng khách ra. Đó là chai whisky mà cấp dưới đã tặng khi ba Ji Heon nghỉ hưu, nó vừa là một chai rượu đắt tiền trị giá hàng triệu won, vừa là món quà quý giá từ những người cấp dưới mà ông yêu thương như em trai, nên chỉ những dịp nào thật sự đặc biệt, ba Ji Heon mới lấy nó ra để đãi khách.

“Nào, cháu cũng uống một ly đi.”

Ba Ji Heon dùng chai rượu quý đó, rót đầy ly cho Jae Kyoung. Xem ra hôm nay ông thật sự rất vui nên mới chịu chơi như vậy, Ji Heon đang nghĩ thầm thì thấy Jae Kyoung cầm ly rượu lên, vẻ mặt thoáng hiện tia do dự.

Lúc này, Ji Heon mới sực nhớ ra gì đó, vội vàng lấy ly rượu trong tay cậu ấy đi.

“Em đừng uống.”

Trước hành động đột ngột của con trai, ba anh ngạc nhiên hỏi: “Sao thế con?”

“À, là vì… từ giờ đến vòng tuyển chọn thứ hai cũng chỉ còn một tháng nữa thôi ạ.”

Dù ba anh có tính cách phóng khoáng đến đâu, nếu cứ từ chối không uống mà chẳng nói rõ nguyên do thì chắc chắn ông sẽ buồn lòng vì cho rằng trong một dịp như thế này mà đối phương lại không chịu nể mặt ông, thế nên Ji Heon mới phải vội vàng viện cớ.

“Bây giờ đang trong giai đoạn quản lý siết chặt cơ thể nên con không cho em ấy uống rượu được đâu ạ.”

“À, vậy thì đành chịu thôi.”

May mắn thay, khi viện cớ vòng tuyển chọn sắp diễn ra, ba Ji Heon đã lập tức tỏ vẻ thấu hiểu, không ngừng gật gù, con trai cũng là cựu vận động viên nên ông hiểu rõ tầm quan trọng của việc quản lý cơ thể trước trận đấu, dù có tiếc nuối nhưng ông cũng không thấy buồn lòng.

“Nếu vậy thì Ji Heon cứ uống thay cũng được.”

“À, con bây giờ cũng…”

Ji Heon vội vàng đặt ly rượu đang cầm trên tay xuống.

“Sao vậy, con lái xe đến à? À đâu, con làm gì có xe.”

Sau con rể, đến cả con trai ruột cũng từ chối uống rượu, ba Ji Heon cuối cùng cũng lộ vẻ tủi thân.

“Mai con cũng có đi làm đâu mà lo, thế mà một ly cũng không thèm…”

Làm sao bây giờ…

Ji Heon rơi vào trầm tư.

Thực ra hôm nay anh đến, mục đích cũng chỉ để giới thiệu Jae Kyoung và thông báo cho cả nhà biết, anh quyết định sẽ kết hôn với cậu ấy. Chẳng có người làm ba, làm mẹ nào lại vui mừng khi biết con mình “ăn cơm trước kẻng” hết, nếu không cẩn thận, chuyện đó còn có thể làm mất đi thiện cảm mà Jae Kyoung đã vất vả gây dựng nãy giờ, nên Ji Heon đã định sang tháng sau mới khéo léo thưa chuyện, nhưng nhìn bầu không không khí thế này, có lẽ bây giờ nói ra cũng không phải là một ý tồi…

“Con có thai đúng không?”

Trong lúc Ji Heon đang vắt óc suy nghĩ, nghe được câu hỏi như sét đánh ngang tai của mẹ, anh hốt hoảng hét lớn:

“Vâng???”

“Gì vậy? Mình à? Sao tự dưng mình lại hỏi thế?”

Ba anh nhìn vợ với vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mẹ anh mặc kệ, tay vẫn không ngừng bóc tôm, điềm tĩnh nói:

“Thì tại nãy giờ con cứ ngửi đi ngửi lại mùi đồ ăn. Con không biết à?”

“Dạ? C… Con có làm vậy ạ…?” Ji Heon hoảng hốt đến mức nói lắp, mặt đỏ bừng.

“Ừm. Mẹ còn tưởng đồ ăn bị hỏng hay có mùi gì lạ cơ. Rồi tự dưng con lại sống chết không chịu uống rượu. Trước giờ, mỗi khi ba con rủ, con có bao giờ từ chối đâu.”

Trong khoảnh khắc, sắc mặt ba Ji Heon thay đổi hẳn. Ông đặt mạnh ly rượu xuống bàn, hỏi con trai:

“Những gì mẹ con nói là thật à?”

Trước phản ứng dữ dội hơn dự kiến của ba, Ji Heon quên hết cả những gì định nói. Jae Kyoung liếc nhìn Ji Heon, rồi tự mình đứng dậy, dùng cả hai tay nắm lấy một tay của ba anh, dõng dạc tuyên bố:

“Vâng, thưa ba. Con đã làm được rồi ạ.”

“Hả? Làm được cái gì cơ…”

“Tại anh ấy nói nhất định muốn cho ba mẹ thấy mặt cháu nội trong năm nay, nên con đã cố gắng hết sức đó ạ.”

Anh nói thế bao giờ…?

— Dù rất hoang mang nhưng dĩ nhiên là Ji Heon cũng ý thức được, lúc này anh nên hùa theo Jae Kyoung là tốt nhất.

“Vâng, đúng vậy ạ!” Ji Heon cũng vội vàng đứng dậy, vỗ vai Jae Kyoung, nói.

“Là do con nói vậy, nên Jae Kyoung đã phải rất vất vả đó ạ. Dù đang bận rộn chuẩn bị cho Thế vận hội nhưng cậu ấy vẫn rất cố gắng, vâng, à vâng,  thế nên… Chúc mừng ba. Ba sắp được bế cháu nội trong năm nay rồi ạ!” Ji Heon nắm lấy tay còn lại của ba, chân thành nói.

Cả hai đã nhanh trí đẩy câu chuyện theo hướng như thể được bế cháu nội trong năm nay là ước nguyện nào giờ của ba Ji Heon vậy.

Thấy thế, Ji Soo cũng nhanh chóng đứng lên yểm trợ, cô kéo ly rượu trước mặt anh trai sang chỗ mình, tự ý cụng vào ly của ba rồi hào hứng hô to:

“Chội ôi, nhất ba nhé, ba cuối cùng cũng được lên chức ông nội rồi! Chúc mừng ông nội!”

Mẹ anh nhìn đám con cái đang thi nhau chúc mừng một cách vô tội vạ mà phì cười, rồi bà lại đút một con tôm vừa bóc vào miệng chồng, nhẹ giọng hỏi:

“Mình cũng cảm thấy vui mà đúng chứ?”

“Không, vui thì vui thật, nhưng mà…”

Bị con trai và con rể tương lai nắm chặt cả hai tay, ba Ji Heon cứ thế ngơ ngác nhai nuốt hết con tôm trong miệng rồi mới sực tỉnh.

“Vui thì vui, nhưng sao đột ngột quá vậy. Sao mọi thứ lại nhanh như chớp thế này. Sao hai đứa chúng nó lại nhanh thế nhỉ?”

Thấy ba vẫn còn đang ngơ ngác lẩm bẩm, mẹ Ji Heon lấy khăn lau tay, tỉnh bơ đáp:

“Cả hai đứa nó đều là vận động viên bơi lội, chúng nó không nhanh thì ai nhanh.”

Trước câu nói đùa của mẹ, ba Ji Heon phá lên cười:

“Mình đúng là.”

Mẹ Ji Heon bất đắc dĩ nhìn người chồng đang vui vẻ đến mức cười không ngớt, rồi quay đầu nhìn sang cặp đôi đang ngồi đối diện, điềm tĩnh cất giọng:

“Ji Heon à, con nhất định phải đẻ mổ đấy.”

Sau bữa ăn, mọi người cùng nhau ra phòng khách nói chuyện. Ba Ji Heon lấy chiếc bánh kem Ji Soo mua về để làm mồi nhắm, ông uống không phải một, không phải hai, mà đến tận ba ly Macallan quý giá rồi mới đóng nắp chai lại, bắt đầu bàn chuyện đại sự:

“Mà hai đứa định tổ chức đám cưới thế nào? Trước Olympic thì không kịp rồi, thế định để sau Olympic, sinh con xong rồi mới làm à?”

“Con cũng không biết nữa, nhưng hiện tại thì con thấy cũng chưa cần thiết phải làm đâu ạ.”

Ji Heon đang cố thể hiện một cách khéo léo rằng anh rất không muốn làm ầm ĩ lên, thu hút quá nhiều sự chú ý.

“Chỉ cần gia đình hai bên ăn một bữa cơm, chụp vài tấm ảnh kỷ niệm là được rồi mà ba.”

“Ơ hay, thế tiền mừng cưới ba đã bỏ ra mấy năm nay thì tính sao. Gộp hết lại cũng đủ mua một căn nhà đấy con ạ, cũng phải để cho bạn bè của ba được đến chúc mừng con trai ba chứ.”

Thấy ba viện cớ tiền mừng cưới để ép làm đám cưới, mẹ Ji Heon liếc mắt nhìn chồng:

“Mình thông báo một tiếng, rồi gửi số tài khoản cho người ta chuyển tiền qua là được mà.”

“Tiền mừng cưới với tiền thuê hội trường tổ chức cũng xêm xêm nhau thôi. Nếu hai đứa nó mà làm đám cưới thì chắc chắn sẽ chọn nơi đắt nhất, lại tốn kém chứ được gì đâu.”

“Đúng rồi. Với lại chỉ có nhiêu đó tiền không mua nổi nhà đâu ba ạ. Giá nhà bây giờ tăng cao lắm rồi.” Ji Soo cũng góp một câu.

Ba Ji Heon thấy tình thế có vẻ bất lợi, đột nhiên nắm vai Jae Kyoung, muốn tìm đồng minh:

“Cháu nghĩ sao? Không làm đám cưới mà coi được ư? Cháu không muốn mời mọi người đến dự một bữa tiệc đám cưới hoành tráng của cháu à? Không muốn thông báo rằng hai đứa cuối cùng đã thành vợ chồng chồng hợp pháp sao.”

Vì lúc ở trên bàn ăn đã nói quá nhiều, vượt quá lượng phát ngôn trung bình hàng ngày từ lâu, Jae Kyoung đã sớm tắt nguồn, từ nãy đến giờ, cậu ấy cũng không tham gia vào cuộc trò chuyện mà chỉ lặng lẽ ngồi ăn bánh.

Nghe ba Ji Heon hỏi, cậu ấy ngậm chiếc nĩa trong miệng, cau mày ra vẻ suy nghĩ.

Nhìn bộ dạng đó của cậu ấy, đương nhiên Ji Heon có thể đoán được ngay cậu ấy đang nghĩ gì. Jae Kyoung là kiểu người vừa không thích mấy sự kiện phiền phức rùm beng, nhưng lại rất muốn khoe cho cả thế giới biết chuyện cậu ấy đã trở thành chồng hợp pháp của Ji Heon, Jae Kyoung cũng không thích những nơi đông người, nhưng lại rất muốn cùng Ji Heon chụp ảnh cưới thật đẹp để treo trong nhà, là kiểu người rất hay bị mấy chuyện mâu thuẫn nhỏ nhặt đó khiến cho phải đau đầu cả ngày.

“Không làm đám cưới thì mình vẫn có thể chụp ảnh cưới đó em.” Ji Heon khéo léo gợi ý cho Jae Kyoung.

“Thật ạ?” Sắc mặt Jae Kyoung bừng sáng.

“Này, chụp ảnh treo ở nhà thì chỉ có hai đứa xem thôi chứ. Ai mà biết được?”

Ba anh lập tức phản bác. Nghe vậy, Jae Kyoung gật gù như thể ‘ừm, cũng đúng’.

Thấy Jae Kyoung sắp bị ba dụ dỗ, Ji Heon vội vàng tung chiêu mới:

“Dù sao thì công ty cũng sẽ đăng bài nói về chuyện đám cưới của tụi con thôi. Thông cáo báo chí đưa ra là cả thế giới đều biết mà.”

“Ồ.” Jae Kyoung lại nhìn Ji Heon, mỉm cười.

“Lúc tung thông cáo báo chí có kèm ảnh không ạ?”

“C… Chắc là không. Không cần phải kèm ảnh đâu…”

Thấy mặt Jae Kyoung lại xụ xuống, Ji Heon nhanh chóng nói thêm:

“Thay vào đó mình đăng lên Instagram của công ty là được, rồi cánh nhà báo sẽ tự động lên bài thôi.”

Lời của Ji Heon còn chưa dứt, Jae Kyoung đã quay sang nói với ba anh:

“Cháu bỏ một phiếu cho anh ấy ạ, anh ấy muốn thì cháu làm, không muốn thì cháu không làm.”

“Không được! Sao phải nghe nó chứ! Còn mẹ cháu nữa mà, cháu không… Không cần hỏi ý kiến mẹ cháu à? Suy nghĩ của mẹ cháu có thể khác đấy.”

Ba Ji Heon cố níu kéo tia hy vọng cuối cùng.

“Dạ không cần đâu ạ, mẹ cháu ghét gặp mấy người bên nhà nội của cháu lắm. Không làm đám cưới thì không phải gặp nên chắc chắn mẹ sẽ bỏ qua thôi ạ.”

“À, vậy à… À thì nếu mẹ cháu đã không thích nhà bên kia thì…. không gặp cũng tốt.” Ba Ji Heon lúng túng lẩm bẩm. Có vẻ ông đã bị sốc nặng khi một bí mật gia đình không ngờ tới lại được tiết lộ một cách thẳng thừng như vậy.

“Thôi được rồi. Tùy hai đứa vậy.”

Cuối cùng, ba anh ngả người ra sau, nằm dài trên ghế sofa.

Nghĩ rằng câu chuyện đã kết thúc, Jae Kyoung như chỉ chờ có thế, đặt chiếc nĩa xuống, lên tiếng hỏi:

“Cháu xem cái kia một chút được không ạ?”

Jae Kyoung chỉ vào chiếc tủ kính trong phòng khách mà cậu ấy đã liếc nhìn từ nãy đến giờ. Bên trong tủ trưng bày đủ các loại các bằng khen, huy chương của ba Ji Heon, và những cả những huy chương mà Ji Heon đã nhận được khi anh còn là vận động viên bơi lội.

“Được chứ.”

Ngay khi được mẹ Ji Heon cho phép, Jae Kyoung nhanh chóng đứng dậy. Cậu ấy đến thẳng trước tủ kính, bắt đầu xem xét kỹ lưỡng từ trên xuống dưới. Rồi khi phát hiện ra một tấm huy chương ở vị trí thấp hơn tầm mắt một chút, cậu ấy áp sát mặt vào cửa kính, nhìn nó một lúc lâu.

Ji Heon biết Jae Kyoung đang nhìn gì. Anh mỉm cười, đứng dậy, đi đến tủ kính, mở cửa tủ và lấy ra tấm huy chương đồng mà anh đã giành được tại giải vô địch thế giới, đưa cho Jae Kyoung.

“Đây.”

Jae Kyoung nhận lấy tấm huy chương, cầm nó bằng cả hai tay và ngắm nhìn một hồi lâu.

Dù bản thân cậu ấy cũng có một tấm y hệt, thậm chí còn có nhiều cái tốt hơn, nhưng cậu ấy vẫn cầm nó một cách trân trọng, nâng niu như thể đó là một báu vật vô giá lần đầu tiên được thấy trong đời.

Thấy Jae Kyoung trưng ra bộ dạng đáng yêu như vậy, Ji Heon nói đùa:

“Cho em cái này nhé? Có muốn mang về không?”

Jae Kyoung có vẻ như đang thực sự suy nghĩ về đề nghị đó, rồi cậu ấy lắc đầu:

“Dạ thôi ạ.”

“Sao thế?”

“Anh nói ba mẹ rất thích nó mà.”

“Nhưng trông em còn thích nó hơn ấy chứ.

Ji Heon cố tình thì thầm. Jae Kyoung phì cười, cậu ấy đặt tấm huy chương trở lại tủ, thì thầm đáp lại anh:

“Nên em sẽ để huy chương này lại đây, thay vào đó sẽ mang báu vật quý giá nhất là anh về.”

Ji Heon vỗ nhẹ vào lưng Jae Kyoung, bật cười thành tiếng.

Thấy vậy, ba anh đang ngả người trên sofa đột nhiên cao giọng nói:

“Hai đứa kia, mấy trò yêu đương sến súa thì để về nhà rồi hãy làm!”

“Vâng, vậy bọn con xin phép về luôn đây ạ.”

Ji Heon nhanh chóng chớp lấy thời cơ, lấy chiếc áo khoác đang treo trên giá áo xuống. Thấy hai người không hề khách sáo mà thật sự chuẩn bị chuồn thẳng luôn, ba Ji Heon lại thì thầm với vợ, giọng đầy bất lực:

“Chắc tại chúng nó là vận động viên bơi lội nên chạy trốn cũng nhanh như tên lửa mình nhỉ?”

“Anh có mệt lắm không?” Vừa lên taxi, Jae Kyoung đã hỏi.

“Không, sao thế?”

“Vậy mình ghé qua trung tâm bơi lội một lát rồi về được không ạ?”

Ghé qua giờ này thì chắc chắn không phải để đi bơi, có lẽ vì đã đến Ilsan nên Jae Kyoung mới muốn nhân cơ hội hiếm có này, ghé qua nơi đã bắt đầu cho cuộc gặp gỡ của cả hai.

“Được chứ.”

Ji Heon nhờ tài xế taxi đưa cả hai đến trung tâm bơi lội.

Chiếc xe đến nơi sau 15 phút, bác tài xế tốt bụng còn không quên chúc Jae Kyoung sẽ mang huy chương vàng về cho tổ quốc ở kỳ Olympic sắp tới rồi mới rời đi.

Sau khi taxi đi, Jae Kyoung vẫn đứng yên tại chỗ một lúc lâu. Cho đến khi Ji Heon hỏi sao vậy, cậu ấy mới sực tỉnh, vẻ mặt rất kinh ngạc.

“Đúng là ở đây rồi anh ạ.”

“Cái gì cơ?”

“Cái nơi mà chúng ta đã nói chuyện ấy anh, vào cái ngày anh quyết định sẽ giải nghệ và rời khỏi trung tâm, anh có nhớ không?” Jae Kyoung cười, nụ cười vừa vui vẻ vừa có chút buồn man mác.

“Cũng chính ở nơi này, anh đã bảo em phải tham dự Olympic và đạt được Grand Slam.”

Jae Kyoung chẳng hề nhắc đến những lời phũ phàng mà Ji Heon đã nói trước đó, chỉ chọn nhớ đến những kỷ niệm đẹp đẽ. Ji Heon đút tay vào túi áo khoác, khẽ cười đáp: “Nhớ chứ, sao mà anh quên được.”

“Lúc ấy anh còn thấy hoang đường chết đi được. Một thằng nhóc trước đó chưa từng nói chuyện với anh một câu nào bỗng dưng chạy theo chặn đường, chất vấn anh tại sao lại nghỉ bơi, còn nổi cáu với anh nữa chứ. Xong rồi bị anh nói cho vài câu thì lại đứng đó khóc lóc ầm ĩ, đúng vậy, em chính là cái thằng nhóc bé tí đó đấy.”

“Gì chứ. Em khóc lóc ầm ĩ bao giờ.” Jae Kyoung lại nổi đóa lên.

“Với lại lúc đó em đã cao hơn một mét bảy rồi, bé tí cái gì.”

“Anh đã nói rồi nhá, chiều cao không quan trọng. Học sinh tiểu học có cao đến mấy thì trong mắt học sinh cấp ba cũng chỉ là học sinh tiểu học, là trẻ con thôi.”

“Thật tình chứ. Chênh nhau có mấy tuổi đâu mà anh cứ làm như mình già dặn lắm không bằng.” Jae Kyoung bĩu môi lầm bầm.

Cậu ấy tỏ vẻ dỗi hờn ra mặt, một mình đi thẳng về phía tòa nhà, nhưng rồi chỉ được vài bước lại đột nhiên quay người, lẳng lặng quay về, đứng bên cạnh Ji Heon như chưa từng có cuộc chia ly.

“Sao thế, em đi tiếp đi chứ? Tự đi đi.”

“Không thích.”

Jae Kyoung cộc lốc đáp rồi cố tình nắm chặt lấy tay Ji Heon.

Ji Heon có hơi giật mình, nhưng rồi lại nghĩ, đêm hôm thế này có ma nào thấy đâu, rồi chủ động đan những ngón tay mình vào tay Jae Kyoung, siết nhẹ.

Có lẽ vì đã muộn nên ngoài sảnh tầng một ra thì các tầng khác đều đã chìm trong bóng tối. Vì đây là là cơ sở do thành phố quản lý nên thời gian hoạt động thường ngắn hơn so với các cơ sở tư nhân. Dù vậy, sảnh tầng một vẫn sáng đèn và cánh cửa chính bằng kính vẫn chưa khóa.

“Cánh cửa mà anh đã mở cho em là cửa này à?” Ji Heon chỉ vào cánh cửa chính trước mặt, khẽ hỏi.

“Vâng. Anh thật sự không nhớ ạ?”

“Anh không chắc lắm. Chỉ nhớ mang máng là có chuyện đó thôi.”

“Thì đúng rồi. Sao mà anh nhớ hết được từng chuyện nhỏ nhặt như thế. Với một người nổi tiếng như anh, chuyện mở cửa cho fan hâm mộ chắc còn xảy ra thường xuyên hơn cả việc ăn ngày ba bữa ấy chứ.”

Jae Kyoung hừ lạnh, giọng điệu rất chi là cay cú.

“Cái thằng này, có phải anh muốn thế đâu, với cả anh đào đâu ra lắm fan hâm hộ thế chứ.

“Em biết rồi. Em đùa thôi mà.”

Jae Kyoung bật cười khúc khích, nói xong thì buông tay Ji Heon ra, rồi hất cằm ra hiệu về phía cửa chính.

Tưởng Jae Kyoung muốn vào trong, Ji Heon bèn mở cửa bước vào trước, tự nhiên đi về phía sảnh, nhưng thấy Jae Kyoung vẫn đứng chôn chân ngoài cửa, không hề có ý định đi theo như anh nghĩ, Ji Heon ngớ người ra, hét lớn: “Em đang định làm gì vậy hả?”

“Sao không vào đi?”

Ji Heon gọi lớn về phía Jae Kyoung đang đứng bất động bên ngoài. Mãi sau anh mới chợt hiểu ra ý của Jae Kyoung, bèn “À” một tiếng rồi bật cười, bước lại gần cửa.

Ji Heon mở toang cánh cửa, dịu giọng nói: “Nhanh vào đi nào.”

Tưởng Jae Kyoung sẽ vào ngay, ai ngờ cậu ấy vẫn đứng chôn chân ngoài cửa, nhìn chằm chằm Ji Heon. Mãi một lúc sau, Jae Kyoung mới bất chợt lên tiếng:

“Anh.”

“Ơi?”

“Cảm ơn anh vì đã bơi cùng em.” Jae Kyoung nở nụ cười rạng rỡ hiếm thấy.

“Nếu không có anh, em chắc chắn đã không thể đi xa đến vậy.”

Nụ cười và giọng điệu ngây thơ như trẻ con của Jae Kyoung khiến lồng ngực Ji Heon như thắt lại.

“Chính anh đã đưa em đến được đây.”

Jae Kyoung nói xong thì sải bước vào trong cánh cửa mà Ji Heon đang mở. Cậu ấy dùng hai tay ôm lấy má Ji Heon, khẽ đặt một nụ hôn lên môi anh.

Nụ hôn nhẹ nhàng và đầy cẩn trọng ấy khiến Ji Heon vô thức nhớ về nụ hôn đầu tiên của cả hai ở bể bơi. Nhớ lại cái cảnh Jae Kyoung chỉ hôn phớt qua môi anh, thậm chí cái đó còn chưa thể gọi là hôn, mà hai tai cậu ấy đã đỏ bừng rồi cứ thế quay lưng bỏ đi, Ji Heon bật cười.

Không phải, Ji Heon cứ tưởng anh sẽ bật cười, nhưng thứ trào ra trước lại là những giọt nước mắt nóng hổi.

“Ấy, không được, anh không được khóc đâu.” Jae Kyoung nhanh chóng ôm Ji Heon vào lòng, vỗ nhẹ lưng anh: “Ngoan nào, giờ anh không được khóc.”

“Sao, sao lại không được chứ…?” Ji Heon hỏi, mặt vẫn vùi chặt vào ngực Jae Kyoung.

“Khi nào em cầu hôn, anh mới được khóc.”

“Em nói gì vậy chứ.” Lần này thì Ji Heon thật sự bật cười thành tiếng.

“Thế giờ em cầu hôn luôn đi. Giờ là thời điểm vàng để cầu hôn đó.”

“Không chịu. Anh phải đợi em giành huy chương vàng Olympic đã.” Jae Kyoung khăng khăng cố chấp, không chịu lùi bước.

“Em sẽ đeo tất cả huy chương em giành được lên người anh rồi mới cầu hôn.”

“Thôi đi nhé.” Ji Heon bật cười vì ý tưởng ngớ ngẩn nhưng cũng vô cùng đáng yêu đó.

Jae Kyoung nhìn Ji Heon rồi cũng cười theo, đoạn như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu ấy nói:

“Anh này, em đã nghĩ ra tên ở nhà cho con rồi.”

“Là gì vậy?”

“Genie.”

Trước cái tên đơn giản và đáng yêu không ngờ tới (chính xác hơn là Ji Heon chưa bao giờ mong đợi một cái tên có gu như vậy từ Kwon Jae Kyoung), Ji Heon ngạc nhiên lẩm bẩm: “Ơ, sao lại….”

“Nghe dễ thương mà…?”

“Đúng không ạ?” Jae Kyoung nở một nụ cười vô cùng tự hào và mãn nguyện.

“Genie…. Là thần đèn à?”

“Cũng có ý đó, và cũng là em lấy vần từ tên của anh nữa.”

“À, đúng rồi nhỉ. Ji Heon, Genie.”

“Vâng. Vì với em, anh chính là thần đèn mà.”

“Là anh đã giúp em đạt được mọi thứ.” Jae Kyoung vừa nói vừa siết chặt vòng tay đang ôm Ji Heon.

“Không phải anh giúp em đạt được, tất cả đều là em tự mình làm đó chứ.”

“Không phải, là do cả hai chúng ta cùng nhau làm được.” Jae Kyoung lại bướng bỉnh phản bác.

Trước giọng điệu quả quyết không thể lay chuyển đó, Ji Heon chỉ đành cười nói “Ừ, ừ, là chúng ta” rồi vỗ về lưng cậu ấy. Jae Kyoung dụi mặt vào vai Ji Heon như một chú cún lớn, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên và bắt đầu hôn anh.

Ji Heon định ngăn lại, nhưng rồi anh lại tự viện cớ xung quanh không có một bóng người mà mặc kệ cho cậu ấy làm càn. Thậm chí anh còn chủ động ngẩng cằm lên, hôn đáp lại một cái thật kêu.

Không biết Jae Kyoung đã hiểu hành động đó theo ý gì mà cậu ấy liền dùng hai tay giữ lấy má Ji Heon, bắt đầu hôn ngấu nghiến như muốn nuốt chửng anh. Nụ hôn chỉ chạm khẽ rồi rời ra lúc nãy nhanh chóng biến thành một nụ hôn sâu và mãnh liệt, cứ thế, Ji Heon đã bị đẩy vào sát bức tường ngay cạnh cửa ra vào từ lúc nào không hay.

“Jae, Jae Kyoung à, dừng… dừng lại đi, giờ thì…”

Mỗi khi môi Jae Kyoung rời ra, Ji Heon lại rên rỉ thốt lên.

Nhưng trái ngược với lời nói, bàn tay anh ôm lấy cổ Jae Kyoung lại càng siết chặt hơn. Góc độ cằm ngẩng lên cũng cao hơn, và đôi môi đã hé mở vẫn không hề khép lại, mời gọi sự chiếm đoạt của đối phương.

“Không được làm thế này ở đây, nhỡ có người bên trong thì sao, ai nhìn thấy thì mất mặt lắm.”

Dù trong lòng lo lắng muốn đẩy Jae Kyoung ra, nhưng mỗi khi bị cậu ấy mút mạnh lưỡi hay cắn nhẹ môi, Ji Heon hoàn toàn không thể cưỡng lại mà bám víu lấy Jae Kyoung. Đã gần hai tháng phải sống một cuộc sống trong sạch, chay tịnh ngoài ý muốn, nên chỉ một nụ hôn nồng cháy thế này cũng đủ khiến đầu óc anh tê dại vì hưng phấn, đến mức cơ thể mềm nhũn, không thể đứng vững.

“Jae Kyoung à, em dừng lại đi mà…”

Ji Heon biết, nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ xảy ra chuyện lớn, nên anh chỉ đành dồn sức vào tay, định đẩy Jae Kyoung ra nhưng trước khi anh kịp làm vậy, Jae Kyoung đã chủ động rời môi trước, rồi lập tức vùi mặt vào vai Ji Heon.

Cậu ấy thở ra một hơi thật dài, lẩm bẩm bằng chất giọng đầy khổ sở mà Ji Heon chưa từng nghe thấy bao giờ:

“Mẹ kiếp, rốt cuộc thì cái 12 tuần kiêng sex bao giờ mới trôi qua đây.”

Giọng điệu của Jae Kyoung như thể cậu ấy sắp phát điên đến nơi nên dù bản thân cũng đang ở trong trạng thái khó chịu y hệt, Ji Heon vẫn không nhịn được mà bật cười phá lên.

“Còn ba tuần nữa thôi mà.”

Nghe vậy, Jae Kyoung ngẩng đầu lên, nhìn Ji Heon, nói:

“Nhưng sau đó sẽ đến vòng tuyển chọn thứ hai rồi, nên anh sẽ không cho em làm đâu đúng không?”

“Đúng vậy.”

Jae Kyoung thất vọng, lẩm bẩm: “Biết ngay mà…”

Rồi cậu ấy lại vùi mặt vào vai Ji Heon, bàn tay hư hỏng vẫn chưa hết thèm muốn, lén lút vuốt ve eo anh, Ji Heon hừ lạnh, đánh vào mu bàn tay của em bạn trai, nghiêm giọng cảnh cáo: “Anh đã nói không được rồi mà.”

“Về nhà thôi.” Ji Heon đẩy ngực Jae Kyoung,  nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của em bạn trai.

Anh nắm lấy tay Jae Kyoung, người vẫn đang trưng ra biểu cảm thất vọng, kiên quyết nói:

“Cả hai chúng ta phải về nhà ngồi thiền ngay luôn mới được.”

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

1 bình luận

    ......
    Lúc 02:33 13/07/2025

    Yêu quá đi 😭😭😭

    Trả lời

DÀNH CHO BẠN

loitobay
Lời Tỏ Bày Nơi Sâu Thẳm Nhất
09/11/2024
lieu-phap-meo-con
Liệu Pháp Mèo Con
02/11/2025
B092HFH3RK.01.S004.JUMBOXXX
Happy Omegaverse
20/02/2024
bìa-khởi-nguồn
Khởi Nguồn
07/08/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú. javhd Phim hay
1gom 123b https://tylekeo.click/ https://sunwin.education/ Socolive hitlcub xoso66 s666 s66 s666 top nhà cái https://vvvwin.ad hitlcub I9bet đăng nhập daga Vmax 78win nbet abc8 ngonclub hb88 vn88 Xoso66 789bet Gowin VB777 VB777 Bossfun Ok365 88I https://88vn.network/ 88I 23win tot88 i9bet 789p mb88 hello 88 https://okking1.app/ debet https://okwin68.net/ Bet168 https://hb888.shop/ nohu90 com Cakhiatv Xôi lạc tv Xoilac socolive tv mubet debet fb88 https://kubet79.cc/ nohu90 68 game bài sunwin fun88 ga6789 Debet sunwin fb88 https://mmlive.com.bz/ Xoilac TV 99OK x88 win79 58WIN qh88 lode 888new Truyện tranh Xocdia88 Win79 W88 Sunwin NOHU May88 Go88 Gemwin Game bài đổi thưởng Debet Game Bài 789club https://lorangeteam.net/ qh88 qh88 sunwin mu88.com FB68 https://sanclub.ad/ Xoso66 KO66 XOSO66 Mu88 đăng nhập SV88 Socolive betvision xoso66 xoso66

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation