DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 96
- Trang Chủ
- DASH (BL NOVEL Hàn)
- VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 96 - Chú “cừu non” Kwon Jae Kyoung
VOL 4 – Chặng Quay Vòng – Chương 96: Chú “cừu non” Kwon Jae Kyoung
Mới sáng sớm mà tuyết đã rơi dày đặc, chưa đến giữa trưa, cảnh báo tuyết lớn đã bắt đầu được phát khắp Seoul và Gyeonggi. Khi đang trên đường đến sân bay Incheon, Ji Heon cũng vừa hay nhận được cảnh báo an toàn. May mắn là xe của anh đã thuận lợi đến được sân bay ngay trước khi đường bị phong tỏa, tránh được cảnh mắc kẹt, nhưng chẳng biết bù qua sớt lại kiểu gì, chuyến bay mà anh đang mong ngóng lại bị hoãn.
Chuyến bay từ Kuala Lumpur đến Hàn dự kiến sẽ hạ cánh lúc 12 giờ trưa, cuối cùng, phải mãi đến 2 giờ chiều, máy bay mới đáp xuống sân bay. Điều này khiến đám phóng viên tập trung tại sân bay sốt ruột như ngồi trên đống lửa, đứng trên đống rơm. Chờ đợi hơn hai tiếng đồng hồ ở sân bay đã đủ khổ sở, đường xá lại còn bị phong tỏa khiến bọn họ có muốn quay về cũng không được.
“Trời đất, có phải lễ bế mạc của đoàn thể thao Olympic đâu, mắc gì mà đội tuyển quốc gia đi tập huấn về cũng phải tổ chức họp báo vậy. Uỷ ban Thể thao Hàn Quốc có vấn đề về thần kinh à!”
“Thôi thôi anh đừng than thở nữa, cả đám ai mà chả bực mình, nghe nói lần này Uỷ ban chi mạnh tay lắm. Chỗ ở sang trọng chẳng khác gì khách sạn năm sao, giờ phải cho người ta sân khấu để khoe mẽ chứ.”
“Khoe mẽ thì thiếu mẹ gì cách, cứ để phòng truyền thông của bọn họ liên hệ với các báo là được rồi, cứ phải họp báo thế này, bắt các vận động viên tự nói ra mới vừa lòng hay gì?”
“Cho các vận động viên nói còn đỡ đi, cá bao nhiêu tôi cũng cá, chắc chắn lát nữa bọn họ sẽ ném hết việc phát biểu cho Kwon Jae Kyoung, mà thằng nhóc đó thì ai còn lạ gì cái nết của nó nữa, cạy răng nó còn khó hơn cạy vàng, thay vì làm vậy thì cứ để phòng truyền thông của bọn họ phát thông cáo báo chí cho rồi.”
“Chuẩn, tự dưng thằng đó lại đi tập huấn nước ngoài làm gì để giờ hành hạ người ta thế này, biết thế thì hôm nay tao xin nghỉ phép ở nhà cho xong.”
Thông báo máy bay đã hạ cánh vừa vang lên, các phóng viên đã lôi máy ảnh ra, tay bấm liên tục, mồm vẫn không ngừng càu nhàu. Tất cả bọn họ đều đổ đến đây vì Kwon Jae Kyoung, ấy vậy mà, chỉ vì trận tuyết lớn kia và chuyện delay không ai mong muốn của chuyến bay mà giờ đây, ai nấy cũng đều đồng loạt quay xe, đều đổ hết bực dọc lên người cậu ấy.
“Mà Kwon Jae Kyoung giờ chắc thành con cưng của Uỷ ban Thể thao Hàn Quốc rồi nhỉ. Cái thằng cứng đầu đó mà cũng chịu đi tập huấn cơ đấy.”
“Thì đương nhiên. Uỷ ban Thể thao Hàn Quốc đã bỏ cả Liên đoàn bơi lội để cứu vãn danh dự của Jae Kyoung còn gì, không lẽ cậu ta định ăn cháo đá bát chắc?”
“Nhưng nếu lỡ Kwon Jae Kyoung không giành được huy chương vàng Olympic thì sao?”
Tay phóng viên đang cười cợt bị ai đó huých khuỷu tay vào hông, gã ngơ ngác nhìn quanh, rồi quay đầu lại, chạm mắt với Ji Heon đang đứng ngay phía sau, lập tức im bặt.
“Đường đến đây vất vả lắm đúng không? Thời tiết xấu thế này mà phải lặn lội cả quãng đường xa như thế, khổ thân các anh quá.” Ji Heon cố ý cười tươi chào hỏi.
“À, không, không có gì. Đây đâu phải chuyện gì to tát…” Tay phóng viên kia và những đồng nghiệp đứng cạnh gã lúng túng đáp lại.
Đúng lúc đó, các vận động viên cũng bước vào khu vực họp báo tạm thời. Do không gian hạn chế, không thể gọi hết hơn một trăm thành viên của đội tuyển bơi lội quốc gia đến, nên mỗi nội dung chỉ có hai vận động viên được ban tổ chức chọn mặt gửi vàng để trả lời câu hỏi của phóng viên.
Đương nhiên, hầu hết các câu hỏi đều tập trung vào Kwon Jae Kyoung. Có vẻ đã được dặn dò trước, Jae Kyoung hoàn toàn bỏ qua các câu hỏi cá nhân, chỉ nói về trung tâm huấn luyện thể thao và chỗ ở tại Kuala Lumpur, nơi đội tuyển đã tập huấn.
Nhưng kể cả vậy thì câu trả lời vẫn chỉ lặp đi lặp lại có: “Rất tốt”, “Tuyệt vời”, “Uỷ ban Thể thao Hàn Quốc đã hỗ trợ rất nhiều”. Thật lòng mà nói, các phóng viên từ trước đến giờ cũng đã cạn sạch hy vọng với Jae Kyoung, mấy năm rồi, không muốn quen cũng phải quen, giờ chỉ cần cậu ấy ló mặt ra cho bọn họ chụp ảnh là đủ quý hoá lắm rồi. Thay vì nghe mấy câu trả lời có như không có của Jae Kyoung, các phóng viên thà hì hục chụp ảnh hết công suất còn hơn, chỉ cần gương mặt đẹp như tượng tạc kia xuất hiện, thể nào cũng sẽ kiếm được chút view, mới bõ công bọn họ vượt tuyết lớn, lặn lội đến tận sân bay.
Buổi họp báo được tổ chức chóng vánh kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ đã kết thúc trong bầu không khí yên bình đến bất ngờ.
Sau khi họp báo kết thúc, các vận động viên lập tức giải tán, tan tác như chim muông, Jae Kyoung cũng đeo chiếc túi du lịch Boston cỡ lớn tiến về phía Ji Heon.
“Em đã vất vả rồi.” Ji Heon cười nói.
Jae Kyoung chỉ nhún vai thay cho câu trả lời, tay chỉ ra ngoài cửa sổ, nơi bão tuyết vẫn đang hoành hành, khẽ hỏi: “Thời tiết thế kia thì mình có về được không anh?”
“Không được đâu. Các tuyến đường đều bị chặn hết rồi.”
Xem tình hình hiện tại, Ji Heon đoán, có vẻ như bọn họ sẽ phải mắc kẹt ở sân bay thêm vài tiếng nữa, nên anh quyết định sẽ kéo Jae Kyoung đi ăn trưa trước. Anh bảo Jae Kyoung chọn món mình muốn ăn, Jae Kyoung đã không chút do dự, chỉ vào cửa hàng Fastfood trong sân bay.
“Thường thì đi nước ngoài về người ta sẽ hay muốn ăn cơm hơn chứ nhỉ?” Ji Heon vừa nói vừa tìm chỗ ngồi trong cửa hàng.
Jae Kyoung nhìn anh, nghiêng đầu như thể đang tự hỏi, rồi đáp:
“Thế ạ? Nhưng ở Malaysia ngày nào em chả ăn cơm. Cơm rang ấy.”
Cái cơm rang đó với cơm trắng truyền thống của Hàn khác nhau mà? Nghĩ vậy nhưng Ji Heon lựa chọn không nói ra.
Khi cả hai đang ăn ngấu nghiến hamburger và khoai tây chiên mà Jae Kyoung đã chọn, hai chàng trai trẻ mặc áo khoác thể thao, đeo túi xách bước vào cửa hàng. Vóc dáng rất cao lớn nhưng khuôn mặt lại non choẹt, nhìn là biết ngay là dân thể thao chuyên nghiệp.
Ji Heon liếc mắt nhìn cả hai, đúng như anh đoán, hai người đó chính là vận động viên chuyên nghiệp của đội tuyển quốc gia, cả hai vừa cười đùa vừa đi về phía bọn họ, thoáng nhận ra bóng lưng cao lớn kia là của Jae Kyoung, cả hai giật bắn mình, cúi gập người chào hỏi: “Chào anh ạ!”
“Ừm.” Tay vẫn cầm hamburger, hai mắt còn chẳng buồn nhìn lên, Jae Kyoung hờ hững đáp.
Hai chàng trai trẻ kia cũng cúi chào Ji Heon rồi lủi nhanh về phía góc khuất của cửa hàng.
“Mấy cậu ấy là ai vậy? Anh nhìn mặt thấy lạ quá, vận động viên bơi lội à?” Ji Heon uống ké cốc sữa lắc size lớn của Jae Kyoung, thắc mắc hỏi.
“Vâng, nhưng là đội dự bị thôi ạ.”
“À, bảo sao, hai đứa nó là học sinh cấp ba à?”
Jae Kyoung nhún vai đáp lại “Chắc vậy ạ.”
Cậu ấy cắn một miếng hamburger, nói tiếp: “Hai đứa nó giỏi phết đấy anh.”
“Thế à?”
Đây là lần đầu tiên Ji Heon nghe Jae Kyoung nhận xét về khả năng của vận động viên khác, anh tò mò hỏi:
“Hai đứa nó tên gì vậy?”
Jae Kyoung nhai hamburger một lúc lâu, nuốt xuống hết rồi mới nói:
“Em không biết nữa. Hình như một đứa là Jong gì đó, còn đứa kia tên Tae Won hay sao ấy.”
Chỉ biết là giỏi, còn tên thì không biết, đúng là tài thật chứ.
Chưa hết, Jae Kyoung còn bổ sung:
“Một đứa bơi tự do 100m, đứa kia là 50m, em đoán cả hai đứa nó đều sẽ đủ tiêu chuẩn tham gia Olympic năm nay.”
Biết cả nội dung thi đấu của người ta nhưng hỏi tên thì lại là “Jong gì đấy” và “hình như là Tae Won”, Ji Heon vừa lấy khăn giấy lau tay, vừa bật cười thành tiếng.
“Năm ngoái hai đứa nó còn nằm trong đội dự bị, năm nay đã đạt đủ tiêu chuẩn để tham gia Olympic thì giỏi thật đó anh ạ. Tiêu chuẩn Olympic năm nay cũng khắt khe hơn nhiều mà.”
“Em thấy hai đứa nó tập luyện chăm chỉ lắm.” Bằng giọng điệu hờ hững như mọi khi, Jae Kyoung không tiếc lời khen ngợi hai đàn em.
Thấy Ji Heon đang uống sữa lắc, cậu ấy bèn với tay lấy cốc cola, uống một ngụm rồi đặt xuống bàn, nói thêm: “Nhưng chắc không vượt qua được vòng loại đầu tiên của Olympic đâu. Chưa đủ trình.”
“Dù sao thì được tham gia cũng đã là một trải nghiệm quý báu rồi. Hy vọng hai đứa nó sẽ thi đấu tốt ở vòng tuyển chọn.” Ji Heon khoanh tay, gật gù nói.
Nghe vậy, bàn tay đang chuẩn bị đưa hamburger lên miệng của Jae Kyoung khựng lại, đôi mắt nâu trong veo nhìn chằm chằm Ji Heon.
“Sao lại nhìn anh như thế?”
“Sao em thấy anh cứ quan tâm đến tất cả các vận động viên bơi lội vậy?”
“Hả…?” Câu hỏi đó khiến anh có hơi bối rối, Ji Heon chẳng biết trả lời sao, chỉ có thể cười trừ.
Thấy nụ cười miễn cưỡng của anh, Jae Kyoung mới muộn màng nhận ra mình vừa lỡ lời, vội vàng chữa cháy: “Á, không phải, ý em không phải vậy.”
“Em không phải muốn chất vấn anh hay gì….. Nói sao đây, lấy em làm ví dụ đi, em thật sự không quan tâm đến vận động viên khá, cũng chẳng có suy nghĩ kiểu như, là vận động viên nước nhà thì phải cổ vũ, ủng hộ hết mình. Với em, ai cũng như nhau, bọn họ bơi tốt hay không cũng chẳng liên quan gì đến em, thật lòng mà nói, em cũng chẳng biết ai giỏi ai dở. Nhưng anh thì khác hẳn em, dường như ai thi đấu tốt anh cũng vui, ai không tốt anh cũng tiếc, kể cả khi những người đó còn chẳng quen biết anh. Em thực sự thấy rất khó hiểu nên mới hỏi, chứ không phải đang muốn nói anh tọc mạch hay nhiều chuyện gì đâu!!! Em nói thật đấy!!”.
Nghe Jae Kyoung nói vậy, Ji Heon thấy, thật ra đúng là anh cũng hơi…. nhiều chuyện thật còn gì…..
“Anh chỉ là thích thấy sự nỗ lực của những người chăm chỉ sẽ được đền đáp xứng đáng thôi.” Ji Heon cười trừ, nói.
“Không phải anh quan tâm thái quá đến các vận động viên đâu. Nói đúng ra thì anh còn hơi khó tính đấy. Anh không thích những người không chịu khó, không chăm chỉ mà lại muốn hưởng thụ. Vì vậy, anh chỉ mong những người thật sự nỗ lực sẽ đạt được thành công.”
Ji Heon còn cố tình nói đùa: “Nghe có vẻ xấu tính nhỉ?”
“Có gì đâu mà xấu tính chứ ạ, đó là chuyện bình thường mà.” Jae Kyoung lẩm bẩm, cậu ấy thấy chuyện Ji Heon vừa nói chẳng có gì to tát cả.
Ji Heon mỉm cười nhìn Jae Kyoung, nói tiếp:
“Với cả, đối với các vận động viên bơi lội, anh… kiểu như có chút áy náy ấy.”
Jae Kyoung lập tức nhíu mày, hoàn toàn không hiểu được anh bạn trai nhà mình đã làm gì cái lũ vận động viên kia mà phải thấy áy náy.
“Nếu hồi đó, anh kiên trì thêm chút nữa, tiếp tục bơi thì có lẽ đội mình đã nhận được nhiều tiền hỗ trợ hơn. Những khoản tiền đó thường được tính theo thành tích, nên nếu có thêm một vận động viên đạt thành tích cao ở các giải quốc tế, thì dù ít dù nhiều cũng sẽ nhận được thêm tiền mà.”
“Ơ hay, anh nói gì kỳ vậy.” Jae Kyoung cau mày, phản bác mấy lời vô lý mà Ji Heon vừa nói: “Em dám khẳng định, dù anh có tiếp tục bơi thì tiền hỗ trợ cũng chẳng tăng lên đâu. Có tăng thì cũng bị mấy người trong Liên đoàn nuốt hết, vận động viên có nhận được đồng nào đâu, anh còn không biết tính của mấy lão già đó chắc? Sao anh lại tự nhận lỗi về mình vậy? Áy náy quái gì chứ?!”
“À thì em nói cũng không sai.” Ji Heon cười phá lên.
“Cũng không phải là anh tự nhận lỗi về mình, do tạm thời chưa nghĩ ra được cách diễn đạt nào chính xác hơn nên anh mới dùng từ ‘áy náy’ đấy, nhưng thật ra cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy. Chỉ là anh đơn phương cảm thấy… thương cảm cho mọi người thôi, kiểu vậy.”
“Môi trường bơi lội ở Hàn Quốc vốn khắc nghiệt mà.” Ji Heon chống hai khuỷu tay lên bàn, khoanh tay lại, chậm rãi nói: “Hơn ai hết, anh biết rõ cả em, cả hai đứa nhóc kia, và tất cả các vận động viên bơi lội khác phải tập luyện vất vả đến mức nào, dù có tài năng thì cũng rất dễ bị môi trường tàn khốc đả kích, nên anh thật sự thấy thương mọi người. Anh chỉ mong mọi người được đền đáp xứng đáng với công sức mình bỏ ra.”
“Ai rồi cũng sẽ nhận được thành quả xứng đáng với nỗ lực của mình thôi anh ạ.”
Jae Kyoung khẳng định chắc nịch: “Sweat doesn’t lie. Trong giới thể thao, em nghĩ câu nói đó chính là chân lý đúng đắn nhất đấy anh.”
Điều Jae Kyoung thật sự muốn nhắn nhủ là, Ji Heon không cần phải bận tâm hay lo lắng cho bọn họ, ở thế hệ của anh, những việc anh làm đã quá nhiều rồi. Anh đã thắp lên ngọn lửa đam mê cho thế hệ sau, để lại cho lớp đàn em tiếp bước mình niềm tin rằng, bơi lội Hàn Quốc cũng có thể ghi dấu ấn trên đấu trường quốc tế, thậm chí, anh còn mang theo chấn thương đến tận ngày hôm nay.
(Sweat doesn’t lie tức “Mồ hôi sẽ không nói dối” là một câu nói phổ biến trong giới thể thao, nhấn mạnh tầm quan trọng của sự nỗ lực, chăm chỉ và kỷ luật trong việc luyện tập. Nó truyền tải ý nghĩa rằng thành công trong thể thao không đến từ may mắn hay tài năng thiên bẩm mà là kết quả của sự cống hiến và đổ mồ hôi công sức. Những giọt mồ hôi đổ ra trong quá trình luyện tập là minh chứng rõ ràng nhất cho sự nỗ lực của một vận động viên.)
Ji Heon nhìn Jae Kyoung một lúc rồi mỉm cười.
“Ừm, anh cũng nghĩ vậy.”
May mắn thay, lúc cả hai ăn xong cũng là khi trận tuyết lớn bắt đầu ngớt. Đường xá cũng được khai thông một phần, nhưng tình trạng giao thông vẫn còn tắc nghẽn khá nặng, nghĩ một hồi, cả hai quyết định tìm chỗ ngồi đợi cho đến khi giao thông thuận lợi hơn mới xuất phát về nhà.
Vì sợ chạm mặt với các vận động viên hoặc phóng viên khác, cả hai đi vào tận khu vực khuất nhất trong sân bay, nhưng trớ trêu thay, trên băng ghế hiếm hoi mà cả hai tìm được lại chính là hai cậu học sinh cấp ba vừa được Jae Kyoung công nhận thực lực cách đây không lâu. Hai cậu nhóc kia cũng có vẻ rất bối rối, vội vàng đứng dậy chào rồi định tránh đi, nhưng Ji Heon đã giữ họ lại.
“Không sao đâu, hai đứa cứ ngồi đi, đừng bận tâm đến bọn anh.”
Lần này là hai cậu học sinh đó đến trước, nếu có người vì thấy bất tiện mà rời đi thì người đó phải là anh và Jae Kyoung mới đúng.
“Em thấy sao? Em có muốn đi chỗ khác….?”
“Thôi, phiền lắm ạ.” Chưa để Ji Heon nói hết câu, Jae Kyoung đã lắc đầu, ngồi phịch xuống ghế.
Ji Heon liếc nhìn hai cậu học sinh rồi ngồi xuống cạnh Jae Kyoung. May mà các băng ghế được đặt cách xa nhau, nên chắc hai cậu nhóc đó sẽ không nghe được tiếng trò chuyện của anh và Jae Kyoung.
“À, chip mới của anh vẫn ổn chứ ạ? Không có tác dụng phụ gì chứ?” Jae Kyoung vừa đặt túi xách và áo khoác xuống ghế trống bên cạnh, vừa hỏi.
“Ừm, hiện tại thì anh thấy vẫn ổn.” Ji Heon cũng cởi áo khoác, treo lên lưng ghế bên cạnh: “Hình như thuốc lần này hiệu quả hơn hay sao ấy. Sau khi đổi thuốc, anh kiểm tra vài lần thì thấy gần như không phát hiện ra pheromone. Nên dù em có ở gần anh thì chắc cũng không bị ảnh hưởng bởi pheromone của anh nữa đâu.”
Ji Heon thận trọng nghiêng người, thì thầm sát bên tai Jae Kyoung:
“Còn chuyện quan trọng này nữa. Bác sĩ bảo, tạm thời chúng ta đừng làm chuyện đó.”
Không cần Ji Heon phải nói rõ chuyện đó là chuyện gì, Jae Kyoung đã hiểu ngay tắp lự, cậu ấy cũng hạ giọng hỏi:
“Sao lại không được làm vậy ạ…? Anh vẫn còn đau sao?”
“Không phải, tại anh mới đổi sang loại thuốc khác hẳn ấy. Cơ thể cần thời gian để thích nghi với loại thuốc mới, nên trong khoảng thời gian này, tốt nhất là không nên kích thích tuyến pheromone. Bác sĩ nói đó là cách tốt nhất để giảm tác dụng phụ.”
Ji Heon đưa ra cái cớ (giả) mà anh đã chuẩn bị sẵn từ đêm qua, nói rất trơn tru, không có chút dấu vết nào chột dạ, Jae Kyoung lập tức mắc bẫy, nghiêm túc gật đầu: “À, vậy sao ạ, em hiểu rồi, anh cứ yên tâm.”
Phản ứng ngoan ngoãn khác thường của Jae Kyoung khiến Ji Heon có chút bất ngờ. Đáng lẽ, với tính cách của Jae Kyoung, Ji Heon đã nghĩ, dù cậu ấy sẽ không nói thẳng với anh là không muốn nhưng ít nhiều gì, cậu ấy cũng sẽ thể hiện chút tiếc nuối.
Giống như khi Ji Heon lấy lý do sức khỏe của anh ra để từ chối thì cậu ấy cũng tìm đủ mọi cách để phản bác đến cùng, ấy vậy mà, bây giờ, khi Ji Heon nói đến tác dụng phụ của thuốc thì cậu ấy lại chẳng thèm suy nghĩ lấy một giây mà đồng ý luôn…..
Ji Heon nhìn Jae Kyoung, không biết nên vui hay nên buồn, mãi một lúc sau, em bạn trai mới nhận ra ánh mắt của Ji Heon, đôi mắt nâu trong veo, tràn ngập sự vô tội, khẽ chớp: “Sao vậy anh?”
“Không, chỉ là… thấy em…. ngoan quá thôi.”
“Gì chứ?” Vẻ ngây thơ vô tội lập tức bay biến sạch, Jae Kyoung ngay lập tức cau mày.
Nhìn dáng vẻ nhăn nhó kia là biết cậu ấy đang thực sự khó chịu.
Dưới sự tấn công không ngừng nghỉ của Ji Heon, mấy hôm trước, Jae Kyoung coi như đã chấp nhận từ “dễ thương” là một lời khen có cánh mà Ji Heon dành riêng cho cậu ấy, nhưng còn chưa để cậu ấy kịp thích ứng, Ji Heon đã lập tức bổ sung thêm từ “ngoan”, khiến Jae Kyoung cảm thấy mình chẳng khác nào đứa em được anh chăm bẵm.
Ji Heon khôn ngoan ngậm chặt miệng, trong lòng thầm than trời, người yêu nhỏ tuổi đúng là khó chiều lòng mà, rồi lấy điện thoại ra khỏi túi áo khoác.
Ji Heon kiểm tra tình hình giao thông bằng ứng dụng bản đồ và định vị, nhưng có lẽ vì cúi gằm mặt nhìn điện thoại quá lâu, nên chỉ mới một lát mà anh đã thấy hơi choáng váng, còn kèm theo cả triệu chứng buồn nôn.
“Lại nữa rồi.”
Tay siết chặt điện thoại, Ji Heon nhắm chặt mắt. Mấy hôm nay, khi bụng đói, thi thoảng anh sẽ thấy hơi buồn nôn. Ji Heon biết, đã đến giai đoạn anh bắt đầu xuất hiện triệu chứng ốm nghén, nhưng anh vẫn cố gắng phớt lờ, tự nhủ không phải đâu.
Nhưng hôm nay đã là ngày thứ ba mà triệu chứng vẫn không thuyên giảm, Ji Heon cũng không thể giả ngu thêm được nữa, đây chắc chắn là ốm nghén rồi.
Nếu đang ở một mình, anh sẽ lập tức lên mạng tra cứu thông tin, nhưng vì Jae Kyoung đang ở ngay bên cạnh nên anh không thể làm vậy. Ji Heon cất điện thoại vào túi, ngửa đầu ra sau một lúc, nhưng vẫn không thấy đỡ hơn, cuối cùng, anh đành cầm ví đứng dậy.
“Jae Kyoung à, anh ra cửa hàng tiện lợi một lát, em có cần mua gì không?”
“Anh ra cửa hàng tiện lợi làm gì ạ?”
Jae Kyoung ngẩng đầu lên hỏi, thấy sắc mặt tái mét của Ji Heon, cậu ấy đột ngột đứng phắt dậy, đưa tay đỡ anh ngồi xuống lại: “Anh ngồi đây đi, anh muốn mua gì? Để em đi mua cho anh nhé.”
“Không sao, anh đi được mà.”
“Không được, mặt anh bây giờ trông tệ lắm.” Jae Kyoung nói rồi nhanh tay lấy thẻ ra khỏi túi áo khoác: “Em cũng mang thẻ theo đây rồi. Nói em nghe anh muốn mua gì? Hay để em xem thử gần đây có hiệu thuốc nào không rồi mua thuốc cho anh uống luôn nhé?”
“Không cần đâu, em đừng mua thuốc.” Ji Heon ngồi yên trên ghế, lấy tay che miệng, hít thở sâu một lúc rồi nói: “Em cứ mua cho anh nước uống điện giải và kẹo nhé, kẹo gì cũng được.”
“Kẹo á?” Jae Kyoung ngạc nhiên hỏi lại, không hiểu sao đang mệt mà Ji Heon lại muốn ăn kẹo.
Cơn buồn nôn dâng lên đột ngột, khiến Ji Heon suýt thì phun luôn mấy câu như: “Anh cũng không biết nữa, anh chỉ nghe nói là ăn kẹo sẽ làm giảm triệu chứng ốm nghén…..”
Ji Heon dằn xuống cơn buồn nôn cùng với vị chua đang quanh quẩn trong khoang miệng, mệt mỏi lẩm bẩm: “Chỉ là… tự dưng anh thèm thôi.”
“Vâng, em biết rồi, nhưng…. anh hay ăn kẹo vị gì vậy?”
“Vị gì cũng được. Em thấy vị nào ngon thì cứ mua, à đừng ngọt quá nhé.”
Jae Kyoung nghiêng đầu, với khẩu vị của cậu ấy thì kẹo mà không ngọt thì còn gì là kẹo nữa, nhưng sức khoẻ của Ji Heon quan trọng hơn, anh muốn kẹo không ngọt thì cậu ấy sẽ lật tung cửa hàng tiện lợi lên tìm cho bằng được.
Áp tay lên gò má Ji Heon, Jae Kyoung dặn dò anh nốt vài câu rồi mới đứng dậy, chạy đi kiếm cửa hàng tiện lợi trong sân bay.
Vừa thấy Jae Kyoung rời đi, một trong hai cậu học sinh đang ngồi cách đó không xa cũng đúng lúc ngẩng đầu lên. Cậu nhóc nhìn theo bóng lưng hối hả, đang chạy về phía cửa hàng tiện lợi của Jae Kyoung, rồi lại liếc nhìn Ji Heon. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cậu nhóc giật nảy mình, vội vàng cúi đầu chào lần thứ ba trong ngày. Ji Heon mỉm cười với cậu học sinh, hạ bàn tay đang che miệng xuống, tăng âm lượng lên thêm vài phần:
“Lần này hai em sẽ tham gia vòng tuyển chọn Olympic sắp tới đúng không?”
“Vâng, vâng ạ. Mà đàn anh đừng nói chuyện trang trọng với bọn em như vậy ạ, bọn em ngại lắm…..” Cậu học sinh hốt hoảng xua tay. Thấy vậy, người bạn ngồi bên cạnh cũng ngẩng đầu lên, cười bẽn lẽn, gật đầu chào Ji Heon.
Ji Heon phì cười, tranh thủ trong lúc đợi Jae Kyoung quay lại, trò chuyện với hai cậu đàn em.
Để thuận tiện giao lưu, hai cậu nhóc đã hí hửng chạy đến ngồi ở ghế đối diện, tranh nhau tự giới thiệu bản thân.
Jae Kyoung nói cả hai là học sinh cấp ba nên Ji Heon cũng đinh ninh như vậy, nhưng nghe cả hai giới thiệu xong, anh mới ngộ ra được một chân lý, mấy chuyện này tốt nhất là anh đừng nên tin bất cứ điều gì em bạn trai nói thì hơn.
Hai cậu nhóc ngồi đối diện Ji Heon là sinh viên năm nhất sắp nhập học trường đại học Thể dục Thể thao cuối năm nay. Không chỉ vậy, tên của cả hai cũng hoàn toàn khác với những gì Jae Kyoung nói. Cậu nhóc mà Jae Kyoung gọi là “Jong gì đó” thật ra là Jun Hwan, còn cậu nhóc mà “Hình như tên Tae Won” thì thoắt cái đã thành Hae Jeong.
Ji Heon chợt nhớ lại, đã từng có quãng thời gian dài, Jae Kyoung cứ khăng khăng gọi Min Woo là Min Ho, đúng là cái thói xấu chỉ nghe những gì mình muốn và gọi tên người khác theo ý mình của Jae Kyoung thật sự không chừa một ai, ngay cả hai cậu nhóc này, trong lúc không hay biết gì cũng bị Jae Kyoung cải biên tên…
Điều buồn cười là, tên và tuổi của người ta, cái nào Jae Kyoung cũng trả lời trật lất, nhưng cậu ấy lại nhớ chính xác nội dung thi đấu của cả hai. Jun Hwan là bơi tự do 50m, Hae Jeong là 100m, cả hai đều vừa đạt được tiêu chuẩn tham dự Olympic trong chuyến tập huấn vừa rồi nên đang rất phấn khích.
“Huấn luyện viên Shin từng bảo sẽ cho mọi người thấy được kết quả rõ rệt của đội tuyển từ đợt tập huấn lần này. Giờ thì anh đã hiểu vì sao ông ấy lại nói vậy rồi.”
Nghe Ji Heon nói vậy, cả hai đồng loạt giơ ngón cái lên: “Đúng vậy đó ạ, chuyến tập huấn lần này tuyệt vời lắm luôn á anh!”
“Chỗ ở cũng xịn sò, bể bơi thì ấm áp, bọn em thích lắm luôn ạ.”
“Chưa hết, bọn em còn được gặp đàn anh Kwon Jae Kyoung nữa chứ. Bọn em được xếp chung nhóm tập luyện với ảnh đó ạ, hè hè.”
Hae Jeong vừa dứt lời, Jun Hwan đã vội vàng phụ họa, vừa nói vừa giậm chân: “Đúng, đúng vậy đó anh!”
“Bọn em dùng chung làn bơi, nhiều lúc cứ mải ngắm anh ấy đạp nước đến lúc hết giờ luôn. Woa, mỗi lần đạp nước là anh ấy lao đi được gần chục mét ấy chứ, xem video em còn tưởng đâu là cắt ghép, đến lúc được chứng kiến tận mắt thì em sốc luôn.” Jun Hwan khoa trương kể lể.
Hae Jeong ngồi bên cạnh cười ngại ngùng, bổ sung thêm: “Bọn em phải xem video thi đấu của đàn anh Jae Kyoung đến cả tỷ lần rồi đó ạ.”
“Được nhìn trực tiếp khác hẳn đúng không?”
Ji Heon vừa dứt lời, cả hai lại đồng thanh, gật đầu như giã tỏi: “Vâng, vâng, đúng vậy ạ.”
“Với cả ngày nào huấn luyện viên cũng cho bọn em thi bơi 10.000 mét theo từng làn. Nhờ có đàn anh Jae Kyoung mà nhóm bọn em luôn về đích sớm hơn hai mươi phút so với các nhóm khác, há há.”
“Nên lúc nào cũng được đi ăn cơm trước.”
Cả hai vừa nói vừa cười toe toét, dậm chân thích thú, cả hai nói liên hồi không ngừng nghỉ, chẳng cho Ji Heon chen vào câu nào, khiến anh phải cảm thán, đúng là sức trẻ dồi dào.
Tính ra hai cậu nhóc này chỉ kém Jae Kyoung đúng hai tuổi, nhưng chẳng hiểu sao, so với sự lạnh lùng thường ngày của Jae Kyoung, hai cậu nhóc này trông có vẻ trẻ con hơn hẳn.
Ji Heon vô thức dùng ánh mắt ngạc nhiên quan sát hai cậu nhóc đối diện.
Ừ thì, nói là hai mươi tuổi, chứ cách đây hai tháng, hai cậu nhóc vẫn còn mặc đồng phục đến trường đấy thôi. Đến lúc nhận ra điều này, Ji Heon lại giật mình khi nghĩ đến việc cách đây hai năm, Jae Kyoung cũng chẳng khác gì hai cậu nhóc này. Bỗng dưng, so với chính bản thân anh, Ji Heon thấy Jae Kyoung không chỉ trẻ mà phải nói là quá non nớt mới đúng.
“Anh ơi.”
Đúng lúc Ji Heon đang miên man suy nghĩ thì “chú cừu non nớt” nhà anh đã quay lại.