×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 88

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 88 - Đêm đó, vào lúc anh không biết, ở nơi anh không thấy, em đã làm nhiều việc đến vậy sao?
Prev
Next

VOL 4 – Chặng Quay Vòng – Chương 88: Đêm đó, vào lúc anh không biết, ở nơi anh không thấy, em đã làm nhiều việc đến vậy sao?

Lúc Ji Heon mở mắt ra thì trời đã xế chiều, nhìn mặt trời đang dần khuất bóng, Ji Heon đoán, giờ cũng phải tầm 5, 6 giờ chiều. Cơn sóng dục vọng cứ ngỡ không có điểm dừng kia cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến, dư âm của kỳ heat đã chấm dứt, Ji Heon cũng tỉnh táo trở lại và ngay lập tức, anh nhận thức được, bản thân đã gặp rắc rối lớn.

Cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể, Ji Heon với lấy điện thoại để kiểm tra ngày giờ. Đúng như dự đoán, không phải nửa ngày mà tính từ lúc anh bắt đầu rơi vào kỳ heat đến nay, đã hai ngày trôi qua. Trong khoảnh khắc, Ji Heon cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhưng anh đã nhanh chóng trấn tĩnh lại, lên mạng tìm kiếm thông tin.

Trên thanh tìm kiếm, Ji Heon gõ: “thuốc tránh thai khẩn cấp”, các trang kết quả nhanh chóng xuất hiện, bỏ qua những lời khuyên của các “chuyên gia tự xưng” trên vài diễn đàn hỏi đáp, Ji Heon truy cập trực tiếp vào trang web của một phòng khám phụ khoa. Thông tin được trang web đăng tải khá đầy đủ, thuốc tránh thai khẩn cấp dành cho Omega nếu uống trong vòng 24 tiếng tính từ lúc quan hệ thì hiệu quả là 95%, và sẽ giảm xuống 80% nếu uống trong vòng 48 tiếng sau đó.

Ji Heon ném điện thoại xuống, bật dậy khỏi giường, nhưng chỉ vừa đứng thẳng người, cơn đau nhói dữ dội ở lưng suýt khiến anh ngã khuỵu xuống. Hít sâu vài hơi, Ji Heon nghiến răng, cố gắng đứng vững, tay bám vào vách tường, đi đến gần tủ quần áo.

Thường thì quy trình sau khi thức giấc, rời khỏi giường, sẽ là đánh răng rửa mặt, sau đó mới đến thay quần áo, nhưng thật lòng mà nói, giờ Ji Heon không đủ sức để làm từng đó chuyện, đợi nhận thuốc xong, bao giờ quay về, anh sẽ vệ sinh cá nhân sau, bây giờ phải ưu tiên chuyện khẩn cấp trước đã. Mặc áo xong, khi đang loay hoay xỏ quần, hai chân Ji Heon bỗng mềm nhũn, mất thăng bằng, Ji Heon lập tức ngã khuỵu xuống sàn.

Tiếng động lớn khiến của phòng lập tức bật mở, Jae Kyoung vội bước vào.

“Anh? Anh định làm gì vậy? Có bị thương ở đâu không?”

Thấy Ji Heon ngồi bệt dưới sàn, Jae Kyoung hốt hoảng chạy đến.

“Không sao, anh ổn mà.” Ji Heon đáp, đưa tay ra sẵn để tiện cho Jae Kyoung đỡ anh dậy, nhưng Jae Kyoung đã dứt khoát ngó lơ bàn tay đang chìa ra của Ji Heon, trực tiếp vòng tay qua eo, ôm chặt, nhấc cả người anh lên.

“Sao anh lại thay quần áo vậy?” Jae Kyoung hỏi.

“Anh định đến bệnh viện.”

Vừa nghe hai từ “bệnh viện”, nét mặt Jae Kyoung lập tức cứng lại.

“Sao anh phải đến bệnh viện? Anh thấy đau ở đâu? Đau chỗ nào?”

“Không có, em bình tĩnh đi xem nào, anh muốn mua thuốc tránh thai khẩn cấp thôi.”

Ji Heon cố nói bằng giọng điệu bình thản, như thể thuốc tránh thai khẩn cấp cũng chỉ là một loại vitamin nào đó có tác dụng bóng tóc đẹp da vậy.

Ngay lập tức, biểu cảm của Jae Kyoung chợt trở nên rất khó hiểu, cậu ấy nhìn Ji Heon một lúc, khẽ thở dài.

“Thôi, anh không cần uống cái đó đâu.” Jae Kyoung nói rồi dìu Ji Heon trở lại giường.

Còn chưa kịp hỏi xem Jae Kyoung có ý gì, Ji Heon đã bị ấn ngồi xuống, nghe em bạn trai tuyên bố tin chấn động:

“Thật, anh không cần uống cái đó, vì em uống rồi.”

“Cái… gì cơ?” Ji Heon nghiêng đầu, ngỡ đâu tai mình có vấn đề.

“Em nói em uống rồi, thuốc tránh thai ấy. Hình như là GSDR gì đó.”

GDRS mới đúng, Ji Heon thầm nghĩ.

Đó là loại thuốc tránh thai dành cho nam giới được cho là hiệu quả nhất trên thị trường dược phẩm ngày nay. Chỉ cần uống trước khi quan hệ mười phút, các peptide tổng hợp trong thuốc sẽ làm giảm khả năng hoạt động của tinh trùng, ngăn chặn quá trình thụ thai mà không cần dùng đến các biện pháp can thiệp vào hormone.

“Em uống rồi sao? Thật à?” Ji Heon hỏi lại lần nữa để chắc chắn.

“Vâng.”

“Em uống trước khi… với anh, đúng chứ?” Ji Heon còn cẩn thận đến mức hỏi cả thời điểm Jae Kyoung uống thuốc.

“Anh…. em cũng biết trước khi dùng gì đó thì phải đọc hướng dẫn sử dụng mà, thuốc đó uống sau khi quan hệ thì có tác dụng gì nữa chứ, đương nhiên là em phải uống trước rồi.”

Thấy Ji Heon hỏi đi hỏi lại mãi, Jae Kyoung cũng phải nhíu mày, anh bạn trai hoàn toàn chẳng có chút tin tưởng nào với năng lực sinh hoạt đời thường của cậu ấy chứ gì?

Nhìn biểu cảm hờn dỗi thấy rõ của Jae Kyoung, Ji Heon lúc này mới thực sự tin tưởng.

“Ha…”

Ji Heon thở phào nhẹ nhõm, cả người như mất hết sức lực, ngã vật ra giường. Bỗng nhiên, Ji Heon nhớ lại, vào cái đêm anh bắt đầu có dấu hiệu của kỳ heat, Jae Kyoung đã đi đâu đó mất một lúc lâu, lần nữa bật người dậy, Ji Heon vội hỏi: “Vậy lúc đó, cái đêm anh bắt đầu có dấu hiệu ấy, em ra ngoài để mua thuốc đó à?”

“Không phải ạ, em không có chủ ý sẽ mua thuốc tránh thai. Em định mua thuốc ức chế động dục dành cho Alpha.”

Jae Kyoung theo thói quen vuốt ngược phần tóc mái đang rũ trước trán ra sau.

“… Em… trước đó em đã tiêm thuốc ở bệnh viện rồi, mà em còn…. định uống thuốc nữa ư?” Ji Heon hỏi, dù anh đã cố gắng kiềm chế nhưng âm điệu trong lời nói vẫn vô thức trầm hẳn xuống.

Jae Kyoung lập tức nhận ra được, những lời mình vừa nói nghiêm trọng đến mức nào, vội vàng giải thích: “Nghe em nói hết đã, em có uống đâu. Em chỉ định thôi, nhưng em không làm!”

“Thật… không?” Ji Heon nhướn mày, vừa quan sát Jae Kyoung từ trên xuống dưới một vòng, vừa dò hỏi.

“Thật! Vì em có mua được đâu…..”

Thấy Ji Heon lần nữa thể hiện sự không tin tưởng, Jae Kyoung bực bội tặc lưỡi, cậu ấy ngồi xuống mép giường, kể cho Ji Heon nghe chuyện đêm đó: “Lúc ấy em phải đợi, xác định anh đã ngủ say thì em mới dám đi, lúc em ra ngoài thì đã nửa đêm, trễ lắm rồi. Em ghé đến hiệu thuốc gần nhất còn mở cửa, giải thích tình hình và hỏi mua thuốc ức chế thì bà dược sĩ hỏi em có phải vận động viên không, có đang dùng thuốc giảm độ nhạy pheromone không? Em nói là đã tiêm thuốc cách đây bốn ngày nhưng hình như không hiệu quả nên mới muốn mua thuốc ức chế, bà dược sĩ bảo luôn là không được, không bán. Bà ấy nói, dù có hiệu quả hay không thì thuốc vẫn còn trong cơ thể em, thêm vào đó, thuốc ức chế dành cho Alpha thường có tác dụng nhanh, dược hiệu rất mạnh, nếu em uống thêm sẽ gây hại cho gan và thận, nên dù em có nói kiểu gì đi nữa, bà ấy vẫn không bán là không bán.”

“Bà dược sĩ nói không sai, em không nên uống thêm thuốc đâu.” Ji Heon thở phào nhẹ nhõm.

May mắn là thể hình của Jae Kyoung vô cùng ấn tượng, dù cho có gặp người không biết đến việc cậu ấy là vận động viên đã mang về vinh quang cho thể thao bơi lội nước nhà, nhưng chỉ cần quan sát bề ngoài, người đó cũng có thể phán đoán được cậu ấy hoạt động trong lĩnh vực thể thao. Đối với dân thể thao thì thuốc càng là thứ phải tiết chế, nên bà dược sĩ mới kiên quyết ngăn cấm đến cùng.

Đối với bà dược sĩ vô danh kia, Ji Heon cảm thấy biết ơn khôn xiết.

“Thật lòng mà nói, dù em muốn uống thì cũng có mua được đâu. Em đã nói không sao, cứ bán cho em đi, nhưng bà ấy nhất quyết không chịu. Bà ấy cũng lớn tuổi lắm rồi, em đâu thể đứng đó đôi co với bà ấy được, chắc vì thấy em bướng quá nên bà ấy còn bảo em sang hiệu thuốc khác thử vận may. Nhưng giờ đó làm gì còn hiệu thuốc nào mở cửa chứ…. Hiệu thuốc 24 giờ gần nhất cũng chỉ có mỗi cái đó thôi. Nên em đành mua tạm thuốc tránh thai trước đã.”

“Ừm…”

Ji Heon còn chưa kịp khen Jae Kyoung chu đáo thì cậu ấy đã nói tiếp:

“À, em cũng mua thuốc cho anh nữa.”

“Hả? Thuốc cho anh sao? Thuốc tránh thai khẩn cấp à?” Ji Heon ngạc nhiên hỏi lại, theo như anh biết thì các hiệu thuốc bình thường sẽ không bán thuốc tránh thai khẩn cấp cho Omega.

Đúng như những gì Ji Heon nhớ, Jae Kyoung lắc đầu: “Ở đó làm sao có bán thuốc tránh thai khẩn cấp cho Omega được ạ.”

“Em đã làm theo hướng dẫn của bà dược sĩ, đến phòng cấp cứu của bệnh viện gần nhất, làm thủ tục, viết giấy cam kết, nộp đơn các kiểu rồi mới nhờ bác sĩ kê đơn cấp cứu, lấy đơn đi nhận thuốc.” Jae Kyoung càu nhàu, cậu ấy thực sự không hiểu sao thuốc tránh thai khẩn cấp lại khó mua như vậy, đã mang tiếng khẩn cấp mà còn phải vòng vèo mất kha khá thời gian mới có thuốc để uống…. 

Nghe Jae Kyoung kể đêm đó cậu ấy đã bận rộn ra sao, Ji Heon kinh ngạc đến mức chẳng còn tâm trí đâu để nghĩ đến sự bất hợp lý của xã hội nữa. Vào khung giờ đó, muốn gọi một cuốc xe còn khó, nhưng Jae Kyoung đã lặn lội khắp nơi để mua đủ các loại thuốc cần thiết cho cả hai.

“Dù sao thì em cũng mua thuốc cho anh rồi…” Jae Kyoung nói đến đây thì im bặt, suy nghĩ một lúc, cậu ấy ngẩng lên nhìn Ji Heon đang ngồi bên cạnh, nghiêm túc nói: “Anh à, anh biết thuốc tránh thai khẩn cấp không tốt cho sức khỏe mà, đúng chứ? Nó là hormone liều cao, nếu anh uống bây giờ thì kết quả xét nghiệm máu lần tới, khả năng cao sẽ không tốt đâu.”

“Anh biết… nhưng cũng không còn cách nào khác.” Ji Heon rối rắm đáp.

“Nhưng thuốc đó phải uống trong vòng 24 tiếng mới hiệu quả. Uống muộn quá thì không còn tác dụng nữa, giờ cũng quá thời gian rồi mà anh.”

“Bậy nào, uống trong vòng 48 tiếng thì hiệu quả vẫn còn đến 80% mà, giờ chỉ mới qua 40 tiếng thôi, anh vẫn nên uống để đảm bảo chắc chắn chứ.” Ji Heon nói

Nghe vậy, Jae Kyoung lại im lặng, nhìn chằm chằm Ji Heon một lúc lâu, bị nhìn đến mức bối rối, Ji Heon dò hỏi: “Em sao vậy? Chẳng phải em đã cất công đến bệnh viện, làm cả mớ thủ tục chỉ để lấy thuốc cho anh uống à?”

“Vâng, đúng là em đã làm vậy.” Jae Kyoung thẳng thắn thừa nhận.

“Nhưng đó chỉ là… phương án phòng hờ mà em rất không muốn dùng. Giờ đã quá thời gian hiệu quả nhất của thuốc, cơ thể anh lúc này cũng không nên nạp thêm hormone, em nghĩ không cần uống cũng được. Dù sao em cũng đã uống GDRS rồi.”

Tỉ lệ thành công của GDRS thường lên đến 96%, hiệu quả còn cao hơn cả việc uống thuốc tránh thai khẩn cấp ngay sau khi quan hệ. Chính vì hiệu quả quá tốt nên đã xuất hiện những tin đồn thất thiệt như thuốc này sẽ phá hủy hormone nam, làm mất khả năng sinh sản, khiến nhiều người e ngại sử dụng. Có thời điểm, GDRS còn suýt bị ngừng sản xuất tại Hàn Quốc, nhưng vì nó là loại thuốc tránh thai dạng uống có hiệu quả mạnh nhất, chỉ cần dùng một viên trước khi quan hệ là đã có tác dụng, nên lượng tiêu thụ vẫn rất khả quan.

Đúng như Jae Kyoung nói, với hiệu quả cao của GDRS mà cậu ấy đã uống thì Ji Heon không cần phải uống thuốc tránh thai khẩn cấp nữa. Tuy nhiên…

“Nếu…. nếu anh cũng uống thì sẽ đảm bảo hơn mà.” Ji Heon nghĩ sao nói vậy.

Anh biết rõ cơ chế hoạt động của GDRS, nó sẽ làm giảm khả năng di chuyển của tinh trùng, ngăn chặn quá trình thụ tinh, còn thuốc tránh thai khẩn cấp thì ngăn cản sự làm tổ của tinh trùng bên trong trứng, vậy nên, uống cả hai chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Đó chính là biện pháp an toàn kép còn gì?

Trong lúc Ji Heon mải mê suy nghĩ, Jae Kyoung lại lẳng lặng quan sát anh.

Nhìn vẻ mặt như muốn nói điều gì đó của Jae Kyoung, Ji Heon không nhịn được nữa, giả vờ túm lấy cổ áo cậu ấy.

“Rốt cuộc là em làm sao vậy?” Ji Heon cố tình cười nói cho không khí bớt căng thẳng: “Thuốc là do em mua, cũng là do em mang về, cũng là em tự nói với anh, nhưng lúc anh bảo muốn uống thì em lại thế này, em muốn anh phải làm gì đây? Hửm?”

Jae Kyoung vô cùng phối hợp, ngồi im cho Ji Heon “túm cổ áo”, khẽ hỏi: “Anh à… không phải anh muốn có con sao?”

“Cái gì cơ???”

Ji Heon bất ngờ đến mức từ chỗ giả vờ túm cổ áo, anh đã vô thức giật mạnh khiến Jae Kyoung theo phản xạ ngả người ra sau, ngã hẳn xuống. Mất vài giây, Ji Heon mới nhận ra mình hơi quá đà, anh vội đỡ Jae Kyoung dậy, lắp bắp nói: “Em… anh…. khoan đã, anh muốn có con sao? Anh đã từng nói với em là anh không hề nghĩ đến chuyện con cái mà.”

“Em nhớ chứ.” Được Ji Heon đỡ ngồi dậy, Jae Kyoung lẩm bẩm.

“Nếu em vẫn nhớ thì sao…. em lại hỏi như vậy?”

Jae Kyoung ngập ngừng một lúc mới đáp: “Lúc đó… trông anh như thật sự rất muốn mang thai vậy. Nên em…”

“Lúc đó? Lúc nào mới được…?” Ji Heon đang hỏi thì chợt im bặt.

Lúc đó mà Jae Kyoung vừa nhắc đến chính là khi hai cả hai quan hệ ngay trong kỳ heat của Ji Heon.

“…” Câu nói của Jae Kyoung như van xả, mở khóa ký ức cho Ji Heon, những lời nói và hành động mất kiểm soát khi ấy lập tức ồ ạt ùa về trong tâm trí, khiến mặt anh nhanh chóng đỏ ửng.

Ji Heon xấu hổ úp hẳn mặt vào lòng bàn tay.

Lúc mất tỉnh táo, những lời nói, những hành động táo bạo đó được tuôn ra nhiều cỡ nào cũng không khiến cho dây thần kinh ngại ngùng của Ji Heon hoạt động, nhưng khi đã lấy lại lý trí, chỉ cần nhớ đến một trong vô số những gì bản thân đã làm khi quan hệ trong kỳ heat, Ji Heon còn có khao khát muốn tự xoá sổ bản thân khỏi thế giới này luôn cho xong, nhưng điều đó là không thể.

Anh thậm chí còn ước gì mình có thể ngất đi, nhưng nghĩ đến việc, có ngất thì khi tỉnh dậy vẫn phải đối mặt với hiện thực, lúc đó độ nhục còn tăng lên gấp đôi ấy chứ.

Cuối cùng, Ji Heon chỉ có thể gắng gượng úp mặt vào lòng tay, nói nhỏ: “Không… không phải đâu, tuyệt đối không phải…. mấy lời nói đó…. em đừng tin những gì anh nói trong kỳ heat, anh bị pheromone ảnh hưởng mà….”

“Em biết, em có tìm hiểu thông tin rồi.” Jae Kyoung đáp lại bằng giọng điệu bình thản như thường lệ: “Mấy diễn đàn trên mạng cũng có nhiều người bảo là đừng bao giờ tin những gì Omega nói trong kỳ heat, nếu không sẽ hối hận, luôn phải dùng biện pháp tránh thai cẩn thận.”

Ji Heon còn chưa kịp hỏi sao Jae Kyoung lại nhắc đến chuyện này thì cậu ấy đã nói tiếp: “Nhưng em tự hỏi, liệu có phải anh thật sự muốn mang thai không? Kiểu như vô thức nói ra suy nghĩ thật của mình ấy.”

Ji Heon phần nào hiểu được tại sao Jae Kyoung lại nghĩ như vậy, bộ dạng của anh lúc đó đúng là rất…. khẩn thiết, cấp bách, trông vô cùng chân thật.

Không chân thật sao được khi lúc đó, chính anh còn phải hoang mang tự hỏi: Liệu anh có thật sự muốn mang thai con của Jae Kyoung không? Đó có phải là mong muốn thật sự luôn ẩn sâu trong tiềm thức của anh không?

Vậy nên, việc Jae Kyoung hiểu lầm cũng là điều dễ hiểu.

Tuy nhiên…

“Anh xin lỗi Jae Kyoung à…. nhưng không phải đâu.” Ji Heon xoa mặt, lần nữa khẳng định.

Đúng vậy, đó không phải suy nghĩ thật của Ji Heon, tất cả là do pheromone kích thích gây ra. Lý trí bị bản năng chi phối, bị cuốn theo bầu không khí nên mới buông ra những lời nói thiếu suy nghĩ như vậy.

“Vậy em yên tâm rồi.” Jae Kyoung thở phào nhẹ nhõm: “Em cứ lo, nhỡ anh thật sự muốn có con mà em lại vội vàng uống thuốc tránh thai thì….”

“Không đời nào.” Ji Heon bật cười trước nỗi lo lắng có hơi ngớ ngẩn đó của Jae Kyoung: “Em uống thuốc là đúng mà, thật sự rất đáng khen ấy.”

Ji Heon khen ngợi với tất cả sự chân thành: “Với riêng anh, đó là việc đúng đắn nhất em làm trong năm nay đấy, phải nói là ngang ngửa với việc em đoạt được huy chương vàng luôn, nên đừng lo nữa, biết chưa?”

Ji Heon cố tình phóng đại lời khen, còn xoa đầu và nắm tay Jae Kyoung, những tưởng cậu ấy sẽ thấy tự hào và cho anh thấy vẻ mặt kiêu ngạo quen thuộc. Nhưng Jae Kyoung lại không làm vậy, cậu ấy chỉ im lặng, đôi mắt nâu trong suốt vẫn phản chiếu bóng dáng Ji Heon nhưng chẳng hiểu sao, anh lại có cảm giác như sâu trong đáy mắt Jae Kyoung như đang phủ một màn sương dày đặc, biểu cảm trên mặt cậu ấy có hơi phức tạp, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Ji Heon, Jae Kyoung đứng dậy.

“Đợi em một lát, em đi lấy thuốc cho anh.” Jae Kyoung nói ngắn gọn, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng cao lớn lặng lẽ đi ra phòng khách, tim chợt khẽ nhói, Ji Heon bỗng cảm thấy hoang mang, bối rối.

Có lẽ nào….. Jae Kyoung hy vọng những lời anh nói lúc đó là thật lòng sao?

Không….. chắc là không đâu.

Ji Heon lắc đầu, tự trấn an bản thân.

Jae Kyoung cũng từng nói với anh, cậu ấy không nghĩ đến chuyện con cái.

Không phải kiểu có cũng được, không có cũng chẳng sao, mà thật sự, cậu ấy hoàn toàn chưa từng nghĩ đến, nên đâu có lý nào mà đột nhiên cậu ấy lại muốn có con chứ?

Cũng vì vậy, Jae Kyoung mới uống thuốc tránh thai trước còn gì…..

Ji Heon không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu suy nghĩ đó, nhằm tự trấn an bản thân.

Trong lúc Ji Heon đang cố thuyết phục chính mình, Jae Kyoung đã mang thuốc kèm theo cốc nước quay lại phòng ngủ.

“Đọc kỹ hướng dẫn trước khi uống nhé anh.” Jae Kyoung dặn dò cẩn thận, bắt Ji Heon phải đọc đi đọc lại tờ hướng dẫn sử dụng chẳng có gì đặc biệt đến hai lần rồi mới để anh uống thuốc.

Trong khi Ji Heon uống thuốc, Jae Kyoung khoanh tay đứng, mắt nhìn sang chỗ khác, đợi Ji Heon uống xong, đứng dậy, cậu ấy mới đưa tay ra: “Đưa đây cho em.”

“Để anh tự đi cất cũng được mà.”

“Thôi, anh cứ ngồi yên trên giường cho em đi.” Jae Kyoung nói rồi cầm cốc nước rỗng đi xuống bếp rửa.

Xong xuôi, cậu ấy mới quay lại phòng ngủ, cẩn thận quan sát nét mặt của Ji Heon.

“Anh thấy trong người thế nào rồi ạ?”

“Anh ổn hơn lúc nãy rồi.”

“Anh có muốn ngủ thêm không?”

“Anh không.” Ji Heon cởi chiếc áo len mà vừa nãy anh khoác vội để đi bệnh viện, vắt lên thành giường, cười nói: “Nằm nhiều quá, lúc ngồi dậy sẽ đau lưng lắm.”

Ji Heon mặc lại áo phông lúc nãy vứt bừa dưới chân giường, Jae Kyoung cũng nhặt quần dài dưới sàn lên đưa cho anh.

Đợi Ji Heon thay đồ xong, cậu ấy mới lên tiếng: “Em xin lỗi.”

Trước lời xin lỗi bất ngờ của Jae Kyoung, Ji Heon ngạc nhiên bật thốt: “Ơ? Sao em lại xin lỗi?”

“Đáng ra anh mới là người nên xin lỗi chứ, vì anh mà giữa đêm hôm khuya khoắt, em đã phải chạy hết chỗ này đến chỗ kia còn gì?”

“Nhưng nếu em nhịn được, anh đã không phải uống thuốc.” Jae Kyoung cúi đầu, đưa tay vuốt ngược phần tóc mái vừa rũ xuống ra sau.

Vẻ mặt đó, nhìn sao cũng thấy như cậu ấy đang tự trách bản thân, Ji Heon vội vàng lên tiếng ngăn chặn: “Không, Jae Kyoung à, ngẩng lên nhìn anh này, không phải vậy đâu, người khơi mào mọi chuyện…. là anh mà, anh vẫn nhớ hết đấy, là anh bám dính lấy em đòi hỏi, trong hoàn cảnh đó thì em nhịn kiểu gì được đây….”

Đúng vậy, chính vì nhớ hết nên Ji Heon mới xấu hổ điên lên được, giờ thì anh đã hiểu tại sao nhiều người lại phải đi tư vấn tâm lý sau khi trải qua kỳ heat đầu tiên như vậy.

“Hơn nữa, nếu em đã tìm hiểu thì em cũng biết, vì anh đang trong kỳ heat nên em cũng bị ảnh hưởng, tiến vào kỳ động dục. Trong tình huống đó thì làm sao mà nhịn được chứ…..”

Ji Heon suýt thì buột miệng nói thêm: “Ngay cả anh còn không nhịn được…” nhưng đã kịp thời dừng lại, tự hỏi liệu có nên nói ra không, anh có cần phải tự đào hố chôn mình thêm không?

Đang phân vân thì Jae Kyoung đã ngồi xuống bên cạnh anh, khẽ thú nhận: “Em đã nghĩ, dù có đối mặt với anh lúc đó đang ở trong kỳ heat, em vẫn có thể kiểm soát tốt chính mình, em thực sự đã nghĩ như vậy.”

“Em…. sao mà….?” Ji Heon ngẩn người nhìn Jae Kyoung, quên cả những gì anh vừa định nói.

“Không, Jae Kyoung à, em… lúc… bình thường em còn không kiểm soát được thì khi ấy… làm sao mà… Em thật sự nghĩ mình sẽ làm được sao?”

Ji Heon quay sang nhìn Jae Kyoung, kinh ngạc đến nỗi nói năng có phần lộn xộn, câu chữ vẫn còn chưa được sắp xếp tử tế trong đầu, cứ thế tuôn ra.

Jae Kyoung nghiêm mặt đáp: “Vâng.”

“Em hay nói với anh, bình thường, ham muốn của em với anh cũng như em đang ở trong kỳ động dục rồi, em…. không phải không kiềm chế được, em chỉ là không muốn làm thôi. Nên em nghĩ, nếu em quyết tâm, thì em sẽ kiểm soát tốt.”

Jae Kyoung hoàn toàn không phát hiện, cậu ấy chỉ mới nói được vế đầu tiên, trên khuôn mặt người bên cạnh đã xuất hiện biểu cảm khó tả, đuôi mắt khẽ nhếch, chăm chú quan sát sườn mặt của cậu ấy. Mãi đến khi cảm giác được ánh nhìn có hơi khác thường của Ji Heon, Jae Kyoung mới phản ứng lại, quay sang nhìn anh.

“Chà, giờ anh mới biết đấy. Hoá ra, bình thường không phải em không kiềm chế được mà do em không muốn à?” Ji Heon nhướn mày hỏi lại.

“A…. anh à, em nói nhiều vậy mà anh chỉ để ý mỗi cái đó thôi ạ? Giờ không phải lúc để tâm đến vấn đề đó đâu mà.” Nhận ra mình vừa lỡ lời, Jae Kyoung vội nghiêm giọng, nhanh chóng muốn đổi chủ đề, nhưng nhận ra Ji Heon thật sự không có ý trách móc, anh chỉ đang mỉm cười nhìn cậu ấy, nhẹ nhàng nắm tay cậu ấy, thông qua hành động nhỏ nhặt, nói cho Jae Kyoung biết, dù cậu ấy có làm gì, suy nghĩ thế nào, anh vẫn sẽ chấp nhận.

Giống như cái cách mà Jae Kyoung bao dung cho Ji Heon, dù không phải chuyện gì cậu ấy làm, anh cũng thấy đúng, cũng sẽ tung hô, không phải suy nghĩ nào của cậu ấy, anh cũng sẽ hùa theo, nhưng anh sẽ nỗ lực để thấu hiểu, sẽ không để cậu ấy một mình đối mặt.

Jae Kyoung cảm thấy tim mềm nhũn, tay cọ nhẹ vào lòng bàn tay Ji Heon, cậu ấy khẽ thở dài, nằm vật ra giường, vốn định gác đầu lên đùi Ji Heon nhưng chợt nhớ đến gì đó, cậu ấy nhanh chóng chuyển hướng, chỉ tựa đầu vào sát người anh.

“Vâng, đúng là em không muốn kiềm chế thật, nói chung thì, qua lần này, em cũng coi như hiểu được kỳ heat của Omega và kỳ động dục của Alpha lợi hại đến mức nào rồi.” Jae Kyoung úp tay lên trán, mắt hướng thẳng lên trần nhà, lẩm bẩm với vẻ mặt chán chường.

Đây là biểu hiện cho thấy Jae Kyoung thật sự đã rất sốc, thấy vậy, Ji Heon không khỏi bối rối, anh thật sự không ngờ, Jae Kyoung đã thực sự tin chuyện cậu ấy có thể kiểm soát được bản thân khi đối mặt với kỳ heat của anh. Kể cả khi cậu ấy không muốn biết về những chuyện đó nhưng dù gì, lúc đi học, ai cũng từng phải trải qua giáo dục giới tính, đó là chưa kể đến, với xã hội hiện nay, việc tìm hiểu về những trải nghiệm đó cũng chẳng có gì khó…. Em bạn trai của anh thật sự… thật sự quá mức tự tin vào bản thân rồi…..

Ji Heon thầm cảm thán….

Đúng vậy, Ji Heon yêu chết dáng vẻ ngạo nghễ, tự tin của Jae Kyoung nhưng nếu cậu ấy nghĩ mình có thể giữ vững lý trí trước dục vọng khao khát của con người thì….. có phần hơi ảo tưởng quá, nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Ji Heon cũng không nói, qua chuyện lần này, anh tin cậu ấy cũng sẽ hiểu được đó là việc bất khả thi, viễn vông đến mức nào. Jae Kyoung đang buồn bã vì sự thất bại của chính mình khi không kiểm soát được ham muốn, nên anh cũng không cần nhiều lời, thêm dầu vào lửa.

Hơn nữa, xét cho cùng, nguyên nhân chủ chốt khiến Jae Kyoung phải chịu đựng “nỗi thất vọng” này lại chính là anh. Cảm thấy hơi hổ thẹn, Ji Heon cố gắng an ủi Jae Kyoung: “Jae Kyoung à, nhìn anh đi, chuyện đó thật sự rất khó kiềm chế. Nếu ai cũng tự kiểm soát được thì cần gì phải uống thuốc, tiêm thuốc cho mệt người, chính vì không làm được, nên chúng ta mới phải để y học can thiệp mà.”

Ji Heon cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Jae Kyoung, tay vuốt nhẹ vài lọn tóc đang loà xoà trên trán của cậu ấy.

“Em hiểu, em biết, nhưng…” Ngón tay Jae Kyoung chạm vào tay Ji Heon đang vuốt tóc mình, Ji Heon nhanh chóng đáp lại, xoa nhẹ lên ngón tay đó, mang theo ý tứ dỗ dành, nét u sầu trong đôi mắt nâu của Jae Kyoung thoáng vơi bớt, chỉ còn lại đôi phần chán nản: “Anh… em…. Nhìn anh đau đớn như vậy, mà em vẫn không kiểm soát được hành vi của mình, nói thật, thấy anh khóc vì đau, em cũng không vui vẻ gì, bình thường anh khó chịu chút thôi em đã thấy bực bội rồi, nhưng lúc đó….. em thực sự không hiểu nổi mình nữa anh à.”

Jae Kyoung đang nhắc lại quá trình thắt nút trước đó của cả hai. Với những gì còn đọng lại trong ký ức của Ji Heon, anh biết, Jae Kyoung đã phải liên tục vật lộn trên bờ vực sụp đổ, cố gắng vớt vát lại chút lý trí, để giảm bớt đau đớn hết mức có thể cho Ji Heon, từ việc cậu ấy thay đổi tư thế cho đến những lời xin lỗi, những câu trấn an mà cậu ấy liên tục nói để vỗ về anh. Nhưng có vẻ với Jae Kyoung, người đã luôn xem sức khoẻ của Ji Heon là ưu tiên hàng đầu thì không phải vậy,

Phải nói sao đây?

Người bị đánh thì dễ quên, người đánh lại cứ luôn day dứt? Ji Heon thở dài, suy nghĩ miên man, không biết nên an ủi Jae Kyoung thế nào, nói anh không đau?? Câu nói dối trắng trợn cỡ đó, Ji Heon không có can đảm để thốt ra, hơn nữa, có khi nghe anh nói vậy xong, Jae Kyoung còn rầu hơn ấy chứ.

Bất chợt, Jae Kyoung quay hẳn người sang, đưa tay ôm nhẹ eo Ji Heon, khẽ hỏi: “Lúc đó….. anh đau lắm phải không?”

Ji Heon muốn nói giảm nói tránh, nói dù có đau nhưng anh vẫn chịu được, đại loại vậy, nhưng sau cảnh khóc lóc, van xin không ngớt, thậm chí còn ngất xỉu trước đó, chắc trừ khi bị đập đầu mất trí nhớ, Jae Kyoung mới tin.

Không có nỗi đau nào nằm trong giới hạn chịu đựng mà lại khiến con người khốn khổ như thế cả.

Ji Heon thở ra một hơi, quyết định nói thật: “Em cũng không cần áy náy đến vậy, nói sao đây, anh chỉ đau đến mức ngất đi thôi…..”

Jae Kyoung chớp mắt, ngẩng lên nhìn anh, trên khuôn mặt đẹp đẽ mà cậu ấy đã khắc ghi ngay từ lần đầu được xem video anh bơi lội, Jae Kyoung thấy được sự thấp thỏm của Ji Heon. Jae Kyoung hiểu, có lẽ Ji Heon đã phải đắn đo rất nhiều, không biết nên nói sao để cậu ấy không thấy có lỗi, nhưng rồi không muốn lừa dối cậu ấy thêm, anh quyết định có sao nói vậy, nhưng thốt ra khỏi miệng xong, anh lại sợ, sợ sẽ khiến cậu ấy suy sụp.

Nhưng Ji Heon không hề biết, bộ dạng lo trước lo sau này của anh, còn khiến Jae Kyoung nhói lòng hơn. Đối mặt với một Ji Heon suy nghĩ cho mình nhiều đến vậy, Jae Kyoung cũng chẳng hề vui vẻ gì, mà chỉ càng thêm áy náy, nếu cậu ấy có thể làm tốt hơn, Ji Heon đã chẳng phải trăn trở nhiều đến thế, trong khi, người phải hứng chịu tất cả đau đớn cũng chỉ có mình anh.

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

bìa băng tan
Đường Cong Tan Băng
26/05/2025
nguoioi
Người Ơi Xin Đừng Ấn Nút
15/05/2025
bìa andaroitinh
Ăn Đã Rồi Tính
31/05/2025
05
Projection – Cơ Chế Phòng Vệ Phóng Chiếu
29/05/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
7mcn xoso66 https://88vn.network/ mu88.com luckywin 88AA https://sunwinli.net/ keonhacai uk88 https://rr88.wales/ hi88 789club 789 club Link vào 8live Nhat vip Sun win Thabet Link vào Debet Yo 88 tải app Uk88 hello88 luckywin go88 net https://go886.me/ UK88 RR88

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation