DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 42
VOL 2 – Chặng Lặn Sâu – Chương 42: Idol ngoài đời thực
“Jae Kyoung à, mẹ gặp thần tượng của con rồi đấy, nhìn ngoài đời thằng bé Ji Heon đẹp trai hơn hẳn trên màn ảnh cơ.”
Hôm nay là ngày đầu tiên Jae Kyoung chuyển đến trung tâm bơi lội Ilsan. Sau bài kiểm tra ngắn gọn và buổi tư vấn với huấn luyện viên, Jae Kyoung vừa lên xe thì mẹ cậu nhóc đã thông báo tin giật gân như vậy. Giật mình, Jae Kyoung nhoài người về phía ghế lái, vội hỏi:
“Mẹ gặp anh ấy rồi ạ?”
“Đương nhiên, mẹ nói xạo con làm gì.”
“Anh ấy trông thế nào ạ?”
“Đẹp trai lắm. Xem trên màn hình trông trắng trẻo, mẹ cứ nghĩ là nhỏ tuổi, nhưng gặp ngoài đời mới biết, ra dáng lắm rồi, còn cực kỳ đẹp trai.”
“À nhưng mà con trai của mẹ còn đẹp hơn.”
Bà Shim thêm vào một câu khen ngợi có hơi thừa thãi vì đối tượng được khen chả mấy để tâm. Jae Kyoung vẫn giữ nguyên tư thế bám tay vào ghế lái, đôi mắt nâu tròn trong veo chớp chớp.
Mẹ nhóc gặp anh ấy rồi sao? Mẹ nhóc thấy anh ấy ngoài đời thật sao? Chỉ vừa mới đến đây mà mẹ nhóc đã gặp luôn rồi á? Jae Kyoung thật sự không dám tin.
Người anh mà Jae Kyoung tâm tâm niệm niệm cũng tập ở bể bơi này, nên việc chạm mặt nhau là điều sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Thế nhưng, khi nghe mẹ kể lại, Jae Kyoung vẫn cảm thấy không chân thực chút nào. Nói thì có hơi buồn cười, dù Jae Kyoung sống chết muốn chuyển đến đây vì anh, nhưng nhóc chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thật sự được gặp anh, nhóc chỉ là….. muốn ở gần anh thôi.
Với Jae Kyoung, anh luôn là người ở phía bên kia màn hình, trong những đoạn video mà cậu nhóc đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa, anh giống như mấy nam chính trong phim truyền hình hay điện ảnh, đẹp đến mức Jae Kyoung đã nghĩ, anh chỉ tồn tại trong những thước phim. Jae Kyoung luôn cảm giác như anh ở rất xa, ở một nơi mà nhóc không thể chạm tới.
“Ơ kìa, con ngồi lại đi xem nào, thắt dây an toàn vào nữa, nguy hiểm đấy nhé.”
Bà Shim vừa đánh xe ra khỏi bãi đỗ, liếc thấy con trai vẫn đang đu bám vào thành ghế lái thì lập tức cằn nhằn. Jae Kyoung làm theo lời mẹ, ngồi ngay ngắn lại ghế sau, nhưng cậu nhóc không thắt dây an toàn. Lúc này, dây an toàn chẳng còn quan trọng nữa. Jae Kyoung vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, màn hình sáng lên, hiển thị hình thu nhỏ của video cậu nhóc vừa xem trước khi vào bể bơi.
Jae Kyoung nhấn nút phát, tiếng bình luận ồn ào cùng tiếng nước vang lên, lấp đầy không gian chật hẹp trong xe.
“Jae Kyoung à, mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng xem video trên xe. Mắt con sẽ hỏng đấy.”
Bà Shim cau mày nhìn qua gương chiếu hậu, nhưng Jae Kyoung lại giả vờ như không nghe thấy.
“Lại nữa sao? Mẹ tưởng con thuộc nằm lòng video đó rồi mà.”
Nhìn con trai như muốn chui tọt vào màn hình điện thoại, mẹ cậu nhóc lắc đầu ngán ngẩm.
“Jae Kyoung à, con thấy anh Ji Heon giỏi lắm à?”
“Vâng ạ, rất giỏi.”
“Cậu ấy bơi có gì khác với những vận động viên kia đâu? Mẹ thấy ai cũng như nhau mà.”
“Không giống nhau. Hoàn toàn khác biệt.”
Jae Kyoung đáp cụt lủn.
“Anh ấy là tuyệt nhất.”
Jae Kyoung kiên quyết khẳng định, mắt vẫn không rời màn hình.
“Rồi rồi thì anh Ji Heon của con là tuyệt nhất, hiện tại là vận động viên bơi lội giỏi nhất Hàn Quốc được chưa? Nhưng nói gì thì nói, cậu ấy cũng chỉ ở cấp quốc gia thôi. Vận động viên giỏi hơn cậu ấy ở nước ngoài có đầy mà. Con nên xem video của mấy vận động viên đó ấy, thử bật mấy trận chung kết Olympic đi.”
Mẹ cậu nhóc, không biết từ bao giờ đã tự cho mình là chuyên gia về bơi lội, không nhịn được lên giọng dạy dỗ.
“Con không thích. Mẹ thích thì mẹ xem đi.”
Jae Kyoung cộc cằn đáp trả.
Cậu nhóc đang định giảm tốc độ video vốn đã ở mức 0.8x xuống thấp hơn nữa thì mẹ nhóc lại trừng mắt, nhìn qua gương chiếu hậu, lắc đầu nói:
“Mẹ thấy, thứ con nên học tập nhất ở anh Ji Heon là tính cách, tính cách đó biết chưa! Mẹ thấy Ji Heon có vẻ tốt tính lắm.”
Câu nói bất ngờ khiến Jae Kyoung ngẩng phắt đầu lên, hỏi:
“Sao mẹ biết?”
“Nhìn là biết chứ sao.”
Mẹ nhóc vừa xoay vô lăng vừa nói.
“Mấy bà cô lắm chuyện bu quanh nói nọ nói kia mà cậu ấy vẫn kiên nhẫn lắng nghe, không tỏ vẻ khó chịu gì hết trong khi cậu ấy đang là vận động viên bơi lội hàng đầu Hàn Quốc đấy nhé. Thành tích như thế cũng đủ cao rồi mà chẳng hề kiêu ngạo, còn rất lễ phép. Đúng là một cậu nhóc lịch thiệp mà.”
Rồi mẹ nhóc lại lắc đầu, bảo nhóc nên học tập theo.
Nhưng Jae Kyoung đã sớm ngẩn người nên không nghe được khúc sau nữa, nhóc siết chặt điện thoại trong tay, đôi mắt nâu lại chớp chớp.
Ra vậy….. Anh là người như thế sao.
Jae Kyoung có hơi sốc, đương nhiên, không phải nhóc sốc vì anh tốt tính, mà là sốc vì anh thực sự có “tính cách”.
Buồn cười thay, con người thì ai mà chả có tính cách, nhưng mãi đến bây giờ Jae Kyoung mới nghĩ đến khía cạnh đó…..
Với Jae Kyoung, anh chỉ là… một vận động viên bơi lội. Một vận động viên chuyên về đường bơi tự do, với những cú quạt tay mạnh mẽ, đáng kinh ngạc so với vóc dáng của anh.
Với Jae Kyoung, Jeong Ji Heon chỉ có vậy. Cậu nhóc không biết gì về tính cách, cách nói chuyện, sở thích âm nhạc, món ăn yêu thích của anh. Cậu nhóc cũng chưa từng nghĩ, chưa từng quan tâm đến những thứ ấy. Nhóc chỉ xem cách anh bơi, và chỉ mãi nghĩ về điều đó.
Có lẽ vì vậy mà nhóc mới cảm thấy anh ở rất xa, ở tít tận nơi nhóc không thể chạm tới…. bởi vì nhóc có xem anh là con người đâu, nói một cách chính xác, Jae Kyoung bé nhỏ đã xem Jeong Ji Heon thành hiện thân của môn bơi lội luôn rồi.
Mãi đến giờ, cậu nhóc mới nhận ra, anh cũng là một con người. Một con người biết suy nghĩ, nói chuyện, ngủ, ăn, tức giận, cười, khóc, và biết lắng nghe người khác nói như nhóc.
Chợt ý thức được điều này, Jae Kyoung đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa nhóc và anh đã được thu hẹp đáng kể.
Đúng lúc đó, video đang phát chuyển cảnh. Các vận động viên lần lượt chạm vào bảng điện tử, máy quay chuyển từ góc rộng sang focus cận cảnh từng gương mặt.
Trên màn hình nhỏ, anh từ từ tháo mũ bơi, ngẩng lên nhìn bảng thành tích. Khi thấy con số biểu thị thời gian bơi của mình, anh đã nở một nụ cười rạng rỡ, như không thể tin được mình đã đạt được thành tích tốt đến vậy.
À, đúng rồi, sao cậu nhóc có thể quên chứ. Lúc bơi ở đó anh cũng cười này.
Jae Kyoung ngạc nhiên đưa điện thoại lại gần hơn. Ra là khi anh cười sẽ trông như thế này.
Dù đã xem video này hàng trăm lần, nhưng đây là lần đầu tiên Jae Kyoung ngắm kỹ nụ cười của anh. Bởi vì, thường ngay sau khi tay anh vừa chạm bảng, nhóc sẽ tua video về để xem lại cảnh xuất phát.
Một lần nữa, Jae Kyoung tua lại video. Nhưng lần này, nhóc không tua về đầu trận đấu mà tua đến khoảnh khắc anh chạm vào bảng điện tử.
Ở tốc độ 0.6x, nhóc nhìn thấy cánh tay dài của anh vươn ra đập vào bảng. Cảnh này nhóc đã xem đi xem lại hàng trăm lần. Cảnh anh cởi mũ bơi và ngẩng đầu lên cũng đã xem hàng chục lần. Thực ra, nụ cười của anh, nhóc cũng đã xem đi xem lại rất nhiều. Nhóc không đếm được đã có bao nhiêu lần nhóc xem hết video rồi để nó tự động phát lại mà không cần chủ động tua nữa.
Nhưng đây là lần đầu tiên, nhóc quan sát kỹ càng đến vậy.
Có vẻ như anh cũng không ngờ mình lại giành được huy chương, nên khi nhìn lên bảng thành tích, đôi mắt anh mở to đầy ngạc nhiên. Ngay sau đó, khóe mắt anh cong lên như vầng trăng non, môi nở một nụ cười tươi rói. Anh đưa tay che miệng, biểu cảm cứ như không thể tin được, các vận động viên ở làn bơi bên cạnh cũng ào đến chúc mừng. Anh vui vẻ ôm lấy họ, nụ cười của anh lấp lánh như ánh nắng bên ngoài nhà thi đấu, hạnh phúc đến mức mà Jae Kyoung đã ngỡ như anh vừa có cả thế giới trong tay.
Sao anh…. có thể cười hạnh phúc như vậy nhỉ?
Jae Kyoung xem đi xem lại cảnh anh cười với vẻ thích thú. Khoảnh khắc anh cởi mũ, hai mắt mở to ngạc nhiên, rồi khóe mắt cong lên, nở nụ cười rạng rỡ.
Có lẽ vì xem đi xem lại ở tốc độ chậm gần như stop motion, Jae Kyoung chợt nhớ đến một video đã xem trong tiết khoa học vài ngày trước.
Đó là video quay lại quá trình sinh trưởng của một loài thực vật, từ khi còn là hạt giống cho đến khi kết trái.
Khác với video nhóc đang xem, video đó được quay trong nhiều ngày rồi tua nhanh.
Ấy vậy mà khoảnh khắc hạt nảy mầm, thân cây vươn lên, lại như được quay chậm. Khi hoa nở cũng vậy, nụ hoa trắng khẽ hé, những cánh mỏng từ từ bung ra, khoe sắc rực rỡ.
Khoảnh khắc ấy mới kỳ diệu và ấn tượng làm sao.
Nhìn nụ cười của anh trên màn hình, Jae Kyoung bỗng nhớ đến video đó. Nhớ đến khoảnh khắc nụ hoa trắng hé nở, tràn ngập sức sống đã sớm in sâu trong ấn tượng của nhóc.
“Ô hô, con đang cười gì đấy?”
Giọng mẹ nhóc vang lên đầy ngạc nhiên.
Thấy con trai im lặng, bà Shim tò mò nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Jae Kyoung đột nhiên lại tủm tỉm cười một mình thì giật thót cả mình. Jae Kyoung lúc này mới nhận ra, trong lúc vô thức, nhóc đã vui lây với nụ cười rạng rỡ của người trong video.
Cảm thấy hơi xấu hổ, Jae Kyoung giấu mặt sau điện thoại để mẹ không nhìn thấy. Nhóc mở Youtube, tìm kiếm video trận chung kết bơi tự do 100m giải vô địch thế giới tổ chức ở Berlin. Video nhóc vừa xem kia chỉ là đoạn cắt cảnh thi đấu nên khá ngắn.
Jae Kyoung tìm được video tường thuật trực tiếp dài nhất trên Youtube. Video này quay từ lúc các vận động viên tiến vào sân vận động.
Dù đã xem video thi đấu của anh rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên, nhóc được thấy anh bước vào sân.
Anh là người thứ sáu trong số tám vận động viên.
Anh mặc áo khoác trắng có logo quốc kỳ ngay ngực. Thường thì nhóc chỉ thấy anh mặc đồ bơi, lao mình dưới nước, nên khi xem được cảnh anh mặc quần áo và bước đi như vậy, Jae Kyoung thấy có hơi lạ lẫm.
Nhóc nhận ra, anh có vóc dáng rất đẹp. Các vận động viên bơi lội thường hay bị gù lưng, nhưng anh lại có dáng người thẳng, tư thế đứng rất chuẩn.
Và như nhóc đã nhận thấy trong rất nhiều video thi đấu của Ji Heon, da anh rất trắng. Lúc anh khởi động nhẹ trước khi lên bục xuất phát, xương bả vai nổi lên trên tấm lưng trắng ngần, trông như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo trên nền ngà voi vậy.
Các vận động viên đứng dàn hàng ngang trên bục xuất phát. Máy quay nhanh chóng lướt qua tám người, từ làn số 1 đến làn số 8. Anh là người trẻ nhất trong số tám vận động viên lọt vào trận chung kết, và với chiều cao 1m82, anh cũng thuộc nhóm thấp bé nhẹ cân nhất so với một vận động viên bơi lội.
(Cái này xác nhận nhé, thể hình của các anh vận động viên bơi lội đa phần tiệm cận 1m9 hoặc hơn =)))))
Ấy vậy mà sải tay khi bơi của anh lại mạnh mẽ nhất trong số tám người. Dù sử dụng kỹ thuật bơi đầy uy lực như thế, nhưng động tác xoay vai của anh lại vô cùng mềm mại, cánh tay không bao giờ bị lệch ra ngoài khi anh ngẩng lên lấy hơi. Duy trì được tư thế chuẩn xác ở tốc độ cao như thế là một điều cực kỳ khó. Ngay cả Jae Kyoung, người mới học bơi chưa lâu, cũng nhận thức rõ điều này.
Chính vì ngưỡng mộ cách bơi ấy mà nhóc đã quyết định chuyển đến trung tâm thể thao Ilsan, nhưng nhóc chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn gặp anh. Jae Kyoung quan tâm đến kỹ thuật bơi của anh chứ không phải bản thân anh. Nhóc đến đây với mong muốn được bơi như anh, chứ không phải để làm quen hay bất cứ điều gì tương tự. Khi ấy, nhóc đã ngây thơ nghĩ như vậy.
Vì thế, việc không gặp mặt anh suốt hơn một tháng sau khi chuyển đến bể bơi cũng chẳng khiến nhóc bận tâm mấy. Nhóc có thấy hơi bất công khi mẹ nhóc đã gặp anh vài lần trong khi nhóc thì đến cái bóng lưng anh cũng chả thấy, nhưng cảm giác đó cũng giống như việc thấy người khác đang ăn mì gói ngon lành bên cạnh thì tự nhiên cũng muốn ăn một miếng vậy, nó không khiến Jae Kyoung thấy phiền lòng.
Bình thường, nhóc cũng chẳng hề nghĩ đến việc muốn gặp anh.
Dù sao thì ngày nào nhóc cũng xem video của anh đến phát ngán rồi.
Thực ra, khi mới chuyển đến Ilsan, Jae Kyoung đã nghĩ, nhóc sẽ không cần xem video nữa. Cái đó chẳng phải là đương nhiên sao? Từ giờ, nhóc sẽ được học cùng huấn luyện viên với anh, huấn luyện viên sẽ chỉnh sửa từng động tác cho nhóc giống hệt anh cho xem, cần gì phải xem video nữa!!
Dù vậy, Jae Kyoung vẫn xem video của Ji Heon muốn mòn mắt cho đến tận ngày trước khi chuyển đến Ilsan, Jae Kyoung ngây thơ đã ôm suy nghĩ, cứ xem cho đã khi còn có thể, dù sao sau này cũng chẳng xem nữa.
Rất tiếc, hiện thực đã vả vào mặt cậu nhóc cái tát đau điếng người.
Trớ trêu làm sao, sau khi đến Ilsan, nhóc còn xem video nhiều hơn trước. Lý do là vì huấn luyện viên của nhóc khác với huấn luyện viên của anh. Jae Kyoung muốn được học cùng huấn luyện viên với anh, nhưng trung tâm không cho phép.
Vì vậy, nhóc đành phải bắt đầu tập luyện với huấn luyện viên của đội tuyển thiếu niên, nhưng thật sự, nhóc chẳng hài lòng chút nào.
Cái ông huấn luyện viên đó chỉ biết quát tháo chứ chẳng hề hướng dẫn tử tế gì hết!
Chính vì vậy, Jae Kyoung vẫn phải tiếp tục xem video của anh sau khi chuyển đến Ilsan. Thậm chí, nhóc còn xem nhiều hơn và thường xuyên hơn trước. Hơn nữa, trước đây nhóc chỉ xem đúng phần thi đấu, nhưng giờ nhóc lại xem từ lúc anh bước vào cho đến khi kết thúc, xem luôn cả phần phỏng vấn chỉ toàn nói và nói.
Nhóc tò mò, không biết giọng của anh sẽ như thế nào.
Điều kỳ lạ là, ngay cả giọng nói của anh khi lọt vào tai Jae Kyoung nghe cũng thật tuyệt. Jae Kyoung đã không nhịn được mà nghĩ, nếu giọng nói cũng có hình hài thì giọng của anh chắc chắn sẽ giống hệt khuôn mặt anh, vốn từ nghèo nàn nên cậu nhóc cũng không biết diễn tả kiểu gì cho hay hơn nữa.
Anh có tông giọng rất ấm, có chút trầm, nhưng cách nói chuyện lại rất đỗi dịu dàng. Có vẻ như anh chưa quen với việc phỏng vấn nên có vài lần, Jae Kyoung thấy anh rũ mắt nhìn xuống dưới, nở nụ cười ngượng ngùng….. trông quá ư là dễ thương.
Nhưng dù sao, biểu cảm mà Jae Kyoung yêu thích nhất vẫn là nụ cười rạng rỡ của anh khi nhìn thấy thành tích của mình. Đôi khi, nhóc còn bỏ qua cả phần thi đấu, tua đi tua lại nụ cười đó ở tốc độ 0.3x. Thỉnh thoảng, nhóc vô thức bắt chước biểu cảm ấy của anh rồi sau đó mới sực tỉnh, ném điện thoại xuống giường, úp mặt vào gối.
Cứ như thế, Jae Kyoung ngây thơ trải qua mùa thu và mùa đông, ban ngày bơi ở cùng bể bơi với anh, ban đêm xem video của anh.
(Nó simp anh từ lúc này rồi….)
Rồi một ngày nọ, khi chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ nghỉ…
Tivi liên tục đưa tin về những thiệt hại nghiêm trọng do đợt gió mạnh bất ngờ cùng với đợt rét đậm đêm qua ở khu vực thủ đô. Bà Jae Kyoung ở Seongbuk-dong gọi điện, bảo là cửa sổ ở nhà phụ của ông bà bị cành cây quất phải vỡ tan tành, nên mẹ phải lên đó xem sao, thế là mẹ đưa tiền taxi rồi bảo nhóc tự đi tập bơi một mình.
Thành ra, hôm đó, nhóc đến bể bơi muộn hơn thường lệ, có lẽ do ảnh hưởng của trận gió mạnh đêm qua mà xung quanh trung tâm lúc này trông khá lộn xộn.
Thậm chí, cửa ra vào của trung tâm thể thao cũng bị lệch hẳn sang một bên, nhưng vì lo lắng chuyện đến muộn nên nhóc đã chẳng để ý gì cả. Cứ thế, nhóc đẩy mạnh cửa bước vào, kết quả là cánh cửa kính bị kẹt cứng giữa khung cửa và sàn nhà. Jae Kyoung lần đầu gặp tình huống oái ăm này, cậu nhóc hoang mang cố kéo ngược cánh cửa lại nhưng nó đã kẹt cứng đến mức không nhúc nhích lấy nửa phân.
“Làm sao thế này?”
Cậu nhóc luống cuống, vừa đẩy, vừa kéo cánh cửa, đang loay hoay quay trái quay phải thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của một người ở bên trong trung tâm vang lên.
“Ơ… khoan nào, khoan nào. Đừng đẩy như thế.”
Lúc đó, Jae Kyoung mới ngẩng đầu lên, nhìn vào bên trong tòa nhà qua lớp cửa kính. Một thiếu niên mặc đồ thể thao màu xanh navy đang quỳ một gối trên sàn. Có vẻ như anh đang buộc dây giày.
Anh thấy nhóc đang loay hoay với cánh cửa nên mặc kệ luôn mấy sợi dây giày vẫn đang thắt nút dở, tiến đến giúp nhóc mở cửa.
“Không sao đâu, hình như hôm qua gió mạnh làm khung cửa bị xệ xuống thôi, đợi anh chỉnh lại một lát.”
Anh còn giải thích cả những điều nhóc chưa kịp hỏi, rồi nhẹ nhàng nhấc cánh cửa kính lên và đẩy ngược lại.
Cánh cửa cứng đờ bỗng nhiên chuyển động, anh mở rộng cửa cho nhóc bước vào. Vừa ngẩng đầu lên, định cảm ơn thì Jae Kyoung như bị ai điểm huyệt, đứng chết trân tại chỗ. Gương mặt đẹp, trắng nõn mà nhóc chỉ thấy trên video lại đang ở ngay trước mắt.
“Nhóc học cấp hai à? Trời lạnh thế này mà vẫn đi bơi sao, siêng thật đấy.”
Vừa chạm mắt, anh đã mỉm cười dịu dàng, chủ động bắt chuyện. Jae Kyoung đã quá bất ngờ, đến mức quên nói lời cảm ơn, quên cả nói mình chỉ mới học tiểu học, cứ thế, khởi động hai chân, bỏ chạy khỏi đó, tốc độ vô cùng nhanh, đến mức anh còn chả kịp gọi lại…..
Nhanh chóng lủi vào phòng thay đồ, cởi quần áo, nhìn vào gương, Jae Kyoung thấy mặt và cổ nhóc đã đỏ bừng như bị sốt.
Lần đầu tiên trong đời Jae Kyoung, nhóc thầm cảm ơn sự lo xa của mẹ.
Khi ra khỏi nhà, mẹ cứ lo nhóc mặc ít sẽ dễ ốm nên đã lấy thêm áo khoác và khăn choàng cổ, quấn nhóc kín mít như bánh chưng, chỉ chừa mỗi cặp mắt nâu trong veo. May mà nhóc đã quấn khăn che kín mặt, nếu không, chắc chắn anh sẽ nghĩ…. Nhóc là đứa kỳ quặc mất trời ơi!!
Hôm đó là ngày mà Jae Kyoung thả hồn lên tận mây xanh, nhóc chẳng biết mình đã tập luyện như thế nào, chẳng nhớ mình đã học được gì, chỉ nhớ là huấn luyện viên đã mắng nhóc nhiều gấp đôi ngày thường vì nhóc cứ mãi không thể tập trung.
Về nhà xem video cũng vậy, Jae Kyoung cũng không tài nào tập trung được.
Chẳng hiểu sao, Jae Kyoung thấy mọi thứ thật xa lạ và gượng gạo.
Khuôn mặt tươi cười mà nhóc vẫn thường xem bỗng trở nên có gì đó rất khác.
Không phải là tệ hơn, vẫn rất đẹp, vẫn khiến nhóc liên tưởng đến những bông hoa đang nở rộ.
Nhưng nụ cười ấy dường như quá rạng rỡ. Không cần phải cười tươi đến thế…. Chỉ cần… chỉ cần khẽ mỉm cười dịu dàng là được rồi, giống như nụ cười anh dành cho nhóc lúc sáng ấy….
Xem video phỏng vấn cũng vậy. Giọng nói, ngữ điệu trầm tĩnh mà nhóc vẫn thường nghe, giờ đây lại có hơi xa cách.
Chỉ có câu nói ngắn ngủi và chất giọng dịu dàng anh dành cho nhóc lúc sáng….. mới là thật.
Sau khi gặp anh ngoài đời, nhóc chợt thấy anh trên video chẳng giống chút nào!! Anh ngoài đời còn đẹp trai, trưởng thành và dịu dàng hơn nhiều, mấy cái hình ảnh trên video không cách nào so được, ở ngoài hơn hẳn!!
Nếu nhóc xem anh bơi ngoài đời thì liệu nhóc sẽ có cảm giác như thế nào đây? Sẽ còn tuyệt vời và đẹp trai hơn cả trên video đúng chứ? Chỉ xem video thôi đã thấy rất ngầu rồi, vậy xem trực tiếp thì sẽ còn bùng nổ cỡ nào nữa?
Mới nghĩ thôi mà Jae Kyoung đã có khao khát muốn được xem anh bơi, muốn được chứng kiến anh mạnh mẽ rẽ nước ngay trước mặt nhóc, như vậy là nhóc đủ mãn nguyện rồi. Và nếu được, nhóc cũng muốn được nhìn thấy nụ cười của anh nhiều hơn nữa. Muốn được nghe giọng nói của anh nhiều hơn nữa……muốn được trò chuyện cùng anh.
Jae Kyoung sực tỉnh, như bị phỏng mà ném phăng điện thoại sang một bên, vùi mặt vào gối.
Nhắm mắt lại, trong bóng tối, nhóc thấy anh bước ra từ phía trong tòa nhà tối om và mở cửa cho nhóc.
Anh còn bỏ dở việc buộc dây giày để đến mở cửa cho nhóc đấy.
Anh còn mỉm cười dịu dàng và nói chuyện với nhóc đấy.
Sao anh lại có thể làm như vậy được nhỉ? Jae Kyoung vùi mặt vào gối, tự hỏi, nếu là nhóc, chắc nhóc sẽ mặc kệ cánh cửa kia vỡ tan tành, dù có ai bị thương vì cố mở cánh cửa đó, nhóc cũng sẽ mặc kệ. Nhóc sẽ chỉ nghĩ, người đó thật ngốc, tại sao lại không kiểm tra cửa trước khi đẩy mạnh vào chứ. Không phải Jae Kyoung vô cảm, chỉ là nhóc không xem nó như việc của mình, Jae Kyoung tuy còn nhỏ, vẫn còn ngây ngô, nhưng cũng đã ý thức được bản thân nhóc có đôi chút vấn đề, nhóc biết, mình khác với mẹ, khác với ông bà, khác với mọi người. Dù cho việc sáng nay, người ở vào thế khó là nhóc, thì khi gặp ai đó lại mắc vào tình cảnh như vậy, Jae Kyoung cũng sẽ chọn cách không can thiệp, việc nhóc đã lỡ chơi dại một lần sau đó rút kinh nghiệm và việc ai đó lại giẫm vào vết xe đổ của nhóc, với Jae Kyoung, nó là hai phạm trù hoàn toàn chẳng liên quan. Jae Kyoung bé nhỏ dù biết mình có vấn đề nhưng nhóc hoàn toàn hài lòng với tình trạng này, chẳng muốn sửa đổi, ấy vậy mà, giờ đây, nhóc lại mong mỏi, mong anh đừng trở nên “có vấn đề” như nhóc.
Thật may, anh không như vậy.
Anh bỏ dở việc buộc dây giày để đến mở cửa cho nhóc, anh còn giải thích lý do tại sao cánh cửa lại bị kẹt trong khi nhóc còn chưa kịp hỏi.
Anh còn khen nhóc chăm chỉ khi đi tập luyện trong thời tiết lạnh giá.
Chắc chắn không chỉ riêng anh như vậy.
Có lẽ tất cả mọi người, trừ nhóc ra, đều sẵn lòng giúp đỡ người khác như thế, nhưng vì người hôm nay xuất hiện là anh, nên Jae Kyoung có cảm giác như anh đã đáp lại sự mong mỏi nhỏ nhoi kia của nhóc vậy.