×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 30

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 30 - Ngoài anh ra, với ai em cũng sẽ bơ đẹp
Prev
Next

VOL 2 – Chặng Lặn Sâu – Chương 30: Ngoài anh ra, với ai em cũng sẽ bơ đẹp

“Cậu nói vớ vẩn gì vậy? Hôm nay chỉ số axit lactic của cậu lên đến 11 mmol/L cơ mà.”

Ji Heon nghĩ Jae Kyoung đang xấu hổ nên muốn chối bỏ tất cả. Hoặc cậu ấy không thể chấp nhận được sự thật phũ phàng, rằng cậu ấy không quản lý tốt cơ thể nên tự huyễn hoặc bản thân, quên mất chuyện vừa mới xảy ra??

Ji Heon không nghĩ chuyện lại nghiêm trọng đến mức khiến một Jae Kyoung luôn nhìn thẳng vào sự thật có phản ứng như thế này, tay anh đang đặt trên lưng Jae Kyoung vô thức siết chặt thành nắm đấm, Ji Heon nhíu mày, lục lọi trong mớ kiến thức anh đã học được xem có cách nào giải quyết không, trong khi anh vẫn đang suy tư, Jae Kyoung lên tiếng:

“Anh à, em nói dối đấy.”

“… Hả?”

Ji Heon buột miệng hỏi, tay anh cũng theo đó mà trượt khỏi lưng Jae Kyoung.

“Cậu vừa nói gì? Cậu bảo cậu nói dối sao?”

“Vâng. Em nói dối đấy, em đã đo nồng độ axit lactic đâu.”

Jae Kyoung vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp trên giường, chỉ hơi nghiêng đầu sang một bên, thản nhiên nói.

“Không… khoan đã… cậu nói gì kỳ vậy? Rõ ràng là Min Woo đã…”

Ji Heon đang nói thì đột nhiên khựng lại. Anh chợt nhớ giọng nói lí nhí, ấp úng của Min Woo lúc gọi báo kết quả cho anh, Ji Heon cứ nghĩ vì cậu là nhân viên mới, lần đầu đối mặt với tình huống như vậy nên đương nhiên sẽ hoang mang, bối rối. Thậm chí, Ji Heon còn lo lắng, không biết Min Woo có thấy sốc không khi chỉ còn năm ngày nữa là giải đấu bắt đầu mà thể trạng của vận động viên đầu tiên cậu phụ trách lại xuống dốc đến mức đáng lo ngại, anh còn định khi nào về công ty sẽ làm công tác tư tưởng cho cậu….

“Em đã bảo anh ta gọi điện cho anh, nói theo những gì em bảo.” Jae Kyoung nói: “Em không ngốc đến mức đi đo chỉ số lúc này, bình thường cũng có ai làm vậy đâu.”

*Giải thích đoạn này: Sở dĩ JK nói vậy vì khi giải đấu sắp đến gần, phải tránh những việc có thể gây ảnh hưởng đến tâm lý của vận động viên, đo chỉ số cũng là một trong những việc đó, tránh cho vận động viên thấy chỉ số không được như mong muốn.

Giờ thì người sốc là Ji Heon, anh không nhịn được mà buột miệng: “Ha! Mẹ kiếp!”

Tại sao anh không nhận ra chuyện vô lý đó sớm hơn? Tại sao đến tận bây giờ anh mới thấy nó bất hợp lý vậy chứ?

Khiến anh lo lắng cả ngày trời, tâm trạng bồn chồn không làm được gì nên hồn, nhưng hoá ra tất cả chỉ là nói dối?? Thậm chí còn không dùng đến máy đo??

“Này, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì vậy hả…”

“Nếu em không làm vậy thì anh đã không ở đây.”

Jae Kyoung ngắt lời Ji Heon.

“Cậu…”

Ji Heon giận đến mức không nói nên lời, Jae Kyoung vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp, thản nhiên báo cáo cho Ji Heon tình trạng của mình:

“Nhưng thể trạng của em hôm nay không được tốt thật. Nếu mà đo thì chắc cũng phải được 8, 9 mmol/L gì đó, chẳng qua bây giờ không phải lúc để đo chỉ số.”

“Cậu, làm ơn đừng nói đùa nữa! Sao cậu có thể làm vậy chứ?”

Ji Heon gằn giọng. Nhớ đến việc sau khi nghe Min Woo nói cho anh biết nồng độ axit lactic của Jae Kyoung tăng mạnh, tim anh đã rơi tõm xuống, cảnh vật trước mắt bỗng chốc tối sầm, anh đã cảm thấy lo lắng và sợ hãi đến mức nào, Ji Heon lại càng muốn chửi thề. Ji Heon đứng thẳng người, hai tay chống ngang hông, ngửa đầu, hít một hơi thật sâu. Sau khi đã lấy lại bình tĩnh, anh mới lên tiếng:

“Cậu đúng là… dù cậu có muốn gặp tôi cỡ nào, nhưng sao cậu có thể lôi chuyện đó ra để lừa tôi chứ?”

Nghe Ji Heon trách móc, Jae Kyoung liền đáp lại như thể đã chờ đợi câu nói đó từ lâu lắm rồi:

“Anh cũng nói dối là anh bận việc, vứt em lại và bỏ chạy đấy!”

“Cậu nói chuyện kiểu gì đấy, tôi bỏ chạy bao giờ. Tôi thực sự bận mà…”

“Nếu anh thực sự bận rộn thì anh đã không có thời gian ở đây với em như thế này!”

Một câu đánh đúng trọng tâm, khiến Ji Heon nghẹn họng không sao cãi được.

Ji Heon không còn gì để nói, quay lưng lại với Jae Kyoung. Anh nhặt chiếc cà vạt vứt trên bàn, định bước ra khỏi phòng, nhưng Jae Kyoung từ phía sau đã vội giữ chặt lấy vạt áo sơ mi của anh.

“Đừng đi.”

“Bỏ ra.”

Ji Heon cố giằng ra nhưng Jae Kyoung sống chết không buông. Ji Heon càng muốn kéo, cậu ấy càng siết chặt hơn, kéo anh về phía mình, nói:

“Đừng đi. Anh mà đi bây giờ thì mọi thứ thật sự kết thúc đấy.”

Kết thúc cái gì cơ? Ngay cả trong lúc đang giằng co với Jae Kyoung, Ji Heon vẫn kịp tự hỏi, cậu ấy muốn kết thúc cái gì? Huy chương vàng? Hợp đồng với công ty? Hay là…

“Đừng đi. Em đã nói rõ ràng rồi mà.”

Trong một thoáng, Ji Heon chợt cảm thấy cay đắng, dù Jae Kyoung muốn kết thúc gì thì đối với anh cũng không quan trọng, không phải vì anh giận đến nỗi không thèm quan tâm đến cậu ấy nữa, chỉ đơn giản vì anh không có sự lựa chọn, đi hay ở, khi cậu ấy cất tiếng yêu cầu, Ji Heon chỉ có thể chọn một đáp án duy nhất.

“Anh ơi.”

Jae Kyoung vẫn nằm sấp trên giường, chỉ duỗi cánh tay ra một cách khó khăn để giữ chặt lấy vạt áo Ji Heon. Ấy thế mà sức của cậu ấy vẫn lớn đến mức, dù cố gắng thế nào, Ji Heon cũng không thể giằng vạt áo ra được. Đây không đơn thuần là vấn đề về sức mạnh, đây còn là sự cố chấp của Kwon Jae Kyoung.

Ji Heon hiểu hết chứ, anh còn biết, lúc này, anh không cách nào thắng được Jae Kyoung, không chỉ trên phương diện sức mạnh thể chất, mà ở bất cứ khía cạnh nào, Ji Heon cũng chỉ có thể buông tay đầu hàng.

“…”

Ji Heon cần phải xử lý tình huống một cách lý trí. Giờ không phải là lúc để anh đôi co với Jae Kyoung, anh phải nghiêm túc suy nghĩ xem, vấn đề mấu chốt nằm ở đâu và làm cách nào để anh có thể tháo gỡ nó.

“… Tôi biết rồi.”

Cuối cùng, Ji Heon chỉ đành thở dài:

“Tôi không đi nữa, không đi nữa đâu, nên cậu buông ra đi. Áo sơ mi của tôi nhăn hết cả rồi.”

“Cái này là hàng hiệu đấy, đắt lắm đấy.” Ji Heon nói với giọng dọa nạt. Tất nhiên, Jae Kyoung vẫn chẳng chịu buông tay.

“Này, áo tôi nhăn thật rồi đấy.”

Cuối cùng, Ji Heon phải tự mình tiến lại gần giường. Anh nghĩ như vậy đã đủ để chứng minh anh không có ý định bỏ đi nữa, nhưng Jae Kyoung lại không nghĩ vậy. Cậu ấy giữ chặt vạt áo, kéo Ji Heon lại gần cho đến khi anh ngồi phịch xuống mép giường, lúc đó cậu ấy mới chịu buông tay.

“Cái thằng nhóc này…. Cậu…”

Ji Heon bất lực nhìn vạt áo sơ mi nhăn nhúm của mình, bây giờ anh phải làm sao đây chứ, điên mất thôi….

“Anh mua cái mới đi.”

Jae Kyoung nói rồi dịch người sang một bên, nhường chỗ cho Ji Heon ngồi thoải mái hơn. Rồi cậu ấy lật người nằm ngửa trở lại, nhìn lên trần nhà và nói:

“Em mua cho anh.”

“Thôi, không cần đâu.”

Ji Heon dứt khoát từ chối.

“Tôi không cần sơ mi mới, nên sau này đừng có nói dối kiểu đó nữa, cậu có biết tôi đã lo lắng đến mức nào không?”

“Tại sao? Lo em không giành được huy chương vàng à?”

“Này, Kwon Jae Kyoung!”

Ji Heon tặc lưỡi, Jae Kyoung vờ như không phát hiện, cậu ấy ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường.

“Riêng huy chương vàng thì anh không cần lo. Dù có chuyện gì xảy ra thì em cũng sẽ giành được nó thôi.”

Jae Kyoung nói, một chân co lên, gác khuỷu tay lên đầu gối.

“Nếu bỏ lỡ lần này, em phải đợi ba năm nữa, em không đợi được.”

Ji Heon định hỏi “Cái gì?” nhưng rồi anh chợt nhận ra.

“Grand Slam sao?”

Vì giải vô địch Thái Bình Dương được tổ chức ba năm một lần, nên nếu không giành được huy chương vàng lần này, cơ hội tiếp theo để lấy danh hiệu Grand Slam của Jae Kyoung phải dời lại những ba năm sau.

“Cậu nghiêm túc nhắm đến Grand Slam thật sao?”

Trước câu hỏi của Ji Heon, Jae Kyoung nhìn anh với vẻ mặt “không nhắm đến nó thì nhắm cái gì”.

“Không phải, tôi cứ nghĩ là cậu cứ tham gia hết giải đấu quốc tế này đến giải đấu quốc tế khác, cứ thế đến khi đạt Grand Slam thôi chứ mục tiêu ban đầu của cậu cũng không phải vì nó.”

“Sao anh lại nghĩ vậy?”

“Thì… trông cậu có vẻ không mấy quan tâm đến những danh hiệu đó?”

“Cũng có thể xem như vậy, ngoài Grand Slam ra, em đúng là không quan tâm đến những cái khác.”

Giọng điệu của Jae Kyoung như thể những thứ khác với cậu ấy chỉ là phù du, Ji Heon không nhịn được giật giật khóe môi, bản thân Grand Slam đã bao hàm cả việc giành chức vô địch ở Thế vận hội mùa hè Olympic, Á vận hội Asiad, giải vô địch Thái Bình Dương và Giải vô địch thế giới, có thể nói, chỉ cần có được Grand Slam, những danh hiệu khác cũng sẽ tự động được đính theo sau..

Nói dễ hiểu, trong bộ sưu tập danh hiệu của vận động viện Kwon Jae Kyoung, chỉ còn đúng một danh hiệu cao quý nhất là Grand Slam để cậu ấy bổ sung mà thôi.

Ji Heon cũng nhân cơ hội này hỏi dò.

“Vậy còn bảo vệ tấm huy chương vàng Olympic?”

“Em không quan tâm.”

Jae Kyoung dứt khoát trả lời.

“Sao lại không quan tâm? Nó cũng vĩ đại như Grand Slam mà.”

“Anh chưa từng nói cái đó.”

“Hả…?”

Ji Heon tưởng anh vừa nghe nhầm nên hỏi lại:

“Cậu bảo chưa từng cái gì cơ?”

“Anh chưa từng nói là em phải bảo vệ tấm huy chương vàng Olympic.”

Ji Heon không hề nghe nhầm. Jae Kyoung chắc chắn đã nói như vậy.

“Từ từ, cậu đang nói cái gì vậy?”

Ji Heon không thể tin vào những gì anh vừa nghe, từng chữ thì anh nghe hiểu nhưng khi nó ghép lại thành câu trọn vẹn thì Ji Heon cảm tưởng như anh chả hiểu gì sất, anh quay sang túm lấy cái chân đang co lên của Jae Kyoung, lắc lấy lắc để:

“Cậu nói gì vậy hả, ai cũng đang bàn về chuyện đó hết. Không chỉ Liên đoàn mà cả Ủy ban Thể thao Hàn Quốc cũng đang gây áp lực, buộc công ty phải đưa cậu tham dự Olympic năm sau đấy, đến cả chủ tịch Jo, lần đầu tôi tới gặp mà ông ấy cũng đã nhai đi nhai lại vấn đề đó với tôi, cậu bảo tôi chưa từng nói là chưa từng nói gì cơ? Mấy chuyện đó tôi biết, tôi cũng nói cho cậu còn gì!”

Khi Ji Heon hỏi đi hỏi lại Jae Kyung là anh chưa từng nói gì với cậu ấy, Jae Kyoung nhìn anh chằm chằm rồi bất chợt mỉm cười. Nụ cười thoáng qua như tiếng thở dài của Kwon Jae Kyoung khiến tim Ji Heon như chợt thắt lại.

Anh biết rõ nụ cười này. Nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt luôn cứng nhắc của Jae Kyoung, khiến khoé môi vẫn luôn mím chặt của cậu ấy vẽ lên đường cong mềm mại. Nhưng đó không phải nụ cười vui vẻ, mà là một nụ cười tự giễu, đầy ắp sự cô đơn.

“Anh thật sự chẳng nhớ gì cả sao? Những lời anh đã nói với em ấy?”

Từ lần bắt gặp nụ cười đó, Ji Heon đã luôn tự hỏi, ai là người khiến Jae Kyoung có biểu cảm như vậy? Ai là người đã khiến cho cậu thanh niên luôn tự cao tự đại, chỉ biết đến bản thân như cậu ấy phải mỉm cười theo cách đầy chua xót đó, tại sao người đó lại khiến cậu ấy đau khổ như vậy, Ji Heon thậm chí còn cảm thấy có chút oán giận người đó….

Nhưng giờ thì Ji Heon đã biết. Người khiến Jae Kyoung nở nụ cười ấy không ai khác mà chính là anh, biểu cảm của Jae Kyoung khiến Ji Heon cảm thấy đau lòng lại là do chính anh tạo ra…

Sự thật mà anh nhận ra quá muộn, đã khoét sâu thêm vào cảm giác tội lỗi của Ji Heon. Anh cảm thấy có lỗi vì đã không nhận ra sớm hơn, và càng cảm thấy tồi tệ hơn khi nhận thức được một chuyện, là dù anh có biết thì anh cũng chẳng thay đổi được gì….

“Jae Kyoung à… tôi đã từng nói với cậu về mấy chuyện như thế sao?

Ji Heon nỗ lực lấy lại bình tĩnh, cố để giọng mình đừng run rẩy.

Jae Kyoung không trả lời, chỉ nở nụ cười sâu hơn lúc nãy. Phản ứng ấy, cứ như thể cậu ấy chưa từng mong đợi gì, khiến Ji Heon càng thêm đau lòng.

“Thôi được rồi, anh về đi.”

Jae Kyoung nói rồi lại nằm xuống giường.

“Jae Kyoung à.”

Ji Heon khẽ gọi tên Jae Kyoung:

“Tôi xin lỗi vì đã không nhớ…”

“Không sao đâu anh.”

Jae Kyoung khép mắt lại, khẽ nói:

“Em cũng không nghĩ anh sẽ nhớ, em cũng chẳng giận gì anh. Với tính anh thì chắc mấy câu đó anh không chỉ nói với mình em, có khi đứa nhóc nào ở trung tâm bơi lội Ilsan cũng đều nghe qua hết rồi.”

“Không phải…. nghe này, dù tôi có hay lo chuyện bao đồng đến mấy thì cũng làm gì có chuyện bạ đâu tôi nói đấy, những gì tôi đã từng nói với cậu sao có thể là chuyện nói với bất cứ ai cũng được chứ.”

Ji Heon vội vàng giải thích, đó là sự thật. Lời hay ý đẹp đến mấy cũng phải chọn đối tượng phù hợp để nghe, những lời động viên vô lý, gặp phải đối tượng sai lệch chỉ khiến người ta khó chịu chứ chả được gì.

“Vì là cậu nên tôi mới nói vậy chứ, dù tôi có thể không nhớ rõ, nhưng tôi cũng có thể suy ra được nội dung đại khái, những điều như vậy, nếu không phải vì thấy cậu rất giỏi, giỏi hơn cả những gì tôi tưởng thì tôi cũng không nói đâu.”

Ji Heon thở dài. Dù anh có nói thế nào thì chắc Jae Kyoung cũng sẽ không tin, nhưng anh vẫn muốn giải thích rõ ràng:

“Thật đấy, lúc đó cậu đã vượt qua cả kỷ lục của các vận động viên đội tuyển quốc gia rồi còn gì. Lên cấp hai, cậu cũng được đưa thẳng vào đội tuyển. Tôi đã nghĩ, nếu cậu cứ tiếp tục giữ vững phong độ như vậy thì huy chương vàng Á vận hội Asiad coi như nắm chắc trong tay, thậm chí, cậu còn có thể nhắm đến cả huy chương vàng Olympic nữa. Và, nếu cậu đã chinh phục được Olympic thì các giải đấu khác cũng không còn là vấn đề gì quá khó khăn với cậu.”

Tất cả những gì Ji Heon vừa nói không phải bịa đặt qua loa với Jae Kyoung, mà đều là suy nghĩ thật sự của anh. Năm đó, mỗi khi nhìn Jae Kyoung rẽ nước trong bể bơi, Ji Heon đã luôn mơ hồ nghĩ như vậy. Nếu trong quá khứ anh có nói gì với cậu ấy về Grand Slam thì chắc chắn chỉ có thể trong hoàn cảnh đó…. khi Ji Heon vẫn đang suy tư thì Jae Kyoung vắt tay lên trán, bật ra tiếng cười khẽ:

“Anh à, năm đó anh cũng nói gần giống vậy đấy.”

“Hả, thật sao?”

Đoán đúng rồi, lúc này Ji Heon mới có thể nở nụ cười nhẹ nhõm:

“Tôi đã bảo là tôi không nói những lời như vậy với bất kỳ ai mà.”

Nhìn Ji Heon như vậy, Jae Kyoung lại khẽ mỉm cười, sau đó khoanh hai tay trước ngực:

“Biết anh nói như vậy vì anh thấy em giỏi, với em vậy là được. Thực ra thì năm đó em cũng nghĩ mình là thiên tài thật đấy.”

Jae Kyoung thản nhiên nói rồi cứ thế nhìn chằm chằm lên trần nhà, rồi lại lẩm bẩm: “Vậy mà em vẫn cố gắng hết sức để làm tốt hơn nữa.”

“Vì em phải tham dự Olympic. Phải giành huy chương vàng ở đó, rồi giành huy chương vàng ở tất cả các giải đấu khác nữa, như vậy thì em mới có thể đạt được Grand Slam.”

Đôi mắt nâu long lanh của Jae Kyoung vẫn dán chặt vào trần nhà, cậu ấy không ngừng lẩm bẩm như đang độc thoại, một lúc sau, cậu ấy mới quay sang nhìn Ji Heon.

“Dù là vì lời anh nói hay vì lý do gì đi nữa, em cũng chưa từng nghĩ đó là điều viển vông. Dù sao… cũng nhờ có anh mà giờ em mới thành công như thế này.”

“Ừm.”

Ji Heon chậm rãi gật đầu.

“Em cũng chưa từng mong anh nhận ra điều đó.”

“Ừm… tôi biết.”

Ji Heon mỉm cười đáp lời. Jae Kyoung cứ thế nhìn Ji Heon một lúc lâu, sau đó bất ngờ lên tiếng, hiếm khi Ji Heon thấy giọng điệu cậu ấy gay gắt và kích động như vậy:

“Bởi vì vậy, chuyện anh không nhớ, em cũng chả giận, nhưng em giận vì anh định vứt em lại rồi bỏ chạy ngay khi anh vừa hiểu được tình cảm của em!”

“……Jae Kyoung à…”

“Đừng trốn tránh em.”

Jae Kyoung ngắt ngang lời Ji Heon, không cho anh cơ hội biện minh.

“Như vậy chẳng khác nào anh đang nói việc em thích anh là sai trái cả. Em đã làm gì sai chứ, anh?”

Jae Kyoung nhìn thẳng vào Ji Heon đang ngồi bên cạnh. Vì một người nằm, một người đang ngồi, nên tầm nhìn của cả hai cũng không thể ngang bằng được.

Ji Heon lặng người nhìn Jae Kyoung nằm bên cạnh mình. Qua hàng mi dài, đôi mắt nâu của cậu ấy nhìn anh lấp lánh đầy kiêu hãnh. Đôi mắt của Jae Kyoung vẫn giống hệt như mười năm trước, vẫn trong veo và thuần khiết như ngày cả hai vừa chạm mặt.

Và có lẽ cũng giống như thuở đó, đôi mắt ấy vẫn chỉ hướng về phía Ji Heon, không một chút dao động.

Chính vì vậy nên Ji Heon càng không dám nhìn thẳng. Ji Heon lảng tránh ánh mắt của Jae Kyoung, giả vờ như đang lấy cà vạt được nhét trong túi quần ra.

“Đúng vậy, cậu…. chẳng làm gì sai cả.”

Jae Kyoung không có lỗi, Ji Heon vừa dựng cổ áo sơ mi lên vừa nói. Sau đó, anh vòng cà vạt vừa lấy ra khỏi túi lên cổ.

“Người có lỗi là tôi.”

Vừa đeo cà vạt lên, tay Ji Heon đã theo thói quen, bắt đầu lật cổ áo và thắt nút. Bây giờ có quay lại công ty thì cũng đến giờ tan làm, hành động của Ji Heon vốn không cần thiết, thậm chí có thể xem như thừa thãi, nhưng Ji Heon vẫn kiên trì ngồi thắt, hơn nữa còn thắt rất chậm, rất tỉ mỉ.

“Tôi thật sự xin lỗi vì hai ngày vừa rồi đã im lặng và để Min Woo đến thay tôi. Chuyện đó thì đúng là tôi tệ thật.”

Ji Heon vẫn giữ tư thế quay lưng về phía Jae Kyoung, chậm rãi nói:

“Tôi đã nghĩ, nếu gặp cậu thì chắc chắn chúng ta sẽ phải đề cập đến chuyện này, nhưng thực sự tôi không muốn. Dù tôi có trả lời cậu hay không, bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp để cậu nghe. Nếu cậu hiểu tính tôi, cậu sẽ biết, tôi sẽ muốn đợi đến khi giải đấu kết thúc, khi đó cả hai sẽ có thời gian để cùng trao đổi.”

Dù đã cố gắng thao tác thật chậm nhưng cà vạt vẫn được thắt xong. Ji Heon chậm rãi vuốt phẳng cổ áo sơ mi. Sau đó, anh siết chặt cà vạt lần cuối: “Nhưng cậu phải hiểu, không phải vì là cậu mà tôi mới làm vậy.”

“Dù cho hôm đó không phải cậu mà có là vận động viên nào khác đi chăng nữa, tôi cũng sẽ như thế. Bây giờ, chúng ta cứ tạm gác chuyện này sang một bên, đợi đến khi giải đấu kết thúc rồi hẵng từ từ nói chuyện, có được không?”

“Vậy anh cứ nói với em như thế là được rồi còn gì.”

Giọng của Jae Kyoung vang lên từ phía sau, vừa lúc cổ áo cũng đã được anh chỉnh thẳng thớm. Ji Heon thật sự không còn lý do gì để tiếp tục quay lưng lại với cậu ấy nữa.

“……..”

Ji Heon thở dài, chấp nhận số phận quay người lại. Quả nhiên, Jae Kyoung vẫn đang nằm trên giường, mắt vẫn dán chặt vào người anh.

“Anh chỉ cần nói với em, cứ đợi đến khi giải đấu kết thúc rồi hẵng nói chuyện là được.”

Jae Kyoung lặp lại.

“Nhưng sao anh lại chạy trốn? Hay anh sợ em không nhịn được mà ăn tươi nuốt sống anh?”

“Không phải!”

Ji Heon vội phủ nhận. Anh cố vắt nát óc tìm một lý do nào đó để biện minh cho mình, nhưng đầu anh lại không nảy số được gì cả. Anh định nói là anh bận đến bệnh viện để tăng lượng thuốc ức chế pheromone, nhưng lý do này thì có khác gì đang đập bàn khen Jae Kyoung: “cậu nói đúng quá, tôi chính là sợ như vậy nên mới đi tăng lượng thuốc đó!”…. nói ra xong là càng tiêu đời….

“Dù sao thì tôi cũng xin lỗi.”

Cuối cùng, vì không thể đưa ra được lý do nào thật thuyết phục nên Ji Heon đành phải nói lời xin lỗi, rồi anh vội vàng kết thúc câu chuyện trước khi Jae Kyoung lại mở lời nói gì đó.

“Có nói thêm về vấn đề này cũng không giải quyết được gì hết, hôm nay chúng ta dừng ở đây đi. Chuyện còn lại, đợi đến khi giải đấu kết thúc rồi nói, được chứ?”

Trước câu hỏi của Ji Heon, Jae Kyoung chỉ im lặng, không đáp lại.

“Trả lời tôi đi xem nào, nhanh lên.”

Ji Heon cố tình cười nói. Nhưng Jae Kyoung vẫn im thin thít.

“Kwon Jae Kyoung? Sao cậu cứ im lặng mãi thế?”

Ji Heon vừa giả vờ túm lấy cổ áo Jae Kyoung đang nằm trên giường vừa nói.

“Vừa nãy cậu bảo tôi cứ nói như thế với cậu là được, tôi cũng nói rồi đấy, sao cậu chả phối hợp gì hết vậy…”

“Em chỉ bảo anh cứ nói vậy là được, chứ em có bảo là em sẽ nghe đâu.”

……Cái thằng nhóc này?

Ji Heon suýt chút nữa đã không nhịn được mà túm lấy cổ áo Jae Kyoung thật. Anh cố gắng kìm chế, nhìn Jae Kyoung với vẻ mặt “Cậu đang đùa tôi đấy à?” thì Jae Kyoung mới chịu mở lời vàng ngọc: “Em biết rồi.”

“Em biết rồi nên từ mai anh phải có mặt ở đây đấy, em không muốn thấy anh Min Ho đâu.”

“……Là Min Woo chứ không phải Min Ho.”

Ji Heon lại lần nữa nhẹ nhàng sửa lời cho Jae Kyoung.

“Cậu thật là, đã lợi dụng cậu ấy nói dối giúp mình rồi thì ít ra cũng phải nhớ đúng tên người ta chứ.”

“Sao em phải làm vậy?”

Jae Kyoung nằm trên giường, lạnh lùng đáp lời.

“Em cứ tiếp tục gọi là Min Ho đấy, và dù anh ta làm tốt hay không, em cũng sẽ bơ đẹp anh ta, em còn định sẽ nổi giận và mắng anh ta làm việc không tới nơi tới chốn nữa kìa.”

“…. Không được xấu tính thế đâu Jae Kyoung à…”

“Vậy thì anh đừng có đẩy việc cho người khác.”

Jae Kyoung lập tức phủ đầu:

“Nếu anh không muốn thấy anh Min Ho khó xử thì anh phải đến đây chứ, em nói rồi đấy, em sẽ xấu tính như vậy với bất cứ ai mà anh sai đến đây thay anh chứ không chỉ anh Min Ho đâu.”

“…”

“Anh hiểu ý em rồi chứ, đúng không?”

Ji Heon sốc đến mức không nói nên lời, anh chỉ có thể nuốt nước bọt cười khan, lấy tay vuốt mặt, khó khăn mở lời:

“Cậu thật sự… lúc nào cũng trưng thái độ như kiểu không cảm xúc… tôi không nghĩ là cậu sẽ dồn ép người khác đến mức này đâu…”

“Vì đối phương là anh.”

Jae Kyoung khép hờ hai mắt, bình thản nói:

“Vì là anh nên em mới phải làm vậy. Nếu em giả vờ như không biết gì, quan sát từ xa, tính toán thời gian và đợi chờ thì anh sẽ chỉ tìm cách trốn tránh mà chẳng thèm suy xét đến tình cảm của em, vậy tại sao em phải cho anh cơ hội đó chứ?”

Trước thái độ điềm tĩnh, thậm chí có phần táo bạo của Jae Kyoung, Ji Heon không biết nói gì hơn, anh sợ, chỉ cần nói gì đó chọc vào kíp nổ của cậu ấy thì cậu ấy sẽ còn oanh tạc anh dữ dội hơn nữa. Jae Kyoung cũng không cần Ji Heon phải ngoan ngoãn đáp lại, cậu ấy xoay người sang nhìn Ji Heon:

“Hẹn mai gặp lại, anh.”

Rồi cậu ấy vẫy tay ra hiệu cho Ji Heon nhanh ra khỏi phòng, như thể Ji Heon có trách móc hay nói gì đi nữa, cậu ấy cũng sẽ giả điếc không nghe, mà thật lòng thì Ji Heon cũng đã cạn sạch ngôn từ, không biết phải trò chuyện tiếp thế nào với cái tên cứng đầu cố chấp kia.

Cuối cùng, Ji Heon đành bất lực rời khỏi phòng ngủ của Jae Kyoung. Khi Ji Heon đứng trong phòng khách với vẻ mặt ngơ ngác, thì tình cờ chạm mặt bà Shim vừa ở ngoài về.

“Ơ, trợ lý Jeong. Sao cháu lại đứng đây? Có chuyện gì sao?”

“Vâng? Cháu ghé qua để xem Jae Kyoung có cần chuẩn bị gì trước khi vào làng vận động viên không thôi ạ.”

Ji Heon sực tỉnh, vội vàng viện cớ. Bà Shim xua tay, nói: “Không có gì đâu.”

“Nó không có thứ gì cần phải mang theo đâu. Nếu cần gì, thằng bé sẽ tự mua ở làng vận động viên. Cháu chỉ cần nhớ mang thuốc theo cho nó là được.”

Thuốc mà bà Shim đang nhắc đến có lẽ là loại làm giảm độ nhạy cảm với pheromone.

“Jae Kyoung uống thuốc đó hàng ngày phải không ạ?”

“Ừm, Hơi bất tiện một chút, nhưng đó là cách chắc chắn nhất. Với lại loại dùng hàng ngày cũng có thành phần an toàn nhất nữa.”

“Vâng, cháu cũng nghe nói vậy.”

Ji Heon gật đầu, rồi thận trọng dò hỏi: “Bác gái…”

“Thuốc mà Jae Kyoung đang uống có hiệu quả không ạ?”

Bà Shim chớp mắt như thể không hiểu ý của Ji Heon lắm.

“Ý cháu là, thường loại dùng hàng ngày sẽ có hiệu quả không mạnh bằng loại dùng theo tháng. Liệu Jae Kyoung có từng phản ứng với pheromone của người khác, hoặc nói là ngửi thấy mùi gì đó…..”

“Chưa từng.”

Bà Shim dứt khoát cắt ngang lời Ji Heon.

“Thuốc uống hàng ngày thằng bé dùng có vẻ hoạt động hiệu quả lắm.”

Rồi bà Shim bất chợt hạ giọng, như thể vừa nhớ ra điều gì đó.

“Hơn nữa bác sĩ còn dặn bác, loại thuốc này ấy, nếu uống trong thời gian dài, cơ thể sẽ thay đổi hẳn, không còn nhạy cảm với pheromone nữa. Jae Kyoung đã uống được mười năm, bác nghĩ chắc thể chất của thằng bé cũng thay đổi rồi. Đầu năm ngoái, trong thời gian nghỉ ngơi giữa giải đấu, thằng bé còn tranh thủ về Hàn Quốc để làm kiểm tra.”

“Kiểm tra… gì ạ?”

“Kiểm tra mức độ nhạy cảm với pheromone ấy. Ngừng thuốc trong một tuần, sau đó đến bệnh viện để đo phản ứng với từng loại pheromone.”

Bà Shim chợt lắc đầu:

“Không biết có phải do thuốc chưa hết tác dụng hay không, nhưng Jae Kyoung gần như không có phản ứng gì.”

Rồi bà nói thêm: “À, có, có phản ứng với một loại pheromone duy nhất.”

“Nhưng bác sĩ cũng nói thành phần đó rất hiếm khi được tìm thấy trong pheromone của người châu Á, ông ấy còn bảo, pheromone của người châu Á thường có mùi rất nồng. Nhưng loại khiến Jae Kyoung có phản ứng thì… bác sĩ bảo nó có vị hơi đắng, thoang thoảng mùi khói.”

Nghe bà Shim nói, Ji Heon bất giác cúi đầu cười. Anh cứ tưởng mùi cỏ là mùi tươi mát, sảng khoái như cỏ thật, ai ngờ lại là mùi đắng và khói? Tổ hợp hương quái dị gì thế này? Anh không biết nên khen ngợi chất văn thơ của Jae Kyoung vì đã miêu tả nó thành mùi cỏ, hay nên lo lắng cho khứu giác của cậu ấy nữa.

“Chỉ có duy nhất loại pheromone là đo được chỉ số cao ngất ngưỡng. May mà thành phần đó hiếm khi xuất hiện ở người châu Á.”

“V… vậy ạ…”

Đáng ra nên vỗ tay khen “May quá,” nhưng Ji Heon thực sự không thể nói những câu dối lòng như vậy được, may cái quái gì cơ chứ, thứ pheromone siêu hiếm đó đang đứng ngay trước mặt bà Shim đây….

“Mà nhắc mới nhớ, dạo này chắc bên cháu cũng bận lắm đúng không. Ngày kia là vào làng vận động viên rồi còn gì.”

May mà bà Shim đã chủ động chuyển chủ đề. Ji Heon gật đầu đáp: “Vâng ạ.”

“Jae Kyoung đã chuẩn bị rất kỹ cho giải đấu lần này rồi ạ. Bọn cháu cũng không phải lo lắng gì nhiều.”

“Hầy, cái đó là đương nhiên, nó cũng thi đấu bao năm rồi mà, Hơn nữa, giải đấu lần này còn được tổ chức ngay sân nhà nên ít nhiều gì nó cũng thoải mái hơn việc phải di chuyển liên tục.”

Nói rồi, bà Shim khoanh tay thở dài:

“Hầy, nghĩ lại thì cũng chẳng còn bao lâu nữa.”

Điều bà Shim nói, không phải là ngày bắt đầu giải đấu, cũng chẳng phải ngày giải đấu kết thúc, mà là những ngày tháng cuối cùng Kwon Jae Kyoung hoạt động với tư cách một vận động viên bơi lội của đội tuyển Hàn Quốc.

Khuôn mặt bà Shim thấp thoáng hiện lên muôn vàn cảm xúc, như đang chìm vào dòng suy nghĩ miên man, rồi sau đó bà ngẩng lên, mỉm cười với Ji Heon:

“Trợ lý Jeong à, cháu cố gắng thêm một thời gian nữa nhé. Chỉ cần kết thúc giải đấu này là xong hết rồi. Đến lúc đó, công việc cũng sẽ đỡ vất vả hơn nhiều, đúng chứ?”

Đúng như lời bà Shim nói, giải đấu này cũng chính là dấu chấm hết. Chỉ cần đợi đến ngày bế mạc, ít nhất Ji Heon sẽ không còn phải băn khoăn, lo lắng xem hành động của anh liệu có ảnh hưởng đến thành tích thi đấu của Jae Kyoung hay không nữa.

Đúng vậy, anh phải kiên trì, chỉ cần cố thêm chút thôi, từ giờ đến lúc đó, anh chỉ cần mặt dày hơn chút là được….

Nghĩ vậy, Ji Heon cũng mỉm cười đáp lại bà Shim.

“Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức cho đến khi giải đấu kết thúc ạ.”

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

Dear00
00 Thân Yêu
04/05/2025
05
Projection – Cơ Chế Phòng Vệ Phóng Chiếu
09/05/2025
bìa andaroitinh
Ăn Đã Rồi Tính
10/05/2025
ac quy cover
Ác Quỷ: Dấu Chấm Hết Cuộc Đời Của Tôi
04/05/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
789 club Link vào 8live Nhat vip Sun win Thabet Link vào Debet Yo 88 tải app Uk88 hello88 uk88 luckywin go88 net https://go886.me/ https://88vn.network/ tỷ lệ cá cược bóng đá vinbet sanvip UK88 vin777 ee88 https://jun8818.shop/ https://jun8818.live/ https://jun8818.us/ https://jun8818.info/ https://jun8818.cloud/ https://jun8818.pro/ https://jun8818.net/ https://jun8818.xyz/ https://jun8818.me/ https://jun8818.org/ https://shbet188.shop/ https://shbet188.us/ https://shbet188.xyz/ https://shbet288.tech/ https://shbet288.today/ https://shbet288.store/ https://shbet188.ink/ https://shbet188.cloud/ https://shbet188.pro/ https://shbet188.me/ https://shbet188.org/ https://hi8818.online/ https://hi8818.cloud/ https://hi8818.us/ https://hi8818.blog/ https://hi8818.xyz/ https://hi8818.me/ https://hi8818.ink/ https://hi8818.site/ https://hi8818.com/ https://ahihi88.host/ https://new8818.ink/ https://new8818.site/ https://new8818.vip/ https://new8818.club/ https://new8818.biz/ https://new8818.today/ https://new8818.co/ https://new8818.online/ https://new8818.live/ https://new8818.us/ https://new8818.info/ https://new8818.cloud/ https://new8818.pro/ https://new8818.xyz/ https://new8818.me/ https://new8818.org/ https://new8818.net/ https://789bet.asia/ https://789bet188.site/ https://789bet188.vip/ https://789bet188.club/ https://789bet188.biz/ https://789bet188.tech/ https://789bet188.co/ https://789bet188.online/ https://789bet188.live/ https://789bet188.info/ https://789bet188.cloud/ https://789bet188.pro/ https://789bet188.xyz/ https://789bet188.today/ https://789bet188.us/ RR88 Test

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation