×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 73

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 4 - Chặng Quay Vòng - Chương 73 - Lựa chọn đó có phải đã sai lầm không?
Prev
Next

VOL 4 – Chặng Quay Vòng – Chương 73: Lựa chọn đó có phải đã sai lầm không?

Việc ép bản thân ăn rồi lại liên tục nôn ra như vậy đã dẫn đến hệ quả tất yếu mà ai cũng dự đoán được, Ji Heon ngày càng gầy thấy rõ. Đến mức, đồng nghiệp đi ngang qua, ai cũng không nhịn được, hỏi thăm anh vài câu: “Anh ổn chứ? Có bị ốm gì không?”. Đặc biệt là phó phòng Nam, mỗi lần có dịp cùng Ji Heon đi ăn trưa, phó phòng Nam cứ hai ngày lại nhắc anh đi khám một lần.

“Anh nhắc tôi suốt đấy, trông tôi tệ đến mức đó à?”

“Gương nhà anh đâu hết rồi, anh không tự soi sao? Tệ hơn cả chữ tệ đấy.”

“…”

Đến người ngại phiền phức, chỉ thích hóng hớt chứ ít khi can thiệp quá sâu vào chuyện của đồng nghiệp như phó phòng Nam còn phải lên tiếng, Ji Heon dù muốn dù không cũng phải tự xem xét lại chính mình.

Gương thì ngày nào anh chả soi, nhưng soi với tâm thế như nào mới quan trọng, soi qua loa, vệ sinh mặt mũi hàng ngày thì đúng là không nhận ra. Nhưng, chỉ cần nán lại trước gương thêm vài phút, Ji Heon cũng thấy được hốc mắt trũng sâu thâm tím của mình, hai bên mặt hóp vào, xương gò má có phần hơi nhô lên, khuôn cằm cũng thon hơn hẳn, đặc biệt là vẻ mệt mỏi ẩn hiện ngay hai đầu chân mày, đúng là nghiêm trọng thật. Đối diện với hình ảnh có vấn đề của chính mình trong gương, Ji Heon nở nụ cười cay đắng, anh làm gì còn mặt mũi nào để đối diện với Jae Kyoung nữa đây? Mỗi khi cậu ấy lo lắng, mỗi khi cậu ấy giục anh đi bệnh viện, anh đều mạnh mồm nói nói không sao, nói cậu ấy đừng lo lắng quá…

Lo lắng quá ư?

Nhìn mình lúc này, đến cả Ji Heon còn thấy bệnh tật, huống chi là người khác.

Lại đến bữa trưa, phó phòng Nam vừa gắp miếng cá to nhất trong nồi cá kho vào bát cho Ji Heon, vừa cảm thán:

“Nói thật nhé, nếu không phải anh suốt ngày mặc đồ công sở, người khác chắc chắn sẽ tưởng anh là model mới nổi đấy. Chiều cao vốn đã vượt trội, nay còn gầy nữa. Nhưng, tôi và mấy người trong công ty biết anh vốn có thể trạng thế nào, mới tháng trước vẫn còn cân đối lắm, quay đi quay lại, còn chưa đến ba mươi ngày đã thế này, tôi sao mà không lo được, đã vậy anh còn nói sẽ bỏ thuốc lá, ăn uống thất thường. Nghe tôi, đi khám đi Ji Heon, tôi nghi anh mắc bệnh gì đó thật đấy, lần nào gặp cũng thấy gầy hơn.”

Nghe vậy, Ji Heon lần nữa nhận thức được thể trạng của anh bây giờ đúng là bi đát, cũng hiểu tại sao mọi người lại lo lắng cho anh.

“Tôi không bị bệnh gì đâu, chỉ là viêm dạ dày ruột cấp tính thôi.” Ji Heon bình thản nói dối.

“Thật á?” Phó phòng Nam nhíu mày, vẻ mặt đầy ngờ vực.

“Ừm. Tôi chán ăn là do cứ ăn vào là tôi sẽ nôn ra hết.” Cái này thì anh nói thật.

“Trời đất, bảo sao!” Phó phòng Nam lắc đầu xuýt xoa: “Thế này thì ghi hình kiểu gì nữa?”

Việc ghi hình mà phó phòng Nam vừa nói đến chính là buổi quay trực tiếp tại studio cho chương trình Đồng hành cùng sao. Lần trước hai bên họp, biên kịch Choi có nói, buổi ghi hình đặc biệt trong studio sẽ diễn ra vào cuối năm nay hoặc đầu năm sau. Ji Heon cứ chủ quan, nghĩ còn lâu mới đến lúc đó, không ngờ thời gian trôi qua nhanh đến mức anh còn chưa kịp nhận ra thì tuần sau đã đến lịch ghi hình.

“Ghi hình thì có sao đâu, chỉ cần ngồi đọc kịch bản rồi nói vài câu là xong thôi. Cũng đâu phải vừa ăn vừa quay, tôi cũng có nôn ở đó đâu mà lo.”

“Tôi biết, nhưng đã lên sóng truyền hình thì cũng mặt mũi cũng nên tươi tắn một chút chứ, anh nhìn anh bây giờ mà xem.”

“Chuyện đó… hiện tại tôi cũng chả còn cách nào, bệnh này trị lâu lắm, không kịp nữa rồi.”

Nghe Ji Heon nói vậy, phó phòng Nam lập tức quát:

“Không được bỏ cuộc! Đến lúc đó, đội ngũ trang điểm và ánh sáng của đài truyền hình sẽ lo liệu hết. Anh cứ tin tôi đi.”

Lo liệu được hay không thì Ji Heon cũng mặc kệ.

Thực lòng mà nói, Ji Heon chẳng quan tâm đến chuyện hình ảnh khi lên tivi sẽ xấu đẹp, tròn méo ra sao. Vấn đề đáng lo bây giờ là anh bị sụt cân quá nhiều, dẫn đến thể lực giảm sút, anh cũng không chắc bản thân có thể trụ được mấy tiếng đồng hồ dài đằng đẵng ở trước máy quay không….

Nghe anh than thở, phó phòng Nam cau mày nói: “Anh đi truyền dịch đi, truyền dịch ấy!”.

“Truyền dịch á?”

“Ừm. Hồi trước tôi cũng bị viêm dạ dày ruột cấp tính, suýt chết, truyền dịch vào mới thấy đỡ hẳn. Lúc đó tôi sụt mất 7kg trong vòng một tuần, còn bị mất nước nữa chứ.”

Nghe lời khuyên của phó phòng Nam, chiều hôm đó, Ji Heon xin về sớm một tiếng để đi truyền dịch. Thực ra, trong lúc truyền, anh vẫn còn bán tín bán nghi về tính hiệu quả của cách chữa cháy tạm thời này, ai cũng biết, kiểu truyền này cũng chỉ như việc nạp đường hoặc các khoáng chất cần thiết cho cơ thể, nó không làm anh tăng cân được. Nhưng thật bất ngờ, sau khi truyền xong, Ji Heon lại thấy khỏe hơn hẳn. Chắc không phải do tâm lý, vì ngay cả Jae Kyoung cũng nói: “Hôm nay anh có vẻ khỏe hơn thì phải” và tỏ ra rất vui mừng.

Nhưng chữa cháy cũng chỉ là tạm thời, hiệu ứng khoẻ hơn đó chỉ kéo dài vỏn vẹn hai ngày.

Sau khi tận hưởng trọn vẹn hiệu quả của dịch truyền, Ji Heon tiếp tục đi truyền dịch vào giờ nghỉ trưa của ngày hôm sau và hôm sau nữa. Thế nhưng, đến ngày thứ ba, anh lại bắt đầu nôn ọe. Dạ dày anh cuộn trào nhanh đến mức, anh còn không kịp đợi Jae Kyoung về nhà, đã phải chạy vội vào phòng vệ sinh. Jae Kyoung chạy theo, chứng kiến cảnh Ji Heon nôn thốc nôn tháo, nôn đến mức phun ra cả dịch chua dạ dày, vẻ mặt thoáng chốc tái xám, khó coi hẳn.

“Anh, anh không sao chứ?” Jae Kyoung hoảng hốt lên tiếng.

Dù Ji Heon đã xua tay bảo cậu ấy ra ngoài nhưng Jae Kyoung vẫn nhất quyết ở lại, cậu ấy vừa vỗ lưng cho anh vừa móc điện thoại, định gọi xe cấp cứu.

“Đừng đừng, đứa ngốc này, em đừng có làm thế!” Ji Heon đang ngậm nước súc miệng, thấy vậy phải nhổ nước ra vội, quay sang giật lấy điện thoại của Jae Kyoung.

“Ngốc cái gì chứ? Nếu em mà nôn giữa đêm thế này, bộ anh không đưa em đi bệnh viện chắc?”

“Em với anh khác nhau mà!”

Ji Heon định nói Jae Kyoung là vận động viên, với cậu ấy, sức khỏe là tài sản quý giá nhất, sao có thể so sánh với anh được, nhưng anh chẳng cần phải thốt ra những lời đó, Jae Kyoung cũng thừa biết anh định nói gì, chính vì vậy, cậu ấy lại càng giận dữ hơn.

“Không phải vận động viên thì được phép bệnh đến mức này mà vẫn mặc kệ ư? Nếu em không phải vận động viên thì anh sẽ để cho em nôn đến chết đúng không?”

Nói rồi, Jae Kyoung giật lại điện thoại, lần nữa muốn nhấn gọi cấp cứu.

“Không, đừng, Jae Kyoung à. Kwon Jae Kyoung, đừng làm thế!! Anh chỉ bị viêm dạ dày thôi. Kiểu viêm dạ dày ruột cấp tính ấy mà, nên anh mới nôn.” Cuối cùng, Ji Heon đành phải dùng lý do dối trá mà trước đó anh đã dùng để qua mặt phó phòng Nam, đối phó với chính người anh yêu.

Jae Kyoung nghi ngờ nhìn Ji Heon, vừa giơ cao điện thoại, vừa tra hỏi dồn dập:

“Viêm dạ dày ruột cấp tính? Anh bị từ bao giờ? Anh ăn gì mà bị? Hay là nguyên nhân gì khác? Bệnh viện nào? Bác sĩ nào chẩn đoán anh bị viêm dạ dày ruột cấp tính? Anh có được kê đơn thuốc không? Liều uống ra sao? Anh đã uống thuốc chưa?”

“…….”

“Trả lời em nhanh lên! Không em nhấn gọi đấy, chuyện này em không kiên nhẫn đợi anh được đâu, anh có ba giây!!” Jae Kyoung uy hiếp, tay siết chặt điện thoại đến mức nổi gân xanh.

“Khoảng nửa tháng!! Anh bị cũng nửa tháng rồi được chưa! Anh cũng không biết mình ăn gì mà bị nữa, chắc do đi ăn ngoài với mấy anh em đồng nghiệp, lỡ trúng gì đó không được sạch sẽ. Mà khoan, tạm ngừng, để anh súc miệng đã, đợi anh đấy, làm ơn đừng có nhấn nút!” Ji Heon vội vàng xin tạm dừng rồi chạy ù vào nhà vệ sinh, cố tình súc miệng, đánh răng thật chậm.

“Anh à, anh đang nói dối em phải không?” Jae Kyoung lẽo đẽo theo vào tận nhà vệ sinh, đứng tựa vào khung cửa, lạnh lẽo hỏi.

Trong lòng Ji Heon giật thót, bên ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, đáp:

“Sao anh phải nói dối chuyện này chứ?”

“Nếu anh thực sự bị viêm dạ dày ruột cấp tính thì anh đã nói với em rồi. Anh giấu giếm đến tận bây giờ làm gì, cũng có phải bệnh gì khó nói đâu. Thậm chí, lúc nãy em phải uy hiếp anh mới khai, anh đáng nghi lắm!”

“Ơ hay, tại sao anh phải nói chứ?” Ji Heon súc miệng xong, lấy khăn lau mặt rồi nói tiếp: “Như em nói, bệnh này cũng đâu có gì cần giấu diếm vì nó cũng đâu nghiêm trọng, ai mà chẳng từng có lần đau dạ dày! Trừ khi là bệnh truyền nhiễm, còn lại thì anh không muốn nói, anh không muốn chuyện bé xé ra to, anh cũng đi khám rồi, anh thực sự không muốn làm em lo lắng.”

“Anh đùa em chắc?” Khuôn mặt điển trai của Jae Kyoung nhăn nhó khó coi: “Anh nghĩ em thấy anh ốm, trong khi em không biết nguyên do thì em sẽ yên tâm, sẽ dễ chịu chắc? Em càng lo lắng hơn đấy, anh không hiểu sao?” 

Jae Kyoung tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nếu đối phương không phải Ji Heon, có lẽ Jae Kyoung đã buông lời mắng nhiếc, chửi lên bờ xuống ruộng từ lúc nãy.

Mà bỏ qua biểu cảm đang rất đáng sợ, sặc mùi đe doạ, những lời Jae Kyoung nói không hề sai. Thà để cậu ấy biết lý do còn hơn bắt cậu ấy cứ trơ mắt nhìn anh ốm đau thế này mà đầu óc cứ mơ hồ, chẳng biết nguyên nhân.

“Được rồi…. là anh sai, anh xin lỗi.” Ji Heon vội xin lỗi: “Cũng do anh chủ quan, anh cứ nghĩ là sẽ khỏi nhanh thôi. Anh không muốn em phải lo lắng nên mới không nói, nhưng anh đã sai rồi. Anh không nghĩ là em sẽ càng lo lắng hơn nếu không biết nguyên nhân như vậy. Anh xin lỗi, tha lỗi cho anh nhé?”

“…….” Jae Kyoung vẫn im lặng, đứng tựa vào khung cửa nhìn Ji Heon, nhưng nét mặt cậu ấy đã dịu đi nhiều.

Jae Kyoung vốn là người như vậy. Dù có nổi nóng đến đâu, chỉ cần Ji Heon giải thích và chân thành xin lỗi, cậu ấy sẽ nguôi ngoai ngay. Thậm chí, có lúc cậu ấy còn cảm thấy mọi chuyện là do bản thân cậu ấy phản ứng hơi quá khích, cậu ấy cũng sẽ chủ động xuống nước, hoặc bĩu môi hờn dỗi như: “Em biết rồi”, “Em xin lỗi vì đã nổi nóng”.

Nhưng lần này thì khác, dù Jae Kyoung không còn giận dữ như lúc nãy, nhưng cậu ấy vẫn ngậm chặt miệng, không nói một lời.

Thái độ này là đang muốn biểu hiện cho Ji Heon thấy, lần này cậu ấy thật sự rất tức giận!

Cứ tự lừa mình dối người, cho rằng chuyện chẳng có gì để làm quá, nhưng thực ra Ji Heon biết, dính đến sức khoẻ thì không phải chuyện nhỏ nữa, nên anh hiểu tại sao Jae Kyoung lại khó nguôi ngoai như vậy.

Ji Heon chủ động tiến đến, vòng tay ôm Jae Kyoung vẫn đang đứng như tượng thần ngay cửa nhà vệ sinh, nhỏ giọng nói:

“Jae Kyoung à, anh đã xin lỗi rồi mà.”

“Đừng giận anh nữa nhé? Anh sai rồi mà.” Ji Heon cười, ôm Jae Kyoung chặt hơn. Anh dụi đầu vào ngực Jae Kyoung, rồi lại cọ cọ trán lên đó, khiến Jae Kyoung bất lực đầu hàng, rồi lại bực bội vì bản thân lúc nào cũng quá dễ mềm lòng với anh, cậu ấy lắc đầu: “Mẹ kiếp, anh đúng là…”

Chỉ vỏn vẹn vài từ ngắn ngủi, nhưng lại chất chứa biết bao nhiêu nỗi niềm khó nói. Jae Kyoung thật sự không muốn bỏ qua, phải giận thật lâu, biến nó thành bài học khắc sâu vào đầu Ji Heon, nếu anh sợ thì càng tốt, chỉ có như vậy anh mới không lặp lại hành vi ngốc nghếch này. Hơn nữa, Jae Kyoung còn thấy rất ấm ức, Ji Heon đã giấu cậu ấy quá lâu, đến lúc bị phát hiện, cậu ấy còn phải uy hiếp ép cung mới chịu khai, còn cứng đầu không muốn đi bệnh viện, bao nhiêu chuyện, chuyện nào chuyện nấy đều vô cùng quá đáng, nhưng chỉ cần anh xin lỗi, Jae Kyoung đã không thể cứng rắn tiếp được nữa…. 

Huống hồ, Ji Heon còn đang làm nũng lộ liễu thế này, cứ lờ đi thì thấy không nỡ, mà chiều theo thì lại ôm cả bụng tức. Ngẫm đi ngẫm lại, Jae Kyoung càng không dám bơ Ji Heon, anh bạn trai làm nũng đáng yêu thế này, đây là lần đầu tiên cậu ấy được trải nghiệm, nếu cậu ấy cứ không hưởng ứng, biết đâu sau này Ji Heon sẽ chẳng bao giờ làm nũng với cậu ấy nữa thì sao?

Thiệt thòi quá lớn….. có là Kwon Jae Kyoung cũng không kham nổi….

Mãi mới được thấy cảnh mà dù có năn nỉ hết nước cũng chả được chiêm ngưỡng, đối tượng còn chủ động nhào vào lòng, sao mà có thể làm ngơ tiếp được nữa đây?

“Hứa với em, không được giấu bệnh nữa nhé anh, em nghiêm túc đấy.” Jae Kyoung nói rồi ôm chầm lấy Ji Heon, kéo anh vào phòng khách.

“Nhưng dù anh bị viêm dạ dày ruột cấp tính thì sút cân cỡ này cũng hơi quá rồi.” Jae Kyoung ôm Ji Heon ngồi xuống sofa, đặt anh lên đùi, tay vẫn ôm chặt eo anh, cau mày nói.

“Anh gầy đi à?” Ji Heon không để ý lắm, cứ thế đáp bừa.

Jae Kyoung nhăn mặt, ở đây chỉ có hai người, cậu ấy không nói Ji Heon thì nói ai chứ? Nói bản thân mình sao? 

Ji Heon liếc mắt nhìn ra sau, thấy mặt Jae Kyoung lại khó coi, bầu không khí lại có mùi căng thẳng, sợ cậu ấy lại nghi ngờ căn bệnh anh bịa ra, anh vội lên tiếng kể chuyện để làm dịu bầu không khí:

“Ở công ty anh cũng có người bị giống anh, một tuần sụt tận 7 ký đấy, là phó phòng Nam, hôm họp với đài truyền hình để bàn chuyện quay show em cũng gặp qua anh ấy rồi đấy. Nghe nói phó phòng Nam còn bị mất nước phải nhập viện nữa, anh như này đã thấm vào đâu.”

Thấy Ji Heon đưa ra ví dụ cụ thể, Jae Kyoung mới hơi xuôi xuôi, cậu ấy gật gù: “Em chưa từng bị nên em cũng không rõ, nhưng anh bệnh cũng lâu quá rồi, nghĩ kỹ thấy lạ lắm, hay có biến chứng gì? Anh có đi nội soi chưa?”

Giọng điệu Jae Kyoung nghe nghiêm trọng đến mức, nếu Ji Heon nói đã đi nội soi, chắc chắn cậu ấy sẽ hỏi anh đi ở bệnh viện nào, bác sĩ nào chẩn đoán, kết quả nội soi, giấy siêu âm đâu, sau đó sẽ đích thân đến tận nơi, gặp đúng bác sĩ để xác minh xem anh có nói thật không….

“Nội soi thì anh chưa.”

Mặt Jae Kyoung lại sa sầm, lập tức đề nghị:

“Mai em đưa anh đi nội soi.”

Ji Heon phải mất một lúc thuyết phục, nào là cuối tuần bệnh viện không mở cửa, nội soi thì phải nhịn ăn từ hôm trước, anh đã ăn rồi nên không được, mà đồ anh ăn cũng do Jae Kyoung ép anh chứ ai, nên sao mà trách anh được! Rồi thì cứ để thứ Hai quay xong ở studio rồi hãy đi, cậu ấy mới miễn cưỡng đồng ý.

“Quay xong phải đi luôn đấy nhé.”

“Quay xong thì trời tối mất, làm sao đi được.”

“… Được rồi. Vậy sáng thứ Ba em đưa anh đi.”

“Sáng thứ Ba anh phải đưa Huấn luyện viên Oliver ra sân bay.”

“Đệt mẹ! Anh Min Woo ở công ty ăn không ngồi rồi chắc?! Anh nói ảnh đưa đi đi!” Jae Kyoung bắt đầu nổi đóa: “Bộ anh là mèo máy vạn năng hay gì? Cái này cũng anh, cái kia cũng anh? Anh không nói với anh Min Woo thì để em nói.”

Ji Heon biết tầm này có nói gì Jae Kyoung cũng chẳng nghe, anh chỉ đành ậm ừ cho qua chuyện:

“Được được để anh nói, anh sẽ bảo Min Woo đưa Huấn luyện viên Oliver đi, còn anh, sáng thứ Ba sẽ đi bệnh viện. Nhất định anh sẽ đi.”

“Anh nói thế thôi chứ đến thứ Ba lại bảo em là anh chỉ ghé sân bay một lát rồi đi, xong đến chiều lại bảo muộn rồi để mai đi cho xem!!”

Kwon Jae Kyoung quá hiểu Ji Heon, cậu ấy cũng chẳng ngại vạch trần mánh khóe của anh, Ji Heon thật sự không dễ gì qua mặt được cậu ấy.

“Không đâu. Anh sẽ đi mà. Tin anh đi, được không?” Ji Heon giả vờ giận dỗi, huých nhẹ khuỷu tay vào ngực Jae Kyoung.

Thấy mình cũng có phần lớn tiếng, Jae Kyoung lại ôm Ji Heon vào lòng, nhẹ giọng nói:

“Anh đừng như vậy, lo cho sức khoẻ hơn đi nhé, công việc gì đó cứ giao bớt cho mọi người là được, à mà hoá ra anh sụt cân là do bệnh dạ dày, chứ đâu phải do mất ngủ hay mệt mỏi đúng không?”

“Anh đã nói không phải mà, do em tự nghĩ đấy chứ.”

“Vậy… sao em phải về nhà ngủ chứ, làm chuyện vô ích quá rồi!” Giọng điệu Jae Kyoung có chút hờn dỗi,

Thấy vẻ mặt bất mãn của Jae Kyoung, Ji Heon lại buồn cười, tính đi tính lại, cậu ấy chỉ mới về nhà ngủ được vỏn vẹn mười ngày chứ chẳng phải nửa tháng hay nửa năm gì cho cam. Hơn nữa, làm gì có ai về nhà mình ngủ mà làm mình làm mẩy như Jae Kyoung chứ? Ai không biết chắc tưởng cậu ấy phải ép hồn ép xác đi nhà nghỉ ở chứ không phải về nhà mất…

“Vậy tối nay em ngủ lại đây nhé.” Jae Kyoung nói.

“Thôi, về nhà em ngủ đi.”

“Em không thích, không về.” Jae Kyoung hừ một tiếng rõ to rồi vùi mặt vào vai Ji Heon. 

Một lát sau, cậu ấy lại ngẩng đầu lên hỏi:

“Sao thế? Em ở đây khiến anh khó chịu ạ? Anh thích ở một mình hơn sao? Em không có ở đây anh thoải mái hơn đúng không? Nếu vậy để em về nhà ngủ cũng được….” Cậu ấy vừa nói vừa bày ra vẻ mặt giận dỗi xen lẫn chút tủi thân.

Quả body múi nào ra múi nấy và khuôn mặt đậm nét nam tính của Jae Kyoung hoàn toàn chẳng ăn rơ với mấy khái niệm như dễ thương gì đó, nhưng chẳng hiểu sao, qua bộ lọc của Ji Heon, cậu ấy cứ như được phủ lớp filter đáng yêu vô đối, đã vậy Jae Kyoung còn đang nhập vai chó bự bị xua đuổi, Ji Heon sao mà chịu nổi, anh buột mồm phủ nhận ngay: “Không!! Không phải đâu!! Sao em lại nghĩ thế chứ?”

“Thế sao anh lại đuổi em về?” Jae Kyoung bĩu môi, mặt xị ra.

Ji Heon giật nhẹ khoé môi, chẳng lẽ nói thật là giờ anh gầy quá, sợ cậu ấy chạm vào người anh, ôm anh ngủ sẽ sốc nên mới muốn đuổi cậu ấy về? Anh dám nói câu đó, Jae Kyoung sẽ dám có gan lôi anh đi đến bệnh viện, không chút chần chừ đập cửa cho đến khi bệnh viện chịu bật đèn sáng trưng, khám ngay trong đêm cho anh mới thôi.

Vì tương lai, vì mạng sống, Ji Heon chỉ có thể tiếp tục chuỗi nói dối đã dài dằng dặc của mình, anh đưa tay xoa nhẹ má Jae Kyoung, mỉm cười:

“Không phải đuổi em, do anh sợ đêm anh lại nôn, em sẽ mất ngủ theo đấy. Anh không muốn làm phiền em.”

“Thật là.” Jae Kyoung lại tựa cằm lên vai Ji Heon, dụi nhẹ: “Thế thì em càng không về. Với cả mai thứ Bảy cuối tuần, có sao đâu.”

Jae Kyoung đã nói đến mức đó, Ji Heon cũng thừa biết giờ có lôi lý do gì ra cũng đừng hòng lay chuyển được cậu ấy, anh đành buông xuôi: “Được rồi, tùy em vậy.”

Thế là sau mười ngày xa cách, cuối cùng cả hai cũng lại nằm cạnh nhau trên cái giường đã nuốt sạch cả tháng lương của Ji Heon. Dù trước đó, Ji Heon thực sự muốn Jae Kyoung về nhà để tránh bị lộ tình trạng bệnh thật sự của anh, nhưng khi được cậu ấy ôm vào lòng, Ji Heon lại không tự chủ được thở ra vài hơi thoả mãn.

Lúc này, Ji Heon mới nhận ra, anh đã luôn lưu luyến, nhung nhớ hơi ấm này nhiều đến mức nao lòng….

Ngẫm lại lần đầu Jae Kyoung sống chết đòi ngủ ở nhà mình, Ji Heon đã thức nhìn cậu ấy hẳn mấy tiếng, mãi vẫn không thể hiểu, cũng không dám tin tại sao mối quan hệ sau mười năm mới gặp lại đã trở nên quái gở như thế này. Tại sao anh và Jae Kyoung lại nằm cạnh nhau? Sau khi làm tình cơ chứ? Bên cạnh đó, cảm giác được người khác ôm trọn vào lòng đối với Ji Heon vẫn rất lạ lẫm, anh chưa thể thích nghi ngay được.

Vậy mà giờ, mọi thứ lại thoải mái đến nhường này, anh đã quen thuộc với hơi thở và nhiệt độ thân thể của Jae Kyoung đến độ, dù chỉ là mười ngày xa cách ngắn ngủi, cũng đủ để khiến anh phải thổn thức.

Những đêm nằm một mình, Ji Heon lại có cảm giác như giường bỗng trở nên rộng quá mức cần thiết, có thể cho anh lăn qua lăn lại thoải mái, nhưng khi kề sát vào lồng ngực nóng hổi rắn rỏi của Jae Kyoung, Ji Heon mới nhận ra anh đã cô đơn đến mức nào….

Jae Kyoung hình như cũng có cùng suy nghĩ với anh. Ban đầu, cậu ấy chỉ nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh, nhưng về sau, cái ôm càng siết chặt hơn. Đến cuối cùng, hai cánh tay dài săn chắc của Jae Kyoung như biến thành hai gọng kìm, kẹp Ji Heon cứng ngắc, sống chết không buông.

“Thật là, em định bóp chết anh đấy à?” Ji Heon cười nói.

“Sao em nỡ chứ.” Jae Kyoung đáp, vòng tay càng siết chặt hơn. 

Rồi cậu ấy nói thêm, giọng điệu có chút lo lắng: “Nhưng em mà ôm chặt hơn nữa chắc anh gãy làm đôi thật mất….”

Ji Heon bật cười vì câu nói ngớ ngẩn của em bạn trai: “Em ngốc à? Làm gì đến mức đấy chứ.”

“Không, thật đấy. Em mà ôm chặt hơn, khéo có khi xương sườn anh nát bét.”

“Ha! Xem thường anh quá nhỉ? Nào, làm đi, siết chặt hơn thử để anh xem có gãy không.”

“Thôi, em không làm đâu.” Jae Kyoung nói rồi vùi mặt vào hõm cổ Ji Heon, giọng nói mang theo âm mũi nghèn nghẹn: “Em đang mong anh khoẻ lại muốn chết đây, sao có thể làm ra chuyện khiến anh đau thêm được.”

“…”

“Viêm dạ dày hay gì cũng được, em thật sự mong anh mau khỏi, em ghét thấy anh bị ốm lắm.”

“…”

“Thứ Ba nhất định phải đi khám với em đấy nhé.” Jae Kyoung cứ dặn đi dặn lại, bắt Ji Heon phải hứa.

Ji Heon cũng chẳng còn cách nào khác, anh hôn lên tóc cậu ấy, dịu dàng đáp: “Ừm, anh biết rồi. Anh sẽ đi khám mà.”

Thời gian Ji Heon nôn oẹ không hề ngắn, tần suất cũng không thấp, với cường độ đó, Ji Heon chưa cần đi khám cũng đoán được, chắc chắn dạ dày và thành ruột anh đã bị ảnh hưởng. Giờ mà đi nội soi, kiểu gì cũng có kết quả bất thường, hoặc là viêm loét dạ dày hoặc trào ngược dạ dày thực quản,…. Cái nào cũng được, cứ lấy kết quả đó lừa Jae Kyoung cho qua chuyện.

Nhưng với tính của Jae Kyoung, Ji Heon sẽ không thể lừa cậu ấy được lâu nữa.

Đối diện với sự lo lắng của cậu ấy dành cho anh, Ji Heon đương nhiên sẽ thấy vui, sẽ thấy hạnh phúc, nhưng đặt vào hoàn cảnh oái oăm như hiện tại, nó chẳng khác nào sợi dây thòng lọng, chỉ chực chờ tròng vào cổ anh, khiến anh ngủ cũng thấp thỏm.

Đã đi bệnh viện khám, nếu tình hình của Ji Heon không cải thiện, Jae Kyoung sẽ càng lo lắng hơn, càng cuống cuồng hơn, thậm chí, nó có thể ảnh hưởng nặng đến tinh thần của cậu ấy.

Phải làm sao đây?

Anh phải làm sao mới ổn đây?

Ji Heon chìm vào dòng suy tư bất tận, cho đến hiện tại, không có chuyện gì xảy ra theo như anh dự tính hết.

Lúc quyết định tăng liều lượng thuốc ức chế, dù anh đã biết trước sẽ có tác dụng phụ, dù anh biết trước là nó sẽ rất nặng thì sao chứ? Cứ ỷ y mình đủ sức để chống chọi tất cả, nhưng số cân nặng tụt nhanh chóng mặt và những cơn buồn nôn, những lần trầm cảm cứ liên tục vả vào mặt anh, cho anh thấy hiện thực tàn khốc đến nhường nào và anh bất lực ra sao.

Anh cũng đoán được trước phản ứng của Jae Kyoung, cũng đoán là cậu ấy sẽ lo lắng cho anh, nhưng anh đã quá xem nhẹ phân lượng của mình trong lòng Jae Kyoung. Ji Heon hoàn toàn không ngờ, cậu ấy sẽ bất an và buồn bã nhiều như thế này.

Nếu mọi chuyện cứ kéo dài, không sớm thì muộn tinh thần của Jae Kyoung cũng sẽ sa sút.

Vì không chịu nổi sự xa cách, Ji Heon đã làm tất cả những chuyện liều lĩnh kia chỉ để ở cạnh Jae Kyoung, nhưng nếu cứ thế này, anh thà cả hai xa nhau còn hơn.

Nếu Ji Heon vẫn giữ ý định đi công tác, dù anh sẽ rất đau khổ khi không được chạm vào, không được ôm Jae Kyoung, Jae Kyoung cũng sẽ buồn phiền vì xa anh, nhưng ít nhất, tâm trạng cậu ấy sẽ không bị trồi sụt thất thường, lo này lo kia, lúc ngủ chỗ này, lúc ngủ chỗ khác chỉ vì sức khoẻ của anh ngày càng tệ đi…..

Giờ anh dùng lại cái cớ đi công tác liệu có được không? Chỉ cần giảm liều thuốc ức chế thì cơ thể anh sẽ nhanh chóng hồi phục. Xa nhau một thời gian, thỉnh thoảng gặp một chút, đủ để cho cả hai nguôi ngoai phần nào sự nhung nhớ, anh cũng không sợ pheromone ảnh hưởng đến thể trạng của cậu ấy, làm vậy có khi lại tốt hơn cho Jae Kyoung…

Nghĩ mãi, nghĩ mãi, Ji Heon chợt thấy hai mắt anh nặng trĩu. Mấy hôm vừa rồi, nằm trên giường, cứ trằn trọc mãi anh mới ngủ được, nhưng hôm nay, anh lại thấy buồn ngủ nhanh đến lạ thường.

Chắc cũng nhờ hơi ấm từ vòng tay đang ôm anh cứng ngắc của người bên cạnh.

Lúc chỉ có một mình, Ji Heon mới cảm nhận sâu sắc được cái lạnh của những tháng cuối năm cắt da cắt thịt, nhưng khi có Jae Kyoung ở bên, anh lại thoải mái đến mức không cần cuộn chăn kín mít cũng chẳng thấy lạnh lẽo nữa.

Như thể, dù bên ngoài có khắc nghiệt đến mấy, thì vòng tay của Kwon Jae Kyoung vẫn là nơi chốn yên bình và an toàn nhất của Jeong Ji Heon.

Lấy giấc ngủ làm cái cớ để trì hoãn quyết định, Ji Heon khép mắt, nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

damlaycuanhanngu
Đầm Lầy Của Nhân Ngư
04/05/2025
SweetShot biaf
Sweet Shot
10/05/2025
Xam nhap trai phep
Xâm nhập trái phép
04/05/2025
Bia mat ong ss2
Guide Cấp S Phết Mật Ong
09/05/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
789 club Link vào 8live Nhat vip Sun win Thabet Link vào Debet Yo 88 tải app Uk88 hello88 uk88 luckywin go88 net https://go886.me/ https://88vn.network/ tỷ lệ cá cược bóng đá vinbet sanvip UK88 vin777 ee88 https://jun8818.shop/ https://jun8818.live/ https://jun8818.us/ https://jun8818.info/ https://jun8818.cloud/ https://jun8818.pro/ https://jun8818.net/ https://jun8818.xyz/ https://jun8818.me/ https://jun8818.org/ https://shbet188.shop/ https://shbet188.us/ https://shbet188.xyz/ https://shbet288.tech/ https://shbet288.today/ https://shbet288.store/ https://shbet188.ink/ https://shbet188.cloud/ https://shbet188.pro/ https://shbet188.me/ https://shbet188.org/ https://hi8818.online/ https://hi8818.cloud/ https://hi8818.us/ https://hi8818.blog/ https://hi8818.xyz/ https://hi8818.me/ https://hi8818.ink/ https://hi8818.site/ https://hi8818.com/ https://ahihi88.host/ https://new8818.ink/ https://new8818.site/ https://new8818.vip/ https://new8818.club/ https://new8818.biz/ https://new8818.today/ https://new8818.co/ https://new8818.online/ https://new8818.live/ https://new8818.us/ https://new8818.info/ https://new8818.cloud/ https://new8818.pro/ https://new8818.xyz/ https://new8818.me/ https://new8818.org/ https://new8818.net/ https://789bet.asia/ https://789bet188.site/ https://789bet188.vip/ https://789bet188.club/ https://789bet188.biz/ https://789bet188.tech/ https://789bet188.co/ https://789bet188.online/ https://789bet188.live/ https://789bet188.info/ https://789bet188.cloud/ https://789bet188.pro/ https://789bet188.xyz/ https://789bet188.today/ https://789bet188.us/ RR88 Test

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation