DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 5 - Chặng Nước Rút - Chương 100
VOL 5 – Chặng Nước Rút – Chương 100: Biến cố ập đến
Giải Bơi lội Vô địch Quốc gia Gimcheon thường được tổ chức vào khoảng tháng 2 đến tháng 3 tại Khu liên hợp thể thao Gimcheon, kéo dài trong năm ngày. Cùng với Giải Bơi lội Dong-A, đây được xem là giải đấu cấp quốc gia có quy mô lớn nhất Hàn Quốc. Vào những năm diễn ra Olympic, giải đấu này còn đóng vai trò là vòng tuyển chọn đầu tiên để chọn ra các thành viên thuộc đội tuyển quốc gia sẽ đại diện tham dự Thế vận hội năm đó.
Vì là giải đấu toàn quốc quy tụ đủ mọi lứa tuổi, từ các vận động viên cấp tiểu học cho đến người trưởng thành, nên việc đặt phòng khách sạn cũng trở nên rất khó khăn. Những năm diễn ra Olympic, mức độ khó lại càng tăng theo cấp số nhân, chẳng khác nào cuộc chiến nhân phẩm. Khách sạn duy nhất gần bể bơi đã kín phòng từ mấy tháng trước, ngay cả mấy nhà nghỉ trong khu vực, bình thường vắng như chùa bà đanh nay cũng không còn phòng trống.
Ngoài Olympic, Kwon Jae Kyoung cũng chính là lý do khiến cuộc chiến săn phòng ở vốn đã khốc liệt nay lại càng thêm phần gay cấn. Dân tình từ khắp mọi miền đất nước ùn ùn kéo về, cũng chỉ vì đây được cho là cơ hội cuối cùng để được tận mắt chứng kiến thiên tài bơi lội thi đấu. Số lượng phóng viên và nhân sự từ các đơn vị truyền thông cũng đông gấp bốn lần mọi năm, đặc biệt, trong số đó, hơn phân nửa đến từ các tờ báo thể thao lớn của nước ngoài.
“Toàn Úc với Mỹ cả thôi.” Trưởng nhóm Lee tặc lưỡi, nhìn đám phóng viên nước ngoài đang chiếm đóng khu vực dành cho giới báo chí.
“Hôm qua còn chưa đông đến mức này.”
“Thì mối bận tâm lớn nhất của đám phóng viên đó là nội dung thi đấu 400m hỗn hợp cá nhân mà.” Trưởng phòng Yoon vừa cắm ống hút vào hộp sữa đậu nành vừa đáp lời: “Lúc nãy, tôi có gặp mấy người bên Hội đồng Thể thao Gimcheon, họ bảo đây là lần đầu tiên vào ngày cuối cùng của giải mà phóng viên vẫn đông nghịt thế này đấy. Chứ bình thường, ở các giải bơi lội khác, ngày cuối bao giờ chả vắng tanh vắng ngắt.”
Dứt lời, Trưởng phòng Yoon hút một hơi sữa đậu nành rõ dài, quay sang hỏi Ji Heon đang đứng kế bên:
“Mà có thật không trợ lý Jeong? Ngày cuối thường là ngày ít người đến xem nhất à?”
“Đúng là vậy đó anh.” Ji Heon gật đầu xác nhận: “Thường thì ngày khai mạc giải là đông nhất. Càng về sau, các vận động viên hoàn thành xong phần thi của mình cũng sẽ thu dọn hành lý ra về, nên khán giả với phóng viên cũng dần vắng đi trông thấy. Thành ra đến ngày cuối, thường chỉ còn lại những vận động viên có lịch thi đấu vào đúng hôm đó thôi. Mà giải quốc gia thì lại có truyền thống xếp lịch thi của nội dung 400m hỗn hợp cá nhân và 400m hỗn hợp tiếp sức vào đúng hôm bế mạc.”
“Ây gù, thế thì vắng là phải rồi.”
Nghe Trưởng phòng Yoon cảm thán, Ji Heon chỉ cười đáp: “Vâng.”
Ở các cường quốc bơi lội như Úc hay Mỹ, 400m hỗn hợp cá nhân là một trong những nội dung thi đấu được yêu thích nhất, nhưng ở Hàn Quốc, chuyện sẽ hoàn toàn ngược lại.
Vốn đây là một nội dung cực kỳ khắc nghiệt, số lượng vận động viên dám thử sức không nhiều, trên lý thuyết, số vận động viên ghi danh tham gia mà ít thì lượng fan hâm mộ cho nội dung này cũng gần như bằng không, nhét xuống ngày cuối cùng cũng xem như hợp lý.
“Nhưng năm nay thì khác bọt rồi, có Kwon Jae Kyoung tham dự mà.” Trưởng nhóm Lee khoanh tay, ánh mắt đầy tự hào nhìn xuống bể bơi.
Jae Kyoung đang khởi động ở làn bơi giữa, hai làn kế bên trống không, chỉ có hai vận động viên khác đang khởi động ở làn số 1 và số 8, tức là hai làn bơi nằm ngoài cùng, sát rìa. Suốt năm ngày diễn ra giải đấu, đây là lần đầu tiên giờ khởi động chính thức lại vắng lặng như thế này.
“Không ai thấy cảnh này kỳ cục sao ta? Bể bơi vắng vẻ chưa từng có, thế mà phóng viên với khán giả lại được dự đoán là sẽ đông kỷ lục.”
Đúng như lời Trưởng nhóm Lee nói.
Tại giải bơi lội lần này, tổng cộng, chỉ có năm vận động viên đăng ký thi đấu nội dung 400m hỗn hợp. Chính vì lý do đó, trận đấu hôm nay còn chẳng cần phải tổ chức vòng loại, ấy thế mà, trớ trêu thay, nó lại là tâm điểm thu hút sự chú ý và mong đợi lớn nhất từ mọi người.
“Cứ như chúng ta bao trọn cả cái bể bơi này ấy nhỉ, thích ghê.” Trưởng phòng Yoon vừa bóp nát vỏ hộp sữa đậu nành đã uống cạn vừa nói đùa: “Chắc tại bể bơi vắng vẻ nên trông Kwon Jae Kyoung cũng có vẻ sung sức hơn hẳn mọi khi thì phải, cậu cũng thấy vậy đúng không?”
Trưởng phòng Yoon quay sang, tìm sự đồng tình của Ji Heon.
“Công nhận anh ạ. Có vẻ phong độ của cậu ấy hôm nay là đỉnh nhất.” Ji Heon vui vẻ tán thành.
Tuy Ji Heon chỉ thuận miệng đáp cho vừa lòng Trưởng phòng Yoon, nhưng đó cũng không phải lời nói dối. Hôm nay, trông Jae Kyoung có vẻ như đang ở trong trạng thái phong độ đỉnh cao. Dù chỉ đang khởi động, nhưng từng chuyển động của cậu ấy đã rất nhẹ nhàng, gọn ghẽ, dứt khoát, đến mức có thể dùng từ “như đang bay lượn” để miêu tả cũng không quá lời.
Ấy vậy mà, sức mạnh và tốc độ của cậu ấy vẫn rất đáng gờm, khó mà tin, đây là người đã phải trải qua mười hai lượt thi đấu ở sáu nội dung khác nhau trong suốt bốn ngày vừa qua.
“Uầy, nhìn mặt mấy ông phóng viên Úc tối sầm lại rồi kìa.”
“Chắc đang lo vì thấy trước tương lai một cái huy chương vàng Olympic của bọn họ sắp sửa bay màu đấy mà.”
“Chậc, Noah sắp thảm rồi đấy, thể nào mấy ông đấy về nước cũng làm ầm ĩ lên cho xem.”
“Thì cái cậu Noah đó cứ cố thêm bốn năm nữa là được mà.”
Trong lúc Trưởng nhóm Lee và Trưởng phòng Yoon đang cười nói rôm rả, trêu đùa qua lại, Jae Kyoung đã hoàn thành phần khởi động, đang bước lên từ dưới bể bơi. Cậu ấy cởi mũ bơi, vuốt ngược mái tóc ướt sũng ra sau, đi thẳng về phía Ji Heon.
Ji Heon chủ động đi lên đón, lấy khăn tắm anh đang cầm sẵn trên tay, choàng lên vai Jae Kyoung.
Cả hai chẳng nói với nhau câu nào, Ji Heon chỉ đơn thuần choàng khăn tắm lên vai Jae Kyoung thôi, nói cho đúng thì trong ba người, anh là cấp dưới nhỏ nhất nên mới phải đảm nhận nhiệm vụ này – ấy thế mà, Trưởng nhóm Lee và Trưởng phòng Yoon đứng bên cạnh chứng kiến cảnh tượng ấy, cổ họng “đột ngột” có vấn đề, cứ “khụ khụ” hắng giọng mấy tiếng, rồi diễn một vở kịch hết sức vụng về: “À này, hay chúng ta đi ăn sáng dần thôi nhỉ? Đói quá đói rồi!!”, xong chuồn thẳng.
Ji Heon thầm nhủ, sau này nếu có dịp dạy dỗ con cái về <Mười điều tuyệt đối không bao giờ được làm trong đời>, điều số một chắc chắn sẽ là “Nếu có yêu đương chốn công sở, chết cũng không được công khai”.
Vừa nghĩ, anh vừa cùng Jae Kyoung – lúc này đã mặc xong áo khoác ngoài đi về phía phòng chờ.
“Hôm nay thấy trong người thế nào?”
“Em ổn ạ.”
“Ừm, nhìn là biết mà.”
Cứ đà này, không khéo hôm nay cậu ấy sẽ lại lập được kỷ lục lớn cho xem.
Ji Heon vừa cười vừa mở cửa phòng chờ thì bất ngờ chạm mắt với Han Yu Seong đang ngồi trên chiếc giường ngay đối diện lối vào, khiến anh lập tức sững người. Han Yu Soeng cũng giật mình, vội đứng bật dậy, rút tai nghe đang đeo ra, cúi đầu chào.
“Em chào anh ạ.”
“Chào cậu, lâu rồi không gặp.” Ji Heon đáp lại, tay mở cửa phòng chờ rộng hơn.
Ji Heon nghiêng người, để Jae Kyoung vào trước, rồi anh mới theo sau, tiện tay khép cửa lại.
Lúc đi ngang qua chỗ Han Yu Soeng, Ji Heon lại bắt chuyện thêm một câu: “Cậu khởi động xong sớm thế.”
“Vâng ạ.”
Han Yu Soeng như bị Jae Kyoung nhập, đáp cụt lủn, rồi lại đeo tai nghe lên, ngồi xuống mép giường.
Nhìn kiểu gì thì thái độ đó của Han Yu Soeng cũng như đang muốn nhắc nhở Ji Heon, yêu cầu anh đừng bắt chuyện nữa. Kiểu xua đuổi không thèm che giấu ấy khiến chân mày Jae Kyoung nhíu chặt. bộ dạng như thế đang chực chờ thời cơ để lao vào giật phắt tai nghe khỏi tai Han Yu Soeng, gào to: “Thằng giả tạo kia, đàn anh đang nói chuyện với mày đấy! Mày tỏ thái độ cái đéo gì! Thích thái độ thì sao lúc nãy mày không ngậm họng mẹ luôn đi!”.
Nhưng chỉ còn một tiếng nữa là đến lúc thi đấu chính thức, tầm này mà gây chuyện thì sẽ rất ngu ngốc, nếu Jae Kyoung thật sự lao vào, tác động vật lý Han Yu Seong, tùy vào cách xử lý của phía cậu ta, có khi Jae Kyoung ta còn bị kiện lên Ủy ban Đạo đức Thể thao cũng nên.
Nhận thức rõ tình hình, Ji Heon vội đẩy nhẹ vào lưng Jae Kyoung, kéo cậu ấy vào một góc phòng chờ.
“Lại đây nào, em giãn cơ đi.”
Vừa đến khu vực đặt để túi đồ của Jae Kyoung, Ji Heon đã trải thảm tập ra, cười nói.
Jae Kyoung chỉ im lặng nhìn Ji Heon một lúc, cuối cùng cũng không nói gì, nghe lời ngồi xuống thảm. Ji Heon ngồi xuống chiếc ghế gấp bên cạnh, quan sát Jae Kyoung thực hiện mấy động tác giãn cơ, nhưng tâm trí anh lại hoàn toàn đổ dồn về phía Han Yu Soeng.
Hôm nay, bể bơi mở cửa lúc bảy giờ sáng, anh và Jae Kyoung đến nơi vào khoảng bảy giờ mười phút. Lúc đó, Han Yu Soeng đã không còn ở dưới bể bơi, nghĩa là cậu ta đã khởi động xong chỉ trong mười phút, quá ngắn.
Dĩ nhiên, 400m hỗn hợp là hạng mục cực kỳ tốn sức, nên cũng có nhiều vận động viên chọn khởi động ngắn để giữ sức bền. Nhưng dù có nghĩ vậy đi nữa, nhìn kiểu gì cũng thấy trạng thái của Han Yu Soeng trông không giống người vừa khởi động xong chút nào. Quan trọng hơn, Kim Ki Seok, kẻ lúc nào cũng kè kè bên cạnh Han Yu Seong, vào ngày quan trọng thế này lại chẳng thấy tăm hơi đâu, điều đó khiến Ji Heon cực kỳ bận tâm.
“Anh, đừng nhìn nữa.”
Giọng Jae Kyoung vang lên khiến Ji Heon giật mình, quay đầu lại: “Hả?”
Có vẻ như trong lúc lơ đãng, anh đã vô thức nhìn về phía Han Yu Soeng, còn bị Jae Kyoung phát hiện.
“Anh à, mặt mũi thằng đó có cái gì đáng xem đâu mà anh nhìn dữ vậy. Người đẹp trai nhất đang ở ngay trước mặt anh đây này.”
Jae Kyoung vừa thực hiện động tác giãn cơ lưng vừa càu nhàu.
“Anh xin lỗi.” Ji Heon cười trừ.
Nói xong, anh mới giật mình, khoan đã, sao anh phải xin lỗi nhỉ?
Đúng như dự đoán, “người đẹp trai nhất” lập tức nhăn mặt: “Gì đấy, sao anh lại xin lỗi?”
“Bộ anh nhìn thằng đó vì có ý đồ khác thật đấy hả?”
“Cái thằng này, em nói gì vậy? không phải thế đâu, chỉ là vô tình thôi.”
Dù Ji Heon đã giải thích tất cả chỉ là vô tình, nhưng Kwon Jae Kyoung chẳng thèm để vào tai. Cậu ấy cố tình nheo mắt lườm Ji Heon, rồi đột nhiên nằm ngửa ra sàn, giãy nảy: “Bực mình quá, hôm nay em không thi đấu nữa đâu.”
“Ừm, vậy em đừng thi nữa.”
Ji Heon thản nhiên đáp rồi đứng dậy, tiến lại chỗ Jae Kyoung đang nằm dài trên thảm, nắm tay, muốn kéo cậu ấy dậy.
“Muốn nằm thì lên giường mà nằm, đừng nằm dưới đất thế chứ. Mất công giãn cơ xong lại nằm ra đấy, cứng hết cả người bây giờ.”
“Cứng tí thì sao. Em có thi đấu nữa đâu.”
“Rồi rồi, không thi thì không thi.”
Ji Heon gật đầu, kéo Jae Kyoung đứng dậy cho bằng được, rồi anh lôi cậu ấy về phía giường, bắt nằm xuống. Hoàn toàn không thể phản kháng, Jae Kyoung bất đắc dĩ bật cười, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm yên.
Sau đó, các vận động viên khác khởi động xong cũng lục tục quay lại phòng chờ. Ji Heon ngồi cạnh Jae Kyoung, nói chuyện với cậu ấy một lúc lâu, đợi đến khi còn khoảng hai mươi phút nữa là đến giờ thi đấu, anh mới rời khỏi phòng chờ.
“Vậy lát nữa gặp em ở bể bơi nhé.”
Jae Kyoung vừa lấy điện thoại trong túi ra vừa đáp: “Vâng”.
Thấy cậu ấy cũng như các vận động viên khác, lập tức đeo tai nghe vào, Ji Heon không nhịn được, dặn dò thêm lần nữa: “Em đừng bỏ lỡ lượt gọi đầu tiên đấy,” rồi mới rời khỏi phòng chờ.
Hành lang vắng tanh, không một bóng người. Nhìn không gian vốn luôn tấp nập các vận động viên và người của ban tổ chức nay lại lặng ngắt thế này, Ji Heon mới thực sự cảm nhận được, giải đấu sắp kết thúc.
Anh vừa đi về phía lối vào sân vận động, vừa định nhắn tin hỏi Trưởng phòng Yoon đang ở đâu thì…
“Ô hô, ai đây ta. Không phải Jeong Ji Heon đấy sao?”
Giọng nói oang oang vang lên từ phía sau.
Bất ngờ vì bị gọi tên, Ji Heon theo bản năng quay lại nhìn, ngay khi thấy người đang nghênh ngang đi tới từ phía đối diện là Phó chủ tịch Liên đoàn, Ji Heon thầm tặc lưỡi.
“Chà, dạo này trông cậu sáng sủa ra phết nhỉ.”
Phó chủ tịch một tay đút túi quần, vừa đi vừa cười nhếch mép.
Ji Heon cất điện thoại vào túi áo khoác, cúi đầu chào:
“Ngài vẫn khỏe chứ ạ?”
“Khỏe làm sao được chứ?”
Phó chủ tịch đáp trả cộc lốc, dừng bước ngay trước mặt Ji Heon, vẻ mặt đầy khiêu khích.
“Ji Heon này, cậu sống nhờ tiền do Kwon Jae Kyoung kiếm về nên sung sướng lắm nhỉ? Trông mặt mũi hồng hào hẳn ra đấy.”
“Cũng không hẳn đâu ạ.”
Ji Heon cố tình nở nụ cười ngượng ngùng khiến khóe miệng Phó chủ tịch lập tức méo xệch.
Anh ta trừng mắt nhìn Ji Heon một lúc lâu, đút cả hai tay vào túi quần, nói:
“Cái thằng vì muốn cứu một mình Kwon Jae Kyoung mà khiến cả Liên đoàn lụi bại, đẩy đám đàn em vào chỗ chết như mày, vẫn còn mặt mũi mà xuất hiện ở đây sao?”
Ji Heon nhìn Phó chủ tịch một lát, khẽ hỏi lại:
“Vậy, bây giờ ngài đến đây là để dự đám tang sao? Đến viếng đám đàn em vừa bị tôi dồn vào chỗ chết đúng không?”
“Cái…?”
“Biết làm sao đây, hình như ngài đến nhầm chỗ rồi đấy.”
Ji Heon không cho Phó chủ tịch kịp mở miệng, nói tiếp:
“Theo tôi biết thì ở đây đang tổ chức tiệc mừng đấy ạ. Nếu chỉ tính riêng khối chuyên nghiệp và đại học, thành tích trung bình của các vận động viên ở giải năm nay đã cải thiện hơn 0.8 giây so với giải Gimcheon năm ngoái. Bên Hiệp hội Thể thao còn hồ hởi nói với tôi là công sức bọn họ trực tiếp quản lý cuối cùng cũng được đền đáp rồi đấy ạ.”
Ji Heon cười càng tươi, mặt Phó chủ tịch càng nhăn nhó dữ tợn hơn.
Nhìn gân xanh nổi rần rần trên trán cũng đủ biết anh ta đang tức giận đến mức nào.
“Mày lại đây.”
Dù khoảng cách hai bên đã đủ gần, Phó chủ tịch vẫn vẫy tay ra hiệu bảo anh lại gần hơn. Thấy Ji Heon không nhúc nhích, anh ta tự mình tiến thêm một bước, ghé sát vào tai Ji Heon, hạ giọng đe dọa:
“Thằng chó. Mày nghĩ không ai biết chuyện mày dụ dỗ Kwon Jae Kyoung giở trò sau lưng bọn tao hả? Thằng mất dạy, mày nhét vận động viên vào cái lỗ đít của mày rồi ngồi đó giật dây chia rẽ người khác. Mày xúi giục nó đâm sau lưng những người đã giúp đỡ nó, một mình mày nuốt hết tiền quảng cáo sướng lắm chứ gì? Tao nói đúng chứ? Thằng đĩ đực này.”
Phó chủ tịch nghiến răng nghiến lợi, giọng đầy tức tối.
Ji Heon lặng lẽ nhìn đối phương đang thở hồng hộc, tức tối lùi về phía sau, lúc này, anh mới lên tiếng.
“Nếu tôi là đĩ đực, vậy Liên đoàn là nhà thổ chứa chấp? Anh thì là cò mồi nhỉ?”
“Cái……?”
Vẻ mặt Phó chủ tịch càng trở nên dữ tợn hơn.
“Chẳng phải thế sao?”
Ji Heon vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nói tiếp:
“Miệng thì hô hào đòi chăm lo cho các vận động viên, nhưng thực chất chỉ toàn lợi dụng tên tuổi của bọn họ để kiếm chác sau lưng. Tiền tài trợ thì chia nhau đánh bạc, nướng hết vào cá độ golf, tiêu xài phung phí. Chẳng phải y hệt nhà thổ sao?”
“Mày… Mày nói đủ chưa?”
Mặt Phó chủ tịch đỏ phừng, lắp ba lắp bắp.
“Sao mà đủ được ạ. Mấy cái vụ mà nhân danh ‘cải tạo tư tưởng’ để đánh đập vận động viên, lôi người ta đi chào hỏi khắp nơi, hai mắt thao láo nhìn chằm chằm các vận động viên nữ mặc đồ bơi, mồm thì buông lời quấy rối tình dục, tôi đã kịp kể đâu…”
Lời còn chưa dứt, một bàn tay to lớn đã giáng cái tát đau điếng lên má Ji Heon.
“Thằng ranh này, mày điên thật rồi!!”
Phó chủ tịch túm chặt cổ áo Ji Heon, gầm lên.
“Cái thằng điên này! Ai cho mày ăn nói hàm hồ thế hả? Thằng chó đẻ, mày tưởng bắt tay được với Hiệp hội Thể thao là ngon lành, là được phép không coi ai ra gì sao hả?”
“Vâng ạ, bên Hiệp hội Thể thao còn phải cúi rạp người cảm ơn tôi vì đã giúp họ xử lý cái gai trong mắt là Liên đoàn Bơi lội mà chẳng tốn công sức gì đấy ạ.”
“Jeong Ji Heon!”
Gân cổ Phó chủ tịch nổi đầy cả lên, điên cuồng gào lớn.
Thấy đối phương định giơ tay tát lần nữa, Ji Heon nhanh chóng giữ chặt, giọng vẫn rất bình tĩnh:
“Rõ ràng quá còn gì. Trong hàng chục tổ chức trực thuộc Hiệp hội Thể thao Quốc gia, Liên đoàn Bơi lội vốn đã khét tiếng là mục ruỗng nhất rồi. Tuy người ta hay nói, cái giới này, chỗ nào cũng như vũng bùn, nhưng chẳng phải các tổ chức khác đều chỉ trỏ sau lưng, bảo Liên đoàn Bơi lội là nơi tệ hại nhất trong số những cái tệ hại sao? Mấy lời lẽ đó, tôi tưởng anh đã nghe đến phát ngán rồi chứ? Đừng nói với tôi anh không biết? Với Hiệp hội Thể thao Quốc gia, Liên đoàn Bơi lội mấy người chẳng khác nào quả bom nổ chậm, chẳng biết phát nổ lúc nào. Lần này nhờ có Jae Kyoung mà bọn họ được dịp ‘hỉ mũi không cần dùng tay’ đấy, nhẹ hết cả người, chẳng phải quá tốt rồi sao? Chẳng phải nên cảm ơn tôi ư?”
“Thằng… Thằng ranh này!”
Phó chủ tịch dùng hết sức bình sinh, cố giằng cái tay đang bị Ji Heon giữ chặt ra.
“Mày bỏ tay ra! Không bỏ hả? Tao bảo bỏ ra!”
Phó chủ tịch càng giãy, Ji Heon càng siết chặt, thứ không nên thử thách nhất chính là lực tay của vận động viên bơi lội, dù là cựu vận động viên cũng không ngoại lệ.
Ji Heon tiếp tục lên tiếng, giọng cũng vô thức trở nên gay gắt hơn:
“Anh thật sự nghĩ Liên đoàn sụp đổ thì vận động viên sẽ là người chịu thiệt hả? Anh ngây thơ vậy. Không hề, nhờ lần này Liên đoàn bị liệt vào diện ‘tổ chức cần quản lý đặc biệt’ mà lần đầu tiên trong đời, các vận động viên mới được đối xử tử tế đúng nghĩa, được tập luyện đàng hoàng đấy. Đương nhiên rồi, vì lũ trộm cắp chuyên đứng giữa ăn chặn tiền huấn luyện đã chết sạch hết rồi còn đâu.”
“Thằng… thằng khốn này! Mày điên thật rồi!”
Phó chủ tịch gần như muốn sùi bọt mép đến nơi, nhảy dựng lên như phải bỏng, la lối om sòm.
Phó chủ tịch định dùng tay trái đang túm cổ áo Ji Heon để đánh anh, nhưng đến khi cả tay đó cũng bị Ji Heon giữ chặt, mặt anh ta vốn đã đỏ nay còn phừng phừng thêm, bắt đầu phun ra đủ thứ lời lẽ chửi rủa tục tĩu nhất mà anh ta có thể nghĩ đến như: thằng mất dạy, thằng chó đẻ…
Trông bộ dạng như chó dại đó, Ji Heon dám cá anh ta sắp sửa dùng chân, tung cước đến nơi, Ji Heon định bụng tránh đi trước bèn hất cổ tay anh ta ra.
“Biết điều thì dừng lại đi.”
Ji Heon vừa buông cổ tay vừa đẩy mạnh đối phương ra, có lẽ vì quá bất ngờ, Phó chủ tịch mất đà, cứ thế ngã sõng soài ra sàn.
“Phó chủ tịch?”
Tiếng vang khi Phó chủ tịch ngã nghe có hơi nặng nề, Ji Heon bất ngờ đến mức quên cả ý định chuồn đi, sửng sốt bước tới chỗ anh ta.
“Anh không sao đó chứ?”
Đúng vào khoảnh khắc Ji Heon cúi xuống, định đỡ Phó chủ tịch dậy.
“Thằng trời đánh này!”
Phó chủ tịch tự mình chống tay bật dậy, vung thẳng nắm đấm vào thẳng mặt Ji Heon.
“……!”
Cú đấm bất ngờ khiến Ji Heon choáng váng, phải đưa tay lên ôm mặt, bước chân lảo đảo. Nhân lúc đó, Phó chủ tịch tóm lấy Ji Heon, ‘RẦM’ một tiếng, đẩy mạnh anh vào tường. Rồi anh ta bắt đầu tát liên tiếp vào mặt Ji Heon.
“Thằng chó đẻ, mày lên mặt dạy đời ai đấy hả! Đừng có vênh váo, thằng khốn nạn. Mày dắt thằng Kwon Jae Kyoung đi đóng quảng cáo, lên ti vi, làm đủ thứ trò hề mà giờ còn giả bộ thanh cao cái nỗi gì. Rốt cuộc thì việc đứng giữa, lợi dụng các vận động viên để kiếm tiền thì mày với tao cũng là phường cá mè một lứa cả thôi, có gì hay ho mà mày lại lắm mồm thế hả?”
Phó chủ tịch tuy cũng không còn trẻ trung gì nhưng tướng tá thuộc dạng hiếm có, sở hữu chiều cao khủng trên 1m8, thân hình lực lưỡng phải gấp đôi Ji Heon.
Thêm vào đó, anh ta cũng có xuất thân là dân thể thao chuyên nghiệp, so với những người bình thường, sức lực của anh ta vẫn rất đáng nể.
Bị một kẻ như thế lao vào tấn công trong trạng thái mất hết lý trí, lại còn ngay lúc bản thân đang choáng váng, Ji Heon đã định sẵn là không thể chống cự lại được.
Phó chủ tịch dùng một cánh tay đè chặt lồng ngực khiến Ji Heon không thể nhúc nhích, tay kia thì điên cuồng tát tới tấp. Tất cả những gì Ji Heon có thể làm trong tình huống này là co người lại hết mức có thể, hai tay ôm chặt lấy thân mình để tránh bị va đập vào bụng.
“Mày với cái thằng Cabana đều là lũ chó đẻ. Bọn mày đường đường chính chính, công khai lợi dụng các vận động viên kiếm tiền mà bày đặt lên mặt dạy đời với ra lệnh này nọ! Ít ra bọn tao còn có cái gọi là tinh thần trách nhiệm…!”
Phó chủ tịch đột nhiên rú lên một tiếng như bị siết cổ rồi ngã giật ra sau.
“Ông đang làm cái quái gì thế hả?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ji Heon gắng gượng ngẩng lên nhìn về phía trước, đập vào mắt anh là cảnh Jae Kyoung đang túm chặt gáy của Phó chủ tịch. Vừa thấy khuôn mặt bầm dập của Ji Heon, vẻ mặt Jae Kyoung lập tức đông cứng. Không nói bất cứ lời thừa thãi nào, một tay Jae Kyoung túm chặt lấy cổ áo Phó chủ tịch, tay còn lại vung lên, thấy Jae Kyoung định tác động vật lý Phó chủ tịch, Ji Heon hoảng hốt hét lớn:
“Đừng!”
Ngay lập tức, bàn tay Jae Kyoung khựng lại giữa không trung, nhưng đó chỉ là tạm thời dừng lại, chỉ cần sơ hở, Jae Kyoung có thể ra tay bất cứ lúc nào. Thực tế, Ji Heon có thể thấy rõ, bàn tay đang siết thành nắm đấm của cậu ấy đã gồng đến mức nổi đầy gân xanh.
“Đừng đánh, em tuyệt đối đừng động vào người anh ta.”
Ji Heon vẫn đang trong tư thế co người dựa vào tường, tiếp tục hét lớn.
“Nghe anh nói này. Em mà động vào người ông ta một cái thôi là kỳ Olympic lần này coi như xong đấy.”
“Bỏ tay ra mau!” Ji Heon gần như tuyệt vọng, gào lớn.
“Anh sẽ kiện, anh sẽ kiện anh ta mà. Người bị đánh là anh, hành lang này có đầy CCTV, anh sẽ nộp hết làm bằng chứng cho cảnh sát xử lý. Em tuyệt đối đừng động tay vào, xin em đấy. Nếu em làm thế thì chẳng khác nào chiều theo đúng ý của anh ta!”
Nghe đến câu ‘chiều theo đúng ý của anh ta’, Jae Kyoung không nhịn được, mím chặt môi.
“Kwon Jae Kyoung!”
Jae Kyoung không đáp lại.
Không biết cậu ấy đã phải gồng mình đến mức nào, nhìn bằng mắt thường còn có thể thấy rõ, nắm đấm đang dừng giữa không trung của cậu ấy run lên bần bật. Phó chủ tịch cũng đang run cầm cập, mặt cắt không còn giọt máu vì sợ hãi, không hé răng nổi nửa lời, chỉ biết nhắm nghiền mắt chờ đợi nắm đấm của Jae Kyoung giáng xuống.
“Jae Kyoung à.”
Ji Heon gọi tên Jae Kyoung thêm lần nữa.
Đúng lúc đó, bảo vệ và vài nhân viên của sân vận động cuối cùng cũng nhận ra sự ồn ào trong hành lang, lũ lượt chạy tới.
Jae Kyoung gần như ném Phó chủ tịch về phía bọn họ, gằn giọng nói:
“Báo cảnh sát đi.”
Phó chủ tịch vừa thoát khỏi tay Jae Kyoung đã la lối om sòm: “Gọi cảnh sát làm gì? Biết tao là ai không mà gọi cảnh sát hả?”
Jae Kyoung mặc kệ tiếng gào thét của anh ta, lặng lẽ quay sang đám nhân viên của sân vận động, giọng đanh lại:
“Tôi bảo gọi cảnh sát, nhanh lên.”
“À, vâng, vâng.”
Đám nhân viên luống cuống rút điện thoại ra, Jae Kyoung mặc kệ đám đông ồn ào phía sau, tiến lại gần Ji Heon, nhẹ giọng nói: “Anh há miệng ra đi.”
“Để em xem bên trong bị thương đến mức nào.”
“Anh không sao.”
“Để em xem một chút đi anh.”
Giọng của Jae Kyoung lúc này đã pha thêm vài phần khẩn thiết.
Chính vì cậu ấy không hề nổi giận mà chỉ nhỏ nhẹ yêu cầu, Ji Heon mới càng khó từ chối.
Anh ngập ngừng một lát rồi từ từ hé miệng, Jae Kyoung cúi xuống nhìn kỹ bên trong miệng Ji Heon, rồi đứng thẳng dậy, quả quyết nói:
“Anh đến bệnh viện đi.”
“Anh sẽ đi.”
“Đi ngay bây giờ cho em.”
“Anh biết rồi mà.”
Ji Heon mỉm cười đáp.
Jae Kyoung nhìn anh một lát, đưa tay lên định chạm vào bên má sưng vù, bầm dập của anh. Nhưng rồi cậu ấy lại rụt tay về, không nỡ chạm vào, sợ sẽ khiến anh đau.
Thấy vậy, Ji Heon nắm lấy bàn tay đang hạ xuống của em bạn trai, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay.
“Em nhịn tốt lắm. Làm giỏi lắm.”
Jae Kyoung vẫn im lặng, vẻ mặt vẫn vô cảm như mọi khi, chỉ có hai mắt là đỏ ngầu. Không rõ là vì đang cố nén giận hay đang cố nén nước mắt.
Đôi môi lúc nãy bị Jae Kyoung cắn chặt đến mức bật máu khiến Ji Heon chợt thấy xót xa.
“Lại đây nào.”
Ji Heon vẫn nắm tay Jae Kyoung, kéo người lại gần, giang tay ôm chặt lấy cậu ấy, mặc kệ những ánh mắt tò mò, ngạc nhiên của đám người đang vây quanh Phó chủ tịch ở phía đối diện. Lúc này, Ji Heon chẳng thèm bận tâm đến cái nhìn của người khác nữa, bọn họ có nhìn nhiều thêm chút cũng có sao đâu.
Ji Heon siết chặt vòng tay đang ôm Jae Kyoung, vỗ nhẹ tấm lưng rộng của cậu, nói.
“Không sao đâu. Mấy cái này thật sự chẳng là gì cả, em đừng lo quá. Hồi anh còn là vận động viên ấy, bị người của Liên đoàn đánh suốt, ăn đập cỡ này là chuyện thường ngày ở huyện luôn, thật đấy. Chỉ như gãi ngứa ấy mà.”
Ji Heon vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, khẽ nói.
Bình thường, những lúc thế này thì Jae Kyoung phải nói gì đó phản bác lại, nhưng lần này, cậu ấy lại không làm vậy. Từ nãy đến giờ, Jae Kyoung vẫn ngậm chặt miệng, không nói một lời.
Ji Heon biết, Jae Kyoung như vậy cũng không phải vì giận anh, mà vì trong lòng cậu ấy đang rất rối bời, rối đến mức, không sắp xếp được câu chữ tử tế.
Ji Heon thầm thấy may mắn vì anh đủ hiểu Jae Kyoung để biết được những lúc thế này, anh nên làm gì, tay tiếp tục vỗ về tấm lưng to lớn của em bạn trai, Ji Heon nói tiếp: “Anh thật sự không sao đâu mà.”
“Cảnh sát sẽ đến ngay bây giờ đấy, mọi người sẽ giao nộp bằng chứng có trong CCTV là mọi chuyện cũng được giải quyết xong xuôi, ổn thỏa hết. Tất cả là nhờ em đã kiềm chế rất tốt, đừng buồn bực nữa nhé. Cứ nghĩ là, à, mình đã rất người lớn, rất biết kiềm chế, không mắc bẫy của tên khốn đó. Em hiểu ý anh chứ?”
Một lúc lâu sau, Jae Kyoung mới nhỏ giọng đáp: “…Vâng.”
“Vậy mới ngoan chứ.” Ji Heon cười nói, đưa tay xoa đầu Jae Kyoung.
Đúng lúc đó, tiếng chuông báo hiệu lượt gọi đầu tiên vang lên, còn mười lăm phút nữa là trận đấu bắt đầu. Khi chuông reo, các vận động viên tham gia thi đấu phải di chuyển đến phòng chờ số 1, nếu không đến đúng thời gian quy định thì sẽ bị loại.
“Nào, đến lúc rồi đấy, em mau đi đi.” Ji Heon buông Jae Kyoung ra, nói.
Jae Kyoung nhìn anh với vẻ mặt vẫn còn nặng trĩu, lần này đến lượt cậu ấy đột ngột ôm chầm lấy Ji Heon, cánh tay rắn rỏi không dám dùng lực siết chặt.
“Em đi nhé.”
Nói ngắn gọn xong, cậu ấy buông Ji Heon ra, lập tức đi thẳng về phía phòng chờ.
Nhìn theo đến khi bóng lưng Jae Kyoung khuất hẳn sau cánh cửa phòng chờ, Ji Heon lập tức gọi điện cho Trưởng phòng Yoon, giải thích tình hình và nhờ anh ta đến chỗ mình.
Trưởng phòng Yoon vừa đến không bao lâu thì cảnh sát cũng tới, trong quá trình Ji Heon trình bày sự việc, Phó chủ tịch cứ gân cổ lên cãi: “Tao làm lúc nào? Tao làm thế bao giờ? Thằng ranh mày nói dối không biết ngượng mồm à?”
Nhưng đến khi cảnh sát nhắc đến CCTV trong hành lang, Phó chủ tịch lập tức im bặt như bị ai bóp cổ, còn tuyên bố chỉ nói chuyện khi nào có sự góp mặt của luật sư.
“Như vậy có khi lại tốt hơn cho các anh cảnh sát đấy ạ. Chứ vị này có vẻ…. tai hơi kém, nói không thông nổi đâu.”
Nghe Ji Heon nói vậy, mấy viên cảnh sát cười gượng gạo: “Có vẻ đúng thế thật.”
Mặt Phó chủ tịch lại đỏ phừng phừng, liên tục chửi rủa “lũ mất dạy”.
Cuối cùng, một anh cảnh sát không nhịn nổi nữa, phải lên tiếng cảnh cáo anh ta, nếu còn tiếp tục thì sẽ bị khởi tố thêm tội lăng mạ người thi hành công vụ.
“Mà ngài đợi luật sư làm gì, bộ định hoà giải với cấp dưới ‘mất dạy’ của tôi đấy à? Đến cả lòng tự trọng cũng bóp nát cho chó nhai rồi hả?” Trưởng phòng Yoon liếc xéo.
“Thằng… Thằng chó kia mày định theo tới cùng hả…?”
“Vâng, dù có phải theo vụ này tới cùng, tôi cũng tuyệt đối không hòa giải đâu. Phó chủ tịch, ‘ngài’ cứ liệu hồn đấy.”
Ji Heon nói chắc như đinh đóng cột rồi mới quay người đi.
Quay lại khu vực thi đấu, Trưởng nhóm Lee đã biết trước tình hình qua điện thoại, lập tức hỏi ngay: “Sao rồi?”
“Trước mắt đã lập hồ sơ vụ việc rồi, cảnh sát cũng đã đưa Phó chủ tịch đi. Toàn bộ CCTV ở hành lang đều cũng đã được lưu trữ.”
Trưởng phòng Yoon vừa ngồi xuống ghế vừa nói.
“Hầy, may quá. Trợ lý Jeong vất vả rồi. Tôi mới gọi cho CEO Kang, anh ấy bảo cứ giao hết cho Trưởng phòng Oh bên pháp lý lo, cậu chỉ cần lấy giấy chứng nhận thương tích thôi, giờ cậu tính sao, có đi bệnh viện luôn không? Ây gù, cái mặt đẹp trai thế kia…..”
“Thôi ạ, đợi thi đấu xong rồi đi cũng được mà.”
Ji Heon nói rồi ngồi xuống cạnh Trưởng phòng Yoon, nhưng ngay sau đó, anh lại đứng phắt dậy.
“À thôi, nghĩ lại thì chắc tôi sẽ đến bệnh viện ngay bây giờ luôn.”
“À, vậy hả? Thế thì…?”
Trưởng phòng Yoon ngồi bên cạnh hỏi: “Có cần anh đi cùng không?”
“Không cần đâu ạ. Em đi một mình được rồi. Khi nào Jae Kyoung thi đấu xong thì báo cho cậu ấy giúp em nhé.”
Ji Heon nhờ Trưởng phòng Yoon xong, lập tức vớ lấy áo khoác, nhanh chóng rời khỏi khu vực dành cho người của ban tổ chức.
Rời khỏi khu vực bể bơi, anh không đi thẳng ra ngoài tòa nhà mà rẽ vào nhà vệ sinh trước. Vừa vào phòng vệ sinh cá nhân, Ji Heon định tháo thắt lưng ra nhưng chẳng hiểu sao, hai tay đột nhiên mất hết sức lực, loay hoay mãi mới mở được khóa cài.
Mãi mới cởi được thắt lưng, kéo cả quần dài lẫn quần lót xuống, Ji Heon cúi đầu nhìn, không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng: “A…”
Bảo sao anh cứ có linh cảm chẳng lành….
Đúng như dự đoán, trên quần lót dính đầy máu.
“…….”
Ji Heon ngây người nhìn chằm chằm vết máu một lát, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chỉnh trang lại quần áo.
Em bé mà có sao là tên kia đừng hòng thấy ánh sáng à nha
Ê nha ê nha
Cháu t mà có gì là thằng già kia xác định xuống tầng 19 địa ngục đi
Dmdcm em bé mà bị sao t lao vô xé xác ông phó chủ tịch luôn đụ má