DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 5 - Chặng Nước Rút - Chương 99
VOL 5 – Chặng Nước Rút – Chương 99: Mẹ chồng – “chàng dâu”
Vào lúc cả nước không chỉ xem mối quan hệ của hai người là chuyện đã rồi mà còn đồn đoán cả tương lai của đứa con còn chưa thành hình của cả hai, người trong cuộc, bà Shim, mẹ của Jae Kyoung, lại tỏ ra khá im hơi lặng tiếng.
Cũng phải thôi, người ngoài lần đầu tiên chứng kiến dáng vẻ đó của Kwon Jae Kyoung nên mới ngạc nhiên, làm ầm cả lên, nào là thích, nào là yêu, đủ các loại đồn đoán, chứ đối với bà Shim, đó chẳng qua cũng chỉ là bài ca “anh Ji Heon” mà bà đã nghe con trai mình lải nhải suốt mười mấy năm nay. Thậm chí, khi xem show Đồng hành cùng sao, khả năng cao, bà cũng chỉ tặc lưỡi, bụng bảo dạ: “Trời ạ, cái thằng nhóc này, quay show mà nó cũng phải lải nhải về anh Ji Heon mới chịu.”
Đúng như dự đoán, hai ngày trước vòng tuyển chọn đầu tiên, khi Ji Heon đến lấy quần áo cho Jae Kyoung, bà Shim đã nói:
“Trợ lý Jeong à, bác có xem chương trình rồi. Chắc cháu cũng gặp nhiều rắc rối vì Jae Kyoung nhà bác lắm nhỉ, biết làm sao với nó mới được đây.”
Những lời bà Shim nói y hệt những gì Ji Heon đã vẽ ra trong đầu, anh vội cười đáp:
“Đâu có ạ, cháu có gặp rắc rối gì đâu chứ.”
“Sao lại không, bác xem mấy bài báo kia rồi, trông cứ như hai đứa đang hẹn hò thật ấy.”
Bà Shim vừa pha cà phê vừa thở dài: “Mà cái thằng nhóc Jae Kyoung này cũng thật là. Chỉ vì muốn bản thân thoải mái mà nó ở lỳ nhà cháu mấy tháng trời, giờ lại còn gây ra chuyện này nữa. Chẳng lẽ nó không biết một lời nói của mình có thể khiến dư luận phản ứng dữ dội thế nào hay sao.”
Cảm nhận được sự áy náy chân thành của bà Shim, Ji Heon càng thêm bối rối.
“Hay là nhân dịp này, cháu đưa Jae Kyoung về nhà nuôi luôn nhé ạ.”
Ji Heon cố tình nói đùa nhưng cũng có ý muốn thăm dò suy nghĩ của bà Shim, nhưng đáng tiếc, bà Shim lại không bắt sóng được với anh.
“Ơ hay, trợ lý Jeong có tội tình gì đâu mà phải làm thế.”
Bà Shim xua tay lia lịa, dù chỉ là nói đùa thì bà cũng không có ý “gả” đứa con trai như cục nợ cho Ji Heon: “Cháu uống cà phê đi, để bác đi lấy quần áo cho Jae Kyoung nhé.”
Nói rồi, bà đặt tách cà phê xuống, đi vào phòng, để lại Ji Heon một mình ngoài phòng khách, chỉ biết ôm đầu than vãn.
Thật ra, chuyện lấy quần áo cho Jae Kyoung chỉ là cái cớ. Mục đích thực sự của Ji Heon khi đến đây hôm nay là để thú nhận mọi chuyện với bà Shim. Anh đã nghĩ, nếu bà Shim có xem show và đọc mấy bài viết đồn đoán về mối quan hệ giữa anh và Jae Kyoung trên mạng xong, lờ mờ nhận ra điều gì đó, thì tốt nhất là không nên che giấu thêm nữa, cứ nói thẳng sự thật càng sớm càng tốt.
Nhưng nào ngờ, nhìn thái độ của bà Shim, có vẻ bà hoàn toàn không hay biết, dù chỉ là trong mơ bà cũng không hề nghĩ tới, mấy lời đồn đoán đó chính là sự thật, cũng bởi vậy mà Ji Heon càng thấy khó xử hơn. Giá như, bà Shim cũng giống những người khác, hỏi dò kiểu ‘Hai đứa có phải đang… thế không?’, Ji Heon chỉ cần đáp ‘Vâng, đúng ạ. Cháu xin lỗi vì đã không nói với bác sớm hơn,’ rồi cúi đầu nhận lỗi là xong.
Đằng này, bà Shim lại áy náy vì nghĩ con trai mình đã mang đến vô số rắc rối cho Ji Heon, khiến anh càng không biết phải mở lời thế nào.
Hay anh cứ bảo Jae Kyoung tự đi nói cho bà Shim biết nhỉ? Có lẽ nên giao phó cho cậu ấy, chỉ cần dặn dò ‘Em liệu mà nói cho khéo để mẹ em không bị sốc nhé’.
Nghĩ đến đây, Ji Heon lại lắc đầu ngay.
Kwon Jae Kyoung sao mà có khả năng ‘nói khéo léo để mẹ không bị sốc’ được chứ.
Chắc chắn, cậu ấy sẽ chẳng suy trước tính sau, phán ngay một câu ‘Con sẽ kết hôn với anh Ji Heon.’ rồi thôi.
Mà dù không phải vì lý do đó, thì chuyện này cũng nên do chính Ji Heon nói ra mới phải.
Hầy, nhưng thật sự… anh phải nói với bà Shim như thế nào đây.
Ji Heon liên tục đưa tay vuốt mặt, càng nghĩ càng thấy bế tắc.
Dù anh có nói thế nào đi nữa, đối với bà Shim, đó cũng sẽ là một cú sốc trời giáng, chẳng khác nào bị chính người mình tin tưởng đâm sau lưng.
Tất nhiên, Ji Heon biết rõ bà Shim quý mến anh.
Nhưng đó là sự quý mến dành cho đàn anh trong nghề cũng như quản lý của con trai bà. Còn với tư cách là bạn đời của Jae Kyoung, không biết bà sẽ nhìn Ji Heon với ánh mắt như thế nào.
Biết đâu, chính vì bà đã dành nhiều tình cảm và sự tin tưởng cho anh trên phương diện cá nhân, nên khi biết anh và con trai bà có mối quan hệ như vậy sau lưng mình, bà sẽ càng cảm thấy bị phản bội hơn thì sao? Trong trường hợp tệ nhất, bà Shim có thể yêu cầu công ty đổi quản lý.
Nếu bà nói: ‘Bác đã tin tưởng giao phó nó cho cháu, sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? Đây là cách công ty cháu quản lý vận động viên đấy à? Bác thực sự quá thất vọng về cháu đấy, Ji Heon.’….. Ji Heon cũng chẳng biết nên nói gì để bào chữa.
Để tránh cho tình huống đó xảy ra, cũng còn một cách, anh cứ giả vờ không biết gì cho đến lúc bà Shim phát hiện ra chuyện anh mang thai là được
Lúc đó, anh chỉ cần nói: ‘Chuyện đã thành ra thế này rồi bác ạ, cháu xin lỗi.’.
Với tính cách của bà Shim, dù có không hài lòng đến mấy, khả năng cao là bà cũng sẽ cố không thể hiện ra mặt, chỉ gật đầu chấp nhận: ‘Thôi được rồi, chuyện đã thành ra thế này thì biết làm sao.’.
Nhưng anh không muốn làm vậy. Đó là bất kính với bà Shim, là hành động chà đạp lên lòng tốt và sự tin tưởng của bà dành cho anh, Ji Heon thực sự không muốn làm thế, dù cho chuyện anh mang thai đã là sự thật không thể thay đổi, anh vẫn muốn làm tròn bổn phận của mình trong hoàn cảnh éo le này.
“Trợ lý Jeong đợi bác có lâu không?”
Trong lúc Ji Heon đang mải suy nghĩ, bà Shim đã quay lại.
“Đây này, bác soạn đủ đồ cả rồi, đồ dùng vệ sinh cá nhân và những thứ khác thì Jae Kyoung đã mang theo, bên kia cũng có sẵn, thành ra bác chỉ xếp thêm vài bộ quần áo mặc hàng ngày và đồ lót của thằng nhóc đó thôi.”
Bà Shim đưa túi đựng đồ của con trai cho Ji Heon, ngồi xuống ghế sô pha đối diện.
“Mà lần này chỉ có trợ lý Jeong đi theo Jae Kyoung đến Gimcheon thôi à?”
(Gimcheon: là một thành phố thuộc Bắc Gyeongsang (North Gyeongsang Province), Hàn Quốc. Thành phố này nằm trên các tuyến giao thông đường bộ chính giữa Seoul và Busan, bao gồm đường cao tốc Gyeongbu và tuyến đường sắt Gyeongbu Line.)
Địa điểm tổ chức vòng tuyển chọn đầu tiên cho Olympic năm nay vẫn là Gimcheon như mọi khi.
“Dạ không ạ. Có cả Trưởng nhóm Lee và Trưởng phòng Yoon cùng đi nữa ạ.”
“Vậy à. Mọi người đã vất vả nhiều rồi.”
Bà Shim nhấc tách cà phê đặt trước mặt lên, nhấp một ngụm cà phê đã nguội bớt, rồi lại đặt tách xuống, mỉm cười hiền hậu.
“Đây là lần đầu tiên Jae Kyoung đi thi đấu nhưng bác lại không đồng hành cùng nó, vậy mà bác cũng chẳng thấy lo lắng gì, chắc vì bác biết quản lý Jeong sẽ chăm sóc nó chu đáo nên mới thế, nhờ cả vào cháu nhé.”
Nghe những lời “tin tưởng”, “nhờ vả” đúng vào lúc này, Ji Heon càng thấy hổ thẹn, cúi thấp đầu. Những lời anh vẫn thường nói như ‘Vâng, bác cứ tin tưởng cháu ạ’, ‘Bác đừng lo ạ’, vào lúc này, anh lại không tài nào thốt ra được.
Ji Heon nhìn xuống đôi tay đang đan vào nhau đặt trên đùi mình một lát, chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Cháu… thưa bác. Thật ra hôm nay cháu đến đây là vì có chuyện muốn nói trực tiếp với bác ạ.”
“À, vậy à?”
Bà Shim vừa nhấc tách cà phê lên vừa hỏi lại.
Trái ngược với lời nói, vẻ mặt bà lại khá bình thản, như thể đang nghĩ: ‘Ừ, thảo nào, cứ thấy là lạ, mấy bộ quần áo này vốn chỉ cần bảo Min Woo đến lấy là được mà.’
“Cháu cứ nói đi, có chuyện gì vậy?”
“Chuyện là…” Ji Heon ngập ngừng một chút rồi lại im lặng.
Anh nhanh chóng sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, dùng giọng điệu chân thành và lễ phép nhất có thể để trình bày:
“Cháu thành thật xin lỗi vì đường đột thưa chuyện này với bác, bác gái. Chuyện là… cháu với Jae Kyoung đang hẹn hò ạ.”
Bà Shim đang định đưa tách cà phê lên môi thì sững người, tay vẫn giữ tách, chớp mắt lia lịa mấy cái, một lúc lâu sau mới ngập ngừng lên tiếng:
“Ơ, này trợ lý Jeong à, ý cháu là… cháu với thằng Jae Kyoung nhà bác…. đang hẹn hò á? Tức là… yêu đương… các thứ đó hả?”
“Vâng. Đúng vậy ạ.”
Nghe Ji Heon xác nhận, bà Shim há hốc mồm kinh ngạc, vội vàng đặt tách cà phê xuống bàn, hỏi dồn:
“Ớ, từ khi nào, hai đứa hẹn hò từ khi nào thế?”
“Dạ, cũng được khoảng đôi ba tháng rồi ạ.”
Nói xong, Ji Heon chợt thấy hơi chột dạ, liệu khoảng thời gian hẹn hò của anh và Jae Kyoung có hơi ngắn để ra mắt phụ huynh không nhỉ? Ji Heon có hơi hối hận, lẽ ra anh nên bịa là cả hai đã hẹn hò từ sau giải Vô địch Thái Bình Dương thì sẽ hay hơn, vừa nghĩ đến đó, bà Shim đã hét lên, giọng the thé, cả người như muốn ngã ngửa:
“Thật á?? Lâu thế rồi cơ á?”
“……Cháu xin lỗi ạ. Lẽ ra cháu nên thưa chuyện sớm hơn mới phải.” Ji Heon cúi đầu nói.
Bà Shim nhìn bộ dạng ấy của anh, lẩm bẩm: “Trời đất ơi…”
Một lát sau, bà vẫn chỉ lặp đi lặp lại đúng mấy từ đó: “Ôi trời đất ơi… Ôi trời đất ơi.”
“Cháu thật sự xin lỗi ạ.”
Ji Heon lại cúi đầu xin lỗi lần nữa, nghe giọng điệu đầy tội lỗi ấy, bà Shim mới như bừng tỉnh, vội vàng xua tay: “Ấy, không, cháu có lỗi gì đâu chứ, đừng làm vậy.”
“Sao cháu phải xin lỗi bác chứ? Khỏi nói, bác cũng biết tỏng là thằng Jae Kyoung nhà bác thích cháu trước, lẽo đẽo bám theo mãi, cháu mới thấy nó tội nghiệp mà đồng ý chứ gì. Từ hồi ký hợp đồng xong, nó đã kiếm đủ cớ để làm phiền cháu suốt ngày, ai mà chẳng biết, bác là người rõ nhất đây này.”
Bà Shim đang lẩm bẩm với vẻ hoang mang, đột nhiên nét mặt cứng lại, gọi Ji Heon, bà ghé sát hơn về phía anh, hạ thấp giọng hết mức có thể:
“Bác chỉ hỏi thôi nhé, có khi nào, thằng Jae Kyoung nhà bác…. Ép buộc cháu trong khi cháu không đồng ý không? Kiểu như dọa nếu cháu không chịu hẹn hò thì nó sẽ không đi thi Olympic hay gì đó tương tự ấy?”
Lúc này, Ji Heon mới chợt hiểu tại sao người xưa lại có câu ‘sợ đứng tim’ mỗi khi kinh ngạc, vì sao anh biết ư? Vì anh đang trải qua cảm giác đó đây này.
Thật sự, Ji Heon thật sự rất sốc, bảo sao Kwon Jae Kyoung tinh ranh đến thế, hóa ra là cậu ấy được di truyền giác quan thứ sáu nhạy bén y hệt mẹ mình.
“Dạ không, không phải đâu ạ. Tuyệt đối không có chuyện đó đâu ạ.”
Mãi mới hoàn hồn, Ji Heon vội vàng phủ nhận.
Thật lòng, anh chỉ muốn nói thẳng: ‘Cháu mới là người ngỏ lời trước ạ’, nhưng nghĩ lại thì lời nói dối này lộ liễu quá, có khi lại khiến bà Shim nghi ngờ thêm.
“Đúng là Jae Kyoung bày tỏ tình cảm trước ạ. Và vì hiện tại, mối quan hệ của cháu và cậu ấy đang khá nhạy cảm, nên ban đầu cháu cũng đã từ chối.”
Trước mắt, Ji Heon cứ phải nói đúng sự thật đã, rồi anh định bụng sẽ khéo léo đảo lộn trình tự sự việc, hoặc đổi chủ ngữ gì đó để chế ra một câu chuyện tình yêu nghe sao cho mùi mẫn, sao cho hợp lý, cơ mà khổ nỗi, anh có vắt hết óc cũng chẳng nhớ nổi tình tiết nào dùng được. Cố lục lọi ký ức, trong đầu cũng chỉ tua đi tua lại mấy cảnh cả hai làm tình. Chẳng lẽ lại thật thà khai báo ‘Bọn cháu lên giường trước rồi mới yêu ạ’? Hay ‘Hai đứa bọn cháu đã cùng nhau trải qua một kỳ heat cháy bỏng.’?
Không, không thể được!!
Cuối cùng, Ji Heon quyết định bỏ qua hết mọi diễn biến ở giữa, đánh thẳng vào kết luận.
“Dù sao thì bây giờ cháu đã thật sự yêu thương, cũng muốn trân trọng Jae Kyoung nhiều hơn rồi ạ, tất cả đều là những lời thật lòng của cháu, xin bác hãy tin cháu.”
Ji Heon cứ thế, nói thẳng một mạch.
“À, th…thế à…?”
Bà Shim có vẻ bị khí thế của Ji Heon áp đảo nên hơi lúng túng. Nhận thấy phản ứng của bà có vẻ chưa được xuôi lắm, Ji Heon nhanh trí tuôn một tràng những lời khen ngợi về Jae Kyoung:
“Dạ vâng. Bác cũng biết mà, Jae Kyoung tuy không khéo ăn nói cho lắm, nhưng thực ra, cậu ấy là người rất tinh tế, rất sâu sắc, tình cảm và suy nghĩ của cậu ấy đều rất chín chắn trưởng thành, cháu nói có đúng không ạ?”
Nghe vậy, bà Shim lập tức trưng ra vẻ mặt hoang mang, cứ như người mà Ji Heon vừa nói và cậu con trai vàng bạc của bà chỉ có chung cái tên là Jae Kyoung chứ hoàn toàn chả liên quan gì đến nhau, nhưng rồi, nghe mấy lời khen mát lòng mát dạ như vậy, đối tượng được nâng lên lại là con trai mình nên bà cũng vui lòng hùa theo: “Ừm, đúng vậy. Thằng bé nói năng hơi cục súc vậy thôi chứ bụng dạ nó tốt lắm, bác biết là trợ lý Jeong cũng hiểu mà.”
Ji Heon nhiệt tình gật đầu: “Vâng vâng, đúng vậy ạ.”
“Tuy cậu ấy nhỏ tuổi hơn cháu, nhưng cháu thực sự cảm thấy bản thân đã học hỏi được rất nhiều từ Jae Kyoung. Ở bên cậu ấy càng lâu, cháu càng nhận ra được nhiều mặt tốt của cậu ấy, và rồi… t…. tình cảm cũng dần sâu đậm hơn. Mối quan hệ này không chỉ đơn thuần là giữa vận động viên và người quản lý nữa… mà giống như là… giữa hai người bình thường thôi ạ, cùng giúp đỡ nhau, bù đắp những thiếu sót cho nhau… À, cháu còn nghĩ rằng nếu cứ thế, cùng nhau trân trọng, yêu thương mà sống tiếp… thì thật sự rất tốt ạ.”
Ji Heon cố gắng hết sức lựa chọn những mỹ từ đĩnh đạc, lễ phép, ngoan hiền, đúng chuẩn gu các bậc phụ huynh, khó khăn lắm mới nói hết được câu chuyện.
Nói đến đâu, Ji Heon lại ngượng chín mặt đến đó, mấy lần anh lắp bắp, suýt bỏ cuộc đến nơi, nhưng rồi lại tự trấn an, kệ đi, ba phần thật, bảy phần giả, cũng đâu phải ba xạo 100%, thế là anh lại tiếp tục cần mẫn hợp lý hóa, kiên trì tô vẽ quan điểm tình yêu chân chính và trưởng thành của cả hai cho bà Shim nghe.
May thay, công sức vật lộn lựa chọn câu chữ cũng được đền đáp, Ji Heon càng nói, sắc mặt bà Shim càng giãn ra, đến cuối cùng, khi câu chuyện của Ji Heon vừa kết thúc, bà thậm chí còn nở một nụ cười vô cùng mãn nguyện.
“Ra là vậy… Thật là, thằng Jae Kyoung nhà bác với trợ lý Jeong… Ôi trời ơi thật tình, bác thật sự không ngờ luôn đấy.”
Càng nghĩ càng thấy hài lòng, bà Shim cuối cùng lấy tay che miệng cười tủm tỉm.
“Ôi chao, phải rồi, bác đã thấy có gì đó là lạ, cứ linh cảm chuyện giữa hai đứa thể nào cũng thành ra thế này. Thằng nhóc Jae Kyoung nhà bác ấy mà, từ bé nó đã chỉ biết mỗi anh Ji Heon của nó thôi.”
Bà Shim cười nói với vẻ mặt đầy cảm khái, đột nhiên, bà cúi gằm mặt xuống, nước mắt rơi lã chã như mưa.
Ji Heon trợn mắt, trong lòng thầm gào thét: ‘Á á á á á á!’, tay thì cuống quýt rút vội khăn giấy trên bàn đưa tới.
“Bác gái, khăn giấy đây ạ.”
“Ôi, cảm ơn cháu.”
Bà Shim nhận lấy xấp khăn giấy Ji Heon đưa, vừa chấm nước mắt, vừa ngượng ngùng cười: “Ôi trời ạ, cháu xem bác này, bác làm sao thế này không biết, đúng là có tuổi rồi nên dễ xúc động.”
“Chẳng hiểu sao bác lại nhớ tới hồi Jae Kyoung nhà bác còn học tiểu học, suốt ngày chỉ dán mắt vào mấy video của thi đấu của cháu thôi.”
Ơ kìa bác gái…? Sao tự dưng lại đào mộ quá khứ xa xôi thế ạ…?
Ji Heon ngớ người, chẳng biết đáp lại thế nào, đành cười trừ, bất ngờ, bà Shim lại kể cho anh nghe một câu chuyện rất dễ thương của em bạn trai:
“Trợ lý Jeong không biết đó thôi, đến bữa cơm nó cũng vừa ăn vừa xem mấy video đó, mấy lần bác nhịn hết nổi, mới bảo nó, đếm đến ba mà không cất điện thoại đi thì cứ một giây, bác sẽ tịch thu một món ăn trên bàn. Thế mà nó vẫn cứ cố xem cho bằng được đấy. Cuối cùng, hôm đó nó phải ăn cơm trắng không luôn, thế mà nó có chừa đâu.”
“Ơ… thật thế ạ?”
Ji Heon bật cười hỏi: “Đến mức đó luôn ạ?”
Bà Shim khẳng định chắc nịch: “Đúng là đến mức đó luôn đấy! Bác không nói oan cho nó câu nào đâu.”
“Mà nào có phải chỉ một hai lần đâu chứ. Lúc ngồi chờ ở bể bơi nó cũng xem suốt, cuối cùng làm rơi điện thoại xuống nước, bác cũng không nhớ đã thay cho nó bao nhiêu cái điện thoại rồi nữa….”
Vừa tặc lưỡi kể tội con trai xong, bà Shim lại quay về vẻ mặt đầy cảm xúc, nở nụ cười.
“Hầy, thế mà cuối cùng thằng con chẳng nên thân của bác cũng cua được anh Ji Heon của nó cơ đấy. Con trai bác đúng là… lì lợm, à không, dai như đỉa, à không không, phải nói là… cái gì nhỉ, à đúng rồi, người Hàn Quốc với ý chí phi thường mới đúng.”
Giữa cơn xúc động dâng trào, bà Shim vẫn cố gắng tìm từ ngữ hoa mỹ nhất để bao biện cho sự đeo bám dai dẳng của cậu con trai, Ji Heon cảm thấy như anh vừa phát hiện ra thêm một điểm chung nữa giữa anh và bà Shim.
“Nói thật với cháu, bác cứ nghĩ, với tính của con trai bác, bác còn sợ cả đời này nó chẳng yêu đương, cưới xin gì được.”
Sau khi đã bình tĩnh lại phần nào, bà Shim vừa xì mũi vừa thủ thỉ:
“Cháu cũng biết nó mà, trông nó đâu có hứng thú gì với mấy chuyện đó, có cố gán ghép với ai, ép nó đi xem mắt bao lần đi nữa, có cũng nhất quyết không chịu. Bác cứ nghĩ thế là xong, đời này nó chỉ có nước ở giá thôi.”
Ji Heon cũng lờ mờ nhận ra chuyện bà Shim không đặt nhiều kỳ vọng vào việc kết hôn của Jae Kyoung từ trước. Đặc biệt, những lúc bàn về cuộc sống sau khi Jae Kyoung giải nghệ, bà Shim luôn tạo ấn tượng rằng mọi sự chuẩn bị cho tuổi già của con trai đều dựa trên tiền đề Jae Kyoung sẽ sống một mình, hoàn toàn loại bỏ khả năng về việc cậu ấy sẽ có một người bạn đời hay xây dựng gia đình gì đấy.
Thậm chí, ngay cả khi bà Shim doạ dẫm ‘Con mà giải nghệ là mẹ không nấu cơm cho nữa đâu đấy’, bà cũng tuyệt nhiên không bao giờ nói nốt vế sau: ‘Đi bảo bạn đời của con nấu cơm cho mà ăn’. Bà Shim chỉ bảo con trai, hoặc là tự mua đồ về ăn, hoặc tự thân vận động.
Dĩ nhiên, mỗi lần như vậy, Kwon Jae Kyoung chỉ đáp gọn lỏn một câu: ‘Con sẽ đi ăn McDonald’s ạ.’ là xong chuyện.
“Bản thân bác cũng từng kết hôn, nhưng rồi kết cục cũng chẳng đi về đâu, với cả, dạo này tỷ lệ ly hôn cao quá. Bác cứ nghĩ, nếu giờ ép Jae Kyoung kết hôn, nhỡ đâu thằng bé cũng đi vào ngõ cụt như bác thì sao đây, vậy chẳng phải là mệt mỏi lắm sao, thà thằng bé cứ ở vậy cả đời còn hạnh phúc hơn. Thế nên, bác toàn bảo nó thôi cứ ở vậy, ăn ngon mặc đẹp là đủ rồi, không ngờ…”
Nghĩ đến đây, cảm xúc lại dâng trào khiến bà Shim nghẹn lời trong giây lát, bà xì mũi thêm lần nữa, lấy xấp khăn giấy vừa vón cục lau khóe mũi, nói tiếp:
“Nhưng là một người mẹ, dù con cái có bao nhiêu tật xấu đi nữa, cũng là máu mủ do mình mang nặng đẻ đau, trong thâm tâm, bác vẫn mong thằng bé tìm được người tốt, không cần phải đi đến bước kết hôn gì đó, bác chỉ hy vọng Jae Kyoung có thể yêu đương một lần cho biết. Nói thật, lúc nãy nghe cháu nói xong, bác bất ngờ lắm, bác còn lo, không biết cái từ ‘hẹn hò’ mà cháu nói có đúng với cái nghĩa mà bác đang nghĩ không nữa.”
Vừa sụt sịt, bà Shim vừa cười phá lên: “Ôi đúng là, xin lỗi cháu nhé, bác lắm chuyện, lải nhải nhiều quá rồi nhỉ!”
Rồi bà Shim lại vội hạ giọng, dặn dò.
“Cháu tuyệt đối đừng nói cho Jae Kyoung biết mấy lời bác vừa nói nhé.”
“Vâng, đương nhiên rồi ạ.”
Ji Heon cười, trấn an để bà Shim đừng lo lắng.
Bà Shim dịu dàng nhìn Ji Heon, cũng nhoẻn miệng cười thật tươi, cảm xúc đã dần ổn định hơn, giọng nói cũng trở nên điềm đạm hơn hẳn.
“Bác cũng thích trợ lý Jeong lắm, năm đó, lần đầu gặp cháu ở Ilsan, bác đã ấn tượng rồi, cháu tuy còn nhỏ nhưng điềm đạm, phong thái chững chạc, làm việc gì cũng chu toàn, cứ như ông cụ non ấy. Bác còn bảo Jae Kyoung phải nhìn mà học tập, ngày nào cũng nói không biết bao nhiêu lần. Giờ gặp lại, cháu còn phụ trách quản lý Jae Kyoung nhà bác, bác vừa thấy lạ lẫm, vừa thấy may mắn, hơn ai hết, bác biết rõ, chỉ cần là chuyện cháu nói, Jae Kyoung chắc chắn sẽ răm rắp nghe theo, nay lại biết hai đứa có mối duyên tốt đẹp thế này, bác vừa thấy tự hào vừa vui mừng khôn xiết. Sau này mong trợ lý Jeong tiếp tục chiếu cố Jae Kyoung nhà bác nhiều nhé.”
Bà Shim nói năng hết sức từ tốn, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, hai mắt bà lại sáng rực lên, hỏi Ji Heon:
“Mà bác cứ gọi cháu là trợ lý Jeong mãi cũng hơi kỳ nhỉ? Hay bác…. Gọi thẳng tên cháu là Ji Heon luôn được không?”
Chỉ riêng lúc nói đến cái tên “Ji Heon”, giọng bà Shim đã nâng lên cao hơn nửa tone, cho thấy bà vô cùng, vô cùng muốn đổi cách xưng hô. Dù đang cố tỏ ra bình thản, như thể Ji Heon có từ chối cũng chẳng sao, nhưng trong giọng nói lại khéo léo gợi ý, cả biểu cảm lẫn giọng điệu đều để lộ hết cả ra, y hệt cậu con trai quý tử nhà bà.
Đúng là mẹ con, dù Jae Kyoung luôn phủ nhận, nói cậu ấy chẳng giống ai trong nhà, nhưng trong vô thức, sẽ luôn có những thói quen rất nhỏ để lộ ra, cũng đủ cho thấy mối quan hệ người nhà giữa bà Shim và Jae Kyoung.
Ji Heon mỉm cười, giống như mọi khi anh vẫn làm với Jae Kyoung, đưa ra câu trả lời mà đối phương muốn nghe nhất:
“Bác cứ gọi sao cho thoải mái là được, riêng cháu thì nếu được gọi bằng tên, cháu sẽ thấy mối quan hệ của hai bác cháu mình gần gũi hơn đó ạ.”
Đúng như dự đoán, bà Shim cười rạng rỡ, không giấu nổi vẻ mặt hài lòng, nói với Ji Heon:
“Vậy bác cứ gọi thẳng tên luôn nhé, Ji Heon à..”
Cố lên nha ad. Luôn đồng hành cùng ad và 2 bạn nhỏ 😍🥰