DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 27
- Trang Chủ
- DASH (BL NOVEL Hàn)
- VOL 2 - Chặng Lặn Sâu - Chương 27 - Bậc hiền triết Nam Seung Myung
VOL 2 – Chặng Lặn Ngầm – Chương 27: Bậc hiền triết Nam Seung Myung
“Ôi trời giật cả mình… ơ kìa? Sao giờ này trợ lý Jeong lại ở đây?”
Ji Heon vừa bước ra khỏi phòng hút thuốc thì chạm mặt trợ lý Nam đang định đẩy cửa bước vào.
“Hôm nay tôi có nhiều việc phải xử lý lắm.”
“Còn Kwon Jae Kyoung thì sao?”
“Tôi giao cho Min Woo rồi.”
Khi Ji Heon nhắc đến tên cậu nhân viên mới vào của team quản lý, trợ lý Nam trợn tròn mắt kinh ngạc: “Hả?”
“Đi một mình á? Chẳng phải thằng nhóc đó vẫn đang trong thời gian thử việc sao?”
Ji Heon im lặng nhún vai. Ý anh là thiếu người thì biết làm sao được.
“Mà thôi chắc cũng không sao, chỉ cần làm tài xế lái xe hết ngày là được mà.”
Trợ lý Nam gật gù như thể rất thấu hiểu.
“Nghĩ lại thì để anh đi lái xe cho vận động viên Kwon Jae Kyoung mới là lãng phí nhân lực, đáng lẽ nên tuyển riêng tài xế làm mấy chuyện đưa đón này mới đúng.”
Lần này, Ji Heon cũng chỉ mỉm cười thay cho câu trả lời.
“Anh vào đi.”
Ji Heon vừa nói vừa mở rộng cửa phòng hút thuốc, trợ lý Nam nói lời cảm ơn rồi bước vào, nhưng rồi như nhớ ra điều gì đó, anh ấy lại nhoài người ra lại, gọi với theo:
“À trợ lý Jeong này, hiếm lắm anh mới có ngày anh ở công ty, lát nữa ăn trưa chung nhé.”
“Vâng.”
Ji Heon đáp ngắn gọn rồi rời đi.
Vừa về đến văn phòng, anh đã kiểm tra điện thoại, tin nhắn mới của Min Woo ngay lập tức hiện lên.
[Quản lý, vận động viên Kwon Jae Kyoung đã kết thúc buổi tập sáng và đang trên đường đến địa điểm ăn trưa ạ.]
Tin nhắn được gửi cách đây 4 phút.
“Chắc chắn lại McDonald’s rồi.” Ji Heon bật cười. Anh mở khung chat, gõ: [Lại đến McDonald’s nữa đúng không? Bảo Kwon Jae Kyoung chỉ được chọn một trong hai, kem hoặc sữa lắc. Hôm nay trời nóng, kiểu gì cậu ấy cũng đòi ăn cả hai, cậu đừng có xuôi theo cậu ấy.] rồi lại xóa hết, chỉ để: [Vất vả rồi, chiều nay cũng cố gắng nhé.] rồi gửi đi.
Trước khi Min Woo kịp trả lời, Ji Heon đã cất điện thoại vào ngăn kéo. Nếu không làm vậy, anh sợ mình sẽ lại gửi mấy tin nhắn nói nhăng nói cuội cho Min Woo.
Thực ra, những gì Ji Heon muốn dặn dò cậu nhân viên mới không thể gọi là nói nhăng nói cuội được. Từ nãy đến giờ, anh đã gõ rồi xóa đi viết lại biết bao nhiêu lần những câu như “Tâm trạng Kwon Jae Kyoung thế nào?”, “Buổi tập có gì bất thường không?”, “Kwon Jae Kyoung có nói gì không?”. Nếu chỉ đơn thuần muốn kiểm tra tình trạng của vận động viên thì chẳng có gì lạ, nhưng Ji Heon lại không cho phép mình làm thế. Bởi vì, chính anh là người hiểu rõ nhất, đó không phải là lý do thực sự.
“Đừng như vậy nữa, làm ơn đi Jeong Ji Heon.”
Ji Heon đưa tay ôm mặt. Cậu ấy là vận động viên của công ty, còn anh là một trong những nhân viên team quản lý phụ trách cậu ấy. Cứ nghĩ như vậy là được… Cậu ấy cũng chẳng khác gì vận động viên Song Yeon Ho. Lần trước, khi Yeon Ho thể hiện sự quan tâm quá mức đến Ji Heon, anh đã phớt lờ như không biết, dần dà mọi chuyện cũng về đúng quỹ đạo của nó, bây giờ cứ làm vậy là được. Dẫu biết thế, nhưng sao Ji Heon lại thấy mọi thứ vô cùng khó khăn.
Đêm qua, anh đã tự nhủ với chính bản thân như vậy không biết bao nhiêu lần, mãi cho đến khi thiếp đi. Ở công ty, ở nhà, thậm chí là cho đến tận khi ngủ. Nếu không làm vậy, có lẽ ngày mai anh sẽ không thể đối mặt với Jae Kyoung được.
Nhưng cuối cùng, sáng nay vừa đến công ty, Ji Heon đã lập tức chùn chân, gọi Min Woo đến, đưa chìa khóa xe cho cậu. Có nhiều việc cần xử lý chỉ là cái cớ, thật ra, Ji Heon sợ cái cảnh anh không thể kiểm soát được bản thân hơn. Anh không tự tin mình có thể đối diện với Jae Kyoung như bình thường được nữa.
Có lẽ, Jae Kyoung đã sớm lường trước được chuyện này. Bởi vì, hôm qua lúc xuống xe, cậu ấy đã nói:
“Hẹn mai gặp lại, anh.”
Bình thường Jae Kyoung không chào tạm biệt như vậy. Thật ra, cậu ấy chưa bao giờ nói tạm biệt với anh, lúc nào cũng im lặng lên xe, im lặng bước xuống.
Vậy mà hôm qua, Jae Kyoung lại cố ý làm như thế. Đó là lần đầu tiên, lần đầu tiên cậu ấy “hẹn gặp lại” Ji Heon trước khi mất hút sau cánh cửa kính của khách sạn.
Chắc Jae Kyoung đã bất an lắm nhỉ? Phải là tình huống thế nào, mới có thể khiến cho cậu nhóc bướng bỉnh ấy làm chuyện mà mình chưa từng làm? Có lẽ cậu ấy cảm thấy, nếu không nói rõ, không để lại lời hứa hẹn, thì Ji Heon sẽ không cách nào đối diện với cậu ấy…
Xét theo góc độ nào đó thì Jae Kyoung hiểu anh quá rồi. À không…. phải nói là cũng có hiểu đấy nhưng hiểu chưa sâu….
Ji Heon mỉm cười, lấy tay che đi nửa bên mặt. Đúng vậy, Jae Kyoung rõ ràng vẫn chưa hiểu rõ anh. Cậu ấy cứ làm như hiểu hết nhưng thực ra chẳng biết gì cả, nên cậu ấy mới như thế… mới hiểu lầm tình cảm của mình như vậy…
Không Jae Kyoung à… không phải như thế đâu…
Thực ra không phải như vậy, tuyệt đối không phải, Ji Heon lẩm bẩm, nỗ lực phủ nhận mọi thứ,
Đến giờ ăn trưa, Ji Heon cùng trợ lý Nam rời khỏi văn phòng. Theo ý kiến của trợ lý Nam, cả hai quyết định chơi sang, đi ăn cá nướng.
Đến nhà hàng, tin tức trên tivi đang tình cờ phát thông tin về giải bơi lội vô địch Thái Bình Dương sắp được tổ chức tại Incheon.
“Trợ lý Jeong nhìn kìa, hình như hôm nay các vận động viên đến rồi.”
Trợ lý Nam vừa nói vừa cố tình chọn bàn có thể nhìn rõ tivi để ngồi. Trên bản tin đang chiếu cảnh các vận động viên quốc tế lần lượt làm thủ tục nhập cảnh vào sân bay Incheon.
“Vận động viên các nước đã lục tục đến Incheon từ mấy ngày trước rồi, hôm nay chắc cũng tập hợp gần đủ, hình như sáng nay đội tuyển Hàn Quốc cũng vào làng vận động viên đấy.”
“Thật á? Vậy vận động viên Kwon Jae Kyoung bên chúng ta thì sao?”
“Thứ bảy tuần này đấy.”
“Hửm? Lịch có gấp quá không vậy?”
Trợ lý Nam hỏi với vẻ mặt lo lắng.
“Cũng không phải đi nước ngoài, đâu cần thích nghi lệch múi giờ gì đó, Incheon gần mà. Tập luyện ở đây cho thoải mái, cứ có mặt trước khi bắt đầu giải là được.”
“Cũng đúng. Dù sao cậu ấy cũng không tập luyện chung với đội tuyển.”
Việc Jae Kyoung tập huấn ở nước ngoài và thường xuyên hoạt động cá nhân đã trở nên quá quen thuộc từ vài năm trước, đến mức chẳng còn ai bàn tán hay dị nghị gì nữa.
“Ơ, vận động viên kia, cái cậu đang đi ấy, là bạn thân người Úc của Kwon Jae Kyoung đúng không?”
Nghe trợ lý Nam nói, Ji Heon ngẩng đầu nhìn lên tivi. Gương mặt điển trai của Noah Kenny lọt vào mắt anh, chân dài bước nhanh qua cổng sân bay, tay còn không ngừng làm động tác hôn gió gửi cho đám nhà báo.
“Đúng rồi, Noah Kenny.”
“Woa, đúng là… Nhìn thế nào cũng thấy được cậu ta là Alpha Úc chính hiệu.”
Trợ lý Nam cảm thán.
“Alpha Úc chính hiệu? Anh lại đẻ ra cái định nghĩa quái dị gì vậy?”
Ji Heon không nhịn được bật cười.
“Nói như thể cậu ta là linh vật kangaroo của Úc ấy.”
“Ơ hay, nhìn đúng chuẩn vibe Alpha, lại còn là người Úc thì chả là Alpha Úc chính hiệu. Thế anh nói tôi xem dùng từ gì cho hợp đây?”
Trợ lý Nam ấm ức phản bác, nghe qua thì vô lý nhưng chả hiểu sao lại logic phát sợ, Ji Heon biết mình cãi không lại, ngoan ngoãn ngậm miệng. Với chiều cao hơn 2m, thân hình vạm vỡ, mái tóc vàng xoăn nhẹ cùng nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, Noah đúng là hiện thân của hình mẫu… Alpha Úc chính hiệu…. ừm… hình dung hợp lý quá…
Đang là giờ nghỉ trưa nên nhà hàng rất đông khách. Phải đến hơn hai mươi phút sau khi gọi món, suất cơm cá nướng của hai người mới được dọn ra.
“Trợ lý Nam này, anh có nghe nói đến hiệu ứng in dấu bao giờ chưa?”
Ji Heon vừa vắt chanh lên mấy lát cá thu và cá basa vừa hỏi.
“Hửm? Hiệu ứng in dấu, là nghĩa đen được ghi trong sách ấy hả? Cái mà, khi gà con nở ra, nó sẽ coi cá thể đầu tiên mà nó nhìn thấy là mẹ đúng không?”
“Ừm, nó đấy, hình như cũng có trường hợp sử dụng định nghĩa đó cho pheromone của con người.
“Vậy á? Lần đầu tiên tôi nghe đấy.”
“Chậc, nghe trợ lý Jeong nói tò mò ghê, để tôi xem nào, thời hiện đại công nghệ hoá, muốn biết cái gì thì hỏi Gu Gồ là được.”
Vừa dứt lời, trợ lý Nam không chút do dự cầm điện thoại lên, gõ cụm từ Ji Heon vừa nói rồi đọc to kết quả hiện ra ngay trang đầu.
“À, cái đó chỉ áp dụng cho Alpha thôi.”
Trợ lý Nam gật gù, vẻ mặt như thể vừa được khai sáng, khám phá ra chân trời mới.
“Theo như trang này nói, giải thích sơ qua thì… Hình như là Alpha sẽ có phản ứng cực kỳ nhạy với loại pheromone mà họ tiếp xúc đầu tiên, ngay sau khi bộc lộ các đặc điểm nhận dạng giới tính thứ hai? Đúng thật này, ở đây cũng dùng từ in dấu, nó còn nói, cho dù 10 năm, 20 năm trôi qua thì khi tiếp xúc lại với pheromone đó, bọn họ, các Alpha ấy vẫn có phản ứng rất mạnh.”
“Vâng, tôi cũng biết sơ sơ, nhưng tò mò, không biết trường hợp đó có phổ biến không.”
Trợ lý Nam vẫn nhìn vào điện thoại, tay lướt liên hồi: “Để tôi xem nào?”
“Ngày nay, ngoài trường hợp các cặp vợ chồng hoặc người yêu cố tình làm vậy, không thì cơ hội để Alpha vừa thể hiện giới tính thứ hai, tiếp xúc ngay với pheromone rất hiếm, vì ai cũng gắn chip mà…. Ừm, nếu vậy thì ngày xưa, cái thời chưa có chip thì nó cũng không hiếm lắm đâu. Trên Wikipedia có ghi, trong mối quan hệ giữa Alpha và Omega, cái gọi là nửa kia định mệnh có lẽ bắt nguồn từ hiệu ứng in dấu này.”
Trợ lý Nam đọc kỹ nội dung trên trang thông tin một lúc rồi đặt điện thoại xuống, hỏi Ji Heon:
“Mà sao tự nhiên anh lại hỏi cái này?”
“À, không có gì đâu.”
Ji Heon vừa nói vừa nhấc đũa.
“Người quen của tôi đang ở trong tình huống đó, nó gây ra vài chuyện phiền phức hơi khó nói, nên tôi tự hỏi không biết có giải pháp nào để xử lý không.””
“Giải pháp? Làm gì cơ? Không tiếp xúc với pheromone đó là được thôi mà.”
“À thì…biết là vậy.”
Ji Heon gật đầu, Trợ lý Nam liền nói tiếp:
“Trợ lý Jeong bảo người quen của anh uống thuốc đi. Thuốc giảm độ nhạy ấy.”
“Bảo là uống rồi. Nhưng hình như chỉ cần một lượng pheromone cực nhỏ vẫn có thể phản ứng được.”
Ji Heon không nhịn được thở dài.
“Anh cũng biết mà, dù có gắn chip thì đôi khi vẫn tiết ra một chút pheromone.”
“À, ừ, đúng rồi nhỉ. Nhưng…lượng đó cực ít luôn mà.”
“Ừm, vậy mới chết đấy, dù ít cỡ nào vẫn phản ứng.”
“Thảm thật đấy.”
Trợ lý Nam lẩm bẩm, vẻ mặt rất chi là thông cảm cho “người quen” của Ji Heon, rồi nhanh chóng đổi giọng.
“Vậy thì còn cách nào khác nữa đâu. Bảo Omega tiết ra pheromone đó chịu trách nhiệm đi.”
(Nam Seung Myung còn có biệt hiệu là thuyền trưởng chiến hạm!!)
“Hả… nhưng mà người ta cũng đâu có cố tình tiết pheromone.”
“Đương nhiên là không rồi! Nếu cố tình thì còn cấy chip làm gì…”
“Tôi chỉ đùa thôi mà, đùa thôi.” Trợ lý Nam cười ngượng ngùng.
“Cả hai bên đều gặp chuyện xui rủi chứ ai đâu muốn…cần gì mà chịu trách nhiệm với không chịu trách nhiệm chứ! Tôi chỉ đùa thôi mà…”
“À, tôi biết anh nói đùa mà.”
Ji Heon cũng cười nói. Không phải ngày đầu anh mới quen trợ lý Nam, đương nhiên anh phân biệt được lúc nào Nem Seung Myung nói đùa, lúc nào nghiêm túc, nhưng không hiểu sao anh vẫn buột miệng biện hộ…
Đến cả câu nói đùa của người đồng nghiệp thân thiết cũng khiến Ji Heon cuống hết cả lên, xem ra hệ quả của chuyện này nghiêm trọng hơn anh nghĩ. Ji Heon hít sâu một hơi, dùng giọng điệu bình thản nhất nói:
“Ừm, đúng như anh nói, cả hai bên đều không may thôi. Lúc vừa xuất hiện những đặc điểm nhận dạng của giới tính thứ hai thì hai bên đều không nhận ra, cứ thế tiếp xúc thường xuyên, người quen đó của tôi nói vậy.”
“Hầu hết các trường hợp in dấu ngày nay đều như vậy mà đúng không?”
Trợ lý Nam cái hiểu cái không gật đầu.
“Trước mắt, bên phía Omega cũng vừa tăng lượng thuốc gắn trong chip để hạn chế hết mức tối đa pheromone tiết ra rồi.”
“À, vậy thì cả hai bên đều đã làm hết những gì có thể rồi.”
Trợ lý Nam vẫn không hiểu vấn đề mấu chốt nằm ở đâu, bèn tạm ngưng ăn đợi Ji Heon nói tiếp. Chưa vội lên tiếng, Ji Heon gỡ bỏ phần xương lớn ở giữa miếng cá thu. Sau khi gạt xương sang một bên, anh vừa gạt bỏ mấy mẩu xương nhỏ hai bên vây, vừa nói:
“Bên phía Alpha… hình như đang hiểu lầm gì đó.”
“Hiểu lầm? Hiểu lầm gì cơ?”
Trợ lý Nam vừa học theo Ji Heon tách thịt cá thu vừa hỏi:
“Đại khái… nó là phản ứng của cơ thể với pheromone thôi, nhưng Alpha đó lại quy về vấn đề cảm xúc.”
“À, kiểu ‘đây là tình yêu’ chứ gì?”
“Không, không đến mức tình yêu đâu.”
“Vâng vâng, tóm lại cũng là ý đó thôi mà, đừng có liếc tôi vậy, rồi thì không tình yêu, ý anh là Alpha đó đang hiểu nhầm mình thích Omega kia chứ gì?”
“Đúng thế.”
Ji Heon gật đầu. Trợ lý Nam ậm ừ tỏ vẻ đã hiểu, rồi cho miếng thịt cá thu vừa gỡ vào miệng:
“Dựa vào đâu mà biết đó là hiểu nhầm hay tình cảm thật sự?”
“Chuyện đó thì…”
“Nhìn là biết thôi.” Ji Heon cười nói.
“Anh nhìn kiểu gì, mấy cái đó chỉ có chính chủ mới biết chứ….”
“À thì…. Cũng đúng…”
Ji Heon dời mắt, lấp liếm cho qua chuyện:
“Mà này.”
Trợ lý Nam đặt đũa xuống, cầm cốc nước lên:
“Người quen của trợ lý Jeong là bên Alpha hay Omega vậy?”
“Bên Omega.”
Trợ lý Nam nhìn Ji Heon một lúc rồi hạ giọng như thể sợ bàn bên cạnh nghe thấy:
“Xin lỗi tôi thất lễ, nhưng mà, trợ lý Jeong đang nói chính mình đúng không?”
“….”
Ji Heon ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.
“Xin lỗi anh.”
Trợ lý Nam vội vàng xoa xoa gáy.
“Tôi biết là không nên hỏi vậy nhưng tôi hơi tò mò.”
“Xin lỗi anh, trợ lý Jeong.” Trợ lý Nam liên tục xin lỗi.
“À không, không sao. Anh không cần phải xin lỗi đâu.”
Ji Heon bối rối xua tay. Rồi anh mỉm cười:
“Vâng, đúng là chuyện của tôi.”
“Ừm, ra vậy.”
Trợ lý Nam lại trưng ra vẻ mặt như thể đã đoán được ngay từ đầu.
“Trợ lý Nam không ngạc nhiên lắm nhỉ?”
“Ờm… từ trước tôi đã hơi nghi nghi rồi…”
Trợ lý Nam vừa nói vừa cầm đũa lên.
“Nhưng tôi thấy trợ lý Jeong không muốn để lộ công khai nên tôi cũng không tọc mạch…”
Trợ lý Nam nhanh chóng gỡ bỏ phần xương lớn của lát cá thu khác. Ji Heon nhìn theo động tác thành thạo của trợ lý Nam rồi cũng bắt đầu tách nốt thịt của phần cá trong suất cơm của mình.
“Sao anh biết hay vậy?”
Ji Heon vừa gỡ từng chiếc xương nhỏ vừa hỏi, trợ lý Nam cười cười trả lời: “Cái này… anh đừng cười, mỗi lần nói chuyện với anh là mỗi lần trực giác tôi mách bảo như vậy.”
“Có thể trợ lý Jeong không để ý nhưng anh có thái độ hơi ám ảnh với chủ đề liên quan đến chuyện đó. Nên tôi đã nghĩ, anh đang ‘từ chối thừa nhận’.”
“Tôi không nghĩ mình ‘từ chối thừa nhận’ nhưng… nếu nhìn từ góc độ khác thì có lẽ trợ lý Nam nói không sai đâu.”
Ji Heon nói như thể chuyện đó với anh không mấy quan trọng. Như hiểu ý Ji Heon, trợ lý Nam ngay lập tức chuyển chủ đề: “Ừm, mà cứ cho nó qua một bên đi, quay lại chuyện đang nói lúc nãy.”
“Tôi không biết tại sao trợ lý Jeong lại khẳng định đối phương chỉ đang hiểu nhầm, nhưng giả sử có lý do gì đó chính đáng, khiến anh có thể hoàn toàn chắc chắn, cảm xúc của đối phương đang không đúng….”
“Nói trước, cái này chỉ là dựa trên góc nhìn của tôi vì tôi cũng không biết chi tiết câu chuyện như thế nào…” Trợ lý Nam liên tục nhấn mạnh, đây chỉ là kết luận chủ quan dựa vào những dữ kiện ít ỏi mà Ji Heon cung cấp cho anh ấy.
“Tóm lại, trong trường hợp này, cách giải quyết rõ ràng nhất, dứt khoát nhất là từ chối thẳng mặt đi. Tôi nói thật đấy, mặt đối mặt, nói thẳng anh không có ý đó, ngoài cách này ra thì chả còn cách nào hay hơn đâu.”
“Ừm, đúng vậy thật.”
“Tôi biết anh hiểu.” Trợ lý Nam gật đầu, dặn dò thêm:
“Nhưng khi từ chối, tốt nhất là đừng nói mấy lời kiểu như ‘Cậu đang hiểu lầm thôi’, ‘Cậu đang nhầm lẫn giữa phản ứng pheromone với tình cảm yêu đương’ vân vân. Anh chỉ cần trưng cái mặt lạnh như tiền ra, bảo rằng không có ý gì hết, không thích đối phương là được.”
“Tại sao…?”
“Vì không cần thiết phải làm vậy.”
Trợ lý Nam nhìn Ji Heon như thể đang muốn nói, sao đến chuyện đó mà anh cũng hỏi..
“Anh chỉ cần thể hiện rõ góc nhìn và tình cảm của anh là được, việc gì phải phủ nhận tình cảm của người ta? Theo quan điểm của tôi nhé, tình cảm của đối phương là của đối phương, dù có hiểu nhầm hay như nào đó, nó cũng là chuyện họ phải tự giải quyết, việc của anh là truyền đạt rõ ràng lập trường cho đối phương hiểu, chỉ cần vậy là được.”
Ji Heon im lặng một lúc, đũa trên tay vẫn không ngừng tách xương cá, lát sau mới chậm rãi gật đầu.
“Anh nói đúng, chỉ cần làm vậy là được.”
“Trợ lý Nam đúng là bậc hiền triết!”
Ji Heon giơ ngón tay cái cho người đồng nghiệp thân thiết.
Trợ lý Nam tự mãn hất cằm, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, anh ấy lên tiếng:
“Mà Alpha đó, có phải người đã bảo trợ lý Jeong bỏ thuốc lá không?”
Ji Heon phân vân không biết nên trả lời thế nào mới ổn thoả, rồi quyết định thành thật:
“Đúng vậy.”
“Tôi biết ngay mà.”
Trợ lý Nam gật đầu, tỏ vẻ như đã đoán được trước. Ji Heon mỉm cười, vốn trước đó anh cũng chưa từng đề cập đến tên của Jae Kyoung nên không có gì phải giấu giếm, trợ lý Nam đã đã chân thành cho anh lời khuyên, ít nhất chuyện này anh không nên nói dối anh ấy, Ji Heon gắp miếng cá basa cho vào bát, trợ lý Nam đối diện vừa tiếp tục tấn công mấy lát cá thu, vừa nhấn mạnh:
“’Tất cả là do pheromone thôi, cậu đừng có nhầm lẫn’, Ji Heon à, tôi khuyên thật đấy, tuyệt đối đừng nói mấy câu kiểu như vậy nhé…”
Có lẽ do bị nướng quá kỹ nên phần lưng của miếng cá thu trông hơi khô. Ji Heon nhìn chằm chằm vào đầu đũa đang loay hoay gảy phần cháy đen của đồng nghiệp, gật đầu.
“Tôi nhớ mà.”