×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 34

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 34 - Việc Jeong Ji Heon giỏi nhất ư? Có lẽ là chọc tức Kwon Jae Kyoung
Prev
Next

Chặng Lặn Sâu – Chương 34: Việc Jeong Ji Heon giỏi nhất ư? Có lẽ là chọc tức Kwon Jae Kyoung

Chiến thắng ngoạn mục của Jae Kyoung tại giải vô địch Thái Bình Dương diễn ra suôn sẻ hơn dự kiến. Grand Slam vốn là thứ đã nằm sẵn trong túi cậu ấy, nhưng việc đạt được 5 huy chương vàng cũng được các khán giả đến xem nhận xét là “dễ dàng không kém”.

Mở màn giải đấu, Jae Kyoung đã bắt đầu chiến dịch “càn quét” huy chương vàng. Trong cuộc đua đầu tiên của mình, ở nội dung bơi tự do 50m nam, cậu ấy đã tự tay lập lại kỷ lục thế giới một cách đầy ngoạn mục. Đến ngày thứ tư, vận động viên Kwon Jae Kyoung đã giành chiến thắng ở cả hai nội dung bơi ngửa 100m và bơi tự do 200m. Hai ngày kế tiếp, ở nội dung được mệnh danh là “bông hoa của làng bơi lội” – tự do 100m nam, Jae Kyoung lại một lần nữa phá vỡ kỷ lục thế giới do chính cậu ấy thiết lập trước đó, nhẹ nhàng chạm tay vào bảng điện tử. Và vào ngày thứ tám, cậu ấy đã kết thúc chuỗi săn huy chương ở nội dung bơi tự do 400m, chính thức đạt được 5 huy chương vàng tại giải đấu Thái Bình Dương lần này. 

Tổng cộng, Kwon Jae Kyoung đã tham gia sáu nội dung và giành được năm huy chương vàng.

Huy chương vàng duy nhất Jae Kyoung bỏ lỡ là ở nội dung bơi bướm 200m. Người chiến thắng, không ai khác chính là vận động viên Úc, Noah Kenny. Cả hai đã có một cuộc cạnh tranh gay gắt ngay từ khi xuất phát, và thực tế, Jae Kyoung luôn dẫn trước Noah với một khoảng cách rất nhỏ trong suốt cuộc đua. Tuy nhiên, trong 20 mét cuối cùng, Noah đã dốc toàn lực, và nhờ đó, cậu ta đã giành được huy chương vàng với con số cách biệt 0.01 giây.

Mặc dù người chiến thắng là Noah, nhưng Jae Kyoung cũng đã cải thiện kỷ lục cá nhân của mình ở nội dung bơi bướm 200m được hẳn 1 giây, vì vậy, màn trình diễn của cậu ấy không hề tệ. Hơn nữa, theo Ji Heon, nếu cả hai có chiều cao tương đương, có lẽ Jae Kyoung đã chiến thắng. 

Chênh lệch chiều cao giữa hai người lên đến 10cm. Con số đó sẽ kéo theo chiều dài sải tay của cả hai cũng có sự khác biệt khá lớn nên không thể bỏ qua được. Vốn ban đầu, cả hai chênh nhau những 12cm, nhưng Jae Kyoung đã cao thêm được 2cm trong thời gian gần đây, nên khoảng cách mới rút xuống còn 10cm.

Đúng vậy, Jae Kyoung lại cao hơn. Là người luôn theo sát các hoạt động của Jae Kyoung, Ji Heon đã lờ mờ đoán được điều này, trước vòng loại nội dung bơi tự do 50m, khi đo chiều cao, kết quả của cậu ấy là 194cm. Chính xác là 193.8cm. Nhưng Jae Kyoung vẫn rất thản nhiên, bảo làm tròn lên 194cm, sống chết không chấp nhận kết quả có số thập phân kia.

Trong thực tế, khi chiều cao của ai đó đã vượt qua mốc 190cm, thì có thiếu mỗi 0,2cm dường như cũng chẳng mấy quan trọng, nhưng việc Jae Kyoung vẫn khăng khăng làm tròn số đến 194cm, cho thấy chiều cao quả thực là một vấn đề khá nhạy cảm đối với nam giới. Thậm chí, Jae Kyoung còn vui mừng vì chiều cao tăng lên hơn cả việc đạt huy chương vàng ở nội dung bơi tự do 50m hôm đó. Dù cậu ấy không nói, nhưng Ji Heon vẫn có thể nhìn ra được qua đôi mắt nâu rạng rỡ của cậu ấy.

Người trước mặt đúng là tài giỏi, sao có thể vừa buồn cười, vừa đáng yêu cùng lúc như vậy được chứ, Ji Heon hỏi: “Cậu vui đến vậy à? Nói thật tôi nghe xem, cậu thích giành huy chương vàng hơn, hay thích cao hơn?”

Jae Kyoung không trả lời câu hỏi, mà đá vấn đề ngược lại cho Ji Heon với vẻ mặt nghiêm túc: “Anh biết gì không?”

“Khoảng cách chiều cao lý tưởng nhất giữa các cặp đôi là từ 10cm đến 15cm đấy.”

“Hửm? Vậy à? Nếu theo tiêu chuẩn cậu vừa nói thì couple lý tưởng với tôi sẽ cao từ 174cm đến 169cm sao?” Ji Heon cũng trưng ra vẻ mặt nghiêm túc không kém.

“Nếu là con gái thì vóc dáng như vậy rất đẹp đấy, nhưng con trai cao 169cm… có hơi thấp…. Mà thôi, dù sao tôi cũng không định yêu đương gì, nên cũng chẳng quan trọng.”

Jae Kyoung im lặng nhìn Ji Heon một lúc. Rồi đột nhiên hét lớn: “Anh Min Ho!”

“Đưa cho em máy đo nồng độ axit lactic. Em nghĩ nồng độ axit lactic của em bây giờ phải hơn 20 đấy!”

Từ xa, Min Woo cũng hét lớn: “Hả? Sao cơ??”

Thấy Min Woo lại bị lừa, loay hoay tìm thiết bị đo trong túi, sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ướt cả trán.

Ji Heon vội vàng xua tay, lòng đầy thương cảm: “Không, không! Đừng mang đến! Cậu ấy đùa thôi!”

Rồi anh quay sang vỗ vào bắp tay Jae Kyoung.

“Này, cậu đừng có trêu Min Woo nữa.”

“Sao cậu cứ gọi cậu ấy là Min Ho thế hả? Cậu ám ảnh với tên Ho hay gì? Đã biết tên người ta là Min Woo rồi cơ mà…”

Jae Kyoung lờ đi, làm như không nghe thấy, chỉ tỏ ra cáu gắt: “Anh đến đây làm gì?”

“Đến làm việc chứ còn gì.”

“Xem anh nói dõng dạc chưa kìa? Làm việc gì? Làm em tức chết đúng không?”

Thậm chí còn trắng trợn đe doạ:

“Anh nói thật đi, anh là gián điệp bên đội Úc phái đến phải không? Thằng kia mua chuộc anh rồi? Nếu ngày mai em thi đấu không tốt là tại anh đấy!”

Lời nói vô lý đến mức Ji Heon chỉ có thể cười trừ, nhẹ nhàng phản bác:

“Xem ai đang nói dõng dạc chưa kìa! Tôi tin cậu lắm đấy vận động viên Kwon Jae Kyoung, dăm ba cái chuyện cỏn con sao có thế khiến cậu thi đấu tệ được chứ, Kwon Jae Kyoung vĩ đại chứ có phải mấy vận động viên kém cỏi đâu!”

“…….”

Jae Kyoung mím môi. Những nếp nhăn đã dần xuất hiện trên trán cậu ấy.

“Đùa thôi, đùa thôi.” Ji Heon vừa cười vừa lấy điện thoại đưa cho Jae Kyoung.

“Bình tĩnh lại rồi xem cái này đi.”

“Cái gì vậy?”

Jae Kyoung nhận điện thoại với vẻ mặt thờ ơ, nhưng khi thấy video trên màn hình là quảng cáo do mình đóng, cậu ấy liền cau mày, quay đi.

“Thôi, em không xem đâu.”

“Sao vậy, quay đẹp mà.”

Ji Heon bảo Jae Kyoung cứ mở lên xem thử, nhưng cậu ấy vẫn kiên quyết từ chối, trả lại điện thoại cho anh.

“Quảng cáo đẹp lắm, thật đấy. Hôm nay lên sóng truyền hình rồi, mọi người phản ứng rất tốt, khen cậu nhiều lắm.”

“Em không muốn biết, phản ứng của người khác cũng đâu có ý nghĩa gì với em.”

“Cậu nói gì vậy. Phản ứng của khán giả là quan trọng nhất mà.”

Jae Kyoung tựa người vào ghế sofa, vẻ mặt thờ ơ, hỏi Ji Heon: “Còn anh thì sao? Anh thấy thế nào?”

“Tốt mà. Ekip quay cậu rất đẹp luôn.” Ji Heon vừa nói vừa bật lại video quảng cáo mà anh đã xem rất nhiều lần trong ngày hôm nay.

“Lúc xem qua màn hình của đạo diễn hôm đó tôi đã thấy đẹp rồi. Bây giờ được hậu kỳ chăm chút nên còn đẹp hơn. Mấy giọt nước trên lông mi cậu cũng thấy rõ lắm.”

“Nhìn này, giống như ngọc trai vậy.”

Ji Heon dừng video ở cảnh quay cận mặt Jae Kyoung, đưa cho cậu ấy xem. Jae Kyoung bố thí cho bản thân trên màn ảnh một cái liếc mắt rồi vẫn lắc đầu, như thế không biết, không nhận ra, không quan tâm cái tên có khuôn mặt giống hệt mình trên đó là ai. Rồi cậu ấy nói:

“Miễn anh thích là được.”

Giọng điệu thờ ơ của Jae Kyoung khiến Ji Heon nhất thời không biết phải đáp lại như thế nào.

Nếu là trước đây, anh sẽ không ngần ngại cười lớn: “Này, quảng cáo của cậu mà, phải là cậu thấy đẹp chứ” hay: “Không được, quảng cáo còn phải làm hài lòng khán giả. Phản ứng của khán giả cũng rất quan trọng đó”. 

Dù là Jae Kyoung hay bất kỳ vận động viên nào khác, Ji Heon cũng sẽ nói như thế. Bởi vì, đó là câu trả lời phù hợp nhất để khiến đối phương cảm thấy vui vẻ, nhưng vẫn nằm trong khuôn khổ của một mối quan hệ vừa phải.

Nhưng không biết từ khi nào, Ji Heon lại ngần ngại đưa ra những câu trả lời xã giao như vậy với Jae Kyoung. Bởi vì anh biết, những lời nói thẳng thừng của Jae Kyoung dành cho anh, luôn là suy nghĩ thật lòng của cậu ấy.

Đó không phải những lời nói xã giao để làm hài lòng người khác như anh. Jae Kyoung thực sự nghĩ, chỉ cần anh – Jeong Ji Heon thấy đẹp là đủ, như vậy cậu ấy cũng thấy vui, thấy hài lòng với quảng cáo này.

Ji Heon thật sự không muốn dùng những câu trả lời sáo rỗng, đáp lại một người luôn chân thành với anh như Jae Kyoung. Vì vậy, Ji Heon vừa tua lại video vừa nhẹ giọng nói: “Ừm, tôi thực sự rất thích.”

“Quảng cáo đầu tiên mà quay đẹp như vậy, tôi thật sự rất vui, nhờ Jae Kyoung hôm đó đã chịu khó hợp tác, không hề phàn nàn tiếng nào đấy, đạo diễn còn khen, nếu cậu muốn, cậu có thể vào showbiz làm thần tượng, diễn viên luôn.”

Jae Kyoung vẫn tỏ vẻ như không mấy quan tâm, nhưng nét mặt đã giãn ra, dịu đi hẳn so với vừa nãy, chúng tỏ tâm trạng của cậu ấy cũng dần khá hơn.

Dù đã cố che giấu tâm trạng, nhưng vẫn bị biểu cảm trên mặt bán đứng, cái kiểu ngoài lạnh trong nóng nửa vời này thật sự rất đáng yêu, đến mức Ji Heon rất muốn đưa tay xoa đầu Jae Kyoung, nhưng anh biết, anh không được phép làm như vậy.

Kể từ sau cái hôn phớt cưỡng ép của Jae Kyoung ở bể bơi, Ji Heon đã cố gắng hết sức, tránh động chạm thân thể với cậu ấy. Phản ứng của Jae Kyoung khi đó cho thấy, dù đối với Ji Heon, nó chẳng khác gì nụ hôn gió xã giao, nhưng với Jae Kyoung, nó lại có thể khơi gợi nhiều tầng ý nghĩa khác. Ji Heon không muốn Jae Kyoung bị phân tâm bởi những cảm xúc không đáng có trong suốt giải đấu.

Tất nhiên, theo lời tự nhận của vận động viên Kwon Jae Kyoung, cậu ấy hoàn toàn khác biệt với những “con tép riu” ở Spoins, nên việc bị phân tâm đôi chút cũng sẽ không ảnh hưởng đến thành tích. Nhưng, mặc cho Jae Kyoung có nói hay đến mấy, Ji Heon cũng lấy cớ đó để giữ khoảng cách khi nói chuyện với Jae Kyoung. Ji Heon cũng cố gắng tránh đến phòng nghỉ hay phòng riêng trong làng vận động viên của Jae Kyoung. Việc chăm sóc Jae Kyoung được giao cho Min Woo và các nhân viên khác của team quản lý, Ji Heon chủ yếu cùng trưởng nhóm Lee Yoo Jung và CEO Kang đi chào hỏi các bên liên quan.

Đúng như Jae Kyoung cảnh báo, từ Liên đoàn, Ủy ban Thể thao Hàn Quốc đến Hiệp hội Vận động viên, tất cả các bọn họ, mỗi khi nhìn thấy bất cứ nhân viên nào của Spoins đều cứ như ong nhìn thấy mật, lập tức lao đến, giữ chặt tay, tha thiết van nài: “Cậu đã thấy Kwon Jae Kyoung thi đấu chưa? Cậu ta giỏi như vậy mà các cậu định để cậu ta giải nghệ à? Không cho cậu ta tham dự Thế vận hội Olympic năm sau sao? Không định cố gắng nhận huân chương Thanh Long à?” Ai cũng tỏ ra bức xúc cứ như nhân viên Spoins cướp hết gia sản của bọn họ vậy, chỉ kém nước chưa đấm ngực dậm chân, ngửa đầu gào rú…

Mỗi khi như vậy, người của Spoins chỉ có thể cười xòa, nói: “Tất nhiên là tiếc rồi ạ. Sao lại hổng tiếc được chớ! Chúng tôi sẽ cố gắng thuyết phục cậu ấy, ngày nào chúng tôi cũng nói mà, các ngài thấy không? Bên kia kìa, đấy, cứ có cơ hội là nhân viên của Spoins đều thi nhau thuyết phục đấy ạ, à à, tôi lại có việc bận rồi… xin phép đi trước ạ!!” Tất nhiên, đó chỉ là lời nói xã giao, nói qua loa có lệ, chứ Spoins không hề có ý định thuyết phục Jae Kyoung hay can thiệp vào bất cứ quyết định nào của Jae Kyoung.

“Mà nói thật, càng xem càng thấy tiếc.”

Trưởng nhóm Lee Yoo Jung vừa thở dài vừa gỡ rối sợi mì lạnh. Suốt mười ngày qua, cô ấy chưa từng đề cập đến chuyện này, nhưng giờ, khi giải đấu sắp kết thúc, có vẻ như cô ấy cũng cảm thấy tiếc nuối.

Lee Yoo Jung nói, cô ấy gần như không biết gì về bơi lội. Vì vậy, dù mấy năm trước có nghe đến cái tên Kwon Jae Kyoung, cô ấy cũng chỉ nghĩ, à, chắc là một vận động viên bơi lội xuất sắc nào đó, chỉ vậy thôi.

Nhưng sau mười ngày gần như ăn dầm nằm dề ở Incheon, cô ấy mới thực sự cảm nhận được sự hiện diện của vận động viên Kwon Jae Kyoung quan trọng đến mức nào.

Hơn nữa, cô ấy còn được xem trực tiếp các trận đấu ở vị trí đẹp nhất. Mấy lời nhận xét của cô ấy từ “Cậu ta thực sự giỏi”, “Cậu ta thật xuất sắc” đã chuyển sang: “Sao lại giải nghệ?”, “Thi đấu thêm chút nữa không được sao?”, “Tiếc quá!” cũng là điều dễ hiểu.

“Nhưng cậu ấy không muốn thi đấu nữa thì biết làm sao.”

“Đúng vậy, biết làm gì nữa chứ, nếu người ta đã không muốn thì có là ông trời cũng không ép được, đó là quyền tự do cá nhân mà.”

Lee Yoo Jung gật đầu, vẻ mặt vẫn rất tiếc nuối. Cô ấy húp một ngụm nước dùng mì lạnh rồi mới chợt nhớ ra điều gì đó.

“À phải rồi, Kwon Jae Kyoung có nói sẽ hoãn tuyên bố giải nghệ chưa?”

“À, cái đó… tôi vẫn chưa nói với cậu ấy.”

Ji Heon nói, giọng hơi ấp úng.

“Hả? Trợ lý Jeong à… đáng lẽ cậu phải nói rồi chứ…..”

“Từ đó đến giờ cậu làm gì mà chưa nói vậy trợ lý Jeong?”

Lee Yoo Jung tỏ vẻ ngạc nhiên, tay vẫn nhanh thoăn thoắt, gắp bánh mandu vào đĩa của mình.

“Nói thật, tôi thấy cậu nhân nhượng, chiều vận động viên Kwon Jae Kyoung lắm đấy nhé trợ lý Jeong.”

“Cậu ấy là một…. vận động viên nhạy cảm mà…”

Trước lời bào chữa của Ji Heon, Lee Yoo Jung trợn tròn mắt, hỏi lại: “Cậu đang nói về ai đấy?”

“Kwon Jae Kyoung không hề nhạy cảm. Cách nói chuyện của cậu ta khiến người khác nghĩ vậy thôi, chứ thực ra cậu ta khá bình tĩnh đó!… À mà tôi quên,,, trợ lý Jeong lần đầu làm quản lý hiện trường cho các vận động viên mà, mấy cái này cậu không biết cũng đúng. Bình thường, các vận động viên hay tỏ ra nhạy cảm vì bọn họ bất an trước khi thi đấu thôi, bởi thế nên các vận động viên rất hay tin vào mấy thứ tâm linh như cầu nguyện gì đó, có người nặng hơn là thành mê tín dị đoan luôn, nếu có chuyện đột xuất xảy ra không theo kế hoạch mà bọn họ đã sắp xếp trước đó, thể nào bọn họ cũng sẽ cáu tiết lên ngay”

“Kwon Jae Kyoung thì không như vậy.” Lee Yoo Jung vừa nói vừa cắn miếng bánh mandu to bằng nắm tay.

“Vì cậu ta biết mình là người giỏi nhất nên không hề lo lắng, bất an hay nhạy cảm gì sất. Dù có ai gây sự, cậu ta còn chẳng thèm để ý ấy chứ.”

Đúng như vậy. Xét cho cùng, ngoài bơi lội, Jae Kyoung còn giỏi nhất việc coi mọi người xung quanh như không khí. Nếu cậu ấy thực sự nhạy cảm, cậu ấy sẽ không thể cả ngày làm ra vẻ: cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy như thế kia, cậu ấy chắc chắn sẽ nhảy bổ vào cắn xé bất cứ điều gì khiến bản thân khó chịu.

Theo kinh nghiệm của Ji Heon, chỉ một trường hợp duy nhất có thể khiến lớp vỏ bọc bình thản của Jae Kyoung xuất hiện vết rạn: đó là những chuyện liên quan đến Jeong Ji Heon. Bất cứ chuyện gì có dính dáng đến anh, Jae Kyoung sẽ bộc lộ bộ mặt khó ở và cáu kỉnh của mình ngay lập tức.

“Tất cả là do cậu quá chiều cậu ta thôi. Nên cậu ta mới được nước làm nũng với cậu đấy.”

Lee Yoo Jung nói ngay sau khi nuốt miếng bánh mandu trong miệng. 

Ji Heon ngạc nhiên, trợn tròn mắt.

“Cậu ấy… làm nũng với tôi ạ?”

“Làm nũng chứ sao nữa.”

“Làm nũng nhiều là đằng khác.” Lee Yoo Jung đặc biệt nhấn mạnh.

“Cách nói chuyện, nét mặt của cậu ta khi nói chuyện với cậu khác hẳn với khi ở chung với mấy nhân viên khác. Cậu cũng đối xử với Kwon Jae Kyoung khác lắm đấy, không giống như lúc nói chuyện với các vận động viên của công ty đâu.”

“…….”

Ji Heon không biết nên phản ứng thế nào trong trường hợp này, sau một hồi suy nghĩ, anh lựa chọn im lặng.

Lee Yoo Jung ăn nốt nửa miếng bánh mandu còn lại, sau cùng, cô ấy gắp một đũa mì lạnh đầy ắp.

“Cái này… nói sao nhỉ? Chắc do cả hai quen biết từ khi cậu ta còn nhỏ nên mới thế? Cậu coi cậu ta như em trai phải không?”

“Vâng, chắc vậy…”

Ji Heon lẩm bẩm, vẻ mặt có hơi ngượng ngùng. Lee Yoo Jung nhai kỹ đũa mì lạnh rồi nuốt xuống, nói ngay:

“Khi mới làm quản lý, điều khó khăn nhất là phải giữ khoảng cách với vận động viên. Trường hợp của cậu, tôi thấy càng khó hơn, vì cả hai đã quen biết từ trước.”

“Nhưng nói gì thì nói, vẫn phải giữ vững lập trường đấy nhé Ji Heon.” Cô ấy dặn dò.

“Cậu phải nhận thức rõ, trong quá trình làm việc, cậu chỉ là một trong số những nhân viên hỗ trợ Jae Kyoung, chứ không phải anh trai thân thiết của cậu ta. Tôi hiểu cậu có tình cảm đặc biệt với cậu ta, nhưng không để nó ảnh hưởng công việc. Phải giữ khoảng cách, về lâu về dài, mới là phương pháp tốt nhất cho cả hai. Nếu cứ mập mờ vượt quá giới hạn, cuối cùng, cả hai đều mệt mỏi. Đặc biệt là Kwon Jae Kyoung, dù không nhạy cảm nhưng cậu ta còn rất trẻ, tính cách ương bướng, nếu bây giờ cậu không vạch rõ ranh giới, sau này cậu sẽ là người khổ nhất. Và những người quản lý phụ trách cậu ta sau này cũng sẽ khổ theo.”

“Cậu hiểu ý tôi chứ?”

Ji Heon mỉm cười gật đầu: “Vâng, tôi hiểu.”

“Đó cũng là điều tôi đang lo lắng. Tôi sợ mình quá chiều cậu ấy.”

“Ừa, nếu cậu đã nhận ra thì tốt rồi.”

Ji Heon gật đầu, lúc này. anh mới cầm đũa lên. Vừa gỡ những sợi mì lạnh đã bị trương phình, dính vào nhau, anh vừa lẩm bẩm:

“Sau khi giải đấu kết thúc… có lẽ tôi cũng nên sắp xếp lại mọi thứ thật rõ ràng mới được.”

Sau bữa trưa, Ji Heon tranh thủ báo cáo với trưởng nhóm Lee về lịch trình buổi chiều.

“Bốn giờ chiều nay, tôi sẽ đi gặp mấy người bên Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch cùng với CEO Kang ạ. Trước đó, tôi định ghé qua làng vận động viên một lát.”

Jae Kyoung có nói qua với anh, cậu ấy sẽ ăn bữa trưa nhẹ nhàng, sau đó nhờ bác sĩ Lee massage rồi ngủ thẳng đến tối, cam đoan sẽ dậy trước khi trận chung kết cuối cùng diễn ra.

Ji Heon có nhắn lại cho Jae Kyoung, anh bảo mình sẽ tranh thủ tạt sang bên phòng của bác sĩ Lee, kiểm tra tình hình, xem Jae Kyoung có khó chịu ở đâu không, đồng thời hẹn giờ báo thức phòng trường hợp cậu ấy quên.

Nghe vậy, Trưởng nhóm Lee đột nhiên hỏi:

“Khoan đã, Ji Heon à, dạo này sức khoẻ cậu không ổn à?”

Trước câu hỏi bất ngờ của trưởng nhóm Lee, Ji Heon có hơi ngạc nhiên: “Vâng? Tôi sao?”

“Tôi thì có vấn đề gì đâu, sao chị lại hỏi vậy?”

Trưởng nhóm Lee cau mày, nhìn anh với vẻ mặt lo lắng:

“Tôi nói thật, mấy hôm vừa rồi trông cậu có vẻ mệt mỏi lắm.”

“Lúc bình thường thì có vẻ ổn, nhưng đôi khi trông cậu xuống sắc lắm luôn. Như vừa nãy, lúc vào nhà ăn thì trông cậu vẫn còn tinh thần, nhưng lúc đang ăn.. tôi thấy như cậu có thể gục xuống bàn luôn ấy. Cậu còn gần như bỏ thừa cả bát mì lạnh nữa mà.”

“À….”  Ji Heon than thầm, anh lại như thế nữa rồi….

Dù đã cố gắng hết sức để không lộ ra ngoài, nhưng anh vẫn không thể giấu được. Chỉ cần lơ là một chút, nét mặt và hành động của Ji Heon sẽ bộc lộ tất cả cảm xúc đang chôn sâu trong lòng anh…

“Bị chị phát hiện mất rồi, thực ra tôi chịu nóng kém lắm.”

Ji Heon cười gượng gạo.

“Trước cứ ở trong văn phòng máy lạnh suốt, giờ phải đi công tác ngoài trời cả mùa hè, tôi còn nghi mình không qua nổi mấy ngày nắng nóng sắp tới ấy chứ….”

Ji Heon cố tình nói quá hẳn lên để câu chuyện nghe có vẻ khôi hài, không ngờ, trưởng nhóm Lee lại gật gù đồng tình: “Ừm, đúng là cậu đi công tác ngoài trời suốt cả mùa hè còn gì.”

“Thời tiết lại còn nắng nóng kỷ lục nữa chứ.”

Trưởng nhóm Lee mỉm cười, nói Ji Heon đã vất vả nhiều, và như mọi khi, cô ấy động viên Ji Heon cố gắng thêm chút nữa, vì mọi việc cũng sắp kết thúc rồi.

Ji Heon nhìn theo bóng lưng trưởng nhóm Lee đang khuất dần rồi cũng quay đi.

Anh một mình bước về phía làng vận động viên. Sau mười ngày đi qua, đi lại không biết bao nhiêu lần, con đường này đã trở nên quen thuộc như thể nó được xây dựng ngay sau phố nhà Ji Heon, khiến anh chợt cảm thấy xao xuyến.

Đây là cảm xúc không thể tránh khỏi, vì chỉ còn một trận đấu cuối cùng nữa thôi. Sau trận đấu tối nay, Jae Kyoung sẽ không còn là vận động viên bơi lội quốc gia nữa.

“Giá mà cậu ấy có thể thi đấu thêm một năm nữa… Liệu có cách nào thuyết phục cậu ấy không…?”

Ji Heon bước vào dãy nhà lớn dành cho các huấn luyện viên với tâm trạng phức tạp. Đột nhiên, có ai đó gọi anh từ phía sau: “Quản lý Jeong!” Ji Heon theo phản xạ dừng bước, quay đầu. Một người đàn ông đang mỉm cười tiến lại gần, Ji Heon cảm thấy có hơi quen, mãi một lúc anh mới nhận ra, đây là người anh đã gặp ở văn phòng liên đoàn, hay chính xác hơn là trong văn phòng của Phó chủ tịch Liên đoàn một tháng rưỡi trước.

“À, chào anh.”

Ji Heon vội cúi đầu chào.

“Hôm đó tôi đã làm phiền anh nhiều rồi.”

Vì không biết tên và chức vụ của người đàn ông này nên Ji Heon chỉ chào hỏi chung chung Người đàn ông cúi đầu đáp lại: “Không có gì đâu. Tôi mới là người làm phiền anh mà.”

Rồi hắn đưa danh thiếp cho Ji Heon.

“Xin tự giới thiệu, tôi là Kim Ki Seok của JFX.”

“À, vâng. Tôi là Jeong Ji Heon của Spoins.”

Ji Heon cũng đưa danh thiếp của mình qua.

Tay kia nhận lấy danh thiếp của Kim Ki Seok, anh giả vờ cất vào ví rồi lén nhìn lại tên công ty: JFX.

Ji Heon đã từng nghe đến cái tên này. Nếu anh nhớ không nhầm, JFX là một công ty quản lý thể thao quy mô tầm trung, sắp bị sáp nhập vào hệ thống của Karba.

Hoá ra là vậy, vì sắp trở thành người một nhà, nên trước đó, người này mới bênh vực Karba. Ji Heon thầm lắc đẩu, hôm đó hắn cứ khăng khăng nói mình không phải là nhân viên của Karba, nhưng sáp nhập công ty thì có khác quái gì đâu cơ chứ.

Mà thôi… dù sao thì hiện tại, hắn chưa phải nhân viên Karba thật, Ji Heon bỏ danh thiếp vào ví với tấm lòng hết sức rộng lượng.

Kim Ki Seok hỏi: “Quản lý Jeong đang đi đâu vậy?”

“À, tôi đến phòng bác sĩ Lee.”

“Ấy, tôi cũng đang định đến đó. Đi chung nhé.”

Kim Ki Seok mỉm cười nói.

Ji Heon nghĩ hắn có việc cần gặp bác sĩ Lee nên cũng không lăn tăn nhiều, anh gật đầu, cùng Kim Ki Seok đi về phía trước.

Nhưng khi đến nơi, chủ nhân căn phòng lại không có mặt, chỉ thấy Jae Kyoung và một vận động viên khác đang ngồi trên giường trò chuyện. Không, nói chính xác hơn là vận động viên kia đang ngồi trên giường massage di động, luyên thuyên không ngừng nghỉ, còn Jae Kyoung ngồi trên giường của bác sĩ Lee, nghe người nọ nói. Tất nhiên, “nghe” ở đây không có nghĩa Jae Kyoung đang chăm chú lắng nghe, mà cậu ấy để mặc người ta muốn nói gì cứ nói. Jae Kyoung thậm chí còn không nhìn đối phương, mắt chỉ dán vào điện thoại.

“Hai người đã thân nhau rồi cơ à? Cũng đúng, hai người bằng tuổi nhau mà.”

Nghe được câu cảm thán vô lý của Kim Ki Seok, Ji Heon đứng cạnh quay lại nhìn hắn với vẻ mặt một lời khó nói hết, Jae Kyoung thì vẫn vậy, xem vạn vật như hư vô, vẫn chăm chú nhìn điện thoại, chỉ có cậu vận động viên đang ngồi trên giường massage vui vẻ quay đầu lại: “A, anh Ki Seok!”

Khi nhìn thấy bên cạnh còn có cả Ji Heon, vận động viên nọ mới giật mình đứng bật dậy.

Không phải gương mặt lạ lẫm nào hết, người này Ji Heon biết, cậu ta tên Han Yu Seong, vận động viên đạt thành tích tốt thứ hai trong đội tuyển quốc gia sau Jae Kyoung… hay nói đúng hơn, Han Yu Seong là vận động viên Hàn Quốc duy nhất ngoài Jae Kyoung giành được huy chương ở nội dung bơi lội. Cậu ta đã tham gia nội dung bơi tự do 800m và 1500m, giành huy chương đồng ở nội dung 800m.

Với ngoại hình sáng sủa, Ji Heon đã đoán, Han Yu Seong chắc chắn sẽ được nhiều công ty quản lý săn đón. Quả nhiên, có vẻ như công ty của Kim Ki Seok đã nhanh chân ký hợp đồng với cậu ta. Điều đó có nghĩa, cậu ta sẽ sớm trở thành vận động viên do Karba quản lý.

Nhanh tay thật đấy, tốc độ còn khủng hơn chó săn.

Ji Heon nghĩ thầm.

Kim Ki Seok ra hiệu cho Han Yu Seong: “Yu Seong chào hỏi đi. Đây là quản lý Jeong Ji Heon của Spoins.”

“Vâng, chào anh, em là Han Yu Seong!”

Han Yu Seong chào Ji Heon với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Vâng, chào cậu, vận động viên  Han Yu Seong. Rất vui được gặp cậu.”

Ji Heon cúi đầu chào lại. Khi ngẩng lên, anh bắt gặp ánh mắt Jae Kyoung đang ngồi trên giường của bác sĩ Lee, không biết đã nhìn anh chằm chằm từ lúc nào. Ji Heon cố gắng dùng thần giao cách cảm, bảo cậu ấy mau đứng dậy chào hỏi. Nhưng tiếc là đường truyền không thông, hoặc có thông mà đầu dây bên kia sống chết không nhận.

Jae Kyoung không buồn chào hỏi Kim Ki Seok, thậm chí còn không nhìn hắn, cứ hướng ánh mắt về phía Ji Heon, sau đó tiếp tục dán mắt vào điện thoại.

Cảm giác này…chẳng khác gì bị phụ huynh của đứa khác ra oai phủ đầu, trong khi con nhà họ ngoan ngoãn lễ phép bao nhiêu thì con nhà mình ngỗ nghịch bấy nhiêu….

Suy nghĩ của Ji Heon có hơi thảm, vì dù sao anh vẫn đang độc thân, đào đâu ra con cái. Ji Heon theo thói quen, lấy danh thiếp ra đưa cho Han Yu Seong.

“Tôi là Jeong Ji Heon của Spoins. Tôi là quản lý của vận động viên Kwon Jae Kyoung.”

“À, vâng! Em biết anh. Anh cũng là đàn anh của bọn em mà.”

“Hả? Đừng, đừng gọi tôi là đàn anh, lâu lắm rồi mà….”

Ji Heon ngại ngùng cười cười, Han Yu Seong thấy vậy, lập tức lớn giọng: “Không được đâu ạ! Lâu thì lâu chứ, anh phải để em gọi anh là đàn anh mới được!”

“Em bắt đầu tập bơi sau khi xem video thi đấu của anh ở giải Berlin mà. Thật đấy ạ!”

“Yu Seong thuộc thế hệ fan hâm mộ quản lý Jeong đấy.”

Kim Ki Seok nhanh nhảu nói thêm, nghe vậy, Ji Heon chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.

“Tôi nào giỏi đến mức đấy, tôi cũng đã xem trận đấu của cậu ấy rồi. Kỹ năng của vận động viên Han Yu Seong đây xuất sắc hơn tôi năm xưa nhiều.”

“Không đâu ạ, với lại, anh đừng nói chuyện khách sáo với em như vậy nữa mà đàn anh.”

Han Yu Seong lễ phép nói, Ji Heon liếc sang Jae Kyoung đang ngồi trên giường, gật đầu qua loa: “À ừ, được thôi.”

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

bìa andaroitinh
Ăn Đã Rồi Tính
10/05/2025
Xam nhap trai phep
Xâm nhập trái phép
04/05/2025
bìa fanfiction
Fan Fiction
02/05/2025
Thien ma
Chỉ khi Thiên Ma mất trinh thì võ lâm mới có thể tồn tại
04/05/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
hi88 789club 789 club Link vào 8live Nhat vip Sun win Thabet Link vào Debet Yo 88 tải app Uk88 hello88 uk88 luckywin go88 net https://go886.me/ https://88vn.network/ tỷ lệ cá cược bóng đá vinbet sanvip UK88 vin777 ee88 https://jun8818.shop/ https://jun8818.live/ https://jun8818.us/ https://jun8818.info/ https://jun8818.cloud/ https://jun8818.pro/ https://jun8818.net/ https://jun8818.xyz/ https://jun8818.me/ https://jun8818.org/ https://shbet188.shop/ https://shbet188.us/ https://shbet188.xyz/ https://shbet288.tech/ https://shbet288.today/ https://shbet288.store/ https://shbet188.ink/ https://shbet188.cloud/ https://shbet188.pro/ https://shbet188.me/ https://shbet188.org/ https://hi8818.online/ https://hi8818.cloud/ https://hi8818.us/ https://hi8818.blog/ https://hi8818.xyz/ https://hi8818.me/ https://hi8818.ink/ https://hi8818.site/ https://hi8818.com/ https://ahihi88.host/ https://new8818.ink/ https://new8818.site/ https://new8818.vip/ https://new8818.club/ https://new8818.biz/ https://new8818.today/ https://new8818.co/ https://new8818.online/ https://new8818.live/ https://new8818.us/ https://new8818.info/ https://new8818.cloud/ https://new8818.pro/ https://new8818.xyz/ https://new8818.me/ https://new8818.org/ https://new8818.net/ https://789bet.asia/ https://789bet188.site/ https://789bet188.vip/ https://789bet188.club/ https://789bet188.biz/ https://789bet188.tech/ https://789bet188.co/ https://789bet188.online/ https://789bet188.live/ https://789bet188.info/ https://789bet188.cloud/ https://789bet188.pro/ https://789bet188.xyz/ https://789bet188.today/ https://789bet188.us/ RR88 Test

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation