DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 9
- Trang Chủ
- DASH (BL NOVEL Hàn)
- VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 9 - Mau cho cậu Jeong tràng pháo tay khích lệ!
VOL 1 – Chặng Khởi Động – Chương 9: Mau cho cậu Jeong tràng pháo tay khích lệ!
Ji Heon cứ nghĩ CEO Kang sẽ hoan nghênh việc Jae Kyoung đồng ý ký hợp đồng bằng cả hai tay, nhưng bất ngờ là anh ta lại tỏ ra thận trọng.
“Cậu biết đấy, trợ lý Jeong? Chuyện này không đơn giản đâu. Với điều kiện tốt như vậy thì chúng ta phải xem xét kỹ lưỡng chứ.”
Ji Heon phần nào hiểu được sự nghi ngờ của CEO Kang. Điều kiện mà Jae Kyoung dành cho Spoins quá tốt, tốt đến mức khó tin. Điều này không chỉ đơn giản là “bỗng dưng có được vận may bất ngờ”, mà là kiểu “ngủ dậy thì thấy cả cánh đồng bí ngô đều thuộc về mình”.
Nếu Ji Heon không nghe trộm được cuộc điện thoại của nhân viên Karba ở sảnh khách sạn thì có lẽ anh cũng đã nghi ngờ Jae Kyoung có ý đồ gì đó. Điều kiện hợp đồng quá có lợi cho Spoins hơn là Kwon Jae Kyoung. Không, nói thẳng ra thì đây là bản hợp đồng chỉ có lợi cho Spoins mới đúng.
“Trước tiên, việc hủy hợp đồng với Karba là thật. Với tính cách của Kwon Jae Kyoung, cậu ấy sẽ thấy rất phiền phức nếu mất thời gian tìm kiếm công ty khác. Và có vẻ như cậu ấy muốn nhanh chóng ký hợp đồng với bên khác để Karba thôi bám đuôi níu kéo, nhưng nếu hấp tấp quá, cậu ấy cũng có thể bị vướng vào những công ty không ra gì.”
“Ừm, đúng là vậy.”
CEO Kang vội vàng đồng tình.
“Lũ vô lại trong giới này đâu có ít. Nói là công ty đại diện nhưng nhìn cách làm việc thì chỉ toàn là lừa đảo.”
Nhìn CEO Kang kích động nói, Ji Heon gật đầu.
“Có vẻ như Kwon Jae Kyoung cũng biết rõ rằng chỉ có Karba mới có thể đưa ra mức phí ký hợp đồng cao như vậy.”
“Dù không bằng Karba nhưng nếu là Kwon Jae Kyoung thì cũng có rất nhiều nơi sẵn sàng đáp ứng.”
“Đúng vậy. Nhưng những công ty đó sẽ không thể giữ nguyên điều kiện hợp đồng nếu biết được Kwon Jae Kyoung sẽ không tham gia Olympic năm sau. Kwon Jae Kyoung cũng biết điều đó nên cậu ấy không muốn lãng phí thời gian cho những cuộc đàm phán vô nghĩa nữa.”
“Vậy nên, vì không muốn lãng phí thời gian và thấy mọi thứ quá phiền phức nên cậu ta mới muốn ký hợp đồng với chúng ta, sau buổi gặp mặt nát bét ngày hôm qua? Thật là… Tôi nên khen cậu ta tự tin hay gì đây?”
CEO Kang cười như thể không tin vào những gì vừa nghe. Ji Heon muốn nói “Không phải gan dạ mà vì cậu ấy thấy phiền phức thôi” nhưng đã kịp kìm lại. Dù sao thì cuối cùng CEO Kang cũng đã có ấn tượng tích cực hơn về Jae Kyoung, anh không cần phải xen vào làm gì. Bằng cách nào đó, anh phải thuyết phục được CEO Kang để hợp đồng này được hoàn tất càng sớm càng tốt. Nếu không, công ty sẽ phá sản trong vòng vài năm tới mất.
“Mà sao cậu ta lại không tham gia Olympic? Tôi cũng từng là vận động viên nên tôi hiểu cảm giác không muốn cho người khác thấy mình sa sút phong độ. Nhưng cậu ta đang sung sức như vậy, năm sau thì có khác gì đâu. Sẽ ý nghĩa hơn nếu cậu ta giành được huy chương vàng Olympic hai lần liên tiếp và giải nghệ…”
CEO Kang trưng ra vẻ mặt khó hiểu. Anh ta liên tục tặc lưỡi và lắc đầu, có vẻ như CEO Kang cũng tiếc nuối về việc giải nghệ quá sớm của một vận động viên thiên tài.
Tất nhiên, với tư cách là một công dân Hàn Quốc, Ji Heon cũng cảm thấy tiếc nuối. Là người từng hoạt động trong lĩnh vực bơi lội, anh càng cảm thấy tiếc hơn. Tuy nhiên…
“Chẳng phải đây là tin tốt cho công ty chúng ta sao? Nhờ đó mà chúng ta mới có thể đưa vận động viên Kwon Jae Kyoung về với mức phí hợp đồng vừa phải mà.”
“Trợ lý Jeong, đôi khi cậu thật lạnh lùng, lý trí quá rồi đấy.”
“Sao lại do tôi chứ, không phải vì anh là người giàu cảm xúc sao.”
Đó là lý do tại sao công ty lại nợ nần ngập đầu thế này, Ji Heon thầm nghĩ.
“Nhưng mà Trợ lý Jeong nói đúng. Đây là một cơ hội tốt cho công ty chúng ta.”
Dù sao thì cuối cùng, CEO Kang cũng đã nhìn thấy được hiện thực sắp phá sản ngay trước mắt. Đến nước này thì dù anh ta có là người thoải mái đến cỡ nào đi nữa, cũng phải bắt đầu tính toán thiệt hơn.
Ký hợp đồng với Kwon Jae Kyoung không chỉ đơn thuần là kiếm lời từ hoa hồng quảng cáo, nói trắng ra, khoản hoa hồng đó chỉ là phụ mà thôi. Ý nghĩa thực sự của việc chiêu mộ Kwon Jae Kyoung nằm ở việc nâng cao giá trị của Spoins. Chỉ cần có một vận động viên tầm cỡ như Kwon Jae Kyoung cũng đủ để nâng cao vị thế của công ty trong ngành. Và chắc chắn rằng, với việc Kwon Jae Kyoung đã chọn Spoins, các vận động viên khác cũng sẽ tranh nhau tìm đến với bọn họ.
Hơn nữa, nếu chỉ phải trả mức phí hợp đồng thông thường, thì ngay cả khi Kwon Jae Kyoung không quay bất kỳ quảng cáo nào, Spoins cũng không hề chịu thiệt hại gì. Mà ngược lại, xét về lâu dài, đây còn là một lợi thế giúp bọn họ thu về lợi nhuận khổng lồ. Chỉ cần coi số tiền hợp đồng phải trả cho Kwon Jae Kyoung thành chi phí mướn cậu ấy làm người mẫu PR cho hình ảnh của công ty, đó cũng đã là một món hời lớn. Đằng này, cậu ấy còn đồng ý quay quảng cáo, không phải một hay hai quảng cáo mà là công ty muốn Kwon Jae Kyoung quay bao nhiêu, cậu ấy sẽ quay bấy nhiêu. Ưu đãi đến mức này mà không ký hợp đồng nữa thì chỉ có bị đá đập đầu. Trừ khi mở công ty chỉ để rửa tiền, còn không thì cho dù Kwon Jae Kyoung có là kẻ thù giết cả nhà bọn họ, bọn họ cũng sẽ ký hợp đồng trước rồi tính toán ân oán sau.
“Thời hạn hợp đồng là 2 năm đúng không?”
Cuối cùng, CEO Kang cũng lên tiếng, có vẻ như đã quyết định xong.
“Cậu ấy đã nói với tôi chỉ cần mức phí hợp đồng bình thường là được, nên có lẽ thời hạn hợp đồng và phạm vi hỗ trợ cũng dựa theo tiêu chuẩn thông thường để làm việc. Tôi sẽ xác nhận lại một lần nữa trước khi soạn thảo hợp đồng.”
“Ừm, sửa đi sửa lại thì phiền phức lắm, xác nhận trước cho chắc chắn.”
CEO Kang gật đầu. Tuy nhiên, dường như vẫn còn điều gì đó lấn cấn, anh ta lại quay sang hỏi Ji Heon.
“Cậu thấy ổn chứ?”
Lúc này, Ji Heon không cười nổi nữa. Ji Heon cũng đã nói cho CEO Kang về điều kiện của Jae Kyoung là bắt buộc anh phải có mặt trong đội ngũ quản lý của cậu ấy. Nếu bây giờ Ji Heon nói anh thật sự không ổn, không thoải mái với điều kiện đó thì sao đây, chẳng phải vẫn sẽ ép anh phải chấp nhận cúi đầu ư? Thật không hiểu sao cứ phải quan tâm đến cảm nhận của anh làm gì.
Chắc là nhờ có kiểu người giàu cảm xúc như CEO Kang, nên dù lương lậu chỉ ba cọc ba đồng, các nhân viên vẫn bám trụ ở đây. Dù biết vậy, nhưng Ji Heon vẫn không khỏi thầm thở dài.
“Tất nhiên là tôi ổn, nên tôi mới báo lại với anh.”
“Nhưng Ji Heon này, lúc phỏng vấn vào công ty, tôi hỏi cậu muốn vào bộ phận nào, cậu bảo chỉ cần không phải ban quản lý là được… nên tôi…”
Chắc chắn đây không phải những gì CEO Kang muốn nói, anh ta chỉ đang cố gắng thăm dò suy nghĩ của Ji Heon bằng cách nói vòng vo.
Tất nhiên, việc Ji Heon từ chối vào nhóm quản lý khi mới vào công ty là sự thật. Lý do không gì khác ngoài việc anh không tự tin. Anh cho rằng nhóm quản lý, đặc biệt là các vị trí sẽ làm việc trực tiếp với vận động viên, đòi hỏi những người có tinh thần cầu tiến, tinh thần trách nhiệm cao. Và Ji Heon biết chắc, anh không phải người như vậy.
Bây giờ anh vẫn giữ vững quan điểm đó. Tuy nhiên, lần này, Ji Heon quyết định không cần suy nghĩ quá nhiều vì đây chỉ là công việc ngắn hạn. Dù sao, Ji Heon cũng dự định sẽ nghỉ việc ngay khi mọi việc bắt đầu suôn sẻ và Jae Kyoung đã làm quen được với các nhân viên của Spoins. Đến lúc đó, Giải bơi lội Thái Bình Dương cũng vừa kết thúc, Jae Kyoung chắc sẽ giải nghệ theo ý muốn của cậu ấy, anh còn phải e ngại điều gì nữa chứ?
“Lúc đó còn trẻ người non dạ, lại vừa mới vào công ty nên tôi cũng không tự tin lắm. Nhưng đợt ASIAD năm ngoái, tôi đã được đi hỗ trợ hiện trường và học hỏi được rất nhiều điều. Lúc đó cũng là các đồng nghiệp bên nhóm quản lý hỗ trợ tôi, nên tôi nghĩ mình có thể làm được.”
Ji Heon đưa ra một câu trả lời có vẻ đáng tin cậy.
“Ừm, đúng rồi. Công việc hiện trường làm riết rồi cũng quen. Không có gì khó khăn đâu.”
CEO Kang gật đầu lia lịa. Dường như anh ta đã bớt lo lắng hơn một chút, nhưng nét mặt vẫn chưa hoàn toàn thoải mái. CEO Kang bỗng dưng lảng tránh ánh mắt Ji Heon, nhìn đi chỗ khác, mân mê bàn tay của mình, cuối cùng cũng nói ra điều mà anh ta muốn hỏi từ nãy đến giờ.
“Cậu làm việc với Kwon Jae Kyoung có thấy bất tiện không? Nếu vào đội ngũ quản lý riêng của cậu ta thì hai người sẽ phải kè kè bên nhau suốt đấy.”
“Hoàn toàn không.”
Ji Heon nhún vai.
“Như tôi đã nói lúc nãy, sự việc ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm nhỏ giữa hai bọn tôi thôi.”
Quả nhiên, CEO Kang là người lo lắng nhất về chuyện này, nên ngay từ lúc mới bước vào văn phòng, Ji Heon đã phải chủ động đề cập đến chuyện hôm qua trước. Và giờ đây, Ji Heon lại phải nhịn cơn thèm thuốc xuống để giải thích lại một lần nữa câu chuyện hôm qua cho vị CEO giàu tình cảm này hiểu: Kwon Jae Kyoung là người có tính cách hơi khó gần và lạnh lùng, nhưng không phải là kiểu người thích sỉ nhục hay hạ thấp người khác, hôm qua cậu ấy nói như vậy là vì có chút lo lắng, sau đó cậu ấy còn đến tận công ty để nói chuyện với anh, thuận lợi gỡ bỏ hiểu lầm, sau đó anh và Jae Kyoung còn “tâm sự” hẳn cả buổi trời rồi cậu ấy mới đề cập đến chuyện hợp đồng. Nói đến khi Ji Heon khát khô cả cổ, nét mặt CEO Kang cũng vừa lúc giãn hẳn ra.
“Ừ, vậy thì tốt rồi. Mà sao lúc đó thằng nhóc kia lại ăn nói như vậy chứ? Hầy, giá như nó nói chuyện nhẹ nhàng hơn một chút thì có phải tốt hơn không.”
Làm sao tôi biết được chứ? Tên nhóc đó có EQ âm vô cực đấy. Ji Heon nuốt lại những lời định nói và cố gắng diễn đạt sao cho dễ nghe nhất.
“Cậu ấy vốn dĩ không giỏi ăn nói từ xưa rồi, nên cũng hay bị hiểu lầm lắm ạ.”
“Hầy, thật là…”
CEO Kang thở dài, vỗ mạnh xuống tay vịn ghế sofa.
“Thôi được rồi. Chỉ cần cậu thấy ổn thì chúng ta cứ làm thôi. Không có lý do gì để từ chối cả.”
CEO Kang đứng phắt dậy, nói với vẻ mặt nghiêm trọng như thể vừa đưa ra một quyết sách hệ trọng cho đất nước, mặc dù đó là một kết luận mà ngay cả học sinh cấp 2 cũng có thể đưa ra trong vòng 3 giây..
“Gọi Trưởng phòng Jin và Trưởng nhóm Lee đến phòng họp ngay cho tôi nhé. Gọi cả Trưởng phòng Oh và tất cả nhân viên pháp chế đang có mặt tại công ty nữa.”
Một lát sau, trưởng phòng chiến lược, trưởng nhóm quản lý, trưởng phòng PR và mấy nhân viên pháp chế đã được gọi đến phòng họp theo yêu cầu của CEO Kang. Ngay khi CEO thông báo Kwon Jae Kyoung đã đồng ý ký hợp đồng với công ty, tất cả họ đều đồng thanh hỏi lại.
“Kwon Jae Kyoung? Kwon Jae Kyoung nào ạ?”
Nhìn vẻ mặt của họ, có vẻ như ai cũng nghĩ đến một vận động viên nào khác cũng có tên Kwon Jae Kyoung chứ không hề liên tưởng đến vận động viên bơi lội đang có giá trị cao nhất Hàn Quốc kia.
“Còn Kwon Jae Kyoung nào nữa! Chính là vận động viên bơi lội Kwon Jae Kyoung ấy!”
CEO Kang đập tay xuống bàn, mọi người mới tròn mắt nhìn nhau rồi lại quay sang nhìn sếp lớn nhà mình với vẻ mặt khó tin.
“Thật ạ…? Kwon Jae Kyoung thật sự muốn ký hợp đồng với chúng ta sao? Thật hả trời?”
“Thế còn Karba? Không phải cậu ấy đã ký hợp đồng với Karba rồi sao?”
“CEO Kang đã trực tiếp gặp Kwon Jae Kyoung để nói chuyện rồi ạ?”
“À thì sếp này… Anh chắc chắn là đã gặp Kwon Jae Kyoung bằng xương bằng thịt chứ…? Không phải là gọi video call gì đó đâu nhỉ…”
“… Chẳng lẽ lại là lừa đảo kiểu mới?”
Nhìn thấy nhân viên nhà mình chẳng những không vui mừng mà còn tỏ ra nghi ngờ và sợ hãi khi công ty vừa câu được với một ngôi sao tầm cỡ như Kwon Jae Kyoung, Ji Heon bắt đầu lo lắng. Anh chợt nhận ra vị thế của Spoins trong ngành này thấp đến mức nào.
Liệu một công ty không có tài chính mạnh, không có quyền lực, không thế lực như Spoins có thể kham nổi Kwon Jae Kyoung không? Nếu Kwon Jae Kyoung làm việc được ba ngày rồi bỏ ngang vì không chịu nổi thì sao? Hợp đồng này phải được soạn thảo thật cẩn thận mới được.
Trong khi Ji Heon đang đau đầu suy nghĩ thì CEO Kang, người không hề hay biết gì về nỗi lo lắng của anh, vỗ vai Ji Heon, nói với vẻ hài lòng:
“Cậu Jeong đã vất vả lắm đấy. Nhìn bề ngoài có hơi… nhưng Kwon Jae Kyoung cũng là người trọng tình nghĩa phết. Cậu ta đã từ chối những lời đề nghị hấp dẫn khác và nói muốn ký hợp đồng với công ty của đàn anh đã dẫn dắt cậu ta trước đây, chính là Ji Heon của chúng ta đấy.”
Không, anh đâu có nói như vậy…
Ji Heon vội vàng xua tay.
“Không phải đâu ạ, không phải đâu ạ. Chắc là do nhân phẩm của CEO khiến cậu ấy tin tưởng công ty chúng ta, chứ không phải do mối quan hệ của tôi đâu ạ.”
Nhưng các nhân viên đang có mặt trong phòng họp đâu có nghe lọt tai mấy lời vừa rồi của Ji Heon. Phải vậy chứ! Vận động viên thì phải sống tình nghĩa chứ! Từ hôm nay chúng ta hãy phong cho cậu Jeong làm giám đốc danh dự của công ty! Mọi người vừa hùa theo CEO Kang vừa đồng loạt vỗ tay, Ji Heon thề, anh chỉ muốn độn thổ ngay lập tức.
Đúng lúc đó, chiếc điện thoại trong túi quần Ji Heon bỗng đổ chuông như một phép màu. Ji Heon mừng rỡ nhìn vào màn hình để xem ai là vị cứu tinh đã giải thoát anh khỏi tình cảnh mất mặt này. Và rồi anh như chết lặng khi thấy cái tên hiện lên trên màn hình. Là bà Shim.