DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 28
- Trang Chủ
- DASH (BL NOVEL Hàn)
- VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 28 - Em có nên quỳ xuống cảm ơn anh không?
VOL 2 – Chặng Lặn Ngầm – Chương 28: Em có nên quỳ xuống cảm ơn anh không?
Đến chiều, khoảng năm giờ kém, Min Woo đánh xe quay lại công ty. Lý do là vì giải đấu đã gần kề nên Jae Kyoung bắt buộc phải cắt giảm một nửa thời gian tập luyện để đảm bảo thể lực.
“Lúc tập luyện không có vấn đề gì chứ?”
Ji Heon hỏi, Min Woo vỗ ngực, phấn khởi trả lời: “Vâng, không có vấn đề gì ạ!”
“Đi cùng cậu ấy một ngày rồi, cậu thấy thế nào? Có ổn không?”
Trưởng nhóm Lee Yoo Jung ngồi cách bọn họ một dãy bàn hỏi với lên, Min Woo lễ phép đáp: “Vâng, rất ổn ạ.”
“Có điều vận động viên Jae Kyoung hơi ít nói, nên khi ở trong xe hay lúc ăn cơm, em hơi ngại một chút ạ, còn lại đều ổn.”
“Ít nói còn tốt hơn gấp ngàn lần mấy người luyên thuyên cả tiếng đồng hồ, vẫn chả chịu ngưng cho người khác về.” Trưởng nhóm Lee cười phá lên, ý của cô ấy là cậu nên thấy may mắn đi, nghe vậy, Min Woo cũng bật cười lớn.
Ji Heon vừa xử lý công việc vừa dỏng tai nghe cuộc trò chuyện của hai người, sau đó vờ như lơ đãng hỏi:
“Jae Kyoung ngồi ghế phụ à?”
“Không ạ, vận động viên Jae Kyoung luôn ngồi ghế sau ạ.”
“Vậy à….”
Ji Heon lẩm bẩm rồi lại ngẩng đầu nhìn màn hình máy tính, cố ý di chuyển chuột loạn xạ như đang bận rộn trăm công nghìn việc, anh dặn dò Min Woo:
“Từ mai, cậu không cần liên tục báo cáo tình hình của vận động viên cho anh đâu, chỉ cần liên lạc khi có vấn đề phát sinh hoặc có gì muốn hỏi thôi nhé.”
“Vâng, em hiểu rồi ạ!”
Min Woo trả lời rất tự tin. Thấy Min Woo quay trở lại chỗ ngồi, Trưởng nhóm Lee Yoo Jung cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm:
“May thật, Kwon Jae Kyoung không khó chịu với cậu ấy.”
Trưởng nhóm Lee còn nói, nếu biết sớm mọi chuyện có thể được giải quyết êm đẹp thế này, cô ấy đã để Min Woo hoặc người khác thay phiên Ji Heon đi lái xe cho Jae Kyoung , để anh có thời gian nghỉ xả hơi, Ji Heon nghe vậy chỉ cười trừ:
“Vâng, đúng là nên làm vậy từ sớm.”
Nhưng team quản lý đã vui mừng quá sớm, không phải tự nhiên mà Kwon Jae Kyoung là cái gai của giới thể thao, bị cánh phóng viên ghét cay ghét đắng, rất nhanh, tay bơi lội hàng đầu thế giới sẽ cho bọn họ biết suy nghĩ đó của bọn họ ngây thơ đến mức nào…
————-
“Ừm…quản lý… giờ em phải làm sao ạ….”
Vừa nhấc máy, nghe giọng nói ấp úng bối rối của nhân viên mới, Ji Heon lập tức có linh cảm chẳng lành. Mới hôm qua, anh vừa dặn cậu chỉ nên liên lạc khi có vấn đề phát sinh hoặc chuyện gì đó cần hỏi ý kiến, vậy mà chưa đầy hai mươi tư tiếng, màn hình điện thoại anh đã hiện lên cái tên của Min Woo…
Chỉ tiếng chuông thôi, Ji Heon đã thấy như tim anh sắp vọt ra khỏi ra khỏi cổ họng đến nơi, lúc nghe được cái kiểu lúng túng, mãi chẳng nói xong câu của Min Woo, Ji Heon càng muốn lên cơn đau tim hơn:
“Sao đấy, có chuyện gì?”
Ji Heon đặt bản hợp đồng quảng cáo đang cầm trên tay xuống, vội hỏi.
“Vận động viên Kwon Jae Kyoung …hôm nay em đo thành tích cho cậu ấy…cả bơi bướm 200m và bơi tự do 100m…đều giảm rất nhiều. Riêng bơi bướm, so với kỷ lục tốt nhất chênh 3 giây, à không, chênh những 4 giây ạ.”
Bộ dáng tự tin đầy mình, vỗ ngực cười rạng rỡ hôm qua đã bay sạch bách không còn thừa lại mẩu nào, Min Woo nói, giọng nức nở gần như sắp khóc.
Cũng phải thôi, giải đấu đã gần như sát nút, chỉ còn ba ngày nữa là Jae Kyoung phải vào làng vận động viên, mục tiêu trong mấy ngày tới là chỉ cần duy trì được phong độ, giữ vững thành tích, vào lúc này, con số chênh bốn giây kia chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang, có khả năng giật cho Min Woo và cả team quản lý cháy thành than.
Ji Heon cách một cái điện thoại còn đổ mồ hôi hột chứ đừng nói đến Min Woo là người trực tiếp bấm thời gian cho Jae Kyoung , chỉ mới sắp khóc chứ chưa gào rống lên…. Coi như nghị lực rồi….
“Phản ứng của vận động viên Kwon Jae Kyoung thế nào?”
Ji Heon vội hỏi, lo lắng đến mức quên béng mất việc đo thành tích vào lúc này là chuyện vô cùng bất hợp lý.
“Cậu ấy có nói là cảm thấy không khỏe ở đâu hay gì khác không?”
“Vâng… không ạ, vận động viên Jae Kyoung nói cơ thể không có gì bất thường. Nhìn bề ngoài, em cũng không thấy cậu ấy có vẻ ốm đau gì. Lúc tập tạ cũng bình thường lắm….”
Nghe Min Woo nói cũng đủ biết cậu hoàn toàn không nắm được đầu mối dẫn đến việc suy giảm thành tích của Jae Kyoung, Ji Heon hít sâu, vừa đưa tay lên xoa trán vừa hỏi:
“Cậu có thử đo nồng độ axit lactic chưa?”
“Vâng…? Cái gì ạ?”
Ngữ khí đầy khó hiểu, chỉ kém nước hỏi axit lactic là thứ thần thánh gì, Ji Heon tặc lưỡi, đổi điện thoại sang tay kia.
“Cậu ra xe, ở ghế sau có một cái túi, trong đó có bộ dụng cụ lấy máu và đo nồng độ axit lactic, cậu thử dùng nó để đo nồng độ axit lactic cho cậu ấy xem, giờ anh có hướng dẫn cậu cũng không hiểu đâu, Kwon Jae Kyoung biết cách sử dụng đấy, cậu lấy vào đưa cho cậu ấy đi.”
“V…vâng. Em sẽ thử ngay và báo cáo lại với anh ạ.”
Vừa dứt lời, Min Woo đã vội cúp máy.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Ji Heon càng bồn chồn hơn, rơi vào trạng thái đứng ngồi không yên. Lỡ như Jae Kyoung thấy Min Woo là người mới, không chịu hợp tác cho cậu lấy máu, đo nồng độ axit lactic thì làm sao đây? Nếu cậu ấy khăng khăng nói rằng mình vẫn khoẻ, bảo Min Woo đừng làm chuyện dư thừa thì cậu nhân viên mới đó có đối phó được không? Giờ anh có nên phi đến trung tâm thể thao luôn không? Nhưng… đâu có gì đảm bảo cậu ấy sẽ nghe lời anh? Nói thật, chỉ cần Jae Kyoung không cười khẩy, mỉa mai hỏi thăm xem Ji Heon bận rộn ở đâu hai ngày qua thì anh đã biết ơn lắm rồi….
Đang lo lắng không biết phải làm sao thì may mắn thay, Min Woo đã gọi lại.
“Anh ơi… em vừa đo nồng độ axit lactic rồi ạ.”
Nghe được Jae Kyoung chịu hợp tác lấy máu, Ji Heon thở phào nhẹ nhõm: “Ừm, bao nhiêu?”
“Là 11.7 mmol/l ạ.”
Ji Heon sững người, tưởng đâu vừa nghe nhầm.
“Từ từ, cậu nói lại anh nghe xem, bao nhiêu cơ?”
“11.7 ạ.”
“Cậu chắc chứ?”
“Vâng…”
Min Woo lí nhí đáp.
Nồng độ axit lactic là chỉ số cho biết mức độ mệt mỏi của vận động viên bơi lội. Giải thích ngắn gọn trên góc độ sinh học, axit lactic đóng vai trò như nhiên liệu giúp cơ thể hoạt động mạnh mẽ trong quá trình vận động, nhưng, nếu nó tiết ra quá nhiều sẽ lập tức gây phản tác dụng, khiến cơ thể mệt mỏi, áp lực đè nặng lên các khối cơ bắp. Vì vậy, các vận động viên bơi lội thường xuyên phải kiểm tra nồng độ axit lactic trong máu để duy trì chỉ số ở mức lý tưởng là dưới 2 mmol/l.
Trong suốt thời gian Ji Heon theo sát Jae Kyoung, nồng độ axit lactic của cậu ấy luôn được duy trì ở trạng thái tối ưu. Tất nhiên, đôi lúc chỉ số cũng nhảy lên đến 6, 7 mmol/l do tập luyện trên cạn quá sức hoặc những hôm cậu ấy ngủ không đủ giấc. Nhưng, đây là lần đầu tiên nồng độ axit lactic lên đến hai con số.
“Chuyện này… bây giờ phải làm sao đây ạ?” Min Woo bối rối hỏi.
Đúng vậy, bây giờ phải làm sao đây? Ji Heon cảm thấy khung cảnh trước mắt như tối sầm lại.
Thân là cựu vận động viên bơi lội quốc gia, Ji Heon đương nhiên hiểu rõ cần phải làm gì. Giải pháp trước mắt thực ra rất đơn giản, nếu nồng độ axit lactic cao thì chỉ cần hạ nó xuống là được, điều đó không hề khó.
Việc khiến Ji Heon cảm thấy bế tắc là những gì sẽ xảy ra sau đó. Anh có cảm giác, khoảng thời gian sắp tới sẽ khó khăn hơn những gì anh tưởng. Những ngày còn lại cho đến khi giải đấu diễn ra, và có lẽ là cả sau khi giải đấu kết thúc, cả Ji Heon và Spoins sẽ còn phải đối mặt với bao nhiêu tình huống đột ngột thế này nữa đây?
“Trước hết, cậu hãy nói với Jae Kyoung buổi tập hôm nay…”
Ji Heon lẩm bẩm một cách máy móc rồi đột ngột im bặt. Sau một tiếng thở dài ngắn ngủi, anh nói:
“Thôi. Để tôi đến chỗ hai người.”
Thấy Ji Heon xuất hiện ở bể bơi, Jae Kyoung vẫn trưng vẻ mặt thờ ơ như mọi khi, hoàn toàn không có chút phản ứng gì, thậm chí còn chẳng thèm hỏi tại sao Ji Heon lại đến đây. Jae Kyung chỉ im lặng, tập trung vào bài tập luyện nhảy và xoay người trong nước. Có lẽ vì đã khởi động kỹ nên nếu chỉ nhìn bề ngoài, động tác của cậu ấy cũng không khác gì mọi ngày.
“Cậu dừng lại đi.”
Ji Heon lên tiếng sau khi quan sát Jae Kyoung nhảy thêm hai lần nữa. Anh đã nghĩ Jae Kyoung sẽ phớt lờ mình, nhưng may mắn thay, Jae Kyoung đã tháo kính bơi, ngẩng lên nhìn Ji Heon.
“Sao anh lại đến đây?”
“Jae Kyoung à, tôi nghe nói nồng độ axit lactic của cậu lên đến hơn 11 đấy.”
“Em hạ nó xuống rồi.”
Thái độ của Jae Kyoung như thể, chỉ số gây sốc kia là chuyện đã xảy ra từ đời nào, Ji Heon khoanh tay, rũ mắt nhìn người đang ở trong bể bơi: “Kể cả như vậy đi nữa…”
“Cậu cũng tạm dừng lại và lên đây đi đã.”
Thông thường, có hai lý do khiến nồng độ axit lactic của vận động viên bơi lội đột ngột tăng cao. Đầu tiên là do tập luyện quá sức so với bình thường, khiến axit lactic dư thừa tích tụ trong cơ thể, không thể đào thải hết, tồn đọng trong máu. Trường hợp này rất dễ nhận biết vì thường sẽ có triệu chứng đau nhức cơ ở vị trí axit lactic tích tụ. Thứ hai là mệt mỏi do stress và các vấn đề tâm lý khác, nguyên nhân thứ hai này nguy hiểm hơn rất nhiều, vì đến chính bản thân vận động viên cũng không hề hay biết. Do đó, họ vẫn tập luyện như mọi khi, không nhận ra thể trạng của mình đang ngày một xuống dốc, dẫn đến việc phải chịu đựng nhiều hơn vào hôm sau.
Cách để hạ nồng độ axit lactic trong máu rất đơn giản, sử dụng các bài tập nhẹ nhàng để cơ thể vừa đào thải axit lactic tồn đọng, vừa được thả lỏng các nhóm cơ, lượng axit lactic đã sản sinh không khó giải quyết, nhưng mấu chốt là phải kiểm soát cường độ vận động để ngăn chặn axit lactic mới được sinh ra.
Đối với các vận động viên bơi lội, cách để giảm axit lactic hiệu quả nhất đã được giới chuyên môn công nhận là bơi thật chậm trong nước. Đây là động tác nhẹ nhàng và đơn giản hơn cả lúc khởi động, chỉ đơn giản là khua tay chân trong môi trường được lực đẩy của nước hỗ trợ, nhưng thời gian không được vượt quá hai mươi phút.
Từ Spoins đến trung tâm thể thao Gwacheon mất khoảng hai mươi lăm phút lái xe, coi như Jae Kyoung nói thật, trong thời gian Ji Heon đi taxi đến đây, cậu ấy đã có đủ thời gian để thả lỏng thì sao chứ? Bản thân Jae Kyoung cũng hiểu rõ, sau khi đã hạ nồng độ axit lactic xuống một mức nhất định, việc cậu ấy phải làm sau đó là nghỉ ngơi hẳn hoi, nếu ngủ được thì càng tốt. Cố ở lại trong nước tập luyện bù chỉ khiến cơ thể cậu ấy tệ thêm mà thôi.
“Tắm rửa rồi ra xe đi, tôi sẽ đưa cậu về khách sạn.”
Nghe Ji Heon nói vậy, Jae Kyoung vừa tháo mũ bơi vừa hỏi lại:
“Ai đưa em về?”
Thấy Ji Heon không trả lời, Jae Kyoung vuốt tóc ra sau, không ngại hỏi lại lần nữa:
“Anh à? Hay anh Min Ho kia?”
Chuyện đó quan trọng lắm sao? Lái xe thôi mà, ai cầm lái mà chả được.
Ji Heon rất muốn nói như vậy. Nhưng anh biết, đó không phải câu trả lời Jae Kyoung muốn nghe.
“Tôi đưa.”
Ji Heon bất lực đầu hàng, ngắn gọn đáp lại. Sau đó, anh quay người ra ngoài trước, không quên sửa lại lỗi của Jae Kyoung.
“Và cậu ấy tên Min Woo, không phải Min Ho!”
Sau khi tiễn Min Woo về công ty, Ji Heon yên lặng đợi trong xe, không quên đốt điếu thuốc để đầu óc tỉnh táo hơn, anh cũng không phải đợi lâu lắm đã thấy Jae Kyoung từ trong trung tâm thể thao bước ra. Cậu ấy đến gần, vô cùng tự nhiên, trơn tru mở cửa ghế phụ, không hiểu sao, Ji Heon cố tình đợi đến khi Jae Kyoung đã lên xe mới dập thuốc.
“Xin lỗi.”
Giả vờ hạ hết tất cả các cửa sổ để tản đi mùi thuốc lá, Ji Heon nghe thấy Jae Kyoung vừa thắt dây an toàn vừa lẩm bẩm với vẻ mặt vô cảm:
“Giờ thì anh còn chẳng thèm giả vờ giữ lời hứa.”
“Này, tôi đã nói trước là bỏ thuốc rất khó rồi mà.”
Ji Heon cố tình nói với giọng điệu càu nhàu, nhưng Jae Kyoung cũng không vì vậy mà bỏ qua cho anh.
“Em nói về chuyện thuốc lá à?”
“….”
Ji Heon im lặng, khởi động xe. Ngay khi kiểm tra khoảng trống phía sau, Ji Heon xoay vô lăng, không chút do dự nhấn ga lùi xe, đồng thời lên tiếng: “Jae Kyoung à…”
“Tôi biết là tôi đã hứa sẽ vào team quản lý riêng của cậu, nhưng tôi đâu nói lúc nào cũng sẽ kè kè bên cạnh cậu đúng không? Tôi đâu có thất hứa, những việc tôi phải làm ở công ty cũng liên quan đến cậu mà.”
“Em có nên vinh hạnh vì mấy câu bao biện của anh không?”
Jae Kyoung tựa tay lên khung cửa sổ, bắt đầu bật chế độ mỉa mai.
“Hay em nên quỳ xuống, thành tâm cảm ơn anh đã vất vả làm việc chăm chỉ vì em?”
“Jae Kyoung à…”
Ji Heon thở dài, đánh xe về phía cổng sau của trung tâm thể thao, anh nói: “Tôi đến đây không phải để cãi nhau, mà vì tôi lo lắng cho cậu.”
“Anh nên sửa lại đi, nói cho đúng là anh lo cho tấm huy chương sắp tới của em, nhỉ?” Jae Kyoung nói, ngữ điệu lạnh băng không chút độ ấm.
Lời nói chua ngoa của cậu ấy khiến Ji Heon bắt đầu cảm thấy bực mình. Cứ như này thì có thể tiếp tục nói chuyện được sao? Với trạng thái hiện tại của Jae Kyoung, dù Ji Heon có nói gì cậu ấy cũng không nghe lọt tai.
“Được được, cậu nghĩ thế nào thì là thế ấy.”
Ji Heon buông một câu rồi im bặt. Mẹ kiếp, anh quan tâm làm khỉ gì không biết, cứ tan làm xong về nhà, kệ xác mấy cái chỉ số gì đó có phải hơn không. Ji Heon cũng trưng vẻ mặt vô cảm như ai đó, tập trung đánh xe vòng ra khỏi trung tâm Gwacheon.