DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 5 - Chặng Nước Rút - Chương 103
- Trang Chủ
- DASH (BL NOVEL Hàn)
- VOL 5 - Chặng Nước Rút - Chương 103 - Kế hoạch cầu hôn chết yểu
VOL 5 – Chặng Nước Rút – Chương 103: Kế hoạch cầu hôn chết yểu
Sáng hôm sau, Ji Heon tỉnh dậy thì thấy Jae Kyoung đã ngồi chễm chệ trên chiếc ghế cạnh giường. Cảnh tượng y hệt như đêm qua, trước khi anh chìm vào giấc ngủ lại hiện ra trước mắt, khiến Ji Heon bán tín bán nghi, lên tiếng hỏi:
“Jae Kyoung à, đêm qua em có ngủ không đấy…?”
Jae Kyoung không nói gì, chỉ im lặng chỉ tay về phía chiếc ghế sofa đặt trong một góc phòng bệnh, không cần hỏi nữa cũng biết, đêm qua cậu ấy đã ngủ ở đó.
Phòng bệnh này không có giường dành cho người thân đến chăm sóc, mang danh là phòng VIP nhưng ngoài giường bệnh ra, chỉ có duy nhất một chiếc sofa dài đủ cho bốn người lớn cùng ngồi. Dù biết chiếc sofa đó cũng có thể dùng làm giường, nhưng đối với một vận động viên cao đến 194cm, nặng 85kg như Jae Kyoung thì nó quá chật chội.
Ji Heon thở dài, rõ ràng đêm qua, anh đã bảo cậu ấy cứ ra ngoài tìm một khách sạn ở gần đây mà ngủ, nhưng Jae Kyoung lại bảo tự lo được, cuối cùng, sau khi đợi anh ngủ thiếp đi, cậu ấy lại leo lên sofa, ngủ vật vờ.
“Em không thấy bất tiện à? Lưng em có bị đau không?”
Ji Heon vừa nhổm người dậy vừa hỏi, giọng vẫn còn hơi ngái ngủ.
“Em không sao. Nó thoải mái hơn em nghĩ.”
Jae Kyoung nói một câu mà chẳng ai tin nổi, rồi đứng dậy khỏi ghế, lấy nước từ máy lọc gần đó và đưa cho Ji Heon.
“Anh uống đi.”
“Cảm ơn em.”
Ji Heon vừa nhận lấy cốc nước đã uống ngay một ngụm. Nước lạnh chạm vào khiến vết thương trong miệng anh lại hơi nhói lên. Nhờ vậy, cơn buồn ngủ còn sót lại lập tức tan biến, đầu óc Ji Heon tỉnh táo hẳn.
“Mà khoan đã, em dậy từ lúc mấy giờ thế?” Ji Heon uống thêm một ngụm nước, hỏi.
“Khoảng ba tiếng trước ạ.”
Ji Heon kiểm tra điện thoại, đã chín giờ sáng.
Đêm qua, Ji Heon nhớ, sau mười một giờ đêm, anh mới ngủ thiếp đi. Lúc đó, Jae Kyoung vẫn còn ngồi trên ghế, dán mắt vào điện thoại. Có vẻ như bây giờ, dù Jae Kyoung có ngủ lúc mấy giờ đi chăng nữa nhưng vì thói quen sinh học đã ăn sâu vào cơ thể, thành ra cứ sáu giờ sáng là cậu ấy sẽ tự động mở mắt.
“Dậy sớm vậy, em đã làm những gì rồi, đừng nói em ngồi đó suốt ba tiếng nhé?”
“Không ạ, em đã ăn sáng ở căng tin bệnh viện rồi.”
“Rồi sao nữa?”
“Rồi thì… chỉ, em chỉ ngồi đây… ngắm anh thôi.”
Jae Kyoung cau mày, biểu cảm như đang muốn nói, không ngồi đây ngắm Ji Heon thì cậu ấy còn biết làm quái gì nữa đâu.
Đúng vậy, không phải cậu ấy nói đùa, đúng là cậu ấy đã ngồi lì bên cạnh Ji Heon suốt hai tiếng đồng hồ, chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh. Lúc không biết thì chả sao, đến khi biết rồi, tưởng tượng ra cảnh đó, Ji Heon lại thấy ngượng chín mặt.
“Thật, thật luôn đó hả… em cứ ngồi đó nhìn anh suốt à?”
Vừa ngại ngùng, Ji Heon vừa định đưa tay che đi khuôn mặt còn sưng, nhưng Jae Kyoung đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay anh.
“Không được đâu anh, còn sưng mà, sẽ đau đấy, anh đừng động vào.”
Cậu ấy nhẹ nhàng đặt bàn tay đang nắm chặt xuống đùi Ji Heon, nói:
“Anh ngủ mà cứ xoay người sang bên trái mãi thôi.”
“Thật à? Chắc tại ở nhà anh quen nằm nghiêng bên trái.”
“Thật. Em xoay đầu anh sang bên kia rồi mà anh vẫn cứ quay lại nằm nghiêng bên trái suốt.”
Đến lúc này, Ji Heon mới hiểu được, lý do thực sự khiến Jae Kyoung cứ ngồi trông anh suốt hai tiếng đồng hồ, bèn bật cười thành tiếng.
“À, ra là em ngồi canh để không cho anh nằm nghiêng sang bên trái, đè lên vết thương à?”
Ji Heon không thể nhịn cười khi tưởng tượng cảnh Jae Kyoung cứ ngồi sát cạnh giường, mỗi lần anh xoay người sang trái, cậu ấy sẽ lại cẩn thận quay đầu anh về phía ngược lại.
“Sao hôm nay em lại ngoan vậy chứ, đã khiến em vất vả nhiều rồi.”
Hành động săn sóc đó của Jae Kyoung vừa đáng yêu vừa dễ thương, khiến Ji Heon nhịn không được, nở nụ cười tươi tắn, đưa tay xoa đầu Jae Kyoung.
Em bạn trai hoàn toàn không phối hợp, cộc lốc đáp: “Có gì mà vất vả đâu ạ.”
Bình thường, dù chỉ là nói đùa, Jae Kyoung vẫn sẽ vênh mặt lên mỗi khi được Ji Heon khen, nhưng giờ, cậu ấy không cười mà chỉ trưng ra vẻ mặt khó chịu, xem ra trong lúc ngồi canh Ji Heon ngủ, mấy vết thương trên mặt Ji Heon đã lần nữa thổi bùng cơn giận trong lòng Jae Kyoung.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán….
“Vết thương của anh đỡ đau hơn chưa ạ?” Jae Kyoung vẫn hỏi bằng giọng điệu đầy lo lắng.
“Anh không sao, cũng đỡ sưng rồi mà, nhờ có em đấy, nếu em không chỉnh lại tư thế ngủ của anh thì chắc anh cũng không bớt nhanh vậy đâu.”
Nghe vậy, khuôn mặt cậu ấy mới giãn ra một chút. Jae Kyoung tựa lưng vào ghế, im lặng nhìn Ji Heon, ngay khi Ji Heon uống hết nước, cậu ấy đã cầm lấy cốc, hỏi:
“Anh có muốn uống thêm ly nữa không?”
“Không cần đâu.”
Sau khi xác định Ji Heon không muốn uống nước nữa, Jae Kyoung mang cốc không đi đặt vào bồn rửa rồi quay lại.
Cậu ấy lại ngồi xuống ghế, nhìn Ji Heon một lúc lâu rồi lên tiếng:
“Anh ơi.”
“Ơi?”
“…Anh thật sự có thai ạ?”
Đáp lại câu hỏi đột ngột này, phản ứng của Ji Heon chính là trợn tròn mắt: “Em hỏi gì cơ?”
“À không, em chỉ nghĩ…. không biết đêm qua em có mơ không thôi.” Jae Kyoung lẩm bẩm, như thể vẫn chưa dám tin vào hiện thực.
“Nhóc cưng à, em cứ nói thế thì em bé sẽ buồn đấy nhé.”
Ji Heon cố tình làm ra vẻ mặt còn buồn hơn cả em bé trong bụng.
“Ơ không, ý em không phải thế ạ.”
Jae Kyoung vội xua tay.
“Không phải em không thích, mà vì em vui quá thôi, anh đừng hiểu lầm em mà.”
“Tự em nói với em bé đi, xin lỗi chân thành vào.”
“A, cái đó thì…”
Jae Kyoung đột nhiên né tránh ánh mắt Ji Heon, khẽ lẩm bẩm gì đó.
Trước phản ứng ngượng ngùng thấy rõ của cậu ấy, Ji Heon chợt thấy buồn cười, lên tiếng hỏi: “Jae Kyoung à, sao đột nhiên em lại vậy? Là của em mà em cũng thấy ngại à?”
“Vâng? Thì tại em chưa nhìn thấy mặt em bé bao giờ mà.”
Jae Kyoung nói một câu hết sức vô lý nhưng thái độ lại vô cùng tự tin, như thể đó là điều hiển nhiên vậy.
“Với lại, em vốn cần khá nhiều thời gian để làm quen với một ai đó. Anh thì biết đến sự tồn tại của con trước em rồi, tuy chúng ta ở cùng nhau nhưng mãi đến hôm qua em mới được biết mà. Em thật sự vui lắm… vui lắm luôn, nhưng thật lòng thì em vẫn chưa biết phải đối mặt với em bé thế nào cho đúng nữa….”
Tóm lại, vì quá vui nên Jae Kyoung cảm thấy mọi thứ không chân thật lắm, đến mức nói một câu thôi mà cũng vấp chỗ này chỗ kia, biểu cảm căng thẳng và ngượng ngùng thấy rõ.
Thành thật mà nói, bản thân Ji Heon cũng từng thấy hơi ngại khi nói chuyện với em bé, dù anh biết rõ, đó là hoạt động nên làm để gắn kết tình cảm của thai nhi và ba mẹ, nhưng vì đều là lần đầu tiên trải qua việc này, nên việc anh hay Jae Kyoung thấy lạ lẫm là điều có thể thông cảm được.
Ji Heon lấy cớ thai nhi ‘chưa phát triển tai’ để giả vờ không biết gì cho đến tuần thứ 7, tuần thứ 8 gì đó mới chịu mở lời, trò chuyện với con.
Vậy nên, Ji Heon hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Jae Kyoung lúc này.
Nhưng mà…
“Đừng thấy xa lạ với em bé như vậy, bé cũng là con của em mà .”
Nghe Ji Heon nói thế, Jae Kyoung thoáng lộ vẻ mặt vô cùng sốc, rồi cậu ấy lẩm bẩm: “À, đúng thế thật…”.
“Nghe anh nói xong tự nhiên thấy thân thiết hẳn…”
“Đấy, thấy không, em cứ nghĩ như thế là được. Em cũng đặt tên cho em bé đi, như thế sẽ tạo cảm giác thân thiết hơn nữa đấy.” Ji Heon lấy gối kê sau lưng, ngả người ra sau, tựa hẳn vào, cười nói.
“Em đã nghĩ ra được cái tên ở nhà nào cho em bé chưa?”
Jae Kyoung nghiêm mặt đáp: “Chưa ạ…”
Nghe vậy, Ji Heon có hơi bất ngờ. Với tính cách của Jae Kyoung, anh nghĩ Jae Kyoung chẳng cần phải suy nghĩ sâu xa, cậu ấy sẽ chọn ngay một cái tên bất kỳ chợt nảy ra trong đầu rồi bảo với anh: “Cứ dùng cái tên này đi ạ.”
“Chỉ là tên ở nhà thôi mà, không cần nghĩ nhiều quá đâu. Cứ xem đang cần gì thì mình đặt cái đó thôi. Ừm… giờ cả ba chúng ta cần nhất là bám dính chặt lấy đúng chứ? Vậy cứ đặt mấy cái tên như Dính, Dẻo, hay là Bánh Dày, Dính Như Keo gì đó, em thấy sao?”
Mỗi khi Ji Heon thốt ra một cái tên, mặt Jae Kyoung lại biến sắc vì sốc, sợ hãi và kinh ngạc. Cậu ấy nhìn Ji Heon với vẻ mặt không thể tin nổi, lắp bắp hỏi:
“Anh, sao lại… không, dù biết đó không phải tên thật, nhưng sao anh lại đặt tên con bừa bãi như thế chứ?”
“Thì tên ở nhà thường hay được đặt đại đại còn gì.”
“Không thích. Em sẽ đặt tên thật đẹp.” Jae Kyoung nghiêm mặt nói.
“Sau này khi trò chuyện với con, em không muốn phải nói mấy câu như: ‘Này Bám Dính ơi, ba đây’, hay ‘Này Nhão Nhoét ơi, hôm nay con có bám dính tốt không?’ đâu nhé.”
“Này, không phải ‘Nhão Nhoét’, là ‘Dính Như Keo’ cơ mà. Sao em lại nói cái tên không có trong danh sách đề cử thế hả?”
Ji Heon bảo Jae Kyoung đừng có tự ý đổi tên, nhưng Jae Kyoung chỉ nhăn mặt đáp: “Cũng có khác gì đâu chứ…”.
“Nói chung là anh cho em thêm chút thời gian để suy nghĩ đi. Dù sao thì đó cũng là cái tên sẽ gọi suốt mười mấy tháng trời, ở nhà cũng gọi, em muốn suy nghĩ thật kỹ để đặt tên cho em bé.”
…Chỉ một cái tên gọi ở nhà thôi mà đã làm ầm ĩ lên thế này, có thể đoán trước, chắc chắn Jae Kyoung sẽ chăm sóc em bé còn tận tình hơn cả Ji Heon.
Có lẽ, Ji Heon nên suy nghĩ về việc giao chuyện chăm sóc con cho Jae Kyoung cũng nên?
Chắc vậy, ừm, chắc chắn đó là một ý tưởng không tồi, Ji Heon xoa cằm, tự mình đưa ra kết luận có lợi cho bản thân, rồi kéo bàn ăn trên giường ra, nói:
“Được rồi, tên gọi ở nhà thì em cứ suy nghĩ thêm đi, còn bây giờ, em lấy bữa sáng trong tủ lạnh ra giúp anh được không?”
“À vâng, anh ăn luôn bây giờ ạ?”
Jae Kyoung mở tủ lạnh, lấy ra sữa chua, salad gà và nước trái cây mà cậu ấy đã mua tối qua, tự tay mở nắp hộp sữa chua, đưa thìa cho Ji Heon, rồi cầm lấy gói salad, định xé bao bì thì lại nhíu mày.
“Rau trong salad hình như bị héo rồi anh ạ.”
“Héo sớm thế, em mới mua tối qua mà, chắc không sao đâu, em đưa anh xem nào.”
Jae Kyoung lắc đầu.
“Không được, vứt đi, để em đi mua suất mới cho anh.”
“Không sao đâu mà, em cứ đưa đây anh xem nào.”
Ji Heon vừa cười vừa nắm lấy tay Jae Kyoung, định giật lấy gói salad trên tay Jae Kyoung, nhưng cậu ấy đã lập tức lắc đầu mạnh hơn:
“Không được đâu ạ.” Để chắc ăn hơn, Jae Kyoung còn dùng cánh tay cơ bắp của mình, kẹp chặt gói salad vào lòng.
“Người ta bảo rau héo có thể dính vi khuẩn phân huỷ đó anh.”
“Thôi, em đừng có lằng nhằng nữa, ngày nào em chả cắm mặt làm giàu cho McDonald’s, em nghĩ rau trong mấy suất ăn ở đó là đồ tươi mới hay gì.”
Nghe vậy, Jae Kyoung như thể đã chờ sẵn, đáp trả ngay tắp lự:
“Anh với em giống nhau chắc?”
“Hửm? Anh với em giống nhau à?!” Cậu ấy đột ngột tăng âm lượng, gầm lên, vang vọng cả phòng bệnh, ai không biết lại tưởng cậu ấy đã nhịn suốt hai mươi năm chỉ để gào ra câu này mất.
“Cái thằng này…. em nhịn nãy giờ chỉ để kiếm cơ hội nói câu đó đấy hả?”
“Đúng rồi đấy ạ. Ha, giờ thì nhẹ cả người.”
Jae Kyoung nói như thể vừa trút được gánh nặng ngàn cân, rồi trả lại gói salad đã giấu cho Ji Heon.
Ji Heon vừa buồn cười vừa thấy khó hiểu, rồi lại bật cười lần nữa khi nhìn gói salad mà Jae Kyoung vừa đưa.
“Gì vậy, rau có héo tí nào đâu.”
“Không héo á? Bắp cải xẹp hết rồi còn gì, biết thế em đã không mua salad.”
Jae Kyoung tặc lưỡi.
“Dù sao thì anh cũng ăn cái này vào buổi sáng, em lại dậy sớm hơn anh, sau này em sẽ mua mới rồi mang đến cho anh trước khi đi tập là được.”
Jae Kyoung nghiêm giọng nói như thể đang ra lệnh, những lúc thế này, dù Ji Heon có bảo đừng làm, cậu ấy cũng sẽ bỏ ngoài tai.
Mà đúng thật, hôm qua Ji Heon chỉ bảo cậu ấy mua cho anh sữa chua với salad ở cửa hàng tiện lợi, vậy mà cậu ấy lại lặn lội đến tận cửa hàng salad chuyên dụng cách đó mười lăm phút đi taxi để mua sữa chua thủ công đựng trong lọ thủy tinh và salad tươi mới.
Cũng từ lúc đó, Ji Heon đã quyết tâm, từ giờ anh sẽ cẩn thận mồm miệng, không được nói đùa là muốn ăn gì với cậu ấy nữa, nếu không, có khi cậu ấy lại đi đến tận nơi sản xuất để mua về thật thì chết dở.
Ji Heon vừa ăn salad và sữa chua, vừa không ngừng tự nhủ, thì Jae Kyoung, người nãy giờ vẫn đang im lặng quan sát anh, bỗng lên tiếng:
“Hôm qua em quên không hỏi anh, anh không bị ốm nghén nặng đúng không ạ?”
“Ừa. Khi nào đói thì anh mới thấy hơi buồn nôn, còn không đói thì anh vẫn ổn, lúc ngửi mùi thức ăn anh cũng thấy bình thường, triệu chứng ốm nghén không nặng lắm.”
Nghe vậy, Jae Kyoung thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
“Vậy anh có đặc biệt muốn ăn món gì không ạ?”
“Không có.” Ji Heon nhanh chóng đáp.
“Không, không phải là bây giờ anh muốn ăn gì. Ý em là bình thường anh có đặc biệt thèm ăn món gì không?”
“Ừm, anh vẫn có nhu cầu nạp protein cao, ăn thịt chăng?”
“Thịt thì… bình thường anh đã thích ăn rồi mà.”
“Ừ nhỉ. Chắc em bé giống khẩu vị của anh rồi.”
Nghe Ji Heon nói vậy, Jae Kyoung lại như đã chờ đợi sẵn, lập tức đáp: “Không phải đâu.”
“Người ta bảo, món ăn thèm khi ốm nghén không liên quan nhiều đến khẩu vị của em bé, đa phần đều là mấy món mà cơ thể của người đang mang thai cần bổ sung thôi.”
Thấy Jae Kyoung điềm tĩnh ngồi giải thích thế kia, xem ra đêm qua cậu ấy cũng đã tìm hiểu kha khá về các vấn đề có liên quan khi mang thai. Thú thật, Ji Heon đã lo lắng không biết cậu ấy có thật sự thức suốt đêm để tìm cách thuê sát thủ hay không, nhưng may mà không phải.
“Trưa nay anh muốn ăn gì?”
Vì Ji Heon không đăng ký suất ăn khi nhập viện, nên anh phải tự mua đồ ăn ngoài.
“Em mua thịt cho anh nhé?”
“Đừng, giờ miệng anh đang như thế này, không ăn được mấy món phải nhai lâu đâu.”
Ji Heon nói xong mới chợt nhận ra mình đã lỡ lời, quả nhiên không ngoài dự đoán, mặt Jae Kyoung lại trở nên nhăn nhó.
“Anh à, nhân tiện thì em cũng muốn nói với anh về chuyện hôm qua một chút.” Jae Kyoung trầm giọng nói.
Da đầu Ji Heon tê hết cả lên, thầm căng thẳng, sợ cậu ấy lại nhắc đến chuyện thuê sát thủ gì đó, nhưng may mắn thay, Jae Kyoung không làm vậy. Thay vào đó, chuyện cậu ấy nói còn nghiêm trọng hơn.
“Em nghĩ việc Phó chủ tịch có mặt ở Trung tâm thể thao lúc đó không phải là ngẫu nhiên đâu.”
Ji Heon đang ăn sữa chua thì khựng lại.
“Ý em là….?”
“Em nghĩ, Karba đã cố tình sắp đặt, để anh ta xuất hiện ở đó.” Jae Kyoung nói thẳng, không chút vòng vo.
“Và ban đầu, có vẻ như anh ta không định gây sự với anh ở hành lang, mà định vào phòng chờ để gây sự với em mới đúng.”
Ji Heon bỗng mất hết cả khẩu vị, nhưng nếu bây giờ anh không ăn, để bụng đói, chắc chắn lát nữa sẽ buồn nôn ngay. Ji Heon rắc hạt tổng hợp bổ sung dinh dưỡng của phần salad lên sữa chua rồi hỏi:
“Sao em lại nghĩ vậy?”
“Thằng nhãi tà giáo.”
Ji Heon biết Jae Kyoung đang muốn nhắc đến ai, người bị cậu ấy đóng khung với hai chữ “tà giáo” chỉ có thể là Han Yu Seong.
Đúng lúc này, cái tên mà Ji Heon không muốn nghe nhất cứ thế xuất hiện, anh nén tiếng thở dài, hỏi: “Cậu ta thì sao?”
Jae Kyoung hiểu ý nghĩa của phản ứng phức tạp đó, cậu ấy nhìn Ji Heon chằm chằm một lúc rồi nói bằng giọng đều đều:
“Lúc đó em đang đeo tai nghe nên không nghe thấy tiếng động bên ngoài. Thế mà thằng nhãi tà giáo đó lại liếc nhìn em mãi. Cứ như một con chó… à không, một con cún đang buồn đi…. WC ấy.”
Trong lúc này, Jae Kyoung vẫn cố gắng không dùng những từ ngữ tục tĩu, cách hành xử đáng yêu đó trong thoáng chốc đã quét hết sạch mớ phiền muộn vừa xuất hiện trong đầu Ji Heon, anh vừa ăn sữa chua vừa cười.
“Thế là em bực mình, tháo tai nghe ra hỏi nó muốn gì mà cứ nhìn em như vậy, nó đáp ngay là hình như bên ngoài có đánh nhau, nó còn nghe thấy giọng của anh.”
“Thì… lúc đó cậu ta ngồi gần cửa phòng chờ mà. Đương nhiên cậu ta sẽ nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, hơn nữa, giọng anh cũng dễ nhận ra, cậu ta muốn báo cho em biết cũng là chuyện đương nhiên, có gì lạ đâu?”
Jae Kyoung khoanh tay thở dài, cái thở dài đó đã thay cho câu nói: ‘Đúng vậy, em biết ngay anh sẽ nói thế mà’, khiến Ji Heon bỗng thấy khó chịu.
Ji Heon tự hỏi liệu Jae Kyoung có nghĩ anh đang bênh vực Han Yu Seong không. Ji Heon cũng đã chuẩn bị tinh thần đón nhận sự bùng nổ của núi lửa Jae Kyoung, nhưng bất ngờ thay, Jae Kyoung lại không làm vậy.
“Anh à, anh thử nghĩ kỹ đi. Theo lẽ thường, nếu nghe thấy tiếng động như vậy bên ngoài, thay vì bồn chồn, lo lắng nhìn em như con ch…. bỏ đi, thì thằng đó phải tự chạy ra ngoài can ngăn chứ.”
Ngược lại, Jae Kyoung dùng chất giọng bình tĩnh hơn bao giờ hết, từ tốn giải thích.
Thành thật mà nói, Ji Heon khá…. Không, rất sốc mới đúng. Thái độ của Jae Kyoung đã khiến anh thấy sốc rồi, nhưng cụm từ ‘theo lẽ thường’ thoát ra từ miệng cậu ấy còn khiến anh sốc nặng hơn. Đã vậy, lập luận của cậu ấy còn khá hợp lý, khiến Ji Heon muốn không sốc cũng không được.
“Nếu ngay từ đầu, thằng đó thuộc loại không quan tâm đến sống chết của người khác như em thì không nói làm gì, nhưng anh cũng biết mà, nó đâu phải người như thế. Bình thường, cứ có cơ hội là nó giả vờ lễ phép, đúng mực, muốn ghi điểm trong mắt người khác, nhưng nghe thấy tiếng đánh nhau mà nó lại ngồi yên thì có vô lý không? Đó là chưa kể, nó còn nhận ra được giọng của anh cơ mà, theo lý mà nói, nó phải nhào ra ngay ấy chứ. Trước đó, nó chả siêng lấy lòng anh lắm còn gì.”
Lập luận khá thuyết phục.
Đúng vậy, Han Yu Seong đâu phải Kwon Jae Kyoung, nếu cậu ta nhận thấy sự ồn ào đến mức đó thì chắc chắn sẽ tự mình ra xem. Không phải vì tinh thần chính nghĩa mà vì ánh mắt của những người xung quanh, như Jae Kyoung đã nhận xét, Han Yu Seong là loại người luôn cố gắng tạo ấn tượng tốt với mọi người, đặc biệt là với những người có liên quan trong giới.
“Em nói thẳng, việc Phó chủ tịch có mặt ở Trung tâm thể thao lúc đó rất không bình thường, mà Phó chủ tịch gì chứ, thằng cha đó đã bị bãi nhiệm từ đời nào rồi còn gì. Vậy nên mới càng quái dị hơn, khu vực hành lang đó vốn cấm người ngoài ra vào, muốn vào phải có thẻ đã được ban tổ chức phát cho mới được, thằng cha đó làm gì còn quyền hạn đâu mà được nhận thẻ.”
“Cái đó là về mặt lý thuyết thôi, thực sự thì sẽ không kiểm tra gắt gao đến mức đó, anh nghĩ, nếu nói là có người cần gặp ở bên trong thì anh ta cũng sẽ được cho vào.”
Dù Phó chủ tịch hiện tại đã bị bãi nhiệm, nhưng anh ta đã hoạt động với tư cách thành viên ban điều hành Liên đoàn Bơi lội suốt mười năm. Mối quan hệ mà anh ta tích lũy được cũng rất lớn, nếu nói là có việc cần gặp ai đó và được cấp thẻ ra vào thông qua mối quan hệ có sẵn thì cũng không phải là chuyện bất khả thi.
Nhưng…
“Vậy, Jae Kyoung à, em thật sự nghĩ Karba cố tình nhắm đến thời điểm ngay trước khi bắt đầu thi đấu để cử Phó chủ tịch đến Trung tâm thể thao à?”
“Vâng, quá nhiều thứ bất thường mà anh, tổng hợp lại thì em không muốn nghĩ như thế cũng không được, đúng chứ?”
Jae Kyoung bình thản nói.
“Khi đó, chỉ còn mười lăm phút nữa là em phải bắt đầu thi đấu. Chuyện lại xảy ra ngay trước khi tiếng gọi đầu tiên vang lên, nếu trễ hơn, ban tổ chức gọi tên thì em bắt buộc phải di chuyển vào phòng tập trung, từ lúc đó trở đi, dù là người nhà hay bất kỳ ai có liên quan cũng không được vào nữa. Thế nên đám đó mới sắp xếp để tên Phó chủ tịch kia xuất hiện ngay trước thời điểm ấy. Nếu thằng cha đó chạm mặt em, em và anh ta cãi nhau, bỏ qua hiệu lệnh triệu tập của ban tổ chức, em sẽ bị loại ngay lập tức. Nếu anh hay những người khác cố gắng can ngăn và ép em vào phòng tập trung, thì em cũng phải bắt đầu trận đấu trong trạng thái kích động và tức giận. Dù là trường hợp nào đi nữa, chỉ cần điều đó có thể ảnh hưởng một chút đến phong độ thi đấu của em thì cũng là có lợi cho bọn họ rồi.”
Khoảnh khắc đó, Ji Heon chợt nhớ lại câu chuyện mà Trưởng phòng Yoon đã kể với anh qua điện thoại.
Ji Heon đã nghĩ, Kim Ki Seok làm ầm ĩ lên chuyện không được trì hoãn trận đấu, phải bắt đầu ngay lập tức, là để chuẩn bị cho trường hợp Han Yu Seong không đạt thành tích tốt, bọn họ sẽ có cớ để đối phó với giới truyền thông, lúc đó, anh còn tặc lưỡi cảm thán, bên đó đúng là bất chấp thủ đoạn, cái gì cũng muốn lợi dụng. Nhưng giờ, nghe Jae Kyoung phân tích xong, anh mới ý thức được, hoá ra âm mưu của đối phương còn hiểm độc hơn anh nghĩ, Kim Ki Seok làm vậy, chính là vì không muốn cho Jae Kyoung có thời gian trấn tĩnh lại tinh thần.
Ha, nghe chối tai thật sự nhưng cách giải thích này lại vô cùng hợp lý mới chết chứ.
Đến lúc này thì Ji Heon thực sự hết ăn nổi nữa, anh múc một thìa sữa chua đầy ắp, đút vào miệng Jae Kyoung rồi nói:
“Ừm nghe em nói vậy thì đúng là không phải ngẫu nhiên rồi.”
Không biết là vì được anh công nhận khả năng suy luận của mình, hay vì được anh đút sữa chua cho ăn mà Jae Kyoung lập tức nở nụ cười đắc thắng, còn nhún vai trông rất chi là hả hê. Ji Heon thừa thắng xông lên, gắp một miếng ức gà trong salad đưa vào miệng Jae Kyoung rồi nói tiếp:
“Dù có phải thật hay không, anh cũng sẽ nói lại chuyện này với công ty để tìm cách xử lý, em đừng bận tâm nữa làm gì.”
Khuôn mặt Jae Kyoung lập tức trở nên dữ tợn.
Chú chim non ngoan ngoãn há miệng đợi Ji Heon đút thức ăn vừa mới xuất hiện được vài phút đã chết yểu, giờ chỉ còn lại một con chim săn mồi đang nhai ngấu nghiến miếng thịt gà trong miệng, mắt long lên sòng sọc. Cứ đà này, có khi Jae Kyoung sẽ bỏ hết thai giáo thai nhi gì đó, rồi hét lên rằng: cái thằng phó chủ tịch khốn kiếp kia… tao sẽ bla bla bla…..
“Nào nào, để anh nói rõ luôn nhé, anh nói em đừng bận tâm đến không phải vì đây là chuyện có liên quan trực tiếp đến em, anh sợ em bị ảnh hưởng gì đó nên mới bảo em đừng nhúng tay vào, đó không phải ý của anh, em đừng hiểu lầm.”
Ji Heon nói, lại đút thêm một thìa sữa chua vào miệng Jae Kyoung trước khi cậu ấy kịp nuốt hết miếng thịt gà.
“Chỉ là anh muốn em hợp tác để anh có thể làm tốt công việc của mình thôi.”
“Thì anh cứ làm việc của mình đi.”
Jae Kyoung vừa nuốt hết thức ăn trong miệng đã nói ngay.
“Em cũng có nói anh không được làm đâu.”
“Vậy thì được, anh sẽ làm. Nên em làm ơn, hãy giao chuyện này cho anh, để anh xử lý. Còn em, cũng hãy lo làm việc của mình đi.”
“Chúng ta phải làm tốt việc của mỗi người chứ.” Ji Heon bình tĩnh nói.
“Việc của em là chăm chỉ tập luyện, tham gia thi đấu và đạt kết quả tốt. Còn việc của anh là đảm bảo cho vận động viên có thể tập trung hoàn toàn vào chuyên môn mà không phải bận tâm đến những chuyện khác.”
“Thế thì sao ạ?” Jae Kyoung khó chịu hỏi.
……Biết hết rồi mà còn “thế thì sao” cái gì chứ, thằng nhóc này.
Ji Heon cố nhịn để không nhào đến đấm cho Jae Kyoung một cái, rồi gắp miếng ớt chuông gần như đã ngập trong sốt kiwi, đưa vào miệng Jae Kyoung, nói:
“Em thử đổi góc độ để suy nghĩ đi, em khó chịu vì anh bị như thế này, anh biết, nhưng anh cũng khó chịu khi em cứ mãi bận tâm đến chuyện này y hệt như em vậy thôi, anh sẽ không nhịn được mà nghĩ: ‘Mình làm quản lý cũng chả đến nơi đến chốn nên vận động viên mới phải lo lắng, phải vất vả vì mình đến thế’. Em cũng không muốn thấy anh tự trách và buồn bã như vậy mà đúng chứ?”
Được tình đầu kiêm crush trọn đời đút cho món hợp khẩu vị, còn được đối phương nhẹ giọng dỗ dành như dỗ trẻ mẫu giáo, Jae Kyoung cũng chỉ đành đè nén sự bực bội, không làm ầm lên nữa. Tuy nhiên, trong lòng vẫn còn bất mãn, Jae Kyoung bĩu môi, cộc lốc nói:
“Anh đúng là quản lý của em, không sai, nhưng anh cũng là chồng em nữa mà.”
“Ủa ê, chưa cưới xin gì mà em đã gọi anh là chồng rồi cơ à.”
Ji Heon cố tình cười khẩy, móc mỉa.
Jae Kyoung nhìn Ji Heon, vẻ mặt có chút khó hiểu, rồi đột nhiên lớn tiếng nói: “À, vâng, anh nói đúng ạ.”
“Chưa phải chồng, thì cứ gọi là người sắp trở thành chồng em đi ạ.”
“Thật là, lúc này rồi mà em còn làm trò.” Ji Heon cố tình nói với giọng điệu thờ ơ.
“Chắc gì em đã cưới anh đâu chứ?”
“Hở…? Anh vừa nói gì vậy?”
Lần này, Jae Kyoung nhìn Ji Heon với vẻ mặt vô cùng hoang mang, như thể câu anh vừa nói, dù là một chữ, cậu ấy cũng chẳng hiểu. Ji Heon vẫn giả vờ không biết gì, nói lảng sang chuyện khác:
“Lúc anh cầu hôn, em đã trả lời đâu.”
“Ơ hay, chuyện đó mà còn cần em phải nói ra thành lời thì anh mới biết ý của em sao…”
Jae Kyoung đang lẩm bẩm vẻ mặt ngạc nhiên thì đột nhiên im bặt. Và rồi….
“Anh à, nói đến chuyện đó thì… sao anh lại cầu hôn em vậy?”
“Ơ…?”
“Sao lại là anh cầu hôn em chứ?” Trước khi Ji Heon kịp hỏi lại, Jae Kyoung đã bật dậy khỏi ghế, hét lớn.
“Em đã bảo là em sẽ làm mà. Em đã nói rõ là em sẽ giành huy chương vàng Olympic rồi cầu hôn anh mà, tại sao? Em đã đặt cọc trước là em sẽ làm chuyện đó rồi mà, sao anh lại cướp của em vậy?!” Jae Kyoung nổi đoá.
“Ơ, không, thế thì em cũng cầu hôn đi, anh đâu có nói em không được làm, em cứ cầu hôn là được mà.” Ji Heon lúng túng, lắp bắp đáp lại.
Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, anh định lảng chuyện khác để chuyển hướng thì lại đạp trúng mìn.
“Cầu hôn đâu nhất thiết phải do một người làm. Cả hai cùng làm cũng được mà, cả hai cùng làm thì càng tốt chứ sao.” Ji Heon cố gắng bình tĩnh nói.
“Anh cũng muốn được cầu hôn, anh mong chờ lời cầu hôn của em chết đi được đây này.” Ji Heon cố gắng nói những lời sáo rỗng nhưng vô ích.
“Em không thích. Mấy cái này nhất định phải là người tiên phong làm thì mới ngầu, người đi sau thì chẳng ra gì hết.”
Jae Kyoung như thể đã mất hết ý chí chiến đấu, yếu ớt ngồi phịch xuống ghế. Cuối cùng, cậu ấy úp mặt vào lòng bàn tay, lẩm bẩm bằng giọng đau khổ:
“Thậm chí, kế hoạch cầu hôn của anh còn ăn đứt cả kế hoạch cầu hôn của em. Làm sao huy chương vàng Olympic có thể thắng được ảnh siêu âm em bé chứ.”
“Này, kém xa chỗ nào chứ.” Ji Heon nghiêm mặt nói.
“Huy chương vàng Olympic mà em còn bảo kém xa? Đó là thành tựu lớn nhất mà một vận động viên có thể đạt được đấy.” Ji Heon cố gắng dỗ dành hết lời nhưng Jae Kyoung vẫn chẳng thèm nghe.
“Dù sao thì người đi trước đã có thành tựu còn khủng hơn rồi, em lấy huy chương vàng cũng có đọ lại được đâu.”
Cậu ấy vẫn lẩm bẩm bằng giọng điệu u sầu, mãi một lúc sau, Jae Kyoung mới ngẩng đầu lên nhìn Ji Heon, nói:
“Nhưng mà, cũng còn cách nào đâu….. anh ơi.”
“Ơi.”
“Nếu em cầu hôn anh sau khi Olympic kết thúc thì sao ạ? Có được không anh?”
“Được chứ. Anh sẽ giả vờ ngạc nhiên và cảm động.”
“…Không phải giả vờ mà anh phải thật sự cảm động chứ ạ, sao anh có thể nói thẳng ngay trước mặt em thế chứ….” Jae Kyoung nghiến răng, nói.
“Cấm tiệt diễn trò trước mặt em, anh, hãy dồn hết tâm huyết để thật sự cảm động đi ạ.”
Jae Kyoung đưa ra một yêu cầu hết sức vô lý, nhưng chính cậu ấy cũng là người hiểu rõ nhất sự vô lý này nên Ji Heon cũng không thể nói gì thêm, sợ làm tổn thương trái tim thuỷ tinh của em bạn trai.
“Được rồi. Anh sẽ cố gắng quên chuyện hôm nay đi, rồi khi em cầu hôn, anh sẽ thật lòng cảm động. Nếu có thể, anh sẽ cố gắng rơi nước mắt, khóc thật to cho em coi luôn.”
“……”
“Jae Kyoung à, làm được như thế là anh đã cố gắng lắm rồi đấy.” Ji Heon bình tĩnh nói.
Jae Kyoung dường như cũng nhận ra, nếu cứ tiếp tục bướng bỉnh, tranh cãi về vấn đề này thì chỉ có cậu ấy tức chết, nên vội vàng gật đầu:
“Ok, em hiểu rồi, chúng ta dừng chuyện này ở đây thôi anh ạ.”
“Được. Với cả, nói tiếp chuyện lúc nãy…..”
Ji Heon nhân lúc Jae Kyoung đã dịu xuống, nhanh chóng nói nốt để kết thúc câu chuyện về Phó chủ tịch.
“Anh hiểu em buồn và cũng rất tức giận. Anh cũng vậy thôi, nếu anh thấy em bị ai đó đánh cho mặt mũi tơi tả thì anh cũng sẽ nổi điên lên như em vậy. Anh cũng gào thét là: ‘Thằng khốn kiếp đó là ai, tao sẽ giết chết nó’.”
Ji Heon cố tình dùng những từ ngữ mạnh bạo, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng thường ngày của anh để cường điệu hoá cảm xúc.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Jae Kyoung thầm vui vẻ khi thấy Ji Heon dùng những lời lẽ thô tục như vậy.
Mặc dù thế, cậu ấy vẫn giả vờ bình thản, lên tiếng nhắc nhở: “Anh ơi, em bé nghe được đấy. Đừng nói mấy lời như vậy nữa.”
Nhìn vẻ mặt đang cố tỏ ra đứng đắn của em bạn trai, trong lòng Ji Heon thầm bắn pháo tưng bừng, vào lúc này, đối với anh, việc đối phó với Kwon Jae Kyoung dường như là điều dễ như ăn bánh.
“Được được, dù sao thì, ý anh là anh cũng tức giận giống em vậy thôi. Nhưng giận dữ là giận dữ, có tức đến mấy không giải quyết được vấn đề, nên anh sẽ giao việc xử lý cho chuyên gia. Anh sẽ thuê luật sư giỏi, yêu cầu bọn họ xử lý thật nặng. Trong lòng anh cũng muốn thuê….. giang hồ đánh cho tên đó một trận nhớ đời, nhưng anh sẽ không làm vậy. Nếu dùng hành vi phạm pháp để đối phó với hành vi phạm pháp, cuối cùng anh cũng sẽ rơi vào tình cảnh tương tự anh ta thôi.”
“Vậy mình cứ giao cho luật sư rồi mặc kệ ạ?”
Jae Kyoung lại nói với vẻ khó chịu, tuy nhiên, thái độ đã không còn hung hăng như lúc nãy nữa.
“Ừm. Đó là cách tốt nhất. Nên dù không muốn, anh cũng mong em hãy làm vậy vì anh.”
Ji Heon dứt khoát chốt lại vấn đề.
“Dù sao thì, người chịu thiệt hại lớn nhất trong chuyện này là anh, người viết đơn tố cáo cũng là anh. Anh là người hiểu rõ nhất thiệt hại anh phải gánh nên anh sẽ bàn bạc kỹ với công ty, dù là bằng cách nào cũng sẽ khiến anh ta phải chịu trừng phạt thích đáng. Vậy nên, em đừng bận tâm đến chuyện này nữa. Đừng tự gây áp lực cho mình bằng cách nghĩ ‘phải làm gì với tên Phó chủ tịch đó đây’, mà hãy gạt bỏ nó đi và tập trung vào tập luyện, anh hứa, sẽ thông báo tình hình tiến triển một cách đầy đủ cho em, nhé?”
“… Vâng, em biết rồi.” Jae Kyoung miễn cưỡng đáp, rồi cậu ấy lại tỏ vẻ bực bội:
“Nhưng mà… trước đó anh cũng nói với em, thằng cha đó cùng lắm cũng chỉ bị phạt tiền hoặc án treo thôi. Em không thích thế, em muốn thấy thằng cha đó vào tù.”
“À, chuyện đó thì em đừng lo.”
Ji Heon lại múc một thìa sữa chua đầy ắp, rắc thêm một ít hạt tổng hợp như lúc nãy, rưới sốt kiwi lên trên, đưa vào miệng, nói:
“Cũng nhờ ơn em đấy, hôm qua em cứ nói mãi về chuyện giảm nhẹ tội với cả trả thù nên anh mới sực nhớ ra, có lẽ anh có thể tống cổ Phó chủ tịch vào tù được đấy.”