DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 32
- Trang Chủ
- DASH (BL NOVEL Hàn)
- VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 32 - Em sẽ lấy huy chương vàng, cho nên, anh đừng ngủ với người khác
VOL 2 – Chặng Lặn Sâu – Chương 32: Em sẽ lấy huy chương vàng, cho nên, anh đừng ngủ với người khác
Thấy tình hình có vẻ sắp vượt tầm kiểm soát, Ji Heon vội vàng chen lời:
“Bình tĩnh, bình tĩnh, không sao đâu Jae Kyoung à, cứ để tôi làm luôn tại đây.”
Vừa nói, Ji Heon vừa cầm lấy con dao cắt bít tết, đưa lên cao, khiến Noah bật thốt ra một tiếng kêu lớn, không rõ là đang cười hay muốn la hét.
“Honey à. Anh định làm gì vậy?”
“Cạo lông đấy, chỗ nào cũng được, cậu còn nói thêm một câu nữa thì tôi không ngại cao lông giúp cậu ngay tại đây luôn đâu.”
Ji Heon cười rồi đặt con dao xuống. Sau đó, anh dùng tiếng Hàn, khẽ nói với Jae Kyoung:
“Cậu bình tĩnh đi xem nào, đừng để bị cậu ta khích chứ. Cậu biết thừa cậu ta đang cố tình làm vậy mà.”
Những trò khiêu khích kiểu này rất phổ biến trong các giải đấu. Đặc biệt là khi càng gần đến vị trí giành huy chương, sự cạnh tranh giữa các vận động viên càng trở nên gay gắt. Họ công khai châm chọc quốc tịch của nhau trong các cuộc phỏng vấn, thậm chí còn buông lời lăng mạ và chửi rủa khi chạm mặt nhau ở nhà ăn chung của làng vận động viên.
Jae Kyoung là vận động viên có thành tích tốt nhất, nên cũng là đối tượng bị nhắm đến nhiều nhất. May mắn thay, ngoài bơi lội, Jae Kyoung còn giỏi một thứ khác, đó là biến tất cả thành người vô hình. Dù có ai nói gì bên cạnh, cậu ấy cũng chẳng bận tâm, dù có làm gì, Jae Kyoung cũng sẽ coi như không nghe, không thấy, không biết. Vì vậy, Ji Heon mới chủ quan, anh cứ nghĩ cậu ấy sẽ không mắc bẫy bởi những trò khiêu khích lộ liễu như thế này…
Nhưng xui xẻo thay, bọn họ lại đúng lúc gặp phải Noah.
Ji Heon thầm thở dài. Không, nói đúng ra thì vấn đề không nằm ở Noah. Vấn đề nằm trên người anh, người đã vô tình tạo cơ hội cho Noah nhận ra điều gì đó có thể tác động đến cảm xúc của Jae Kyoung.
Không biết Noah đã nhìn thấy gì mà lại biết Jae Kyoung đang có…. Khúc mắc với anh. Cho đến giờ, hành động của Jae Kyoung tuy có hơi khác thường, nhưng cậu ấy cũng không biểu hiện gì đó quá rõ ràng để người khác có thể nhìn qua cũng là biết ngay, cả hai đang có vấn đề. Chẳng lẽ, chỉ dựa vào việc anh là Omega mà Noah đã đoán ra à?
Ji Heon đang băn khoăn suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Jae Kyoung lấy điện thoại từ túi quần ra, vừa nhìn vào màn hình đã nhíu mày.
“Ai vậy?”
“Huấn luyện viên thôi anh.”
Chắc hẳn là huấn luyện viên Shin, người phụ trách chính của đội tuyển quốc gia lần này. Ji Heon thấy đây là cơ hội tốt nên nhanh chóng nói:
“Cậu nên ra ngoài nghe máy đi. Ở đây ồn quá.”
Jae Kyoung không trả lời. Cậu ấy cầm chiếc điện thoại đang reo inh ỏi trong tay, không hề có ý muốn nhúc nhích, có vẻ Jae Kyoung không có ý định nghe máy.
“Jae Kyoung à, nghe tôi, ra ngoài nghe máy đi.”
“Nhanh đi đi, nhanh lên.” Ji Heon liên tục thúc giục. Cuối cùng, Jae Kyoung chỉ có thể bực bội càu nhàu một tiếng rồi miễn cưỡng đứng dậy.
“Đừng có giở trò gì đấy.”
Cậu ấy liếc sang phía đối diện, buông một câu không có tác dụng gì mấy trước khi rời khỏi nhà hàng.
Noah cười cười nhìn theo bóng lưng Jae Kyoung, sau khi cậu ấy đã đi khuất, Noah lại quay đầu về, chăm chú quan sát Ji Heon một lúc lâu. Ánh mắt đầy ẩn ý đó khiến Ji Heon phải lên tiếng hỏi trước:
“Sao cậu cứ nhìn tôi chằm chằm thế?”
“Không có gì. Chỉ là tôi muốn xem có gì khác biệt thôi.”
Noah vẫn cười nói.
“Khác biệt? Khác biệt gì?”
Ji Heon nhíu mày hỏi lại:
“Xin lỗi, nhưng tôi không hiểu ý cậu lắm?”
Ji Heon yêu cầu Noah giải thích rõ hơn, Noah xoa cằm suy tư một lát rồi mới mở lời:
“Tôi đã từng xem video của anh.”
“Video gì cơ?”
“Video thi đấu. Giải đấu ở Berlin ấy.”
“À.”
Ji Heon gật đầu. Hóa ra là vậy, hoá ra cậu ta đã xem video thi đấu của anh.
“Trí nhớ của cậu tốt thật đấy. Xem video từ bao giờ rồi mà vẫn nhận ra tôi.”
“Không, không liên quan đến trí nhớ đâu, anh nghĩ tôi chỉ xem một, hai lần à? Ai mà xem nhiều như tôi thì không muốn nhớ cũng phải nhớ thôi.”
“Chắc tôi phải xem cả trăm lần, không đúng, cả ngàn lần rồi mới đúng.” Noah nói với giọng điệu không rõ là đùa hay thật.
“Bộ dạng anh ra sao, tôi sớm đã bị mấy cái video in sâu trong não, sao có thể không nhận ra được. Dù có gặp lại sau mười năm nữa, tôi vẫn tự tin có thể nhận ra anh ngay. Cái tên Jae Kyoung kia xem video của anh mỗi ngày, trong suốt thời gian cậu ta ở Úc, không sót một ngày nào.”
“Thật sao?” Ji Heon chỉ hỏi ngắn gọn. Nếu anh vẫn chưa biết gì về tình cảm của Jae Kyoung thì anh sẽ ngạc đến mức chạy biến khỏi chỗ này luôn, còn bây giờ thì…. Tầm này, chắc chỉ có Jae Kyoung mới gây áp lực cho Ji Heon được, chứ người khác nói cũng chả có tác động gì.
Noah cười cười, nhướn một bên lông mày. Cứ như thể đang hỏi phản ứng của Ji Heon chỉ hời hợt đến vậy thôi sao. Ji Heon giả vờ không quan tâm, cầm cốc nước lên. Anh uống một ngụm nước có ga vị chanh rồi đặt xuống, lúc này Noah mới nói tiếp:
“Tóm lại là Jae Kyoung luôn xem video đó, nên tôi cũng xem cùng cậu ta, cậu ta xem bao lần thì tôi cũng xêm xêm. Nói ra điều này, có thể anh sẽ giận, nhưng thật lòng nhé, tôi chẳng thấy gì đặc biệt cả. Chỉ là so với vóc dáng thì lực đẩy nước của anh khá mạnh? Biên độ vung sải tay lớn? Tôi đã nghĩ có lẽ do xem qua video nên không cảm nhận được hết. Anh cũng biết đấy, người bất bình thường như Jae Kyoung lại say mê video thi đấu của ai đó như vậy, chắc chắn người ấy phải có gì đó đặc biệt. Tôi đã tự hỏi, liệu khi gặp mặt trực tiếp, tôi có cảm nhận được điều đó không.”
“Jae Kyoung chưa từng trực tiếp xem tôi thi đấu.”
Noah tròn mắt ngạc nhiên trước câu nói của Ji Heon.
“Cậu không nghe nhầm đâu. Khi Jae Kyoung đến trung tâm của chúng tôi, tôi đang trong quá trình hồi phục sau chấn thương.”
Ji Heon còn bổ sung thêm, anh chưa từng nghiêm túc bơi đàng hoàng trước mặt Jae Kyoung bao giờ.
Noah lẩm bẩm: “Ra là vậy…”
“Vậy Jae Kyoung cũng chỉ xem mỗi video đó thôi à.”
“Đúng vậy.”
Noah khoanh tay, trầm ngâm suy tư.
“Vậy theo anh, tại sao Jae Kyoung lại xem đi xem lại video thi đấu của anh như vậy?”
Sao cậu ta không đi hỏi chính chủ ấy…. à có khi hỏi rồi nhưng bị chính chủ bơ đẹp đây mà..
Ji Heon vờ suy tư một lúc rồi nói:
“Chắc là ngưỡng mộ, hay đại loại là cảm xúc gì đó tựa tựa vậy.”
“Có thể là ghen tị, hâm mộ, tôn trọng, vân vân.” Ji Heon lẩm nhẩm từng từ một.
“Cậu chắc cũng biết, cơ sở hạ tầng dành cho bơi lội năm đó của Hàn Quốc rất kém. Cùng là châu Á nhưng Hàn Quốc không thể so sánh với Trung Quốc hay Nhật Bản. Lớp vận động viên theo lên chuyên nghiệp rất ít, thậm chí không có nơi luyện tập tử tế. Thành tích quốc tế cao nhất trước khi Jae Kyoung xuất hiện hầu hết chỉ dừng lại ở Á vận hội Asiad.”
“Còn anh thì sao honey?”
“Tôi ư? Tôi đang định liệt kê đến đây.”
Ji Heon gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn:
“Nói cho đúng, tôi là người thứ hai. Vận động viên thứ hai của Hàn Quốc giành huy chương tại Giải vô địch thế giới. Nhưng huy chương đầu tiên là ở nội dung nhảy cầu, nên tôi cũng có thể xem như là người đầu tiên có huy chương thế giới ở nội dung bơi lội.”
Huy chương mà Ji Heon giành được thuộc về hạng mục 100m bơi tự do nam, hạng mục được coi là tâm điểm của bơi lội, dư luận Hàn Quốc năm đó xôn xao đến mức nào, không cần nói cũng biết.
“Trước đó, bơi lội là môn thể thao mà ngay cả khi đội tuyển quốc gia vào đến Thế vận hội Olympic cũng không được tường thuật đầy đủ, ở đất nước chẳng ai quan tâm đến này, phát sóng cái đó thì chẳng bằng đưa tin về mấy drama của showbiz còn hơn. Trong bối cảnh như thế, lần đầu tiên có người lấy được huy chương Giải vô địch thế giới ở nội dung bơi lội. Vậy cậu thử nghĩ xem, trong mắt một vận động viên trẻ mới bắt đầu tiếp xúc bể bơi, cái người đã giành huy chương đó sẽ trông như thế nào?”
“Chẳng khác nào một người hùng.”
Noah cười nói.
“Đúng vậy, là người vô cùng tuyệt vời. Chắc hẳn cậu vận động viên đó đã nghĩ, anh ấy thật tuyệt, thật ngầu. Mình cũng muốn trở thành như anh ấy. Đó chính là hình mẫu lý tưởng, là mục tiêu.”
“Cậu cũng có một người để hướng đến mà đúng không?”
Nghe câu hỏi của Ji Heon, Noah gật đầu lia lịa.
“Đương nhiên. Người đã khiến bọn Mỹ phải cúi đầu ở Thế vận hội Olympic và được mệnh danh là anh hùng của Úc. Tôi cũng bắt đầu bơi lội vì ngưỡng mộ người đó đấy honey.”
“Chuyện là vậy, dù…”
“Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện quan hệ tình dục với người đó.”
Ji Heon nghẹn nước bọt, im bặt, anh trợn mắt nhìn cái tên Alpha cao to ngồi đối diện. Nhìn Ji Heon như vậy, Noah cười còn thiếu đập hơn.
“Và cũng chưa bao giờ cố ý, nhấn mạnh là cố ý nhé, tình một đêm với người nào giống người đó hết trơn á.”
“…”
Ji Heon vẫn không nói gì. Cuối cùng, Noah đành phải lên tiếng trước:
“Honey này, anh đừng vờ như không biết thế chứ.”
“Cậu nói gì vậy? Biết gì cơ?”
Ji Heon dứt khoát giả ngu.
Nhưng vô ích….
“Chính là cái anh chàng người Trung Quốc mà Jae Kyoung gặp sau Á vận hội Asiad năm ngoái đấy. Hình như là…. vận động viên bóng chuyền bãi biển? Nhìn lướt qua đúng là giống anh thật.”
Noah nói thẳng toẹt. Nhưng đáng ngạc nhiên là chẳng có gì đúng cả….
Cuối cùng, Ji Heon thở dài, đính chính thay vận động viên kia:
“Là bóng nước cơ mà, bóng nước ấy. Và người ta là vận động viên Đài Loan.”
“Hả? Tôi nhớ nhầm sao? Mà dẹp đi, cái đó phụ thôi, cái chính là ngay khi nhìn thấy người đó, tôi đã biết anh ta trông giống anh rồi honey à.”
“Noah này…”
Ji Heon khẽ gọi tên Noah. Noah cười toe toét, đáp lại bằng một tiếng “Hửm?”.
Ji Heon thở dài lần nữa, khoanh tay trước ngực, nghiêm túc hỏi: “Tại sao nãy giờ cậu cứ xoáy sâu vào mấy chuyện này mãi thế? Cậu đang có ý muốn nói tôi là người đặc biệt đối với Jae Kyoung chứ gì? Phải không?”
“Honey à, việc tôi nói với anh điều đó hay không chẳng có ý nghĩa gì cả, nói hay không thì nó cũng là sự thật mà!”
Noah nói với vẻ mặt nghiêm túc cũng chẳng kém gì Ji Heon.
“Được rồi, cứ cho là vậy đi.”
Ji Heon cố tình nói với giọng điệu như thể đã nghe mấy câu này đến mức chán ngấy rồi.
“Vậy thì sao? Chuyện đó quan trọng với cậu à?”
“Rất quan trọng.”
Noah vẫn nói với giọng điệu nghiêm túc lạ thường. Trong chốc lát, Ji Heon đã nhìn cậu ta với mắt ngờ vực.
Không lẽ tên Alpha Úc này thầm thương trộm nhớ vận động viên nhà anh? Nên mới làm thế này với anh?
Noah như thế nhận ra drama kinh thiên động địa đang chạy trong đầu Ji Heon….
“Khoan đã, honey à. Không phải vậy đâu, không phải như honey nghĩ đâu!”
Noah vội vàng xua tay, lắc đầu nguầy nguậy. Ji Heon không hỏi “Không phải cái gì?” mà chỉ cảnh giác lùi ghế ra sau một chút.
“Làm ơn đi! Không phải vậy mà!”
Noah vừa cười vừa chối biến, âm lượng cậu ta cũng không nhỏ gì cho cam. Ngay lập tức, mọi ánh mắt trong nhà hàng đổ dồn về phía bàn của hai người.
“Được rồi, tôi biết rồi. Nói nhỏ thôi.”
Ji Heon ra hiệu bình tĩnh để trấn an cậu chàng Alpha Úc đang kích động. Noah làm điệu bộ “okay, okay” như đã hiểu rồi nốc cạn cốc nước trước mặt. Sau khi đặt cốc xuống, cậu ta dựa người vào lưng ghế và thở dài.
“Anh biết không? Báo chí luôn cố tình nói hai bọn tôi là đối thủ, nhưng tôi chưa bao giờ thắng Jae Kyoung.”
Noah chắc hẳn đang nói về nội dung bơi 200m hỗn hợp. Bởi vì ở nội dung sở trường của cậu ta là bơi bướm, Noah luôn đè đầu Jae Kyoung. Nhà vô địch bơi lội của Úc – đất nước được xem là mạnh nhất thế giới về bơi lội, giành huy chương vàng ở nội dung sở trường là điều hiển nhiên. Nhưng ở nội dung 200m hỗn hợp, cậu ta chưa bao giờ thắng được nhà vô địch thế giới cùng trang lứa kia lần nào.
“Tôi muốn thắng cậu ta một lần trước khi giải nghệ.”
Ji Heon không đáp lại, nếu anh nói “điều đó hoàn toàn có thể” cũng chả khác gì anh đang kích động Noah. Nhiệm vụ của người quản lý như anh là ngăn chặn các vận động viên mất kiểm soát và tự hủy hoại bản thân, dù người ngồi đây có là đối thủ của Jae Kyoung, thì trận chiến của bọn họ là đối đầu dưới bể bơi, chứ không phải trên cạn, trong nhà hàng, tám nhảm với anh.
Mặc cho Ji Heon im lặng, Noah vẫn tiếp tục nói:
“Thực ra, lần đo tốc độ cuối cùng trước khi đến đây, tôi đã đạt được một kỷ lục đáng kinh ngạc. Nên tôi đã nghĩ, lần này mình có khả năng thắng cậu ta đấy chứ! Nhưng mà!”
“Nhưng mà?”
“Nhưng mà, không được rồi.”
Noah cười chua chát.
“Tên đó có vẻ còn làm tốt hơn tôi. Dù cậu ta không nói nhưng tôi nhìn là biết. Từng cử chỉ hành động của cậu ta đều toát lên sự tự tin.”
“Jae Kyoung vốn đã vậy mà.”
Ji Heon cười nói.
“Luôn tràn đầy tự tin.”
“Đúng vậy. Tên đó còn chẳng thèm xem video thi đấu của các vận động viên khác.”
Noah nói với giọng bực bội.
Các vận động viên nằm trong nhóm tranh chấp huy chương thường có thành tích khá tương đồng. Chỉ một chút chênh lệch 0.01 giây cũng có thể đảo ngược tình thế, vì vậy việc phân tích video thi đấu của đối thủ là điều bắt buộc. Ví dụ, ai đó bắt đầu bứt tốc ở mét thứ bao nhiêu, thì mình phải bứt tốc từ lúc nào để có cơ hội chiến thắng, họ lên kế hoạch chiến lược bằng cách phân tích từng giây như vậy.
Nhưng Jae Kyoung thậm chí còn không làm điều đó. Mới đầu, cậu ấy còn chịu khó xem và phân tích các video, nhưng sau Thế vận hội Olympic ba năm trước, cậu ấy đã dẹp hẳn chuyện đó luôn, nhưng đó là vì cậu ấy đã vượt trội đến mức, ngồi xem lại video thi đấu của người khác đối với cậu ấy đã trở thành việc thừa thãi. Jae Kyoung cũng không quan tâm đến thành tích từng chặng mà các huấn luyện viên và vận động viên khác coi trọng. Điều duy nhất Jae Kyoung để tâm là thành tích sau cùng, cậu ấy sẽ chạm vào bảng điện tử ở giây thứ bao nhiêu, đó là tất cả những gì quan trọng với Jae Kyoung.
“Nhưng hôm nay, tôi thấy hình như tôi vẫn có cửa thắng đấy.”
Nghe Noah nói, Ji Heon mở to mắt nhìn chằm chằm cậu ta. Cửa gì? Anh dùng ánh mắt truyền tín hiệu, bảo Noah mau nói xem cậu ta định đục cửa nẻo ở đâu? Nhưng Noah chỉ mỉm cười nhìn anh.
“Noah.”
Ji Heon thở dài.
“Tôi không biết cậu định làm gì, nhưng hãy bỏ cuộc đi.”
“Đợi anh biết rồi hãy nói tôi bỏ cuộc cũng đâu có muộn.”
“Tôi biết để làm gì, dù cậu định làm gì thì với tôi vẫn vậy thôi, tôi không quan tâm và cũng không hùa theo. Đừng có nghĩ đến chuyện lợi dụng tôi.”
“Nhắc cho cậu nhớ, tôi hiện đang là người đại diện kiêm quản lý của Jae Kyoung.” Ji Heon nhấn mạnh.
“Nhiệm vụ của tôi là giúp cậu ấy đạt được kết quả tốt nhất trong giải đấu này. Tôi phải phát điên mới đi tham gia vào trò hề của cậu.”
“Anh khẳng định sớm quá đó honey, tôi cũng đâu cần anh phối hợp làm gì, anh cứ ở yên đấy là được.”
Noah vẫn mỉm cười. Ji Heon lại thở dài, hỏi thẳng: “ Rốt cuộc cậu định làm gì?”
“Nói cho tôi nghe kế hoạch của cậu đi.”
“Không có gì to tát cả. Tôi chỉ định nói nhỏ với Jae Kyoung vài câu ngay trước khi xuất phát thôi.”
Noah định nói cái gì cơ? Ji Heon nhíu mày, anh còn chưa kịp hỏi thì Noah đã ghé sát tai anh, thì thầm:
“Cậu đã ngủ với honey chưa? Tối qua tôi ngủ với anh ấy rồi, tuyệt vời lắm đấy. Đúng là Omega có khác. Cơ thể của bọn họ như được sinh ra là để làm tình với Alpha vậy.”
…..Cái chuyện hư cấu này mà cũng nghĩ ra được cơ đấy, bộ cậu ta tưởng đây là drama yêu đương vườn trường cấp ba à….
Ji Heon thầm lắc đầu ngán ngẩm. Bình thường, khi các vận động viên khiêu khích nhau, đúng là sẽ hay có mấy câu thoại như: “Tao đã ngủ với huấn luyện viên đầu hói của mày rồi.” nên Ji Heon cũng phần nào đoán được, Noah sẽ tuôn ra những lời vàng ngọc thế nào, nhưng anh không nghĩ cách diễn đạt của Noah lại trần trụi đến vậy, khiến anh cũng cảm thấy hơi khó chịu. Bản thân Ji Heon đã thế này, nếu câu vừa rồi vào tai của Jae Kyoung, cậu ấy sẽ có thái độ ra sao, không cần thấy trực tiếp, Ji Heon cũng có thể đoán đại khái.
“Cậu bỏ cái suy nghĩ đó đi, Jae Kyoung sẽ không quan tâm đâu.”
Ji Heon cố tỏ ra bình thản.
“Anh nghĩ vậy thật à?”
“Ừm.”
Noah mỉm cười như thể đang muốn nói “Anh phản ứng y như tôi đoán”.
“……”
Ji Heon bỗng thấy cổ họng có hơi khô. Anh cầm cốc nước chanh trước mặt lên, uống cạn chỗ nước chanh đã bị đá lạnh pha loãng đến gần như mất vị, rồi đặt mạnh cốc rỗng xuống bàn, nói:
“Và tôi biết cậu cũng sẽ không làm vậy.”
“Tại sao?”
“Vì cậu là một vận động viên xuất sắc.”
Ji Heon cố tình nói với giọng điệu thờ ơ để Noah không nghĩ rằng anh đang tỏ vẻ cố thuyết phục cậu ta.
“Bản thân cậu cũng đã nỗ lực rất nhiều còn gì, tại sao phải làm những chuyện ngu ngốc như vậy? Thà cậu về nhì mà chơi đẹp còn hơn dùng thủ đoạn bẩn thỉu để thắng được cậu ấy.”
“Anh nói nhảm gì vậy, honey. Trong thể thao, làm gì có chuyện chơi đẹp chỉ để chấp nhận về nhì?”
Noah cười nói:
“Về nhì chỉ có sự cay đắng thôi. Anh cũng từng là vận động viên chuyên nghiệp, tôi không tin anh không biết, huy chương vàng mang lại sự hài lòng tuyệt đối, tiếp theo, tôi thà lấy huy chương đồng, còn huy chương bạc chỉ để lại sự tiếc nuối. Dù có đeo nó trên cổ, tôi cũng chẳng thấy vui vẻ gì, tôi sẽ luôn nghĩ, chỉ cần tôi nhanh hơn chút thôi thì vị trí cao nhất kia đã là của tôi chứ không phải là cậu ta. Tôi thà đeo trên cổ tấm huy chương đồng tôi còn thấy hạnh phúc hơn, ít ra tôi sẽ không phải quanh quẩn suốt ngày với cái suy nghĩ chết tiệt đó.”
“Vậy thì cậu cứ giành huy chương đồng đi, tôi cũng đâu có nói nhất thiết phải là bạc.”
Ji Heon nhún vai như thể không hiểu vấn đề cậu ta đang muốn đề cập là gì, Noah im lặng một lúc, đột nhiên đưa tay cầm lấy con dao cắt bít tết. Thấy Ji Heon hơi giật mình, Noah nhếch mép cười, hạ dao từ tốn cắt miếng thịt trong đĩa.
“Chỉ một lần thôi. Tôi chỉ cần thắng một lần thôi cũng được.”
Noah nói nhỏ, chỉ đủ để Ji Heon và chính cậu ta nghe thấy, tuy vẫn giữ được nét tươi cười, nhưng đuôi mắt xếch không biết đã rũ xuống từ bao giờ, dù cậu ta với Jae Kyoung là bạn bè hay đối thủ, thì luôn có một thứ mà cậu ta vẫn mãi không thể nguôi ngoai được, đó chính là sự uất ức của cậu ta khi mãi chỉ có thể đuổi theo bóng lưng của vận động viên đồng trang lứa, dù được bao nhiêu người công nhận là thiên tài, nhưng kẻ thiên tài như cậu ta vẫn chỉ đang mải mê bám theo đường rẽ sóng của kẻ còn thiên tài hơn, loanh quanh mãi không tìm được lối ra.
Ji Heon nhìn vào mũi dao đang di chuyển chậm chạp của Noah, nhẹ giọng lên tiếng:
“Noah, tôi cũng từng là một vận động viên. Tôi hiểu cảm giác của cậu.”
“Nhưng thật sự, cậu không thể thắng Jae Kyoung chỉ bằng cách đó đâu.” Ji Heon nói với ngữ điệu lịch sự hết mức có thể. Anh không muốn khiêu khích Noah, chỉ muốn nói cho cậu ta biết sự thật. Anh hy vọng Noah sẽ nhận ra ý định của mình là sai lầm và từ bỏ những trò hề đó càng nhanh càng tốt.
“Dù cậu có dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng vô ích thôi. Hiện tại, cậu không thể thắng được Jae Kyoung ở nội dung bơi hỗn hợp, cũng như việc cậu ấy không thể vượt mặt cậu ở nội dung bơi bướm sở trường của cậu.”
“Anh nói chắc chắn quá nhỉ…?”
“Không còn cách nào khác. Jae Kyoung đang có phong độ rất tốt, và cậu cũng thế.”
Jae Kyoung hiện đang là người giữ kỷ lục thế giới ở các nội dung bơi tự do 100m, 200m, 400m và bơi hỗn hợp 200m. Đồng thời, cậu ấy cũng là người giữ kỷ lục châu Á ở các nội dung bơi ngửa 100m và bơi bướm 200m, tất cả đều được thiết lập trong năm ngoái và năm kia. Thành tích của cậu ấy ở giải vô địch thế giới hai năm trước tốt hơn Thế vận hội Olympic ba năm trước, thành tích ở Á vận hội Asiad năm ngoái còn tốt hơn cả giải vô địch thế giới. Và có lẽ, năm nay cậu ấy sẽ lại tiếp tục phá kỷ lục của chính mình, Ji Heon gần như có thể chắc chắn điều đó.
“Fuck! Nếu như anh nói thì cậu ta cứ thi đấu đến năm sau đi chứ. Sao lại bảo xong giải đấu đợt này sẽ giải nghệ? Cậu ta còn chưa cho tôi cơ hội thắng lấy một lần thì giải nghệ cái gì!”
Noah vừa nói vừa nhét miếng thịt vào miệng, nụ cười trên môi Noah đã tắt hẳn, biểu cảm trên mặt đã không thể che giấu được sự bực bội.
Nhìn cậu ta cứ lẩm bẩm “Tại sao, tại sao”, có vẻ như Noah cũng không biết lý do Jae Kyoung quyết định giải nghệ sau giải đấu này.
…. Nói chuyện với Noah thế này, Ji Heon mới nhớ, anh vẫn chưa nói với cậu ấy về việc hoãn lại tuyên bố giải nghệ.
Ji Heon chợt nhớ ra nhiệm vụ mình vẫn chưa hoàn thành, mệt mỏi thở dài một hơi, đúng lúc đó, cánh cửa nhà hàng mở rộng, Jae Kyoung bước vào.
“Huấn luyện viên tìm cậu có việc gì vậy?”
Ji Heon kéo ghế ra cho Jae Kyoung ngồi xuống rồi hỏi.
“Nói với em lịch trình ngày mai thôi.”
Jae Kyoung đáp ngắn gọn rồi ngồi xuống, sau đó lập tức hỏi:
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Rõ ràng Jae Kyoung dùng tiếng Hàn để hỏi Ji Heon, nhưng không hiểu sao Noah lại nghe hiểu được, cậu ta nhanh nhảu đáp:
“Tôi đang gạ anh ấy làm tình với tôi.”
“Này.”
Ji Heon quá bất ngờ, đến nỗi buột miệng nói: “Này.”
“Cậu làm ơn đừng có nói mấy chuyện vô ý tứ như vậy nữa di.”
Ji Heon cố gắng can ngăn bằng tiếng Anh, nhưng đã quá muộn.
“Tôi nói rằng nếu honey chịu ngủ với tôi, tôi có thể nhường cậu huy chương vàng ở nội dung 200m hỗn hợp nam đấy.”
“Cậu sủa bậy gì vậy, nó vốn là của tôi rồi.”
Jae Kyoung bình thản nói, như thể đang nghe những lời rất vô nghĩa, cậu ấy quay sang khẳng định với Ji Heon:
“Anh đừng nghe thằng đó nói, em sẽ thắng, chắc chắn đấy.”
“Tôi biết.”
“Nên anh cũng không cần ngủ với nó.”
“….. Cậu nghĩ tôi sẽ điên đến mức đó à?”
Ji Heon trọn mắt hỏi ngược lại Jae Kyoung:
“Không chỉ thằng đó đâu.” Jae Kyoung nhắc nhở: “Dù là ai cũng vậy, huy chương vàng, em sẽ mang về cho anh, nên anh đừng để nó hay bất cứ ai dụ anh bằng mấy chuyện vớ vẩn như thế, anh biết chưa?”
“Tôi biết mà, tôi sẽ không để bị lừa đâu.”
Ji Heon vừa nói vừa cười. Chuyện quá ngớ ngẩn đến mức anh chỉ biết cười trừ chứ không biết nên phản ứng sao cho phải nữa.
Nhưng Jae Kyoung không cười. Trái lại, nét mặt cậu ấy ngày càng trở nên nghiêm túc hơn, thậm chí đã bắt đầu xen lẫn vài phần dữ tợn. Ji Heon chỉ nhận ra tâm trạng Jae Kyoung đang rất tệ khi thấy ba nếp nhăn xuất hiện giữa hai hàng lông mày của Jae Kyoung.
“….. Chết thật, Jae Kyoung à, bình tĩnh đi.”
“Chỉ là đùa thôi, được chứ?” Ji Heon vừa nói vừa vỗ nhẹ vào cánh tay Jae Kyoung.
“Ngay từ đầu, Noah chỉ nói đùa thôi mà. Cậu ấy không có nghiêm túc đâu.”
“Em biết.”
Nhìn ba vết nhăn trên trán vẫn còn nguyên thì có vẻ Jae Kyoung chẳng hiểu gì hết, nhưng nếu cậu ấy cũng nói đã biết thì Ji Heon thực sự không tiện nói gì thêm, Noah còn đang ngồi đối diện, chưa kể, đây không phải nơi đủ riêng tư để bọn họ có thể nói mấy chuyện như thế, nếu không cẩn thận, Ji Heon sợ Jae Kyoung sẽ bùng nổ thêm. Ji Heon vừa lấy điện thoại và chìa khóa xe ra, vừa nói với vận động viên nhà mình:
“Giờ thì đi thôi.”
“Tôi đưa cậu đến bể bơi xem trước, nhé?” Ji Heon vừa nói vừa cố ý vỗ nhẹ vào lưng Jae Kyoung, ra hiệu cho cậu ấy mau đi theo anh, Jae Kyoung thở dài một hơi rồi đứng dậy. Sau đó, cậu ấy lặng lẽ nói với Noah vẫn đang ngồi đối diện:
“Lần này, cậu chắc chắn cũng chỉ được huy chương bạc thôi. Mà còn là huy chương bạc kém tận 3 giây so với huy chương vàng.”
Trước đó, ở nội dung 200m hỗn hợp cá nhân nam, Jae Kyoung đã thắng Noah với khoảng cách gần 0.1 giây. Trong những cuộc đua bám đuổi sát sao, màu huy chương có thể thay đổi chỉ với 0.01 giây, nhưng hầu hết đều sẽ chênh tầm 0.1 giây. Không chỉ riêng hai người họ, mà hầu hết các giải đấu bơi lội khác đều như vậy. Vì thế, nếu kỷ lục của huy chương vàng và huy chương bạc chênh lệch hơn 1 giây, cuộc đua đó sẽ được đánh giá là chiến thắng tuyệt đối, áp đảo, trận đấu hoàn hảo của người giành huy chương vàng.
Nhưng điều Jae Kyoung vừa tuyên bố khiến cả Ji Heon và Noah đều sững sờ, không chỉ một giây mà tận ba giây? Điều này có nghĩa là Jae Kyoung sẽ đơn phương nghiền nát Noah. Nếu Jae Kyoung thực sự thắng với cách biệt hơn 3 giây, thì dù Noah có thi đấu tốt đến mấy, cuộc đua đó cũng sẽ chỉ được nhớ đến như chiến thắng hoàn hảo của Kwon Jae Kyoung, đồng thời là thất bại thảm hại của Noah Kenny.
“Sợ quá đi à.”
Noah nhanh chóng hoàn hồn, lập tức đáp trả bằng chất giọng cường điệu đặc sệt khẩu âm Úc. Cậu ta đang tỏ ra bình thản, nhưng nhìn ánh mắt thì có vẻ cậu ta cũng hơi lo lắng thật.
“Thấy chưa, nói nhăng nói cuội làm chi không biết… đã chả được gì còn bị người ta doạ ngược, nhất cậu rồi đấy.”
Ji Heon lắc đầu thở dài rồi đứng dậy. Anh cầm lấy hóa đơn trên bàn, tặng cho Noah ánh nhìn đầy thương cảm:
“Thấy cậu tội nghiệp quá nên thôi, cứ để anh đây thanh toán luôn, cậu để tiền đó mua trước mấy bịch khăn giấy đi, lúc đó khóc còn có cái lau.”
Sau khi Ji Heon thanh toán xong, Jae Kyoung đã đứng đợi anh bên cạnh xe.
“Giờ tôi đưa cậu đến bể bơi nhé?”
Ji Heon vừa hỏi vừa dùng chìa khóa thông minh mở khóa xe. Jae Kyoung không trả lời mà chỉ gật đầu, ngay lập tức ngồi vào ghế phụ.
Chiếc xe bị bỏ lại trong bãi đỗ ngoài trời chật hẹp khoảng một tiếng đồng hồ, bên trong nóng như phòng xông hơi. Ji Heon vừa khởi động xe đã lập tức bật điều hoà.
“Jae Kyoung à, đừng kích động quá. Từ giờ đến khi giải đấu kết thúc, ai mà biết được sẽ có bao nhiêu người đến khiêu khích cậu và bọn họ sẽ khiêu khích kiểu gì chứ. Cậu đâu thể đối phó với từng người một được.”
“Nếu bọn họ nói về em, anh nghĩ em sẽ quan tâm sao.”
“Kể cả bọn họ có chọc ghẹo tôi, cậu cũng đừng bận tâm, tôi đã bao lớn rồi chứ.”
Ji Heon nhấn mạnh, ý bảo Jae Kyoung không cần để ý đến chuyện của anh, Jae Kyoung không đáp lại, chỉ im lặng, thô bạo cài dây an toàn. Ji Heon nhìn Jae Kyoung một lúc rồi cũng tự cài dây an toàn cho mình, tiếp tục trấn an cậu vận động viên nào đó vẫn đang có xu thế muốn nổi điên: “Không sao đâu mà, tính ra hôm nay như vậy cũng tốt.”
“Coi như chúng ta cũng được tiêm phòng trước, biết trước cậu ta định làm gì. Dù Noah có nói gì trước khi bắt đầu trận đấu thì cậu cũng đừng bị lung lay nhé.”
“Em sẽ không mắc lừa đâu.”
“Ừm. Nếu cậu ta nói đã ngủ với tôi thì đó cũng chỉ là nói dối thôi, không được tin đâu đấy.”
Ji Heon vừa nói vừa khởi động xe, Jae Kyoung lại im lặng không đáp. Rồi khi xe bắt đầu lăn bánh, cậu ấy mới lặng lẽ hỏi:
“Anh sẽ không ngủ với thằng đó chứ?”
“Thật là! Đã nói là không rồi cơ mà?!”
“Này, cái thằng này!” Ji Heon vừa cười vừa giả vờ đưa tay muốn túm lấy cổ áo Jae Kyoung.
“Sao tôi lại ngủ với cậu ta chứ? Khoan, cậu xem tôi là loại người gì mà lại hỏi như thế hả?”
“Em không biết. Anh khó đoán lắm.”
Jae Kyoung trả lời cộc lốc.
“Cảm giác trách nhiệm luôn đè nặng trên vai anh còn gì, và anh thì cứ luôn để nó cuốn đi.”
“Sao cơ? Làm gì có chuyện đó? Tôi có thể được xếp vào top những người vô trách nhiệm nhất đấy.”
Ji Heon vừa nói vừa quay đầu kiểm tra khoảng trống phía sau xe.
“Cam đoan với cậu, tôi chẳng có chút cảm giác trách nhiệm gì đâu.”
Jae Kyoung không đáp lại. Cậu ấy chỉ chống khuỷu tay lên khung cửa sổ như thường lệ. đưa mắt nhìn Ji Heon đang vật lộn để lùi xe.
Ji Heon kiên trì lùi rồi lại tiến, tiến rồi lại lùi, lặp đi lặp lại vài vòng, cuối cùng anh cũng đưa được xe ra khỏi chỗ đậu, lúc này, Jae Kyoung mới nói:
“Anh à, tại sao anh lại rộng lượng với người khác như vậy, còn với bản thân thì anh lại khắt khe đến thế?”
“Sao cơ? Tôi đối xử với bản thân mình thế nào cơ?”
“Anh đánh giá bản thân quá thấp đấy.”
Jae Kyoung nói không chút do dự.
“Một người vô trách nhiệm sẽ không ký giấy cam kết với em, chấp nhận những điều kiện của em, chịu thiệt thòi để cứu công ty, người vô trách nhiệm sẽ bỏ việc, đi công ty khác làm cho nhanh.”
“Ơ… cái giấy cam kết đó là do cậu bắt tôi ký đấy…?”
Ji Heon phản bác: “Sao cậu có thể nói những lời như thế hả, có khác gì giả mèo khóc chuột đâu cơ chứ!”
Jae Kyoung phớt lờ, xem như chẳng nghe thấy gì, tiếp tục nói:
“Và anh à, người vô trách nhiệm cũng không tham gia các lớp học phục hồi chức năng hay trị liệu bằng tay chỉ để vào làm ở công ty quản lý thể thao đâu. Người vô trách nhiệm chỉ muốn làm trung gian, dẻo miệng một chút, thuyết phục các bên để ăn tiền hoa hồng, anh có thể lấy mấy người bên Karba làm ví dụ tham khảo.”
Ji Heon sững sờ, khía cạnh này anh thực sự chưa từng nghĩ tới đấy…
“Đó chỉ là… tôi học để đủ tín chỉ ra trường thôi.”