×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 79

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 79 - Jeong Ji Heon, tự mình trải nghiệm cảm giác của anh thì anh mới thấm thía, mới nhớ lâu được!
Prev
Next

VOL 4 – Chặng Quay Vòng – Chương 79: Jeong Ji Heon, tự mình trải nghiệm cảm giác của anh thì anh mới thấm thía, mới nhớ lâu được!

Dịch vừa truyền xong, Ji Heon biết có ở lại bệnh viện cũng không nghỉ ngơi được, có khi còn mệt người thêm, bèn lập tức xuống tầng trệt làm thủ tục xuất viện.

Bắt được taxi trước cổng bệnh viện, vừa lên xe, Ji Heon đã dặn bác tài:

“Bác tài cho cậu trai kia xuống ở Nonhyeon trước nhé, rồi đưa tôi về Yeoksam sau ạ.”

Jae Kyoung vừa ngồi vào xe, nghe vậy, lập tức chen ngang:

“Không cần, không đi Nonhyeon, bác tài cứ chạy thẳng đến Yeoksam luôn đi ạ.”

“Jae Kyoung à, hôm nay em về nhà đi nhé.” Ji Heon nhẹ giọng đề nghị, nhưng Jae Kyoung chẳng thèm để tâm.

Ji Heon kiên nhẫn lặp lại vài lần, đến lần thứ ba thì anh cũng bắt đầu cáu, ông bà nói quá tam ba bận, anh cũng đâu phải cái máy hát mà cứ nói mãi được, vừa định hỏi xem Jae Kyoung rốt cuộc muốn làm gì, đúng lúc đó, bác tài lại vừa hay chen ngang.

Khéo làm sao, bác tài là fan cứng của Jae Kyoung từ lúc cậu ấy bắt đầu sự nghiệp cho đến khi vang danh trên đấu trường thể thao quốc tế. Dù Jae Kyoung đã đội mũ, đeo khẩu trang, cũng không thể lọt qua được con mắt tinh tường của fan cuồng. Bác tài đu Idol thành công, mừng như bắt được vàng, rối rít đòi bắt tay Jae Kyoung khiến Ji Heon chẳng thể nói tiếp câu, chỉ đành an phận ngậm chặt miệng.

Xe taxi lao vun vút trên con đường đêm vắng tanh, chẳng mấy chốc đã đến trước tòa chung cư của Ji Heon. Jae Kyoung tỉnh như ruồi, xuống xe cùng Ji Heon, thậm chí, đôi chân dài của cậu ấy còn phát huy lợi thế, bước nhanh hơn anh, phi thẳng lên tầng 5, rất tự nhiên ấn mật mã, mở toang cửa nhà Ji Heon.

“Em không về thật à?” Ji Heon vào sau Jae Kyoung, tiện tay đóng sập cửa lại.

Jae Kyoung cởi áo khoác và mũ ném lên sofa, kiên quyết lắc đầu: “Em không.”

“Vậy gọi cho Min Woo, bảo cậu ấy sáng mai đến đón em đi.”

“Không cần.” Jae Kyoung nói rồi, không để Ji Heon kịp hỏi tại sao, cậu ấy đã ngồi phịch xuống sofa, vắt chéo chân, dáng vẻ lười nhác hiếm thấy: “Em không đi tập đâu.”

“Sao lại không?”

Jae Kyoung không đáp, Ji Heon nhìn cậu ấy một lúc rồi lại hỏi: “Mai không đi, vậy ngày kia thì sao?”

“Cũng không đi.”

“Thế bao giờ em mới đi?”

Jae Kyoung lần nữa giả điếc.

Ji Heon thở dài, không gặng hỏi thêm, quay người đi đến khu vực hành lang nối với cửa ra vào, cúi xuống xỏ giày.

Vừa ngẩng đầu lên, Ji Heon lập tức đối diện với vẻ mặt khó coi của Jae Kyoung, không biết từ lúc nào mà cậu ấy đã sấn đến chỗ Ji Heon, túm chặt lấy cổ tay anh.

“Anh đi đâu đấy?”

“Anh đi đâu thì liên quan gì đến em!” Ji Heon cố giật tay ra nhưng không được.

“Anh định quay lại bệnh viện à? Hay định đến phòng khám tư gần nhất để gắn chip ức chế?” Ji Heon không nói cũng chẳng cản trở đến việc Jae Kyoung tự ý đưa ra kết luận, cậu ấy siết chặt tay anh hơn, gằn giọng ra lệnh: “Anh tuyệt đối không được làm vậy!”

“Anh không đến bệnh vi…”

“Cả hiệu thuốc, cửa hàng tiện lợi, siêu thị đầu ngõ, anh cũng không được bén mảng đến!”

Trong lúc kích động, lực tay của Jae Kyoung dần mất khống chế, như gọng kìm khoá chặt tay Ji Heon, lực mạnh đến mức cổ tay anh bắt đầu tê dại.

Mãi đến khi Ji Heon nhíu mày, hô đau, cậu ấy mới nhận thức được bản thân vừa làm gì, lập tức buông tay. Ji Heon còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cánh tay rắn rỏi kia lại vươn đến chỗ anh, vòng tay cứng cáp ghì chặt eo, vừa ôm vừa đẩy, cưỡng ép lôi anh vào nhà.

“Trong hai tuần tới, anh đừng hòng bước chân ra khỏi cái cửa đó, em mặc kệ là chuyện gì xảy ra, anh phải ở nhà với em, không được biến mất khỏi tầm mắt của em, anh nghe rõ rồi chứ?”

“Em…. Điên rồi chắc! Bỏ tay ra!”

Giày còn chưa kịp cởi, Ji Heon cứ vậy bị Jae Kyoung lôi xềnh xệch vào lại phòng khách, còn phải nghe câu tuyên bố xanh rờn của Jae Kyoung, Ji Heon bực mình, vừa vùng vẫy vừa hét:

“Anh nói bỏ ra!! Anh ở nhà anh cũng chẳng sao, còn em, em ở đây làm gì hả?”

“Anh thật sự thắc mắc chuyện đó sao? Có dùng đầu gối nghĩ cũng biết, nếu em không ở đây trông chừng, chắc chắn anh sẽ chuồn đến bệnh viện tư hoặc hiệu thuốc ngay còn gì? Lại bảo không phải đi?”

“Vậy nên…. Ý em là em sẽ ở đây để giám sát anh? Trong hai tuần ư?”

“Thì cũng tựa tựa, nhưng anh bỏ từ giám sát đi, gọi là bảo vệ, nghe đỡ chướng tai.” Jae Kyoung tỉnh bơ nói rồi ngồi xuống sofa, Ji Heon cũng bị kéo ngã ngồi lên đùi cậu ấy.

Nào còn tâm trí để bận tâm đến tư thế ngồi, Ji Heon quay sang nhìn Jae Kyoung, nghiến răng nghiến lợi, lên tiếng chất vấn:

“Bảo vệ? Anh có gì mà cần bảo vệ? Thế còn việc tập luyện của em thì sao? Em định bỏ tập hẳn hai tuần chắc? Em định làm thế thật đấy hả?”

Ji Heon nhìn Jae Kyoung với ánh mắt đầy hăm dọa, như thể nếu cậu ấy dám nói bậy bạ hoặc chơi chiêu im lặng là vàng, anh sẽ nhào lên ăn tươi nuốt sống cậu ấy luôn.

Jae Kyoung liếc nhìn bộ dạng cáu kỉnh hiếm thấy của Ji Heon, thản nhiên đáp:

“Từ mai là bắt đầu giai đoạn điều chỉnh thả lỏng của em, cần gì đi tập nữa.”

“Ở đâu ra chứ? Ai cho phép?”

“Em cho phép chứ ai. Làm sao? Cơ thể em cần thả lỏng thì em nghỉ ngơi, em còn phải đợi ai cho phép nữa đây?” Jae Kyoung nhướng mày đáp trả.

“Em… em nói vậy mà nghe được hả?” Ji Heon tức đến mức suýt thì nghẹn lời.

“Sao lại không?”

Jae Kyoung cũng không né tránh nữa, cậu ấy ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Ji Heon, như sợ anh sẽ bỏ chạy, vòng tay đang quấn quanh eo anh càng siết chặt hơn.

“Anh cũng biết, nếu đi tập huấn nước ngoài về, giai đoạn nghỉ ngơi thích nghi phải mất ít nhất mười ngày. Em không xuất ngoại, nhưng mấy bài tập luyện cường độ cao với Oliver đã tương đương với việc em huấn luyện ở Úc trong một tháng rưỡi. Giờ em bảo sẽ giảm khối lượng tập luyện xuống trong hai tuần tới để điều chỉnh thì có gì quá đáng? Anh sẽ phản đối sao? Chắc chắn là không đúng chứ?”

“Nhưng đây đâu phải giảm, đây là em nghỉ hẳn luôn còn gì!” Ji Heon gằn giọng phản bác.

“Chỉ nghỉ bơi thôi chứ em vẫn tập các bài huấn luyện thể lực tại nhà được. Huấn luyện viên Yoo còn bảo sẽ mang bóng tập đến cho em mà.”

Khi nghe nói Jae Kyoung đã sớm bàn bạc xong xuôi với huấn luyện viên Yoo, Ji Heon hiểu, chuyện này không thể thương lượng được nữa. Một khi Jae Kyoung đã quyết tâm nghiêm túc, dù có mười cái xe tăng cũng chẳng kéo cậu ấy quay đầu được.

Ji Heon cảm thấy ruột gan anh sôi ùng ục như đang bị lửa nóng thiêu đốt.

Đúng như Jae Kyoung nói, thông thường, sau khi tập huấn ở nước ngoài một tháng, các vận động viên sẽ được nghỉ ngơi, điều chỉnh khoảng nửa tháng. Việc Jae Kyoung nghỉ tập hai tuần không ảnh hưởng mấy đến phong độ của cậu ấy, thậm chí còn giúp cơ bắp được phục hồi sau một tháng rưỡi bị huấn luyện viên Oliver vắt kiệt đến giá trị cuối cùng.

Nhưng đâu phải chỉ cần nói vậy là cậu ấy được quyền chễm chệ ở nhà anh?

Nếu muốn nghỉ ngơi, Jae Kyoung nên về căn hộ của cậu ấy mới hợp lý chứ!

Nói đúng hơn, cậu ấy ở đâu cũng được, miễn là không ở gần anh, ở nơi càng xa càng tốt!

“Được, được, coi như anh đã nhận được đề xuất nghỉ ngơi của em, anh sẽ báo lại với công ty, giờ em về nhà đi nhé!”

“Em đã bảo không về rồi mà.”

“Về đi mà Jae Kyoung, làm ơn!” Ji Heon gào lên, cố gắng gỡ cánh tay đang ghì chặt eo mình ra.

Vừa thoát khỏi vòng tay của Jae Kyoung, Ji Heon đã đứng bật dậy, lùi lại vài bước, anh hét lớn: “Những gì bác sĩ nói ở bệnh viện em cũng nghe hết rồi cơ mà? Em có phản ứng quá mức với pheromone của anh đấy!! Không chỉ đơn giản là nảy sinh ham muốn tình dục mà pheromone của anh còn kích thích hệ thần kinh phó giao cảm của em nữa!! Vào hai ngày đầu khi huấn luyện viên Oliver đến Hàn, nồng độ Axit lactic trong máu của em tăng cao cũng vì….”

“Em biết, em biết. Vì thế nên em mới muốn ở lại đây để theo dõi còn gì.” Jae Kyoung gác tay lên lưng ghế sofa, thản nhiên ngắt lời Ji Heon.

Câu nói khó hiểu kèm với thái độ hờ hững của Jae Kyoung khiến Ji Heon hoang mang nhíu mày: “Theo dõi? Em theo dõi cái gì?”

Jae Kyoung nhìn Ji Heon, hơi nghiêng người, vắt chéo chân, nói một câu chấn động: “Em tiêm thuốc rồi.”

“Cái… cái gì? Em vừa nói cái gì vậy?”

“Em nói, em tiêm thuốc giảm độ nhạy pheromone rồi. Loại mạnh hơn thuốc uống hàng ngày, có tác dụng trong hai tuần.”

Cái đéo gì vậy? Anh vừa nghe cái đéo gì thế?

Ji Heon chớp mắt liên tục, một lúc sau mới hoàn hồn, lắp bắp hỏi lại: “Em… em nói thật à…?”

“Vâng. Trong lúc anh truyền nước, em đã đến gặp bác sĩ phụ trách ca của anh, nhờ ông ấy tư vấn, ông ấy có đưa ra phương án tạm thời, nói em tiêm thuốc, sau khi em đồng ý thì ông ấy đã liên hệ với khoa cấp cứu để em xuống đó tiêm luôn. Bình thường phải khám ngoại trú mới được tiêm như thế, nhưng vì anh và em đang thuộc trường hợp đặc biệt…”

“Em điên rồi sao??” Theo mỗi câu nói của Jae Kyoung, cơ thể Ji Heon không khống chế được mà hơi lảo đảo, giọng nói của anh cũng mang theo sự run rẩy khó nhịn.

Khoé môi Jae Kyoung lập tức nhếch lên, như thể đã đợi khoảnh khắc này từ lâu, Jae Kyoung dựa hẳn người vào lưng ghế sofa, cười khẩy: “Thấy chưa? Anh cũng không nhịn được còn gì? Anh cũng nói em điên đấy thôi? Đây chính xác là những gì anh đã làm với em đấy. Tự ý dùng thuốc, không thèm nghĩ đến chuyện sẽ thảo luận với em dù chỉ một lần!!”

“Jae Kyoung à…”

“Cảm giác thế nào hả anh? Em cũng lần đầu làm chuyện ăn miếng trả miếng thế này, anh thấy….”

“Kwon Jae Kyoung, đủ rồi đấy!” Không để Jae Kyoung nói hết câu, Ji Heon đã tức tối gầm lên, anh lao đến túm lấy cổ áo Jae Kyoung, vành mắt đỏ ửng vì cơn giận: “Em nói vậy mà nghe được ư?”

Dù bị Ji Heon túm chặt cổ áo, Jae Kyoung vẫn giữ nụ cười nhạo báng trên môi, thấy vậy, Heon tức đến mức bật cười, hai tay lại siết chặt hơn.

“Ăn miếng trả miếng? Em nghĩ em và anh giống nhau chắc?”

Câu nói đó của Ji Heon đã thành công khiến sắc mặt Jae Kyung sa sầm. Mắt híp lại nhìn chằm chằm người đang túm chặt cổ áo mình, môi khép mở vài lần định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng, sau tiếng thở hắt nặng nhọc, Jae Kyoung mới cố kìm nén cơn giận, lên tiếng:

“Anh, đừng bao giờ nói thế trước mặt em nữa.”

“Nếu anh cứ nói thì sao?” Đang trong cơn nóng đầu, Ji Heon không chút nao núng, lập tức đáp trả: “Anh không nói thì cũng vậy thôi!! Nó là sự thật!!”

“Sự thật gì hả anh?”

“Em là vận động viên bơi lội quốc gia đấy Jae Kyoung. Hơn nữa, em còn sắp thi đấu ở Olympic!!”

Jae Kyung nhướng mày, chớp mắt như đang muốn hỏi vậy thì sao?

Ji Heon cố gắng nén cơn bực dọc, kìm hãm ham muốn muốn đấm cho Jae Kyoung một cú nhớ đời, trầm giọng nói:

“Sao em có thể tự ý dùng loại thuốc đó mà không nói với anh một lời nào vậy chứ?”

“Anh nói nghiêm trọng quá đấy, loại thuốc đó là loại gì chứ? Bộ em chơi hàng cấm hay sao? Thuốc em tiêm là bác sĩ tư vấn, bệnh viện kê đơn đàng hoàng đấy, bác sĩ bảo, đó là loại thuốc mà các vận động viên hay dùng!”

“Ha! Các vận động viên hay dùng? Đó là các vận động viên hoạt động ở giải đấu thường thôi!” Ji Heon lớn giọng phản bác: “Các vận động viên thi đấu ở giải quốc tế., rất hiếm người dùng loại đó. Phần lớn đều dùng thuốc uống hàng ngày!!”

“Đấy đấy, vì định kiến như vậy nên mới ít người dùng đó anh. Trong khi chẳng có bằng chứng nào cho thấy nó ảnh hưởng đến thành tích thi đấu cả.”

“Em….!”

“Anh cũng vừa nói đấy thôi, hiếm nhưng không phải không có người dùng. Trong số những người em biết cũng có, và người ta chẳng gặp vấn đề gì khi xét nghiệm doping hết, đã vậy thì anh còn ngại gì nữa chứ?” Jae Kyung nhún vai nói, còn bồi thêm một câu trước khi Ji Heon kịp lên tiếng: 

“Mà giờ anh có lớn tiếng bất mãn với em cũng chẳng thay đổi được gì. Em đã tiêm, thuốc vào người rồi, anh mà lén em đi tiêm hay uống thuốc ức chế thì chẳng khác nào anh xem thường công sức của em!”

“Với cả, làm thế cũng trái với nguyên tắc của anh mà. Theo lời anh nói, cả hai cùng ok mới là tốt nhất, nếu không được thì chỉ nên để một người chịu thiệt, kiên quyết không để cả đôi bị ảnh hưởng còn gì.”

“Vậy nên….” Ji Heon cau mày, trầm giọng cắt ngang lời Jae Kyung: “Vì em chịu thiệt rồi nên anh cứ yên tâm ung dung đứng ngoài đi à? Ý em là thế đúng không?”

“Vâng, lúc nào mà anh cũng hiểu nhanh thế này có phải đỡ không.” Jae Kyung đáp: “Anh cứ yên phận đứng ngoài đi, anh đã chịu thiệt một lần rồi còn gì.”

“……”

“Lần này, đến lượt em.” Jae Kyung hơi ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Ji Heon, khẳng định chắc nịch.

Vẻ mặt tự tin, ánh mắt sâu thẳm, cùng câu nói “đến lượt em” của cậu ấy khiến Ji Heon sững người. Jae Kyung đang cố tình “trả đũa” lại hành động trước đó của anh. Thông qua phương thức trực tiếp và hiệu quả nhất, Jae Kyoung muốn Ji Heon tự mình trải nghiệm cái kiểu yêu đương cao thượng, sẵn sàng hy sinh tất cả vì đối phương tệ hại đến mức nào.

Đương nhiên, Jae Kyung không điên rồ đến mức tiêm thuốc ức chế chỉ vì lý do đó. Chắc chắn cậu ấy còn có suy nghĩ và kế hoạch riêng, nhưng giờ, Ji Heon không còn tâm trí nào để suy xét đến chuyện đó nữa.

“Em đúng là… đúng là hết thuốc chữa rồi!” Ji Heon phải khó nhọc lắm mới nặn ra được câu nói mắng chửi mà anh cho là nặng lời rồi quay người bỏ đi.

Ngay lập tức, Jae Kyung bật người dậy, lao đến nắm lấy cổ tay anh.

“Anh lại định đi đâu?”

“Bỏ tay ra.”

“Em hỏi anh đi đâu?”

“Về phòng, được chưa!” Ji Heon gắt lên, hất tay Jae Kyung ra.

Jae Kyung không hề có ý nhượng bộ, cậu ấy áp sát vào ng người Ji Heon hơn, tay giữ chặt vai anh.

“Đương nhiên là được, nhưng nghe em nói đã.”

“Không, anh không muốn nghe.”

“Chỉ có hai tuần thôi mà.”

“Đủ rồi, hai tuần hay gì thì…”

“Không phải một tháng, cũng không phải hai tháng, chỉ có hai tuần thôi!” Jae Kyong lớn tiếng nhấn mạnh từng từ để át đi mấy câu nói cáu kỉnh của Ji Heon, ngữ điệu kiên định hơn bao giờ hết.

Vẻ trêu tức, nhạo báng, cười cợt trước đó đã không còn hiện hữu trên khuôn mặt của Jae Kyoung, quai hàm cậu ấy căng chặt, độ cong nơi khoé môi đã sớm trở lại bình thường, bàn tay đang giữ chặt vai Ji Heon khẽ dùng sức, ép anh phải đối diện với dáng vẻ nghiêm túc của cậu ấy. Bốn mắt chạm nhau, Jae Kyung hạ giọng nói:

“Em biết anh lo lắng điều gì. Em hiểu, nhưng bác sĩ đã khẳng định với em, đây là loại thuốc mà các vận động viên hay dùng nhất. Nghĩa là độ an toàn của nó đã được kiểm chứng. Em nghĩ tên tuổi của em cũng đủ nổi để bệnh viện bên đó biết, nếu có chuyện gì xảy ra với sức khoẻ của em thì chuyện không chỉ đơn giản là trách mắng vài câu rồi xong, bọn họ không liều mạng được như anh đâu. Bác sĩ nói, tác dụng phụ duy nhất của thuốc ức chế này chỉ làm mất khứu giác tạm thời hoặc đau đầu thôi. Không có gì to tát lắm đâu.”

“Sao có thể khẳng định chắc nịch vậy được? Tuy hiếm nhưng cũng có trường hợp bị mệt mỏi, đau nhức cơ toàn thân cơ mà.”

Ji Heon lập tức phản bác:

“Đó là tác dụng phụ đặc trưng của tất cả các loại thuốc kháng pheromone đấy! Em quên anh học ngành gì rồi chắc? Nên các vận động viên mới phải sống chết tìm cho ra loại thuốc giảm độ nhạy hợp với mình và chỉ dùng đúng một loại đó!”

“Em biết. Nhưng lỡ như loại thuốc này không hợp với em và gây ra tác dụng phụ thì cũng có sao đâu? Nó chỉ có tác dụng trong hai tuần và hai tuần sắp tới em cũng tiến vào giai đoạn nghỉ ngơi rồi, nên em mới tiêm. Nếu thật sự em phải đổi thuốc thì nên làm càng sớm càng tốt, và thử nghiệm thuốc ngay trong thời gian nghỉ ngơi sẽ tốt hơn là thử giữa lúc đang tập luyện căng thẳng, đúng chứ?”

Những gì Jae Kyoung vừa nói hoàn toàn đúng.

Khi Ji Heon đang trong trạng thái kháng thuốc nghiêm trọng như hiện tại, nếu cả hai vẫn muốn ở cạnh nhau, Jae Kyoung bắt buộc phải đổi thuốc ức chế để không bị pheromone của anh tác động lên hệ thần kinh phó giao cảm. Từ giờ đến khi khai mạc Olympic còn nửa năm, nếu muốn đổi thuốc thì đúng là nên làm ngay để cơ thể có đủ thời gian thích ứng, thay vì đợi đến sát ngày. Và tất nhiên, thử thuốc trong giai đoạn nghỉ ngơi sẽ là lựa chọn khôn ngoan hơn là đi tiêm ngay giữa lúc tập luyện căng thẳng.

Những điều đó, Ji Heon đều hiểu.

Nhưng dù lý trí mách bảo với anh là đúng, song về mặt tình cảm, Ji Heon vẫn khó lòng chấp nhận được.

Vì kiệm lời nên ai cũng nghĩ khả năng giao tiếp của Jae Kyoung kém, điều đó không sai, khả năng giao tiếp của Jae Kyoung đúng là rất tệ, nhưng chỉ cần cậu ấy muốn, cậu ấy có thể vận dụng từ ngữ rất tài tình, bẻ lái câu chuyện theo hướng không ai ngờ.

Đó là điều mà Ji Heon đã khám phá ra sau khi làm việc chung với Jae Kyoung không lâu.

Hiện tại cũng vậy, nếu bị cuốn theo những gì cậu ấy vừa nói, ai cũng sẽ cho rằng cậu ấy đã làm hết những gì có thể, còn Ji Heon nhìn sao cũng thấy giống mấy người hay giận dỗi vô lý.

Nhưng ngẫm nghĩ kỹ, lý lẽ những tưởng đúng đắn kia thực ra lại ẩn chứa vô vàn kẽ hở.

Điểm mấu chốt nhất biến tất cả lời bao biện của Jae Kyoung trở nên vô dụng chính là việc, thay vì phải tiêm thuốc ức chế, chịu đựng hàng tá sự rủi ro, cậu ấy chỉ cần tránh xa nguồn cơn ảnh hưởng đến mình – pheromone của Ji Heon là xong.

Thậm chí, dù không chia tay cũng được, cậu ấy chỉ cần tránh mặt đợi đến khi cơ thể Ji Heon trở lại bình thường, đủ để cấy chip mới là xong….

Và, Ji Heon cũng hiểu rõ điều đó hơn ai hết, thủ thuật cắt nghĩa câu từ của Jae Kyoung, anh đã trải qua nhiều đến mức sắp miễn dịch rồi.

Nên anh chẳng thấy được xoa dịu mà chỉ thấy tức điên, tức vì Jae Kyoung tự ý làm việc liều lĩnh đó với danh nghĩa là vì anh, anh còn giận hơn khi nghĩ đến việc, những tác dụng phụ không mong muốn kia sẽ có khả năng xuất hiện trên người cậu ấy. Song, điều khiến Ji Heon đau khổ nhất chính là hành động và cả lối suy nghĩ mà Jae Kyoung đang thể hiện chính là bản sao hoàn hảo cho những gì mà anh đã áp đặt lên cậu ấy trước đó.

Cái này là gậy ông đập lưng ông ư? Quả báo này đúng là cay đắng quá mức rồi….

“Điên mất thôi…”

Ji Heon đứng giữa phòng khách, bất lực đến mức không biết nên phản ứng ra sao, phải liên tục xoa mặt để cố giữ tỉnh táo. Thấy vậy, Jae Kyoung lại kéo anh ngồi xuống sofa, chậm rãi nói:

“Em cũng muốn giành huy chương vàng. Và em sẽ giành được, Bây giờ em còn khao khát nó hơn cả anh.”

Đúng vậy.

Dù Ji Heon có sốt ruột đến mấy thì cũng không thể so được với chính người trong cuộc. Nói gì thì nói, nếu có bất cứ chuyện gì đó không mong muốn ập đến, người trong cuộc mới là kẻ tuyệt vọng nhất.

“Vậy em càng không nên làm những chuyện liều lĩnh như thế mới đúng!”

Nhìn Ji Heon cúi đầu thở dài, Jae Kyoung khó tin bật cười: “Anh nói gì vậy? Ai mới là người làm liều ở đây chứ?”

“Em được bác sĩ đảm bảo, xác nhận, dù có dính phải tác dụng phụ, cùng lắm nó chỉ làm em ăn uống mất ngon nên em mới tiêm.”

Jae Kyoung cười khẩy, nói thêm:

“Không như ai đó, biết sẽ gặp tác dụng phụ nguy hiểm nhưng vẫn cố chấp làm. Em sao mà tranh được cái danh hiệu làm liều đó của anh đây.”

“Này, em vừa phải…”

“Em thật sự thấy khó hiểu đấy, người chỉ cần biết em tiêm một mũi thuốc giảm độ nhạy pheromone có tác dụng vỏn vẹn hai tuần đã cuống cuồng hết cả lên như anh, sao lại đối xử với bản thân tàn nhẫn đến vậy hả?”

“Xin em đừng nói nữa…” Trước điệu bộ trêu ngươi quá mức gợi đòn của Jae Kyoung, Ji Heon cuối cùng cũng nổi đoá:

“Anh đã nói bao nhiêu lần rồi. Em và anh khác…”

Chưa kịp nói hết câu, cằm anh đã bị Jae Kyoung giữ chặt, bị ép ngẩng đầu lên, chưa kịp phản ứng lại, môi Jae Kyoung đã ập đến, đè mạnh lên môi anh.

Pha cưỡng hôn bất ngờ khiến Ji Heon sững cả người, chỉ biết chớp mắt, để mặc Jae Kyoung cạy môi anh, luồn lưỡi vào trong khoang miệng, đẩy nụ hôn thêm sâu hơn. Sau khi đã tận hưởng đủ vị ngọt ngào của nụ hôn bá đạo, Jae Kyoung cắn nhẹ lên môi dưới có hơi sưng đỏ, ướt át của Ji Heon rồi mới chịu rời môi, gằn giọng nhấn mạnh:

“Em cũng đã nói với anh không biết bao nhiêu lần. Đừng bao giờ nói câu đó nữa.”

Vừa nói, cậu ấy vừa dùng ngón tay cái lau vết đi nước bọt mờ ám ngay khoé môi Ji Heon, ngữ điệu mang theo chút cảnh cáo:

“Jeong Ji Heon, anh nghe cho kỹ, lần sau anh còn nói câu đó thì em sẽ lập tức hôn anh, bất kể thời gian, địa điểm, có người ngoài ở đó hay không em cũng mặc kệ. Muốn hôn em thì anh cứ nói tiếp đi.”

Sống gần ba mươi năm trên đời, Ji Heon chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày, anh trở thành vai chính trong phim tình cảm lúc bảy giờ tối, đã vậy còn đóng đúng tập bị vai nam chính còn lại cưỡng hôn xong nói mấy câu sến chảy nước mới ghê chứ……

Lúc Ji Heon vẫn đang ngơ ngác, cố gắng thẩm thấu giọng điệu bá đạo vừa rồi của Jae Kyoung, cậu ấy chợt hô lên một tiếng như vừa nhớ ra điều gì đó, nhếch môi nhìn Ji Heon:

“À mà biết đâu được, biết đâu anh lại cố tình nói nhiều hơn để em phải hôn anh?”

“Hả…?”

“Em nói, biết đâu anh sẽ cố tình nói nhiều hơn để được em hôn.”

“Em đang nói cái gì vậy hả??”

Ji Heon nhìn Jae Kyoung với vẻ mặt vô cùng biểu cảm, như đang muốn hỏi bằng cách nào mà cậu ấy có thể nảy ra được suy tưởng hoang đường cỡ đó.

Jae Kyoung ngả người, tựa lưng vào sofa, thư thái mỉm cười:

“Vì anh thích em còn gì.”

… Mẹ kiếp!!

Đến lúc này, Ji Heon mới nhận ra, hôm nay anh không chỉ đào một cái hố tự chôn mình.

“Đừng có đùa. Anh cũng cảnh cáo em, nếu em còn bịt miệng anh kiểu này nữa thì anh sẽ cắn rách môi em đấy.” Ji Heon cố tình nghiêm mặt nói để che giấu sự lúng túng.

Jae Kyoung nhướn mày nhìn anh: “Vậy cơ à?”

Rồi với lấy cái gối tựa gần đó, tỳ cằm lên. Không cần nhiều lời, bộ dáng thư thái của Jae Kyoung đã cho Ji Heon thấy rõ, cậu ấy chẳng hề bận tâm đến lời đe dọa vừa rồi của anh, thậm chí còn không tin anh sẽ làm thật.

Jae Kyoung ngẫm nghĩ một lúc, mỉm cười nói:

“Vậy thay vì hôn, em sẽ uống thuốc cho anh nhìn nhé? Mỗi lần anh nói gì khiến em điên tiết, em sẽ uống thuốc giảm độ nhạy pheromone, loại hàng ngày em vẫn hay uống. Em cũng tò mò đấy, không biết thuốc uống kết hợp với thuốc tiêm thì sẽ gây ra phản ứng gì đây?”

“Này!!”

“Đương nhiên là em đùa thôi.” Jae Kyoung nhún vai, cười nói.

Cơn tức đã được đẩy lên đỉnh điểm nhưng không có chỗ trút, Ji Heon thật sự rất muốn đấm thẳng vào khuôn mặt gợi đòn của Jae Kyoung nhưng lại không nỡ. Cuối cùng, sau tiếng thở dài não nề, anh mệt mỏi vùi mặt vào lòng bàn tay.

“Đừng có đùa kiểu đó nữa, xin em đấy.”

“Em tin anh không ngốc đến mức nghĩ lời em nói là thật, anh biết là em chỉ nói đùa đúng chứ? Nhưng anh vẫn thấy sợ sao?”

“Đương nhiên rồi.”

“Vậy anh thử nghĩ xem, lúc em biết chuyện, hơn nữa đó còn là sự thật mà không phải là đùa giỡn, là sự thật không thể cứu vãn, em đã cảm thấy thế nào?”

“…”
“Tự mình trải nghiệm thì mới thấm, mới nhớ lâu anh à.”

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

1 (55)
Phát Sóng
09/01/2024
Omega cua anh2
Omega Của Anh
10/06/2025
Cận cảnh 4
Cận Cảnh
06/05/2025
To cao ong chu
Tố Cáo Ông Chủ Của Tôi
10/06/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
vuabet hb88 navyteam s666 S666 https://j888net.com/ game tài xỉu http://fb888.in.net/ link tải kubet hitclub luckywin sv388 7mcn xoso66 https://88vn.network/ mu88.com https://sunwinli.net/ keonhacai https://rr88.wales/ hi88 789 club Link vào 8live Nhat vip Sun win Thabet Link vào Debet Yo 88 tải app Uk88 UK88

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation