DASH (BL NOVEL) - VOL 5 - Chặng Nước Rút - Chương 104
VOL 5 – Chặng Nước Rút – Chương 104: Lời mời ra mắt phụ huynh
“Đúng vậy. Trả thù cũng tính là phạm pháp.”
Trưởng phòng Pháp lý của Spoins, Luật sư Oh đưa tay đẩy mắt kính, lạnh lùng gật đầu.”
“Gã đó bây giờ đang bị xét xử vì tội tham ô và biển thủ công quỹ. Bên kia vẫn tin rằng chính Trợ lý Jeong đã cung cấp manh mối cho đợt điều tra đó, chúng ta cũng chưa từng đính chính, bây giờ, nếu nói gã đó vì ôm hận nên mới ra tay đánh cậu thì nó sẽ được xếp vào diện hành vi hành hung mang tính trả thù nặng. Nếu áp dụng luật đặc định, chắc chắn gã đó sẽ bị phạt tù có thời hạn từ một năm trở lên. Vụ này vừa dính líu đến hai phiên tòa, lại còn đang bị Bộ Văn hóa Thể thao và Du lịch thanh tra nữa nên sẽ không có chuyện được hưởng án treo đâu. Với cái kiểu tội chồng tội như thế này thì đừng hòng.”
(“Luật đặc định” mà luật sư Oh nhắc đến chính là “Luật về xử phạt tăng nặng các tội phạm đặc định” (특정범죄 가중처벌 등에 관한 법률) của Hàn Quốc, thường được gọi tắt là “Teuk-ga-beop” (특가법). Đây không phải là luật hình sự thông thường, mà là một đạo luật chuyên biệt được tạo ra để xử lý những loại tội phạm nghiêm trọng một cách khắt khe hơn, với hình phạt nặng hơn so với Bộ luật Hình sự chung.)
Lời của luật sư Oh vừa dứt, Trưởng phòng Yoon đã vỗ tay tán thưởng, nhân tiện tặng cho anh đồng nghiệp mặt lạnh có tiếng trong công ty ngón tay cái vinh dự. Trưởng nhóm Lee cũng vỗ vai Ji Heon đang ngồi cạnh, vẻ mặt như thể mọi chuyện đã được giải quyết tốt đẹp.
Hôm đó, lúc được chứng kiến bộ dạng bị đánh tơi tả của Ji Heon, cả hai đã khá sốc, bình thường, dù là lúc đi ăn uống tập thể với công ty anh vẫn luôn giữ được vẻ ngoài rất tươm tất, đó là lần đầu tiên cả hai được thấy hình ảnh thảm hại của anh nên trong suốt hai ngày cuối tuần, cả hai đã liên tục nhắn tin và gọi điện hỏi thăm Ji Heon không biết bao nhiêu lần. Đặc biệt là Trưởng phòng Yoon, dù anh ta không tận mắt thấy cảnh Phó chủ tịch hành hung đàn em mình nhưng dáng vẻ hung hăng ngứa đòn của đối phương lúc cảnh sát lấy lời khai, Trưởng phòng Yoon đã chứng kiến hết từ đầu đến cuối.
Nói gì thì nói, Ji Heon cũng là đàn em mà Trưởng phòng Yoon đã dẫn dắt từ khi anh mới vào công ty, bình thường, nếu không phải chuyện gì quá mức, anh ta đều sẽ ưu tiên cho người đàn em này, ai ngờ vừa mới chớp mắt, đàn em nhà mình đã bị đánh cho bầm dập thế kia, anh ta không tức mới là lạ.
Thế là, dưới cơn tức giận bùng phát, Trưởng phòng Yoon đã thêm mắm thêm muối, kể lại mọi chuyện đã xảy ra lúc đó cho CEO Kang và luật sư Oh nghe, dáng vẻ vô cùng căm phẫn.
“Hệt như côn đồ vậy. Nói chuyện mãi vẫn không thông, người gì mà ngang ngược không chịu nổi. Không có cảnh sát ở đó chắc tôi cũng cho gã vài đấm.”
Nhìn Trưởng phòng Yoon tức tối lên án, CEO Kang như thấy còn chưa đủ, còn đổ thêm dầu vô lửa: “Không phải hệt như côn đồ, đó là côn đồ chính hiệu rồi.”
“Cái lũ ở Liên đoàn, thằng nào cũng thế. Lũ khốn đó đeo trên trán cái mác của Liên đoàn rồi vênh váo như thể mình là ông trời, đến khi bị giật mất cái mác đó thì bắt đầu giở thói hành hung người khác.”
CEO Kang liên tục tặc lưỡi, rồi quay sang nói với Ji Heon:
“Dù sao thì trợ lý Jeong cũng đã vất vả chịu thiệt nhiều lắm rồi. Mấy chuyện còn lại, Luật sư Oh sẽ lo liệu, cậu đừng bận tâm nữa. Bên kia có nói hòa giải gì đó thì tuyệt đối đừng nghe. Đừng nhận điện thoại, cứ bảo là chỉ nói chuyện thông qua Luật sư Oh của Spoins thôi.”
“Nếu bên đó muốn hoà giải thì cậu cứ bảo đừng nói làm gì cho tốn công, tội phạm trả thù thì dù có hoà giải hay không cũng thế thôi, ăn cơm tù là điều chắc chắn.”
Luật sư Oh đanh thép bổ sung, Trưởng phòng Yoon nghe vậy, đứng hẳn dậy, vỗ tay tán thưởng. Ji Heon bật cười nhìn Trưởng phòng Yoon, rồi lại quay sang hỏi Luật sư Oh đang ngồi đối diện:
“Vụ án dân sự sẽ được tiến hành xét xử riêng đúng không anh?”
“Ừm, nhưng chắc số tiền bồi thường cũng sẽ không lớn đâu. Vì vết thương của cậu cũng chỉ cần ba tuần là hồi phục. Mức án tù có lẽ cũng chỉ khoảng một năm đến một năm sáu tháng thôi. Hiếm khi lên đến hai năm lắm.”
“Vâng, nhưng cũng không sao, cứ tống được anh ta vào tù là tôi thấy mãn nguyện rồi.”
Miễn là không phải án treo thì một năm hay một năm rưỡi cũng không thành vấn đề. Nhưng mà…
“Luật sư Oh, tôi hỏi thêm chuyện này được không?”
“Hửm? Cậu cứ tự nhiên.”
Ji Heon suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Nếu tôi đang mang thai mà đối phương lại ra tay hành hung trong khi không biết chuyện đó, trường hợp này thì đối phương có bị tăng nặng hình phạt không ạ?”
Trong phút chốc, văn phòng của CEO Kang chìm vào tĩnh lặng.
Tất cả mọi người, bao gồm cả luật sư Oh, đều mở to mắt nhìn chằm chằm Ji Heon, chỉ có Trưởng nhóm Lee là người duy nhất khẽ khàng lên tiếng hỏi:
“Ừm thì, trợ lý Jeong này, cậu… có thai à?”
“Vâng.” Ji Heon đáp ngắn gọn.
“Ôi trời ơi. Chúc mừng cậu nhé.”
Trưởng nhóm Lee vỗ nhẹ lên mu bàn tay Ji Heon, gửi lời chúc mừng.
Lúc này, CEO Kang mới như sực tỉnh, vội vàng đứng dậy, túm lấy tay Ji Heon bắt lấy bắt để: “Ôi trời, chúc mừng! Chúc mừng cậu nhé, Trợ lý Jeong!”
“Cảm ơn anh.”
Ji Heon đứng dậy, bắt tay đáp lại CEO Kang. Trưởng phòng Yoon cũng lúng túng đứng dậy, đưa tay ra, lắp bắp nói lời chúc mừng:
“Thật là, cái cậu này, chuyện có thai quan trọng như thế sao cậu không nói sớm cho bọn anh biết, chúc mừng cậu nhé.”
“Em xin lỗi, tại em cũng mới biết thôi ạ.”
Ji Heon bắt tay với Trưởng phòng Yoon xong rồi lại ngồi xuống, quay sang nhìn Trưởng nhóm Lee đang ngồi cạnh, mỉm cười nói:
“Tôi sẽ xin nghỉ thai sản vào tháng 9, nhờ chị duyệt giúp tôi nhé. À, mọi người không cần tổ chức tiệc Baby Shower cho tôi đâu ạ.”
(Baby shower là một bữa tiệc mừng em bé sắp chào đời, có nguồn gốc từ văn hóa phương Tây, đặc biệt phổ biến ở Mỹ.)
Nhìn Ji Heon nhã nhặn từ chối, Trưởng nhóm Lee cười trong bất lực.
“Công ty chúng ta làm gì có cái đó chứ!”
“Sao, cái đó là cái gì? Một kiểu sự kiện gì đó à?”
CEO Kang là người rất biết nghĩ cho các anh em làm công dưới trướng mình, hễ cứ thấy gì hay ho, có khả năng khích lệ, động viên tinh thần nhân viên, anh ta đều sẽ mang về Spoins, biến nó thành văn hoá công ty, nghe cuộc đối thoại giữa Trưởng nhóm Lee và Ji Heon, CEO cũng định bụng sẽ làm như mọi khi nên mới lên tiếng hỏi, nhưng còn chưa nhận được câu trả lời đúng trọng tâm, anh ta đã bị Trưởng nhóm Lee làm cho im bặt chỉ bằng một câu: “Vâng, là sự kiện dành cho các em bé sắp chào đời, cũng khá hay ho, nhưng tôi nghĩ người trong cuộc sẽ thích thưởng bằng tiền mặt hơn đó ạ.”
Rồi Trưởng nhóm Lee lại quay sang Ji Heon, lo lắng hỏi:
“Mà cậu và em bé không sao thật đấy à? Bị đánh nặng như thế kia cơ mà?”
“Không sao đâu ạ, bệnh viện kiểm tra kỹ thì thấy không có vấn đề gì hết.”
“Chậc, dù không sao đi nữa thì cũng nguy hiểm lắm luôn, chắc em bé đã sợ lắm nhỉ?”
“Vâng. Bên bệnh viện cũng nói tôi nên chú ý theo dõi thêm một thời gian nữa.”
Ji Heon nói xong, lại nhìn luật sư Oh. Luật sư Oh cũng giống mọi người, trước là gửi lời chúc mừng trang trọng đến Ji Heon, sau đó mới thận trọng nói:
“Hiện tại, nhìn bằng mắt thường thì thấy ngoại hình của cậu so với lúc chưa mang thai cũng không có gì quá khác biệt, nói thật, nếu cậu không nói, anh nghĩ chắc cũng không có ai nhận ra nên trong trường hợp đối phương không biết gì thì theo luật hiện hành, chúng ta không có căn cứ để yêu cầu tăng thêm hình phạt. Có điều, ừm thì, nói ra chuyện này tôi thấy hơi ngại nhưng… nếu vì chuyện này mà cậu bị sảy thai, nếu thôi nhé! Nếu thôi…. ừm thì có thể yêu cầu bồi thường thiệt hại tinh thần trong vụ án dân sự.”
“Không ạ, em bé vẫn ổn, bác sĩ cũng nói là bé rất khoẻ nên sẽ không xảy ra trường hợp đó đâu anh.”
Luật sư Oh thở phào nhẹ nhõm: “Ừm, được vậy thì tốt.”
“Tuy nhiên, khi nộp đơn tố giác, cậu cứ phóng đại lên, nhấn mạnh rằng vì chuyện này mà suýt nữa đã bị sảy thai, hoặc cậu đã bị sốc nặng cũng được. Cậu có hồ sơ khám bệnh ở khoa sản không?”
“Có chứ. Tuy không phải giấy chẩn đoán thương tật nhưng tôi có giấy xác nhận của bác sĩ, trên đó ghi là ngay sau khi tai nạn đã xảy ra, tôi đã bị xuất huyết không rõ nguyên nhân và cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong vòng một đến hai tuần.”
Lời của Ji Heon vừa dứt, trừ luật sư Oh, ba người còn lại đều đồng thanh hét lớn: “Cái gì cơ?”
“Trời đất, bị như thế mà cậu còn đến công ty à?”
“Cậu điên rồi chắc? Về ngay đi.”
Nhìn khuôn mặt tái mét của các sếp lớn, Ji Heon kiên quyết nói:
“Không sao đâu ạ. Đầu năm tôi đã nghỉ đến hai tuần rồi. Tôi cũng phải làm việc chứ.”
“Cậu đừng có nói xàm nữa. Cứ thế này là sẽ xảy ra chuyện lớn đấy.”
“Đúng vậy, cậu làm xong việc của sáng hôm nay thôi rồi về đi.”
“Sáng cái gì mà sáng. Đợi họp xong thì cậu về nhà luôn đi.”
Ngay khi CEO Kang vừa ra lệnh, Ji Heon nhanh chóng đáp lời:
“Vâng, vậy thì tôi xin phép làm theo ạ.”
Kỳ nghỉ được cho thì chẳng có lý do gì để từ chối. Hơn nữa, xét một cách nghiêm túc thì đây cũng được tính là tai nạn lao động còn gì.
“Bác sĩ đã bảo cậu cần nghỉ ngơi một, hai tuần thì cậu cứ ở nhà đến hết tuần sau đi. Từ từ…. Khoan, hình như giữa tuần sau có một sự kiện đúng không? Ừm, cậu chỉ cần tham dự cái đó thôi, mà nếu thấy không ổn thì cậu cứ bỏ qua cũng được.”
“À, cái đó thì tôi sẽ đi ạ.”
Sự kiện dự kiến diễn ra vào tuần sau là lễ trao giải do Bộ Văn hóa Thể thao và Du lịch tổ chức. Vì là sự kiện do Bộ chủ trì nên chắc chắn ban lãnh đạo của Uỷ ban Thể thao Hàn Quốc cũng sẽ tham dự đông đủ, nếu muốn kiếm một cơ hội để phơi bày tội trạng của Phó chủ tịch thì sự kiện đó chính là nơi thích hợp nhất.
“À Luật sư Oh, tôi có chuyện này muốn nhờ. Tạm thời trong thời gian này, tôi không muốn công khai chuyện mình đang mang thai.”
Ji Heon vờ như đang nói với luật sư Oh, nhưng thực chất là anh đang ngầm nhắn nhủ đến tất cả mọi người có mặt trong văn phòng của CEO Kang.
Quả nhiên, vừa nghe Ji Heon nói xong, Trưởng phòng Yoon là người đầu tiên thắc mắc: “Sao thế? Có lý do gì đặc biệt nên phải giấu à?”
“Tại em không thích ồn ào thôi anh. Một khi chuyện này công khai thì chắc chắn sẽ có đủ lời bàn tán, mà đâu phải ai cũng nói lời hay ý đẹp. Những bình luận ác ý đầy rẫy trên mạng mà, bây giờ có kẻ còn dám quấy rối tình dục người nổi tiếng một cách trắng trợn nữa kìa, em không muốn vận động viên Kwon Jae Kyoung phải nhìn thấy những thứ đó.”
“Kwon Jae Kyoung có quan tâm đến mấy chuyện đó đâu chứ? Cậu ta có bao giờ xem mấy cái đó đâu?”
“Cũng không hẳn… chuyện của bản thân mình thì đúng là cậu ấy không xem, cũng không để tâm, nhưng… nếu có dính dáng đến gia đình hay người thân thì cậu ấy sẽ hơi để ý đó ạ.”
Sự thật là chỉ khi chuyện đó có liên quan đến Jeong Ji Heon, Kwon Jae Kyoung mới bật chế độ hóng hớt, hai mắt sáng như đèn pha, lùng sục khắp nơi nhưng nói thẳng ra như vậy thì Ji Heon cảm thấy anh sẽ xấu hổ đến mức có thể độn thổ được luôn, nên chỉ đành nói giảm nói tránh.
Nhưng những người đang có mặt trong phòng cũng quá hiểu tính của Jae Kyoung cũng như tầm quan trọng của Ji Heon trong lòng cậu ấy, ai cũng ném cho Ji Heon ánh mắt mắt đầy ẩn ý, thi nhau gật gù, tỏ vẻ bọn họ đã hiểu.
“Cậu nói cũng đúng, mà chuyện đó cũng chẳng cần thiết phải công khai sớm. Netizen thời nay ấy à, ngay cả tin tốt thì bọn họ cũng nhảy bổ vào bôi đen được thôi.”
“Vâng, chính vì vậy nên em mới không muốn công khai. Dù sao thì sau này không giấu được nữa, mọi người cũng sẽ tự biết thôi, từ giờ đến lúc đó thì em muốn giữ kín hết mức có thể, ít nhất là cho đến khi vòng tuyển chọn thứ hai kết thúc.”
Luật sư Oh lên tiếng hỏi: “Vòng tuyển chọn thứ hai khi nào mới bắt đầu vậy?”
“Tuần đầu tiên của tháng 4.” Trưởng phòng Yoon trả lời thay đàn em.
“Còn đúng một tháng nữa đấy, cậu không nắm lịch à?”
“Tôi bên phòng Pháp lý thì nắm lịch thi đấu của vận động viên làm gì chứ?” Luật sư Oh kiểm tra lịch trên điện thoại rồi đáp: “Được rồi, tôi sẽ tranh thủ tiến hành khởi tố dựa trên những thông tin mà trợ lý Jeong vừa cung cấp.”
“Cảm ơn anh, Luật sư Oh.” Ji Heon chân thành cúi đầu cảm ơn.
“Mà Ji Heon này, sao cậu lại chọn mốc thời gian là đến khi vòng tuyển chọn thứ hai kết thúc vậy? Có chuyện gì đặc biệt à?” Trưởng nhóm Lee hỏi.
“Vì sau đó bụng tôi cũng sẽ lộ rõ hơn, có muốn giấu cũng chẳng được.” Ji Heon nói xong thì im lặng một lúc.
Sau một hồi sắp xếp lại mớ từ ngữ hỗn loạn trong đầu, cuối cùng, anh quyết định từ bỏ và nói thẳng:
“Nói thật thì tôi lo Karba sẽ dùng cái thai của tôi để làm mồi nhử. Tôi sợ bọn họ sẽ giở trò gì đó ở vòng tuyển chọn thứ hai nên mới muốn giấu kín sự tồn tại của em bé.”
Không ai ngờ Ji Heon lại nhắc đến Karba vào ngay lúc này, tất cả đồng thanh hỏi lại: “Karba ư?”
“Vâng. Vụ việc của Phó chủ tịch lần này, tôi nghi là có Karba đứng sau thao túng.”
Dựa trên những gì đã được nghe từ Jae Kyoung trước đó, Ji Heon giải thích cho mọi người hiểu tại sao anh lại đưa Karba vào diện tình nghi.
“Nhưng tất cả những điều này chỉ là suy đoán của tôi và Jae Kyoung thôi, hoàn toàn không có bằng chứng xác thực đâu ạ.”
“Nếu tìm được người đã cấp thẻ ra vào cho Phó chủ tịch thì sao?”
“Tôi dám chắc kẻ đó sẽ không có bất cứ dây mơ rễ má gì đến Karba hết. Nghĩ thử đi, đã có gan làm chuyện như vậy thì sao Karba có thể sơ suất để mình bị lộ tẩy được, với lại, cái tay Phó chủ tịch đó cũng có nhiều mối quan hệ trong giới lắm, nên dù gã có nhận được thẻ ra vào từ ai đi nữa thì cũng chẳng có gì đáng nghi đâu.”
“Đúng vậy. Nếu đúng là Karba đứng sau thao túng thì bọn họ sẽ không làm ra những hành động dễ bị phát hiện như vậy đâu.”
“Vâng. Nên tôi cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể bỏ qua thôi, không có bằng chứng, chỉ dựa vào phỏng đoán mơ hồ mà lên tiếng nói bọn họ là chủ mưu thì sẽ bị buộc tội vu khống mất, nếu làm không khéo, có khi còn bị đối phương vin vào cái cớ đó để xin giảm nhẹ tội cho Phó chủ tịch. Tạm thời tôi muốn tập trung vào những gì mà chúng ta đã nắm chắc phần thắng cái đã. Nếu buộc tội trả thù như Luật sư Oh nói thì dù cho bọn họ có đập tiền bảo lãnh hay đi cửa sau, Phó chủ tịch cũng phải ăn cơm tù, không muốn trên lý lịch của mình xuất hiện vết nhơ nặng nề như thế thì Phó chủ tịch buộc phải khai ra để được giảm nhẹ tội thôi, mà kể cả khi anh ta không khai, chúng ta cũng chẳng thiệt thòi gì. Nhưng nói trắng ra thì chuyện Karba làm chắc cũng chỉ là mớm mồm cho Phó chủ tịch, chứ chẳng đời nào bọn họ yêu cầu anh ta đến đó gây rối hoặc đánh tôi hết, kẻ bị khiêu khích đến mức nóng đầu, rơi vào bẫy và ra tay hành hung vẫn là Phó chủ tịch, nên nói thật, tôi cũng chẳng trông mong gì việc anh ta sẽ khai ra được chi tiết nào đó có ích, nên cứ cho anh ta lãnh án tù thật nặng thì cũng đã là kết quả không tồi rồi.”
Luật sư Oh gật đầu đồng tình: “Trợ lý Jeong nói không sai.”
Thực tế thì đối phó với một cá nhân như Phó chủ tịch sẽ đỡ mệt mỏi hơn là đối phó với cả một tập đoàn lớn như Karba, trong hoàn cảnh hiện tại, khi mọi chứng cứ chỉ về phía Karba vẫn rất mơ hồ thì bọn họ cũng chỉ có đúng một lựa chọn mà thôi.
“Nhưng cái tụi Karba đó… bọn nó đê tiện đến mức có thể làm ra được những chuyện như thế luôn hả?” Trưởng phòng Yoon lẩm bẩm, vẻ mặt vô cùng hoang mang.
“Dù Karba có dùng đủ mọi thủ đoạn bẩn thỉu đến đâu đi nữa thì bọn đó cũng chưa bao giờ giở trò côn đồ trắng trợn như thế hết. Bọn đó nổi tiếng là xảo quyệt vì chuyên môn lách luật, dùng truyền thông bẩn để bôi nhọ, ràng buộc, hạ thấp danh dự, nhằm huỷ hoại hình ảnh của các vận động viên thôi, từ bao giờ mà bọn đó lại bất chấp đến mức như thế chứ.”
“Chắc do Kwon Jae Kyoung nên bên đó mới phát rồ lên chứ sao.”
CEO Kang đập tay vào thành ghế sofa, tức giận nói:
“Lũ côn đồ thì thằng nào chẳng giống nhau. Dùng lời nói dọa không được thì dùng nắm đấm, dùng nắm đấm không được thì dùng đến chân, thế thôi. Đạo đức kinh doanh gì đó đã vứt cho chó gặm hết rồi thì còn hơi sức đâu mà che đậy nữa.”
“Đúng là lũ khốn mà.” CEO Kang chửi thề với phong thái còn côn đồ hơn cả đám du côn, rồi ngẩng đầu lên nhìn Ji Heon.
“Được rồi. Mấy chuyện còn lại cứ để Luật sư Oh lo liệu, Trợ lý Jeong cứ về đi. Về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, khi nào vết bầm trên mặt hết hẳn thì mới được đi làm.”
—————————
Về đến nhà, Ji Heon thấy Jae Kyoung đang ngồi trên sofa gấp quần áo, tất cả đều là quần áo cá nhân của cậu ấy – đó là quy tắc đã được đặt ra khi Jae Kyoung mặt dày chuyển đến ở nhà Ji Heon: quần áo của ai người nấy tự giặt, tự phơi, tự gấp – và cậu ấy cũng chỉ đang dọn dẹp lại đống quần áo đã mặc trong suốt thời gian thi đấu vòng loại ở Gimcheon, nhưng chẳng hiểu sao, Ji Heon vẫn cứ thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu, trông Jae Kyoung lúc này hệt như một ông chồng siêng năng nhưng lại vừa mới thất nghiệp, chẳng có việc gì làm.
“Ơ anh, sao anh về sớm thế?” Thấy Ji Heon về nhà trước cả giờ ăn trưa, Jae Kyoung ngạc nhiên, tròn mắt nhìn anh.
Rồi đột nhiên, cậu ấy vứt chiếc áo khoác đang cầm trên tay xuống, bật người dậy. Dù Ji Heon vẫn chưa nói gì, nhưng vẻ mặt Jae Kyoung đã đanh lại, có vẻ như cậu ấy đang lo sợ anh về sớm vì cảm thấy không khỏe ở đâu đó.
“CEO Kang bảo anh về đấy. Nói trước là không phải anh xin về sớm đâu, anh được cho nghỉ phép hẳn hoi đó nhé.”
“Ồ.”
Nghe đến từ “nghỉ phép”, khuôn mặt Jae Kyoung lập tức sáng bừng.
Ji Heon đã sớm đoán được phản ứng của em bạn trai vì chính Jae Kyoung cũng được cho nghỉ ngơi đến hết tuần này, nếu Ji Heon cũng được cho nghỉ phép thì đương nhiên là thời gian để cả hai bên nhau sẽ nhiều hơn.
Dù sao thì vòng tuyển chọn trước đó cũng được diễn ra dưới hình thức giải đấu dài ngày, nên sau khi cơ bắp bị vắt kiệt sức trong thời gian thi đấu, theo đúng quy trình thì bắt buộc phải có thời gian nghỉ ngơi để phục hồi. Đầu tuần sau, Jae Kyoung mới quay lại tập luyện, chuẩn bị cho vòng tuyển chọn thứ hai.
“Anh được nghỉ đến khi nào vậy ạ?”
“Ừm. Chắc là đến thứ Hai tuần sau nữa anh mới đi làm lại, nhưng cũng phải xem tình hình thực tế đã.”
Ji Heon không cởi áo khoác mà đi thẳng vào phòng tắm, rửa tay xong, anh nhìn vào gương, gỡ miếng băng gạc lớn dán trên mặt xuống. Vết sưng gần như đã xẹp hết, nhưng vùng da bầm tím thì vẫn còn nguyên.
Nhìn màu sắc có phần hơi thâm đen kia, Ji Heon đoán, dù anh có xài hết hai tuần nghỉ phép thì nó cũng không biến mất hoàn toàn được, nếu không muốn kích thích cơn giận của Jae Kyoung, chắc anh vẫn phải tiếp tục dán băng gạc trong một thời gian nữa.
Trong lúc Ji Heon đang đứng trước gương, xoay đầu qua lại để xem xét từ nhiều góc độ, bất chợt, giọng của Jae Kyoung đột ngột vang lên từ phía sau:
“Không cần nhìn cũng biết là anh đẹp trai rồi mà.”
Ừm thì, người tình trong mắt hoá Tây Thi, với Jae Kyoung thì nếu là vết sẹo xuất hiện trên người Ji Heon, nó chắc chắn sẽ là vết sẹo có hình dạng đẹp nhất trên thế giới, huống chi là mấy vết bầm xoàng xĩnh kia.
Vừa quay đầu lại, Ji Heon đã thấy Jae Kyoung đứng tựa vào khung cửa phòng tắm lúc nào không hay. Ji Heon mỉm cười bước tới, nhẹ nhàng hôn phớt qua môi Jae Kyoung, sau đó cởi áo khoác và đi vào phòng. Ngay khi Ji Heon vừa treo áo khoác và áo vest vào tủ xong, Jae Kyoung đã ôm chầm lấy anh từ phía sau, nghiêng đầu hôn lên bên má lành lặn của anh.
“Này, giữa ban ngày ban mặt đấy.”
Mồm nói vậy nhưng Ji Heon cũng không đẩy em bạn trai ra, chỉ khẽ cười, thấy thế, Jae Kyoung càng siết chặt vòng tay hơn nữa, thể hiện rõ cho Ji Heon thấy cái gì gọi là được đằng chân lân đằng đầu: “Là do anh khơi mào trước mà.”
“Đó là nụ hôn chào hỏi vì anh vừa về nhà thôi.”
“Thì em cũng đang chào hỏi đây.”
Jae Kyoung trắng trợn đáp trả một câu hết sức vô lý rồi hôn mạnh lên gáy Ji Heon. Bàn tay to lớn của cậu ấy cũng rất tự nhiên lướt lên, xoa nắn ngực anh, Ji Heon nhanh chóng giữ chặt tay em bạn trai, ngăn không cho cậu ấy làm loạn, nhỏ giọng thì thầm: “Anh đã nói là chỗ này thì không được rồi mà.”
“À, em quên mất.” Jae Kyoung lẩm bẩm, cọ mũi lên gáy Ji Heon như đang làm nũng.
Ji Heon mỉm cười, hôn lên mu bàn tay đang bị anh giữ chặt. Rồi anh xoay người lại, choàng tay qua cổ Jae Kyoung, hỏi:
“Tuần này em không có kế hoạch gì khác chứ?”
“Không có ạ.”
Còn chưa nói hết câu, Jae Kyoung đã cúi xuống, muốn hôn Ji Heon.
Ji Heon nghiêng đầu, cố tình né tránh, mỉm cười nhìn em bạn trai đang cau mày bất mãn, rồi trước khi Jae Kyoung kịp phàn nàn, anh đã lại chủ động hôn trước, không dùng lưỡi, Ji Heon chỉ rải những nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi Jae Kyoung, rồi anh khẽ hỏi:
“Vậy ngày mốt đến nhà anh chơi nhé?”
“Nhà anh á…?” Nhận được một lời đề nghị quá sức bất ngờ, Jae Kyoung hơi ngửa đầu ra sau, tròn mắt hỏi lại.
“Ừm, về nhà chính của anh ở Ilsan ấy.”
“Cái đó thì em biết, nhưng mà…” Jae Kyoung lúng túng bỏ lửng câu nói.
Nhìn phản ứng của Jae Kyoung, Ji Heon biết, không phải là Jae Kyoung không thích, cậu ấy chỉ đang rất hoang mang, bối rối, không biết nên đáp lại anh thế nào cho đúng.
Ji Heon mỉm cười, tay trượt xuống vuốt ve tấm lưng cường tráng của em bạn trai, còn nhẹ nhàng hôn lên môi cậu ấy hết lần này đến lần khác, cho đến khi Jae Kyoung thả lỏng hơn, anh mới lên tiếng:
“Sao thế, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý à? Hay để lần sau mình đi nhé?”
“Ơ, không, không phải vậy đâu ạ.” Jae Kyoung vội đáp, rồi chợt nhận ra khoảng cách giữa môi cả hai quá gần, Ji Heon còn đang không ngừng hôn lên môi cậu ấy, sợ trong lúc nói chuyện sẽ lỡ cắn phải môi anh, nhưng lại không nỡ bảo anh ngừng lại, Jae Kyoung chỉ đành ngửa đầu ra sau thêm chút nữa rồi mới ngập ngừng thú nhận lý do khiến cậu ấy do dự.
“Giờ em…. không có bộ quần áo nào tử tế để mặc hết…..”
Trước lý do không thể ngờ tới này, Ji Heon không nhịn được, bật cười khẽ: “Em nói gì cơ.”
“Em chỉ cần ăn mặc gọn gàng là được rồi mà.”
“Không được. Em phải mặc vest chứ.” Jae Kyoung quả quyết nói.
Lần này đến lượt Ji Heon hoang mang. Vốn dĩ, Kwon Jae Kyoung là một người có kỹ năng xã hội cực kỳ kém, trong mắt cậu ấy, TPO chỉ là thứ rác rưởi. Gần như chưa từng bận tâm đến ánh mắt người ngoài, phong cách của cậu ấy lúc nào cũng là đồ thể thao rất đơn giản. Thậm chí, cậu ấy còn từng mặc đồ tập đến dự lễ trao giải – tất nhiên, đó là một cách phản kháng ngầm theo kiểu: ‘tôi đang bận tập luyện sấp mặt lờ đây, đừng có gọi tôi đến mấy chỗ chết tiệt này nữa’.
TPO: Viết tắt của Time (Thời gian), Place (Địa điểm), Occasion (Dịp), chỉ quy tắc ăn mặc phù hợp với hoàn cảnh.
Một Jae Kyoung tuỳ tiện như vậy, lại chỉ vì lời mời đến gặp mặt gia đình đơn giản của Ji Heon mà sống chết đòi mặc vest.
“Anh nghĩ chỉ cần áo len với quần tây là được rồi. Mặc vest trông nặng nề lắm. Có phải buổi ra mắt chính thức đâu, không cần phải trang trọng đến thế.”
“Không được, Em muốn mặc vest.” Jae Kyoung bỏ ngoài tai lời khuyên của Ji Heon, khăng khăng cố chấp đến cùng.
Thấy Ji Heon nhìn mình với vẻ mặt rất khó hiểu, cậu ấy cụp mắt xuống một thoáng rồi đưa tay vuốt ngược tóc mái lên, dõng dạc nói:
“Phải mặc vest vào thì trông mới chững chạc hơn chứ ạ.”
Lúc này, Ji Heon mới nhận ra điều Jae Kyoung thực sự bận tâm và đương nhiên, anh lại không thể nhịn được cười.
“Bây giờ em đã đủ chững chạc rồi, em đã là người lớn thật sự rồi còn gì. Sao lại còn muốn trông chững chạc hơn nữa vậy? Thích người khác nói mình già lắm à?”
Ji Heon cố tình nói đùa, nhưng vô ích.
“Nhưng chưa chắc gì gia đình anh cũng nghĩ như vậy.” Jae Kyoung đáp.
“Với lại, không hiểu sao mà người trong nước cứ có xu hướng coi em như trẻ con ấy.”
Điều Jae Kyoung vừa phàn nàn là sự thật không thể chối cãi.
Từ hồi cấp hai, cậu ấy đã không còn là “em trai quốc dân” nữa mà được nâng tầm lên thành “con trai quốc dân”, “người con hiếu thảo quốc dân”, độc chiếm sự quan tâm và yêu mến của mọi người. Vì vậy, nên dù đã ngoài hai mươi, nhiều người vẫn nhớ đến Jae Kyoung với hình ảnh của một “thiên tài nhỏ tuổi”. Đến mức mà khi chương trình Đồng hành cùng sao phát sóng và gây bão trong một thời gian dài, không biết bao nhiêu người đã chửi rủa Ji Heon là đồ vô liêm sỉ, là tên trộm già dụ dỗ trẻ con.
Nhưng đó là do bọn họ chỉ nhìn qua màn ảnh, còn khi gặp trực tiếp, hầu như ai cũng bị choáng ngợp bởi chiều cao và thể hình của Jae Kyoung, lập tức xoá bỏ đi ấn tượng rằng cậu ấy vẫn còn rất nhỏ. Thậm chí, đợt quay show, các nhân viên hậu trường còn cười đùa, nói vẻ mặt vô cảm đặc trưng và khí chất lạnh lùng của Jae Kyoung khiến bọn họ sợ đến mức chẳng dám nhìn thẳng, khí chất của Jae Kyoung ở ngoài đời luôn khiến người khác có cảm giác bị áp đảo nặng nề.
Nhưng nếu nói ra điều này, Ji Heon lo bộ não có lối tư duy “phá cách” của Jae Kyoung sẽ quay sang lo lắng về hình tượng đáng sợ của mình, nên anh cũng mặc kệ.
“Được được, nếu em muốn mặc vest thì cứ mặc đi.”
Được Ji Heon ủng hộ, sắc mặt Jae Kyoung cuối cùng cũng tươi tỉnh hơn một chút.
“Vậy nếu ngày mốt đi luôn thì chắc sẽ hơi khó anh nhỉ? Phải mất vài ngày để may đo quần áo mà.”
“Em không có bộ vest nào luôn sao? Hai năm trước em có đi dự tiệc sau Á vận hội mà. Lẽ nào lúc đó em cũng không mặc vest?”
“Anh, anh thật sự không biết trong khoảng thời gian hai năm em đã cao lên thêm bao nhiêu à?”
Jae Kyoung trưng vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm Ji Heon, như thể không hiểu tại sao anh lại hỏi câu vớ vẩn như vậy.
“Có cao lên thêm thì cũng chỉ ba bốn centimet thôi chứ nhiêu.”
“Chỉ ba bốn centimet thôi chứ nhiêu á.” Jae Kyoung khó chịu ra mặt: “Coi cái cách anh nói kìa.”
“Từng đó là đủ khiến cho chiều dài của cái quần thiếu lên thiếu xuống rồi đó anh. Đi gặp ai khác thì em không nói, nhưng đây là đi gặp ba mẹ anh, em không thể ăn mặc qua loa như vậy được.”
Một kẻ quanh năm suốt tháng chỉ diện đồ thể thao thì không thể nào ngộ ra được triết lý thời trang cao siêu gì để mà kén chọn như vậy được, rõ ràng là cậu ấy chỉ đang muốn tìm một cái cớ hợp lý nhất để được đi sắm bộ vest mới, phục vụ cho việc ra mắt gia đình Ji Heon.
“Đợi chút. Để anh tìm xem có chỗ nào bán đồ may sẵn vừa size không.”
Ji Heon lập tức rút điện thoại ra tìm kiếm. May mắn là có vài thương hiệu nước ngoài trong trung tâm thương mại có vẻ sẽ có size vừa với kích cỡ của Jae Kyoung.
“Nhưng chắc vẫn phải sửa lại một chút đấy.”
“Sửa thì mất bao lâu ạ?”
“Anh nghĩ chắc cũng phải mất hai ngày.” Ji Heon suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Cũng không sao, vậy thứ Sáu mình đi là được.”
“Làm vậy có được không anh?”
“Ừm, không sao đâu. Lúc nãy anh gọi điện, mẹ nói thứ Ba với thứ Năm mẹ có lớp dạy nên anh mới bảo thứ Tư mình qua. Nhưng thứ sáu thì mẹ cũng chẳng bận gì nên anh nghĩ mẹ sẽ oke thôi.”
“May thật.” Vẻ mặt Jae Kyoung lộ rõ sự nhẹ nhõm, dù cậu ấy nói chỉ bận tâm về chuyện quần áo nhưng thực chất, cậu ấy vẫn rất căng thẳng, cần thời gian để chuẩn bị tâm lý.
“Ơ nhưng mà, thứ Sáu em có bận gì không đấy?” Ji Heon hỏi lại Jae Kyoung.
“Nếu em bận thì để lần sau mình đi cũng được. Dù sao anh cũng đã định tuần này về thăm nhà nên anh đi một mình cũng không sao. Anh cũng chưa nói với ba mẹ là sẽ có em đi cùng mà.”
“Không ạ, em muốn đi.” Jae Kyoung nhanh chóng đáp.
“Em muốn đi cùng anh.”
“Được, vậy em chuẩn bị đi, chúng ta đến trung tâm thương mại, đi shopping luôn.”
Khi Ji Heon vừa cất điện thoại vào túi quần, Jae Kyoung đã nhanh chân chạy ù vào phòng tắm.
Tuy hôm nay chỉ mới là thứ Hai đầu tuần nhưng may mắn thay, trung tâm thương mại gần nhà Ji Heon nhất vẫn chịu khó mở cửa sớm. Hơn nữa, ngay tại cửa hàng đầu tiên cả hai ghé vào, họ đã xác định được, đây đúng là chỗ mà họ đang cần.
“Anh định mặc để đi tham dự sự kiện gì hay sao ạ?” Quản lý cửa hàng nhanh chóng nhận ra Jae Kyoung, niềm nở cười hỏi.
Ji Heon sợ Jae Kyoung sẽ nói hớ điều gì đó không nên nói nên đã giành trả lời thay:
“Vâng. Cậu ấy sẽ mặc để đi dự lễ trao giải.”
“À, ra vậy. Vận động viên Kwon Jae Kyoung của chúng ta lần này lại ẵm thêm được giải thưởng gì nữa rồi đây mà, đúng là tuyệt vời thật đấy!!”
Quản lý cửa hàng lập tức tuôn một tràng toàn mấy lời khen sáo rỗng, rồi đột ngột quay sang nói với Ji Heon:
“Nhưng mà anh quản lý này, trông anh ở ngoài mới thấy anh khác nhiều so với trên show Đồng hành cùng sao đó ạ.”
Ji Heon không ngờ đến cả anh cũng bị nhận ra, chỉ có thể bối rối cười trừ: “À, vậy ạ.”
“Vâng. Khi xem qua màn ảnh, tôi thấy anh có phần mạnh mẽ và sắc sảo hơn.”
“Thế ạ? Chắc tại tôi ăn ảnh thôi ấy mà.” Ji Heon cười đùa.
“Lúc đó tôi cũng gầy hơn bây giờ nhiều, lại còn trang điểm nữa nên có lẽ trông ổn hơn ngoài đời nhiều.”
“Ấy, làm gì có, không phải đâu. Ngoài đời anh đẹp trai hơn nhiều.” Quản lý cửa hàng xua tay, nghiêm túc nói.
“Những người có đường nét khuôn mặt sắc sảo như anh mà trang điểm quá đậm đôi khi lại phản tác dụng đấy ạ. Anh ở ngoài đời đẹp trai hơn hẳn luôn ấy. Đúng là mỹ nam hiếm có mà.”
Trong lúc quản lý cửa hàng đang mãi xuýt xoa về nhan sắc của Ji Heon, Jae Kyoung đứng cạnh đột nhiên đưa tay lên chạm vào má – chính xác hơn là chạm vào miếng dán giảm đau trên má anh, cố ý nói rõ to:
“Không có cái này thì chắc anh ấy còn đẹp trai hơn nữa.”
“Này, em nói cái gì vậy.”
Ji Heon giật mình né sang một bên, quản lý cửa hàng thì hai mắt phát sáng, mỉm cười rạng rỡ, quay sang nói với Jae Kyoung:
“Còn vận động viên Kwon Jae Kyoung thì giống y hệt như lúc quay show luôn ấy!”
Chắc ý người ta là ngoại hình giống nhau thôi nhỉ…?
Ji Heon vừa định tặc lưỡi, kết luận đại đại cho qua chuyện, nhưng quản lý cửa hàng đã tốt bụng, sửa lại sự hiểu lầm của anh.
“Tôi cứ nghĩ mấy chương trình như vậy đều có kịch bản sẵn hết. Tôi còn nghe đồn, có những người nổi tiếng đối xử rất tệ với quản lý mà lúc ghi hình lại tỏ ra thân thiết như bạn chí cốt. Nhưng hai người các anh thì….. có vẻ tình cảm thật sự rất tốt… Dù sao thì trông hai người cũng rất đẹp đôi đó ạ.”
Quản lý cửa hàng đã diễn đạt một cách khéo léo nhất có thể ý nghĩ: ‘tôi cứ tưởng là vì quay show nên vận động viên Kwon Jae Kyoung mới phải diễn, không ngờ cậu lại là một kẻ lụy tình thứ thiệt’.
“Đương nhiên rồi. Tôi không bao giờ làm mấy trò giả tạo đó đâu.” Chắc là tưởng mình đang được người ta khen, Jae Kyoung vênh mặt đáp
“Vâng, vâng, tôi cũng thấy vậy. Thậm chí, tôi thấy ngoài đời hai người còn thân thiết hơn cả trên tivi nữa ấy chứ.”
“Chị tinh mắt thật đấy.”
“Làm gì có ạ, ai nhìn vào cũng thấy thế hết đó.” Quản lý cửa hàng nhiệt tình hùa theo.
“Hai anh vừa hợp tính, ngoại hình lại còn xứng đôi nữa chứ. Hay là nhân dịp này, hai anh may một cặp vest luôn đi? Dạo này bạn thân với nhau cũng hay mặc đồ đôi lắm đấy.”
Quản lý cửa hàng bắt đầu trổ tài nghiệp vụ, thể hiện khả năng lươn lẹo để chèo kéo bán hàng. Ấy thế mà, Kwon Jae Kyoung lại còn ngồi nghe vô cùng nghiêm túc. Bình thường, những lúc thế này, cậu ấy sẽ phớt lờ, xem người ta như không khí, nhưng hiếm hoi lắm mới gặp người bắt được chung sóng, khen lấy khen để sự đẹp đôi của cậu ấy và Ji Heon nên Jae Kyoung cũng vì vậy mà mất sạch khả năng phán đoán.
“Anh ơi, hay là nhân dịp này mình cùng may đồ…”
“Ừm, cảm ơn em, anh không cần.”
Ji Heon lên tiếng cắt ngang, mỉm cười dịu dàng nhưng lời nói ra lại vô cùng dứt khoát, không cho phép thương lượng, rồi anh chỉ vào bộ vest mà anh đã để ý từ trước, quay sang quản lý, hỏi:
“Bộ bên kia có size của cậu ấy không ạ?”
“Tất nhiên là có rồi ạ, hai anh đợi một chút nhé.”
Quản lý cửa hàng cầm bộ vest, đi vào phía sau kho để lấy size phù hợp, nhân lúc đó, Ji Heon quay sang dặn dò Jae Kyoung:
“Lát nữa sang mà có cửa hàng khác, ai có bắt chuyện thì em cũng đừng trả lời, rõ chưa?”
Đây là lần đầu tiên Ji Heon công khai yêu cầu Jae Kyoung sử dụng tuyệt chiêu của cậu ấy – coi người khác như không khí.
Tất nhiên, một phần là để ngăn Jae Kyoung không bị những lời đường mật của nhân viên bán hàng dụ dỗ mà chi tiêu quá đà, nhưng quan trọng hơn là anh không muốn mối quan hệ của cả hai trở thành đề tài để người khác bàn tán.
Dù có sinh con hay kết hôn, cả hai cũng không cần công khai chuyện đó vào lúc này.
Nói gì thì nói, giờ đang trong giai đoạn nhạy cảm, Olympic sắp cận kề, tốt nhất là không nên để mấy tin đồn cá nhân xuất hiện và gây ồn ào thêm nữa, ít nhất thì cũng phải đợi đến khi Jae Kyoung xong vòng tuyển chọn thứ hai đã rồi thiên hạ muốn đồn như nào thì đồn.
Yêuu em Jae Kyung và anh Ji Heon của ẻm káaaa, dethuongg xĩu🥺🤏💕
dịch hay q ạ truyện dễ thương muốn đie lun tui cảm ơn nhà dịch nhiều nhe ạ🥹🥹🥹🥹