×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 38

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 38 - Đối lập với đỉnh cao là vực thẳm tràn ngập bùn lầy nhơ nhuốc
Prev
Next

VOL 2 – Chặng Lặn Sâu – Chương 38: Đối lập với đỉnh cao là vực thẳm tràn ngập bùn lầy nhơ nhuốc

“Lũ khốn này thật sự quá độc mồm!”

Đó là câu nói đầu tiên của Trưởng phòng Yoon sau khi đọc xong bài báo. Ji Heon cũng đồng tình. Làm trong ngành này hơn hai năm, anh đã chứng kiến đủ loại bài viết rác rưởi, nhưng một bài báo vừa xảo quyệt vừa tàn nhẫn như thế này thì đúng là lần đầu anh mới chứng kiến.

Đầu tiên, bài báo này muốn khơi mào thông tin giải nghệ của Jae Kyoung, nhưng xét trên mặt hình thức, nó lại không tập trung hẳn vào vấn đề đó. Ngay từ tiêu đề <Giải vô địch bơi lội Thái Bình Dương – 12 năm liền được ca tụng là giải đấu hàng đầu, liệu có thực sự xứng đáng?>, bài báo trông giống như đang bày tỏ sự thất vọng về toàn bộ quá trình diễn ra giải đấu hơn.

Nhưng nội dung bên trong thì hơn một nửa nói về Jae Kyoung. Nào là ban tổ chức quá chú trọng vào việc giúp vận động viên nước nhà đạt Grand Slam mà bỏ bê tất cả những thứ khác, biến tất cả các vận động viên còn lại thành phông nền, cả giải đấu trở thành bàn đạp cho Grand Slam của Kwon Jae Kyoung, vân vân và mây mây. Hầu hết những lời chê bai đều nhắm vào Jae Kyoung, được diễn đạt bằng những từ ngữ đầy ý châm biếm sâu cay, vừa chỉ trích ban tổ chức thái quá, vừa khéo léo hướng mũi dùi về phía Jae Kyoung bằng cách nhắc đến việc cậu ấy thậm chí còn không tham dự lễ bế mạc.

Bài báo còn chèn thêm đoạn văn: <Điều đáng tiếc nhất là Kwon Jae Kyoung đã có dự định sẽ giải nghệ sau giải đấu. Mặc dù hiểu rõ mong mỏi của người dân về việc anh giành huy chương vàng Thế vận hội Olympic lần thứ hai, Liên đoàn Bơi lội Hàn Quốc đã nhiều lần đề nghị anh xem xét lại quyết định giải nghệ, nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định trả lại lá cờ Tổ quốc, rời khỏi đội tuyển quốc gia.> vào cuối bài, rõ ràng là hành động có chủ đích.

Một tờ báo thể thao có tiếng trong giới lại đăng một bài như thế, thậm chí còn cho lên trang chủ của các cổng thông tin chuyên về thể thao, khiến các diễn đàn mạng lập tức sôi sục. Việc Kwon Jae Kyoung giải nghệ nhanh chóng leo lên top tìm kiếm, kéo theo hàng loạt báo lá cải ăn theo cũng đua nhau đăng tải các thông tin bóp méo. Vì không có bất kỳ bài phỏng vấn chính thức nào mà chỉ dựa vào bài báo đầu tiên nên các nội dung sau đó đều na ná nhau.

Nào là Kwon Jae Kyoung giải nghệ ngay sau khi đạt Grand Slam, ban tổ chức và Ủy ban Thể thao Hàn Quốc trở thành trò cười vì quá tập trung vào việc giúp vận động viên nước nhà đạt Grand Slam, Kwon Jae Kyoung được chọn vào đội tuyển quốc gia từ khi còn trẻ nên nhận được rất nhiều tình yêu thương. nhưng tình yêu thương và sự quan tâm đó lại trở thành liều thuốc độc, thái độ kiêu ngạo của cậu ấy vốn đã nổi tiếng từ trước, việc tập huấn ở nước ngoài là chuyện thường tình, cậu ấy còn không dùng chung phòng chờ với các vận động viên khác, vân vân, đủ thứ chuyện linh tinh sau hậu trường được lôi ra bàn tán.

Đến giờ ăn trưa, một tờ báo nào đó tuyên bố đã liên lạc được với đại diện của Liên đoàn Bơi lội Hàn Quốc. Tóm tắt lại nội dung bài báo dài dòng, dưới dạng hỏi đáp với Liên đoàn thì đại khái là Kwon Jae Kyoung đã nổi tiếng nên không muốn bơi lội vất vả nữa, mà muốn kiếm tiền bằng cách quay quảng cáo. Vì thế mà cậu ấy mới bỏ rơi Liên đoàn, nơi đã hết lòng chăm sóc cậu ấy trong nhiều năm, để ký hợp đồng với công ty quản lý. Liên đoàn nói, họ đã làm tất cả những gì có thể cho Kwon Jae Kyoung, nhưng cuối cùng lại bị cậu ấy phản bội. Họ còn than thở, lên án Jae Kyoung đã vơ vét hết tiền hỗ trợ mà đáng lẽ phải dành cho các vận động viên khác, khi đã nổi tiếng đến mức có thể quay quảng cáo thì lại bỏ mặc cả huy chương vàng Olympic lần thứ hai lẫn mong mỏi của người dân Hàn Quốc.

Ngay sau khi bài báo đó được đăng tải, dư luận trên mạng lập tức thay đổi. Buổi sáng, mọi người còn bênh vực Jae Kyoung, cho rằng cậu ấy không có lỗi, cậu ấy đã làm đủ rồi, huy chương vàng Olympic lần thứ hai chỉ là mong muốn của người dân, không nên ép buộc cậu ấy.

Nhưng sau khi Liên đoàn lên tiếng, Jae Kyoung bỗng chốc trở thành “kẻ vong ân bội nghĩa, vì danh lợi mà bỏ cả sự nghiệp thể thao lẫn tình nghĩa lâu năm”. Thỉnh thoảng, có người nhận ra sự quá khích của dư luận liền lên tiếng: <Mấy người bị điên à? Rốt cuộc Kwon Jae Kyoung làm sai điều gì? Cậu ta biển thủ tiền huấn luyện hay làm gì hả? Cậu ta chỉ muốn ngừng bơi lội và quay quảng cáo, quyền con người mà, muốn làm gì thì làm chứ? Đến điều mình muốn còn không được làm? Mấy người sống thay cuộc đời cậu ta chắc? Sao không đi thi Olympic thay cậu ta luôn đi?>, nhưng lại bị phản bác bằng những bình luận vô lý kiểu: <Thằng ăn bám tiền thuế của dân thì nói được câu đấy à?>, rồi cuối cùng lại quy cho nhân cách của Jae Kyoung có vấn đề.

Giải nghệ giờ không còn là tâm điểm chỉ trích nữa. Mọi người lên án Jae Kyoung là kẻ được đào tạo bằng tiền thuế của dân, giờ lại vì tham vọng cá nhân mà bỏ mặc tất cả, bất chấp cả tình nghĩa ngày xưa. Họ nói những vận động viên đẹp trai thì thường như vậy, có lẽ ngay từ đầu, cậu ấy đã định nổi tiếng rồi lấn sân sang showbiz. Ai nấy đều thản nhiên đưa ra những suy đoán của mình như thể đó là sự thật, và dưới mỗi bài viết như vậy là hàng loạt người đồng tình. Không một ai nhắc đến việc, Jae Kyoung mấy năm vừa rồi đã như thế nào, đừng nói đến việc quảng cáo, ngay cả phỏng vấn tạp chí, cậu ấy cũng chưa từng nhận lời. Họ chỉ chăm chăm vào cái quảng cáo vừa được phát sóng trong thời gian diễn ra giải đấu, cái quảng cáo đầu tiên, và có khi là duy nhất cậu ấy quay trong suốt sự nghiệp thể thao của mình, rồi kêu gọi tẩy chay. Đúng là thiên thời, địa lợi, nhân hoà không chỉ tạo nên những điều tốt đẹp, nó còn có thể đẩy những thứ xấu xí trở nên nổi bật, khiến người khác bẩn mắt.

Nhưng, chuyện tồi tệ vẫn chưa dừng lại ở đó, đang lúc mọi thứ rối ren, Karba vẫn tiếp tục đăng tải những bài báo liên quan đến Han Yu Seong, còn cố tình lôi Jae Kyoung vào. Tất nhiên, hiện tại Jae Kyoung đang đứng đầu top tìm kiếm, nên có thể coi đó chỉ là một trong số vô vàn bài báo câu view. Nhưng nếu chỉ là câu view thì sao nội dung của chúng lại giống nhau đến vậy?

Đầu mỗi bài báo luôn là những câu chữ khơi gợi cảm xúc, kiểu như trong khi Kwon Jae Kyoung hành xử theo ý mình thì vẫn còn đó những vận động viên quốc gia âm thầm đổ mồ hôi luyện tập. Sau đó, họ ca ngợi Han Yu Seong, người vừa giành huy chương ở nội dung bơi tự do 800m, nói rằng thật đáng tiếc khi thành tích đáng nể đó của cậu ta đã bị lu mờ bởi Grand Slam của Kwon Jae Kyoung. Rồi họ lại nói Han Yu Seong đã nhận ra tiềm năng của bản thân qua giải đấu này, mục tiêu của cậu ta là tham gia nội dung bơi hỗn hợp tại Thế vận hội Olympic năm sau, cậu ta tự tin vào thể lực của mình vì chuyên bơi đường dài, vân vân. Cuối cùng, họ thẳng thừng bày tỏ kỳ vọng, Han Yu Seong sẽ lấp đầy khoảng trống mà Kwon Jae Kyoung để lại, phơi bày rõ ràng mục đích thực sự của bài báo.

“Cái thằng họ Han đó là ai? Là ai? Mà cứ bài báo nào diss Jae Kyoung tôi cũng thấy tên cậu ta vậy?”

Trưởng phòng Yoon dường như cũng nhận ra điều bất thường khi đọc bài báo về Han Yu Seong.

Ji Heon nhanh chóng giải đáp thắc mắc cho anh ta:

“Cậu ta thuộc hệ thống của Karba ạ.”

Vừa dứt lời, Ji Heon đã nghe thấy tiếng chửi thề: “Mẹ kiếp, lũ chó này!!”

“Ra là vậy. Ngay từ đầu, tôi đã thấy bài báo này không bình thường rồi. Giả vờ chỉ trích ban tổ chức mà mục đích chính là tung tin Kwon Jae Kyoung giải nghệ. Đúng là lũ khốn nạn, giỏi giở trò bẩn thỉu thật chứ, tức chết mất, sao hồi đó tôi không đi học cách dùng truyền thông bẩn chơi chết đối thủ chứ!”

Trưởng phòng Yoon phòng PR tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, Ji Heon cũng muốn chửi Karba lắm, nhưng anh không còn sức. Đầu óc anh trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì.

“Trợ lý Jeong.”

Ji Heon đang ngây người nhìn điện thoại reo thì giật mình bởi ai đó vừa vỗ vai anh. Anh ngẩng đầu lên: “Vâng?”

“Lên gặp CEO Kang đi, anh ấy vừa gọi cậu với trưởng phòng Yoon đấy.”

Trưởng nhóm Lee nói rồi nhấc máy điện thoại trên bàn của Ji Heon lên: “Vâng, thưa anh. Tôi cũng định gọi cho anh. Xin lỗi vì đã làm bên các anh lo lắng. Chúng tôi đang tìm hiểu tình hình ạ.” Trưởng nhóm Lee nói một tràng mà không hề vấp, tuôn ra trôi chảy như đọc thuộc lòng, cái này…. Chắc hẳn là cuộc gọi liên quan đến quảng cáo của Jae Kyoung.

Ji Heon cùng Trưởng phòng Yoon rời khỏi văn phòng, bỏ lại giọng nói của Trưởng nhóm Lee vẫn đang vang lên phía sau.

“Trợ lý Jeong, cậu ổn chứ?”

Trưởng phòng Yoon hỏi khi cả hai đang leo cầu thang bộ lên tầng 5 để gặp CEO Kang. Ji Heon không trả lời. Bình thường anh sẽ đáp qua loa, đại loại như: Em ổn ạ, em có sao đâu, nhưng giờ anh chẳng có tâm trạng để làm vậy nữa. Trưởng phòng Yoon thấy Ji Heon có vẻ không ổn nên cũng bỏ qua những câu đùa cợt thường ngày, nhỏ nhẹ khuyên nhủ:

“Không sao đâu. Chuyện này rồi cũng sẽ qua thôi.”

Trưởng phòng Yoon không hề biết, câu nói đó khiến cậu đàn em của anh ta càng thêm rơi xuống hố sâu tuyệt vọng, tình hình của Jae Kyoung đang rối ren đến mức nào, đang tệ đến mức nào mà bọn họ phải dùng câu nói qua loa như vậy để tự an ủi chính mình chứ?

Mới hôm qua, mọi người còn chúc mừng và coi cậu ấy như niềm tự hào của đất nước. Vậy mà chỉ sau một ngày, mọi chuyện đã ra nông nỗi này. Ji Heon không thể tin nổi. Anh thấy mọi thứ cứ như một giấc mơ, thành thật mà nói, anh thấy thế giới này mới nực cười làm sao….

Hai người đến tầng 5, đi thẳng đến phòng CEO Kang. Vừa gõ cửa, CEO Kang đã ngồi đợi sẵn, như thể đã biết họ sẽ đến.

“À, đến rồi đấy à.”

Anh ta đón họ vào, mời ngồi xuống ghế sofa dành cho khách, rồi ngồi xuống ghế đối diện, không tốn thời gian rào trước rào sau vòng vo, CEO Kang vào thẳng chuyện chính:

“Hai người nghĩ Kwon Jae Kyoung sẽ ra sao?”

“Cứ đà này thì tiêu đời đấy thật đấy sếp ạ.”

Trưởng phòng Yoon đáp ngay:

“Từ lúc Liên đoàn nhận phỏng vấn thì cơ hội giải quyết mọi chuyện như một sự hiểu lầm nhỏ đã tan thành mây khói rồi, phòng tôi còn chưa kịp liên hệ với các báo, đã bị đánh phủ đầu trở tay không kịp. Xem ra, đợt này Karba quyết tâm dùng truyền thông bẩn chơi chết Jae Kyoung đấy.”

“Khoan, cậu vừa nói gì? Karba? Chuyện này lại do mấy thằng mặt giặc đó gây ra hả?”

Sắc mặt CEO Kang thay đổi:

“Cậu chắc chứ?”

Anh ta hạ giọng hỏi lại. Trưởng phòng Yoon nhìn Ji Heon như muốn bảo anh tự nói đi chứ trưởng phòng Yoon cũng kiệt sức quá rồi. Ji Heon cúi đầu đáp:

“Có một công ty tên là JFX, vừa bị Karba thâu tóm… Họ đã ký hợp đồng với vận động viên Han Yu Seong.”

“Han Yu Seong? Han Yu Seo…..Là vận động viên vừa giành huy chương tại giải vô địch Thái Bình Dương đúng không?”

CEO Kang trợn mắt hỏi.

“Vâng, hiện tại họ đang gộp hai vụ việc lại và đưa tin đầy trên mạng đấy ạ, nội dung bài báo thật sự không thể chấp nhận được.”

Trưởng phòng Yoon nói thay Ji Heon.

“Chó má thật chứ…”

Một câu chửi thề bật ra khỏi miệng CEO Kang. Anh ta im lặng, nắm đấm liên tục nện xuống tay vịn ghế sofa, rồi cố gắng kìm nén cơn giận, nói:

“Nếu Karba nhúng tay vào thì đúng là dễ hiểu. Bọn chúng không chỉ muốn bôi nhọ Kwon Jae Kyoung mà còn muốn nhân cơ hội này để lăng xê vận động viên của chúng. Chắc chắn bọn chúng sẽ chưa ngừng lại đâu, đây mới chỉ là món khai vị thôi.”

“Những gì cần tung đã tung ra hết rồi. Dù Karba có làm gì thêm nữa thì chắc cũng chỉ thao túng dư luận trên mạng để phá hủy hình ảnh của Jae Kyoung thôi.”

“Đó là sở trường của chúng mà.”

“Đúng vậy. Nhưng chúng ta cũng có thể làm điều tương tự. Có những công ty chuyên viết bài và đăng bình luận theo yêu cầu của chúng ta còn gì. Karba cũng đang bỏ cả mớ tiền để thuê các công ty đó seeding. Chúng ta cũng có thể đăng bài phản bác và thao túng dư luận nếu muốn.”

“Chúng ta lấy gì để thao túng dư luận? Bây giờ chúng ta có quân bài nào để dùng đâu?”

CEO Kang trợn mắt, câu hỏi này khiến trưởng phòng Yoon im bặt.

“Việc huy động lực lượng thì ở đâu chả làm được, tôi cũng có thể bỏ tiền ra vậy. Nhưng vấn đề là chúng ta không có vũ khí.”

CEO Kang thở dài, xoa trán như thể đang rất đau đầu. Rồi anh ta hơi nghiêng người về phía trước, nói:

“Hay chúng ta nói cậu ấy định giải nghệ vì lý do sức khỏe? Nói là cậu ấy đã bị bệnh vài năm, phải cố gắng lắm mới tham gia được giải đấu vừa rồi.”

“Sếp à, cái cớ sứt sẹo đó mà anh cũng nghĩ ra được, tài thật đấy, cả nước, không, cả thế giới đều đã chứng kiến màn trình diễn xuất sắc của cậu ấy ở giải đấu vừa rồi đó!”

Trưởng phòng Yoon nói với vẻ mặt ảm đạm.

“Nếu cậu ấy đang trong tình trạng sức khỏe không tốt thì chẳng khác nào chúng ta đang móc mỉa các vận động viên khác đều đang hấp hối sắp chết đâu sếp.”

Nghe trưởng phòng Yoon nói, CEO Kang rên lên một tiếng. Trưởng phòng Yoon cũng thở dài, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

“Hiện tại, giải pháp tốt nhất là tuyên bố cậu ấy vẫn sẽ tham gia Olympic, dù chỉ nói để đối phó cũng được. Thậm chí, có bỏ cuộc ở vòng loại vào tháng 3 năm sau hay làm gì đi nữa thì bây giờ cứ phải tuyên bố là chưa có ý định giải nghệ đã. Phải lên tiếng bác bỏ thật mạnh mẽ, kiểu như: Tôi đang háo hức hướng đến việc giành nhiều huy chương và bảo vệ chức vô địch tại Olympic năm sau, vậy mà lại có người muốn dìm tôi xuống, phá hoại tinh thần của tôi, thật không hiểu nổi mục đích của họ là gì? Phải do chính cậu ấy ra mặt, nói hùng hồn đến mức đó, thì người ta mới nghĩ: à, cậu ấy đã lên tiếng đến thế này rồi thì chắc hẳn có gì đó uẩn khúc phía sau đây mà.”

“… Thật sự luôn hả? Nếu làm vậy, Liên đoàn sẽ không để yên cho chúng ta đâu.”

“Tôi biết chứ. Nhưng giờ còn cách nào đâu. Cuộc chiến đã bắt đầu rồi, nếu muốn dập tắt đám cháy trước mắt thì chúng ta cũng phải thể hiện rõ lập trường của mình như thế mới ổn.”

“Tuyên bố cho sướng mồm mà sau đó không tham gia thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy. Cậu định đi thi thay cậu ta chắc?”

“Nếu cậu ta chơi bóng chuyển thì được, hầy, tóm lại, sếp cứ đối phó việc trước mắt đã, cái nào của tương lai thì để sau hẵng tính.”

Trưởng phòng Yoon nói bằng giọng điềm tĩnh:

“Dù sao thì vòng loại phải tháng 3 năm sau mới tổ chức. Trong vòng nửa năm, chúng ta sẽ tìm cách giải quyết. Biết đâu trong khoảng thời gian này, lại có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì sao.”

Tóm lại, ý của trưởng phòng Yoon là hãy lo dập lửa trước mắt, còn chuyện nửa năm sau thì nửa năm sau tính.

Lý do trưởng phòng Yoon đưa ra giải pháp tạm thời này, có lẽ là vì các hợp đồng quảng cáo. Hiện tại, công ty đang bị các nhà quảng cáo liên tục gọi điện hỏi han, phàn nàn. Hơn nữa, nếu cứ tiếp tục thế này thì những hợp đồng sắp ký kết chắc chắn sẽ bị hủy bỏ. Đối với công ty, ưu tiên hàng đầu là xoa dịu tình hình để đảm bảo các hợp đồng quảng cáo hiện có sẽ được thực hiện suôn sẻ, vì vậy, việc đưa ra giải pháp tạm thời để dập tắt đám cháy trước mắt là điều được tất cả mọi người ưu tiên, trừ Ji Heon.

Ji Heon cũng hiểu điều trưởng phòng Yoon vừa nói. Hiểu thì hiểu, nhưng anh vẫn không khỏi tức giận. Tất cả những gì Jae Kyoung đã gây dựng trong mười năm qua đang đứng trước nguy cơ tan thành mây khói, vậy mà bọn họ lại chỉ quan tâm đến mấy hợp đồng quảng cáo vớ vẩn? Mặc dù anh biết rõ, khi gặp chuyện, ai cũng sẽ nghĩ cho bản thân mình trước, đến cả anh cũng đã từng như thế, nhưng sao Ji Heon có thể không đau lòng được? Sao có thể không tức giận được đây?

“Trợ lý Jeong nghĩ sao?”

CEO Kang hỏi. Ji Heon không trả lời. Anh sợ, nếu lúc này anh mở miệng, anh sẽ trút hết mớ cảm xúc tiêu cực lên đầu trưởng phòng Yoon, vì vậy, anh lựa chọn im lặng. CEO Kang dường như hiểu lầm sự im lặng của anh, nên mới không nhịn được an ủi vài câu: “Trợ lý Jeong này, tôi hiểu cảm giác của cậu.”

“Trước đó, cậu cũng nói với tôi là không nên ép Kwon Jae Kyoung tham gia Olympic. Nhưng bây giờ tình hình đã khác, chúng ta không còn lựa chọn nào nữa rồi. Cũng không phải bắt cậu ấy thật sự tham gia Olympic, chỉ cần nói là sẽ tham gia, rồi trước vòng loại tìm cách rút lui là được.”

“Nếu vậy, cậu ấy… thực sự sẽ tiêu đời đấy.”

Ji Heon nói ngắn gọn. Giọng nói trầm lắng, bóc trần sự thật của anh khiến CEO Kang và trưởng phòng Yoon có vẻ chột dạ. Trưởng phòng Yoon trông đặc biệt bối rối. Có vẻ như anh ta vừa nhận ra mình đã quá tập trung vào lợi ích của công ty.

“Hoặc, nếu Kwon Jae Kyoung cảm thấy có thể chịu đựng được dư luận thì chúng ta cứ làm lơ mọi chuyện cũng là một cách.”

Trưởng phòng Yoon vội vàng đưa ra ý kiến hoàn toàn trái ngược với lúc nãy:

“Dư luận có thể sẽ ồn ào một thời gian, nhưng rồi cũng sẽ lắng xuống thôi, như giới showbiz vậy. Chỉ vài tháng nữa là mọi người sẽ quên hết. Lúc đó, chỉ cần cho cậu ấy xuất hiện trên quảng cáo là mọi người sẽ chỉ nghĩ ‘À, Kwon Jae Kyoung đây mà’, vậy thôi. Tất nhiên, sẽ có người nhiều lời ra tiếng vào, cho rằng những lời nói đổi trắng thay đen của Liên đoàn là sự thật, cậu ấy nghỉ thi đấu chỉ vì muốn đóng quảng cáo kiếm tiền, nhưng truyền thông sẽ không bị đẩy lên quá gay gắt như bây giờ. Thay vào đó, chúng ta sẽ tập trung quảng bá hình ảnh của cậu ấy theo hướng giải trí, xóa bỏ hình ảnh vận động viên và chuyển sang người mẫu quảng cáo…”

“Không được.” Ji Heon dứt khoát cắt ngang lời Trưởng phòng Yoon.

“Tuyệt đối không được.” Anh gằn giọng lặp lại.

Đây là chuyện mà dù có chết, Ji Heon cũng không thể chấp nhận được. Xóa bỏ hình ảnh vận động viên của Jae Kyoung ư? Rốt cuộc là tại sao, vì mục đích gì mà phải làm vậy?

Jae Kyoung đã sống với cuộc đời của một vận động viên bơi lội suốt hơn mười năm qua. Nói là mười năm, nhưng tính ra thì nó đã chiếm cả nửa đời cậu ấy rồi! Là quãng thời gian đẹp nhất của đời cậu ấy!

Anh không thể trơ mắt đứng nhìn thành quả Jae Kyoung đã đánh đổi bằng nửa cuộc đời mình, sụp đổ trong chốc lát như thế này! Ji Heon cũng không muốn Jae Kyoung bị nhìn nhận như một kẻ vô trách nhiệm, bỏ mặc tất cả và ra đi như thế! Không một ai biết cậu ấy đã nỗ lực bao nhiêu trong suốt mười năm qua. Không một ai biết cậu ấy đã kiên trì bao lâu, đã chịu đựng khoảng thời gian đau đớn đó như thế nào!

Trong số những vận động viên mà Ji Heon biết, Jae Kyoung là một trong những người chăm chỉ nhất. Mọi người khi nói về Kwon Jae Kyoung đều chỉ khen ngợi thể chất và tài năng thiên bẩm của cậu ấy, nhưng thực ra, so với nỗ lực của Jae Kyoung, thì những tố chất bẩm sinh đó chẳng là gì cả. Jae Kyoung là một vận động viên tận tâm đến vậy. Lý do cậu ấy có thể vượt trội hơn bất kỳ ai là vì cậu ấy đã nỗ lực hơn tất cả!

Nếu đến lúc phải giải nghệ, nếu đến lúc phải rời khỏi ngai vàng, thì Jae Kyoung xứng đáng được ra đi trong tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người, chứ không phải cả vũng bùn chỉ chực chờ dìm cậu ấy xuống như bây giờ!! Cậu ấy không đáng phải chịu đựng điều đó!!

“Vậy theo trợ lý Jeong thì chúng ta phải làm sao mới được?” CEO Kang nói với vẻ bức xúc, anh ta cũng đang gấp lắm rồi:

“Nếu chúng ta định đưa ra lập trường thì chỉ có thể trì hoãn đến chiều mai thôi. Phản bác hay gì cũng được, nếu còn kéo dài thêm, Karba chắc chắn sẽ làm cho tình hình còn tệ hơn bây giờ nhiều.”

CEO Kang nói không sai. Trong những tình huống thế này, phản ứng nhanh là điều bắt buộc. Càng chậm trễ, hình ảnh của Jae Kyoung trong mắt mọi người càng trở nên tiêu cực, và số người chịu lắng nghe lời bọn họ nói sẽ ngày càng giảm dần.

“Sếp.” Ji Heon cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn CEO Kang.

“Sếp có quen biết với Chủ tịch Shin của Ủy ban Thể thao Hàn Quốc đúng không ạ?”

“À, có chứ.” CEO Kang vội gật đầu.

“Giải vô địch Thái Bình Dương vừa rồi tôi cũng có gặp, còn đi ăn tối cùng ông ấy. Ông ấy bảo tôi nhất định phải cho Kwon Jae Kyoung tham dự Olympic, tôi còn hứa sẽ cố gắng đây này.”

CEO Kang thở dài, vẻ mặt như thể đang nghĩ, giờ anh ta còn mặt mũi nào mà gặp chủ tịch Shin nữa chứ. Bài báo chết bầm đó đăng lên đúng lúc thật sự, chủ tịch Shin chưa khủng bố điện thoại của anh ta là còn may phước….

Nhưng Ji Heon lại nghĩ khác. Việc CEO Kang tuyên truyền như thế với chủ tịch Shin suốt cả giải đấu, giờ có khi lại thành lợi thế của bọn họ cũng nên….

“Vậy thì, anh à.” Ji Heon nghiêng người về phía CEO Kang, nói nhỏ bên tai anh ta:

“Anh hẹn gặp chủ tịch Shin vào tối nay được không ạ?”

◆◇◆

Ngay khi lên xe, Ji Heon thử gọi lại cho Jae Kyoung lần cuối. Nhưng vẫn vậy. Chỉ có thông báo không thể kết nối.

Ji Heon ném điện thoại sang ghế phụ rồi khởi động xe. Theo lời Cha Seong Hyun thì hai ngày trước, hắn đã đưa Jae Kyoung về nhà, nên hiện tại, Ji Heon chỉ có thể hy vọng Jae Kyoung vẫn đang ngoan ngoãn ở yên trong căn hộ, anh đạp chân ga, nhanh chóng lái xe đến đó.

Nhà mới của Jae Kyoung là một căn hộ ở Nonhyeon-dong. Khi nhập địa chỉ vào hệ thống định vị, bản đồ hiển thị anh sẽ đến nơi sau 12 phút. Vào giờ này trong tuần, chạy xe trong khu vực Gangnam nhưng lại chỉ mất 12 phút, chứng tỏ căn hộ của Jae Kyoung cách công ty anh khá gần.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi di chuyển đó, đủ loại suy nghĩ cứ lởn vởn trong đầu Ji Heon. Nhưng dù nghĩ gì đi nữa, cuối cùng sẽ luôn đọng lại sự hối tiếc. Giá như anh làm tốt hơn một chút, cố gắng hơn một chút, những suy nghĩ đó cứ xoay vòng, chiếm cứ toàn bộ đầu óc của Ji Heon.

Giá như anh chịu dỗ dành những người ở Liên đoàn nhiều hơn, thì có lẽ họ đã không đưa ra tuyên bố thẳng thừng, bắt tay với Karba bôi đen Jae Kyoung như vậy. Dù không thể bảo vệ hoàn toàn, nhưng nếu anh có thể xoa dịu họ bằng cách nào đó thì mọi chuyện đã không tệ đến mức này. Giá như anh đã không cãi nhau với Jae Kyoung. Giá như anh đã không nói những lời gây tổn thương cậu ấy đến thế.

Nếu hôm đó, anh dỗ dành cậu ấy tham dự lễ bế mạc thì bài báo đã bớt đi một chi tiết tiêu cực. Không, trước đó nữa, lẽ ra anh nên bảo cậu ấy đừng ký hợp đồng với công ty anh mới đúng! Nếu không ký hợp đồng với Spoins thì quảng cáo đó đã không được phát sóng, và cậu ấy đã không bị chỉ trích như thế này.

Lẽ ra…. anh nên bảo cậu ấy ký hợp đồng với Karba… Nếu vậy thì Karba đã không cố gắng hạ bệ cậu ấy bằng cách độc địa thế này, mà ngược lại, bây giờ mọi người sẽ càng ủng hộ Jae Kyoung hơn sau khi đọc những bài báo tung hô do chính Karba đăng tải. Họ sẽ vỗ tay khen ngợi và tự hào về cậu ấy. Đáng lẽ ra cậu ấy phải được như vậy. Cậu ấy xứng đáng được đối xử như thế….

Tỉnh táo lại, Ji Heon mới nhận ra anh đang khóc. Và phía xa xa, cổng vào khu căn hộ của Jae Kyoung đã ở ngay trước mặt.

Ji Heon lái xe vào bãi đỗ nhưng vẫn chưa thể bước xuống ngay. Anh vùi mặt vào mu bàn tay, tay vẫn siết chặt vô lăng.

Ji Heon cũng không hiểu tại sao anh lại khóc. Lần cuối cùng anh khóc là mười năm trước. Khi anh quyết định từ bỏ hoàn toàn việc bơi lội, anh đã khóc suốt mấy đêm liền. Ji Heon khóc vì tiếc nuối mười năm đã qua, và lo sợ cho hàng chục năm sắp tới. Đó là lần cuối cùng. Sau đó, dù có đối diện với tình huống tệ đến mức nào, Ji Heon cũng không rơi nước mắt nữa.

Nhưng tại sao bây giờ anh lại khóc? Chuyện này đâu làm quá khứ của anh biến mất, cũng chẳng làm tương lai anh bị lung lay. Tất cả đều là vấn đề của Jae Kyoung. Chuyện của Jae Kyoung chứ không phải của anh, nhưng tại sao anh vẫn đau lòng thế này…?

Liệu đây có phải tác dụng phụ của thuốc ức chế? Hệ thần kinh đối giao cảm hoạt động lung tung đến mức, giờ đã ảnh hưởng đến cả tuyến lệ của anh rồi sao? Phải, chắc chắn là vậy rồi…

“Quỷ tha ma bắt mấy cái pheromone chết tiệt này đi!”

Ji Heon lẩm bẩm từng chữ một rồi ngồi thẳng dậy. Anh lấy khăn giấy trong ngăn đựng đồ lau mặt rồi cầm điếu thuốc trên bảng điều khiển lên. Vừa ngậm thuốc vào miệng, anh liền châm lửa, mở cửa sổ.

Bây giờ Ji Heon chưa thể vào gặp Jae Kyoung được. Ji Heon không thể gặp cậu ấy trong bộ dạng thảm hại thế này.

Ji Heon hút thuốc đến khi dấu vết nước mắt trên mặt hoàn toàn biến mất, anh mới bước xuống xe.

May mắn thay, Jae Kyoung đang ở nhà. Như đã đoán trước được Ji Heon sẽ đến, cậu ấy chẳng hề ngạc nhiên. Nhưng dường như cậu ấy không biết lý do tại sao Ji Heon lại có mặt ở đây.

“Hôm nay không có lịch trình gì mà đúng chứ?” Đó là câu Jae Kyoung nói ngay khi thấy Ji Heon bước vào.

“Lịch trình à…” Ji Heon cười nhạt, lẩm bẩm:

“Ai mà biết có còn lịch trình gì hay không…”

Ji Heon vừa nói vừa cởi giày, bước vào nhà. Jae Kyoung nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu. Ji Heon không trả lời mà đi thẳng vào bếp. Anh ngồi xuống bên cạnh bàn ăn lớn bằng gỗ nguyên khối rồi dùng mắt ra hiệu Jae Kyoung đến ngồi đối diện anh. Và, ngay khi Jae Kyoung vừa ngồi xuống, anh lập tức nói:

“Cậu vẫn chưa xem tin tức đúng không?”

“Tin tức gì cơ?” Jae Kyoung hỏi với vẻ mặt vô cảm.

Đoán không sai mà.

“Hiện tại từ khóa tìm kiếm số 1 là Kwon Jae Kyoung giải nghệ đấy.”

“Spoins đăng bài sao?”

“Làm gì có chuyện đó.” Ji Heon vừa nói vừa lấy điện thoại ra khỏi túi quần.

“Hình như Karba giở trò. Nên bài báo viết khá ác ý. Mà không phải chỉ một bài đâu.”

“Vậy ạ?” Jae Kyoung thờ ơ đáp lại.

“Chỉ cần nhìn tiêu đề thôi là cậu cũng đoán được nội dung bên trong đấy..”

Ji Heon tìm kiếm Kwon Jae Kyoung trên mục tin tức của cổng thông tin thể thao. Vô số bài báo với những tiêu đề giật gân ngay lập tức phủ kín cả trang. Mặc dù đã tìm kiếm để cho Jae Kyoung xem trực tiếp, nhưng khi nhìn thấy những câu chữ đầy ác ý và thù địch đó, anh lại do dự.

Liệu có cần phải cho cậu ấy xem tất cả những thứ này không? Dù Jae Kyoung cứ nói cậu ấy không quan tâm đến phản ứng của người khác, nhưng chắc chắn cậu ấy cũng không thể hoàn toàn miễn nhiễm với làn sóng dư luận tiêu cực như thế này.

“Rốt cuộc là cái gì mà anh cứ do dự vậy?”

Trong khi Ji Heon còn đang chần chừ, Jae Kyoung đã giật lấy điện thoại. Và cậu ấy bắt đầu cuộn màn hình, giờ thì Ji Heon không thể ngăn cản cậu ấy nữa. Cuối cùng, Ji Heon thở dài, nói:

“Đừng đọc nội dung, chỉ cần nhìn tiêu đề thôi.”

Đương nhiên, Jae Kyoung còn khuya mới nghe lời anh.

“Báo chí, viết những câu chuyện nhảm nhí thật đấy.”

Jae Kyoung lẩm bẩm sau khi chỉ đọc đúng một bài báo, rồi đặt điện thoại xuống, như thể không cần xem thêm nữa.

“Cậu định làm gì tiếp theo?”

“Anh hỏi làm gì là làm gì?” Jae Kyoung vô cảm hỏi lại.

“Nếu cứ thế này thì cậu sẽ giải nghệ trong ô nhục đấy.”

“Thì sao ạ? Dù sao em cũng định giải nghệ thật mà.”

“Vấn đề là cách cậu giải nghệ ấy.”

“Em không quan tâm.” Jae Kyoung nói với giọng điệu thực sự bàng quan với mọi chuyện.

Đúng vậy, Jae Kyoung sẽ phản ứng như thế. Điều này không nằm ngoài dự đoán của Ji Heon, nên anh cũng không quá ngạc nhiên.

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

boss-bitch-baby
Boss Bitch Baby
22/05/2025
bìa fanfiction
Fan Fiction
02/05/2025
ac quy cover
Ác Quỷ: Dấu Chấm Hết Cuộc Đời Của Tôi
04/05/2025
biahx
Tên Nhóc Cùng Bang Hội Là Hàng Xóm
03/06/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
link tải kubet hitclub luckywin sv388 7mcn xoso66 https://88vn.network/ mu88.com luckywin 88AA https://sunwinli.net/ keonhacai https://rr88.wales/ hi88 789 club Link vào 8live Nhat vip Sun win Thabet Link vào Debet Yo 88 tải app Uk88 UK88

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation