DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 33
- Trang Chủ
- DASH (BL NOVEL Hàn)
- VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 33 - Jeong Ji Heon, chơi đẹp trước thì mới có tư cách yêu cầu người khác chứ!
VOL 2 – Chặng Lặn Sâu – Chương 33: Jeong Ji Heon, chơi đẹp trước thì mới có tư cách yêu cầu người khác chứ!
Ji Heon lắp bắp, cố gắng lấp liếm sự bối rối của mình. Anh loay hoay kiểm tra đường đến Sân vận động tổng hợp Incheon vốn đã hiện ra ngay trên màn hình thu nhỏ của bản đồ định vị, giả vờ qua loa nói:
“Dù sao cũng phải lấy đủ tín chỉ tôi mới được ra trường, học mấy cái đó có ích hơn mấy thứ vô bổ mà.”
Định vị cho thấy chỉ mất chưa đầy 5 phút sẽ đến sân vận động. Mà chưa đầy 5 phút trên định vị, có nghĩa thực tế chỉ mất khoảng 3 phút. Thậm chí, nhiều khi xuống đi bộ cho đỡ kẹt xe còn nhanh hơn.
“Nói gì thì nói, chuyện tôi học mấy cái đó cũng chả liên quan gì đến trách nhiệm đâu.”
Ji Heon nói khi xe hoàn toàn ra khỏi bãi đậu.
“Mà bỏ qua mấy chuyện học hành của tôi đi, cậu nghĩ thử xem mấy lời cậu nói có hợp lý không? Cậu nói như thể tôi sẽ ngủ với người khác chỉ vì cậu ấy? Tôi không phải kiểu người có tinh thần hy sinh cao cả như vậy đâu Jae Kyoung à!”
“…….”
“Mẹ nó! Lại nói sai nữa!”
Ji Heon đập tay vào vô lăng. May đang lái xe nên anh chỉ đập được tay vào vô lăng, nếu không thì anh đã vùi hẳn đầu mình vào đó luôn.
“Tôi đã nói đến mức này thì cậu hiểu rồi chứ, đúng không? Chừng này là đủ để cậu yên tâm rồi phải không?”
Khi Ji Heon hỏi Jae Kyoung cần anh phải thề thốt dứt khoát đến mức nào mới được thì cậu ấy thở dài, đưa tay vuốt ngược tóc ra sau:
“Không, yên tâm thì em cũng yên tâm, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Anh nhất thiết phải nói như vậy sao? Cái kiểu… em là cái thá gì mà anh phải làm như thế vì em… ấy?”
Mẹ kiếp! Cái này thì đúng là vạ miệng thật…
Ji Heon suýt thì chửi thề.
May mắn thay, anh đã dùng hết sức bình sinh, hít sâu một hơi, cố gắng kiềm nén, bình tĩnh nói:
“Được rồi. Tôi nói sai, tôi sửa lại nhé.”
Ji Heon lại hít một hơi thật sâu, chọn lọc từ ngữ, nói một cách bình tĩnh nhất có thể:
“Tôi tin cậu nên tôi sẽ không ngủ với ai khác. Dù tôi không làm vậy thì huy chương vàng chắc chắn vẫn là của cậu đó vận động viên Kwon Jae Kyoung à. Tôi biết cậu sẽ làm tốt, nên dù Noah hay bất kỳ ai khác có giở trò gì thì tôi cũng sẽ không bận tâm đâu. Được chưa?”
“Được ạ.”
Cuối cùng, Jae Kyoung cũng gật đầu. Nhìn nét mặt thì có vẻ cậu ấy khá hài lòng với câu trả lời mà Ji Heon vừa sửa lại.
“Cậu đúng là…”
Ji Heon nói được một nửa thì bật cười, thật lòng mà nói, anh thấy vừa rồi anh và Jae Kyoung vô cùng ngớ ngẩn.
Xe đã đến sân vận động lúc nào không hay. Thay vì đậu xe ở bãi đỗ dưới tầng hầm, Ji Heon đánh xe vòng ra bãi đỗ dành riêng cho nhân viên ở ngay sau lưng tòa nhà.
“Nếu không phải chỉ còn hai ngày nữa là đến giải đấu thì cậu chết chắc với tôi đấy.”
Ji Heon vừa nói vừa vặn chìa khoá tắt máy xe, Jae Kyoung đang tháo dây an toàn thì khựng lại, quay đầu nhìn anh.
“Ý anh là vì sắp thi đấu nên anh mới nương tay với em đấy à?”
“Đương nhiên.”
“Vậy em phải nói hết những gì em muốn bây giờ mới được.”
“Đừng có mà….”
Ji Heon vội nhảy ra khỏi xe. Jae Kyoung cũng nhanh chân bước ra khỏi ghế phụ, nói với theo:
“Anh, em thích anh. Hẹn hò với em đi.”
“Này, đã bảo đừng rồi cơ mà.”
Ji Heon cố tình đóng sầm cửa xe thật mạnh.
“Chỉ còn hai ngày nữa là đến giải đấu đấy, anh à, sao anh lại từ chối? Lỡ em thất vọng rồi thi đấu kém thì sao.”
“Tôi tin cậu lắm đấy! Ở cái nước này, đào đâu ra người tin cậu hơn tôi chứ! Cậu chắc chắn sẽ giành huy chương vàng!”
Ji Heon trả lời y hệt như lúc nãy được dặn, thậm chí còn cố ý phóng đại, nhấn nhá thêm đôi chỗ.
“Tôi tin cậu đến chết đi sống lại nên mấy trò đó không dụ được tôi đâu.”
“Vừa lòng cậu chưa?” Ji Heon vừa lẩm bẩm vừa bấm khóa xe. Tiếng bíp vang lên, cửa xe tự động khóa lại.
“Xe vừa trả lời thay anh đấy, nó bảo câu trả lời đó như bíp.”
Jae Kyoung nhếch môi cười, vắt túi thể thao lên vai, rảo bước đi nhanh về phía Sân vận động.
Nhìn theo bóng lưng to lớn của Jae Kyoung, Ji Heon bỗng cảm thấy đầu anh chợt đau nhói. Tác dụng phụ của việc tăng liều thuốc ức chế pheromone xuất hiện rồi sao? Hay do những lời nói vớ vẩn vừa rồi của Kwon Jae Kyoung khiến anh thực sự đau đầu?
Ji Heon vừa xoa trán vừa đi theo sau Jae Kyoung, nói:
“Jae Kyoung à. Chúng ta đã đồng ý gác lại chuyện này cho đến khi giải đấu kết thúc rồi mà. Giải đấu vẫn chưa kết thúc. Thậm chí còn chưa khai mạc nữa đấy.”
“Em biết. Anh à, em đang cố gắng kiềm chế hết mức có thể đấy.”
“…….”
Giờ thì Ji Heon không chỉ đau đầu mà còn thấy hoa mắt, chóng mặt. Đây mà gọi là kiềm chế? Vậy sau khi giải đấu kết thúc, cậu ấy sẽ còn làm khùng làm điên gì nữa? Ji Heon không thể tưởng tượng nổi, và điều đó càng khiến anh sợ hãi hơn.
“Cậu cứ thế này sẽ gặp tai nạn đấy, thật đấy Jae Kyoung à.”
Jae Kyoung không dừng bước mà chỉ ngoái lại nhìn.
“Tai nạn gì? Sao em lại gặp tai nạn?”
“Cậu đang quá vội vàng. Hoàn toàn mất kiểm soát rồi.”
Nghe Ji Heon nói sẽ gặp tai nạn, Jae Kyoung tỏ vẻ khó hiểu.
“Đó là theo góc nhìn của anh thôi.”
“Cái…?”
“Chỉ có anh mới thấy em vội vàng thôi, chứ em thì không.”
Ji Heon vô thức dừng bước. Jae Kyoung cũng dừng lại, vừa hay cả hai đã đến trước cửa tòa nhà lớn.
“Anh à, em bắt đầu từ vạch một nghìn hai trăm mét.”
Đứng quay lưng về phía cửa tòa nhà, Jae Kyoung nói:
“Mười năm qua, một mình em đã rút ngắn khoảng cách xuống còn một nghìn một trăm mét, rồi một nghìn mét.”
Ji Heon đứng dưới chân cầu thang dẫn lên cửa tòa nhà, anh ngẩng lên nhìn Jae Kyoung. Có lẽ vì nhìn từ dưới lên, cậu ấy trông càng cao lớn hơn, đến mức có hơi đáng sợ.
“Khoảng cách quá xa nên trước đây em không nhìn thấy anh, nhưng giờ thì em đã dần bắt kịp rồi.”
“Anh biết rõ, khi bắt đầu nhìn thấy thì cũng là lúc gần đến đích, đúng chứ?” Jae Kyoung chậm rãi nói.
“Chỉ còn một trăm mét nữa thôi. Một trăm mét cuối cùng luôn phải bứt tốc, anh hiểu rõ điều đó hơn ai hết mà đúng không?”
Nói xong, Jae Kyoung không đợi Ji Heon trả lời, dứt khoát quay người bước vào tòa nhà.
Ji Heon ngây người nhìn theo, một lúc sau mới sực tỉnh, chạy theo Jae Kyoung vào trong, vừa đi, anh vừa phản bác:
“Ai nói bây giờ chỉ còn một trăm mét cuối?”
“Em nói.”
“Tôi thì không.”
“Vậy anh cứ đứng yên ở mốc một nghìn hai trăm mét đi. Em sẽ đi trước, chạm vào bảng cảm ứng và giành chiến thắng.”
Ở lối vào phòng thay đồ dẫn đến bể bơi, một nhân viên điều hành cuộc thi đang đứng trông coi. Jae Kyoung đưa thẻ vận động viên đeo trên cổ cho nhân viên nọ xem, rồi quay lại nhìn Ji Heon, nói: “Luật bơi lội, cần em nhắc lại cho anh không?”
“Kể cả khi một người bỏ cuộc thì trận đấu vẫn tiếp tục. Thắng không cần đấu cũng là thắng, và em chắc chắn sẽ thắng.”
Jae Kyoung nói với vẻ tự tin đến mức Ji Heon suýt nữa thì buột miệng trả lời: “Ừm, tôi biết rồi”.
May mắn thay, nhờ nhân viên yêu cầu thẻ ra vào mà anh đã lấy lại được bình tĩnh, Ji Heon nhanh chóng rút thẻ nhân viên trong túi áo ra.
“Vâng, anh có thể vào cùng.”
Được sự cho phép của nhân viên, Ji Heon bước vào phòng thay đồ. Jae Kyoung đã không thấy bóng dáng đâu, chắc hẳn cậu ấy đã xuống bể bơi. Ji Heon thở dài, cởi tất và nhét vào tủ khóa. Anh cũng không lấy chìa khóa, đi thẳng xuống bể bơi, quả nhiên Jae Kyoung đã sớm ở đó.
Bất ngờ thay, bể bơi vắng tanh. Không có vận động viên nào đang tập luyện, cũng không có nhân viên nào đến kiểm tra trước. Nghĩ lại thì, nếu mọi người tuân thủ theo đúng lịch trình thi đấu, thì bây giờ là lúc vừa ăn trưa xong, ai cũng sẽ tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi.
Jae Kyoung nhìn quanh bể bơi trống không một lúc, rồi tiến lại gần mép nước, kiểm tra khoảng cách giữa các dây phao phân làn. Cậu ấy dùng chiều dài cánh tay để đo khoảng cách, có vẻ không gặp vấn đề gì, rồi cậu ấy ngẩng lên nhìn trần nhà. Sau khi kiểm tra độ sáng của các bóng đèn, cuối cùng Jae Kyoung lại gần mép nước, quỳ xuống, tuỳ ý vén tay áo khoác lên cao rồi hơi hạ thấp người, đưa tay vào trong nước.
Chắc Jae Kyoung muốn kiểm tra nhiệt độ nước. Dù biết vậy, nhưng có lẽ vì tư thế quỳ gối của Jae Kyoung mà trong mắt Ji Heon, cậu ấy trông như đang thực hiện một nghi lễ thiêng liêng nào đó.
Quả nhiên, Kwon Jae Kyoung ở cạnh bể bơi vẫn luôn là hình ảnh đẹp nhất trong lòng Ji Heon.
Ji Heon vẫn luôn nghĩ vậy. Dù có bơi hay không, trông Jae Kyoung vẫn tuyệt nhất khi ở trong không gian rộng lớn này, biểu cảm của cậu ấy lúc này cũng tự nhiên nhất, như thể cậu ấy đã sinh ra và lớn lên cùng với làn nước trong vắt dưới bể kia.
Nghĩ đến việc Jae Kyoung sắp giải nghệ, Ji Heon không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Không chỉ là vấn đề của Thế vận hội Olympic năm sau, Ji Heon còn buồn vì Jae Kyoung sẽ không bơi nữa.
“Jae Kyoung này, sao cậu lại quyết định bỏ bơi lội vậy?”
Cuối cùng, Ji Heon cũng không nhịn được mà hỏi Jae Kyoung.
“Vì ngay từ đầu, mục tiêu của em chỉ là Grand Slam.”
Jae Kyoung lập tức trả lời, như thể cậu ấy đã được hỏi câu này rất nhiều lần.
“Đạt được mục tiêu rồi thì thôi.”
“Mục tiêu thì có thể đặt lại mà.”
“Em không muốn. Em sẽ không làm nữa đâu.”
“Tại sao? Cậu đừng nói cậu bị đau ở đâu đó chứ?”
“Em khoẻ.”
“Vậy tại sao cậu lại không bơi nữa?”
Ji Heon nói với vẻ hơi bực bội.
“Cậu thích bơi mà.”
“Em thích.”
Jae Kyoung không chút do dự khẳng định.
Cuối cùng, cậu ấy cũng rút tay ra khỏi nước, quay lại nhìn thẳng vào Ji Heon:
“Nhưng em thích anh hơn, Ji Heon.”
“Cậu…”
Ji Heon quá sững sờ, đến mức không nói nên lời.
“Tôi đang hỏi nghiêm túc đấy.”
“Em cũng nói nghiêm túc lắm đấy, anh có vấn đề gì sao?”
Jae Kyoung đáp lại cộc lốc. Nhìn nét mặt thì cậu ấy không chỉ nghiêm túc mà còn có hơi cáu kỉnh, nhưng bây giờ không phải lúc để Ji Heon đi dỗ cậu ấy.
“… Chúng ta đã đồng ý sẽ nói chuyện này sau khi giải đấu kết thúc, cậu có nhớ không vậy? Cậu xuất phát sai thời điểm đấy vận động viên Kwon Jae Kyoung.”
Ji Heon vừa nói vừa xoa cái trán lại đang có dấu hiệu nhói lên.
“Chơi đẹp đi, Kwon Jae Kyoung.”
Ji Heon vừa dứt lời, Jae Kyoung đã lập tức đáp trả:
“Cựu vận động viên Jeong Ji Heon, em hỏi thật đấy, anh có ý định sẽ nói chuyện nghiêm túc với em sau giải đấu không? Em thấy anh chỉ đợi đến lúc em lên bục nhận cúp thì anh sẽ lập tức chạy biến, đúng chứ?”
Ji Heon không trả lời ngay, Jae Kyoung nhìn anh như vậy thì lắc đầu cười, chống tay lên gối, đứng thẳng người dậy, dõng dạc nói:
“Đừng yêu cầu người khác chơi đẹp, trong khi bản thân mình dùng đủ mánh lới vậy chứ, anh.”
Chàng trai trẻ vốn đang quỳ gối bỗng đứng bật dậy khiến cơ thể chợt trở nên cao lớn, có sức uy hiếp hơn hẳn. Ji Heon nhìn cậu ấy đang tiến về phía mình, cau mày nói:
“Vậy cậu muốn gì đây? Muốn nói luôn ở đây? Bây giờ? Trong khi chỉ còn hai ngày nữa là phải thi đấu?”
“Ý kiến không tệ đâu, sao em không thể làm vậy chứ?”
Jae Kyoung đã đến gần nhưng vẫn không có ý định dừng lại, Ji Heon thầm chửi thề, không thể không lùi về sau vài bước.
“Anh thực sự lo lắng cho tinh thần của em nên mới muốn nói chuyện sau khi giải đấu kết thúc ư?”
“Anh, anh đang đùa với em đấy à?” Jae Kyoung nói với giọng điệu gay gắt hơn hẳn và lại tiến thêm một bước, thấy vậy, Ji Heon lập tức lùi tiếp về sau. Khốn khổ thay, lưng anh đã chạm vào tường. Tấm lưng rộng của Ji Heon đã cảm nhận được sự lạnh lẽo của gạch men truyền qua lớp áo sơ mi mỏng manh.
“Sao cậu lại bảo tôi đùa chứ….”
Ji Heon cố tình thở dài để che giấu sự căng thẳng của anh.
“Đúng là vậy còn gì.”
Jae Kyoung chống hai cánh tay rắn chắc lên tường gạch, nói:
“Anh à, vào lúc anh nói lo lắng cho tinh thần của em nên muốn nói chuyện sau khi giải đấu kết thúc, thì cũng giống như anh đã từ chối em rồi. Nếu là anh thì anh sẽ làm gì đây? Chẳng lẽ ngoan ngoãn chờ đợi để bị đá sao?”
Jae Kyoung bật cười, ngữ điệu tràn ngập sự châm biếm.
“Nói những lời ngon ngọt để xoa dịu em, rồi sau khi giải đấu kết thúc sẽ lập tức chuồn ngay, đã biết sẽ nhận cái kết đắng như vậy, thì đứa ngu nào sẽ chịu ngậm mồm chờ đợi đây anh?”
Thông thường, khi bị người tỏ tình với mình ép vào tường, bị vây chặt giữa hai cánh tay của người nọ, dù thích hay không, ít nhiều không khí cũng sẽ có chút lãng mạn, nhưng ở đây… chẳng thấy chút khung cảnh màu hồng nào cả. Khuôn mặt vô cảm và giọng điệu gay gắt của Jae Kyoung, khiến Ji Heon cảm thấy như anh đang bị chặn đường, trấn lột sạch tiền bạc trên người vậy.
“Không phải chỉ với cậu. Với các vận động viên khác tôi cũng nói vậy mà. Vì ngay trước giải đấu nên…”
“Lại nữa? Sao anh lại đối xử với em giống như những vận động viên khác?”
Jae Kyoung không kiên nhẫn, lập tức ngắt ngang lời Ji Heon.
“Đối với anh, em giống như những vận động viên khác sao? Thật vậy sao, anh?”
“Có gì khác chứ?”
Ji Heon lập tức đáp trả. Jae Kyoung trợn mắt, mím môi. Ba nếp nhăn cùng lúc xuất hiện giữa hai đầu lông mày cậu ấy, báo hiệu cơn giận của Jae Kyoung đã được đẩy lên đỉnh điểm.
Chết mịa…. lỡ lời nữa rồi…
Chưa kịp suy nghĩ xem nên sửa sai thế nào, Ji Heon đã bị Jae Kyoung túm cổ áo, cậu ấy định đánh anh sao? Hay định cho anh bạt tai? Ji Heon lập tức theo bản năng nhắm nghiền mắt lại.
Mà thôi, với bàn tay to như cái vung kia thì dù bị đấm hay bị tát cũng chẳng khác gì mấy….
Trong khi đang chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn đau, bỗng nhiên Ji Heon cảm thấy một thứ gì đó ấm áp và mềm mại chạm vào môi anh.
“…!”
Ji Heon hoảng sợ mở mắt, lập tức, tầm nhìn của anh va phải ánh mắt Jae Kyoung đang nhìn anh chằm chằm.
“Bây giờ thì khác rồi đúng không?”
Jae Kyoung hỏi như chất vấn.
“C… cậu.”
“Chắc anh chưa từng làm chuyện này với những vận động viên khác đâu, đúng chứ?”
“Cậu… vừa mới…”
Ji Heon định nổi trận lôi đình, hỏi Jae Kyoung đang làm cái quái gì vậy, nhưng những lời trách mắng đã lên đến cổ họng bất chợt nghẹn lại, không sao thốt được thành lời. Thứ anh đang thấy, là bàn tay Jae Kyoung vẫn giữ lấy cổ áo anh, đang không ngừng run rẩy.
“…”
Ji Heon không thể tin vào những gì anh đang thấy.
Thật sự là anh không dám tin… Một chàng trai hai mươi mốt tuổi đầu… lại run rẩy chỉ vì một nụ hôn phớt, thậm chí còn chẳng phải hôn môi đúng nghĩa? Chỉ là một cái chạm nhẹ lên môi rồi rời đi ngay, khác gì hôn gió đâu cơ chứ?
Ji Heon muốn cho rằng Jae Kyoung run lên vì tức giận, vì không kiềm chế được cơn thịnh nộ. Nhưng biểu cảm của Jae Kyoung lúc này thật khó tả.
“Anh đã làm thế này với những vận động viên khác chưa?”
Jae Kyoung hỏi, mặt đỏ bừng đến tận cổ. Ji Heon cảm thấy nếu anh không trả lời ngay câu hỏi của cậu ấy, thì một trong hai sẽ bị ném xuống bể bơi luôn, hoặc cậu ấy ném anh, hoặc cậu ấy tự ném chính mình.
“Không… chưa từng làm vậy, tôi nói thật đấy.”
Ji Heon vội vàng đáp.
“Vậy anh đừng nói là giống nhau nữa.”
Jae Kyoung nói như ra lệnh rồi buông cổ áo Ji Heon ra. Cậu ấy quay đi, dùng tay cào mạnh mái tóc. Đứng ngay phía sau, Ji Heon có thể thấy rõ, cả tai cậu ấy cũng đã đỏ ửng.
Nhìn thấy vậy, tim Ji Heon bỗng thắt lại, anh cảm giác mặt mình cũng sắp đỏ lên, Ji Heon vội quay đi, chỉnh lại chiếc cà vạt bị xô lệch rồi cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Đừng nghĩ nữa Jeong Ji Heon, cũng có thể cậu ấy đỏ mặt vì tức giận… Phải, đúng là như vậy đấy…
Sau khi đã lấy lại bình tĩnh, Ji Heon cố gắng nói bằng giọng đều đều như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
“Dù không làm vậy thì trước giờ cũng chỉ có cậu là vận động viên duy nhất bắt tôi viết giấy cam kết đấy, cậu quên à?”
Đúng rồi, giấy cam kết.
Vừa nghĩ đến tờ giấy cam kết, trái tim đang bồi hồi của anh lập tức bình tĩnh lại. Anh tự nhủ với chính mình. Đừng quên, Jeong Ji Heon, cậu ấy là kẻ ranh ma đến nhường nào, cậu ấy đã lợi dụng bản cam kết để bắt anh làm toàn những điều vô lý….
Nhưng có cái gì vô lý lắm đâu….. những điều kiện được đưa ra chỉ là cùng nhau bơi và bỏ thuốc lá…. Nhận ra bản thân mới là kẻ hợp với hai chữ “vô lý”, bỗng nhiên, Ji Heon cảm thấy hoàn toàn kiệt sức.
“…….”
Cơ thể anh bủn rủn, chân tay rã rời đến mức không thể đứng vững. Ji Heon loạng choạng dựa người vào tường.
“Hầy, thật sự đấy, mệt quá….”
Ji Heon lẩm bẩm rồi đưa tay lên lau mặt. Sau khi bình tĩnh lại, anh mới khẽ gọi Jae Kyoung:
“Jae Kyoung à.”
Jae Kyoung quay lại nhìn anh. May mắn thay, cậu ấy cũng đã lấy lại được bình tĩnh, vẻ mặt đã trở về vô cảm như thường.
“Sao cậu lại thích tôi…?”
Nghe Ji Heon hỏi, Jae Kyoung khẽ cười. Cái nhìn của cậu ấy như thể đang nói “Đấy, em biết ngay kiểu gì anh cũng sẽ hỏi câu ngớ ngẩn này mà.”
Thái độ này cho thấy cậu ấy đã hoàn toàn bình tĩnh thật rồi.
“Em không biết. Sao có thể giải thích rõ ràng từng thứ một được? Phiền phức lắm.”
Cậu ấy thậm chí còn tặc lưỡi khó chịu.
Phản ứng bực dọc đó của Jae Kyoung giúp Ji Heon thoát khỏi mớ cảm xúc uỷ mị đa cảm, nhanh chóng lấy lại sự thanh tỉnh.
Những lúc thế này, Jae Kyoung giống như một tảng đá khô khổng lồ. Không cần nói gì nhiều, cậu ấy cũng có khả năng đóng băng mọi thứ xung quanh.
“Tôi bảo cậu làm báo cáo hay phân tích số liệu hay thuyết trình à mà phiền phức? Người dõng dạc nói có thể viết cả luận văn về tôi là cậu đấy, vận động viên Kwon Jae Kyoung!”
“Là anh, bảo em đừng viết mà.”
Jae Kyoung nhíu mày như đang muốn oán trách, sao Ji Heon cứ nói một đằng làm một nẻo. Quả không hổ danh tảng đá khô siêu cấp hiệu quả….
“Được được do tôi, nhưng tôi thật sự tò mò đấy… vì tôi chưa từng thích ai cả.”
Ji Heon nghiêm túc nói. Jae Kyoung nhìn anh chằm chằm một lúc rồi lại tặc lưỡi:
“Em thích anh vì anh đẹp trai, bơi giỏi, tốt bụng, dịu dàng, hay khen người khác, body chuẩn, xương bả vai đẹp như tác phẩm điêu khắc vậy, da trắng, lái xe ngầu và cười lên rất đẹp. Được chưa?”
Bảo là phiền phức mà vẫn kể ra từng thứ thế kia…..
Ra là trong mắt cậu ấy, anh trông như vậy sao? Ji Heon cảm thấy hơi lạ lẫm. Có vài điểm anh thấy không đúng lắm, nhưng anh quyết định bỏ qua, hỏi tiếp:
“Vậy nếu xuất hiện một người cũng đẹp trai, bơi giỏi, tốt bụng, hay khen người khác,… và cười đẹp như tôi thì cậu cũng sẽ thích người đó, phải không?”
“Anh này.”
Jae Kyoung khẽ gọi. Ji Heon nghĩ cậu ấy sẽ sừng sộ lên kiểu: “Anh bớt nói nhảm đi được không?” Rồi chưng gương mặt vô cảm khá đáng sợ dọa anh chết khiếp.
Ji Heon đã chuẩn bị sẵn tinh thần để biện minh: “Xin lỗi, tôi luôn là người được tỏ tình trước rồi bị đá trước. Họ luôn tìm được người tốt hơn tôi nên tất cả chỉ là thói quen.”
Nhưng rồi Jae Kyoung lại nói:
“Em, đã gặp hai người như anh vừa nói rồi.”
“…….”
“Nhưng em không thích bọn họ.”
Jae Kyoung vẫn giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc.
“Em không thích họ như cách em thích anh đâu, thậm chí, càng nhìn họ, chỉ càng khiến cho em nghĩ về anh.”
“Anh thấy trả lời vậy có đủ để anh hiểu chưa?” Jae Kyoung hỏi, tông giọng hơi nâng cao thể hiện rõ sự khó chịu.
“Ừm…”
Ji Heon lẩm bẩm. Anh nên đáp lại gì đó, nhưng câu trả lời của Jae Kyoung quá bất ngờ, khiến anh không biết nói gì mới phải…
“Xin lỗi cậu vì đã hỏi điều kỳ quặc như vậy.”
Cuối cùng, Ji Heon cúi đầu xin lỗi. Jae Kyoung nhìn anh một lúc rồi nói như thể cậu ấy hoàn toàn không hiểu:
“Sao anh cứ nghĩ phức tạp vậy? Anh bảo hồi đại học ai tỏ tình, anh cũng nhận lời mà?”
“Ừm, đúng vậy.”
Ji Heon mỉm cười, khoanh tay trước ngực.
“Bây giờ tôi biết đó là việc vô nghĩa, chỉ tổ tốn thời gian, nên không làm nữa.”
“Làm rồi mới biết có vô nghĩa hay không chứ.”
“Không cần làm cũng biết.”
Ji Heon cười nói.
“Anh thử cũng chưa thử, mà dám nói chắc vậy ư?”
“Vì tôi hiểu rõ bản thân mình.”
Jae Kyoung nhìn Ji Heon với vẻ mặt cau có rồi buột miệng:
“Em thấy anh chả hiểu rõ mấy đâu.”
Ji Heon chỉ cười không đáp. Jae Kyoung vẫn giữ giọng điệu cộc lốc, lần nữa nhấn mạnh: “Em nói thật đấy.”
“Em hiểu anh nhiều hơn cả anh hiểu chính mình đấy. Em đã nói rồi, em có thể viết luận văn về anh mà.”
“Thôi, đừng viết.”
Thái độ nhẹ nhàng từ chối của Ji Heon khiến Jae Kyoung tặc lưỡi rồi quay mặt đi. Cậu ấy đưa mắt quan sát bể bơi trống vắng, theo thói quen đưa tay vuốt tóc.
“Sao cũng được, nếu anh cố tình nói những lời đó chỉ để em bỏ cuộc thì anh thất bại rồi, cũng không cần tốn công nữa. Anh nghĩ em là loại người sẽ thay đổi tình cảm của mình chỉ vì những thứ như thế?”
Jae Kyoung không hiểu sao lại muốn cười, cũng không biết cậu ấy cảm thấy bản thân như trò hề hay đang cười động viên chính mình, Jae Kyoung quay lại nhìn Ji Heon, khẽ nói:
“Em đã nói rồi, em bắt đầu từ vạch một nghìn hai trăm mét. Giờ chỉ còn một trăm mét nữa thôi.”
Chưa kịp để Ji Heon hỏi điều đó có ý nghĩa gì, Jae Kyoung đã nói tiếp.
“Anh cũng biết, một trăm mét cuối cùng là lúc phổi như sắp rách toạc, đùi như muốn nổ tung.”
“Nhưng em thích cảm giác đó.” Jae Kyoung nói với giọng phấn khích. Gương mặt cậu ấy rạng rỡ như thể đã thấy bảng cảm ứng nằm ngay trong tầm với, chỉ còn cách cậu ấy đúng một trăm mét nữa.
“Anh biết vì sao không?”
Jae Kyoung tự hỏi rồi tự trả lời:
“Vì cảm giác mệt mỏi chứng tỏ em đang bơi rất nhanh.”
Trước lời tuyên bố hùng hồn đó, Ji Heon không biết phải nói gì. Anh không thể nói “Cố lên” hay đùa “Coi chừng cậu sẽ làm đùi mình nổ tung thật đấy” với một vận động viên sắp thi đấu như Kwon Jae Kyoung được.
Ji Heon chỉ có thể tiếp tục khoanh tay, mỉm cười, Jae Kyoung nhìn anh một lúc lâu rồi bất chợt thở dài.
“Dù sao thì, cảm ơn anh đã vất vả vì em trong một tháng rưỡi vừa rồi.”
“Gì vậy, sao tự dưng cậu lại nói lời cảm ơn trịnh trọng thế?”
“Cậu định đi đâu à?” Ji Heon ngạc nhiên hỏi. Jae Kyoung nhìn anh như không hiểu anh đang nói gì, rồi vừa bước về phía phòng thay đồ vừa nói: “Hai ngày nữa là bắt đầu giải đấu.”
“Trong thời gian em thi đấu, anh đừng đến tìm em.”
“Gì cơ? Tại sao chứ?”
Nghe yêu cầu bất ngờ của Jae Kyoung, Ji Heon không thể tin nổi, vội bám sát theo sau Jae Kyoung, đi về phía phòng thay đồ, vừa đi vừa không ngừng hỏi dồn:
“Có tôi ở đó thì cậu thấy phiền phức à? Nên cậu mới yêu cầu thế?”
Nghe Ji Heon nói vậy, Jae Kyoung dừng bước và quay lại. Cậu ấy nhìn Ji Heon với vẻ mặt khó tin:
“Anh này, rốt cuộc trong công ty của anh toàn kiểu vận động viên kém cỏi đến mức nào vậy?”
“Sao tự nhiên cậu lại lôi vận động viên của công ty tôi ra chửi thế?” Ji Heon ngạc nhiên trước lời chỉ trích bất ngờ dành cho các vận động viên của Spoins, anh bối rối hỏi lại.
Jae Kyoung bực bội đáp lời: “Chẳng thế còn gì.”
“Phải kém cỏi đến mức nào, thì anh mới lo lắng chỉ vì chuyện cỏn con này mà tinh thần sẽ trở nên tệ đi vậy? Được rồi, tạm chấp nhận là cũng có hơi suy sụp đi, thì cũng đâu đến mức làm ảnh hưởng đến việc thi đấu.”
“Có phải ngu hay não rút gân đâu cơ chứ…” Jae Kyoung tặc lưỡi như thể hết chịu nổi rồi bất chợt cau mày, gặng hỏi Ji Heon.
“Sao vậy, cái tên múa dao kia, nếu bị anh từ chối thì sẽ buồn đến mức không thể thi đấu được đúng không? Vậy nên dù hắn ta ve vãn lộ liễu như thế, mà anh vẫn cứ dung túng chiều chuộng hắn ta chứ gì?”
Tên múa dao là ai mới được chứ…?
Ji Heon vẫn còn đang ngơ ngác suy nghĩ thì một khuôn mặt quen thuộc nhanh chóng hiện lên trong suy nghĩ, Ji Heon bật cười:
“Ý cậu là Yeon Ho chứ gì?”
“Em không biết, Yeon Hon hay Yeon Gol gì đó mà chả được!”
Jae Kyoung càng thêm tức giận, nói như thể việc gì cậu ấy phải biết tên họ của cái tên múa dao kia mà Ji Heon cứ phải nhắc làm gì…
“Không biết tên người ta mà cũng lôi ra nói xấu được à?”
“Sao lại không? Hơn nữa không phải nói xấu, được chứ? Là chê bai, chê bai đó! Vì hắn ta đáng ghét nên em mới chê đấy!”
Jae Kyoung nhăn mặt như thể cậu ấy đang nói điều vô cùng hiển nhiên. Thái độ tự tin đến mức khiến Ji Heon thoáng chốc cảm thấy, những lời ngụy biện của cậu ấy lại có vẻ hợp lý, logic đến lạ.
“Sao anh lại so sánh em với mấy cái tên hay suy sụp tinh thần, thi đấu cũng chẳng ra hồn, kém cỏi đó chứ?”
Jae Kyoung nói với vẻ mặt thật sự rất khó chịu rồi lại tiếp tục bước về phía phòng thay đồ. Ji Heon bật cười vì pha gây sự vô cớ của cậu ấy, rồi cũng vội vàng đuổi theo.
“Vậy rốt cuộc, tại sao cậu lại bảo tôi đừng đến?”
Khi Ji Heon hỏi lý do, Jae Kyoung lại dừng bước, thở dài rồi quay đầu.
“Nếu anh đến thì Liên đoàn và Ủy ban Thể thao Hàn Quốc lại túm lấy anh, càm ràm liên tục bên tai anh chuyện về Olympic thế này, Olympic thế nọ. Họ sẽ làm đủ mọi cách để ép em tham gia Olympic năm sau đấy.”
“Vì vậy nên em mới bảo anh đừng đến, hiểu rồi chứ ạ?” Jae Kyoung nói rồi lại quay người bước đi. Cậu sải bước nhanh về phía trước, trong âm giọng vẫn còn đầy vẻ cáu kỉnh.
“Có anh Min Ho và những người khác của Spoins đến là đủ rồi, anh cứ nghỉ ngơi đi. Anh đã vất vả suốt một tháng rưỡi rồi.”
…Min Ho chứ không phải Min Woo đâu, ít ra cũng nên gọi đúng tên người ta rồi hãy lên mặt chứ….
Trong khi Ji Heon thầm sửa lại tên thì cậu chàng rất giỏi bơi lội nhưng lại chẳng nhớ nổi tên người khác còn dặn dò thêm:
“Em chắc chắn sẽ giành được đủ năm huy chương vàng, anh đừng lo.”
Cậu ấy vừa nói vừa xua tay như thể Ji Heon mà lo lắng thì chỉ đang làm chuyện thừa thôi, cái cách Jae Kyoung nói về việc giành 5 huy chương vàng, nhẹ nhàng như thể đó chỉ là một bài tập về nhà có thể hoàn thành trong nửa ngày, trông cậu ấy thật sự rất ung dung tự tại.
Thông thường, nếu ai đó tự tin đến vậy thì rất dễ gặp thất bại, nhưng khi người đó là Jae Kyoung thì Ji Heon lại không hề có chút lo lắng nào. Bởi vì, trừ khi có thiên tai hay thảm họa xảy ra, còn không thì năm cái huy chương vàng đó, chắc chắn sẽ treo trên cổ cậu ấy.
Quả nhiên, bốn ngày trước lễ bế mạc, Jae Kyoung đã sớm đạt được mục tiêu năm huy chương vàng của mình.
Chính xác là tám ngày sau khi diễn ra lễ khai mạc của giải đấu, kỷ lục ẵm trọn huy chương vàng của vận động viên Kwon Jae Kyoung đã được xác lập.