DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 80
VOL 4 – Chặng Quay Vòng – Chương 80: Ngang bướng đến cùng!
Khuôn mặt Jae Kyoung không còn chút ý cười nào. Ji Heon hiểu, giờ chỉ cần anh lỡ lời một câu, khiến cậu ấy khó chịu, Jae Kyoung sẽ lập tức bật dậy, không do dự cho ngay viên thuốc giảm độ nhạy pheromone vào mồm.
Mà chưa chắc gì cậu ấy đã uống một viên, đoán chừng, để khiến Ji Heon nhớ kỹ lời đe doạ của mình, Jae Kyoung chắc cũng không ngại cho cả nắm thuốc vào mồm.
Qua lần này, Ji Heon cũng nhận ra được, đối với những việc có liên quan đến chuyện tình cảm của anh và Jae Kyoung, nếu không muốn nhận cái kết đắng, anh phải bỏ ngay suy nghĩ: chắc cậu ấy sẽ không buồn/tổn thương/làm liều, vân vân đến mức đó đâu.
“Em… em đúng là…” Ji Heon vô thức lẩm bẩm: “Đúng là hết thuốc chữa rồi…”
“Hửm? Em làm sao cơ?”
“Em…. Anh cứ nghĩ dù đôi lúc em độc mồm độc miệng, thái độ không được tốt lắm, nhưng ít ra đầu óc vẫn bình thường, hoá ra không phải. Em điên hơn anh nghĩ đấy.”
“Xem anh nói kìa, em đã bao giờ độc mồm độc miệng với anh đâu, mà thôi, vâng, em điên được thế này cũng nhờ anh đấy.” Jae Kyoung tỉnh bơ đáp.
“Ừm, do anh, nên trước khi em phát điên hơn nữa thì chúng ta chia tay đi.”
Nghe vậy, Jae Kyoung khịt mũi, cười khẩy như thể cậu ấy vừa nghe được điều gì đó rất vớ vẩn.
“Đừng có cười, anh nghiêm túc đấy. Ở bên em, anh thấy tim sắp vỡ vụn đến nơi rồi.”
Nghe Ji Heon nói mình bị đau tim, Jae Kyoung lại cười khẩy, nhưng chỉ lát sau, cậu ấy đã sôi máu, gằn giọng đay nghiến:
“Tim anh sắp vỡ vụn sao? Vậy anh dỏng tai lên mà nghe cho rõ, tim em cũng vì anh mà tan thành tro bụi rồi đấy, anh có biết không hả? Có thấy hài lòng không?”
Lần này, Jae Kyoung đã lập tức cho Ji Heon trải nghiệm cảm giác “gậy ông đập lưng ông” là như thế nào, và cay đắng thay, anh chẳng thể thốt ra được bất cứ thứ gì để biện minh chống chế, cãi lại cậu ấy.
Sự thật rất hiển nhiên, chính Ji Heon còn nhận thức được, những việc anh làm từ trước đến giờ, có bao nhiêu lần đã gây tổn thương cho Jae Kyoung, nhiều đến mức anh cũng sắp đếm không xuể rồi, anh có tư cách gì ở trước mặt cậu ấy than thở về tim với chả phổi đây….
Ji Heon thở dài não nề, lấy tay ôm trán.
“Thật sự… đúng là nghiệp chướng của anh mà.”
“Đúng vậy, tất cả đều là nghiệp do anh gây ra.” Jae Kyoung cộc lốc khẳng định: “Anh quyến rũ một thằng nhóc tiểu học ngây thơ, khiến nó phát điên vì anh, thì anh phải chịu trách nhiệm đi chứ.”
“Cái gì? Anh quyến rũ em khi nào?”
Ji Heon ngỡ ngàng nhìn Jae Kyoung vì lời buộc tội vô lý vừa rồi, Jae Kyoung nhíu mày nhìn anh, tỏ vẻ khó tin như thể đang trách mắng anh làm mà không chịu nhận, vắt chanh bỏ vỏ.
“Lúc đó là anh tiến tới mở cửa cho em đấy thôi.”
“Này, em nói cái gì vô lý quá vậy? Thấy em không mở cửa được thì ai mà chả làm giống anh, mà mở cửa liên quan gì đến quyến…”
Chưa kịp nói hết câu, môi Ji Heon đã lại bị Jae Kyoung lấp kín.
Ji Heon giật mình định đẩy Jae Kyoung ra, nhưng môi Jae Kyoung chỉ cọ xát, mơn trớn nhẹ hai cánh môi anh, không hề đưa lưỡi vào, khiến anh thấy mình không nên từ chối, đành ngoan ngoãn chịu trận.
Khi Jae Kyoung rời môi, Ji Heon cau mày lên án:
“Em làm gì vậy? Anh đâu có nói chúng ta khác nhau, sao em lại hôn?”
“Thì tại em muốn.” Jae Kyoung trơ tráo đáp: “Em muốn hôn thì em hôn thôi, sao vậy, anh có ý kiến gì ạ?”
Jae Kyoung chớp mắt nhìn Jae Kyoung, vẻ mặt tỉnh bơ của cậu ấy khiến Ji Heon cảm thấy hơi có điềm, và đúng như anh lo sợ, cậu ấy nói tiếp:
“Em hôn người yêu của em thì có vấn đề gì? Hôn người thích mình thì sai à?”
Thằng nhóc bố láo này… thật sự muốn đấm cho một trận….
Jae Kyoung lần nữa thành công gợi lên ham muốn bạo lực của Ji Heon. Dù những gì cậu ấy nói là sự thật, còn là sự thật chính mồm anh thừa nhận với cậu ấy nhưng đâu có nghĩa, cậu ấy cứ dùng nó để làm cái cớ cho mọi hành động vô lý của mình!
Ji Heon hít sâu một hơi, nắm tay siết chặt rồi lại thả lỏng, thật lòng mà nói, Ji Heon còn muốn đấm mình hơn, vì cứ nhìn vào mắt Jae Kyoung, đến nói nặng lời anh còn không nỡ, huống chi là đánh cậu ấy.
Nhưng cơn tức vẫn còn đó, Ji Heon không nhịn được búng nhẹ lên môi Jae Kyoung rồi đứng dậy.
“Anh đi đâu đấy?” Jae Kyoung lập tức vặn hỏi.
Ji Heon buồn cười, ngoái đầu nhìn Jae Kyoung, chắc mấy ngày sắp tới, cái câu “Anh đi đâu đấy?” sẽ thường xuyên treo bên môi cậu ấy mất.
“Đi ngủ chứ đi đâu, em nghĩ anh còn đi đâu được? Làm sao?”
Nhớ đến chuyện gì đó, Ji Heon còn lạnh mặt tuyên bố: “À quên mất, tối nay em ngủ ở đó đi, sofa ấy.”
Thấy Jae Kyoung có vẻ chẳng quan tâm mấy, cũng không đứng dậy theo, Ji Heon cau mày, lặp lại:
“Anh không đùa đâu, hôm nay không được ngủ chung.”
“Anh muốn nói gì cứ nói cho đã đi, dù sao thì em cũng không chịu, không đồng ý.”
Jae Kyoung cũng thẳng thừng tuyên bố một câu xanh rờn, thể hiện thái độ ngang bướng đến cùng.
Coi như không thấy vẻ mặt há hốc mồm của Ji Heon, Jae Kyoung không ngần ngại cởi áo len rồi đi đến trước cửa phòng tắm.
“Em tắm trước nhé? Hay anh muốn tắm chung không?”
“…Em cứ tắm trước đi.”
Ji Heon lười đôi co thêm với thằng nhóc ngang tàng kia, cũng dẹp luôn ý định vào phòng ngủ, thả người ngồi phịch xuống ghế sofa.
Ngay vào lúc mệt mỏi cởi áo khoác ngoài, bất chợt, cái kệ tivi phía trước lọt vào tầm mắt Ji Heon. Chính xác hơn, ngăn kéo nhỏ ngay dưới kệ đã thu hút sự chú ý của anh. Nếu anh nhớ không nhầm, hộp cứu thương mà anh mua khi mới chuyển đến, sau đó chẳng có dịp dùng, bỏ xó mấy năm trời, đang nằm yên vị trong ngăn kéo đó.
Dù thời gian đã qua lâu, anh cũng không nhớ rõ trong hộp cứu thương đó có những gì, nhưng theo tiêu chuẩn chung của bộ y tế, tất cả các hộp cứu thương đang được bày bán đầy ở hiệu thuốc gần như đều phải có bộ sơ cứu khẩn cấp… Và trong bộ sơ cứu khẩn cấp, chắc chắn sẽ có thứ đó…..
Ji Heon đã bác bỏ ngay tình huống anh mua hộp cứu thương không có bộ sơ cứu vì thấy nó chả cần thiết, anh hiểu rõ chính mình hơn ai hết, với tính cẩn thận, lo xa của anh, đó không phải chuyện mà anh sẽ làm. Dù xác suất anh dùng đến bộ sơ cứu khẩn cấp không cao, nhưng phòng ngừa ngay từ đầu còn hơn đến lúc cần lại chẳng có.
Nhưng liệu thứ nằm trong bộ sơ cứu có còn dùng được hay không và dùng như thế nào thì anh hoàn toàn mù tịt. Dù không có ý định động đến, Ji Heon nghĩ anh vẫn nên kiểm tra lại cho chắc.
Đợi Jae Kyoung vào tắm, anh sẽ lấy ra xem.
Ji Heon vừa nghĩ vừa cầm áo khoác đứng dậy.
Đúng lúc đó, Jae Kyoung lao từ phòng tắm ra, chuẩn xác tóm chặt tay Ji Heon.
“Không được, em nghĩ lại rồi, anh phải vào cùng em.”
“Hả? Tại sao?” Ji Heon bị tóm thì giật nảy mình.
“Còn tại sao nữa chứ? Lỡ lúc em đi tắm, anh chuồn đi thì sao?”
“Em bị gì vậy chứ! Anh sẽ không làm vậy đâu.” Ji Heon vội thề thốt: “Em đã tiêm thuốc giảm độ nhạy pheromone rồi thì anh ra ngoài làm gì? Em cũng không xem giờ là mấy giờ rồi? Yên tâm đi mà!”
Ji Heon không nói xạo, anh không định ra ngoài thật, nhưng lại đang muốn làm vài chuyện mờ ám, nên khi bị Jae Kyoung tóm, Ji Heon có cảm tưởng như vừa bị bắt gian tại trận, khiến anh chột dạ đến mức không dám nhìn thẳng cậu ấy, còn phải lớn tiếng cam đoan.
Thấy phản ứng của Ji Heon, Jae Kyoung càng thêm kiên định:
“Em không tin đâu ạ.”
Nói rồi, Jae Kyoung nhanh như chớp lột sạch quần áo của Ji Heon ném vào giỏ đồ bẩn gần đó, lôi xềnh xệch anh vào phòng tắm.
Suốt cả quá trình, Ji Heon – người vừa định làm chuyện khuất tất nên không dám phản kháng, chỉ trợn mắt nhìn Jae Kyoung với vẻ mặt sợ hãi, tự hỏi không biết cậu ấy bị thế lực tâm linh nào nhập xác, hay đột nhiên sở hữu siêu năng lực nào đó giúp đọc được suy nghĩ của người khác? Nên mới đúng lúc đề phòng, chặn đứng hết mọi âm mưu của anh?
Vừa vào phòng tắm, Jae Kyoung còn chưa kịp vặn mở vòi hoa sen, đã sờ soạng vào giữa hai chân Ji Heon, mồm cứ treo lý do, nói muốn giúp anh tắm rửa sạch sẽ, lúc này, Ji Heon mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù có lòng tốt muốn tắm cho anh thì cũng phải mở nước rồi mới làm gì làm, đằng này, Jae Kyoung gấp gáp đến mức chẳng bận tâm đến bất cứ gì khác, đẩy Ji Heon áp sát vào tường, bàn tay to lớn, nóng bỏng vội vàng lướt trên da thịt trần trụi của anh.
Thằng nhóc to xác này…. Nói sợ anh chuồn đi mới lôi anh vào tắm cùng thực ra chỉ là cái cớ đúng không? Mục đích thật sự là để làm thế này chứ gì?
Vẫn nhớ Ji Heon đang là bệnh nhân cần theo dõi, chỉ vừa mới xuất viện, nên không cần Ji Heon nhắc nhở, Jae Kyoung chỉ vuốt ve khắp người anh, tận tình chăm sóc, khiến anh xuất tinh tới hai lần chứ không hề xâm nhập. Thay vào đó, Jae Kyoung bắt Ji Heon quay lưng, chống tay lên tường phòng tắm, khép chặt hai đùi, đẩy dương vật cương cứng của mình vào giữa hai bắp đùi anh.
Nếu là lúc bình thường, Ji Heon chắc chắn sẽ bảo, quần áo đã cởi sạch, còn làm đến mức này rồi thì thôi, cứ đâm vào luôn có phải hơn không, nhưng giờ, Ji Heon chỉ im lặng, cắn răng chịu đựng.
Nhìn Jae Kyoung đã có vẻ trấn tĩnh hơn lúc cả hai ở bệnh viện, nhưng Ji Heon biết, cảm xúc của cậu ấy vẫn chưa bình ổn hẳn, thêm vào đó, cả tháng nay Ji Heon và Jae Kyoung chỉ ngủ chung giường chứ không làm tình, ham muốn bị dồn nén, tất cả những yếu tố ấy kết hợp khiến cho Jae Kyoung trở nên nhạy cảm và quá khích hơn bao giờ hết. Nhưng lúc này, tình trạng sức khoẻ của Ji Heon đang giảm sút, anh thật sự không đủ tự tin mình có thể chịu đựng nổi ham muốn của Jae Kyoung. Tuy anh cũng cần được giải toả, cũng muốn chiều theo cậu ấy, nhưng anh càng không muốn phải nhập viện cấp cứu lần hai.
Vì vậy, Ji Heon chỉ có thể cắn chặt môi, đè nén hơi thở, hạn chế cử động, cố để không kích thích Jae Kyoung hơn. Lúc đầu, Ji Heon còn nhẫn nhịn được, nhưng khi dương vật của Jae Kyoung cọ xát vào anh ngày càng nhiều, tiếng rên rỉ của anh cũng không thể nén được nữa. Nhất là khi đầu khấc dày cộm của cậu ấy cọ vào vùng nhạy cảm đang thèm khát của anh, Ji Heon đã không kìm được mà ưỡn hông, hét lên một tiếng.
Cuối cùng, trước khi Ji Heon khuỵu xuống, Jae Kyoung đã kịp thời giữ anh lại, ép cả người anh dính sát vào tường, nghiêng đầu hôn lên vành tai anh, khàn giọng thì thầm: “Khép chặt chân vào.”
Âm giọng gợi cảm kia khiến Ji Heon khẽ rùng mình, anh cũng muốn làm vậy lắm, nhưng hai chân đã bủn rủn, không thể dồn sức thêm được nữa, anh hổn hển đề nghị: “Để anh… để anh dùng tay giúp em, được không?”
“Không.” Jae Kyoung gằn giọng đáp, rồi bắt đầu cọ xát dương vật thô to vào khe mông của Ji Heon. Cứ mỗi lần dương vật nóng hổi của cậu ấy cọ vào vùng nhạy cảm đó, lỗ nhỏ của anh lại co thắt dữ dội, như muốn hé mở để đón nhận vật to lớn kia. Ji Heon gần như treo mình trên tường phòng tắm, dùng sức cắn chặt môi để kìm nén tiếng rên rỉ cũng như ngăn không cho bản thân mất kiểm soát mà đòi hỏi Jae Kyoung thêm.
Cứ vậy một lúc lâu, Jae Kyoung mới lên đỉnh.
Sau khi để dương vật căng cứng xả tinh dịch vào giữa khe mông Ji Heon, Jae Kyoung lập tức dùng vòi hoa sen xả sạch, sau đó ôm chặt eo, giữ cho Ji Heon không ngã vì kiệt sức, cả hai cùng ngồi vào bồn tắm. Lần này, cậu ấy thật sự tắm rửa nghiêm túc cho anh, dùng nước ấm làm ướt cả người Ji Heon rồi lại lấy sữa tắm ra tay, xoa lên người anh. Nhưng cũng chỉ nghiêm túc được một lúc, lát sau, Jae Kyoung lại bắt đầu sờ soạng ngực và đùi anh, khiến Ji Heon phải bật cười thành tiếng.
“Thật là, sao em cứ như lên cơn động dục vậy? Kỳ heat của anh còn chưa đến mà.”
“Thì có sao đâu chứ? Anh không biết à? Cứ ở cạnh anh thì lúc nào mà em chả động dục.” Jae Kyoung không chút e ngại, thẳng thắn thừa nhận ham muốn vô độ của mình, rồi như để chứng minh cho Ji Heon thấy cậu ấy không hề nói điêu mà đang rất muốn làm tình với anh, Jae Kyoung ôm chầm lấy anh, hôn tới tấp lên môi anh, nuốt sạch những lời kêu ca kháng nghị của anh.
Giãy dụa vài cái tượng trưng, Ji Heon cũng bắt đầu đáp lại những nụ hôn vụn vặt của Jae Kyoung, cậu nhóc nhà anh vẫn chưa biết động dục thật sự là như thế nào nên mới mạnh miệng nói được mấy câu như vậy.
Đúng là Ji Heon chưa từng trải qua kỳ heat, cũng chưa từng tận mắt chứng kiến, nhưng dù gì, anh nghĩ mình vẫn hiểu biết hơn Jae Kyoung, vì ít nhất, anh sẽ không mạnh tuyên bố giống cậu ấy. Ji Heon cũng không muốn nói rõ cho Jae Kyoung hiểu, dù chỉ là mấy câu giải thích đơn giản, như khi đến kỳ heat thì Omega sẽ có ham muốn được mang thai, nếu Alpha không xuất tinh bên trong cơ thể thì Omega sẽ không thoả mãn, không thể làm dịu kỳ heat được, bắt buộc phải thụ tinh thì kỳ heat của Omega mới tạm ngưng, vân vân, mấy lời như vậy, Ji Heon không muốn Jae Kyoung nghe… càng không muốn cho cậu ấy thấy cảnh tượng đó.
Nên dù biết Jae Kyoung vẫn đang có phần xem nhẹ sức ảnh hưởng của kỳ heat, Ji Heon vẫn lựa chọn im lặng, không sửa lại cách nghĩ của cậu ấy.
Khi cả hai ra khỏi phòng tắm, Ji Heon vỗ nhẹ tay Jae Kyoung, kéo cậu ấy ngồi xuống giữa hai chân, bật máy sấy, làm khô tóc cho cậu ấy. Ji Heon còn tỉ mỉ tạo kiểu tóc cho Jae Kyoung, vừa làm vừa khen ngợi đủ kiểu, nào là: “Em để tóc rẽ ngôi trái đẹp trai hơn đấy, trông đàn ông lắm luôn.”, “Bảnh bao quá”, “Giống người mẫu lắm.”,…
Khen đến mức miệng khô lưỡi khô, anh mới giả vờ như vừa nhớ ra điều gì đó, bâng quơ nói: “À, Jae Kyoung này. Nãy anh quên nói với em, khi nào thấy anh có dấu hiệu sắp tiến vào kỳ heat thì em về nhà ngay nhé.”
“Anh điên à? Anh nói gì vậy chứ?” Jae Kyoung lập tức nghiêm mặt, dứt khoát phủi bay yêu cầu của anh.
Mọi nỗ lực nịnh nọt, vắt óc suy nghĩ từng câu khen ngợi của Ji Heon trong chớp mắt đã tan thành mây khói. Phản ứng của Jae Kyoung dữ dội hơn anh nghĩ, khiến anh phải luống cuống giải thích: “Anh không có ý đuổi em về, cũng không định chuồn đi đâu hết! Chỉ là…. Khi đang trong kỳ heat, anh sẽ không ra khỏi nhà được, anh cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, nên anh mới muốn em về. Anh nói thật mà, em không cần lo anh sẽ chuồn đi đâu đó tiêm thuốc ức chế, vào kỳ heat, dù muốn hay không thì anh cũng phải ở nhà thôi, nên em cứ yên tâm, lúc đó em nhớ về đi…..”
“Anh đang nói cái gì vậy? Đương nhiên em biết, nếu ở trong kỳ heat thì anh sẽ không đi đâu được, nên chuyện anh có ra ngoài hay không còn quan trọng nữa chắc?” Jae Kyoung mất kiên nhẫn ngắt lời Ji Heon, thái độ vẫn rất gay gắt.
“Thế tại sao…?”
Ji Heon chưa kịp hỏi tại sao cậu ấy lại có phản ứng mạnh như vậy, Jae Kyoung đã lên tiếng:
“Em phải ở lại để kiểm tra xem thuốc em tiêm có hiệu quả hay không chứ. Nếu anh tiến vào kỳ heat mà em không bị ảnh hưởng gì, chứng tỏ thuốc có tác dụng thật. Cũng đồng nghĩa với việc, em chắc chắn sẽ không phản ứng với lượng pheromone anh tiết ra hàng ngày. Đó là cơ hội tốt nhất để kiểm tra hiệu quả của thuốc, sao em có thể bỏ lỡ rồi đi về cho được?”
Ji Heon cau mày, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Jae Kyoung, thật lòng mà nói, trong mắt anh, Jae Kyoung có rất nhiều ưu điểm, kể cả nhược điểm nói dối siêu tệ của cậu ấy, trong mắt anh cũng rất đáng yêu.
Dù giải thích rất bài bản, lý luận cũng không tệ nhưng Ji Heon dám chắc, việc kiểm tra hiệu quả của thuốc chỉ là lý do nhỏ bé bên lề mà thôi. Đúng là Jae Kyoung đã tiêm thuốc, để biết được chính xác thuốc mới có tương thích với cơ thể của cậu ấy hay không thì phải dùng mọi cách để kiểm tra, thu thập kết quả càng sớm càng tốt.
Song, nguyên nhân quan trọng và cốt lõi nhất khiến Jae Kyoung sống chết cũng không muốn đi, tất cả đều vì cái người sắp phải đối mặt với kỳ Heat là anh – Jeong Ji Heon.
“Nhưng mà… lỡ kỳ heat của anh ảnh hưởng đến em, khiến em động dục thì sao?”
“Thì coi như em phí tiền thuốc thôi.” Jae Kyoung thản nhiên đáp, như thể chuyện mà Ji Heon vẫn luôn lo sợ chẳng có gì to tát.
Nhưng cậu ấy nói cũng chẳng sai. Đúng vậy, thuốc không có tác dụng thì coi như phí tiền thôi chứ biết làm sao. Tuy nhiên, chuyện nào có đơn giản như vậy? Nếu chỉ cần nói như thế thì có thể giải quyết được mọi chuyện, Ji Heon cũng chả phí công nghĩ cách khuyên Jae Kyoung về. Có quá nhiều thứ khiến anh phải bận tâm.
Cuối cùng, Ji Heon thở dài: “Nếu anh thấy có trong người có gì đó khác thường thì sẽ nói với em. Nếu đến lúc đó em vẫn chưa nhận ra thì coi như thuốc đã có tác dụng rồi đấy, sau khi xác nhận xong thì em về nhà ngay nhé.”
“Em không muốn.”
“Không muốn cái gì mà không muốn! Nghe anh đi, xác nhận xong là về ngay.”
“Em đã nói em không muốn, sao anh cứ đuổi em về thế?” Jae Kyoung cau mày, khó hiểu gặng hỏi: “Vào kỳ heat, em nghe nói Omega sẽ khó chịu đến mức cả ngày chẳng làm được gì, chỉ có thể nằm yên trên giường. Phải có người ở bên cạnh chăm sóc chứ? Anh cũng biết điều đó mà, nhưng anh cứ mở miệng, ngậm miệng là bảo em về, em khiến anh chán ghét đến vậy ạ?”
Biết Ji Heon thường sẽ ăn mềm chứ không ăn cứng, Jae Kyoung quyết định thay đổi chiến thuật, giọng đã không còn gay gắt nữa mà quay ngoắt trăm tám mươi độ, chuyển sang ấm ức, tủi thân. Để cho diễn xuất chân thật hơn, Jae Kyoung còn không ngại phồng má bĩu môi, thành công khiến đầu óc Ji Heon rối bời, cuống quýt nói ra suy nghĩ thật: “Không mà! Anh không chán ghét em!! Anh chỉ không muốn em nhìn thấy bộ dáng đó của anh!”
Ji Heon không nói rõ, bộ dáng mà anh không muốn cho Jae Kyoung thấy là gì, nhưng Jae Kyoung vẫn đủ tỉnh táo để hiểu, chính vì hiểu, nên cậu ấy mới ung dung đáp: “Anh ngại gì chứ? Em lúc nào chả ở trong trạng thái đó.”
“Đó là do em chưa biết thôi, khác nhau nhiều lắm.”
Jae Kyoung nhìn Ji Heon một lúc lâu rồi quay mặt đi: “Anh cũng như em thôi, đều chưa từng trải qua, sao có thể biết rõ được nó sẽ ra sao. Anh không cần nói nữa đâu, có chuyện gì xảy ra thì em vẫn tự lo liệu được cho bản thân. Khi nào em chắc chắn anh đã ổn thì em sẽ tự giác về.”
“Không! Em phải về luôn!”
Jae Kyoung im lặng, không trả lời.
Dù Ji Heon gọi tên cậu ấy mấy lần, Jae Kyoung cũng chẳng thèm đáp lại, thậm chí còn không buồn liếc nhìn anh lấy một cái. Ji Heon trợn mắt, nhìn chằm chằm vào cái gáy đang toát lên vẻ cứng đầu của ai kia một lúc lâu, cố tình thở hắt ra một hơi thật mạnh.
“Được được, coi như anh thua em. Nhưng nếu…. có làm thì em nhất định phải dùng bao cao su đấy.”
Nghe vậy, Jae Kyoung lập tức quay phắt lại nhìn Ji Heon với vẻ mặt như vừa nghe được chuyện hoang đường nhất trên đời, quả quyết nói: “Anh à, cái đó em còn cẩn thận hơn anh nhiều đấy!”
Ji Heon vừa định mở miệng cãi nhưng chợt bực bội nhận ra, ngay cả chuyện nhạy cảm như thế mà Jae Kyoung cũng nói đúng nốt.
Mẹ kiếp…
Mặc cho anh bị khoái cảm ăn mòn lý trí, không ít lần đòi hỏi cậu ấy tiến sâu vào, đòi hỏi cậu ấy chơi trần, bắn hết vào bên trong anh, nhưng trừ lần đầu tiên của cả hai, những lần sau đó, Jae Kyoung đều sẽ cẩn thận, sử dụng biện pháp an toàn khi làm tình, chưa lần nào vượt rào. Đó là vì cậu ấy nghĩ cho anh, là chuyện tốt nhưng chẳng hiểu sao, Ji Heon lại thấy rất bức bối, bực mình một cách khó tả.
Ngẫm một hồi cũng chẳng rõ tại sao mình lại bực bội đến như vậy, nhưng cảm giác có gì đó nghẹn ứ ngay lồng ngực khiến Ji Heon không cách nào xem nhẹ được, rất không thoải mái. Chẳng biết làm cách nào để xả cảm xúc khó hiểu này ra, Ji Heon chỉ có thể giận cá chém thớt, đưa tay vò rối tung mái tóc vừa được chính tay anh chải chuốt cẩn thận cho Jae Kyoung.
Sáng hôm sau, ngay khi trời vừa hửng sáng, Ji Heon đã gọi điện cho CEO Kang.
May mà ở Spoins, vẫn có CEO và trưởng phòng nhân sự biết rõ về đặc tính của Ji Heon, nói những chuyện đó với CEO Kang, thường thì Ji Heon cũng không cần tốn công giải thích quá nhiều. Ngẫm nghĩ một lát, Ji Heon quyết định nói thật hết mọi chuyện, tiện thể xin nghỉ phép hai tuần.
Sau vụ ầm ĩ ở bệnh viện với Jae Kyoung, nói thật, giờ Ji Heon như bị bóng ma tâm lý, trừ trường hợp bất khả kháng, còn không cứ thành thật hết cho xong, anh không muốn phải trải qua tình cảnh căng thẳng đầy chua xót như thế lần nữa. Đương nhiên, không phải chuyện gì cũng có thể nói huỵch toẹt ra được, còn phải xem đối tượng cần nghe là ai và xác định phạm vi xem họ được biết đến đâu. Như với CEO Kang, Ji Heon chỉ thành thật về tình trạng sức khoẻ của anh chứ không hề đả động gì đến Jae Kyoung, nguyên nhân vì sao anh lại ra nông nỗi này thì cứ bảo bệnh viện còn đang xem xét, chưa có kết quả chính thức là xong.
Đúng như Ji Heon dự đoán, ban đầu, CEO Kang tỏ ra rất ngạc nhiên, nhưng sau khi thẩm thấu hết tất cả các thông tin chấn động mà Ji Heon vừa nói, CEO Kang đã quay ngược sang trấn an Ji Heon, bảo anh đừng lo lắng, cứ yên tâm nghỉ ngơi cho khỏe.
“Vâng, cảm ơn anh đã thông cảm, à mà huấn luyện viên Oliver cũng đã hoàn thành chương trình huấn luyện với Jae Kyoung rồi, nên cậu ấy cũng muốn được nghỉ một thời gian.” Ji Heon vờ như anh chỉ bâng quơ nhắc đến chuyện của Jae Kyoung, nhằm tách biệt cả hai, không khiến người khác sinh nghi.
May mắn thay, CEO Kang cũng không để ý lắm, nhanh chóng đáp: “Ừm, mấy chuyện đó thì cứ để Jae Kyoung tự quyết định là được mà.”
Ngay từ đầu, CEO Kang đã quyết định sẽ giao hết quyền quyết định cho Jae Kyoung và Ji Heon. Thực ra, không chỉ Jae Kyoung, đối với các vận động viên đang hợp tác với Spoins, CEO Kang gần như sẽ không can thiệp vào lịch trình huấn luyện của bọn họ. Thân là cựu vận động viên quốc gia, CEO Kang cũng như phần lớn các nhân viên của Spoins là những người ý thức rõ nhất, không có ai hiểu biết tình trạng cơ thể của các vận động viên bằng chính bản thân bọn họ. Nên tập luyện ra sao, cường độ thế nào, tần suất bao nhiêu mới đủ, để tự các vận động viên và nhóm quản lý của bọn họ lên kế hoạch là đúng đắn nhất.
Nhất là khi vận động viên mà bọn họ đang nói đến là Kwon Jae Kyoung, người mà từ khi bắt đầu bước lên con đường đấu giải chuyên nghiệp, chỉ có vài ba năm đầu, cậu ấy còn nghe theo sự sắp xếp của Liên đoàn, sau đó thì cứ như ngựa hoang thoát cương đến tận hôm nay mà vẫn đạt được thành tích đáng nể.
Ai chứ CEO Kang vẫn luôn tin tưởng khả năng quản lý bản thân của Jae Kyoung.
“À đúng rồi, hôm qua ông Yang lại gọi đấy.” CEO Kang nhắc.
Ji Heon định hỏi lý do nhưng lại thôi. Ông Yang mà CEO Kang vừa nhắc đến là người của Ủy ban Thể thao Hàn Quốc. Vào thời điểm này, nguyên nhân khiến ông ta gọi điện cho bọn họ, chắc chắn chỉ vì một lý do muôn thuở: Muốn Jae Kyoung tham gia khóa huấn luyện mùa đông của đội tuyển bơi lội quốc gia sẽ bắt đầu khởi hành vào tuần này.
Hai tháng trước, ông Yang cũng đến gặp bọn họ và đề nghị chuyện đó, chưa cần Ji Heon nhắc khéo, CEO Kang đã tìm đủ cách lịch sự từ chối. Ông Yang cũng không bỏ cuộc ngay mà kiên trì thuyết phục CEO Kang, nhưng xui cho ông ta, CEO Kang là kiểu người rất vững lòng với những nhận định của chính mình, ông Yang đến lần nào, anh ta đuổi khéo lần đó, ấy vậy mà ông Yang cũng nhịn được tận ba, bốn lần chứ nào có ít ỏi gì.
Ai mà ngờ, đến tận hôm nay, Ủy ban Thể thao Hàn Quốc vẫn không bỏ cuộc. Theo những gì Ji Heon tìm hiểu được, chỉ còn hai ngày nữa là các vận động viên sẽ lên đường tham gia khoá huấn luyện, thời gian vô cùng gấp gáp, nhưng bọn họ vẫn cố chấp đến cùng, lần nữa gọi đến gây sức ép cho CEO Kang. Thậm chí, bên đó còn nói Jae Kyoung đến muộn hơn cũng được, miễn là cậu ấy có tham gia.
Cứ cái kiểu này, bọn bọ chắc chắn sẽ tiếp tục đeo bám đến tận khi khóa huấn luyện kết thúc mới thôi.
“Kể cũng lạ, bọn họ thừa biết Jae Kyoung không thích tham gia mấy khoá huấn luyện đó mà, sao cứ cố chấp muốn nhét cậu ấy vào thế nhỉ?”
“Chính vì thằng nhóc đó không thích nên bọn họ mới càng dai dẳng hơn đấy. Cậu không hiểu à? Bọn họ đang muốn chứng tỏ cho mọi người thấy, Jae Kyoung, vận động viên lúc nào cũng trưng cái mặt lạnh như tiền, luôn phớt lờ Liên đoàn, nhưng vẫn sẵn sàng tham gia các hoạt động do Ủy ban Thể thao tổ chức, chứng tỏ bọn họ uy tín, có tâm hơn Liên đoàn, gì chứ mấy cái này tôi đi guốc trong bụng đám người đó!”
Ji Heon tặc lưỡi chán nản, sao anh lại quên được chứ, dù là Liên đoàn hay Uỷ ban Thể Thao Hàn Quốc đều rặt một đám ích kỷ, đặt thể diện của bản thân lên trên hết, chẳng quan tâm đến cảm nhận của các vận động viên.
CEO Kang chợt nhớ ra điều gì đó, lần nữa nhắc nhở: “À, mà tôi nghe đâu, hình như Han Yu Seong cũng không tham gia khóa huấn luyện đợt này.”
“Thật ạ…?” Ji Heon ngạc nhiên hỏi lại.
“Ông Yang nói với tôi vậy, mà ông ta nói thì khả năng cao là thật.”
“Anh có biết lý do tại sao không ạ?”
“Giống Jae Kyoung đấy. Cậu ta nói muốn tìm một phương pháp huấn luyện hiệu quả hơn. Hình như bên Karba đã thuê riêng một huấn luyện viên người nước ngoài, kèm một – một cho cậu ta.”
Nghe được lý do sặc mùi ngớ ngẩn kia, Ji Heon không nhịn được mà bật cười: “Đến chuyện này mà bên đó cũng bắt chước học theo được sao.”
Vốn anh chỉ nói đùa cảm thán, không ngờ CEO Kang lại nghiêm túc đáp: “Ai mà biết được. Ông Yang cũng nói Karba đang cố gắng xây dựng hình ảnh cho Han Yu Seong, cố gắng biến cậu ta thành Kwon Jae Kyoung thứ hai đấy.”
Kwon Jae Kyoung thứ hai cơ à….
Ji Heon lắc đầu ngao ngán, thầm xếp Han Yu Seong và cả Karba vào một trong số những nhóm người mà anh ghét nhất: Làm chuyện gì cũng chẳng ra sao nhưng lại rất thích tỏ vẻ, làm màu.
Mà đến cả tinh thần thể thao cốt lõi nhất cũng chả ý thức được thì nói gì đến thành tích đây?
Kwon Jae Kyoung thứ hai? Trong thể thao, đứng thứ hai đồng nghĩa với thua cuộc, còn là cái kiểu thua đầy cay đắng, thua không cam lòng. Bên Karba phải kém hiểu biết đến mức nào, phải tuyệt vọng ra sao mới để cho Han Yu Seong gắn trên mình cái mác là hàng thứ phẩm của Jae Kyoung vậy?
Quan trọng nhất là thành tích thì không theo kịp, bị Jae Kyoung bỏ xa nhưng cứ cố đấm ăn xôi thì chỉ chuốc lấy tiếng cười cho thiên hạ mà thôi.
Dù là Jae Kyoung cũng phải dùng thực lực để đại diện cho tiếng nói của chính mình. Hiện tại, thành tích mà cậu ấy đạt được đủ để khiến giới thể thao bơi lội trong nước hãnh diện một thời gian dài, nên nên thiên hạ mới im hơi lặng tiếng trước tất cả các tin đồn xấu về thái độ lồi lõm của cậu ấy, trong giới cũng chẳng có ai dám nói ra nói vào. Nhưng nếu là vài năm trước, lúc cậu ấy mới quyết định tách khỏi Liên đoàn, ra nước ngoài tập huấn riêng, khối kẻ ghen ăn tức ở đã lên tiếng, các bài báo xỉa xói cũng thi nhau đưa tin, nói cậu ấy là thằng nhãi ranh, cảm thấy mình có chút thực lực đã bắt đầu ra vẻ ta đây!
“Mà mấy chuyện đó cậu cũng đừng bận tâm, phòng truyền thông của chúng ta lo được, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện ở công ty cứ giao cho mấy anh em. Có vấn đề gì cần hỗ trợ thì cứ gọi ngay cho tôi.” CEO Kang dặn dò thêm vài câu rồi cúp máy.