DASH (BL NOVEL Hàn) - VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 25
- Trang Chủ
- DASH (BL NOVEL Hàn)
- VOL 1 - Chặng Khởi Động - Chương 25 - Dù em không nói nhưng em biết thừa anh Overthinking lắm…
VOL 1 – Chặng Khởi Động – Chương 25: Dù em không nói nhưng em biết thừa anh Overthinking lắm…
Ji Heon nói như thể đó là điều hiển nhiên, Khiến Cha Seong Hyun vừa định đưa thuốc lên rít một hơi phải khựng lại, lẩm bẩm với vẻ mặt ngơ ngác:
“Anh đang đùa hả…? ”
“Sao cậu lại nghĩ là tôi đùa, đó là sự thật. Các huấn luyện viên cũng rất để tâm chuyện này. Vì vậy, một số đội tuyển quốc gia thậm chí còn hạn chế số lần thủ dâm của các vận động viên trong thời gian diễn ra giải đấu đấy.”
“Cái này thì ngớ ngẩn lắm luôn á!”
Thực ra, Ji Heon cũng nghĩ vậy. Việc cấm quan hệ tình dục quá mức thì anh còn hiều được, nhưng việc hạn chế số lần thủ dâm thì có khác gì vi phạm nhân quyền? Thành thật mà nói, quy định đó không giống kết luận dựa trên cơ sở khoa học, mà giống mê tín dị đoan của tà giáo hơn…
“Cái giới đó của mấy anh cũng kinh thật đấy.”
Cha Seong Hyun ném điếu thuốc xuống đất, vẻ mặt như thể hắn vừa nghe, vừa chứng kiến điều gì đó ghê tởm lắm. Hắn còn suýt dùng gót giày nghiền nát điếu thuốc, nếu giọng nói quen thuộc không vang lên:
“Hai người đang làm gì ở đó vậy?”
Nghe thấy giọng nói từ phía sau, Ji Heon theo phản xạ quay đầu lại. Jae Kyoung vừa bước ra khỏi phòng tập, đang đi về phía hai người bọn họ.
“Sao anh lại đến? Sao không báo trước?”
Vừa thấy mặt Cha Seong Hyun, Jae Kyoung đã lập tức hỏi. Nếu Cha Seong Hyun đến đây bất ngờ thì việc Jae Kyoung gặng hỏi như vậy là đương nhiên. Cha Seong Hyun cũng đủ trưởng thành để nhận thức được chuyện đó, nhưng điều khiến Ji Heon khó hiểu là… mắc cái gì Cha Seong Hyun lại trưng vẻ mặt tự mãn nhìn anh vậy?
“Không báo trước sẽ khiến cậu ngạc nhiên hơn còn gì?”
Jae Kyoung trừng mắt nhìn Cha Seong Hyun, như đang muốn bảo hắn nói vớ vẩn vừa thôi. Nhìn biểu cảm của cậu ấy, hoàn toàn không giống như thiếu niên đang ôm tình cảm khó nói, đứng đối diện với với người mình thầm thương trộm nhớ. Trái lại, nó toát lên vẻ khó chịu mà ai cũng thấy rõ.
Cậu ấy thấy anh ở đây nên cố ý thể hiện như vậy sao? Để anh không phát hiện ra? Ji Heon khoanh tay, thầm nghĩ. Nếu không có anh ở đây, cậu ấy vẫn trưng ra biểu cảm khó ở như này ư? Hay cậu ấy sẽ nói những lời ngọt ngào như “Hãy gọi cho tôi bất cứ khi nào anh cần” với biểu cảm vừa tự giễu, vừa dịu dàng như khi nói chuyện điện thoại trước đó?
Thực ra thì mấy biểu cảm đó cũng không tệ, dù sao cậu ấy cũng đâu phải robot, vẫn là người bình thường, có cảm xúc yêu ghét, thái độ của cậu ấy thay đổi khi đứng trước đối tượng đang thích thầm cũng là chuyện dễ hiểu. Thậm chí, anh còn cảm thấy tự hào vì cậu ấy đã biết cách kiểm soát cảm xúc của mình, điều đó cho thấy vận động viên nhà anh vẫn có khả năng hòa nhập xã hội tốt chán, nhưng khi nhớ đối tượng của cậu ấy là người vừa có màn đấu khẩu khá kịch liệt với mình là Cha Seong Hyun, Ji Heon thực sự không vui nổi.
Cha Seong Hyun là kiểu ích kỷ, bản thân hắn không cần phải quan tâm đến người khác, nhưng người khác phải ở bên cạnh khi hắn cần. Ji Heon ghét việc Jae Kyoung dành tình cảm cho một kẻ ích kỷ như vậy. Anh biết đó là lựa chọn của cậu ấy, không ai có quyền can thiệp vào chuyện yêu đương, nhưng anh vẫn ghét. Dù tính cách của vận động viên nhà anh có hơi lồi lõm thật, nhưng Jae Kyoung xứng đáng gặp được ai đó yêu cậu ấy, nhiều như cách cậu ấy quan tâm đến người đó.
“Jae Kyoung à.”
Ji Heon chưa kịp ngăn bản thân lại thì cơ mồm anh đã tự hoạt động. Jae Kyoung quay lại nhìn anh, Ji Heon vẫn khoanh tay giả vờ bình tĩnh, nói bằng giọng trầm hơn hẳn ngày thường:
“Hôm nay tốt hơn là cậu nên về khách sạn ngay đi.”
Hiếm khi nào Jae Kyoung nhìn Ji Heon với ánh mắt ngạc nhiên như bây giờ, điều này cũng dễ hiểu. Đây là lần đầu tiên, Ji Heon công khai can thiệp vào chuyện của Jae Kyoung. Trước đó, dù là đang trong các buổi tập, Ji Heon cũng chưa từng hạn chế hành động cá nhân của Jae Kyoung theo kiểu này.
“Chắc anh quản lý lo em sẽ mệt nên mới nói vậy đấy.”
Cha Seong Hyun nhanh chóng xen vào.
“Em mệt à? Nếu vậy thì anh về nhé~”
Cha Seong Hyun giả vờ quan tâm Jae Kyoung, trao cho cậu ấy quyền lựa chọn.
Nhưng, dù Jae Kyoung có mắc chướng ngại giao tiếp xã hội đến mấy, cậu ấy vẫn không phải kẻ vô lý đến mức đuổi người đã hẹn trước, còn lái xe đến tận nơi để đón cậu ấy đi được.
“Tôi không mệt lắm.”
“Thấy chưa, em khoẻ thế này còn gì? Vậy thì chúng ta chỉ ăn tối thôi. Ăn xong anh sẽ đưa em về khách sạn.”
Cha Seong Hyun vui vẻ nói, cười rạng rỡ nhìn Ji Heon: “Anh quản lý cứ giao cậu ấy cho tôi, tôi sẽ đưa Jae Kyoung về khách sạn an toàn.”
“Ăn tối xong em sẽ về. Sức khoẻ của em vẫn tốt.”
“Không, cậu về khách sạn ngay đi.”
Ji Heon nhắc lại. Lúc này, Jae Kyoung cũng nhìn Ji Heon với vẻ mặt như thể nhận ra có điều gì đó không ổn:
“Anh à? Anh sao vậy?”
Cha Seong Hyun nắm tay áo sơ mi của Ji Heon, làm nũng lắc tới lắc lui. Nhìn hắn như sắp tắt thở tới nơi vì nhịn cười, Ji Heon biết thừa, nếu để hắn có cơ hội, hắn chắc chắn sẽ kể lại từ đầu đến cuối cuộc trò chuyện giữa cả hai hôm nay cho Jae Kyoung nghe, kể hết không sót một chữ. Đã như vậy, Ji Heon càng không thể để Jae Kyoung đi với Cha Seong Hyun!
(Khứa Cha nhây =)))))))
“Cậu, lên xe nhanh.”
Ji Heon dứt khoát yêu cầu, tay chỉ vào con xe của công ty đang đỗ ở một góc bãi đậu xe. Cha Seong Hyun nhìn Ji Heon một lúc, sau đó buông tay áo anh ra, tặc lưỡi nói:
“Hình như dạo này em gặp anh nhiều quá nên anh quản lý đẹp trai ghen rồi.”
“Đừng có đùa như vậy, không buồn cười đâu.”
Jae Kyoung nghiêm mặt nói.
Thấy vẻ mặt của Jae Kyoung đột ngột thay đổi, Ji Heon có hơi giật mình. Nếu cậu ấy tỏ ra cáu gắt thì anh đã không sao, nhưng khi cậu ấy nói với vẻ nghiêm túc như vậy, không hiểu sao, Ji Heon lại cảm thấy hơi buồn.
Thật là… cũng đâu cần phải chán ghét anh đến mức đó.
Khi Ji Heon đang tự nhủ thì Jae Kyoung đưa tay vò tóc, hờ hững nói với Cha Seong Hyun, “Hẹn gặp anh sau.”
“Hôm nay tôi xin phép.”
Sau đó, cậu ấy nhìn Ji Heon và nói:
“Đi thôi, anh.”
Thành công giành được Jae Kyoung, đưa cậu ấy lên xe, nhưng Ji Heon cũng chưa thở phào nhẹ nhõm được, cửa ải lớn hơn còn đang đợi anh ngay sau đó…
“Sao lúc nãy anh lại làm vậy?”
Jae Kyoung vừa hỏi vừa thắt dây an toàn.
“Chỉ còn một tuần nữa là đến giải đấu…”
“Em ổn mà. Gặp anh ấy đâu có nghĩa là em sẽ uống rượu hay dùng chất kích thích gì.”
“Dù sao thì…”
Thấy Jae Kyoung nhìn mình chằm chằm, Ji Heon định kể ngắn gọn chuyện vừa rồi, đúng lúc này, điện thoại của cậu ấy đột nhiên đổ chuông, khiến cho mạch câu chuyện cũng bị ngắt ngang, Ji Heon thầm chửi thề.
“Sao vậy?”
Ngay khi vừa nhấc máy, Jae Kyoung bỏ luôn câu xã giao, hỏi thẳng vấn đề với đầu dây bên kia, cái kiểu nói chuyện này thì chắc hơn nửa là Cha Seong Hyun gọi đến rồi…Ji Heon che giấu sự bất an trong lòng, lái xe ra khỏi bãi đậu.
Anh cố gắng dỏng tai lên, xem thử có thể nghe lỏm được giọng nói của Cha Seong Hyun không, nhưng vô ích. Trong xe chỉ có tiếng điều hòa. Thỉnh thoảng anh nghe Jae Kyoung trả lời “Thế à?”, “Rồi sao?”, nhưng chỉ với từng đó thì không thể đoán được cả hai đang nói chuyện gì.
Mà không cần nghe cũng biết.
Người bình thường có chút lương tâm, sau khi Ji Heon phải nài nỉ và giải thích cặn kẽ như vậy, ít nhất cũng sẽ biết kiềm chế bản thân. Có điều gì muốn nói hay phàn nàn về anh thì cũng đợi sau giải đấu có được không hả?
Nhưng Cha Seong Hyun không phải người bình thường. Tính cách của hắn cũng bất bình thường nốt. Hắn là kiểu người chẳng quan tâm đến hoàn cảnh của người khác, chỉ muốn làm theo ý mình. Chắc bây giờ hắn đang hớn hở kể lại những gì Ji Heon đã nói với hắn cho Jae Kyoung nghe.
Không nằm ngoài dự đoán, ngay khi cúp máy, Jae Kyoung đặt điện thoại lên bảng điều khiển, hỏi Ji Heon:
“Anh này, anh đã nói chuyện gì với anh Seong Hyun vậy?”
“Tôi bảo cậu ta để cậu tập trung cho giải đấu sắp tới.”
Ji Heon cố tình trả lời bằng giọng đều đều.
“Chỉ đi ăn cơm thôi, em có làm gì đâu mà mệt. Em còn không uống rượu.”
“Tôi biết. Nhưng đôi khi tinh thần mệt mỏi còn tệ hơn.”
Jae Kyoung không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn chằm chằm Ji Heon. Cái nhìn này khiến Ji Heon không chịu nổi, phải thầm van xin ông bà tổ tiên phù hộ anh qua kiếp nạn…
Xin cậu đấy, Jae Kyoung à. Có muốn nói gì thì đợi đến khi giải đấu kết thúc rồi hãy nói!
“Anh à, anh nghĩ em thích anh Seong Hyun nên mới làm vậy à?”
Nhưng Kwon Jae Kyoung nào phải loại người dễ dàng bỏ qua như vậy. Đúng vậy, dù Cha Seong Hyun có tùy hứng thế nào đi nữa thì cũng không sánh bằng Jae Kyoung được. Cậu ấy mới là kẻ sống chết phải làm theo ý mình cho bằng được mới thôi.
Giờ nhìn lại mới thấy, đúng là trời sinh một cặp. Không ai kém ai miếng nào, giống nhau như đúc!
“Không phải.”
“Nhưng anh Seong Hyun nói vậy đấy?”
… Mẹ nó, Ji Heon đổi ý rồi, Cha Seong Hyun tệ hơn hẳn. Hơn Jae Kyoung những bốn tuổi mà hành xử không chín chắn chút nào. Cái mồm xinh đẹp đó không biết lựa lời mà nói à, bộ chuyện gì cũng mang đi kể lể được hả?
“Jae Kyoung à.”
Cuối cùng, Ji Heon thở dài thườn thượt:
“Cậu thực sự muốn nói chuyện này bây giờ sao?”
“Không phải bây giờ thì còn khi nào nữa đây anh?”
“Tôi muốn đợi đến khi giải đấu kết thúc.”
“Không, em không muốn để anh hiểu lầm lâu đến vậy.”
Hiểu lầm? Hiểu lầm gì cơ? Ji Heon còn chưa kịp hỏi thì Jae Kyoung đã nói:
“Em với anh Seong Hyun không có quan hệ mờ ám gì hết.”
“Tôi biết rồi, trước đây cậu đã nói rồi mà.”
Ji Heon đáp qua loa.
“Anh ấy có người yêu rồi.”
“Ừ, tôi cũng biết…CÁI GÌ CƠ!?”
Ji Heon trợn tròn mắt nhìn Jae Kyoung.
“Anh cũng nhìn thấy rồi đấy. Người ngồi ở ghế phụ hôm trước.”
“… Hả?”
Người đeo kính hôm đó á? Ji Heon thốt lên kinh ngạc.
“Không phải quản lý sao?”
“Không phải ạ. Anh, nhìn đường phía trước đi kìa.”
“Nói chuyện thì nói chuyện, vẫn cẩn thận kẻo tai nạn chứ anh.”
Câu nhắc nhở của Jae Kyoung khiến Ji Heon giật mình, vội chuyên tâm lái xe.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong lúc đầu óc đang rối bời, Ji Heon vô thức siết chặt vô lăng hơn, Jae Kyoung ngồi cạnh vẫn nói bằng giọng bình thản:
“Em chưa bao giờ gặp riêng anh ấy. Lần nào cũng có mặt người đó, cả ba người bọn em đi với nhau, lần bị chụp ảnh ở quán rượu hay nhà hàng cũng vậy. Là mấy tay săn ảnh cố ý cắt ra, chỉ để chừa lại hai bọn em.”
Vậy ra, bức ảnh chụp ở quán rượu hôm trước cũng có cả ba người, nhưng họ cố tình cắt chỉ còn lại hai người…
“Tại… tại sao ba người lại làm vậy?”
Ji Heon lắp bắp hỏi, anh hoàn toàn không hiểu nổi kiểu hẹn hò tay ba này…
“Gặp nhau như thế thì đương nhiên người ta chỉ chụp ảnh cậu với Cha Seong Hyun còn gì. Biết vậy tại sao cậu còn tiếp tục đi cùng họ?”
“Chính vì vậy nên mới hẹn gặp nhau đấy anh.”
Jae Kyoung vẫn trả lời bằng giọng điệu thờ ơ:
“Như vậy thì tất cả sự chú ý sẽ dồn lên người hai bọn em, người kia sẽ không bị nghi ngờ.”
Nói cách khác, là đang lợi dụng tin đồn tình ái giữa Cha Seong Hyun và Jae Kyoung để đánh lạc hướng dư luận.
“Ha…”
Quá ngạc nhiên, Ji Heon không nhịn được phải bật cười. Anh nên nói gì đây? Vỗ tay khen Cha Seong Hyun và Kwon Jae Kyoung thật táo bạo, hay anh phải sửng cồ lên mắng Cha Seong Hyun là thứ nông cạn, nham hiểm. Cái kiểu hành động chỉ vì lợi ích của bản thân mà không quan tâm đến cảm nhận của người khác, đúng là quá hợp với tính cách bất bình thường của Cha Seong Hyun.
Nhưng Cha Seong Hyun phát rồ thì thôi anh không nói, còn Jae Kyoung thì sao? Cậu ấy biết rõ ý định của hắn mà lần nào hắn gọi cũng đi, cái này mới khiến Ji Heon khó hiểu.
“Sao cậu lại đồng ý với chuyện hoang đường đó vậy?”
“Vì em nợ anh ấy.”
“Nợ gì cơ? Cậu…”
“Có nợ.”
Jae Kyoung ngắt lời Ji Heon. Nhìn mặt cậu ấy đang toát ra vẻ không muốn bị hỏi thêm, Ji Heon thầm thở dài, không đào sâu chuyện này hơn nữa.
Nhưng kể cả khi không có ý định ép buộc Jae Kyoung, Ji Heon vẫn rất tò mò. Không biết cậu ấy đã nợ gì mà lại chấp nhận chịu đựng sự phiền phức của cánh phóng viên, cam chịu đi cùng, làm bình phong cho Cha Seong Hyun và người yêu của hắn. Mà nợ gì nợ chứ chắc chắn không phải vay tiền.
Không, không chỉ là tiền. Với tính cách của Jae Kyoung, cậu ấy sẽ không bao giờ làm những việc khiến bản thân mắc nợ người khác. Cho dù có vô tình nhận được sự giúp đỡ của ai đó, Jae Kyoung cũng không phải kiểu người nhạy cảm đến mức coi đó là món nợ. Cậu ấy sẽ nói những lời lạnh nhạt như: “Người ta giúp vì người ta thích chứ không phải em yêu cầu, nếu đã vậy sao lại gọi là nợ? Nếu không thích thì từ đầu đừng có dính vào em.”. Suy nghĩ như thế mới đúng chất Kwon Jae Kyoung mà Ji Heon biết.
Có khi nào… cậu ấy nói dối vụ mắc nợ? Cậu ấy yêu quá…. Muốn bên cạnh cái tên kia quá nên kiếm cớ??
“Anh lại nghĩ linh tinh gì đấy?”
Ngay khi Ji Heon lại chìm vào dòng suy nghĩ miên man của mình, Jae Kyoung đã kịp lúc lôi anh về lại thực tế.
“Tôi không nghĩ gì hết.”
“Đừng có nói nhảm. Trên mặt anh hiện rõ hết rồi kìa.”
“Không, tôi thật sự không nghĩ gì hết.”
Ji Heon nói bằng giọng bình thản hết mức có thể, đồng thời liếc nhìn mặt mình phản chiếu trong gương chiếu hậu. Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng thở dài của Jae Kyoung bên cạnh.
“Đừng có thở dài nữa. Không may mắn đâu.”
Ji Heon cười gượng nói.
Jae Kyoung không trả lời, gác khuỷu tay lên khung cửa sổ. Cậu ấy dùng đầu ngón tay mân mê trán như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi lại thở ra một hơi ngắn trước khi lên tiếng:
“Đợt em còn ở Úc, anh ấy có đến đó quay phim.”
“Hể? Sao vậy? không cần kể đâu.”
Ji Heon cảm thấy bối rối, vội ngăn Jae Kyoung lại:
“Tôi không tò mò đâu, nếu cậu không muốn nói thì thôi. Không cần phải kể đâu.”
“Không, em phải nói, em không thích anh cứ nghĩ lung tung như vậy.”
(JH bạn mình ơi, bạn Overthinking quá, may mà JK rút kinh nghiệm sau vụ mười năm trước, đọc anh người yêu như cuốn sách, chứ không thì toi cơm =))))))
“Không phải, đã bảo tôi không nghĩ lung tung mà!”
“Jae Kyoung à, xin cậu đấy.” Ji Heon nài nỉ như đang nói đùa, cố làm cho bầu không khí bớt gượng gạo.
“Tôi thề là tôi không muốn nghe lắm đâu.”
Cái này là Ji Heon nói thật lòng. Dù tò mò đến mấy, anh cũng không muốn biết, huống chi là nghe chính Jae Kyoung kể lại chuyện của cậu ấy và Cha Seong Hyun.
“Anh cứ nghe đi ạ.”
Nhưng Jae Kyoung không cho phép anh từ chối. Ji Heon bất lực thở dài: “Được rồi, được rồi, tôi nghe là được đúng không.”
“Nhưng kể sau cũng được mà, đợi đến khi giải đấu kết…..”
“Thôi, em không thích dây dưa. Em sẽ kể luôn bây giờ, anh chỉ cần nghe thôi.”
“Em không muốn kéo dài chuyện này để anh có cơ hội nghĩ vớ vẩn.”
Jae Kyoung nói với vẻ bực bội.
“Nếu anh muốn em tập trung cho giải đấu thì hãy im lặng nghe đi.”