×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 3 - Chặng Lướt Sóng - Chương 46

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 3 - Chặng Lướt Sóng - Chương 46 - Nếu đã trân trọng em đến vậy thì sao không hẹn hò với em?
Prev
Next

VOL 3 – Chặng Lướt Sóng – Chương 46: Nếu đã trân trọng em đến vậy thì sao không hẹn hò với em?

“Mẹ kiếp! Chịu đựng chuyện mình không thích cơ đấy? Anh à, sao em thấy anh có vẻ thích chết đi được mà? Miệng thì bảo là không thể nhưng anh vẫn cứng lên ngon lành đấy thôi.”

Câu nói sặc mùi chế giễu của Jae Kyoung vang lên. Ji Heon thề là là giọng điệu đó khiến anh điên tiết ghê gớm nhưng nghiệt ngã thay, những gì cậu ấy nói hoàn toàn là sự thật nên anh không cách nào phản bác được.

Không phản bác sự thật, nhưng Ji Hoen vẫn tức anh ách, anh nghiến răng, quyết định cãi bừa:

“Này, cậu đè tôi ra liếm với mút như thế thì sao mà tôi không cương cho được? Tôi cũng có bị liệt dương hay lãnh cảm đâu cơ chứ!”

“Gì cơ? Anh nói cứ như em ép anh cương lên ấy!”

“Thì cũng gần như ép rồi còn gì!”

Đã phóng lao thì phải theo lao, Ji Heon quyết định trơ mặt cãi đến cùng:

“Nó cương lên hoàn toàn không liên quan gì đến ý muốn của tôi hết! Đó là bất khả kháng. Cậu cũng là đàn ông, cậu phải hiểu chứ!”

Jae Kyoung bày ra biểu cảm không thể tin nổi, nhìn Ji Heon một lúc lâu rồi chống tay lên cửa sổ xe, nói: “Được, được thôi, cứ cho là vậy đi.”

“Vậy chuyện đó cũng là ngoài ý muốn của anh sao?”

“Chuyện gì cơ?”

“À, cái lúc anh xin em chơi anh mạnh v…”

“Này!! Im mồm!!”

Ji Heon hoảng hốt dùng một tay bịt miệng Jae Kyoung lại.

“Cấm nói những lời tục tĩu trong xe. Nếu không muốn tôi gây tai nạn thì cậu hãy hợp tác đi!”

“Hiểu chưa hả?” Ji Heon nhấn mạnh thêm lần nữa rồi mới bỏ tay ra.

“Giờ anh mới thấy ngại thì có ích gì đâu.”

Jae Kyoung lầm bầm như thể thấy khó hiểu nhưng vẫn làm theo yêu cầu của Ji Heon, không nhắc lại chuyện đó nữa. 

Lắm lúc, Ji Heon cũng phải thừa nhận, vận động viên nhà anh có cái nết thực sự không giống ai. Những lúc Jae Kyoung lên cơn bướng bỉnh, ai nói gì cũng không nghe, dù cho có là xe tăng đến kéo, cũng chưa chắc cậu ấy đã chịu quay đầu. Nhưng đôi khi, vào những lúc Ji Heon không ngờ đến, cậu ấy lại trở nên rất hợp tác, sẵn sàng lui bước và giữ kẽ. 

Chẳng hạn như bây giờ, vừa nãy, Jae Kyoung còn hùng hổ khí thế như muốn quyết tâm ép Ji Heon phải chịu thua mới thôi, ấy vậy mà, khi Ji Heon thực sự hoảng, Jae Kyoung lại lui về sau, thái độ rất hợp tác, chấp nhận nhún nhường, nghe lời anh. Mỗi lần Jae Kyoung như vậy, Ji Heon thực sự không nỡ trách mắng hay nói nặng gì, thậm chí, anh còn không thể nổi giận được ấy chứ….

Dù sao thì cậu ấy chịu im lặng cũng là điều may mắn. Ji Heon thở phào nhẹ nhõm, đang định tập trung lái xe… nhưng ngay lập tức, đèn giao thông đã chuyển màu. 

Dừng xe trước vạch trắng dành cho người đi bộ, Ji Heon cố tỏ ra bình thản: “Dù sao thì….. chuyện sex cũng không có gì ghê gớm cả. Thời đại bây giờ thoáng lắm rồi, mấy cái tình một đêm ấy, đều là hai người xa lạ lôi nhau lên giường, tôi cũng từng như thế, với người lạ tôi còn có thể cứng, huống chi là cậu. Nói gì thì nói, tôi cũng như bao người, cũng có nhu cầu…. giải toả, và nhu cầu trên mặt đó không liên quan gì đến tình cảm hết, thật ra thì…. Tôi cũng có ham muốn với cậu lâu rồi đấy.”

Chuyện này Ji Heon không hề nói xạo, lúc xem Jae Kyoung quay quảng cáo ở bể bơi, cũng là lúc Ji Heon muộn màng nhận ra, cậu nhóc năm nào nói thích kiểu bơi của anh đã thực sự trưởng thành, trở thành người đàn ông ưu tú trong lĩnh vực thể thao, đồng thời, anh cũng xác định, anh có ham muốn về mặt tình dục với Jae Kyoung. 

Nhưng chuyện này hoàn toàn bình thường, nhìn thấy đối tượng hợp gu, ai cũng sẽ như thế, hơn nữa, Ji Heon có thể chắc chắn, không chỉ mình anh có ham muốn đó với Jae Kyoung mà là rất rất rất nhiều người cũng như vậy. Nói chi đâu xa, chính Cha Seong Hyun cũng từng nhuộm tóc chỉ vì muốn ngủ với cậu ấy đấy thôi.

Dù sao, cả hai cũng đã làm những chuyện không nên làm, nên Ji Heon mới không ngần ngại nói thẳng, đây như cách anh ngầm thừa nhận “sức hút” của Jae Kyoung, nhưng cũng đồng thời tách biệt rõ ràng giữa nhu cầu tình dục và tình cảm, chỉ đơn thuần là thấy đối tượng nào đó thu hút thì sẽ có ham muốn quan hệ với người đó, ai cũng thế, Ji Heon cũng không ngoại lệ.

Nghe xong lời “thú nhận” của Ji Heon, Jae Kyoung lại quay sang nhìn anh với ánh mắt khó tin. Dù Jae Kyoung không nói gì, nhưng từ vẻ mặt của cậu ấy, Ji Heon có thể đọc ra được, cậu ấy đang hỏi anh, nếu anh thực sự có ham muốn thể xác với cậu ấy, vậy sao không làm sớm hơn đi?

Ji Heon lại thở dài, anh hạ cửa kính xe bên phía mình xuống rồi nói:

“Nói ra chắc cậu không tin, nhưng tôi không làm vậy cũng nhờ chút ít liêm sỉ và lương tâm còn sót lại trong tôi ngăn cản đấy. Dù sao cũng là con người có lý trí, không thể bị dục vọng kiểm soát đến mức cái gì cũng bất chấp được, đúng chứ? Thẳng thắn mà nói, nếu cậu chỉ muốn lên giường với tôi một lần, tôi sẽ đồng ý. Thậm chí, nhiều hơn một lần, tôi cũng sẽ suy nghĩ, chỉ cần cậu để mọi thứ dừng lại ở mức quan hệ thể xác, vì chỉ như thế, chúng ta mới có thể kết thúc gọn gàng được. Nhưng cậu đâu muốn vậy đúng không? Cậu bảo cậu thích tôi còn gì?”

“Vâng, em thích anh.”

Jae Kyoung lập tức đáp:

“Em không bao giờ có ý định chỉ ngủ với anh một lần đâu, tuyệt đối không.”

Jae Kyoung tuyên bố chắc nịch, thái độ rất đường hoàng, tự tin đến mức Ji Heon nghi ngờ, nếu cứ để cậu ấy nói tiếp, có khi câu tiếp theo, cậu ấy sẽ tuyên bố muốn kết hôn với anh luôn….. Ji Heon rùng mình, vội chặn họng Jae Kyoung lại trước khi chuyện đáng sợ trong đầu anh thành sự thật.

“Đúng vậy! Vì cậu thích tôi nên tôi mới không làm vậy. Jae Kyoung à, mặc dù tôi không thể đáp lại tình cảm đó của cậu, mặc dù ý nghĩa thích của tôi và cậu khác nhau nhưng tôi cũng thực sự thích cậu. Tôi rất quý cậu, với tôi, cậu là người quan trọng, thật đấy, nên tôi càng không muốn làm chuyện đó với cậu.”

“Vậy anh cứ hẹn hò với em là được còn gì.”

Jae Kyoung nói với vẻ mặt không thể hiểu nổi:

“Anh đã thích em, coi em là người quan trọng với anh thì tại sao không hẹn hò với em? Đúng vậy, em hiểu từ thích của anh khác với thích của em, nhưng tình cảm là thứ có thể phát triển nếu cả hai bên cùng vun đắp, cái này anh biết mà đúng không? Hơn nữa, anh đã thích em đến mức đó rồi, thì việc đẩy nó lên thêm một nấc nữa cũng đâu phải là không làm được. Tại sao anh nhất quyết không cho em cơ hội vậy?”

“Vì tôi muốn giữ mãi cảm giác này.”

Ji Heon lập tức đáp:

“Tôi không muốn hẹn hò vì tôi muốn giữ mãi những cảm xúc tốt đẹp này. Hẹn hò rồi cuối cùng cũng sẽ chia tay thôi.”

“Cũng có những người kết hôn rồi sống hạnh phúc cả đời mà.”

Jae Kyoung phản bác.

“Đúng vậy. Có nhiều người như thế thật.”

Ji Heon gật đầu, đúng lúc này, đèn giao thông chuyển màu, Ji Heon nhấn ga, vừa đánh tay lái vừa nói: “Nhưng tôi thì không.”

“Có lẽ… tôi sẽ không làm được như thế.”

“Tại sao anh lại nhận định như vậy?”

Jae Kyoung vẫn hỏi, vẻ thắc mắc hiện rõ trên mặt cho thấy cậu ấy thực sự định tìm tòi đến tận gốc rễ mới thôi. Ji Heon cố kìm nén tiếng thở dài, khẽ gọi: “Jae Kyoung à…”

“Chúng ta có nhất thiết phải nói chuyện này không? Cậu không nói chuyện này với tôi thì cậu sẽ hối hận sao?”

“Sao vậy, anh không muốn nói à?”

“Ai lại muốn kể chuyện đáng xấu hổ của mình chứ.”

Cuối cùng, tiếng thở dài cũng không nén được nữa, Ji Heon cứ thế, để nó thoát khỏi cổ họng. Jae Kyoung vốn còn định dồn ép hỏi thêm, xem là chuyện như thế nào mà anh lại nói là đáng xấu hổ, nhưng vừa nghe được tiếng thở nặng nề của Ji Heon, cậu ấy đã lập tức khựng lại, quay mặt đi, khẽ nói: “Em hiểu rồi.”

“Anh không muốn nói thì chúng ta không nói.”

Ji Heon hơi bất ngờ, anh cứ nghĩ với tính cách của Jae Kyoung thì cậu ấy sẽ cố tìm hiểu đến cùng. Việc Jae Kyoung dễ dàng bỏ qua như vậy khiến Ji Heon cảm thấy kỳ lạ.

Chẳng lẽ….là do anh đã tỏ ra khó chịu quá sao? Ji Heon nhìn mặt mình phản chiếu trong gương chiếu hậu, thầm nghĩ. 

Bất chợt, Jae Kyoung lại lên tiếng.

“Anh này, anh thật sự thích em đến vậy sao? Đến mức muốn nâng niu, trân trọng em?”

“… Tôi từng nói thế á?”

“Chứ không lẽ em hoang tưởng.”

Jae Kyoung nghiến răng nghiến lợi khi cái chứng nói cho đã mồm rồi lại không nhớ của Ji Heon xuất hiện. Nhìn gân xanh nổi lên trên trán cậu ấy, chắc hẳn cơn giận cũng sắp bùng nổ như núi lửa phun trào.

“Đùa thôi, tất nhiên là tôi nhớ.”

Ji Heon vội vàng cười làm hoà:

“Đương nhiên là tôi thích cậu, nếu không tôi cũng chả làm mấy trò này.”

Ji Heon còn bổ sung thêm: “Tôi không phải kiểu người nhiệt tình trong mọi việc đâu, nếu là các vận động viên khác, tôi cũng sẽ như bao người ở Spoins thôi, chỉ có chuyện của cậu, tôi mới chạy đông chạy tây để lo.”

Nghe vậy, vẻ mặt Jae Kyoung mới dịu đi đôi chút. Nhưng dường như Jae Kyoung không muốn để Ji Heon phát hiện ra tâm trạng cậu ấy đang rất vui vẻ, nên vẫn cố tình nói bằng giọng hờn dỗi:

“Nếu đã thích đến mức muốn nâng niu, trân trọng, vậy chẳng phải là yêu rồi sao anh?”

“Ừm, theo một nghĩa nào đó thì đúng là vậy.”

Ji Heon không phủ nhận:

“Tình yêu có nhiều loại lắm, yêu nước cũng là yêu, yêu gia đình cũng là yêu, yêu bạn bè cũng là yêu.”

“Bỏ qua vụ yêu nước thì em không phải gia đình cũng chẳng phải bạn bè của anh.”

Jae Kyoung nhanh chóng gạt phăng đi câu định nghĩa về tình yêu của Ji Heon:

“Hơn nữa, làm gì có ai quan hệ với gia đình hay bạn bè đâu anh.”

“Này, cậu đấy, đương nhiên là không, gia đình chắc chắn là không, tôi đâu bại hoại đạo đức đến mức đó.”

Ji Heon bật cười trước lập luận có phần vô lý của Jae Kyoung. Nhưng Jae Kyoung lại không hề cười.

“Chỉ gia đình thôi? Vậy còn bạn bè thì sao?”

Jae Kyoung chống cằm lên mu bàn tay, nhìn Ji Heon bằng ánh mắt sắc bén. Không hiểu sao đúng lúc này, chỉ số nhạy bén của Ji Heon chợt sụt giảm, hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của Jae Kyoung, anh thản nhiên nói:

“Bạn bè thì tùy người. Bạn tình cũng là bạn đấy.”

“… Anh cũng từng có… kiểu bạn đó sao?”

Làm gì có chứ, Jeong Ji Heon có thể thề với cái bóng đèn trong nhà, ngoài mối quan hệ yêu đương và tình một đêm ra, anh chưa từng có bạn tình. 

Ngay từ đầu, lý do anh từ bỏ việc yêu đương và chỉ chọn tình một đêm cũng vì không muốn rắc rối, mối quan hệ bạn tình nhiều khi còn phức tạp hơn yêu đương, sao anh có thể dây vào được. Dù từ đầu cả hai có vạch rõ ranh giới là chỉ quan hệ thể xác, nhưng gặp nhau vài lần, khó tránh khỏi nảy sinh tình cảm, Ji Heon không muốn phải đối mặt với những tình huống khó xử như vậy, nên hoàn toàn không nghĩ đến việc tìm bạn tình.

Có điều, Ji Heon do dự không trả lời ngay, vì cũng có vài lần tình cờ, anh gặp lại đối tác tình một đêm khoảng một hoặc hai lần, đã vậy thì sao gọi là tình một đêm nữa? Nhưng cũng chả phát triển đến mức có thể xem là bạn tình, phải gọi thế nào mới hợp đây? Tình hai đêm, tình ba đêm?

Ji Heon cứ mải suy nghĩ về vấn đề vô bổ đó mà không hề biết, mắt Jae Kyoung đã càng lúc càng trợn to. Cuối cùng, cậu ấy nói với giọng có vẻ hơi sốc.

“Anh… từ bao giờ mà anh lại cởi mở dữ thế?”

“Sao cơ?”

Bị câu hỏi đột ngột của Jae Kyoung làm cho bất ngờ, Ji Heon bật cười:

“Cởi mở? Tôi á?”

Một tên đàn ông đã hai mươi bảy tuổi, vẫn độc thân mà bị nói là cởi mở? Nghe có lọt tai không chứ? Nếu là ngày xưa, ở tuổi của Ji Heon, người ta đã lập gia đình từ đời nào, tay bồng tay bế hai đứa con rồi. Thấy Ji Heon sau khi nghe mình nói xong thì cười ngặt nghẽo, cười đến suýt chảy nước mắt, Jae Kyoung càng cảm thấy khó tin hơn: “Thì cởi mở chứ sao nữa, bộ em nói không đúng à?”

“Không phải, anh à, đừng cười nữa, em nghiêm túc đấy, thật sự em không hiểu, sao một người có thể thay đổi nhiều như thế… Hồi đó….. trông anh như chả biết gì về mấy chuyện này ấy.”

Hồi đó là hồi nào? Lúc ở Ilsan à? Gần mười năm trước rồi còn gì?

“Gần mười năm rồi đấy Jae Kyoung à, hồi đó thì tôi có thể biết cái gì được chứ?”

Ji Heon vẫn chưa thể ngừng cười:

“Nghe cho kỹ này, mấy chuyện tình dục tình yêu gì đó, phải đến lúc lên đại học tôi mới được trải nghiệm cơ.”

“Vậy… lúc anh còn ở trung tâm thì không có gì sao?”

“Ừm, chỉ biết mỗi bơi lội thôi, với lại cậu không nghe mấy người ở trung tâm nói tính tôi nhạt nhẽo à, nên hồi đó làm gì có ai chơi với tôi.”

Nghe vậy, Jae Kyoung có vẻ yên tâm hơn đôi chút, nhưng rồi lại bắt đầu dò hỏi:

“Lên đại học thì anh bắt đầu hẹn hò lúc nào vậy, năm nhất luôn ạ?”

“Hình như vậy, lúc tôi hai mươi.”

“Năm tôi hai mươi thì cậu…. mới có mười bốn thôi nhỉ?” Ji Heon cố tình đá sang vấn đề tuổi tác của Jae Kyoung.

“Mười bốn tuổi thì còn mặc đồng phục, chắc đáng yêu lắm.”

“Không hề, anh à, bỏ ngay cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu anh đi. Lúc học cấp hai em đã cao hơn mét tám rồi.”

Dường như không thích bị nói là đáng yêu, Jae Kyoung kịch liệt phản bác, còn lôi cả chiều cao vượt trội ra để lập luận. 

Thấy Jae Kyoung phản ứng mãnh liệt như thế, Ji Heon càng cố tình xoáy sâu hơn, từ tốn giảng giải:

“Jae Kyoung à, chiều cao đâu có liên quan gì. Học sinh cấp hai vốn dĩ đáng yêu mà. Cậu biết điều đáng yêu nhất của các bé học sinh cấp hai là gì không? Chính là việc các bé chỉ cần thấy mình cao lớn hơn chút thôi thì đã vỗ ngực, tự cho là mình trưởng thành rồi ấy!”

“…”

Jae Kyoung cau mày một lúc lâu, vừa định mở miệng nói gì đó thì xe đã vào đến khu chung cư.

Ji Heon dừng xe trước tòa nhà của Jae Kyoung, cười nói:

“Hôm nay cậu cũng vất vả rồi. Vào nhà nghỉ ngơi đi.”

Thấy Ji Heon hất cằm ra hiệu bảo mình nhanh xuống xe, Jae Kyoung ngó anh lần cuối rồi thô bạo tháo dây an toàn ra, động tác mạnh đến mức như muốn dằn mặt Ji Heon.

Sao hôm nay cậu ấy lại ngoan ngoãn xuống xe mà không đòi hỏi gì nhỉ? Hay đang giận dỗi vì bị anh nói đáng yêu?

Sao Jae Kyoung không ý thức được, những lúc cậu ấy giận dỗi như này mới là đáng yêu nhất vậy? Không ai nói cho cậu ấy biết sao? Ji Heon tự hỏi mà không nhận ra, chính anh cũng chả nói cho đương sự biết, và chính anh cũng chả nhận thức được, Jae Kyoung chỉ như thế này khi ở trước mặt Jeong Ji Heon.

Ji Heon còn đang cười thầm vì dáng vẻ giận dỗi của Jae Kyoung thì Jae Kyoung đã tay mở cửa xe, mồm lại ném cho anh quả pháo:

“Anh à, hai ngày nữa là em có thể làm anh thoả thích đúng không?”

… Ji Heon lập tức muốn quay lại vài giây trước để tự vả vào mặt mình, đáng yêu gì đó, anh xin được phép rút lại.

“Cậu không thể nói bình thường là cuối tuần được à?”

Bỏ ngoài tai yêu cầu của Ji Heon, Jae Kyoung tuyên bố:

“Ngày kia làm ở nhà anh nhé, ngày mai mẹ em về.”

“Cậu thấy sao nếu tôi đề nghị đi nhà nghỉ? Hoặc khách sạn?”

“Thì anh cứ đề nghị đi, em cũng cho anh đáp án luôn là em không thích. Em muốn đến nhà anh.”

Nếu Ji Heon nói không được, anh dám chắc Jae Kyoung sẽ lập tức than vãn kiểu, nếu không được đến nhà anh thì cậu ấy sẽ hối hận từ giờ cho đến cuối đời luôn!

Chưa có lúc nào Ji Heon thấy thấm thía câu nói tự làm tự chịu mà ông bà ngày xưa hay dạy như bây giờ. Trong lúc Ji Heon đang tự kiểm điểm, Jae Kyoung đã bước xuống xe, tay vẫn nắm lấy cửa xe, Jae Kyoung mỉm cười, tặng cho Ji Heon câu chốt hạ vô cùng đáng sợ với vẻ mặt tinh quái:

“Anh à, hẹn anh cuối tuần, ở nhà anh, trên chính chiếc giường anh nằm mỗi đêm, hãy cứ làm nũng đòi hỏi em thật nhiều nhé, em cam đoan sẽ chiều theo tất cả các yêu cầu của anh.”

——–

Chiều thứ Bảy, sau một thời gian dài, Ji Heon mới xắn tay áo lên, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Gọi là dọn dẹp cho oai chứ cũng chẳng phải làm gì nhiều, Ji Heon vốn không phải người bừa bộn, anh còn có thói quen sắp xếp mọi thứ ngăn nắp sau khi xong việc, dù là xem tài liệu ở phòng khách hoặc loay hoay gì đó dưới bếp, Ji Heon đều sẽ như vậy. Ji Heon đã được dạy phải luôn gọn gàng từ nhỏ, sau khi ra sống tự lập, thói quen đó của anh vẫn không hề thay đổi.

Vì thế, ngoài việc hút bụi qua loa, Ji Heon cũng chẳng còn gì để làm.

Cất gọn máy hút bụi vào một góc, Ji Heon bước vào phòng ngủ, vừa định thay ga giường thì chợt nhớ ra điều gì đó, anh mở ngăn kéo đầu giường, lấy ra hộp bao cao su bị nhét trong góc.

Hộp bao này có mười cái, giờ chỉ còn sáu. 

(Bốn cái kia ở đâu thì có thể xem lại chương đầu tiên để biết nhé quý vị…. cả mình Ji Heon xài hết bốn cái đó….)

Sau một hồi đắn đo cân nhắc, Ji Heon ném cả hộp vào thùng rác trong phòng tắm. Sau đó, anh nhanh chóng mặc quần áo, đoán chừng cửa hàng tiện lợi trước chung cư chắc không có size bao cao su vừa với Jae Kyoung, Ji Heon quyết đoán phi thẳng đến hiệu thuốc ngoài đường lớn. Dù bây giờ đang là cuối tuần, nhưng giữa ban ngày ban mặt mà lại đi mua bao cao su, đã thế, Ji Heon còn mua hẳn hai hộp với hai size khác nhau, đến lúc thanh toán tiền, Ji Heon và nhân viên thu ngân đều ngại đến mức phải liên tục nhìn trái, nhìn phải, ngó trên, ngó dưới để né tránh, không dám đối diện thẳng mặt.

Mang về nhà, cất vào ngăn kéo đầu giường, Ji Heon lại càng thấy kỳ quặc hơn. Sao anh lại vứt hết bao cao su cũ và mua hẳn hộp mới chỉ vì sợ Jae Kyoung buồn chứ? Nghĩ kiểu gì cũng thấy hành động đó hết sức vô lý…..

“Điên mất thôi, mày đang làm cái quái gì vậy Jeong Ji Heon?”

Ji Heon chán nản ngồi phịch xuống giường, nở nụ cười mệt mỏi, ngay cả với người yêu cũ, anh còn chưa từng chu đáo đến mức này. Nghĩ đến việc ban đầu anh đã loay hoay tìm đủ cách để Jae Kyoung nhanh chóng mất hứng, Ji Heon càng thấy bản thân mình buồn cười hơn.

“…”

Càng cười, Ji Heon lại càng thấy lòng rối bời. Để ngăn dòng suy nghĩ vớ vẩn không lan xa hơn, anh quyết định cởi quần áo, bước vào phòng tắm, để mặc cho dòng nước cuốn trôi hết mọi phiền não.

Tắm xong, Ji Heon ra phòng khách, ngồi xuống sofa và bật tivi, anh chọn bừa một show nào đó đang phát lại, vừa hút thuốc vừa xem, nhưng có vẻ nước trong phòng tắm hôm nay không rửa sạch được những âu lo của Ji Heon, thay vào đó, nó đã cuốn phăng mất khả năng nhận thức của anh, Ji Heon hút thuốc mà chẳng cảm nhận được vị nicotin, xem tivi nhưng không có một chữ hay một âm thanh nào lọt được vào mắt và tai anh. Mãi đến khi điện thoại báo tin nhắn mới từ Jae Kyoung, Ji Heon mới như sực tỉnh khỏi cơn mê.

[Mười phút nữa em đến.]

Ji Heon giật mình nhìn đồng hồ, mới hơn bốn giờ chiều, theo lịch tập thì đáng lý sáu giờ hơn cậu ấy mới đến cơ mà?

“Sao lại đến sớm vậy?”

Ji Heon tặc lưỡi, đứng dậy, anh đi một vòng, mở hết cửa sổ trong nhà để thông gió, sau đó lại chui vào phòng tắm đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo, vừa bước ra thì chuông cửa đã reo. Dù căn hộ của Ji Heon đã được dọn sạch như ly như lau, cũng không có mùi gì lạ, thế mà anh vẫn cảm thấy nên xịt khử mùi một chút, nhưng có hối tiếc cũng đã muộn, Ji Heon chỉ dành ngậm ngùi mở cửa.

“Anh à, toà chung cư này của anh không có thang máy ạ?”

Jae Kyoung vừa thấy Ji Heon mở cửa đã lập tức hỏi.

“Ừm, không có.”

“Vậy lúc nào anh cũng leo bộ lên tầng 5 sao?”

“Chứ sao nữa? Không lẽ tôi mọc cánh bay lên?”

Nghe Ji Heon nói vậy, biểu cảm trên mặt Jae Kyoung có hơi không vừa lòng, đợi cậu ấy bước vào trong, Ji Heon vừa bấm chốt cửa vừa cười:

“Chỉ leo thang bộ năm tầng chứ có nhiều nhặn gì, cũng xem như kết hợp tập thể dục, tốt cho sức khoẻ.”

“Em không thích. Tập luyện đã đủ mệt rồi, ngoài giờ tập ra em không muốn vận động thêm đâu, à không tính đến chuyện quan hệ nhé.”

Ji Heon nhìn Jae Kyoung với vẻ mặt kỳ quái, sao Jae Kyoung phải nghiêm trọng hóa vấn đề đến vậy? Đây là nhà anh chứ cũng đâu phải nhà cậu ấy? Không lẽ…. thằng nhóc này đang có ý định sẽ ra vào nhà anh như đi siêu thị hay gì…. Nghĩ đến cảnh tượng tốt đẹp đó, Ji Heon chợt thấy lo lắng cho tương lai sau này.

Như thế để củng cố cho giả thuyết vừa rồi của Ji Heon, Jae Kyoung đã vô cùng tự nhiên đi thẳng vào phòng ngủ của anh, ngó thấy chiếc giường đã đồng hành với Ji Heon không biết bao nhiêu năm, cậu ấy không nhịn được lầm bầm: “Giường nhỏ quá.”

“Nhỏ sao? Nó là giường đơn một người tiêu chuẩn mà.”

Ji Heon đứng ngoài phòng ngủ nói vọng vào. Jae Kyoung liếc nhìn Ji Heon, không ngại khẳng định thêm lần nữa: “Thì vậy nên em mới bảo nó nhỏ đấy anh.”

“Jae Kyoung à, cậu hiểu định nghĩa giường đơn một người tiêu chuẩn không? Tức là nó vừa đủ cho một người ngủ đấy.”

“Thì vậy nên em mới bảo nó nhỏ đấy.”

Jae Kyoung lập tức lặp lại như vẹt. Linh cảm mách bảo Ji Heon tốt nhất đừng nên hỏi nữa, ý đồ thật sự sau câu nói đó là gì, anh không biết, và cũng không có nhu cầu tìm hiểu, Ji Heon vội lảng sang chủ đề khác:

“Mà sao cậu đến sớm vậy? Có chuyện gì à?”

“Không có gì đâu ạ.”

Jae Kyoung đáp rồi rời khỏi phòng ngủ, đi vào căn phòng nhỏ kế bên, nơi đang để bàn làm việc và chất đầy các tài liệu của Ji Heon. Jae Kyoung lướt ngón tay qua những đầu sách đang xếp ngay ngắn trên kệ, trông vẻ mặt là biết cậu ấy chả hứng thú mấy, nghịch ngợm vài phím bấm của con PC để bàn, rồi đột nhiên quay lại hỏi Ji Heon:

“Anh đặt huy chương ở đâu vậy?”

“Huy chương nào?”

“Huy chương giải vô địch thế giới ở Berlin. Cái anh giành được hồi cấp ba ấy.”

“À, cái đó à.”

Bất ngờ bị hỏi về chuyện huy chương, Ji Heon xoa gáy cười trừ:

“Cái đó ở nhà ba mẹ tôi, bên Ilsan.”

“Đồ của anh mà sao lại để ở nhà ba mẹ?”

“Vì ba mẹ thích nó hơn tôi.”

Đương nhiên Jae Kyoung không hiểu câu Ji Heon vừa nói có ý gì, nhưng cậu ấy cũng không hỏi thêm, quay người bước ra khỏi phòng.

“Nhà anh gọn gàng, ngăn nắp thật đấy.”

Jae Kyoung liếc nhanh qua bếp rồi đi thẳng vào phòng khách, thả người ngồi xuống ghế sofa.

“Thật không?”

“Thật, nhìn qua sẽ biết là nhà của anh ngay.”

… Một đống dấu chấm hỏi lại hiện lên trong đầu Ji Heon. Anh thực sự rất thắc mắc, hình tượng của anh trong mắt cậu ấy rốt cuộc là như thế nào? Chẳng phải là một ông anh hư hỏng, suốt ngày lêu lổng ư?

Ji Heon đang băn khoăn thì Jae Kyoung đã vừa cởi áo khoác ngoài vừa hỏi:

“Sao anh lại chuyển đến khu này? Ở đây thang máy cũng không có mà.”

“Gần công ty đấy.”

Ji Heon đưa tay ra, Jae Kyoung hiểu ý, lập tức đưa áo khoác cho anh. Vừa mắc áo lên giá treo ở phòng khách, Ji Heon vừa nói:

“Với cả ở đây được hút thuốc trong nhà. Chủ chung cư chỉ có duy nhất một yêu cầu thôi, bao giờ tôi dọn đi thì nhớ dán lại giấy dán tường là được.”

“Chỉ vì lý do đó thôi á?”

Jae Kyoung ngạc nhiên hỏi lại.

“Sao lại chỉ vì? Với những người hay hút thuốc như tôi thì đó là vấn đề sống còn đấy. Trời lạnh mà bảo tôi phải ra ngoài hút xong điếu thuốc mới được vào nhà thì có khác gì tra tấn? Hơn nữa, ban công ở đây cũng rất thích hợp cho việc hút thuốc.”

Ji Heon đi đến, ngồi xuống cạnh Jae Kyoung.

“Khu này chỉ là chung cư mini thôi, nhà tôi trên tầng năm là cao nhất, tầng dưới là nhà của chủ. Ông chủ nhà cũng hay hút thuốc ở ban công nên kiểu, hai bên cùng thông cảm cho nhau ấy.”

“Tóm lại, có nhiều lý do khiến tôi thích căn nhà này, giờ kể ra thì có mà hết ngày.” Ji Heon cười nói.

Jae Kyoung vẫn cau mày, có vẻ cậu ấy vẫn không hiểu lắm tầm quan trọng của việc cho phép hút thuốc đối với những người như Ji Heon. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cậu ấy hỏi:

“Anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy?”

“Để xem nào. Hình như khoảng năm hai đại học. Tôi bắt đầu tập tành hút thuốc khi đi uống rượu với mấy anh chị khóa trên trong câu lạc bộ.”

“Tập tành hút thuốc? Cái đó có gì hay để tập vậy anh?”

“Cậu hỏi thì tôi cũng nói thật, chả có gì hay ho cả.”

Ji Heon đáp:

“Vậy sao anh vẫn hút?”

“Thì… cậu hiểu mà.”

Jae Kyoung nhăn mặt nhìn Ji Heon như đang muốn hỏi, cậu ấy hiểu cái gì chứ?

“Hầy…. nghiện đấy.”

Ji Heon cười gượng:

“Biết nó không tốt nhưng không bỏ được, cái đó người ta gọi là nghiện. Không phải tự nhiên mà thuốc lá được liệt vào chất gây nghiện đâu. Những thứ như thuốc lá, tốt nhất là đừng bao giờ cho nó cơ hội bắt đầu, vì muốn dứt hẳn sẽ rất khó, cậu đừng có vì tò mò mà thử.”

“Em không thử đâu. Em ghét mùi thuốc lá.”

“Thật không đấy? Cậu vẫn hôn tôi được còn gì?”

Ji Heon ngạc nhiên quay sang nhìn Jae Kyoung, Jae Kyoung không chần chừ, lập tức cho anh đáp án:

“Trên người anh không có mùi thuốc, môi cũng không.”

“….. Cậu học cách nói điêu không chớp mắt từ lúc nào đấy?”

“Trông em giống nói xạo lắm à?”

Nói xong, Jae Kyoung đột ngột vòng tay ôm eo Ji Heon, kéo anh về phía mình. Cậu ấy gần như đặt Ji Heon ngồi lên đùi rồi sán tới hôn lên môi anh. Cạy mở môi Ji Hoen, đầu lưỡi nóng hổi chậm rãi đảo khắp khoang miệng anh một lúc lâu, Jae Kyoung mới thoả mãn rời môi, cười khẽ:

“Đấy, bây giờ cũng có mùi thuốc lá đâu.”

“Đó là do tôi vừa đánh răng mà….”

Bất ngờ bị kéo ngồi lên đùi, bất ngờ bị nhào tới hôn, Ji Heon phải dùng hết kinh nghiệm mấy năm đi làm khi đối phó với sếp, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất, không để Jae Kyoung phát giác ra sự ngượng ngùng của anh.

“Sao cơ ạ? Anh đánh răng trước khi em đến? Muốn hôn em đến vậy sao?”

Jae Kyoung có một kỹ năng khiến Ji Heon cảm thấy rất đáng nể phục, đó là cậu ấy có thể vừa hỏi những câu như thế kia, vừa nhìn chằm chằm vào mặt đối phương, tinh ý nhận ra những thay đổi nhỏ nhất trên từng biểu cảm của người đó.

Tuyệt vời làm sao, Ji Heon lại đang ngồi trên đùi cậu ấy, nên dù muốn dù không, Ji Heon cũng phải hưởng trọn combo, vừa bị Jae Kyoung hỏi khó, vừa phải chứng kiến cậu ấy ngước lên nhìn anh chăm chú.

Mỗi lần Jae Kyoung làm hành động ngước lên nhìn như thế này, Ji Heon đều sẽ yếu lòng, không cưỡng lại được mà chiều theo mọi việc cậu ấy muốn. Cả góc nhìn lẫn đôi mắt nâu trong veo của Jae Kyoung đều khiến Ji Heon có cảm giác như được quay trở lại mười năm trước.

“Nói em nghe đi, anh cố tình đánh răng để hôn em phải không?”

Như đã biết trước câu trả lời, Jae Kyoung hỏi với vẻ mặt ngây thơ lạ thường. Jae Kyoung cũng không đợi Ji Heon trả lời, lần nữa sán tới hôn lên môi anh. Một tay đỡ lưng Ji Heon, tay kia vuốt ve má anh, Jae Kyoung cứ thế, hôn anh hết lần này đến lần khác. Nhớ ngày nào chỉ cần chạm môi là mặt Jae Kyoung đã đỏ bừng, giờ cậu ấy đã trở nên thành thạo hơn hẳn, từ mút môi, quấn lưỡi, thậm chí còn nâng lên level mới, cắn nhẹ lên cằm Ji Heon.

 

 

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

ac quy cover
Ác Quỷ: Dấu Chấm Hết Cuộc Đời Của Tôi
04/05/2025
xxlarge
Đừng động, không tôi “bắn”
30/07/2024
xxlarge
Cơ Hội Tái Sinh
06/06/2025
Vết tích mặt trời
Vết Tích Mặt Trời
04/05/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
sv388 7mcn xoso66 https://88vn.network/ mu88.com luckywin 88AA https://sunwinli.net/ keonhacai https://rr88.wales/ hi88 789 club Link vào 8live Nhat vip Sun win Thabet Link vào Debet Yo 88 tải app Uk88 UK88

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation