DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 43
VOL 2 – Chặng Lặn Sâu – Chương 43: Mùa hè năm ấy
Đúng vậy, với Jae Kyoung, điều quan trọng không phải người khác nghĩ gì, mà là anh đã làm như vậy. Jae Kyoung thật sự rất thích anh như thế, và nhóc vui vì anh đã thật sự rất tử tế với nhóc.
Mẹ bảo Jae Kyoung hãy học theo tính cách của anh chứ đừng học theo kiểu bơi, nhưng điều đó là không thể. Jae Kyoung không ngây thơ đến nỗi không ý thức được bản thân mình, nhóc hiểu rõ, dù có ép hồn ép xác cỡ nào đi nữa, nhóc cũng không thể được như anh. Chỉ anh mới có thể làm như vậy, và Jae Kyoung thích điều đó. Jae Kyoung phát hiện, nhóc thích anh chân thực ngoài màn ảnh hơn là anh trên video, vừa bơi giỏi vừa đẹp trai, lại còn thân thiện, tốt bụng nữa.
Nghĩ vậy, lần đầu tiên, Jae Kyoung tò mò về những khía cạnh khác của anh, ngoài việc bơi lội, nhóc còn muốn biết anh thích ăn gì, nghe nhạc gì, có học cả ngày ở trường không, khi đi học anh mặc đồng phục hay mặc đồ thể thao.
Nhóc muốn biết nhiều hơn về anh. Và nếu có thể, nhóc muốn trở nên thân thiết với anh.
Nhưng Jae Kyoung không biết phải làm thế nào.
Chưa nói đến việc làm quen, nhóc còn chả biết có gặp lại anh được không, nghĩ đến việc sẽ không có cơ hội được nghe lại giọng nói đó, Jae Kyoung cảm thấy bứt rứt và khó ở lạ thường.
Giờ xem video cũng không còn thấy vui như trước nữa, nhóc chỉ muốn gặp anh ngoài đời. Vì vậy, sau kỳ nghỉ, nhóc không động đến điện thoại, chỉ tận dụng hết thời gian có thể để quanh quẩn giữa nhà và bể bơi.
Vài ngày sau đó cứ trôi qua như vậy.
Một ngày nọ, như thường lệ, sau khi hoàn thành bài tập IM400m và tháo kính bơi, Jae Kyoung thấy có ai đó đang ngồi trên ghế dài ở cuối bể bơi và nhìn nhóc. Nhìn bộ đồ bơi, có vẻ không phải phụ huynh hay nhân viên bể bơi, hình như là người của ca tập tiếp theo thì phải.
Giữa tuần mà đến đây giờ này, chắc là vận động viên đã đăng ký tập riêng. Jae Kyoung dụi mắt,vô tình ngẩng lên nhìn mặt người đó.
Và ngay khoảnh khắc tiếp theo, nhóc vô thức đánh rơi chiếc kính bơi đang cầm trên tay.
Là… là…. anh.
Anh đang mặc đồ bơi, ngồi thoải mái trên ghế dài.
Anh vẫn chưa đội mũ bơi, kính bơi màu đen cũng chỉ được anh quấn trên cổ tay.
Anh đang ngồi đó, nhìn về phía bể bơi, góc nghiêng của đầu và hướng nhìn rõ ràng là rọi thẳng vào người nhóc….
Anh….. đang xem nhóc bơi!!
Nghĩ vậy, tim Jae Kyoung như muốn vỡ tung.
Vừa xấu hổ vừa lâng lâng, Jae Kyoung vội đeo kính bơi và lại lao xuống nước. Nghĩ đến việc anh đang nhìn mình, Jae Kyoung càng chú ý đến tư thế bơi hơn, cố gắng đạp chân thật mạnh để chứng tỏ mình bơi nhanh.
Thời gian tập luyện đã qua lâu, nhưng Jae Kyoung vẫn tiếp tục bơi vòng quanh bể cho đến khi bắt đầu ca tập tiếp theo.
Đúng 4 giờ, Jae Kyoung mới ra khỏi bể.
Khi Jae Kyoung vừa bước lên, ngay lúc đó, anh cũng đứng dậy khỏi ghế dài.
Sau đó, nhóc thấy anh bắt đầu khởi động.
Để đến phòng thay đồ, Jae Kyoung buộc phải đi qua trước mặt anh. Sợ mặt lại đỏ lên, Jae Kyoung cố tình đi vòng ra xa. Nhưng ngay lúc Jae Kyoung sắp lướt ngang qua, anh đã lên tiếng trước:
“Nhóc bơi giỏi thật đấy.”
Jae Kyoung không ngờ anh lại bắt chuyện với mình, nên vô thức, theo thói quen, nhóc đã đáp lại một câu không thể nào cộc lốc hơn.
“Không có…”
“Thật đấy, nhóc bơi rất tốt.”
Anh vừa cười vừa nói, rồi đan hai tay vào nhau và xoay tròn cánh tay.
“Nhóc học cấp hai phải không? Lớp mấy mà đã cao lớn thế này rồi? Sau này thể hình chắc chắn sẽ rất tốt đấy.”
Những lời khen ngợi liên tiếp khiến không chỉ mặt mà cả tim của Jae Kyoung cũng như muốn nổ tung. Nhóc muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết phải biểu đạt ra sao. Vì vậy, một lần nữa, nhóc chỉ cúi đầu chào nhẹ rồi lập tức chạy biến khỏi bể bơi.
Suốt cả buổi tắm sau đó, Jae Kyoung cứ đập đầu vào gương, không ngừng hối hận. Tại sao nhóc lại không nói gì hết vậy? Chỉ cần nói một câu “Cảm ơn anh” là được rồi mà, tại sao nhóc lại ngu đần đến mức không nói được gì hết thế?
Jae Kyoung, người đã từng vỗ ngực cho rằng, dù có vấn đề chút cũng chả sao, giờ đây lại vô cùng ghét cái tính này của mình.
Cậu nhóc tự nhủ, lần sau sẽ không như vậy nữa, nhưng ở đời, nghĩ thì hay, nói cũng dễ, nhưng đến lúc làm mới biết được khó khăn ra sao. Lần nào, Jae Kyoung cũng đều tự nhủ lần sau sẽ nói thế này, thế nọ, thế lọ, thế chai, nhưng cứ hễ anh bắt chuyện là nhóc lại cứng đờ người ra, lưỡi xoắn thành bánh quẩy.
Jae Kyoung chỉ có thể cộc lốc nói một hai câu rồi vội vàng chạy đi.
Cứ như vậy, dần dà, anh cũng không bắt chuyện với nhóc nữa, và trong bể bơi bắt đầu xuất hiện những lời đồn đại kỳ lạ.
(Là toai, toai cũm không muốn bắt chuyện nữa =)))))) cứ gọi tên là nó chạy, gọi nó là nó chạy, khác éo gì mình là mãnh thú chớ =))))
“Hình như cái cậu mà ai cũng biết là ai đang dằn mặt đứa nhỏ mới chuyển đến bể bơi hay sao ấy. Dù chưa đến giờ tập của mình, nhưng cậu ta cứ cố tình đến sớm để xem đứa nhỏ đó tập luyện, tính gây áp lực cho nó hay gì?”
“Hầy, chị xem đi, thường ngày cứ làm ra vẻ ung dung lắm, tôi nhìn mà ngứa cả mắt, giờ thấy người ta giỏi hơn mình thì bắt đầu sốt ruột rồi chứ gì.”
“Tôi mà là cậu ta thì giờ này tôi đã gấp gần chết rồi. Nghe nói đứa nhỏ kia bơi 100 mét tự do chỉ mất 55 giây. Tôi nhớ, năm cậu ta cấp hai cũng đạt 55 giây, lúc đó, người người nhà nhà thi nhau gọi cậu ta là thiên tài đấy, giờ có đứa nhỏ kia, mới tiểu học mà đã đuổi kịp thành tích của cậu ta, cậu ta không sốt ruột mới lạ.”
“Tôi thấy đứa nhỏ kia chắc chắn cũng sẽ thi nội dung 100 mét tự do. Cậu ta chắc đang lo sốt vó sợ mất kỷ lục đây mà, hố hố.”
Các bậc phụ huynh của đội tuyển bơi cứ hễ gặp nhau ở phòng nghỉ là lại xúm vào buôn chuyện rôm rả. Sợ các vận động viên nghe thấy nên họ không dám nói thẳng tên, cứ “cậu ta” rồi “đứa nhỏ kia”, rồi thêu dệt đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Rồi gặp mặt các vận động viên thì lại cười nói thân thiện, hết lời khen ngợi, điều đó càng khiến Jae Kyoung thấy khó chịu.
Dù là đội tuyển thiếu niên hay đội tuyển trưởng thành, ai cũng đã đến tuổi hiểu chuyện cả rồi, dù có nói ẩn ý đến mấy, dù mấy bậc phụ huynh đó có không nhắc đến tên thì mọi người đều ngầm hiểu, hai nhân vật chính trong mấy câu chuyện bàn ra tán vào chỉ có thể là Kwon Jae Kyoung và người anh mà cậu nhóc luôn ngưỡng mộ – Jeong Ji Heon.
Tính tình anh dễ chịu, ôn hoà, nên dù biết chuyện họ nói xấu sau lưng vẫn cười xòa cho qua, nhưng Jae Kyoung thì không thể. Họ dựng chuyện về cậu nhóc thì thôi đi, đằng này còn lôi cả anh vào, nói linh tinh đủ điều, Jae Kyoung nghe lần nào là cộc cằn lần đấy. Vì vậy, cứ hễ họ mở miệng nói chuyện với nhóc là Jae Kyoung lại tìm cách mỉa mai, lườm nguýt, tỏ thái độ xem thường bọn họ.
Nếu là đứa trẻ tiểu học nào đó, việc nó trừng mắt nhìn những người lớn hơn mình rất nhiều tuổi cũng sẽ không khiến những người lớn đó thấy ngại ngùng gì, nhưng nếu đứa trẻ đó là Jae Kyoung thì câu chuyện lại khác. Khuôn mặt xinh đẹp nhưng thiếu đi độ ấm, đường nét ngũ quan của Jae Kyoung khác hẳn Ji Heon. Với Ji Heon, anh sẽ luôn tạo cho người khác cảm giác thân thiện, dễ gần, từ khoé môi hay cong cho đến khoé mắt cười, thậm chí là cả mái tóc nâu lất phất của anh, còn Jae Kyoung, từng đường nét trên mặt nhóc đều thể hiện sự xa cách, khuôn mặt rất ít khi có biểu cảm. Jae Kyoung chỉ cần đứng đó, hơi rũ mắt, đôi mắt nâu trong veo thể hiện rõ ý tứ bài xích, đã đủ để khiến các bậc phụ huynh không muốn tiếp cận nhóc nữa rồi.
“Jae Kyoung, con nói năng cẩn thận một chút được không? Sao cứ thích chọc ngoáy người khác thế hả con?”
Cuối cùng, vì lời bàn ra tán vào ngày càng nhiều, mẹ nhóc phải ra tay can thiệp, nhưng Jae Kyoung vẫn không chịu nhượng bộ.
“Con có nói dối đâu, cũng không bịa đặt chuyện gì cả, sao mẹ lại mắng con?”
“Vấn đề là cách con nói chuyện kia kìa! Con cũng biết là việc giao tiếp giữa người với người đâu chỉ gói gọn trong cái bể bơi này đúng chứ? Sau này con còn phải nói chuyện với nhiều người lắm, con tập ăn nói dễ nghe một chút đi!!”
“Con không muốn. Tại sao con phải để ý đến cảm xúc của bọn họ chứ?”
Jae Kyoung không muốn phải suy nghĩ đến cảm xúc của người khác khi nói chuyện. Cậu nhóc cảm thấy điều đó thật hèn hạ, chẳng khác nào đang cố ý nịnh nọt lấy lòng.
“Đó không phải hèn hạ mà là phép lịch sự tối thiểu! Dù không thích cũng phải biết kiềm chế, nói chuyện cho êm tai chút đi chứ. Con nhìn anh Ji Heon mà con thần tượng xem. Cậu ấy có phải thích nghe người ta nói đâu, nhưng vì hiểu đó là phép lịch sự nên cậu ấy mới cư xử như vậy. Đó gọi là nhân phẩm, là đạo đức đấy con!!”
Không biết từ bao giờ, mỗi khi mắng Jae Kyoung, mẹ nhóc đều lôi Ji Heon ra làm ví dụ. Bà đã sớm nhận ra thằng con trai tự cao tự đại, có vấn đề khi giao tiếp xã hội nhà mình chỉ cần nghe đến tên Ji Heon là sẽ im bặt.
“Mẹ nghe nói ba Ji Heon là quân nhân. Hồi cấp hai, cậu ấy sống ở khu nhà công vụ gần tòa thị chính. Bảo sao cậu ấy lại chững chạc khác hẳn mấy cô cậu đồng lứa. Đúng là con nhà có giáo dục đàng hoàng nó khác biệt thật.”
Mẹ nhóc đang nói bóng nói gió sâu xa, muốn Jae Kyoung cũng phải cư xử cho đúng mực như Ji Heon, nhưng Jae Kyoung bây giờ chỉ mải tưởng tượng ra hình ảnh anh đang quỳ ngay ngắn trước mặt người ba quân nhân nghiêm khắc trong lời đồn, nên chẳng còn tâm trí nào để suy nghĩ đến ý tứ sâu xa của mẹ.
Ba anh là quân nhân sao? Nếu không đi theo con đường bơi lội chuyên nghiệp thì có lẽ anh cũng sẽ trở thành quân nhân nhỉ?
Nhóc chắc chắn, anh có mặc quân phục cũng sẽ rất hợp, trông sẽ siêu ngầu. Jae Kyoung mải mê suy nghĩ rồi chợt rùng mình khi nhận ra mẹ nhóc lại biết cả nghề nghiệp của ba anh Ji Heon. Mẹ nhóc mà biết thì tức là mọi người ở bể bơi đều biết còn gì? Đây là trung tâm thể thao hay quán cà phê ngoài chợ vậy? không có bí mật nào là không bị mấy người moi ra à?
Mà đâu chỉ có nghề nghiệp của ba mẹ, mọi người ở đây còn nắm rõ cả các đặc tính di truyền của các vận động viên trong đội tuyển. Bố đứa này là Beta, mẹ đứa kia là Alpha, nhưng chắc không phải Alpha trội, nên chị gái nó mới là Beta, vậy khả năng cao nó cũng sẽ là Beta, vân vân rồi mây mây. Bọn họ tự phỏng đoán rồi dè chừng, ganh ghét lẫn nhau. Vì đây là môi trường thể thao nên mọi người rất nhạy cảm về đặc tính di truyền của các vận động viên, thậm chí còn coi Alpha như những kẻ được hưởng lợi thế từ lúc còn trong trứng, thấy như vậy là bất công, rồi sinh ra ghen ghét, đố kỵ.
Jae Kyoung cũng không ngoại lệ. Ngay khi nhóc mới đến bể bơi này, chuyện ba nhóc là Alpha đã lan truyền khắp nơi. Không ít người đã hỏi thẳng mẹ nhóc: “Con trai nhà chị là Alpha phải không?”. Mỗi lần như vậy, mẹ nhóc đều ngán ngẩm trả lời: “Nó vẫn chưa kiểm tra đặc tính”.
Nhưng chẳng ai thèm để ý đến câu trả lời của bà. Cứ mặc nhiên nghĩ, ba nhóc là Alpha thì nhóc cũng là Alpha, rồi bắt đầu bàn tán: “Nhìn xem, nó còn nhỏ mà đã cao thế kia rồi, lớn lên chắc còn cao hơn nữa.”: “Phải chia riêng hạng mục thi đấu cho Alpha mới được.” “Cho bọn Alpha thi với nhau ấy”…… Bọn họ cứ xì xào bàn tán, bĩu môi dè bỉu, sẵn sàng cắn xé lẫn nhau.
Không chỉ người ngoài, ngay cả người anh trai lắm mồm của nhóc là Kwon Jae Jun, cũng suốt ngày lải nhải bên tai nhóc, nào là Alpha thật gian xảo, hèn hạ, nào là sự tồn tại của Alpha đã đi ngược lại công lý xã hội.
Tất nhiên, Jae Kyoung chẳng thèm để ý. Bởi vì Kwon Jae Jun chỉ dám nói những lời đó trước mặt nhóc. Trước mặt ba và ông nội, những Alpha giống hệt Jae Kyoung và cũng mang họ Kwon, Kwon Jae Jun lại chẳng dám hé răng nửa lời. Nếu thực sự nghĩ Alpha tệ như vậy thì sao không nói trước mặt người lớn đi? Cứ bắt nạt nhóc làm gì, muốn ra vẻ mình là người hùng chính nghĩa sao, đúng là lố bịch.
Nhưng nghe mãi cũng thấy phiền, nên đôi khi Jae Kyoung cũng mỉa mai lại Jae Jun: “Anh nói thế với ba và ông đi. Nói là anh không cần đồng tiền bẩn thỉu của bọn Alpha bóc lột Beta nuôi nấng, không cần tiền tiêu vặt, không cần tiền để mua đồ chơi, không cần tiền để đi la cà với bạn bè mỗi khi tan học, thậm chí không cần thừa kế gì hết, tôi nghĩ ba và ông sẽ rất vui lòng nghe anh nói đấy.”
Lúc đó, mặt Kwon Jae Jun sẽ đỏ bừng lên, rồi đá nhóc một cái: “Mày đừng có láo”. Thực ra Jae Kyoung cũng có thể đánh trả, nhưng mẹ nhóc cứ dặn đi dặn lại là đừng gây sự với anh, phải thông cảm cho anh, nên nhóc chỉ đành nhịn. Dù sao thì những cú đá của Kwon Jae Jun với nhóc cũng chẳng khác nào gãi ngứa.
Nhóc cố gắng bỏ ngoài tai những lời nói đó, nhưng từ khi chuyển đến Ilsan, nhóc càng ngày càng khó chịu đựng hơn. Khi chuyển đi, mẹ nhóc đã bảo tên anh trai phiền phức kia ở lại Seoul với ba, nhưng Kwon Jae Jun cứ khăng khăng đòi đi theo, rồi khi đến nơi, tên điên đó cứ kêu gào rằng nhóc là nguyên nhân khiến Jae Jun phải chịu khổ, không ngừng than vãn bên tai nhóc: “tại mày, tại mày”. Điều đó khiến Jae Kyoung vô cùng bực mình. Nhưng khó chịu hơn cả là Kwon Jae Jun đã thân thiết với anh Ji Heon trước cả nhóc!!!
Ngay cả anh cũng phải nghe Kwon Jae Jun thường xuyên chửi rủa Alpha chỉ vì tên anh trai lắm mồm không phải Alpha giống nhóc mà là Beta. Những câu nói như: “Alpha thật hèn hạ”: “Alpha thật xấu xa”: “Sự tồn tại của bọn họ đã là gian lận rồi”, Jae kyoung không rõ, nhóc đã nghe đoạn điệp khúc đó lặp đi lặp lại bao nhiêu lần mỗi khi đi ngang qua phòng nghỉ nữa….
Mỗi lần như vậy, anh đều im lặng lắng nghe rồi nói:
“Ừm, cái này…. Nói sao nhỉ, nó là nhận định của mỗi người nên cậu có nghĩ như vậy anh cũng không ý kiến. Dù sao thì sự thật là thể chất của Alpha cũng khác biệt so với Beta và Omega. Nhưng Jae Jun à, nếu cậu đang nói về em trai cậu, thì anh không tán đồng đâu nhé. Jae Kyoung đã bỏ công sức luyện tập nhiều đến mức nào, cậu là anh trai, anh tin chắc cậu hiểu rõ nhất, kể cả khi em trai cậu không phải Alpha, nhóc ấy vẫn sẽ thành công thôi. Theo anh thấy, nhóc ấy là người tập luyện chăm chỉ nhất cái trung tâm này rồi đấy. Không chỉ ở đây, mà với cường độ tập luyện của Jae Kyoung, cũng hiếm có ai ở đội tuyển quốc gia làm được như vậy lắm. Tất nhiên, việc sở hữu thể chất và sức bền để theo kịp cường độ tập luyện đó là ưu thế của giới tính thứ hai, anh không phủ nhận… Nhưng, cũng có rất nhiều vận động viên sở hữu thể chất tương tự nhóc ấy mà thành tích vẫn chả đâu vào đâu kìa. Hơn nữa, nếu đã nói đến công bằng thì việc bài xích ai đó chỉ vì họ có thể chất vượt trội hơn chẳng phải là đang thể hiện chính chúng ta mới là kẻ bất công sao? Ai dám đảm bảo nỗ lực ta bỏ ra không thể san phẳng được khoảng cách về thể chất? Cậu như vậy, không chỉ bất công với Jae Kyoung đâu, mà còn bất công với chính mình đấy.”
Lần đầu tiên trong đời, Kwon Jae Kyoung rất muốn đặt tay lên vai anh trai mình, tặng cho anh trai ánh mắt đồng cảm thương hại.
Kwon Jae Jun sao có thể phản bác được, chỉ có thể im bặt, lẩm bẩm: “Em không chỉ nói về Jae Kyoung đâu ạ…”
Anh sẽ mỉm cười đáp: “Ừm, anh biết.”
“Jae Jun à, đôi khi anh cũng cảm thấy hơi bất công. Nhưng biết làm sao được, đã sinh ra là Beta rồi, chúng ta phải cố gắng sống tốt chứ. Với cả, dù sao cậu cũng thuộc dạng cao ráo, học giỏi, đẹp trai, nếu không nói ra thì người ta cũng chẳng phân biệt được cậu là Beta hay Alpha đâu.”
“Cũng đúng…” Jae Jun lầm bầm theo lời anh. Tuy có hơi miễn cưỡng, nhưng sau khi nói chuyện với anh, Jae Jun sẽ im lặng và không gây chuyện với Jae Kyoung trong khoảng hai ngày.
Thật lòng mà nói, Jae Kyoung đã nghĩ, dù Kwon Jae Jun có gây chuyện hay đánh nhau với nhóc bao nhiêu đi nữa cũng không sao, miễn là tên anh trai chết bầm đó đừng nói chuyện với anh nữa. Nhưng nhóc lại thấy vui khi anh luôn âm thầm bênh vực nhóc. Vì vậy, mỗi khi cảm thấy Kwon Jae Jun sắp nói chuyện với anh, nhóc lại cố tình đứng sau cánh cửa phòng nghỉ, chờ đợi anh lên tiếng.
Anh là người giúp cho Jae Kyoung hiểu rõ, lối suy nghĩ của người thật sự trưởng thành sẽ như thế nào. Dù độ tuổi có hơi thiếu chút nhưng anh thật sự rất chín chắn, luôn bao dung với người khác, ngay cả một đứa tiểu học như nhóc cũng có thể nhận ra điều đó. Dù ai nói gì, dù những lời đó có khó nghe cỡ nào, anh sẽ luôn chăm chú lắng nghe, và khi cần bày tỏ quan điểm của mình, anh chưa bao giờ nặng lời với ai mà sẽ rất nhẹ nhàng từ tốn.
Chính vì vậy, dù Jae Kyoung đã cư xử chả ra sao nhưng anh vẫn kiên trì khuyên nhóc sửa lại kỹ thuật bơi.
Anh còn bảo rằng nếu cố chấp bơi như vậy, sau này, có thể nhóc sẽ gặp khó khăn.
Dù đó có phải là lời nói thật lòng của anh hay không thì Jae Kyoung cũng không hề thấy khó chịu, nhóc chỉ hơi không vui khi anh tự phủ nhận kỹ thuật bơi của chính anh.
Nhưng như mẹ nhóc đã nói, việc anh có thể nói ra những lời khuyên như vậy, đã thể hiện rõ phẩm chất và tính cách tốt đẹp của anh rồi.
Thực ra, Jae Kyoung cũng muốn mình có thể giống như anh.
Hơn ai hết, nhóc muốn là người đối xử dịu dàng với anh nhất.
Nhóc rất muốn chủ động chào hỏi, muốn nhiệt tình đáp lại khi anh bắt chuyện.
Nhưng nhóc không làm được. Jae Kyoung biết vấn đề của bản thân rõ hơn ai hết, nếu chỉ là không giỏi ăn nói, thì các khóa học giao tiếp vẫn có thể hỗ trợ phần nào, nhưng sự thiếu hụt của Jae Kyoung lớn hơn như thế nhiều, có đôi lần, nhóc cũng muốn học theo người khác, nhưng rồi lại thấy khó chịu, đó không phải là nhóc, nhóc không muốn sống mà phải phô bày bộ dáng giả tạo kệch cỡm như vậy, nhất là trước mặt anh, dù lần nào nhóc cũng làm ra chuyện mất mặt để anh thấy, trả lời trống không với anh, thì đó vẫn là Kwon Jae Kyoung chân thực nhất.
Những người khác luôn châm chọc, nói nhóc có tài khiến người khác tức giận mỗi khi mở miệng, nhóc biết.
Và, Jae Kyoung không muốn khiến anh tức giận.
Nhóc thà im lặng còn hơn nói những lời khó nghe khiến anh buồn.
Với cả….. Jae Kyoung cũng không muốn anh nghe thấy giọng nói khàn khàn của nhóc khi đang trong giai đoạn vỡ giọng.
Jae Kyoung ước gì nhóc có thể nhanh chóng vượt qua cái giai đoạn khốn khổ này.
Nhóc tự hỏi, liệu sau khi vỡ giọng, nhóc có thể sở hữu âm điệu trầm, ấm áp như anh không.
Đến lúc đó, có lẽ nhóc cũng đã được vào đội tuyển dự bị quốc gia rồi cũng nên.
Jae Kyoung mơ mộng, nhóc thường tưởng tượng mình được đi tập huấn cùng anh, cùng nằm trên giường trò chuyện đến khuya trong phòng khách sạn trước ngày thi đấu.
Nhưng càng tưởng tượng chi tiết bao nhiêu, khoảng cách với thực tế lại càng xa vời bấy nhiêu.
Không biết từ khi nào, anh bắt đầu ít đến tập hơn, và chẳng mấy chốc, tin đồn anh sắp bỏ bơi lan ra khắp trung tâm.
Tất nhiên, Jae Kyoung không tin.
Nhưng trong lòng nhóc lại vô cùng lo lắng.
Bởi vì khoảng thời gian đó, ngay cả trong mắt nhóc, một fan hâm mộ luôn tự động bật filter lung linh mỗi khi nhìn anh cũng có thể nhận ra, anh trông rất mệt mỏi.
Một người siêng năng như anh lại dần ít đến trung tâm hơn, và ngay cả khi đến, anh cũng không xuống bể bơi mà chỉ nói chuyện với huấn luyện viên rồi nhanh chóng rời đi. Khi anh cố gắng tập luyện phần thân trên trong phòng thể lực, Jae Kyoung hoảng hốt khi thấy anh nhăn mặt, ôm lấy vai rồi bỏ đi.
Thỉnh thoảng, anh lại ngồi một mình trên băng ghế dài đối diện bãi đỗ xe, nhìn chằm chằm xuống đất với vẻ mặt đăm chiêu.
Vì vậy, vào một ngày nọ, khi ngửi thấy mùi cỏ thơm ngát pha lẫn chút vị đắng chưa từng có trên người anh, Jae Kyoung cảm thấy tim nhóc như thắt lại. Nhóc lo sợ anh sẽ thực sự bỏ bơi, nhóc còn nghĩ, có lẽ anh bỏ bơi để yêu đương nên mới xịt nước hoa khắp người như thế….
Mùi trên người anh ngày càng nồng hơn mà nhóc thật sự không dám hỏi, và không lâu sau đó, Jae Kyoung nhận được kết quả xét nghiệm giới tính thứ hai ở trường, cho thấy nhóc là Alpha.
Huấn luyện viên Lim sung sướng như phát điên khi nghe tin.
“Năm Jeong Ji Heon bằng tuổi con, kỷ lục của cậu ta cũng chỉ có 58 giây. Còn con, con nhìn xem thử kỷ lục bây giờ của con là bao nhiêu? 54 giây! Thầy đã thắc mắc mãi, sao mà Jae Kyoung của chúng ta có thể giỏi đến mức đó, hoá ra vì con là Alpha cơ mà! Jeong Ji Heon, thằng nhãi đó chỉ là Beta, nếu con để thua nó thì còn ra thể thống gì nữa đúng không? Jae Kyoung à, bao giờ con đủ mười lăm tuổi, nhất định con phải tham gia giải vô địch thế giới đấy, hiểu chưa? Danh hiệu vận động viên trẻ tuổi nhất giành huy chương tại giải vô địch thế giới chắc chắn sẽ là của con, nhớ kỹ đấy.”
Huấn luyện viên Lim mất hút đi đâu đó một thời gian rồi mới xuất hiện, người nồng nặc mùi rượu, nói những lời khiến Jae Kyoung chỉ muốn vặn cổ ông ta ngay tại chỗ. Cuối cùng, Jae Kyoung đã yêu cầu trung tâm đổi huấn luyện viên cho nhóc. Ban đầu trung tâm không đồng ý, nhưng Jae Kyoung cũng không quá lo, nhóc về nói lại với bà Shim về chuyện đã xảy ra vì nhóc biết, mẹ nhóc là chiến binh bất bại nếu có ai đó động đến vấn đề quyền lợi của hai cậu con trai. Khi mẹ nhóc là bà Shim vào cuộc, bà đã làm ầm lên, khiếu nại hết mấy tiếng đồng hồ về việc huấn luyện viên Lim say xỉn trong lúc huấn luyện, trung tâm mới vội vàng sắp xếp một huấn luyện viên khác.
Huấn luyện viên mới của Jae Kyoung là một cựu vận động viên phụ trách đội tuyển trung học cơ sở, nhưng những gì anh ta nói cũng chẳng khác gì huấn luyện viên Lim. Anh ta muốn Jae Kyoung tham gia giải vô địch thế giới ngay khi lên cấp hai. Dường như ai cũng bị ám ảnh bởi danh hiệu “người đầu tiên”: “người trẻ nhất”.
Nếu điều đó quan trọng đến vậy, Jae Kyoung lại càng quyết tâm, kiểu gì thì kiểu, sau mười bảy tuổi nhóc mới tham gia cái giải vô địch thế giới đó. Nhóc muốn để lại danh hiệu vận động viên trẻ tuổi nhất Hàn Quốc giành huy chương tại giải vô địch thế giới cho anh. Nhóc không hứng thú với việc phá kỷ lục, nhóc chỉ mong nó mãi là thứ thuộc về anh.
Đó không chỉ là dấu mốc đáng giá nhất trong sự nghiệp thi đấu của anh, mà còn có ý nghĩa rất lớn đối với Jae Kyoung. Nhờ kỷ lục đó mà nhóc mới biết đến anh, biết đến bơi lội, mới có được ngày hôm nay. Nhóc không muốn phá vỡ danh hiệu quý giá và ý nghĩa như vậy. Jae Kyoung chỉ mong danh hiệu đó mãi mãi tỏa sáng bên cạnh tên anh, để mỗi khi nhìn thấy, cả anh, cả nhóc đều có thể nhớ về anh của những ngày tháng ấy và cảm thấy hạnh phúc.
May mắn thay, khoảng thời gian sau đó, mùi nước hoa trên người anh đã biến mất. Jae Kyoung thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng anh đã lấy lại tinh thần. Chắc chắn anh đã quyết tâm chấm dứt việc yêu đương hẹn hò gì đó, không còn chểnh mảng nữa mà sẽ tập trung vào bơi lội.
Lần này, nhóc nhất định phải rủ rê anh bơi chung một lần, muốn anh bơi cho nhóc xem. Jae Kyoung thầm hạ quyết tâm, nhóc sẽ mang theo khí thế như tráng sĩ ra trận, hừng hực nhiệt huyết đến bể bơi và đợi Ji Heon, chủ động bắt chuyện với anh. Bỗng nhiên, đúng lúc đó, Kwon Jae Jun lên tiếng: “Hình như anh Ji Heon quyết định bỏ bơi rồi đấy mẹ. Anh ấy bảo mai đến trung tâm lấy đồ.”
“Sao… Sao anh ấy lại bỏ bơi?” Jae Kyoung kinh ngạc đến mức đánh rơi cả thìa cơm. Kwon Jae Jun liếc nhìn Jae Kyoung rồi cười khẩy, vẻ mặt đắc ý như đã chờ đợi từ lâu.
“Còn sao nữa, vì anh ấy là Beta chứ sao. Beta làm sao thắng được Alpha. Anh Ji Heon cũng biết là mình không có cửa nên mới bỏ cuộc. Tại những Alpha hèn nhát như mày mà Beta cả đời chịu thiệt đó.”
“Kwon Jae Jun! Chú ý cách ăn nói của con!” Bà Shim cau mày
“Anh ấy nói vậy sao?”
“Không thì còn lý do gì nữa?”
Kwon Jae Jun nói với thái độ chắc như đinh đóng cột, nhưng Jae Kyoung không muốn tin. Anh sẽ không nghĩ như vậy. Nếu vì lý do đó mà bỏ cuộc thì anh đã bỏ từ lâu rồi. Đáng lẽ anh phải bỏ ngay khi nhận được kết quả giới tính thứ hai của anh là Beta mới đúng.
Nhưng anh đã không làm vậy. Anh vẫn tiếp tục sự nghiệp thi đấu sau khi biết mình là Beta và thậm chí còn giành được huy chương tại giải vô địch thế giới. Anh là người hiểu rõ hơn ai hết, giới tính thứ hai chẳng có nghĩa lý gì. Anh là người đã bênh vực nhóc dù biết nhóc là Alpha, thậm chí còn khen nhóc là người chăm chỉ nhất, vậy nên anh không thể nào bỏ bơi vì lý do vớ vẩn đó được!!
Vì vậy, ngày hôm sau, Jae Kyoung đã chặn anh lại và hỏi: “Anh, có phải anh bỏ bơi vì anh là Beta không?”
Jae Kyoung hy vọng anh sẽ phủ nhận. Nhóc hy vọng anh sẽ nói, không phải vì vậy mà anh bỏ cuộc, rằng anh bị chấn thương và sẽ quay lại ngay khi bình phục.
Nhưng rồi…..
“Này, đến tận lúc này tôi mới biết là cậu có thể nói nhiều đến vậy đấy. Tính ra hôm nay tôi cũng nghe hết những gì cậu có thể nói trong cả một năm rồi đúng chứ?”
Anh gạt tay Jae Kyoung ra, mỉm cười nói thêm:
“Mà cách nói chuyện của cậu đúng chất Alpha thật đấy. Chắc tại trước giờ tôi với cậu chưa nói chuyện tử tế với nhau lần nào nên tôi mới không biết.”
Jae Kyoung sững sờ, không nói nên lời.
Nhóc không dám tin những lời như vậy là do anh nói….
Trước thái độ lạnh lùng chưa từng thấy của anh, nước mắt Jae Kyoung bất chợt trào ra.
Nhóc biết mình không nên khóc, không nên để anh thấy mình khóc, nhưng nhóc không thể nào kìm nén được.
Nhóc chỉ có thể cắn chặt răng để ngắn tiếng nức nở chực trào.
Thấy Jae Kyoung như vậy, anh cũng có vẻ ngạc nhiên. Anh mở to mắt nhìn Jae Kyoung, rồi vội vàng xin lỗi:
“Xin lỗi. Vừa rồi anh lỡ lời.”
Anh nói bằng giọng run run: “Xin lỗi, Jae Kyoung à. Anh sai rồi.”
Anh liên tục cúi đầu xin lỗi, vẻ hối hận hiện rõ trong mắt Ji Heon. Thấy Jae Kyoung cố kìm nước mắt không nói gì, anh càng luống cuống hơn, cuối cùng, anh đưa tay lên xoa mặt, lẩm bẩm: “Tệ thật…”
“Anh thật sự xin lỗi. Anh… anh chỉ đang trút giận lên cậu thôi. Cách nói chuyện của cậu không hề giống Alpha…. Không phải, giới tính thứ hai không liên quan gì đến phương diện giao tiếp hết, cậu nói chuyện rất bình thường…. nhưng anh lại vì sự tự ti của chính mình mà nói những lời tệ hại với cậu, anh xin lỗi!”
Anh không cần phải nói ra những điều này, vậy mà anh vẫn nói, thậm chí còn thú nhận cả sự tự ti của chính mình.
Nhìn anh đau khổ xin lỗi liên tục, gương mặt như chỉ chực khóc đến nơi, Jae Kyoung còn đau lòng hơn cả khi nãy. Nhóc cắn chặt môi hơn, sợ chỉ cần mở miệng, nước mắt sẽ lại tuôn rơi.
Thấy Jae Kyoung vẫn im lặng, anh khẽ cúi người xuống, hạ thấp tầm nhìn, đối diện với đôi mắt nâu ngập nước của Jae Kyoung, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành: “Jae Kyoung à, cậu thực sự rất tài năng… Nếu tiếp tục chăm chỉ, cậu sẽ thành công thôi. Cậu cũng biết là từ cấp hai cậu đã có thể tham gia vòng tuyển chọn đội tuyển quốc gia rồi đúng không? Dù có được chọn hay không thì cứ chăm chỉ tham gia thi đấu nhé. Dù giải đấu lớn hay nhỏ, cứ tham gia càng nhiều càng tốt. Như vậy sau này khi tham gia những giải đấu lớn như Olympic, cậu mới không bị căng thẳng và phát huy được hết khả năng của mình.”
“…Em còn chưa biết có được tham gia Olympic hay không nữa mà…”
Jae Kyoung khẽ lẩm bẩm. Nghe giọng điệu hờn dỗi đó, anh mới lần đầu tiên mỉm cười thật lòng:
“Nói gì vậy, đương nhiên là cậu có thể tham gia rồi.”
“Nếu Jae Kyoung mà không được tham gia thì ai được tham gia nữa chứ.”
Anh vừa cười vừa nói:
“Jae Kyoung hoàn toàn có đủ thực lực để nhắm đến huy chương. Không chỉ Olympic, cậu cũng nên tham gia Giải vô địch thế giới, Đại hội thể thao Thái Bình Dương, Asiad nữa.”
“Vậy chẳng phải là Grand Slam luôn sao ạ?”
Jae Kyoung vẫn nói với giọng điệu hờn dỗi. Nhìn Jae Kyoung đã ngưng khóc, anh lại mỉm cười:
“Chà, Jae Kyoung cũng biết Grand Slam cơ à, đúng vậy, phải đạt được Grand Slam chứ.”
“Nói thì dễ hơn làm đó anh…”
Jae Kyoung càu nhàu. Anh vẫn nhìn Jae Kyoung với nụ cười dịu dàng trên môi:
“Nếu cậu có thể giành huy chương vàng Olympic thì những cái khác cậu cũng sẽ làm được.”
“Cậu chắc chắn sẽ làm được.” Anh khẳng định thêm lần nữa.
“Thể chất của cậu rất tốt, lại chăm chỉ nữa. Jae Kyoung à… cậu thực sự rất rất giỏi. Trong số những vận động viên bơi lội anh từng biết, cậu là người giỏi nhất, siêng năng nhất. Thật đấy.”
Anh vẫn cúi người, nhìn Jae Kyoung. Sau khi chắc chắn Jae Kyoung đã không còn khóc nữa, anh mới chào tạm biệt rồi rời đi.
Jae Kyoung đã không thể nói lời tạm biệt. Nhóc cũng không thể nói anh đừng đi. Lúc đó, điều duy nhất Jae Kyoung có thể làm là nhìn theo bóng lưng anh khuất dần, cho đến khi anh chỉ còn là một chấm nhỏ ở phía xa, cho đến khi nước mắt lần nữa làm mờ tầm nhìn và nhóc không còn nhìn thấy gì nữa.
Thực ra, ngay cả khi nhìn anh rời đi, nhóc vẫn chưa thực sự tin. Nhóc cứ ngỡ ngày mai anh sẽ lại đến, ngồi trên ghế dài bên cạnh bể và nhìn nhóc bơi.
Mãi đến hai tháng sau, nhóc mới thực sự cảm nhận được sự vắng mặt của anh. Thứ Ba và thứ Năm, những ngày anh thường đến luyện tập, cứ thế trôi qua. Bỗng một ngày, Jae Kyoung ngẩn người, nhận ra chỉ có một mình nhóc trong bể bơi trống vắng. Lúc đó, nhóc mới thực sự hiểu rằng anh đã hoàn toàn rời đi. Và cùng lúc đó, nhóc nhớ lại những lời anh từng nói, những lời anh lẩm bẩm khi nhìn bể bơi trống rỗng, những lời anh nói rằng, đôi khi anh cảm thấy rất cô đơn.
Kể từ đó, mỗi khi nhận ra chỉ có một mình mình trong bể bơi trống vắng, Jae Kyoung lại cảm thấy vô cùng cô đơn.
Nhóc lại nhớ đến ánh mắt trống rỗng và vẻ mặt buồn bã của anh khi nhìn bể bơi, nước mắt cứ thế trào ra.
(Quãng thời gian JK mini lấy nước mắt rửa mặt)
Sang Úc, tình trạng này của Jae Kyoung vẫn không hề thuyên giảm.
Dù đang tập luyện chăm chỉ, nhưng cứ đến giờ nghỉ, khi ngồi một mình bên bể bơi, nước mắt Jae Kyoung lại không kìm được mà tuôn rơi.
Chứng kiến cảnh tượng sầu thảm này vài lần, huấn luyện viên người Úc, Oliver, đã lặng lẽ gọi Jae Kyoung ra một góc và hỏi chuyện.