DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 35
- Trang Chủ
- DASH (BL NOVEL Hàn)
- VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 35 - Đối với Jeong Ji Heon, Kwon Jae Kyoung vẫn luôn là sự tồn tại đặc biệt
VOL 2 – Chặng Lặn Sâu – Chương 35: Đối với Jeong Ji Heon, Kwon Jae Kyoung vẫn luôn là sự tồn tại đặc biệt
“Nhưng tôi nói thật đấy, cậu đã bơi rất tốt.”
“Cảm ơn đàn anh!”
Han Yu Seong nở nụ cười rạng rỡ, tràn đầy tự hào.
Vẻ mặt này của cậu ta, đối với một Jeong Ji Heon đã quen nhìn biểu cảm dửng dưng, như thể mọi lời khen đều là lẽ đương nhiên của Jae Kyoung thì thật sự rất mới mẻ. Muốn khích lệ tinh thần của lứa vận động viên trẻ tuổi, Ji Heon cũng không tiếc lời động viên:
“Không như cự ly ngắn, ở cự ly dài, Hàn Quốc chúng ta hiếm khi giành được huy chương. Nên mọi người thường có cái nhìn không mấy khả quan đối với mấy chặng đua đường dài. Để phá vỡ định kiến đó thì việc giành huy chương ở một giải đấu lớn như thế này là cách tốt nhất, và lần này, vận động viên Yu Seong à, cậu đã làm rất tốt.”
“Làm… làm gì được như anh nói đâu ạ!”
“Cứ tiếp tục cố gắng phát huy nhé.”
Ji Heon vừa dứt lời, Kim Ki Seok đang đứng quan sát phía sau đột nhiên lên tiếng:
“Năm sau, cậu ấy còn dự định sẽ thử sức ở nội dung bơi hỗn hợp cá nhân tại Thế vận hội Olympic đấy.”
“À, vậy sao.”
Ji Heon cảm thấy hơi bối rối.
Lựa chọn nội dung thi đấu và thi đấu ở đâu là quyền của mỗi vận động viên, nếu có đủ năng lực thì việc thử sức ở nhiều nội dung khác nhau để tăng khả năng giành huy chương cũng là nghĩa vụ của một tuyển thủ quốc gia.
Nhưng việc quái gì phải tuyên bố cho Ji Heon biết, ngay lúc này? Nhất là còn nói trước mặt Jae Kyoung, vận động viên đã thi đấu ở nội dung bơi hỗn hợp cá nhân nhiều năm liền? Nếu Jae Kyoung không giải nghệ và tiếp tục tham gia Thế vận hội Olympic năm sau, cả hai sẽ trở thành đối thủ, cạnh tranh suất tham dự nội dung bơi hỗn hợp cá nhân tại giải Vô địch Quốc gia đấy, Kim Ki Seok nghĩ cái cậu Han Yu Seong mà bọn họ mới ký hợp đồng có thể tranh được vé của Kwon Jae Kyoung á? Nên mới ở đây khích tướng cậu ấy? Thằng cha đó có hiểu vấn đề không vậy?… Hơn nữa, việc Jae Kyoung giải nghệ vẫn chưa được chính thức xác nhận cơ mà…
Thằng cha này đột nhiên phát rồ??? Hay có âm mưu gì đó??
Ji Heon đang nhìn Kim Ki Seok với vẻ mặt khó chịu thì bất chợt Han Yu Seong gọi anh:
“Đàn anh, em đã xem rất nhiều video về màn trình diễn của đàn anh tại Berlin. Nó giống như cuốn Kinh Thánh của em vậy. Em đã nghiên cứu rất kỹ phong cách bơi của đàn anh đấy.”
“Th… thật hả?”
Ji Heon cười đáp, nhưng trong đầu anh tràn ngập đầy những dấu chấm hỏi.
Anh đã xem tất cả các trận đấu của Han Yu Seong, và anh có thể khẳng định, phong cách bơi của cậu ta hoàn toàn khác với anh. Điều này cũng dễ hiểu, vì Han Yu Seong là vận động viên cự ly dài, còn anh là cựu vận động viên cự ly ngắn. Mỗi cự ly bơi sẽ có một kỹ thuật riêng.
Ngay sau đó, có người đã lập tức giải đáp thắc mắc cho Ji Heon, nhưng đó không phải Han Yu Seong, cũng chả phải Kim Ki Seok, mà là…..
“Nếu bơi 800m kiểu đó thì vai cậu sẽ nát bét.”
Jae Kyoung nói, mắt vẫn không rời khỏi điện thoại.
“Hả…?”
Han Yu Seong ngơ ngác nhìn Jae Kyoung, cười gượng gạo, vẻ mặt lúng túng: “À, tất nhiên là tôi không bắt chước y hệt.”
“Ý tôi là tôi đã nghiên cứu, chứ không phải bắt chước theo. Tôi đã nghiên cứu và tìm ra phương pháp phù hợp với mình.”
“Sao từ đầu chả nói vậy đi, chứ Kinh với Thánh quái gì.”
Jae Kyoung hừ lạnh như thể vừa nghe được chuyện gì đó nực cười lắm, rồi bất ngờ, cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn Han Yu Seong.
“Cậu biết hai chữ Kinh Thánh có nghĩa là gì không?”
“Thì… thì là Kinh Thánh thôi?”
Han Yu Seong lắp bắp vì quá bối rối.
“Đúng vậy, Kinh Thánh là Kinh Thánh, cái này thì cậu hiểu đúng đấy.”
Giọng điệu Jae Kyoung đột nhiên dịu hẳn đi như đang nói chuyện với một đứa trẻ, nhưng chỉ trong giây lát, cậu ấy lại chuyển sang thái độ sắc bén, chỉ trích đối phương:
“Vậy nên, có thằng khốn tự cao tự đại nào, lại dám diễn giải Kinh Thánh theo ý mình chứ? Cậu có biết người ta gọi những kẻ tự tiện diễn giải Kinh Thánh theo ý muốn, rồi cứ khăng khăng rằng: thực ra nó có nghĩa là thế này, ý nghĩa thực sự của nó phải thế kia, là gì không?”
“Jae Kyoung à.”
Ji Heon vội vàng ngăn Jae Kyoung, nhưng đã quá muộn.
“Là tà giáo đấy.”
Jae Kyoung nhìn thẳng vào Han Yu Seong, nhấn mạnh từng từ. Sau đó, cậu ấy chuyển ánh mắt sang Kim Ki Seok đang đứng phía sau Ji Heon:
“Và những ai đi chung thường là kẻ lừa đảo tráo trở.”
“Jae Kyoung à, Kwon Jae Kyoung.”
Ji Heon gọi Jae Kyoung bằng giọng bình tĩnh nhất có thể rồi tiến lại gần cậu ấy.
“Dừng lại đi.”
Ji Heon đặt tay lên vai Jae Kyoung. Jae Kyoung liếc nhìn Ji Heon rồi lại cúi xuống, dán mắt vào màn hình điện thoại. Ji Heon vỗ nhẹ vai, trấn an Jae Kyoung, sau đó quay sang xin lỗi Han Yu Seong:
“Xin lỗi cậu, cậu ấy đang hơi căng thẳng trước trận đấu.”
Anh cũng cúi đầu xin lỗi Kim Ki Seok.
“Xin lỗi anh.”
“Không sao, không sao đâu.”
Kim Ki Seok mỉm cười xua tay.
“Đang giờ nghỉ ngơi của hai người mà. Chúng tôi đã quá vô ý, phải là chúng tôi xin lỗi mới đúng.”
Kim Ki Seok liên tục xin lỗi rồi nhanh chóng đưa Han Yu Seong vẫn còn đang sững sờ vì sốc ra khỏi phòng.
Trông thái độ của Kim Ki Seok….Dường như hắn không hề khó chịu mà còn có vẻ thích thú khi bị Jae Kyoung làm bẽ mặt như vậy thì phải..
Bố khỉ lũ khốn này, chỉ biết chơi bẩn…
Ji Heon thầm chửi rủa trong lòng rồi lại vỗ vai Jae Kyoung.
“Đừng để bị lôi kéo vào chuyện này, không cần thiết đâu.”
“Lôi kéo cái gì mà lôi kéo. Em chỉ dạy cho thằng đó một bài học vì dám nói nhảm trước mặt anh thôi.”
Jae Kyoung vẫn nhìn điện thoại, thanh âm đều đều.
“Ừm, tôi biết, sau này cứ mặc kệ bọn họ đi.”
Lúc này, Jae Kyoung mới ngẩng đầu lên, nhìn Ji Heon đang đứng bên cạnh.
“Tại sao em phải làm vậy?”
“Jae Kyoung à.”
“Em không thích. Em không thích việc bọn họ nói năng ngu ngốc như vậy trước mặt anh.”
“Sao lại mắng người ta nữa.”
Ji Heon bật cười trước cách diễn đạt mạnh bạo của Jae Kyoung. Jae Kyoung bực bội nhấn mạnh: “Nói chuyện kiểu đó, không ngu ngốc thì là gì.”
“Kinh Thánh thì phải xem và làm theo chứ, nghiên cứu với biến tấu cái quái gì. Nếu muốn sửa sao thì sửa, vậy Kinh Thánh của thằng đó cũng mất giá quá đấy, nó mua hàng giả à? Muốn lấy lòng người khác đến mức mặt dày mày dạn, lời lẽ gì cũng phun ra được. Coi thường người khác quá thể!”
Thật lòng mà nói, Ji Heon cũng thấy phong cách bơi của anh chẳng có gì đáng để học tập. Anh cũng không sử dụng kỹ thuật bơi lội gì mới mẻ, chỉ chăm chỉ làm theo những gì huấn luyện viên dạy, một kiểu bơi vô cùng cổ điển, ai chẳng làm được. Nhưng anh biết, Jae Kyoung đã nỗ lực và tỉ mỉ như thế nào để duy trì tư thế bơi giống anh nhất, nên anh không thể nói ra điều đó.
“Ừm, tôi hiểu ý cậu mà.”
Ji Heon gật đầu lia lịa.
“Nhưng cậu tức giận thế này là mắc bẫy của bọn họ đấy, cái tên Kim Ki Seok thần kinh kia cố tình chọc tức cậu thôi.”
“Tên đàn ông lùn tịt lúc nãy là Kim Ki Seok sao?”
“Ừm….”
“Ý anh là, hắn làm vậy để trả thù vì bị em làm bẽ mặt hôm ở văn phòng phó chủ tịch Liên đoàn đúng không?”
Jae Kyoung hỏi với vẻ khó tin.
“Không hẳn, một phần thôi, tôi nghĩ phần lớn vì hắn là nhân viên Karba.”
“Sao cơ? Hôm đó hắn nói không phải mà.”
“Hắn nói mồm đấy.”
Ji Heon cười khẩy.
“Hắn làm việc cho một công ty quản lý khác, nhưng hình như công ty đó bị Karba thu mua rồi, hai bên sắp sáp nhập.”
Jae Kyoung chợt hiểu ra vấn đề. Có vẻ như, cuối cùng cậu ấy cũng hiểu, tại sao Kim Ki Seok lại công khai ủng hộ Karba ở văn phòng Liên đoàn ngày hôm đó.
“Đúng là…. em nên gọi là gì đây, vô công rỗi nghề, vật hợp theo loài?”
Jae Kyoung lẩm bẩm với vẻ khinh bỉ, rồi lại quay sang Ji Heon:
“Kar gì thì kệ nó đi, nhưng tại sao tên đó lại nói những lời ngu ngốc như vậy trước mặt anh?”
“Tên đó” mà Jae Kyoung nhắc đến chắc hẳn là Han Yu Seong.
“Cậu ta chắc chỉ nói bâng quơ, nói đại vậy thôi.”
Ji Heon nói với giọng không mấy quan tâm.
“Chắc cậu ta không có ý đồ gì đâu. Chỉ muốn nịnh nọt lấy lòng, nhưng không có nhiều kinh nghiệm giao tiếp xã hội nên mới thế.”
Ji Heon buông tay khỏi bả vai Jae Kyoung mà anh vẫn nắm chặt nãy giờ ra, đi đến chiếc giường massage đặt đối diện, thả người ngồi lên đó, từ tốn nói:
“Jae Kyoung này, cậu đừng gây sự với các vận động viên khác, các công ty quản lý, tôi sẽ không can thiệp, nhưng các vận động viên thì đừng.”
“Cậu chắc cũng biết rõ. Tình hình của các vận động viên bơi lội nước mình khó khăn như thế nào, mỗi mùa giải là mỗi lần áp lực đè nặng trên vai. Họ đã nỗ lực rất nhiều trong môi trường tồi tệ như thế để đạt được thành tích. Trừ khi ai đó cố tình gây sự với cậu, không thì cứ bỏ qua đi nhé.”
“Tôi cũng thấy hơi tiếc cho Han Yu Seong.”
Ji Heon nở nụ cười cay đắng: “Giành được huy chương 800m ở một giải đấu quốc tế lớn như thế này là một thành tựu rất đáng ngưỡng mộ, nhưng cái bóng của Jae Kyoung nhà chúng ta lớn quá, che lấp cậu nhóc đó luôn rồi, chẳng ai nhắc đến cậu ta cả.”
Đúng như vậy. Giải vô địch Thái Bình Dương dù sao cũng là một giải đấu quốc tế lớn, việc giành huy chương đồng ở đây là một thành tích đáng nể. Nếu là lúc khác, giới truyền thông đã đồng loạt ca ngợi Han Yu Seong, nhưng trùng hợp làm sao, lại đúng ngay thời điểm nhạy cảm, thành tích Grand Slam của Jae Kyoung đã lấn át tất cả, khiến cậu ta chẳng được ai chú ý. Không chỉ Han Yu Seong, mà tất cả các vận động viên bơi lội đang có mặt ở giải đấu Thái Bình Dương lần này cũng gặp chung tình trạng đó. Các phương tiện truyền thông, báo đài, tất cả đều chỉ đưa tin về Jae Kyoung. Vì vậy, dần dần đã xuất hiện những bài báo mang giọng điệu chỉ trích, cho rằng ban tổ chức chỉ quan tâm đến việc vận động viên nước nhà đạt Grand Slam, mà chẳng may may bận tâm đến các vận động viên khác, ở những nội dung thể thao khác, liệu như vậy có xứng đáng đăng cai tổ chức một giải đấu quốc tế hay không, vân vân….
“Vậy nên, nhớ lời tôi nói nhé, nếu đó là các vận động viên, thì cậu hãy cố bỏ qua, hạn chế đừng gây sự.”
Ji Heon còn muốn nhấn mạnh, dù là Han Yu Seong hay bất kỳ ai khác cũng không phải đối thủ của Jae Kyoung, nên cậu ấy không cần phải bận tâm làm gì. Nhưng nghĩ đến thái độ vừa nãy Jae Kyoung, Ji Heon lại thôi.
Jae Kyoung chắc hẳn cũng hiểu ý anh. Tuy nhiên, cậu ấy vẫn im lặng. Không như mọi khi, cậu ấy chẳng hề hờ hững đáp lại: “Em biết rồi”, mà chỉ lặng lẽ nhìn Ji Heon đang ngồi đối diện.
Một lúc lâu sau, Jae Kyoung mới đột ngột lên tiếng:
“Trước đây, mỗi khi thấy anh đối xử dịu dàng với tất cả mọi người, em thật sự rất thích.”
“Lúc đó, cả trung tâm thể thao Ilsan, ai cũng ghét em, nhưng chỉ có anh là đối xử tốt với em.”
Jae Kyoung nói với vẻ mặt vô cảm.
“Nhưng bây giờ, em cũng rất thật lòng ghét sự dịu dàng đó của anh, vì anh dễ dàng trao cho nó cho bất kỳ ai.”
Dường như, Jae Kyoung đã quyết định sẽ nói ra tất cả những điều cậu ấy muốn. Sau khoảng thời gian dài kìm nén, cậu ấy như thùng thuốc nổ đã được châm ngòi, chỉ cần sơ hở chút thôi cũng có thể kích hoạt, cách Jae Kyoung truyền đạt suy nghĩ đến Ji Heon cũng rất trực diện, không cố gắng lựa lời hay che đậy. Thích là thích, ghét là ghét.
Nhưng nói gì nói, chàng trai trẻ này cũng quá mức tuỳ hứng rồi. Lúc trước thì bảo thích vì thế này, giờ lại bảo ghét vì thế kia, thay đổi đến mức khiến Ji Heon chóng mặt. Nhưng chính việc cậu ấy tự nhận thức được điều đó, rồi lại tự mình nói ra, chính là điểm khiến Ji Heon không cách nào ghét được Jae Kyoung, thậm chí, anh thật sự không muốn làm cậu ấy tổn thương.
“Sự dịu dàng của tôi chỉ là giả tạo thôi, nên cậu đừng bận tâm.”
Ji Heon khoanh tay nói.
Dù anh cố tình dùng giọng điệu nhẹ nhàng như đang đùa, nhưng ánh mắt Jae Kyoung vẫn lập tức trở nên sắc nhọn:
“Cả với em nữa ư? Dịu dàng anh dành cho em cũng là giả tạo sao?”
Ji Heon suy nghĩ một chút rồi trả lời:
“Không, với cậu thì không phải giả tạo.”
“Vậy thì là gì?”
Jae Kyoung hỏi ngay. Cậu ấy cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực chất đã hơi căng thẳng. Mặt khác, cậu ấy cũng có vẻ đang mong đợi điều gì đó. Nhìn Jae Kyoung lúc thì ngang ngược như xe ủi đất, lúc lại tỏ ra e dè như thế này, chả hiểu sao, Ji Heon lại thấy đáng yêu mới chết dở…
Sợ mình sẽ vô thức mỉm cười, Ji Heon cố tình mím môi, nói với giọng điệu thờ ơ:
“Là gì ấy hả? Là công việc chứ sao.”
Jae Kyoung lập tức nhíu mày. Ji Heon cứ nghĩ, cậu ấy sẽ hiểu đó chỉ là anh nói đùa, nhưng biểu cảm nhăn nhó của cậu ấy khiến Ji Heon giật mình thon thót….
“Này, tôi đùa thôi mà.”
“Anh à, anh có biết là thỉnh thoảng anh khiến người ta phát điên lên không…?”
“Không…. tôi… đùa thôi. Cậu biết mà!”
Ji Heon vội đứng bật dậy, liên tục giải thích:
“Thật đấy. Tôi cứ nghĩ cậu sẽ biết ngay là tôi đang đùa chứ.”
“Xin lỗi.” Ji Heon nhanh chóng hối lỗi.
“Dù biết là đùa thì sao ạ? Bộ em sẽ không thấy khó chịu sao?”
“Tôi biết rồi. Tôi sẽ không làm vậy nữa đâu.”
“Tôi hứa đấy.”
Ji Heon mỉm cười hối lỗi, đặt tay lên vai Jae Kyoung. Nhân cơ hội này, anh cũng nhanh chóng đẩy cậu ấy về phía sau, ép cậu ấy nằm xuống giường.
“Quan trọng hơn là, cậu mau chợp mắt chút đi. Sao lại tự làm hỏng tâm trạng của mình trong ngày vui như thế này. Tối nay, cậu sẽ là người đầu tiên giành đến 6 huy chương vàng ở giải vô địch Thái Bình Dương đấy, cậu cũng nhắn tin cho tôi bảo sẽ tranh thủ ngủ còn gì.”
“Chậc, bây giờ em còn bực anh hơn cả hai tên lúc nãy nữa.”
Jae Kyoung vẫn cằn nhằn dù vẫn thuận theo cú đẩy của Ji Heon, nằm hẳn xuống giường.
“Được rồi, tôi xin lỗi mà.”
“Anh thật sự biết lỗi sao?”
“Thật mà.”
“Vậy cho em hôn anh đi.”
… Mẹ nó, cái xe ủi đất này lại thế nữa rồi.
Hơn nữa, lần này còn ủi đất mạnh mẽ hơn… Ji Heon cố gắng không để lộ sự bối rối, nhanh tay kéo chăn đắp cho Jae Kyoung, nói: “Cậu đấy, ngủ đi rồi hãy mơ.”
“Anh quên chuyện chúng ta đã viết giấy cam kết rồi sao?”
Xe ủi đất giờ lại còn chơi chiêu bẩn, lôi cả giấy cam kết ra. Trước đây, cậu ấy cùng lắm chỉ đòi bơi chung, bắt anh bỏ thuốc lá, giờ lại đột nhiên muốn dùng giấy cam kết theo kiểu này, chắc hẳn, chuyện ở bể bơi mười ngày trước đã nạp thêm dầu loại siêu đốt cháy cho động cơ của con xe ủi đất này…..
Với kinh nghiệm chinh chiến mấy năm đại học, Ji Heon biết thừa, nếu lần này anh nhượng bộ thì coi như đời anh đi tong. Dù với bất kỳ lý do gì, chỉ cần hôm nay anh đồng ý, Jae Kyoung sẽ không còn giả vờ giữ khoảng cách với anh nữa.
“Tôi không quên. Nhưng hôn thì không được.”
Ji Heon nói với giọng điệu kiên quyết hơn hẳn bình thường.
“Sao lại không được? Đâu có vi phạm pháp lý, đạo đức hay dính dáng gì đến tài chính?”
“Chuyện liên quan đến tình dục cũng không được.”
“Trong giấy cam kết không ghi mà.”
“Vớ vẩn! Chuyện tình dục nằm trong khối đạo đức đấy còn gì!”
Ji Heon cứ thế, trợn mắt cãi bừa.
Jae Kyoung nhìn anh với vẻ mặt ngỡ ngàng, nhưng chỉ trong giây lát, cậu ấy đã nhanh chóng thay đổi chiến thuật:
“Em hiểu rồi. Em hiểu ý anh là gì rồi, nhưng tại sao cứ hôn là phải dính dáng đến tình dục? Ở Úc, người ta còn hôn nhau để chào hỏi đấy, anh hiểu không? Xã giao! Xã giao đó!”
“Thế cơ đấy? Vậy cậu thử hôn Noah trước mặt tôi xem. Nếu cậu làm được, tôi cũng sẽ làm như vậy!”
“…”
Jae Kyoung có vẻ đã bị Ji Heon làm cho cứng họng. Nhìn Jae Kyoung hiếm khi bối rối như vậy, Ji Heon không khỏi bật cười:
“Không làm được chứ gì?”
Thấy chưa, nhóc con. Trứng mà đòi khôn hơn vịt à!
Ji Heon đang thầm tự mãn với sự thông minh, nhanh trí của mình, thì Jae Kyoung đột nhiên hỏi với vẻ mặt rất nghiêm túc:
“Anh sẽ làm như vậy nghĩa là…. nếu em hôn sâu với Noah, anh cũng sẽ làm vậy với em đúng chứ?”
“Hả…?”
“Em quay video lại cho anh xem thôi được không?”
“Dù chỉ là chào hỏi, em cũng không muốn hôn người khác trước mặt anh.”
Jae Kyoung nói với giọng điệu rất dửng dưng, nhưng dường như không phải đang đùa, mà rất nghiêm túc. Sao Ji Heon có thể quên chuyện một chuyện rất đỗi quan trọng….. Bán cầu não phải của Kwon Jae Kyoung, nơi chịu trách nhiệm xử lý những câu nói đùa đã hỏng từ lâu. Cả việc tiếp nhận lẫn truyền tải đều không thể thực hiện được, cậu ấy cho rằng Ji Heon nói thật, còn đang nghiêm túc suy nghĩ xem nên thực hiện thế nào kia kìa….
“Vậy nếu em đưa lưỡi vào…”
“Đừng làm!”
Ji Heon kinh hãi hét lớn. Anh sợ Jae Kyoung sẽ thực sự quay video hôn Noah rồi gửi cho anh. Noah lại là loại người thích những trò vui, nên nếu Jae Kyoung nói là vì lý do này, lý do kia nên muốn hôn, chắc chắn cậu ta sẽ dang rộng hai tay, hào hứng nói: come on, baby, sau đó nhiệt tình cho mượn môi. Điều đó càng khiến Ji Heon khó chịu hơn.
“Jae Kyoung à, cậu đừng làm vậy, thật đấy. Dù cậu có hôn Noah thì anh cũng sẽ không làm đâu, nên cậu tuyệt đối đừng làm!!”
Ji Heon liên tục cảnh cáo.
“Gì chứ? Anh lật mặt nhanh vậy? Lúc nãy anh nói sẽ làm mà.”
Jae Kyoung nhíu mày, tỏ vẻ rất không hài lòng. Nhìn vẻ mặt khó chịu của cậu ấy, có vẻ cậu ấy đã nghiêm túc định đi hôn Noah thật….
Ji Heon cảm thấy mồ hôi lạnh đang túa ra sau lưng, thấm ướt cả áo sơ mi của anh. Anh thật ngu ngốc khi nghĩ mình đã chiến thắng Jae Kyoung.
“Không làm đâu!! Nên ngủ đi, ngủ đi rồi tha hồ làm trong mơ ấy!!”
Ji Heon nói đi nói lại, rồi kéo chăn trùm kín đầu Jae Kyoung.
“Em không ngủ được.”
Jae Kyoung ngay lập tức kéo chăn xuống, nói.
“Cứ ngủ đi.”
“Tôi sẽ ở đây cho đến khi cậu ngủ nhé?” Ji Heon lại ngồi xuống mép giường massage, hỏi.
“Anh hâm à? Thế thì em lại càng không ngủ được.” Jae Kyoung đáp.
“Vậy à? Thế tôi ra ngoài là được chứ gì.”
Ji Heon cố tình làm ra vẻ bận rộn, vội đứng bật dậy.
“Đừng đi!” Tốc độ Jae Kyoung lật mặt còn đáng nể hơn cả Ji Heon: “Em sẽ ngủ, anh ở lại đây đi.”
“Vậy ngủ nhanh lên.” Ji Heon mỉm cười rồi lại ngồi xuống giường.
Jae Kyoung nhìn Ji Heon một lúc lâu rồi quay mặt đi, nhắm mắt lại: “Em cũng muốn ngủ lắm.”
“Nhưng em không ngủ được, thật đấy.”
“Sao thế, cậu hồi hộp à?”
“Không phải hồi hộp.”
“Hưng phấn hả? Nghĩ đến trận đấu cuối cùng nên thế?”
Jae Kyoung lại mở mắt, cậu ấy im lặng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Em không biết nữa. Cứ nghĩ đây là trận đấu cuối cùng, em thấy lạ lắm.”
Sao có thể không thấy lạ lẫm được chứ? Ji Heon hoàn toàn hiểu cảm giác đó. Chính anh cũng đã trằn trọc suốt đêm trước khi đến bể bơi dọn đồ. Chắc hẳn Jae Kyoung còn cảm thấy luyến tiếc nhiều hơn thế. Cậu ấy đã đạt được nhiều thành tích hơn anh, đồng nghĩa với việc, cậu ấy cũng có nhiều thứ phải bỏ lại phía sau hơn anh. Giờ phút này, chắc chắn cậu ấy đang bận tâm đến những thứ đó. Bởi vì chính Jae Kyoung cũng biết rõ, khả năng của cậu ấy còn có thể giúp cậu ấy tiến xa hơn bây giờ nhiều.
Nhưng lúc này, Ji Heon không muốn nói về Thế vận hội Olympic hay bất cứ điều gì khác. Anh chỉ muốn giúp Jae Kyoung tập trung vào trận đấu cuối cùng của ngày hôm nay. Muốn làm được điều đó, tốt nhất Ji Heon nên giúp cậu ấy cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Chuyện sau này thì cứ để sau này hẵng hay.”
Ji Heon cố tình nói với giọng điệu của người từng trải: “Bây giờ cậu nghĩ cũng có ích gì đâu.”
“Chắc vậy.” Jae Kyoung lẩm bẩm. Cậu ấy đan hai tay, đưa ra sau làm gối rồi nhắm mắt.
Nhưng chẳng được bao lâu, cậu ấy lại mở mắt.
Có vẻ như trong đầu cậu ấy thật sự đang rất rối bời.
Cách tốt nhất lúc này là buộc Jae Kyoung phải thu hẹp phạm vi suy nghĩ. Loại bỏ tất cả những thứ xa vời khác, chỉ tập trung vào mục tiêu trước mắt bằng cách giao cho cậu ấy một nhiệm vụ mới.
Tốt nhất là một nhiệm vụ thú vị, có thể khơi dậy tinh thần của cậu ấy thì càng tốt.
Liệu có chuyện gì khiến Jae Kyoung hứng thú không nhỉ? Ji Heon nên nói gì để giúp cậu ấy quên đi những suy nghĩ vẩn vơ, chỉ tập trung chờ đợi trận đấu cuối cùng với tâm trạng vui vẻ đây? Ji Heon suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng, anh cũng nảy ra một đề nghị hợp lý, ngay lúc anh đang định nói với Jae Kyoung thì…
‘Trợ lý Jeong chiều cậu ta quá. Vì thế nên cậu ta mới làm nũng với cậu đấy. Tình cảm đặc biệt thì tôi hiểu, nhưng đặt ra giới hạn vẫn tốt hơn cho cả hai.’
Lời nói của trưởng phòng Lee lúc nghỉ trưa bỗng hiện lên trong đầu, khiến Ji Heon có chút bối rối. Liệu đây có phải là hành động vượt quá giới hạn không? Anh có đang quá chiều Jae Kyoung không?
Ji Heon dám khẳng định chắc chắn. Mãi đến gần đây, mối quan hệ giữa vận động viên và quản lý trực tiếp giữa cả hai vẫn đang gói gọn trong phạm vi an toàn, Jae Kyoung vẫn luôn hành động theo ý mình, còn anh thì cảm thấy bản thân cứ miễn cưỡng bị cuốn theo. Vì vậy, Ji Heon luôn có suy nghĩ: “đây là công việc, không thể làm khác được”. Nhưng không biết từ bao giờ, ranh giới giữa cả hai đã trở nên mờ nhạt. Nhất là sau khi Ji Heon biết Jae Kyoung thích anh….
… Thật ư? Trong lúc Ji Heon không chú ý, anh đã trở nên yếu lòng? Liên tục chiều chuộng Jae Kyoung? Hoá ra, vấn đề không phải nằm ở Jae Kyoung mà là ở anh sao?
Ji Heon chợt thấy nghiêm trọng. Khi nghe trưởng nhóm Lee nói, anh đã nghĩ, tất cả nguyên do là bởi tình cảm không nên có của Kwon Jae Kyoung dành cho anh. Nhưng giờ, anh cần phải ngừng đổ lỗi, nghiêm túc suy nghĩ lại mọi chuyện.
Nếu là vận động viên khác thì sao? Ji Heon nghiêm túc tự hỏi. Nếu không phải Jae Kyoung mà là vận động viên khác, liệu anh có làm thế này không? Ví dụ như Yeon Ho chẳng hạn? Nếu cậu ta quá căng thẳng trước trận đấu, liệu anh có lo lắng như thế này không? Liệu anh có đề nghị cậu ta làm những việc như anh sắp nói với Jae Kyoung không?
So sánh với Yeon Ho, Ji Heon đã lập tức có câu trả lời. Chắc chắn không. Anh sẽ không làm thế, vì quá mức phiền phức. Và hơn nữa, anh cũng không có nghĩa vụ phải làm những việc như vậy. Dù nghĩ thế nào thì đó cũng là hành động vượt quá phạm vi công việc.
Nhận ra quá muộn màng, Ji Heon không khỏi bật cười, anh khoanh tay, rũ mắt, khẽ thở dài.
Có lẽ, Ji Heon đã thật sự dễ dãi với Jae Kyoung hơn anh nghĩ.
Giờ thì Ji Heon phải thừa nhận. Không chỉ có mình Jae Kyoung đang vượt quá giới hạn. Mặc dù cách thức của Ji Heon có hơi khác, nhưng anh cũng đối xử với cậu ấy đặc biệt hơn, chính Ji Heon cũng đã phạm quy.
Nhưng mà…. Anh còn biết làm sao nữa chứ…đây là chuyện đâu thể tránh khỏi!
Ji Heon tự bào chữa cho mình. Jae Kyoung là vận động viên đặc biệt của công ty anh, không chỉ vậy, cậu ấy là đứa trẻ anh đã quen biết từ rất lâu rồi.
Cậu ấy đã chuyển đến bể bơi vì anh, cậu ấy rất thích kiểu bơi của anh, còn nói muốn bơi giống như anh. Chỉ vì một câu nói bâng quơ của anh mà cậu ấy đã lấy Grand Slam làm mục tiêu suốt nhiều năm liền, trở thành một kỳ tích không tưởng của giới bơi lội Hàn Quốc. Và cũng vì anh mà cậu ấy đã ký hợp đồng với cái công ty nhỏ bé Spoins, với những điều khoản hoàn toàn không tương xứng. Chỉ bấy nhiêu thôi, cũng đủ để Ji Heon đối xử đặc biệt với Jae Kyoung rồi.
Hơn nữa, cậu ấy còn…. Có tình cảm với anh.
Dù là do pheromone hay bất cứ lý do gì, cậu ấy đã phải gánh trên lưng một tình cảm không đáng có. Ji Heon không thể đáp lại tình cảm đó của Jae Kyoung, nhưng những gì có thể làm cho cậu ấy, anh đều muốn làm hết sức.
Đây chẳng phải vấn đề mềm lòng hay không, ai cũng sẽ vậy thôi. Đối với người vẫn luôn làm mọi thứ vì mình, luôn hướng về phía mình, chân thành với mình trong từng câu chữ, ai mà chả muốn đối xử tốt với người ta chứ?
Ji Heon cũng đã từ chối thẳng thừng chuyện hẹn hò chứ không hề mập mờ. Ji Heon tự tin, anh sẽ không vượt quá giới hạn mà anh đã tự đặt ra.
Nếu Jae Kyoung cứ cứng đầu, Ji Heon lại nói rõ với cậu ấy thêm lần nữa cũng không phải ý kiến tồi. Nói rằng anh sẽ không bao giờ có tình cảm nam nữ với cậu ấy.
Nhưng đổi lại, anh cũng sẽ cho Jae Kyoung biết, cậu ấy đặc biệt hơn những vận động viên khác, và anh muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp này của cả hai. Nếu anh nói vậy, Jae Kyoung cũng sẽ hiểu phần nào mà đúng không?
Hẹn hò rồi chia tay chỉ làm cho mối quan hệ trở nên tệ hơn. Chi bằng cứ giữ nguyên như hiện tại, là anh em thân thiết với nhau. Thay vì mãi viện cớ, cứ thành thật nói ra lòng mình, biết đâu Jae Kyoung sẽ hiểu cho anh? Hơn nữa, mối quan hệ bạn bè lâu dài vẫn tốt hơn một mối tình chóng vánh. Điều đó tốt cho cả anh và Jae Kyoung.
“Jae Kyoung à.”