×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 5 - Chặng Nước Rút - Chương 102

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 5 - Chặng Nước Rút - Chương 102 - Đã làm gì đâu?? Đã đụng vô đâu??
Prev
Novel Info

VOL 5 – Chặng Nước Rút – Chương 102: Đã làm gì đâu?? Đã đụng vô đâu??
Nhìn khuôn mặt sưng phù phản chiếu trên màn hình điện thoại, Ji Heon khẽ thở dài, đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, màn hình sáng bừng, hiện lên một dãy số, là dãy số mà dù có nhắm mắt, Ji Heon cũng có thể đọc thuộc vanh vách, số của Jae Kyoung.

Nhìn cái tên Jae Kyoung hiện trên màn hình thôi cũng đủ khiến Ji Heon vô thức mỉm cười. Nghĩ bụng mình đúng là mình hết thuốc chữa rồi, Ji Heon nhấn nút nghe máy.

“Anh nghe đây, chúc mừng em vừa lập kỷ lục châu Á mới nhé.”

[Anh đang ở đâu đấy?]

Jae Kyoung hỏi, chẳng thèm đếm xỉa đến lời chúc mừng của Ji Heon.

“Anh hả? Ở bệnh viện.”

[Kiểm tra xong chưa ạ? Bác sĩ bảo sao vậy anh? Có nặng lắm không? Có cần tiểu phẫu hay gì đó không anh?]

Jae Kyoung hỏi dồn dập, giọng trầm hẳn xuống.

[Anh lấy giấy chẩn đoán chưa? Thương tật thế nào?]

Jae Kyoung hỏi liên tục, không cho Ji Heon kịp xen vào.

Cách một cái điện thoại mà cậu ấy còn phản ứng mạnh đến thế, Ji Heon tự hỏi, trong hoàn cảnh mà bản thân phải mang theo tâm trạng đầy lo lắng, rốt cuộc Jae Kyoung đã thi đấu kiểu gì mà vẫn lập được kỷ lục khủng như thế kia.

“Anh chưa biết nữa.” Ji Heon cười đáp.

“Anh mới làm thủ tục xong thôi, đang ngồi đợi đây.”

[Vẫn chưa xong luôn ạ?]

“Tại anh đi khám ở bệnh viện đa khoa mà, đợi lâu chút cũng là chuyện bình thường. À đúng rồi, Jae Kyoung à, đúng lúc em gọi nên anh cũng nhân tiện nói luôn.”

“Anh định hôm nay sẽ ở lại bệnh viện để kiểm tra một hôm, mai mới về lại Seoul.”

[Vậy em cũng đến bệnh viện với anh.]

Jae Kyoung đáp ngay tắp lự

[Mai em sẽ về cùng anh luôn.]

Thấy cái cách Jae Kyoung chốt lịch mà không cần đến một giây để suy nghĩ, Ji Heon biết, giờ anh có bảo cậu ấy về trước cũng chẳng ăn thua.

“Ừm, được rồi. Vậy em cứ phỏng vấn rồi hoàn thành hết mọi chuyện xong xuôi đi đã, rồi hẵng đến nhé.”

[…….]

“Này, Kwon Jae Kyoung, lại chơi trò im lặng với anh đấy à.”

Ji Heon cố tình hạ giọng cảnh cáo.

“Dỏng tai lên nghe cho rõ đây, em phải hoàn thành hết tất cả lịch trình đã định trước, không được bỏ sót cái nào rồi mới được phép tới đây, em nghe rõ chưa?”

[Em biết rồi ạ.]

Jae Kyoung miễn cưỡng trả lời.

“Ngoan lắm, vậy lát gặp em sau nhé.” Ji Heon lại cười nói.

Cuộc gọi kết thúc, Ji Heon cất điện thoại vào túi áo khoác thì đầu ngón tay chạm phải thứ gì đó, là tấm ảnh siêu âm anh vừa nhận được lúc nãy.

Lấy tấm ảnh ra khỏi túi, Ji Heon lại ngắm nghía kỹ càng thêm lần nữa. Lúc nãy, đầu óc quay cuồng nên dù đã được nghe bác sĩ giải thích tường tận, anh vẫn chẳng nhìn ra được cái gì, chỉ máy móc gật đầu theo từng lời bác sĩ nói, nhưng giờ ngắm kỹ, anh cũng mơ hồ phân biệt được đâu là mông, đâu là đầu của em bé, riêng tay thì có thể thấy rõ mồn một.

Chậc, sinh mệnh nhỏ bé trong bụng anh chỉ cần lớn thêm chút nữa là sẽ thành hình người hoàn chỉnh rồi.

Vừa ngạc nhiên ngắm nhìn tấm ảnh, Ji Heon vừa nhớ lại lời bác sĩ bảo, nếu em bé giống ba thì sẽ to con khỏe mạnh lắm, Ji Heon vô thức bật cười.

“Nếu giống ba nhỏ của con thì con sẽ còn to con khỏe mạnh hơn nhiều, con thấy có đúng không?” Ji Heon nhìn bóng dáng mờ ảo trong ảnh, khẽ thủ thỉ, rồi anh hôn chụt lên tấm ảnh một cái, trân trọng cất lại vào túi áo khoác.

Gần bốn giờ chiều, Jae Kyoung mới đến bệnh viện.

“Anh thấy sao rồi ạ? Còn đau nhiều không?”

Vừa bước vào phòng bệnh, cậu ấy đã hỏi ngay.

“Anh ổn hơn rồi. Nhờ dán cái này này.”

Ji Heon chỉ vào miếng dán giảm đau trên má, Jae Kyoung bĩu môi, trưng ra vẻ mặt chán ghét như đang hoài nghi về công dụng của miếng dán, tiến đến gần giường bệnh hơn, Jae Kyoung nhỏ giọng hỏi:

“Anh lấy giấy chẩn đoán chưa? Bác sĩ bảo sao ạ?”

“Anh chỉ bị xây xát với bầm tím thôi. Cố lắm mới lấy được giấy xác nhận thương tật kéo dài ba tuần đấy.”

“Chi ba tuần thôi ạ? Như này mà chỉ có ba tuần á?”

Jae Kyoung gần như không thể tin nổi, tức tối nói.

“Phải gãy chỗ nào đó mới được bốn tuần trở lên cơ, giờ anh có rách màng nhĩ cũng chỉ được ba tuần thôi.”

“Khốn kiếp thật đấy…” Jae Kyoung lầm bầm, đặt túi xuống cạnh giường, tiếp tục hỏi.

“Thế thương tật 3 tuần thì có tống cổ thằng khốn đó vào tù được không anh?”

“Khó đấy, em cũng biết mà, cùng lắm là phạt tiền hoặc hưởng án treo thôi.”

“Hay em thuê giang hồ giết quách thằng đó luôn được không nhỉ?”

“Này, mặt anh đang đau lắm đấy, đừng có chọc anh cười.”

“Cười gì chứ? Em đang nghiêm túc mà.”

Jae Kyoung nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc rồi ngồi xuống ghế.

“Mà anh nhập viện kiểu gì thế ạ?”

“Kiểu gì là kiểu gì?”

“Không có người giám hộ thì không được nhập viện mà.”

“À, ở đây nếu đóng trước viện phí thì chỉ cần gọi điện cho người nhà là sẽ họ cho làm thủ tục luôn. Nên anh gọi cho em gái anh rồi làm thủ tục thôi.”

Lời Ji Heon vừa dứt, Jae Kyoung đã “Chậc” một tiếng, tỏ vẻ không vui.

“Em chậc cái gì mà chậc.” Ji Heon cười nói.

Jae Kyoung lập tức làu bàu: “Em đã định ký tên vào mục người giám hộ rồi đấy.”

“Em có phải người nhà anh đâu mà ký được.”

“Lần trước là em ký đó còn gì.”

“Lần đó là tình huống khẩn cấp nên bệnh viện mới chấp nhận thôi. Bình thường không phải gia đình, không có quan hệ huyết thống thì không được nhá.”

“…….”

Jae Kyoung ngậm miệng im ru, không cách nào phản bác.

Nhìn cái cách cậu ấy đang ngó Ji Heon chằm chằm với ánh mắt hờn dỗi thấy rõ, chắc cậu ấy đang mong Ji Heon sẽ nói gì đó để dỗ dành mình.

Ji Heon biết tỏng nhưng vẫn giả vờ hỏi:

“Sao, em muốn làm người giám hộ của anh à?”

“Vâng.”

Jae Kyoung đáp ngay, rồi như nhận ra mình có hơi vồ vập quá, cậu ấy vội điều chỉnh giọng điệu, thái độ hết sức trịnh trọng:

“Khoan đã ạ, nói chính xác hơn thì không phải em muốn làm người giám hộ, mà em muốn chúng ta có một mối quan hệ mà em có thể trở thành người giám hộ của anh cơ.”

“Gì cơ, em muốn làm em trai anh á?”

“……Anh à.”

“Ơi?”

“Anh đừng như vậy nữa mà.” Jae Kyoung cau mày, hạ giọng nói.

“Em đang điên tiết lắm đây này, cứ nhìn mặt anh là em lại muốn sôi máu, anh đừng có chọc tức em thêm nữa.”

Miệng thì bảo đừng chọc tức, nhưng nhìn biểu cảm của Jae Kyoung thì chẳng khác nào đang van nài Ji Heon, xin anh đừng làm cậu ấy buồn thêm nữa thì đúng hơn.

“Rồi rồi, anh không đùa nữa, anh xin lỗi mà.” Ji Heon vội nói.

“Câu vừa rồi là anh đùa thôi, tóm lại là Jae Kyoung muốn trở thành gia đình của anh, đúng chứ?”

Trái tim bé bỏng đã tổn thương, giờ Jae Kyoung còn chẳng thèm trả lời. Cậu ấy khoanh tay ngồi đó, mắt nhìn sang chỗ khác, dùng cả cơ thể để nhắn nhủ cho Ji Heon biết cậu ấy không chỉ dỗi bình thường, mà là dỗi lắm lắm luôn.

Nhìn bộ dạng đó của Jae Kyoung, Ji Heon bật cười, cuối cùng, anh xoay người mở ngăn kéo cạnh giường ra.

“Đây, tặng em cái này.”

Ji Heon lấy tấm ảnh siêu âm trong ngăn kéo ra, dúi vào tay Jae Kyoung, nói:

“Jae Kyoung à, em kết hôn với anh nhé.”

Jae Kyoung lặng lẽ nhìn tấm ảnh siêu âm Ji Heon đưa, khẽ lẩm bẩm:

“Cái này là…….”

“Dễ thương đúng không? Quà cưới của anh đấy.”

Ji Heon cười, nghiêng người về phía Jae Kyoung, tay chỉ vào tấm ảnh, nhẹ nhàng giải thích:

“Đây là đầu, còn đây là mông của em bé.”

Jae Kyoung vẫn im thin thít, lặng lẽ ngắm nhìn tấm ảnh, rồi đột nhiên lật mặt sau ra xem, xác nhận không có gì ở đó xong, cậu ấy mới ngẩng đầu lên hỏi:

“Ảnh này… có đúng là của anh không ạ?”

“Hả???”

Phản ứng đột ngột và có phần vớ vẩn, ngây ngô đó của Jae Kyoung khiến Ji Heon ngớ người, bật cười phá lên.

“Đương nhiên là của anh rồi, chứ chẳng lẽ là của người khác à?”

Jae Kyoung không cười, mặt vẫn không chút biểu cảm, cậu ấy cúi đầu xuống, im lặng nhìn chằm chằm tấm ảnh. Mãi một lúc sau, cậu ấy mới ngẩng đầu lên nhìn Ji Heon, khẽ hỏi:

“Anh ơi, anh định sinh con sao?”

Câu hỏi này thực sự nằm ngoài dự đoán của Ji Heon, anh ngỡ ngàng đến mức quên cả trả lời, chỉ biết ngây người nhìn Jae Kyoung.

Thấy vậy, Jae Kyoung hỏi lại lần nữa:

“Anh thật sự sẽ sinh con ạ?”

Thanh âm đột ngột trầm xuống của Jae Kyoung đã kéo Ji Heon về lại thực tại.

“Ừm, anh sẽ sinh.”

“Thật sao ạ……?”

“Thật mà. Thế nên anh mới nói cho em biết chứ.”

“Anh đã suy nghĩ kỹ chưa vậy?” Jae Kyoung lại hỏi.

Trái ngược với vẻ mặt thờ ơ, giọng nói của cậu ấy lại lộ rõ vẻ căng thẳng.

À không, thực ra thì nét mặt của cậu ấy cũng đã có sự biến hoá. Thoạt nhìn thì có vẻ không khác gì bình thường nhưng quan sát kỹ sẽ thấy rõ, biểu cảm của cậu ấy đang thể hiện sự lo lắng, bất an, đôi môi khô khốc, đôi mắt nâu thì mở to, hàng mi dài không ngừng run rẩy.

“Nếu anh quyết định nhanh quá thì giờ vẫn có thể suy nghĩ lại mà.”

Nói đến câu này, giọng Jae Kyoung đã khàn hẳn đi, tay cũng run đến mức sắp làm nhàu nát tấm ảnh đang cầm.

Đây là lần đầu tiên Ji Heon thấy Jae Kyoung căng thẳng đến mức này, ngay cả ở thời điểm khi chỉ mới mười tám tuổi, lúc bước vào trận chung kết Olympic đầu tiên, Jae Kyoung vẫn luôn giữ được dáng vẻ thản nhiên và tự tin, trái ngược hẳn với lúc này.

Không mất quá lâu để Ji Heon nhận ra được lý do thực sự khiến Jae Kyoung bất an là gì, anh cười rồi gật đầu.

“Không đâu. Anh đã suy nghĩ rất kỹ, cân nhắc vô cùng cẩn thận rồi mới quyết định đấy.”

“Thật hả anh……?”

“Thật mà. Này, em không biết anh đang háo hức mong chờ việc sinh và nuôi nấng đứa bé này nhiều đến mức nào đâu. Giờ em có phản đối anh cũng mặc kệ, anh chắc chắn sẽ sinh và nuôi dạy con thật tử tế.”

Dù biết thừa Jae Kyoung sẽ không bao giờ làm vậy nhưng Ji Heon vẫn cố tình hạ giọng đe doạ.

“Không phải, sao, sao em có thể phản đối được chứ? Tuyệt đối không. Em không hề phản đối mà.”

Jae Kyoung vội nói, mắt lại nhìn xuống tấm ảnh, đột nhiên, khoé mắt cậu ấy đỏ hoe, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má.

“Ơ? Jae Kyoung à.”

Thấy vậy, Ji Heon giật mình chồm người tới gần, gọi tên em bạn trai.

Jae Kyoung không đáp lời, quay người đi, úp mặt vào bên tay còn lại, bật khóc.

Ji Heon lặng người nhìn tấm lưng to lớn đang run lên từng hồi của Jae Kyoung, anh biết lúc này mình không nên lên tiếng, làm vậy sẽ chỉ khiến cậu ấy xấu hổ hơn.

Đợi đến khi Jae Kyoung đã bình tĩnh hơn, lại nhìn tấm ảnh đang cầm trên tay, lần này thì hay rồi, cậu ấy khóc nức nở thành tiếng luôn.

Thân hình to như hộ pháp ngồi ôm khư khư tấm ảnh siêu âm bé tí, cứ thế khóc lấy khóc để, trông vừa đáng yêu vừa buồn cười không chịu nổi. Ji Heon mím môi nhịn cười, chẳng buồn dỗ dành mà rút ngay điện thoại ra, quay video lại. Cảm nhận được bầu không khí “nguy hiểm”, Jae Kyoung vốn đang vùi nửa mặt vào cánh tay, đột ngột quay đầu lại nhìn Ji Heon, khàn giọng lầm bầm:

“Anh đang làm gì thế… Anh đang quay video em đó hả?”

“Tại em đáng yêu quá đấy.”

“Anh à, cái này mà đáng yêu gì chứ.”

Ngay cả trong lúc đang nức nở, Jae Kyoung vẫn phải nhăn mặt tỏ vẻ ghê tởm cho bằng được.

“Sao? Sao chứ? Anh nói đang yêu thì là đáng yêu, người ta vẫn hay quay lại mấy cái này để sau này con lớn thì cho nó xem mà.”

“Em không thích. Anh không được làm vậy!!”

Jae Kyoung nhất quyết phản đối, làm ầm ĩ hết cả lên. Ji Heon bĩu môi, dạo trước, mỗi lần anh khen cậu ấy đáng yêu thì cậu ấy sẽ được đà lấn tới, làm mấy trò đáng yêu hơn cho anh xem, thế mà giờ, chỉ vừa biết mình sắp làm ba mà cậu ấy đã giãy đành đạch thế này rồi cơ đấy.

“Rồi rồi, thì không cho xem. Anh xem một mình thôi.”

“Anh cũng không được xem nữa. Xóa video đi ạ.”

“…. Rồi rồi, Anh xóa đây.”

Ji Heon gật đầu qua loa rồi nhanh trí ngồi đè lên điện thoại để Jae Kyoung không động vào được. Jae Kyoung thấy vậy, dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Ji Heon, đưa ra mấy lời đe dọa vô lý kiểu như nếu anh mà phát tán cái video đó đi đâu thì cậu ấy sẽ kiện anh cho bằng được.

Dù vậy, nhờ có nốt nhạc đệm này mà Jae Kyoung cũng bình tĩnh lại phần nào, không khóc nữa.

“Hết khóc rồi à?” Ji Heon cười hỏi.

Jae Kyoung lấy tay dụi mắt, đáp: “Vâng… nhưng mà nhìn mặt anh… em lại muốn khóc nữa rồi.”

“Hả? Em thích đến thế cơ à?”

“Thích lắm ạ.” Jae Kyoung đáp mà không cần suy nghĩ:

“Thích đến mức em cứ ngỡ đâu mình đang mơ ấy.”

Jae Kyoung nói ra những lời lãng mạn như vậy bằng giọng điệu cục súc nhất thế giới rồi cậu ấy lấy mu bàn tay quệt mặt, nói thêm:

“Chuyện anh có thai chỉ là một phần thôi, điều khiến em thấy vui nhất là khi anh nói với em, anh quyết định sẽ sinh con, thật sự, lúc nghe anh nói như vậy, em vui đến mức không thể tin nổi.”

Ji Heon hiểu tại sao Jae Kyoung lại cảm thấy như vậy, bởi vì trước đây, chính anh đã nhiều lần khẳng định chắc nịch rằng anh chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con, hiện tại không và sau này cũng sẽ như vậy. Vì thế, Jae Kyoung cũng đã hứa sẽ không nhắc đến chuyện con cái nữa, sau đó, cậu ấy cũng thật sự không hề đả động đến.

Thậm chí, sau khi chương trình Đồng hành cùng sao lên sóng, dưới mỗi bài đăng liên quan sẽ có cả tá giang cư mận kéo vào bình luận về chuyện con cái sẽ tiếp nối sự nghiệp bơi lội của cả hai ra sao, Jae Kyoung cũng xem như chả thấy, chẳng nói năng gì về chuyện đó.

Cậu ấy sẽ lải nhải đủ thứ như: “Anh ơi, người ta bảo chúng mình hợp nhau lắm đấy, xét về tướng số thì là cặp đôi cực kỳ hợp mệnh, tử vi bảo cưới nhau sẽ sống hạnh phúc, đầu bạc răng long,…” nào là kết hôn, nào là tuần trăng mật, cậu ấy đều sẽ đề cập đến ít nhất một lần, nhưng riêng phương diện con cái, Jae Kyoung vẫn giữ được lời hứa của mình, không hề nhắc đến trước mặt Ji Heon, dù là nói đùa cũng không, vì cậu ấy biết, đề tài đó sẽ khiến Ji Heon cảm thấy nặng nề.

Đúng như dự đoán, Jae Kyoung dùng lòng bàn tay quệt đại vài lần trên mặt, vẫn dùng giọng điệu đầy lo lắng, hỏi Ji Heon:

“Nhưng anh ơi, anh thật sự thấy ổn sao ạ?”

“Ổn gì cơ?” Ji Heon với tay rút xấp khăn giấy trên tủ kê sát giường bệnh, nhẹ tay lau mặt cho em bạn trai.

“Anh sẽ phải chịu nhiều khổ sở lắm đó… Em nghe nói lúc sinh con đau đớn khủng khiếp luôn.”

“Thì biết làm sao được bây giờ, cái đó là đương nhiên mà.”

Ji Heon tỉnh bơ đáp, như thể chuyện đó cũng chẳng có gì to tát.

“Ai cũng phải trải qua vất vả như thế mới sinh con được mà, anh cũng sẽ làm được thôi.”

“Nhưng anh ghét bị đau mà.”

“Chứ có ai thích bị đau đâu em?”

Ji Heon bật cười khẽ, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ vùng da đã sưng đỏ vì khóc ngay dưới khoé mắt của Jae Kyoung.

“Không sao đâu. Dù gì thì anh cũng thuộc dạng chịu đau khá giỏi mà.”

“Vớ vẩn, anh bảo anh không dám nhổ răng nếu không gây tê còn gì.”

“……Em thử kiếm coi có ai dám nhổ răng mà không có thuốc gây tê ra đây cho anh xem đi.”

Ji Heon điềm tĩnh đáp.

“Nhóc cưng à, thời xưa người ta dùng cách đó để tra tấn đấy.”

Ji Heon véo nhẹ vào vùng da dưới mắt Jae Kyoung một cái rồi rụt tay lại.

Ngả lưng ra sau, tựa người vào đầu giường, Ji Heon nói tiếp:

“Với lại, chuyện sợ đau chỉ là anh viện cớ thôi. Không phải vì lý do đó mà anh không muốn sinh con đâu, anh từng nói với em rồi mà, nguyên nhân lớn nhất khiến anh không muốn làm vậy là vì anh không tự tin mình có thể nuôi dạy con thật tốt.”

Jae Kyoung nhìn Ji Heon với ánh mắt như muốn hỏi: “Vậy tại sao bây giờ lại…?”

“Nhưng mà anh lại nghĩ, nếu có em ở bên cạnh thì có lẽ anh sẽ làm được thôi, đơn giản là ngay từ đầu, khi biết được sự tồn tại của con, anh đã không hề có ý định bỏ con rồi.”  Ji Heon cười nói.

“Lúc mới biết mình có thai, anh cũng hoang mang và bối rối lắm, anh thật sự không biết phải làm sao, phải xoay sở như nào, nhưng lạ lùng thay, anh đã không mất quá nhiều thời gian để cho ra quyết định là anh muốn giữ con lại.”

Nghe đến đây, vẻ mặt Jae Kyoung cuối cùng cũng giãn ra một chút, cậu ấy nhìn xuống tấm ảnh siêu âm trên tay, tập trung ngắm nghía, rồi như chợt nhớ ra điều gì, cậu ấy ngẩng phắt đầu lên, hỏi:

“Mà anh biết chuyện này từ khi nào thế ạ?”

Nụ cười trên môi Ji Heon thoáng sượng cứng, nếu anh nói thật là anh biết từ tháng trước thì thể nào cậu ấy cũng sẽ làm ầm lên cho xem.

“Chỉ mới đây thôi.”

Ji Heon cười cười, đáp qua loa cho xong chuyện, thế mà, vẻ mặt Jae Kyoung vẫn tối sầm lại ngay lập tức.

“Vậy là từ lúc đó đến giờ anh toàn đi bệnh viện một mình thôi ạ?”

“À thì… anh cũng…. mới đi có mấy lần thôi. Dù sao thì giờ em cũng biết rồi, lần sau em đi với anh nhé, đúng vậy!! Lần sau, lần sau chúng ta cùng đi!” Jae Kyoung còn chưa kịp tủi thân, Ji Heon đã vội vàng dỗ ngọt: “Có nhiều thứ mà hai ba cần phải biết lắm đấy, nên em phải đi với anh mới được.”

Vẻ mặt vốn vẫn còn hơi ủ rũ pha lẫn vài nét phức tạp của Jae Kyoung đã lập tức tươi tỉnh hẳn lên chỉ với một từ “ba”.

“A… vâng! Vâng! Phải đi chứ. Đương nhiên là em phải đi rồi, em cũng là ba của đứa bé mà!”

Jae Kyoung lặp đi lặp lại hẳn mấy lần, miệng cười tươi rói đến tận mang tai rồi lại cúi xuống nhìn tấm ảnh siêu âm trên tay. Bỗng nhiên, cậu ấy lại lần nữa tỏ vẻ không tin nổi, ngẩng lên hỏi lại: “Ơ, nhưng chuyện này là thật đúng không anh?”

“Không phải anh lấy ảnh của người khác ra trêu em đấy chứ? Thật sự là anh có thai đúng không ạ?”

“Này, ai lại lấy chuyện này ra đùa, đùa kiểu gì được chứ, em làm ơn tin anh đi mà!”

Ji Heon cười nói.

Jae Kyoung lại đáp lại bằng một câu hết sức vô lý: “À không, em tin mà. Em tin nhưng tại chuyện này khó tin quá nên em mới thế.”

Nói rồi, Jae Kyoung lại thở dài, đưa tay vuốt mặt, hai bên vành tai xuất hiện mảng ửng đỏ khả nghi.

“Em xin lỗi anh, tại em vui quá… Em vui đến mức đầu óc có hơi mất kiểm soát luôn rồi.”

Cũng giống thế thật, Ji Heon thầm gật gù.

Vào lúc anh định nói gì đó để giúp Jae Kyoung bình tĩnh lại thì cậu ấy đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế.

“Anh ơi, em ra ngoài một lát được không?”

“Sao thế? Em định gọi điện nói cho mẹ em biết à?”

“Dạ…? Không ạ. Em chỉ định ra ngoài…. Kiếm chỗ nào đó vắng vắng, hét lên mấy tiếng thôi ạ.”

“…..Không được, em đừng ra ngoài!”

Ji Heon vội ngăn người lại, nhanh chóng kéo Jae Kyoung ngồi lại xuống ghế, cẩn thận dặn dò:

“Trong thời gian tới, em đừng nói cho ai biết chuyện anh có thai nhé. Cũng đừng để lộ bất cứ dấu hiệu nào.”

“Tại sao ạ……?”

Jae Kyoung mở to mắt hỏi lại, vẻ mặt đã lộ rõ sự thất vọng, thấy vậy, Ji Heon biết ngay cậu ấy đã định bụng sẽ đi rêu rao chuyện này khắp nơi, có khi cậu ấy còn tính toán tổ chức họp báo nữa cũng nên.

“Thì người ta vẫn hay làm thế mà. Phải đến khi em bé được 12 tuần thì mới nói cho người khác biết được, anh biết, đó cũng chỉ là mê tín thôi nhưng cẩn thận vẫn hơn chứ.”

Với tính của Jae Kyoung, Ji Heon đã nghĩ cậu ấy sẽ hỏi vặn lại kiểu ‘Làm gì có chuyện đó’, ai ngờ cậu ấy đã ngoan ngoãn đáp ngay mà không có lấy một lời phàn nàn: “Em biết rồi. Em sẽ không nói cho ai biết đâu.”

“Mà anh ơi, bây giờ chính xác là cái thai được mấy tuần rồi ạ?”

“Được 8 tuần, gần 9 tuần rồi.”

“Vậy là cũng chưa lâu lắm đúng không anh?”

“Ừm, đúng là chưa lâu lắm.” Ji Heon cười đáp.

“Em nhìn ảnh siêu âm là biết mà. Bé con của chúng ta bây giờ mới có chút xíu như thế này thôi.”

Ji Heon giơ móng tay út của mình lên để minh họa, Jae Kyoung nhìn lướt qua tấm ảnh siêu âm vẫn còn cầm trên tay, rồi ngẩng đầu lên gọi: “Anh này.”

Và rồi.

“Em áp tai vào bụng anh một lát được không……?”

Cách Jae Kyoung thận trọng hỏi dò khác hẳn ngày thường khiến Ji Heon không nhịn được mà bật cười ha hả.

“Vẫn chưa nghe thấy gì đâu.”

“Kệ chứ ạ, em áp tai vào chút thôi, có được không anh?”

“Được chứ, lại đây.”

Ji Heon cười, hơi nghiêng người sang một bên, định nhường chỗ cho Jae Kyoung ngồi xuống mép giường, ai dè em bạn trai ranh mãnh của anh lại leo tót hẳn lên giường, vừa nằm xuống bên cạnh đã ôm chầm lấy eo Ji Heon, dụi mặt vào bụng anh.

“Này này, em bảo chỉ áp tai vào thôi mà.”

Ji Heon cố tình nói với vẻ trách móc.

“Vâng, em cũng định thế, nhưng đằng nào anh cũng bảo chưa nghe thấy gì mà, nên em muốn tranh thủ chút.”

Jae Kyoung mặt dày đáp lại, dụi mặt sâu hơn vào bụng Ji Heon.

Thấy vậy, Ji Heon chỉ biết bật cười: “Đúng là hết nói nổi em.”

Miệng nói ra câu chê bai, nhưng bàn tay đang đưa lên xoa phần tóc sau gáy Jae Kyoung của anh lại rất đỗi dịu dàng. Cảm nhận phần tóc tơ mềm đang lướt qua từng kẽ tay, Ji Heon lặng lẽ quan sát khoảnh khắc đoàn tụ của hai ba con, thầm cảm thấy, quyết định bỏ thêm tiền để đặt hẳn phòng bệnh riêng đúng là rất đáng giá.

Jae Kyoung vẫn đang hưởng thụ, dụi mặt vào bụng anh, khẽ lẩm bẩm: “Anh ơi, cảm ơn anh.”

“Cảm ơn anh vì cuối cùng cũng đã tin tưởng em, quyết định sinh con. Em sẽ cố gắng hết sức để anh không bao giờ phải hối hận vì quyết định của mình. Em thật sự sẽ làm tất cả những gì có thể.”

Cuối câu nói, Ji Heon còn loáng thoáng nghe được âm thanh run rẩy tựa như tiếng thở dài, cảm xúc lại bắt đầu dâng trào khó kiểm soát, khiến giọng của Jae Kyoung có hơi khàn đi.

Ji Heon biết, khi nghe tin anh có thai và biết được anh quyết định sẽ sinh con, Jae Kyoung sẽ rất vui, nhưng anh không ngờ cậu ấy sẽ vui đến mức này. Anh đã đoán, cùng lắm cậu ấy sẽ chỉ hơi đỏ mắt thôi, chứ không thể tưởng tượng được cảnh, cậu ấy ôm ảnh siêu âm, ngồi khóc lóc chẳng khác nào đứa trẻ.

Vì thế, Ji Heon lại càng cảm thấy tự hào, vui sướng và hạnh phúc hơn, nhưng đồng thời, anh cũng lo lắng hơn bội phần. Sau một hồi đắn đo, bàn tay đang xoa tóc Jae Kyoung của anh lại càng thêm dịu dàng, anh nhẹ giọng nói:

“Ừm, nhớ giúp anh nhiều vào nhé. Một mình anh sẽ vất vả lắm. Dù sao thì nuôi con cũng là cuộc chiến thể lực mà, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ làm tốt thôi.”

Ji Heon cố tình nói đùa một câu, rồi lại dùng giọng điệu bình tĩnh, nhẹ nhàng vỗ về em bạn trai.

“Với lại Jae Kyoung à, có cái này anh phải nói trước với em, chuyện là, tỷ lệ sảy thai sớm của nam Omega thường sẽ khá cao đấy.”

Lời vừa dứt, Jae Kyoung đã ngẩng phắt đầu dậy.

“Thật ạ?”

Cậu ấy lập tức buông vòng tay đang ôm eo Ji Heon ra.

“Vậy em nằm thế này cũng không tốt lắm nhỉ? Sẽ có hại cho em bé đúng không anh?”

“Không, không, không sao đâu.”

Ji Heon cười, đưa tay giữ Jae Kyoung lại, kéo đầu cậu ấy dựa sát vào người anh.

“Ở mức độ này thì không sao. Miễn em đừng lấy đầu húc vào bụng anh là được.”

Dù Ji Heon đã nói vậy, Jae Kyoung vẫn tỏ ra vô cùng lo lắng. Cậu ấy không dám thoải mái dựa vào như lúc nãy nữa, cẩn thận dịch đầu cách xa bụng Ji Heon khoảng hai đốt ngón tay, rồi như thấy làm vậy vẫn chưa yên tâm, cậu ấy ngồi hẳn dậy, tụt xuống khỏi giường.

“Anh đã bảo không sao rồi mà.”

“Không được đâu ạ, em nặng lắm.”

Jae Kyoung nói xong, thả người ngồi xuống mép giường, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu ấy lại đột ngột đứng bật dậy.

“Đợi chút. Vậy chuyện xảy ra hôm nay… liệu có ảnh hưởng gì không anh?”

Người vừa mới cười toe toét đến tận mang tai lúc nãy đã biến đâu mất, thay vào đó là gương mặt đanh lại trong nháy mắt. Nhìn bộ dạng này, nếu để Jae Kyoung biết được sự thật là Ji Heon đã bị xuất huyết (dù là vì lý do gì đi nữa), chắc chắn, Phó chủ tịch đừng hòng sống yên với Jae Kyoung.

“Không sao, lúc kiểm tra thì cũng không có vấn đề gì cả.”

Để không kích động Jae Kyoung, Ji Heon cố gắng nói bằng giọng bình thản nhất có thể.

“Thật ạ…?” Jae Kyoung vẫn bán tín bán nghi.

“Anh nói thật mà, nên em bình tĩnh ngồi xuống đi, trông vẻ mặt đáng sợ đó của em, anh còn hoảng hơn ấy, ngoan nào, đừng giận nữa nhé.”

Nghe Ji Heon nói vậy, Jae Kyoung mới vội vàng ngồi xuống ghế, cố gắng gượng ép kéo khóe miệng giãn ra để trông bớt đáng sợ, nhưng xem chừng cũng không hiệu quả lắm, càng cố thì biểu cảm lại càng trở nên kỳ quặc, trông càng dữ dội hơn.

Cuối cùng, Jae Kyoung chỉ đành bỏ cuộc, đưa một tay che miệng rồi lên tiếng.

“Không, ý em là, bác sĩ bảo anh thật sự không sao ạ? Anh bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập như thế này cơ mà?”

“Thì tại anh chỉ bị đánh vào mặt thôi chứ sao.”

Ji Heon thản nhiên đáp, cố tỏ vẻ như chuyện đó đối với anh cũng chẳng có gì to tát.

Nhưng câu trả lời đó của Ji Heon còn khiến Jae Kyoung thấy khó chịu hơn, chân mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi. Nhìn bộ dạng đó Jae Kyoung, công sức che nửa mặt của cậu ấy coi như đã đổ sông đổ bể vì nửa còn lại vẫn thể hiện rất rõ cơn thịnh nộ sắp sửa phun trào như núi lửa kia, Ji Heon lại không nhịn được mà phải bật cười.

Anh vươn tay gỡ bàn tay đang che mặt của Jae Kyoung xuống, khẽ nói:

“Dù sao thì lúc làm kiểm tra cũng không có vấn đề gì hết. Anh đã xác nhận rồi, em bé vẫn khỏe mạnh, thế nên mới có ảnh siêu âm đây này.”

Nghe vậy, vẻ mặt Jae Kyoung cuối cùng cũng giãn ra một chút, nhưng chỉ một chút thôi.

Ji Heon mỉm cười nhìn Jae Kyoung, đan tay mình vào bàn tay to lớn của cậu ấy, tiếp tục dỗ dành:

“Anh cũng không phải dạng yếu đuối, em cũng biết mà, nhưng như anh đã nói lúc nãy đấy, nam Omega vốn có tỷ lệ sảy thai sớm cao hơn những giới tính khác. Dù không phải vì chuyện lần này, thì bất cứ lúc nào, vì bất cứ lý do gì, anh cũng có khả năng sảy thai. Ví dụ như do nhiễm sắc thể bất thường hay gì đó tương tự chẳng hạn.”

Nghe vậy, mặt Jae Kyoung lại tối sầm đi, Ji Heon điềm tĩnh vỗ nhẹ lên mu bàn tay em bạn trai, nói tiếp:

“Sau 12 tuần thì sẽ đến giai đoạn ổn định, lúc đó nguy cơ sảy thai sớm sẽ qua đi. Khi đó chúng ta mới có thể thông báo cho mọi người xung quanh biết.”

“À, ra là vậy ạ.” Jae Kyoung lẩm bẩm, gật gù như thể đã hiểu được lý do tại sao khi nãy Ji Heon lại dặn dò không cho cậu ấy để lộ chuyện anh đang mang thai.

Ji Heon gật đầu: “Ừm, là vậy đấy.”

“Thế nên anh mới muốn nói cho em biết trước, với lại nếu lỡ, lỡ mà chuyện đó thật sự xảy ra thì em cũng đừng buồn quá nhé. Dù anh biết là có nói vậy cũng không ích gì, đâu chỉ em mà anh cũng sẽ buồn thôi, có điều….”

“Không ạ, em thì… em chỉ cần anh ổn là em sẽ ổn thôi.”

Jae Kyoung vội lên tiếng cắt ngang lời Ji Heon.

“Nếu thôi nhé, nếu chuyện đó xảy ra thì anh mới là người buồn hơn em nhiều, em cũng có làm gì đâu mà đau với chả buồn. Em chỉ không muốn thấy anh phải vất vả, phải đau khổ, đó mới là chuyện khiến em buồn nhất. Đừng lo cho em, em sẽ không sao đâu.”

Jae Kyoung không ngừng lặp đi lặp lại.

“Ừm, nếu em ổn thì anh cũng sẽ ổn.”

Ji Heon chậm rãi gật đầu.

“Nhưng chắc sẽ không sao đâu. Chúng ta cứ tin như vậy đi nhé.”

Ji Heon vỗ nhẹ mu bàn tay Jae Kyoung, cười nói.

Jae Kyoung lặng lẽ nhìn Ji Heon, trầm giọng cất lời.

“Nhưng anh ơi, nếu lỡ…”

“Hửm?”

“Thật sự….  nếu lỡ, lỡ vì chuyện lần này mà em bé có mệnh hệ gì…”

“Ừm….”

“Thì lúc đó, em có giết gã Phó chủ tịch kia cũng được xem là tình tiết giảm nhẹ tội đúng không anh?”

“…….”

“Đúng không anh? Trường hợp này thì sẽ được xem xét giảm nhẹ tội đúng không?”

Biểu cảm và giọng điệu của Jae Kyoung quá đỗi nghiêm túc khiến Ji Heon vô thức siết chặt bàn tay đang đan vào tay cậu ấy, anh lắc đầu:

“Em đừng có mà nghĩ đến chuyện giết người!”

“Không, em có nói là em sẽ làm đâu, em chỉ hỏi thử thôi mà, em thật sự thắc mắc, không biết trường hợp đó có được xem xét giảm nhẹ tội hay không thôi….”

Jae Kyoung vội vàng đính chính: “Sao em lại giết người chứ, em sẽ không làm vậy đâu mà.”

Cậu ấy vừa cười vừa nói, nhưng chẳng hiểu sao, trông thấy nụ cười đó, Ji Heon lại càng thấy rợn gáy hơn.

“Không được, chắc chắn sẽ không được xem xét giảm nhẹ tội đâu, ngược lại còn có thể bị xử nặng hơn vì đó được tính là hành vi trả thù cá nhân, nên em tuyệt đối không được nghĩ đến chuyện đó!!”

“Tại sao chứ? Có phải em tự dưng làm vậy đâu, có lý do đàng hoàng mà, phải thông cảm cho em chứ.”

Kwon Jae Kyoung, ngườ vừa mới nói không định giết người xong, giờ đã trợn mắt lên chất vấn dồn dập.

“Em cứ nằm mơ đi, pháp luật sẽ không thông cảm cho những chuyện như vậy, em không thể mang tình cảm vào để lay động pháp luật được đâu, em hiểu chưa?”

“Ha! Đúng là vô tình thật đấy.”

Jae Kyoung tức tối, ca thán luật pháp Hàn Quốc đúng là khiến người khác khó chịu.

“Không chỉ luật pháp nước mình đâu nhé, trừ mấy cái luật kiểu Hammurabi ra thì hầu hết luật pháp các nước đều như thế cả. Nên em làm ơn bình tĩnh lại đi, anh đã nói em bé và cả anh đều không sao rồi cơ mà.”

(Bộ luật Hammurabi là một trong những bộ luật thành văn cổ xưa nhất và được bảo tồn tốt nhất của nhân loại, ra đời vào khoảng năm 1755-1750 trước Công nguyên dưới thời trị vì của Vua Hammurabi, vị vua thứ sáu của Vương triều Babylon, nổi tiếng với luật “Mắt đền mắt, răng đền răng” =))))))))

Ji Heon lại vỗ nhẹ lên mu bàn tay Jae Kyoung, nói:

“Bác sĩ bảo nghe rõ tiếng tim thai và thấy cả cử động của em bé nữa đấy. Giai đoạn này thường dựa vào tim thai để đánh giá tình trạng thai nhi, bác sĩ bảo nghe rất rõ, nhịp tim cũng ổn định lắm.”

“Ơ, thật ạ?”

Gương mặt Jae Kyoung giãn ra ngay tức khắc. Mới lúc nãy, cậu ấy còn hùng hổ đòi giết người này kia, nhưng chỉ với một câu nói đề cập đến tim thai của Ji Heon đã khiến cậu ấy phấn chấn hẳn lên. Nhìn Jae Kyoung như vậy, Ji Heon chợt nhớ lại lúc ở trong phòng siêu âm, cuối cùng anh cũng hiểu vì sao bác sĩ lại cố gắng dùng đủ lời lẽ để động viên anh. Muộn màng nhận ra sự chu đáo của bác sĩ, Ji Heon lại thầm cảm thán, rồi thuật lại nguyên văn những lời bác sĩ đã nói với anh cho Jae Kyoung nghe.

“Ừm. Với lại tình trạng phát triển cũng tốt nên em bé còn lớn hơn so với tuổi thai nữa. Bác sĩ bảo đã thấy dấu hiệu của một em bé bụ bẫm khỏe mạnh rồi đấy, mà cũng phải thôi, là con của ai cơ chứ.”

May mắn là công sức tâng bốc đã có hiệu quả, miệng Jae Kyoung lại toe toét đến tận mang tai ngay.

“Cái này là chuyện đương nhiên đó anh, nhóc con này chỉ cần tổ hợp gen thôi là đã ăn đứt người khác rồi. Chắc chắn nằm trong top 1% đấy.”

“Với tổ hợp gen của em với anh thì phải là 0.1% mới đúng chứ.”

“Theo lương tâm mà nói thì cho hẳn 0.01% cũng được anh nhỉ? Cái này tuyệt đối không phải là do em tự mãn đâu nhé.”

“Ừm, ừm, đúng vậy, Hoàn toàn có khả năng đó mà.”

Ji Heon không ngừng hùa theo khiến Jae Kyoung sướng rơn cả người. Nhân đà đó, Ji Heon kể luôn những gì anh đã nghe được ở phòng khám sản khoa mà anh hay đến cho Jae Kyoung biết.

“Với lại, chỉ bằng sự kiên cường của mình thôi mà con đã thắng được cả hai chúng ta rồi, thì còn chuyện gì có thể làm khó con được nữa chứ.”

“Hả? Sự kiên cường thắng được cả hai chúng ta? Anh nói vậy là sao, em không hiểu lắm.”

Jae Kyoung chớp mắt, hỏi lại.

Trước phản ứng không ngờ tới của Jae Kyoung, Ji Heon có hơi bối rối, sao đột nhiên cậu ấy lại chậm tiêu dữ vậy, rõ ràng trước đó cậu ấy cũng từng nhắc đến vấn đề này rồi kia mà….

“…Thì cả anh với em dùng thuốc tránh thai còn gì.”

Cuối cùng, Ji Heon đành phải nói huỵch toẹt ra, biểu cảm có hơi ngượng ngùng. Lúc này Jae Kyoung mới như bừng tỉnh, lẩm bẩm: “À…”.

Sự thông suốt nhanh chóng chuyển thành kinh ngạc, rồi cậu ấy lắp bắp, chân thành thán phục:

“Uầy, nói thế thì đúng là….. nhóc con này đúng là… đúng là không phải dạng vừa đâu…”

“Đó, em cũng thấy vậy mà đúng không, nên em không cần lo cho em bé quá đâu.”

Ji Heon kết luận đại khái rồi ngả người nằm xuống giường, chắc vì đã tốn quá nhiều sức lực để dỗ dành Jae Kyoung, cơn buồn ngủ cứ thế đột ngột tập kích khiến anh không thể tỉnh táo nổi.

“Anh nằm nghỉ một lát đây.”

“Em tắt đèn cho anh dễ ngủ nhé?”

“Không cần, anh không ngủ đâu, anh chỉ ngả lưng nằm nghỉ chút thôi.”

Nghe vậy, Jae Kyoung kéo ghế sát lại gần giường hơn.

“Sao vậy? Sao đột nhiên lại kéo ghế đến gần vậy?”

Không hiểu sao lại thấy hơi ngượng ngùng, Ji Heon cười cười, nhìn Jae Kyoung.

“Không có gì đâu, em chỉ muốn ngồi gần hơn để ngắm anh thôi.”

Jae Kyoung tỉnh rụi đáp, rồi như chợt nhớ ra điều gì, cậu ấy kêu lên: “À, khoan đã anh, vậy chẳng lẽ ngực anh to lên cũng là do có thai ạ?”

Ji Heon ngạc nhiên nhìn Jae Kyoung, sao tự dưng vào lúc này mà cậu ấy lại nhắc đến chuyện ngực, hoá ra, vào lúc anh nằm xuống, vạt áo sơ mi bị kéo căng khiến khoảng hở giữa hai cúc áo hơi lộ ra.

Thấy Jae Kyoung đang săm soi phần ngực nở nang hơn lúc trước của mình, Ji Heon chẳng những không kéo áo che lại mà còn ưỡn ra như cố tình khoe khoang.

“Ừm, em thấy sao, hiệu quả hơn tập gym nhiều đúng không?”

“Anh nói gì vậy chứ.” Jae Kyoung bật cười phá lên.

“Gì là gì, chính em suy ra chứ còn ai vào đây, em thử nghĩ mà xem, tập gym thì làm sao mà đầu vú to lên được chứ hả?”

“Dạ…? Đầu vú của anh cũng to ra ạ?”

“Ừm, em không thấy à?”

“Sao mà em thấy được chứ!” Jae Kyoung ấm ức lên án: “Ở nhà anh toàn mặc đến hai, ba lớp áo, hai đứa mình cũng lâu rồi có tắm chung đâu!!”

Cũng phải, đúng là Ji Heon đã cố gắng mặc kín đáo hơn vì sợ nếu để lộ ngực thì sẽ bị phát hiện ngay.

“Vậy giờ anh cho em xem thử một lần có được không?”

“…Đây là bệnh viện đấy.”

Nghe Ji Heon nói vậy, Jae Kyoung mặt dày đáp: “Thì sao, phòng bệnh riêng thì sợ gì chứ anh.”

“Không được.”

“Vậy anh cũng không cần cởi áo, cho em sờ thử là được.”

“Em điên à.” Ji Heon cười, kéo chăn lên che kín ngực: “Tuyệt đối không. Em muốn sờ đâu cũng được, nhưng riêng chỗ này thì không.”

“Sao thế ạ? Sờ một tí thì có sao đâu.” Jae Kyoung càu nhàu, lên án Ji Heon keo kiệt.

“Không phải anh keo kiệt, mà thật sự không được chạm vào đâu.”

Dường như đã nhận ra điều gì đó trong giọng nói của Ji Heon, Jae Kyoung bèn hỏi: “Có chuyện gì không ổn sao ạ?”

“À thì…. em lên mạng tra thử là biết….”

Nghe vây, Jae Kyoung cũng ngoan ngoãn lấy điện thoại ra, bắt đầu lướt mạng.

“À, Oxytocin… Ra là vậy.” Kỹ năng tìm kiếm và nắm bắt thông tin của Jae Kyoung hoàn toàn không tệ chút nào, chỉ mới vài ba phút mà cậu ấy đã gật gù lẩm bẩm, tỏ vẻ đã thông suốt.

Sau đó, Jae Kyoung lại cắm mặt vào điện thoại một lúc lâu, xem hết cái này đến cái khác. Ji Heon đang thầm khen em bạn trai có tinh thần tự giác học hỏi, thì Jae Kyoung đột ngột ngẩng đầu lên hỏi: “Anh, anh biết chuyện này chưa?”

“Nghe nói chỉ cần bốn triệu won là thuê được sát thủ đấy ạ.”

“…”

“Nghe đâu sát thủ còn là người nước ngoài, nhập cảnh chỉ để xử lý mục tiêu rồi về nước ngay, nên không sợ bị tóm đâu.”

“…”

“Em chỉ nói vậy thôi.” Jae Kyoung gật gù rồi lại cúi xuống nhìn điện thoại.

Thấy Jae Kyoung đang lướt mạng với dáng vẻ nghiêm túc hơn bao giờ hết, Ji Heon thầm nghĩ, vì sự an toàn của bản thân, tốt nhất Phó chủ tịch cứ nên vào tù ở thì hơn.

 

 

 

 

 

 

Prev
Novel Info

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

bia
Mùa Xuân Quay Về
09/05/2025
phía sau sân khấu
Phía Sau Sân Khấu
27/05/2025
Quai thu toc den
Chuyện tình của quái thú tóc đen
04/05/2025
Omega cua anh2
Omega Của Anh
06/06/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
hitclub luckywin sv388 7mcn xoso66 https://88vn.network/ mu88.com luckywin 88AA https://sunwinli.net/ keonhacai https://rr88.wales/ hi88 789 club Link vào 8live Nhat vip Sun win Thabet Link vào Debet Yo 88 tải app Uk88 UK88

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation