×
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
Trang Chủ Nhóm Dịch Fanpage Liên Hệ
L'orange Translation
Đăng nhập Đăng ký
  • ĐANG DỊCH
  • ĐÃ HOÀN
  • TRUYỆN NGẮN
  • TIN TỨC
  • DONATE
  • Fanpage

DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 6

  1. Trang Chủ
  2. DASH (BL NOVEL Hàn)
  3. VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 6 - Có mùi ở trên người anh. Rất lạ, giống như mùi cỏ vậy
Prev
Next

VOL 1 – Chặng Khởi Động – Chương 6: Có mùi ở trên người anh. Rất lạ, giống như mùi cỏ vậy

Nhưng ông bà hay có câu, Hoàng đế chưa vội, thái giám đã vội, CEO Kang có thể tự tin phẩy tay bảo không sao nhưng Ji Heon đã bắt đầu lo lắng. Anh làm ở Spoins tính đến nay đã ba năm, nhưng tình hình của công ty vẫn không mấy khả quan, thậm chí, Ji Heon còn có cảm giác như nợ nần ngày càng tăng.

“Ở đâu cũng có loại người như vậy. Khi đã thành công, họ sẽ bắt đầu gây sự với những người đi trước. Nếu bọn họ từng bị mấy đàn anh bắt nạt hay gì đó tương tự thì tôi cũng có thể hiểu cho đấy, dù sao thì cậu cũng biết mà, ở trong giới này, những người đã có thâm niên phần lớn đều sẽ thích hành hạ, ra oai với lính mới. Nhưng đây đâu phải vậy! Cậu ta có lý do gì mà lại làm ra chuyện như thế? Hay cậu ta cố tình khoe khoang trước mặt cậ… trước mặt chúng ta là cậu ta đang rất thành công? Hèn hạ cũng phải có mức độ chứ!”

Có vẻ như CEO Kang nghĩ Jae Kyoung công khai hỏi như vậy trước mặt mọi người là để sỉ nhục Ji Heon. Từ góc nhìn của CEO Kang, suy nghĩ như vậy cũng không có gì lạ, vì anh ta là một trong những người hiếm hoi biết rõ giới tính thứ hai của Ji Heon là Omega.

Khác với trước đây, hiện tại không bắt buộc phải tiết lộ giới tính thứ hai khi nộp hồ sơ ứng tuyển. Đó là tùy vào chính sách của mỗi công ty. Tuy nhiên, đối với công ty quản lý thể thao như Karba, Spoins, vì các vận động viên Alpha phải dùng thuốc ức chế pheromone để kiểm soát bản thân, nên phía công ty cũng cần phải phối hợp, quản lý nhân viên chặt chẽ hơn.

Vì vậy, mặc dù không bắt buộc, nhưng Spoins vẫn khuyến khích các nhân viên có giới tính thứ hai là Omega nên nộp hồ sơ bổ sung cho phòng nhân sự. Tuy nhiên, vì chỉ là khuyến khích nên có vẻ số người không nộp còn nhiều hơn số người nộp. Dù sao, chỉ cần quản lý chip thật tốt, pheromone sẽ không toả ra ngoài được, nên nhiều người không muốn tiết lộ thông tin nhạy cảm đó.

Tất nhiên, cũng có những nhân viên như Nam Seung Myung, anh ấy đã nộp hồ sơ bổ sung và công khai với tất cả các đồng nghiệp để đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Nhưng những người như trợ lý Nam rất hiếm, phần lớn đều sẽ giữ im lặng hoặc chỉ nộp giấy chứng nhận chẩn đoán như Ji Heon.

CEO Kang là người có quyền hành cao nhất ở Spoins, nên các giấy tờ được báo cáo về phòng nhân sự, đương nhiên sẽ luôn được sao ra một phần, đặt trên bàn anh ta. Khác với CEO Kang đã biết rõ cấp dưới nhà mình là Omega, Jae Kyoung hoàn toàn ngược lại. Cho đến lần cuối cùng họ gặp nhau vào 10 năm trước, Jae Kyoung vẫn nghĩ Ji Heon là một Beta. Thậm chí, cậu ấy còn tin rằng lý do Ji Heon bỏ bơi cũng vì anh là Beta.

Nhưng điều đó cũng không có nghĩa hành vi của Kwon Jae Kyoung xứng đáng được thông cảm. Việc công khai hỏi giới tính thứ hai của ai đó trước mặt nhiều người là rất bất lịch sự. Cho dù đối phương là Beta hay Omega, đó vẫn là một sự sỉ nhục. Đặc biệt khi người hỏi còn là một Alpha trội như Kwon Jae Kyoung. Trừ khi cả hai là Alpha giống nhau, còn không thì ai cũng sẽ nghi ngờ ý đồ của cậu ấy và cảm thấy khó chịu.

Ji Heon nghĩ là anh đã hiểu được mục đích của Jae Kyoung. Ngay từ đầu, cậu ấy đã đinh ninh việc Ji Heon bỏ bơi cũng chỉ vì anh là Beta, Jae Kyoung hẳn đã cho rằng Ji Heon nản lòng thoái chí vì dù có luyện tập siêng năng đến mức nào đi nữa, một “Beta” như Ji Heon sao có thể thắng được Alpha cơ chứ. Vậy nên, việc Jae Kyoung cố chấp gặng hỏi “Anh là Beta sao?”…

Chắc chắn là muốn chọc tức anh đây mà. Ji Heon cười nhạt.

Hơn nữa, cậu ấy đang là vận động viên nổi tiếng nhất Hàn Quốc, còn anh chỉ là nhân viên quèn cho công ty quản lý thể thao đang nợ ngập đầu. Nếu ý đồ của cậu ấy là muốn Ji Heon nhận thức rõ sự khác biệt giữa Alpha và Beta thông qua vị trí hiện tại của cả hai thì đúng là tàn nhẫn thật đấy. Lỡ chẳng may, Ji Heon thực sự là Beta và lý do Ji Heon từ bỏ bơi lội cũng vì anh là Beta, thì có khi buổi gặp mặt hôm nay sẽ khiến Ji Heon ám ảnh đến mức sang chấn tâm lý mất…

… Nhưng tại sao Jae Kyoung lại muốn làm anh tổn thương đến vậy?

Ji Heon đột nhiên thắc mắc. Có phải Jae Kyoung vẫn luôn bận tâm ngày hôm đó không? Ngày mà Ji Heon dọn đồ ra khỏi trung tâm bơi lội ấy. Ji Heon biết, Jae Kyoung rất nghiêm túc với việc bơi lội, nên có thể cậu ấy đã không hài lòng với quyết định bỏ bơi quá mức vội vàng của Ji Heon năm đó. Nghiệt ngã thay, Ji Heon còn đá xéo cậu ấy là cái đồ Alpha thượng đẳng trong khi người ta cố ý chạy theo chỉ để giữ anh lại, những lời nói đó… biết đâu đã khiến Jae Kyoung tổn thương đến tận hôm nay, nên khi cậu ấy vừa thấy anh, những ký ức không vui cũng ùa về, trong lúc tức giận khó kiềm chế mới thốt ra những lời thiếu suy nghĩ… tuy Ji Heon vẫn thấy không thoải mái nhưng xét từ nhiều khía cạnh thì anh nghĩ mình vẫn có thể thấu hiểu cho Jae Kyoung được.

Nhưng… cậu ấy là người hay để bụng đến vậy ư? Ji Heon thấy hơi bất ngờ. Không phải anh chê cậu ấy nhỏ nhen hay gì, mà việc Jae Kyoung nhớ rõ chuyện của anh như thế khiến Ji Heon thấy thật lạ lẫm. Trong ấn tượng của Ji Heon, Jae Kyoung là kiểu người không quan tâm đến ai, coi mọi người như không khí, dù có chuyện gì khiến cậu ấy khó chịu, cậu ấy cũng sẽ lập tức quên rất nhanh.

Mà thôi, Ji Heon cũng không muốn tuỳ tiện phỏng đoán về tính cách của ai đó. Anh vốn không hề hiểu Jae Kyoung. Mười năm trời, số lần cả hai gặp nhau, trò chuyện với nhau đều dồn hết vào một năm tập luyện chung bể bơi, đã vậy còn chả nhiều nhặn gì, ngược lại, những lần tiếp xúc của cả hai ít ỏi đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Dù sao đi nữa, Ji Heon vẫn mong là sau khi có cơ hội “sỉ nhục” anh, Jae Kyoung sẽ mau chóng nguôi giận và quên sạch những ký ức không vui kia đi.

Ji Heon quyết định không nghĩ về cuộc gặp mặt vừa rồi nữa. Chính xác hơn, anh không muốn nghĩ về Jae Kyoung nữa. Ji Heon thầm lẩm bẩm, cầu mong có thể nhanh chóng đá cái tên Kwon Jae Kyoung ra khỏi đầu.

Nhưng đời không như mơ…

“Trợ lý Jeong, kết quả thế nào rồi?”

Vừa về đến văn phòng, trợ lý Nam đã lập tức thò đầu sang, hai mắt phát sáng lập loè hỏi:

“Không được, đúng không?”

Ji Heon trả lời ngắn gọn:

“Khụ… đúng như anh đoán.”

Trợ lý Nam giả vờ lau nước mắt. Nhìn cái cách anh ấy phản ứng ngay lập tức mà chẳng buồn hỏi han gì thêm, chứng tỏ trợ lý Nam cũng chẳng kỳ vọng gì về buổi gặp mặt kia.

“Vậy chắc bọn họ sẽ chọn Karba ha?”

“Có khi đấy… bây giờ thì tôi cũng không dám chắc nữa.”

Ji Heon kể lại cho trợ lý Nam những gì đã xảy ra ở sảnh khách sạn. Khi Ji Heon tóm tắt xong nội dung cuộc điện thoại của nhân viên Karba mà anh nghe lén được, trợ lý Nam lập tức trợn tròn mắt: “Hả?”

“Thật sao? Cậu ấy sẽ không tham gia Olympic nữa?”

Giống Ji Heon, đây cũng là điều khiến trợ lý Nam ngạc nhiên nhất.

“Tại sao? Sao có thể không tham gia chứ?”

“Tôi cũng không biết.”

Ji Heon nhún vai, trợ lý Nam khoanh tay, nghiêng đầu tự hỏi: “Tại sao vậy nhỉ? Cậu ấy có chuyện gì à?”

“Hay cậu ấy muốn giành Grand Slam để có lý do giải nghệ? Kiểu như tôi đã đạt được kỷ lục, tôi nghĩ đã đến lúc tôi nên lui về sau để giữ được hình ảnh đỉnh cao gì đó?”

Grand Slam trong giới bơi lội thường bao gồm ba giải đấu bắt buộc: Thế vận hội mùa hè Olympic, Giải vô địch bơi lội thế giới và Giải vô địch bơi lội Thái Bình Dương. Ngoài ra, sẽ cần kèm thêm một giải đấu quốc tế khác như Á vận hội Asiad, Giải vô địch bơi lội Châu Âu, Giải vô địch Châu Mỹ, v.v.

Đôi khi, cũng có trường hợp người ta sử dụng thuật ngữ Grand Slam cho các vận động viên giành được huy chương ở bốn giải đấu quốc tế bất kỳ, nhưng trong môn bơi lội, các Liên đoàn thường không thích điều đó, họ chỉ công nhận các Grand Slam chính thức đã thông qua được ba giải đấu bắt buộc, còn lại thì đều là “Grand Slam nửa vời”.

Kwon Jae Kyoung đã giành được huy chương vàng ở Thế vận hội Olympic, Giải vô địch bơi lội thế giới và Á vận hội Asiad. Bây giờ, cậu ấy chỉ cần chờ đợi Giải vô địch bơi lội Thái Bình Dương sẽ diễn ra sau một tháng rưỡi nữa ở Incheon. Nếu giành được huy chương vàng ở giải đấu này, Kwon Jae Kyoung sẽ trở thành vận động viên bơi lội châu Á đầu tiên giành được Grand Slam chính thức. Và với phong độ hiện tại của cậu ấy, mọi người đều dự đoán cậu ấy chắc chắn sẽ đạt được Grand Slam, trừ khi giải đấu bị hủy bỏ..

“Chậc, nói sao nhỉ? Đối với môn bơi lội nước ta thì giành được Grand Slam đã có thể xem như kỳ tích rồi, cậu ấy không còn gì luyến tiếc nữa cũng đúng. Nhưng nếu thêm cả danh hiệu vô địch hai lần Olympic, thì sự nghiệp của cậu ấy sẽ còn điên rồ cỡ nào nữa chứ? Tôi nói thật, nhìn cái cách Kwon Jae Kyoung đang thi đấu, tôi còn có lòng tin cậu ấy sẽ giành huy chương vàng đến lần thứ ba chứ hai lần đã là gì.”

“Đúng không, trợ lý Jeong”? Trợ lý Nam lại ngoái sang hỏi ý kiến Ji Heon.

“Olympic tiếp theo là hai năm sau đấy. Lúc đó, Kwon Jae Kyoung đã 26 tuổi.”

“Với bơi lội, 26 tuổi đã có thể xem là lão tướng rồi. Lúc này mà không giải nghệ thì còn đợi đến bao giờ.”

“Ây gù, xem anh nói kìa, phũ phàng quá!”

Trợ lý Nam cười nói:

“Cái này phải tuỳ vào từng người chứ. Anh nhìn cách Kwon Jae Kyoung đang thi đấu đi. Dù cậu ấy có 26 tuổi và phong độ có thể giảm sút, cậu ấy vẫn giỏi hơn những vận động viên khác mà.”

Nói cũng đúng, ngay từ đầu, năng lực thể chất bẩm sinh của cậu ấy đã vượt xa những người khác, Kwon Jae Kyoung còn không ngừng luyện tập để phát huy tối đa năng lực thể chất trời ban đó. Miễn là cậu ấy quản lý tốt các vấn đề về chấn thương, Kwon Jae Kyoung vẫn có thể đạt được thành tích tốt bất kể tuổi tác. Nói cách khác, ngay cả khi Kwon Jae Kyoung bị giảm phong độ lúc về già, nó cũng chỉ như kéo một người từ trên “thần đàn” xuống ngồi trên cái ngai “mạnh nhất thế giới”.

“Ha, nhưng mà đen cho Karba rồi, bọn họ sẽ gặp rắc rối lớn đấy. Với giá trị của Kwon Jae Kyoung bây giờ, tôi cá chắc Karba đã đưa ra mức giá hợp đồng lên đến hàng tỷ won, muốn bù lại, bọn họ phải quảng cáo liên tục trong ít nhất ba năm. Nếu tôi là Karba, tôi sẽ tính toán thế này: đầu tiên là giành Grand Slam vào nửa cuối năm nay, sau đó quảng cáo rầm rộ trong một năm, khi hiệu quả bắt đầu giảm sút, sẽ tung ra chiến dịch vô địch Olympic hai lần để nâng cao độ hot trở lại. Nhưng nếu Kwon Jae Kyoung sống chết không tham gia Olympic nữa, thì Karba có khả năng sẽ bù lỗ sấp mặt đấy.”

‘Đúng vậy.”

“Hmm, tôi bắt đầu mong ngóng rồi đấy, liệu anh đại tài chính lớn Karba sẽ làm gì đây?”

Trợ lý Nam hào hứng nói. Nhìn cái cách anh ấy khoanh tay và phân tích cả hướng kinh doanh thay cho công ty đối thủ… cho thấy anh ấy hoàn toàn chả quan tâm gì đến cuộc hẹn sáng nay của công ty với vận động viên Kwon Jae Kyoung…

Nhưng phản ứng của trợ lý Nam cũng không sai, việc không thể làm được thì nên nhanh chóng chấp nhận và từ bỏ càng sớm càng tốt.

Ji Heon bật ngón tay cái khen ngợi sự thay đổi nhanh chóng của Trợ lý Nam, rồi mở file Word trên máy tính lên. Anh chỉ vừa đặt tay lên bàn phím, định hoàn thành bản tin cần nộp trước ngày mai, thì cửa văn phòng đã mở toang, hai nhân viên phòng PR vừa đi công tác về cùng sánh vai bước vào.

“Ôi trời, cái tôi vừa thấy là thật hả?”

“Cậu ta đích thân đến đây để ký hợp đồng với chúng ta cơ đấy…”

“Thôi đi, đời nào có chuyện đó.”

Thấy trên mặt hai nhân viên vừa đi công tác về không có dấu hiệu mệt mỏi như mọi khi, ngược lại, còn đang rất hưng phấn, hào hứng bàn tán, những người còn lại trong văn phòng không nhịn được tò mò: “Sao vậy? Hai anh có chuyện gì vui à?”

“Đâu, bọn tôi thì có chuyện gì vui chứ, bọn tôi chỉ bắt gặp Kwon Jae Kyoung ở dưới tầng công ty mình thôi.”

“Đúng vậy, bọn tôi đi cất xe xong, vừa bước vào sảnh thì đã thấy thân hình cao vượt trội của cậu ấy ngay trước quầy lễ tân luôn.”

Nghe vậy, mọi người trong văn phòng đồng thanh kêu to: “Cái gì??” Sau đó, phần lớn sẽ xua tay, bật cười: “Không thể nào, cậu ấy đến đây làm gì chứ?”, nhưng cũng có người lập tức đứng dậy và lao ra ngoài như thể muốn tự mình xác nhận.

“Tôi không nghe nhầm chứ?? Thật sao??”

Trợ lý Nam nhìn Ji Heon với vẻ mặt không dám tin.

“Không thể nào. Chắc hai anh ấy nhìn nhầm thôi.”

Ji Heon vừa dứt lời, điện thoại trên bàn bỗng reo lên inh ỏi. Linh cảm chẳng lành lại xuất hiện, Ji Heon cố gắng nhấc máy thật chậm.

“Alo, cho hỏi có phải trợ lý Jeong của Spoins không ạ? Tôi đang gọi từ quầy lễ tân ở sảnh tầng 1, có khách đến tìm trợ lý Jeong Ji Heon ạ.”

…Không phải chứ?

Ji Heon siết chặt điện thoại. Không, không thể nào. Chắc là không phải đâu.

Đối với những cuộc gọi thế này, thường thì bọn họ sẽ nhờ lễ tân hỏi thử khách đến gặp là ai, nhưng linh tính mách bảo anh đừng nên làm vậy và anh cũng thật sự không có nhu cầu muốn biết…

“Vâng. Tôi biết rồi. Tôi sẽ xuống ngay.”

Ji Heon đặt điện thoại xuống và đứng bật dậy. Anh bỏ qua luôn cả khâu chờ đợi thang máy, đôi chân dài sải những bước mạnh mẽ, lao nhanh về phía cầu thang bộ.

Ngay khi bước chân vào sảnh lớn tầng 1, Ji Heon mới có cảm giác, hoá ra mọi thứ đều là sự thật. Lời bàn tán của mấy anh đồng nghiệp chung phòng, linh cảm không lành của anh, tất cả đều đúng hết…

Jae Kyoung đang đứng trước quầy lễ tân. Giữa mùa hè nóng nực thế này mà cậu ấy lại đội mũ lưỡi trai, trùm cả mũ áo hoodie, có vẻ như đang cố gắng tránh né ánh mắt của mọi người, nhưng thật vô ích. Với chiều cao và vóc dáng nổi bật đó, cho dù có đeo kính râm và khẩu trang thì ai cũng có thể nhận ra Kwon Jae Kyoung ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Thực tế, nhiều người trong sảnh đều đang nhìn chằm chằm vào Jae Kyoung, không ngừng xì xào bàn tán. Tòa nhà này là trụ sở chính của nhiều doanh nghiệp chuyên về thể thao và showbiz như công ty quản lý thể thao Spoins của Ji Heon, công ty giải trí, công ty quảng cáo, nên ai nấy đều được trang bị kỹ năng có thể nhận ra người nổi tiếng ngay lập tức.

“Nhìn kìa… vóc dáng đó, chẳng lẽ là…”

“Ừm… giống lắm, tôi cũng gặp người thật mấy lần rồi…”

Nếu ai đó gọi tên Kwon Jae Kyoung bây giờ, chẳng khác nào đang ra hiệu cho đám đông: “Nào, mọi người! Hãy chạy đến chào hỏi và làm quen với cậu ấy đi! Nhanh cái chân lên, chớp thời cơ chụp ảnh đi chứ!”

Ji Heon không còn cách nào khác, anh tiến lại gần Jae Kyoung, hạ thấp giọng hết mức có thể:

“Sao cậu lại đến tận đây vậy…”

“Em muốn nói chuyện với anh.”

Jae Kyoung cắt ngang lời Ji Heon, không để anh nói hết câu. Ji Heon hơi khó chịu, nhưng anh nhanh chóng kìm nén cảm xúc, điềm tĩnh đáp lời:

“Nếu là chuyện hợp đồng, cậu nên nói chuyện trực tiếp với CEO…”

“Không phải, em muốn nói chuyện với anh.”

Jae Kyoung lại cắt ngang lời Ji Heon, thậm chí còn thúc giục: “Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện được không? Nhanh chút!”

Được rồi, cậu ấy là người nổi tiếng, cậu ấy còn bận rộn luyện tập. Cậu ấy muốn nói chuyện ngắn gọn, sau đó rời đi càng sớm càng tốt. Ji Heon hít một hơi thật sâu, anh gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý.

“Vậy chúng ta đến quán cà phê gần đây nhé? Đó là nơi chúng tôi thường sử dụng cho các cuộc họp công việc, yên tĩnh, cũng ít người, thích hợp nói chuyện.”

“Em không có nhiều thời gian như vậy.”

Jae Kyoung dứt khoát từ chối.

“Chỉ cần một nơi riêng tư, bất cứ đâu cũng được. Miễn là không có người, ngay cả nhà vệ sinh cũng được!”

Nghe giọng điệu của cậu ấy, có vẻ như Jae Kyoung không đến đây để bàn chuyện hợp đồng. Ji Heon muốn bảo cậu ấy nếu bận vậy thì cứ về đi, nhưng dù sao người ta cũng đã đến tận đây, anh không thể phớt lờ như vậy được.

Nhưng anh và cậu ấy cũng không thể nói chuyện trong nhà vệ sinh được. Cuối cùng, Ji Heon quay người lại, nói:

“Vậy thì đi theo tôi, bên này.”

Vì Jae Kyoung nói không có thời gian đến quán cà phê, nên Ji Heon định dùng phòng họp ở tầng 4. Giờ này chắc chắn là bên đó đang trống, và nếu chỉ dùng khoảng mười phút thì không cần xin phép.

Đúng lúc đó, thang máy vừa đi lên từ bãi đậu xe dưới tầng hầm. Ji Heon mừng thầm, vội vàng bấm nút lên. Thang máy dừng lại ở tầng 1, và ngay khi cửa mở ra, Ji Heon đã chạm mắt với người bên trong.

“Ơ? Anh!”

Người trong thang máy là Song Yeon Ho. Song Yeon Ho, 25 tuổi, là vận động viên đấu kiếm, một trong số ít những vận động viên hàng đầu mà Spoins quản lý. Cậu ta sở hữu kỹ năng xuất sắc, được đưa vào vào đội tuyển quốc gia từ khi còn là học sinh trung học, ngoại hình cao lớn, điển trai, được giới truyền thông ưu ái đặt cho biệt danh “Kiếm sĩ đẹp trai” . Do hình dạng của thanh Sabre* mà cậu ta hay sử dụng, các nhân viên có mối quan hệ tốt với cậu ta ở Spoins thường hay đùa, gọi Yoen Ho là Hoàng tử.

*Mình sẽ giải thích chút về thanh kiếm Sabre mà nhiều người vẫn hay nhầm nó là Saber nhé, theo Liên đoàn Đấu kiếm Quốc tế (FIE), ba loại kiếm được công nhận và sử dụng trong các cuộc thi đấu chính thức là Kiếm ba cạnh (Épée): lớn nhất và nặng nhất trong ba loại. Kiếm liễu (Foil): nhẹ và linh hoạt hơn kiếm ba cạnh, có phần bảo vệ tay hình chữ D. Kiếm chém (Sabre): nhẹ và ngắn nhất trong ba loại, có phần bảo vệ tay kéo dài đến tận chuôi kiếm. Mọi người hay nhầm Sabre thành Saber, hơn nữa Saber còn là thanh kiếm nổi tiếng của vua Athur trong truyền thuyết, nó là tên riêng của thanh kiếm và không có bằng chứng lịch sử nào cho thấy nó tồn tại. Theo như thông tin, vận động viên Song Yeon Ho thi đấu cho quốc gia thì kiếm cậu này dùng phải là Sabre, và nó cũng khớp với biệt danh Hoàng tử vì Sabre là dáng kiếm được đánh giá là quý tộc nhất, toát lên sự sang trọng của Hoàng gia Anh.

“Lâu rồi không gặp, Yeon Ho.”

Năm ngoái, Ji Heon được phân công hỗ trợ tại Á vận hội Asiad và gặp Song Yeon Ho ở đó. Song Yeon Ho nhỏ hơn Ji Heon hai tuổi, cậu ta không thích gọi Ji Heon theo chức vụ ở công ty mà sẽ luôn gọi “Anh” rất thân mật. Ji Heon cũng để ý, bắt Yoen Ho sửa lại vài lần “Em phải gọi là trợ lý Jeong chứ.” Nhưng quá tam ba bận, nhắc mãi, nhắc hoài, đến lúc Ji Heon tự thấy phiền và phải đầu hàng, mặc kệ cho Yoen Ho muốn gọi sao thì gọi, anh cũng không bận tâm nữa.

“Anh lên tầng 4 ạ? Em nhớ anh ở tầng 3 mà?”

Song Yeon Ho hỏi khi thấy nút tầng 4 sáng đèn: “À, hôm nay em phải ghé phòng tổng vụ nộp giấy tờ, cứ nghĩ là xong việc sẽ đến tầng 3 gặp anh.”

“Nhưng mà anh này, anh biết em vừa vô địch giải đấu kiếm cá nhân Cúp Tổng thống* chưa?”

*Giải này là hư cấu dựa trên giải đấu có thật là Giải đấu kiếm Tổng thống Hàn Quốc (President’s Cup Fencing Tournament): Mặc dù có tên gọi tương tự nhưng giải đấu này thường được tổ chức cho các đội tuyển trẻ hoặc các câu lạc bộ đấu kiếm, không phải là giải đấu cá nhân cấp quốc gia.

“Đương nhiên là anh biết, em nghĩ ai là người đã viết bài đăng báo cho em vậy?”

“À, đúng rồi nhỉ.”

Song Yeon Ho giơ ngón cái lên. Ji Heon phì cười, hỏi lại:

“Vậy em cũng nắm chắc suất tham dự Thế vận hội Olympic năm tới rồi đúng không?”

“Chắc chắn rồi ạ. Xếp hạng FIE* của em cũng đang đứng đầu mà.”

*FIE: Liên đoàn Đấu kiếm Quốc tế.

“Chúc mừng em, làm tốt lắm.”

Ji Heon xoa đầu Yeon Ho. Yeon Ho cười rạng rỡ với vẻ mặt tự hào, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, cậu ta lại liếc nhìn Jae Kyoung đang đứng bên cạnh Ji Heon. Có vẻ Yoen Ho đang băn khoăn, không biết người này có phải là cái tên mà cậu ta đang nghĩ tới không.

Ji Heon lo Song Yeon Ho sẽ buột miệng hỏi gì đó, nhưng may mắn thay, thang máy đã đến tầng 4. Ngay khi cửa mở, Ji Heon nhanh chóng bước ra khỏi thang máy và nói:

“Anh đi trước, Yoen Ho cứ làm việc của mình nhé. Gặp lại em sau.”

“Vâng, em sẽ ghé sang phòng PR sau ạ!”

Song Yeon Ho vẫy tay chào. Ji Heon cười đáp lại, sau đó quay người, đi về hướng ngược lại với Song Yeon Ho. Jae Kyoung im lặng đi theo phía sau.

Phòng họp nằm ngay cạnh văn phòng chung của phòng nhân sự và phòng tổng vụ. Ji Heon mở cửa phòng họp, nhìn vào bên trong một lượt để chắc chắn đang không có ai, rồi mới quay sang nói với Jae Kyoung:

“Cậu vào đi.”

Jae Kyoung bước vào phòng họp trước, Ji Heon đi theo sau.

“Bây giờ chắc không có ai đến đâu, cậu cứ tự nhiên đi.”

Khi Ji Heon đưa tay lên bật công tắc đèn thì đột nhiên nghe thấy tiếng “cạch” sau lưng. Anh giật mình quay lại. Jae Kyoung đang xoay chốt khóa cửa.

Cậu ấy kiểm tra xem cửa đã khóa chưa rồi mới chậm rãi tiến về phía Ji Heon. Ji Heon vô thức dựa sát lưng vào tường, ngước nhìn Jae Kyoung.

“Em có chuyện muốn hỏi anh.”

Jae Kyoung nói, gần như dí sát mặt mình vào mặt Ji Heon.

“Hỏi gì cơ…?”

“Anh, anh là Beta phải không?”

Ji Heon tưởng đâu mình vừa nghe nhầm.

“Này…”

Anh quá bối rối đến mức buột miệng thốt ra tiếng “Này”. Không thể tin nổi, cậu ấy tới tận đây chỉ để hỏi như vậy??

“Jae Kyoung à.”

Ji Heon mỉm cười gọi tên Jae Kyoung. Nụ cười này không phải anh cố tình, mà là do anh quá ngạc nhiên, đến mức phải bật cười.

Nhưng Jae Kyoung vẫn trưng bộ mặt nghiêm nghị.

“Anh là Beta phải không?”

Jae Kyoung lặp lại câu hỏi, nhìn chằm chằm Ji Heon.

“Từ nãy giờ cậu làm sao vậy? Tại sao lại tò mò chuyện đó?”

“Mau trả lời đi.”

“Này!”

“Anh, anh là Omega đúng không?”

Jae Kyoung đổi câu hỏi. Nụ cười trên mặt Ji Heon cuối cùng cũng vụt tắt.

“Anh là Omega đúng không?”

Jae Kyoung hỏi lại lần nữa. Mặc dù được đưa ra dưới dạng câu hỏi, nhưng thực chất đó không khác gì một lời khẳng định chắc nịch.

“…Cậu biết đây là hành động quấy rối tình dục đấy chứ?”

Ji Heon cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

“Đừng có tùy tiện hỏi người khác chuyện này. Cẩn thận bị kiện đấy.”

“Lần cuối cùng anh thay chip là khi nào?”

“Cậu có nghe tôi nói gì không vậy?”

Cuối cùng, Ji Heon cũng thở dài.

“Và tại sao cậu lại tự tiện kết luận như vậy,”

“Vì em ngửi thấy mùi.”

Câu nói bất ngờ của Jae Kyoung khiến Ji Heon vô thức khựng lại, mơ hồ ngước nhìn cậu ấy.

“Thật đấy.”

Khi bốn mắt chạm nhau, Jae Kyoung không ngần ngại khẳng định. Giọng nói đều đều và khuôn mặt vô cảm khiến người khác càng khó đoán được ý đồ của cậu ấy.

“Ngửi thấy mùi gì cơ?”

Ji Heon cố tình hỏi bằng giọng bình tĩnh hơn mọi khi để che giấu sự bối rối.

Jae Kyoung nhìn chằm chằm Ji Heon một lúc, rồi quay đi, lẩm bẩm: “Có đấy.”

“Có mùi ở trên người anh. Rất lạ, giống như mùi cỏ vậy.”

“Jae Kyoung à.”

“Từ lúc anh còn ở trung tâm em đã ngửi thấy rồi.”

“…”

Nghe những lời đó, toàn thân Ji Heon như bị rút hết sức lực. Anh dựa hẳn vào tường, khoanh tay, sợ rằng nếu không cẩn thận sẽ ngã quỵ.

Anh muốn nói gì đó, nhưng chẳng thể nghĩ ra lời nào. Giống như đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng.

Không phải Ji Heon bối rối, mà anh thất vọng. Thất vọng đến mức khiến anh cảm thấy chua chát. Dù sao cũng từng có khoảng thời gian luyện tập chung, mỗi lần Jae Kyoung thi đấu, anh luôn ủng hộ cậu ấy bằng cả tấm lòng. Anh chưa bao giờ mong đợi đối phương sẽ có suy nghĩ giống mình, nhưng anh chưa từng nghĩ đến trường hợp, Jae Kyoung lại có ác cảm với anh đến mức này…

Không, suy nghĩ của Jae Kyoung về anh không quan trọng. Chỉ là cách cậu ấy thể hiện khiến anh thất vọng thôi. Anh luôn tin rằng Jae Kyoung không phải kiểu người sẽ cố tình tổn thương người khác.

Từ trước đến nay vẫn vậy. Ngoài công việc của bản thân ra, Jae Kyoung chẳng mấy khi quan tâm đến những chuyện khác, nhưng Ji Heon chưa từng nghĩ cậu ấy là kẻ xấu xa hay có tính cách méo mó khó ưa. Thậm chí, anh còn cho rằng như vậy còn hơn khối kẻ suốt ngày chỉ biết soi mói chuyện người khác.

Vì vậy, khi nghe những lời đó ở khách sạn, Ji Heon sẵn lòng bỏ qua hết, vì nghĩ Jae Kyoung hành động như thế cũng bình thường. Bây giờ, cậu ấy lại đột nhiên như thế này, có lẽ, ngày hôm đó cậu ấy đã bị tổn thương nhiều lắm nhỉ. Đúng vậy, là do anh sai, nhưng Ji Heon đã hy vọng, sau khi khiến anh chật vật ở khách sạn, cậu ấy sẽ nguôi ngoai, quên đi chuyện cũ, anh không ngừng cố gắng đổ lỗi cho bản thân và muốn kết thúc mọi chuyện theo cách hoà bình nhất. Nhưng…

“Cậu thấy vui khi trêu chọc người khác như vậy à?”

Ji Heon khoanh tay, bình tĩnh hỏi. Giá như anh có thể cười nhạo cậu ấy bằng vẻ mặt khinh bỉ thì tốt biết mấy, nhưng anh thấy phiền phức. Ji Heon chẳng muốn phải nỗ lực cười nữa.

“Cậu nói xong rồi đúng không?”

Ji Heon rời khỏi bức tường. Jae Kyoung giữ chặt lấy Ji Heon khi anh định rời khỏi phòng họp.

“Cậu làm gì vậy, buông ra.”

Ji Heon giật mình, cố gắng rút tay về, nhưng Jae Kyoung giữ chặt không buông. Cánh tay đó, mười năm trước, chỉ cần Ji Heon giật mạnh là sẽ dễ dàng gỡ ra, giờ đây lại như gọng kìm, siết chặt cổ tay anh.

“…!”

Cơn đau khiến Ji Heon nhíu mày. Anh cắn chặt môi, sợ mình sẽ bật ra tiếng rên rỉ. Ji Heon cố nhịn không kêu lên, đó là lòng tự trọng cuối cùng của anh.

Jae Kyoung nhìn chằm chằm Ji Heon, rồi bất ngờ lên giọng giận dữ:

“Tin hay không tùy anh, nhưng nếu đã hơn 3 năm vẫn chưa thay chip, thì anh nên đến bệnh viện một chuyến. Giờ em đang dùng thuốc nên độ nhạy pheromone vẫn ở mức thấp nhất, vậy mà em còn ngửi thấy thì chứng tỏ tình hình nghiêm trọng hơn anh nghĩ đấy.”

Vừa dứt lời, Jae Kyoung lập tức rút khăn tay trong túi áo sơ mi của Ji Heon ra, dứt khoát ném nó xuống đất, rồi buông tay Ji Heon, lập tức mở cửa phòng họp, quay lưng bước ra ngoài.

 

 

 

Prev
Next

MANGA DISCUSSION

Hủy

DÀNH CHO BẠN

To cao ong chu
Tố Cáo Ông Chủ Của Tôi
10/05/2025
biaguidentoi2
Gửi Đến Tôi, Người Không Yêu Em
14/05/2025
biahx
Tên Nhóc Cùng Bang Hội Là Hàng Xóm
13/05/2025
bìa fanfiction
Fan Fiction
02/05/2025
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
Owl Footer
© L'orange Translation - Cam Mười Tú.
Yo88 Nhatvip Uk88 8live keonhacai uk88 https://rr88.wales/ hi88 789club 789 club Link vào 8live Nhat vip Sun win Thabet Link vào Debet Yo 88 tải app Uk88 hello88 luckywin go88 net https://go886.me/ https://88vn.network/ UK88 RR88

Sign in

Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to L'orange Translation

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to L'orange Translation