DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 95
- Trang Chủ
- DASH (BL NOVEL Hàn)
- VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 95 - Xin hãy bình tĩnh, tất cả chỉ là hiểu lầm!!!!
VOL 4 – Chặng Quay Vòng – Chương 95: Xin hãy bình tĩnh, tất cả chỉ là hiểu lầm!!!!
“Theo anh, những mặt khác không phải em kém mà là em không có động lực để làm cho nó tốt thôi, nguyên nhân chủ chốt khiến em không cố gắng là vì em đã đạt được vị trí số một trong bơi lội đấy. Đã là người giỏi nhất trong lĩnh vực của mình rồi nên em mới cảm thấy mình không cần phải cố gắng trong những lĩnh vực khác nữa.”
“À, vâng, cũng có thể… là vậy đó ạ…”
Có lẽ vì màn khoe khoang tâm huyết trước đó đã bị Ji Heon phũ phàng bác bỏ nên tâm trạng của Jae Kyoung có hơi chán nản. Nhưng ngay sau đó, cậu ấy lại nói với giọng điệu khó hiểu:
“Nhưng nếu nói vậy thì anh cũng từng nhiều lần đứng nhất trong bơi lội đấy thôi. Anh càn quét hết các giải quốc gia còn gì?”
“Ừm, đúng vậy, thì anh cũng như em mà.” Ji Heon cười đáp.
“Đâu ra mà như em chứ? Ngoài bơi lội ra, anh còn giỏi nhiều thứ khác nữa. Nếu so sánh bằng bảng điểm thì anh sẽ toàn điểm A và B, còn em chỉ có bơi lội là điểm A, còn lại toàn điểm D.”
“Thế á? Vẫn được D sao? Không phải E à?”
Câu nói đùa của Ji Heon khiến Jae Kyoung im lặng một lúc, cậu ấy ấm ức lẩm bẩm:
“… Không đến mức đó chứ anh.”
Rồi sau đó, Jae Kyoung chuyển sang giọng điệu bực bội: “Xét thật lòng thì em làm gì đến mức toàn điểm E chứ!”
“Ơ kìa, anh đùa thôi mà.” Ji Heon cười nói, nhanh chóng dỗ dành em bạn trai, nhưng không có tác dụng.
“Đùa gì chứ, thật sự không đến mức toàn điểm E mà. Mặt nào mà cũng điểm E thì là tội phạm phản xã hội đó anh.”
Thấy Jae Kyoung có vẻ thật sự tủi thân, Ji Heon chỉ đành nỗ lực dỗ dành nhiều hơn gấp bội:
“Xin lỗi, xin lỗi, là anh sai, anh sai. Với cả, nếu tội phạm phản xã hội là điểm E thì em phải được điểm C chứ sao lại D, anh nói thật đấy. Mà theo anh thấy, chỉ có kỹ năng xã hội của em là điểm C thôi, còn lại cũng toàn A và B nốt. Dù sao em cũng là người chăm chỉ, luôn hoàn thành tốt công việc của mình mà Jae Kyoung à.”
Ji Heon không ngừng khen ngợi Jae Kyoung, nào là em bạn trai của anh chính niềm tự hào của ba mẹ, là nhân tài của đất nước, là một người bạn trai hoàn hảo, vân vân… Khen chán chê, mãi sau, Jae Kyoung cuối cùng cũng chịu lên tiếng, giọng điệu vẫn còn chút xíu hờn dỗi: “Thôi anh ạ, bỏ mấy cái trước đi, em không cần đâu, em chỉ lấy vế cuối cùng là được rồi.”
“Dù sao thì em cũng thích việc anh giỏi mọi thứ. Hồi quay chương trình “Đồng hành cùng sao”, PD có nói với em, từ hồi đi học, anh đã là người toàn năng rồi, cả trường ai mà chả biết tên anh, em thấy ảnh nói rất đúng.”
“Thật á? PD In Yeop khen anh như vậy thật sao? Nợ nần anh ta trả hết cho anh rồi mà, hay còn khoản nào đó mà anh không nhớ nhỉ?” Ji Heon nói đùa.
“Đó là sự thật mà anh. Em cũng nghĩ vậy mỗi khi nhìn anh đấy.” Jae Kyoung nói.
“Lúc quay show, khi chứng kiến anh gần như kiểm soát được hết mọi việc ở phim trường, em thấy rất tuyệt, cả cách anh giao tiếp với mọi người nữa. Bình thường, khi em hỏi anh điều gì đó, gần như anh đều trả lời được. Em hỏi phải làm thế nào, anh sẽ hướng dẫn kỹ cho em ngay. Em thấy rất kỳ lạ, chỉ hơn em có sáu tuổi mà sao anh biết nhiều thế chứ, chẳng có gì là anh không biết hết. Mỗi lần như vậy, em lại thấy anh ngầu lắm, cũng thích anh hơn.”
Đây là một trong những lần hiếm hoi Jae Kyoung chịu khó nói nhiều như vậy, Ji Heon chợt nhận ra, giọng nói của cậu ấy thật sự rất dễ nghe. Dù cách nói chuyện có phần hờ hững, nhưng chất giọng của cậu ấy lại rất trầm, ấm và có âm vang cộng hưởng rất dày.
“Nhưng em càng thích hơn mỗi khi anh hỏi em cái này phải làm thế nào, cái kia phải làm sao, hoặc nhờ em giúp đỡ gì đó.”
Mười năm trước, giọng nói của Jae Kyoung đã trầm và khàn. Vừa bước vào thời kỳ vỡ giọng, cậu nhóc dường như không muốn để lộ giọng nói khàn đặc của mình nên rất ít khi mở miệng trò chuyện. Mỗi khi Ji Heon hỏi gì đó, cậu nhóc chỉ trả lời mấy câu ngắn gọn như “vâng”, “không”, “không sao”, rồi nhanh chóng bỏ đi. Vì vậy, Ji Heon cứ nghĩ Jae Kyoung phiên bản mini ghét anh dữ lắm.
“Những lúc đó, em sẽ nghĩ, à, hoá ra anh cũng có việc không làm được một mình, cần em giúp đỡ. Em thấy rất… tự hào và vui sướng. Vì vậy, lúc đó ấy…. khi anh đến kỳ heat… anh chỉ cần nói em làm đi là được, nhưng anh lại nhờ em giúp, em rất thích điều đó.”
Giờ đây, Jae Kyoung đã có thể dùng giọng nói dịu dàng để giãi bày cho Ji Heon biết những tâm tư mà trước đó cậu ấy vẫn luôn giấu kín. Dù cách diễn đạt có phần vụng về, câu từ không được trau chuốt, nhưng chính sự mộc mạc, thẳng thắn đó lại càng khiến Ji Heon cảm nhận được tấm lòng của cậu ấy dành cho anh.
“Thế à.” Ji Heon mỉm cười, tay vẫn cầm điện thoại.
“Vậy sau này anh sẽ nhờ em làm hết mọi việc. Những việc anh không muốn làm, anh sẽ đẩy hết cho em, được không?”
Jae Kyoung vui vẻ đáp lại lời nói đùa của Ji Heon: “Được ạ, anh cứ làm thế đi. Em thích.”
“À khoan, kết quả thì em không dám chắc là sẽ ok đâu nhé.”
Jae Kyoung vội bổ sung thêm, nghe vậy, Ji Heon bật cười: “Ơ kìa, em nói vậy là sao chứ?”
“Thì có sao đâu ạ, chuyện anh nhờ, dù không biết làm thì em vẫn gật đầu đồng ý thôi, lần một lần hai không làm được thì em chịu khó học hỏi thêm là sẽ ok thôi, cái gì cũng cần phải trải nghiệm mới làm tốt được chứ anh.”
Jae Kyoung thản nhiên đáp, không ngần ngại bổ sung thêm:
“Vì vậy, em mong anh đừng sợ mắc sai lầm hay thất bại. Giờ anh có phải đang thi đấu đâu. Mắc lỗi cũng không bị loại, nên là, lỡ có sai gì đó thì anh cứ cho qua, cứ nghĩ nó là chuyện bình thường, rắc rối thì cứ ném cho em là xong.”
“… Được, anh biết rồi.” Ji Heon gật đầu, khẽ đáp.
“Và cái kiểu mà việc gì cũng giỏi ấy, nó đâu có nghĩa là anh phải hoàn hảo, mặt nào anh cũng phải giỏi nhất, nên anh đừng tự tạo áp lực cho mình, cứ làm hết sức là được rồi. Đằng nào cũng có ai chấm điểm hay trao huy chương cho anh đâu mà.”
“Ừm.” Ji Heon đáp, cổ họng nghẹn lại khiến anh không nói được nhiều. Tình yêu thương, sự cảm động, niềm vui và hạnh phúc đồng thời dâng trào trong lòng anh.
Anh muốn chia sẻ cảm xúc này với Jae Kyoung, muốn cậu ấy cũng cảm nhận được trọn vẹn sự vui sướng đang dâng trào trong anh lúc này, và Jiheon biết rõ mình phải làm gì để đạt được điều đó.
Trong khoảnh khắc, giọng nói run rẩy của anh vô thức bật thốt:
“Jae Kyoung à, anh có chuyện muốn nói…”
Nhưng khi đã gọi tên Jae Kyoung rồi, anh lại không biết phải nói thế nào. Không phải anh do dự, mà ngược lại, lúc này đây, tâm trí của Ji Heon còn kiên định hơn bao giờ hết. Thật ra, anh đã sớm có quyết định từ khi nghe Jae Kyoung giãi bày tâm sự. Anh nghĩ, chỉ cần có Jae Kyoung bên cạnh, anh có thể làm được mọi việc, dù có là sinh con hay nuôi dạy con khôn lớn nên người, anh cũng sẽ không lùi bước.
Nhưng sau khi quyết định rồi, đâu đó lại có vài vấn đề nhỏ khiến Ji Heon lo lắng. Ji Heon sợ, nếu nói ra quá sớm, lỡ sau này, cái thai có chuyện gì thì sao? Anh vẫn chưa quên chuyện Omega có tỷ lệ sảy thai cao đâu.
Hơn nữa, anh cũng không muốn nói một chuyện quan trọng như vậy qua điện thoại. Chắc chắn, Jae Kyoung sẽ rất vui khi biết chuyện anh mang thai, nhưng anh lại không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu ấy, chỉ có thể nghe giọng như thế này, nghĩ đến thôi, Ji Heon đã thấy tiếc rồi.
“Anh nói đi ạ, em nghe đây.”
Đợi mãi không thấy Ji Heon nói gì, Jae Kyoung lại lên tiếng, trước lời thúc giục dịu dàng của cậu ấy, Ji Heon bối rối, lắp bắp: “À, thì…”
Anh cuống quýt nói đại những gì nghĩ trong đầu:
“Ý anh là nghe em nói chuyện qua điện thoại thế này, anh mới nhận ra, giọng em hay thật đấy.”
“Ơ? Sao đột nhiên…. lại khen em thế chứ?”
Jae Kyoung tặc lưỡi, miệng thì kêu ca như thể khó hiểu lắm, nhưng giọng nói vẫn mang theo sự vui vẻ khó mà giấu diếm. Vốn dĩ, Ji Heon chỉ định nói đại cho qua chuyện, nhưng thấy Jae Kyoung thích đến như vậy, cũng khiến anh vui lây.
Hơn nữa, đó cũng không phải là lời nói dối, anh đã thật sự nghĩ giọng của cậu ấy rất hay.
“Thật mà. Anh nghe suốt từ nãy đến giờ còn gì, giọng em hay lắm đấy, nào nào, chịu khó nói nhiều thêm chút cho anh nghe đi.”
Nhận được yêu cầu có phần đường đột của anh bạn trai, khả năng ăn nói lưu loát lúc nãy của Jae Kyoung như chợt tắt ngúm, cậu ấy lẩm bẩm: “Em không giỏi ăn nói đâu…”
“Dạo này em chịu khó trò chuyện nhiều với mọi người hơn trước rồi mà.”
“Vâng, so với trước đây thì đúng là em nói nhiều hơn hẳn rồi ạ.”
Chẳng hiểu sao, nói qua nói lại một hồi, Ji Heon lại có cảm tưởng, em bạn trai nhà mình cứ như đám nhóc tỳ đang bập bẹ học nói vậy, anh thầm bật cười.
“Nhưng vẫn phải cải thiện kỹ năng giao tiếp hơn nữa nhé Jae Kyoung à, bình thường em toàn trả lời cụt lủn thôi, trừ khi hỏi về chuyện huấn luyện thì em mới chịu nói nhiều hơn chút.”
“Em biết rồi ạ.” Jae Kyoung ngoan ngoãn đồng ý, nhưng thái độ bảo gì nghe nấy này, chỉ được áp dụng khi đối phương là Jeong Ji Heon, Jae Kyoung còn nhanh chóng bổ sung thêm:
“Nhưng đôi khi, không phải em cộc cằn hay vô lễ với anh đâu, em chỉ hơi ngại khi nói chuyện mà nhìn mặt anh thôi.”
Trước sự thật khó tin này, Ji Heon phải bật cười thành tiếng: “Gì cơ? Sao giờ em lại thấy ngại khi đối mặt nói chuyện với anh vậy?”
“Có phải giờ em mới thấy ngại đâu… em lúc nào cũng vậy mà.” Jae Kyoung cáu kỉnh nói, có vẻ như khi thú nhận sự thật này, cậu ấy cũng rất ngại ngùng.
“Thật á, nhưng mà tại sao vậy?”
Ji Heon hỏi lý do, Jae Kyoung suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Em cũng không biết nữa. Chỉ là mỗi khi nói chuyện với anh, em lại thấy kỳ lạ. Dù anh chẳng nói gì đặc biệt, nhưng cứ mỗi lần chạm mắt anh, tim em lại như muốn nổ tung, mặt thì nóng bừng lên.”
Chính Jae Kyoung cũng bối rối vì chẳng hiểu tại sao, nhưng mấy lời đó lọt vào tai Ji Heon, nghe cứ như tâm sự của mấy đứa nhóc mới lớn đang trải qua mối tình đầu vậy.
Suy nghĩ đó đúng là rất nực cười.
Cái thằng nhóc ở đầu dây bên kia đã làm đủ thứ chuyện trên đời với anh rồi mà vẫn có thể ngại ngùng như vậy được sao? Ngủ đến mức có con với nhau với luôn rồi mà chỉ cần nhìn vào mắt anh thôi, Jae Kyoung cũng sẽ đỏ mặt á??
Vấn đề là, Ji Heon biết Jae Kyoung sẽ không nói dối anh, nên anh càng không biết nên đáp lại thế nào cho hợp lý.
Mãi một lúc lâu, Ji Heon mới chợt phì cười:
“Jae Kyoung à…. em có vẻ, thích anh nhiều quá nhỉ?”
“Vâng.”
Jae Kyoung không chút do dự thừa nhận.
“Em thật sự, thật sự rất thích anh.”
Jae Kyoung thổ lộ bằng giọng điệu khô khan như thường ngày.
“Vì vậy, đôi khi em vẫn không tin đây là sự thật. Đặc biệt là vào buổi sáng, khi em tỉnh dậy trước anh, nhìn anh, em cứ tự hỏi liệu đây có phải là mơ không. Trước đây, em cũng thường xuyên mơ thấy anh mà.”
Jae Kyoung cứ thản nhiên nói những lời khiến người khác phải đỏ mặt, Ji Heon thật sự tò mò không biết cậu ấy đang có biểu cảm gì khi nói những câu này, trong khi trước đó, cậu ấy còn bảo rất ngượng ngùng mỗi khi nhìn mặt anh.
Ji Heon đang phân vân có nên đề nghị gọi video thêm lần nữa không thì…
“Anh ơi, mình thật sự không phone sex sao ạ?”
“…”
Giọng nói chân thành từ đầu dây bên kia đã hỏi một câu quá mức chấn động, đến mức, Ji Heon lập tức từ bỏ ý luôn định gọi video. Nếu gọi video lúc này, chắc chắn Jae Kyoung sẽ bảo anh cởi quần ra cho cậu ấy xem. Đến lúc đó thì không còn là phone sex nữa mà là video sex rồi. Nói thật, thân là người trung thành với ham muốn của bản thân, Ji Heon cũng không ngại trải nghiệm mấy thú vui đó, nhưng cơ thể anh bây giờ đang không tiện, có đánh chết anh cũng không làm.
Nhưng quan trọng hơn là, nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi còn đang ngượng ngùng, hường phấn đến mức khiến người nghe cũng thấy rung động, nhưng chưa được vài giây, đầu dây bên kia lại đòi phone sex là thế quái nào?
Càng nghĩ, Ji Heon càng thấy khó hiểu, anh lúng túng, lắp bắp hỏi:
“Này…. em… em vừa bảo ngại khi nhìn mặt anh, vậy…. em nói mấy chuyện này mà không thấy ngại hả?”
“Hả? À, vâng. Vì bây giờ em có nhìn thấy mặt anh đâu.”
… Vấn đề không phải ở đó.
Ji Heon chưa bao giờ nghi ngờ về đạo đức hay nhân cách của Jae Kyoung. Chỉ là anh cảm thấy dường như “ăng-ten” cảm xúc của cậu ấy có hơi khác so với người thường.
Nhưng bây giờ không phải lúc để bàn về chuyện đó.
“Thằng nhóc này, ở đây thì cái gì cũng không làm, giờ lại đòi phone sex là sao? Em trêu ngươi anh đấy à?” Cố gắng kìm nén cơn giận, Ji Heon bực bội lên án: “Nếu em muốn sex đến vậy, sao lúc còn ở đây em không làm, giờ đi rồi thì mới đòi hỏi chứ?”
Nghe vậy, Jae Kyoung chẳng những không hối lỗi mà còn uất ức lên án ngược lại:
“Thì vì không được làm nên em mới phải như thế này còn gì. Sau khi kỳ heat kết thúc, ít nhất là hai tuần sau đó không được quan hệ, em biết làm sao chứ?”
“Hả… Gì…. Gì cơ?”
Ji Heon chưa từng nghe chuyện này bao giờ, anh buột miệng hỏi: “Cái… cái đó…. ai… ai nói với em vậy?”
“Ai nói á? Ai mà chả nói vậy! Chỉ cần lên google tìm kiếm những chuyện cần lưu ý sau kỳ heat là ra hết mà anh. Quá trình thắt nút sẽ gây tổn thương thành niêm mạc, dễ bị nhiễm trùng, vì vậy nếu trong kỳ heat mà có thắt nút thì sau đó, trong vòng hai, ba tuần kế tiếp, tuyệt đối không được quan hệ tình dục!”
Càng nói, giọng Jae Kyoung càng gay gắt hơn:
“Ha! Anh giỏi thật đấy Jeong Ji Heon, không quan tâm đến sức khỏe của mình gì hết, những chuyện này lẽ ra anh phải biết chứ, nói thật, mấy cái này không cần lên google tìm kiếm đâu, sao anh lại không biết gì hết vậy?? Giờ mà cho làm bài kiểm tra về Omega, có khi em còn được điểm cao hơn anh đấy anh ạ!”
Ji Heon im ru, không phản bác được dù chỉ là một lời.
Jae Kyoung nói không sai, trước đó, cậu ấy cũng chẳng biết gì về mấy chuyện này. Jae Kyoung luôn nghĩ “mình có phải trải qua đâu mà cần biết làm gì”. Sau đó, chắc chắn là vì lo lắng khi Ji Heon phải trải qua kỳ heat nên cậu ấy mới bắt đầu tìm hiểu, rồi học được đủ thứ kiến thức về kỳ heat của Omega.
Nói thật, Ji Heon cũng đã trải qua quá trình tương tự để tìm hiểu rõ về các triệu chứng sau kỳ heat của Alpha. Nhưng anh biết, nếu nói ra lúc này, Jae Kyoung sẽ không cảm động miếng nào, mà còn thấy tự ái vì bị coi thường bản lĩnh đàn ông nữa kìa. Đặc biệt, nếu anh lỡ miệng nói ra từ “liệt dương”, Jae Kyoung sẽ nổi đóa lên, ép anh phải video sex cho bằng được để chứng minh khả năng sinh lý của mình, nếu anh không làm, cậu ấy sẽ bơi về Hàn Quốc ngay trong đêm để chứng minh cho bằng được mới thôi.
Nghĩ đến đó, Ji Heon rất khôn ngoan lựa chọn giấu diếm sự thật.
“Khoan đã, nếu vậy thì chỉ cần không cho vào là được mà.”
Ji Heon vội vàng chuyển chủ đề.
“Không được cho vào trong hai tuần chứ có phải hai tuần không được sex đâu?? Sao em phải kiêng khem như thầy…”
“Không cho vào thì sex kiểu gì hả anh?”
Jae Kyoung ngắt lời Ji Heon.
Câu hỏi đó khiến Ji Heon sững người một lúc, anh cố nén cảm giác tội lỗi như đang nhúng chàm đoá hoa tinh khiết của đất nước, bình tĩnh đáp:
“Jae Kyoung à, anh nói cái này em đừng ngạc nhiên nhé.”
“Vẫn có thể sex mà không cần cho vào đấy.”
“Ơ hay anh này, chuyện đó em biết chứ.” Jae Kyoung cáu kỉnh nói: “Anh à, anh nghĩ em ngu đến mức đó hả?”
“Hở? À à…. hoá ra em cũng biết hả?”
May quá, đoá hoa kia không phải do anh nhúng chàm, là nó đen sẵn, Ji Heon thở phào nhẹ nhõm.
“Về lý thuyết thì đương nhiên là em biết. Nhưng em không làm được.”
Theo một nghĩa nào đó, câu nói này còn đáng sợ hơn.
“Sao lại không làm được? Cứ làm là được mà.”
“Không, em không làm được, em có thể khẳng định chắc chắn đấy.”
Jae Kyoung nói, cậu ấy vốn là người có sự tự nhận thức về bản thân rất tốt.
“Em cũng vẫn tưởng mình làm được, nhưng không. Sau khi trải qua kỳ heat của anh, em đã nhận ra vấn đề ham muốn là chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của em.”
Nghe xong, Ji Heon biết, không phải Jae Kyoung không làm được mà cậu ấy không muốn làm thì đúng hơn. Tuy nhiên, Ji Heon quyết định không vạch trần. Dù sao thì chắc chắn, chính Jae Kyoung cũng tự biết rõ điều đó, không cần anh phải nhiều lời làm gì.
Thấy Ji Heon im lặng, Jae Kyoung bỗng nói thêm:
“Mà cũng tại anh nên em mới ra nông nỗi này còn gì.”
“Hả…? Sao lại tại anh?” Ji Heon ngạc nhiên hỏi: “Việc em thiếu nghị lực thì sao lại đổ lỗi cho anh chứ?”
Jae Kyoung vẫn quyết định đổ lỗi đến cùng: “Tại anh quá gợi cảm chứ sao.”
“Với cả khi em định… dùng đùi hay gì đó để làm cho xong, anh lại cứ giục em cho vào trong.”
“Thì tại em cứ cọ xát mãi mà không chịu bắn nên anh mới nói vậy chứ, em cứ cọ rồi cọ, da đùi anh sắp bong tróc đến nơi, làm sao mà anh chịu nổi?”
Jae Kyoung không thèm nghe, cố chấp ngắt lời Ji Heon: “Tóm lại là vậy đó, do anh hết…”
“Lần này cũng vậy, trước khi đi em đã cố gắng kiềm chế lắm rồi mà anh cứ nhìn em chằm chằm. Em kêu anh đừng nhìn nữa, thì anh bảo gì anh nhớ không? Anh nói là của anh, anh nhìn thì có làm sao?”
“Sự thật là vậy còn gì? Làm sao? Em ý kiến à?” Ji Heon tỉnh bơ đáp trả.
Jae Kyoung càng uất ức hơn:
“Đó! Là nó đó! Tại cái kiểu đó của anh mà em mới phát điên lên, tại né anh nên em mới đến tận Malaysia đây này!”
Giọng điệu oán trách của Jae Kyoung khiến Ji Heon phải bật cười lớn:
“Được! Được! Sau này anh sẽ dứt khoát từ chối.”
Ji Heon giả vờ nghiêm nghị, nói: “Sau này em có khóc lóc van xin thế nào đi nữa, cũng đừng hòng bảo anh nhìn em hay cởi quần áo cho em xem, đừng hòng, nên em cũng không cần lo lắng đâu.”
Nghe vậy, Jae Kyoung bỗng im bặt như bị ai bóp họng.
Một lúc lâu sau, giọng nói nhỏ nhẹ từ đầu dây bên kia vang lên:
“Anh ơi… có cần phải đến mức đó không ạ? Thật sự phải làm đến mức đó hả anh?” Jae Kyoung hỏi dồn.
“Đến lúc em về Hàn Quốc thì vết thương của anh cũng lành rồi, cần gì phải làm vậy chứ. Không cần thiết đâu, đừng làm vậy với em mà.”
Tranh cãi, đổ lỗi một hồi, cuối cùng, Jae Kyoung cũng phải kết thúc bằng lời van nài, Ji Heon nhấc cốc nước ấm trên bàn lên, cười nói:
“Không là không, nhưng đúng là không phải vì vết thương trong niêm mạc đâu, nó đã không sao rồi, hôm đi khám anh cũng sẵn tiện nội soi rồi mà.”
Nghe vậy, Jae Kyoung lập tức tỏ vẻ khó chịu: “Vậy thì tại sao chứ?”
Tại sao á? Vì nguy hiểm chứ sao, anh đang mang thai đấy.
Ji Heon nuốt câu nói đang lởn vởn trên đầu lưỡi cùng với ngụm nước ấm xuống cổ họng. Uống cạn nước, anh đặt cốc xuống bàn, thong thả nói:
“Chuyện đó… để khi gặp lại anh sẽ nói cho em biết.”
◆◇◆
Sau khi giải nghệ và bắt đầu cuộc sống mới, Ji Heon nhận ra một điều: đã quyết định thì phải hành động ngay. Dù có do dự và chần chừ bao lâu đi nữa thì kết luận cũng không thay đổi. Càng do dự thì càng khó nhấc mông lên, và những khoảnh khắc trăn trở dữ dội đó, khi nhìn lại, cuối cùng cũng chỉ là lãng phí thời gian.
Lúc Ji Heon cảm nhận được sâu sắc nhất chân lý cuộc sống đó, là khi anh quyết định giải nghệ và bắt đầu ôn thi đại học. Giá như, anh dứt khoát bỏ bơi lội và bắt đầu học sớm hơn thay vì cứ mãi do dự không quyết thì anh đã có nhiều lựa chọn hơn cho tương lai, chấn thương của anh cũng sẽ không kéo dài đến hiện tại. Mỗi khi thức khuya học bài, anh lại hối hận, và từ đó về sau, mỗi khi thấy mình bắt đầu do dự, anh lại nhớ đến khoảng thời gian đó để không chần chừ nữa.
Chuyện về đứa bé cũng vậy, đã quyết định sinh thì không còn gì phải lưỡng lự nữa. Hơn nữa, đây không phải chuyện có thể trì hoãn, vì hiện tại, đứa bé trong bụng chỉ có thể dựa vào anh. Miễn là không có vấn đề về gen, việc đứa bé sinh ra như thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào những gì Ji Heon sẽ làm. Nghĩ vậy, anh không thể cứ để mặc mọi chuyện cho số phận được.
Vì vậy, chỉ hai ngày sau khi đi Ilsan về, Ji Heon đã đến bệnh viện phụ sản. Mặc dù viện trưởng Im đã khuyên nên đợi một tuần nữa để có kết quả chính xác hơn, nhưng anh không thể chờ được.
May mắn thay, kết quả xét nghiệm máu rất tốt. Chỉ ba ngày trước, chỉ số hCG của Ji Heon là 23mlU, nằm ở ranh giới giữa có thai và không có thai, nhưng giờ, chỉ số đó đã tăng lên hàng trăm. Các chỉ số khác cũng đều bình thường. Bác sĩ đã chính thức xác nhận, Ji Heon đang mang thai ở tuần thứ tư, đến lúc này, Ji Heon mới biết được rằng việc tính tuổi thai không dựa vào thời điểm thụ thai.
“Bác sĩ ơi, tôi muốn hỏi một chút.”
Ngay khi bác sĩ nói xong, Ji Heon lập tức hỏi ra điều đã khiến anh phải băn khoăn suốt hai ngày nay: “Sau khi quan hệ, tôi có uống thuốc tránh thai khẩn cấp. Liệu điều này có ảnh hưởng đến em bé không?”
“Thuốc tránh thai hầu như sẽ không gây dị tật trên thai nhi đâu.” Vị bác sĩ trung niên nhẹ nhàng trấn an Ji Heon.
“Vâng, tôi cũng nghe nói vậy, nhưng mà… bạn đời của tôi, người… sẽ là ba… của đứa bé cũng uống thuốc. Nên tôi…”
Mẹ kiếp…. ba đứa bé sao?
Dù là do chính mình tự mở miệng nói, Ji Heon cũng không nhịn được mà giật mình, anh còn suýt thì cắn vào lưỡi vì dùng từ chưa quen.
Nghe vậy, bác sĩ nhướn mày: “À, vậy sao?”
Rồi ông đáp, thái độ rất bình thản:
“Vẫn không sao. Thuốc tránh thai chỉ tác động đến quá trình thụ tinh và làm tổ, nên khi phôi thai đã làm tổ thành công thì thuốc không còn tác dụng nữa đâu.”
Tuy nhiên, bác sĩ cũng nói thêm rằng, ngoài việc sử dụng thuốc tránh thai, Omega nam thường có nguy cơ sảy thai sớm do các nhiễm sắc thể bất thường trong cơ thể sẽ sản sinh rất nhiều trong thai kỳ, nên cần phải chú ý cẩn thận.
“Nói chung, nhau thai của Omega nam yếu hơn nữ, chức năng tử cung cũng kém hơn, nên cần theo dõi chặt chẽ ít nhất là đến tuần thứ 12.”
“Ra là vậy ạ…” Ji Heon lẩm bẩm.
Dù đã đọc trước những thông tin liên quan đến chuyện đó trên mạng, nhưng khi nghe bác sĩ nói trực tiếp, Ji Heon vẫn thấy lo lắng.
Quan sát vẻ mặt của anh, bác sĩ mỉm cười an ủi:
“Không cần quá lo lắng đâu. Trường hợp sinh con an toàn vẫn nhiều hơn mà. Tôi cũng có ba đứa con, cả ba đều rất khỏe mạnh, không gặp vấn đề gì cả. Tâm trạng của người mang thai mà tệ thì mới không tốt cho em bé đấy.” Bác sĩ còn nói đùa để giúp Ji Heon thoải mái hơn:
“Mà đứa bé này cũng gan lỳ thật đấy. Còn chưa thành hình mà đã thắng cả hai người ba của mình rồi.”
(Ý nói việc cả hai ba đều uống thuốc tránh thai nhưng đẹo ăn thua =))))))) bé nó muốn thì bé nó ra đời, dị đó. =))))))
Ji Heon ngay lập tức hiểu ý nghĩa của những lời đánh giá mà anh đã đọc được trên mạng trước khi đặt lịch hẹn khám bệnh, rằng bác sĩ ở bệnh viện này rất tốt bụng và thân thiện, nhưng đôi khi hơi vô tư chút, nếu hợp tính thì sẽ thấy thoải mái khi đến khám.
Về đến nhà, Ji Heon đặt mua vitamin mà bác sĩ đã giới thiệu trên mạng, rồi tải vài ứng dụng liên quan đến thai kỳ về điện thoại.
Vì chưa đặt tên cho em bé, anh để trống mục tên con, chỉ nhập tên ba mẹ.
Cảm giác của Ji Heon lúc này thật sự rất… kỳ lạ. Việc Jae Kyoung làm ba đã khiến anh thấy lạ lẫm, huống chi là chính anh cũng góp phần vào…..
“Không ngờ sống trên đời, mình rồi cũng có ngày này…” Ji Heon vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng, anh lướt qua ứng dụng, rồi bật cười khi đọc được thông tin, phôi thai 4 tuần tuổi chỉ nhỏ bằng hạt vừng.
Anh thấy bác sĩ nói em bé “còn chưa thành hình” quả thật không sai, rồi khi biết hạt vừng đó sẽ to gấp đôi sau một tuần, thành kích thước bằng hạt gạo ở tuần thứ 5, Ji Heon lại bật cười. Nhưng khi đọc đến đoạn, phần lớn các trường hợp sảy thai sẽ xảy ra ở tuần thứ 6 đến tuần thứ 12, vẻ mặt anh lại trở nên nghiêm trọng.
Tất nhiên, anh biết xác suất Omega nam sinh con khỏe mạnh vẫn cao hơn. Nhưng trong trường hợp này, số liệu thống kê cũng không giúp Ji Heon an tâm hơn được. Dù là tỷ lệ 10% đi nữa, Ji Heon vẫn có thể nằm trong số mười người hiếm hoi kia, cuộc đời anh đã từng có vài lần xảy ra chuyện hi hữu như vậy rồi, lắm lúc anh còn nghĩ, anh mà siêng năng mua vé số, biết đâu sẽ trúng cũng nên.
Và giờ, khi xác suất cuộc sống liên quan đến vấn đề mang thai, Ji Heon đương nhiên sẽ không tránh khỏi sự lo lắng.
Vì vậy, Ji Heon định đợi đến sau tuần thứ 12 mới nói với Jae Kyoung về chuyện anh mang thai. Với tính cách của cậu ấy, chỉ cần biết anh có thai thôi, cậu ấy cũng sẽ lo lắng đủ chuyện, nếu chẳng may, anh sảy thai thì cậu ấy sẽ đau khổ chết mất.
Dù việc mang thai không phải lúc nào cũng sẽ suôn sẻ, nó là điều mà cuộc sống này đã quy định, một khi nó đã đến, thì sẽ không tránh khỏi, nhiều cặp vợ chồng khác cũng đã từng trải qua hoàn cảnh tương tự, nhưng Ji Heon không muốn nhìn thấy Jae Kyoung đau buồn. Hơn nữa, cậu ấy còn là vận động viên chuẩn bị tham dự Olympic. Vòng loại tuyển chọn đầu tiên sẽ diễn ra vào tháng sau, và vòng loại thứ hai sẽ tiếp diễn ngay sau đó vào đầu tháng Tư. Trong giai đoạn quan trọng này, nếu gặp phải cú sốc tâm lý thì sẽ rất bất lợi.
Tuần thứ 12… là giữa tháng Ba, đúng ngay khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa hai vòng loại, nói lúc đó cũng là hợp lý nhất.
Ji Heon đang dùng ứng dụng lịch để kiểm tra ngày tháng thì Jae Kyoung gọi đến. Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Ji Heon vừa cười vừa nghe máy.
“Alo.”
“Anh đi khám về rồi ạ?”
Jae Kyoung chẳng chào hỏi gì mà đi thẳng luôn vào vấn đề. Chắc là do anh nói hôm nay sẽ đi tái khám nên cậu ấy mới lo lắng, gấp gáp muốn biết kết quả đến vậy:
“Ừm, chỉ số hormone bình thường, anh cũng thay chip mới rồi.”
“Anh thay chip mới rồi á?”
Giọng điệu của cậu ấy như thể đang hỏi sao Ji Heon lại cấy chip ức chế nữa vậy.
“Thì phải thay chip mới chứ.” Tỉnh bơ đáp lời, rồi Ji Heon giả vờ nghiêm giọng, nói với Jae Kyoung:
“Mà em biết chuyện này rồi đúng không? Khi em về thì cũng đến lúc diễn ra Olympic nên hai đứa mình không gặp nhau được đâu đấy.”
“Hả? Ơ kìa? Tại sao chứ ạ?”
Ban đầu, Ji Heon chỉ định trêu chọc Jae Kyoung, nhưng khi thấy cậu có phản ứng như thể lần đầu được nghe chuyện này thì chính anh mới là người bối rối:
“Ơ…. Sao là sao? Em ở cạnh anh thì chỉ số axit lactic sẽ tăng vọt còn gì, làm sao mà anh dám để em ở gần anh chứ?”
“À, anh ơi, về vấn đề đó thì em đã làm thử nghiệm rồi.” Nghe Ji Heon nhắc thì Jae Kyoung mới sực nhớ.
“Thử nghiệm? Thử nghiệm gì cơ?”
“Việc chỉ số axit lactic của em tăng do ảnh hưởng của pheromone là kết quả khi hệ thần kinh giao cảm bị kích thích quá mức đúng không? Nên để giải quyết chuyện đó, em đã thử tìm cách để làm dịu kích thích xuống.”
“Rồi thì…?” Ji Heon hỏi, trong lòng anh tự dưng có linh cảm chẳng lành.
Và đúng như Ji Heon lo sợ…..
“Có người nói em hãy thử ngồi thiền đó ạ.” Từ “thiền” cuối cùng đã được thốt ra từ miệng Jae Kyoung.
“Em… không phải chứ…” Ji Heon bật cười vì quá ngạc nhiên, một lúc sau, anh mới lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Em bắt đầu thiền chỉ vì lý do đó thôi sao? Không phải vì mục đích luyện tập à?”
“Hả? À, thì… đó cũng có thể coi là một dạng luyện tập mà anh.” Jae Kyoung mặt dày đáp: “Luyện tập kiểm soát tâm trí ấy, mình đại đại đi anh.”
Cậu ấy còn nhanh chóng bổ sung kết quả của thử nghiệm trước khi Ji Heon kịp phản ứng gì thêm.
“Dù sao thì em thấy là sau vài ngày làm thử, chỉ số axit lactic của em giảm hẳn đấy ạ.”
“Thật á? Em đo lúc nào vậy?”
“Mỗi khi thiền xong em đều đo mà. Trong nhà vệ sinh có máy đo ấy anh. Lúc ghé qua đưa cho em bóng tập thì anh Min Woo cũng đưa cả máy đo cho em.”
Hoá ra, đó mới là lý do mà cứ sau mỗi lần thiền, Jae Kyoung sẽ chui tọt vào nhà vệ sinh. Giờ Ji Heon giờ mới hiểu, cậu ấy trông có vẻ vui vẻ cũng là vì thấy chỉ số axit lactic đã giảm.
Thảo nào cậu ấy lại đồng ý đi Malaysia ngay cả trước khi kỳ nghỉ kết thúc mà không hề luyến tiếc, hóa ra, Jae Kyoung chẳng hề nghĩ đây là kỳ nghỉ cuối cùng của của cả hai. Vì cậu ấy tin rằng mình đã đạt đến cảnh giới có thể kiểm soát được hệ thần kinh giao cảm bằng phương pháp ngồi thiền, nên không còn phải lo lắng về ảnh hưởng của pheromone nữa.
Nhưng theo Ji Heon thì đó không phải là do hiệu quả của việc ngồi thiền (ngay từ đầu, mục đích thiền định là để kiểm soát chỉ số axit lactic nhằm thỏa mãn dục vọng thì coi như đã hỏng bét rồi còn đâu), mà khả năng cao là do quá trình thụ tinh đã diễn ra, khiến lượng pheromone mà anh tiết ra giảm mạnh.
Ji Heon có thể khẳng định chắc chắn, đó mới là nguyên nhân chính xác.
Tuy nhiên, vào lúc này, anh không thể nói điều đó với Jae Kyoung. Một phần là vì muốn giấu kín chuyện anh đang mang thai, nhưng quan trọng hơn, Ji Heon không muốn làm cậu ấy thất vọng khi cậu đang rất tin tưởng vào khả năng kiểm soát hệ thần kinh giao cảm của mình. Nói thẳng thì tại Ji Heon thấy sự ngây thơ “dô tri” này của em bạn trai đáng yêu chết đi được nên mới không dập tắt ảo tưởng của cậu ấy.
“Ừm hưm… em đã…. vất vả rồi. Anh không ngờ là em sẽ làm cả những thử nghiệm như thế đấy.” Giả vờ xúc động, Ji Heon cười nói.
Nghe vậy, Jae Kyoung đột nhiên thấy sĩ hẳn ra, nghiêm túc bắt đầu trình bày chi tiết về kết quả thí nghiệm của mình:
“Lần đầu tiên em đo chỉ số axit lactic là vào thứ Hai. Hôm đó em đo được gần 6 millimol, nhưng ngay ngày hôm sau nó đã giảm xuống còn 5 millimol, và ngày hôm sau nữa thì lại giảm xuống còn 3 millimol. Nên em nghĩ là cần chỉ cần khoảng năm ngày để hệ thần kinh giao cảm bị kích thích do pheromone được ổn định, hoàn toàn trở lại nhịp điệu bình thường. Tất nhiên là ngồi thiền không thôi vẫn chưa đủ, nên em mới phải hạn chế tối đa việc tiếp xúc da thịt đó ạ.”
Dù Jae Kyoung cố gắng nói giảm nói tránh, nhưng ý của cậu ấy rất rõ ràng: Cậu ấy sẽ tự kiểm soát bản thân bằng cách thiền định cả tuần, nên anh đừng lo lắng gì cả, cả hai cứ thoải mái “xả” vào cuối tuần là được.
Ji Heon phải nghiến chặt răng để không cười vào mặt Jae Kyoung, anh ậm ừ tán thành, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, anh giả vờ nghiêm trọng, nói: “Nhưng Jae Kyoung à…”
“Ở cùng nhau mà không được nắm tay, không được chạm vào nhau, chỉ biết ngồi thiền thì còn ý nghĩa gì nữa? Cảm giác yêu đương cũng bay biến sạch, như vậy còn khổ sở hơn ấy chứ. Thà đừng gặp nhau đến khi em xong Olympic còn hơn. Chỉ khó khăn lúc đầu thôi, vài ngày không gặp là quen ngay ấy mà…”
“Em không thích!” Jae Kyoung cắt ngang lời Ji Heon, giọng lạnh tanh.
“Tại sao? Trước đây, chính mồm em bảo là ở bên cạnh anh mà không làm gì được thì còn khổ sở hơn đấy thôi.”
“Xàm xí! Anh đừng tin mấy lời đó!” Jae Kyoung tặc lưỡi.
(Má nó tự vả best. =))))))))
“Dù không làm gì thì em vẫn thích ở bên cạnh anh hơn, phải đến khi ở chung với anh rồi thì em mới nhận ra được điều đó.” Giọng Jae Kyoung chân thành đến mức nghe mà xót xa.
Cuối cùng, một ngày trước khi Jae Kyoung trở về, Ji Heon lại đến bệnh viện. Ngay sau khi siêu âm xong, anh phải lấy hết can đảm mới dám hỏi bác sĩ về chuyện quan hệ khi mang thai.
“Qua tuần thứ 12 thì được.”
“… Trước đó thì tuyệt đối không được sao ạ?”
“Qua tuần thứ 12 rồi hãy quan hệ.” Bác sĩ vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng nụ cười trên mặt đã tắt hẳn, nghiêm mặt lặp lại câu trả lời.
Ji Heon đang phân vân không biết có nên hỏi thêm về việc chỉ kích thích bên ngoài có được không thì bác sĩ đã nói trước luôn:
“Gần đây, nhiều ý kiến trên mạng cho rằng nếu không cho vào thì quan hệ ở bất kỳ giai đoạn nào cũng không sao, thậm chí còn giúp ổn định tâm lý. Tuy nhiên, trên góc độ chuyên môn, tôi vẫn khuyên nên quan hệ sau giai đoạn giữa thai kỳ thì hơn. Vì kích thích đầu vú sẽ làm tiết ra oxytocin, gây co bóp tử cung.”
“À, vậy thì không được thật.” Ji Heon gật đầu, nhanh chóng từ bỏ ý định.
Nhìn Ji Heon, vị bác sĩ đã có ba con nói thêm với vẻ mặt như một nhà hiền triết đã từng trải:
“Dù sao thì do ảnh hưởng của hormone nên chắc cậu cũng chẳng còn hứng thú gì đâu. Cậu cứ chờ mà xem, cả ngày ốm nghén, mệt mỏi, người thì nặng nề, chán chường đủ thứ, ai mà đụng vào người chắc cậu chỉ muốn đá cho một phát ấy chứ nói chi ôm với chả ấp.”