DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 7
- Trang Chủ
- DASH (BL NOVEL Hàn)
- VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 7 - Cái tính cách đó của cậu ta, đúng là chẳng khác gì mười năm trước
VOL 1 – Chặng Khởi Động – Chương 7: Cái tính cách đó của cậu ta, đúng là chẳng khác gì mười năm trước
Lần đầu tiên Ji Heon trải qua xét nghiệm đặc tính là vào năm lớp 4. Đó là bài kiểm tra tập thể bắt buộc được trường tổ chức hàng năm cho học sinh của hai khối lớp trên.
Bài kiểm tra được áp dụng cho cả học sinh của hai khối lớp nên được tiến hành dưới hình thức rút gọn. Nếu phát hiện pheromone trong dịch tiết bao gồm mồ hôi, nước bọt và nước tiểu thì là Omega, nếu phát hiện yếu tố phản ứng với pheromone (hay còn gọi là pheromone response element – PRE) trong máu thì là Alpha, nếu không có cả hai dấu hiệu trên thì sẽ là Beta.
Vì chỉ là xét nghiệm rút gọn nên trên phiếu kết quả sẽ được đánh dấu <Có khả năng là Omega>, <Có khả năng là Alpha>, <Có khả năng là Beta>. Sau đó, những học sinh có khả năng là Omega hoặc Alpha sẽ mang phiếu kết quả đến bệnh viện để kiểm tra chi tiết hơn. Còn những ai nhận được kết quả có khả năng là Beta, nghĩa là không phát hiện ra pheromone và cả PRE, thì không cần phải kiểm tra thêm.
Nhưng, rất hiếm, thực sự rất hiếm, vẫn có khả năng xảy trường hợp biến đổi muộn. Có những người nhận kết quả là Beta trong nhiều năm liền, nhưng đến năm lớp 9 hoặc lớp 10, bỗng nhiên lại nhận được kết quả khác, trở thành Alpha hoặc Omega. Tình trạng này thường xảy ra ở những cá thể chậm phát triển hoặc dậy thì muộn. Vì vậy, trước khi trưởng thành, các học sinh sẽ được kiểm tra bắt buộc tại trường mỗi năm một lần.
Ji Heon luôn nhận được kết quả chẩn đoán có khả năng là Beta kể từ lần đầu tiên làm xét nghiệm vào năm lớp 4, sau khi anh tốt nghiệp tiểu học và vào cấp 2 cũng vậy. Trong suốt 3 năm liền, trên phiếu kết quả của Ji Heon đều được khoanh tròn vào dòng <Có khả năng là Beta>.
Thông thường, nếu nhận được kết quả như vậy nhiều năm liền, các bậc phụ huynh sẽ kết luận chắc chắn con trai mình là Beta. Nhưng ba mẹ của Ji Heon thì khác, ngoài việc cho con trai làm xét nghiệm ở trường, họ còn đưa con đến bệnh viện tư để kiểm tra riêng hàng năm. Họ vẫn làm như vậy mặc dù Ji Heon không hề có dấu hiệu chậm phát triển mà còn nằm trong nhóm học sinh cao nhất lớp.
Tất nhiên, ba mẹ Ji Heon phải có lý do mới làm như vậy. Bởi vì ba của Ji Heon là một trong những trường hợp biến đổi muộn rất hiếm, ba anh liên tục nhận được kết quả có khả năng là Beta cho đến tận năm 20 tuổi mới được chẩn đoán chính thức là Omega. Và, Ji Heon gần như là bản sao giống hệt ba anh. Tính cách trái ngược hoàn toàn nhưng ngoại hình của cả hai ba con lại giống nhau như đúc.
Ba của Ji Heon là quân nhân. Khi nói về những thay đổi của đất nước sau luật chống phân biệt đối xử được ban hành, giới truyền thông luôn lấy ví dụ về việc tỷ lệ quân nhân Omega trong quân đội ngày càng tăng sau khi áp dụng chế độ tuyển quân tự nguyện, và ba của Ji Heon chính là một trong số đó. Ông tự nguyện nhập ngũ, phục vụ với tư cách là hạ sĩ quan, sau đó trở thành sĩ quan thông qua hệ thống nâng bậc dự bị.
Mỗi khi có người biết chuyện và nói ba của Ji Heon đã làm được những điều tuyệt vời, tuy vất vả nhưng đã được đền đáp bằng những thành quả xứng đáng, ba của Ji Heon lại cười như thể họ đang nói điều gì đó thật ngớ ngẩn: “Nếu không tạo ra pheromone thì Alpha và Beta chẳng khác gì nhau, có gì mà vất vả, có gì mà tuyệt vời chứ.”
Đó là câu cửa miệng của ba Ji Heon.
Vào thời điểm ba anh nhập ngũ, chip ức chế vẫn chưa được sử dụng rộng rãi. Tuy nhiên, trên thị trường đã cho ra mắt nhiều loại thuốc ức chế có tác dụng phụ ít, hiệu quả cao, nên nếu không nói ra thì ngay cả những đồng đội chung phòng cũng không biết ai là Alpha, Omega hay Beta. Hơn nữa, ba của Ji Heon thuộc tuýp cao lớn, vạm vỡ nên bạn bè và cả cấp trên đều nghĩ ông là Alpha.
Theo lời mọi người, Ji Heon “giống ba như đúc”. Từ chiều cao, vóc dáng cho đến khuôn mặt đều giống hệt nhau. Tuy nhiên, tính cách của anh lại hoàn toàn trái ngược. Không giống như ba, người vừa nhận được kết quả là Omega ở tuổi 20 đã nói với bạn gái, nay là vợ mình rằng: “Vậy để anh sinh cho em một đứa nhé.”*, Ji Heon sau khi nhìn thấy kết quả chính thức đã phải câm nín rất lâu. Anh không hề phủ nhận hiện thực hay gào thét điên cuồng bảo rằng không muốn gì đó, Ji Heon chỉ rất bình thản, như thể anh đã biết trước mọi chuyện rồi sẽ như vậy…
*Ji Heon là do ba ảnh sinh nhé =)))))
Và suy nghĩ tiếp theo của Ji Heon là ‘May quá’. Giờ thì anh có thể lấy cớ này để nghỉ bơi rồi, anh mỉm cười khi nghĩ như vậy, và anh vẫn nhớ rất rõ khoảnh khắc khi bản thân đưa ra quyết định đó.
◆◇◆
“Anh Jeong Ji Heon.”
Nghe thấy tiếng gọi mình, Ji Heon đứng dậy khỏi hàng ghế đợi. Cô y tá chỉ vào cửa phòng khám, nói:
“Anh có thể vào rồi.”
Ji Heon cúi đầu chào y tá rồi bước vào trong. Vừa mở cửa, viện trưởng Im đã niềm nở chào đón anh.
“Ôi, Ji Heon đấy à. Lâu rồi bác không gặp cháu đấy”
Tóc bạc của viện trưởng Im đã nhiều hơn trước. Bà ấy là viện trưởng của một bệnh viện gia đình đã hoạt động gần 30 năm ở Ilsan. Từ khi còn là học sinh tiểu học, mỗi khi bị cảm lạnh hay đau bụng, Ji Heon đều đến bệnh viện này để được viện trưởng Im khám. Viện trưởng Im cũng người đã thực hiện kiểm tra đặc tính cho Ji Heon hàng năm, bà ấy biết rõ về thời điểm phát triển muộn của anh cũng như tiểu sử của gia đình anh.
Vì vậy, ngay cả sau khi học đại học và chuyển đến Seoul sống tự lập, Ji Heon vẫn đến bệnh viện ở Ilsan để thay chip hoặc nhờ tư vấn các vấn đề liên quan đến giới tính thứ hai. Dù có hơi xa chút nhưng Ji Heon thật sự không muốn đến bệnh viện khác, anh không muốn phải giải thích từ đầu với ai đó rằng nhà anh thế nào, kết quả xét nghiệm lúc tiểu học của anh ra sao, chỉ nghĩ đến thôi, Ji Heon đã thấy ê cả da đầu. Hơn nữa, Ji Heon cũng đã từng thử mở lòng mấy lần, sau khi anh kiên nhẫn giải thích rõ ràng, bác sĩ vẫn không nghe kỹ và kê đơn thuốc với liều lượng thông thường, khiến anh phải chịu tác dụng phụ trong nhiều ngày. Lượng pheromone được sản sinh trong cơ thể Ji Heon vốn đã thấp, nếu sử dụng thuốc ức chế với liều lượng như người bình thường, anh sẽ luôn gặp phải tác dụng phụ rất đau đớn. Nghĩ đến việc phải chịu đựng cơn đau buốt đó đến vài ngày, thà anh xin nghỉ làm nửa ngày, chạy cả quãng đường dài về Ilsan còn hơn.
“Dạo này cháu thế nào? Có gì bất ổn không? Cháu đến để thay chip luôn nhỉ?” Viện trưởng Im vừa nhìn vào màn hình máy tính trên bàn vừa hỏi.
“Vâng ạ. Và cháu cũng có chuyện muốn hỏi.”
Ji Heon tóm tắt rất ngắn gọn về những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
“Cháu tự hỏi không biết có phải chip của cháu bị lỗi nên khả năng ức chế pheromone mới giảm sút không?”
“Thế à? Để xem nào. Lần cuối cháu thay chip là… đúng ba năm trước. Tháng 7 ba năm trước.”
“Vâng. Cháu đã thay chip mới trước khi vào làm ở công ty để phòng hờ ạ.”
Nói một cách dễ hiểu, chip là một loại thuốc ức chế pheromone dạng cấy ghép. Nó là một thiết bị được cấy dưới da, có chức năng giải phóng thuốc ức chế kiềm hãm pheromone. Tuy được gọi là chip cho tiện nhưng chính xác thì nó là một thiết bị siêu nhỏ có gắn vi mạch. Khi mới được thương mại hóa, chỉ có sản phẩm tích hợp cả chức năng ức chế pheromone và chức năng tránh thai, nhưng hiện nay đã có loại chỉ ngăn chặn sản sinh pheromone, có cả loại dành cho các cặp vợ chồng hoặc người yêu sử dụng chung, được gọi là chip đôi, loại này thường được cấy vào mặt trong của cánh tay. Các mẫu mã mới sẽ có kích thước nhỏ hơn và chức năng đa dạng hơn. Gần đây, chip còn được tích hợp với các thiết bị chuyên dụng cá nhân như điện thoại di động, nếu cài đặt ứng dụng trên smartphone, ứng dụng sẽ liên kết với chip được cấy ghép để thông báo thời điểm thay chip cũng như ngày rụng trứng và thời kỳ thụ thai.
“Thứ Tư tuần trước là đúng tròn ba năm. Nhưng cháu nghe nói nó vẫn có hiệu quả trong khoảng nửa năm kế tiếp, nên cháu nghĩ chỉ cần thay trong tháng này là được.”
Việc thay chip 3 năm một lần không có nghĩa là hiệu quả của nó sẽ biến mất ngay sau 3 năm. Theo tờ rơi hướng dẫn sử dụng, hiệu quả của thuốc ức chế có trong thiết bị sẽ kéo dài được 40 tháng. Nói cách khác, sau ba năm, chip vẫn có thể được sử dụng thêm 6 tháng nữa. Có trường hợp hiệu quả của thuốc kéo dài hơn 4 năm, tùy theo cơ địa của mỗi người.
“Khoảng một tuần trước thì bác nghĩ không sao. Hơn nữa, lượng pheromone của Ji Heon vốn đã rất ít mà.”
Đúng lúc này, kết quả phân tích mà Ji Heon nộp trước đó đã có. Bộ dụng cụ lấy mẫu xét nghiệm bao gồm hai chiếc tăm bông. Cách thức hoạt động là dùng tăm bông lau sau tai và vùng da bên trong khuỷu tay, sau đó gửi đi phân tích thành phần để xác định lượng pheromone tiết ra trong mồ hôi.
“Ừm, có một chút đây này.”
Viện trưởng Im vừa nhìn vào tờ kết quả xét nghiệm vừa nói.
“… Thật ạ?”
Ji Heon hỏi lại với vẻ mặt cứng đờ.
“Nhưng rất ít. Với từng này thì không ai có thể nhận ra đâu.”
Viện trưởng Im khó hiểu nghiêng đầu, sau đó tiếp tục nói mà không rời mắt khỏi màn hình.
“Người mà cháu vừa kể là Alpha phải không?”
“Vâng. Nhưng cậu ấy là vận động viên nên phải liên tục uống thuốc giảm độ nhạy pheromone. Cậu ấy cũng nói với cháu là độ nhạy của cậu ấy đang ở mức thấp nhất.”
Viện trưởng Im khẽ nhíu mày, có vẻ như bà ấy cũng đang thắc mắc, không biết tình huống hiện tại Ji Heon đang gặp phải là như thế nào.
Ji Heon cũng hoang mang không kém. Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Vẫn giữ vẻ mặt cứng đờ, Ji Heon suy nghĩ một lúc lâu, sau đó như thế vừa nhớ ra chuyện gì, Ji Heon ngập ngừng lên tiếng:
“Tuy không biết có thật không, nhưng cậu ấy nói là trước đây cũng đã ngửi thấy mùi đó trên người cháu.”
“Thật sao?”
Viện trưởng Im lúc này mới rời mắt khỏi màn hình và nhìn Ji Heon.
“Trước đây là khi nào?”
“Khoảng mười năm trước ạ.”
Chính xác là từ mười đến chín năm trước, Ji Heon lặp lại một cách chắc chắn.
“Cháu được chẩn đoán, xác định là Omega vào mùa hè năm lớp 11, còn cậu ấy thì đã tập luyện cùng trung tâm với cháu từ trước đó tận một năm. Sau khi cháu nhận kết quả chẩn đoán lại và xác định từ bỏ bơi lội, trong vòng hai tháng kế tiếp đó, cháu và cậu ấy vẫn chạm mặt nhau như bình thường.”
“Hai tháng sau khi chẩn đoán thì không sao. Vì cháu đã được cấy chip ngay lúc đó mà.”
Viện trưởng Im vừa nói vừa chống cằm lên mu bàn tay. Đầu ngón tay kia gõ nhẹ lên mặt bàn như đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau bà ấy mới hỏi Ji Heon.
“Chín năm trước, cậu bạn đó bao nhiêu tuổi?”
“Mười hai tuổi ạ.”
“Lúc đó cậu ấy đã được chẩn đoán là Alpha chưa?”
“Ừm, mười hai tuổi đã được chẩn đoán rồi, nhưng mà muộn hơn cháu một chút. Cậu ấy được chẩn đoán sau cháu gần một tháng.”
“Chậc chậc, là do kiểm tra vào lúc đó nên mới có kết quả chẩn đoán chính thức muộn, chứ tầm tuổi như cháu nói, lại là Alpha, thì đặc tính đã gần như bộc lộ rồi.”
Viện trưởng Im vừa nói vừa đứng dậy. Bà ấy tiến về phía tủ sách lớn phía sau bàn làm việc.
“Không biết trước khi uống thuốc thì độ nhạy pheromone của cậu bạn đó ở mức nào nhỉ?”
“Dạ, cái đó thì…cháu cũng không biết nữa.”
Viện trưởng Im gật đầu, rút trên tủ lớn ra một cuốn sách cực kỳ dày. Nhìn bìa thì có vẻ là sách y học của nước ngoài, không biết đã được đọc bao nhiêu lần mà gáy sách bị sờn rách hết cả. Những trang được đánh dấu rất nhiều nên viện trưởng Im đã phải mất một lúc mới tìm được nội dung mình muốn.
“À, đây rồi.”
Cuối cùng cũng tìm thấy nội dung liên quan, bà ấy cầm cuốn sách trở lại bàn làm việc.
“Bác nghĩ chắc là cái này.”
Viện trưởng Im đưa cuốn sách cho Ji Heon. Ở giữa trang sách đang mở có một từ được bà ấy đánh dấu bằng bút dạ quang. Ji Heon nheo mắt, đọc to từ đó.
◆◇◆
“Dừng xe ở đây là được rồi ạ.”
Nghe Ji Heon nói vậy, tài xế taxi liền đánh lái, cho xe tấp vào cổng chính của trung tâm thể thao. Có lẽ tài xế làm vậy để tạo sự thuận lợi cho khách hàng, nhưng với Ji Heon, người đang muốn trì hoãn cuộc gặp mặt này càng lâu càng tốt, thì đây quả thực là sự quan tâm không mong muốn.
Thôi được rồi, coi như đỡ phải đi bộ thêm vài bước dưới cái nắng nóng như thiêu như đốt này. Ji Heon tự nhủ phải biết ơn vì điều đó. Khi xuống xe, anh còn lịch sự cúi đầu cảm ơn tài xế.
Tuy nhiên, lúc đứng trước tòa nhà trung tâm thể thao, bước chân của Ji Heon như chùng hẳn lại, anh không nhịn được mà thở dài vài hơi. Nhưng Ji Heon biết, bây giờ anh không được phép quay đầu. Bỏ về ngay lúc này thì lần sau anh sẽ cần gấp đôi, gấp ba sự can đảm mới đến được đây. Mà liệu có còn lần sau hay không, thì chính Ji Heon cũng không biết chắc được.
Vừa bước ra khỏi bệnh viện, việc đầu tiên Ji Heon làm là gọi điện cho bà Shim để hỏi vị trí của Jae Kyoung. Anh sợ nếu cứ chần chừ thì cuối cùng sẽ lại trì hoãn thêm. Đối với những việc khó khăn, tốt nhất là nên giải quyết ngay lập tức.
May mắn là bà Shim không hỏi gì nhiều, lập tức nói cho anh biết địa chỉ tập luyện của Jae Kyoung. Đó là một trung tâm thể thao thành phố ở Gwacheon. Jae Kyoung dự định sẽ tập luyện cá nhân ở đó cho đến trước khi giải đấu diễn ra vài ngày.
Đã 5 năm trôi qua kể từ khi Jae Kyoung khoác lên mình lá cờ Tổ quốc và bước lên đấu trường quốc tế, nhưng ít ai biết, cậu ấy chưa từng tham gia bất kỳ buổi tập luyện nào của đội tuyển quốc gia. À, thực ra cũng có một lần. Đó là vào năm lớp 9, cũng chính là lần đầu tiên Jae Kyoung được chọn vào đội tuyển quốc gia, tham dự Á vận hội Asiad, Jae Kyoung đã tham gia tập luyện và ở cùng đội tuyển. Nhưng sau đó, cậu ấy không tham gia bất kỳ buổi tập chung nào nữa. Ngay cả khi tham gia Olympic hay Giải vô địch bơi lội thế giới cũng vậy.
Dù lý do là gì đi nữa, việc một vận động viên quốc gia không tham gia tập luyện cùng đội tuyển và lựa chọn tập luyện riêng lẻ chắc chắn sẽ gây ra nhiều điều tiếng. Nghe đồn, lần đầu tiên Jae Kyoung quyết định không tham gia tập huấn chung trước thềm Olympic, huấn luyện viên đã vô cùng tức giận và mắng cậu ấy thậm tệ. Nhưng Liên đoàn và Hiệp hội Bơi lội đã đứng ra hòa giải, cho phép Jae Kyoung vắng mặt trong các buổi tập chung của đội tuyển. Và rồi, cậu ấy đã chứng minh bản thân bằng cách giành được 5 huy chương tại Olympic. Kể từ đó, không ai còn bàn tán về việc Jae Kyoung tách rời đội nhóm nữa. Cậu ấy vẫn tập luyện riêng với huấn luyện viên người Úc, người thầy đã đồng hành cùng Jae Kyoung 7 năm qua, và chỉ đến địa điểm thi đấu đúng một tuần trước khi giải đấu bắt đầu để hội quân cùng đội tuyển.
Lần này, Jae Kyoung đã về nước sớm hơn hai tháng, Ji Heon cứ nghĩ cậu ấy đổi hứng, muốn tập luyện chung với đội tuyển, nhưng hóa ra cậu ấy vẫn chọn tập luyện riêng. Huấn luyện viên người Úc của Jae Kyoung lại đang vắng mặt. Ji Heon có đọc báo và được biết gia đình vị huấn luyện viên này có người phải phẫu thuật nên ông không thể rời khỏi Úc trong thời gian khá dài.
Với khả năng của Jae Kyoung bây giờ thì việc thiếu vắng huấn luyện viên cũng không phải vấn đề quá lớn. Cậu ấy là một vận động viên đã không ngừng nghỉ, luôn chăm chỉ tập luyện suốt mười năm qua. Chắc chắn Jae Kyoung là người hiểu rõ nhất phương pháp tập luyện nào phù hợp nhất với bản thân cũng như cách để nâng cao kỹ năng của mình.
Chính vì vậy, khi giải đấu chỉ còn cách một tháng rưỡi nữa, cậu ấy đã quyết định giảm thời gian bơi dưới nước, tập trung vào việc rèn luyện cơ bắp. Theo lời mẹ của Jae Kyoung, vào buổi sáng các ngày trong tuần, cậu ấy sẽ tập luyện trên cạn, bao gồm cả việc tập tạ tại phòng gym ở tầng 3 của trung tâm thể thao này, và chỉ bơi khoảng hai tiếng vào buổi chiều. Buổi tối thì đi massage hoặc vật lý trị liệu để thư giãn cơ bắp.
Nhưng mà, tại sao hôm qua cậu ấy lại ở khách sạn massage vào lúc bọn họ có hẹn nhỉ?
Một câu hỏi muộn màng hiện lên, Ji Heon nghiêng đầu khó hiểu. Nói là vì cuộc họp… với công ty anh thì hài hước quá, cậu ấy còn chẳng mặn mà gì đến nội dung hợp đồng, đã thế, hôm nay cậu ấy vẫn đến tập luyện như bình thường, chứng tỏ cũng không phải do vấn đề về thể trạng.
“Vậy chẳng lẽ… trốn tập?” Ngay cả người như Kwon Jae Kyoung, khi không có huấn luyện viên bên cạnh, cũng trở nên lười biếng sao?
Trong lúc đang suy nghĩ, Ji Heon đã đến bể bơi ở tầng 2. Nhìn khung cảnh sảnh đợi trống trơn, Ji Heon có hơi bối rối. Anh biết là vào các ngày thường, tầm trưa chiều như bây giờ sẽ không có nhiều người, nhưng ai ngờ đến cả quầy lễ tân cũng không có ai thế này…
“Dù ít người đến tập luyện thì cũng phải có nhân viên trực quầy chứ?” Trong lúc đang lo lắng nhìn xung quanh, Ji Heon thấy một thông báo được dán trên quầy lễ tân. Thông báo ghi rõ bể bơi sẽ không mở cửa từ một giờ đến sáu giờ chiều, Ji Heon ngay lập tức hiểu ra vấn đề.
Mặc dù là bể bơi công cộng, nhưng có vẻ như nơi này hoạt động độc lập với các trường học lân cận. Đó là lý do tại sao Jae Kyoung có thể thuê cả bể bơi vào khung giờ này.
Gần đây, hầu hết các bể bơi công cộng đều được sử dụng làm nơi dạy bơi cho các trường tiểu học gần đó, thật không ngờ Jae Kyoung còn có thể tìm được một bể bơi độc lập thế này.
Ji Heon ngồi xuống chiếc bàn ở góc khuất của sảnh đợi và ngay lập tức kiểm tra đồng hồ. Chỉ mới qua năm giờ chiều được vài phút, trung tâm thể thao cho phép Jae Kyoung sử dụng bể bơi từ ba giờ đến sáu giờ chiều các ngày trong tuần, nhưng theo lời mẹ cậu ấy, Jae Kyoung chắc chắn sẽ rời đi trước năm giờ rưỡi.
Nghĩ đến việc sắp gặp Jae Kyoung, Ji Heon bỗng dưng cảm thấy hồi hộp một cách kỳ quặc. Một phần là do anh phải xin lỗi về chuyện hôm qua, nhưng thành thật mà nói, anh còn lo lắng về điều khác hơn. Anh sợ Jae Kyoung sẽ lại ngửi thấy mùi trên người mình. Mặc dù viện trưởng Im nói anh không cần phải lo lắng vì đã được thay chip và tăng liều lượng thuốc, nhưng Ji Heon vẫn không thể yên tâm được. Hơn nữa, những gì được viết trong cuốn sách mà viện trưởng Im cho xem, đặc biệt là từ được đánh dấu bằng bút dạ quang, cứ lởn vởn trong đầu khiến anh bất an.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Ji Heon cũng đứng dậy. Anh cần phải đi hút một điếu thuốc, nếu không, chắc anh sẽ cứ lo lắng như thế này mãi mất.
Cuối cùng, Ji Heon đã tìm thấy một nơi cho phép hút thuốc trên tận sân thượng của tòa nhà. Khi đã lên đến nơi, Ji Heon mới muộn màng nhận ra, anh xuống tầng 1 có khi còn nhanh hơn, nhưng giờ cũng chẳng có thời gian đi lên đi xuống nữa. Đứng tựa vào lan can hút thuốc, Ji Heon bỗng thấy tầm nhìn trên đây cũng khá đẹp, thầm tự nhủ leo lên đây cũng không tệ. Nicotine trong thuốc lá đúng là có thể khiến con người trở nên tích cực hơn, hay có thể nói, nicotine sẽ khiến đầu óc con người trở nên trống rỗng, không thể suy nghĩ sâu xa thêm nữa.
Dù sao thì sau khi hút hết hai điếu thuốc, Ji Heon cũng cảm thấy bình tĩnh hơn hẳn. Anh vác cơ thể nồng nặc mùi khói thuốc quay trở lại bể bơi tầng 2.
Ji Heon trở lại chỗ ngồi ở sảnh và đợi khoảng một lúc, cánh cửa nối với phòng thay đồ bật mở và ai đó bước ra. Mặc dù người đó đang trùm khăn lên đầu nên không thấy rõ mặt, nhưng chỉ cần nhìn chiều cao và vóc dáng, Ji Heon đã có thể nhận ra ngay, đó là Jae Kyoung.
Jae Kyoung dường như cũng nhận ra Ji Heon đang ngồi ở bàn. Nhưng chỉ có vậy, cậu ấy cứ thế đi lướt qua Ji Heon, không chào hỏi hay có bất kỳ phản ứng nào khác. Nhìn theo bóng lưng Jae Kyoung, Ji Heon thầm nghĩ: “Cái tính cách đó của cậu ta, đúng là chẳng khác gì mười năm trước.”
“Jae Kyoung!”
Cuối cùng Ji Heon đứng dậy, cao giọng gọi Jae Kyoung.
“Nói chuyện một lát được không?”
Ji Heon đã nghĩ Jae Kyoung sẽ phớt lờ và bỏ đi, nhưng may mắn thay, cậu ấy đã dừng bước và quay đầu lại.
“Anh muốn nói chuyện gì?”
Giọng nói lạnh lùng đến mức khiến Ji Heon cảm thấy hối hận vì đã cố gắng đến tận đây. Nhưng tất cả đều là do anh tự chuốc lấy. Nghĩ vậy, phản ứng của Jae Kyoung cũng là điều dễ hiểu.
“Tôi muốn nói với cậu về chuyện hôm qua.”
Với suy nghĩ đây là lần cuối cả hai gặp nhau, Ji Heon lấy hết can đảm mở lời.
“Nếu cậu không bận, dành cho tôi chút thời gian được không?”
Jae Kyoung im lặng nhìn Ji Heon, rồi bắt đầu bước về phía anh. Cậu ấy ném chiếc túi thể thao to tướng lên ghế trống rồi ngồi phịch xuống, đối diện Ji Heon.
“Trước hết, tôi muốn xin lỗi cậu.”
Ji Heon vội vàng nói ngay khi Jae Kyoung vừa ngồi xuống. Anh biết rằng nếu do dự, anh sẽ càng khó mở lời hơn.
“Chuyện hôm qua, tôi thật sự xin lỗi. Có lẽ cậu đã lo lắng cho tôi nên mới đến tận nơi để nói với tôi, vậy mà tôi lại phản ứng như thế. Nghe có vẻ như đang biện minh, nhưng vì đó là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống như vậy nên tôi đã hơi… không được bình tĩnh.”
Mịe… nói như này thì nghe đúng là đang biện minh thật chứ còn có vẻ gì nữa… Ji Heon gượng cười.
Jae Kyoung không trả lời. Cậu ấy thậm chí còn không nhìn Ji Heon. Jae Kyoung khoanh tay trước ngực, vắt chéo chân, nhìn chằm chằm vào chiếc túi mà mình vừa ném xuống. Vì chiếc khăn trên đầu che khuất cả mặt nên Ji Heon không thể nào biết được biểu cảm hiện giờ của Jae Kyoung.
Ít nhất cũng phải giả vờ lắng nghe khi người khác đang nói, hay tệ nhất cũng nên nhìn người ta một cái chứ! Nhưng đến với vị thế là người đi xin lỗi, cần ai đó tha thứ, Ji Heon không có tư cách để phàn nàn. Hơn nữa, với tính cách của Jae Kyoung mà chịu ngồi đây thế này, Ji Heon nghĩ anh cũng nên cảm ơn rồi…
Dù sao, cả hai cũng không phải kiểu người có thể trò chuyện vui vẻ với nhau. Thôi thì cứ nói thẳng những gì cần nói rồi rồi phắn lẹ. Nghĩ vậy, Ji Heon cố gắng nói tiếp:
“…Cậu đã đoán đúng. Hôm nay tôi có đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói có vẻ như con chip gặp chút vấn đề nên mấy ngày vừa rồi nó không hoạt động bình thường. Chắc vì xung quanh tôi không có Alpha nên không ai nhận ra, còn tôi thì không ngửi thấy mùi của mình nên tất nhiên không biết… Nếu không có cậu, chắc tôi cũng không nhận thức được, may mà được cậu nhắc nhở sớm.”
“Cảm ơn cậu.” Ji Heon vừa nói vừa siết chặt hai bàn tay đang đặt trên bàn.
“Tôi cũng muốn xin lỗi vì đã không tin lời cậu và nổi giận vô lý vào hôm qua…”
Ji Heon cúi đầu khi nhớ lại những lời anh đã nói với Jae Kyoung vào hôm qua.
“Chắc chắn cậu đã rất lo cho tôi, nhưng tôi đã tự mình hiểu nhầm và nổi giận với cậu, tôi thực sự xin lỗi. Tôi biết nói ra điều này cũng không khiến cậu hết giận, nhưng tôi thực sự đã suy nghĩ rất nhiều và tôi biết mình đã sai…”
“Ít nhất cậu cũng có thể cho tôi…” Ji Heon định ngẩng đầu lên để nói tiếp, nhưng rồi anh sững người lại vì ngạc nhiên. Jae Kyoung, người mà anh nghĩ rằng vẫn đang cúi đầu giả chết, thực ra lại đang khoanh tay nhìn chằm chằm anh.
“…Tôi, tôi hy vọng cậu đừng quá buồn.”
Bối rối, Ji Heon vội nói hết, nhanh chóng quay mặt đi, lảng tránh ánh mắt Jae Kyoung. Trước đó, anh đã cảm thấy thật bất lịch sự vì Jae Kyoung thậm chí còn không thèm nhìn khi anh đang nói, nhưng bây giờ, khi bị cậu ấy nhìn chằm chằm như vậy, anh lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Đó là tất cả những gì tôi muốn nói.”
Ji Heon gật đầu. Anh dùng cả cơ thể để thể hiện rằng mình đã nói xong, rồi nhìn xuống hai bàn tay đang siết chặt, bình tĩnh chờ đợi câu trả lời của Jae Kyoung.