×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL) - VOL 5 - Chặng Nước Rút - Chương 105

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL)
  3. VOL 5 - Chặng Nước Rút - Chương 105 - Người xưa nói đâu có sai: Im lặng là vàng!!
Prev
Next
 

VOL 5 – Chặng Nước Rút – Chương 105: Người xưa nói đâu có sai: Im lặng là vàng!!

Dù Jae Kyoung đã tỏ vẻ đồng ý, nhưng trên mặt lại như đang muốn nói: ‘Thật ra em thấy chẳng cần thiết phải làm vậy nhưng vì anh yêu cầu nên em sẽ nghe theo’.

Thế nhưng, nhìn tình hình vừa rồi cũng có thể thấy được, chỉ cần có người ở bên cạnh hùa theo, tâng bốc vài câu, chắc chắn Jae Kyoung sẽ vênh mặt lên, khai hết mọi chuyện ra ngay tắp lự.

“Ok, em biết rồi. Em sẽ không nói thêm lời nào nữa đâu.” Nhưng rồi, có lẽ chính cậu ấy cũng không tin tưởng mấy vào khả năng tự chủ của mình, Jae Kyoung bèn đồng ý ngay.

Người tính không bằng trời tính, dù đã cấm khẩu Jae Kyoung thành công song chính Ji Heon cũng không ngờ, quyết định đó của anh còn đẩy mọi chuyện vào tình thế nguy hiểm hơn. Jae Kyoung đã xuất sắc thể hiện khả năng ‘cái khó ló cái khôn’ của mình, mồm không mở được thì dùng ngôn ngữ hình thể để cho cả thiên hạ thấy cậu ấy đang yêu đương nồng cháy đến mức nào.

Lúc đến cửa hàng rượu để mua quà cho ba Ji Heon, Jae Kyoung cứ nhìn chằm chằm vào bộ kit làm rượu hợp cẩn (loại rượu dành cho các cặp vợ chồng tự ngâm và thưởng thức, với nguyên liệu chính là dạ quan môn trứ danh) mà trước đó dù có cho tiền, chắc cậu ấy cũng chẳng thèm uống. Lúc sang cửa hàng đồ gia dụng để mua quà cho mẹ Ji Heon, cậu ấy lại mân mê mãi bộ tách cà phê đôi (mà còn là của một thương hiệu cao cấp đến từ Đức, đắt muốn lòi cả mắt).

(Cái Dạ quan môn trong rượu hợp cẩn là một loại thảo dược rất nổi tiếng trong y học cổ truyền phương Đông, đặc biệt là ở Hàn Quốc và Trung Quốc. Tên của nó có nghĩa là “cánh cổng mở về đêm”. Công dụng chính là bổ thận, tráng dương, tăng cường sinh lực và cải thiện chức năng sinh lý cho phái mạnh. Cái tên “cánh cổng mở về đêm” đã nói lên tất cả công dụng của nó một cách đầy ẩn ý. Nếu là bình thường thì có cho Jae Kyoung cũng không thèm uống do nhỏ tự tin khả năng sinh lý của mình mà. =)))))))))))) nên mới có câu sau đó. =))))))))))

Ji Heon bắt đầu hối hận rồi.

Thà để cậu ấy đứng tám nhảm với nhân viên bán hàng còn hơn là trưng bộ dạng nghiêm túc, chống nạnh đứng giữa cửa hàng, săm soi mấy thứ đó. Với vóc dáng nổi bần bật và khuôn mặt không góc chết của Jae Kyoung, dù chỉ đứng yên một chỗ cũng có thể trở thành biển quảng cáo sống, khiến cho ngay cả những người qua đường cũng phải liếc nhìn, thật chẳng hay ho chút nào. Cứ cái đà này, chẳng mấy chốc trên mạng xã hội hay ở đâu đó sẽ xuất hiện bài đăng kể lại chuyện đã tình cờ bắt gặp vận động viên bơi lội nổi đình nổi đám Kwon Jae Kyoung đi sắm đồ cưới ở trung tâm thương mại cho xem.

“Jae Kyoung à, đi thôi em.”

Vừa thanh toán xong, không nấn ná thêm lấy một giây, Ji Heon đã kéo Jae Kyoung đi thẳng ra khỏi cửa hàng. Rồi trong lúc vội vã đi tìm thang cuốn, cả hai lại chạm trán phải một chướng ngại vật không thể ngờ tới.

Đó là cửa hàng đồ dùng dành cho trẻ sơ sinh.

Đúng như dự đoán, Jae Kyoung như bị thế lực thần bí nào đó thôi miên, dừng bước, nhìn chằm chằm vào những bộ quần áo, giày dép trẻ em và những con thú nhồi bông mềm mại được trưng bày đầy trong tủ kính. Cuối cùng, cậu ấy còn nghển cổ nhìn vào bên trong cửa hàng, trông bộ dạng rõ ràng là đang muốn vào xem dữ lắm rồi.

“Jae Kyoung này, em định vào đó thật đấy à?” Ji Heon cố tình cười hỏi.

“Ơ? À, không ạ. Em đâu có định thế. Em không vào đâu.”

Mồm nói vậy nhưng hai chân Jae Kyoung vẫn như bị đóng đinh tại chỗ, không hề nhúc nhích.

“Không vào được. Đúng vậy, bây giờ thì vẫn không được, chưa đến lúc mà, đúng không anh…”

Jae Kyoung lẩm bẩm như đang tụng kinh, mắt vẫn không ngừng liếc vào bên trong cửa hàng.

Dù đang phân tâm như thế, cậu ấy vẫn còn giữ được chút lý trí, đưa tay níu chặt lấy vạt áo Ji Heon, sợ anh sẽ bỏ đi trước, khiến Ji Heon vừa thấy thương, vừa thấy buồn cười. Đến tận lúc này, Ji Heon mới thật sự thán phục chiến lược marketing của các trung tâm thương mại. Người ta vẫn nói họ cố tình bố trí các cửa hàng đồ gia dụng và đồ trẻ em (đọc là cửa hàng đồ chơi thì đúng hơn) trên cùng một tầng để nhắm đến các cặp phụ huynh đi mua sắm cùng con nhỏ, thực tế đã cho thấy, đó chính là một cách dẫn dụ khách hàng móc ví một cách vô cùng trơn tru.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Ji Heon cũng không ngờ, đối tượng được nhắm đến còn chưa ra đời mà ba của đối tượng đó đã dính bẫy rồi…

Nếu là trẻ con, anh có thể bế thốc bé lên rồi đi chỗ khác, nhưng đằng này, vóc dáng của cái kẻ đang tóm chặt vạt áo Ji Heon còn cao hơn anh, to hơn anh gấp rưỡi, bế thế quái nào được, đúng là khó xử trăm bề. Đương nhiên, so với trẻ con, người lớn có một lợi thế là có thể nói chuyện phải trái, nhưng nhìn tình trạng của Jae Kyoung lúc này, chắc Ji Heon có nói gì thì cậu ấy cũng chẳng thèm nghe, phải nói là nghe vào tai trái xong đi hết ra tai phải thì đúng hơn.

Đi cũng không được mà cáu cũng chẳng nỡ, Ji Heon chỉ đành đứng yên bên cạnh, không nói gì, kiên nhẫn chờ Jae Kyoung tỉnh táo lại. Đúng lúc đó, một phụ nữ trẻ đang mang thai từ trong cửa hàng đi ra, thấy hai người đứng trước cửa thì giật mình dừng bước. Không phải vì không có lối đi – vốn dĩ đây là cửa hàng có không gian mở, lối vào cũng đủ rộng cho hai ba chiếc xe đẩy đi qua cùng lúc – mà có lẽ cô ấy chỉ hơi ngạc nhiên khi thấy hai người đàn ông to con đứng ở một nơi không mấy phù hợp với bọn họ cho lắm.

“Jae Kyoung à, em đứng qua bên này chút đi…”

Ji Heon định kéo Jae Kyoung về phía mình thì cậu ấy đã chủ động lên tiếng trước: “Xin lỗi chị ạ.” rồi tránh sang một bên.

“Xin lỗi ạ.”

Jae Kyoung còn cúi đầu xin lỗi người phụ nữ thêm lần nữa. Người phụ nữ mang thai cũng mỉm cười đáp lại, tỏ vẻ không sao, rồi rời đi.

Trước tình huống khó tin này, Ji Heon chỉ biết nín thở, đứng nhìn trân trối. Cái tên nhóc Kwon Jae Kyoung đó lại đi xin lỗi người khác đến tận hai lần chỉ vì lỡ (?) đứng chắn lối ra vào một chút thôi ư.

Nếu là bình thường, khi đang mải mê với chuyện gì đó, cậu ấy sẽ rất ít khi để ý đến xung quanh, phải đợi đến lúc Ji Heon nhắc nhở, cậu ấy mới sực tỉnh, trưng ra bộ mặt khó hiểu rồi mới chịu tránh đường. Vậy mà hôm nay, cậu ấy chẳng những đã tự giác nhường đường, lại còn chủ động cúi đầu xin lỗi.

“Jae Kyoung à, em… tự dưng bị làm sao thế?” Vẫn chưa hết sốc, Ji Heon lắp bắp hỏi.

Jae Kyoung quay lại nhìn anh, vẻ mặt còn hoang mang hơn cả anh: “Sao cơ ạ?”

“Em vừa xin lỗi người ta đúng không? Lại còn chủ động tránh đường nữa chứ.”

Lúc này, Jae Kyoung mới “à” một tiếng, cậu ấy đưa tay xoa gáy, khẽ lẩm bẩm:

“Chỉ là, em thấy chị ấy có vẻ giật mình… mà đang mang thai thì không nên bị giật mình. Với lại trông người chị ấy cũng có hơi nặng nề, di chuyển có phần bất tiện mà…”

Có lẽ chính Jae Kyoung cũng cảm thấy cách hành xử vừa rồi tuy đúng chuẩn người tốt việc tốt nhưng nó lại khác hoàn toàn với phong cách ngày thường của cậu ấy nên vừa nói vừa có chút ngượng ngùng, rồi chẳng biết có gì xấu hổ mà càng nói, tai cậu ấy lại càng đỏ lên.

“A, em cũng không biết nữa. Mình về nhà thôi anh.” Jae Kyoung đột nhiên gắt lên, dấu hiệu cho thấy sự quê độ đã được đẩy lên đỉnh điểm.

Sau khi nổi cáu xong, dường như cậu đã lấy lại được bình tĩnh, lúc này cậu ấy mới nhìn sang mấy túi đồ trên tay Ji Heon, nói: “Đưa đây cho em. Em cầm cho.”

Còn chưa đợi Ji Heon phản ứng, cậu ấy đã chủ động giật hết mấy túi đồ về phía mình.

“Anh còn muốn mua gì nữa không?”

“Không. Còn em? Em có muốn ghé vào đâu nữa không?”

“Không ạ.”

“Thật không? Không muốn vào chỗ này à?”

Ji Heon chỉ tay vào cửa hàng đồ dùng cho trẻ sơ sinh trước mặt, em bạn trai lập tức nhìn anh bằng ánh mắt đầy oán trách, đáp cộc lốc:

“Bây giờ mà hai đứa mình vào đó thì lộ tẩy hết rồi còn gì.”

“Ờ ha, sẽ lộ hết mất thôi.”

“Thế sao anh còn hỏi em chi nữa.”

Jae Kyoung đáp rồi đi thẳng một mạch về phía thang cuốn. Ji Heon nhìn theo bóng lưng to lớn đang thể hiện sự tủi thân thấy rõ của em bạn trai mà bật cười, anh nhanh chóng đuổi tới, đi sát ngay bên cạnh.

“Hay em cứ vào một mình xem sao? Cứ vào rồi túm lấy nhân viên, nhờ tư vấn quà tặng cho trẻ sơ sinh là được. Như thế họ sẽ không nghi ngờ đâu.”

“Thôi ạ, cần gì phải làm thế chứ.”

Vẫn dỗi, Jae Kyoung thờ ơ đáp, rồi như cảm thấy giọng điệu của mình có hơi cộc cằn, cậu ấy vội dịu giọng bổ sung:

“Để sau này hẵng đi, em muốn đi cùng anh. Dù sao thì sau này tụi mình cũng sẽ ra vào đây như cơm bữa thôi mà.”

“À, đề phòng em không biết thì anh nói luôn, anh thường hay mua sắm trên mạng ấy.”

“…”

“Đùa thôi, anh đùa mà, đùa mà.”

Thấy sắc mặt Jae Kyoung sa sầm lại trong nháy mắt, Ji Heon vội dỗ dành.

“Đồ của anh thì mua trên mạng cũng được, chứ đồ cho con thì phải đến tận nơi mua chứ. Chắc chắn là anh sẽ làm thế.”

Dù Ji Heon đã cam đoan sẽ không để chuyện mua đồ online khiến cho thú vui sắm đồ cho con bị giảm sút nhưng vẻ mặt u ám của Jae Kyoung vẫn không hề khá khẩm hơn. Tuy không nói bất cứ lời phàn nàn nào nhưng khoé môi mím chặt kia cũng thể hiện rõ là cậu ấy đang tủi thân dữ lắm, Ji Heon đành phải xuống nước, xin lỗi thêm lần nữa:

“Anh xin lỗi. Anh đùa thôi mà.”

Jae Kyoung vẫn không đáp lại, mím chặt môi, thẳng bước lên thang cuốn.

“Thôi mà, Jae Kyoung à.”

Ji Heon không đứng sau Jae Kyoung mà cố tình đứng sát bên cạnh. Rồi anh viện cớ thang cuốn chật hẹp, cố tình dựa sát vào người cậu ấy, thì thầm:

“Anh đùa thật mà. Tại hôm nay em đáng yêu quá nên anh mới trêu thôi. Anh không thế nữa đâu, đừng giận nữa nhé, được không, hửm?”

Thấy anh cố tình làm nũng, sắc mặt Jae Kyoung mới giãn ra một chút. Dù vậy, cậu ấy vẫn im lặng không nói gì, mãi cho đến khi chuyển sang thang cuốn khác, cậu ấy mới lí nhí cất lời:

“…Mua.”

“Ơi?”

Thấy anh hỏi lại vì không nghe rõ, Jae Kyoung tặc lưỡi một cái rồi nói lại:

“Em bảo không chỉ đồ cho con, mà đồ của anh cũng phải đi mua trực tiếp mới đảm bảo được chứ….”

Ji Heon suýt chút thì bật cười lớn, nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, anh còn muốn nhào lên ôm chầm lấy Jae Kyoung. Chẳng hiểu sao, ngay cả cái giọng điệu cộc lốc của cậu ấy cũng khiến anh thấy đáng yêu và ngọt ngào đến phát điên. Tay chân ngứa ngáy, Ji Heon rất muốn làm gì đó, nhưng vì đang ở nơi công cộng nên đành phải kìm lại, anh quyết định thể hiện tình cảm của mình bằng một cách khác.

Anh dẫn Jae Kyoung đến một quán cà phê bên trong trung tâm thương mại. Đây là quán cà phê do một thương hiệu chocolate nổi tiếng điều hành nên có rất nhiều đồ uống và món tráng miệng làm từ chocolate. Khi được bảo chọn món mình thích, Jae Kyoung đã chọn một ly chocolate lắc ngọt đến tê rần cả lưỡi kèm theo hai phần bánh ngọt với nguyên liệu chính cũng là chocolate. Thế mà khi nhìn thấy ly kem vani Ji Heon gọi, cậu ấy còn lo lắng hỏi anh ăn đồ ngọt như vậy có sao không.

“Em nghe nói những người không hay ăn ngọt mà đột nhiên ăn vào là đường huyết sẽ tăng vọt đấy anh.”

“Không đến mức đó đâu.” Ji Heon phì cười.

“Với lại gần đây anh cũng ăn kem mấy lần rồi. Thỉnh thoảng anh lại thèm ăn món gì đó lạnh lạnh, ngọt ngọt mà.”

Nhưng vì vẫn sợ nguy cơ mắc phải tiểu đường thai kỳ, Ji Heon không hề động đến phần syrup chocolate được cho thêm để rưới lên kem. Phần syrup mà Ji Heon không đụng tới ấy đã được Jae Kyoung trưng dụng, cho hết vào ly của mình, không cần nếm, chỉ cần ngửi mùi thơm nồng kia, cổ họng Ji Heon đã như cảm nhận được vị ngọt khé cổ kén người uống ấy. Ngoài mặt anh vẫn không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng đã thầm niệm chú, mong đứa bé sẽ không có khẩu vị lạ đời giống Jae Kyoung.

“À mà, ba mẹ anh là người như thế nào vậy ạ?” Sau khi uống một hơi hết nửa ly chocolate lắc, Jae Kyoung vừa xắn một miếng bánh fudge chocolate thật to vừa hỏi.

“Cũng bình thường thôi. Là kiểu phụ huynh bình thường ở Hàn Quốc ấy.”

“Nhưng ba anh là quân nhân mà…?”

Vẻ mặt cậu ấy như thể đang không tin lắm vào hai chữ “bình thường” mà Ji Heon vừa nói.

“Đâu phải cứ là quân nhân thì sẽ bắt con cái chịu phạt hay rèn luyện kỷ luật thép đâu.”

Jae Kyoung gật gù như thể đã hiểu.

“Em cứ nghĩ ba anh sẽ nghiêm khắc lắm, nên vì thế mà anh mới chỉn chu, sống khuôn phép như vậy.”

“Hả? Chỉn chu, khuôn phép á? Có lần em còn bảo anh hư hỏng đấy nhé.”

“…Đấy là chuyện ngày xưa. Em nói lúc còn ở Trung tâm bơi lội cơ mà.”

Trước câu nói đùa của Ji Heon, Jae Kyoung cau mày đáp lại.

Thấy cậu ấy lại sắp xù lông đến nơi, Ji Heon cố tình múc một thìa kem của mình đặt lên miếng bánh mà Jae Kyoung vừa xắn, dỗ dành vô cùng chuyên nghiệp:

“Ăn thế này chắc sẽ ngon hơn đấy.:

“Ờ nhỉ, anh đúng là thiên tài đấy ạ,”

Jae Kyoung thốt lên đầy thán phục như thể vừa phát hiện ra chân lý mới. Cậu ấy nhanh chóng đưa miếng bánh vào miệng trước khi kem kịp tan chảy, gật gù với vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Ji Heon nhìn đôi mày đang giãn ra của Jae Kyoung mà cười thầm, nói tiếp:

“Nói chung, ba anh không thuộc tuýp người nghiêm khắc, ngược lại ông còn dễ tính nữa là đằng khác. Ông hay trêu chọc và đùa giỡn với con cái lắm. Dù anh với em gái có làm sai chuyện gì, ông cũng chỉ ‘À, thế à, cũng có sao đâu’ rồi cho qua. Ngược lại, mẹ anh mới là người hơi ít nói và nghiêm khắc với con cái, nhưng đó cũng chỉ là khi bọn anh còn nhỏ thôi.”

Ji Heon vắt chéo chân dưới gầm bàn, tiếp tục kể:

“Hồi anh cấp hai, cả nhà anh vẫn còn sống trong khu căn hộ công vụ, nên đồng nghiệp của ba anh thường xuyên ghé chơi lắm. Vì thế, mẹ còn hay dặn bọn anh là phải cẩn trọng cử chỉ, lễ phép với người lớn. Ba anh là một sĩ quan Omega, một trường hợp cực kỳ hiếm gặp vào thời đó, nên mẹ càng phải để tâm hơn, cũng sẽ lo lắng hơn, sợ người ta sẽ vin vào những chuyện ngoài lề để soi mói năng lực của ông.”

Dù không nói ra, nhưng có vẻ như cuộc sống đó cũng khiến mẹ Ji Heon có phần mệt mỏi. Bằng chứng là sau khi rời khỏi khu căn hộ công vụ, câu cửa miệng của bà đã đổi từ: ‘hai đứa phải cẩn thận trong lời nói, việc làm.’ thành: ‘hai đứa cứ làm những gì mình muốn. Đây có phải khu căn hộ công vụ đâu mà sợ.’

“Rồi sau khi anh và em gái trưởng thành, ba anh cũng giải ngũ thì hai ông bà chẳng còn can thiệp vào chuyện gì của hai anh em anh nữa. Cả hai ông bà đều nghĩ, cuộc đời của con cái thì để chúng nó tự sống, phụ huynh can thiệp vào làm gì. Nhưng hai ông bà cũng luôn căn dặn, nếu có chuyện gì không tự giải quyết được thì phải nói ngay để ba mẹ còn giúp, chứ đừng để đến lúc vướng vào mấy pha như vay nặng lãi hay gây ra chuyện không thể cứu vãn rồi mới khóc lóc cầu cứu thì hai ông bà cũng bó tay thôi.”

“Ba mẹ anh tuyệt vời thật đấy.”

“Ừm, thế nên anh luôn cảm thấy may mắn vì được sinh ra làm con của ba mẹ.”

Thấy Ji Heon vừa múc kem ăn vừa gật gù, Jae Kyoung đột nhiên bày ra thái độ vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng nói:

“Nhưng theo em thấy, là do ba mẹ anh rút được quẻ may mắn ấy. Phải sinh được một người con như anh thì mới có thể thoải mái bảo con là ‘cứ làm điều mình muốn’ như thế. Chứ ‘bốc’ phải đứa trời đánh thì hai bác có dạy dỗ giỏi đến mấy cũng vô dụng thôi ạ, em nghĩ hai bác cũng sẽ thấy may mắn vì có một người con trai như anh thôi.”

Nghe vậy, Ji Heon vừa thấy ấm lòng vì nhóc cưng của anh đúng là mê anh như điếu đổ, nhưng đồng thời, anh cũng thoáng chút lo lắng, những lời vừa rồi mà nói trước mặt phụ huynh thì có hơi…..

“Jae Kyoung à, khi về nhà anh, em tuyệt đối không được nói mấy lời như vậy đâu đấy.” Ji Heon nghiêm túc dặn dò.

“Nói cái gì mà lại không được ạ?”

“Thì mấy câu như ‘hai bác nên tự hào vì có một người con như anh Ji Heon’, mấy câu đó, em tuyệt đối không được nói.”

“Nhưng đó là sự thật mà anh.” Jae Kyoung đáp.

“Với em nghĩ là ba mẹ anh cũng sẽ cảm thấy như vậy thôi, tại sao em lại không được nói chứ.”

Jae Kyoung chu môi lẩm bẩm, thái độ rất chi là không phục, xen lẫn vài phần tủi thân vì bị bắt làm chuyện vô lý.

Ji Heon dằn lại bàn tay xuống dưới bàn, ngăn lại ham muốn tóm lấy cổ áo em bạn trai, lôi cậu ấy tới gần để cắn lên đôi môi đang hờn dỗi kia.

Anh cười nói:

“Sự thật cái gì mà sự thật. Mà cứ cho đó là sự thật đi chăng nữa, thì khi ở nhà anh em cũng không được nói như vậy. Trong những dịp đến gặp người lớn ấy, em phải quy hết mọi công lao về cho các đấng sinh thành, hiểu chưa?”

“Tại sao ạ?”

“Đó là một quy tắc ngầm và thỏa thuận mà người ta thường thống nhất với nhau, dựa trên các bài học kinh nghiệm xương máu của chính tổ tiên chúng ta đấy.”

“Hả…?”

“Anh xin lỗi, anh quen mồm, em cứ coi như nó là văn hoá ứng xử là được. Em không cần hiểu đâu, chỉ cần biết sơ qua là đủ rồi, biết mấy cái đó cũng không thừa đâu mà.”

Nghe vậy, Jae Kyoung miễn cưỡng đáp: “Vâng…”

Rồi cậu ấy lại phát huy tinh thần hiếu học:

“Thế thì phải nói như nào ạ?”

“Thì mỗi khi nói về anh, em cứ khéo léo thêm vào cuối câu rằng, anh được như vậy, tất cả là nhờ công dưỡng dục của ba mẹ anh là được.”

“Thế đến cả việc em phải lòng anh cũng là nhờ công của ba mẹ anh ạ? Nghe kỳ cục chết đi được ấy….”

“Đương nhiên là kỳ cục rồi.”

Ji Heon đẩy ly kem sang một bên, chống hai tay lên bàn, nhoài người về phía trước, từ tốn giải thích:

“Không được nói thẳng thừng ra như vậy, mà phải khéo léo tâng bốc lên, ừm, ví dụ như thế này, nếu ba mẹ anh hỏi em thích anh ở điểm nào, em sẽ trả lời sao?”

“Làm sao mà em kể hết từng cái một được ạ.”

“Em cứ nói đại khái đi, đang ví dụ mà. Ngắn gọn và đơn giản nhất có thể thôi.”

“Thì là… đẹp trai, bơi giỏi, thông minh, dịu dàng, hay khen ngợi người khác, cười lên còn đẹp nữa…”

“Được rồi, ngưng ngưng, tóm gọn lại thì cứ cho là em nói em đã xiêu lòng bởi vì phẩm chất và tính cách của anh đi ha. Thì sau đó, em phải nói thêm như thế này: ‘Nhưng hôm nay gặp hai bác rồi cháu mới hiểu tại sao anh Ji Heon lại dịu dàng và tốt bụng với mọi người như vậy’, đó gọi là tâng bốc một cách khéo léo đấy.”

“Anh ơi.”

“Hửm?”

“…Khó quá ạ.”

Vẻ mặt của Jae Kyoung đã tối sầm lại.

Ánh mắt hoang mang, đồng tử co rút dữ dội, như thể cậu ấy chưa bao giờ nghĩ rằng trong đời mình sẽ gặp phải một thử thách khó nhằn, một kiếp nạn đáng sợ mà cậu ấy không được phép bỏ cuộc như thế này.

“Em không giỏi nói mấy lời đó đâu. À không, nếu cần thì em vẫn nói được, nhưng chắc chắn người khác nhìn vào sẽ thấy em đang gượng ép đó anh.”

Đúng là vậy thật, lúc này Ji Heon mới nhận thức được anh đã đưa ra một yêu cầu có hơi quá sức đối với người có kỹ năng giao tiếp xã hội kém như Jae Kyoung.

Lời hay ý đẹp thì cũng phải nói nhiều mới quen, mà Jae Kyoung thì lại chẳng có chút năng khiếu nào ở mảng này.

Thậm chí, chưa bàn đến vấn đề nói, ở trên phương diện lắng nghe mấy lời tâng bốc thôi, cậu ấy cũng thể hiện cho đối phương thấy cậu ấy chính là một cái lỗ tai trâu chính hiệu.

Dù được người có chức vị cao đến đâu khen ngợi, Jae Kyoung vẫn chỉ trưng ra khuôn mặt ngàn năm bất biến, lạnh nhạt đáp: “Vâng.”, cụt lủn đến mức đối phương có muốn khen tiếp cũng khó, vì người tung thì phải có kẻ hứng, mạch giao tiếp mới trôi chảy, nhưng với thái độ mặc kệ sự đời của Jae Kyoung thì đó là chuyện viễn vông.

Đó cũng là ngòi nổ lớn nhất khiến cánh nhà báo không ngừng oanh tạc, liên tục chỉ trích nhân cách, lên án Jae Kyoung vô lễ, đến mức bà Shim phải soạn sẵn cả một kịch bản, dặn cậu ấy lần sau phải vừa cười vừa nói theo.

Kết quả còn tệ hại hơn, so với biểu cảm lạnh như tiền trước đó thì cảnh tượng Jae Kyoung chỉ nhếch một bên mép, đọc thuộc lòng với tông giọng đều đều: “Vâng, nhờ có ngài mà tôi có thể tập trung vào việc tập luyện mà không phải lo lắng gì khác. Thật sự cảm ơn ngài rất nhiều.” còn khiến người ta gai mắt hơn.

Cảnh trước có thể nói là thờ ơ, không quan tâm đến bất cứ ai, chứ cảnh sau thì rặt cái điệu bộ khinh khỉnh, coi thường người khác dù chính chủ thật sự không hề có ý nghĩ đó….

Có lẽ, chính Jae Kyoung cũng ý thức được, khả năng kiểm soát biểu cảm của cậu ấy chính là điểm trừ trong mắt nhiều người, cậu ấy nói:

“Với lại, đôi khi em nói thật lòng mà người ta vẫn hiểu lầm vì giọng điệu và thái độ của em, anh cũng biết tính em rồi đấy, em thực sự không hề….. Nói chung là em hơi lo, em sợ ba mẹ anh cũng sẽ nghĩ như vậy.”

“Ừm, không đâu. Ba mẹ anh sẽ không phán xét người khác chỉ qua giọng điệu và vẻ ngoài đâu. Điều quan trọng vẫn là tấm lòng mà.”

Nói đến đây, Ji Heon chợt nhận ra sự mâu thuẫn trong hành động của mình.

Rõ ràng anh biết điều quan trọng nhất vẫn tấm lòng, vậy mà tại sao anh lại muốn Jae Kyoung cố gắng lấy lòng người khác bằng những lời lẽ sáo rỗng kia chứ. Tấm lòng của Jae Kyoung thế nào, chỉ cần nhìn cách cậu ấy đối xử với anh, anh tin là người nhà anh cũng có thể hiểu được.

“Thôi, dẹp hết mấy cái đó đi.” Ji Heon dứt khoát từ bỏ.

“Dù sao thì ba mẹ anh cũng hay xem tivi nên chuyện em kiệm lời, anh tin là hai ông bà cũng biết thừa. Tự dưng bảo em nói năng tâng bốc như thế kia, có khi ba mẹ anh lại thấy sai trái ấy chứ.”

Ji Heon cười nói, rồi kéo ly kem đã đẩy ra xa về lại phía mình.

“Em đừng bận tâm nữa, cứ cư xử như bình thường đi. Anh sẽ cố gắng hỗ trợ em hết mình nên không cần căng thẳng đâu.”

“Nếu cư xử như bình thường…. thì em sẽ ngậm miệng, không nói gì hết đó anh.”

“Không sao hết.”

Ji Heon vừa nói vừa múc một thìa lớn từ ly kem đã chảy hơn phân nửa.

“Ba mẹ anh chắc cũng nghĩ là thà ít nói còn hơn cái kiểu lắm mồm, nói năng huyên thuyên rồi lại lỡ lời lung tung gì đó thôi.”

“Đúng vậy đó anh. Thế nên người ta mới có câu: Im lặng là vàng đó!”

Jae Kyoung như chỉ chờ có thế, đập tay lên bàn, khẳng định chắc nịch:

“Cứ nói linh tinh hết chuyện này đến chuyện khác rồi lỡ lời thì còn tệ hơn. Sau này cũng vậy, thà con mình dẫn về một đứa ít nói còn hơn là một đứa mỏ nhọn lắm mồm anh nhỉ? Anh cũng nghĩ thế đúng không?”

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà Jae Kyoung đã lo hẳn đến tương lai xa xôi, nên mới hiếm hoi hùng biện một tràng dài. Bình thường mà cậu ấy cũng nói nhiều được như thế này thì chắc cậu ấy đã trở thành kẻ ‘mỏ nhọn’ mà chính cậu ấy vừa chê bai rồi.

“Đúng đúng, anh cũng nghĩ thế.”

Ji Heon vui vẻ hùa theo, rồi anh tự nhiên đưa thìa kem đầy ắp về phía Jae Kyoung, nói:

“Nhưng mà anh mách thêm cho em một mẹo này. Lỡ như trong nhà anh có ai đó khen em đẹp trai quá…”

◆◇◆

[Nếu thế này thì chẳng thà là hai người cứ công bố kết hôn luôn cho rồi.]

Nghe Trưởng nhóm Lee nói vậy, Ji Heon chỉ biết cúi đầu, tay vẫn cầm chặt điện thoại.

“Tôi xin lỗi…”

Đúng là có mười cái miệng cũng không cãi được.

Mồm thì nói không muốn tạo ra bất kỳ scandal nào liên quan đến đời tư trước Thế vận hội, vậy mà ngay trong ngày hôm đó, cả hai lại bị chụp ảnh hẹn hò.

Nói cho chính xác thì cũng không phải hẹn hò, chỉ là đi mua vài món đồ cần thiết thôi, nhưng có nói ra cũng chẳng ai tin. Quan trọng hơn cả, hơn một nửa số ảnh bị chụp lại chính là ở quán cà phê, và nhất là khi những tấm ảnh chụp cảnh Ji Heon đút kem cho Jae Kyoung không phải một, không phải hai, mà là tận ba tấm được tung ra, thì lời bào chữa đó đã trở nên vô dụng.

Lần đầu tiên nhìn thấy những tấm ảnh đó trên mạng xã hội, Ji Heon còn tưởng là ảnh ghép. Bởi vì cho đến lúc đó, anh còn không hề nhận thức được mình đã làm ra những hành động gì. Thế nên anh đã ngạc nhiên tự hỏi, cái gì đây?

Dùng phần mềm gì mà ghép ảnh trông chân thật được như thế này nhỉ?

Mãi đến khi Jae Kyoung lên tiếng: “Anh nói gì vậy. Anh có đút kem cho em mà.”

Ji Heon mới giật mình kinh ngạc.

“Anh thật sự đã đút kem cho em á?”

“Vâng.”

“Giữa ban ngày ban mặt? Ở quán cà phê trong trung tâm thương mại? Ở nơi đông người như thế á?”

“Vâng. Anh còn đút cho em hai lần cơ.”

Ji Heon lập tức sốc đến mức hoang mang.

Điều gây sốc ở đây không phải là anh không nhớ, mà là hành động đó đã ăn sâu vào tiềm thức đến mức anh có thể vô thức đút thứ gì đó vào miệng Jae Kyoung mà thậm chí chính anh còn không hề hay biết.

[Cũng có phải là hai đứa làm chuyện gì xấu đâu mà lại xin lỗi. Chỉ là sau này nhớ cẩn thận chút. Nhớ kỹ là cậu có thể bị chụp ảnh bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu đấy. Hơn nữa, tôi nói thật đấy…. kết hôn rồi thì có skinship kiểu đó cũng có sao đâu chứ… khụ….]

“Vâ… Vâng…”

Ji Heon chợt nghĩ lại, may mà lúc đó anh đã cản không cho Jae Kyoung vào cửa hàng đồ dùng trẻ em. Nếu không thì chắc chắn đã có thêm cả chục tấm ảnh hai người cùng nhau xem quần áo trẻ em và cầm búp bê cũng nên.

Và rồi hôm nay, thay vì tin đồn sắp kết hôn, trên các trang báo mạng sẽ ngập tràn tin đồn cả hai ăn cơm trước kẻng, sắp sinh con…..

Nghĩ đến đó, Ji Heon thấy việc đến quán cà phê và đút kem cho nhau chắc cũng có thể châm chước được, nhưng dù sao thì sai lầm vẫn là sai lầm.

“Sau này tôi sẽ không để mấy chuyện đó xảy ra nữa đâu ạ.”

Ji Heon nói, giọng vô cùng hối lỗi.

[Thôi không sao, cậu cứ tự lo liệu là được, dù sao cũng là chuyện tình cảm của cậu mà, với lại tôi gọi cũng đâu phải là vì chuyện đó, chẳng qua tôi buôn chuyện với cậu chút thôi, đừng có làm như mình là tội đồ còn tôi là thẩm phán như thế chứ.]

Trưởng nhóm Lee phì cười, chọn cách nói hài hước để trấn an Ji Heon rồi mới đi thẳng vào vấn đề chính.

[Hiện tại thì vẫn chưa có trang báo nào lên tin chính thức nhưng chúng ta cũng đã nghe được phong thanh chuyện là sắp tới, có khả năng cao Han Yu Seong sẽ chuyển sang KoSF đấy.]

“KoSF ạ?” Ji Heon ngạc nhiên hỏi lại.

Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

KoSF là một công ty tổ chức sự kiện thể thao chuyên nghiệp đã từng hợp tác rồi cuối cùng sáp nhập lại với Karba. Sau khi sáp nhập, họ có lập ra một nhãn hiệu đại diện riêng tên là KoSF-A, nhưng hầu hết các vận động viên bên đó đều được điều chuyển từ các nhãn hiệu khác của Karba sang chứ bản thân họ không tự chiêu mộ được người đại diện. Mà những vận động viên đó cũng là những người không tạo được thành tích gì nổi bật trong thời gian ký hợp đồng, đợi đến khi hợp đồng sắp hết hạn thì sẽ bị Karba đẩy đi dưới danh nghĩa “ủy thác quản lý”, tóm lại, KoSF chẳng khác nào một trại tập trung dành cho các vận động viên hết thời hoặc được Karba liệt vào diện “tài năng hạng hai.”

Ji Heon thật sự không ngờ, chưa được bao lâu mà Karba lại muốn đẩy Han Yu Seong sang đó.

“Cũng có thể đây là chiến lược của Karba để phát triển KoSF, nhưng… nhìn vào tình hình trước mắt thì tôi có cảm giác, bọn họ đang muốn đá Han Yu Seong đi rồi.”

[Đúng vậy. Nếu định phát triển KoSF thì tại sao lại gửi Han Yu Seong sang đó làm gì, cũng có tác dụng gì đâu. Bên bọn họ thiếu gì ngôi sao lớn, chỉ cần ném một hai người sang đó, quay vài quảng cáo, ký hợp đồng đại diện, KoSF sẽ tự khắc được gắn cái mác thương hiệu cao cấp ngay thôi.]

Không sai, Han Yu Seong gần đây nổi lên nhờ chiêu trò truyền thông, chứ so với những ngôi sao thể thao đình đám mà Karba đang sở hữu thì cậu ta vẫn chẳng khác gì kẻ vô danh.

“Nhưng chỉ mới gần đây thôi bọn họ vẫn còn tung chiêu trò truyền thông rầm rộ cho cậu ta mà. Sao lại có thể nhanh chóng loại bỏ như vậy được nhỉ?”

[Cái đám đó trước giờ vẫn rất phũ phàng với những vận động viên không kiếm ra tiền mà. Han Yu Seong vốn cũng chẳng phải con cưng của giới quảng cáo, chẳng qua là dùng suất dự Olympic làm mồi nhử để cướp vài hợp đồng quảng cáo của Kwon Jae Kyoung, giờ suất đi tham dự Olympic của cậu ta tiêu tùng thì mọi chuyện cũng ngã ngũ. Việc gì đám đó phải tốn tiền chăm sóc cho cậu ta nữa.]

Có lẽ vì vậy nên mới không có một bài báo nào tung hô về vòng tuyển chọn đầu tiên cả. 

Nếu theo thói quen thông thường của cánh phóng viên và cách làm việc đó giờ của Karba, lẽ ra từ mấy ngày trước đã phải có hàng loạt bài báo làm rùm beng lên chuyện Han Yu Seong đã bị chấn thương ở đâu đó, nhưng vì trách nhiệm của một vận động viên nên cậu ta vẫn quyết tâm thi đấu đến cùng, trong hoàn cảnh ngặt nghèo ấy, cậu ta vẫn đạt được thành tích vẻ vang khi về thứ hai, chỉ sau Kwon Jae Kyoung.

[Với lại cũng có thêm vài tin đồn khác nữa, vẫn chưa được chứng thực đâu nhưng có vẻ chuyện này cũng có liên quan một chút đến cuộc tranh giành quyền lực trong nội bộ công ty. Cậu biết mấy cầu thủ bóng chày từng là nguồn thu nhập chính của JFX chứ.]

“Biết ạ, hai anh em cầu thủ đó.”

「Đúng vậy. Lee Soo Ho và Lee Soo Hwan. Lần này cả hai đã chuyển về dưới trướng công ty mẹ của Karba rồi. Người phụ trách họ là trưởng phòng Song cũng đã chuyển sang trụ sở chính, còn Kim Ki Seok thì lại bị đẩy sang KoSF cùng với Han Yu Seong.」

“À.”

[Nói chung là cậu cũng hình dung ra được phần nào rồi đúng chứ?]

Ji Heon đáp: “Vâng…”

[Đây chỉ là suy nghĩ của tôi thôi nhé, nếu Karba đã chắc chắn sẽ loại bỏ Han Yu Seong, thì có lẽ bọn họ sẽ không còn kiếm chuyện với Kwon Jae Kyoung nữa đâu. Vốn dĩ bọn họ bám riết lấy Kwon Jae Kyoung đâu chỉ đơn thuần là để hủy hoại hình ảnh của cậu ấy, mục đích của bọn họ là dìm Kwon Jae Kyoung xuống, nâng Han Yu Seong lên, biến cậu ta thành một sản phẩm thay thế cho Kwon Jae Kyoung mà.]

“Cũng đúng ạ.”

[Thế nên giờ cậu cũng đừng lo lắng gì quá, cứ nghỉ ngơi thật tốt rồi tập trung chuẩn bị cho vòng tuyển chọn thứ hai trong thời gian nghỉ phép còn lại đi nhé.]

Đây mới chính là mục đích của Trưởng nhóm Lee khi gọi điện cho Ji Heon.

[Hôm qua nghe cậu nói chuyện, thấy cậu có vẻ căng thẳng vì vấn đề này nên tôi cũng hơi lo. Như vậy sẽ không tốt cho cả cậu và em bé đâu. Đang trong giai đoạn quan trọng nên dù có chuyện gì khiến cậu bận tâm thì cứ gạt nó sang một bên, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn là được. Cậu hiểu ý tôi chứ?]

“Vâng, dĩ nhiên rồi. Tôi hiểu rất rõ ạ.” Ji Heon mỉm cười nói.

“Cảm ơn chị vì đã để tâm, còn cố ý gọi nói với tôi mấy lời này.”

[Được rồi. Vậy nghỉ phép vui vẻ nhé, tuần sau trước lễ trao giải tôi sẽ gọi lại để bàn vài việc với cậu. Từ giờ đến lúc đó cứ nghỉ ngơi cho thật tốt vào, còn nữa, hạn chế lang thang bên ngoài đi nếu không muốn lại bị chụp ảnh đăng báo.]

Dù biết câu dặn dò cuối cùng của Trưởng nhóm Lee chỉ là lời nói đùa, Ji Heon vẫn không nhịn được mà cúi gằm mặt.

Cuộc gọi kết thúc, Ji Heon cất điện thoại vào túi áo khoác, chống hai tay lên lan can ban công và hít một hơi thật sâu, sau một thời gian dài cai nghiện nicotine, anh chợt thấy thấy thèm thuốc lá đến lạ.

Han Yu Seong thật sự sắp bị chuyển đến KoSF rồi ư.

Nếu tất cả những gì Trưởng nhóm Lee và anh vừa nói đều là sự thật thì đối với Spoins và cả Jae Kyoung mà nói, đó cũng không phải là tin xấu. Không, có thể nói nó là một tin tức siêu tốt mới đúng.

Như lời Trưởng nhóm Lee nói, ít nhất Karba sẽ không còn rắp tâm muốn biến Jae Kyoung thành vật tế thần để lăng xê cho Han Yu Seong nữa. Nhưng mà…

“…”

Nghĩ đến hình ảnh Han Yu Seong ngồi một mình cô đơn trong phòng chờ, lòng anh bỗng dưng nặng trĩu. Nếu đã thế này thì thà cậu ta bỏ cuộc ở nội dung 400m hỗn hợp cá nhân rồi đi thi 1500m bơi tự do còn hơn. Với lợi thế bơi đường dài của cậu ta, ít nhất cậu ta cũng có thể tham dự Olympic.

Nhưng nói gì đi nữa, đó cũng là lựa chọn của chính Han Yu Seong, mọi chuyện đi đến ngày hôm nay, cũng chính là quả đắng tạo nên từ lòng tham của cậu ta. Tiếc nuối cũng chẳng thay đổi được gì, thực ra, nếu xem đó là bài học xương máu thì sẽ thấy nó cũng chẳng đáng để tiếc nuối đến thế.

Thế nên Ji Heon chỉ tặc lưỡi, mong rằng đây sẽ là cơ hội để Han Yu Seong tỉnh táo lại, quay về với đúng nội dung có thể phát huy được thế mạnh của cậu ta, bắt đầu lại từ đầu, rồi quyết định không nghĩ về chuyện này nữa.

Tiếc rẻ thay cho người khác cũng chỉ đến thế mà thôi, Ji Heon chẳng làm hơn được.

Rất nhanh sau đó, Ji Heon đã áp dụng ngay tất cả những gì mà Trưởng nhóm Lee đã căn dặn anh, vứt hết mọi phiền não về người khác ra sau đầu.

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

1 bình luận

    kkamdol bao giờ cưới
    Lúc 15:01 01/09/2025

    sao mà giống thế chứ, e hay dỗi a thì hay dỗ

    Trả lời

DÀNH CHO BẠN

biahx
Bảo vệ: Tên Nhóc Cùng Bang Hội Là Hàng Xóm
07/10/2025
bìa kẹo bạc hà1
Kẹo Bạc Hà
03/11/2025
Vết tích mặt trời
Vết Tích Mặt Trời
28/04/2025
cợ hội tái sinh
Cơ Hội Tái Sinh
11/09/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú. javhd Phim hay
1gom 123b https://tylekeo.click/ https://sunwin.education/ Socolive hitlcub xoso66 s666 s66 s666 top nhà cái https://vvvwin.ad hitlcub I9bet đăng nhập daga Vmax 78win nbet abc8 ngonclub hb88 vn88 Xoso66 789bet Gowin VB777 VB777 Bossfun Ok365 88I https://88vn.network/ 88I 23win tot88 i9bet 789p mb88 hello 88 https://okking1.app/ debet https://okwin68.net/ Bet168 https://hb888.shop/ nohu90 com Cakhiatv Xôi lạc tv Xoilac socolive tv mubet debet fb88 https://kubet79.cc/ nohu90 68 game bài sunwin fun88 ga6789 Debet sunwin fb88 https://mmlive.com.bz/ Xoilac TV 99OK x88 win79 58WIN qh88 lode 888new Truyện tranh Xocdia88 Win79 W88 Sunwin NOHU May88 Go88 Gemwin Game bài đổi thưởng Debet Game Bài 789club https://lorangeteam.net/ qh88 qh88 sunwin mu88.com FB68 https://sanclub.ad/ Xoso66 KO66 XOSO66 Mu88 đăng nhập SV88 Socolive betvision xoso66 xoso66

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation