×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 44

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 44 - Điều em mong muốn, không phải ai đó giống anh, mà chính là anh, chỉ có anh….
Prev
Next

VOL 2 – Chặng Lặn Sâu – Chương 44: Điều em mong muốn, không phải ai đó giống anh, mà chính là anh, chỉ có anh….

“Em có muốn về Hàn Quốc không? Nhớ nhà lắm đúng không?”

Oliver dường như nghĩ Jae Kyoung đang nhớ nhà vì phải rời quê hương lúc còn quá nhỏ. Khi ông ấy đề nghị, nếu Jae Kyoung cảm thấy khó nói với mẹ thì ông ấy sẽ nói giúp, Jae Kyoung đã lập tức lắc đầu phủ nhận. Cậu ấy lắp bắp giải thích bằng thứ tiếng Anh vẫn còn hơi sứt sẹo về vận động viên mà cậu ngưỡng mộ ở quê nhà, về nỗi cô đơn khủng khiếp mà cậu ấy phải trải qua sau khi người đó giải nghệ.

Oliver lắng nghe câu chuyện của Jae Kyoung một lúc lâu rồi gật đầu: “Bể bơi vốn là như thế. Khi bơi thì chẳng nghĩ gì, nhưng khoảnh khắc em dừng lại, mọi tâm tư luôn đè nén lại ùa về, đó là bản chất của nước đấy Jae Kyoung. Từ khi còn trong bụng mẹ, chúng ta đã ở trong nước rồi. Ở đó, việc duy nhất có thể làm là suy nghĩ. Vì vậy, khi ở dưới nước, chúng ta như được trở về thời điểm non nớt nhất, sẽ luôn không tự chủ được mà nghĩ miên man. Đó cũng là lý do tại sao nhiều vận động viên bơi lội lại bị trầm cảm.”

“Em không bị trầm cảm. Không phải vậy đâu.” Jae Kyoung vội vàng phủ nhận.

“Đương nhiên là em không, thầy phân biệt được mà.” Oliver gật đầu lia lịa. Ông ấy nhìn thẳng vào mắt Jae Kyoung và nói: “Nhưng cứ như thế này, không sớm thì muộn em cũng sẽ trầm cảm, thầy không chắc liệu việc tiếp tục bơi lội có phải là điều đúng đắn với em hay không nữa? Em hãy tự quyết định đi Jae Kyoung, nếu cảm thấy khó mở lời quá, thầy có thể nói chuyện với mẹ em.”

Jae Kyoung lập tức lắc đầu. Cậu ấy không thể bỏ bơi lội được.

“Quyết định chắc chắn chứ? Sẽ tiếp tục bơi lội đúng không?” Oliver dịu giọng hỏi.

Jae Kyoung nhanh chóng gật đầu.

“Em sẽ đạt được Grand Slam. Em phải đạt được nó.”

Oliver không hề chế giễu tham vọng táo bạo của cậu bé mới mười bốn tuổi. Thay vào đó, ông ấy vỗ vai Jae Kyoung bằng bàn tay to lớn, cười sang sảng: “Đúng vậy, ít nhất tinh thần cũng phải như này chứ.”

“Như thầy nói vừa nãy, hầu hết các vận động viên bơi lội đều đang chiến đấu với chứng trầm cảm. Có người khá hơn khi rời khỏi bể bơi, nhưng cũng có người trở nên tồi tệ hơn. Chúng ta hãy cùng nhau tìm cách vượt qua nó nhé, xem đâu mới là câu trả lời đúng đắn cho em.”

Lời của Oliver rất đúng, không có gì đảm bảo rằng mọi thứ sẽ tốt hơn khi rời khỏi bể bơi. Thậm chí, mọi thứ có thể còn tồi tệ hơn và Jae Kyoung phải nhanh chóng tìm ra cách để vượt qua chuyện này. Dù sao thì cậu ấy cũng không thể bỏ bơi được, ít nhất là trước khi lấy được Grand Slam.

Vì vậy, Jae Kyoung và cả Oliver đã thử nhiều cách để giúp cậu ấy vượt qua nỗi cô đơn trong bể bơi, và cuối cùng, cậu ấy cũng đã tìm ra cách phù hợp với mình.

Khi Jae Kyoung tập luyện, mọi thứ đều sẽ ổn. Khi mải miết bơi trong bể, cậu ấy chẳng còn thời gian để cảm thấy cô đơn nữa. Vấn đề chỉ xuất hiện ở thời gian nghỉ ngơi, vì vậy, Jae Kyoung cố gắng không nhìn vào bể trong thời gian nghỉ. Cậu ấy sẽ luôn nằm xuống sàn và trùm khăn lên mắt ngay khi ra khỏi bể. Trong tư thế đó, cậu ấy hít thở sâu và tập trung cảm nhận các tế bào cơ đang dần phục hồi.

Điều quan trọng nhất là không suy nghĩ gì trong thời gian nghỉ ngơi. Để làm được như vậy, Jae Kyoung phải tiêu hao rất nhiều năng lượng trong cả quá trình luyện tập. Cậu ấy phải vắt kiệt sức lực đến mức cảm thấy như đang hành xác bản thân thì mới có thể nằm nghỉ mà không suy nghĩ gì.

(Đây là lý do cho việc JK luôn có cường độ tập luyện kinh dị so với người khác, nói nôm na là, thà mệt mỏi trên thân thể, còn hơn là tinh thần dần suy sụp)

Cứ như vậy, Jae Kyoung luyện tập điên cuồng và nghỉ ngơi triệt để, nên kỹ năng của cậu ấy không tiến bộ vượt bậc mới là chuyện lạ. Thể lực của Jae Kyoung cũng ngày càng tốt hơn, đến mức sau ba năm tập luyện ở Úc, không một vận động viên nào ở đó có thể sánh được với cậu ấy. Chính Jae Kyoung cũng không ngờ, chính nỗ lực thoát khỏi nỗi cô đơn khi thiếu vắng hình bóng anh đã khiến cậu ấy trở nên mạnh mẽ đến mức này.

Bây giờ, hy vọng duy nhất của Jae Kyoung là đạt được Grand Slam. Mỗi đêm, cậu ấy đều nằm trên giường và tưởng tượng về những điều sẽ xảy ra sau khi đạt được mục tiêu đó.

Vào khoảng thời gian ấy, các vận động viên đạt thành tích xuất sắc ở các giải đấu nước ngoài liên tục xuất hiện trên truyền hình. Mỗi khi xem những chương trình như vậy, Jae Kyoung lại tự hỏi, liệu cậu ấy có được lên truyền hình nếu đạt được Grand Slam hay không, liệu có ai mời cậu ấy tham gia chương trình thể thao nào đó không.

Và nếu được, liệu…. cậu ấy có thể nhờ họ mời cả anh không. Cậu ấy sẽ nói, anh là người Hàn Quốc đầu tiên giành được huy chương ở giải vô địch thế giới, và cậu ấy đạt được Grand Slam cũng là nhờ anh. Liệu họ có thể có mời cả hai người không?

Nếu điều đó xảy ra thì thật tuyệt vời. Cậu ấy muốn ngay lập tức nói với anh, cậu ấy đã đạt được Grand Slam nhờ anh, rằng nếu không có anh thì cậu ấy đã không làm được chuyện phi thường như thế. Cậu ấy cũng muốn nói cho anh biết tất cả những điều chưa kịp nói trước đây.

Jae Kyoung rất hối hận vì đã không thể nói chuyện đàng hoàng với anh khi còn ở trung tâm thể thao Ilsan. Cậu ấy nghĩ, nếu có thể gặp lại anh, cậu ấy sẽ nói ra tất cả những gì mình muốn mà không giấu giếm.

Miễn là có thể gặp lại anh.

Với quyết tâm muốn gặp lại anh, Jae Kyoung đã chinh phục Á vận hội Asiad và cả Thế vận hội Olympic, rồi tham gia Giải vô địch thế giới khi bước sang tuổi 17. 

Trước thềm giải đấu cuối cùng cho chuỗi thành tích cần thiết để đạt được Grand Slam của Jae Kyoung – Đại hội thể thao Thái Bình Dương, là Á vận hội Asiad được tổ chức ở Đài Loan, vì trước đó, Jae Kyoung đã giành huy chương vàng ở Asiad, nên cậu ấy cảm thấy không cần thiết phải tham gia thêm lần nữa, nhưng vì lời thỉnh cầu tha thiết của Liên đoàn, cậu ấy đành phải miễn cưỡng ghi danh Asiad lần thứ hai.

Hôm ấy là ngày diễn ra trận chung kết nội dung 200m hỗn hợp nam, cũng là trận đấu cuối cùng của Á vận hội Asiad. Sau khi trận đấu kết thúc, Jae Kyoung theo thói quen đi đến khu vực phỏng vấn chung của đoàn vận động viên thì thấy đội trước vẫn chưa phỏng vấn xong. Nhân viên đứng cạnh vội xin lỗi, đưa cậu ấy vào phòng chờ ở gần đó, bảo cậu ấy đợi khoảng mười phút.

Nói là phòng chờ cho sang chứ thực ra chỉ là một văn phòng trống, bày biện vài dãy ghế sofa, vừa đủ để các vận động viên có thể ngả lưng nghỉ ngơi.

May mắn trong này đang không có ai khác, nên Jae Kyoung có thể thoải mái nằm dài trên băng ghế sofa lớn nhất ngay sau vách ngăn. Vừa thi đấu xong, người cậu ấy mệt rã rời, vừa định chợp mắt một lát thì bất ngờ cánh cửa phòng chờ bật mở, kèm theo đó là giọng nói của một chàng trai trẻ.

“Không, em thề là lúc mới nhìn thấy anh ở văn phòng công ty, em cứ tưởng anh đã có gia đình rồi.”

Jae Kyoung nghe giọng, đoán chừng người này chắc lớn hơn cậu ấy chút, tuổi tác không chênh nhau bao nhiêu mà giọng của tên đó chắc chắn bỏ xa Jae Kyoung mấy con phố, cứ “Thật, thật đấy!” ầm ĩ hết cả lên, giọng điệu khoa trương đến mức khiến Jae Kyoung phải nhíu mày. Jae Kyoung có hơi hối hận, sao cậu ấy phải lựa vị trí sau vách ngăn chứ? Đáng lý cậu ấy nên nằm hẳn ra bên ngoài, để ai bước vào cũng thấy, tự biết ý tứ mà giữ trật tự.

Giấc ngủ đã hoàn toàn tan biến.

Jae Kyoung vẫn nhắm mắt, lắc đầu ngán ngẩm thì chợt nghe thấy tiếng đóng cửa, rồi một giọng nam khác vang lên.

“Vậy sao? Trông anh già thế cơ à?”

Giọng nói pha chút ý cười, vì đã có giọng nam cao đầy chất phô trương trước đó làm phông nền nên giọng của người này nghe có chút trầm, điềm đạm hơn hẳn.

“Không phải thế, ý em là kiểu gọn gàng, chỉnh tề, đặc trưng của mấy người mới cưới ấy? Kiểu như ở nhà được chăm chút dữ lắm, ai nhìn cũng biết là hoa đã có chủ nên đừng có bén mảng đến. Anh hiểu ý em muốn nói mà đúng không?”

“Không, hoàn toàn không hiểu.”

“Nói chung là kiểu như thế. Nên em mới nghĩ, à đúng rồi, đàn ông tử tế đều đã lập gia đình hết cả rồi.”

Cha nội đó đang nói cái quỷ gì vậy? Jae Kyoung thầm cười khẩy.

Jae Kyoung có thể thề, đây là lần đầu tiên cậu ấy thấy có người thả thính kiểu vớ vẩn như thế này….

“Dù sao cũng cảm ơn lời khen của em, nhờ em mà anh đã có quyết tâm để ngày nào cũng ăn mặc chỉn chu, tử tế, để mọi người tưởng anh có gia đình rồi, không tới làm phiền.”

Giọng nam trầm ổn vừa cười vừa nói.

Cách lảng tránh như thế chứng tỏ người đó biết rõ cái tên giọng khoa trương kia đang thả thính mình.

“Chậc, xem anh nói kìa. Anh không định yêu đương đấy à?”

“Hoàn toàn không.”

Thậm chí, người đó còn trả lời rất dứt khoát. Thế này chẳng khác nào từ chối thẳng thừng, nhưng cái tên giọng khoa trương kia vẫn không hiểu, hay có khi cố ý không hiểu cũng nên, vẫn tiếp tục lải nhải.

“Đừng anh ơi, thế không được đâu. Không yêu đương thì chẳng khác nào từ bỏ phần lớn niềm vui của cuộc sống.”

“Thời đại học anh yêu đương đủ rồi.”

“Bây giờ khác chứ! Khác hẳn đấy!”

“Khác gì chứ. Giống nhau cả thôi.”

(Pha tán tỉnh này chắc ai cũng đoán được, 2 nhân vật trung tâm là ai nhể =)))))

Người kia cười nói. Nghe qua cuộc trò chuyện, Jae Kyoung phần nào hiểu được lý do tại sao cái tên kia cứ đeo bám dù người nọ đã thẳng thừng từ chối.

Cách nói chuyện của người đó quá dịu dàng, lại còn hay cười, nên lời từ chối nghe vào tai….. rất không giống từ chối.

“Mà Yeon Ho, em bỏ cái chức danh trợ lý của anh đi đâu rồi mà cứ anh anh tỉnh bơ vậy?”

“Gọi vậy nghe xa cách lắm đó anh. Gọi thế này nghe thân thiết hơn.”

“Anh không thích đâu. Em sửa lại đi, gọi cho đúng vào.”

Đấy, chính là cái giọng điệu nhẹ nhàng đó.

Jae Kyoung vẫn nhắm mắt, khẽ nhíu mày. Câu vừa rồi phải nói với vẻ mặt nghiêm túc mới đúng, thậm chí còn phải mắng cho một trận: “Mày coi thường tao à? Gọi anh, gọi em cái gì?”

Như vậy mới đúng chứ.

Nói dịu dàng và cười như thế thì cái tên kia chỉ được nước lấn tới thôi.

“Không, em không muốn đâu. Nghe riết thì anh cũng sẽ thấy thích thôi.”

Cơ mà…. dù thái độ người ta có tốt đến mấy thì cái tên kia cũng nên ý tứ đi chứ? Không chỉ có giọng nói to mà còn bị ngu nữa hay sao?

“Không phải ai em cũng thế này đâu. Chỉ đặc biệt với anh thôi đấy.”

Tên đó đúng là ngu thật rồi…..

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng chờ bật mở, cùng với tiếng ai đó gọi với vào:

“Trợ lý Jeong, Yeon Ho, đi thôi!! Xe đến rồi!!”

Cái tên giọng khoa trương lập tức reo lên: “Ôi, cuối cùng cũng đến rồi.”

Mồm nói vậy nhưng rõ ràng cái tên đó đang tiếc nuối vì bị phá đám thời gian tán tỉnh crush lắm đây mà….

Tiếng bước chân xa dần, rồi cánh cửa phòng chờ đóng lại. Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh.

Cuối cùng, Jae Kyoung cũng có thể chợp mắt, nhưng vì cái tên đáng ghét kia mà cơn buồn ngủ cũng sớm bay biến.

Jae Kyoung thở dài rồi ngồi dậy. Vừa lúc nhìn qua cửa sổ, cậu ấy thấy mấy người vừa rồi đang lên xe. Từ phòng chờ đi ra hướng đó, lại liên quan đến xe cộ thì chỉ có thể là bọn họ.

Jae Kyoung lơ đãng nhìn qua từng người rồi chợt đứng bật dậy khi thấy khuôn mặt của người đàn ông đang chuẩn bị ngồi vào ghế phụ.

Là anh!!

Không, không phải. Là người rất giống anh.

Phải rồi, chắc chắn là thế.

Jae Kyoung vội tiến lại gần cửa sổ, tự nhủ, anh không thể nào ở đây được, chắc chắn đó chỉ là người giống anh thôi.

Jae Kyoung áp sát mặt vào cửa sổ, muốn nhìn rõ khuôn mặt đó hơn, dù đó chỉ là người giống anh cũng được.

Cậu ấy định mở cửa sổ nhưng nó đã bị khóa chặt. Khi Jae Kyoung vừa loay hoay mở được khóa thì cánh cửa xe đã đóng sập.

Con xe bắt đầu lăn bánh, và trước khi nó rời khỏi tòa nhà, cánh cửa phòng chờ lại mở toang.

“Vận động viên Kwon Jae Kyoung, chúng ta cùng di chuyển đến khu vực phỏng vấn luôn nhé!”

Cuộc phỏng vấn bắt đầu ngay lập tức, nhưng Jae Kyoung không tài nào nhớ nổi mình đã được hỏi gì và đã trả lời ra sao, cậu ấy đã gần như mất hết ý thức.

May mắn thay, theo thời gian, cậu ấy cũng dần lấy lại được tỉnh táo. Tuy nhiên, Jae Kyoung vẫn còn rất phấn khích, thậm chí, cậu ấy còn khó kiềm nén được cảm giác hồi hộp hơn cả lúc trước, bàn tay cứ khẽ run rẩy. Lý do là vì, cậu ấy chợt nghĩ, người vừa rồi có khi không phải là ai đó giống anh, mà có khi chính là anh. Việc các vận động viên giải nghệ rồi tham gia vào ngành công nghiệp thể thao là chuyện thường xảy ra. Nếu anh….. anh cũng làm như vậy, và đang ở đây, thì chẳng có gì lạ cả.

Thậm chí, nó mới là giả thuyết hợp lý nhất mà Jae Kyoung có thể nghĩ đến.

Ngay khi cuộc phỏng vấn kết thúc, Jae Kyoung liền túm lấy mấy người của Liên đoàn để hỏi. Tất cả bọn họ đều nói những câu vô thưởng vô phạt như: “Jeong Ji Heon? Biết chứ, sao lại không biết. Cậu ấy là đàn anh của Jae Kyoung còn gì. Nói đến vận động viên bơi lội đẹp trai đời đầu của Hàn Quốc chúng ta, làm gì có vượt qua được Ji Heon chứ.”, nhưng chẳng ai biết gì về anh sau khi anh đã giải nghệ.

Cuối cùng, Jae Kyoung quyết định hủy vé máy bay dự kiến sẽ xuất phát vào ngày trước lễ bế mạc, ở lại làng vận động viên.

Nếu thật sự người đó liên quan đến đoàn thể thao Hàn Quốc, chắc chắn người đó sẽ tham dự lễ bế mạc và bữa tiệc liên hoan sau đó. Dù có phải anh hay không, Jae Kyoung cũng muốn tự mình xác nhận. Nếu không làm vậy, cậu ấy cảm thấy mình sẽ không chịu đựng được.

Việc tham dự lễ bế mạc và bữa tiệc mà trước giờ cậu ấy chưa từng tham gia đã khiến mọi người xung quanh xôn xao, các lãnh đạo thi nhau chạy đến làm thân với Jae Kyoung, mời rượu tới tấp. Jae Kyoung cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cũng không thể làm loạn ở đây được. Jae Kyoung chợt nhận ra lý do tại sao cậu ấy chưa bao giờ tham gia bất kỳ sự kiện nào, bao gồm cả lễ bế mạc, đó là vì chúng thật sự rất phiền phức.

Dù đã chịu đựng sự phiền phức đó để tham dự bữa tiệc với hy vọng xác nhận được điều mình muốn, nhưng cho đến tận khi bữa tiệc kết thúc, Jae Kyoung vẫn không thấy người đó, thậm chí ai khác hao hao giống anh, cậu ấy cũng chả thấy…..

Cậu ấy nhìn nhầm ư? Thực ra người đó không giống anh lắm, là do cậu ấy thấy chiều cao và vóc dáng có chút hao hao nên tự ý cho rằng người giống người sao? Hay do cậu ấy đã nghĩ về anh quá nhiều, nên giờ nhìn ai cũng thấy giống anh vậy?

Jae Kyoung chợt cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa, bản thân cậu ấy thật nực cười khi hủy cả vé máy bay chỉ vì lý do đó rồi ở lại đây, không ngừng bị mấy ông bác bên Liên đoàn chuốc rượu, làm phiền, Jae Kyoung thấy bực bội với bản thân và với không khí ồn ào xung quanh hơn bao giờ hết.

Trong tâm trạng chán nản, cậu ấy uống rất nhiều rượu. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu ấy uống nhiều rượu đến vậy, Jae Kyoung đã nốc hết tất cả số rượu mà mọi người mời, thậm chí còn tự tìm thêm để uống.

Dù uống bao nhiêu sâm panh cũng không say được, nhưng khi uống đủ loại rượu pha trộn, cuối cùng cậu ấy cũng bắt đầu thấy chếnh choáng. Jae Kyoung vốn từng tự hào vỗ ngực về tửu lượng siêu tốt của mình, cũng chưa từng say bao giờ, chỉ nhận ra mình đã bắt đầu thấm hơi men khi tầm nhìn bắt đầu nhoè dần đi.

Nhận thấy không cần phải ở lại đây nữa, Jae Kyoung lập tức đứng dậy, nhưng rồi cậu ấy lại loạng choạng suýt ngã. Người đàn ông ngồi bàn bên cạnh thấy vậy liền tiến đến, dùng tiếng Anh hỏi:

“Cậu gì ơi, cậu ổn chứ?”

Jae Kyoung ngẩng đầu nhìn người đàn ông đó. Và ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu ấy nhanh chóng giữ chặt tay người đó, gọi to:

“Anh!”

Người đàn ông có vẻ ngạc nhiên, mắt mở to, rồi bắt đầu nói gì đó rất nhanh. Nghe thứ ngôn ngữ xa lạ kia, Jae Kyoung mới ý thức được, cậu ấy đã nhìn nhầm.

Jae Kyoung nhíu mày, cố gắng tỉnh táo, nhìn rõ người trước mặt.

Không phải anh, nhưng người này có một vài nét nào đó rất giống anh. Đặc biệt là khuôn mặt thon và đôi môi gọn gàng, luôn ẩn chứa ý cười ngay bên khoé môi, khiến cậu ấy liên tưởng đến anh.

Người đàn ông tiếp tục nói gì đó với Jae Kyoung. Người Trung Quốc ư? Không phải, người Hong Kong à? Jae Kyoung gần như gục xuống bàn, nhìn người đàn ông với ánh mắt mơ màng.

Cuối cùng, người đàn ông nọ đã giải đáp thắc mắc cho cậu ấy:

“Taiwan.”

À, là người Đài Loan.

“Xin lỗi… Anh trông giống một người quen của tôi.”

Jae Kyoung nói bằng tiếng Anh, vì say rượu nên câu từ dính hết cả lại, đến chính cậu ấy cũng không hiểu mình đang nói gì, nhưng dường như người đàn ông nọ đã hiểu, đáp lại bằng một tiếng “Hử?”.

“Anh biết tiếng Anh không?”

Người đàn ông nọ dùng tay ra hiệu, ý nói người ta biết tiếng Anh, nhưng chỉ một chút.

“Cậu thấy tôi giống ai?”

“Một người quen cũ của tôi.”

Jae Kyoung lẩm bẩm rồi úp mặt xuống bàn.

“Bạn trai à?”

Người đàn ông nọ hỏi. Câu hỏi ngớ ngẩn khiến Jae Kyoung bật cười dù mặt vẫn đang ụp xuống bàn. Người đàn ông nọ lập tức đổi câu hỏi:

“Hay là, người cậu từng thích?”

“Vâng.”

Lần này Jae Kyoung đáp không chút do dự. Vì cậu đã thật sự thích anh, thích rất nhiều, và vẫn chưa bao giờ ngừng thích anh.

“Thích thôi hay yêu?”

Người đàn ông lại hỏi.

Là love hay like?

Sự phân biệt nhỏ nhặt về cảm xúc khiến Jae Kyoung thoáng bối rối.

Cậu ấy chắc chắn là mình có thích anh, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến tình yêu.

Anh….. là Beta nam, còn cậu ấy là Alpha nam.

Cậu ấy luôn nghĩ mình chỉ có thể yêu phụ nữ hoặc Omega nam.

“Không biết à?”

Người đàn ông nọ lại hỏi. Rồi không đợi Jae Kyoung trả lời, người đó bắt đầu vuốt ve tóc Jae Kyoung, cử chỉ dịu dàng ấy bất chợt khiến Jae Kyoung muốn khóc.

Giá như bàn tay này là của anh, giá như người đang vuốt ve tóc cậu ấy là anh. Nghĩ vậy, tim Jae Kyoung như thắt lại.

Vẫn úp mặt xuống bàn, Jae Kyoung chỉ xoay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh. Người đó đang mỉm cười dịu dàng như chính cái vuốt ve của mình. Nụ cười hiền hậu ấy càng khiến người đó giống anh hơn.

“Anh ấy là beta.”

Jae Kyoung lẩm bẩm như đang nói với chính mình.

Nghe giọng điệu thiếu tự tin của cậu ấy, người đàn ông nọ mỉm cười đáp:

“Thì sao chứ?”

“Tôi cũng là beta.” Người đàn ông nọ cúi xuống, gần như cũng úp mặt vào bàn giống Jae Kyoung, rồi nói:

“Với Beta cũng được mà.”

Nụ cười của người đàn ông nọ như đang hỏi Jae Kyoung có muốn thử không vậy?

Nhưng khi đến khách sạn, người đàn ông nọ lại có vẻ do dự.

“Cậu…. to thật đấy.”

Người đó lẩm bẩm khi nhìn dương vật chưa cương cứng của Jae Kyoung, rồi đến lúc chuẩn bị đưa vào, nét mặt người đó lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.

“Có lẽ… tôi phải thừa nhận là hình như tôi đã làm điều dại dột rồi…”

(Lâm Hàn rất thành thật =))))))

Dù vậy, người đó vẫn rất khí phách, nằm sấp xuống như thể muốn chịu trách nhiệm vì mình đã chủ động gạ gẫm, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Không phải do người đó, mà do Jae Kyoung, cậu ấy đã rút ra giữa chừng vì cảm thấy không thể tiếp tục.

Tất nhiên, nếu cố thì vẫn có thể đưa vào được, nhưng cậu ấy thật sự không muốn. Nơi đó quá chật hẹp, người đưa vào cũng khó chịu, và hơn hết là người đàn ông đó đã tỏ vẻ rất đau đớn. Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của người nọ, cậu ấy không thể không nghĩ đến anh.

Anh cũng là Beta nam, vậy chắc cũng sẽ đau đớn… Chắc là vậy rồi. “Cửa sau” của Beta nam vốn không phải nơi để làm tình. Nếu bị ép buộc tiếp nhận thì chắc chắn sẽ rất đau đớn.

Jae Kyoung không muốn điều đó, cậu ấy không muốn thấy anh đau đớn, khổ sở. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tim cậu ấy nhói lên, Jae Kyoung ôm chặt người đàn ông đang nằm sấp dưới thân mình, liên tục nói lời xin lỗi:

“Xin lỗi…em xin lỗi anh.”

Lời xin lỗi không rõ đang dành cho ai cứ thế tuôn ra, cơn hưng phấn cũng nguội lạnh, cậu ấy chẳng còn muốn làm gì nữa. Cuối cùng, Jae Kyoung đi tắm rồi lăn ra giường ngủ thiếp đi.

Đêm đó, lần đầu tiên Jae Kyoung mơ thấy cảnh sẽ ám ảnh cậu ấy suốt thời gian dài. Trong mơ, Jae Kyoung tiếp tục cuộc làm tình dang dở. Cậu ấy cố gắng đưa dương vật của mình vào trong một người đàn ông nào đó. Người đàn ông nằm dưới thân cậu ấy đang cố gắng chịu đựng trong đau đớn nhưng vẫn không được. Khuôn mặt méo mó vì con đau kia trông rất quen, Jae Kyoung nghĩ đó là người đàn ông đã cùng cậu ấy đến khách sạn, cậu ấy đã tin, đó là người đàn ông Đài Loan nói tiếng Anh không sõi kia. Nhưng rồi…

– Jae Kyoung à, anh đau.

Một câu tiếng Hàn cất lên, giọng nói đứt quãng nhưng rõ ràng là tiếng Hàn, Jae Kyoung giật mình, nhìn kỹ khuôn mặt người dưới thân.

Là anh!

Anh đang nhìn cậu ấy, khuôn mặt đẹp của anh giờ đây đẫm nước mắt, liên tục van xin. Khuôn mặt luôn nở nụ cười dịu dàng giờ méo mó vì đau đớn khiến tim Jae Kyoung như ngừng đập.

Cậu ấy đang làm gì vậy? Jae Kyoung thực sự không muốn làm anh đau đớn, cậu ấy biết mình phải dừng lại ngay lập tức. Dù lý do là gì đi nữa, cậu ấy cũng không thích biểu cảm vặn vẹo đó xuất hiện trên mặt anh, nhìn anh khóc nấc lên thế kia, tim cậu ấy như bị ai xé nát. Nhưng trái ngược với suy nghĩ, cơ thể Jae Kyoung lại càng mạnh bạo xâm nhập vào trong cơ thể anh hơn.

– A… đừng… Jae Kyoung à…

Anh nức nở bằng chất giọng yếu ớt mà Jae Kyoung chưa từng nghe thấy. Tim Jae Kyoung như bị thiêu đốt, thân nhiệt cả người đột ngột tăng vọt.

– Xin lỗi… em xin lỗi anh.

Jae Kyoung liên tục xin lỗi, nhưng vẫn chặt chẽ giam giữ anh trong vòng tay mình.

Ngay cả khi trở về Úc, Jae Kyoung vẫn tiếp tục bị giấc mơ ấy quấy nhiễu suốt một thời gian dài. Jae Kyoung nghĩ mình phát điên rồi, ngoài điên rổ ra, không còn cách nào khác để cậu ấy diễn tả chuyện này. Suốt mười năm, cậu ấy chưa từng có suy nghĩ như vậy với anh. Vậy nhưng một khi đã nhận ra, dục vọng cứ thế bùng lên không thể kiểm soát, nó lớn đến mức Jae Kyoung phải tự hỏi, rốt cuộc cậu ấy đã ngu ngơ đến mức nào mà giờ mới nhận ra vậy? Jae Kyoung bắt đầu mộng tinh liên tiếp nhiều ngày liền, điều mà ngay cả khi ở tuổi dậy thì cũng gần như chưa từng xảy ra. Mỗi khi thủ dâm, hình ảnh anh lại hiện lên trong tâm trí Jae Kyoung. Lần nào mơ thấy cảnh đó, Jae Kyoung cũng vừa cảm thấy thoả mãn, vừa cảm thấy đau đớn, đau đớn vì chính cậu ấy lại để dục vọng kiểm soát, khiến anh phải khóc lóc không ngừng, tệ hơn là sau đó, Jae Kyoung còn cảm thấy tội lỗi, cả mớ cảm xúc dồn vào khiến Jae Kyoung không ngủ lại được. Cứ thế, mỗi lần mộng tinh là mỗi lần thức trắng đêm, mất ngủ triền miên như vậy nên tình trạng của Jae Kyoung ngày càng tệ, thành tích cũng xuống dốc thảm hại.

May mà bây giờ đang ở trong giai đoạn nghỉ giữa mùa giải.

“Chắc chắn là do dục vọng của cậu chưa được thỏa mãn. Bình thường thôi, sau khi đã thử nếm trái cấm một lần thì khoảng thời gian tiếp theo mới là lúc dễ phát điên nhất.”

Noah nói tỉnh bơ như đúng rồi, trong khi chẳng biết gì về chuyện của cậu ấy. Thật ra, Jae Kyoung cũng không chắc có nên coi những giấc mơ kia là “đã làm chuyện ấy” hay không, nhưng dù sao Noah nói nghe cũng có phần hợp lý nên Jae Kyoung cũng không tiện phản bác.

Giữa lúc ấy, không hiểu Noah đã đi khắp nơi, rêu rao kiểu gì mà một anh hướng dẫn viên du lịch quen biết Noah lại sán đến, đòi giới thiệu cho cậu ấy một người quen của anh ta.

“Là người mẫu Hàn Quốc đấy. Lần này sang Úc chụp hình, đẹp trai lắm. Noah bảo cậu sẽ thích kiểu này? Ngó ảnh thử xem.”

Vừa nói, anh ta vừa chìa điện thoại ra, Jae Kyoung vừa liếc đã thấy anh chàng đó có nét giống anh. Nghĩ một hồi, cậu ấy cũng đồng ý gặp mặt. Nhưng khi gặp rồi thì hình ảnh thực tế lại khác xa so với tưởng tượng.

Khuôn mặt thì đúng là có nét tương đồng. Nhưng nhìn chung, anh vẫn có vẻ gọn gàng, chỉn chu hơn người này, giọng nói cả hai hoàn toàn khác biệt, cách nói chuyện cũng khác một trời một vực, không hề điềm đạm như anh mà lại quá mức nhiệt tình, đến mức cậu ấy thấy hơi… lả lơi?

Người đó rất thân thiện, nhưng Jae Kyoung chẳng thấy chút ấm áp nào, chỉ thấy khó hiểu vì sự thân mật thái quá ấy.

Chỉ sau vài phút trò chuyện ngắn ngủi, cảm giác xa lạ càng lúc càng rõ rệt, Jae Kyoung cứ như đang chơi trò chơi, liên tục so sánh, cố tình soi mói từng điểm khác biệt giữa người trước mặt và anh. Cuối cùng, Jae Kyoung cũng tuyệt vọng nhận ra một điều chắc chắn: người cậu ấy muốn chỉ có thể là anh, chứ không phải một ai đó giống anh.

May mà cậu ấy chưa ngu ngốc đến mức đi khách sạn với người trước mặt, nhưng vì một câu nói của cậu ấy mà người kia đã đi nhuộm tóc, khiến Jae Kyoung cảm thấy hơi áy náy.

Bình thường, cậu ấy sẽ chẳng quan tâm, kiểu: “Tôi có bảo anh nhuộm tóc đâu?”, nhưng đằng này, nhìn khuôn mặt hao hao giống anh lại mang biểu cảm buồn bã như thế kia, khiến Jae Kyoung cứ thấy bứt rứt không yên.

Cứ như thể, cậu ấy đã làm chuyện gì đó rất có lỗi với anh vậy.

Vì thế, khi người đó đề nghị làm bạn, Jae Kyoung đã đồng ý.

Đúng như đã hứa, sau khi về Hàn Quốc, cậu ấy vẫn giữ liên lạc và gặp gỡ người đó. Hóa ra, anh chàng đó là người nổi tiếng ở Hàn Quốc. Mỗi lần gặp nhau, xung quanh toàn là tiếng tách tách của máy ảnh. Rồi chuyện đến tai báo chí. Hôm ấy, đang dùng bữa sáng thì mẹ Jae Kyoung đọc được bài báo, quay sang tra hỏi: “Con hẹn hò với cậu này à? Từ bao giờ vậy? Nghiêm túc đúng không?”

“Không có ạ. Anh ấy có người yêu rồi.”

“Thế à?” Mẹ cậu ấy lộ rõ vẻ mặt thất vọng.

“Mà cậu ấy như thế này thì chắc không hẹn hò với con được đâu.”

“… Con thì sao cơ?” Jae Kyoung ngẩng đầu lên khỏi bát canh, nhìn mẹ.

Mẹ Jae Kyoung nhìn con trai với ánh mắt buồn bã, rồi nói bằng giọng bình thản nhất có thể: “Nói ra điều này mẹ cũng đau lòng lắm, nhưng Jae Kyoung à, lấy tính cách và thái độ khi giao tiếp với người khác của con thì cả đời này con cũng không kiếm được người yêu đâu.”

“Con không cần cũng được.” Jae Kyoung đáp cộc lốc.

“Ai u, đẻ ra đứa con đẹp trai đến mức này thì cũng có ích gì chứ, tính cách như thế kia thì ai mà thèm.” Mẹ Jae Kyoung vừa lắc đầu vừa tặc lưỡi, rồi như sực nhớ ra điều gì: “À, đúng rồi! Hôm trước cô Kim bên hội hậu viện của con có giới thiệu cho mẹ một công ty quản lý thể thao. Nghe nói quy mô công ty tuy nhỏ nhưng các vận động viên bên đó, ai cũng nói là rất hài lòng. Tỷ lệ tái ký hợp đồng cũng cao nữa. Con có muốn tìm hiểu thử không?”

“Không cần ạ.” Jae Kyoung chưa nghe hết câu đã từ chối. Mẹ Jae Kyoung nhìn con trai, rồi phán chắc nịch: “Cứ giữ cái nết đấy đi! Con sẽ ế đến già cho mà xem!”

Bà lại chuẩn bị thao thao bất tuyệt, nhưng đúng lúc đó, điện thoại của bà reo lên, Jae Kyoung mừng thầm, tranh thủ lúc mẹ nghe điện thoại, ăn nhanh rồi chuồn về phòng.

Đang định thay đồ để đi tập thì mẹ Jae Kyoung từ ngoài chạy vào, giọng đầy phấn khích: “Trời ơi, Jae Kyoung! Con biết mẹ vừa nói chuyện với ai không?”

“Với ai ạ?” Jae Kyoung vừa cởi áo vừa hỏi lại cho có lệ.

“Ji Heon, Jeong Ji Heon đấy!”

Jae Kyoung tưởng đâu tai cậu ấy có vấn đề: “… Ai cơ ạ?”

Jae Kyoung khựng lại, tay vẫn còn đang cầm cái áo vừa lấy xuống.

“Thì vận động viên Ji Heon hồi xưa con hay xem video ấy! Cậu ấy hình như đang làm cho một công ty quản lý thể thao. À à, chính là công ty mà mẹ vừa nói đấy, công ty mà cô Kim giới thiệu.”

Jae Kyoung sững người. Đầu óc cậu ấy trống rỗng, quá nhiều suy nghĩ ùa đến khiến Jae Kyoung gần như chẳng thể nghĩ được gì.

Nhưng tay cậu ấy vẫn theo thói quen, cứng ngắc tròng cái áo mới vào người, Jae Kyoung đã thay quần áo trong trạng thái hồn vía lên mây, xong xuôi, cậu ấy mới vô thức nuốt nước bọt, hỏi: “Công ty đó….. tên gì vậy mẹ?”

VOI 2 – CHẶNG LẶN SÂU – THE END

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

1 (55)
Phát Sóng
09/01/2024
Omega cua anh2
Omega Của Anh
28/05/2025
checkmate
Chiếu tướng
19/05/2025
bìa đừng động vào cún con
Đừng Động Vào Cún Con
25/05/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
7mcn xoso66 https://88vn.network/ mu88.com luckywin 88AA https://sunwinli.net/ keonhacai uk88 https://rr88.wales/ hi88 789club 789 club Link vào 8live Nhat vip Sun win Thabet Link vào Debet Yo 88 tải app Uk88 hello88 luckywin go88 net https://go886.me/ UK88 RR88

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation