×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 36

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 36 - Jeong Ji Heon à, anh đấy, còn ngây thơ lắm
Prev
Next

VOL 2 – Chặng Lặn Sâu – Chương 36: Jeong Ji Heon à, anh đấy, còn ngây thơ lắm

Hạ quyết tâm, Ji Heon liền gọi tên Jae Kyoung. 

Jae Kyoung đang nằm trên giường, ngoái đầu lại nhìn anh.

“Hôm nay thi đấu xong, cậu có về khách sạn luôn không?”

Ji Heon khoanh tay hỏi:

“Hay phải ở lại làng vận động viên đến lễ bế mạc? Huấn luyện viên có dặn dò gì không?”

“Em chỉ cần tham gia lễ bế mạc thôi anh.”

Nghĩa là, không cần phải ở lại làng vận động viên nữa, đến ngày bế mạc có mặt là được.

“Vậy à? Thế hôm nay xong việc đi uống rượu đi. Tôi mời.”

Lời Ji Heon vừa dứt, Jae Kyoung mở to mắt như thể đang muốn hỏi: “Thật ạ?”. Cậu ấy không trả lời mà chỉ chăm chú nhìn Ji Heon một lúc lâu, vẻ mặt như đang nghĩ: “Hôm nay anh ấy bị sao vậy, sao đột nhiên lại cư xử thân thiện thế?”.

Nhưng cũng chỉ ngạc nhiên được một lúc, Jae Kyoung nhanh chóng thể hiện quyết tâm không để bản thân phải hy vọng hão huyền, cậu ấy hỏi lại:

“Ý anh là đi cùng với cả team quản lý công ty phải không?”

“Hả? Cậu muốn thế à?”

“Nếu…. cậu muốn thì tôi chiều.” 

Ji Heon nhún vai, mỉm cười nói.

“……”

Ji Heon cứ tưởng cậu ấy sẽ lập tức nhảy dựng lên: “Không thích, em có nói em muốn bao giờ đâu chứ?”, nhưng thật bất ngờ, Jae Kyoung không làm vậy. 

Cậu ấy cũng không tỏ ra vui mừng như Ji Heon dự đoán, thậm chí còn nhíu mày. Rồi cậu ấy nói:

“Anh à, anh biết là đôi khi anh cư xử rất giống người từng yêu đương hẹn hò nhiều lắm rồi không?”

Giọng điệu của Jae Kyoung như thể đang phát điên lên vì điều đó, khiến Ji Heon không thể nhịn được cười:

“Sao? Tôi đã làm gì mà lại khiến cậu có cảm nhận đó vậy?”

“Từ tất cả mọi thứ. Từ từng lời anh nói.”

Ji Heon lại bật cười. Trong vô thức, chính Jae Kyoung cũng không biết cậu ấy đã bộc lộ cho Ji Heon rất nhiều cảm xúc của mình qua câu trách mắng hờn dỗi vừa rồi. Cái này không khác gì Jae Kyoung đang tự thú nhận với Ji Heon, rằng cậu ấy đã hồi hộp với từng lời anh nói, thất vọng, rồi lại hồi hộp, chỉ vì Ji Heon mà cảm xúc của cậu ấy cứ lên xuống như tàu lượn siêu tốc.

Nhìn theo góc độ này thì chính Jae Kyoung mới là người chưa từng yêu đương. Cậu ấy vụng về đến mức không biết cách đẩy đưa, chỉ biết tấn công dồn dập hoặc lảng tránh hẳn vấn đề.

Lúc che giấu tình cảm thì còn bày trò viết giấy cam kết, hành động cũng được xem như khá có chiến lược, nhưng một khi đã bộc lộ thì cậu ấy vứt sạch hết mọi kế hoạch đã đề ra trước đó, chỉ một mực lao thẳng về phía trước. Có lẽ, một tháng kìm nén đã tiêu tốn hết kiên nhẫn cả đời của cậu ấy, nên giờ, Jae Kyoung không muốn nhịn nữa. Muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm.

Giống hệt như cách Jae Kyoung bơi vậy. Không thèm giữ sức, chỉ biết dốc toàn lực rẽ sóng, cứ thế lặp đi lặp lại.

Có điều, Ji Heon không ngờ cậu ấy sẽ áp dụng phong cách dữ dội đó vào cả chuyện yêu đương như thế này…..

Mỗi khi phát hiện ra khía cạnh nào đó mới của Jae Kyoung, Ji Heon lại cảm thấy mới lạ. Trái ngược với vẻ ngoài gai góc, một Jae Kyoung vụng về trong chuyện tình cảm khiến Ji Heon vừa thấy cậu ấy đáng yêu, vừa thấy bản thân anh tệ hại. Giá mà, Jae Kyoung gặp được người tử tế hơn, có một mối tình đúng nghĩa thì tốt biết mấy, sao lại vướng vào một kẻ không ra gì như anh? Rồi gánh lấy những đau khổ không đáng có?

Nhưng đó hẳn không phải điều Jae Kyoung mong muốn. Ngay từ đầu, cậu ấy đã không có quyền lựa chọn.

Vì vậy, Ji Heon càng muốn kết thúc mọi chuyện trong êm đẹp. Anh muốn nó phải diễn ra theo hướng tốt nhất, để Jae Kyoung không phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa. Đó là sự quan tâm lớn nhất mà anh có thể dành cho cậu ấy.

Nghĩ vậy, trái tim vừa nhộn nhạo của Ji Heon bỗng chùng xuống. May thật. Nếu cứ phấn khích như vừa rồi, anh có thể sẽ tiếp tục mắc sai lầm. Ji Heon cần phải bình tĩnh lại, dùng thái độ như khi đang làm việc để đối diện với Jae Kyoung, đó mới là cách đúng đắn nếu anh muốn tốt cho cậu ấy.

“Thôi được rồi, mau ngủ đi.”

Ji Heon thở dài, trong giọng nói pha lẫn chút tiếng cười.

Sau khi xác nhận Jae Kyoung đã ngủ say, Ji Heon bước ra ngoài thì bắt gặp một người đàn ông khả nghi đang lảng vảng trước cửa khu nhà, Ji Heon cau mày, dừng bước quan sát. 

Người đàn ông khả nghi đeo kính râm, bịt khẩu trang, lại còn đội thêm một chiếc mũ xô theo phong cách ăn mày rách rưới, bộ cải trang như vậy là không ai nhận ra hay sao?… Ai nhìn cũng biết ngay đó là Cha Seong Hyun. Nếu chỉ đeo kính râm và khẩu trang thì có khi còn khó phân biệt, nhưng chính cái mũ xô kỳ quặc đó đã tố cáo hắn. Lần đầu gặp ở Gangnam, hắn cũng đội cái mũ đó, nó cũng chính là cái mũ được các fan xem như thương hiệu của hắn.

“Jae Kyoung vừa mới ngủ.”

Nghe Ji Heon nói, Cha Seong Hyun lập tức kéo khẩu trang xuống, hỏi: “Hả? Thật ạ?”

“Đệt mịa, nếu vậy thì lúc nãy, khi tôi hỏi vị trí cậu ấy đang ở, cậu ấy phải nói với tôi là sắp đi ngủ chứ. Cái thằng…. bộ đang huấn luyện chó hay gì? Thích thì gọi đến xong lăn ra ngủ vậy hả?”

Hóa ra, lúc nãy Jae Kyoung cứ nhìn điện thoại là vì đang nhắn tin với Cha Seong Hyun. Jae Kyoung vốn cũng không ngủ được, chắc cậu ấy nghĩ bản thân sẽ thức nên mới bảo Cha Seong Hyun đến.

May mà anh đã ép cậu ấy ngủ. Ji Heon tự bật ngón tay cái, thầm cho bản thân một like.

“Dù sao thì cậu ấy cũng đang ngủ, đừng đánh thức cậu ấy. Cậu muốn gặp thì đợi cậu ấy thi đấu xong đã, cũng không lâu đâu.”

“Tôi cũng định thế.”

Ji Heon có hơi giật mình, sao hôm nay Cha Seong Hyun lại cư xử như người bình thường vậy? Vì đang trong giải đấu nên hắn cũng hành xử thận trọng hơn ư?

Mà cũng phải, nếu ngay cả lúc quan trọng thế này mà hắn vẫn ngang ngược như ngày thường thì Ji Heon sẽ liệt tên này vào danh sách bệnh thần kinh.

“Vậy tôi đi trước.”

Ji Heon cúi đầu chào rồi nhanh chóng rời đi. À không, định rời đi thì đã bị Cha Seong Hyun giữ lại.

“Này, anh à, anh định để khách ra về như vậy hả? Ít ra cũng mời nước chứ?”

Cha Seong Hyun nói với vẻ mặt khó tin, Ji Heon cũng đáp lại bằng vẻ mặt khó tin chẳng kém:

“Cậu là khách của tôi chắc, tôi biết gì đâu cơ chứ?”

“Vận động viên nhà anh gài tôi cơ mà, bảo tôi tới rồi lại đi ngủ trương thây còn gì? Anh quá đáng thật đấy.”

“Giữa chúng ta… đã thế mà anh còn cư xử vậy được sao?” Cha Seong Hyun kéo tay áo Ji Heon, nũng nịu như thiếu nữ vừa đôi mươi.

“Giữa chúng ta? Tôi với cậu có cái quái gì với nhau chứ?”

Ji Heon hỏi với vẻ mặt hoang mang, Cha Seong Hyun thấy vậy liền tỏ vẻ ngạc nhiên: “Hả?”

Qua cặp kính râm, Ji Heon có thể thấy rõ đôi mắt tròn xoe như thỏ của tên Alpha vô sỉ này cong như trăng khuyết, nhưng mỗi chữ nói ra lại cứ như mang theo âm thanh nức nở…

“Mối quan hệ của chúng ta… nói ở đây được không? Anh chắc chứ?”

Ji Heon nuốt nước bọt, hai mắt cảnh giác ngó nghiêng xung quanh, dù thực sự anh và hắn không có chút quan hệ nào thì anh vẫn chột dạ, lỡ ai đi ngang qua thấy cảnh này, có khi mai các báo sẽ giật tít: Quản lý của vận động viên Kwon Jae Kyoung có mối quan hệ mờ ám với Cha Seong Hyun? Mối tình tay ba? Ai là kẻ thứ ba?…. chỉ mới nghĩ đến thôi mà Ji Heon đã có cảm giác muốn chôn sống Cha Seong Hyun luôn cho rồi…

Cuối cùng, Ji Heon đành tặc lưỡi, ra hiệu cho Cha Seong Hyun:

“Đi qua đây với tô.”

Ji Heon kéo Cha Seong Hyun đến khu vực hút thuốc phía sau tòa nhà. Tầm này cũng không có ai lảng vảng quanh đây, cũng thuận tiện cho anh với cái tên Alpha chết bầm họ Cha tâm sự.

“Uầy, chỗ này được đấy.”

Cha Seong Hyun tháo kính râm, bỏ vào túi áo khoác, ngồi xuống ghế dài đặt ngay trước thùng gạt tàn. Ji Heon ngồi xuống ghế đối diện. Vừa lấy bao thuốc ra khỏi túi quần sau, anh vừa hỏi Cha Seong Hyun:

“Cũng vừa hay, tôi đã nghĩ nếu có dịp gặp lại, tôi phải hỏi cậu câu này mới được, hôm đó, sao cậu lại nói như thể cậu với Jae Kyoung có gì đó mờ ám với nhau vậy? Thực tế ra sao thì Jae Kyoung nói cho tôi biết rồi nên cậu đừng có lươn lẹo nữa.”

Ji Heon cứ tưởng hắn sẽ chối bay chối biến, nhưng thật bất ngờ, Cha Seong Hyun lại gật đầu:

“Chỉ là… thấy vui thôi.”

Vui cái quần què. Ji Heon thầm chửi rủa trong lòng.

“Không vui chút nào đâu cậu Cha Seong Hyun. Tôi chỉ thấy trẻ con thôi.”

Ji Heon ngậm điếu thuốc. Vừa châm lửa, anh vừa rít một hơi dài rồi phả khói ra, nói thêm:

“Nhưng nếu cậu thực sự thấy vui với trò đó thì tôi cũng có cách nào đâu.”

“Anh à, anh bắt đầu quá đáng rồi đấy.”

Cha Seong Hyun cười cười, cũng lấy thuốc ra châm lửa. Hắn rít một hơi dài rồi phả làn khói nồng mùi nicotin vào lòng bàn tay, nói:

“Hơi khó để thừa nhận nhưng thật ra tôi cũng có quyền ghen tị mà đúng chứ?”

Cha Seong Hyun vừa nói vừa lắc lắc cái tay đang cầm điếu thuốc trước mặt Ji Heon:

“Với tôi thì bảo tôi đừng mở miệng, phí cả khuôn mặt, còn đứng trước cái người giống tôi thì lại giữ kẽ hết mức vì sợ lỡ lời, sợ mắc sai lầm! Tôi chỉ ghen tị một chút thôi mà, có phải tội to tày trời đâu? Anh nói thử xem? Tôi không được ghen tị à? Cậu ta còn lo lắng suốt cả ngày chỉ vì lỡ phạm phải lỗi với cái người giống tôi, trong khi chả thấy cậu ta ăn năn khi cho tôi leo cây bao giờ?”

Cha Seong Hyun phẫn nộ nói. Ji Heon nghe tai trái ra tai phải, chẳng bận tâm lắm, cho đến khi nghe thấy câu chốt cuối cùng.

“Khoan, lỗi gì cơ? Lỗi nào?”

“Thì là cái hôm cậu ta não rút gân, đứng trước bàn dân thiên hạ, hỏi người nào đó có phải Beta không đấy.”

“À, chuyện đó ấy hả.” Ji Heon lẩm bẩm. Lúc đó thái độ của Jae Kyoung tự tin đến mức, anh cứ tưởng cậu ấy chẳng biết mình sai ở đâu.

Ai ngờ chuyện đó lại khiến cậu ấy để tâm đến vậy cơ chứ.

“Cậu ta bảo hình như ngửi thấy pheromone nên hỏi tôi, nếu báo cáo lên công ty để họ chuyển lời đến cái người đó thì có bị coi là quấy rối tình dục hay đại loại thế không. Tôi mới bảo, nếu cậu ta không muốn cả công ty biết thì cứ tự nói thẳng với người ta là được, à đương nhiên là nếu hai bên có quen biết thì hãy làm thế.”

“…..”

Đúng là chả được cái gì ngoài cái xúi dại….

Nhưng rốt cuộc Kwon Jae Kyoung sai ở đâu nhỉ? Ji Heon nghiêm túc suy nghĩ. Sai ở đâu mà cậu ấy lại vụng về và chẳng khéo léo chút nào trong chuyện tình cảm vậy? Và sai ở đâu mà cậu ấy lại cứ chân thành với anh như vậy? Khiến Ji Heon vừa áy náy, vừa xót xa.

“Thế là tôi hỏi cậu ta thích ai, sao lại nói ra mấy lời như thế, rồi mới được vinh hạnh biết mọi chuyện. Từ đó, mỗi lần gặp Jae Kyoung, tôi lại hỏi thăm xem chuyện thế nào rồi. Nghĩ chắc cậu ta cũng chẳng có ai để tâm sự chuyện này, mà tôi lại biết rõ ngọn ngành nên mới nói chuyện với cậu ta nhiều hơn.”

Tóm lại, cả hai chỉ là bạn bè. Nói chính xác hơn thì là bạn bè chuyên tư vấn tình cảm… à không, cũng chẳng phải tư vấn. Nhìn Jae Kyoung thì có vẻ cậu ấy chẳng nhận được lời khuyên hữu ích nào từ Cha Seong Hyun cả. Nếu được một cao thủ tình trường như Cha Seong Hyun tư vấn đúng đắn, chắc cậu ấy đã không hành xử vụng về như thế, việc duy nhất tên này làm chắc chỉ có xúi dại.

“Ừm, ra là vậy.”

Ji Heon lẩm bẩm như đang nói với chính mình. Rồi anh phủi tàn thuốc vào gạt tàn, giả vờ như đang nói đùa:

“Vậy lần tới, nếu Jae Kyoung lại tâm sự thì cậu bảo cậu ấy bỏ cuộc đi nhé? Nhìn là biết không có khả năng rồi.”

“Anh quản lý à, tự nói đi chứ. Tôi có phải bồ câu đưa thư đâu.”

Cha Seong Hyun lập tức từ chối. Quả nhiên là dân chuyên hóng drama, chỉ đứng ngoài xem cho vui chứ nhất quyết không dính vào mấy chuyện phiền phức.

“Sao anh lại từ chối?”

Cha Seong Hyun vừa phủi tàn thuốc vừa hỏi. Ghét phiền phức nhưng lại tò mò, đúng là mâu thuẫn thật đấy.

“Câu hỏi đó nghe lạ lắm đấy.”

Ji Heon cười nói.

“Lạ? Chỗ nào?”

“Nghe như cậu không hiểu sao tôi lại từ chối ấy.”

“Không được từ chối sao?” Ji Heon cố tình nói với giọng điệu chán nản.

“Cứ ai thích tôi thì tôi phải chân thành cảm tạ rồi nắm tay hẹn hò hết à?”

“Không phải vậy nhưng…”

Cha Seong Hyun ngậm điếu thuốc, ậm ừ một lúc rồi nói tiếp:

“Anh có ghét Jae Kyoung đâu.”

“Cậu Cha Seong Hyun này, khoảng cách giữa không ghét và thích theo mối quan hệ nam nữ nó hơi xa đấy, không ghét, không có nghĩa tôi sẽ nhận lời mà.”

Cha Seong Hyun có hơi ngạc nhiên, bật thốt lên: “Ồ”.

“Không ngờ đối với chuyện này anh lại dứt khoát đến thế.”

“Đáng ngạc nhiên vậy sao?”

“Tôi cứ tưởng anh thuộc kiểu người chỉ cần không ghét là sẽ đồng ý hết.”

“Cậu…. căn cứ vào đâu để kết luận vậy?”

“Ừm… tướng mạo?”

Nghe Cha Seong Hyun nói, Ji Heon vô thức bật cười, không nhịn được khẽ chửi thề: “Mẹ kiếp!”

“Sao đột nhiên lại chửi thề thế? Tôi sợ đấy!”

Cha Seong Hyun giật thót, trông cứ như vừa bị ai đó giẫm vào chân lúc đang ngủ.

“Tôi nói vậy vì tôi là kiểu người đó đấy, làm sao nào? Hai ta có ngoại hình khá tương đồng nên tôi cứ thế suy ra anh đấy, không được à?”

Nói cách khác, đó chỉ là mấy lời nhảm nhí, chẳng có căn cứ khoa học hay logic gì cả. Nhưng khi Cha Seong Hyun lấy chính hắn ra làm ví dụ thì nghe lại có vẻ thuyết phục.

Đây chính là nỗi khổ của những người có tướng mạo giống nhau sao? Ji Heon thở dài nặng nề, đồng thời cũng phả ra khói thuốc:

“Được, cậu có quyền phán đoán hay suy luận nhưng tôi thật sự không phải kiểu như vậy. Tôi ghét phải chịu trách nhiệm.”

“Hửm?”

Cha Seong Hyun mỉm cười như thể đang muốn hỏi: “Thật sao?”.

Hầy, đúng là…. Ji Heon lại cười rồi chửi thề, nhưng lần này, anh chỉ chửi thầm trong bụng.

Phả nốt hơi thuốc cuối cùng, Ji Heon đứng dậy, phủi tàn thuốc vào gạt tàn. Rồi anh dập hẳn điếu thuốc, bình thản nói:

“Tôi thừa nhận, đúng là hồi đại học tôi cũng y hệt như cậu nói.”

“Đấy, tôi biết mà. ”

Cha Seong Hyun vênh mặt. Ji Heon phớt lờ thái độ gợi đòn của hắn, lại thả mình ngồi xuống ghế, nói tiếp:

“Trước đó tôi chỉ biết bơi lội, chưa từng yêu đương gì cả. Mà lúc lên đại học tôi bỏ bơi rồi, chẳng còn lý do gì để từ chối nữa, nên ai ngỏ lời, tôi đều đồng ý hết.”

Vừa dập xong điếu thuốc, không hiểu sao Ji Heon lại tiếp tục lên cơn thèm thuốc. Luôn là như vậy, cứ hút rồi lại dập, dập rồi lại hút. Bàn tay anh lại tự động mò vào túi quần sau.

“Chẳng mối tình nào kéo dài. Tính tôi thì chắc cậu cũng đoán được, chẳng bao giờ nói lời chia tay trước, cứ đợi đối phương chủ động. Mà lúc đó thì cảm xúc của tôi cũng cạn sạch.”

Ji Heon lấy một điếu thuốc mới, châm lửa. Có lẽ vì thiếu nicotin nên anh thấy hơi bồn chồn. Ji Heon rít vài hơi liên tục, thở ra làn khói trắng, giọng đều đều:

“Lúc nào cũng vậy. Tôi cũng không biết sao, nhưng tôi chả làm cái gì bền lâu được cả. Yêu đương cũng thế, công việc cũng thế, ước mơ cũng vậy, cái gì cũng chỉ một nửa, luôn dang dở, luôn nửa vời, khiến chính tôi cũng cảm thấy phát ngán, nhưng biết sao được, bản chất tôi đã tệ sẵn rồi.”

“Sao đột nhiên anh lại nhận định mình kỳ cục thế?”

Cha Seong Hyun trợn tròn mắt, vẻ mặt ngạc nhiên thấy rõ.

“Tự nhận thức chính mình thôi.”

Ji Heon cười nói:

“Jae Kyoung không có lý do gì để hẹn hò với một người bên ngoài thì tử tế, nhưng bên trong lại mục ruỗng như tôi hết.”

“Cậu ấy chân thành lắm.” Ji Heon vừa thở ra khói thuốc vừa nói. Dù nói như đùa, nhưng những lời vừa rồi, Ji Heon hoàn toàn thật lòng. 

Jae Kyoung tuy ăn nói cộc cằn, cư xử vụng về nhưng lại rất chân thành với người mình thích. Một người như vậy, nên tìm đối tượng yêu đương có thể chung thuỷ một lòng, có trách nhiệm, sẽ ở bên cạnh cậu ấy lâu dài, chứ không phải kẻ thứ gì cũng dang dở như Ji Heon.

“Anh quản lý biết gì không, điểm tôi thấy buồn cười là anh tự nhận mình có bề ngoài tử tế đấy.”

Cha Soeng Hyun không ngại bổ thêm một đao.

Ji Heon không đáp, chỉ lẳng lặng hút thuốc. Nhưng anh chợt nhận ra, anh chẳng cảm nhận được chút mùi vị nào.

Anh biết rõ triệu chứng này. Trước đây anh đã từng trải qua vài lần. Nó là một trong những tác dụng phụ điển hình của thuốc ức chế pheromone. Không phải triệu chứng to tát như mất hẳn khứu giác, mất vị giác gì, chỉ đơn giản là tâm trạng chùng xuống đến mức không cảm nhận được vị thuốc lá nữa.

Tất nhiên, nếu để lâu dài thì tình trạng mất khứu giác, mất vị giác cũng sẽ xuất hiện đấy. Vì thuốc tác động mạnh vào hormone nên hệ thần kinh giao cảm và đối giao cảm bị rối loạn, khiến hệ thần kinh tự chủ hoạt động bất thường. Rối loạn thần kinh tự chủ là một trong những tác dụng phụ hiếm gặp nhưng nguy hiểm nhất của thuốc ức chế pheromone.

Ji Heon chưa từng bị đến mức đó. Những tác dụng phụ anh gặp phải cho đến nay chỉ là đau đầu, đau bụng, buồn nôn, những triệu chứng rất nhẹ. Chúng cũng không xuất hiện ngay sau khi cấy chip. Thông thường, phải mười ngày đến nửa tháng sau, anh mới bắt đầu cảm thấy cơ thể có gì đó không ổn.

Tuy nhiên, trước đó cũng có một vài dấu hiệu. Chẳng hạn như tâm trạng Ji Heon đột nhiên tụt dốc không rõ nguyên do, rồi lại đột ngột phấn chấn, cứ lên xuống thất thường còn hơn biểu đồ kinh tế thế giới.

Nhìn trên góc độ y học, đó chính là tác dụng phụ đầu tiên xuất hiện và nó cũng ở mức độ nhẹ nhất. Nhưng nhiều lúc, Ji Heon không biết đó là tác dụng phụ của thuốc ức chế nên anh cứ mặc kệ, nghĩ rằng: “Dạo này mình hay cảm thấy buồn vui lẫn lộn, chắc do thời tiết chuyển mùa”.  Rồi sau đó, khi các triệu chứng như đau đầu, đau bụng, buồn nôn lần lượt ghé thăm, anh mới nhận ra nó là tác dụng phụ.

Đau đầu, đau bụng cũng khó chịu đấy, nhưng với Ji Heon, việc cảm xúc bất ổn thế này mới là điều khiến anh mệt mỏi nhất. Chắc cũng vì nguyên do này mà trưởng nhóm Lee mới nói trông anh sa sút hẳn. Tâm trạng khi vui thì lâng lâng như bay, khi buồn thì lại tụt xuống vực sâu, khiến Ji Heon ngày càng khó kiểm soát bản thân.

Đặc biệt, khi ở bên Jae Kyung, tình trạng này trở nên nghiêm trọng hơn hẳn. Anh vừa cười vì hành động đáng yêu của Jae Kyung, vừa nghĩ mình không có tư cách thấy cậu ấy đáng yêu như vậy, tâm trạng sẽ lập tức chùng xuống. Nếu hình dung thì cảm xúc của Ji Heon như quả bóng bàn vậy, hết nảy lên rồi lại nảy xuống, chả bao giờ ở thế cân bằng.

Thế mới thấy, pheromone thật sự khốn nạn. Chẳng có ích lợi gì cho cuộc sống con người thì cũng thôi đi. Ngay cả thuốc lá, thứ được coi là đại diện tận cùng của sự vô ích, trăm hại chẳng có lấy một lợi, còn có tác dụng giải tỏa căng thẳng tạm thời.

Nhưng đen đủi làm sao, giờ đây, ngay cả điếu thuốc nhỏ nhoi, Ji Heon cũng chẳng cảm nhận được mùi vị nữa, nguyên nhân lại là vì pheromone. Ji Heon cuối cùng cũng bỏ cuộc, dụi điếu thuốc còn hơn nửa vào gạt tàn rồi nói:

“Cậu Cha Seong Hyun này, cậu đã từng tiếp xúc với pheromone của Omega chưa?”

“Rồi chứ.”

“Cậu cảm thấy thế nào?”

Cha Seong Hyun ngậm điếu thuốc, nhíu mày, ậm ừ một lúc:

“Nếu nói thật hết thì anh trai ngây thơ của chúng ta sẽ bị sốc mất.”

“Tôi trông ngây thơ lắm à?”

Ji Heon khoanh chân, mỉm cười thân thiện.

“Anh chưa trải qua kỳ phát tình nhỉ?”

“Ừm.”

“Thế thì là ngây thơ đấy anh à.”

Cha Seong Hyun phì cười, đưa điếu thuốc đã cháy gần hết lên miệng. Ji Heon đợi hắn rít nốt hơi cuối cùng rồi mới hỏi:

“Khi nhìn thấy người phát ra pheromone, cậu cảm thấy thế nào?”

“Cảm thấy thế nào là sao?”

“Cậu…. có đột nhiên cảm thấy thích người đó không? Có thấy người đó đáng yêu không?”

Cha Seong Hyun suýt thì đánh rơi điếu thuốc chỉ còn một mẩu, cười phá lên. Hắn cười hẳn một lúc lâu như thể vừa nghe được chuyện gì đó hài dữ lắm, hắn nhìn chằm chằm Ji Heon, nhấn mạnh:

“Anh quản lý này, nói anh ngây thơ quả không sai.”

“Không tin được mà, thích á?” Cha Seong Hyun lại phì cười, dụi tàn thuốc vào gạt tàn. Hắn lấy chiếc kính râm móc trên túi áo ra, vừa đẩy nó lên sống mũi, vừa nói.

“Không có chuyện đó đâu ạ!”

“Trước hết, khi tiếp xúc với pheromone đủ mạnh để kích hoạt kỳ động dục của Alpha, chức năng suy nghĩ của cả hai bên sẽ tạm ngừng hoạt động. Làm quái gì có thời gian để cảm nhận xem có thích hay không thích cơ chứ? Nói thật với anh, đa phần còn chẳng biết đối phương là ai. Mắt, mũi, miệng ở đâu cũng chẳng thấy, bên kia chỉ thấy cái lỗ cần đút vào và bên nọ chỉ quan tâm đến cái dương vật sẽ đâm vào mình. Đối với tôi là thế, đối tác của tôi cũng vậy.”

Đột nhiên nghe được từ ngữ thô tục trắng trợn, Ji Heon giật thót, vội nhìn bốn phương tám hướng. May mắn, xung quanh băng ghế vẫn chả có ai ngoài hai người bọn họ.

Thấy Ji Heon thở phào nhẹ nhõm, Cha Seong Hyun toét miệng cười. Hắn thong thả chỉnh kính râm cho ngay ngắn rồi nói:

“Anh quản lý ngây thơ của tôi ơi, trải nghiệm một lần đi, rồi anh sẽ hiểu.”

◆◇◆

Trận chung kết bơi hỗn hợp 200m nam bắt đầu sau 9 giờ tối. Đây là trận chung kết cuối cùng của Kwon Jae Kyung tại Giải vô địch Thái Bình Dương lần này, giới truyền thông đã quảng bá rầm rộ, nó chính là cuộc đối đầu định mệnh với đối thủ truyền kiếp của Kwon Jae Kyoung – Noah Kenny, nên sự quan tâm của công chúng dành cho ngày cuối cùng này vô cùng lớn.

Vé xem trận đấu đã bán hết từ lâu, các đài truyền hình mua bản quyền phát sóng cũng liên tục đưa tin quảng cáo từ vài ngày trước.

Cả đất nước hồi hộp chờ đợi một trận đấu đỉnh cao, nhưng khi trận đấu bắt đầu, chẳng ai còn thời gian để hồi hộp nữa.

Chặng đua hỗn hợp bắt đầu bằng kiểu bơi bướm, nên 50m đầu tiên, thường thì Noah luôn chiếm ưu thế. Nhưng lần này lại khác, ngay từ khi xuất phát, Jae Kyoung đã dẫn trước một khoảng cách khá xa, cậu ấy đã duy trì vị trí dẫn đầu suốt cả trận đấu. Khoảng cách giữa cả hai cứ thế, ngày càng kéo giãn trong suốt phần bơi ngửa và bơi ếch, và đến phần bơi tự do, nội dung sở trường của Jae Kyung, khoảng cách giữa cả hai đã lên đến hơn 10m.

Cuối cùng, đúng như lời tuyên bố ở nhà hàng trước đó, Jae Kyung đã bỏ xa Noah hơn 4 giây, giành huy chương vàng, đồng thời phá kỷ lục thế giới nội dung bơi hỗn hợp 200m nam do chính cậu ấy lập nên tại Giải vô địch thế giới hai năm trước.

Kwon Jae Kyoung cũng lập thêm một kỷ lục mới, trở thành vận động viên đầu tiên giành 6 huy chương vàng tại Giải vô địch Thái Bình Dương.

Ngay sau khi trận đấu kết thúc, lễ trao giải cũng nhanh chóng được chuẩn bị. Trong khi các nhân viên đang tất bật chuẩn bị bục trao giải, Ji Heon tiến về phía phòng chờ dành cho các vận động viên.

Trên đường đi, vài người nhận ra Ji Heon đã gửi lời chúc mừng đến anh. Bao gồm cả các huấn luyện viên của những đội tuyển khác đã có mặt ở trận chung kết. Có vẻ như ai cũng đoán trước được kết quả Jae Kyung sẽ giành huy chương vàng, nên không có những lời khiêu khích trẻ con nào quá mức, bọn họ chỉ giơ hai ngón tay cái lên, hô to: “Good, Kwon Jae Kyoung good!”

Thậm chí, huấn luyện viên đội Úc cũng mỉm cười rạng rỡ, gửi lời chúc mừng. Ji Heon cũng cười đáp lại, bắt tay ông ấy và gửi lời động viên đến Noah. Anh nói những lời xã giao như: Jae Kyung có thể trở thành một vận động viên xuất sắc thế này cũng một phần nhờ vào Noah, trong suốt giải đấu, cậu ấy cũng đã nhận được nhiều sự giúp đỡ của Noah, bọn họ còn ăn tối và trò chuyện cùng nhau mấy hôm trước, Noah là một người bạn tốt, hãy gửi lời động viên của anh đến cậu ta, vân vân và mây mây. 

Vừa dứt lời, khi anh định bước vào phòng chờ của Jae Kyung thì…

“Anh? Anh ơi! Anh Ji Heon!”

Nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, Ji Heon quay đầu lại: “Hửm?”

Bà Shim đang đi về phía anh, đi bên cạnh bà là chàng trai trẻ trông rất sáng sủa, điển trai.

“Anh, anh còn nhớ em không?”

Chàng trai trẻ mỉm cười hỏi. Ji Heon ngơ ngác nhìn một lúc rồi kêu lên:

“Ấy! Cậu…”

Ji Heon ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, còn Jae Jun thì bật cười vui vẻ. Cậu để mẹ mình lại phía sau, chạy đến ôm chầm lấy Ji Heon.

“Không thể tin được, mười năm rồi đấy anh à!”

Jae Jun ôm chặt Ji Heon, nét mặt ngập tràn sự vui vẻ.

“Đúng vậy!”

Ji Heon cũng nở nụ cười tươi, vòng tay ôm lại Jae Jun.

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

phía sau sân khấu
Phía Sau Sân Khấu
13/05/2025
biaguidentoi2
Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em
14/05/2025
hyung
Hyung, Em Đã Lớn Rồi! – P.S
04/05/2025
bia
Mùa Xuân Quay Về
09/05/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
hi88 789club 789 club Link vào 8live Nhat vip Sun win Thabet Link vào Debet Yo 88 tải app Uk88 hello88 uk88 luckywin go88 net https://go886.me/ https://88vn.network/ tỷ lệ cá cược bóng đá vinbet sanvip UK88 vin777 ee88 https://jun8818.shop/ https://jun8818.live/ https://jun8818.us/ https://jun8818.info/ https://jun8818.cloud/ https://jun8818.pro/ https://jun8818.net/ https://jun8818.xyz/ https://jun8818.me/ https://jun8818.org/ https://shbet188.shop/ https://shbet188.us/ https://shbet188.xyz/ https://shbet288.tech/ https://shbet288.today/ https://shbet288.store/ https://shbet188.ink/ https://shbet188.cloud/ https://shbet188.pro/ https://shbet188.me/ https://shbet188.org/ https://hi8818.online/ https://hi8818.cloud/ https://hi8818.us/ https://hi8818.blog/ https://hi8818.xyz/ https://hi8818.me/ https://hi8818.ink/ https://hi8818.site/ https://hi8818.com/ https://ahihi88.host/ https://new8818.ink/ https://new8818.site/ https://new8818.vip/ https://new8818.club/ https://new8818.biz/ https://new8818.today/ https://new8818.co/ https://new8818.online/ https://new8818.live/ https://new8818.us/ https://new8818.info/ https://new8818.cloud/ https://new8818.pro/ https://new8818.xyz/ https://new8818.me/ https://new8818.org/ https://new8818.net/ https://789bet.asia/ https://789bet188.site/ https://789bet188.vip/ https://789bet188.club/ https://789bet188.biz/ https://789bet188.tech/ https://789bet188.co/ https://789bet188.online/ https://789bet188.live/ https://789bet188.info/ https://789bet188.cloud/ https://789bet188.pro/ https://789bet188.xyz/ https://789bet188.today/ https://789bet188.us/ RR88 Test

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation