×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 93

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 93 - Thằng ranh hai mươi hai tuổi!!
Prev
Next

VOL 4 – Chặng Quay Vòng – Chương 93: Thằng ranh hai mươi hai tuổi!!

“Không, là chuyện của vận động viên. Vận động viên mà anh đang phụ trách sắp có em bé rồi.”

Ji Heon định nói như vậy (về mặt kỹ thuật thì cũng không phải là nói dối). Rồi anh sẽ hỏi: “Anh nghe vận động viên đó kể lại, chuyện là như này, như kia, Ji Soo à, nếu đó là bạn của em thì em sẽ khuyên họ thế nào?”

Nhưng bản năng của cảnh sát lành nghề đã thúc giục Ji Soo ném ra câu tra khảo mà Ji Heon không thể phủ nhận. Đến nước này rồi, giấu giếm cũng chẳng để làm gì. Hơn nữa, nếu nói là chuyện của anh thì có khi em gái sẽ suy nghĩ nghiêm túc hơn.

Vả lại, Ji Heon cũng lười, lười bịa chuyện, lười tô vẽ, lười ngụy biện. Vốn dĩ, bịa chuyện và ngụy trang là sở trường của anh, nhưng giờ anh chẳng còn hơi sức đâu mà làm. Có lẽ vì tình cảnh éo le như đang bị dồn vào chân tường khiến đầu óc Ji Heon chẳng còn minh mẫn mấy.

Vì thế, Ji Heon lựa chọn im lặng, cả anh và cả Ji Soo đều ngầm coi đó chính là lời thừa nhận, Ji Soo mất sạch hứng ăn uống, nhưng tay cứ vô thức theo bản năng mà ném quả trứng cút vừa bóc xong vào miệng, cô lẩm bẩm: “Chuyện gì đang xảy ra thế này…”

Đang nhai trứng trong mơ màng, Ji Soo bỗng nhiên sực tỉnh, suýt nghẹn trứng cút, phải dùng sức nuốt vội rồi, nhíu mày nói:

“Khoan đã, đừng nói là anh ăn cơm trước kẻng đấy nhé? Đại loại như, anh và người yêu định cưới xong mới sinh con nhưng không biết thế nào mà hai người lại vỡ kế hoạch, kiểu vậy á hả?”

Ji Heon vẫn im lặng không đáp, nhìn vẻ mặt nặng nề và sự im lặng của anh, Ji Soo cũng đã đoán được câu trả lời. Giọng cô lạnh hẳn đi:

“Anh không dùng biện pháp tránh thai à?”

“Có chứ!” Ji Heon giật mình trước lời trách móc thẳng thừng của em gái, vội vàng ngồi thẳng người dậy.

“Anh làm đầy đủ các bước đấy.”

“Làm đầy đủ kiểu gì mà vẫn có thai được chứ?”

“Thì… xác suất tuy thấp nhưng vẫn có khả năng mà, đâu phải tránh thai là sẽ an toàn 100%.” Ji Heon thở dài.

Nghe vậy, ánh mắt Ji Soo nhìn anh càng thêm lạnh lẽo, dù không nói nhưng rõ ràng, em gái chắc chắn đang nghĩ anh nói dối, bao biện cho qua chuyện.

“Thật là…”

Ji Soo tặc lưỡi, vẻ mặt có chút ngán ngẩm. Rót đầy soju vào cốc, cô uống cạn một hơi, đặt mạnh cốc xuống bàn rồi hỏi dồn dập, tác phong y hệt như đang thẩm vấn tội phạm:

“Jeong Ji Heon, đối phương là người mà anh định cưới à? Hay vì có thai nên anh mới nghĩ đến chuyện cưới? Mà khoan, cả hai có phải người yêu không? Hay tình….”

“Là người yêu chứ còn gì nữa! Em bỏ vế sau đi.” Ji Heon lên tiếng khẳng định chắc nịch.

Trước phản ứng gay gắt ngoài dự đoán của em gái, anh đành phải giải thích cặn kẽ hơn mức cần thiết:

“Đối phương cũng đề cập đến chuyện kết hôn với anh lâu rồi. Chỉ là anh bảo cứ từ từ, để sau hẵng tính, anh cần suy nghĩ thêm.”

“Sao anh lại muốn từ từ, anh suy nghĩ chuyện gì?”

“Anh đã có ý định kết hôn đâu, với cả người ta cũng còn trẻ lắm.”

Vừa nghe Ji Heon nói vậy, mặt Ji Soo lập tức biến sắc.

“Anh à, nói rõ ra đi, trẻ là bao nhiêu?”

“Hai mươi mốt… à không, giờ là hai mươi hai mới đúng.”

“Cái gì? Vậy là còn đang đi học à? Sinh viên á?” Ji Soo vô thức cất giọng cao vút.

“Anh định cưới một đứa còn chưa tốt nghiệp đại học á? Một đứa kém anh tận sáu tuổi?”

Ji Soo nhìn anh trai với vẻ mặt “anh đang làm cái trò gì vậy?”.

Thật lòng mà nói, khi nghe người khác, cụ thể ở đây là Ji Soo mô tả lại chuyện của mình, Ji Heon cũng thấy bản thân thật sự rất…. vô trách nhiệm, một câu phản bác anh cũng không nói được.

Nhưng vẫn có vài thông tin sai lệch cần phải đính chính lại, Ji Heon nặng nề lên tiếng:

“Không, không phải đang đi học, đối phương cũng không phải sinh viên.”

“Người yêu của anh đi làm rồi à?”

“Cũng không hẳn…”

“…” Giờ thì hay rồi, ánh mắt Ji Soo nhìn anh trai đã trở nên sắc bén như dao cạo.

Cô nhìn anh với vẻ mặt “muốn chởi lắm nhưng phải cố nén giận”, lần nữa rót đầy soju vào cốc, rồi lại uống cạn một hơi.

“Thôi được rồi, dù là sinh viên hay người đi làm thì em cũng không quan tâm. Anh quen ai là quyền của anh.” Ji Soo nói: “Nhưng tại sao? Sao anh lại không làm cho cẩn thận?”

“Nhất là khi người anh quen còn là đứa nít ranh như thế!” Nói rồi, Ji Soo lại hùng hổ vớ lấy chai soju trên bàn, rót thêm rượu.

“Khoan khoan, em đừng uống nữa.” Ji Heon lo lắng can ngăn, nhưng Ji Soo đã quyết tâm phớt lờ anh trai.

Ji Soo uống cạn cốc rượu với vẻ mặt tức giận, rồi đặt mạnh cốc xuống bàn, vẻ mặt chuyển sang buồn bã, thất vọng:

“Em cứ tưởng anh sẽ không như vậy. Không phải vì anh là anh trai em, mà vì em hiểu tính anh, em cứ nghĩ anh sẽ không làm những chuyện vô trách nhiệm và thiếu suy nghĩ như vậy.”

Ji Heon không biết phải đáp lại thế nào, chỉ biết lấy tay xoa mặt, Ji Soo tiếp tục nói: “Em biết anh cũng đang rối bời, em xin lỗi vì đã nói những lời này. Nhưng em thật sự sốc lắm đấy.”

“Điều em không hiểu nhất là tại sao anh lại phải lo lắng và băn khoăn về chuyện này. Cho dù anh và người yêu có lỡ “vỡ kế hoạch” đi chăng nữa, em cứ nghĩ là anh sẽ cưới và chịu trách nhiệm ngay khi biết người ta có thai. Đúng vậy, có thể ban đầu anh sẽ hơi bối rối và luống cuống, nhưng anh sẽ không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ, thay vào đó, anh sẽ an ủi người ta và cầu hôn ngay lập tức chứ. Jeong Ji Heon mà em biết là người như vậy cơ mà! Sao giờ anh lại ngồi đây hỏi ý kiến em?!”

Đang cúi đầu nghe gái trách móc như tội nhân, Ji Heon bỗng nhận ra có câu nào đó sai sai, anh vội ngẩng đầu lên:

“Khoan đã Ji Soo, hình như em đang nhầm lẫn thì phải, người yêu anh không có thai.”

“Anh nói gì cơ? Thế lúc nãy ai bảo mang thai này kia?” Ji Soo nổi giận, mặt đỏ bừng, như thể câu vừa rồi Ji Heon nói chỉ là đang cố gắng rũ bỏ toàn bộ trách nhiệm.

“Không, có thai thì đúng, em bình tĩnh đi đã, giữa anh và đối phương thì… người có thai không phải đối phương.”

Nghe vậy, Ji Soo lập tức im bặt.

Thấy vẻ mặt em gái đang dần méo mó, chuyển đổi hết biểu cảm này sang biểu cảm khác, Ji Heon mới hiểu, chính vì cách nói mập mờ của anh mà Ji Soo cứ tưởng anh đã làm cho người khác có thai, rồi lại không muốn chịu trách nhiệm, mà người đó còn kém anh tận sáu tuổi, mới hai mươi hai, không đi học cũng chẳng đi làm.

Hơn nữa, người ta đã cầu hôn rồi mà anh còn làm lơ, hẹn đi hẹn lại, không dùng biện pháp tránh thai cẩn thận để người ta dính bầu, lấy đâu ra tư cách để ngồi đây ôm đầu lo lắng chứ. Chính vì nghĩ như vậy nên Ji Soo mới tức giận và trách mắng anh không tiếc lời. Nói thật, nếu gặp phải người như thế, Ji Heon cũng sẽ không nhịn được mà buông lời chỉ trích, nói chi cô em gái cảnh sát của anh…..

“Trời đất ơi, làm sao đây, em đúng là vạ miệng mà, em xin lỗi, thật sự xin lỗi anh!”

Nhận ra mình đã hiểu lầm nghiêm trọng, Ji Soo đỏ mặt tía tai, liên tục nói xin lỗi:

“Đúng vậy…. anh… ừ nhỉ, anh cũng có thể mang thai mà, mẹ kiếp…” Ji Soo đỏ mặt, luống cuống đến mức nói năng lộn xộn, còn chửi thề mấy lần.

Đến tận năm mười tám tuổi, khi xét nghiệm ở trường, Ji Heon vẫn luôn được chẩn đoán là Beta, và dù sau đó đã được xác định lại là Omega, vẻ ngoài của anh vẫn không có gì thay đổi, vẫn là khung xương cứng cáp, cao ngất, khuôn mặt đẹp với những đường nét ôn hoà được thừa hưởng từ hai vị phụ huynh nên Ji Soo mới theo bản năng bỏ qua trường hợp….. anh trai cô cũng có khả năng dính bầu…..

“Phải làm sao đây. Em xin lỗi anh, thật sự xin lỗi anh. Em cứ tưởng là bạn gái hoặc bạn trai của anh có thai…..”

Thấy Ji Soo áy náy đến mức sắp khóc đến nơi, Ji Heon chỉ đành tỏ ra bình thản: “Không sao đâu Ji Soo à, anh có thể hiểu mà.”

Ji Heon thật sự không giận, thậm chí, anh còn thấy nhẹ nhõm khi biết được lý do thực sự khiến em gái phản ứng gay gắt như vậy.

Hơn nữa, anh cũng hiểu tại sao Ji Soo lại hiểu lầm. Ji Soo đã từng gặp qua vài người yêu cũ của anh hồi đại học, chắc hẳn Ji Soo đã dựa vào ngoại hình, vóc dáng để phán đoán giới tính thứ hai của bọn họ, đa phần đều là Beta và Omega, trong số đó còn có vài cô bạn gái, nên Ji Soo mới ngộ nhận như vậy.

“Vậy mới phải chứ, anh trai mà em biết đâu phải là người có thể làm ra chuyện như thế…. a ha ha.” Có lẽ vì thấy áy náy khi đã vội vàng trách mắng anh, Ji Soo ngại ngùng nói lời tâng bốc Ji Heon, rồi lại chợt nhận ra đây không phải lúc cười cợt, cô lập tức nghiêm mặt:

“Thôi được rồi, Tóm lại thì….. anh có định sinh con không? Cưới rồi mới sinh ạ? Hay anh muốn sinh xong rồi cưới?”

“Anh cũng không biết nữa.” Ji Heon thành thật trả lời: “Đến hôm nay anh mới biết mình mang thai. Anh đi khám bên chỗ viện trưởng Im xong thì đi thẳng đến đây gặp em.”

“À, bảo sao nãy giờ em cứ thấy anh ngẩn người mãi.” Ji Soo gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đã hiểu.

Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn đổ chuông. Ji Heon có linh cảm chẳng lành, vội vàng cầm lên. Quả nhiên, màn hình điện thoại hiển thị tên của Kwon Jae Kyoung. Ji Heon do dự một lát rồi ấn nút nghe, không để Jae Kyoung kịp chào hỏi, anh đã nói ngay:

“Anh đang ở ngoài. Gọi lại sau nhé.”

Nói xong, Ji Heon lập tức cúp máy, nhưng chưa đầy 5 giây sau, điện thoại lại reo. Lần này là cuộc gọi video, Ji Heon định tắt nguồn luôn cho lành, nhưng nghĩ đến việc, nếu anh làm vậy, có khi Jae Kyoung sẽ bỏ ngang đợt tập huấn, mua vé máy bay về nước ngay trong đêm, Ji Heon đành phải thở dài, đưa điện thoại lên sát mặt, dùng tay che gần hết loa ngoài để Ji Soo không nghe thấy, rồi ấn nút nhận.

“Anh, sao lại tắt máy thế ạ?” Jae Kyoung vừa thấy mặt Ji Heon đã hỏi ngay.

“Anh bảo anh đang ở ngoài mà.”

“Anh đang ở đâu ạ? Anh đang ở với ai? Anh ghé bệnh viện chưa?”

“Rồi, anh ghé rồi, anh đang đi ăn với em gái. Về nhà rồi anh sẽ gọi lại cho em nhé.” Ji Heon nói rồi vội vàng tắt cuộc gọi video.

Vừa đặt điện thoại xuống bàn, nó lại tiếp tục reo. Ji Heon thật sự cảm thấy không ổn, cứ thế này thì nói chuyện tử tế kiểu gì, anh đành phải nhấn tắt nguồn, đặt chiếc điện thoại đã tối đen xuống gầm bàn.

Ji Soo nãy giờ chỉ im lặng quan sát, lúc này mới lên tiếng:

“Vừa rồi là bạn trai anh ạ?”

Ji Heon không trả lời, Ji Soo đương nhiên hiểu, khi anh trai im lặng tức là thừa nhận, cô bật cười một tiếng đầy ẩn ý: “Ha…”

Ji Soo vừa rót soju vào cốc vừa hỏi:

“Lúc nãy anh bảo đối phương mấy tuổi ấy nhỉ? Hai mươi hai đúng không ạ?”

“Ừm…”

“Kém em bốn tuổi.” Ji Soo lẩm bẩm, rồi nốc cạn cốc rượu, đặt mạnh cốc xuống bàn, giọng cô trầm xuống hẳn xuống: “Anh à.”

“Anh đừng cưới, cũng đừng nghĩ đến chuyện cưới xin gì nữa.”

Ji Heon vẫn im lặng, nhưng trong lòng đã bắt đầu rên rỉ, có vẻ như cuộc gọi vừa rồi đã khiến Jae Kyoung mất điểm trầm trọng trong mắt Ji Soo, dù cho cô vẫn chưa biết chính xác đối tượng yêu đương của anh là ai. Nghiệt ngã hơn, Ji Heon còn biết, Ji Soo vốn đã chẳng ưa Jae Kyoung từ lâu rồi…..

“Nếu anh có ý định kết hôn với người ta, và mọi thứ đã sẵn sàng thì em không có lý do gì để phản đối, nhưng nếu là cưới chạy bầu thì không, em không ủng hộ, nhìn anh bây giờ xem, rõ ràng là anh không muốn, nghe người ta cầu hôn mà anh còn bỏ ngoài tai, đúng chứ? Vậy tức là bản thân anh cũng đâu có thực sự ham hố gì chuyện cưới xin, tình cảm yêu đương của anh vẫn chưa lớn đến mức đủ để khiến anh sẵn sàng ràng buộc cả đời với người ta còn gì.”

Ji Soo bình tĩnh giải thích lý do cô không đồng ý, nếu chỉ vì lỡ có thai mà phải miễn cưỡng kết hôn thì dù có dùng đến bạo lực để túm anh trai về, Ji Soo cũng sẽ phản đối đến cùng.

Nghe em gái nói xong, Ji Heon bỏ khuỷu tay đang chống trên bàn xuống, ngồi thẳng người lên, từ tốn nói:

“Không phải đâu Ji Soo à, anh chưa từng nghĩ đến chuyện cưới xin không phải vì cậu ấy, mà vì anh vốn không tin vào hôn nhân. Thật ra anh còn nghĩ, nếu là cậu ấy… biết đâu sau này anh lại vượt qua được chướng ngại tâm lý của chính mình, sau đó kết hôn với cậu ấy cũng nên.”

“Thế ạ…?” Ji Soo gượng gạo đáp lại, vẻ mặt không mấy tin tưởng.

Với tính cách quyết đoán của Ji Soo, nếu Ji Heon đã nói đến mức này thì cô sẽ gạt phắt đi và nói: “Nếu đã vậy thì cưới đi, anh mà muốn cưới thì cứ cưới thôi, không cần phải nghe ý kiến người khác làm gì hết.”

Nhưng Ji Soo vẫn cau có suy nghĩ, có vẻ như cuộc điện thoại vừa rồi đã thật sự khiến cô có cái nhìn bất mãn với đối tượng của Ji Heon, cụ thể ở đây là Kwon Jae Kyoung.

Quả nhiên.

“Vẫn không nên cưới đâu anh ạ.” Ji Soo kiên quyết giữ vững quan điểm, không đợi Ji Heon hỏi, cô đã giải thích luôn:

“Người yêu của anh trẻ quá. Tất nhiên, vẫn có những người trẻ tuổi nhưng suy nghĩ rất chín chắn, có điều, bạn trai của anh hiện tại không đi học, cũng không đi làm, thế thì lấy gì mà nuôi con? Anh định một mình kiếm tiền nuôi cả hai miệng ăn sao? Vô lý hết sức! Đã mang nặng đẻ đau rồi thì chớ, mà cũng buồn cười, nít ranh mới tí tuổi đầu, tương lai sự nghiệp không lo, chỉ nghĩ đến chuyện cưới xin, nghe thôi cũng thấy rất không ổn đó anh.”

Qua mấy câu mô tả của Ji Soo, Jae Kyoung chẳng khác nào thằng nít ranh vô công rỗi nghề. Thêm vào đó, Ji Soo đã đinh ninh rằng, anh trai mình rơi vào tình huống khó xử thế này là bởi cái thằng nhãi người yêu không đi học cũng chả đi làm nào đó không dùng biện pháp tránh thai, nói trắng ra, người yêu của Ji Heon hoàn toàn chẳng có điểm nào tốt đẹp trong mắt Ji Soo hết.

Ji Heon rất muốn giải thích rõ mọi chuyện, nhưng anh không thể nào nói với em gái về kỳ heat, thắt nút, hay lượng tinh dịch được.

Vì vậy, anh quyết định bỏ qua phần đó, chỉ giải thích những chuyện khác.

“Không phải Ji Soo à, cậu ấy không đi làm nhưng vẫn có công việc.”

“Hả?” Ji Soo nhíu mày, như thể không hiểu Ji Heon đang nói gì.

“Không đi làm mà có vẫn có công việc là sao? Ý anh là Freelancer á?”

“Ừm, cũng không hẳn. Dù sao thì cậu ấy cũng thuộc về một tổ chức cố định, vẫn kiếm ra tiền.”

Ji Heon xoa cằm ngẫm nghĩ, không hề ý thức được mấy câu anh vừa nói còn dễ gây hiểu lầm hơn…..

“Cậu ấy cũng kiếm tiền giỏi lắm. Nhiều hơn mức em tưởng tượng đấy.”

“Thật… Thật hả anh?” Mắt Ji Soo mở to, vẻ mặt đầy hoài nghi:

“Một đứa nít ranh hai mươi hai tuổi, không đi làm mà vẫn kiếm được nhiều tiền, lại còn thuộc về tổ chức….? Đa cấp ạ? Hay chơi Bitcoin, chứng khoán?”

“Em thật là…. đều không phải, cậu ấy kiếm tiền bằng sức lao động chân chính đấy. Cậu ấy không biết gì về chứng khoán đâu.”

“Cậu ấy còn không chơi chứng khoán quỹ, tiền chỉ gửi tiết kiệm hoặc gửi ngân hàng thôi.” Ji Heon tranh thủ “quảng cáo” thêm về cách quản lý tài sản ổn định của Jae Kyoung, nỗ lực giúp em bạn trai vớt vát được ít điểm trong mắt em gái.

(Chứng khoán quỹ: Nói một cách dễ hiểu, hãy tưởng tượng bạn và một nhóm bạn muốn đầu tư vào thị trường chứng khoán, nhưng không ai có đủ kiến thức hoặc thời gian để tự mình chọn cổ phiếu. Thay vì mỗi người tự đầu tư, các bạn quyết định góp tiền lại và thuê một người chuyên nghiệp (quản lý quỹ) để đầu tư số tiền đó vào nhiều loại cổ phiếu khác nhau.

Chứng khoán quỹ chính là giấy chứng nhận cho việc bạn đã góp tiền vào “quỹ” chung này. Quỹ này do người quản lý quỹ điều hành, và bạn sẽ được chia lợi nhuận (hoặc chịu lỗ) tùy theo kết quả đầu tư của quỹ.)

“Nên kinh tế của cậu ấy rất ổn định, không chỉ vậy, số tiền cậu ấy tiết kiệm được còn khá dư dả so với mặt bằng chung đấy.”

Nghe vậy, Ji Soo vẫn tỏ vẻ không tin tưởng lắm, khẽ lẩm bẩm: “Vậy cơ à…”

Cô cúi đầu im lặng một lúc, rồi đột nhiên đập tay xuống bàn, nói lớn:

“Mà khoan đã, rốt cuộc anh hỏi em chuyện này để làm gì vậy hả?”

Nhìn cái cách Ji Soo vừa nói vừa tặc lưỡi thì chắc là cô đang bực mình lắm. Ji Heon cũng hơi xấu hổ vì cứ phải thanh minh hết lần này đến lần khác mỗi khi em gái bắt đầu phản bác, trong khi rõ ràng, mục đích ban đầu của anh là đến để xin ý kiến Ji Soo…..

“Bực mình thật đấy.” Ji Soo cáu kỉnh cầm chai soju lên, dốc nốt chỗ rượu còn lại vào cốc, cáu tiết gằn giọng: “Ngẫm lại mới thấy!”

“Anh nói là không định cưới xin gì, nhưng lại thích cậu ta đến mức nghĩ là sau này hai người có thể kết hôn, kinh tế thì vững chắc, cậu ta còn cầu hôn anh từ đời nào! Ngay từ đầu anh đã ưng bụng hết rồi, nên mới không thèm dùng biện pháp tránh thai đúng không? Anh hỏi em cho có lệ thôi chứ gì? Hỏi làm cái gì hả? Khoe khoang đúng không? Đúng không hả??” Ji Soo tức giận đặt mạnh chai rượu xuống bàn.

Thấy khí thế chẳng khác nào khủng long phun lửa của em gái, Ji Heon không dám nói là anh thật sự có dùng biện pháp tránh thai, anh sợ nếu nói ra thì Ji Soo sẽ điên tiết, lật bàn bỏ đi luôn.

“Khoan khoan, kết hôn với sinh con là hai chuyện khác nhau mà.” Ji Heon cố gắng nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhất để tránh khiến cho Ji Soo phát hoả thêm.

“Đâu phải cứ kết hôn là cặp nào cũng sinh con.”

“Ừ thì anh nói cũng đúng…” Ji Soo cau mày, vẫn chưa hết bực.

“Nhưng anh hiểu vì sao em bực không? Vì nghe anh nói nãy giờ thì em chẳng thấy có lý do gì để không sinh cả? Hay anh sợ bị mang tiếng là ăn cơm trước kẻng? Thời buổi này rồi, ai còn quan tâm đến chuyện đó nữa, mấy người họ hàng nhà mình, bạn bè, các mối quan hệ khác thì anh cũng biết tính người ta rồi đấy, làm gì có ai thiển cận, cổ hủ đến mức đó. Còn những người chẳng thân, chẳng quen thì quan tâm làm quái gì chứ.” Ji Soo phẩy tay, nở nụ cười khẩy.

“Ừm… thì cũng đúng.”

Thực ra, đối với vấn đề này, Ji Heon hoàn toàn không đồng tình với Ji Soo, ở Hàn, dù người ta có không quen, không thân với anh và Jae Kyoung đi chăng nữa, thì vẫn sẽ biết đến tên của cậu ấy. Chuyện vận động viên Kwon Jae Kyoung cưới chạy bầu làm sao mà giấu được chứ, cánh nhà báo chắc chắn sẽ làm ầm ĩ cả tháng mới chịu ngừng.

Ji Heon định biện hộ vài câu, nhưng lại thôi, anh chưa muốn tiết lộ việc người yêu của anh là Jae Kyoung, anh đã đủ mệt mỏi lắm rồi, không muốn làm mọi chuyện thêm rắc rối, nhất là trong hoàn cảnh mà em gái anh hoàn toàn không có chút thiện cảm nào với Jae Kyoung.

“Ăn cơm trước kẻng chỉ là một phần thôi. Lý do chính là anh không tự tin mình có thể nuôi dạy con cái thật tốt.” Cuối cùng, Ji Heon thở dài nói.

“Dù hôn nhân có đổ vỡ thì cũng là cuộc đời anh, anh tự chịu trách nhiệm được. Nhưng con cái thì khác, lỡ sinh ra rồi mà không nuôi dạy tử tế thì chẳng khác nào anh tự tay huỷ hoại cả cuộc đời con còn gì?”

“Anh trai của em ơi, em thấy anh lo xa quá rồi ạ! Jeong Ji Heon mà em biết, làm sao có thể không nuôi dạy con cái nên người được chứ.” Ji Soo lắc đầu, bình thản bác bỏ nỗi lo lắng của anh trai.

“Anh tính đánh cháu em, bỏ mặc cháu em không quan tâm, hay định nhồi nhét cho cháu em mười mấy cái lớp học thêm, bắt cháu em thức khuya học bài đây?”

“Em đang nói gì vậy chứ, trông anh giống người sẽ làm mấy chuyện đó lắm chắc!” Ji Heon vội vàng xua tay, ra chiều kinh hãi trước những ví dụ cực đoan của em gái.

“Nhưng đâu phải cứ không làm mấy chuyện đó là sẽ nuôi dạy con cái nên người đâu em.”

“Phải yêu thương, chăm sóc, làm tròn trách nhiệm của đấng sinh thành chứ.”

Ji Soo gật gù ra vẻ tán thành, cô nâng ly lên, nốc cạn đến giọt rượu cuối cùng, đặt mạnh ly xuống bàn, Ji Soo nhếch môi: “Thì sao? Thì sao? Anh nghĩ mình không làm được những chuyện đó à? Thật sự đó hả?”

Ji Soo nhìn Ji Heon với vẻ mặt khó hiểu, cô thật sự không thể tin nổi anh trai mình lại có suy nghĩ như vậy.

“Jeong Ji Heon, sao anh lại nảy ra được ý nghĩ vớ vẩn đó vậy. Nuôi dạy con cái tuy khó khăn, vất vả nhưng đâu phải chuyện gì quá cao siêu. Đúng vậy, nuôi dạy con cái là anh phải chịu trách nhiệm với một sinh mệnh khác, anh nhìn xung quanh đi, có ai dễ dàng đâu, ai cũng phải vật lộn với vai trò làm ba làm mẹ để nuôi dạy con cái nên người. Người ta làm được, tại sao anh lại nghĩ mình không làm được?”

“Anh cũng không biết nữa. Anh thấy không tự tin thôi.” Ji Heon thành thật đáp.

Nhìn anh một lúc, Ji Soo chống hai khuỷu tay lên bàn, lắc đầu nói:

“Em đã nhận ra từ lâu rồi, anh á, nhìn thì có vẻ là người sống tuỳ tiện, anh cũng hay nói với người khác là anh sao cũng được, nhưng nào phải vậy, anh có biết anh cầu toàn đến mức nào không? Nói thật nhé, cái câu ‘không làm được’ của anh không có nghĩa là anh hoàn toàn không làm được, mà là anh không tự tin mình có thể làm một cách hoàn hảo mới đúng.”

Lời nhận xét của Ji Soo đã mang đến góc nhìn hoàn toàn mới cho Ji Heon.

“Em thật sự thấy anh là người cầu toàn sao? Không lừa anh chứ?” Ngạc nhiên trước lời nhận xét bất ngờ của em gái, Ji Heon trợn mắt, hỏi lại.

Không chần chừ lấy một giây, Ji Soo lập tức gật đầu khẳng định: “Thật.”

“Cũng vì vậy mà hồi bé em ghét cái kiểu đó của anh lắm, vì anh lúc nào cũng quá cố gắng, quá giỏi giang. Càng nhìn anh, em càng thấy mình kém cỏi. Nhưng sau khi tốt nghiệp ra trường, lăn lộn ngoài xã hội rồi, em mới nhận ra được anh đã phải khổ sở thế nào, mới bắt đầu yêu thương anh trai mình nhiều hơn đấy.”

Ji Soo vừa cười nói vừa bấm nút gọi phục vụ, trong lúc chờ đợi, cô nói tiếp: “Đừng lúc nào cũng bắt mình phải hoàn hảo, anh à. Trên đời làm gì có ai cái gì cũng giỏi đâu chứ. Với lại, anh cũng đâu phải nuôi con một mình.”

Nói đến đây, Ji Soo đột nhiên khựng lại, thận trọng hỏi: “Khoan đã, lời em vừa nói có đúng không anh? Hai người sẽ cùng nuôi con chứ? Anh sẽ không gà trống nuôi con đâu đúng không ạ?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Ji Soo, Ji Heon đoán em gái đang lo lắng cái cậu người yêu hai mươi hai tuổi, chỉ biết kiếm tiền mà không biết dùng biện pháp tránh thai kia sẽ không chịu chăm con.

“Em đấy, mình anh trai em thì làm sao nuôi con được chứ.” Ji Heon nói thẳng: “Nếu, anh nói là nếu thôi nhé, anh và cậu ấy sinh con thì việc chăm sóc con gần như sẽ do Ja… à không, sẽ do bạn trai anh phụ trách.”

“Thật sao ạ? Cậu ta đồng ý rồi à?” Ji Soo hỏi.

“Cậu ấy chưa nói gì cả.” Ji Heon đáp.

Trong đầu anh thì nghĩ: Anh phải đi làm, còn cậu ấy ở nhà thì dĩ nhiên người ở nhà phải chăm con rồi, chứ biết sao giờ?

Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở, nhân viên phục vụ bước vào, hỏi: “Quý khách cần gì ạ?”

“Cho chúng tôi một lẩu cá tuyết và thêm một chai soju nữa.”

Nhân viên mang chai soju lên trước, còn chưa đợi lẩu được dọn lên, Ji Soo đã vội mở nắp chai.

“Nói chung thì em cũng hiểu sơ sơ mọi chuyện rồi, nếu anh thực sự chưa sẵn sàng để có con thì em cũng sẽ khuyên anh đừng sinh. Nhưng em thấy… hình như cũng không đến mức đó, anh cũng có vẻ nghiêng về trường hợp sẽ sinh con rồi đấy.”

“Gì… anh á?” Ji Heon ngạc nhiên hỏi lại: “Không hề, sao em lại nghĩ vậy?”

Ji Soo nhún vai, đáp: “Với tính của anh á, nếu thực sự không muốn sinh thì anh đã chẳng ngồi đây băn khoăn mà ngay sau khi nhận kết quả, anh sẽ lập tức tìm hiểu cách phá thai luôn. Ở giai đoạn đầu như thế này cũng không cần phẫu thuật, chỉ cần uống một viên thuốc là xong. Anh đâu phải trẻ người non dạ thiếu kiến thức, anh cũng thừa biết, càng để lâu càng khó quyết định. Nếu anh thực sự không muốn, anh đã tống viên thuốc đó vào bụng từ lúc ở bệnh viện, xử lý mọi chuyện êm xuôi, xem như chẳng có gì xảy ra, cũng có ai biết đâu, à em quên, trừ viện trưởng Im ra, em nói đúng chứ?”

Nói cách khác, ý của Ji Soo là việc Ji Heon vẫn còn do dự chứng tỏ anh không hoàn toàn loại bỏ lựa chọn sinh con, đồng nghĩa với việc, anh cũng phần nào muốn giữ lại đứa bé.

Ji Heon thở dài, không nói gì.

Thấy anh không còn phản bác, Ji Soo tiếp tục nói: “Vì vậy nên em mới khuyên anh sinh con đấy. Em thấy anh cũng muốn sinh nên em mới hạn chế nói lời phũ phàng về cậu bạn trai kia của anh, dù thật sự em….. hầy bỏ đi, nói rồi chỉ tổ thêm áp lực cho anh thôi. Anh tin em đi, giờ em có nói này nói nọ khuyên anh đừng sinh thì anh cũng sẽ viện đủ lý do để giữ lại đứa bé thôi. Giống như lúc nãy ấy, anh cứ chăm chăm bênh cậu bạn trai của anh mãi, bực thật chứ.”

Bị vạch trần suy nghĩ, Ji Heon có chút lúng túng, cười trừ: “Ơ hay, anh bênh ba…”

“Thôi, thôi, được rồi, được rồi, anh đừng nói gì nữa!” Ji Soo dứt khoát ngắt lời anh trai, cô xua tay, ra hiệu không muốn nghe anh trai bao biện cho thằng nhãi bạn trai không biết xài biện pháp tránh thai kia thêm nữa.

Tâm trạng cô lúc này chẳng khác gì mấy người thấy cải trắng nhà mình trồng bấy lâu nay đột nhiên bị heo mọi đến gặm đi. Càng nhìn anh trai, Ji Soo càng thêm cáu tiết với thằng nhãi bạn trai của anh, anh trai cô gần như chẳng thiếu gì, ngoại hình hút mắt, vóc dáng cao ráo, tính cách dịu dàng, kiên nhẫn, ngay từ thời còn đi học, bạn bè của Ji Soo đã có rất nhiều người nhờ cô mai mối bọn họ với Ji Heon, nói trắng ra, anh trai cô không thiếu đối tượng để yêu đương, sao lại va phải Hồng Hài Nhi kém tuổi, đến kiến thức quan hệ tình dục an toàn cũng không làm được thế chứ!

May thay, trước khi Ji Soo lần nữa phát điên, nhân viên đã mang nồi lẩu cá tuyết lên, cuộc trò chuyện của hai anh em cũng tạm dừng. Nhân viên tận tụy bật bếp, bắc nồi lẩu, còn kín đáo liếc nhìn Ji Heon vài lần.

Đợi đến lúc nhân viên ra ngoài, Ji Soo lập tức với lấy bát của Ji Heon, vừa múc lẩu, vừa lắc đầu: “Anh trai của em à, anh có thấy ánh mắt cậu nhân viên kia không? Dán chặt lên người anh luôn đấy, còn thằng nhãi ranh bạn trai anh…. ầy thật là, em thấy giọng điệu của cậu ta khó ưa lắm luôn.”

“Do tuổi cậu ta còn trẻ quá nên mới vậy hả anh?” Ji Soo nói với vẻ không mấy hài lòng: “Em thề, lúc nãy nghe cậu ta nói chuyện cứ như chủ nợ đòi tiền vậy, nghe gắt gỏng khó chịu kinh khủng, như muốn ăn tươi nuốt sống người khác không bằng, anh đã nói là đi ăn với em gái còn gì, là em gái ruột đấy!”

“Cậu ấy chỉ… lo lắng cho anh thôi.” Ji Heon nhẹ nhàng giải thích: “Đáng lẽ hôm nay cậu ấy sẽ đi cùng anh đến bệnh viện nhưng lại có việc đột xuất, không đi được. Cho nên…”

“Đấy, đấy! Lại nữa rồi!” Ji Soo cắt ngang lời anh trai, bực bội nói: “Anh lại bênh thằng ranh đó nữa rồi!”

“Không phải anh bênh, đó là sự thật mà, anh biết làm sao chứ?” Ji Heon vội kêu oan.

Thấy vậy, Ji Soo đặt mạnh cái muôi xuống bàn, gằn giọng lên án: “Như thế chính là đang bênh đấy! Lo lắng á? Lo lắng thì chỉ cần hỏi anh đi khám xong, kết quả như nào là được rồi, cần gì phải tra hỏi anh đang ở đâu, với ai? Anh bảo lát nữa gọi lại cũng không chịu, cứ gọi liên tục, còn gọi video nữa chứ! Thằng ranh đó mắc chứng hoang tưởng hay cuồng ghen à?”

Nghe mấy lời nhận xét không chút nể nang của em gái, Ji Heon không nhịn được phải bật cười:

“Trời đất, em nghĩ cái gì trong đầu đấy? Hoang tưởng với cả cuồng ghen đâu ra chứ!” Ji Heon vừa cười vừa lắc đầu. “Thôi, được rồi, không nhắc đến nữa. Em chưa gặp cậu ấy nên mới có ác cảm thôi. Sau này gặp rồi sẽ khác ấy mà.”

“Lỡ gặp rồi lại càng ghét thì sao ạ?” Ji Soo hỏi vặn lại.

“Ừm… Anh nghĩ là không đâu, em sẽ thấy cậu ấy oke thôi.” Ji Heon tự tin đáp.

“Ây gu, yêu vào rồi đúng là mù quáng!” Ji Soo bực tức nói.

Lúc này, nồi lẩu đã sôi sùng sục, cô múc một muôi đầy vào bát Ji Heon, rồi hỏi: “Mà sao tự dưng anh lại từ bỏ chủ nghĩa độc thân vậy, còn tính đến chuyện kết hôn nữa chứ?”

“Ừm… anh cũng không rõ nữa.” Ji Heon suy nghĩ một lát rồi đáp: “Chắc vì bạn trai anh yêu anh quá cũng nên.”

“….. Anh nói gì cơ?” Ji Soo đang múc lẩu vào bát mình thì khựng lại, trợn mắt nhìn Ji Heon: “Xin lỗi chứ, em thấy anh mới là người yêu cậu ta hơn thì có, yêu đến mụ mị cả đầu óc rồi!”

Trước lời nhận xét rằng anh đang yêu nhiều đến mức ngoài thằng ranh nào đó ra thì không còn nhìn thấy gì khác của em gái, Ji Heon phải bật cười thành tiếng. Nụ cười vừa tắt, anh cuối cùng cũng cầm thìa lên, nếm thử nước lẩu mà Ji Soo khen nức nở, gật đầu nói: “Ừm, anh cũng nghĩ vậy đấy.”

Ji Soo nhìn anh trai một lúc rồi cũng phì cười, cả hai vô cùng ăn ý, gạt hết mọi chuyện ra sau đầu, tập trung xử nốt bữa cơm.

“Vậy anh định khi nào thì nói với ba mẹ?” Trong lúc đợi taxi, Ji Soo lên tiếng dò hỏi: “Hay để em thử thăm dò ba mẹ trước nhé? Kiểu như hỏi xem ba mẹ nghĩ sao nếu anh trai con muốn cưới chạy bầu?”

“Không được, em đừng làm thế!” Ji Heon vội vàng ngăn cản em gái: “Để anh tự nói, em cứ giả vờ như không biết gì cả. Cả chuyện anh có bạn trai cũng đừng nói.”

“Thế anh định khi nào mới nói?” Ji Soo hỏi.

“Anh chưa biết, nhưng chắc chắn không phải bây giờ.”

“Sao vậy? Liên quan đến chuyện kết hôn và con cái thì đằng nào cũng phải nói mà anh, nói sớm không tốt hơn ạ?” Ji Soo hỏi.

Đúng lúc đó, một chiếc taxi trống dừng lại trước mặt cả hai, chưa kịp nghe câu trả lời của Ji Heon, anh trai đã mở cửa xe, tống Ji Soo vào băng ghế sau.

“Anh đúng là, thôi, em đi trước nhé. Anh về cẩn thận. Có gì thì phải gọi cho em đấy.”

Chiếc taxi chở Ji Soo khuất dần trong màn đêm. Một lúc sau, một chiếc taxi khác đến đón Ji Heon.

“Bác tài, cháu đọc địa chỉ cho bác nhé.” Ji Heon vừa ngồi vào ghế sau vừa nói với tài xế, rồi lấy điện thoại trong túi áo khoác ra, nhìn màn hình điện thoại tối om một lát, anh lại cất nó vào túi.

Anh biết, nếu bây giờ bật máy lên thì chắc chắn không quá mười phút sau, Jae Kyoung sẽ gọi lại. Vì trước đó anh đã cúp máy hai lần nên lần này, anh chắc chắn phải nghe máy đến khi nào cậu ấy tự cúp máy thì mới mong mọi chuyện êm xuôi được, mà đợi Jae Kyoung chủ động ngắt máy, có khi Ji Heon đã về đến nhà luôn cũng nên. Nghe điện thoại thì không sao, nhưng có tài xế ở đây, anh vẫn thấy hơi ngại. Ji Heon không phải loại mặt dày đến mức có thể nói chuyện sến súa với người yêu trước mặt người khác.

Hơn nữa, dù không có tài xế thì anh cũng không muốn nghe máy ngay lúc này. Anh cần thời gian, cần được yên tĩnh để suy nghĩ và sắp xếp lại mọi chuyện.

 

 

 

 

 

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

Quai thu toc den
Chuyện tình của quái thú tóc đen
04/05/2025
Cận cảnh 4
Cận Cảnh
06/05/2025
bìa fanfiction
Fan Fiction
02/05/2025
bìa băng tan
Đường Cong Tan Băng
06/05/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
hello88 789club uk88 luckywin go88 net https://go886.me/ https://88vn.network/ tỷ lệ cá cược bóng đá vinbet sanvip UK88 vin777 ee88 https://jun8818.shop/ https://jun8818.live/ https://jun8818.us/ https://jun8818.info/ https://jun8818.cloud/ https://jun8818.pro/ https://jun8818.net/ https://jun8818.xyz/ https://jun8818.me/ https://jun8818.org/ https://shbet188.shop/ https://shbet188.us/ https://shbet188.xyz/ https://shbet288.tech/ https://shbet288.today/ https://shbet288.store/ https://shbet188.ink/ https://shbet188.cloud/ https://shbet188.pro/ https://shbet188.me/ https://shbet188.org/ https://hi8818.online/ https://hi8818.cloud/ https://hi8818.us/ https://hi8818.blog/ https://hi8818.xyz/ https://hi8818.me/ https://hi8818.ink/ https://hi8818.site/ https://hi8818.com/ https://ahihi88.host/ https://new8818.ink/ https://new8818.site/ https://new8818.vip/ https://new8818.club/ https://new8818.biz/ https://new8818.today/ https://new8818.co/ https://new8818.online/ https://new8818.live/ https://new8818.us/ https://new8818.info/ https://new8818.cloud/ https://new8818.pro/ https://new8818.xyz/ https://new8818.me/ https://new8818.org/ https://new8818.net/ https://789bet.asia/ https://789bet188.site/ https://789bet188.vip/ https://789bet188.club/ https://789bet188.biz/ https://789bet188.tech/ https://789bet188.co/ https://789bet188.online/ https://789bet188.live/ https://789bet188.info/ https://789bet188.cloud/ https://789bet188.pro/ https://789bet188.xyz/ https://789bet188.today/ https://789bet188.us/ RR88 Test

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation