×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 5 - Chặng Nước Rút - Chương 101

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 5 - Chặng Nước Rút - Chương 101 - Phá kỷ lục
Prev
Novel Info

VOL 5 – Chặng Nước Rút – Chương 101: Phá kỷ lục

Mở cửa phòng vệ sinh bước ra, Ji Heon chợt khựng lại khi nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong gương.

Giờ thì anh đã hiểu, tại sao lúc nãy Jae Kyoung lại nhìn anh như vậy.

Mặt mũi sưng vù chỉ là một phần, da ở một bên má đã bị rách toạc, máu me bê bết.

Môi cũng rách, máu thấm cả xuống cổ áo sơ mi. Trưởng phòng Yoon có chụp ảnh lại để nộp cho cảnh sát làm bằng chứng, nhưng lúc đó Ji Heon cũng chẳng mấy để tâm nên không biết bản thân lại thê thảm đến mức này.

Nhưng giờ không có thời gian để xem xét kỹ, Ji Heon vội giật vài tờ khăn giấy, thấm nước rồi bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi tòa nhà, anh bắt ngay một chiếc taxi đang đỗ gần đó. Thấy bộ dạng thê thảm của anh, bác tài giật nảy mình, Ji Heon cố gắng dùng giọng điệu lịch sự nhất có thể, nói với bác tài:

“Xin lỗi bác tài. Bác có thể chở tôi đến bệnh viện lớn gần nhất được không ạ?”

“Bệnh viện lớn ạ?”

“Vâng. Bệnh viện đa khoa hay bệnh viện đại học gì cũng được, miễn là nơi nào đó lớn một chút ạ, tôi cần lấy giấy chứng nhận thương tích để nộp cho toà án.”

Nghe vậy, bác tài lập tức nói sẽ đưa Ji Heon đến một bệnh viện đa khoa cách đó chừng mười phút đi xe.

“Vâng, đi đâu cũng được ạ.”

Ji Heon gắng gượng nói xong, lập tức ngả người ra sau, tựa hẳn vào lưng ghế.

Dùng khăn giấy ướt lau vết rách trên môi và má, nhưng lạ thay, Ji Heon lại chẳng thấy đau chút nào. Mới lúc nãy thôi, mặt anh còn nhói đến mức nói chuyện dài hơi cũng khó khăn, nhưng bây giờ, mọi thứ đều trống rỗng. Kể cả vết rách đang tươm máu trong miệng hay đôi môi dập nát cũng vậy, dù có chạm thế nào cũng không thấy đau, thậm chí, còn chẳng có cảm giác gì đặc biệt, cứ như thể, dây thần kinh cảm giác của anh đã hoàn toàn bị tê liệt.

Không chỉ dây thần kinh bị tê liệt, cả suy nghĩ của Ji Heon cũng bị đóng băng theo.

Chỉ vài phút trước thôi, đầu óc anh còn quay cuồng tính toán xem phải xử lý tay Phó chủ tịch kia thế nào, làm sao để anh ta phải nhận hình phạt nặng nhất, nên yêu cầu Uỷ ban Thể thao Quốc gia hỗ trợ ra sao, nhưng kể từ lúc nhìn thấy vết máu trên quần lót, tất cả những suy nghĩ đó đều biến mất không còn tăm hơi.

Giờ Ji Heon chỉ cảm thấy trống rỗng, đầu óc chẳng khác nào tờ giấy trắng.

Ji Heon ước gì bản thân anh có thể giữ được sự trống rỗng này mãi thì hay biết mấy, nhưng điều đó là không thể, cảm giác bất an và tuyệt vọng đang dần len lỏi vào tâm trí anh.

Ji Heon nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Không sao, từ đầu anh đã biết chuyện này có thể xảy ra nên mới không nói cho Jae Kyoung biết còn gì.

Chuyện này… cũng thường gặp mà, xét về mặt xác suất, khả năng nam Omega sảy thai còn cao hơn những giới tính khác, nhiều người cũng phải trải qua rồi còn gì.

Nên dù có phải đối mặt với kết quả không ai mong muốn đó, anh cũng không cần phải thất vọng hay quá suy sụp đâu….

Ji Heon cố gắng tự trấn an, cố ép bản thân coi đây vốn là chuyện nằm trong dự tính để vực dậy tinh thần, nhưng tất cả những nỗ lực đó đều vô ích.

Càng cố gắng bình tĩnh, lồng ngực anh lại càng như bị bóp nghẹt bởi cảm giác tội lỗi và đau khổ.

Tất cả đều là lỗi của anh.

Không giống như trường hợp của người khác, bi kịch này xảy ra, hoàn toàn là do sai lầm của anh. Dù không có ý định đó, nhưng cuối cùng, hành động của anh đã đẩy đứa bé vào tình thế nguy hiểm.

Lẽ ra, anh không nên làm thế.

Bị cảm giác tội lỗi bóp nghẹt, Ji Heon đưa một tay lên che mắt, hơi thở dần trở nên gấp gáp.

Đáng lẽ anh nên bỏ qua, đáng lẽ anh nên như mọi khi, chỉ cần gật đầu, vâng vâng dạ dạ, tâng bốc, dỗ dành Phó chủ tịch vài câu rồi cứ mắt điếc tai ngơ mà rời khỏi đó, như vậy thì anh ta cũng không có cớ bám theo để gây sự. Hoặc ít nhất, lúc anh ta ngã, lẽ ra anh nên giả vờ như không thấy, cứ thế bỏ đi, đúng vậy, đáng lẽ anh nên nhanh chóng rời khỏi đó.

Càng nghĩ, Ji Heon càng muốn phát điên, mới lúc nãy thôi, anh còn nghĩ, chỉ cần ăn mấy cái tát mà đã có thể tống cổ được Phó chủ tịch ra khỏi giới này thì cũng được xem là làm ăn có lời. Nhưng giờ, những thứ đó chẳng còn quan trọng nữa, Phó chủ tịch ra sao cũng được, ai như thế nào cũng mặc kệ, anh chỉ cần đứa bé bình an vô sự, anh chỉ mong có thế thôi.

Nếu có thể, Ji Heon còn muốn quay ngược thời gian, anh vô cùng hối hận, hối hận đến mức nếu có thể làm lại, anh sẵn sàng trả bất cứ giá nào, nhưng chuyện đời nào có được như những gì chúng ta mong muốn.

Trong lúc Ji Heon đang vật vã với sự hối hận và tự trách muộn màng, chiếc taxi đã dừng trước cổng bệnh viện. Bệnh viện này nhỏ hơn Ji Heon nghĩ, nhưng lúc này, anh không còn lựa chọn nào khác.

Ji Heon cảm ơn bác tài, nhanh chóng bước xuống xe.

Có lẽ vì còn sớm nên bệnh viện khá vắng, Ji Heon đăng ký khám ở khoa Sản phụ trước thay vì khoa Ngoại. Giờ khám chính thức là từ 9 giờ 30, nhưng khi anh nói với y tá anh đang mang thai giai đoạn đầu và bị xuất huyết, y tá đã đẩy ca của anh lên trước, nhờ đó, Ji Heon đã được vào kiểm tra ngay mà không cần chờ đợi.

“Trời đất, cậu thanh niên, mặt mũi cậu sao thế kia?”

Bác sĩ vừa thấy Ji Heon bước vào phòng siêu âm đã kinh ngạc thốt lên.

“À, cháu vừa bị cuốn vào một vụ hành hung ạ.”

Ji Heon cố giữ vẻ bình thản, cười đáp lời bác sĩ rồi leo lên giường bệnh.

“Trời đất ơi, làm sao bây giờ. Chắc cậu sợ lắm nhỉ? Khổ thân thật chứ…”

Vị bác sĩ trung niên nhíu mày, trông mặt còn khổ sở hơn cả Ji Heon.

Trong lúc y tá bôi gel lên bụng Ji Heon, bà vừa nhập thông tin vào bệnh án vừa tranh thủ hỏi vài câu, Ji Heon cũng phối hợp, cố trả lời chi tiết nhất có thể.

“Lượng máu xuất huyết khoảng bao nhiêu?”

“Không nhiều lắm ạ, ở mức chạm tay vào sẽ thấy hơi dính một chút.”

Bác sĩ gật gù: “Vậy à.”

“Để tôi xem qua đã nhé.”

Y tá rời khỏi phòng siêu âm, bác sĩ tiến lên thay thế, di chuyển lại gần giường bệnh. Ji Heon nhìn vị bác sĩ đang bận rộn chuẩn bị đầu dò của máy siêu âm, cố gắng dùng giọng điệu lịch sự và bình tĩnh nhất, lên tiếng hỏi:

“Bác sĩ ơi, cháu chỉ hỏi trước đề phòng trường hợp xấu nhất thôi ạ, nhưng nếu chẳng may lần này cháu bị sảy thai, liệu trên giấy chứng nhận thương tích có ghi rõ cả chuyện đó không?”

“Ừm, thông thường thì trên giấy chứng nhận sẽ không ghi rõ là sảy thai do chịu sự chấn động khi bị hành hung đâu. Với lại, trong giai đoạn đầu thai kỳ, có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến sảy thai, nên cũng khó mà kết luận ngay là do chấn động được.” Bác sĩ thận trọng giải thích.

“Tuy nhiên, nếu thông qua xét nghiệm mô mà chứng minh được việc sảy thai không phải do các vấn đề về nhiễm sắc thể hay những nguyên nhân thông thường khác, thì khả năng sảy thai do bị hành hung sẽ cao hơn. Khi đó, tòa án sẽ xem xét thời điểm sảy thai và các tình tiết liên quan để đưa ra phán quyết xem đây có đúng là trường hợp sảy thai do chấn động khi bị hành hung không.”

“Vậy ạ…”

‘Vậy nếu làm xét nghiệm mô thì mất bao lâu mới có kết quả ạ?’ Ji Heon đang định hỏi câu đó thì đầu dò siêu âm đã chạm vào bụng anh, màn hình hiện lên hình ảnh trắng mờ, Ji Heon giật mình, vội quay mặt đi chỗ khác.

Ji Heon sợ, sợ túi noãn hoàng mà anh đã nhìn thấy rõ trong lần siêu âm hai tuần trước giờ sẽ không còn nữa. Dù trong lòng đã nghiêng về khả năng đó, nhưng việc phải tận mắt xác nhận lại là chuyện hoàn toàn khác. Ji Heon dán chặt mắt vào bức tường cạnh giường, không dám nhúc nhích.

(Túi noãn hoàng: hay còn gọi là túi phôi hoàng, là một cấu trúc nhỏ xíu, hình túi, xuất hiện rất sớm trong quá trình phát triển của thai nhi, nhằm để cung cấp dinh dưỡng, sản xuất tế bào máu và hỗ trợ thai nhi hình thành các cơ quan.)

Sự im lặng của bác sĩ càng kéo dài, lực ấn của đầu dò lên bụng ngày càng mạnh, sự căng thẳng của Ji Heon cũng ngày càng leo thang. Miệng và cổ họng anh khô khốc đến mức nuốt nước bọt cũng khó khăn, nhưng bàn tay đang nắm chặt vạt áo lại ướt đẫm mồ hôi, tim đập nhanh đến nỗi gần như khó thở.

Sau vài giây kéo dài đến mức ngỡ như vô tận, cuối cùng bác sĩ cũng lên tiếng, giọng đầy phấn khởi:

“Em bé vẫn khỏe mạnh bình thường mà?”

“…Thật ạ?”

Ji Heon lúc này mới dám quay đầu lại nhìn màn hình, anh nheo mắt, cố quan sát, nhưng chẳng hiểu gì, bác sĩ rất tâm lý, điều chỉnh máy, vừa phóng to những vùng trắng mờ trên màn hình, vừa giải thích cho Ji Heon biết:

“Trước đây cậu đã từng quan sát quá trình siêu âm em bé chưa?”

“Chưa ạ. Lần khám gần đây nhất, cháu chỉ thấy được túi noãn hoàng thôi…”

“Ra vậy. Đây, đây là em bé này.”

Bác sĩ chỉ vào một hình bóng bé xíu, mờ nhạt đang bám chặt vào một chỗ trông như vách hang động.

“Đây là đầu, đây là mông. Còn đó là tay của em bé đấy, cậu có thấy được không?”

Ji Heon quên cả việc trả lời, chỉ biết gật lấy gật để, phối hợp với lời nói của bác sĩ.

Thành thật mà nói, anh chẳng thể hình dung nổi sao mấy chỗ bác sĩ chỉ lại là tay với mông được, nhưng bác sĩ nói đến đâu, anh đều gật đầu đến đó, như thể cái gì anh cũng nhìn ra được.

“Còn chỗ tôi đang chỉ đây là tim nhé, à, cậu có muốn nghe thử tim thai không?”

Bác sĩ vừa nói vừa điều chỉnh máy, ngay lập tức, tiếng thình thịch thình thịch cực lớn vang lên từ ống loa kết nối với máy siêu âm.

“Đây là tiếng tim đập của em bé ạ…?” Ji Heon ngạc nhiên hỏi.

Bác sĩ lắc đầu, cười đáp: “Không, không. Đây là tiếng tim đập của ba đấy.”

“Giờ mới nghe được này, Cậu nghe kỹ nhé.”

Nghe vậy, Ji Heon lại tập trung dỏng tai lên, và quả thật, một âm thanh khác bắt đầu vọng tới. Nhỏ hơn rất nhiều so với tiếng tim đập của anh, nhưng lại nhanh hơn gấp bội. Ngay khoảnh khắc nghe thấy tiếng tim thai của con, Ji Heon không tài nào kiềm được nữa, bật khóc nức nở.

Thấy Ji Heon bối rối quay mặt đi, bác sĩ mỉm cười, rút khăn giấy đưa cho anh.

“Ngại quá, cháu xin lỗi.”

Ji Heon nhận lấy giấy rồi lại quay mặt sang chỗ khác, anh đã cố gắng kìm lại nhưng không tài nào ngăn được nước mắt, biết con vẫn an toàn, cảm giác nhẹ nhõm lập tức ập đến, bao nhiêu sợ hãi, uất ức, nuối tiếc, hối hận mà anh đã cố nén từ lúc trên ngồi trên taxi đến giờ cứ thế không ngừng tuôn trào.

“Cậu đã rất lo lắng đúng không? Hầy, đúng là, khổ thân chưa kìa…”

Bác sĩ gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu, đưa luôn cả hộp khăn giấy cho Ji Heon, đợi đến khi thấy anh có vẻ đã bình tĩnh hơn một chút, bà mới nhìn vào màn hình, tiếp tục giải thích:

“Tóm lại là vậy đó. Theo như siêu âm thì không có vấn đề gì cả, em bé vẫn ổn. Tiếng tim thai nghe rất rõ, còn thấy được em bé cử động nữa kìa, tôi thấy em bé khỏe mạnh lắm đấy. So với số tuần thai thì tình trạng phát triển cũng thuộc dạng tốt.”

Có lẽ muốn động viên Ji Heon, bác sĩ còn cười khúc khích, bảo em bé đã có dấu hiệu của một đứa trẻ bụ bẫm rồi.

“Mà cũng đúng, nếu giống ba thì chắc chắn em bé sẽ lớn nhanh và to khỏe thôi.”

Lời khen đó khiến Ji Heon vừa thấy tự hào lại vừa có chút ngượng ngùng khó tả, anh nở nụ cười bối rối: “Vâng ạ, ha ha…”

“Dù sao vẫn là giai đoạn đầu thai kỳ nên sẽ cần theo dõi thêm, nhưng ít nhất trên siêu âm thì không thấy có dấu hiệu xuất huyết hay bong nhau thai gì cả.”

Bác sĩ nói xong, lại quay sang hỏi Ji Heon:

“Đúng rồi, màu máu khi xuất huyết trông như thế nào?”

“Màu sẫm, gần như đã chuyển sang màu nâu luôn ạ.”

“À, vậy thì có lẽ là đó là máu báo thai còn sót lại chảy ra thôi, nếu không có chuyện lần này thì sớm muộn gì cơ thể cũng sẽ tống phần máu đó ra ngoài, cứ yên tâm nhé.” Bác sĩ tiếp tục trấn an Ji Heon.

(“Máu báo thai” hay còn gọi là máu báo có thai hoặc ra máu báo thai là một hiện tượng ra máu nhẹ, thường có màu hồng nhạt hoặc nâu sẫm, xảy ra ở một số phụ nữ vào giai đoạn đầu của thai kỳ. Đây là dấu hiệu cho thấy phôi thai đang “làm tổ” thành công trong tử cung của người mẹ.)

“Dù sao thì hôm nay cậu cũng đã bị sốc nặng rồi, nên nhất định phải nghỉ ngơi cho tử tế đấy. Địa chỉ thường trú của cậu ở Seoul đúng chứ? Hôm nay cậu có định về lại Seoul luôn không?”

“Ban đầu cháu định thế ạ.”

Bác sĩ khẽ “hừm” một tiếng, khoanh tay, thận trọng nói:

“Theo tôi thấy thì có lẽ cậu nên nhập viện theo dõi một ngày cũng không tệ đâu. Vừa mới xảy ra chuyện như vậy mà lại ngồi xe ba, bốn tiếng liền thì không ổn lắm, tốt nhất cứ nên nhập viện theo dõi tình hình một, hai ngày đã. Dù sao thì cậu cũng cần lấy giấy chứng nhận thương tích mà.”

Bác sĩ gõ nhẹ lên gò má, ám chỉ mấy vết thương trên mặt Ji Heon, hỏi: “Tôi nói đúng chứ?”

Ji Heon hiểu, trong lúc này anh tuyệt đối không được cãi lời bác sĩ, bèn gật đầu lia lịa.

Rời khỏi phòng khám, Ji Heon theo sự hướng dẫn của y tá đến quầy làm thủ tục hành chính. Trong lúc ngồi trên ghế ở hành lang, đợi làm thủ tục nhập viện, mắt anh vẫn không rời khỏi chiếc điện thoại.

Giờ này, đáng lẽ cuộc thi phải kết thúc từ lâu lắm rồi, nhưng vẫn chưa thấy Trưởng phòng Yoon gọi điện. Ji Heon lo lắng, thử tìm kiếm tin tức trên mạng, nhưng không hề có kết quả nào về nội dung của trận chung kết 400m hỗn hợp nam diễn ra hôm nay.

Vậy là cuộc thi vẫn chưa kết thúc ư?

Ji Heon đưa tay xoa trán, thở dài.

Biết đâu có chuyện gì đó xảy ra, khiến cuộc thi kéo dài hơn dự kiến, hoặc là, cuộc thi đã kết thúc nhưng phát sinh sự cố, các trọng tài đang xem lại video để kiểm tra thành tích cuối cùng nên mới chưa công bố kết quả?

Nếu là bình thường, Ji Heon sẽ chẳng thèm bận tâm, thực lực của Kwon Jae Kyoung ra sao, anh là người biết rõ hơn ai hết, đối với giải đấu để lựa chọn ra những vận động viên sẽ đại diện cho quốc gia đi thi Olympic thế này, việc cậu ấy thất bại là chuyện bất khả thi.

Nhưng hôm nay thì khác, việc anh gặp chuyện lại xảy ra ngay trước thềm trận đấu thế này khiến anh không khỏi bất an, anh sợ Jae Kyoung sẽ quá kích động dẫn đến phạm lỗi xuất phát sớm.

Đương nhiên, từ lúc bước lên đấu trường chuyên nghiệp đến giờ, Jae Kyoung chưa từng một lần phạm lỗi xuất phát. Trong bơi lội, chỉ cần một cử động nhỏ trước tín hiệu xuất phát cũng bị coi là phạm lỗi, bị loại ngay lập tức, thời của Ji Heon, các đàn anh hay nói đùa rằng, trong sự nghiệp thi đấu của các vận động viên bơi lội, ai cũng phải dính lỗi này ít nhất một lần, thế mà dù đã trải qua không biết bao nhiêu giải đấu, Jae Kyoung vẫn chưa có lần nào bị loại vì lỗi xuất phát. Nói đúng hơn, dù bình thường Jae Kyoung có hơi tuỳ tiện nhưng trong bơi lội, cậu ấy cực kỳ nghiêm khắc với bản thân, đừng nói là lỗi xuất phát, tất cả các lỗi có thể khiến vận động viên bị loại khỏi giải đấu, Jae Kyoung cũng chưa từng mắc phải.

Cả thực lực và tính cách của Jae Kyoung ra sao, Ji Heon có thể tự vỗ ngực nói, anh chính là một trong số những người hiểu rõ nhất, ấy vậy mà, anh vẫn không thể ngừng lo lắng, vì vẻ mặt của Jae Kyoung mà Ji Heon nhìn thấy trước khi cậu ấy tiến vào phòng chờ trông không ổn chút nào. Mặt cậu ấy tái hẳn đi, mắt đỏ ngầu hằn lên tia máu, khí thế trông cứ như sắp sửa giết người đến nơi, thấy cậu ấy như vậy, Ji Heon khó mà mong đợi cậu ấy sẽ giữ được bình tĩnh như mọi khi.

Nhưng chỉ cần xuất phát thuận lợi thì phần còn lại không cần phải lo lắng, với khả năng của Jae Kyoung hiện tại, dù có hơi rối loạn nhịp thở hay mất nhịp đôi chút, việc vượt qua thành tích tiêu chuẩn là chuyện dễ như trở bàn tay. Dĩ nhiên, thành tích có thể sẽ không tốt bằng mọi khi, nhưng không sao cả, mục tiêu của hôm nay cũng chỉ cần về nhất và vượt qua thành tích tiêu chuẩn là được. Dù thế nào đi nữa, chỉ cần đạt được mục tiêu cũng xem như thành công.

Giới truyền thông – đặc biệt là mấy tay phóng viên nước ngoài – chắc chắn sẽ lại lải nhải về việc thành tích của Jae Kyoung không được như kỳ vọng, nhưng Jae Kyoung vốn là kiểu người chẳng bao giờ để tâm đến phản ứng của người khác. Dù xung quanh có nói gì đi nữa, cậu ấy chỉ cần bịt tai lại, chuẩn bị thật kỹ và thể hiện tốt hơn ở vòng tuyển chọn thứ hai là được.

Vì vậy, Ji Heon chỉ biết cầu trời khấn phật cho trận đấu kết thúc suôn sẻ là anh mừng rồi. Đúng lúc đó, Trưởng phòng Yoon gọi tới, Ji Heon vội nhấn nút nghe, giọng của Trưởng phòng Yoon lập tức vọt ra từ loa ngoài.

[Kwon Jae Kyoung vừa phá kỷ lục châu Á rồi!]

Ji Heon nghe vậy, vô thức đứng bật dậy, hét lớn:

“Thành tích là bao nhiêu ạ?”

[4 phút 04 giây 38!]

Ji Heon lấy tay che miệng, trong lòng điên cuồng gào thét.

Thành tích đó còn tốt hơn cả lúc tập luyện nữa. Dù sao thì Jae Kyoung cũng chỉ mới đạt thành tích 4 phút 03 giây đúng một lần, còn bình thường, kết quả sẽ dao động trong khoảng 4 phút 04 giây 80 đến 4 phút 05 giây 40.

Ở thời điểm mà chỉ còn 5 tháng nữa là đến Olympic, trong trận đấu chính thức đầu tiên mà đạt được thành tích thế này đã có thể xem là cực kỳ đáng nể rồi, nhất là khi trước đó còn xảy ra chuyện kia nữa chứ.

“Ủa mà khoan, sao trận đấu lại kết thúc muộn thế ạ?”

Vừa ngồi lại xuống ghế, Ji Heon vội hỏi Trưởng phòng Yoon, giọng vẫn còn đầy phấn khích.

[Khán giả kéo đến đông quá. Đến sát giờ thi đấu mà trên khán đài còn ầm ĩ lắm, mãi vẫn chưa ổn định được nên ban tổ chức đành phải hoãn lại hẳn hai mươi phút luôn.]

Ji Heon lẩm bẩm: “À.”

Đúng vậy, lúc rời đi để đến bệnh viện, anh cũng thấy được, đoàn người đứng xếp hàng chờ vào cổng vẫn còn dài dằng dặc.

[À, để anh nói cho cậu nghe, cái thằng Kim Ki Seok ấy, trước đó anh em mình có thấy nó đâu, phải đến lúc ban tổ chức hoãn thời gian thi đấu lại, mới thấy thằng đó mò mặt ra, làm mình làm mẩy ghê lắm. Nó la lối om sòm, nói tinh thần của các vận động viên sẽ bị chuyện này ảnh hưởng, khán giả ra sao cũng kệ, phải bắt đầu thi đấu ngay. Ai không biết nhìn vào còn tưởng đây là lần đầu tiên mấy trận đấu của giải bơi lội bị trì hoãn ấy chứ.]

“…Kim Ki Seok đến rồi ạ?”

[Đương nhiên vẫn phải mò mặt đến chứ, vận động viên nhà nó thi đấu cơ mà.]

Hoá ra tên đó vẫn đến, vẫn ý thức được là mình phải chăm lo cho vận động viên.

Ji Heon chẳng biết anh nên thấy may mắn hay bực mình vì chuyện này nữa.

Với tâm trạng phức tạp, Ji Heon lại hỏi Trưởng phòng Yoon:

“Thành tích của Han Yu Seong thì sao ạ?”

[Cậu ta à? 4 phút 21 giây. Về nhì.]

“Vậy là cậu ta cũng gần đạt tiêu chuẩn rồi nhỉ.”

[Ừm, nhưng suýt soát thôi.]

“Dù suýt soát nhưng như vậy cũng khá lắm rồi mà anh.”

Với một vận động viên vốn chuyên về bơi tự do đường dài, đạt được thành tích đó chỉ sau vài tháng luyện tập đã là chuyện đáng nể rồi, nếu lần tuyển chọn này Jae Kyoung không tham gia nội dung 400m bơi tự do, có thể Han Yu Seong đã được Uỷ ban Thể thao Quốc gia đề cử đi thi Olympic cũng nên.

Nhưng vào khoảnh khắc Jae Kyoung vượt qua được thành tích tiêu chuẩn, hy vọng đó đã tan thành mây khói, giờ đây, Han Yu Seong chỉ còn hai cách để đến được Olympic, một là vượt qua thành tích tiêu chuẩn ở vòng tuyển chọn thứ hai, hai là Jae Kyoung bị loại hoặc chủ động bỏ cuộc. và cả hai khả năng này đều gần như bất khả thi.

Cuộc gọi với Trưởng phòng Yoon vừa kết thúc, Ji Heon đã lập tức lên mạng.

Trên trang chủ của cổng thông tin đã xuất hiện tin tức nóng hổi.

<Tin nóng> Kwon Jae Kyoung lập kỷ lục châu Á mới ở nội dung 400m hỗn hợp nam

Thú thật, làm việc cùng Jae Kyoung, Ji Heon cứ ngỡ anh đã chai sạn với hai từ “kỷ lục mới” lắm rồi, nhưng giờ, nhìn thấy nó, anh vẫn vui, vẫn mừng, vẫn xúc động.

Với những chuyện đã xảy ra hôm nay mà Jae Kyoung vẫn đạt được thành tích khó tin như thế, Ji Heon có xúc động cũng không có gì lạ.

“Mình lo lắng cho em ấy làm quái gì không biết.”

Ji Heon cười vui vẻ, nhấn vào mục tin tức thể thao, cả trang báo gần như bị phủ kín bởi các bài đăng về Jae Kyoung. Các phóng viên đổ xô đến đông như kiến, nên ảnh chụp của Jae Kyoung cũng ngập tràn, với đủ mọi góc độ, lấp đầy chuyên mục ảnh của tin tức thể thao.

Ji Heon cứ thế, bấm vào xem từng tấm một.

Đa phần là ảnh chụp trong lúc thi đấu nên hiếm có tấm nào thấy rõ mặt Jae Kyoung. Nhưng chẳng hiểu sao, Ji Heon cứ có cảm giác như anh còn nhìn thấy được cả biểu cảm của Jae Kyoung, chắc vẫn giống như mọi khi, vẫn là khuôn mặt hờ hững, thờ ơ đó, lẳng lặng quạt tay, đạp chân, rẽ nước tiến về phía trước.

Nếu như, chỉ là nếu như thôi, đứa bé trong bụng anh có mệnh hệ gì, và nếu Jae Kyoung biết được chuyện đó, chắc chắn cậu ấy sẽ đau khổ, dằn vặt khôn nguôi, nhưng cậu ấy sẽ không bao giờ vì chuyện đó mà hủy hoại sự nghiệp của mình, chắc chắn không.

Ji Heon dám khẳng định như vậy không phải vì Jae Kyoung lạnh lùng hay vô cảm, mà bởi vì cậu ấy đã bỏ ra quá nhiều thời gian và công sức, gầy dựng được một nền tảng vững chắc đến mức, dù là nỗi buồn hay sự đau khổ đến mấy cũng không thể nào lay chuyển được.

Dù có khó khăn, chật vật cỡ nào đi nữa, một khi tiếng còi hiệu vang lên, Jae Kyoung sẽ lại lao mình xuống nước, và một khi đã đắm mình dưới làn nước, cậu ấy sẽ dốc hết sức mình. Cậu ấy không thể làm khác được, vì đó chính là thứ đã tạo nên vận động viên bơi lội Kwon Jae Kyoung.

Cho nên, bỏ qua gánh nặng vận động viên, nếu con người thật sự của Kwon Jae Kyoung sụp đổ, khả năng cao đó không phải là lúc Ji Heon mất đi đứa bé, mà là lúc Jae Kyoung không hề hay biết gì, đến mãi sau này mới nhận ra sự thật, khi đó, cậu ấy mới suy sụp.

Jae Kyoung sẽ lại nghĩ, mọi chuyện xảy ra là do cậu ấy không đáng tin cậy nên Ji Heon mới phải một mình gánh chịu tất cả, giống hệt như lần trước vậy.

“……”

Ji Heon nắm chặt điện thoại một lúc lâu, màn hình đã tối đi từ lúc nào, phản chiếu khuôn mặt anh, Ji Heon cứ thế, lặng lẽ nhìn gương mặt vẫn còn sưng húp thảm hại của mình trên màn hình điện thoại một lúc lâu.

Thực ra, Ji Heon đã từng tin rằng, anh hoàn toàn có thể che giấu được. Trước 12 tuần, đứa bé trong bụng anh vẫn chỉ là phôi thai chứ chưa phải thai nhi, hơn nữa, từ lúc biết tỷ lệ sảy thai ở nam Omega cao, Ji Heon cũng đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ càng, đề phòng cho trường hợp xấu nhất, đã làm đến mức đó rồi, Ji Heon cứ ngỡ, dù đối mặt với hoàn cảnh nào, anh cũng có thể nhanh chóng vượt qua.

Cứ thế, Ji Heon đã ngây thơ nghĩ rằng, anh có thể tỏ ra bình thường trước mặt Jae Kyoung, không để lộ bất cứ dấu vết khả ngh nào.

Nhưng giờ thì… Ji Heon không dám chắc nữa.

Sự tự tin trước đó của anh đã hoàn toàn bị đánh nát, chỉ mới nhìn thấy vết máu trên quần lót mà anh đã hoảng loạn đến mức suýt không giữ nổi bình tĩnh, mới nghĩ đến việc đứa bé có thể gặp chuyện không may mà anh đã đau khổ muốn phát điên. Nếu viễn cảnh bất hạnh đó không chỉ dừng lại ở tưởng tượng mà trở thành sự thật, liệu anh có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn hành xử bình thường trước mặt Jae Kyoung được không? 

Ji Heon thật sự không dám chắc. 

Huống hồ, Kwon Jae Kyoung là người nhạy cảm với trạng thái của Ji Heon hơn cả chính bản thân anh, trong hoàn cảnh đó mà bắt anh phải qua mặt cậu ấy, đó là chuyện gần như không thể, nó còn khó khăn và mệt mỏi hơn gấp bội so với việc anh tự lừa dối chính mình.

Quan trọng hơn hết, Ji Heon không muốn lừa dối Jae Kyoung nữa.

Dù lý do là vì muốn tốt cho Jae Kyoung hay gì đi nữa, tất cả đều chỉ là ngụy biện, là cái cớ để Ji Heon vin vào đó, bào chữa cho sự hèn nhát của chính anh, anh không muốn như thế nữa, không muốn tiếp tục lừa dối, khiến Jae Kyoung tổn thương, cũng chẳng muốn hối hận màng rằng, đáng lẽ ngay từ đầu, anh nên thành thật nói hết cho Jae Kyoung biết.

Cùng một sai lầm, Ji Heon không muốn mắc phải đến lần thứ hai.

Anh phải làm sao mới ổn thoả đây.

 

Prev
Novel Info

MANGA DISCUSSION

Hủy

2 bình luận

    Ngọk
    Lúc 01:22 28/05/2025

    Úi mình mới bắt đầu đọc, thấy tròn 100c tưởng full r cơ=))) nhà dịch cố lên ạ

    Trả lời
    Bao giờ JiHoen sinh em bé
    Lúc 21:44 27/05/2025

    trời ơi hay quá sốp ơiiiii hóng từng ngày lun íiii, đội ơn sốp ạ

    Trả lời

DÀNH CHO BẠN

b45 cover
Đột Nhập Trái Tim
14/05/2025
Bia mat ong ss2
Guide Cấp S Phết Mật Ong
09/05/2025
Tu choi lam fan
Từ Chối Làm Fan
04/05/2025
biaguidentoi2
Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em
14/05/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
mu88.com luckywin 88AA https://sunwinli.net/ Yo88 Nhatvip Uk88 8live keonhacai uk88 https://rr88.wales/ hi88 789club 789 club Link vào 8live Nhat vip Sun win Thabet Link vào Debet Yo 88 tải app Uk88 hello88 luckywin go88 net https://go886.me/ UK88 RR88

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation