×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 3 - Chặng Lướt Sóng - Chương 45

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 3 - Chặng Lướt Sóng - Chương 45 - Thoả thuận mới
Prev
Next

VOL 3 – Chặng Lướt Sóng – Chương 45: Thoả thuận mới

Ủy ban Thể thao và Olympic Hàn Quốc (KSOC) là cơ quan công cộng chịu trách nhiệm quản lý và điều hành các tổ chức thể thao tại Hàn Quốc, trực thuộc Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch, Theo thống kê, số Liên đoàn thể thao mà KSOC đang quản lý đã lên đến con số 58, một trong những nhiệm vụ chính của KSOC là hòa giải/giải quyết các tranh chấp phát sinh của 58 Liên đoàn thể thao này.

Chỉ một ngày sau khi tin tức giải nghệ của Kwon Jae Kyoung được đăng tải, KSOC đã có động thái phản ứng nhanh chóng, tốc độ này có thể được xem là bất thường vì số lượng Liên đoàn mà KSOC đang phải quản lý không hề ít.

Chuỗi phản ứng của KSOC được bắt đầu bằng lời bày tỏ sự tiếc nuối về “Thái độ đơn phương cáo buộc vận động viên Kwon Jae Kyoung của Liên đoàn Bơi lội Hàn Quốc”, KSOC đã đưa ra những phản bác cụ thể như sau:

Trước hết, tin đồn giải nghệ của Kwon Jae Kyoung là hoàn toàn vô căn cứ. Việc cậu ấy rời khỏi Liên đoàn, ký hợp đồng với công ty quản lý, chính là để chuẩn bị cho Thế vận hội Olympic năm sau. KSOC lập luận, dù đã quản lý Kwon Jae Kyoung trong nhiều năm, nhưng Liên đoàn Bơi lội Hàn Quốc lại không hoàn thành đúng trách nhiệm của mình, thường xuyên bỏ sót việc đăng ký, nộp giấy tờ không đầy đủ cho vận động viên, dẫn đến việc nhiều lần bị Ban tổ chức giải đấu cảnh cáo và phản ánh lên Uỷ ban Thể thao, đã vậy, những hậu quả khi bọn họ làm việc chểnh mảng lại đổ hết lên đầu vận động viên. KSOC cũng tiết lộ, bọn họ phát hiện Liên đoàn có dấu hiệu yêu cầu phí dịch vụ, đổi lại, Liên đoàn sẽ tạo điều kiện thúc đẩy cho vận động viên ký kết với các công ty quản lý mà chưa thông qua đồng ý của vận động viên, không chỉ vậy, Liên đoàn còn bắt các vận động viên, bao gồm cả Kwon Jae Kyoung mặc đồng phục có in logo của bên thứ ba mà không phải là nhà tài trợ chính thức để nhận lấy một khoản tiền quảng cáo đáng kể. Chuyện này cũng gián tiếp khiến cho khá nhiều vận động viên bị mất thiện cảm trong mắt nhà tài trợ chính, đột ngột bị huỷ hợp đồng tài trợ mà không rõ nguyên do.

Hơn nữa, KSOC khẳng định, Kwon Jae Kyoung chưa từng ký hợp đồng quản lý với Liên đoàn, do đó không có chuyện vi phạm nghĩa vụ hợp đồng, tất cả chi phí huấn luyện riêng đều là Kwon Jae Kyoung tự chi trả, cậu ấy không hề nhận bất kỳ hỗ trợ tài chính nào từ Liên đoàn. Ngược lại, KSOC xác nhận Liên đoàn Bơi lội đã nhiều lần nhận tiền từ Hiệp hội tài trợ cho Kwon Jae Kyoung dưới danh nghĩa hỗ trợ huấn luyện (Tin này đã được Chủ tịch Jo xác minh).

Mặc dù việc hòa giải tranh chấp giữa Liên đoàn và vận động viên là nhiệm vụ của KSOC, nhưng việc KSOC đứng về phía vận động viên, công khai bảo vệ Kwon Jae Kyoung và chỉ trích Liên đoàn Bơi lội nặng nề như vậy là chuyện chưa từng có tiền lệ trước đây nên, làn sóng phản ứng của dư luận cũng vì vậy mà được đẩy cao hơn bao giờ hết.

Tuy nhiên, khi xem xét kỹ tình hình, hành động của KSOC là hoàn toàn dễ hiểu. Lỗi của Liên đoàn quá rõ ràng, đến mức KSOC cũng không thể nào bao che được. KSOC vốn đã nhắm mắt làm ngơ bấy lâu, nhưng việc động đến vận động viên nhiều lần mang lại niềm tự hào cho quốc gia như Kwon Jae Kyoung đã khiến cho bọn họ hoàn toàn mất kiên nhẫn. Thông qua lần giải quyết mâu thuẫn này, KSOC xem như đã giáng một đòn cảnh cáo nặng, nhằm chấn chỉnh lại những sai trái và những thông lệ lệch lạc vốn đã tồn tại từ rất lâu của Liên đoàn Bơi lội Hàn Quốc.

Để chứng tỏ đây không phải lời cảnh cáo suông, chỉ hai ngày sau đó, KSOC đã lập tức đăng một thông cáo mới. Nội dung cho biết, Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch sẽ sớm tiến hành thanh tra cả Liên đoàn Bơi lội Hàn Quốc, nếu phát hiện có bất hành vi trái quy định nào, KSCO sẽ cân nhắc việc đưa Liên đoàn Bơi lội vào danh mục “cần quản thúc”.

Hình phạt nặng nhất mà KSOC có thể áp dụng đối với một Liên đoàn thể thao là giải thể. Hình phạt nặng thứ hai là chỉ định Liên đoàn đó vào danh mục cần quản thúc. Khi ấy, mọi quyền hạn của Liên đoàn sẽ bị đình chỉ ngay lập tức và KSOC sẽ tiếp quản toàn bộ hoạt động của Liên đoàn. Nói cách khác, sự tồn tại của Liên đoàn sẽ trở nên vô nghĩa.

Trên thực tế, hai năm trước, Liên đoàn Bơi lội Hàn Quốc đã từng suýt bị đưa vào danh sách quản thúc sau khi bị phát hiện sử dụng tiền hỗ trợ của chính phủ để tổ chức đánh bạc, bằng hình thức chơi golf, nhằm trục lợi cho các lãnh đạo của Liên đoàn, mọi chuyện chỉ được xoa dịu khi Chủ tịch Liên đoàn nhận hết trách nhiệm và từ chức. Tuy nhiên, sau hơn hai năm, Liên đoàn vẫn chưa bầu được chủ tịch mới (có tin đồn, không ai muốn lên làm lãnh đạo tổ chức có biệt danh là quả bom hẹn giờ này), phải duy trì hoạt động cầm chừng dưới sự lãnh đạo của Phó chủ tịch, và tất cả các thành tích Liên đoàn Bơi lội Hàn Quốc có được trong những năm gần đây, hầu hết đều dựa vào Kwon Jae Kyoung. Việc Kwon Jae Kyoung giải nghệ như cú đánh chí mạng, giáng thẳng vào Liên đoàn khi bọn họ đã quá dựa dẫm vào thành tích của cậu ấy mới có thể tiếp tục duy trì hoạt động, thu hút sự chú ý của các nhà đầu tư, trong cơn quẫn trí, mọi hành động nhằm níu giữ Kwon Jae Kyoung ở lại sẽ khiến bọn họ bất chấp đúng sai, bất kể đó có là hành động gây tổn hại đến hình ảnh của cậu ấy hay không. 

Đến KSOC cũng không hiểu, sao Liên đoàn có thể nghĩ đến giải pháp cứu vãn bằng cách bôi đen vận động viên của mình như vậy? Hành động dại dột nào mà chả phải trả giá, có là Liên đoàn Bơi lội cũng vậy, không chỉ dừng lại ở việc quản thúc, nếu mức độ vi phạm quá nặng, bọn họ còn có nguy cơ sẽ bị KSOC xoá sổ.

KSOC vốn đã nhân nhượng, thậm chí, khi vụ việc hai năm trước vỡ lỡ, dư luận bàn tán, chỉ trích ầm ĩ, KSOC vẫn xử lý rất nương tay, nhưng trường hợp hiện tại, bọn họ không thể tiếp tục bỏ qua được nữa, lý do rất đơn giản: Vận động viên yêu cầu sự giúp đỡ của bọn họ không ai khác mà chính là Kwon Jae Kyoung.

Một trong những tên gọi chính thức khác của KSOC là Ủy ban Olympic. Điều này cho thấy tầm quan trọng của Thế vận hội Olympic đối với KSOC. Nói một cách đơn giản, lương thưởng của KSOC trong 4 năm nghỉ giữa hai mùa Olympic sẽ phụ thuộc vào số huy chương vàng mà các vận động viên đoàn Hàn Quốc đạt được tại Thế vận hội. Đối với KSOC, một vận động viên giành được huy chương vàng quan trọng hơn nhiều so với mười vận động viên không giành được huy chương. Và, Kwon Jae Kyoung là một vận động viên có thể giành được không chỉ một, hai mà tới năm huy chương vàng tại Thế vận hội Olympic. KSOC đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn một tổ chức nhỏ bé, phụ trách môn thể thao không mấy phổ biến, lại còn đầy tai tiếng như Liên đoàn Bơi lội Hàn Quốc cố gắng chôn vùi vận động viên quý giá như vậy, chỉ vì cậu ấy không làm theo ý bọn họ.

“Nhưng nếu để đến mức bị đưa vào danh mục quản thúc thì… mọi chuyện lại trở nên quá nghiêm trọng đó.”

CEO Kang nặng nề thở dài, anh ta biết, cách duy nhất để ngăn chặn Liên đoàn là phải tác động mạnh đến KSOC, nhưng khi cuộc điều tra chính thức được tiến hành, anh ta không khỏi cảm thấy bất an.

Tất nhiên, CEO Kang không lo lắng cho những người trong Liên đoàn, điều anh ta trăn trở là các vận động viên. Dù muốn hay không, họ vẫn là những người đã được huấn luyện và tham gia các giải đấu dưới sự giám sát của Liên đoàn. Nếu Liên đoàn phải chịu sự quản thúc, chắc chắn các vận động viên sẽ cảm thấy rất áp lực. Thế vận hội Olympic năm sau đã gần kề, nó cũng là thời điểm quan trọng nhất trong sự nghiệp của một vận động viên thể thao. CEO Kang lo, động thái cứng rắn của KSOC sẽ khiến tâm lý của các vận động viên trở nên bất ổn, đặc biệt là ngay trước thềm giải đấu Olympic như thế này.

Chuyện CEO Kang trăn trở, Ji Heon sao có thể không hiểu, anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề đó, hơn ai hết, anh luôn là người mong mỏi các vận động viên bơi lội nước nhà có thể đạt được nhiều thành tựu hơn nữa. Nhưng dù có cân nhắc bao nhiêu lần, quyết định của anh vẫn sẽ không thay đổi.

“Sếp à, bây giờ chúng ta không có thời gian để bận tâm đến các vận động viên khác đâu ạ.”

Dù mọi chuyện có trở nên trầm trọng hơn, Ji Heon và cả Spoins đều phải bảo vệ phải bảo vệ Jae Kyoung, đó là ưu tiên hàng đầu và duy nhất của bọn họ. Đối với các vận động viên bơi lội khác, cái anh có thể làm chỉ là dõi theo bước tiến và mong bọn họ sẽ luôn vững vàng trước những biến cố sắp tới, dù sao, người phải hứng chịu tâm bão nặng nề là Jae Kyoung chứ không phải bọn họ.

“Sếp cũng biết mà, những tổ chức như Liên đoàn, khi đã quen thói ăn chặn, hưởng thụ, lúc bị dồn vào đường cùng thường trở nên điên cuồng và liều lĩnh hơn nhiều. Ai mà biết đến lúc đó bọn họ sẽ làm ra chuyện điên rồ gì? Phòng bệnh hơn chữa bệnh, tốt nhất đừng cho bọn họ cơ hội trở mình, nếu không, cả Jae Kyoung và cả chúng ta đều sẽ gặp phiền phức đấy ạ.”

“Trợ lý Jeong hôm nay có vẻ quyết liệt thật đấy.”

Trưởng phòng Yoon tỏ vẻ ngạc nhiên trước thái độ cứng rắn của Ji Heon, đây là lần đầu tiên anh ta thấy cấp dưới của mình nói với giọng điệu đanh thép như vậy, hơn nữa, người cấp dưới đó lại là kẻ trước giờ luôn theo chủ nghĩa “dĩ hoà vi quý”.

“Không phải đột nhiên em như vậy, tấn công là cách phòng thủ tốt nhất mà anh.”

Thực ra, Ji Heon không thích tư tưởng đó cho lắm, anh luôn cho rằng nếu đã quyết định phòng thủ thì cứ giữ vững thành trì là được, hà cớ gì phải tấn công rồi chuốc lấy thù oán.

Nhưng tình hình hiện tại không cho phép anh cư xử mềm mỏng như thế, giải quyết được mâu thuẫn trước mắt giữa Jae Kyoung và Liên đoàn cũng chỉ là biện pháp tạm thời. Ji Heon muốn nhân cơ hội này, tước bỏ toàn bộ quyền hạn của Liên đoàn, khiến bọn họ không thể can thiệp vào bất cứ vấn đề nào có liên quan đến Jae Kyoung. Nếu không, từ giờ đến ngày diễn ra Olympic năm sau, ai biết được bọn họ sẽ còn gây ra rắc rối gì, Liên đoàn cũng đâu phải đơn phương một chiến tuyến, bọn họ còn bắt tay với cả ông lớn trong ngành quản lý thể thao là Karba, cái gì không biết chứ tài chính bên Karba hùng hậu cỡ nào, ai cũng đã từng nghe danh, vật chất quyết định ý thức, dính dáng đến tiền bạc thì Ji Heon thật sự không dám nói chắc.

“Hơn nữa, em nghĩ để các vận động viên chuẩn bị cho Olympic sắp tới dưới sự giám sát của KSOC còn tốt hơn dưới trướng Liên đoàn.”

Suy cho cùng, Liên đoàn cũng chỉ được cái danh hão, rặt một đám giỏi chỉ tay năm ngón, suốt ngày gây áp lực, quát tháo các vận động viên chứ chẳng giúp ích được gì.

“Nếu KSOC đưa Liên đoàn Bơi lội vào danh mục quản thúc, đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ chịu trách nhiệm hỗ trợ cho các vận động viên. Sếp và anh Gyu Won cũng biết, bây giờ dư luận đang xôn xao về vụ này nhiều cỡ nào rồi đấy, lúc nào cũng có mấy con mắt của cánh phóng viên nhìn chằm chằm, nên ít nhất, trong quãng thời gian sắp tới, KSOC cũng sẽ thật sự để tâm đến các vận động viên hơn, dù sao cũng phải tạo tiếng thơm. KSOC sẽ không muốn bị chỉ trích là vô cớ tước đoạt quyền lực của Liên đoàn rồi lại bỏ mặc các vận động viên đâu, chắc chắn bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho các vận động viên, đến tận khi các vận động viên tươi cười rạng rỡ xuất hiện trên sóng truyền hình vào Olympic năm sau mới thôi, đó chính là bằng chứng tốt nhất cho thấy bọn họ làm tốt hơn Liên đoàn, thời gian cũng không lâu, chưa đến một năm, nhiêu đó thì KSOC sẽ lo được.”

Trước thái độ kiên quyết của Ji Heon, CEO Kang cũng gật gù.

“Ừm, cậu nói đúng. Dù sao cũng đã ở hai đầu chiến tuyến, từ bi với địch là tàn nhẫn với chính mình, phải đấu tranh đến cùng.”

Đúng vậy, đấu tranh đến cùng, một khi đã bắt đầu thì phải chiến thắng, không được phép thất bại.

Vì vậy, ngay khi bài báo về cuộc điều tra Liên đoàn Bơi lội được đăng tải, Ji Heon và CEO Kang đã lập tức đến gặp Chủ tịch Hội tài trợ của Jae Kyoung. Người đó không ai khác mà chính là Chủ tịch Jo, nhà tài trợ lớn nhất chống lưng cho Kwon Jae Kyoung, có quan hệ rộng trong giới chính trị, đặc biệt là với Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch, Chủ tịch Jo cũng được xem là một “ông lớn” trong lĩnh vực đầu tư thể thao.

Khi Ji Heon đến đề nghị Chủ tịch Jo giúp đỡ, muốn thông qua quan hệ của ông ấy, thúc đẩy nhanh tiến độ điều tra, Chủ tịch Jo đã cười sang sảng, đập bàn: “Phải thế chứ! Phải có thái độ cứng rắn như vậy thì cái lũ kia mới không dám lên mặt nữa! Hô hô hô! Yên tâm đi, cứ để ông già này lo!”

“Tôi cũng đang bực mình không biết phải chịu đựng lũ khốn ở Liên đoàn đến bao giờ đây này. Phải nhân cơ hội này xử lý bọn đó cho ra trò mới được, thanh tra đúng không? Để tôi gọi cho mấy ông bạn già, bảo ngày mai bắt tay vào thực hiện luôn!”

Chủ tịch Jo vẫn còn ấm ức vì chuyện Jae Kyoung chưa được nhận huân chương Thanh Long do chiêu trò bẩn thỉu của Liên đoàn. Nếu Liên đoàn bị KSOC quản thúc, quyền đề cử vận động viên sẽ bị tước bỏ, và KSOC có thể thay thế Liên đoàn đề cử Jae Kyoung nhận huân chương ngay và luôn.

Hai ngày sau chuyến thăm nhà Chủ tịch Jo của CEO Kang và Ji Heon, Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch đã công bố lịch trình thanh tra đặc biệt đối với Liên đoàn Bơi lội. Liên đoàn ngay lập tức lên tiếng kêu oan, cho rằng mọi chuyện đều bắt nguồn từ sự thờ ơ của chính phủ, đổ lỗi cho chính phủ vì đã hỗ trợ quá ít cho các môn thể thao không phổ biến, thậm chí còn nói, Liên đoàn của các môn thể thao không phổ biến khác cũng đang gặp khó khăn tương tự như bọn họ.

Liên đoàn Bơi lội còn cố lấy lòng dư luận bằng cách kể công rằng bọn họ đã đào tạo nên một tài năng xuất chúng như Kwon Jae Kyoung như thế nào. Tuy nhiên, đáp lại những dòng tâm sự sặc mùi trục lợi đó là sự lạnh nhạt của phần lớn netizen, ai cũng cho rằng Liên đoàn đang gián tiếp thừa nhận hành vi tham ô của mình, đồng thời cảm thấy ghê tởm khi trước đó, bọn họ đã cố đổ tội cho Kwon Jae Kyoung.

◆◇◆

“Trợ lý Jeong, không biết em có nói với anh cái này chưa, em thấy netizen nước mình thay đổi thái độ nhanh khủng khiếp ấy, cứ báo lên là bọn họ đổi chiều ngay được, cũng có phải cây cỏ lau bên đường đâu mà gió chiều nào theo chiều ấy vậy chứ…”

Min Woo vừa nói vừa dán mắt vào màn hình điện thoại. Vừa lên xe, cậu đã lôi điện thoại ra, chắc hẳn lại đi lùng sục khắp các diễn đàn tìm kiếm bài viết về Kwon Jae Kyoung.

“Trợ lý Jeong nhớ lúc nổ ra drama chỉ trích Jae Kyoung không? Em còn đọc được mấy cái bình luận tệ lắm, có người suy nghĩ lệch lạc đến mức lôi cả việc cậu ấy giỏi giang ra sao để mắng chửi cậu ấy cơ. Cái gì mà cậu ta vốn là Alpha, thể chất đã hơn hẳn người khác, sinh ra đã ở vạch đích, vốn là thiên tài thì nên báo đáp quốc gia, rồi thì sở hữu từng ấy lợi thế mà đến cái vài cái huy chương vàng cũng không lấy được thì khác gì vô dụng. Ha! Đúng là đỉnh thật đấy, mấy câu mất não như thế, sao có thể nói mà không xấu hổ vậy chứ. Bây giờ thì hay rồi, ai nấy đồng loạt quay xe, nói những kẻ từng chửi Kwon Jae Kyoung chắc chắn là người của Liên đoàn. Tự mình phát rồ mắng mỏ người ta xong giờ lại đổ vỏ hết cho đứa khác, có phải trẻ mẫu giáo đâu chứ!”

Min Woo cười khẩy. 

Dù hiện tại dư luận đang nghiêng hẳn về phía Jae Kyoung, những bài đăng trên diễn đàn cũng đang thi nhau tâng bốc cậu ấy nhưng có vẻ chúng vẫn chưa đủ để xoa dịu trái tim đã tổn thương của Min Woo. Nhìn phản ứng hậm hực của cậu đàn em đồng nghiệp, Ji Heon lúc này mới biết, phản ứng cay nghiệt lúc trước của netizen đã khiến Min Woo sốc đến mức nào.

Cũng không thể trách tâm lý Min Woo yếu, đầu tiên, cậu là nhân viên mới, vẫn đang trong quá trình thực tập, ai lần đầu gặp chuyện như vậy cũng sẽ thấy sốc chứ không phải chỉ riêng Min Woo. Tiếp đó, vận động viên đầu tiên Min Woo phụ trách cũng không phải ai khác mà là Kwon Jae Kyoung, Min Woo và cả team quản lý đã đồng hành cùng vận động viên suốt cả giải đấu vừa rồi, ngay lúc vận động viên nhà mình vừa lập kỷ lục, lấy được cả mớ huy chương vàng về cho thể thao nước nhà, vinh quang còn chưa hưởng đủ 24 tiếng đồng hồ thì đã đối mặt với nguy cơ chôn vùi sự nghiệp, người người, nhà nhà thi nhau lên án, không sốc mới là lạ.

“Diễn đàn nào mà chẳng có vài bài như vậy, người ta cũng đã quay lại khen ngợi cậu ấy rồi thì cậu cứ cho qua hết đi, nghĩ nhiều thì chỉ có cậu đau đầu thôi.”

Ji Heon cười nói, ngả lưng dựa người vào ghế phụ. Min Woo thở dài như thể còn nhiều điều muốn càm ràm nhưng đành phải nén lại.

“Mà sao cậu vẫn còn xem mấy thứ đó làm gì? Trước đó bảo cậu xem để đánh giá mức độ tiêu cực của dư luận, bây giờ có cần nữa đâu?”

“Mấy hôm đó em đọc quá nhiều bình luận ác ý nên giờ phải đi đọc mấy cái tích cực để xoa dịu tâm hồn đó anh, trông như này chứ tâm hồn em mong manh lắm ạ…”

“Xem cậu kìa, xoa dịu thật không? Anh thấy cậu đọc mấy bình luận đó xong còn cay cú hơn đấy.”

Ji Heon cười nói, Min Woo ậm ừ một lúc rồi thừa nhận: “…Thỉnh thoảng em cũng bực mình thật.”

“Nhưng vẫn hơn đọc bình luận ác ý gấp trăm lần mà anh. Đọc bình luận dưới mấy video highlight thi đấu của Jae Kyoung cũng vui lắm đó. À mà không biết khi ảnh này được tung ra, netizen có quay xe, mắng vận động viên nhà mình muốn đi làm Idol không nữa?”

Min Woo đang cười vui vẻ vì nhớ lại mấy bình luận hài hước dưới video thi đấu của Jae Kyoung thì bỗng cau mày, nghiêm mặt tự hỏi.

“Ảnh này” mà Min Woo vừa nhắc đến chính là bộ ảnh Jae Kyoung vừa chụp hôm nay. Jae Kyoung vừa hoàn thành buổi chụp hình tạp chí đầu tiên trong đời tại studio, khâu tẩy trang mất khá nhiều thời gian nên Ji Heon và Min Woo đã tranh thủ dọn dẹp đồ đạc, xuống bãi đậu xe trước để đợi cậu ấy.

“Nhìn tình hình hiện tại thì những người nói như vậy sẽ bị chửi ngay thôi. Đừng lo lắng quá.”

Đúng như những gì Ji Heon nói.

Cùng một vấn đề nhưng thời điểm khác nhau thì cách mọi người đón nhận cũng rất khác biệt.

Khi tâm điểm chỉ trích vẫn còn là Jae Kyoung, ai cũng mắng cậu ấy suốt năm năm trời chỉ đóng được đúng một quảng cáo, làm giá để nâng hình ảnh. Giờ đây, khi làn sóng tiêu cực thay đổi hướng về phía Liên đoàn, các câu trách cứ lại biến thành trầm trồ, không tin được vì cả năm năm trời mà Jae Kyoung chỉ quay có một quảng cáo, chắc là dồn hết thời gian cho việc tập luyện, đồng thời mong mỏi Jae Kyoung có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Tất nhiên, vẫn sẽ có những người dựa hơi chuyện vừa rồi để chỉ trích mỗi khi thấy Jae Kyoung đóng quảng cáo. Chuyện đó thì cứ để trưởng phòng Yoon xử lý, dù sao, CEO Kang cũng đã duyệt chi phí để trưởng phòng Yoon tha hồ mướn người seeding, bộ phận PR sẽ tự biết phải làm gì để bảo vệ hình ảnh cho Kwon Jae Kyoung.

Ji Heon không muốn bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt đó, thành thật mà nói, anh cảm thấy anh đã làm đủ những gì mình có thể trong chuyện này. Thậm chí, đến tận bây giờ anh vẫn đang làm, có điều, hình thức làm như nào, anh không dám và cũng không thể công khai cho ai biết được….

Đúng lúc này, cửa thang máy mở, nhân vật chính còn lại của “hình thức công việc không thể nói” cũng xuất hiện.

Jae Kyoung chậm rãi bước về phía xe, vừa nhìn thấy hai người ngồi ở ghế trước, cậu ấy đã lập tức mở cửa ghế phụ, nói với Ji Heon:

“Em có hẹn ở Hongdae, anh chở em đi nhé? Anh Min Ho từ sáng sớm đã đón em đến đây rồi, chắc đang mệt lắm.”

… Ji Heon rất muốn cười vào mặt Jae Kyoung. Từ bao giờ mà cậu ấy quan tâm đến Min Woo như vậy? Mà đã muốn đóng vai thân thiện thì không gọi tên người ta cho đúng được một lần à….

“Tôi, tôi không sao đâu? Tôi không mệt chút nào!”

Min Woo bối rối, xua tay từ chối ý tốt đột xuất của Jae Kyoung.

Ji Heon vừa tháo dây an toàn vừa nói: “Không sao, cậu về công ty trước đi.”

“Để anh lái xe đưa Jae Kyoung đi. Hôm nay cậu vất vả rồi, ngược đường nên anh cũng không cho cậu ké xe được, chịu khó đón taxi về công ty nhé.”

“Không, em thật sự không sao đâu anh! Em lái được mà anh ơi!”

Min Woo lúng túng, không biết phải làm sao, nhìn cậu liên tục van nài, chỉ kém nước giơ tay lên trời thề độc rằng cậu đang khoẻ như trâu, Ji Heon thấy hơi buồn cười, chắc cậu đàn em này lại nghĩ Jae Kyoung đang kiếm chuyện, muốn gây sự với anh cũng nên….. Thôi, thà Min Woo nghĩ như vậy còn hơn là nghi ngờ anh và Jae Kyoung đang lén lút chim chuột, mờ ám gì đó với nhau.

“Cái thằng này, nghe lời đi, xuống xe, về công ty nhanh.”

Ji Heon vỗ vai Min Woo.

Min Woo thấy cả hai không ai có ý nhượng bộ, chỉ đành miễn cưỡng tháo dây an toàn, lết xuống xe. 

Khi Ji Heon chuyển sang ngồi vào ghế lái, Jae Kyoung cũng lên xe ngồi ở ghế phụ bên cạnh anh.

“Thật ra cậu không có hẹn ở Hongdae đúng không? Tôi lái về thẳng nhà luôn nhé.”

Ji Heon vừa tìm đường trên hệ thống định vị vừa hỏi, Jae Kyoung không trả lời anh mà hỏi ngược lại:

“Sao sáng nay anh không đến đón em mà lại bảo anh Min Ho đến?”

Thấy cậu ấy hoàn toàn không quan tâm gì đến Hongdae như thế kia, Ji Heon có thể chắc chắn 100%, vừa rồi Jae Kyoung nói xạo, anh yên tâm nhập địa chỉ, nhanh chóng đánh xe ra khỏi bãi đậu.

“Sáng nay tôi có chút việc.”

“Thật không? Hay anh đang muốn cố tránh phải ở một mình với em?”

Ji Heon thầm giật mình, nhưng trên mặt vẫn giữ được vẻ bình thản, nhanh chóng đáp:

“Không phải. Nếu muốn tránh mặt cậu thì chiều tôi đến làm gì?”

Dù Ji Heon đã trả lời rất nhanh nhưng Jae Kyoung vẫn nhạy bén nhận ra được thoáng chốc do dự của anh. 

Jae Kyoung không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Ji Heon hồi lâu, mãi đến khi xe ra hẳn bên ngoài, cậu ấy mới lên tiếng:

“Anh à.”

“Hửm? Sao thế?”

“Hôn em đi.”

“…..Tôi đang lái xe mà.”

“Thì sao ạ?”

Giọng Jae Kyoung vô cùng bàng quan, như thể đang muốn hỏi như vậy thì có liên quan gì?

“Thoả thuận của chúng ta, anh không quên chứ?”

Từ thoả thuận vừa được Jae Kyoung nhắc tới như hồi chuông cảnh báo, không ngừng gõ vang trong đầu Ji Heon.

Đúng là giữa Ji Heon và Jae Kyoung lại có một thoả thuận, đó là cả hai sẽ chỉ làm tình vào những ngày cuối tuần, đổi lại, những tiếp xúc thân mật khác thì không phải hạn chế, chỉ cần không công khai trước mặt người khác là được.

Dĩ nhiên, ban đầu Jae Kyoung không dễ dàng chấp nhận thỏa thuận này.

Mười ngày trước, chính là ngày đầu tiên cả hai làm tình. Với thể lực phi thường của vận động viên bơi lội số một thế giới, Jae Kyoung đã không chịu buông tha Ji Heon cho đến tận nửa đêm. Ji Heon còn cố gắng đếm xem tên nhóc này có thể làm được đến đâu, nhưng sau bốn lần thì đầu óc anh mụ mị hẳn, chẳng còn nghĩ được gì nữa.

Cuối cùng, khi Jae Kyoung nâng Ji Heon dậy để đi tắm cùng cậu ấy, Ji Heon mới lấy lại được nửa phần tỉnh táo. Ngẫm nghĩ một lúc, Ji Heon nghiêm túc đề nghị: “Jae Kyoung à, chúng ta không thể tiếp tục như thế này được đâu. Nếu muốn làm thì hãy chọn một ngày cố định thôi, được không?”

Đương nhiên, Kwon Jae Kyoung lại bỏ ngoài tai đề nghị của Ji Heon, thậm chí, cậu ấy còn tỏ vẻ khó hiểu hỏi lại: “Tại sao em phải làm thế?”

“Anh đừng như vậy, anh phải giữ lời hứa chứ. Anh đã hứa sẽ không làm bất cứ điều gì khiến em phải hối hận cho đến khi em tham gia Olympic cơ mà.”

Jae Kyoung cứ nhắc đi nhắc lại rằng đây là lựa chọn của chính Ji Heon, khiến anh cũng tự biết mình đuối lý, không cách nào phản bác được.

Cuối cùng, Ji Heon đành gật đầu: “Được được, cậu nói đúng, cứ xem như tôi chưa nói gì đi.”

Đến lúc bước xuống giường, Ji Heon bỗng khuỵu chân, ngã phịch xuống đất. Không phải anh cố tình làm vậy để Jae Kyoung thấy, mà thật sự là chân anh bủn rủn, đột nhiên mất hết sức lực.

Ji Heon đã nghĩ, Jae Kyoung sẽ bảo anh đừng diễn nữa, bảo anh nhanh chóng đứng dậy, cứ tưởng tượng cậu ấy sẽ dùng chất giọng lạnh lùng nói ra câu như thế, chẳng hiểu sao, Ji Heon đột nhiên thấy hơi ấm ức, nhưng chuyện diễn ra sau đó lại trái ngược với những gì anh dự đoán. Lần đầu tiên, Ji Heon thấy mặt Jae Kyoung tái mét như vậy, cậu ấy thực sự hoảng hốt, tay chân luống cuống đỡ Ji Heon dậy, thậm chí còn hoảng đến mức nói lắp: “A… Anh… Anh ổn không? Chân anh đau lắm sao? Vừa rồi ngã có bị trẹo không? Anh có đứng được không?”

Jae Kyoung lo lắng hỏi dồn, khi nhận ra Ji Heon chỉ đơn giản bị mất sức, cậu ấy mới nhíu mày, gằn giọng bực bội: “Đừng có dọa em như vậy chứ!” Rồi ngay sau đó, như thể hối hận vì đã cư xử cộc cằn, giọng cậu ấy dịu xuống: “Được rồi, em hiểu rồi… Vậy sau này chỉ làm vào cuối tuần thôi. Chỉ những ngày mà hôm sau anh không phải đi làm ấy.”

——-

“Anh à, em lùi một bước thì anh cũng nên lùi một bước chứ, Hôm đó em đã thoả hiệp rồi, nhưng đổi lại, anh đã đồng ý sẽ làm mọi thứ em muốn ngay lập tức, ngay tại chỗ còn gì.”

Jae Kyoung nhướng mày nhìn Ji Heon như đang muốn hỏi anh đã quên mất lời hứa rồi sao? Nếu Ji Heon dám nói quên, chắc chắn Jae Kyoung sẽ đáp lại: “Thật à? Để em giúp anh nhớ lại cũng được” rồi lập tức đè anh xuống ghế xe ngay và luôn.

“Tôi nhớ mà.”

Ji Heon trả lời ngắn gọn rồi hôn lên đầu ngón tay mình. Khi anh đưa ngón tay ấy chạm vào môi Jae Kyoung, cậu ấy nhăn mặt nhìn anh như thể đang lên án Ji Hoen trêu đùa cậu ấy vậy.

“Anh à, làm đàng hoàng đi. Phải dịu dàng như đối với người yêu chứ, nếu anh không làm ngay bây giờ thì em sẽ hối….”

Kít… Xe phanh gấp bên đường, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường vang lên chói tai. Vừa tháo dây an toàn, Ji Heon đã vươn hai tay ôm lấy mặt Jae Kyoung, kéo mạnh về phía mình rồi hôn mạnh lên đôi môi hay chọc anh tức điên của Jae Kyoung.

“…”

Jae Kyoung mở to mắt, có hơi ngạc nhiên trước nụ hôn mạnh bạo như muốn nuốt chửng cậu ấy của Ji Heon. Nhưng ngay sau đó, cậu ấy đã đỡ tay sau gáy anh, nồng nhiệt đáp lại như thể đã chờ đợi từ lâu.

Mỗi khi hai đôi môi ướt át chạm nhau rồi rời ra, âm thanh mơn trớn lại vang lên trong không gian chật hẹp của xe. Ji Heon tránh né khi Jae Kyoung định chạm vào lưỡi anh, rồi chủ động quấn lấy lưỡi cậu ấy. Ji Heon cố tình mút mạnh đến mức cả hai đầu lưỡi đều tê dại rồi mới rời môi.

“Cậu. Người. Yêu thấy tôi phục vụ thế này có được chưa?”

Ji Heon buông tay, vừa liếc mắt nhìn Jae Kyoung vừa hỏi.

Khi anh đang đeo lại dây an toàn và khởi động xe, Jae Kyoung vừa dùng mu bàn tay lau môi vừa khẽ hỏi:

“Anh à, thực ra anh đang tận hưởng phải không?”

“Cậu nhìn kiểu gì mà thấy tôi đang tận hưởng hay vậy?”

Ji Heon nhấn ga cho xe chạy, cố tình nói bằng giọng thờ ơ. Anh không thể thẳng thừng đáp trả “Không, hoàn toàn không” vì chút lương tâm còn sót lại. Nhất là mỗi khi nhớ, lúc làm tình với Jae Kyoung, anh đã sướng đến mức gần như mất hết lý trí, không ngừng đòi hỏi Jae Kyoung đủ thứ. Thành ra, dù có xé rách miệng thì Ji Heon cũng không thể tráo trở đến độ phủ nhận hết được.

“Anh làm mà chẳng có chút ghê sợ nào cả.”

“Thật lòng mà nói, em đã nghĩ anh sẽ ghét lắm.”

Cuối cùng, Jae Kyoung cũng bộc lộ suy nghĩ thật của cậu ấy cho Ji Heon biết:

“Em tưởng anh sẽ thấy miễn cưỡng, khó chịu, em còn chuẩn bị tinh thần nghe anh mắng chửi luôn rồi.”

“Thật là…. sao tôi phải mắng chửi cậu chứ?”

Nghe Jae Kyoung bộc bạch, biết cậu ấy tưởng tượng ra chuyện vô lý như thế, Ji Heon không nhịn được bật cười, sao anh có thể mắng chửi cậu ấy được chứ.

“Cậu đang làm đúng những gì cậu đã cam kết với tôi mà, cậu cũng đang phải chịu đựng rất nhiều thứ không thích để tham gia Olympic đấy thôi.”

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, câu vừa rồi của Ji Hoen vốn cũng không có gì nặng nề, nhưng rơi vào tai Jae Kyoung, trong lúc cả hai đang kẹt giữa mối quan hệ nhạy cảm, nó lại chẳng khác gì một cú đánh trực diện. 

Jae Kyoung siết chặt tay, gằn giọng:

“Cũng? Ý anh là anh đang phải cố gắng chịu đựng những thứ anh không thích sao?”

Ji Heon lúc này mới ý thức được Jae Kyoung lại nổi cáu. 

Cái kiểu đang nói chuyện bình tĩnh rồi bỗng nhiên nổi giận của cậu ấy, giống hệt như núi lửa ngầm, lúc nào cũng chực chờ phun trào vậy.

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

bia
Mùa Xuân Quay Về
09/05/2025
Thien ma
Chỉ khi Thiên Ma mất trinh thì võ lâm mới có thể tồn tại
04/05/2025
05
Projection – Cơ Chế Phòng Vệ Phóng Chiếu
29/05/2025
1 (55)
Phát Sóng
09/01/2024
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
sv388 7mcn xoso66 https://88vn.network/ mu88.com luckywin 88AA https://sunwinli.net/ keonhacai https://rr88.wales/ hi88 789 club Link vào 8live Nhat vip Sun win Thabet Link vào Debet Yo 88 tải app Uk88 UK88

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation