×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 3 - Chặng Lướt Sóng - Chương 49

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 3 - Chặng Lướt Sóng - Chương 49 - Khai thật đi, chú mày không hề thích anh mà đang lên âm mưu muốn giết anh đúng không?
Prev
Next

VOL 3 – Chặng Lướt Sóng – Chương 49: Khai thật đi, chú mày không hề thích anh mà đang lên âm mưu muốn giết anh đúng không?

Sau khi Jae Kyoung mang đệm xuống bãi đậu xe ở tầng một của chung cư, Ji Heon đưa cậu ấy đến một quán sushi khá có tiếng ngay trong khu phố anh ở. Vì đã quá giờ ăn tối nên quán khá vắng vẻ, cả hai đều thống nhất chọn bàn ở ngay góc khuất nhất.

“Cậu muốn ăn gì?”

Ji Heon vừa hỏi, Jae Kyoung đã trả lời ngay mà không cần nhìn menu:

“Sushi lươn ạ.”

(Cho ai chưa biết thì lươn có khả năng tăng sinh lý phái mạnh =)))))))

Thằng nhóc này….

“Gọi phần đặc biệt nhé.”

“Ơ hay? Nếu anh đã quyết rồi thì anh hỏi em làm gì?”

Jae Kyoung trưng vẻ mặt như không thể tin nổi, chất vấn Ji Heon.

Ji Heon giở chiêu mắt điếc tai ngơ, coi như không nghe thấy gì, giơ tay gọi nhân viên phục vụ. Ji Heon gọi bốn phần đặc biệt (trong đó ba phần là của Kwon Jae Kyoung), nhân viên ghi chép xong, nở nụ cười tươi rói, lịch sự chào anh đẹp trai rồi rời đi. Đợi khi nhân viên đã quay lại quầy, Ji Heon mới quay sang, hạ giọng nói nhỏ với Jae Kyoung:

“Cậu đấy, ăn xong thì về nhà ngay cho tôi.”

Jae Kyoung im lặng nhìn anh, không buồn trả lời.

“Này, giờ nhà tôi không có chỗ nằm đâu.”

“Về nhà đi, nghe không hả?” Ji Heon nhắc lại lần thứ hai, còn trừng mắt cảnh cáo Jae Kyoung, sau đó, chưa đợi cậu ấy trả lời, anh đã cầm điện thoại lên đăng ký dịch vụ thu gom rác thải cỡ lớn, cái này phải làm nhanh, nếu không rất dễ ăn giấy phạt.

Sau khi hoàn tất việc đăng ký thu gom rác thải trên trang web của quận, Ji Heon tiện tay lướt trang web mua sắm để xem giường mới. Jae Kyoung ngồi đối diện cũng đang lướt điện thoại, bỗng nhiên cậu ấy hào hứng lên tiếng:

“Đằng nào cũng sắm giường mới thì đổi sang giường đôi đi. Em mua cho anh.”

“Không cần.”

Ji Heon thẳng thừng từ chối.

“Sao lại không? Giường hỏng là do em còn gì. Để em mua cho anh.”

“Thôi thôi! Cậu cho tôi xin! Không khéo cậu lại lấy cớ giường cậu mua để suốt ngày lượn qua lượn lại nhà tôi mất!”

Nghe Ji Heon vậy, Jae Kyoung không hài lòng nhíu mày: “Anh nói gì vậy?”

“Cho anh biết, không phải giường em mua thì em cũng sẽ lượn qua lượn lại cả ngày thôi.”

Ji Heon tưởng đâu tai anh có vấn đề, sao có thể trắng trợn nói sẽ ăn dầm nằm dề ở nhà người khác ngay trước mặt chính chủ như vậy chứ? Ji Heon ngẩng đầu nhìn thằng nhóc to gấp đôi anh đang ngồi đối diện.

Bốn mắt chạm nhau, Jae Kyoung chớp chớp đôi mắt nâu trong veo trông cực kỳ vô tội.

“Kwon Jae Kyoung, mặt cậu dày thật đấy.”

“Vâng, em biết. Vậy nên, anh cho em biết mật khẩu cửa đi.”

Jae Kyoung tỉnh bơ nói, rất có khí thế vò mẻ rồi còn sợ chi nứt, nếu Ji Heon đã thấy mặt cậu ấy dày thì cậu ấy sẽ dày cho tới bến luôn…

… Nhưng mà có cần phải trơ trẽn đến mức này không?

“Sao tôi phải cho cậu biết?”

Ji Heon cười nói.

Thực ra anh định làm mặt nghiêm túc, nhưng vì quá buồn cười trước sự trơ trẽn tỉnh rụi của vận động viên nhà mình, nên khoé môi anh cứ vô thức nhếch lên.

“Sao anh lại không cho em biết?”

Jae Kyoung hỏi ngược lại. Trông cái thái độ trơ tráo của cậu ấy, có khác gì mấy thằng nhãi cấp ba chuyên bắt nạt bạn học, trấn lột tiền của người ta đâu cơ chứ. Ji Heon hừ lạnh, anh khoanh tay, ngả người hẳn ra sau, dựa lưng vào ghế, từ trai đẹp ôn hoà nhà bên, thoắt cái biến thành trai đẹp lưu manh:

“Vì sao á? Vì không muốn? Làm sao? Cậu ý kiến?” Bộ cậu ấy giở trò lưu manh được, còn anh thì không chắc…

Jae Kyoung nghe xong, vẻ mặt vẫn lạnh tanh như thường ngày, không có gì biến đổi, cậu ấy nhìn Ji Heon một lúc rồi mới nói: “Em không ý kiến gì hết, anh à, nhà anh mà, anh đã không muốn thì thôi, cứ làm như anh nói đi, đừng cho em biết.”

Ji Heon còn chưa hết ngạc nhiên trước thái độ dễ dãi bất ngờ của cậu ấy thì Jae Kyoung đã cầm chai nước lên, ném cho anh một câu vô cùng gợi đòn:

“Cùng lắm thì em sẽ đứng ngoài cửa đợi anh đến khi nào bị cảm thì thôi. Dạo này trời cũng bắt đầu lạnh rồi, dễ bị cảm lắm.”

“Cậu…”

“Bình thường em cũng may mắn lắm, nhưng ai biết mấy ngày sắp tới có dính xui xẻo không? Lỡ xui đến mức dính viêm phổi rồi không tham gia Olympic được thì phải làm sao đây anh?”

Jae Kyoung vừa nói vừa rót nước vào cốc.

“Bây giờ….. cậu đang doạ tôi đấy à?”

Ji Heon nhịn không được giật giật khoé môi, Jae Kyoung đặt chai nước xuống, nhún vai, không nói thêm bất cứ lời nào nhưng sức uy hiếp trong động tác đó đã khiến Ji Heon phải vẫy cờ trắng đầu hàng.

“…”

Ji Heon đặt điện thoại xuống, lấy tay day trán.

Thực lòng mà nói, nếu là người khác, anh đã không ngại thuận nước đẩy thuyền, có gan thách thức anh thì cứ làm đi. Nhưng với Kwon Jae Kyoung Ji Heon không dám đáp trả kiểu đó, anh rõ hơn ai hết, Jae Kyoung là kiểu nói được làm được, nhất là trong những chuyện có liên quan đến anh thì cậu ấy sẽ càng cố chấp.

Ji Heon chỉ cần xúc động khiêu khích một câu thôi, ngay ngày mai anh có thể thấy cảnh Kwon Jae Kyoung đứng dưới chung cư đợi anh luôn, mà có khi chả cần đợi đến mai, đêm nay cậu ấy sẽ tập kích khủng bố anh luôn cũng không biết chừng…

Với thể lực trâu bò của Jae Kyoung, cậu ấy sẽ không đến mức bị cảm ngay, nhưng chỉ cần tình trạng sức khỏe của cậu ấy có vấn đề, thì tất cả sẽ tiêu đời.

Không, cũng không phải tất cả. Kwon Jae Kyoung vẫn sẽ sống nhăn răng. Nhưng chỉ có Kwon Jae Kyoung sống sót, còn những người khác, bao gồm cả anh và toàn thể người trong công ty đều sẽ được “Nhập thổ vi an” chung ngày.

Cuối cùng, Ji Heon lại cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Jae Kyoung. Trong tin nhắn chỉ có đúng bốn số mật khẩu cửa, ngoài ra không có gì thêm.

Ngay lập tức, điện thoại trong túi quần của Jae Kyoung vang lên tiếng “ting”.

Như đã đoán được nội dung tin nhắn, Jae Kyoung thong thả lấy điện thoại ra. Sau khi kiểm tra mật mã mà Ji Heon gửi, cậu ấy bỗng trầm giọng gọi: “Anh à.”

“Đổi mật khẩu đi.”

“Hửm? Sao lại phải đổi?”

“Đây là bốn số cuối số điện thoại của anh mà. Nghe nói đặt mật khẩu kiểu này không tốt. Stalker dễ dò ra lắm.”

“Hở?? Stalker đâu ra chứ?”

Ji Heon bật cười, mạch não của Jae Kyoung thật sự rất hay xuất hiện những thứ mà anh không bao giờ ngờ đến.

Nhưng biểu cảm của Jae Kyoung rất nghiêm túc.

“Anh nghĩ stalker chỉ bám theo người nổi tiếng thôi chắc? Chỉ cần có lý do, thì ai cũng có thể trở thành stalker, ai cũng có thể trở thành đối tượng bị bám đuôi. Nhất là những người như anh, vô tư khiến người khác phát điên mới dễ gặp nguy hiểm nhất.”

Jae Kyoung nói với thái độ rát nghiêm túc khiến Ji Heon phải trợn mắt nhìn, chẳng lẽ thằng nhóc này không nhận thức được sự thật là chỉ có mình cậu ấy phát điên vì anh sao?? Anh có nên nói không? Mà nói rồi Jae Kyoung có nghe lọt tai không??

“Mà cần gì stalker mới nguy hiểm, anh đổi mật khẩu ngay đi. Đừng dùng ngày sinh hay mấy số cuối điện thoại, đây là kiến thức cơ bản mà anh.”

Nghe Kwon Jae Kyoung, kẻ không thèm quan tâm đến cứ quy tắc nào giảng giải cho mình về kiến thức cơ bản, Ji Heon thấy có hơi buồn cười. Nhưng vì biết những lời cậu ấy nói cũng xuất phát từ lo lắng và nó cũng không sai, nên Ji Heon qua loa gật đầu:

“Ừm, tôi sẽ đổi sau.”

“Anh định đổi thành gì?”

“Để tôi nghĩ đã, dù sao cũng dùng mật khẩu này ba năm rồi, lỡ đổi mà quên lại phiền phức, để từ từ tôi nghĩ.” Ji Heon nhanh chóng viện cớ cho qua chuyện.

Nhưng không, Jae Kyoung nào chịu buông tha anh dễ dàng, cậu ấy ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo:

“Vậy anh đổi thành 0728 đi.”

“Dãy số đó ở đâu ra vậy?”

“Sinh nhật em đấy.”

“… Ha…”

“Không phải cậu vừa bảo đừng dùng sinh nhật làm mật khẩu sao? Cậu mắc bệnh hay quên giống tôi đấy à?” Ji Heon nghiến răng nói.

“Không, em nói em nhớ chứ, nhưng ý em là anh đừng dùng sinh nhật của mình, dễ bị đoán ra. Sinh nhật của người khác thì an toàn lắm đấy, ai mà đoán được mật khẩu cửa nhà anh là sinh nhật em được chứ?” Kwon Jae Kyoung mặt dày cãi lại.

“Được rồi….. tôi…. sẽ cân nhắc.”

Ji Heon thấy quá mệt mỏi khi phải đối phó với người mà anh luôn phải nhượng bộ nên chỉ đành trả lời qua loa, rồi lại cầm điện thoại lên.

Cũng chính vì biết trước không thể ngăn cản cậu ấy được nên giờ anh đang xem cái giường đôi cùng hãng với cái cái giường đơn vừa chết yểu ở nhà, mật khẩu cũng bị ép phun ra, cậu ấy mà không ngày ngày ghé sang nhà anh điểm danh thì tên anh sẽ viết ngược….

Nhìn trên trang web, thấy giá tăng hơn gấp đôi giường đơn khiến Ji Heon lưỡng lự, nếu thêm cả tấm bảo vệ nệm thì tổng số tiền gần bằng cả tháng lương của anh, nhưng nếu không mua luôn thì sẽ rất phiền.

Ji Heon có thói quen, nếu chọn mua đồ thì sẽ mua loại tốt, mua luôn cả những phụ kiện cần thiết đi kèm, chỉ cần tốn công một lần là đã có thể dùng lâu dài, anh không thích việc để đồ đạc hỏng hóc hoặc thiếu bộ phận này, bộ phận kia rồi lại mất thời gian mua lần nữa. Quyết tâm bỏ hết vào giỏ hàng nhưng đến lúc thanh toán, Ji Heon vẫn không nhịn được mà thấy xót ruột, giờ anh cũng chẳng thể lật lọng bắt Jae Kyoung trả tiền được.

Thôi thì lần sau….lần sau mà còn hỏng, anh nhất định sẽ bắt Kwon Jae Kyoung mua cái mới, anh sẽ bắt cậu ấy mua luôn cả khung giường mới luôn. Ji Heon nghiến răng ken két, dứt khoát bấm nút thanh toán, đúng lúc đó, sushi cũng được mang ra.

Ji Heon đặt điện thoại xuống, cầm đũa lên, gắp mấy miếng sushi lươn ở mép đĩa của mình để sang đĩa của Jae Kyoung.

“Cho cậu này.”

“Sao vậy ạ? Anh không ăn sao?”

Jae Kyoung đang pha wasabi vào nước tương thì dừng lại, ngẩng lên nhìn Ji Heon.

“Không phải lúc nãy cậu muốn ăn sushi lươn sao?”

“Em chỉ nói đùa thôi mà.”

Đương nhiên là anh biết Jae Kyoung cố ý, có điều anh vẫn muốn chiều theo những gì cậu ấy đòi hỏi.

Anh lườm Jae Kyoung một cái, dứt khoát đặt hết mấy miếng sushi lươn vào đĩa của cậu ấy.

“Cứ ăn đi. Dù sao tôi cũng không ăn.”

“Sao thế, anh không thích sushi lươn à?”

“Tôi không ghét lươn, nhưng sushi lươn ở đây làm hơi ngọt nên tôi không thích.”

Nghe Ji Heon bảo có hơi ngọt, Jae Kyoung lập tức thảy một miếng sushi lươn vào miệng rồi ngạc nhiên hỏi lại Ji Heon:

“Chỉ ngọt chút thôi mà anh cũng không thích sao?”

“Ừm.” Ji Heon gật đầu: “Trừ mấy món tráng miệng ra thì tôi thích đồ mặn hơn.”

“Anh cũng có hay động vào mấy món tráng miệng mấy đâu.” Jae Kyoung nói, mấy món tráng miệng hay có trong bữa ăn hầu như đều chỉ là hoa quả hoặc thạch hỗ trợ tiêu hoá, nhưng đến cả mấy món đó, Ji Heon cũng rất hay để thừa lại, dù là khi cả hai đi ăn bên ngoài hay những lần bà Shim giữ anh lại dùng bữa cũng vậy.

Ji Heon không phủ nhận, anh cười cười đáp lại:

“Đúng vậy. Tôi không thích đồ ngọt. Nên tôi cũng không thích ăn hoa quả mấy, mà món tráng miệng thì đâu có làm đồ mặn. Cậu thích đồ ngọt đúng không?”

Jae Kyoung nghe Ji Heon hỏi thì suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Không thích lắm ạ.”

“Xạo vừa thôi, cậu thích mà.”

“Khẩu vị y hệt mấy đứa nhỏ, tôi nhớ kỹ lắm đấy.” Ji Heon cố tình trêu: “Cậu thích uống kem với với sữa lắc còn gì.”

“Trời nóng nên em mới uống vậy thôi.”

Jae Kyoung bực bội nói, nhìn gân xanh nổi trên trán cậu ấy, dám chắc chỉ cần Ji Heon nói thêm một câu nữa là cậu ấy sẽ bùng nổ ngay lập tức.

Ji Heon chống cao hai tay lên bàn, gục mặt tựa đầu lên mu bàn tay, bả vai run lên liên hồi, anh chết chắc rồi, chết chắc rồi, sao anh cứ thấy kiểu giận dỗi này của cậu ấy dễ thương vậy….

Trước khi Jae Kyoung hoá thành núi lửa phun trào, Ji Heon đã nén cười, ngẩng lên, gắp luôn phần sushi trứng cuộn trong đĩa của anh sang cho Jae Kyoung.

“Đây, cái này cũng cho cậu. Trứng cuộn ở đây cũng ngọt.”

“Em không cần. Em đã nói em không thích đồ ngọt mà.” Jae Kyoung cáu kỉnh, vụng về chối bay chối biến sở thích thật của mình.

“Rồi rồi, tôi biết rồi, ăn đi.”

“Ăn xong rồi về ngoan ngoãn về nhà cho tôi nhé. Hiểu chưa?” Ji Heon cười cười, nói với chất giọng cưng chiều dỗ dành mà chính anh cũng không ý thức được.

Mãi đến khi cả hai ăn xong, Jae Kyoung vẫn không đáp lại anh, chỉ mải chọc chọc mấy miếng sushi “không hợp với khẩu vị” được anh gắp cho trong đĩa.

◆◇◆

“Ây gù, miệng sắp toác đến mang tai rồi kìa!”

Trợ lý Nam vừa nói vừa phủi tàn thuốc. Ji Heon đang ngáp dài nghe được thì giật mình, lấy tay che miệng rồi nhìn quanh.

May mà trong phòng hút thuốc bây giờ chỉ có anh và Trợ lý Nam.

“Ngại quá, tôi mất ngủ.”

Ji Heon vừa nói, vừa vặn lưng sửa lại tư thế nửa nằm nửa ngồi của mình.

Trợ lý Nam xua tay, nhún vai: “Có gì mà ngại chứ.”

“Mà sao lại anh lại mất ngủ vậy, không ngủ dược hay như nào? Dạo này phòng ban chúng ta cũng được tan làm đúng giờ mà, đâu có tăng ca.”

“À, cái đó… Tôi mới đổi giường, lạ giường….”

Ji Heon vội kiếm cớ.

“À, tôi hiểu, giường quan trọng lắm đấy.”

Trợ lý Nam ra vẻ thấu hiểu, gật đầu lia lịa, bắt đầu kể lể về việc mình từng đổi giường một lần rồi bị đau lưng thế nào, nhưng thật lòng thì Ji Heon cũng không thấy đồng cảm gì mấy.

Sự thật là Ji Heon chả có vấn đề gì với cái giường mới, vốn anh đã cố ý mua cùng hãng, cùng collection với giường cũ nên cảm giác ngả lưng cũng không khiến anh khó chịu gì, thậm chí, nó còn khiến anh hài lòng hơn giường cũ.

Đúng là tiền nào của nấy, số tiền bỏ ra hơn gấp đôi nhưng độ êm ái rất vừa ý anh, hơn nữa dù có lăn lộn, nhảy nhót cỡ nào thì lò xo cũng chẳng hề phát ra tiếng động.

Vậy tại sao có cái giường tốt như thế mà Jeong Ji Heon vẫn mất ngủ? Lý do là vì người nằm cạnh….

Dù Ji Heon có nhượng bộ, mua giường đôi theo ý cậu ấy muốn thật nhưng anh cũng không ngờ, Kwon Jae Kyoung đã chiếm cứ vị trí bên cạnh anh suốt mấy ngày liền, hoàn toàn không có ý muốn rời đi.

Đúng như lời Jae Kyoung đã tuyên bố trước đó, cậu ấy liên tục lui tới nhà Ji Heon như cơm bữa. Không phân biệt là ngày thường hay cuối tuần, sáng trưa chiều tối, hễ không luyện tập thì cậu ấy sẽ có mặt ở nhà anh, có hôm, Ji Heon còn chưa tan làm thì cậu ấy đã sớm chễm chệ ở sofa trong phòng khách, khiến lúc về, khoảnh khắc mở cửa, Ji Heon còn tưởng anh vừa đi nhầm sang căn hộ của cậu ấy.

Thậm chí, ngày Showroom giao nệm mới đến, cậu ấy cũng ở đó từ giữa trưa, vô cùng có khí thế tuyên bố chủ quyền, tự nhiên mở cửa đón nhân viên vào lắp đặt rồi ký nhận thay Ji Heon.

Ji Heon cũng từng ý kiến việc này, nhưng đối diện với đôi mắt nâu trong vắt và khuôn mặt đẹp đến mức vô thực kia, anh lại mềm lòng, tự nhủ thôi thì coi như cũng có người trông nhà ban ngày cho anh, còn tử tế nhận đồ cho anh, hơn nữa, Kwon Jae Kyoung có ở nhà một mình cũng rất ngoan ngoãn, cậu ấy gần như chẳng động vào thứ gì, dĩ nhiên cũng không bày bừa, nghĩ một hồi thì Ji Heon thấy vẫn ổn.

Nhưng, sau khi Ji Heon tan làm về, vấn đề mới xảy ra, Cứ mỗi khi Ji Heon tắm rửa xong, Jae Kyoung sẽ lại lôi anh lên giường, ôm chặt không buông. Vì đã hứa là ngoại trừ làm tình, anh sẽ chiều theo mọi đòi hỏi skinship của Jae Kyoung, nên Ji Heon cũng chẳng biết phải nói sao, phản kháng không được, nói lý không xong, chuyện duy nhất có thể làm là buông xuôi giả chết.

Nhưng có muốn giả chết cũng không được, thằng nhóc to xác ấy đâu phải chỉ ôm là xong, vừa hôn hít, vừa sờ mó, vừa nói mấy lời yêu thương, đã vậy, đũng quần cộm lên của cậu ấy còn chọc vào khe mông anh, bộ tưởng anh bị mất cảm giác hay gì mà không nhận ra? Có điều, Ji Heon cũng hiểu cho Jae Kyoung, thanh niên trẻ chỉ vừa 21, lại còn hoạt động trong giới thể thao, tinh lực tràn đầy thì làm sao mà cậu ấy chịu được.

Ở trong tình huống đó mà không cậu ấy không cứng mới là lạ.

Vấn đề là, anh chàng nhân viên văn phòng hai mươi bảy tuổi, sau một ngày đi làm kiệt sức, cũng cứng theo.

Ừ thì, điều đó cũng có nghĩa là Ji Heon vẫn còn “khỏe mạnh” chán. Dù không thể so với tên nhóc hai mươi mốt tuổi kia, nhưng hai mươi bảy cũng vẫn được coi là trai tráng, đang độ sung sức mà. Ji Heon cứ phải tự nhủ như vậy, còn khuyên bản thân là anh phải thấy vui mừng và tự hào về chuyện đó mới đúng.

Nhưng điều khiến Ji Heon sôi máu là, mỗi lần như vậy, anh đều phải tự “giải quyết” trong phòng tắm, còn Jae Kyoung thì lại trơ tráo cởi quần áo làm ngay trước mặt anh, ngay trước mặt!! Dù Ji Heon có bảo cậu ấy vào phòng tắm thì cậu ấy cũng chẳng nghe. Jae Kyoung còn trắng trợn đòi hỏi: “Anh cũng làm ở đây đi. Cho em xem.” Mỗi lần như vậy, Ji Heon đều phải hít một hơi thật sâu, nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể:

“Jae Kyoung à. Làm ơn để tôi giữ sức với.”

Ji Heon thề, anh đã nói không biết bao nhiêu lần, thể lực của anh không giống Jae Kyoung, sức cậu ấy có thể chấp anh hẳn mười con phố chứ có ít đâu, anh phải tích trữ năng lượng cả tuần chỉ để “chiến đấu” với cậu ấy vào cuối tuần còn gì, anh làm vậy cũng chỉ vì cậu ấy thôi.

Jae Kyoung tuy tỏ vẻ không tin lắm, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Ấy vậy mà tối hôm qua, cậu ấy lại cứng đầu một cách kỳ lạ. Như thể đã lên kế hoạch từ trước, ngay khi Ji Heon tắm xong, cậu ấy đã lao vào ôm ấp, hôn hít, vuốt ve, khiến Ji Heon cứng rồi dùng cả tay chân ngăn anh lại, sống chết không cho anh vào phòng tắm, bắt anh phải “tự xử” ngay trước mặt mình.

“Nếu anh cho em xem thì cuối tuần này em sẽ không làm.”

Cậu ấy còn đưa ra một điều kiện hấp dẫn đến mức Ji Heon không thể từ chối, và đó là sai lầm đầu tiên của Jeong Ji Heon trên bước đường tự huỷ.

“Nhớ lời cậu nói đấy nhé.”

Sau khi nhận được lời khẳng định chắc chắn từ Jae Kyoung, Ji Heon mới cởi quần áo trước mặt cậu ấy. Vui mừng vì sắp được tận hưởng cuối tuần thảnh thơi, Ji Heon đã tự “biểu diễn” một màn solo hết sức nóng bỏng – giờ nghĩ lại thì đây chính là sai lầm thứ hai của anh.

Sau khi xem xong màn biểu diễn gợi tình, khán giả Kwon Jae Kyoung hưởng ứng rất nhiệt tình, buông một câu như sét đánh ngang tai:

“Không được rồi. Em thấy anh gợi cảm chết đi được, cuối tuần vẫn phải làm mới được.”

“Này… cậu muốn chết hả?”

Bất chấp luôn cả việc chênh lệch hình thể, Ji Heon lao đến túm lấy cổ áo Jae Kyoung, dây thần kinh lý trí trong đầu đang dần đứt phựt, anh nghiêm mặt nói: “Cậu khai thật đi, cậu không phải thích tôi mà thù hận gì tôi đúng chứ? Cậu đang lên kế hoạch giết chết tôi chứ gì??”

Đương nhiên, Jae Kyoung thương anh còn không hết, sao có thể để anh tạch được, cậu ấy suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Vậy nếu bây giờ anh cho em làm một lần thì cuối tuần em sẽ không làm nữa, hứa đấy.” Jae Kyoung nói với vẻ mặt nghiêm túc không kém gì Ji Heon.

Thật ra, anh bị cậu ấy bịp không chỉ một hai lần, với ai thì Jae Kyoung cũng sẽ thể hiện sự thẳng thắn, không ngại nói lời thật lòng, chỉ khi đối diện Ji Heon, dù phải lươn lẹo vòng vèo hết 7749 kiểu mà chiếm hời được gì đó của Ji Heon, cậu ấy chắc chắn sẽ rất hăng hái.

Biết vậy mà vẫn tin thì là đồ ngốc đúng chứ? Nhưng Ji Heon vẫn tin, đó chính là sai lầm thứ ba. Kwon Jae Kyoung nói chỉ làm một lần nhưng lại không chịu rút ra, lén lút làm đến hai lần, và hậu quả là Ji Heon phải đến công ty trong tình trạng thiếu ngủ.

Thế này thì cuối tuần chắc chắn cậu ấy sẽ lại đòi làm tiếp. Kể cả khi Ji Heon lên án cậu ấy thất hứa thì Jae Kyoung vẫn sẽ bỏ ngoài tai, hoặc cậu ấy sẽ lại lươn lẹo, nói đó là phần của tuần sau, cậu ấy chỉ làm trước thôi.

Không thể không khen, có thể đọc Kwon Jae Kyoung như cuốn sách thế kia, Jeong Ji Heon cũng là thiên tài.

Nhưng suy cho cùng, tất cả những chuyện đó, mấu chốt không nằm ở chỗ Jae Kyoung đòi hỏi, mà ở chỗ Ji Heon luôn chiều theo tất cả những đòi hỏi của cậu ấy.

Ji Heon biết rất rõ, chỉ cần anh kiên quyết từ chối, Jae Kyoung sẽ không ép anh, nhưng chính vì biết vậy, anh lại càng không nỡ từ chối.

Mà không, vấn đề thực sự còn nằm ở thể lực dồi dào của Jae Kyoung, xui xẻo làm sao, bây giờ đang ở ngay thời điểm nghỉ ngơi dài trong năm, vòng tuyển chọn đầu tiên của đội tuyển Olympic quốc gia sẽ diễn ra vào cuối tháng 2 đến tháng 3 năm sau, nên khả năng cao là việc huấn luyện sẽ bắt đầu lại sau khoảng giữa tháng 11.

Hơn nữa, tháng 9 vừa rồi, Jae Kyoung đã dồn hết sức lực để chuẩn bị cho giải Vô địch Bơi lội Thái Bình Dương, nên Ji Heon có thể thấy rõ Jae Kyoung vẫn đang thừa năng lượng. Ngay cả khi cứ cách hai ngày sẽ có lịch quay quảng cáo, phỏng vấn, đủ thứ việc trên trời, dưới đất, Ji Heon vẫn có thể thấy được sự hăng hái của Jae Kyoung mỗi khi gặp anh.

Dễ thương thì dễ thương thật, năng lượng thì năng lượng thật, nhưng nếu cho Ji Heon chọn, anh vẫn muốn ném cậu ấy xuống bể bơi để cậu ấy tập luyện hết ngày rồi hãy về….

Tiếng thở dài chán chường hòa vào làn khói thuốc đang bay cao, Ji Heon nhìn cái tay kẹp tàn thuốc của mình có hơi run mà tức điên.

Ngay lúc Ji Heon đang cân nhắc xem, liệu anh có nên đặt mua nhân sâm uống không thì trợ lý Nam cười cười lên tiếng:

“Nhưng trợ lý Jeong này, dù thiếu ngủ nhưng trông anh vẫn khoẻ mạnh phết đấy.”

“Hả? Không thể nào.”

Ji Heon ngạc nhiên nhìn trợ lý Nam.

Bị “vắt kiệt sức” mỗi đêm mà còn khỏe mạnh cái nỗi gì chứ!!

Ji Heon nhanh chóng rít một hơi thuốc, nuốt lại câu nói sắp tuôn ra khỏi miệng, anh nghiêm túc đáp:

“Tôi mệt mà. Mấy ngày vừa rồi thiếu ngủ trầm trọng.”

“Thật á? Tôi thấy dạo này mặt anh hồng hào lắm mà, tôi còn nghĩ anh có chuyện gì vui.”

“Anh đừng có lừa tôi vậy chứ.” Ji Heon cười trừ.

“Không, thật mà.”

Nam vừa thở ra làn khói thuốc vừa nói:

“Trợ lý Jeong nhớ không? Tháng trước ấy, lúc bận rộn với giải Vô địch Thái Bình Dương, không chỉ tôi mà ai cũng bàn tán, nói anh gầy đi thấy rõ, đã vậy mặt mũi còn ủ rũ lắm. Nhưng dạo này da dẻ trông hồng hào hơn rồi, nên tôi cứ nghĩ anh có chuyện vui gì đó, kiểu như đang yêu đương chẳng hạn.”

Ji Heon suýt thì đánh rơi điếu thuốc trên tay.

Quá sốc, anh chết lặng một lúc rồi mới hoàn hồn, quay sang hỏi trợ lý Nam:

“Không, cái đó, ý tôi là, mặt mũi thì ai cũng có thể chăm sóc cho đẹp lên được, có nhiều cách mà… sao cứ phải liên quan đến chuyện yêu đương vậy?”

“Hả? À thì anh cũng có phải minh tinh đâu. Với những người bình thường như chúng ta, thời gian đâu mà làm đẹp gì chứ, chỉ có gặp chuyện vui, sắc mặt mới hồng hào thôi, tin vui thì với tôi, quanh đi quẩn lại chỉ có trúng số hoặc có người yêu. Mà trước đây, lúc tôi hỏi anh có mua sổ xố không? Anh đã nói không có ý định tiết kiệm mua nhà ở nên cũng không chơi sổ xố đấy thôi, khả năng duy nhất còn lại là có người yêu chứ sao.”

Trợ lý Nam nói, thái độ tự tin, chắc như bắp.

Trước mớ suy luận vừa mới mẻ, vừa thực tế, lại vừa vô lý đó, Ji Heon nghẹn họng hồi lâu. Thấy vậy, trợ lý Nam cười toe toét:.

“Đùa thôi mà.”

Anh ta rít một hơi thuốc dài rồi từ từ thở ra, nói tiếp:

“Đợt trước có người bảo anh đừng hút thuốc nữa đúng chứ? Cộng thêm những gì anh nói sau đó, tôi thấy người đó có vẻ đang tấn công, tán tỉnh anh dồn dập, nên tôi mới đoán vậy thôi, không cần nghĩ nhiều vậy đâu.”

Nhìn nụ cười như soi thấu hồng trần của trợ lý Nam, Ji Heon tỉnh cả ngủ.

“Trợ lý Nam này. Tôi muốn hỏi anh chuyện này từ lâu rồi.”

“Chuyện gì vậy?”

“Anh có theo đạo gì không…? Bình thường anh có xem chỉ tay, đoán vận mệnh gì đó cho người khác không?”

Trợ lý Nam nghe Ji Heon nói vậy thì cười phá lên:

“Tôi mà có á, tôi đã đi bày trận phong thuỷ chơi chết Karba rồi! Chuyện đó ai tinh ý cũng nhận ra được thôi.”

“Không, không phải ai cũng nhận ra được đâu. Cái kiểu tinh ý của anh đôi lúc khiến tôi sợ đấy….”

Ji Heon xua tay nói, trợ lý Nam lại bật cười lớn.

“Vậy là tôi đoán đúng rồi phải không? Anh đang hẹn hò đúng không?”

“À, không phải. Tôi không hẹn hò với ai hết.”

Ji Heon vội vàng phủ nhận.

“Ừm… đại loại là, có gặp thường xuyên hơn trước.”

Trợ lý Nam thoáng khó hiểu: “Cái gì cơ?”

Nhưng ngay sau đó anh ta đã gật gù như vừa hiểu được gì đó: “À, vậy à, giữa hai người có nhiều kiểu quan hệ mà, đâu nhất thiết là yêu đương.”

Sự khôn ngoan của Trợ lý Nam nằm ở chỗ anh ta không bao giờ gặng hỏi những gì đối phương không muốn nói, có điều, khả năng tưởng tượng của trợ lý Nam đôi lúc có hơi trật đường ray quá thôi.

“Cứ thấy ổn là được rồi. anh cũng vui vẻ mà đúng chứ?”

Trợ lý Nam để lại câu hỏi đó rồi rời khỏi phòng hút thuốc.

(Đây mới là người trợ giúp nhiều nhất cho Jae Kyoung đấy =))))))) nhà hiền triết Nam Seung Myung.)

Chỉ còn lại một mình, Ji Heon ngậm điếu thuốc mới châm, trong đầu không ngừng lặp lại câu hỏi cuối cùng của trợ lý Nam.

Cứ thấy ổn là được sao?

Anh thấy ổn thật sao…?

Nói thật thì anh không hề khó chịu, cả việc làm tình với Jae Kyoung cũng vậy, sướng anh cũng sướng, cũng tận hưởng, đâu thể vô liêm sỉ mà chối hết được.

Nhưng nói thích thì… cũng lạ lắm.

Vị thế của cả hai bây giờ, đâu cho phép anh được cảm thấy vui vẻ hay thích thú chứ.

Trong lúc anh mãi chìm đắm trong những suy nghĩ miên man vô nghĩa, điếu thuốc vừa châm đã cháy hết.

Ji Heon thở dài một hơi, dụi đầu lọc thuốc vào gạt tàn rồi vội vã đứng dậy.

Vừa về đến văn phòng, Ji Heon đã thấy một chồng tài liệu chất đống trên bàn. Theo thói quen, anh cầm tờ fax trên cùng lên xem, vừa thấy nơi gửi, Ji Heon lập tức nhíu mày.

Tờ fax đó được gửi đến từ trụ sở của Ủy ban Thể thao Hàn Quốc.

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

Bia mat ong ss2
Guide Cấp S Phết Mật Ong
08/06/2025
hyung
Hyung, Em Đã Lớn Rồi! – P.S
04/05/2025
ac quy cover
Ác Quỷ: Dấu Chấm Hết Cuộc Đời Của Tôi
04/05/2025
Vết tích mặt trời
Vết Tích Mặt Trời
04/05/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
link tải kubet hitclub luckywin sv388 7mcn xoso66 https://88vn.network/ mu88.com luckywin 88AA https://sunwinli.net/ keonhacai https://rr88.wales/ hi88 789 club Link vào 8live Nhat vip Sun win Thabet Link vào Debet Yo 88 tải app Uk88 UK88

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation