×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 29

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 29 - Anh là người để đời tư xen vào công việc mà anh lại còn nói em?
Prev
Next

VOL 2 – Chặng Lặn Sâu – Chương 29: Anh là người để đời tư xen vào công việc mà anh lại còn nói em?

Nghĩ cho sướng vậy thôi chứ Ji Heon làm sao không bận tâm được. Đối tượng lại chẳng ở đâu xa mà còn ngồi ngay bên cạnh, Ji Heon thừa nhận, anh có làm cách gì cũng sẽ không nhịn được, luôn vô thức lo lắng cho Kwon Jae Kyoung. Hơn nữa, sự tồn tại của Jae Kyoung là cái gì đó rất quái đản, rõ ràng Ji Heon đang nhìn thẳng đường phía trước, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được Jae Kyoung ở ngay bên cạnh. Thậm chí, khi Ji Heon cố gắng không nhìn sang, cố gắng làm lơ, thì cảm giác đó sẽ càng mãnh liệt hơn, như muốn ép anh không được trốn tránh vậy…

Cứ thế này có khi gây tai nạn thật mất….

Ji Heon liên tục lắc đầu ngán ngẩm, cuối cùng, anh vẫn là người phải xuống nước.

“Được rồi, cứ cho là tôi lo lắng cho huy chương của cậu. Nhưng dù thể trạng cậu có tệ đến mấy, chẳng lẽ cậu không giành nổi một huy chương nào sao? Kiểu gì cậu cũng sẽ lấy được ít nhất một cái. Nội dung bơi tự do hay nội dung nào cũng vậy thôi, lấy được một huy chương vàng là đủ điều kiện để treo Grand Slam bên cạnh tên cậu rồi! Nói trắng ra, công ty tôi đúng là dựa vào danh tiếng của cậu để ký hợp đồng quảng cáo đấy, nhưng vấn đề là cậu chỉ cần một cái huy chương vàng nữa là đủ lấy Grand Slam, bảo đảm được độ hot của mình trong giới, cậu không giành được cả năm cái huy chương vàng cũng có ảnh hưởng gì đến đồng lương của tôi đâu cơ chứ! Tôi đã nói đến mức này rồi, cậu có hiểu chưa vậy, vận động viên Kwon Jae Kyoung?”

Ji Heon vừa nói vừa nhấn ga. Sau khi xe đã an toàn nhập vào đường cao tốc hướng về Yangjae, anh mới giảm tốc độ và nói tiếp:

“Nên cậu làm ơn, đừng có tỏ thái độ khó chịu như vậy nữa. Tôi thật sự lo lắng cho cậu đấy. Nếu không, tôi đã bảo Min Woo đưa cậu về khách sạn nghỉ ngơi rồi.”

Jae Kyoung không đáp lại, cậu ấy thậm chí còn không buồn nhìn Ji Heon. Cơ thể cao lớn vốn đang nghiêng nửa người về phía ghế lái, giờ đã xoay hẳn về phía cửa sổ. Jae Kyoung nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài một lúc lâu, mới bất ngờ lên tiếng.

“Anh đóng bớt cửa sổ lại đi. Gió nóng thổi vào kìa.”

“… Đợi mùi thuốc lá bay hết đã.”

“Không có mùi gì đâu.”

“Mùi thuốc của anh đâu có nồng.” Jae Kyoung vẫn nhìn ra ngoài, bình thản nói.

Ji Heon đóng cả hai cửa sổ xe, chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống, giọng của anh cũng dịu hẳn đi:

“Vậy… nói tôi nghe xem bây giờ cậu thấy thế nào?”

“Em ổn.”

Jae Kyoung trả lời ngay không chút do dự.

‘Ổn cái con khỉ.’ Ji Heon nghĩ thầm, tiếp tục nhấn ga tăng tốc độ xe.

“Hôm nay cậu nghe tôi, về khách sạn nghỉ ngơi, đừng làm gì khác nữa.”

“Em cũng có gì để làm đâu.”

Đúng như vậy. Lịch tập luyện hôm nay đã hoàn thành, cả massage và vật lý trị liệu mỗi buổi tối cũng đã kết thúc vào tuần trước. Cho dù Cha Seong Hyun có là kẻ vô tâm đến đâu, chắc chắn hắn sẽ không gọi Jae Kyoung ra ngoài khi chỉ còn năm ngày nữa là đến giải đấu, đúng như Jae Kyoung nói, cậu ấy chả có gì để làm, giờ về khách sạn cũng chỉ nghỉ ngơi hết ngày.

Nhưng nếu Ji Heon chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết, thì bầu không khí khó khăn lắm mới hoà hoãn lại này, sẽ lại rơi vào trạng thái chết chóc, Jae Kyoung sẽ không nói thêm gì với anh. Trong hoàn cảnh hiện tại, sự im lặng của cậu ấy đối với Ji Heon còn đáng sợ hơn cả những lời chửi rủa, mắng nhiếc.

“Những lúc được nghỉ ngơi thì cậu hay làm gì?”

Ji Heon nhanh chóng vắt óc nghĩ câu hỏi, cố gắng không để sự im lặng kéo dài thêm.

“Em ngủ.”

Jae Kyoung thờ ơ đáp.

“Còn khi không ngủ thì sao?”

“Chẳng làm gì cả.”

Jae Kyoung vẫn nói với giọng đều đều, không chút cảm xúc. Rồi như nhận ra giọng điệu của mình quá cộc lốc, cậu ấy vội bổ sung thêm:

“Chỉ nằm nghe nhạc thôi. Hoặc xem phim.”

Ji Heon hơi ngạc nhiên trước câu trả lời bình thường đến bất ngờ này. Nghe nhạc hay xem phim? Thực ra, phần lớn mọi người trên thế giới đều sẽ dành thời gian rảnh rỗi để tận hưởng những điều như vậy, nhưng khi nó xuất phát từ miệng của Jae Kyoung, không hiểu sao Ji Heon lại thấy mới mẻ phát sợ…

“Cậu hay xem phim gì?”

“Phim thảm họa, hành động, đại loại là mấy phim mà em thấy được đánh giá là bom tấn.”

“Ra là cậu thích mấy bộ phim kiểu hoành tráng, quy mô lớn à.”

Jae Kyoung năm nay mới chỉ 21, có thể gọi là điểm giao thoa giữa thanh niên và thiếu niên, tầm tuổi cậu ấy có đam mê với mấy thể loại phim như thế cũng không có gì lạ, Ji Heon cũng có đồng nghiệp và đàn em đại học tầm tuổi Jae Kyoung, anh biết thừa gu chọn phim của mấy cậu trai trẻ sẽ như thế nào, nhưng chẳng hiểu sao, cứ cái gì bình thường, xuất phát từ trên người Jae Kyoung, vào tai Ji Heon lại trở thành thứ vô cùng lạ lẫm…

“Sao cậu lại thích mấy phim thảm họa vậy? Tôi biết đó chỉ là phim thôi, nhưng xem cảnh nhiều người chết, nhà cửa đổ sập cậu không có cảm giác nó hơi lạ à, mỗi khi xem những cảnh đấy, tôi cứ thấy không thoải mái, nó là thể loại phim tôi ít khi xem nhất đấy.”

“Em xem vì lý do đó đấy.”

Jae Kyoung vẫn thản nhiên nói.

“Chết chóc thì em không biết, nhưng xem cảnh nhà cửa đổ nát, động đất, sóng thần,… em lại thấy như được giải thoát vậy. Khiến em nhận thức được, bản thân em cũng chỉ là một hạt bụi nhỏ bé trong vũ trụ rộng lớn.”

“… Thích thế à?”

Thấy Ji Heon hỏi với vẻ mặt khó hiểu, Jae Kyoung nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay, tuy nụ cười đó thoáng qua rất nhanh, cũng rất mờ nhạt, cậu ấy nói: “Em thích.”

“Nó khiến tâm trí em thoải mái, mọi áp lực hay lo lắng đều tan biến. Nếu cứ nghĩ, Trái đất này không biết ngày nào sẽ diệt vong, thay vì đau đầu, lo trước lo sau, phức tạp hoá mọi vấn đề, thì phải dành thời gian quý giá của đời người để tập trung làm những gì mình thích.”

(Đoạn này mình xin phép nói chút nhé, mình khẳng định JK không phải kiểu phản xã hội muốn trái đất này the end như anh khoai tím tha nốt đâu, đúng là tâm lý em nó có vài vấn đề thật, nhưng nó không thuộc về diện tiêu cực như thế, hoàn toàn khác biệt nhé. Các bạn cứ nghĩ như này, sau khi chia tay người yêu, các bạn nhìn đồ vật mà người đó từng tặng mình, các bạn sẽ nhớ lại cái bản mặt của người đó, nó là phương pháp thông qua một vật, hiện tượng cụ thể để dẫn dắt liên tưởng đến những sự vật, hiện tượng mơ hồ, nhằm thỏa mãn những nhu cầu cảm xúc nhất định. Với JK cũng như vậy, cảnh đổ nát, tận thế gì đó khiến em nó thấy như được giải thoát khỏi sự kìm kẹp, ai kìm kẹp? Nhiều lắm chứ, bà Shim, chủ tịch Jo, giới truyền thông, fan hâm mộ, Liên đoàn bơi lội, Ji Heon, và chính bản thân JK cũng đang vây tự nhốt chính mình trong mối tình 10 năm với JH còn gì, cứ nói JK là kiểu người thích gì làm nấy, nghĩ gì nói nấy, nhưng chính vì sống như vậy, nên quy tắc xã hội áp lên người em nó ngày càng nhiều hơn, tại sao không đi đường A mà lại đi đường, tại sao lại chọn C mà không lấy D? Vân vân, bất cứ hành động nào em nó làm cũng sẽ khiến người khác đặt câu hỏi, thậm chí là hoài nghi, phản bác, JK cố chấp đến cùng thì vẫn làm được, nhưng trong mắt người khác, nó vẫn là sự “ngược đời”. Không chỉ JK, nhiều người cũng sẽ như vậy, nhưng JK đặc biệt hơn ở chỗ em nó không học được cách ép mình hoà nhập xã hội, cái này thiệt thòi chứ không sướng gì đâu ạ, JK làm gì có tuổi thơ như bao đứa trẻ khác đâu, việc chúng ta sống ở cộng đồng nào đó, chúng ta được đón nhận, chúng ta học cách hoà mình vào cộng đồng đó, là quyền lợi và cũng là nghĩa vụ, nhưng JK hoàn toàn không học được, em nó có cố không? Có chứ, đoạn hồi tưởng của bà Shim có nói đây, bà biết con trai mình khiếm khuyết ở đâu, khi thấy con trai ăn nói khó nghe, bà yêu cầu JK im lặng, và em nó nghe lời mẹ thật. Bản thân JK cũng biết mình thiếu hụt ở đâu, cũng biết so với người khác, mình hơn gì và kém gì, nhưng những cảm xúc của JK không có cách để thoát ra ngoài, không trò chuyện tâm sự với ai, bạn bè thân thiết chắc được một bàn tay, nên phim ảnh và âm nhạc là cách để em nó được giải phóng cảm xúc. Đây cũng có thể xem như lời nhắn nhủ JK gửi cho JH, thoát khỏi mớ suy nghĩ rối rắm, đừng phức tạp hoá mọi thứ, đừng quan tâm ánh nhìn của người khác, dù con đường này khó đi đến mấy, anh chỉ cần nắm lấy tay người anh yêu là được.)

“Kiểu suy nghĩ tìm lạc quan trong bi quan của cậu kỳ lạ thật đấy.”

“Cũng không kỳ lắm đâu.”

Jae Kyoung nói với vẻ mặt sao cũng được, rồi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại. Liếc nhìn Jae Kyoung, Ji Heon chợt thở dài rồi bật cười, đúng là sao cũng được, chỉ cần nó là suy nghĩ tích cực thì cậu ấy muốn xem gì, anh sẽ không ngại cùng cậu ấy xem cái đó.

Nhưng có một chuyện xuất hiện trong những câu nói vừa rồi của Jae Kyoung khiến Ji Heon phải vừa lái xe vừa suy nghĩ mãi, hoá ra, vận động viên thiên tài nhà anh cũng sẽ có lúc cảm thấy áp lực, cũng sẽ có lúc cảm thấy lo lắng.

Đương nhiên là vậy, cậu ấy mới bao lớn, cũng là con người có máu có thịt, không phải trơ trơ như đá tảng, cậu ấy cũng sẽ có đủ cung bậc cảm xúc giống Ji Heon hay bao người khác, áp lực, lo lắng, đau khổ, thất vọng, buồn bã,…. Những thứ này, Jae Kyoung dù ít khi thể hiện ra ngoài nhưng chắc chắn đều đã từng trải qua.

“…”

Mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng dường như chỉ cần Ji Heon lơ là một phút thôi, bầu không khí im ắng chết chóc lại ập đến. Cách để thoát khỏi tình trạng này cũng rất đơn giản. Chỉ cần anh tiếp tục nói chuyện với Jae Kyoung, không cho sự im lặng có cơ hội chen vào là được.

Nhưng chẳng hiểu sao, Ji Heon lại không thể mở lời. Không phải chỉ vì thấy Jae Kyoung đang nhắm mắt. Chỉ là, anh cảm thấy cổ họng mình có hơi nghẹn.

Khi Ji Heon không lên tiếng, cả xe chìm vào im lặng. Cả hai cứ thế, không ai nói với ai lời nào, đến tận khi về khách sạn cũng vẫn vậy. Đúng như Ji Heon đã nghĩ, mọi thứ ngày càng trở nên nặng nề, chúng ngột ngạt đến nỗi cứ bủa vây lấy Ji Heon, khiến anh hít thở thôi cũng thấy khó khăn. Và bất ngờ thay, cảm giác tiếc nuối chợt dâng lên trong lòng Ji Heon, anh cũng không rõ thứ gì làm anh tiếc nuối, cảm xúc ấy ập đến bất chợt, còn không cho anh có cơ hội để làm quen tìm tòi đã nhanh chóng tiêu tan.

Đến cửa lớn khách sạn, Ji Heon cũng không vội về ngay, anh cùng Jae Kyoung lên phòng, định sẽ giải thích tình hình cho bà Shim và nhờ bà chăm sóc cho Jae Kyoung, giám sát cậu ấy nghỉ ngơi, nhưng khi lên đến phòng, Ji Heon lại chẳng thấy bà Shim đâu hết.

“Mẹ cậu đâu rồi?”

“Em không biết. Chắc đi xem đồ nội thất rồi.”

Lúc đó, Ji Heon mới chợt nhớ ra, giờ cũng là lúc mà Shim đang bận rộn nhất.

Ngay khi Jae Kyoung quyết định giải nghệ, bà Shim đã bắt đầu tìm nhà. Bà muốn bán căn nhà ở Ilsan, chuyển hẳn đến Seoul sinh sống. Rất may là vài ngày trước, bà Shim cũng đã tìm được một căn hộ ưng ý, bà cũng lập tức đặt bút xuống ký hợp đồng ngay mà không chần chừ. Việc chuyển nhà sẽ được tiến hành trong thời gian Jae Kyoung ở làng vận động viên, bởi vậy, công việc cũng như niềm vui lớn nhất hiện tại của bà là đi xem đồ nội thất, trang trí cho tổ ấm nhỏ mới tậu.

Trong lúc Ji Heon đang phân vân có nên gọi điện cho bà Shim hay cứ thế quay về, Jae Kyoung đã đi vào thẳng phòng ngủ. Sau một hồi suy nghĩ, Ji Heon quyết định đi theo cậu ấy.

Jae Kyoung cởi bỏ áo khoác ngoài, bên trong là áo phông trắng gọn gàng năng động, vừa thả người ngồi lên giường, cậu ấy đã thấy Ji Heon bước vào, Jae Kyoung ngạc nhiên nhìn anh.

“Cậu thực sự ổn rồi chứ?”

“Em ổn.”

Jae Kyoung vừa nói vừa nằm xuống giường.

“Dù em có không ổn đi nữa thì giờ cũng còn cách nào đâu anh.”

Đúng là như vậy. Lẽ ra lúc này nên massage hoặc vật lý trị liệu nhẹ nhàng nhằm tăng sự trao đổi chất, lọc sạch axit lactic tồn đọng trong máu, giúp cho cơ bắp đạt được trạng thái nghỉ ngơi hoàn hảo, nhưng khéo làm sao, hợp đồng dịch vụ chăm sóc sức khoẻ của Jae Kyoung đã kết thúc vào tuần trước. Ngay cả khi, Ji Heon tìm được phòng khám tư hay bệnh viện chính quy nào đó gần đây, có nhân viên nắm vững quy trình massage và tập vật lý trị liệu cho cậu ấy, thì những nơi như vậy luôn trong tình trạng kín lịch hẹn. Hơn nữa, trên đường cả hai quay lại chắc chắn sẽ trùng vào giờ cao điểm tối, tốn cả mớ thời gian massage xong lại ngồi co quắp một chỗ cả tiếng đồng hồ, đợi bớt kẹt xe thì cũng bằng thừa.

Ji Heon suy tư một lúc lâu rồi quyết định lên tiếng.

“Hay để tôi massage đơn giản cho cậu nhé?”

“… Anh biết làm à?”

Jae Kyoung nhìn Ji Heon với vẻ mặt ngạc nhiên hiếm thấy, Ji Heon hiểu, hỏi như thế này đồng nghĩa với việc cậu ấy không từ chối lời đề nghị anh vừa đưa ra, Ji Heon vừa nới lỏng cà vạt trên cổ, vừa nói: “Chương trình đại học bắt buộc của tôi mà.”

“Lớp trị liệu bằng tay. Cả lý thuyết và thực hành tôi đều học đủ cả rồi.”

“Cậu nằm sấp đi.” Ji Heon vừa nói vừa tiến lại gần giường. Jae Kyoung nằm trên giường, nhìn Ji Heon một lúc rồi mới chậm rãi lật người lại.

“Em có thể tin vào tay nghề của anh không?”

“Không.”

Ji Heon vừa dứt lời, Jae Kyoung đã lập tức quay đầu lại nhìn anh.

“Nói đùa thôi. Tin tưởng được, tôi thực hành không biết bao nhiêu lần rồi đấy.”

Nghe Ji Heon nói, Jae Kyoung tuy vẫn còn lo lắng nhưng vẫn phối hợp với anh, điều chỉnh tư thế sao cho nhân viên massage lâm thời với kinh nghiệm vài tháng ở đại học – Jeong Ji Heon có thể dễ dàng trổ tài. Đầu tiên, Ji Heon dùng lòng bàn tay ấn nhẹ lên toàn bộ lưng của Jae Kyoung. Thực ra, tư thế massage lưng tốt nhất là leo hẳn lên người đối phương, để cho lực từ bàn tay vuông góc với những điểm xoa bóp, nhưng Ji Heon chưa đần độn đến mức đó, người nằm đây không chỉ là vận động viên anh đang phụ trách mà còn là Alpha, hơn nữa lại là Alpha đang có khúc mắc…. chuyện tình cảm với anh, Ji Heon dám trèo lên lưng Jae Kyoung mới là chuyện lạ.

Kỷ lục bơi bướm của cậu ấy lại đột ngột giảm sút hơn cả bơi tự do, có lẽ do cậu ấy đau ở đâu đó trong quá trình thực hiện động tác bơi bướm.

Ji Heon nghĩ, bắt đầu tăng dần lực ấn từ giữa lưng Jae Kyoung.

‘Bơi bướm thường gây quá tải cho cơ lưng xô, cơ hình thoi, cơ tròn lớn,… và chỗ này là cơ thang dưới đúng không nhỉ?’

Ji Heon vừa cố gắng nhớ lại lý thuyết đã học, vừa dùng lòng bàn tay ấn vào các bộ phận tương ứng, nhưng cà vạt vướng víu cứ luôn khiến dòng suy nghĩ của anh bị ngắt quãng. Ngay cả khi Ji Heon đã nhét nó vào túi áo sơ mi, nó vẫn cố chấp tuột ra, rơi xuống lưng Jae Kyoung mỗi khi anh cử động.

“Đợi chút nhé.”

Cáu tiết, Ji Heon quyết định tháo hẳn cà vạt ra. Khi Ji Heon đang định ném tạm cà vạt lên bàn thì bắt gặp ánh mắt của Jae Kyoung đã ngoái lại nhìn anh từ bao giờ.

“Sao thế, cậu thấy khó chịu ở đâu à?”

“Em không.”

Jae Kyoung đáp ngắn gọn rồi lại vùi mặt vào cánh tay.

“Nếu cậu thấy đau hay khó chịu ở đâu thì phải nói với tôi ngay đấy.”

“Ấn nhẹ như anh thì làm sao mà đau được.”

Bị Jae Kyoung bóc trần kỹ thuật massage chưa tới nơi tới chốn, Ji Heon cười ngượng ngùng nhưng vẫn cố biện minh: “Biết làm sao được chứ, tôi cũng có muốn lụt nghề đâu.”

“Từ khi tốt nghiệp đại học đến giờ, cậu là người đầu tiên tôi massage cho đấy. Lỡ tôi nhớ trật vị trí, ấn sai chỗ khiến cậu đau thì sao, cậu cứ im lặng không nói, tôi cũng chả biết đâu mà lần, phải dặn cậu trước, tôi mới yên tâm.”

Ji Heon cứ nghĩ khi anh nói vậy, Jae Kyoung sẽ nhảy dựng lên: “Vậy sao anh còn đòi massage cho em, thôi khỏi cần nữa” rồi bỏ đi mất hút, nhưng không, cậu ấy vẫn ngoan ngoãn nằm đó, không hề phản ứng quá khích như những gì Ji Heon vừa tưởng tượng. Trái lại, Jae Kyoung còn thả lỏng tấm lưng đang gồng cứng nãy giờ, như thể đang ra hiệu cho Ji Heon cứ mặc sức chém giết, muốn massage kiểu gì thì cứ massage kiểu ấy. Rồi khi Ji Heon lại gần, Jae Kyoung lại bất ngờ hỏi:

“Sao anh lại chọn học phần trị liệu bằng tay vậy?”

“Thì… tôi nghĩ học cái đó cũng có ích, chắc vậy?”

Ji Heon vừa nói vừa dùng đầu ngón tay ấn nhẹ vào giữa lưng Jae Kyoung.

“Cái đó là môn tự chọn của khoa Phục hồi chức năng thể thao, mà khoa đó với khoa của tôi cũng có vài học phần chung, nên tôi nghĩ là cũng có nhiều môn đáng để tìm hiểu thử. Ban đầu, tôi còn tính theo khoa phục hồi chức năng để làm ngành phụ, nên học hành cũng chăm chỉ lắm.”

Nhưng đến năm tư ăn chơi sa đọa quá nên chuyện ngành phụ với ngành chính gì đó cũng bỏ bê hết. Ji Heon định bụng nói thêm như vậy, nhưng Jae Kyoung đã hỏi tiếp.

“Thế anh còn học môn nào khác của khoa Phục hồi chức năng thể thao nữa không?”

“Ừm… nói sao nhỉ, tôi là kiểu người coi trọng tính thực tiễn hơn lý thuyết. Nên tôi toàn chọn mấy môn mà sau này đi đâu cũng dùng được ấy. Kiểu như băng bó phục hồi này, rồi chấn thương thể thao, dinh dưỡng học, đại loại vậy.”

“Anh nấu ăn giỏi không?”

“Hoàn toàn không, dở lắm.”

Nghe Ji Heon nói anh chỉ giỏi lý thuyết suông, Jae Kyoung lập tức lẩm bẩm: “Vậy mà nói coi trọng thực tiễn….”

“Lẩm bẩm cái gì đấy? Tôi đã nói là tôi chỉ học mấy môn mà sau này tôi có thể áp dụng được thôi, nấu ăn cũng tính à?”

“Thì chả thế còn gì, dinh dưỡng học đấy, dinh dưỡng trong món ăn, cái đó cũng áp dụng cho vận động viên mà, anh cũng nên áp dụng cho chính mình đi.”

“Tôi cũng đâu phải vận động viên.” Ji Heon cười nói.

“Chăm sóc, lo lắng trên góc độ chuyên nghiệp cho vận động viên là công việc của tôi, tôi có thể lên thực đơn, đưa ra lời khuyên nhưng tôi sẽ không can thiệp quá sâu đến mức nấu ăn gì đó, cái đó thuộc về đời tư rồi. Với bản thân mình thì tôi càng không muốn áp dụng, tôi và công việc của tôi là hai chuyện khác nhau mà.”

Nói đến đó, Ji Heon ngập ngừng một lát rồi bổ sung thêm, anh muốn tách bạch rõ ràng giữa công việc và đời tư.

“Tôi rất không muốn lôi chuyện đời tư vào công việc, cũng như không muốn để chuyện công việc lẫn vào cuộc sống riêng tư của mình.”

Ji Heon thầm mong Jae Kyoung hiểu được ẩn ý “từ chối khéo” mà anh vừa gửi gắm. Và anh cũng mong, cậu ấy sẽ âm thầm rút lại phần tình cảm đó càng nhanh càng tốt.

Thế nhưng….

“Anh là người để đời tư xen vào công việc mà giờ anh lại nói mấy lời này với em? Là ai? Hôm trước vừa nghe chuyện của em xong thì chạy biến đi mất hút? Và cũng là ai? Vừa nghe nói em mệt thì lại bất chấp chưa đến lúc tan làm, bỏ việc ở văn phòng chạy đến đây?”

Ji Heon đã mong ước những thứ quá mức viễn vông…. Làm gì có chuyện Kwon Jae Kyoung với EQ âm vô cực, sẽ cư xử một cách chín chắn, trưởng thành như anh mong muốn cơ chứ. Kể cả khi đối phương nghĩ cho cậu ấy, cố gắng nói tránh, nói giảm thế nào đi chăng nữa, Jae Kyoung vẫn phải trút hết những gì cậu ấy nghĩ ra cho đối phương biết, cậu ấy mới vừa lòng hả dạ….

Biết là vậy, nhưng dù sao Ji Heon cũng đã ám chỉ đến mức đó rồi, mà cậu ấy vẫn cứ thích nói huỵch toẹt mọi chuyện ra như vậy ư?

Nghĩ đến việc bản thân đã cố gắng vắt óc suy nghĩ để nói năng nhẹ nhàng, uyển chuyển hết mức có thể, nhưng phản ứng nhận được lại là như thế, Ji Heon chợt thấy anh mới ngu ngốc làm sao. Trong lòng Ji Heon lúc này là cảm giác bức bối đến mức phát điên, anh chỉ muốn nhân lúc này lôi cái tên đang nằm kia dậy, mặt đối mặt, nói thẳng ra hết mọi chuyện cho xong, nhưng cuối cùng, anh vẫn phải nén lại.

Bây giờ không phải lúc thích hợp để nói bất cứ chuyện gì hết, chỉ còn vài ngày nữa là cậu ấy phải vào làng vận động viên.

Ji Heon tự hỏi, không biết đây có phải là điều Jae Kyoung mong muốn không. Hơn bất cứ ai khác, cậu ấy biết thừa, vào giai đoạn quan trọng trong sự nghiệp của cậu ấy như bây giờ, Ji Heon sẽ không thể, không dám nói lời từ chối trực tiếp thẳng thừng với cậu ấy….

Đã biết trước kết quả nhưng vẫn lao đầu vào thì cả anh và cả cậu ấy đều là những kẻ ngu ngốc cả thôi. Ji Heon cố gắng giữ bình tĩnh, qua loa đáp lại: “Rồi rồi, là tôi sai, được chưa?”

“Tôi đang ra sức để chuộc lỗi đây, nên là cậu mau hết giận đi nhé? Vận động viên Kwon Jae Kyoung.”

Ji Heon nói bằng giọng mỉa mai, tay cố tình ấn mạnh vào phần cơ lưng xô của Jae Kyoung. Cơ lưng xô là nhóm cơ được sử dụng nhiều nhất trong cả bốn kiểu bơi, vì vậy càng massage kỹ càng tốt. Lấy cớ đó, Ji Heon cố tình ấn mạnh tay hơn một chút, nhưng cơ bắp của Jae Kyoung rắn chắc đến mức ngón tay của Ji Heon như bật ngược trở lại.

“jae Kyoung à, cơ bắp ở vùng này của cậu…. đúng là không đùa được đâu.”

Ji Heon như chợt nhớ ra gì đó, anh giật mình  dùng đầu ngón tay ấn khắp cơ lưng xô của Jae Kyoung, vừa ấn vừa hốt hoảng hỏi dồn:

“Chỗ này của cậu không phải bị căng cơ hả? Đây đâu phải trạng thái cơ bị co cứng?? Đây là cơ bắp đang ở trạng thái bình thường của cậu mà đúng chứ?”

“Hả? Sao tự dưng anh lại nói căng cơ gì ở đây? Đang yên đang lành sao lại căng cơ?”

Jae Kyoung khó hiểu hỏi lại.

Jae Kyoung cũng không nói sai, đang yên đang lành mà căng cơ cái gì. Đúng là như vậy, nhưng mà…

“Vậy sao nồng độ axit lactic hôm nay của cậu lại tăng lên đến hai con số chứ?”

Ji Heon cố tình nói với giọng mỉa mai. Anh muốn nhắc nhở Jae Kyoung đừng nên chủ quan, quá tự tin vào bản thân, cậu ấy luôn phải tập trung điều chỉnh thể trạng của mình trước mỗi giải đấu, nhưng chưa kịp nói tiếp thì Jae Kyoung đã lên tiếng ngắt lời trước:

“Nó không tăng.”

“Sao cơ?”

“Em nói là nồng độ axit lactic của em không hề tăng.”

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

xin hãy lấy đi
Xin Hãy Lấy Đi Lần Đầu Của Em!
04/05/2025
bìa andaroitinh
Ăn Đã Rồi Tính
10/05/2025
SweetShot biaf
Sweet Shot
10/05/2025
mqh giữa chúng ta hiện tại
Mối Quan Hệ Giữa Chúng Ta Hiện Tại
04/05/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
789 club Link vào 8live Nhat vip Sun win Thabet Link vào Debet Yo 88 tải app Uk88 hello88 uk88 luckywin go88 net https://go886.me/ https://88vn.network/ tỷ lệ cá cược bóng đá vinbet sanvip UK88 vin777 ee88 https://jun8818.shop/ https://jun8818.live/ https://jun8818.us/ https://jun8818.info/ https://jun8818.cloud/ https://jun8818.pro/ https://jun8818.net/ https://jun8818.xyz/ https://jun8818.me/ https://jun8818.org/ https://shbet188.shop/ https://shbet188.us/ https://shbet188.xyz/ https://shbet288.tech/ https://shbet288.today/ https://shbet288.store/ https://shbet188.ink/ https://shbet188.cloud/ https://shbet188.pro/ https://shbet188.me/ https://shbet188.org/ https://hi8818.online/ https://hi8818.cloud/ https://hi8818.us/ https://hi8818.blog/ https://hi8818.xyz/ https://hi8818.me/ https://hi8818.ink/ https://hi8818.site/ https://hi8818.com/ https://ahihi88.host/ https://new8818.ink/ https://new8818.site/ https://new8818.vip/ https://new8818.club/ https://new8818.biz/ https://new8818.today/ https://new8818.co/ https://new8818.online/ https://new8818.live/ https://new8818.us/ https://new8818.info/ https://new8818.cloud/ https://new8818.pro/ https://new8818.xyz/ https://new8818.me/ https://new8818.org/ https://new8818.net/ https://789bet.asia/ https://789bet188.site/ https://789bet188.vip/ https://789bet188.club/ https://789bet188.biz/ https://789bet188.tech/ https://789bet188.co/ https://789bet188.online/ https://789bet188.live/ https://789bet188.info/ https://789bet188.cloud/ https://789bet188.pro/ https://789bet188.xyz/ https://789bet188.today/ https://789bet188.us/ RR88 Test

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation