DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 78
VOL 4 – Chặng Quay Vòng – Chương 78: Lời thổ lộ cay đắng
Bất ngờ đến mức một từ cũng không kịp thốt, Ji Heon hoảng hốt bật dậy khỏi giường, khao khát được lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên mặt Jae Kyoung. Nhưng, đến khi khoảng cách giữa cả hai được rút ngắn, Ji Heon đã lập tức hối hận.
Ở khoảng cách mà anh chỉ cần đưa tay ra là đã có thể chạm vào Jae Kyoung cũng khiến anh nhìn rõ hơn bao giờ hết, từng tia phẫn nộ, đau khổ và tuyệt vọng đan xen chằng chịt, ẩn sâu dưới đáy mắt Jae Kyoung. Tim Ji Heon quặn thắt, anh không muốn nhìn thấy những cảm xúc đó xuất hiện trên người Jae Kyoung, chúng khiến anh rất khó chịu.
“Em phải làm sao mới được đây?” Để mặc cho nước mắt rơi khó kiểm soát, Jae Kyoung nhìn thẳng vào Ji Heon, dù hai mắt đã đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào, nhưng Jae Kyoung vẫn vậy, vẫn luôn thẳng thừng đến mức khiến Ji Heon đau lòng: “Em phải làm gì thì anh mới chịu dừng mấy hành động điên rồ này lại? Hay em yêu cầu công ty đổi quản lý khác cho em nhé? Nói em hết thích anh rồi, không muốn thấy mặt anh nữa, muốn đổi người khác? Hay anh muốn em viết giấy cam kết sẽ không đến gần anh cho đến khi Olympic kết thúc? Như vậy có đủ không? Em có cần làm thêm gì nữa không?”
Trái với những câu từ sắc bén như đang khoét sâu vào vết thương của cả hai, mỗi lời nói ra, nước mắt nóng hổi lại trào ra khỏi hốc mắt Jae Kyoung, một phần chảy xuôi theo gò má, phần còn lại đọng trên hàng mi dày của cậu ấy. Mỗi lần Jae Kyoung chớp mắt, khối chất lỏng mặn chát đọng trên mi lại rơi tí tách xuống sàn, kéo theo cả trái tim của Ji Heon, cùng nhau chìm sâu xuống đáy vực.
Anh không muốn thế này, anh không hề muốn khiến cậu ấy phải khổ sở thế này….
“Anh…. xin lỗi…..”
“Jae Kyoung à…. anh thực sự xin lỗi….” Giọng Ji Heon run rẩy.
Ngay khi anh đưa tay lên, định lau nước mắt cho Jae Kyoung, cổ tay anh đã bị Jae Kyoung tóm chặt.
“Đừng xin lỗi, đừng nói nữa. Em đang phải cố hết sức để giữ bình tĩnh đây, giờ mà nghe anh xin lỗi thêm… chắc em phát điên mất.” Jae Kyoung hất mạnh tay Ji Heon ra, nói tiếp: “Anh cũng đừng làm cho lời xin lỗi mất đi giá trị của nó, anh thật lòng nghĩ anh đã làm sai sao? Thật chứ? Không, không hề! Anh vẫn cho rằng mình làm đúng, vì anh nghĩ đó là cách tốt nhất để em có thể giữ phong độ, thi đấu thật tốt, giành huy chương vàng, em nói không sai chứ?”
“Jae Kyoung à…”
“Em biết anh làm vậy là vì muốn tốt cho em.” Jae Kyoung không cho Ji Heon cơ hội giải thích, lần nữa ngắt lời anh: “Trên đời này, làm gì còn quản lý nào có trách nhiệm và tận tụy với vận động viên như anh nữa chứ.”
“Jae Kyoung à, anh…”
“Nhưng anh này…” Jae Kyoung lại cắt ngang lời Ji Heon: “Nếu anh thật sự nghĩ cho em, chứ không phải chỉ nghĩ đến thành tích của em, thì anh đã không làm vậy.”
“…”
“Jeong Ji Heon, nếu anh thực sự coi em là con người, là một người biết suy nghĩ, có cảm xúc, biết tổn thương, chứ không chỉ là một vận động viên bơi lội, thì anh đã không làm như thế.”
Đúng như Ji Heon dự đoán, Jae Kyoung đã đinh ninh, anh chỉ quan tâm đến thành tích của cậu ấy, Việc Ji Heon bất chấp nguy hiểm, tăng liều lượng thuốc ức chế, chịu đựng tất cả các triệu chứng phụ cực đoan, chỉ vì trách nhiệm công việc, vì Jae Kyoung là vận động viên mà anh phụ trách.
Lý trí mà nói, nếu đứng ở góc nhìn của Jae Kyoung, cậu ấy suy nghĩ như vậy cũng là lẽ thường tình. Thậm chí, Ji Heon còn từng thật lòng mong, nếu có ngày cậu ấy phát hiện ra những chuyện anh đang giấu diếm, cậu ấy cứ nghĩ như thế thì tốt biết mấy. Nhưng khi mọi chuyện thực sự xảy ra ngay trước mắt, chứng kiến Jae Kyoung đau khổ đến mức khóc nức nở, anh mới muộn màng nhận ra, nếu anh không giải thích, nếu anh để mặc cho suy nghĩ đó in sâu vào tiềm thức của Jae Kyoung, chẳng khác nào anh đang tự tay đẩy cậu ấy rơi xuống vực thẳm.
Dù anh hèn nhát đến cỡ nào, dù anh có muốn trốn tránh hiện thực đến mấy đi nữa, anh có thể để mặc bản thân gánh lấy hết thảy những đau khổ, nhưng tuyệt đối không muốn thấy Jae Kyoung suy sụp….
“Không phải!” Ji Heon dùng chính cánh tay vừa bị Jae Kyoung hất đi, túm chặt lấy tay cậu ấy, gấp gáp phủ nhận: “Không phải như vậy đâu.”
Sợ Jae Kyoung sẽ lại hất tay anh ra, Ji Heon khẽ siết chặt hơn, nhưng may mắn thay, lần này cậu ấy không làm thế. Thay vào đó, biểu cảm trên mặt Jae Kyoung lại càng vặn vẹo, trông buồn bã hơn bao giờ hết: “Không phải vậy thì là gì? Đừng nói với em, anh thực sự nghĩ em muốn thế này? Đừng có nói với em, anh phát rồ đến mức cho rằng em sẽ quan trọng thứ thành tích hư ảo kia, nên dù anh có bị tác dụng phụ cũng chẳng sao hết, em sẽ mặc kệ, coi như không thấy! Anh thực sự nghĩ như vậy sao hả?”
“Không, không phải, anh biết em sẽ ghét việc này, anh biết em sẽ rất lo cho anh.” Ji Heon vội lên tiếng: “Đó cũng là lý do mà anh không dám nói với em.”
“À… cái này còn tệ hơn đấy, anh biết em ghét mà vẫn làm ư? Tại sao vậy?”
“Vì đây là cách tốt nhất.” Bàn tay Ji Heon đang siết chặt cánh tay Jae Kyoung khẽ run rẩy, anh quả quyết nói: “Làm gì cũng được, miễn là không bắt em phải uống thuốc có khả năng gây ảnh hưởng đến cơ thể của em.”
“Đổi lại, anh tự mình dùng thuốc? Dù biết rõ sẽ có tác dụng phụ nặng nề?” Nghe Ji Heon nói xong, Jae Kyoung càng giận dữ hơn: “Anh biết gì không? Thà anh nói thẳng với em, anh muốn tránh mặt em cho đến khi Olympic kết thúc còn hơn là làm như thế!”
“Ừm…. anh cũng có nghĩ đến cách đó.”
“Vậy thì tại sao…!”
Jae Kyoung bức xúc hét lớn, nhưng chưa kịp gào hết câu, cậu ấy đã đột ngột im bặt. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đủ loại cảm xúc khó nói nên lời hiện lên trên khuôn mặt Jae Kyoung.
Jae Kyoung hoài nghi nhìn Ji Heon: “Chẳng lẽ… chuyến công tác mà anh nói đến hôm trước… là vì chuyện này sao? Nhưng vì em không muốn anh đi…. nên anh mới dùng thuốc? Vậy, mọi chuyện là do em sao?”
“Không! Không phải! Em…” Ji Heon vội phủ nhận, nhưng Jae Kyoung đã không nghe lọt tai nữa.
“Tại sao vậy anh?” Jae Kyoung nhìn Ji Heon, vẻ mặt tràn ngập hoang mang xen lẫn tổn thương: “Em đã nói là em sẽ giữ lời hứa, em sẽ nghe lời anh, chỉ cần anh không cố tình tránh mặt em là được, dù có thấy khó chịu, dù không muốn xa anh nhưng chỉ cần là chuyện anh nói thì em sẽ làm hết!! Em nói là em sẽ giữ lời cơ mà!! Em đã thất hứa với anh bao giờ chưa?! Em cũng hứa là em sẽ giành huy chương vàng!! Những gì em đã nói với anh, rốt cuộc thì anh nhớ được bao nhiêu? Hay giây trước em nói xong, giây sau anh đã quên sạch?”
“Jae Kyoung à…”
“Hay anh sợ em không giữ lời hả? Em không đáng tin đến vậy ư?”
“Không phải!! Anh đã nói không phải!!” Cuối cùng, cảm xúc bị dồn ép đã bùng nổ, Ji Heon phát điên hét lớn, anh bấu chặt cánh tay Jae Kyoung, lắc mạnh, gào to từng chữ: “Là vì anh không muốn xa em! Anh muốn ở bên cạnh em, muốn được ngày nào cũng có thể nhìn thấy em, chạm vào em, nên anh mới làm vậy!”
Lần này, Jae Kyoung im lặng, để yên cho Ji Heon nói hết câu, không lên tiếng ngắt lời anh, cũng không đáp lại anh, chỉ mở to mắt, ngơ ngác nhìn anh.
Ji Heon buông tay Jae Kyoung ra, cả người mềm nhũn, ngồi phịch xuống giường. Anh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt nâu của Jae Kyoung. Cách màn nước mắt, đây là lần đầu tiên Ji Heon thấy hình bóng của mình phản chiếu trong mắt Jae Kyoung lại trở nên mờ nhạt như thế, mọi thứ đều nhoè viền, hư ảo, như sắp sửa vỡ vụn.
Ji Heon mệt mỏi đưa tay lên xoa mặt, giọng anh vọng ra từ khe hở giữa mấy kẽ ngón tay nghe đặc biệt trầm:
“Em có nhớ, trước đây em đã từng hỏi anh, nếu không gặp em nữa, liệu anh có nhớ em không, liệu anh có thấy sợ hãi trước viễn cảnh tương lai sẽ không thể gặp lại em nữa không? Anh còn cười, nghĩ, em chỉ nói vậy để hù doạ anh….. anh cũng không bận tâm quá nhiều, nhưng giờ…. Anh phải thừa nhận…..”
Ji Heon vùi hẳn mặt vào lòng bàn tay, nghẹn ngào nói tiếp: “Nghĩ đến việc có thể sẽ không được gặp em nữa, anh thật sự rất sợ. Từ giờ đến lúc khai mạc Olympic còn tận tám tháng nữa, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra trong khoảng thời gian dài như vậy, anh thực sự không chịu nổi. Vì thế….. anh mới quyết định dùng thuốc.”
Khi Ji Heon chật vật thổ lộ lòng mình, Jae Kyoung cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, cậu ấy phải dùng sức siết chặt nắm đấm mới có thể đứng vững nghe anh nói hết câu.
Nhìn Ji Heon đang ngồi trên giường bệnh trắng toát, Jae Kyoung vẫn im lặng.
Ji Heon không có can đảm ngẩng lên nhìn Jae Kyoung, anh đoán, giờ biểu cảm của cậu ấy chắc đang hoang mang, rối bời lắm. Kiểu như: “Mình vừa nghe cái gì vậy?”, “Những gì anh ấy vừa nói có đúng như mình nghĩ không?”, rồi tự mình hoang mang, suy nghĩ để tìm câu trả lời.
Đúng như anh dự đoán, một lúc lâu sau, âm thanh khàn đặc của Jae Kyoung vang lên từ phía trên đỉnh đầu anh: “Anh à, anh biết mình vừa nói gì đúng chứ?”
Ji Heon chỉ khẽ cười thay cho câu trả lời. Rồi, anh hạ tay xuống, ngẩng mặt lên nhìn Jae Kyoung, chậm rãi gật đầu: “Ừm, anh biết chứ, anh đang muốn nói là anh đã thích em rồi, không phải kiểu thích trong sáng mà em ghét, anh thích em, hệt như cách mà em thích anh vậy.”
“…”
“Nói ra có lẽ em sẽ thấy khó tin, anh cũng chỉ mới nhận ra đây thôi, nhưng có lẽ, anh đã thích em từ lâu, chẳng qua do anh cứ mãi né tránh…..”
Nghe được người mình vẫn luôn đặt trong lòng thổ lộ tình cảm, Jae Kyoung không hề vui mừng, cũng chẳng tỏ vẻ nghi ngờ hay phủ nhận. Cậu ấy chỉ lẳng lặng nhìn Ji Heon với vẻ mặt tuyệt vọng mà anh chưa từng thấy bao giờ, khó nhọc cất tiếng hỏi: “Sao anh lại… tại sao giờ anh mới nói? Tại sao…. lại nói ra vào lúc này?”
Ji Heon lần nữa cúi đầu, phải đối diện với ánh mắt không có chút độ ấm nào của Jae Kyoung, đối với anh chẳng khác nào tra tấn.
Thấy Ji Heon không trả lời, Jae Kyoung hỏi dồn: “Sao anh lại để em biết anh thích em theo cách này chứ?! Để em biết được, tình cảm của anh dành cho em là lý do khiến anh làm ra hành động tự huỷ hoại bản thân như thế? Tại sao?”
Đúng vậy, trong tình cảnh oái oăm, hỗn độn như thế này, sao anh lại bắt Jae Kyoung đối diện với hết nỗi đau này đến nỗi đau khác vậy? Nghe Jae Kyoung chất vấn, Ji Heon cũng phải thầm tự hỏi. Trong vô vàn cách để bày tỏ lòng mình, sao anh lại chọn cách thổ lộ đau đớn thế này? Vì không muốn Jae Kyoung hiểu lầm tình cảm của anh, tổn thương thêm, anh đã nóng vội nói hết tất cả mà không nghĩ đến việc, nó chỉ khiến cậu ấy càng thêm đau khổ.
Đáng lẽ anh nên ngậm chặt mồm mới đúng….
Ji Heon bắt đầu hối hận. Đáng lẽ, anh nên giả vờ như chuyện cũng không có gì to tát, dù Jae Kyoung có thể buồn lòng nhưng rồi thời gian cũng sẽ chữa lành tất cả. Dù không có can đảm thổ lộ tình cảm như Luke, thì ít ra, anh cũng nên quản kỹ cái miệng của mình, vào lúc mà anh đã để mọi chuyện trở nên bung bét đến mức không cách nào cứu vãn, những lời thổ lộ vừa rồi có khác nào cái cớ tệ hại mà anh lấy ra để biện minh cho chính mình đâu chứ….
Cảm giác như chỉ cần đặt sai một nước cờ, cả bàn cờ cũng theo đó rối tung lên. Cứ ngỡ hạnh phúc yên bình sẽ kéo dài đến tận khi Olympic kết thúc, nhưng nó đã vỡ tan tành chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tệ hại nhất là, người đánh ra nước cờ sai ấy không phải ai khác, mà chính là anh. Hơn nữa, đến tận lúc này, Ji Heon vẫn không biết anh phải đặt quân cờ ở đâu để biến nó thành nước đi đúng.
Trong tình huống đó, anh còn lựa chọn nào khác sao?
Đúng lúc này, Jae Kyoung khàn giọng lên tiếng: “Nếu anh thật sự thích em, ngay khi biết được nguyên nhân mọi chuyện, anh nên nói rõ với em. Anh phải nói, thì chúng ta mới có thể cùng suy nghĩ, tìm cách giải quyết tốt nhất cho cả hai.”
Câu nói vừa rồi của Jae Kyoung chính là lời hồi đáp cho nước đi sai của Ji Heon, cảm giác như mọi suy nghĩ trong đầu đều bị Jae Kyoung nhìn thấu, Ji Heon không nhịn được bật cười: “Ừm, anh cũng đã nghĩ đến chuyện đó.”
Ji Heon theo thói quen, định đưa tay lên xoa trán, nhưng mu bàn tay lại nhói lên, ắt hẳn kim truyền dịch cắm trên đó đã bị lệch ven vì cử động của anh.
“Nhưng làm gì có cách nào vẹn toàn được cho cả hai chứ? Xa nhau thì cả hai chúng ta đều buồn mà.” Ji Heon vừa nói vừa nhìn mu bàn tay đang dần sưng tím.
Chính anh cũng chẳng hiểu nổi, chỉ mới lệch ven đây thôi mà sao nó lại sưng to đến vậy.
“Thà cứ để một người đau khổ còn hơn cả hai. Và người đau khổ đó, đương nhiên phải là anh.”
“Đương nhiên? Ha! Ai quy định vậy? Vì em là vận động viên sắp thi đấu ở Olympic, còn anh chỉ là quản lý của em sao?” Giọng nói trầm buồn của Jae Kyoung lại vang lên.
Ji Heon vẫn không ngẩng đầu, anh nhìn chằm chằm vào mu bàn tay sưng tím một lúc, quyết đoán gỡ băng dính, rút kim truyền ra: “Không, không phải đâu. Dù em không phải vận động viên Kwon Jae Kyoung mà chỉ là Jae Kyoung, nếu gặp tình huống tương tự, anh nghĩ mình vẫn sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.”
“Tại sao?”
Ji Heon ném cây kim vừa rút xuống sàn nhà, hai khuỷu tay anh tỳ lên đầu gối, gập người về phía trước, đây chính là tư thế tạo cho anh cảm giác an toàn nhất.
Ji Heon ngẩng đầu, nhìn Jae Kyoung đang đứng trước mặt mình, nhẹ giọng nói:
“Vì anh thích em.”
Ở góc nhìn từ dưới lên, Ji Heon cảm giác được ánh mắt Jae Kyoung sau khi nghe anh nói như vậy đã trở nên lạnh lẽo và tối tăm hơn.
Không cách nào chịu nổi, Ji Heon lại hèn nhát rũ mắt, chậm rãi đan hai tay vào nhau.
“Vì thích em nên anh muốn dành cho em tất cả những điều tốt đẹp nhất, còn những thứ tồi tệ, cứ để anh gánh vác là đủ. Anh muốn như vậy, chỉ có làm thế, anh mới thấy lòng mình thoải mái.”
“Thoải mái? Thích ai đó thì sao có thể chỉ thấy thoải mái được?” Jae Kyoung lẩm bẩm như thể đang tự nói với chính mình.
Giọng điệu hoài nghi của cậu ấy khiến Ji Heon bật cười khẽ:
“Ừm, anh biết là nghe có vẻ vô lý. Nhưng anh thật sự muốn như vậy, anh luôn làm vậy và cũng chỉ biết làm thế thôi. Đó là cách để anh thích một người.”
“Anh à, những gì anh làm trước giờ chỉ là trò chơi tình ái thôi! Chứ không phải là anh đang thích ai đó đâu.” Jae Kyoung gào lên đầy giận dữ:
“Mà cái trò chơi tình ái đó của anh, nói đủ thứ lý do để bao biện chứ thực chất chỉ là chuẩn bị để chia tay thôi. Đóng vai như thể mình là người yêu độ lượng, nhưng bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng buông tay đối phương không chút do dự!!”
Càng nói, lời lẽ của Jae Kyoung càng trở nên cay nghiệt.
Cậu ấy dường như không thể chấp nhận việc Ji Heon gán mác tình yêu lên những hành động mà anh đã làm thêm nữa…..
“Thích ai đó thì sẽ thể hiện cả những mặt xấu xí, sẽ lụy tình, con mẹ nó, để níu kéo người mình thích, ai mà chẳng từng phải làm đủ trò thảm hại, phải làm đủ trò mất mặt? Anh nhìn em này! Anh ngẩng lên nhìn em đi này!! Anh biết rõ em đã làm những gì vì anh đúng không? Thích một người thì phải như vậy đấy. Làm sao mà lúc nào cũng tỏ ra ngầu lòi, ung dung tự tại được chứ? Thích mà như vậy sao??”
Thật lòng, Jae Kyoung đã phơi bày mọi khía cạnh của bản thân trước mặt Ji Heon, kể cả những khoảnh khắc đáng xấu hổ mà cậu ấy không muốn anh chứng kiến. Song, Ji Heon lại không cảm thấy như vậy, trong suốt những năm tháng quen biết Jae Kyoung và cả quãng thời gian dài cả hai xa cách, chưa một lần Ji Heon nghĩ Jae Kyoung thảm hại, xấu xí hay đáng thương.
Nhưng có lẽ, vì đó là Jae Kyoung nên anh mới thấy như vậy. Cậu ấy luôn tự tin vào bản thân. Vì vậy, dù có làm những hành động không phù hợp với mình, trông cậu ấy cũng không hề lố bịch. Trái lại, Ji Heon chỉ thấy Jae Kyoung luôn toả sáng, dễ dàng thu hút tầm mắt của anh.
Có thể nói, vì luôn có niềm tin to lớn vào bản thân, nên Jae Kyoung trong mắt Ji Heon vẫn luôn là sự tồn tại rất chói mắt.
Nhưng…. đó là Jae Kyoung, không phải anh….
Đúng vậy, anh không phải Jae Kyoung. Jeong Ji Heon là kẻ không thể nào luỵ tình, níu kéo hay phơi bày hết ruột gan của mình ra trước mặt người khác. Đối với anh, đó mới là hành động tự huỷ hoại bản thân.
Những gì mọi người thích, chỉ có vẻ bề ngoài và những gì anh cố thể hiện cho xã hội thấy.
Một Ji Heon dịu dàng, trưởng thành và lịch thiệp, nói cho đúng thì đó cũng là anh, nhưng chỉ là phần bề nổi, còn phần chìm sâu dưới đáy, nào có ai muốn biết chứ……
Anh chỉ cần thể hiện tốt những điều kia là được, không cần phơi bày hết những góc khuất tăm tối bên trong. Thậm chí, ngay cả khi anh đã khoác cho mình vỏ bọc đẹp đẽ hào nhoáng, người khác vẫn dễ dàng chán ghét anh, nói gì đến việc anh để lộ ra những vết thương lòng đã mưng mủ từ lâu chứ?
Đến anh còn muốn chối bỏ, huống chi là người khác, cái anh nhận lại sẽ chỉ là sự thất vọng và cảm giác cô độc khi lần nữa chứng kiến ai đó rời đi.
“Anh biết em khó chấp nhận…. nhưng chắc anh sẽ không thay đổi được đâu.” Ji Heon siết chặt hai bàn tay đang đan vào nhau.
“Vậy tức là cả đời này, anh sẽ luôn lấy cớ vì muốn tốt cho đối phương mà ôm đồm hết mọi thứ về mình sao? Không chút do dự, hy sinh cả thế xác lẫn tình cảm? Anh muốn sống như vậy thật sao?!” Jae Kyoung cười nhạt, buông lời chế nhạo.
“Mấy lời em nói có hơi quá rồi, nghe thảm lắm đấy… nhưng… cũng có phần đúng.” Ji Heon gật nhẹ: “Thôi, em nghĩ như vậy cũng được. Anh không ép em phải hiểu và làm theo cách của anh. Việc thấu hiểu ai đó là thứ không thể ép buộc. Nhưng nếu sau này có chuyện tương tự xảy ra, anh chắc chắn vẫn sẽ lựa chọn như bây giờ.”
Nói đến đây, Ji Heon im lặng một lúc. Sau khi sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, anh bình tĩnh nói tiếp:
“Anh không muốn mỗi lần gặp chuyện, chúng ta lại cãi nhau ầm ĩ thế này. Anh không muốn thấy em buồn vì anh, không muốn thấy em khổ sở vì anh, thật sự, anh cũng chả vui vẻ gì. Nếu cứ thế này, chi bằng chia tay còn h…..”
“Mẹ kiếp! Lời chia tay mà anh nói như đang thông báo thời tiết ấy nhỉ? Anh nói ra dễ dàng đến vậy ư?” Giọng Jae Kyoung lại bắt đầu nhuốm màu giận dữ.
“Chia tay thì sao đâu chứ? Có gì to tát mà phải làm ầm ĩ lên?” Cố duy trì thái độ thản nhiên, Ji Heon dửng dưng nói: “Anh đã chia tay cả chục lần rồi, chính anh còn không đếm xuể. Chuyện hợp rồi tan, diễn ra thường xuyên đến mức đối với anh nó chẳng khác nào cơm bữa, dù đối tượng là ai cũng chẳng có gì khác biệt…. kể cả là em cũng vậy….”
Chẳng biết là để tự giễu chính mình hay vì muốn tăng thêm tính thuyết phục cho mấy câu vừa rồi, Ji Heon còn cười khẩy vài tiếng:
“Có bắt đầu thì sẽ có lúc kết thúc. Nếu cảm thấy không thể cùng nhau đồng hành lâu dài thì chia tay sớm sẽ bớt đau khổ. Dây dưa thêm cũng chỉ làm tổn thương nhau nhiều hơn thôi.”
Đó là lời nói thật lòng của Ji Heon.
Cũng là nguyên nhân khiến anh ậm ừ đánh trống lảng mỗi khi Jae Kyoung đề cập đến chuyện tương lai của cả hai sau Olympic. Anh chẳng muốn nghĩ ngợi sâu xa, bởi vì anh không chắc, hay nói đúng hơn, anh không đủ tự tin, cho rằng cả hai có thể bên nhau lâu dài.
“Chuyện đã thành ra như này rồi, có giấu diếm hay giải thích nhiều hơn cũng chẳng đi đến đâu, em muốn làm gì thì cứ làm đi.” Ji Heon ngẩng đầu nhìn Jae Kyoung: “Bây giờ chia tay hay sau này đều được, anh sẽ làm theo những gì em muốn.”
Jae Kyoung im lặng nhìn Ji Heon, vẻ mặt trống rỗng không chút biểu tình, cậu ấy nhìn anh một lúc lâu, lâu đến nỗi, Ji Heon đã nghĩ cậu ấy sẽ cứ thế mà bỏ về luôn thì Jae Kyoung lại lên tiếng:
“Đến tận lúc này mà anh vẫn nói sẽ chiều theo ý em sao?” Jae Kyoung cười nhạt, giọng điệu hàm chứa ý mỉa mai sâu đậm.
“Anh sẽ luôn chiều theo ý em, em muốn gì cũng được, em vui thì anh sẽ vui.” Jae Kyoung cười nhạo, nhại lại những lời Ji Heon đã nói vài tiếng trước.
Ngay khi vừa kết thúc câu, khoé miệng cậu ấy lập tức hạ xuống, trở về với dáng vẻ lạnh lẽo, không chút cảm xúc.
“Dù em đã nói với anh, em cực kỳ ghét như thế, nhưng anh vẫn sẽ làm….”
Bề ngoài dù có cố ngụy tạo đến mấy cũng không thể che giấu được sự thật, Jae Kyoung đang phải hết sức kiềm chế, cố gắng đè nén khao khát muốn bùng nổ.
Nhưng không một ai, kể cả Ji Heon cũng không biết, cảm xúc đang chất chứa đầy trong tâm trí Jae Kyoung lúc này phần lớn là nỗi buồn miên man khó đong đếm, chứ nào phải tức giận.
“Điều em ghét nhất thì anh sống chết không sửa, nhưng cứ mở mồm, anh lại nói sẽ chiều theo ý em.”
“…..”
“Đúng là dối trá.” Jae Kyoung nghiến răng nói xong câu cuối, dứt khoát quay người rời khỏi phòng bệnh.
Đợi cho bóng lưng cao ngất kia khuất hẳn, Ji Heon lần nữa vùi mặt vào lòng bàn tay. Nhắm mắt lại, cơn choáng váng, buồn nôn, kiệt quệ nhanh chóng ập đến, rút cạn sức lực của anh. Anh biết phải gọi y tá để cắm lại kim truyền dịch nhưng anh đã không còn sức nữa, cả người uể oải đến mức chẳng buồn nhúc nhích.
Một lúc sau, cửa phòng bất ngờ mở toang, y tá đẩy theo khay dụng cụ bước vào.
“Nghe nói kim truyền dịch của anh bị tuột phải không ạ?”
Ji Heon ngạc nhiên nhìn y tá. Sao cô ấy lại biết mà đến?
Y tá giải thích:
“Vận động viên Kwon Jae Kyoung đến báo với chúng tôi, cậu ấy bảo vị trí cắm kim của anh có dấu hiệu không ổn, nhờ chúng tôi đến xem gấp.”
Lúc này, Ji Heon mới bật thốt tiếng “À…” ngắn ngủi.
Hoá ra, vào lúc anh đinh ninh cậu ấy vì giận dỗi mà bỏ đi thì Jae Kyoung lại lặng lẽ gọi y tá đến xem vết thương cho anh.
“Đúng là tay anh hơi sưng này, chắc lúc nãy kim đâm lệch ven đây mà.” Y tá vừa nói vừa kiểm tra tay Ji Heon .
Nhìn mu bàn tay phải sưng phồng của Ji Heon, còn chưa đợi anh lên tiếng, y tá đã sốt sắng giải thích ngay. Cái kiểu không ai hỏi mà cũng chủ động khai tuốt tuồn tuột đó nhìn sao cũng thấy đáng nghi.
Ji Heon dám chắc, tình trạng tay phải của anh đã được Jae Kyoung miêu tả kỹ càng, không sót chút nào cho y tá biết trước khi cô vào phòng xem vết thương cho anh, nên cô mới phản ứng như thế.
Trong cơn kích động, khóc lóc, bất đồng quan điểm, chuyện gì cũng rối tung rối nùi cả lên như vừa rồi, Jae Kyoung vẫn kịp để ý đến mấy chi tiết nhỏ nhặt trên người anh sao?
“…………”
Nhận thức được điều đó, Ji Heon chẳng thấy vui sướng gì cho cam, anh chỉ thấy lòng càng nặng trĩu hơn.
Vào lúc y tá cắm kim truyền dịch mới lên mu bàn tay trái, Ji Heon cũng kịp thời nhăn mặt thể hiện sự đau đớn, như thế, thứ khiến cho lồng ngực anh nhức nhối là cơn tê nhói trên mu bàn tay chứ không phải vì chuyện tình cảm của cả hai.
Biết Jae Kyoung đi gọi y tá, Ji Heon cứ ngỡ cậu ấy sẽ quay lại ngay. Nhưng đến tận lúc y tá xử lý xong hết mọi chuyện, bóng dáng Jae Kyoung vẫn biệt tăm.
Chẳng lẽ cậu ấy chỉ dặn dò y tá vào xem cho anh rồi về thẳng nhà luôn sao?
Dù sao đi nữa, anh chỉ mong Jae Kyoung đừng bỏ dở buổi tập ngày mai, đó cũng là ngày cuối cậu ấy được luyện tập cùng với huấn luyện viên Oliver.
Chất chứa cả trăm ngàn lời muốn nói, Ji Heon vẫn chẳng dám gọi điện cho Jae Kyoung, anh chỉ có thể nằm trên giường bệnh, lo lắng suy nghĩ lung tung.
Thế rồi, qua 12g đêm, vào lúc Ji Heon đang mơ màng, Jae Kyoung đã xuất hiện, đi cùng cậu ấy là vị bác sĩ trung niên phụ trách ca bệnh của Ji Heon, trên tay ông chính là kết quả xét nghiệm của anh.
Vị bác sĩ thao thao bất tuyệt giải thích một loạt các chỉ số phức tạp, hoạ chăng chỉ có dân ngành y mới biết mấy thứ đó có ý nghĩa gì, cuối cùng, bác sĩ tóm gọn lại bằng một câu mà Ji Heon có thể nghe hiểu được:
“Nói chung, tình trạng sức khỏe của cậu bây giờ tả tơi lắm rồi.”
“Vâng…” Ji Heon rũ mắt, khẽ đáp.
“Như tôi đã nói trước đó, tạm thời cậu không được dùng thuốc ức chế, cả dạng tiêm lẫn dạng uống đều không được. Cứ để hormone tự điều chỉnh cho đến khi nó hoàn toàn ổn định, đừng đưa thêm bất cứ gì vào cơ thể nữa. Hai tuần sau sẽ tái khám, nếu chỉ số ổn định thì mới tính đến chuyện giảm nồng độ thuốc ức chế xuống mức thấp nhất rồi cấy chip mới. Còn hiện tại, cơ thể cậu không kham nổi nữa đâu, cứ cố chấp là nguy hiểm đấy.”
Giọng bác sĩ nghiêm nghị hơn hẳn so với lúc mới gặp, đoán chừng kết quả xét nghiệm của Ji Heon tệ hơn ông dự kiến, nên ông mới phản ứng mạnh đến thế. Ji Heon cũng muốn ngoan ngoãn vâng dạ cho xong chuyện, nhưng anh không thể, có rất nhiều thứ anh cần phải xử lý.
“Vậy pheromone thì sao ạ?”
“Cứ để nó tự tiết ra bình thường chứ sao.”
“…” Ji Heon thở dài, dù anh đã tỏ rõ vẻ khó xử nhưng bác sĩ vẫn không nhượng bộ.
Ông khoanh tay, nghiêm giọng nói:
“Nói một cách dễ hiểu thì tuyến pheromone của cậu bị ức chế đến mức sắp sửa bùng nổ rồi. Tôi đoán khoảng vài ngày nữa, cậu sẽ tiến vào kỳ Heat. Sau chu kỳ, lượng pheromone của cậu sẽ giảm xuống. Phải trải qua một chu kỳ Heat bình thường như vậy, pheromone của cậu mới tự điều tiết lại, chứ cứ thế này thì cậu có dùng thêm thuốc cũng chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn.”
“Khi ở trong kỳ Heat, tôi cũng không được dùng thuốc ức chế ạ?”
“Đúng vậy, không được dùng.”
Vậy anh phải sinh hoạt thế nào đây? Anh biết xoay sở ra sao? Còn công việc nữa? Ji Heon nuốt xuống những câu hỏi đang chực chờ bật ra khỏi miệng.
Bác sĩ không có nhiệm vụ phải đưa ra giải pháp cho những vấn đề đó, chuyện của anh, anh phải tự lo liệu, anh không còn nhỏ, đủ trưởng thành để hiểu thấu đáo những đạo lý ấy.
Ji Heon nhanh chóng đổi sang câu hỏi khác:
“Nếu trong thời gian đó…. tôi dùng thuốc thì sao ạ?
“Ơ! Cái cậu này! Tôi đã dặn không được dùng mà, cậu hỏi vậy là sao hả?”
“… Biết đâu được…. lỡ có chuyện bất khả kháng gì đó xảy ra thì sao ạ…. Tôi thật sự không có ý định sẽ làm trái lời bác sĩ, nhưng phải hỏi để còn phòng ngừa trường hợp xấu chứ…..”
Thấy Ji Heon quanh co nói đủ loại lý lẽ, ánh mắt bác sĩ nhìn anh càng thêm ngờ vực, rồi ông thở dài:
“Nếu cậu lại dùng thuốc thì các chỉ số cơ thể cậu sẽ càng tệ hơn, thời gian để hormone trở lại bình thường cũng sẽ lâu hơn. Nếu cậu thực sự có lý do bất khả kháng, tôi cũng chẳng cản được. Có điều, nếu cậu là con trai tôi, tôi thà đánh cho cậu một trận xong nhốt cậu trong phòng, còn hơn để cậu chơi đùa nguy hiểm với cơ thể của mình.”
Bác sĩ vừa dứt lời, Jae Kyoung vốn đang ngồi im lặng ở gần đó, đột ngột lên tiếng:
“Yên tâm đi ạ, tôi sẽ không để anh ấy dùng thuốc.”
Bác sĩ quay sang nhìn Jae Kyoung, mày nhướn lên như đang muốn cậu ấy thể hiện quyết tâm cho ông xem.
Jae Kyoung cũng rất phối hợp, lặp lại từng câu từng chữ:
“Tôi đảm bảo, tuyệt đối sẽ không để anh ấy động đến thuốc.” Jae Kyoung khoanh tay, trên mặt không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào.
Bác sĩ hài lòng, cười cười: “Vậy mới tốt.”
Rồi ông quay sang Ji Heon:
“Cậu đấy, nghe lời em trai cậu đi.”
“Không phải em trai ạ.” Jae Kyoung lập tức lên tiếng phản bác.
“Hửm? Không phải em trai sao? Vận động viên Kwon Jae Kyoung hình như mới đầu hai mươi tuổi chứ nhiêu?” Bác sĩ ngạc nhiên hỏi lại rồi nhìn vào tờ kết quả xét nghiệm trong tay: “Còn cậu Ji Heon năm nay hai mươi sáu nhỉ, hai người…..”
“… Dù sao cũng không phải em trai đâu ạ.” Jae Kyoung ngắt lời bác sĩ, cố chấp lặp lại.
“Rồi rồi, không phải em trai cũng có sao đâu, là gì thì cậu Ji Heon cũng nên nghe lời vận động viên Kwon Jae Kyoung đi.” Bác sĩ không bận tâm quá nhiều về mối quan hệ thực sự của cả hai, ông gấp tờ kết quả xét nghiệm lại, nói:
“Tình trạng của cậu không cần phải liên tục theo dõi, nếu cậu muốn xuất viện cứ tự chủ động gọi y tá nhé. Sáng mai hoặc truyền xong dịch rồi về đều được.”