DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 92
VOL 4 – Chặng Quay Vòng – Chương 92: Sinh mệnh mới
Dù giận dỗi trách móc Ji Heon sao lại muốn đuổi mình đi nhanh như vậy, nhưng Jae Kyoung vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh, ngay hôm đó, cậu ấy đã bận tới bận lui sắp xếp hành lý. Hôm sau, Ji Heon chỉ vừa báo với CEO để anh ta nhắn với Uỷ ban Thể thao một tiếng, Jae Kyoung đã lên máy bay di chuyển đến Malaysia.
Tính ra, hôm Jae Kyoung đi Malaysia cũng vừa đúng một tuần sau khi cả hai trải qua kỳ heat cuồng nhiệt của Ji Heon.
Vừa đặt chân đến Malaysia, Jae Kyoung đã lập tức gọi điện cho Ji Heon: “Anh ơi, anh không được ra khỏi nhà đâu đấy! Cũng không được uống thuốc đâu! Em sẽ gọi điện thường xuyên để kiểm tra.”
Nói xong, Ji Heon còn chưa kịp hỏi han, cậu ấy đã cúp máy.
Ji Heon siết chặt điện thoại trong tay, còn chưa kịp nổi quạu, đã bị kiểu quan tâm thái quá của Jae Kyoung làm cho mềm nhũn. Hàng ngày, cứ đều đặn ba lần sáng, trưa, tối, Jae Kyoung sẽ gọi điện cho Ji Heon, lặp đi lặp lại mấy câu hỏi như: “Anh, anh vẫn ở nhà đúng không? Anh không lén mua thuốc ức chế chứ? Đi xét nghiệm máu là biết ngay đấy nhé! Phải thành thật với em đấy!” chẳng khác nào đang giám sát Ji Heon từ xa.
Thành ra, sau khi Jae Kyoung đi, Ji Heon thật sự chẳng dám bén mảng ra khỏi nhà nửa bước, cứ ru rú trong bốn bức tường. Mãi đến thứ Hai, ba ngày sau khi Jae Kyoung đến Malaysia, cậu ấy lại theo đúng lịch gọi cho Ji Heon, lúc này anh mới dám mạnh miệng tuyên bố: “Em vừa phải thôi chứ, hôm nay là hết hạn cấm túc rồi! Lát anh sẽ đến bệnh viện xét nghiệm máu, nếu kết quả ổn thì anh sẽ gắn chip luôn, tối nay anh sẽ ra ngoài chơi bời!”
Dứt lời, không để cho Jae Kyoung kịp kêu gào, Ji Heon dứt khoát cúp máy cái rụp.
Chiều đến, sau rất nhiều ngày chôn chân trong nhà, Ji Heon cuối cùng cũng được hít thở không khí ngoài trời. Anh bắt taxi thẳng đến Ilsan, bệnh viện đại học mà anh từng vào cấp cứu trước đây là bệnh viện lớn, lịch hẹn khám bệnh ngoại trú đã sớm kín mít, phải đợi cả tháng trời mới có lịch trống. Vì vậy, Ji Heon quyết định đến thẳng chỗ của viện trưởng Im.
Một ngày trước đó, Ji Heon đã gọi điện trước cho viện trưởng Im, nói sơ qua về tình hình của mình, tất nhiên, nói “sơ qua” ở đây đúng nghĩa là chỉ qua loa vài câu cho có nên viện trưởng Im cũng không cằn nhằn gì, chỉ tưởng anh đến tái khám như mọi khi, dặn dò Ji Heon phải nhịn ăn nửa ngày để đến bệnh viện làm xét nghiệm máu.
Đến nơi, Ji Heon cũng được sắp xếp vào xét nghiệm ngay mà không tốn quá nhiều thời gian ngồi chờ, trong lúc đợi kết quả, viện trưởng Im gọi anh vào văn phòng. Đến lúc này, Ji Heon biết là không giấu được nữa, trưng vẻ mặt chết lặng, kể hết cho viện trưởng Im những chuyện đã xảy ra trong mấy tháng qua, đúng như dự đoán, viện trưởng Im sốc đến mức ngây người:
“Cháu…. Ji Heon à…. cháu biết rõ là sẽ có tác dụng phụ nghiêm trọng mà còn dám tăng liều lượng thuốc lên mức đó? Nếu kết quả xét nghiệm vẫn nghiêm trọng thì cháu sẽ bị cấm sử dụng thuốc ức chế ít nhất hai tháng đó, có biết không hả?”
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, vẻ mặt viện trưởng Im trở nên nghiêm trọng: “Khoan đã, hai tuần vừa rồi cháu ở nhà không gặp chuyện gì đấy chứ? Gỡ chip trong tình trạng đó chắc chắn sẽ tiến vào kỳ heat ngay còn gì? Còn chuyện gì chưa nói nữa thì cháu nói hết đi.”
“Vâng…. Kỳ heat của cháu kéo đến vào thứ Sáu tuần trước ạ.”
“Rồi sao nữa? Lại dùng thuốc nữa à?” Viện trưởng Im cau mày hỏi.
“Không, cháu không dùng thuốc ức chế ạ.” Ji Heon ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Chủ nhật tuần trước cháu có uống thuốc tránh thai khẩn cấp. Cháu nghĩ có thể kết quả xét nghiệm máu sẽ bị ảnh hưởng phần nào đấy ạ.”
“Cái thằng nhóc này….. thuốc tránh thai khẩn cấp còn độc hại hơn đấy.” Viện trưởng Im thở dài tiếc nuối, rồi lại gật đầu: “Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Loại thuốc đó dù có hại cho sức khỏe nhưng trong trường hợp cần thiết vẫn phải dùng thôi.”
“Nhìn cháu thế này thì chắc kỳ heat cũng nhẹ nhàng hơn bác nghĩ. Bác cứ sợ cháu sẽ bị ảnh hưởng tâm lý nặng nề sau khi trải qua kỳ heat đầu tiên, cháu vốn là đứa nhạy cảm mà.”
“A ha…. cháu cũng nghĩ vậy… không hiểu sao lại vượt qua dễ dàng như thế nữa.”
Thực ra, khi thấy Jae Kyoung bị ảnh hưởng tâm lý nặng nề sau kỳ động dục, tâm trí Ji Heon đã dồn hết vào cậu ấy, để tâm đến từng thay đổi nhỏ nhặt nhất của cậu ấy, chẳng còn thời gian để tự dằn vặt bản thân nữa…
Dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua.
“À mà viện trưởng, cháu có chuyện muốn hỏi.”
Ji Heon định hỏi xem có cách nào xử lý triệu chứng nhạy cảm quá mức do hiệu ứng in dấu gây ra không, đúng lúc này, tiếng “ting ting” từ máy tính của viện trưởng Im vang lên, một cửa sổ nhỏ hiện lên trên màn hình.
“Đợi bác chút, xem kết quả xét nghiệm máu của cháu đã rồi nói.”
Viện trưởng Im click chuột vài cái, màn hình lập tức hiện lên đầy những biểu đồ và con số. Bà ấy chăm chú nhìn màn hình với vẻ mặt nghiêm trọng, bất ngờ hỏi Ji Heon:
“Ji Heon, cháu nói cháu uống thuốc tránh thai lúc nào?”
“Chủ nhật ạ.”
“Không, ý bác muốn hỏi cháu uống sau khi quan hệ bao nhiêu tiếng?”
“Hơn 40 tiếng ạ.”
Viện trưởng Im ậm ừ vài tiếng, lại quay sang nhìn màn hình.
“Chỉ số hCG vượt quá hai con số rồi.”
“Chỉ số đó là gì ạ…? Vượt quá hai con số là tốt hay xấu vậy ạ?” Ji Heon cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Viện trưởng Im vẫn dán mắt vào màn hình, lẩm bẩm:
“Cái đó thì… tùy vào cách nhìn nhận của mỗi người. Vì nó có nghĩa là cháu… đã mang thai rồi đấy.”
Giọng viện trưởng Im bình thản đến mức Ji Heon còn tưởng bà ấy đang nói về một trường hợp chung chung nào đó chứ không phải đang nói về anh. Ji Heon thoáng ngẩn người, đến khi nhận ra mình chính là “trường hợp chung chung” trong miệng viện trưởng Im, anh mới hoảng hốt, lắp bắp hỏi lại:
“Ơ, khoan, chờ đã… Ý viện trưởng là cháu… cháu đang mang thai ạ?”
“Phải. Với chỉ số này thì có lẽ phôi thai vừa mới làm tổ trong tử cung thôi.”
Ji Heon sững người, nhất thời câm nín, không phải vì nghẹn họng, mà vì đầu óc anh lúc này hoàn toàn trống rỗng, chẳng nghĩ được gì.
Mất một lúc, anh mới hỏi lại bằng giọng khô khốc:
“Chắc chắn chứ ạ? Không còn nguyên nhân nào khác khiến chỉ số này tăng cao sao?”
“Chắc chắn không có. hCG thường được gọi là hormone thai kỳ. Bình thường, nồng độ hCG dưới 5mIU/mL, nhưng sau khi phôi thai làm tổ trong tử cung, nồng độ này sẽ tăng lên rất nhanh. Đến tuần sau, nếu xét nghiệm lại thì chỉ số này có thể lên đến hàng trăm, rồi tuần sau nữa là hàng nghìn.”
Viện trưởng Im khẳng định chắc nịch. Một người vốn luôn nói những câu nước đôi như “có khả năng”, “cũng nên cân nhắc trường hợp” như bà ấy mà đã nói chắc chắn như thế này thì đúng là không còn gì phải nghi ngờ nữa.
Dù biết có hỏi nữa cũng bằng thừa, nhưng Ji Heon vẫn cố gắng níu kéo chút hy vọng cuối cùng: “Nhưng cháu đã uống thuốc tránh thai rồi mà, tại sao lại….?”
“Hiệu quả của thuốc tránh thai khẩn cấp sẽ giảm dần theo thời gian, cái này còn cần bác phải nhắc sao?” Viện trưởng Im cố tình nói bằng giọng bình thản, thực tế thì bà ấy cũng ngạc nhiên lắm, nhưng bà ấy biết tính Ji Heon, nên không muốn chất vấn quá nhiều, tránh khiến anh sốc thêm: “Nếu uống sau khi quan hệ 40 tiếng thì khả năng mang thai vẫn rất cao mà.”
“Vâng, cháu biết nhưng đâu phải chỉ mình cháu uống… bạn tình của cháu cũng đã uống GDRS trước khi cả hai quan hệ.”
Lúc này, viện trưởng Im mới rời mắt khỏi màn hình, nhìn thẳng vào mắt Ji Heon.
“Bạn tình của cháu là Alpha à?”
“Vâng…”
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Ji Heon, viện trưởng Im thở dài, bà ấy tháo kính xuống, đặt lên bàn, xoa xoa khóe mắt rồi nói: “Đúng là loại thuốc đó có tỷ lệ tránh thai cao, nhưng dù là 98% hay 99% thì cũng không phải là 100%.”
“Hơn nữa, nếu trong kỳ heat mà để xảy ra hiện tượng thắt nút thì lại càng khó nói. Thắt nút không phải lúc nào cũng xảy ra khi Alpha động dục, mà chỉ xảy ra khi lượng tinh dịch trong tinh hoàn xuất ra đạt đến một mức độ nhất định nào đó. Mà mức độ đó nếu xét trên thang đo của nam giới bình thường, tức là nam Beta bình thường ấy, thì lượng tinh dịch cần thiết để thúc đẩy quá trình thắt nút phải nhiều gấp ba, gấp bốn lần lượng xuất tinh trung bình của nam Beta.”
“…”
Nghe một hồi, Ji Heon cuối cùng cũng hiểu được kết luận của cả đoạn giải thích dài dòng mà viện trưởng Im vừa nói, anh cúi đầu, đưa tay ôm trán.
Nhìn Ji Heon, viện trưởng Im cũng không nhịn được xót xa, đây là đứa trẻ mà bà ấy đã nhìn từ bé đến tận lúc trưởng thành, trông bề ngoài anh cao lớn vậy, nhưng nội tâm mềm mại, nhạy cảm ra sao, viện trưởng Im biết rất rõ.
“Cho dù thuốc có làm giảm khả năng di chuyển của tinh trùng, nhưng nếu lượng tinh trùng nhiều gấp mấy lần bình thường thì tỷ lệ tránh thai thành công vẫn sẽ giảm sút đấy Ji Heon à.”
Ji Heon vẫn ôm trán, không nói được lời nào, anh không biết phải nói gì, phải hỏi gì, đầu óc vẫn chỉ là một mảnh trống rỗng.
“Ha…” Một lúc lâu sau, tiếng thở dài nghe như tiếng cười chua chát bật ra từ đôi môi hé mở của anh.
Viện trưởng Im hiểu rõ ý nghĩa của tiếng thở dài này, cố gắng đưa ra một tia hy vọng mong manh cuối cùng cho Ji Heon:
“Nhìn cháu thế này, bác cũng không tiện hỏi tường tận mọi chuyện, nhưng với tư cách là bác sĩ, bác vẫn phải làm theo quy trình, những gì cần nói bác vẫn phải nói. Hiện tại, chỉ số hCG của cháu là 23 mIU/mL. Với mức này, các bác sĩ sản khoa thường sẽ yêu cầu xét nghiệm lại sau một tuần để chắc chắn khả năng đậu thai. Vì 25 mIU/mL thường được coi là ngưỡng phân định giữa có thai và không có thai. Vì vậy, tuần sau, cháu hãy đến khoa sản để kiểm tra lại, lúc đó sẽ có kết quả chính xác.”
Nghe thì có vẻ như mọi chuyện vẫn chưa chắc chắn, nhưng thực ra, Ji Heon biết đó chỉ là lời khuyên mà viện trưởng Im nói theo quy trình thôi. Đến tuần sau xét nghiệm, kết quả chắc chắn sẽ không thay đổi, kết luận vẫn là anh đã mang thai, sinh mệnh trong bụng Ji Heon lúc đó lại càng lớn hơn.
Nghĩ đến đây, Ji Heon bỗng thấy ngực nặng trĩu.
Viện trưởng Im không biết phải an ủi thế nào, bắt đầu giải thích chi tiết từng mục trong kết quả xét nghiệm, dù biết lúc này Ji Heon cũng chẳng nghe lọt tai, nhưng anh cần thời gian để bình tĩnh lại nên viện trưởng Im cũng không ngại cho anh cái cớ để kéo dài thời gian. Ji Heon cứ thế, ngồi thẫn thờ như người mất hồn, đến khi nghe thấy viện trưởng Im nói: “Dù sao thì cháu cũng nhớ phải cẩn thận nhé. Tuần sau phải đến khoa sản kiểm tra lại đấy.”
Lúc này, Ji Heon mới nhận ra anh đã nấn ná ở đây khá lâu, chiếm dụng khá nhiều thời gian của viện trưởng Im, bối rối đứng dậy, Ji Heon gượng cười : “Vâng, cháu biết rồi ạ.”
Rời khỏi bệnh viện, Ji Heon bắt taxi ngay trước cửa, vẫn còn chưa hoàn hồn, anh theo thói quen nói: “Làm ơn cho tôi đến ga Yeoksam, Seoul.”
Rồi chợt nhớ ra tối nay có hẹn gặp em gái, Ji Heon vội vàng đổi địa điểm.
Sau khi taxi đổi hướng, Ji Heon quyết định không nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở bệnh viện nữa, anh sợ phải nghĩ về nó.
Dù sao thì một tuần sau cũng phải đến bệnh viện kiểm tra lại, nên Ji Heon muốn coi như mình chưa nghe thấy gì cả. Nếu phôi thai vừa mới làm tổ tức là cái thai cũng chỉ được khoảng một tuần, còn chưa đủ để tính bằng đơn vị tháng. Vậy nên, cứ giả vờ như không biết gì trong một tuần cũng được, đợi đến khi đi khám lại rồi hẵng quyết định cũng chưa muộn.
Dù quyết định đó là gì đi chăng nữa…..
Hơn nữa, suy nghĩ tích cực thì may mà biết sớm còn hơn biết muộn, và cũng thật may vì chỉ có mình anh biết….
Sau khi tự trấn an bản thân, Ji Heon cố tình nhìn ra ngoài cửa sổ để xua đi những suy nghĩ miên man đang chiếm giữ tâm trí. Anh cố gắng tìm lại những kỷ niệm về thành phố này, nơi đã thay đổi khá nhiều trong những năm qua, nhưng đâu đó vẫn còn đọng lại nét quen thuộc, những con phố và biển hiệu mà Ji Hoen hay lui tới, đa phần vẫn giữ nguyên vị trí sau hơn mười năm.
Nhưng có cố cách mấy cũng không thể khiến anh nhẹ lòng, dần dần, mọi thứ đều bị hình ảnh Jae Kyoung lúc nhỏ xen vào, khiến Ji Heon thấy cổ họng khô khốc.
Bất cứ kỷ niệm nào anh có ở Ilsan, dù ít dù nhiều cũng sẽ liên quan đến bơi lội. Mà cứ nghĩ đến bể bơi ở Ilsan là Ji Heon lại nhớ đến hình ảnh Jae Kyoung ngày nào. Rồi từ đó, anh lại không thể không nghĩ đến sinh linh bé nhỏ vừa hình thành của anh và cậu ấy.
Có gì đó… thật sự rất kỳ lạ.
Một đứa trẻ, kết tinh tình yêu của anh và Jae Kyoung. Tạm không đề cập đến chuyện Ji Heon thích hay không thích, anh thật sự thấy nó rất kỳ lạ, kỳ lạ theo đúng nghĩa đen. Càng nghĩ, anh càng thấy khó tin, mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy. Ban đầu, khi vừa biết mình có thai, Ji Heon chỉ thấy tuyệt vọng, sợ hãi và bế tắc. Nhưng khi nghĩ đến sinh mệnh bé nhỏ này là con của anh và Jae Kyoung, Ji Heon lại thấy mọi chuyện cũng không đến nỗi tệ. Thậm chí, giữa những cảm xúc hỗn độn, anh còn thấy có chút gì đó nghẹn ngào. Tuy nhiên, nó không đủ để làm giảm bớt nỗi sợ hãi và hoang mang khi biết mình vừa mang thai của anh.
Ji Heon thở dài não nề khi nhận ra mình lại đang chìm đắm trong suy nghĩ về việc mang thai, dù đã tự nhủ là sẽ gạt mọi thứ sang một bên, nhưng thói quen xấu hay nghĩ nhiều đã hình thành từ lâu, Ji Heon thực sự khó mà bỏ được. Đúng lúc ấy, taxi đến nơi, nhìn thấy biển hiệu quán ăn qua cửa sổ xe, Ji Heon quẹt thẻ thanh toán rồi mở cửa bước xuống.
“Cảm ơn bác. Chúc bác năm mới nhiều may mắn!”
Ji Heon lịch sự chào tạm biệt bác tài, nhận lại được lời khen con nhà ai vừa đẹp vừa lễ phép, anh mỉm cười, vừa đóng cửa lại đã nghe thấy tiếng gọi: “Anh ơi!” từ phía sau.
Quay lại, Ji Heon thấy em gái Ji Soo đang bước xuống từ một chiếc taxi khác, vẫy tay chào anh, vẻ mặt vui mừng.
“Trùng hợp ghê chứ, gặp anh ngay trước quán.”
Ji Soo vừa nói vừa đi thẳng vào quán, không hề có ý định đợi Ji Heon. Ji Heon nhìn theo bóng lưng quen thuộc của em gái rồi cũng bước theo sau.
“Chào quý khách, quý khách là cô Jeong Ji Soo phải không ạ? Để tôi đưa hai người vào phòng.”
Nhân viên xác nhận đặt chỗ rồi dẫn hai người vào một phòng riêng, Ji Heon nghe nói đây không phải là nhà hàng cao cấp gì, chỉ là một quán hải sản bình dân, giá cả phải chăng nhưng lại có thiết kế khá đặc biệt, toàn bộ chỗ ngồi đều được bố trí thành các phòng riêng, hiếm có quán bình dân nào lại chịu chi như này.
“Sao em biết chỗ này hay vậy?” Ji Heon vừa cởi áo khoác vừa hỏi.
“À, trước em có đi ăn liên hoan ở đây một lần, thấy đồ ăn kèm khá nhiều. Cá sống thì bình thường, nhưng canh cá nấu kiểu Jiri thay cho canh cá cay ở đây thì ngon số dách.”
(Canh cá nấu kiểu Jiri: là một loại canh trong ẩm thực Hàn Quốc, thường được nấu từ hải sản hoặc thịt, rau củ và nêm nếm gia vị thanh đạm, không cay. Nó thường được dùng thay cho các món canh cay: như canh kim chi, canh đậu tương… để đổi vị hoặc cho những người không ăn được cay.)
“Ừ…” Ji Heon lẩm bẩm, nhìn cô em gái sau hai năm làm cảnh sát đã có gu ăn uống còn “già dặn” hơn cả người anh trai sắp ba mươi.
Ji Soo vừa rót nước vào cốc vừa hỏi:
“Mà anh này, em nghe nói Kwon Jae Kyoung ký hợp đồng với công ty anh phải không?”
Cái tên mà hiện giờ Ji Heon không muốn nhắc đến nhất lại bất ngờ được Ji Soo nhắc đến, anh thở dài, treo áo khoác lên rồi ngồi xuống đối diện.
“Sao em biết?”
“Em đọc bài báo về cậu ta, thấy có nhắc đến người đại diện của Spoins gì đó.” Ji Soo đưa cốc nước vừa rót sẵn cho Ji Heon.
“Anh có đụng mặt cậu ta ở công ty không?”
Ji Heon định nói là không, nhưng nghĩ đến chương trình “Đồng hành cùng sao” lên sóng thì sẽ bị lộ ngay, anh quyết định nói thật:
“Anh là quản lý phụ trách cậu ấy.”
“Sao cơ? Thật á?” Ji Soo tròn mắt ngạc nhiên.
Ji Heon thấy phản ứng của em gái, tưởng cô sẽ hỏi xin ảnh chụp chung, nhưng không, câu hỏi của Ji Soo chẳng có liên quan gì đến ảnh ọt hết:
“Anh Ji Heon, cậu ta, ý em là Kwon Jae Kyoung ấy, đang hẹn hò với Cha Seong Hyun phải không?”
Ji Heon không ngờ em gái anh lại nhắc đến Cha Seong Hyun, xem ra tin đồn tình cảm của cả hai đã lan truyền rộng rãi rồi.
Ji Heon thở dài, cầm cốc nước lên.
“Không. Cả hai chỉ là người quen thôi, cũng mấy tháng rồi anh không thấy cả hai gặp nhau.”
“May quá.” Ji Soo thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.
“Hửm? Sao lại may?”
“Em ghét Cha Seong Hyun.” Ji Soo không ngại ngần mà nói thẳng, lời bày tỏ dứt khoát của cô khiến một Ji Heon đang bị vô vàn những chuyện rối ren bủa vây chợt cảm thấy ấm lòng, không hổ là em gái anh, nhìn người chuẩn thật.
“Sao em lại ghét Cha Seong Hyun vậy?” Ji Heon uống một ngụm nước rồi đặt cốc xuống, hỏi.
Ji Soo như thể đã đợi sẵn, lập tức trả lời:
“Tại mẹ cứ thấy tên đó trên tivi là lại bảo giống anh. Mẹ nói nhiều quá nên em cũng thấy giống thật, thành ra ghét.”
“…”
“Em bốc phét thôi.” Ji Soo cười toe toét.
Nhìn kiểu gì cũng thấy không giống nói đùa, nhưng Ji Heon không muốn hỏi thêm, ấm áp gì đó bay biến sạch, anh chẳng còn sức mà hỏi han, đầu óc anh bây giờ vẫn chỉ là mớ bòng bong. Ji Heon chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc hẹn rồi về nhà.
Ngay khi nhân viên mang đồ ăn lên và ra khỏi phòng, Ji Heon cũng vào thẳng vấn đề:
“Thế em định đi du lịch ở đâu?”
Mục đích của buổi gặp mặt hiếm hoi sau nửa năm của hai anh em chính là đây. Dịp Tết Nguyên Đán này, Ji Soo định đưa ba mẹ đi du lịch, Ji Heon không đi được nên chỉ góp tiền, hôm nay anh muốn gặp em gái để nhận thông tin chi tiết để còn dự toán chi phí.
“À, Tết này nghỉ ngắn quá nên không đi xa được. Mẹ muốn đến Nha Trang ở Việt Nam từ lâu rồi, nên chắc cả nhà sẽ đi Nha Trang đó anh.”
Ji Soo lấy điện thoại ra, cho Ji Heon xem những khách sạn và tour du lịch mà cô đã tìm hiểu trước, bao gồm cả hướng dẫn viên.
“Vậy tổng chi phí dự kiến là khoảng này phải không?”
Ngay khi Ji Soo kết thúc màn thuyết trình, Ji Heon cũng đưa ra phương án mà anh đã suy nghĩ từ trước khi đến đây:
“Thế này nhé, anh sẽ lo hết tiền khách sạn và vé máy bay, còn chi phí sinh hoạt bên đó thì em tự lo cho ba mẹ được không?”
“Ớ? Thật á?” Ji Soo tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ anh trai lại hào phóng đến vậy.
“Em thì đương nhiên không có gì để từ chối, nhưng anh à, anh thấy như vậy có ổn không? Phần anh phải chi cũng không ít đâu đấy.”
“Không đi được thì phải góp tiền chứ.”
Ji Soo nhướn mày, tỏ vẻ suy nghĩ, rồi đặt điện thoại xuống, cầm chai soju lên, có vẻ như cô rất vui vì mọi chuyện được giải quyết nhanh gọn đến vậy.
Ji Soo chủ động rót rượu vào cốc của Ji Heon, nói:
“Tết đã không đi chung được, vậy Trung thu năm nay anh đi du lịch cùng cả nhà nhé.”
“Trung thu năm nay… là khi nào nhỉ? Tháng 9 à?”
“Vâng, giữa tháng 9. Lúc đó Olympic cũng kết thúc rồi, chắc công ty anh cũng đỡ bận hơn đúng không ạ? Mà công ty anh ngoài Kwon Jae Kyoung đi thi Olympic ra thì có ai nữa đâu.”
“Có chứ, sao lại không có…” Ji Heon thở dài, khẽ lẩm bẩm.
Tất nhiên, anh thở dài không phải vì em gái xem thường quy mô công ty mình. Mà là vì vừa nghe đến tháng 9, anh đã vô thức nghĩ: “Nếu lúc đó mình vẫn còn đang mang thai thì sẽ được 9 tháng… Du lịch cái gì chứ, sao mà đi…..”
Ji Heon liên tục thở dài, máy móc cầm đũa lên, rồi chợt khựng lại.
Khoan đã. Tháng 9…. Cái thai … được 9 tháng ư? Hay đó là tháng dự sinh? Vậy tháng 8, lúc Olympic vẫn còn đang diễn ra, anh có thể đi máy bay được không? Họ có cho Omega sắp sinh lên máy bay quốc tế không vậy?
Nhận ra vấn đề quan trọng, Ji Heon lại đặt đũa xuống, vội vàng lấy điện thoại ra. Anh lên mạng, nhưng lại không biết phải tìm kiếm cái gì, sau một hồi loay hoay, anh gõ vào ô tìm kiếm cụm từ “cách tính ngày dự sinh” mà anh đã từng nghe ở đâu đó.
Tất nhiên, tất nhiên là anh không có ý định sinh con, nhưng chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy mình cần phải biết…. chỉ là muốn biết thôi.
Ji Heon tự bào chữa trong lòng, tay nhanh chóng lướt trên màn hình, anh nhập ngày thụ thai vào công cụ tính ngày dự sinh, kết quả hiện ra là ngày 5 tháng 10. May mà không phải tháng 9, nhưng đầu tháng 10 thế kia thì cũng chẳng khác gì mấy.
Dù sao thì tháng 8 cũng nằm trong giai đoạn dự sinh không an toàn, Ji Heon nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, vẻ mặt dần nghiêm trọng.
Olympic năm nay diễn ra từ đầu đến giữa tháng 8, địa điểm tổ chức là Brisbane, Úc. Nếu bay thẳng từ Hàn Quốc, không quá cảnh cũng mất mười tiếng, mà chỉ có duy nhất một hãng hàng không trong nước khai thác đường bay này, mỗi ngày chỉ có một chuyến. Ji Heon tiếp tục tìm kiếm quy định của hãng hàng không về việc vận chuyển hành khách mang thai, nhẹ nhõm hẳn khi đọc được thông tin: từ tuần 32 trở đi cần có giấy xác nhận của bác sĩ mới được lên máy bay, từ tuần 36 trở đi thì không được phép bay, trong một số trường hợp có thể phải ký giấy cam kết.
May mắn, ít nhất anh vẫn có thể đến Úc vào mùa Olympic.
Ji Heon thở phào nhẹ nhõm, rồi chợt rùng mình khi nhận ra mình đang làm gì, hốt hoảng đập mạnh điện thoại xuống bàn.
Anh đang làm cái quái gì thế này? Anh còn chưa quyết định sẽ giữ đứa nhỏ này lại mà….
Ji Heon chán nản lấy tay ôm mặt, đã tự nhủ sẽ không nghĩ đến chuyện đó cho đến khi đi kiểm tra lại vào tuần sau, vậy mà cứ hở ra là anh lại nghĩ, lại lo lắng, thậm chí còn lên mạng tìm kiếm thông tin rồi tự trấn an bản thân. Ji Heon chưa bao giờ thấy khó chịu với tính cách ba phải, hay nghĩ, hay lo của mình như bây giờ, cứ kéo dài thế này, anh sẽ ngày càng cảm thấy bế tắc hơn cho xem.
Tại sao anh lại phải lo lắng về chuyện này chứ? Tại sao?
Ji Heon vẫn không thể tin những chuyện vừa xảy ra là sự thật, chán nản ôm mặt, lắc đầu ngán ngẩm.
Ji Soo ngồi đối diện cũng cầm đũa ngồi sững người nãy giờ, dè dặt lên tiếng hỏi: “Anh sao thế? Có chuyện gì à?”
“Anh đang xem cái gì vậy?”
Thấy anh trai còn chưa ăn được miếng nào đã đặt đũa xuống, móc điện thoại ra tìm kiếm gì đó, rồi lại tức giận đập điện thoại xuống bàn, Ji Soo cũng không nuốt trôi được, chỉ có thể sững người quan sát, thậm chí, cô còn làm ra chuyện mà lúc bình thường cô sẽ không bao giờ làm, liếc trộm màn hình điện thoại của Ji Heon trên bàn.
Thấy rõ mấy chữ to đùng trên tiêu đề bài viết, Ji Soo suýt nghẹn, thốt lên: “Ôi trời…”
“Sao anh lại đi tìm hiểu về quy định cho người mang thai lên máy bay vậy?”
Ji Soo khó hiểu hỏi: “Hay là vợ của vận động viên nào đó bên công ty quản lý mang thai ạ?”
“Khoan khoan, nhưng mà công ty quản lý có cần phải lo đến cả những chuyện đó không? Mang thai thì người nhà tự lo chứ.”
“Không phải…” Ji Heon vẫn ôm mặt, lẩm bẩm. Rồi anh ngồi thẳng người dậy.
“Thôi, em đừng bận tâm. Ăn cơm đi đã.” Ji Heon cố tỏ ra bình thường, cầm đũa lên.
Nhưng đến lúc nhìn cả bàn thức ăn, khẩu vị ăn uống của anh cũng bay biến sạch, miệng đắng nghét, thật lòng thì Ji Heon còn chẳng phân biệt được trên bàn có những món gì. Vẫn còn đang trong trạng thái ngẩn ngơ, Ji Heon gắp mấy miếng củ cải thái sợi trên đĩa sashimi lên rồi lại hạ xuống. Cuối cùng, anh gác đũa lên khăn ăn ở bên cạnh, đưa tay day trán.
“Anh bị làm sao vậy? Có chuyện gì thì nói ra đi, thấy anh thế em khó chịu lắm.” Ji Soo vừa nhét thức ăn vào miệng thì lại thấy anh trai quay về trạng thái khi nãy, giờ phun ra thì cũng không được, chỉ đành nhai vội, lúng búng hỏi.
Bình thường, cô sẽ nuốt hết thức ăn rồi mới nói, nhưng vì đang lo lắng cho anh trai, Ji Soo cũng mặc kệ mấy cái phép tắc đó.
Ji Heon vẫn ôm trán, khẽ thấp giọng gọi em gái:
“Ji Soo à.”
“Em nghe đây.”
“…Không có gì.” Ji Heon lại cúi đầu.
Ji Soo không nhịn được nữa, nuốt vội thức ăn trong miệng, đặt đũa xuống: “Không có cái gì chứ!”
“Có chuyện gì thì nói mau lên em xem nào.”
“Chuyện là…” Ji Heon thở dài, vì quá rối bời nên anh mới muốn tâm sự với ai đó để xin lời khuyên, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Dù sao mấy chuyện nhạy cảm như mang thai, nói với gia đình sẽ tốt hơn là nói với người ngoài, nhưng cũng chính vì là gia đình nên anh lại càng khó mở lời, muốn nói vòng vo một chút, tránh phải giải thích trực tiếp tình huống mà mình đang mắc phải, nhưng lại không biết phải diễn tả ra sao.
“Nhanh lên, em sốt ruột quá rồi đây này, Ji Heon à, trước đây anh đâu có cái kiểu nói chuyện lấp lửng này, mau nói đi!” Để tránh cáu gắt với anh trai, Ji Soo quyết định nhấc đũa, lại gắp một miếng sashimi bỏ vào miệng, vừa dùng sức nhai đến mức nghiến răng nghiến lợi, vừa thúc giục.
Ji Heon lặng lẽ nhìn em gái vừa nhai sashimi vừa cần mẫn bóc trứng cút, còn thả vài quả trứng vào bát anh, rồi anh chống khuỷu tay lên bàn, nói:
“Ji Soo à, dạo này mọi người còn có cái nhìn khắt khe với chuyện cưới chạy bầu không em?”
“Trời đất, thời thời buổi nào rồi còn…” Ji Soo nhăn mặt như thể cô vừa nghe được câu hỏi nào đó rất ngớ ngẩn.
Thả xong quả trứng vừa bóc vào bóc cho anh trai, định bóc tiếp một quả nữa để tự ăn thì Ji Soo chợt khựng lại, nhăn mày nhìn anh trai:
“Anh à, đừng nói…. mang thai gì kia….. là chuyện của anh nhé?”