×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 94

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 94 - Phone sex
Prev
Next

VOL 4 – Chặng Quay Vòng – Chương 94: Phone sex

Dù cuộc đời đã trải qua không ít biến cố, có khi sẽ vượt qua được, có khi lại tặc lưỡi buông xuôi, nhưng chưa lần nào, Ji Heon lại cảm thấy bất lực như bây giờ. Chỉ trong lúc nói chuyện với Ji Soo mà tâm trạng anh đã thay đổi không biết bao nhiêu lần. Được Ji Soo khích lệ, động viên, Ji Heon lại tràn trề hy vọng, hào hứng nghĩ “Ừ, sinh thì sinh thôi, có gì mà không sinh được chứ.”, nhưng chỉ trong tích tắc, sự hào hứng đó của anh đã nhanh chóng lụi tàn, bắt đầu không ngừng lo lắng “Nhưng… liệu mình có làm được không? Dù người khác làm được nhưng đó là chuyện của người ta chứ đâu phải chuyện của mình. Mình còn chưa chuẩn bị gì cả.”. Rồi sau vài phút trầm uất, Ji Heon lại phấn chấn “Sinh thôi, phải sinh chứ!”, rồi lại nhanh chóng tỉnh táo “Không được, phải suy nghĩ cho kỹ.”, cứ thế, tâm trạng của anh lên xuống vô cùng thất thường.

Thông qua tấm gương chiếu hậu, bác tài phía trước cũng nhìn rõ được nhất cử nhất động của vị khách phía sau. Mặt mũi sáng sủa, vóc dáng nổi bật, nói thật, khách có vẻ ngoài như Ji Heon, không phải ngày nào bác tài cũng có thể gặp, nhưng khách mà chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi đã đổi sắc mặt liên tục như đi diễn kịch, ngày nào mà bác tài chẳng phải đưa đón vài lượt. Con người sống trên đời, ai mà chẳng phải trải qua những lo âu, suy tư, trăn trở, không lo cơm áo gạo tiền thì cũng lo hạnh phúc gia đình, lo công danh sự nghiệp, lo ba mẹ, lo con cái,…. Ji Heon cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.

Ở ghế sau, Ji Heon quyết định gạt bỏ hết ý kiến của người khác, nhắm mắt lại, muốn lắng nghe tiếng nói từ sâu thẳm trái tim mình. Nhưng cuối cùng, anh vẫn không tìm được câu trả lời, mọi thứ cứ như vòng lặp luẩn quẩn, anh thực sự không biết phải làm sao.

Sinh con, Ji Heon có thể làm được, anh có thể học hỏi kinh nghiệm của những người xung quanh, sẽ xoay sở được cách nào đó để nuôi dạy con. Nhưng anh lại không chắc liệu suy nghĩ đơn giản, hời hợt như vậy có phải là điều đúng đắn không. Anh lo lắng khi đứa bé ra đời, toàn bộ cuộc sống của anh sẽ đảo lộn, xoay quanh con, và liệu anh có thể thích nghi được không? Ji Heon sợ, rất sợ mình sẽ oán trách đứa bé, hối hận vì đã sinh con ra.

Thêm vào đó, dù có cố gắng lờ đi dư luận, nhưng nếu việc Kwon Jae Kyoung cưới chạy bầu bị giới truyền thông biết được thì chắc chắn sẽ gây nên sóng gió. Làm trong ngành này đã mấy năm, Ji Heon biết rất rõ, dù có cố gắng giấu diếm cũng chẳng có tác dụng, nói không phải khen, thật sự không có gì mà cánh nhà báo không khui ra được, nghĩ đến cảnh khi sự việc vỡ lở, đi đâu cũng bị bàn tán, Ji Heon đã thấy đau đầu. Hơn nữa, việc này còn xảy ra ngay trước thềm Olympic, chắc chắn sẽ khiến công ty khó xử, Ji Heon cũng cảm thấy áy náy. Về phía gia đình, Ji Heon có thể lường trước được phản ứng của ba mẹ anh, nhưng liệu bà Shim – mẹ của Jae Kyoung sẽ nhìn anh ra sao, Ji Heon thật sự không dám tưởng tượng.

Càng nghĩ, đầu Ji Heon lại càng đau nhói.

Thật lòng mà nói, nếu quyết định sinh con ảnh hưởng đến nhiều thứ như thế, trong hoàn cảnh mà bản thân chưa chắc gì đã kham nổi, cứ dứt khoát cắt đứt hết, đưa ra quyết định ngược lại là được. Nhưng, Ji Heon lại không thể, chính anh cũng không hiểu nổi bản thân mình.

Khó khăn trước mắt Ji Heon nhiều vô số kể, điều tốt đẹp duy nhất là đứa con của anh và Jae Kyoung, một sinh linh bé nhỏ mà anh thậm chí còn chưa biết mặt, sẽ chào đời. Suy nghĩ đó có sức nặng quá lớn, đè bẹp hết tất cả mọi ý định lùi bước của Ji Heon, dù cho trước đó, chưa từng một lần nào anh có suy nghĩ sẽ lập gia đình, sẽ sinh con.

Cuối cùng, trước khi Ji Heon kịp đưa ra bất kỳ quyết định nào, chiếc taxi đã dừng lại trước cửa chung cư, anh cứ thế bước xuống xe với tâm trạng rối bời hơn bao giờ hết.

Về đến nhà, Ji Heon vẫn chưa vội bật điện thoại, anh dành thời gian tắm rửa, chuẩn bị sẵn quần áo để mai đi làm. Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, anh mới cầm điện thoại, leo lên giường.

Mười bảy cuộc gọi nhỡ, đương nhiên tất cả đều do một người gọi đến.

Ji Heon chần chừ mãi, định bấm nút gọi lại, nhưng rồi lấy cớ đã quá mười một giờ đêm nên thôi, chuyển sang kiểm tra email công việc. Anh đọc lại một lượt các hợp đồng quảng cáo mà trưởng nhóm Lee đã gửi trong hai tuần anh nghỉ phép, rồi lại lên mạng.

Trước đó, lúc ở bệnh viện với viện trưởng Im, Ji Heon đã nghe bà ấy nói, sau khi mang thai, Omega sẽ ngừng tiết pheromone, anh cần phải tìm kiếm thông tin để kiểm chứng chắc chắn chuyện này.

Nếu sau khi mang thai mà pheromone vẫn còn tiết ra, dù chỉ một lượng nhỏ đi nữa thì sáng mai đi làm anh sẽ mua thuốc uống ngay, sau một hồi lướt web, thông tin mà Ji Heon thu thập được cũng không khác biệt gì mấy với những lời mà viện trưởng Im đã nói với anh, lượng pheromone của Omega sẽ giảm mạnh ngay sau khi thụ thai, sau 3 đến 4 ngày thì gần như không thể phát hiện được nữa, Ji Heon mới yên tâm.

Rõ ràng chỉ định tìm hiểu về pheromone, nhưng khi đã nắm được thông tin chắc chắn rồi, chẳng hiểu sao Ji Heon vẫn cứ cầm điện thoại mãi. Chần chừ vài giây, anh tiếp tục tìm kiếm thông tin về việc mang thai, từ trước đến nay Ji Heon chưa từng quan tâm hay tìm hiểu về vấn đề này, giờ nhìn cái gì, anh cũng thấy vô cùng mới mẻ.

Điều khiến Ji Heon ngạc nhiên nhất chính là thông tin về giai đoạn đầu thai kỳ, theo hiểu biết trước đó của anh, giai đoạn này chỉ gắn liền với “thời kỳ ốm nghén”, nhưng đến hôm nay anh mới biết thêm một chuyện, đó là phần lớn các trường hợp sảy thai đều xảy ra trong chính giai đoạn này. Đặc biệt, so với Omega nữ, tỷ lệ sảy thai trong 12 tuần đầu ở Omega nam vẫn cao hơn đến 30%, khiến Omega nam được xếp vào nhóm có nguy cơ cao bất kể tuổi tác.

Thông tin này đã khiến Ji Heon thật sự chấn động.

“Vậy ra… dù mình muốn sinh con cũng chưa chắc đã sinh được.”

Dù chưa quyết định chắc chắn sẽ sinh con, nhưng Ji Heon vẫn không nén được sự thất vọng, ôm nỗi bất an ấy, anh lo lắng tìm kiếm thông tin về “mũi tiêm phòng ngừa sảy thai”, rồi đọc đủ thứ linh tinh khác. Một lúc sau, tự thấy phát ngán với chính sự ba phải, thiếu quyết đoán của mình, Ji Heon bực bội ném điện thoại lên giường, đứng phắt dậy.

“Không được rồi. Uống cốc nước ấm xong đi ngủ thôi.”

Ji Heon loạng choạng bước xuống giường, đi vào bếp đun nước. Trong lúc đợi nước sôi, anh lại không nhịn được, cầm điện thoại lên, muốn tìm kiếm thông tin về các loại vitamin cần thiết cho Omega đang mang thai. Còn chưa kịp mở khoá điện thoại, màn hình đã sáng lên, chuông điện thoại reo, Ji Heon giật mình, nhìn lại thời gian đang hiển thị trên điện thoại rồi bấm nút nghe máy.

“Em chưa ngủ à?” Vừa bắt máy, Ji Heon đã hỏi ngay.

Jae Kyoung không trả lời, lập tức hỏi ngược lại:

“Anh, giờ anh đang ở đâu?”

Kịp thời ý thức được giọng điệu của Jae Kyoung có phần nghiêm trọng, câu: “Này, anh hỏi em trước mà.” đã lên đến tận cổ họng được Ji Heon nuốt ngược lại vào bụng, anh ngoan ngoãn trả lời.

“Ở nhà chứ còn ở đâu.”

“Trước đó thì sao? Lúc nãy anh ở đâu vậy ạ?”

“Ilsan. Anh đi khám xong rồi đi gặp em gái.”

“Em gái nào cơ?”

“Em gái nào là em gái nào, em gái ruột của anh đấy.”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng “À” nho nhỏ.

“Em cứ tưởng là em gái mưa nào anh quen biết chứ.”

Giọng Jae Kyoung lúc này đã dịu hẳn so với lúc nãy, không hiểu sao, Ji Heon thấy hơi buồn cười.

“Thế nên em mới gọi cho anh những mười bảy cuộc đấy hả? Cái thằng này, em gái anh còn hỏi có phải em mắc chứng hoang tưởng ghen tuông hay không đấy.”

“Hoang tưởng ghen tuông gì chứ.” Jae Kyoung hờ hững đáp

“Em lo lắng không được sao?”

“Đó chính là hoang tưởng ghen tuông đấy, nhóc cưng à.” Ji Heon quên béng những lời bào chữa mà anh đã nói với Ji Soo để bênh vực Jae Kyoung, quay sang trách mắng em bạn trai.

“Jae Kyoung à, em đang ở đâu đấy, đừng nói với anh em đang ở sân bay nhé?” Ji Heon vừa nhấc ấm nước mới sôi lên, vừa nói đùa.

Jae Kyoung cộc lốc đáp ngay: “Không ạ.”

“Chuyến bay sớm nhất cũng phải hai rưỡi sáng, giờ em ra sân bay làm gì.”

Ji Heon đang rót nước vào cốc thì khựng lại, mày nhăn nhúm.

“Chuyến bay sớm nhất cũng phải hai rưỡi sáng? Sao em biết?”

Đầu dây bên kia, Jae Kyoung im bặt, Ji Heon ngờ vực, lập tức tra hỏi:

“Em… em tra giờ bay rồi đúng không? Thật đấy hả?”

“…”

“Này, không được, đừng làm thế, em đừng có mà về đây!” Ji Heon hoảng hốt hét lớn.

“Không được làm vậy, ngoan ngoãn ở đó tập luyện rồi tuần sau về cùng đội tuyển. Nghe rõ chưa? Những chuyện khiến em lo lắng tuyệt đối sẽ không xảy ra, nên xin em đó, đừng làm gì dại dột, cứ ở yên đấy. Không được tự ý bỏ về giữa chừng, biết chưa?”

Đầu dây bên kia vẫn im lặng.

“Jae Kyoung à, trả lời anh đi chứ.” Ji Heon xuống nước van nài

“Kwon Jae Kyoung.”

“Em nghe đây.”

Cuối cùng, Jae Kyoung cũng lên tiếng, Ji Heon thở phào nhẹ nhõm, khẽ lẩm bẩm: “Cái thằng này.”

“Nghe thì em phải trả lời chứ, sao lại im lặng, thấy anh lo em vui lắm hả?”

Jae Kyoung khẽ đáp: “Không phải, em chỉ muốn nghe giọng anh thôi.”

“Muốn nghe anh gọi tên em.”

“Chết mất thôi…”

Trước câu trả lời bất ngờ của Jae Kyoung, Ji Heon thoáng bối rối, anh lắp bắp: “Này, em… em muốn ăn đòn đúng không?

Nghe vậy, Jae Kyoung thích thú bật cười, nói: “Em biết mà.”

“Em biết anh sẽ không làm chuyện gì khiến em lo lắng, cũng sẽ không làm chuyện gì khiến em phải ghen tuông.”

“Thế sao em còn tra lịch bay?”

“Vì nhớ anh.” Giọng Jae Kyoung nhẹ bẫng đi, như thể, việc nhớ nhung Ji Heon không phải chỉ là cảm xúc nhất thời vừa xuất hiện mà nó đã khảm sâu trong tiềm thức của cậu ấy, lâu đến nỗi trở thành điều hiển nhiên.

“Điện thoại anh cứ tắt máy suốt. Em định lấy cớ đó để bay về gặp anh một lát rồi quay lại, cũng dư dả thời gian, khoảng cách lại không xa, gặp anh xong, sáng mai em bay đi Malay vẫn kịp.”

“Em vừa nói gì thế? Bay sáu tiếng rưỡi chỉ để gặp anh một lát rồi lại bay sáu tiếng rưỡi sang Malay tập huấn á? Em muốn nghe anh mắng thật đấy à?”

Mồm thì nói thế nhưng Ji Heon cũng phải bật cười vì sự ngốc nghếch của Jae Kyoung.

Song, Jae Kyoung chẳng những không cười, cậu ấy còn tỏ vẻ không hiểu vì sao Ji Heon lại muốn mắng cậu ấy.

“Sao anh lại mắng em? Sáu tiếng rưỡi bằng thời gian lái xe từ Gangwon đến Jeonnam thôi mà. Nhớ anh thì em bay về gặp một lát rồi bay qua lại, có gì mà không được, có phải em bơi qua đâu, chỉ cần ngồi yên là máy bay chở em đến nơi, tay chân em còn chả phải nhúc nhích, có gì mà vất vả chứ? Cũng đâu phải em không có tiền. Nếu muốn, em có thể bay đi bay về mỗi ngày như đi làm được luôn ấy.” Jae Kyoung nói, giọng rất nghiêm túc: “Nhớ anh thì việc đi đi về về như vậy, nói thật, em không ngại, nhưng em sợ lại bị nói là ngang tàng, tự ý rời khỏi nơi tập huấn nên thôi. Trước đây, chỉ có mình em bị mắng thì bọn họ nói gì cũng được, nghe tai này rồi em cho ra tai kia hết, nhưng giờ thì khác, Spoins chắc chắn sẽ bị liên lụy, anh cũng sẽ bị nói này nói nọ.”

Lý do cuối cùng Jae Kyoung không làm vậy là vì sợ Ji Heon sẽ gặp rắc rối.

Jae Kyoung vốn là kiểu người không quan tâm đến ánh mắt hay lời nói của kẻ khác, cậu ấy muốn làm gì thì làm, không muốn thì thôi, trước giờ vẫn luôn như vậy. Nhưng từ khi ký hợp đồng với Spoins, cậu ấy đã phải làm rất nhiều việc mình không muốn cũng như phải kiềm chế, nhẫn nhịn rất nhiều để không làm ra những hành động mà cậu ấy muốn. Ji Heon biết, Jae Kyoung làm vậy không phải vì những điều khoản ràng buộc trên hợp đồng, mà vì nghĩ cho anh.

“Ừm, anh biết em đã phải nhẫn nhịn rất nhiều vì anh. Cảm ơn em.” Ji Heon mỉm cười nói.

“Anh nói gì vậy? Em nói ra đâu phải để anh thấy biết ơn em đâu chứ.” Jae Kyoung vội vàng biện giải, nhận ra lời nói vừa rồi của mình giống như đang kể công trước mặt Ji Heon, cậu ấy không khỏi bối rối.

“Em chỉ nói vậy thôi. Không phải vì anh…. à không phải, không phải để anh thấy gánh nặng hay phải biết ơn em gì đâu.”

“Anh biết, anh biết mà, Nhưng dù sao anh vẫn thấy biết ơn em, anh cũng chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì đâu.” Ji Heon tỉnh bơ đáp.

“Nói gì thì nói, nếu em đã đến đó rồi thì hãy cố gắng tập luyện cho tốt nhé.”

Ji Heon vừa rót nốt chỗ nước còn lại trong ấm ra cốc vừa động viên Jae Kyoung.

“Nếu không có gì thay đổi thì huấn luyện viên Shin sẽ tiếp tục dẫn dắt đội tuyển ở Olympic lần này đấy. Em không cần cố gắng lấy lòng ông ấy làm gì, nhưng cũng đừng gây xích mích không đáng có, cứ ở chung, hợp tác bình thường là được.”

“Em đang làm vậy mà. Vừa nãy em còn báo cáo với huấn luyện viên là em đi bơi nữa đấy ạ.”

“Thật á? Em vừa đi bơi về đấy à? Vào giờ này sao?”

“Em chỉ xuống nước khởi động nhẹ thôi. Hồ bơi ở ngay toà nhà bên cạnh mà, thời tiết bên này nóng lắm, ban đêm nước không lạnh, với cả em cũng không ngủ được.”

Jae Kyoung nói như thể đó chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng giờ bên Malaysia cũng đã quá nửa đêm, Jae Kyoung vốn có thói quen đi ngủ lúc mười giờ tối và dậy lúc năm, sáu giờ sáng. Giờ đang trong giai đoạn tập huấn, lẽ ra cậu ấy phải mệt mỏi vì lịch trình dày đặc ban ngày và ngủ sớm hơn mọi khi mới đúng, nhưng đến tận lúc này, cậu ấy vẫn chưa ngủ được, đây chắc chắn không phải dấu hiệu tốt. Hơn nữa, ngày mai cậu ấy lại phải tiếp tục tập luyện từ sáng sớm, Ji Heon đoán, chắc vì muốn nhanh chóng vào giấc nên Jae Kyoung mới đi bơi…

“Việc anh không nghe máy đã khiến em lo lắng đến mức mất ngủ đúng không?”

Ji Heon cười cười, hỏi với ý trêu đùa, anh nghĩ Jae Kyoung sẽ càu nhàu cãi lại là: “Đâu có, không phải vậy đâu.”, nhưng…

“Vâng ạ, em thật sự rất lo lắng.” Jae Kyoung lập tức đáp.

“Jeong Ji Heon, nếu không muốn thấy em thật sự bơi từ Malaysia về Hàn Quốc thì anh đừng bao giờ tắt máy nữa nhé ạ.”

“Được được, anh hứa, anh sẽ không bao giờ tắt máy nữa.”

Trước lời uy hiếp có sức đe dọa đáng sợ đó, Ji Heon vội vàng xin lỗi, thái độ hết sức thành khẩn.

“Nhưng Jae Kyoung à, khuya rồi đấy, em không buồn ngủ thật à?”

“Giờ thì em tỉnh như sáo rồi ạ.”

Dù biết cứ cầm điện thoại nói chuyện thế này thì người ở đầu dây bên kia càng không ngủ được, nhưng Ji Heon vẫn không muốn kết thúc:

“Ừa, vậy mình nói chuyện thêm lát nữa nhé.”

Nhớ đến cuộc gọi video bị gián đoạn lúc đang ăn với Ji Soo, Ji Heon hỏi: “Em có muốn gọi video không? Giờ anh gọi sang nhé?”

Jae Kyoung ngập ngừng một lát rồi quyết đoán lắc đầu:

“Không ạ, anh đừng gọi.”

“Hửm? Em không thích à?” Bị từ chối, Ji Heon ngạc nhiên, lập tức hỏi.

Jae Kyoung đáp, giọng điệu chém đinh chặt sắt:

“Sao em lại không thích được chứ, nhưng giờ mà nhìn thấy mặt anh, em sẽ muốn về Hàn Quốc ngay đấy ạ, nên em chỉ có thể nghe giọng anh thôi.”

Nội dung câu trả lời mang theo chút rầu rĩ hoàn toàn không hợp với hình tượng của Jae Kyoung, nhưng âm điệu giọng nói vẫn hờ hững như thường ngày, sự tương phản quái gở này đúng là chỉ có Kwon Jae Kyoung mới làm được, Ji Heon phì cười, anh thật sự rất muốn nhìn thấy biểu cảm của cậu ấy lúc này.

“Làm sao đây, anh thì đang muốn nhìn mặt em lắm, cho anh nhìn mặt em chút đi, nhé?” Ji Heon nài nỉ

Jae Kyoung tặc lưỡi, quyết đoán từ chối: “Không ạ, không là không.”

“Ô hô, em làm giá quá đấy.”

“Này, em làm giá chỗ nào chứ, trước khi nói em thì anh tự xem lại mình đi ạ. Ít ra em vẫn cho anh nghe giọng đấy thôi, muốn nghe lúc nào là được nghe lúc đấy, em có bắt anh đợi đâu.” Jae Kyoung hờn dỗi đáp trả.

Dù đã khẳng định là không sao nhưng có vẻ, Jae Kyoung vẫn còn buồn vì trước đó Ji Heon đã đột ngột tắt máy. Nghĩ cũng phải, nếu không buồn thì mười bảy cuộc gọi nhỡ ở đâu ra, lại còn nửa đêm không ngủ được phải đi bơi nữa.

Ji Heon thấy áy náy, nhanh chóng dỗ dành: “Ừa, là lỗi của anh, anh sẽ không làm thế nữa đâu.”

“Còn anh thì sao? Anh có buồn ngủ không?” Có vẻ đã nguôi ngoai, Jae Kyoung hỏi bằng giọng điệu dịu dàng hơn hẳn.

“Nếu anh buồn ngủ thì cứ cúp máy nhé. Mai mình nói chuyện cũng được.”

“Không, anh cũng không ngủ được nên mới dưới bếp, định pha gì đó ấm ấm để uống đây.”

Nói đến đây, Ji Heon mới chợt nhớ ra chuyện đang làm dở, đưa tay mở tủ bếp ngay phía trên bồn rửa tay. Anh theo thói quen lục lọi bên trong một hồi, dù biết rõ chỉ có trà túi lọc và cà phê hòa tan. Ji Heon có khả năng kháng caffeine rất tốt, nên dù uống bao nhiêu cà phê hay trà xanh, anh cũng không bị mất ngủ. Vì vậy, khi ở nhà, anh thường uống trà và cà phê thay nước lọc, thậm chí uống đến tận lúc đi ngủ. Nhưng giờ…

“À đúng rồi, đi khám xong bác sĩ nói sao vậy anh?”

Thấy Jae Kyoung lại nhắc đến chuyện sức khoẻ, Ji Heon đành đóng cửa tủ lại, tập trung ứng phó cậu ấy.

“Cũng không có gì bất thường.”

Anh mang theo cốc nước ấm mới rót, vừa đi đến bàn ngồi, vừa nói thêm:

“Nhưng có một vài chỉ số hơi lạ nên bác sĩ dặn anh đợi thêm vài ngày nữa rồi đi kiểm tra lại.”

“Chỉ số nào lạ vậy ạ?”

“Anh nói em cũng có biết đâu.” Ji Heon cười nói.

Jae Kyoung vẫn tự tin yêu cầu: “Thì sao chứ? Em không biết thì có google biết, anh cứ nói đi xem nào.”

“Anh cũng không rõ lắm, anh không nghe kỹ.”

Ji Heon đặt cốc nước xuống bàn, đoán Jae Kyoung sẽ lại cằn nhằn vì anh không chịu chú ý lời bác sĩ nói, quả nhiên, cậu ấy bất mãn lên tiếng:

“Sao lại không nghe kỹ chứ? Đó là cơ thể của anh mà, anh đúng là. Nếu là kết quả kiểm tra của em, có từ nào không hiểu, anh lại chả tra google ngay tại chỗ, đừng tưởng em không biết.”

“Anh với em giống nhau à?”

“… Anh à, em đã cảnh cáo anh rồi mà, mỗi lần anh nói câu đó là em sẽ hôn anh đấy, anh muốn được em hôn đến thế cơ à?” Jae Kyoung giả vờ tức giận, gằn giọng nói.

Song, Ji Heon lúc này đã bị từ hôn xuất hiện đột ngột khiến cho bất ngờ đến mức gần như chẳng nghe được gì khác.

“Khoan khoan Jae Kyoung à, bên cạnh em không có ai đấy chứ?”

“Không có ai nghe được mình nói chuyện đâu ạ. Em ở phòng riêng một người mà.”

“À, đúng rồi, Anh quên mất, cái này hôm trước em có nói anh rồi nhỉ.” Ji Heon thở phào nhẹ nhõm, trong thời gian tập huấn, hiếm có vận động viên nào được ở riêng một mình một phòng nên anh cứ quên mất.

“Vốn là phòng đôi hai người, nhưng bên đó cho em ở riêng đúng không?”

“Vâng, cách âm cũng tốt, mình có thể phone sex nữa đó anh.”

“…”

Chẳng phải đội trưởng, cũng không phải đi cùng đội tuyển từ đầu, mãi đến giai đoạn sau mới góp mặt, nhưng vẫn được ở phòng riêng, điều này chứng tỏ ban huấn luyện đã vô cùng vui mừng chào đón sự “tự giác” đột ngột của Jae Kyoung nên cậu ấy hãy cố gắng tập luyện cho tốt… Ji Heon định nhắn nhủ mấy câu quan tâm bài bản như vậy, nhưng Jae Kyoung đột nhiên nhắc đến “phone sex” khiến anh quên béng mất mình định nói gì.

“Jae Kyoung à, anh không làm đâu.” Sau một hồi im lặng, Ji Heon lên tiếng.

“Ớ, em cũng không có ý định đó.” Jae Kyoung vội vàng chối bay chối biến

“Em chỉ nói là có thể làm được thôi, ý em là muốn lấy ví dụ cho anh thấy là ở đây rất riêng tư, cách âm cũng rất tốt thôi….” Jae Kyoung liên tục nhấn mạnh.

“Ừm. Uỷ ban Thể thao đã quan tâm đến em rất nhiều đấy, còn cho em ở phòng riêng chất lượng cao thế kia cơ mà. Em hãy tập trung tập luyện để tỏ lòng biết ơn nhé.”

“…”

“Sao im lặng vậy?”

Jae Kyoung lẩm bẩm: “Không có gì đâu ạ…”

Không cho gọi video mà lại đòi phone sex, đúng là buồn cười thật đấy.

Ji Heon cười khẩy, nhấp một ngụm nước nóng, rồi anh chợt nghĩ: “Khoan đã, khi mang thai có được quan hệ không nhỉ? … Chắc không được đâu, nguy hiểm mà. Vậy nghĩa là… mười tháng sắp tới…. phải sống với cái tâm trong sáng, không nhiễm bụi trần á?”

Ji Heon đặt cốc nước xuống bàn, vẻ mặt nghiêm trọng hắn.

Đúng lúc này, Jae Kyoung lại lên tiếng:

“À đúng rồi, sao hôm nay anh lại đi gặp em gái vậy ạ?”

Đúng lúc đang lo lắng về chuyện chăn gối trong thời kỳ mang thai thì Jae Kyoung lại nhắc đến gia đình, khiến Ji Heon hơi bối rối, vội vàng xua tan những suy nghĩ “đen tối” trong đầu, anh trả lời:

“À, vì nhà anh sắp đi du lịch. Em gái anh đặt vé cho ba mẹ đi du lịch dịp Tết, anh không đi được nên chỉ gửi tiền thôi.”

“Gia đình anh có vẻ hòa thuận nhỉ. Còn đi du lịch cùng nhau nữa.” Jae Kyoung nói, nghe cách nói chuyện của cậu ấy thì việc gia đình ở chung tốt đẹp như thế là điều mà cậu ấy không thể tưởng tượng nổi.

“Vậy à? Anh thấy bình thường mà, em gái anh vẫn sống cùng ba mẹ nên mối quan hệ giữa em ấy với ba mẹ sẽ thân thiết hơn anh.”

“Anh cũng thường xuyên liên lạc với ba mẹ mà. Mỗi lần nghe anh nói chuyện điện thoại với hai bác, em thấy lạ lắm. Anh cũng biết ba mẹ em ly hôn lâu rồi đúng chứ, em chỉ gọi cho bố có vài lần.”

“Thì anh là con trưởng mà. Nếu anh là con thứ thì chắc anh cũng sẽ hạn chế gọi về.” Không muốn đào sâu thêm vào lỗ hổng trong khái niệm gia đình của Jae Kyoung, Ji Heon cố tình diễn nét thờ ơ, nói như thể mọi chuyện đối với anh cũng chẳng có gì quan trọng.

“Thật ra anh cũng lười về thăm nên mới gọi điện thoại thường xuyên đấy. Ilsan với Seoul cũng có xa xôi gì đâu, nhưng lần nào bảo về thăm nhà, anh cứ viện cớ bận rộn để từ chối, anh cũng thấy áy náy lắm.”

“Ừm, em biết mà… nhưng đó đâu phải chuyện đáng để anh áy náy chứ?” Jae Kyoung nói, cậu ấy thực sự không hiểu lắm lối suy nghĩ của Ji Heon.

“Chỉ cần chúng ta sống tốt, không để ba mẹ phải lo lắng là được rồi mà.”

“Đúng vậy. Thật ra anh cũng nghĩ thế.” Ji Heon cười cười, vừa nói vừa gật gù.

“Nhưng đó là suy nghĩ của con cái, còn ba mẹ thì khác chứ.”

Nghe vậy, Jae Kyoung khẽ lẩm bẩm như đang nói với chính mình: “Anh đúng là hiếu thảo ghê…”

“Nào nào, có liên quan gì đến vấn đề hiếu thảo hay không hiếu thảo đâu. Anh chỉ nói vậy thôi, không thấy lần nào anh gọi điện cũng chưa đến một phút là anh đã cúp máy à, anh không có ý nói mình bất hiếuu, nhưng để gọi là đứa con hiếu thảo thì chắc anh chưa tới.”

“Như thế là hiếu thảo rồi đó anh, chứ em có làm được đâu.” Jae Kyoung thẳng thắn nói.

“Mẹ em còn cằn nhằn em suốt, nói ba em ly hôn với mẹ chứ có từ mặt em đâu mà em không liên lạc gì cả, bảo em gọi cho ba đi, em đã hỏi lại mẹ, tại sao em phải làm vậy. Em biết nếu em gọi thì ông ấy sẽ vui, nhưng em thật sự không muốn làm.”

“Mỗi nhà mỗi cảnh, suy nghĩ của mỗi người cũng khác nhau mà, nếu anh ở trong hoàn cảnh giống em, có lẽ anh cũng sẽ làm vậy.”

Jae Kyoung nhanh chóng bác bỏ: “Không đâu ạ, nếu anh là em thì chắc chắn anh sẽ không làm giống em đâu. Chuyện gọi điện hỏi thăm đối với anh chính là bổn phận của người làm con còn gì, nên mặc cho ai nói gì nói, anh vẫn sẽ làm, chỉ có như vậy thì anh mới thấy thoải mái.”

Nghe Jae Kyoung nói vậy, Ji Heon chợt nhớ đến những lời Ji Soo nói lúc tối.

“Jae Kyoung à, anh hỏi em chuyện này được không?” Ji Heon dè dặt mở lời.

“Hôm nay em gái anh bảo, anh vốn là người cầu toàn nhưng lại cứ giả vờ xuề xòa.”

“Đúng là anh có hơi hơi như vậy đó ạ.” Jae Kyoung trả lời ngay.

“Thật á?”

Ji Heon có chút bối rối, anh còn chẳng cần phải hỏi Jae Kyoung xem cậu ấy có thấy như thế không, cậu ấy đã lập tức cho anh đáp án.

Liệu Jae Kyoung có thấy mệt mỏi vì tính cách đó của anh không? Chắc là có đúng chứ? Ngay cả anh cũng đôi lần thấy mệt mỏi với chính mình, huống chi là người khác.

Ji Heon đang mải suy tư thì Jae Kyoung đã nói tiếp:

“Nhưng em nghĩ đó là điều không thể tránh khỏi. Những người từng chơi thể thao đều có chút gì đó giống anh.”

“Hửm… vậy sao? Chuyện này có liên quan đến đặc thù nghề nghiệp à?”

Trước câu trả lời nằm ngoài dự đoán, Ji Heon nghiêng đầu thắc mắc, Jae Kyoung lập tức nói thêm:

“Anh cũng biết mà, trong giới thể thao, chỉ khi đứng nhất mới có ý nghĩa. Ai cũng đặt mục tiêu đứng nhất, nên không thể tránh khỏi việc, khi làm những chuyện khác cũng muốn làm mọi thứ tốt nhất, làm cho đến cùng. Em cũng từng như vậy, nhưng em đã sớm nhận ra mình chỉ giỏi mỗi bơi lội, còn lại đều dưới mức trung bình, nên quyết định không cố gắng nữa.”

“Ơ hay, sao em lại dưới mức trung bình được.” Ji Heon nghiêm mặt phản bác.

“Mặt mũi, thân hình của em đều trên mức trung bình mà. Là đàn ông thì còn cần gì hơn nữa.”

“À, cái đó thì đúng ạ.” Jae Kyoung tỉnh bơ nhận lời khen có cánh của anh bạn trai.

“Thật ra, em nghĩ kích cỡ dương vật của em cũng thuộc top 1% của thế giới đấy anh ạ.” Jae Kyoung tự tin khoe mẽ.

Ji Heon xoa cằm, nếu đánh giá đúng thì anh thấy Jae Kyoung phải thuộc top 0.01% mới đúng, nhưng sợ cậu ấy sẽ lại lôi chuyện phone sex ra nên anh quyết định ngậm chặt miệng, coi như vừa rồi chẳng nghe thấy gì, quyết đoán chuyển chủ đề.

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

biaguidentoi2
Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em
07/05/2025
xxlarge
Đừng động, không tôi “bắn”
30/07/2024
hyung
Hyung, Em Đã Lớn Rồi! – P.S
04/05/2025
SweetShot biaf
Sweet Shot
10/05/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
hello88 789club uk88 luckywin go88 net https://go886.me/ https://88vn.network/ tỷ lệ cá cược bóng đá vinbet sanvip UK88 vin777 ee88 https://jun8818.shop/ https://jun8818.live/ https://jun8818.us/ https://jun8818.info/ https://jun8818.cloud/ https://jun8818.pro/ https://jun8818.net/ https://jun8818.xyz/ https://jun8818.me/ https://jun8818.org/ https://shbet188.shop/ https://shbet188.us/ https://shbet188.xyz/ https://shbet288.tech/ https://shbet288.today/ https://shbet288.store/ https://shbet188.ink/ https://shbet188.cloud/ https://shbet188.pro/ https://shbet188.me/ https://shbet188.org/ https://hi8818.online/ https://hi8818.cloud/ https://hi8818.us/ https://hi8818.blog/ https://hi8818.xyz/ https://hi8818.me/ https://hi8818.ink/ https://hi8818.site/ https://hi8818.com/ https://ahihi88.host/ https://new8818.ink/ https://new8818.site/ https://new8818.vip/ https://new8818.club/ https://new8818.biz/ https://new8818.today/ https://new8818.co/ https://new8818.online/ https://new8818.live/ https://new8818.us/ https://new8818.info/ https://new8818.cloud/ https://new8818.pro/ https://new8818.xyz/ https://new8818.me/ https://new8818.org/ https://new8818.net/ https://789bet.asia/ https://789bet188.site/ https://789bet188.vip/ https://789bet188.club/ https://789bet188.biz/ https://789bet188.tech/ https://789bet188.co/ https://789bet188.online/ https://789bet188.live/ https://789bet188.info/ https://789bet188.cloud/ https://789bet188.pro/ https://789bet188.xyz/ https://789bet188.today/ https://789bet188.us/ RR88 Test

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation