×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 8

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 8 - Khả năng giao tiếp âm vô cực
Prev
Next

VOL 1 – Chặng Khởi Động – Chương 8: Khả năng giao tiếp âm vô cực

Nhưng dù có chờ đợi bao lâu thì Jae Kyoung cũng không trả lời, sự im lặng càng kéo dài, Ji Heon càng cảm thấy ngột ngạt.

Anh không mong đợi cậu ấy sẽ tha thứ cho mình hay nói rằng mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp, anh chỉ hy vọng cậu ấy có thể nói một tiếng “Tôi biết rồi”. Hoặc nếu cậu ấy không muốn nói thì cứ đứng dậy, bỏ đi cũng được. Như vậy, anh cũng có thể đi về…

… Rốt cuộc phải đợi đến bao giờ?

Chẳng lẽ, cậu ấy định ngồi đối diện anh như thế này cả đêm? Ji Heon nuốt nước bọt, trong lòng dấy lên nỗi bất an.

“Anh này.”

Jae Kyoung đột nhiên lên tiếng khiến Ji Heon giật mình. Đồng thời, anh cũng cảm thấy hơi thấp thỏm. Ji Heon sợ nhất là khi Jae Kyoung nói “Anh này”. Bởi vì anh không thể biết trước điều gì sẽ được nói ra tiếp theo. 

“Vậy là anh đã thay chip rồi đúng không?”

Quả nhiên, một câu hỏi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ji Heon lại được Jae Kyoung phun ra. Anh bối rối đến mức vô thức ngẩng đầu, thốt lên “Hả?”

“Em hỏi là anh đã thay chip rồi đúng không?”

“À, anh thay rồi. Thay hẳn cái mới luôn.”

“Vậy thì, bây giờ em sẽ không bị ảnh hưởng gì từ pheromone của anh nữa đúng không?”

…Giờ cậu ấy lại quan tâm đến chuyện đó sao?

Ji Heon cảm thấy hơi choáng váng. Trong tình huống này, lẽ ra câu hỏi đầu tiên phải là “Vậy là anh là Omega thật sao? Sao anh lại giấu em, sao anh lại giả làm Beta?” chứ. Vậy mà cậu ấy lại cứ chăm chăm nhắm vào con chip??

Nhưng Ji Heon cũng nhanh chóng hiểu ra.

Jae Kyoung vốn không quan tâm đến chuyện của người khác. Trong hoàn cảnh này, lý do Ji Heon che giấu giới tính thứ hai thì có gì quan trọng với Jae Kyoung đâu. Đối với Kwon Jae Kyoung, Jeong Ji Heon cũng chỉ là một “người khác”. Điều cậu ấy quan tâm là pheromone của Omega trước mặt có khả năng ảnh hưởng đến cậu ấy hay không, chỉ vậy thôi.

“Ừm thì… Nếu chip không gặp vấn đề gì thì chắc vậy? À không, trước đó, cậu ngửi thử là biết mà. Bây giờ cậu có ngửi thấy mùi gì từ tôi không?”

Ji Heon hỏi với vẻ hơi căng thẳng. Anh đã thay chip mới, tăng liều lượng thuốc, thậm chí còn hút hai điếu thuốc để phòng hờ, vậy mà anh vẫn cảm thấy bất an.

“Không có.”

Nghe Jae Kyoung đáp, Ji Heon mới thở phào nhẹ nhõm.

“Phải rồi. Chỉ cần chip hoạt động bình thường thì sẽ không sao cả.”

“Vậy thì tốt rồi.”

“Ừm.”

“Em muốn ký hợp đồng với công ty của anh.”

“Hả…?”

Gì cơ? Chưa kịp để Ji Heon hỏi lại, Jae Kyoung đã kéo chiếc khăn đang trùm trên đầu xuống, bình thản nói:

“Em nói là em sẽ ký hợp đồng với Spoins.”

“….”

Ji Heon nhìn Jae Kyoung một lúc rồi buông bàn tay đang siết chặt ra, lên tiếng.

“Ừm, cái đó, vận động viên Kwon Jae Kyoung này?”

“Gì thế, tự nhiên lại…”

Jae Kyoung cau mày như thể đang hỏi tại sao Ji Heon lại nói chuyện với cậu ấy bằng giọng điệu đó.

“À không, ý tôi là, trước tiên, vì đây là chuyện công việc nên…”

Ji Heon dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, coi như không thấy Jae Kyoung đang cau mày khó chịu, nói tiếp:

“Về phía công ty chúng tôi thì không có lý do gì để từ chối cả…… nhưng nói thật là tôi thấy hơi đường đột, không dám tin cho lắm. Cậu có thể cho tôi biết lý do tại sao cậu lại quyết định ký hợp đồng với Spoins được không?”

“Vì em thấy cách CEO bên các anh đối xử với nhân viên, và cách anh nói chuyện với cậu vận động viên nào đó hôm qua, em nghĩ chắc Spoins cũng không đến nỗi tệ.”

Ừm, đúng là vậy. Ji Heon thầm tán thành. Anh không phủ nhận, đó chính là điểm mạnh duy nhất mà Spoins có thể tự hào, cũng có thể coi là nét đặc trưng của công ty.

“Nhưng tôi nghe nói cậu đang đàm phán hợp đồng với Karba mà?”

“Em quyết định không ký nữa.”

“Lý do là….”

“Vì họ cứ muốn thay đổi điều khoản.”

Jae Kyoung đáp mà không đợi Ji Heon nói hết câu.

“Ban đầu, em đã nói sẽ không tham gia Olympic năm sau, bọn họ cũng đã đồng ý, nhưng đến lúc ký hợp đồng thì lại nói là không được. Cứ bắt em phải ký vào điều khoản cam kết tham gia, trừ khi gặp vấn đề về chấn thương, tại sao em phải làm vậy?”

Ji Heon vô thức thốt lên “À”. Anh nhớ lại cuộc trò chuyện nghe lén được ở sảnh khách sạn vào hôm qua. Anh đã nghĩ sẽ không dễ dàng thuyết phục được Jae Kyoung, nhưng anh không ngờ cậu ấy lại quyết định cho Karba vào danh sách đen nhanh đến thế.

“Tại sao cậu lại không muốn tham gia Olympic?”

“Vì em không muốn.”

Jae Kyoung đáp ngay lập tức.

Ji Heon không biết nói gì hơn. Đúng vậy, vận động viên không muốn tham gia thì thôi chứ làm sao, anh còn có thể nói gì được nữa. Ji Heon chỉ có thể “Ừ, ra vậy, cậu không muốn tham gia à.” mà thôi.

“Đó là điều kiện em đề ra ngay từ đầu. Phía Karba cũng đã đồng ý rõ ràng. Vậy mà bọn họ lại thay đổi như thế, sao em có thể tin tưởng và làm việc với bọn họ được.”

Jae Kyoung vừa nói vừa vuốt tóc. Có vẻ như cậu ấy chỉ mới lau qua loa nên những giọt nước vẫn còn đọng lại trên đuôi tóc, thi thoảng lại rơi xuống tí tách.

“Em không thể làm việc với Karba được. Chưa ký hợp đồng mà đã thế này rồi, ký xong chắc chắn họ sẽ còn tự ý thay đổi nhiều hơn nữa. Em không muốn lãng phí thời gian liên lạc, gặp gỡ, thương lượng điều khoản hợp đồng với một công ty khác, nên em quyết định cứ ký với Spoins cho nhanh.”

Nói tóm lại là vì cậu ấy ngại tìm kiếm công ty khác nên mới ký hợp đồng với Spoins mà cậu ấy vừa biết đến hôm qua.

Không biết nên vỗ tay khen ngợi cho quyết định rất “Jae Kyoung” này, hay nên trách móc đôi nữa…

Ji Heon bật cười vì thấy hơi khó xử. Anh nhìn xuống mặt bàn rồi lại ngẩng lên nhìn Jae Kyoung, hỏi:

“Vậy mẹ cậu có đồng ý việc ký hợp đồng với Spoins không?”

Nghe Ji Heon nói vậy, Jae Kyoung lại lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

“Hợp đồng của em thì liên quan gì đến mẹ em?”

Hả…? Nghe cậu ấy nói kìa… nếu cậu ấy có chủ kiến đến vậy, tại sao trước giờ lại giao hết mọi việc cho mẹ mình lo liệu?

Ji Heon định nói gì đó nhưng lại thôi, nuốt ngược mấy lời có thể phá hỏng bầu không khí xuống cổ họng. Thấy vậy, Jae Kyoung tháo chiếc khăn đang quàng trên cổ, ném lên túi của mình rồi nói:

“Thay vào đó, em muốn thay đổi một chút về điều khoản hợp đồng.”

“Thay đổi như thế nào…?”

“Anh phải tham gia vào đội ngũ quản lý riêng của em.”

Jae Kyoung ngắt lời Ji Heon. Ji Heon im lặng nhìn Jae Kyoung rồi hỏi lại:

“Xin lỗi, nhưng tôi có thể hỏi lý do được không?”

“Vì trong công ty đó chỉ có mỗi anh là cựu vận động viên bơi lội.”

Jae Kyoung nhìn Ji Heon với vẻ mặt “Anh hiểu em muốn nói gì mà, đúng không?”. Tất nhiên Ji Heon hiểu. Ở các nước phương Tây, điển hình là Úc, khi thành lập một công ty đại diện hoặc đội ngũ quản lý, người ta thường lựa chọn luật sư và những người có kinh nghiệm trong lĩnh vực đó. Luật sư sẽ đảm nhiệm tất cả các vấn đề pháp lý, còn những người có kinh nghiệm trong lĩnh vực là bởi vì họ có nhiều mối quan hệ trong giới, có sức ảnh hưởng lớn, thậm chí có thể tham gia vào việc sửa đổi các quy định, luật lệ.

Nhưng nếu là vì lý do đó thì Ji Heon càng không muốn nghe theo Jae Kyoung. Thứ nhất, bản thân anh là một vận động viên có thời gian hoạt động ngắn ngủi, anh không có nhiều mối quan hệ trong nghề (thực tế thì mẹ của JaeKyung còn có nhiều mối quan hệ hơn), và sự hiện diện của anh cũng quá mờ nhạt để có thể tham gia vào việc sửa đổi luật lệ. Nói thẳng ra, bản thân Ji Heon có thể dám chắc, anh sẽ chẳng giúp ích được gì. 

“Cho tôi hỏi, nếu bây giờ phía công ty chúng tôi tuyển dụng một người đại diện từng là vận động viên bơi lội thì cậu có đồng ý thay đổi người phụ trách không? So với tôi, người đó chắc chắn sẽ giúp ích được cho cậu hơn đấy…”

“Không.”

Jae Kyoung lại lần nữa trả lời mà không cần nghe hết câu hỏi của Ji Heon.

“…Ý của vận động viên Kwon Jae Kyoung là nhất định muốn tôi đảm nhận công việc đó, đúng chứ?”

“Vâng.”

“Tôi có thể hỏi lý do được không?”

Lần này, Jae Kyoung lại im lặng, không trả lời ngay như mọi khi. Điều đó khiến Ji Heon càng cảm thấy bất an hơn.

Chuyện gì đây? Cậu ấy không có lý do gì cụ thể mà cứ khăng khăng muốn anh làm việc này là sao? Hay cậu ấy vẫn còn oán hận chuyện trong quá khứ nên muốn trả thù? Hay là vì chuyện hôm qua bị anh hiểu nhầm là kẻ quấy rối tình dục nên mới như vậy…?

“Em là người sống khá khép kín.”

Một lúc sau, Jae Kyoung đột nhiên lên tiếng.

“Nếu làm việc với Spoins thì từ ngày mai, những người ở Liên đoàn từng giúp đỡ em sẽ rời đi hết, thay vào đó là những nhân viên của Spoins. Nếu xung quanh toàn người lạ, em sẽ rất khó xử, nên em muốn trong đội ngũ quản lý có ít nhất một người quen.”

Vì vậy, anh nhất định phải tham gia vào đội ngũ quản lý của em, đó là điều mà Jae Kyoung muốn nhấn mạnh.

Nếu đúng là vì lý do đó thì lời nói của Jae Kyoung cũng có lý. Vốn dĩ cậu ấy là người không giỏi giao tiếp, khả năng xã giao gần như là âm vô cực… Vì vậy, sẽ tốt hơn nếu có một người đứng ra làm trung gian hòa giải giữa cậu ấy và các nhân viên của Spoins. Đợi đến khi hai bên đã quen với nhau thì Ji Heon có thể rút lui.

…Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu ấy cũng ngại tiếp xúc với anh…. Mà hình như dùng từ “ngại tiếp xúc” cũng không đúng lắm. Bởi vì cậu ấy coi tất cả mọi người như vô hình, bất kể là người quen hay người lạ. Mức độ như Jae Kyoung thì nói thẳng là thái độ không quan tâm đến bất cứ ai mới đúng…

“Tiền hợp đồng thì cứ theo mức giá thông thường là được.”

Đang lo suy nghĩ về khả năng giao tiếp âm vô cực của Jae Kyoung, Ji Heon bỗng nghe thấy cậu ấy nói một câu khiến anh phải hét lên:

“Này, cậu nói thật đấy à?”

“Sao anh lại nói trống không vậy?”

“À, xin lỗi. Ý tôi là, cậu thật sự đồng ý với mức giá đó sao?”

Ji Heon vội vàng sửa lời.

“Vâng. Và làm ơn đừng bắt em phải nói đi nói lại nhiều lần. Anh nghe một lần là hiểu rồi mà.”

Đúng là cái tên có kỹ năng giao tiếp xã hội âm vô cực…

Nhưng lúc này, Ji Heon không còn quan tâm đến cách ứng xử của Jae Kyoung nữa.

Jae Kyoung nói tiền hợp đồng cứ theo mức giá thông thường là được. Vậy nghĩa là, cậu ấy đồng ý với mức giá mà Spoins đã đề nghị hôm qua? Cậu ấy thật sự đồng ý ký hợp đồng với mức giá đó sao? Thật á?

Tim Ji Heon bắt đầu đập nhanh hơn. Mặc dù Jae Kyoung là người chủ động đề nghị nhưng Ji Heon vẫn có cảm giác như mọi chuyện đang diễn ra quá nhanh, bản hợp đồng mà anh từng nghĩ là quá xa vời, giờ đây lại ở ngay trước mắt.

Nếu không phải lo về tiền hợp đồng thì đây quả là một thương vụ béo bở đối với Spoins. Không, nói chính xác hơn là chẳng khác gì trúng số độc đắc.

Lý do Karba cứ khăng khăng đòi Jae Kyoung tham gia Olympic cũng bởi vì tiền hợp đồng của cậu ấy quá lớn. Chắc chắn họ đã hứa sẽ trả cho cậu ấy ít nhất là vài tỷ won, để bù vào số tiền đó, Spoins sẽ phải tìm mọi cách cho Jae Kyoung được xuất hiện trên truyền hình, từ Grand Slam cho đến Olympic, bất kể là giải đấu nào. Chưa kể, họ còn phải liên tục tìm kiếm các hợp đồng quảng cáo cho cậu ấy trong vài năm tới thì mới mong gỡ được vốn.

Nhưng, nếu như tiền hợp đồng được giữ ở mức giá thông thường thì Spoins không cần phải bắt ép Jae Kyoung tham gia Olympic nữa. Chỉ cần cậu ấy giành được Grand Slam, giá thương mại trên thị trường quảng cáo của Jae Kyoung sẽ tăng lên gấp bội, chỉ cần bọn họ duy trì được giá thương mại đó, để Jae Kyoung đóng vài quảng cáo trong vòng một năm là Spoins đã có thể thu hồi đủ vốn. Một năm đã là gì? Nếu ký hợp đồng với mức giá mà Spoins đã đề nghị như hôm qua, thì chỉ cần quay vài quảng cáo là bọn họ đã có cả đống tiền lời ấy chứ!

“Này, chờ chút đã. Nhưng mà cậu sẽ quay quảng cáo chứ? Ý tôi là, cậu không có ý bỏ hết mấy hạng mục quảng cáo đâu, đúng không?”

Ji Heon đang bận rộn gõ máy tính với tâm trạng phấn khích, đột nhiên sực nhớ ra điều gì đó, ngẩng lên hỏi.

“Anh nói chuyện cho thống nhất chút được không? Em đau đầu đấy.”

“Được rồi. Cậu sẽ quay quảng cáo chứ?”

Cuối cùng, Ji Heon cũng bất lực từ bỏ cách nói chuyện lịch sự lòng vòng mà chuyển sang hỏi thẳng, Jae Kyoung nhìn Ji Heon với vẻ mặt khó hiểu, cậu ấy khoanh tay lại, nói.

“Phải quay chứ. Ký hợp đồng với công ty quản lý cũng vì lý do đó còn gì.”

Dù nói vậy nhưng nhìn biểu cảm thì có vẻ như cậu ấy rất ghét việc quay phim. Chắc chắn rồi. Với tính cách của Jae Kyoung, cậu ấy sẽ không bao giờ làm những việc như vậy nếu không thích. Ji Heon đoán, chắc vì mẹ của Jae Kyoung đã năn nỉ cậu ấy quay nhiều nhiều quảng cáo chút, vì đó là ước mơ cả đời của bà, nếu vậy thì….

“Cậu định quay bao nhiêu quảng cáo?”

“Em sẽ không quay nhiều đâu.”

“Ừm, không nhiều, vậy là bao nhiêu?”

“Khoảng ba cái.”

Biết ngay mà.

Ji Heon bật cười trước câu trả lời nằm trong dự đoán, khiến cho Jae Kyoung lại nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

“Jae Kyoung à, nghe này.”

Ji Heon gõ ngón tay lên bàn và nói với giọng ôn hoà hơn hẳn bình thường.

“Ngay cả khi đó là mức phí hợp đồng thông thường, với thành tích hiện tại của cậu, ít nhất cũng phải là một tỷ won. Không thể thấp hơn được đâu. Mỗi nội dung thi đấu đều khác nhau, nhưng dù sao, cậu cũng là người đứng đầu trong lĩnh vực của mình, cậu còn là vận động viên bơi lội số một thế giới, chúng ta không thể tự ý hạ thấp giá trị của cậu được. Nếu làm vậy, toàn bộ thị trường thể thao sẽ náo loạn mất. Các vận động viên khác sẽ bị ảnh hưởng. Các công ty quản lý sẽ dựa vào hợp đồng của cậu để bắt chẹt người mới, chẳng hạn như: nhìn Kwon Jae Kyoung đi, cậu ta nhận phí hợp đồng bao nhiêu chứ, vậy mà cậu còn dám đòi hỏi hơn sao, đại loại thế. Cậu hiểu ý tôi chứ?”

Ji Heon giải thích theo kiểu nhẹ nhàng và kiên nhẫn nhất có thể, hệt như đang nói chuyện với một đứa trẻ. Tất nhiên là không hiệu quả. Jae Kyoung thậm chí còn không thèm trả lời, cậu ấy chỉ nhìn chằm chằm vào Ji Heon với vẻ mặt “Tại sao em phải biết điều đó?”.

Ji Heon giả vờ như không thấy và tiếp tục nói.

“Giả sử chúng tôi đưa cho cậu một tỷ won tiền phí hợp đồng. Từ lúc hợp đồng có hiệu lực, chúng tôi sẽ phải chịu trách nhiệm chi phí lịch trình và chi phí đào tạo của cậu. Sau này, cậu sẽ phải thanh toán các chi phí đó cho chúng tôi dưới dạng phí quản lý, hoặc chúng ta sẽ chia tiền thưởng giải đấu theo tỷ lệ đã thỏa thuận trước, vân vân. Nhưng tiền thưởng cho môn bơi lội, ngay cả khi là giải đấu lớn, cũng không nhiều lắm. Cậu biết điều đó mà. hơn nữa, cậu không tham gia các giải đấu trong nước, trừ khi đó là vòng loại của đội tuyển quốc gia, tôi nói đúng chứ? Nếu cậu từ giã sự nghiệp sau giải vô địch Thái Bình Dương lần này, chúng tôi sẽ không thể mong đợi thêm bất kỳ khoản thu nhập nào từ tiền thưởng giải đấu của cậu nữa. Vậy thì, chúng tôi sẽ phải thu hồi tiền phí hợp đồng đã trả cho cậu trước đó bằng cách nào đây?”

Jae Kyoung vẫn im lặng. Ji Heon đã lường trước phản ứng này, anh bình tĩnh tự trả lời:

“Chính là phí quảng cáo. Mỗi khi cậu quay một quảng cáo, chúng tôi sẽ lấy một tỷ lệ nhất định từ phí quảng cáo đó làm hoa hồng. Không chỉ chúng tôi mà tất cả các công ty quản lý đều làm như vậy. Trong trường hợp của các vận động viên thi đấu cố định cho các giải đấu, họ sẽ nhận hoa hồng từ phí trung gian với câu lạc bộ, nhưng cậu không phải là vận động viên của giải đấu nào cả…”

“Em biết rồi. Em sẽ quay thêm quảng cáo.”

Jae Kyoung ngắt lời Ji Heon, nói rất dứt khoát.

“… Thật sao?”

Ji Heon hỏi lại với vẻ mặt không thể tin được. Mặc dù anh đã giải thích rất lâu, nhưng anh không hề mong đợi Jae Kyoung sẽ hiểu. Anh chỉ muốn giúp cậu ấy nắm rõ bản chất hợp đồng giữa công ty quản lý và các vận động viên. Thành thật mà nói, ngay cả điều đó cũng là một kỳ vọng quá lớn. Bởi vì, Kwon Jae Kyoung là người không bao giờ quan tâm đến hoàn cảnh hay nguyện vọng của ai khác. Ji Heon còn sợ Jae Kyoung sẽ hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời anh nói ấy chứ…

Vậy mà cậu ấy lại nói sẽ quay thêm quảng cáo. Không ai khác, chính Jae Kyoung, Kwon Jae Kyoung, lại nói rằng cậu ấy sẽ hiểu cho hoàn cảnh của anh và thay đổi ý định của mình – thực tế thì cậu ấy không hề nói như vậy, nhưng nghĩa nó xêm xêm là được…..

“Từ từ… Cậu nói xem, cậu định quay thêm bao nhiêu quảng cáo?”

Chắc cậu ấy sẽ không nói “Em sẽ quay thêm ba quảng cáo nữa, như vậy là gấp đôi rồi đấy.” chứ? Ji Heon nín thở, hồi hộp nhìn Jae Kyoung đang ngồi đối diện.

Và,

“Em sẽ quay bao nhiêu quảng cáo thì tuỳ công ty yêu cầu.”

Một lần nữa, một câu trả lời khó tin được thốt ra từ miệng Jae Kyoung.

“Bao nhiêu quảng cáo cũng quay, tùy theo yêu cầu của chúng tôi?”

“Vâng.”

“Ngay cả khi chúng tôi yêu cầu cậu quay mười, hai mươi quảng cáo?”

“Vâng.”

Jae Kyoung thờ ơ đáp lời, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, cậu ấy vén tóc lên và hỏi.

“Nhưng mà… có nhiều quảng cáo đến vậy sao?”

Trước câu hỏi ngớ ngẩn đó, Ji Heon bật cười. Cậu chàng này thực sự không biết mình nổi tiếng đến mức nào sao.

Thật đúng là Kwon Jae Kyoung, Ji Heon cảm thấy tâm trạng anh đã vui vẻ hơn hẳn, nhưng rồi lại chùng xuống khi nghĩ đến cảnh, anh phải làm việc với vận động viên xuất sắc này trong tương lai.

“Tôi đảm bảo với cậu, chỉ riêng dáng vẻ vừa rồi thôi cũng đủ để cậu quay được chục quảng cáo rồi.”

“Dáng gì cơ?”

“Lúc nãy cậu vừa dùng tay vuốt tóc lên đấy.”

 Jae Kyoung làm vẻ mặt như thể đang tự hỏi “Em có làm vậy à?”, rồi nhanh chóng đứng dậy, nói: “Vậy thì bàn đến đây thôi.”

“Phần còn lại thì cứ giống như những vận động viên khác, nếu được thì mai gửi hợp đồng đại diện cho em.”

“Này, cậu nghĩ hợp đồng là thứ có thể soạn thảo nhanh như vậy sao? Ít nhất cũng phải ba ngày, à không, ít nhất là hai ngày chứ.”

“Được rồi. Vậy thì trong vòng 48 tiếng. Nếu muộn hơn thì coi như em không muốn ký hợp đồng nữa và sẽ tìm nơi khác đấy.”

Không phải nửa đêm ngày mốt mà chính xác là 48 tiếng. Ji Heon biết rằng Jae Kyoung là kiểu người không quan tâm đến hoàn cảnh của kẻ khác, nhưng anh không nghĩ là cậu ấy cứng đầu đến mức này.

“Phải nhanh chóng ký hợp đồng và công bố, nếu không thì Karba sẽ tiếp tục làm phiền em.”

Jae Kyoung nói như thể đã đọc được suy nghĩ của Ji Heon. Tất nhiên là cậu ấy sẽ nhận ra, vì Jae Kyoung đã nghe Ji Heon thở dài rất rõ, nhưng anh không ngờ, cậu ấy sẽ chịu giải thích cặn kẽ lý do với anh như vừa rồi….

Hóa ra cậu ấy cũng có mặt này.

Ji Heon nhìn Jae Kyoung với vẻ mặt nửa thích thú, nửa ngạc nhiên. Hôm nay anh đã bị Kwon Jae Kyoung làm cho ngạc nhiên rất nhiều lần.

Nghĩ lại thì, mười năm trước, cả hai thường xuyên chạm mặt nhưng thậm chí còn không chào hỏi nhau tử tế. Những gì Ji Heon đã nói với Jae Kyoung trong suốt một năm tập luyện chung đó còn ít hơn, hời hợt hơn và kém sâu sắc hơn nhiều so với cuộc trò chuyện hôm nay, nên đương nhiên, Ji Heon sẽ thấy như anh chỉ vừa mới hiểu được Kwon Jae Kyoung vậy.

“Được rồi, tôi hiểu cậu đang vội. Chúng tôi cũng sẽ cố gắng chuẩn bị càng sớm càng tốt.”

Nghĩ vậy, Ji Heon cũng thấy mình không nên ngồi đây nữa.

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

hyung
Hyung, Em Đã Lớn Rồi! – P.S
04/05/2025
Omega cua anh2
Omega Của Anh
16/05/2025
bìa andaroitinh
Ăn Đã Rồi Tính
17/05/2025
Dear00
00 Thân Yêu
04/05/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
Uk88 8live keonhacai uk88 https://rr88.wales/ hi88 789club 789 club Link vào 8live Nhat vip Sun win Thabet Link vào Debet Yo 88 tải app Uk88 hello88 luckywin go88 net https://go886.me/ https://88vn.network/ UK88 RR88

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation