×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 90

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 90 - Rối loạn cương dương???
Prev
Next

VOL 4 – Chặng Quay Vòng – Chương 90: Rối loạn cương dương???

Cứ thế bị bỏ lại trong phòng một mình, Ji Heon cười ngây ngốc một lúc, song, nét mặt chỉ vừa mới giãn ra của anh đã lại nhanh chóng trở nên nghiêm túc. Anh ngồi dậy, đưa tay vuốt gọn lại mái tóc rối bù của mình, Ji Heon không hề ý thức được, chẳng biết từ lúc nào, thông qua từng cử chỉ của anh, người khác có thể thấp thoáng thấy được bóng dáng của Jae Kyoung.

Không rõ đang nghĩ đến điều gì, Ji Heon cúi đầu, dùng đầu ngón tay ấn nhẹ lên mí mắt.

Thật lòng mà nói, đợt làm tình vừa rồi chẳng những đã vắt cạn thể lực của Ji Heon, mà còn khiến cơ thể anh phải gánh chịu những mệt mỏi quá tải, cũng may trước đó, người cùng anh lăn lộn khắp nơi là Jae Kyoung, nên sức bền cũng như sức chịu đựng của anh đã được tăng lên đáng kể. Nếu không, phải đột ngột đối diện với kỳ heat mất kiểm soát, Ji Heon thật sự sẽ kham không nổi. Cũng chính vì vậy, dù trước đó đã ngủ rất nhiều, nhưng giờ Ji Heon vẫn thấy kiệt sức, đầu óc choáng váng, cơ thể mỏi nhừ.

Ji Heon biết rõ, các triệu chứng này không chỉ do cơ thể anh quá tải, mà còn do tinh thần mệt mỏi gây nên. Tránh làm sao được, khi những từ ngữ mà Ji Heon chưa từng nghĩ chúng sẽ xuất hiện trong đời anh như con cái, kết hôn lại liên tiếp ập đến chỉ trong một buổi sáng? Chỉ riêng việc nghiêm túc trò chuyện về những đề tài đó, tránh để không khiến Jae Kyoung cảm thấy như anh đang xem nhẹ cậu ấy, cũng đã tiêu tốn của anh rất nhiều năng lượng.

Kết hôn ư…?

Ji Heon lẩm nhẩm đi, lẩm nhẩm lại từ ngữ xa lạ nọ.

Xét theo khía cạnh nào đó, chuyện kết hôn còn khiến anh sốc hơn cả chuyện con cái, nói ra có hơi xấu hổ, đề tài con cái, Ji Heon đã nghe chính bản thân anh và Jae Kyoung nói đến phát ngán trong kỳ heat rồi, tuy những lời đó được tuôn ra khi cả hai không tỉnh táo, nhưng cũng nhờ vậy mà Ji Heon đã phần nào miễn nhiễm được với nó.

Vấn đề kết hôn, thì đây là lần đầu tiên cả anh và cả Jae Kyoung đề cập đến. Nếu hỏi trong một ngày, Kwon Jae Kyoung có thể nói yêu Jeong Ji Heon bao nhiêu lần, cậu ấy sẽ cho lập tức cho đáp án là nói đến khi tắt tiếng thì thôi, ấy vậy mà, riêng chuyện gắn kết cả hai bằng hình thức pháp luật mang tên hôn nhân, Jae Kyoung lại chưa từng nhắc đến trước mặt Ji Heon. Dần dà, Ji Heon cứ nghĩ cậu ấy cũng không có hứng thú với việc đó. Ji Heon cứ ngỡ, Jae Kyoung cũng giống anh, dù không theo chủ nghĩa độc thân nhưng cũng chẳng thấy cần thiết phải kết hôn, có tình cảm thì cứ về sống chung, muốn chia tay thì mạnh ai nấy đi, không muốn chia tay thì tiếp tục ở bên nhau, lối suy nghĩ ấy, tuy có chút tuỳ tiện nhưng lại vô cùng giản đơn.

Đến hôm nay, Ji Heon mới biết, hoá ra ý định kết hôn đã nhen nhóm trong đầu Jae Kyoung từ lâu. Thậm chí, cậu ấy còn lên kế hoạch cầu hôn anh sau khi giành huy chương vàng Olympic sắp tới.

“…….”

Nghĩ đến đây, Ji Heon lại cảm thấy mệt mỏi gấp bội phần, đầu óc choáng váng.

Sợ mình sẽ ngất ngay tại chỗ, Ji Heon lần nữa ngả người, nằm hẳn lên giường.

Muốn nhanh chóng trấn tĩnh lại, Ji Heon ép mình phải nhắm mắt, cố gắng ngủ thêm được chút nào hay chút đó, nhưng anh cứ luôn trằn trọc, mãi cũng chẳng vào giấc được, tiếng tim đập bên tai ngày càng to, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Càng cố để không nghĩ tới thì sẽ càng vô thức nhớ đến, lòng dạ Ji Heon cũng càng thêm rối bời, những suy nghĩ đáng sợ cứ lởn vởn trong tâm trí anh mãi không thôi.

Nếu Jae Kyoung thật sự cầu hôn thì anh phải làm sao đây…?

Trước hết, cứ phải giả vờ ngạc nhiên như những gì mà Jae Kyoung đã yêu cầu, để cậu ấy đừng làm ầm lên đã, rồi bảo là quá bất ngờ nên không biết phải đáp lại như nào?

Hay anh nên đánh trống lảng…? Bảo sẽ trả lời sau?

Không được, nếu làm vậy, kiểu gì Kwon Jae Kyoung cũng sẽ nổi đóa lên cho xem. Cứ cho là cậu ấy thật sự cầu hôn anh sau khi giành được Huy chương vàng, từ giờ đến lúc đó còn tận nửa năm, cậu ấy đã báo trước cho anh biết từng đó thời gian, mà đến thời khắc mấu chốt, anh lại còn bối rối với cả đánh trống lảng thì Jae Kyoung không phát rồ lên mới lạ.

Đến lúc đó, Ji Heon có giả vờ ngạc nhiên hay không, Jae Kyoung cũng sẽ quên béng, chẳng thèm bận tâm nữa, vì cậu ấy sẽ chỉ tập trung đay nghiến chuyện tại sao anh không đưa ra được câu trả lời thôi…

Nhưng chẳng lẽ… anh phải đồng ý luôn mới được sao? Cứ vậy mà gật đầu cái rụp, rồi bàn chuyện cưới xin sau?

Không nhất thiết phải cưới ngay sau khi được cầu hôn mà, đúng chứ?

Cứ dây dưa khoảng một năm, rồi khi nào Jae Kyoung không chịu được nữa, giục anh nói rõ ngày cưới, Ji Heon sẽ bảo… anh tính được ngày hợp với cả hai rồi, nhưng là sáu năm nữa cơ….. Cậu ấy mà nổi quạu thì cho thêm lý do, nếu đến lúc bằng tuổi anh bây giờ mà cậu ấy vẫn muốn cưới thì cả hai mới kết hôn, như vậy chẳng phải ý nghĩa quá còn gì?

Tất nhiên, Jae Kyoung sẽ không ngần ngại chỉ vào mũi anh, nói anh là tên lừa đảo… Nhưng Ji Heon cũng đâu có nói là không cưới, cưới muộn và không cưới là hai khái niệm khác hẳn nhau đấy, anh lừa đảo bao giờ?

Mẹ kiếp, nghĩ một hồi lại thấy nó hợp lý thật chứ đùa…..

Được, quyết định vậy đi!

Jae Kyoung mà cầu hôn thì anh cứ làm vậy là được!

Sau khi chốt được phương án giải quyết vấn đề xong, Ji Heon cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng ập đến. Trong lúc tưởng tượng ra vẻ mặt hớn hở của Jae Kyoung khi anh đồng ý lời cầu hôn của cậu ấy (xin nhấn mạnh là anh không hề lừa đảo, chỉ không nói thật thời gian cưới thôi), nỗi sợ hãi cũng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một chút xao xuyến và mong đợi. Thậm chí, trong cơn mơ màng, Ji Heon còn nghĩ, giá mà Olympic kết thúc sớm thì tốt biết mấy.

Chẳng rõ đã qua bao lâu, Ji Heon đang ngủ say thì bị tiếng vải ma sát khi Jae Kyoung trèo lên giường đánh thức.

“Ưm, em định đi ngủ à…?” Ji Heon hỏi bằng giọng ngái ngủ.

Jae Kyoung nhanh chóng đáp: “Vâng.”

Ji Heon mở hé mắt, quan sát thấy xung quanh tối om, chắc hẳn giờ này đã khuya lắm rồi.

“Lại gần đây với anh.”

Ji Heon mơ màng nói, khẽ nhích người sang một bên.

“Không cần đâu. Giường rộng, phía em còn dư chỗ mà, em xin lỗi đã đánh thức anh, anh nhanh ngủ đi.”

Nghe vậy, Ji Heon chớp chớp mắt, ở đâu ra mà nhiều chỗ chứ? Giường này là anh mua, anh đặt, hơn nữa còn mới mua đây, bộ anh không biết nó dài bao nhiêu, rộng bao nhiêu hay gì? Giường Ji Heon đặt là giường đôi, chứ nào phải giường King size hay Queen size, hai người đàn ông bình thường nằm cạnh nhau cũng đã chật chội, huống chi là hai kẻ có tạng người vừa to cao, tay chân còn dài như bọn họ.

Đó cũng là lý do Jae Kyoung luôn ôm Ji Heon chặt cứng mỗi khi cả hai ngủ chung.

“Thôi nào, nhích sang đây với anh. Em mà cứ thế, lỡ ngã xuống đất thì sao.”

Ji Heon nói rồi quay mặt vào tường, nhường chỗ cho Jae Kyoung. Ngay sau đó, anh cảm nhận được Jae Kyoung nằm xuống sau lưng anh, cũng trong tư thế quay mặt vào tường như Ji Heon, rất tự nhiên vòng tay ôm anh vào lòng. Jae Kyoung còn cẩn thận áng chừng khoảng cách giữa trán Ji Heon và tường, những lần anh nằm sát tường quá, sợ trong lúc cựa người, lại vô ý va vào, cậu ấy sẽ kéo Ji Heon dịch ra ngoài chút, hoặc trực tiếp hơn là lật cả người anh xoay lại, để Ji Heon chôn đầu vào ngực cậu ấy.

Đêm nay, Ji Heon nằm hơi thấp về phía cuối giường, lúc ôm, đầu ngón tay Jae Kyoung vô tình lướt qua ngực Ji Heon, khiến anh giật mình. Như nhận ra bả vai của Ji Heon thoáng căng cứng mất tự nhiên, Jae Kyoung cười nói: “Đừng lo, em sẽ không làm gì đâu. Anh cứ ngủ đi.”

Không, anh nào có lo lắng gì đâu chứ…

Ji Heon đang thầm tự bào chữa cho chính mình, lời còn chưa thốt ra khỏi miệng, Jae Kyoung lại khẽ gọi: “Anh à.”

“Em ôm anh như này, anh có thấy… sợ hay…. khó chịu không?”

“Sao tự dưng…?”

Cơn buồn ngủ nhanh chóng bay biến sạch, Ji Heon ngạc nhiên quay lại, đối diện với Jae Kyoung, thấy Ji Heon nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu, Jae Kyoung ngập ngừng một lúc mới nói tiếp:

“Trong kỳ heat, lúc thắt nút, chúng ta cũng ở tư thế này…. nên em…”

Không ngờ Jae Kyoung lại liên tưởng đến chuyện lúc đó, Ji Heon không kìm được, lớn tiếng phủ nhận: “Không có, anh không sợ, cũng không khó chịu, hoàn toàn không!”

Giờ thì Ji Heon thấy anh có thể thức đến sáng luôn cũng được, chuyện này mà không giải quyết xong, đi ngủ chắc anh sẽ gặp ác mộng kinh khủng mất.

“Jae Kyoung à, anh thực sự không hề nghĩ đến chuyện đó, với lại, là anh bảo em dịch vào nằm gần anh còn gì.” Ji Heon cười nói.

Nghe vậy, Jae Kyoung mới thở phào nhẹ nhõm, cậu ấy vùi mặt vào vai Ji Heon, cọ nhẹ, Ji Heon đang định theo thói quen hôn lên tóc cậu ấy, nhưng chưa kịp làm gì, anh đã cảm nhận được bàn tay đang ôm eo anh bỗng siết chặt hơn, nhưng đã nhanh chóng thả lỏng.

Cái quái…..??

Sao anh lại có cảm giác bất an thế này nhỉ…?

Không hiểu sao, Ji Heon có thể cảm nhận được Jae Kyoung hình như rất không thoải mái khi ôm anh thì phải?

Là ảo giác thôi đúng không?

Không hề…..

Chỉ lát sau, Jae Kyoung đã lặng lẽ buông tay, ngồi dậy bước xuống giường trước vẻ mặt hoang mang, in đậm mấy dấu chấm hỏi của Ji Heon.

Hay cậu ấy đi uống nước?

Nghe thấy tiếng cửa phòng mở rồi đóng lại, Ji Heon thầm nghĩ.

Anh tưởng Jae Kyoung sẽ quay lại ngay, nhưng nằm mở mắt, đợi mãi vẫn không thấy người, Ji Heon lo lắng, bật dậy mở cửa ra ngoài, đập ngay vào mắt anh là bóng dáng cao lớn của Jae Kyoung đang chễm chệ trên sofa.

Ji Heon giật mình, tiến đến, nhẹ lay vai Jae Kyoung: “Nhóc cưng à, sao em lại nằm đây? Vào phòng với anh đi, lên giường ngủ chứ.”

Jae Kyoung mở mắt ra nhìn Ji Heon một lát rồi lại nhắm tịt, lắc đầu: “Không sao đâu ạ, em không vào phòng đâu, anh vẫn chưa khoẻ hẳn mà, nằm chen chúc với em mỏi người lắm. Anh cứ ngủ một mình cho thoải mái.”

“Ơ hay, có làm sao đâu. Anh khỏe re mà.” Ji Heon phì cười.

“Có em ở đó anh cũng không thấy khó chịu, nếu có, sao bấy lâu nay chúng ta ngủ chung được chứ hả?”

“Nhưng em…”

“Thôi mà, dậy đi nhé, vào giường ngủ.”

Ji Heon kéo tay Jae Kyoung, sống chết cũng phải lôi người dậy bằng được, Jae Kyoung lại không dám giằng co với Ji Heon vì biết anh vẫn chưa khoẻ hẳn, cứ thế bị anh kéo dậy, vừa đẩy vừa nài nỉ, túm về lại trong phòng.

Nói gãy lưỡi mới ấn được Jae Kyoung nằm về lại trên giường, nhưng có vẻ cậu ấy vẫn lo lắng cho Ji Heon, không ôm anh như mọi khi, cũng không nằm dính sát vào anh, mà lại nghiêng người, nằm sát mép giường, cách Ji Heon một khoảng. Thậm chí, Jae Kyoung còn quay mặt về hướng ngược lại. Nhìn Jae Kyoung như vậy, Ji Heon chợt nảy lên suy nghĩ: Người thật sự khó chịu khi ngủ chung là cậu ấy đúng chứ? Thế nên cậu ấy mới bỏ ra ngoài?

Sáng hôm sau, sự ngờ vực của Ji Heon lại càng thêm chắc chắn, ngay khi mặt trời vừa ló dạng, Jae Kyoung đã vội vàng phóng ra ngoài, nhanh đến mức, đôi mắt nhập nhèm vì vừa tỉnh giấc của Ji Heon chỉ kịp bắt được bóng mờ của em bạn trai.

Ji Heon hít sâu một hơi, với lấy điện thoại xem giờ, lập tức cau mày.

Jae Kyoung đang cư xử rất bất thường, vì hay tự luyện tập tại nhà nên Jae Kyoung có thói quen dậy sớm, cứ 6 giờ sáng, cậu ấy sẽ tự động tỉnh mà không cần báo thức. 

Từ lúc ở chung với Ji Heon, Jae Kyoung lại có thêm một thói quen mới. Sau khi dậy, cậu ấy sẽ không lập tức rời giường ngay, Jae Kyoung đã bỏ luôn khung giờ hít thở sáng sớm, chỉ để nằm cạnh Ji Heon, ngắm anh cho đến khi chuông báo thức trên điện thoại của Ji Heon reo inh ỏi.

Không đếm xuể đã bao lần, mở mắt thức giấc, thứ đầu tiên lọt vào mắt Ji Heon chính là gương mặt đẹp như tượng tạc của Jae Kyoung. Nếu anh dậy trước báo thức, cậu ấy sẽ vừa hôn trán vừa chào buổi sáng anh rất đúng mực, nếu khi chuông reo mà mắt Ji Heon vẫn chưa mở, Jae Kyoung sẽ giả vờ giả vịt lay anh dậy, vừa hôn vừa thì thầm bé như tiếng muỗi kêu: “Anh ơi, dậy đi. Không dậy em hôn nữa đấy.”

Những lúc như vậy, Ji Heon dù đã tỉnh cũng sẽ nhắm mắt thêm vài phút, để ai đó được thỏa mãn đam mê của mình.

Nhưng giờ, chỉ mới tỉnh giấc là cậu ấy đã chuồn, còn chuồn lẹ đến mức anh không kịp cản. Thậm chí, sau khi ra ngoài, cậu ấy còn không quay lại phòng lần nào. Bình thường, nếu Ji Heon nằm dài trên giường vào cuối tuần, Jae Kyoung sẽ tự nhiên nằm ườn cạnh anh, ôm anh, trêu chọc anh. Nhưng cả sáng hôm nay, cậu ấy chẳng làm gì hết, chỉ ngồi xem phim một mình ở phòng khách, để Ji Heon tự lăn lộn trong phòng.

Đến lúc này thì Ji Heon bắt đầu bối rối rồi, dù không nói, nhưng anh vốn đã chuẩn bị tinh thần cho việc Jae Kyoung sẽ bám dính lấy anh sau kỳ heat.

Mũi tiêm trước đó của Jae Kyoung đã vô dụng, vậy nên, để giảm thiểu tối đa sức ảnh hưởng của pheromone lên cơ thể cậu ấy, chỉ còn cách trông chờ vào thuốc ức chế pheromone được gắn trong chip của Ji Heon. Nhưng muốn tìm được liều lượng vừa đủ để không gây hại cho cơ thể anh mà vẫn có tác dụng với Jae Kyoung thì phải mất một khoảng thời gian không nhỏ.

Biện pháp tốt nhất mà bây giờ cả hai nên làm là phải hạn chế tiếp xúc hết mức có thể, đương nhiên, sau khi biết mũi tiêm vô dụng, Ji Heon đoán Jae Kyoung cũng đã lường trước được điều này.

Trong khi đó, kỳ nghỉ của cả hai chỉ còn một tuần nữa là sẽ kết thúc, lúc ấy, dù Jae Kyoung muốn hay không, Ji Heon cũng sẽ cấm gặp mặt cho đến khi bên bệnh viện giải quyết được vấn đề chip ức chế của anh. Thế nên, đối với cả Ji Heon và Jae Kyoung, đây có thể coi là tuần nghỉ ngơi vô cùng quý giá, và cũng là đợt xả hơi cuối cùng trước thềm Olympic của Jae Kyoung.

Thêm vào đó, Jae Kyoung vốn là kiểu người hễ ở cạnh nhau là sẽ ôm ấp, vuốt ve, hôn hít.

Từ trước cả khi Ji Heon thích cậu ấy, Jae Kyoung đã luôn như vậy, chẳng thèm màng đến mấy lời từ chối của Ji Heon, giờ cả hai đã hiểu lòng nhau, lại còn cùng trải qua kỳ heat, cậu ấy còn vừa dõng dạc tuyên bố sẽ cầu hôn  anh (À quên mất, cái này thì phải xem như chưa có), nên Ji Heon mới đinh ninh, Jae Kyoung sẽ dính lấy anh như sam đến hết tuần mới thôi. Dù cả hai không thể làm tình vì cơ thể của Ji Heon cần thời gian điều dưỡng, nhưng việc ôm ấp, sờ mó, hôn hít gì đó, chắc chắn cậu ấy vẫn sẽ tranh thủ vớt vát cho bằng được.

Ji Heon còn lo lắng, không biết nên khuyên Jae Kyoung kiềm chế kiểu gì, kết quả, Jae Kyoung lại cư xử dè dặt, thậm chí còn có phần xa cách thế này sao??

Chẳng lẽ do anh cứ nằm trên giường nên cậu ấy nghĩ anh ốm nặng…? Thành ra mới giữ khoảng cách với anh đến thế?

Hoang mang tột độ, Ji Heon rời khỏi giường, đi ra phòng khách, thấy Jae Kyoung vẫn đang ngồi xem phim một mình trên sofa.

“Em đang xem phim gì đấy? Hay không?”

Ji Heon cố tình đặt mông ngồi gần Jae Kyoung.

“Cũng bình thường anh ạ.” Jae Kyoung trả lời ngắn gọn, liếc nhìn Ji Heon ngồi ngay bên cạnh, rồi khẽ dịch người sang một bên.

Thoạt nhìn, có vẻ như cậu ấy đang muốn nhường chỗ để Ji Heon ngồi cho thoải mái, nhưng Ji Heon dám cá, Jae Kyoung đang tránh né anh thì đúng hơn, lúc vừa mới ngồi xuống, Ji Heon đã kịp thấy nét mặt Jae Kyoung thoáng trở nên cứng ngắc.

Nếu trước đó, Jae Kyoung đột nhiên cư xử như thế này mà không có lý do, Ji Heon chắc chắn sẽ rất sốc, sẽ nghĩ ngay đến việc Jae Kyoung đã chán anh, không còn yêu anh nữa.

Nhưng bây giờ, xét riêng về mặt tình cảm, anh có thể nghi ngờ ai chứ không thể nghi ngờ Jae Kyoung được. Bởi vì mới hôm qua, Jae Kyoung còn lớn tiếng tuyên bố sẽ cầu hôn anh ngay sau khi kết thúc Olympic, làm gì có chuyện tình cảm của cậu ấy nguội lạnh đến mức không muốn chạm vào anh chỉ sau một đêm chứ….

Hơn nữa, nếu để ý kỹ sẽ nhận ra, Jae Kyoung chỉ tránh tiếp xúc cơ thể, nhưng vẫn rất để tâm đến từng hành động của Ji Heon. Đến giờ ăn, cậu ấy sẽ mở cửa phòng, ló đầu vào hỏi: “Anh ơi, anh có đói không ạ? Anh muốn ăn gì? Em đi mua cho anh nhé.”. Tim Ji Heon lập tức mềm nhũn, còn chưa kịp bật dậy nhào đến hôn lên má em bạn trai cưng xỉu thì cậu ấy đã rụt đầu ra lại, bảo là đi lấy đồ ăn… mà anh đã kịp nói là muốn ăn gì đâu cơ chứ….

Hay lúc Ji Heon khát nước, chỉ vừa mở cửa phòng ngủ, cậu ấy sẽ lập tức hỏi: “Sao vậy anh? Anh định đi đâu à? Anh khát nước đúng không? Anh về giường nằm đi, em đi lấy cho anh.” rồi tự tay rót nước mang vào tận phòng cho Ji Heon. Sau đó…. làm quái gì có sau đó, Ji Hoen thậm chí còn chẳng kịp cảm ơn, Jae Kyoung đã nhanh chân chuồn lẹ….

Ánh mắt Jae Kyoung mỗi khi nhìn anh vẫn đong đầy tình cảm, cậu ấy vẫn để tâm, vẫn chăm sóc anh chu đáo, nhưng lại sống chết tránh tiếp xúc cơ thể, vậy thì chỉ có một khả năng.

“Sao vậy anh?”

Jae Kyoung đột nhiên lên tiếng hỏi khiến Ji Heon giật mình: “Hửm? Em gọi anh à?”

“Vâng, sao anh cứ nhìn em chằm chằm thế?” Jae Kyoung hỏi, vẻ mặt vẫn bình thản như mọi khi.

Giọng điệu có hơi hờ hững kia cũng chẳng khác gì ngày thường, chỉ có điều, trong lúc Ji Heon mải mê suy nghĩ, khoảng cách giữa cả hai đã lại xa hơn, chẳng biết Jae Kyoung dịch ra tận mép sofa từ lúc nào.

“…Không…. không có gì.” Ji Heon cố giữ vẻ mặt bình thản, đáp ngắn gọn rồi quay mặt đi.

Anh giả vờ xem phim một lúc, rồi bất chợt đưa tay lên xoa mặt, làm ra vẻ như đang rất mệt mỏi, nhỏ giọng than thở:

“Không được rồi. Buồn ngủ quá.”

“Anh mệt lắm ạ? Anh vào ngủ đi nhé, không xem nữa.”

Mắt Ji Heon giật giật, sống gần ba mươi năm trên đời, đây là lần đầu anh chứng kiến cảnh, người khác nói lời quan tâm chân thành, nhưng còn chả thèm nhìn anh lấy một cái, hai mắt cứ dán chặt vào màn hình tivi.

Hơn nữa, dù giọng điệu cậu ấy vẫn bình thản, nhưng trên mặt Jae Kyoung lại hiện rõ vẻ nhẹ nhõm. Ji Heon vốn định hỏi cậu ấy tối nay sẽ ngủ ở đâu, nhưng thấy vậy, môi anh lại mím chặt. Lát sau, Ji Heon chỉ dặn Jae Kyoung đừng ngủ muộn rồi dứt khoát quay về phòng.

Sau khi đóng cửa phòng, Ji Heon ngồi xuống giường, lập tức cầm điện thoại lên mạng, gõ vào ô tìm kiếm: “Di chứng kỳ động dục của Alpha”, màn hình nhanh chóng hiện lên cả đống kết quả.

Không chỉ Omega mới có di chứng sau khi trải qua kỳ heat đầu tiên, rất nhiều Alpha bị pheromone của Omega ảnh hưởng, lần đầu trải nghiệm kỳ động dục cũng gặp tình trạng tương tự, nguyên nhân cũng gần giống nhau, cả hai bên đều bị sốc bởi sự thay đổi tính cách của chính bản thân trong lúc mất kiểm soát vì pheromone, ảnh hưởng của di chứng có thể nặng, cũng có thể nhẹ, nhưng đều khiến tâm lý của cả Omega và Alpha trở nên bất ổn trong khoảng thời gian nhất định. 

Cũng giống như trường hợp của Omega, những Alpha có tính cách tỉ mỉ, ôn hòa, hay quan tâm đến người khác, hoặc những Alpha có học thức cao, tự cho mình là lý trí và lạnh lùng thường sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề hơn.

Ji Heon siết chặt điện thoại, gục đầu, tỳ trán lên mu bàn tay, nói thật, với những gì anh biết về Jae Kyoung, anh không cảm thấy cậu ấy là loại người sẽ bị ảnh hưởng tâm lý sau kỳ động dục… nhưng giờ anh không nghĩ được bất cứ lý do nào khác phù hợp để giải thích cho cách hành xử khác thường của cậu ấy hết.

Ji Heon hít sâu một hơi, lại ngẩng đầu lên, tìm tư thế thoải mái, ngả người nằm hẳn xuống giường, tiếp tục lướt xem thông tin trên điện thoại.

Sau kỳ heat của Ji Heon, cả hai đã từng có cuộc tâm sự ngắn, nội dung ra sao, Ji Heon vẫn nhớ rõ, Jae Kyoung đã vô cùng tự trách, nói rằng không hiểu sao cậu ấy lại có thể thắt nút Ji Heon dù biết khi đó anh đang vô cùng mệt mỏi.

Tất nhiên, một phần nguyên nhân khiến Jae Kyoung sốc đến như vậy vì cậu ấy luôn tin, ham muốn của cậu ấy với Ji Heon lúc bình thường đã đủ lớn, lớn đến nỗi ngang ngửa với kỳ động dục…. à thì, đó chỉ là điều mà Jae Kyoung tin tưởng, còn thực tế…. lại khác xa đến mức đại bác bắn cũng không tới mất, phải đến khi đối diện với kỳ heat của Ji Heon, Jae Kyoung mới nhận thức rõ, kỳ động dục là như thế nào.

Theo thông tin Ji Heon đọc nãy giờ, so sánh chính Jae Kyoung thì anh thấy, đa phần các trường hợp để lại di chứng cho Alpha đều có nguyên nhân gần giống nhau, các triệu chứng cũng tương tự, bao gồm: trầm cảm, chán ăn, giảm ham muốn tình dục, vân vân.

Với những gì Ji Heon quan sát được trong vài ngày qua, Jae Kyoung trông không có vẻ gì là buồn bã, cũng không chán ăn, ngày đủ ba bữa, lượng ăn vẫn từng đó, không thấy giảm.

Còn về ham muốn tình dục thì… cái này có hơi khó nói. 

Thông thường, sau khi trải qua kỳ heat mãnh liệt như vừa rồi, trừ khi là ngựa phối giống hoặc là người sắt, không thì ít nhất cũng sẽ mất nửa tháng mới có thể nghĩ đến chuyện sex, nhưng lý luận đó chỉ áp dụng cho Ji Heon, còn Kwon Jae Kyoung là dạng cá biệt. Cậu ấy là kiểu người nếu đã thích thì…. có lăn lộn mỗi ngày, cậu ấy cũng chẳng thấy hề hấn gì. Lúc trước, ngay cả khi phải tập luyện vất vả cả ngày trời để chuẩn bị cho Olympic, cậu ấy cũng không hề bỏ qua việc gạ gẫm Ji Heon, những ngày không tập luyện thì càng không phải nói, cậu ấy sẽ cố lôi kéo Ji Heon lăn giường hẳn vài lần một ngày mới chịu ngừng.

Giờ cả hai vẫn đang trong kỳ nghỉ, thể lực của Jae Kyoung chắc chắn vẫn vô cùng dồi dào, vậy mà, cậu ấy lại chỉ ngoan ngoãn ngồi một chỗ xem phim?? 

Hơn nữa, Jae Kyoung cũng biết thừa là sau kỳ nghỉ này, cả hai sẽ không có nhiều thời gian ở riêng với nhau cho đến khi Olympic kết thúc, nên dù rất không muốn, Ji Heon cũng phải gõ thêm dòng: ham muốn tình dục suy giảm ngay phía sau bản note: Di chứng kỳ động dục của Jae Kyoung.

Để chắc chắn hơn, Ji Heon vẫn tiếp tục lướt xem qua các kết quả tìm kiếm, bất chợt, ngón tay của Ji Heon hơi khựng lại, co giật nhẹ khi lướt đến dòng tiêu đề: “Trong vài trường hợp, khi Alpha nam bị giảm ham muốn tình dục sẽ kèm theo triệu chứng rối loạn cương dương”…..

Ji Heon lập tức tái mặt, không kìm được bật thốt: “Cái mẹ gì vậy? Thật luôn á?”

Không được rồi, chuyện này thực sự… thực sự rất bất ổn đó…..

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

Xam nhap trai phep
Xâm nhập trái phép
04/05/2025
biaguidentoi2
Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em
06/06/2025
1 (55)
Phát Sóng
09/01/2024
Quai thu toc den
Chuyện tình của quái thú tóc đen
04/05/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
sv388 7mcn xoso66 https://88vn.network/ mu88.com luckywin 88AA https://sunwinli.net/ keonhacai https://rr88.wales/ hi88 789 club Link vào 8live Nhat vip Sun win Thabet Link vào Debet Yo 88 tải app Uk88 UK88

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation