×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 39

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 39 - Đời đúng là không thể đoán được chữ ngờ….
Prev
Next

VOL 2 – Chặng Lặn Sâu – Chương 39: Đời đúng là không thể đoán được chữ ngờ….

“Anh không cần quan tâm, em sẽ ổn thôi.”

Nghe vậy, Ji Heon nói với giọng điệu cứng rắn hơn hẳn mọi khi:

“Nếu cậu không xử lý đúng đắn chuyện này, cậu sẽ trở thành kẻ phản bội Liên đoàn, giả vờ làm người nổi tiếng chỉ để quay quảng cáo đấy.”

“Em đã nói là em không quan tâm rồi mà.”

“Jae Kyoung à.”

“Ngừng đi! Vậy chứ anh muốn em làm gì?”

Jae Kyoung nói, tiện tay vuốt tóc mái ngược ra sau:

“Em không thể nói rằng việc em giải nghệ là sự thật nhưng những gì Liên đoàn nói đều là dối trá đúng chứ? Dù có nói là thứ tự trước sau bị sai hay gì đi nữa thì ai sẽ kiên nhẫn nghe đây? Ai sẽ quan tâm? Anh quan tâm à? Họ cũng chẳng cần biết lý do tại sao em lại quay quảng cáo? Dù em có làm gì, thanh minh ra sao, cuối cùng em cũng giải nghệ, cũng sẽ quay quảng cáo, họ sẽ nghĩ như vậy đấy.”

“Đúng vậy, cậu nói không sai. Vì thế, cậu tuyệt đối không được nói sẽ giải nghệ.”

Jae Kyoung nhìn anh với vẻ mặt như muốn hỏi “Vậy sao?”

“Cậu, phải nói là chưa từng nghĩ đến chuyện giải nghệ.”

Ji Heon nói, hai tay đặt trên bàn dần đan vào nhau, anh nhìn thẳng vào mắt Jae Kyoung:

“Cậu phải nói tất cả chỉ là dối trá, bọn họ đang đặt điều thôi, cậu phải nói, cậu đã bàn vấn đề này với Ủy ban Thể thao Hàn Quốc từ sớm, cậu sẽ tham gia vòng loại Thế vận hội Olympic năm sau, vậy nên những chỉ trích cậu đều là bị bọn họ dẫn dắt. Phải mạnh mẽ lên án, Liên đoàn đã lợi dụng cậu bấy lâu nay, giờ cậu chuyển công ty quản lý, họ không còn cách nào để moi tiền nữa nên mới cố tình phá hủy hình ảnh của cậu. Phải nói là sẽ không để yên cho việc họ bịa đặt và lan truyền tin đồn thất thiệt như thế này!! Cậu phải nói như thế đấy!!”

“Rồi sao? Nói cho sướng mồm mà không tham gia Olympic thì lúc đó em sẽ thật sự thành kẻ điên đấy anh à.”

Jae Kyoung cười nói:

“Mọi người sẽ nghĩ, hoá ra những gì Liên đoàn nói đều đúng, rằng em đã lừa dối cả đất nước, rồi sẽ làm ầm ĩ lên gấp đôi.”

“Không sai. Vì vậy, cậu phải tham gia.”

Jae Kyoung nhìn Ji Heon, im lặng một lúc lâu.

Lát sau, cậu ấy mới hỏi lại với giọng trầm thấp:

“Anh, anh có biết anh đang nói gì không?”

“Jae Kyoung à.”

“Em sẽ không tham gia.”

Jae Kyoung dứt khoát nói.

“Cậu hãy tham gia đi.”

“Em không muốn!”

“Dù không muốn cũng phải tham gia!!”

Trước thái độ kiên quyết của Ji Heon, lần đầu tiên trong ngày, Jae Kyoung cau mày. Nhưng bây giờ không phải lúc để Ji Heon bận tâm đến những điều nhỏ nhặt đó.

“Cậu hãy tham gia đi, làm ơn.”

Ji Heon gần như van nài:

“Cậu không đáng bị người ta bàn tán như thế này. Trong số những vận động viên mà tôi biết, cậu là người chăm chỉ và nỗ lực nhất. Tôi không thể để những người không biết cậu đã cố gắng đến nhường nào, lại tùy tiện bôi nhọ mười năm nỗ lực của cậu như thế được.”

“Em đã nói là em không quan tâm rồi mà! Anh có thật sự nghe hiểu những gì em nói không, Jeong Ji Heon?”

Jae Kyoung cũng bất lực chẳng kém, cậu ấy gần như sắp rít qua kẽ răng đến nơi:

“Dù họ có nói gì thì thành tích của em cũng không biến mất. Dù họ có chửi bới hay gì thì những kỷ lục và danh hiệu em đã đạt được vẫn sẽ còn đó cơ mà. Vậy là đủ rồi, còn cần gì nữa!”

“Danh hiệu không phải tất cả đâu!!”

Ji Heon vô thức cao giọng vì quá bức xúc:

“Đúng, với một vận động viên thì danh hiệu và kỷ lục là quan trọng nhất. Tôi biết! Con mẹ nó tôi biết! Nhưng không thể sống cả đời chỉ với những thứ đó. Mấy chục năm sau khi giải nghệ còn dài hơn mười năm làm vận động viên nhiều!! Vì vậy, mọi người mới lo lắng và chuẩn bị trước cho cuộc sống sau khi giải nghệ. Mẹ cậu cũng vì vậy mới nói chuyện quay quảng cáo với cậu đấy!!”

Nhắc đến chuyện quảng cáo, Jae Kyoung lập tức tặc lưỡi.

Rõ ràng cậu ấy đã thể hiện thái độ không muốn nghe, nhưng Ji Heon vẫn không dừng lại:

“Từ giờ trở đi, mỗi khi quảng cáo của cậu xuất hiện, mọi người sẽ chỉ trỏ vào cậu. Họ sẽ nói cậu kiêu ngạo, bơi lội đang tốt lại bỏ hết đi làm mấy thứ này. Họ sẽ nói những điều họ không hề biết. Cậu thật sự không quan tâm sao? Thật sự ổn ư?”

Jae Kyoung không trả lời. Trước sự im lặng nặng nề đó, Ji Heon nghĩ, cuối cùng Jae Kyoung cũng đã nhận ra thực tế phũ phàng trước mắt.

Nhưng….

“Anh này, anh đang ở đây, gào thét vào mặt em,. Chỉ vì cái đống quảng cáo thôi sao?”

Câu hỏi hoàn toàn bất ngờ thốt ra từ miệng cậu ấy sau một hồi im lặng khiến Ji Heon gần như chết điếng.

“Sao c..?”

Ji Heon nhất thời nghi ngờ, tai anh hình như có vấn đề….

“Anh đang cố gắng thuyết phục em như thế này, vì nếu hình ảnh của em bị hủy hoại thì sẽ ảnh hưởng đến việc quay quảng cáo, đúng không?”

Jae Kyoung nói với vẻ mặt vô cảm.

“… .”

Không phải nghe nhầm. Jae Kyoung thật sự vừa nói như vậy. Rằng anh đang cố gắng thuyết phục cậu ấy, tất cả chỉ vì mớ quảng cáo quý hoá của công ty.

“Cậu thật sự…, cậu thật sự nghĩ như vậy sao?”

Ji Heon lắp bắp hỏi lại.

“Không phải à?”

Jae Kyoung hỏi lại với giọng điệu thờ ơ. Cậu ấy chống khuỷu tay lên bàn, đặt cằm lên mu bàn tay rồi thản nhiên nói:

“Mỗi khi anh liều lĩnh như thế này, đều là vì quảng cáo hoặc kỷ lục của em đấy. Tờ giấy cam kết của anh cũng vì thế mới có mà, anh quên sao?”

“Này, cậu…”

Ji Heon quá sốc đến nỗi không nói nên lời. Nhìn Ji Heon bị chặn họng, Jae Kyoung vẫn không dừng lại:

“Nói em nghe, tại sao anh lại cố gắng đến mức này?”

“Tại sao lại cố gắng đến mức này ư?”

Ji Heon cười gượng gạo. Cảm giác tự trách bản thân và khóc lóc trong xe suốt quãng đường đến đây khiến anh cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Nhưng khi nhớ lại nỗi uất nghẹn lúc đó, nỗi thất vọng đó, anh lại lần nữa cảm thấy muốn khóc. Ji Heon nghiến răng, nặn từng chữ:

“Vì tôi không muốn cậu phải hối hận, được chưa?!”

“Em sẽ không hối hận.”

Jae Kyoung ngay lập tức cho Ji Heon đáp án.

“Sao cậu biết được?”

“Vậy sao anh biết được?”

“Vì tôi đã trải qua rồi!!”

Ji Heon đấm mạnh xuống bàn, gần như gào lên:

“Vì tôi đã bỏ cuộc khi vẫn còn có thể tiếp tục!! Và mẹ kiếp! Tôi đã hối hận suốt mười năm vì điều đó đấy!”

Đúng vậy. Anh biết rõ vì anh đã trải qua rồi. Cảm giác mất mát ập đến sau này. Việc phải sống với những điều mình đã bỏ lỡ suốt đời là một điều cô độc và đau khổ đến nhường nào, Ji Heon hiểu rõ hơn ai hết.

Anh không muốn Jae Kyoung phải trải qua điều đó. Cậu ấy đã đạt được rất nhiều, nhưng những thứ cậu ấy đã bỏ lại còn nhiều hơn thế. Hơn nữa, nỗi tuyệt vọng sau khi sụp đổ của Jae Kyoung có khi còn gấp đôi, gấp ba Ji Heon, vì cậu ấy đã leo lên được đỉnh cao mà không ai có thể với tới được.

“Tôi làm vậy vì không muốn cậu phải sống cả đời trong hối hận như tôi, cậu vừa lòng chưa?!”

Thật sự như vậy. Anh không muốn Jae Kyoung phải chịu đựng nỗi đau đào rỗng cả người giống anh. Kết quả của việc cống hiến cả mười năm chỉ còn lại sự hối hận. Một cuộc sống trống rỗng như vậy chỉ dành cho những kẻ hèn nhát và vô trách nhiệm như anh. Nó không dành cho Jae Kyoung. Cậu ấy phải là người chiến thắng. Cậu ấy phải tỏa sáng ở vị trí cao nhất. Luôn luôn là như vậy.

“Có hối hận hay không, đó vẫn là cảm xúc của em, em sẽ tự lo liệu.”

Jae Kyoung nói, vẫn đặt cằm lên mu bàn tay. Lời nói dứt khoát của cậu ấy trong tình huống này khiến Ji Heon gần như phát điên, lần này thì anh gào thật:

“Không?! Cậu nhầm rồi!!”

“Đó là việc của tôi!!” 

Ji Heon cứng rắn khẳng định:

“Ngăn cản vận động viên hành động thiếu suy nghĩ chỉ vì những thứ phù phiếm trước mắt là việc của chúng tôi!! Lên kế hoạch và chuẩn bị trước để họ không phải hối hận dù là mười năm, hai mươi năm sau là vai trò của quản lý như tôi!! Cậu hiểu không?!”

Nghe Ji Heon nói, Jae Kyoung bất chợt cúi đầu, cười khẽ:

“Công việc…”

Cậu ấy lẩm bẩm trong khi cười, rồi ngẩng đầu lên nói:

“Với anh, em chỉ là công việc và là vận động viên anh phụ trách thôi sao?”

Lần này thì Ji Heon thật sự nghẹn lời.

“… .”

Lý do anh câm nín rất đơn giản. Vì chính anh cũng không biết câu trả lời cho câu hỏi này là gì.

Có một điều chắc chắn, nếu chỉ là công việc, anh sẽ không làm đến mức này. Nếu Jae Kyoung chỉ là một vận động viên bình thường, anh sẽ không liều lĩnh để cả công ty đối đầu với Liên đoàn để cứu vớt hình ảnh của cậu ấy. Anh sẽ làm theo lời trưởng phòng Yoon, đưa ra một thông cáo qua loa rồi đợi mọi chuyện lắng xuống. Sau đó, lặng lẽ quay vài quảng cáo, lấy tiền hợp đồng rồi thôi.

Nhưng giờ nói những lời đó với Jae Kyoung, chỉ như Ji Heon đang cố gắng biện minh. Bởi vì chỉ vài ngày trước, chính miệng anh đã nói, rằng cậu ấy là vận động viên do anh phụ trách, chăm sóc cậu ấy là công việc của anh. Giờ lại giở quẻ, nói cậu ấy đặc biệt thế này, đặc biệt thế kia, nói nếu là vận động viên khác thì anh đã không làm vậy, chắc chắn cậu ấy sẽ úp sọt Ji Heon, cho rằng anh chỉ đang cố dỗ dành cậu ấy vì chuyện quảng cáo….

Và hơn hết, đó không phải là câu trả lời Jae Kyoung muốn nghe. Lúc này, Jae Kyoung chỉ muốn nghe một đáp án duy nhất, đáp án mà chỉ Ji Heon có thể cho cậu ấy, nhưng cũng là đáp án anh không có khả năng trao đi nhất. Ngoài nó ra, những lời nói khác chỉ là dư thừa. Vận động viên đặc biệt, người em trai quý mến, đàn em được anh coi trọng, tất cả chỉ là những lời hoa mỹ sáo rỗng.

“Câu hỏi đơn giản của em, đối với anh, khó trả lời đến vậy sao?”

Một lúc lâu sau, Jae Kyoung mới hỏi tiếp, Ji Heon vẫn không thể trả lời. Không một câu trả lời nào xuất hiện trong đầu anh. Cổ họng anh khô khốc.

Jae Kyoung lặng lẽ nhìn Ji Heon đang nuốt nước bọt, rồi đứng dậy. Cậu ấy chậm rãi bước qua bàn ăn, đến bên cạnh bồn rửa bát, từ tốn nói:

“Dường như ai cũng nghĩ, em làm mình làm mẩy vì đã đạt được mọi thứ nhỉ? nhưng em quyết định bỏ bơi từ khá lâu rồi. Từ ngay sau khi em bắt đầu tập luyện ở Úc.”

“Em nói trước, không phải vì vấn đề chấn thương đâu.” 

Jae Kyoung không muốn Ji Heon suy đoán lung tung nên nói rõ:

“Chỉ vì lý do cá nhân, em nghĩ mình không thể tiếp tục lâu dài được. Nhưng vì em đã đi đến được đây rồi, em không muốn bỏ cuộc vô nghĩa như vậy, nên em đã tự nhủ sẽ giành Grand Slam rồi hãy nghỉ.”

Jae Kyoung lấy một chiếc cốc trên kệ rồi rót nước từ máy lọc.

“Đúng như anh nói, em không ghét bơi lội. Thậm chí em còn thích nữa. Sau khi về Hàn Quốc và tập luyện cùng anh, em càng thích hơn. Nên thật lòng, em đã nghĩ đến việc sẽ tiếp tục thêm một thời gian ngắn.”

“Vậy tại sao….”

“Nhưng mà.”

Jae Kyoung cắt ngang lời Ji Heon. Trong lúc đó, cốc nước cũng đã rót đầy. Jae Kyoung cầm cốc nước quay lại bàn ăn. Cậu ấy đặt cốc nước xuống trước mặt Ji Heon, nói khẽ:

“Vì anh, em nghĩ, tốt hơn hết em nên dừng lại.”

Ji Heon nhìn cốc nước trước mặt rồi lại ngẩng lên nhìn Jae Kyoung. Nhưng Jae Kyoung đã nhanh chóng đi lướt qua, lần nữa ngồi xuống phía đối diện, chống một khuỷu tay lên bàn như lúc nãy, tiếp tục nói:

“Chừng nào em còn là vận động viên, anh sẽ cứ mãi bận tâm đến thành tích của em, và lo lắng bất cứ điều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến thể trạng hay phong độ của em.”

“Giống như việc anh không dám nói những gì mình muốn trước khi giải đấu bắt đầu vậy.” 

Jae Kyoung chống cằm lên mu bàn tay.

“Em rất, rất ghét điều đó, nên em muốn nhanh chóng giải nghệ, bắt đầu lại một mối quan hệ ngang hàng với anh, như những người bình thường. Đó cũng là lý do tại sao, em bắt anh viết bản cam kết kia, yêu cầu anh bơi với em, bỏ thuốc lá, rồi em lại vứt nó vào một xó.”

“Cậu…”

Ji Heon vô thức buông thõng vai. Bất chấp phản ứng của Ji Heon, Jae Kyoung vẫn dồn ép: “Anh à, anh biết không?”

“Em chỉ muốn chơi đẹp theo cách của mình, chỉ có anh không biết thôi, thực tế là em đang chơi rất đẹp với anh đấy.”

“Cậu đang nói cậu chỉ vì lý do cỏn con đó mà….”

“Lý do cỏn con?!”

Jae Kyoung lại cắt ngang lời Ji Heon:

“Anh là ai mà dám nói đó là lý do cỏn con?”

Jae Kyoung mỉm cười, cằm vẫn gác trên mu bàn tay. Cậu ấy nói với một nụ cười nhẹ nhàng trên môi, không hề lớn tiếng, nhưng chính giọng điệu điềm tĩnh đó lại khiến Ji Heon sâu sắc khắc ghi được sai lầm của anh lớn đến nhường nào…

“Anh là cái gì, là ai, mà dám tự ý quyết định thứ tự ưu tiên của em?!!”

“Jae Kyoung à.”

“Quản lý nào cũng đều tự ý quyết định thứ tự ưu tiên của vận động viên và lên kế hoạch tương lai cho bọn họ giống như anh à? Cái này không quan trọng nên để sau, cái kia gấp nên phải làm trước?”

“Jae Kyoung à, lời vừa rồi….”

Ji Heon thậm chí không có cơ hội để xin lỗi vì đã lỡ lời…

“Olympic một năm sau có thể quan trọng với anh, nhưng với em, anh ngay trước mắt em mới là quan trọng nhất!!”

Cuối cùng, Jae Kyoung cũng gào lên với giọng điệu kích động:

“Hơn cả mười năm đã qua kia!! Hơn cả hai mươi năm sắp tới sau khi giải nghệ!! Jeong Ji Heon, anh đang ngồi ngay trước mắt em mới là thứ em khao khát nhất!!”

Không biết từ lúc nào, giọng nói của cậu ấy đã từ gay gắt, dần chuyển sang hoài niệm. Nhận ra điều đó, Ji Heon vô thức thở dài. Anh không biết đó là tiếng thở dài của sự nhẹ nhõm hay tuyệt vọng, đúng vậy. tuyệt vọng, Ji Heon thực sự tuyệt vọng, vì biết, anh không có cách nào khiến Jae Kyoung rũ bỏ tình cảm kia được nữa.

“Anh hiểu không? Vì vậy, em càng muốn thoát khỏi mối quan hệ vận động viên – quản lý chết tiệt này. Em không thích việc anh cứ lảng tránh bằng cách nói về thành tích hay thể trạng của em, và em cũng ghét việc anh cứ mãi bị ràng buộc bởi những thứ đó mà không hề nghĩ đến việc thoát ra.”

Jae Kyoung nói không chút do dự. Sau khi trút hết những lời đay nghiến đầy cay đắng với giọng điệu sắc bén, cậu ấy đã bình tĩnh rất nhanh, Jae Kyoung ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Ji Heon:

“Nhưng, có vẻ như anh vẫn muốn duy trì mối quan hệ mà em chán ghét đó, đúng chứ?”

“…”

“Anh vẫn muốn coi em là một vận động viên quý giá và tự đặt mình vào vị trí thấp hơn, đúng không?”

“Nói đi, Jeong Ji Heon.” 

Jae Kyoung khẽ thúc giục.

“Anh sẽ không bao giờ thay đổi mối quan hệ của hai chúng ta, đúng chứ?”

Cậu ấy vẫn giữ nguyên tư thế chống cằm, lặng lẽ nhìn Ji Heon. Ánh đèn treo lơ lửng trên trần khiến đôi mắt nâu của Jae Kyoung trông trong veo và sáng hơn hẳn bình thường. Đôi mắt ấy trong đến nỗi dường như có thể nhìn thấu tâm can của Ji Heon đang ngồi đối diện.

“Không.”

Ji Heon nói rồi nhanh chóng quay đầu đi. Từ phía đối diện, một âm thanh khẽ vọng lại, Ji Heon không rõ đó là tiếng cười hay tiếng thở dài của Jae Kyoung.

“Anh à, anh có biết anh vừa khẳng định gì không? Ý anh là cả đời này, anh và em chỉ là mối quan hệ giữa vận động viên và quản lý thôi sao?”

“….Phải.”

Ji Heon vẫn không dám đối diện với Jae Kyoung. Ánh mắt của Jae Kyoung rọi vào một bên má anh, khiến anh cảm tưởng như làn da ở nơi đó sắp bỏng rát, bốc cháy đến nơi.

“Được thôi.”

Jae Kyoung nói. Cậu ấy thả cái tay đang gác cằm xuống, gõ nhẹ lên mặt bàn, nói:

“Như anh mong muốn, cái Olympic chết tiệt kia, em sẽ tham gia.”

Ji Heon vô thức quay lại nhìn Jae Kyoung. Nhưng lần này, Jae Kyoung không nhìn anh. Cậu ấy đang rũ mắt quan sát tay mình. Jae Kyoung dùng tay gõ lên mặt bàn từng tiếng một, âm thanh đều đều, chậm rãi, và cậu ấy nói theo nhịp điệu đó:

“Thật lòng mà nói, em không hiểu tại sao mình phải tham gia nữa, nhưng anh đã khẳng định chắc nịch rằng em sẽ hối hận nếu không tham gia, nên em sẽ tham gia. Nhưng mà…”

Jae Kyoung đột ngột ngẩng phắt đầu lên. Lần này, ánh mắt hai người chạm nhau.

Không để Ji Heon kịp né tránh, Jae Kyoung nói:

“Từ giờ cho đến lúc đó, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng không được làm bất cứ điều gì khiến em hối hận đâu đấy, anh à.”

“…”

“Anh hiểu ý em chứ?”

“Trả lời ngay đi!” Jae Kyoung khẽ quát.

“…Điều gì sẽ khiến cậu hối hận mới được?”

Ji Heon khó khăn lên tiếng.

“Điều gì á? Anh không đoán được sao? Đại loại là thế này.”

Jae Kyoung chống cả hai khuỷu tay lên bàn. Rồi cậu ấy chậm rãi rướn người về phía trước, nhấn mạnh từng từ như sợ Ji Heon nghe không rõ:

“Em nghĩ, nếu bây giờ không làm tình với anh, em sẽ rất hối hận.”

Jae Kyoung nói, khuôn mặt Jae Kyoung kề sát mặt Ji Heon, như đang thì thầm bên tai anh, gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của cậu ấy.

“Em nghĩ, nếu bây giờ không làm tình với anh, thì dù là mười hay hai mươi năm sau, em vẫn sẽ hối hận.”

Đôi mắt nâu nhìn từ khoảng cách gần vẫn trong veo như thủy tinh. Nhờ vậy, Ji Heon cuối cùng cũng nhận ra được tâm tư sâu kín của anh, phản chiếu trong vực sâu thăm thẳm ấy.

“Anh định làm gì đây?”

Jae Kyoung vẫn đang mỉm cười. Có vẻ như cậu ấy nghĩ Ji Heon sẽ từ chối. Cậu ấy chắc đã tin anh sẽ nổi giận và nói rằng đó là yêu cầu vô lý. Và cậu ấy sẽ lấy đó làm cái cớ để chấm dứt mối quan hệ vận động viên – quản lý mà cậu ấy ghét cay ghét đắng.

“Trả lời em đi.”

Ji Heon lại một lần nữa không thể đáp lại Jae Kyoung. Nhưng lần này, lý do anh im lặng không phải vì không biết câu trả lời. Trái lại, trong tình huống này, anh chỉ có thể đưa ra một đáp án duy nhất.

Vấn đề là, Ji Heon không thể mở lời. Cách Jae Kyoung dùng chính lời nói của Ji Heon để giăng bẫy anh quá tinh vi, khiến anh cứng họng.

Nếu anh nói không thể, Jae Kyoung sẽ cười khẩy và nói cậu ấy sớm đã biết trước. Cậu ấy sẽ lấy cớ đó để chấm dứt mối quan hệ vận động viên – quản lý giả tạo này, và tất nhiên, sẽ không tham gia Olympic. Jae Kyoung chẳng có gì phải tiếc nuối nếu làm vậy. Ít nhất là trong thời điểm hiện tại.

Ngược lại, nếu anh đồng ý, Jae Kyoung sẽ phải tiếp tục duy trì mối quan hệ mà cậu ấy luôn thấy kinh tởm. Nhưng nếu mối quan hệ đó bao gồm cả tình dục và quan hệ thể xác, thì nó không còn đơn thuần chỉ mang tính chất công việc nữa….. Và, không chỉ Jae Kyoung, có khi đến cả Ji Heon cũng thấy kinh tởm kiểu quan hệ này..…

Đúc kết lại, dù Ji Heon chọn lựa ra sao, thì mọi chuyện vẫn diễn ra theo ý Jae Kyoung muốn. Cậu ấy hoàn toàn chẳng thiệt gì hết.

“Sao thế? Anh không trả lời được à? Là tự anh nói mà, anh muốn em không phải hối hận bất cứ điều gì hết, đúng chứ? Anh nói đó là công việc của quản lý như anh. Nếu anh lấy cớ đó để lôi đầu em đến Olympic, thì em nghĩ, anh cũng phải có tinh thần giúp đỡ em, để em không va vào những chuyện khiến em hối hận mới phải, dù là bất cứ việc nào đi nữa, không đúng sao anh? Đó mới đúng là công việc của anh nhỉ?”

Đúng vậy, đây mới chính là Kwon Jae Kyoung. Cậu ấy sẽ luôn chiến thắng, đúng như lời cậu ấy từng nói. Dù chơi đẹp hay chơi bẩn, kẻ chiến thắng cuối cùng vẫn luôn là Jae Kyoung.

“Anh sẽ làm gì đây, Jeong Ji Heon?”

Jae Kyoung không hề biết, đó cũng chính là điều Ji Heon mong muốn. Giờ đây, anh mới nhận ra, tận sâu trong lòng mình, anh muốn Jae Kyoung chiến thắng. Không chỉ ở bể bơi, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, anh đều muốn nhìn thấy cậu ấy ở trên đỉnh cao nhất.

Cậu ấy xứng đáng với vị trí của kẻ chiến thắng. Trong bất kỳ cuộc đua nào, trong bất kỳ trận chiến nào, cậu ấy phải thắng trong cuộc chiến với Liên đoàn, phải giành chiến thắng tại Olympic, Kwon Jae Kyoung phải luôn ở vị trí cao nhất.

Vì điều đó, Ji Heon sẵn sàng chấp nhận thất bại của chính anh.

“Được, cứ làm vậy đi.”

Ji Heon nói ngắn gọn:

“Nếu mười năm, hai mươi năm sau, cậu không hối hận, thì cứ làm như cậu muốn, chuyện gì cũng được.”

Nụ cười trên môi Jae Kyoung nhanh chóng biến mất. Có vẻ đến cả Jae Kyoung cũng không ngờ, Ji Heon lại chọn con đường khó đi đến vậy.

Nhưng điều đó không quan trọng. Thắng một nửa vẫn là thắng. Jae Kyoung chỉ cần thắng, bằng bất cứ giá nào cũng được. Cậu ấy không quan tâm đến thành tích từng chặng. Quá trình không quan trọng. Chỉ có kết quả cuối cùng mới là thứ đáng để bận tâm. Con số hiện trên bảng điện tử là bao nhiêu, và cậu ấy có chiến thắng hay không, chỉ cần xác nhận được điều đó là đủ.

“Em sẽ không hối hận.”

Quả nhiên, Jae Kyoung lại mỉm cười, nói. 

Cậu ấy chậm rãi đứng dậy. Người thanh niên cao lớn ấy, ngay sau đó, đột ngột chống tay lên bàn ăn, cúi xuống, dí khuôn mặt đẹp như tượng tạc của mình vào sát mặt Ji Heon, từ tốn tuyên bố:

“Thay vào đó, anh sẽ phải hối hận vì những lời anh nói hôm nay trong một quãng thời gian rất dài đấy.”

Một cảm giác ấm áp chạm lên môi Ji Heon.

Ji Heon nhận ra hơi ấm quen thuộc này. Giống như hầu hết các vận động viên bơi lội, Jae Kyoung có thân nhiệt khá cao. Nhiệt độ môi cậu ấy cũng cao hơn người khác một chút. Vì vậy, dù chỉ là cái chạm môi thoáng qua cũng có thể khiến người khác thấy nồng nàn, xao xuyến, không khác gì một đứa trẻ e ấp với nụ hôn đầy ngại ngùng.

Nhưng lần này thì khác. Cả cách cậu ấy hôn và cảm giác trên môi Ji Heon cảm nhận được đều rất khác. Lưỡi cả hai không quấn lấy nhau. Chỉ là một nụ hôn dài, rất dài. Thế nhưng, cảm giác xao xuyến của lúc trước đã bay biến sạch. Thay vào đó là nỗi sợ hãi. Trái tim Ji Heon đập loạn xạ, bóp nghẹt lồng ngực anh. Bởi anh biết, đây mới chỉ là khởi đầu, là dấu hiệu báo trước cho những hành động ân ái đầy nhục dục sắp diễn ra….

Môi cả hai cứ chạm rồi rời, lặp đi lặp lại trong một khoảng thời gian không hề ngắn. Giữa những khoảng hở ấy, hơi thở ẩm ướt, gấp gáp của cả hai gần như hòa quyện vào nhau. Cuối cùng, Jae Kyoung ngẩng đầu lên. Cậu ấy dùng ngón tay cái vuốt ve đôi môi đã có phần sưng đỏ, ướt át của Ji Heon, tuyên bố một điều khiến sau này, mỗi lần Ji Heon nhớ lại đều sẽ lạnh gáy:

“Vì em sẽ khiến anh phải hối hận đấy, anh à.”

Phải làm sao đây?

Đứng dưới vòi sen đang tuôn xối xả, Ji Heon vắt óc suy nghĩ. Dòng nước ấm xả lên người khiến máu huyết lưu thông, nên đầu óc anh cũng dần tỉnh táo hơn.

Nhưng dù đã tỉnh táo, anh vẫn không tìm ra cách nào khác để thoát khỏi tình thế ngàn cân treo sợi tóc này. Ngay từ đầu, chỉ có một con đường duy nhất để anh đi. Chỉ là lúc nãy, trong cơn nóng đầu, anh đã không nhận ra con đường ấy lầy lội đến mức nào mà cứ bước chân vào. Giờ đây, khi đã bình tĩnh lại, anh thấy rõ, đó không phải con đường mà anh có thể an toàn vượt qua, nhưng đã không còn cách nào cứu vãn được nữa. Nó là con đường duy nhất, nên anh chỉ có thể tiến hoặc lùi. Lùi lại là điều không thể, vậy nên, tiến lên là lựa chọn duy nhất của anh.

Dù biết vậy, nhưng đến khoảnh khắc bị ép phải dẫm lên vũng lầy kia, Ji Heon vẫn rùng mình, do dự…..

Jeong Ji Heon anh….. thật sự…. sắp lên giường với Kwon Jae Kyoung sao?

Dù đang tắm rửa để chuẩn bị cho điều đó, nhưng Ji Heon vẫn thấy mọi thứ mới khó tin làm sao….

Phải làm sao đây? Ji Heon tiếp tục chìm trong suy tư, tay thì máy móc nắn bóp tuýp sữa tắm.

Anh không thể rút lại lời đã nói. Nhưng anh cũng không thể cứ thế mà làm tình với Jae Kyoung mỗi khi cậu ấy muốn được…. Anh phải tìm cách để chuyện này kết thúc trong một lần duy nhất!!

Vậy thì phải làm thế nào? Phải khiến Jae Kyoung thấy đây là lần quan hệ tồi tệ nhất, khiến cậu ấy không bao giờ muốn làm lại nữa? Hay cố tình chọc tức Jae Kyoung để cậu ấy trở nên thô bạo? Nếu vậy, liệu cậu ấy có cảm thấy tội lỗi mà không bao giờ nhắc đến chuyện làm tình nữa không…?

Không, không được.

Ji Heon nghiến răng lắc đầu. Anh xoa sữa tắm lên người mà không dùng đến bông tắm, liên tục thở dài. Chẳng phải anh chọn con đường này vì không muốn Jae Kyoung thấy hối hận và tự trách sao hả? Nhưng giờ lại muốn làm cậu ấy cảm thấy tội lỗi, vậy thì những việc anh làm còn ý nghĩa quái gì nữa? Đó mới thực sự là hành động hèn hạ và vô liêm sỉ đó, Jeong Ji Heon!!

Ji Heon đưa tay lên, tự cho mình một cái tát.

Anh không nên làm vậy. Đây là lựa chọn của chính anh. Như lời Jae Kyoung đã nói, là anh ép buộc cậu ấy phải làm đến mức này. Chính anh là người đã khiến cậu ấy phải đưa ra điều kiện như vậy. Anh không được phép quên điều đó.

“…. Chắc mình phát điên mất thôi.”

Ji Heon tặc lưỡi, vặn vòi sen. Dòng nước ấm lại xả xuống. Anh rửa sạch sữa tắm trên người, đầu óc vẫn rối bời. Nếu khiến Jae Kyoung chán ghét anh thì sao? Thằng nhóc đó, trái ngược với vẻ ngoài, lại có vẻ khá chung tình đấy chứ….. Nếu Ji Heon nói, anh đã từng rất lăng nhăng, chơi bời đủ kiểu, nhún nhảy với đủ loại người, liệu cậu ấy có thấy kinh tởm mà tránh xa anh không?

Trong lúc mải mê với những suy nghĩ viển vông thì Ji Heon cũng đã tắm xong. Cái cớ để nán lại trong phòng tắm cũng không còn. Ji Heon tắt vòi sen, lấy khăn tắm. Bỗng nhiên, anh sực nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng. Trong nhà này có bao cao su không vậy trời….?

Chắc chắn không. Jae Kyoung vừa từ Úc về, ở khách sạn suốt rồi mới chuyển đến đây được hai hôm thôi. Hơn nữa, đây là nhà cậu ấy sống cùng mẹ. Làm sao có thể để sẵn thứ đó chứ….

Đệt mịa…. vậy là cũng không có gel bôi trơn hay dầu massage…

Ji Heon bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Bởi vì anh biết rõ, dương vật của Jae Kyoung rất lớn. Kích thước dương vật của đàn ông thường tỷ lệ thuận với chiều cao, nên điều này cũng dễ hiểu, nhưng Jae Kyoung lại đặc biệt lớn hơn so với vóc dáng của cậu ấy. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy khoả thân trong phòng thay đồ ở bể bơi, Ji Heon còn suýt sốc đến bay màu, tự hỏi làm thế nào mà Jae Kyoung có thể nhét vừa hung khí khổng lồ đó vào trong quần bơi.

Vậy mà giờ đây, anh lại phải lo lắng về việc nhét nó vào trong cơ thể mình cơ đấy….

…..Đời đúng là không đoán được chữ ngờ mà…..

 

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

bìa fanfiction
Fan Fiction
02/05/2025
cách để thoát khỏi vòng tay chiếm hữu công
Cách Thoát Khỏi Vòng Tay Của Công Chiếm Hữu
07/06/2025
guiding nguy hiểm
Guiding Nguy Hiểm
02/05/2025
Soi to hong
Nhiệm Vụ Sợi Tơ Hồng
04/06/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
hitclub luckywin sv388 7mcn xoso66 https://88vn.network/ mu88.com luckywin 88AA https://sunwinli.net/ keonhacai https://rr88.wales/ hi88 789 club Link vào 8live Nhat vip Sun win Thabet Link vào Debet Yo 88 tải app Uk88 UK88

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation